Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 150: Chương 150



Hai người vừa đi vừa nói.

Bỗng nhiên giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Tuệ Tuệ.”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêng đầu thì thấy Lộ Tình Hoạ đang kéo hai chiếc vali đi về phía cô.

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, vô thức nói:

“Chị Tình Hoạ, chị…”

Lộ Tình Hoạ cười cười, trông khiêu khích cực kỳ:

“Đi quay chương trình giống em đó.”

Nhìn ánh mắt cô ta, Lộ Tuệ Tuệ cười khẽ.

Phía sau có thợ quay phim đang quay, ba người chào hỏi đơn giản xong thì bước vào sân bay.

Tổ chương trình đã liên hệ với nhân viên sân bay trước sắp xếp phòng chờ cho họ.

Lúc ba người đi vào, Giang Húc và Triệu Ấp đã có mặt ở đó.

Đây là lần đầu tiên Lộ Tuệ Tuệ gặp Triệu Ấp, là một chàng trai trẻ, cũng theo hướng idol, nghe nói hát rất hay, cũng được debut từ chương trình tài năng nào đó.

Lộ Tuệ Tuệ chỉ biết thế, thông tin sâu hơn thì cô không rõ lắm.

Sau khi chào hỏi xong, mọi người chia ra ngồi hai bên.

“Mạnh Kha chưa đến, còn một người nữa mọi người có biết là ai không?”

Triệu Ấp mở lời trước.

Triệu Khả Nhi: “Không rõ lắm.”

Tổ chương trình không tiết lộ.

Trước khi hai vị khách đến, bầu không khí bên này nói lạ thì cũng không lạ nhưng nói là hoà hợp thì cũng không hoà hợp lắm.

Bắt đầu từ lúc Lộ Tình Hoạ chào Lộ Tuệ Tuệ, thợ quay phim và nhân viên công tác nhạy bén lập tức phát hiện ra gì đó, chắc chắn giữa hai người có việc khó nói.

Hai ngày trước, có tin hot nói thương hiệu giày Lộ Tuệ Tuệ làm đại sứ ban đầu tiếp xúc với Lộ Tình Hoạ trước nhưng không biết tại sao lại bị Lộ Tuệ Tuệ giành được.

n oán hai người rất sâu.

Tổ chương trình thấy nghệ sĩ có xung đột có ân oán tham gia chung, lòng mừng thầm.

Nói thế nào nhỉ, bây giờ chương trình hiền hoà hoà hợp quá sẽ rất ít người xem, mọi người thích chương trình có tình tiết kí.ch thí.ch, giành giật, cãi nhau. Cãi nhau càng nhiều, người xem sẽ càng thảo luận, có lợi cho độ hot của chương trình nên tất nhiên sẽ có lợi cho ban tổ chức.

Triệu Khả Nhi và Lộ Tuệ Tuệ đang tám chuyện.

“Tối nay phim “Vô tận” chiếu tập cuối đúng không?”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.

“Đúng vậy.”

Triệu Khả Nhi: “Chị nói em nghe, cảnh BE của em và Giang Húc, chị khóc gần chết.”

“Giang Húc.”

Nói đến đây, cô ta gọi người ngồi đối diện.

“Diễn xuất của cậu tốt lắm.”

Giang Húc ngây người, sắc mặt lạnh nhạt, nói:

“Cảm ơn.”

Triệu Khả Nhi: “Cậu đúng là lạnh lùng hệt như trên tivi.”

“Không có.”

Chỉ là Giang Húc không biết nên nói gì, lần đầu tiên anh ấy tham gia chương trình tạp kỹ nên không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.

Nếu không phải vì lý do đặc biệt, dù người đại diện có nhận show này, anh ấy cũng có quyền từ chối không tham gia.

Nghĩ đến đây, anh ấy nhìn người ngồi cạnh Triệu Khả Nhi.

Đúng lúc Lộ Tuệ Tuệ ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, bình luận.

“Không cần khiêm tốn đâu, tôi cũng thấy anh diễn tốt.”

Nếu không phải cảnh đó Giang Húc nhập vai nhanh, dẫn đường cho cô, Lộ Tuệ Tuệ không dám đảm bảo mình có thể diễn tốt như vậy.

Cảnh BE tuần trước của cô và Giang Húc, ánh mắt hai người nhìn nhau được rất nhiều blogger cắt ra biên tập, chuyên để tốn nước mắt người xem.

Hôm đó, hai người cũng thuận theo tự nhiên lên hot search.

Lộ Tuệ Tuệ còn dành thời gian lướt Weibo, thấy rất nhiều người nói khóc dữ quá xài hết khăn giấy ở nhà rồi, bảo Lộ Tuệ Tuệ và Giang Húc mua khăn giấy cho.

Bởi vì cảnh này nên kỹ năng diễn của Lộ Tuệ Tuệ được mọi người tán thành hơn chút.

Giang Húc thì càng không cần phải nói, vốn dĩ kỹ năng diễn của anh ấy đã tốt, là viên ngọc chưa được mài dũa đã bị người ác dùng thế lực chôn giấu mà thôi.

Giang Húc khựng lại, nhìn cô:

“Cô cũng diễn tốt lắm.”

Triệu Khả Nhi ngồi kế bên nghe cuộc nói chuyện kỳ lạ của hai người, bật cười hỏi:

“Hai người đang làm gì thế, cổ vũ lẫn nhau à?”

“Nói thật mà.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta.

Triệu Khả Nhi định nói gì đó nhưng có người đến.

Là khách mời đặc biệt.

Nhìn người đến, mọi người hơi bất ngờ, thế mà lại là Lê Mạn.

Lê Mạn là tiền bối của những người đang ngồi đây.

Chị ấy không phải diễn viên xuất thân chính quy, năm mười sáu tuổi được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, từ đó tiến vào giới giải trí, tính đến nay đã được ba mươi năm.

Kỹ năng diễn xuất bùng nổ, tác phẩm hay không đếm xuể, là thần tượng thế hệ này.

Không ai ngờ chị ấy lại tham gia chương trình tạp kỹ.

Lộ Tuệ Tuệ khá ấn tượng về chị ấy, chị Hạ Lỵ đã từng nhắc với cô.

Nhưng sau khi Lê Mạn kết hôn, dần rút lui khỏi giới, ít khi đóng phim, các hoạt động khác càng vắng bóng hơn.

Trong ấn tượng, có một lần phỏng vấn, có người hỏi chồng chị ấy không cho chị ấy đóng phim hay sao, Lê Mạn hạnh phúc nói với màn ảnh, chị ấy muốn hưởng thụ thời gian yên tĩnh bây giờ, hưởng thụ cuộc sống với chồng con.

Chị ấy đã bận rộn phấn đấu suốt hai mươi năm, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.

“Chị Lê.”

Lê Mạn mặc áo khoác màu nhạt, khí chất rất mạnh, chị ấy cười khanh khanh nói:

“Chào mọi người.”

Lộ Tình Hoạ là người đầu tiên giơ tay với chị ấy, khẽ nói:

“Chào chị Lê, em là Lộ Tình Hoạ.”

“Triệu Khả Nhi.”

“Lộ Tuệ Tuệ.”



Sau khi chào hỏi một lượt, Lê Mạn hỏi:

“Đã đến đủ hết chưa.”

“Vẫn chưa.”

Lộ Tình Hoạ trả lời, cau mày nói:

“Còn một idol nhỏ chưa đến.”

Cô ta quan sát vẻ mặt Lê Mạn, cười bất lực, nói:

“Nghệ sĩ bây giờ không bằng thời của chị Lê, họ không có ý thức thời gian, mong chị Lê đừng giận.”

Mạnh Kha và Triệu Ấp giống nhau, xuất thân từ chương trình tài năng.

Nhưng khác nhau là Triệu Ấp là cọng cỏ từ từ vươn mình, còn Mạnh Kha là thiên kim tập đoàn nào đó, là tuýp người nếu không nổi tiếng sẽ phải về nhà kế thừa gia nghiệp.

Đương nhiên chưa được chứng thực.

Những chuyện này Hạ Lỵ đã nói trước cho cô biết.

Lộ Tuệ Tuệ xem ảnh chụp ,đúng là một cô gái rất đáng yêu.

Cô nhìn đồng hồ, nói:

“Chị Lê ngồi xuống trước đi ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc nói:

“Chúng ta hẹn mười một giờ, bây giờ còn nửa tiếng nữa mới tới, em tin Mạnh Kha sẽ đến kịp mà."

Mặc dù idol nhỏ kiêu căng nhưng cảm giác không phải người không biết phải trái đúng sai.

Lê Mạn cười gật đầu: “Ừm.”

Đợi một lúc, Mạnh Kha chạy đến.

Cô ấy vội vàng kéo hai chiếc vali to.

“Xin lỗi xin lỗi.”

Cô ấy khom lưng, ngại ngùng hỏi:

“Có phải em tới trễ rồi không?”

“Không đâu.”

Triệu Khả Nhi đứng lên.

“Còn mười phút nữa mới tới trễ, em cứ từ từ bình tĩnh lại.”

Mạnh Kha sờ chóp mũi, ngại ngùng nói:

“Em dậy trễ, xin lỗi mọi người nhiều.”

Cô ấy thích ngủ nướng, lúc không muốn dậy, không ai gọi cô ấy dậy được.

Triệu Ấp đã từng hợp tác với Mạnh Kha nên biết tính cô ấy.

“Không sao không sao, chưa đến giờ mà.”

Cậu ta đứng lên.

“Bây giờ chúng tôi có thể đi làm thủ tục gửi hành lý được chưa?”

Tổ chương trình: “Gửi hành lý trước đã, có việc này muốn thông báo.”

Lộ Tuệ Tuệ đã từng xem vài chương trình du lịch khác, có thể đoán được sẽ thông báo gì.

Chương trình du lịch của họ chưa chọn hướng dẫn viên, có thể lát nữa sẽ thông báo chuyện này.



Gửi hành lý xong, mọi người qua cổng kiểm tra an ninh, đến phòng nghỉ cho khách vip.

Còn ba tiếng nữa mới đến giờ bay, mọi người có thể họp nhỏ, có thể từ từ hưởng thụ bữa trưa.

Vào phòng nghỉ dành cho khách vip, quả nhiên tổ chương trình bắt đầu thông báo quy định du lịch lần này.

Cách khách mời không được dùng tiền của mình, ban tổ chức sẽ cung cấp phí du lịch cho họ. Bởi vì trạm đầu tiên tổ chương trình đã chọn khách sạn thay họ nên phải trừ bớt tiền.

Nghe đến đây, Triệu Khả Nhi rên:

“Trạm đầu tiên mà không hào phóng với chúng tôi chút được à?”

Đạo diễn: “Không được.”

Triệu Khả Nhi cạn lời: “Keo muốn chết.”

Mạnh Kha cũng nói:

“Nhưng mà một ngày chúng tôi được bao nhiêu tiền?”

Cô ấy tò mò.

Đạo diễn: “Mỗi trạm khác nhau, mỗi mức sống thành phố khác nhau, trạm châu u mỗi người mỗi ngày được hai trăm Euro.”

Lộ Tuệ Tuệ tính toán:

“Đã bao gồm cả phí khách sạn?”

Đạo diễn: “Đúng vậy.”

Lộ Tình Hoạ: “Đạo diễn, hình như hơi ít nhỉ?”

Cô ta rành châu u, để thể hiện năng lực trên phương diện này, cô ta tranh cãi với đạo diễn:

“Giá khách sạn châu u không rẻ, chúng tôi ăn uống, đi lại, còn phải chi cả chi phí khách sạn, chắc chắn hai trăm euro không đủ.”

Đạo diễn cười cười:

“Đây là cho phí chúng tôi đã tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn đủ.”

Chỉ là phân khúc khách sạn không được cao cấp thôi.

Nhóm Lê Mạn cũng không quan tâm vấn đề này, chị ấy hoàn toàn không có khái niệm tiền tệ.

“Hai trăm Euro có thể mua được gì?”

Mắt Lộ Tình Hoạ sáng lên, quyết định mời Lê Mạn lên sân khấu.

“Chị Lê, hai trăm thật sự rất ít, ít lắm, tiền khách sạn một ngày của chúng ta đã hơn hai trăm euro rồi, ví dụ như khách sạn nổi tiếng…”

Lộ Tình Hoạ nêu ví dụ, toàn liệt kê các khách sạn sang chảnh nổi tiếng ở châu u, phong cách lâu đài cổ.

Nghe thế, tổ đạo diễn dở khóc dở cười.

“Tình Hoạ, lần này chúng ta du lịch tiết kiệm, chắc chắn khách sạn này không nằm trong phạm vi chọn lựa đâu.”

Chẳng ai muốn xem ở khách sạn lâu đài cổ, họ chỉ muốn xem sự khó khăn khi đi du lịch thôi.

Cuộc sống xa xỉ trong lâu đài cổ ngoại trừ lúc đầu phát sóng sẽ làm người xem hâm mộ ra thì sau đó sẽ bị mắng chết, nên chi phí sinh hoạt của mọi người chỉ có nhiêu đây, tổ chương trình kiên quyết không cho nhiều.

Mọi người hết cách, Lộ Tình Hoạ bực mình nói:

“Vậy phải sống thế nào.”

Đạo diễn cười cười:

“Tiền chỉ có nhiêu đây thôi.”

Ông ấy dừng một chút rồi nói tiếp:

“Bây giờ mọi người xem thử, ai chấp nhận làm hướng dẫn viên du lịch đây.”

“Hả?”

Triệu Khả Nhi kinh hoảng:

“Chẳng phải các người đã chọn rồi à?”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 151: Chương 151



Đạo diễn: “Mọi người có quyền bình chọn tự do.”

Mọi người: “…”

Đoàn người nhìn nhau, cuối cùng không ai bỏ phiếu mà chọn rút thăm, xem ai may mắn rút trúng.

Người trúng chiêu đầu tiên là Triệu Khả Nhi.

Nhìn mình rút trúng nhân vật hướng dẫn viên, lòng Triệu Khả Nhi như tro tàn.

“Tôi, tôi sẽ làm mọi người lạc đường mất.”

Cô ta mù đường.

“Sẽ không đâu chị Khả Nhi.”

Mạnh Kha ngọt ngào nói.

“Bọn em tin chị ạ.”

Triệu Khả Nhi: “…”

Nhưng cô ta không tin tưởng mình.

Chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào khác, cô ta khóc lóc nhìn Lộ Tuệ Tuệ.

“Em phải giúp chị đó.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười.

“Vâng ạ.”

“Bây giờ đã có hướng dẫn viên rồi, mọi người xem có nên chọn kế toán không, tôi thấy Khả Nhi không giống người biết giữ tiền lắm.”

Đạo diễn hỏi.

Triệu Khả Nhi: “Đạo diễn anh nói đúng ghê.”

Cô ta cũng là người không có nhiều khái niệm về tiền.

“Vậy chọn ai làm kế toán?”

Triệu Khả Nhi: “Tuệ Tuệ làm không?”

Lộ Tuệ Tuệ đang định trả lời, Lộ Tình Hoạ nói:

“Kế toán phải là người biết tính toán nhỉ.”

Câu này nghe thì có vẻ đúng nhưng với Lộ Tuệ Tuệ mà nói, ý nghĩa bốn chữ “người biết tính toán” quá rõ ràng.

Lộ Tuệ Tuệ mới tốt nghiệp cấp hai, biết tính toán hoá đơn, đừng giỡn thế chứ.

Nghe thế, Lộ Tuệ Tuệ cười khanh khách nói:

“Chị Tình Hoạ nói đúng lắm.”

Cô nhìn Triệu Khả Nhi, nhướng mày nói:

“Vậy để chị Tình Hoạ quản lý tiền đi, lúc trước chị Tình Hoạ du học châu u, cũng sống bên đó nhiều năm, chắc chắn sẽ quen với giá hàng hơn chúng ta nhiều, để chị ấy giữ tiền là hợp lý nhất.”

Mắt Triệu Khả Nhi sáng lên.

“Được đó!”

Cô ta lập tức đưa tiền đạo diễn đưa cho Lộ Tình Hoạ:

“Tình Hoạ, vậy tiền này giao cho cô nhé.”

Lộ Tình Hoạ: “…”

Mặt cô ta cứng đờ, cô ta không có ý đó.

Cô ta chỉ không muốn Triệu Khả Nhi xem trọng Lộ Tuệ Tuệ, không thích nhìn hai người thân nhau nhưng cô ta cũng thật sự không nghĩ đến chuyện giữ tiền, chưa kể việc cô ta không quản lý được mà có khi còn mệt c.h.ế.t nữa.

Nhưng mọi người lại không có ý kiến gì với quyết định của Triệu Khả Nhi.

Xác định Lộ Tình Hoạ là kế toán.

Ăn bữa trưa tổ chương trình mời, mọi người từ từ lên máy bay, bay đến đất nước xa lạ.

Xem xét các phương diện, Triệu Khả Nhi và Lộ Tình Hoạ ngồi chung, hướng dẫn viên du lịch và kế toán phải phân chia rất nhiều thứ.

Vốn dĩ Lộ Tuệ Tuệ định ngồi chung với Mạnh Kha nhưng cô ấy và Lộ Tuệ Tuệ không thân nên đi tìm Triệu Ấp rồi.

Lê Mạn cười với cô, dịu giọng nói:

“Tuệ Tuệ, chúng ta ngồi chung nhé?”

Lộ Tuệ Tuệ vui mừng nói:

“Được ạ.”

Xét đến thói quen của Lê Mạn, Lộ Tuệ Tuệ chừa chỗ cạnh cửa sổ cho chị ấy, cô ngồi ở ngoài.

Máy bay chưa cất cánh, nhân viên đang quay tài liệu, Lộ Tuệ Tuệ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào nhóm gia đình ba người.

Lộ Tuệ Tuệ: [Lên máy bay rồi.]

Lộ Niên Niên: [Chị chú ý an toàn nha! Chán có thể nói chuyện với em.]

Lộ Cảnh Sơn: [Cũng có thể nói chuyện với bố nha, máy bay đường dài mệt lắm, phải nghỉ ngơi đầy đủ, đáp rồi nhớ nhắn bố, ở bên kia có gì khó khăn nhớ gọi cho số mà bố gửi cho con.]

Nghĩ đến việc Lộ Tuệ Tuệ quay chương trình chung với nhóm người không thân, Lộ Cảnh Sơn sợ cô lạc đường gì đó nên đưa số điện thoại của người phụ trách bên châu u, thậm chí còn bảo cô phải học thuộc. Lỡ như có vấn đề gì đó, cô cứ gọi bất cứ lúc nào, đối phương đều sẽ bắt máy, sẽ hỗ trợ cô giải quyết khó khăn.

Lộ Cảnh Sơn sợ họ ở bên này không có chỗ ở, thậm chí còn nói với cô nhà họ có vài căn ở các thành phố châu u, có nhà sân vườn, có biệt thự, nói chung là đủ để họ ở.

Lộ Tuệ Tuệ thấy ông hơi làm quá nhưng cô biết lo lắng của Lộ Cảnh Sơn nên cũng đồng ý với ông.

Ba người trò chuyện một lúc.

Điện thoại Lộ Tuệ Tuệ rung lên, là tin nhắn của Bùi Chi Hành.

Bùi Chi Hành: [Lên máy bay rồi?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Ừm.]

Bùi Chi Hành: [Trạm đầu tiên là Ý?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Đúng rồi.]

Trạm đầu tiên của họ là La Mã cổ đại.

Bùi Chi Hành: [Chú ý an toàn, bên đó trộm cắp hơi nhiều, giữ đồ kỹ, điện thoại thì đeo lên, có gì thì gọi điện cho tôi.]

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười: [Biết rồi.]

Bùi Chi Hành: [Nhớ số điện thoại của tôi chưa?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Để giờ tôi trả bài nha?]

Cô trêu anh.

Bùi Chi Hành: [Được.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Tổ chương trình đang quay, trên người tôi có micro.]

Bùi Chi Hành không làm khó cô nữa.

Hai người trò chuyện vui vẻ, bỗng Lộ Tình Hoạ gọi cô.

“Tuệ Tuệ.”

Cô ta cười cười, hỏi:

“Nói chuyện với ai đó, cười vui quá vậy, bạn trai à?”

Lộ Tuệ Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời:

“Không phải.”

Lộ Tuệ Tuệ “Ồ” lên, ngạc nhiên cảm thán:

“Xin lỗi, chủ yếu chị thấy em cười ngọt quá, giống hệt bạn chị lúc có người yêu nên chị tưởng em đang nói chuyện với bạn trai.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô, mỉm cười.

Cô cười rộ lên càng ngọt hơn, đôi mắt cong cong, khóe môi cong cong, vốn dĩ cô đã đẹp rồi, cười lên càng đẹp hơn.

Lộ Tuệ Tuệ đẹp theo phong cách vừa ngây thơ vừa quyến rũ, lúc ngây thơ giống hoa khôi của trường, lúc quyến rũ có thể khơi gợi d.ục v.ọng của người khác.

Nụ cười này không những làm Lộ Tình Hoạ sững người mà còn làm thợ quay phim đang quay phải say mê.

Anh ta ngơ ngác chỉa thẳng máy quay vào Lộ Tuệ Tuệ.

Anh ta dám đảm bảo chắc chắn người xem sẽ điên cuồng chụp lại cảnh Lộ Tuệ Tuệ cười.

Trong lúc mọi người đang ngây ra, Lộ Tuệ Tuệ đổi sắc mặt.

Cô hỏi: “Chị Tình Hoạ, em mới cười ngọt không?”

Lộ Tình Hoạ chưa kịp trả lời, Lê Mạn ngồi kế bên đã bình luận trước.

“Ngọt, ngọt lắm, tính uyển chuyển của Tuệ Tuệ khá tốt.”

Lộ Tuệ Tuệ cười nhạt.

“Cảm ơn chị Lê.”

Cô ngẩng đầu nhìn Lộ Tình Hoạ trước mặt mình.

“Chị Tình Hoạ, chị thấy sao.”

Lộ Tình Hoạ hơi giật mình, cô ta mím môi nói:

“Ngọt.”

Lộ Tuệ Tuệ thong thả hỏi:

“Em có thể cười ngọt như vậy với chị Tình Hoạ, vậy lúc nói chuyện với bạn cười hơi ngọt cũng đâu có vấn đề gì đúng không?”

Mặt Lộ Tình Hoạ sượng lại, cười gượng:

“Chị hiểu lầm rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Đúng vậy.”

Lộ Tình Hoạ khựng lại, thu hồi ánh mắt.

Cuộc chiến của hai người làm thợ quay phim và nhân viên sửng sốt.

Hai người này không hợp nhau.

Vì chuyện này nên trên máy bay, Lộ Tình Hoạ không kiếm chuyện với Lộ Tuệ Tuệ nữa.

Nhưng Lê Mạn lại nghiêng người quan sát cô một lúc lâu rồi cười nói:

“Tuệ Tuệ, em cũng thú vị thật.”

Lộ Tuệ Tuệ hơi giật mình.

Lê Mạn nói: “Đang khen em.”

Lộ Tuệ Tuệ cười: “Cảm ơn chị Lê.”



Chuyến bay dài đằng đẵng.

Sau khi Lộ Tuệ Tuệ lên máy bay, tinh thần khá ổn nên lấy kịch bản ra đọc.

Nhưng chuyện cô được nhận vào phim của đạo diễn Khổng vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, mặc dù bị người đi thử vai công khai nhưng chưa công bố kết quả, cho nên cô che chữ trên kịch bản.

Cô cúi đầu đọc kịch bản, Lê Mạn đang đọc sách nhưng thấy cô đọc nghiêm túc quá nên không khỏi tò mò.

Lộ Tuệ Tuệ không lừa chị ấy, thì thầm vài câu.

Nghe tên kịch bản, Lê Mạn ngẩn người hỏi:

“Của đạo diễn Khổng đấy hả?”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.

Bỗng nhiên cô nhớ ra hình như Lê Mạn đã từng đóng phim của Khổng Nghị Nhiên.

Cô mới nghĩ đến, Lê Mạn cười nói:

“Chị cũng nghe phong phanh về bộ phim này.”

Chị ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ một lúc rồi nói:

“Mắt nhìn người của ông ấy không tệ.”

Lộ Tuệ Tuệ được khen nên hơi ngại.

“Em mới viết gì đó?”

“Tiểu sử của các nhân vật."

Lê Mạn hỏi: “Có tiện cho chị xem không?”

“Tiện ạ.”

Lê Mạn nhận quyển sổ viết tay của cô, ngạc nhiên nói:

“Chữ em đẹp quá.”

Lộ Tuệ Tuệ được khen nên đỏ mặt.

Đọc xong, Lê Mạn còn chỉ ra hai vấn đề nho nhỏ cho Lộ Tuệ Tuệ.

Nghe chị ấy nói xong, chỗ làm Lộ Tuệ Tuệ bị khựng bỗng có cảm giác như được khai sáng.

Mặc dù gần mười năm Lê Mạn không đóng phim nhưng năng lực thời trẻ vẫn còn đó, cảm giác vẫn còn đó.

Lúc trước, Lộ Tuệ Tuệ thường xuyên nghe người ngoài nhận xét Lê Mạn là lạnh lùng, kiêu ngạo.

Nhưng sau khi trò chuyện mấy tiếng, cô cảm thấy đúng là mấy lời đồn trong giới hại người.

Lê Mạn không những không lạnh lùng mà còn rất nhiệt tình, chị ấy sẵn sàng chỉ dạy hậu bối.

Thảo luận một phen, Lộ Tuệ Tuệ có cảm giác mới

Cô ghi chú lại để tối xem, Lộ Tuệ Tuệ thấy mọi người xung quanh đều nghỉ ngơi rồi, lúc này mới lấy bịt mắt ra ngủ một lúc.

Ngủ mấy tiếng, lúc Lộ Tuệ Tuệ thức máy bay chưa đáp, cô gửi tin nhắn cho Triệu Khả Nhi xem cô ta vẫn đang ngủ hay thức rồi.

Triệu Khả Nhi nhanh chóng trả lời.

Chị dậy rồi.

Từ khi chỉ số may mắn bùng nổ bốc trúng thăm hướng dẫn viên, cô ta không thể nghỉ ngơi một cách bình thường nữa.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta khóc lóc kể lể với mình, trả lời:

[Chị đưa kế hoạch chị đã lên cho em, để em hoàn thiện giúp chị cho.]

Triệu Khả Nhi: [Thật hả hu hu hu hu hu hu, yêu em quá!]

Lộ Tuệ Tuệ: [Thật mà, chỉ cần chị tin em là được.]

Triệu Khả Nhi: [Trên máy bay này, ngoài phi công ra chị tin em nhất.]

Lộ Tuệ Tuệ buồn cười: [Ừm, bảo thợ quay phim đưa cho em đi, chị cứ nghỉ ngơi một lúc.]

Triệu Khả Nhi: [Chị đi WC, chị tự đưa cho em.]

Nhận được bản kế hoạch của Triệu Khả Nhi, Lộ Tuệ Tuệ lật xem một lúc, phát hiện cô ta làm rất chi tiết nhưng tốc độ hơi chậm, về cơ bản toàn là sẽ ăn gì, sẽ chơi ở đâu.

Lộ Tuệ Tuệ lấy sách cẩm nang du lịch châu u mà cô đã mua từ trước ra, vừa lật xem vừa hoàn thiện cho Triệu Khả Nhi.

Cô chưa đi du lịch châu u bao giờ nhưng lúc trước thật sự rất muốn đi nên cứ một khoảng thời gian là tự động móc điện thoại ra xem kế hoạch du lịch của mọi người, xem hành trình chuyến đi và những điều tâm đắc.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 152: Chương 152



Ngày qua ngày, tích lũy suốt mấy tháng trời, Lộ Tuệ Tuệ đã hơi ấn tượng với những địa điểm ở Châu u đáng để check in, những địa điểm đặc sắc.

Trước khi xuất phát, cô cũng rà lại một lượt các địa điểm mình có ấn tượng, cô cũng ghi kế hoạch và hành trình ra để ghi nhớ.



Lúc họ đáp đã gần bảy giờ.

Bên ngoài đang tối.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta rồi nói:

“Mặc quần áo nhiều vào, em tra dự báo thời tiết thấy hôm nay La Mã cổ đại hơi lạnh.”

Triệu Khả Nhi: “Để trong hành lý rồi, đợi lát nữa chị xách hành lý rồi mặc thêm.”

Triệu Khả Nhi hít một hơi thật sâu, bắt đầu công tác hướng dẫn viên du lịch, tổ chức cho mọi người xuống máy bay, lấy hành lý.

Sau khi lấy hành lý xong, khi đạo diễn báo không có xe, cô ta ngơ ngác.

“Phải làm sao bây giờ?”

Lộ Tình Hoạ nhíu mày.

“Thì thuê xe thôi.”

Cô ta nhìn Triệu Khả Nhi.

“Chị biết nói tiếng Anh không?”

Triệu Khả Nhi: “…”

Cô ta khựng một lúc rồi nói:

“Biết.”

Cô ta nhìn hành lý xung quanh, hỏi:

“Vậy hành lý làm sao đây?”

Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lúc rồi nhìn Giang Húc:

“Giang Húc, nếu tôi nhớ không lầm, hình như tiếng Anh của anh khá ổn đúng không.”

Giang Húc ừm.

Cô chỉ chỉ.

“Vậy anh đi thuê xe với chị Khả Nhi đi, chúng tôi ở lại trông hành lý.”

Giang Húc: “Được.”

Anh ấy nhìn Triệu Ấp, dặn dò:

“Bảo vệ họ cho tốt nhé.”

Triệu Ấp: “Tuân lệnh.”

“Wow, Giang Húc manly quá.”

Mạnh Kha si mê.

Lê Mạn nói: “Đúng là không tệ chút nào.”

Chị ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ: “Chúng ta đợi ở đây à?”

“Chị Lê có đói không ạ?”

Lê Mạn gật đầu.

“Hơi hơi.”

Mạnh Kha ôm bụng.

“Em sắp c.h.ế.t đói rồi chị Tuệ Tuệ ơi.”

Cô ấy hơi nũng nịu, cũng hơi khó tính nhưng trông rất đáng yêu.

“Có gì để ăn không?”

Hành lý của Lộ Tuệ Tuệ có kha khá đồ ăn vặt, cô không quan tâm mình đang ở ngoài đường, trực tiếp mở hành lý ra lấy bánh quy.

“Ăn tạm ít bánh quy này đi, chị nghĩ khuya chúng ta mới được ăn cơm.”

Mạnh Kha: “Dạ vâng.”

Lê Mạn cũng nhận.

Lúc đưa cho Lộ Tình Hoạ, Lộ Tình Hoạ khách sáo từ chối:

“Chị đang giảm cân, không ăn đồ nhiều calo.”

Lộ Tuệ Tuệ cũng không ngập ngừng, nhìn sang Triệu Ấp.

“Tiểu Ấp ăn không em?”

“Ăn ạ.”

Mọi người đứng gặm bánh quy, rõ ràng là cảnh tượng rất đau lòng nhưng lại trông rất hoà hợp.

Tổ chương trình nhìn họ rồi lại nhìn Lộ Tình Hoạ đang đứng kế bên cúi đầu bấm điện thoại, có người nói.

“Trông cô ta hơi cô đơn.”

“Cô đơn gì đâu?”

Nhân viên khác nói lại.

“Bản thân cô ta nói không cần mà, Tuệ Tuệ đã nể mặt cô ta rồi, nói thật lòng, đã du lịch thì phải tùy cơ ứng biến thôi.”

Rất nhiều người đồng ý.

Lộ Tình Hoạ không hợp rơ với mọi người là do cô ta tự cách ly bản thân, đâu thể trách người khác được.

Không bao lâu sau, Giang Húc và Triệu Khả Nhi đã thuê được xe, quay về.

Hai chiếc xe khá lớn, có thể để được hành lý của họ nhưng phải chia ra đi.

Giang Húc và Triệu Khả Nhi mỗi người ngồi một chiếc, Lộ Tuệ Tuệ, Triệu Khả Nhi, Mạnh Kha và Triệu Ấp ngồi chung một xe, ba người Giang Húc ngồi chung một xe.

Sau khi lên xe, Triệu Khả Nhi quay đầu nhìn Lộ Tuệ Tuệ:

“Sao em biết Giang Húc giỏi tiếng Anh?”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt.

“Lúc trước em có đọc vài thông tin về anh ấy.”

Người mình muốn giúp, đương nhiên phải tìm hiểu chút rồi.

Triệu Khả Nhi: “Ghê vậy.”

Cô ta nói: “Em không biết Giang Húc giỏi thế nào đâu, ban nãy cậu ta xử lý hết đó.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười:

“Xử lý xong là được rồi.”

Cô thì thầm: “Sau này có việc biết nhờ ai rồi đúng không?”

Mắt Triệu Khả Nhi sáng lên.

“Chị biết rồi, em giúp chị một việc lớn đó.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười.

“Khách sáo quá, cũng vì suy nghĩ cho mọi người.”

Hai người khen nhau một phen.

Mạnh Kha ngồi sau lưng ăn đồ ăn vặt Lộ Tuệ Tuệ cho, vừa ăn vừa nói:

“Chị Tuệ Tuệ, thật ra tiếng Anh của em cũng tốt mà.”

Cô ấy uất ức hỏi:

“Sao chị không cho em nhờ em giúp?”

Lộ Tuệ Tuệ cứng họng.

“Vậy lần tới chị Tuệ Tuệ nhờ em giúp.”

“Vâng ạ.”

Mạnh Kha dứt khoát đồng ý, nhìn Lộ Tuệ Tuệ, nói:

“Chị Tuệ Tuệ, chị khác những gì trên mạng nói.”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

Xe họ nói cười vui vẻ nhưng xe bên chỗ Giang Húc cực kỳ yên tĩnh.

Giang Húc ngồi ghế phụ, sau lưng là Lê Mạn và Lộ Tình Hoạ.

Lộ Tình Hoạ tự biết hình như ấn tượng của Lê Mạn về mình khá kém nên ra sức lấy lòng chị ấy, định hỏi han chị ấy.

“Chị Lê, lát nữa chị muốn ăn gì?”

Lê Mạn: “Để xem xem có gì.”

Lộ Tình Hoạ mỉm cười.

“Cũng đúng, vật giá ở La Mã khá cao.”

Cô ta ngừng một lúc rồi nói tiếp:

“Nhưng bọn em bảo đảm chị Lê sẽ được ăn ngon.”

Lê Mạn cười cười, không để ý, nói:

“Chị không sao, chị giống mọi người là được.”

Lộ Tình Hoạ: “Chị Lê bình dị gần gũi quá.”

Lê Mạn: “Ra ngoài du lịch, chúng ta là một nhóm.”

Mới nói câu này xong, sắc mặt Lộ Tình Hoạ cứng đờ.

Cô ta cười gượng, khẽ nói:

“Dạ, chị Lê nói đúng lắm.”

Lê Mạn chợp mắt nghỉ ngơi, Lộ Tình Hoạ nhìn góc mặt chị ấy một lúc, cụp mắt cố nén sự ghen tị.

Dựa vào đâu chứ.

Lộ Tuệ Tuệ chưa làm gì mà đã khiến Lê Mạn phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, mà cô ta thì ân cần như vậy nhưng Lê Mạn không hề cảm kích.



Đến khách sạn sẽ ở tối nay, lúc xử lý xong đã là chín giờ.

Nghĩ mọi người đều đói bụng, Triệu Khả Nhi gọi mọi người.

“Mọi người muốn ăn gì? Em ra ngoài mua.”

Cô ta là hướng dẫn viên du lịch, hết cách đành vậy.

Mọi người đều đồng thanh: “Chị/em cũng vậy, ăn đại gì cũng được.”

Triệu Khả Nhi nghe mà đau đầu, lúc trước cô ta rất hay nói “gì cũng được” nhưng bây giờ nghe xong, cô ta thật sự rất ghét ba chữ này.

Thấy cô ta khó xử, Lộ Tuệ Tuệ lên tiếng:

“Không thể gì cũng được, gì cũng được chị Khả Nhi sẽ khó mua lắm.”

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Chỗ này có gì để đặt nhỉ?”

Triệu Khả Nhi cũng không biết.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Lộ Tình Hoạ:

“Chị Tình Hoạ biết không?”

“Chị không biết.”

Lộ Tình Hoạ đưa ra một lý do nghe không thể bắt bẻ được gì.

“Tối chị ít khi ra ngoài, với lại cũng ít khi ăn.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nghĩ nghĩ:

“Chị Khả Nhi, chị gọi điện hỏi phục vụ khách sạn đi.”

Mắt Triệu Khả Nhi sáng lên.

“Ý kiến hay.”

Gọi xong, Triệu Khả Nhi thông báo, gần đây khá ít đồ ăn nhưng có nhiều trái cây.

Lê Mạn: “Chị ăn một quả táo là được.”

Mạnh Kha: “Em muốn ăn tinh bột.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Nếu có thì pizza nhé?”

“Dạ vâng.”

“Chị Tình Hoạ không ăn đúng không?”

Lộ Tuệ Tuệ hỗ trợ thống kê.

Thật ra Lộ Tình Hoạ rất đói nhưng đã nói thế rồi nên cô ta đành căng da đầu đồng ý.

“Ừm, chị muốn nghỉ ngơi sớm.”

Lộ Tuệ Tuệ hiểu rõ, sau khi hỏi hai nam trong nhóm, cô mới nói:

“Vậy em và chị Khả Nhi sẽ ra ngoài mua.”

Cô nhìn Mạnh Kha:

“Tiểu Kha đi tắm trước, vậy thì không cần đợi quá lâu.”

Khách sạn tổ chương trình đặt cho họ không tệ nhưng cũng không tốt lắm.

Hai nam chung phòng, còn lại là một phòng ba người và một phòng hai người.

Lộ Tình Hoạ nói mình hơi khó ngủ nên chọn phòng hai người, chiếc giường còn lại vốn dĩ nên để cho Lê Mạn nhưng Lê Mạn chủ động xin muốn ở phòng ba người, nghĩ đến việc phải lên kế hoạch du lịch và sắp xếp chi phí cho hành trình tiếp theo, Triệu Khả Nhi ở chung phòng với Lộ Tình Hoạ.

Mạnh Kha đồng ý.

“Dạ.”

Lúc sắp ra ngoài, Triệu Khả Nhi đòi tiền Lộ Tình Hoạ.

“Tình Hoạ, đưa chị một trăm euro.”

Lộ Tình Hoạ nhìn như không thể tin nổi:

“Mua đồ ăn bữa tối mà cần tận một trăm euro.”

“…”

Triệu Khả Nhi cạn lời.

“Ngoài em ra thì có sáu người muốn ăn, một trăm euro vừa đủ.”

Lộ Tình Hoạ hết cách, chỉ có thể đưa một trăm euro cho Triệu Khả Nhi.

Vốn dĩ Lộ Tuệ Tuệ đi chung với Triệu Khả Nhi là được nhưng Giang Húc không yên tâm lắm nên ra ngoài chung.

Hoàn cảnh xa lạ, nói thật Lộ Tuệ Tuệ cũng hơi bất an.

Cô đi rất nhanh, giống như có người đang theo dõi cô vậy.

Lúc đầu Triệu Khả Nhi chưa phát hiện, là Giang Húc hỏi trước.

“Cô sợ à?

Lộ Tuệ Tuệ mặt không đổi sắc:

“Không có.”

Triệu Khả Nhi buồn cười:

“Đừng giả vờ nữa, bọn chị thấy mà.”

Lộ Tuệ Tuệ tủi thân.

“Thì đất khách quê người, khuya rồi không sợ mới lạ.”

Giang Húc cười:

“Không có gì phải sợ, chúng ta đông người mà.”

Câu này là thật.

Ngoài ba người ra có khá nhiều nhân viên trong tổ chương trình đi theo, nghệ sĩ quay chương trình, tổ chương trình vẫn phải đảm bảo an toàn cho nghệ sĩ để tránh chuyện ngoài ý muốn.

Hết pizza rồi nên ba người chỉ mua ít trái cây về.

Nghĩ đến Mạnh Kha và hai nam trong nhóm muốn ăn món chính, Lộ Tuệ Tuệ mở hành lý ra, hỏi:

“Ăn mì gói không?”

“Wow! Chị Tuệ Tuệ, chị có mang mì gói à?”

“Ừm.”

Lộ Tuệ Tuệ hỏi.

“Ăn không em?”

Mạnh Kha: “Ăn.”

Giang Húc nhìn rồi gật đầu: “Ăn.”

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười.

“Vậy tôi đi nấu nước.”

Giang Húc ngăn cô lại.

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu là được.”

“Không sao đâu, để tôi làm.”

Lộ Tuệ Tuệ nói.

Ngoài mì gói, Lộ Tuệ Tuệ còn mang rất nhiều thức ăn nhanh, cô có một chiếc hành lý chất toàn đồ ăn. Nếu không phải khách sạn tổ chương trình đặt không có bếp, thậm chí cô còn định nấu mì cho mọi người.

Bay mười mấy tiếng, thật sự quá mệt mỏi.

Ăn trái cây xong, mọi người rửa mặt rồi đi ngủ sớm.

Trước khi ngủ, Lộ Tuệ Tuệ gửi tin nhắn cho nhóm gia đình và Bùi Chi Hành, báo mình hạ cánh bình an rồi nhắm mắt ngủ.

Phòng ba người cực kỳ hài hòa nhưng phòng còn lại thì không.

Triệu Khả Nhi đang lên kế hoạch nhưng Lộ Tình Hoạ thì muốn đi ngủ.

Ánh đèn cứ lúc sáng lúc tối, cuối cùng cô ta không nhịn nổi nữa, xốc chăn lên.

“Chị Khả Nhi.”

Cô ta nói: “Chị có thể tắt đèn được không, em muốn đi ngủ.”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 153: Chương 153



Triệu Khả Nhi sửng sốt, buồn cười hỏi:

“Tình Hoạ, em nói gì?”

Cô ta chứ đâu phải Lộ Tuệ Tuệ, trong chương trình này, địa vị trong giới của cô ta cao hơn Lộ Tình Hoạ. Lúc trước cô ta không so đo với Lộ Tình Hoạ là vì cảm thấy không cần thiết, nhưng sau khi nghe câu này thì thật sự không nhịn nổi nữa.

“Chị đang làm kế hoạch.”

Cô ta nói: “Nếu chị nhớ không lầm, em có bịt mắt, muốn ngủ thì em có thể đeo bịt mắt.”

Lộ Tình Hoạ: “Em không có thói quen đeo bịt mắt.”

“Thế à?”

Triệu Khả Nhi nhìn cô ta, khẽ mỉm cười nói:

“Vậy em khỏi ngủ.”

Lộ Tình Hoạ kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn camera vẫn đang quay, hoàn toàn không ngờ máy quay đang bật mà Triệu Khả Nhi vẫn nói thế này.

“Ngạc nhiên lắm hả?”

Triệu Khả Nhi nhún vai.

“Tình Hoạ, chị không phải Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ đang tích góp tên tuổi, cô ấy cũng nhỏ hơn em, nếu dám thể hiện sự bất mãn, cô ấy sẽ bị mắng, sẽ bị người ta nói là em gái không lễ phép. Nhưng chị thì khác, chị không quan tâm mọi người nói gì, em quen tính công chúa tiểu thư ở nhà thì không sao nhưng đây là tập thể, chị mong chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau.”

Nói xong, Triệu Khả Nhi không nhìn Lộ Tình Hoạ nữa mà tiếp tục ghi chú kế hoạch.

Lộ Tình Hoạ bị chọc tức, cầm điện thoại lên càm ràm với người đại diện.

Cô ta đến chương trình này để làm Lộ Tuệ Tuệ khó chịu chứ không phải để bị Triệu Khả Nhi chèn ép.

Nhìn cô ta càm ràm xong, người đại diện trấn an, an ủi một phen, bảo cô ta cứ nhịn đi, cô ta cần fans thì càng phải làm Lộ Tuệ Tuệ xấu mặt, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.



Buổi sáng, Lộ Tuệ Tuệ dậy khá sớm.

Những người khác vẫn đang ngủ, Lộ Tuệ Tuệ rửa mặt xong, thay quần áo rồi xuống lầu.

Lúc xuống dưới lầu, nhân viên nhìn cô.

“Tuệ Tuệ không trang điểm à?”

Lộ Tuệ Tuệ cười, cô nói:

“Phiền lắm, lát nữa bôi kem chống nắng là được.”

Nhân viên nhìn làn da trắng nõn của cô, tỏ vẻ tôi thua.

“Tôi có thể mượn mọi người ít tiền không?”

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu hỏi.

Thợ quay phim nhìn cô tươi cười, lắp bắp hỏi:

“Mượn tiền làm gì?”

“Mua đồ ăn sáng.”

Lộ Tuệ Tuệ thở dài.

“Tối qua tôi đưa lại tiền thừa mua trái cây cho kế toán rồi, lát nữa chúng tôi ra ngoài chơi, chắc chắn không có thời gian tìm chỗ ăn sáng, tôi mua chút gì đó về.”

Sau khi hỏi đạo diễn, thợ quay phim cho Lộ Tuệ Tuệ mượn một trăm euro.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ ra cổng khách sạn, thợ quay phim bỗng nhớ ra một việc lớn.

“Tuệ Tuệ ra ngoài một mình à?”

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, cô hỏi.

“Đúng vậy, tôi không được đi một mình hả?”

Thợ quay phim bất lực nhắc nhở.

“Chúng tôi sẽ không giúp cô.”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, hiểu ra, cô nói.

“Yên tâm, từ lúc tôi ký hợp đồng tôi đã bắt đầu học bù tiếng Anh rồi, giao lưu đơn giản không thành vấn đề.”

Nghe cô nói thế nhưng thợ quay phim vẫn hơi nghi ngờ, nhưng đạo diễn đã nói lỡ cô đi lạc thì phiền nên cứ xem đã, để cô đi đi, thật sự không ổn thì họ sẽ giúp.

Nhưng làm tổ đạo diễn thất vọng là Lộ Tuệ Tuệ không những tìm được chỗ bán bữa sáng vừa rẻ vừa thực tế mà cô còn suy nghĩ đến việc mua cho mỗi người một vị khác nhau, đi theo đường cũ về khách sạn. Lúc về, camera trên cổ cô còn có thêm mấy tấm ảnh ánh nắng ban mai nữa.

Thợ quay phim: ???

Tổ đạo diễn: ???

Cô ôm được chân Phật, luyện khẩu ngữ thật à? Lúc trước cô là học sinh cấp hai chưa đủ trình độ văn hoá thật à?

Bỗng tổ đạo diễn hơi nghi ngờ.

Trở về khách sạn, Lê Mạn và Giang Húc đã dậy.

“Wow, Tuệ Tuệ giỏi quá đi.”

Lê Mạn vui vẻ nói.

“Em mua cho mọi người hả?”

Lộ Tuệ Tuệ trả lời.

“Em đã tìm thử rồi, buổi sáng chị Lê thích ăn tinh bột cho nên mua bánh mì bí đỏ cho chị, đây là sữa.”

Cô nhìn Giang Húc.

“Tôi không biết anh thích ăn gì nên mua theo khẩu vị của tôi, anh ăn được không?”

Một chiếc bánh mì to bình thường.

Giang Húc nhận lấy.

“Được.”

Anh ấy khựng một lúc, nhìn Lộ Tuệ Tuệ, đôi mắt sâu thẳm.

“Cảm ơn.”

“Có gì đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ để họ ăn trước.

“Em đi gọi Tiểu Kha dậy.”

“Đi đi, cô ấy khó gọi lắm, chị mới gọi vài tiếng, cô ấy không thèm trả lời.”

Lộ Tuệ Tuệ đồng ý.

Gọi Mạnh Kha dậy tốn ít thời gian.

Không bao lâu sau, Lộ Tình Hoạ và Triệu Khả Nhi cũng dậy, ăn sáng xong, mọi người bắt đầu ra ngoài tham quan.

Tổ chương trình không đưa lộ tuyến quy định cho họ nhưng đã nhắc trước, đôi khi ban tổ chức sẽ thêm nhiệm vụ vào, hoàn thành là được lãnh thêm tiền. Nói cách khác, họ có thể có nhiều tiền sinh hoạt hơn.

Quy định mới vừa được công bố, ai nấy đều vui mừng.

Ngày đầu tiên, không khí khá hoà hợp.

Dù Lộ Tình Hoạ khó chịu nhưng vẫn đi bộ với mọi người, có điều cô ta sẽ thường xuyên đào hố bẫy Lộ Tuệ Tuệ, nhưng lần nào đào hố cô ta cũng tự sập.

Vì thế nên Lộ Tình Hoạ tức điên.

Cô ta không biết tại sao Lộ Tuệ Tuệ lại thế, sao lần nào cũng giải quyết được.

Vô hình trung, Lộ Tình Hoạ xây dựng cho Lộ Tuệ Tuệ hình tượng thông minh, bình tĩnh, không hề giống con nhóc mới hai mươi mấy tuổi mà ngược lại giống người chị đáng tin nhất trong nhóm.

Cuộc cãi vã đầu tiên nổ ra trong chuyến đi của họ là ở một chỗ tham quan.

Tổ chương trình rất b**n th**, chọn cho họ một ngọn núi, yêu cầu chỉ cần toàn bộ nhóm leo lên đ.ỉnh núi, thậm chí cắm cờ quốc gia mình lên là được thêm hai trăm euro.

Nghe đề nghị này, Mạnh Kha lầm bầm:

“Tổ chương trình đi theo hướng lừa tình à?”

Đạo diễn nghe thế, xua tay.

“Tóm lại là phải làm, chứng minh các bạn đã từng đến đây.”

Lộ Tuệ Tuệ không thành vấn đề nhưng họ đã đi rất lâu rồi, ai nấy đều mệt lả người.

“Bắt buộc phải nguyên đội à?”

Tổ chương trình: “Đương nhiên, mọi người là một nhóm mà.”

Lộ Tình Hoạ là người đầu tiên lên tiếng.

“Em không đi nổi nữa, em mệt lắm rồi.”

Triệu Khả Nhi bất đắc dĩ.

“Cố thêm chút đi, hai trăm euro lận, chúng ta có thể ăn thêm nhiều món ngon.”

Nói đến đây, Lộ Tình Hoạ bùng nổ.

“Ăn đồ ngon ăn đồ ngon, chị chỉ biết ăn thôi à, lần nào cũng các người ăn đồ ngon mà? Em đã ăn gì chưa? Em không cần chút món ngon này!”

Cô ta chốt câu cuối.

“Ai muốn đi thì đi, dù sao em không đi.”

Nghe thế, Mạnh Kha ăn nhiều nhất lên tiếng.

“Chị Tình Hoạ, đâu phải chúng em không gọi chị đi ăn.”

Cô ấy ngơ ngác nói.

“Cũng chị bảo chị giảm cân, chị không ăn tối, chị Tuệ Tuệ mua đồ ăn sáng cho chị, chị cũng ít khi ăn, sao tự nhiên chị trách mọi người ăn nhiều.”

Lê Mạn cũng phản hồi.

“Ừm, chị đi được.”

Triệu Ấp: “Em cũng đi được.”

Giang Húc: “Em cũng ok.”

Tất nhiên Lộ Tuệ Tuệ không thành vấn đề.

Nhìn sáu người đồng lòng, Lộ Tình Hoạ cười khinh.

“Vậy các người đi đi, dù sao cũng không có tiền.”

Lộ Tuệ Tuệ lạnh mặt nhìn Lộ Tình Hoạ.

“Chị Tình Hoạ, sao phải khiến mọi người khó xử vậy?”

Lộ Tình Hoạ: “Lộ Tuệ Tuệ, ai làm mọi người khó xử? Tôi chỉ không muốn đi thôi, việc leo núi này là theo sở thích mọi người mà.”

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ không miễn cưỡng, cô quay đầu nhìn tổ đạo diễn.

“Thiếu một người không được đồng nào à?”

Nói thật, nhìn họ khắc khẩu như thế, tổ đạo diễn vừa vui vì có cái để chiếu, vừa thấy hơi băn khoăn.

“Thiếu một người trừ một trăm euro.”

Lộ Tuệ Tuệ cứng họng.

“Bảy người leo thì hai trăm euro, thiếu một người trừ hết một trăm?”

Đạo diễn: “Đúng vậy.”

Lộ Tuệ Tuệ không nói gì, nhìn Triệu Khả Nhi rồi thoả hiệp.

“Được thôi, chúng ta leo đi.”

“Chị Lê, chị có cố được không?”

Lộ Tuệ Tuệ hỏi Lê Mạn trước.

Lê Mạn cười.

“Yên tâm, chị không thành vấn đề.”

“Vậy chúng ta xuất phát thôi, tranh thủ kiếm một trăm euro.”

Lộ Tuệ Tuệ hít thật sâu.

“Được.”

Lộ Tình Hoạ không đi, họ cũng không miễn cưỡng.

Sau khi thương lượng xong, đoàn người bắt đầu leo núi.

Lộ Tình Hoạ thấy vậy, giậm chân, tức hộc m.á.u xoay người rời đi.

Nhân viên tổ đạo diễn thấy thế vội vàng đi theo, trong chương trình có mâu thuẫn cũng bình thường.

Lộ Tình Hoạ đi rồi, Mạnh Kha lầm bầm vài câu:

“Trời ạ, cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng tính sáng nắng chiều mưa của chị ta.”

Mấy ngày nay, mọi người đã hiểu rõ tính cách cô ta.

Lộ Tuệ Tuệ xoa đầu cô ấy.

Mạnh Kha nói chuyện phiếm với Lộ Tuệ Tuệ.

“Chị Tuệ Tuệ, cùng là họ Lộ, sao tính hai người khác nhau quá vậy.”

Cô ấy nói: “Em không thích chị ta.”

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.

“Thật à, cảm ơn em.”

“Thật mà.”

Mạnh Kha thì thầm.

“Em biết tại sao em thích chị không?”

Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.

“Tại sao?”

“Bời vì em là fan ‘Giang Tuệ’.”

Lộ Tuệ Tuệ nghẹn lời, cô ấy biết tên fan couple của cô và Giang Húc.

Mạnh Kha chớp mắt nhìn cô.

“Sao thế chị?”

“Không có gì.”

Lộ Tuệ Tuệ bình tĩnh lại.

“Em biết ý nghĩa tên này không?”

“Là gì?”

“Giang Tuệ, là tan vỡ đó.”

Sợ Mạnh Kha không hiểu, cô còn viết chữ ra, tên này vừa nghe đã thấy không may, cô bảo Mạnh Kha đừng chèo, không có kết quả tốt đâu.

Mạnh Kha: “Nhưng mà em thấy anh Giang Húc với chị…”

Quan sát mấy ngày nay, mọi người cũng nhận ra được gì đó. Bình thường Giang Húc kiệm lời, ít khi phát biểu gì nhưng chỉ cần Lộ Tuệ Tuệ nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ trả lời hết, chuyện Lộ Tuệ Tuệ muốn làm, anh ấy luôn ủng hộ vô điều kiện.

Thái độ anh ấy dành cho Lộ Tuệ Tuệ ôn hoà hơn mọi người.

Mạnh Kha là fan couple của hai người, cô ấy đã thấy điều này lâu rồi.

Cô ấy dám đảm bảo, Lê Mạn và Triệu Khả Nhi cũng thấy lâu rồi.

“Không có nhưng gì cả.”

Lộ Tuệ Tuệ gõ đầu cô ấy.

“Đừng chèo.”

Mạnh Kha bĩu môi.

“Nhưng mà em chèo rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ không nói gì.

“Bộ tiếp theo chị đóng với anh Hoắc, em cũng muốn chèo hả?”

Mạnh Kha: “Không hề.”

Phản ứng của cô ấy làm Lộ Tuệ Tuệ buồn cười.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 154: Chương 154



“Tại sao?”

Mạnh Kha: “Hai người vừa nhìn đã thấy không có gì để chèo.”

“Nhưng chị và Giang Húc đâu có gì.”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.

Mạnh Kha: “Nhưng em thấy hai người xứng đôi, fan couple hai người cũng thấy vậy.”

Cô ấy thì thầm: “Tổ chương trình chưa tung tin nhưng em dám chắc, chỉ cần tung tin là fan couple của hai người sẽ mừng như tết.”

Lộ Tuệ Tuệ hết nói nổi.

“Được rồi.”

Cô không khuyên nữa.

“Em muốn chèo thì chèo đi.”

Nhìn mắt Mạnh Kha sáng rỡ, cô nhắc nhở:

“Nhưng chị phải nhắc em trước, không có kết quả đâu.”

Mạnh Kha: “…”



Có điều Lộ Tuệ Tuệ và Mạnh Kha hoàn toàn không ngờ, lúc hai người leo núi nói chương trình chưa thông báo khách mời lần này, đến tối nội địa đã có tin hot.

Đương nhiên là tin hot của account marketing, không phải muốn nói cho mọi người biết khách mời chương trình du lịch lần này, họ chỉ ám chỉ Lộ Tuệ Tuệ ăn h.i.ế.p Lộ Tình Hoạ trong chương trình.

Người đăng tin nói có sách mách có chứng.

Nói là gặp hai người quen ở nước ngoài, nghe đoạn đối thoại của họ, thậm chí còn đăng hình Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Tình Hoạ đứng đối diện nhau. Nhìn hình, mặt Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc, giống như đang quát Lộ Tình Hoạ gì đó.

Mới vừa tung hình lên, fans Lộ Tình Hoạ đã than đau lòng quá.

Trời ơi.

Một học sinh cấp hai đi quay chương trình nước ngoài mà dám chảnh chọe với nữ thần dương cầm du học nước ngoài nhiều năm, cô đang khi dễ Lộ Tình Hoạ không có fan à.

Ngoài ra còn có fan nước ngoài của Lộ Tình Hoạ đang tung tin hot.

Nói rằng cô ta biết Lộ Tình Hoạ đang tham gia một chương trình, ngày nào cũng đi theo họ, họ không có ý định gì khác, chỉ muốn ngắm thần tượng mình thôi nhưng không ngờ, thần tượng họ bị tẩy chay, lúc ăn tối ai cũng có phần, chỉ có Lộ Tình Hoạ không có, họ đang cô lập cô ta.



Tin hot cứ đua nhau đăng như tre già măng mọc.

Cuối cùng còn có người nói họ bỏ mặc Lộ Tình Hoạ chạy ra ngoài chơi, check in đỉnh núi lúc chiều.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ về khách sạn, Hạ Lỵ gọi điện cho cô, cô mới biết được việc này.

Nghe xong, Lộ Tuệ Tuệ cạn lời.

“Sao chị ta lại trả đũa như vậy.”

Hạ Lỵ: “Giờ trên mạng đang mắng em, tổ chương trình có nói gì không?”

“Có thể họ chưa biết chuyện.”

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc.

“Em đi hỏi đã.”

“Em không cần ra mặt, chị liên hệ thử.”

Hạ Lỵ nói.

“Ừm.”

Nhưng Hạ Lỵ chưa kịp liên hệ xong, thiếu nữ nghiện lên mạng Mạnh đại tiểu thư đã đăng Weibo.

[Mạnh Kha V: Wow! Có vài người hay ho thật! Sao mà rành chuyện trả đũa quá! Ai cô lập ai? Ai tự cao tự đại suốt ngày vênh mặt, tưởng mọi người là quả hồng mềm hả? Tôi nói thẳng nhé, những người mắng chị Tuệ Tuệ, mắng chúng tôi, cứ đợi chương trình phát sóng đi rồi cun cút xin lỗi đi. Đúng là xui xẻo.]

Bài đăng của Mạnh Kha giống như thêm dầu vào lửa.

Mọi người đều biết tính cô ấy, chuyện gì cũng dám nói thẳng trên mạng xã hội, mặc dù cô ấy xuất thân là idol nhưng không phải idol do fans bỏ phiếu. Nhà cô ấy giàu, là đại tiểu thư nhà họ Mạnh nên chẳng phải sợ ai.

Bởi vì Weibo của Mạnh Kha nên đám người thích hóng hớt không biết nên đứng bên nào.

Fans Lộ Tình Hoạ thì tóm lấy bài đăng, thẳng thừng như vậy không phải ăn h.i.ế.p thì là gì? Mọi người kết phường cô lập, một người mới mà dám mắng tiền bối như vậy, những người khác không biết còn ăn h.i.ế.p thần tượng họ đến mức nào nữa.

Tổ chương trình bị mắng rất thảm.

Mấy hot search tối nay đều liên quan đến họ, được nổi tiếng nên đạo diễn rất vui.

Điều này chứng minh chương trình họ có người theo dõi nhưng họ cũng không muốn gánh nợ hộ ai, càng không muốn bị mắng. Lộ Tình Hoạ hắt nước bẩn mọi người, tổ chương trình không muốn nhịn.

Trong lúc mọi người khắc khẩu không ngừng, tổ chương trình trực tiếp thông báo khách mời du lịch, trực tiếp đăng video được cắt nối biên tập.

Video dài năm phút.

Có cảnh họ khắc khẩu, có cảnh họ hoà hợp.

Mấy câu “chị đang giảm cân không muốn ăn tối”, “tôi không muốn leo núi, ai muốn leo thì leo” của Lộ Tình Hoạ được cắt rành mạch để dân cư mạng nhìn thấy, nghe thấy.

Dù không rõ ngọn nguồn nhưng hai điểm mà fans Lộ Tình Hoạ túm lấy để mắng nhóm Lộ Tuệ Tuệ đã bị phản pháo ngược lại.

Họ cô lập Lộ Tình Hoạ à?

Do cô ta tự không hoà nhập.

Họ không cho Lộ Tình Hoạ ăn cơm à?

Do cô ta tự nói muốn giảm cân.

Thoáng chốc mặt fans Lộ Tình Hoạ rát rát.

Họ bị mắng không dám nói gì nữa, mà số lượng fans Lộ Tình Hoạ giảm có thể thấy bằng mắt thường.

Họ không ngốc, họ biết rõ ai đăng mấy tin đó.

Cô muốn tung tin để kiếm fame không thành vấn đề nhưng cô không thể biến fans và dân cư mạng thành đồ ngu được.

Vì việc này, không ít người tỏ vẻ thất vọng với Lộ Tình Hoạ sau khi đã tắt hiệu ứng.

Họ hoàn toàn không ngờ cô ta và đội ngũ của cô ta lại trả đũa như vậy.

Sau khi Lộ Tình Hoạ thấy video tổ chương trình đăng và fans mình giảm nghiêm tọng, tức đến mức đến phòng tổ đạo diễn tìm đạo diễn hỏi cho ra lẽ.

Sao lại đăng mấy cảnh đó?

Cô ta nhớ lúc trước người đại diện đã nói là cắt mấy cảnh đó.

Đạo diễn cười cười nhìn cô ta.“Tình Hoạ, đội của cô vu oan giá hoạ cho chúng tôi, chúng tôi đâu thể ngồi yên được.”

Đạo diễn thấy mặt cô ta xanh mét, an ủi:

“Hơn nữa, chúng tôi chỉ chứng minh một ít tin đồn thôi, chứ đâu đăng cảnh cô mắng mọi người, cãi nhau với mọi người, đúng không?”

Lộ Tình Hoạ không ngốc, tất nhiên biết đạo diễn đang uy h**p.

“Anh…”

Được làm đạo diễn của chương trình này, đương nhiên không phải quả hồng mềm mặc người n*n b*p, ông ấy lạnh lùng nói:

“Tình Hoạ, cô quay cho đàng hoàng thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nếu cô định làm gì sau lưng chúng tôi, chúng tôi đang nắm kha khá tư liệu sống về cô đấy.”

Lộ Tình Hoạ tức đá cửa rời đi.

Nhân viên bên cạnh im lặng một lúc, có người nói:

“Không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

“Đâu ai ngờ người khó xử lý nhất trong chương trình chúng ta là Lộ Tình Hoạ chứ không phải Lộ Tuệ Tuệ.”

“So ra Lộ Tuệ Tuệ đúng là tiên nữ.”

“Còn là tiên nữ biết nấu ăn.”

Một nhân viên nói.

“Cô ấy nấu cơm cho mọi người.”

Họ đã đổi sang trạm khác, trong lúc chọn chỗ ở, cố tình chọn nơi có phòng bếp.

Ăn ở ngoài mấy ngày, ai cũng thấy ngán, ai cũng nhớ đồ ăn nội địa.

Lộ Tuệ Tuệ xung phong nhận việc, quyết định nấu cơm cho mọi người.

Giang Húc cũng biết nấu ăn nên tất nhiên xuống bếp hỗ trợ.

Thấy hai người đứng chung, nhân viên nói.

“Nếu không phải tôi đã nghe đoạn đối thoại của Lộ Tuệ Tuệ và Mạnh Kha, tôi cũng muốn chèo thuyền couple này.”

“Đạo diễn.”

Có người gọi ông ấy.

“Có cắt đoạn đối thoại của Lộ Tuệ Tuệ và Mạnh Kha không?”

Đạo diễn: “Đừng chiếu.”

Ông ấy nhìn một lúc rồi nói.

“Lộ Tuệ Tuệ khá tốt tính, đừng để cô ấy bị mắng.”

Mọi người: “Hiểu rồi.”

Họ cũng không muốn Lộ Tuệ Tuệ bị mắng.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ ở phòng bếp, Triệu Khả Nhi thần bí đi vào.

“Em biết chuyện gì vừa xảy ra không?”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta.

Triệu Khả Nhi tắt mic trên người, thầm thì với cô:

“Lộ Tình Họa cãi nhau với tổ đạo diễn một trận.”

Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.

“Sau đó thì sao?”

Triệu Khả Nhi lắc đầu:

“Bây giờ không biết, vừa nãy chị tới thấy cô ta đang thu dọn đồ đạc, trông như muốn rời đi ấy.”

Lộ Tuệ Tuệ cau mày, dặn dò:

“Chị trông chừng chị ta, nếu cô ta mà đi, nói không chừng chúng ta phải đi tìm chị ta.”

Triệu Khả Nhi sửng sốt:

“Không tới mức đó chứ, không phải cô ta du học nước ngoài nhiều năm sao? Cho dù có bỏ đi thì cũng có chỗ để đi chứ?”

“Không chắc đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chị đi đi.”

Triệu Khả Nhi không còn cách nào, làm một sát thủ phòng bếp, cô ta chỉ có thể nhận nhiệm vụ này.

Triệu Khả Nhi thuận tiện kéo Mạnh Kha đi chung, cùng giám sát Lộ Tình Họa, không để cô ta gây chuyện.

Đúng là Lộ Tình Họa có ý định không quay nữa nhưng người đại diện của cô ta gọi điện thoại nói với cô ta, nếu cô ta rút khỏi chương trình, tiền bồi thường của có thể bằng gấp ba số tiền catse mà cô ta nhận để tham gia chương trình này.

Phí ra sân của Lộ Tình Họa không thấp, chỉ quay chương trình mấy ngày mà đội ngũ ekip của cô ta ra cái giá trên trời là năm mươi triệu.

Vì muốn mời người quen với môi trường nước ngoài như cô ta nên có thể nói tổ chương trình dốc hết vốn liếng. Họ hoàn toàn không ngờ trong chương trình này, Lộ Tình Hoạ không những không giúp đỡ mà còn thường xuyên gây cản trở.

Biết thế họ sẵn sàng chi tiền ký hợp đồng cho các nghệ sĩ khác chứ không thèm mời tổ tông này đến.

Đạo diễn ước gì biết sớm hơn.

Nghe điện thoại xong, Lộ Tình Họa ném hành lý lên giường.

Cô ta không thể đi.

Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng hơn một trăm triệu, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, cô ta không thể thiếu kiên nhẫn như vậy được.

Lộ Tình Họa hít sâu, nhìn hai người đứng nói chuyện trước cửa, tức điên.

“Hai người có thể ra ngoài nói chuyện được không?”

Triệu Khả Nhi buồn cười nói:

“Tình Họa, đây không phải là phòng của một mình em.”

Nếu không phải Lộ Tuệ Tuệ sợ cô ta gây chuyện, ai thèm đứng nói chuyện trước cửa phòng chứ, buổi chiều bọn họ leo núi xong mệt muốn chết.

Lộ Tình Họa nghe Triệu Khả Nhi nói tức gần c.h.ế.t nhưng không làm được gì.

Không biết sao, Triệu Khả Nhi nhìn cô ta như vậy lại thấy hơi sướng.

Triệu Khả Nhi thấy mình cũng hơi xấu xa, thế mà lại thích nhìn người ta ăn quả đắng.

Lộ Tình Họa hết cách, chỉ có thể tức giận đạp giường.

“Này.”

Mạnh Kha nhắc nhở:

“Chị Tình Họa, chị Tuệ Tuệ nói nếu trước khi đi, đồ đạc như giường của phòng này mà hư là phải đền gấp mười đó.”

“Tôi đền!”

Lộ Tình Họa phẫn nộ nói:

“Được chưa!”

Triệu Khả Nhi: “Không phải chị muốn đền là đền, bây giờ chị có tiền không? Vẫn phải mọi người bỏ tiền ra mà.”

Lộ Tình Họa: "..."

Cô ta nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, ném điện thoại trong tay về phía Triệu Khả Nhi:

“Cút!”

Cô ta nóng tính, lần này đã thật sự đã chạm tới điểm bùng nổ.

Nghe tiếng vang lớn, mí mắt Lộ Tuệ Tuệ giật giật, cô nhìn Giang Húc:

“Anh giúp tôi trông nồi thức ăn này, tôi qua bên kia xem thử.”

Giang Húc đồng ý.

Lộ Tuệ Tuệ đi về phía phòng của Lộ Tình Họa:

“Sao thế?”

Cô vừa mới xuất hiện ở cửa, Lộ Tình Họa bị tức điên đột nhiên lao về phía cô.

Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc, vô thức nghiêng người.

Trước cửa có Triệu Khả Nhi và Mạnh Kha còn đứng ở đó, Lộ Tình Họa đ.ấ.m đá lung tung, không chú ý bị chân của ai đó, ngã thẳng xuống đất.

Phát ra tiếng rất kêu.

“A...”

Cô ta la hét thảm thiết.

Lúc này, tổ đạo diễn đứng trong phòng theo dõi mới nói:

“Mau đi xem thử.”

Nếu mà xảy ra chuyện, chương trình của họ phải chịu trách nhiệm.

Trong nháy mắt, cả phòng loạn tùng phèo.

Tổ chương trình có bác sĩ đi cùng, Lộ Tình Họa ngã trẹo chân, lúc ngã xuống, cô ta chống khuỷu tay xuống đất nên cũng bị trật khớp.

Lần này, mọi người nhìn nhau.

Thành thật mà nói, không ai ngờ lại sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như thế này.

“Đều tại mày! Nếu không phải tại mày! Tao sẽ không bị như vậy.”

Lộ Tình Họa vừa khóc vừa mắng Lộ Tuệ Tuệ.

“Mày và mẹ mẹ giống hệt nhau, toàn là thứ sao chổi!!”

Cô ta nói không lựa lời:

“Ai dính vào mẹ con mày cũng xui xẻo!”

Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều ngây người.

Lượng thông tin của câu này quá lớn.

Bỗng chốc, khi mọi người còn đang ngẩn ngơ, Lộ Tuệ Tuệ túm cổ áo của Lộ Tình Họa, cô cúi xuống nhìn cô ta, ánh mắt sắc lẹm:

“Chị mới nói gì, chị lặp lại thử xem.”

“Tao nói lại đó thì sao, hai mẹ con mày là đồ xui xẻo. Nếu không phải tại hai mẹ con mày, gia đình tao…”

Cô ta chưa nói xong, Lộ Tuệ Tuệ đã tát cô ta một cái.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 155: Chương 155



Đây là lần đầu tiên Lộ Tuệ Tuệ đánh người.

Mọi người quay phim với cô suốt mấy ngày, lần đầu tiên thấy cô tức giận.

Cô vẫn luôn rất dịu dàng, mặc dù tính cách không phải quá nhiệt tình nhưng thật sự giống như không hề biết giận, ai nói gì cũng đáp lời, cũng không than khổ hay kêu mệt. Thỉnh thoảng có chuyện cần nhờ vả, cô luôn là người đầu tiên đồng ý, sau đó làm ngay.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô tức giận.

“Gia đình chị thì sao?”

Lộ Tuệ Tuệ vẫn đang túm cổ áo của cô ta, gặn hỏi từng chữ.

Lộ Tình Họa còn đang sững sờ khi bị cô đánh, cô ta sửng sốt phản ứng lại, giơ tay muốn đánh trả.

Tay cô ta vừa chạm tới mặt của Lộ Tuệ Tuệ đã bị người khác giữ chặt lại.

Là Giang Húc.

Là Giang Húc luôn trầm mặc, ít nói.

Hơi thở trên người anh ấy rất đáng sợ, ánh mắt anh ấy sâu thẳm, cứ nhìn chằm chằm Lộ Tình Họa như thế.

Không hiểu sao, Lộ Tình Họa cảm thấy e ngại.

Ánh mắt của người này thật đáng sợ.

“Có bệnh thì đi chữa.”

Giang Húc mở miệng, nhìn về phía nhân viên đang thất thần:

“Còn không đưa cô này tới bệnh viện?”

Nhân viên công tác vội vã phản ứng lại, đỡ Lộ Tình Họa rời đi.

Cô ta khóc lóc, còn mắng Lộ Tuệ Tuệ.

Lộ Tuệ Tuệ không động đậy.

Giọng Lộ Tình Họa càng lúc càng xa.

Không biết qua bao lâu, Lộ Tuệ Tuệ lấy lại tinh thần. Cô nhìn tay mình, ngẩng đầu nhìn Giang Húc:

“Cảm ơn.”

Môi Giang Húc giật nhẹ, khẽ nói:

“Chuyện nên làm.”

Lộ Tuệ Tuệ mím môi, nói với nhóm Triệu Khả Nhi và nhân viên:

“Xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi.”

Triệu Khả Nhi nhìn cô, đau lòng không thôi:

“Tuệ Tuệ...”

“Em không sao.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Mọi người đi ăn cơm trước đi, nấu xong hết rồi.”

Cô gật đầu nói:

“Em đi gọi điện thoại.”

Không ai dám ngăn cô.

-

Trở về phòng, Lộ Tuệ Tuệ gọi điện thoại cho Lộ Cảnh Sơn.

Cô trực tiếp gỡ mic xuống ném sang một bên, nhưng lại không quan tâm camera trong phòng.

“Tuệ Tuệ.”

Lộ Cảnh Sơn vừa xuống máy bay, cũng mới biết chuyện trên mạng:

“Con có sao không?”

“Con không sao.”

Lộ Tuệ Tuệ hít sâu, khẽ nói:

“Bố, con vừa tát Lộ Tình Họa một cái.”

Lộ Cảnh Sơn sửng sốt một lúc, phản ứng lại:

“Không sao, đánh thì đánh, còn lại cứ để cho bố.”

Sự cưng chiều của Lộ Cảnh Sơn làm Lộ Tuệ Tuệ bật cười, mím môi, nói lí nhí:

“Vừa rồi Lộ Tình Họa mắng con, con muốn nói rõ với bố.”

“Con nói đi.”

“Chị ta nói con và mẹ con rất xui xẻo, là sao chổi, nếu như không có mẹ con con…”

Lộ Tuệ Tuệ dừng lại:

“Con không biết vế sau chị ta muốn nói gì, nhưng mà con muốn biết, tại sao chị ta lại mắng con và mẹ như thế?”

Lộ Cảnh Sơn ngơ ngẩn.

“Bố.”

Lộ Tuệ Tuệ hỏi:

“Bố không thể giấu con mãi được.”

Lộ Cảnh Sơn trầm mặc một hồi, đứng ở sân bay đông người, xoa đôi mắt mệt mỏi, nói:

“Chuyện này nói ra rất dài.”

“Vậy bố nói ngắn gọn thôi.”

Lộ Cảnh Sơn lên tiếng:

“Hơn một tuổi con bị bắt cóc, lúc đó, ông bà nội con vẫn còn trên đời.”

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ run lên:

“Sau đó thì sao?”

Thật ra sự ra đời của Lộ Tuệ Tuệ khiến hai ông bà cụ vui vẻ vô cùng. Họ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ cần là con của Lộ Cảnh Sơn là được, cho nên Lộ Tuệ Tuệ vừa chào đời đã được định là được nuông chiều suốt đời.

Cô bị bắt đi, hai ông bà cụ vừa sốt ruột vừa lo lắng như Tô Từ và Lộ Cảnh Sơn.

Sau hơn nửa năm Lộ Tuệ Tuệ bị bắt cóc, vào một mùa đông nọ, Tô Từ và Lộ Cảnh Sơn nhận được tin, nói có tin tức về cô.

Nhưng nghe nói là ở một nơi rất xa, Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ chuẩn bị chạy tới. Khoảnh khắc hai ông bà cụ biết tin, họ nhất quyết đòi đi cùng.

Ông bà cụ muốn đi chung với họ.

Đường quá xa xôi hẻo lánh, lại vào mùa đông, tuyết rơi, đường trơn.

Họ đến đó, đến gặp ‘Lộ Tuệ Tuệ’ nhưng phát hiện đó không phải là con của bọn họ.

Hai ông bà cụ bị đả kích rất lớn.

Trên đường về, ông của Lộ Tuệ Tuệ vì chịu không nổi đả kích hết lần này tới lần khác nên bị trượt chân ngã xuống tuyết.

Sau cú ngã đó, sức khỏe của ông Lộ Tuệ Tuệ càng ngày càng kém, một tháng sau thì qua đời.

Bởi vì chuyện này, hai anh em nhà họ Lộ từng trách móc Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ. Cũng bởi vậy, hai người cảm thấy phần nào mắc nợ hai anh em họ.

Mà bà nội của Lộ Tuệ Tuệ đau lòng bạn già và Lộ Tuệ Tuệ vẫn mãi chưa có bất kỳ tin tức gì, sức khỏe càng ngày càng kém, sau đó bệnh tật triền miên.

Chưa đến hai năm, bà cụ cũng qua đời.

Vì hai chuyện liên tiếp, hai người anh em của Lộ Cảnh Sơn trách móc, nói nếu không phải vì Lộ Tuệ Tuệ, vì Tô Từ nằng nặc đòi tìm cô vào ngày đó, chờ thêm một ngày cũng không được, ông của Lộ Tuệ Tuệ sẽ không ngã, bà của Lộ Tuệ Tuệ sẽ không đi theo nhanh như thế.

Những năm đó, quan hệ giữa Lộ Cảnh Sơn và hai anh em trở nên rất kém.

Nhưng ông không rảnh quan tâm, bởi vì tinh thần của Tô Từ không tốt, ông phải chăm sóc Tô Từ, phải bận rộn làm ăn.

Trước khi ông của Lộ Tuệ Tuệ đi đã giao công ty lại cho ông.

Sau đó, ông đã quên lý do tại sao hai anh em đối xử với ông tốt hơn, không còn nhìn ông như kẻ thù nữa, quan hệ của họ gần nhau hơn.

Lộ Tình Họa cũng càng ngày càng thích tới nhà chơi, nghĩ tới những chuyện trước đó, Lộ Cảnh Sơn rất tốt với Lộ Tình Họa, rất tốt với hai anh em bị thiệt thòi.

Nhưng quả thật ông cũng từng nghe người khác nói Tô Từ và Lộ Tuệ Tuệ xung khắc với nhà họ Lộ, nếu không phải tại hai mẹ con họ, ông cụ Lộ khoẻ mạnh sẽ không mất sớm như vậy, bà Lộ cũng sẽ không đi theo ông cụ.

Lần đầu nghe, Lộ Cảnh Sơn còn kích động muốn tìm người đó đánh một trận, cuối cùng, sự trưởng thành của một người trung niên đã cản ông lại.

Nhưng ông không hề biết rằng cô cháu họ của mình lại nói con gái và vợ mình như thế. Lời này Lộ Tình Họa nghe từ đâu, đáp án đã rất rõ ràng.

Nếu như không phải người lớn nói, lớp trẻ không thể biết những chuyện này.

Nghe Lộ Cảnh Sơn nói xong, nhất thời Lộ Tuệ Tuệ không biết nên nói gì.

Sau khi trở lại nhà họ Lộ, Lộ Cảnh Sơn dẫn cô đến nghĩa trang thăm ông bà, ngày mùng một cũng tặng hoa cho hai cụ. Nhưng cô cũng không biết, họ là vì đi tìm cô nên mới bị ngã, sau đó mất sớm như thế.

Lộ Tuệ Tuệ không phải nguyên chủ, nhưng cô cũng giống như nguyên chủ, cảm động như bản thân mình cũng bị.

Cô không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này, cô chỉ muốn khóc, muốn nói cho Lộ Cảnh Sơn, nói cho những người khác biết, cô và mẹ cô không xui xẻo, mẹ con cô không phải sao chổi.

Cô cũng đâu muốn bị người ta bắt cóc, cô càng không muốn ông bà vì đi tìm mình mà xảy ra chuyện.



Lộ Cảnh Sơn nghe tiếng nức nở của cô cũng đau đớn vô cùng.

“Tuệ Tuệ.”

Ông hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc của mình, giọng bĩnh tĩnh:

“Đừng tự trách, ông bà sẽ không trách con.”

“Con biết.”

Lộ Tuệ Tuệ nghẹn ngào nói:

“Nhưng con không nhịn được.”

Lộ Cảnh Sơn thở dài:

“Cũng không cần để ý lời của Lộ Tình Họa, con và mẹ con không phải sao chổi, hai người là món quà ông trời tặng cho bố.”

Lộ Tuệ Tuệ ‘ừm’ một tiếng, cô khóc một hồi, đầu óc dần tỉnh táo lại.

“Bố.”

“Con nói đi.”

“Con cứ cảm thấy Lộ Tình Họa sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này.”

Cô nói:

“Hơn nữa, những lời này, chắc chắn là có người nói rồi nên cô ta mới mắng con như thế.”

Cô dừng lại, khẽ nói:

“Thật ra lúc trước con đã muốn nói với bố, chẳng lẽ bố không nghi ngờ tại sao lịch trình bố mẹ đưa con ra ngoài bị người ta biết, sau đó để cho người ta có cơ hội bắt cóc con?”

Lúc trước Lộ Tuệ Tuệ nghĩ mấy họ hàng của nhà họ Lộ sẽ không làm chuyện gì xấu, càng không có chứng cứ nên không nói với Lộ Cảnh Sơn.

Nhưng cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Trong khoảng thời gian này, cô có quan sát, cô thật sự cảm thấy chú hai, chú ba của mình có vấn đề.

Lộ Cảnh Sơn biết ý cô:

“Không có chứng cứ.”

Thật ra ông đã sớm điều tra, nhưng không có chứng cứ.

Lộ Tuệ Tuệ cứng họng:

“Bố nói xem, Lộ Tình Họa có biết gì không?”

“Không thể nào.”

Lộ Cảnh Sơn không chút nghĩ ngợi nói:

“Nếu bọn họ thật sự làm gì đó, Tình Họa không thể biết được.”

Ông biết hai anh em của mình, bọn họ là những người theo chủ nghĩa bảo vệ lợi ích của mình là trên hết, bất luận có làm hay không làm, bọn họ sẽ không nói với bất cứ ai.

Quan trọng hơn là, Lộ Cảnh Sơn đã từng điều tra họ nhưng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào.

Lộ Tuệ Tuệ im lặng:

“Chú hai, chú ba không có vấn đề gì sao?”

“Ừm.”

“Vậy… Thím hai, thím ba thì sao?”

“Đã điều tra.”

Lộ Tuệ Tuệ trầm mặc, cũng nghĩ không ra.

Lộ Cảnh Sơn an ủi cô:

“Đừng suy nghĩ nhiều như thế, việc này bố đang điều tra, con cứ ghi hình trước đi, hôm nay không bị thương chứ?”

“Không ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ mím môi:

“Nhưng Lộ Tình Họa bị thương.”

Lộ Cảnh Sơn bật cười:

“Biết rồi, để bố giải quyết.”

“Vâng.”

-

Lộ Tuệ Tuệ ở trong phòng bình tĩnh một hồi lâu.

Đang định đứng lên đi ra ngoài, Bùi Chi Hành gọi điện tới.

“Alo.”

Giọng cô khàn khàn.

Bùi Chi Hành cau mày:

“Khóc sao?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Ừm.”

Cô rũ mắt, đứng bên cửa sổ nhìn đường phố xa lạ.

“Bùi Chi Hành.”

“Em nói đi.”

Bùi Chi Hành trả lời.

Lộ Tuệ Tuệ mím môi, khẽ hỏi:

“Sau khi anh biết tôi, anh có phát hiện mình xui xẻo hơn không?”

Bùi Chi Hành ngẩn ra.

Anh kinh ngạc:

“Em nói cái gì vậy?”

Anh nói:

“Không có chuyện đó đâu.”

“Thật không?”

“Thật.”

Bùi Chi Hành dừng lại một chút, thấp giọng nói:

“Sau khi quen biết em, tôi rất vui.”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 156: Chương 156



Cuộc đời anh đã có thêm một màu sắc.

Lộ Tuệ Tuệ cắn môi, thì thầm:

“Xạo.”

Rõ ràng sau khi quen biết cô, Bùi Chi Hành trở nên bận rộn hơn mới đúng.

Bùi Chi Hành khàn giọng, khẽ dỗ dành:

“Không có lừa em.”

“Ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Tối nay tôi tát Lộ Tình Họa một cái, ngày mai tôi lại lên hot search rồi.”

Bùi Chi Hành ngẩn người, hỏi cô:

“Có đau tay không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”

“Đánh cô ta tay đau không?”

Môi Lộ Tuệ Tuệ giật giật, buồn cười:

“Anh sao thế, đau cũng là cô ta đau mà.”

Cô là người đánh đó.

“Ừm, nhưng cô ta không liên quan tới tôi.”

Bùi Chi Hành nói:

“Tôi chỉ quan tâm em.”

Nghe anh thẳng thắn như vậy, Lộ Tuệ Tuệ ngại ngùng xoa lỗ tai:

“Anh học ở đâu vậy?”

“Hả? Học gì?”

Bùi Chi Hành nhướng mày, nói với người bên cạnh rồi lên xe:

Lộ Tuệ Tuệ: “Những lời dỗ ngọt làm người ta vui này này.”

Bùi Chi Hành cười:

“Có tác dụng không?”

“Một chút thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ miễn cưỡng nói:

Bùi Chi Hành: “Có tác dụng là được.”

Lộ Tuệ Tuệ mím môi.

Bùi Chi Hành đột nhiên lặp lại đề tài lúc nãy:

“Buổi tối muốn ăn gì?”

“Muốn ăn lẩu.”

Lộ Tuệ Tuệ rất không vui, cô đập cửa kính.

Bùi Chi Hành im lặng một lát, đồng ý:

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra:

“Được cái gì?”

Cô cười hỏi:

“Không lẽ bây giờ anh muốn mời tôi ăn lẩu? Tôi nói trước cho anh biết, tổ chương trình của chúng tôi không cho phép chúng tôi tiêu tiền của mình...”

Cô còn chưa nói xong, giọng Bùi Chi Hành truyền đến:

“Tôi đang đến khách sạn của em, em nói với tổ chương trình xem có thể xin nghỉ mấy tiếng được không?”

Anh dịu dàng nói:

“Tôi dẫn em đi ăn lẩu được không?”

Sau khi nói chuyện với tổ đạo diễn, tổ đạo diễn thấy không có vấn đề gì.

Mặc dù trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn, nhưng không dám hỏi chuyện này. Sau khi đảm bảo là có người tới đón cô, họ đồng ý ngay.

Trở lại phòng, cảm xúc của cô đã ổn định hơn rất nhiều.

Lộ Tuệ Tuệ cũng nói với họ rằng tối nay cô có chút việc phải ra ngoài vài tiếng.

Triệu Khả Nhi lo lắng nhìn cô:

“Em đi một mình à?”

“Không phải, có bạn tới đón em.”

Mạnh Kha tròn mắt, hỏi ngay:

“Nam hay nữ?”

Lộ Tuệ Tuệ cười, không trả lời.

Lê Mạn nhéo má cô ấy, nhìn Lộ Tuệ Tuệ:

“Chú ý an toàn, về sớm một chút.”

“Dạ vâng.”

Sau khi Bùi Chi Hành gửi tin nhắn đã tới dưới lầu, Lộ Tuệ Tuệ đi xuống.

Giang Húc đi theo, cụp mắt nhìn cô:

“Để tôi đưa cô xuống.”

“Không cần đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ cười nói:

“Chỉ cách có một chút, bạn tôi ở ngoài cửa.”

Giang Húc dừng lại, thấy cô kiên quyết, không miễn cưỡng nữa:

“Chú ý an toàn.”

“Biết rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm.”

Nhìn bóng dáng Lộ Tuệ Tuệ đi xa, Giang Húc đứng ở đầu cầu thang một hồi lâu mới xoay người về phòng.

-

Vừa ra khỏi cửa, Lộ Tuệ Tuệ đã thấy chiếc xe đỗ ở ven đường.

Bùi Chi Hành xuống xe, mặc một chiếc áo khoác tối màu đứng cạnh xe chờ cô.

Nghe tiếng động, anh sải bước đi tới.

“Bùi…”

Lộ Tuệ Tuệ còn chưa gọi tên anh, tay anh chạm vào má cô trước.

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ run lên, người cứng đờ.

Nương theo ánh sáng của khách sạn, ánh mắt anh nhìn cô sáng rực. Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, Bùi Chi Hành dùng ngón tay xoa nhẹ, giọng trầm thấp:

“Còn khó chịu không?”

“Hết khó chịu rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh, giả vờ bình tĩnh nói:

“Không phải muốn dẫn tôi đi ăn lẩu sao?”

Bùi Chi Hành nhìn cô chằm chằm, đồng ý:

“Đi thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ cụp mắt, nhìn anh nắm tay mình rất ư là tự nhiên, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô mím môi, không gạt tay anh ra.

Lên xe, Lộ Tuệ Tuệ chào tài xế, tài xế là người Trung Quốc.

Cô nhìn qua rồi quay đầu hỏi anh:

“Anh tới đây có việc à?”

Không thể nào là đặc biệt tới thăm cô được.

Nghe vậy, Bùi Chi Hành cười:

“Tại sao không thể là đặc biệt tới thăm em?”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ: “Anh không phải loại người này.”

“Lỡ như tôi phải thì sao?”

Bùi Chi Hành so đo với cô quá đi.

Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh, Lộ Tuệ Tuệ hơi nghi ngờ thật.

“Thật sao?”

Trùng hợp vậy sao?

Bùi Chi Hành giơ tay, búng trán cô:

“Qua đây bàn công việc.”

Nhưng thật ra chuyến công tác này không cần Bùi Chi Hành đi, giao cho phó giám đốc xử lý là được.

Chỉ là anh biết vừa khéo chương trình của Lộ Tuệ Tuệ ghi hình ở đây vài ngày nên đích thân tới.

Nhưng anh không nói vế sau.

Không hiểu sao, Lộ Tuệ Tuệ thấy hơi hụt hẫng, nhưng sau khi hụt hẫng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi.”

“Tốt cái gì?”

Bùi Chi Hành nhìn cô:

“Vui vì không phải tôi đặc biệt tới thăm em sao?”

Lộ Tuệ Tuệ nghe anh hỏi mà cứng họng.

“Tôi không có ý này.”

Cô cảm thấy nếu anh đặc biệt vì mình mà bay một chuyến tới đây thì quả là lỗ nặng, nhưng cô không biết với Bùi Chi Hành, đừng nói là đặc biệt bay một chuyến vì cô, cho dù là mười mấy chuyến, anh cũng thấy đáng giá.

Bùi Chi Hành không làm khó cô.

Anh cụp mắt, hỏi tình hình cụ thể giữa cô và Lộ Tình Họa.

Lộ Tuệ Tuệ không gạt anh, nói thật cho anh nghe.

“Cô ta còn quay nữa không?”

“Không biết.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Có thể chị ta sẽ lấy lý do bị thương để rút khỏi chương trình.”

Nếu vậy thì không cần trả tiền vi phạm hợp đồng gì cả.

Pháp cũng là trạm cuối cùng trong phần du lịch nước ngoài của họ.

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Chuyện của cô ta, em muốn mình xử lý hay là tôi xử lý giúp em?”

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn anh:

“Chuyện của chị ta để tôi tự giải quyết, thay vào đó tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”

“Em nói đi.”

“Anh có thể điều tra bố mẹ nuôi của tôi không?”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc nói:

“Tôi biết lúc trước anh và bố tôi đã điều tra bọn họ, nhưng tôi mong anh sắp xếp người điều tra một lần nữa, phải tỉ mỉ. Từ lúc bọn họ còn trẻ đến bây giờ, những người họ tiếp xúc, hoặc là về quê họ điều tra luôn, anh giúp tôi được không?”

Bên phía Lộ Cảnh Sơn nói hai chú của cô không có vấn đề, không tra được bất kỳ manh mối nào.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể bắt đầu từ bố mẹ nuôi của mình. Nếu như bọn họ cũng thật sự không có bất kỳ vấn đề nào, vậy cô không biết nên làm thế nào cho phải.

Cũng không biết tại sao, có lẽ trực giác của phụ nữ, cô luôn cảm thấy bố mẹ nuôi của cô không thể nào may mắn đến vậy được, tình cờ đi tới trại trẻ mồ côi, rồi lại tình cờ chọn cô và nhận nuôi cô.

Nếu là tình cờ, vậy thì tốt.

Nhưng nếu không phải, vậy chắc chắn có thể đào ra người phía sau bọn họ.

Bùi Chi Hành giật mình, đồng ý không chút do dự.

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ há miệng, đang muốn nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt đẹp trai trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bùi Chi Hành, còn có đôi mắt mang theo cảm xúc trấn an của anh.

Rất mê người.

“Cảm ơn.”

Lộ Tuệ Tuệ cố gắng thốt ra hai chữ.

Bùi Chi Hành ngẩng đầu lên, khẽ hỏi:

“Em phải khách sáo với tôi vậy sao?”

“... Nên nói mà.”

Cô biết, công cuộc điều tra sẽ tốn không ít nhân lực và tài lực nhưng ngoại trừ Bùi Chi Hành, cô không nhờ được ai nữa.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vào mắt anh, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thu hồi lời định nói.

Để lát nữa rồi nói.

Cô cố gắng tránh ánh mắt của người bên cạnh, chuyển đề tài.

“Chúng ta đi ăn lẩu ở đâu? Quán lẩu à?”

Bùi Chi Hành: “Không phải.”

Anh nói.

“Chỗ tôi ở.”

“...”

-

Bùi Chi Hành có nhà riêng ở Pháp.

Tập đoàn Kinh Thịnh cũng có khách sạn bên này nhưng anh ít khi đến khách sạn, quen đến nhà riêng của mình.

Gần đây Nghiêm Tư Nhân và Bùi Chấn đi du lịch Thụy Sĩ, Bùi Chi Hành không dẫn cô đến trang viên.

Lúc xuống xe, Lộ Tuệ Tuệ vô thức đánh giá căn nhà trước mắt một chút.

Không phải là một biệt thự rất lớn, trong sân trang trí rất đẹp, có rất nhiều hoa đẹp nhô ra từ trên tường, hoan nghênh khách đến nhà.

Lộ Tuệ Tuệ quan sát, đèn trong sân cũng rất độc đáo, rất đẹp.

Bùi Chi Hành nói cho cô biết, nơi này có một dì quét dọn, dì ấy rất thích trồng hoa, Bùi Chi Hành không quản chuyện này nên để dì ấy sắp xếp tuỳ ý.

“Người Trung Quốc sao?”

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Ừm.”

Anh nói:

“Mẹ tôi tìm, rất tốt.”

Lẩu tối nay họ ăn cũng là dì ấy nấu.

Vừa tới cửa, Lộ Tuệ Tuệ đã ngửi thấy mùi lẩu.

Mặt cô đầy vui mừng, ánh mắt sáng ngời:

“Thơm quá.”

Chỉ khi nhìn thấy đồ ăn, Lộ Tuệ Tuệ mới giống như một đứa trẻ.

Bùi Chi Hành buồn cười, môi dưới khẽ cong:

“Mời.”

Lộ Tuệ Tuệ không hề khách sáo, nhấc chân vào trong.

“Cậu chủ đến rồi.”

Dì bước ra từ trong bếp, đang định lấy giày cho Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành đã khom lưng đặt xuống đất cho cô.

“Chào dì ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu, nhìn khuôn mặt hiền lành tươi cười của dì ấy, tự giới thiệu:

“Con là Tuệ Tuệ.”

“Chào con.”

Dì ấy cười ha hả đáp lại:

“Vậy dì gọi con là Tuệ Tuệ nha.”

“Vâng.”

Lộ Tuệ Tuệ đi theo vào trong, không quên quan sát trang trí nhà Bùi Chi Hành.

Rất đặc sắc.

Không hổ là người kinh doanh khách sạn.

“Đi rửa tay trước đi.”

Bùi Chi Hành nhắc nhở cô.

Lộ Tuệ Tuệ: “... Ừm.”

Xem cô như trẻ con ấy.

Rửa tay xong, nồi lẩu cũng đã chuẩn bị xong.

Dì ấy dặn dò hai người rồi đi trước.

Dì ấy được Bùi Chi Hành tạm thời gọi tới nấu lẩu, vì nhà dì ở gần đây nên tối dì ấy cũng không ngủ lại.

Dì ấy đi rồi, Bùi Chi Hành nhìn người còn ngây ngốc:

“Muốn ăn gì trước?”

“Gì cũng được.”

Lúc này Lộ Tuệ Tuệ thật sự hơi đói.

Bùi Chi Hành biết thói quen của cô, gắp thịt bò và rau xanh cho cô.

Lộ Tuệ Tuệ nếm thử, mắt cong lên:

“Ngon.”

Quay chương trình du lịch cũng không tệ lắm, cũng sẽ được ăn no nhưng không ngon. Lộ Tuệ Tuệ thích ăn món Trung hơn, ngoại trừ món cơm cô nấu làm cô khá vui ra, những món ăn khác cô chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 157: Chương 157



Cô thật sự không quen ăn đồ ăn nước ngoài.

Bùi Chi Hành nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, bỗng cảm thấy gọi người tới nấu bữa này là đáng giá.

“Ăn nhiều chút.”

Lộ Tuệ Tuệ cong môi:

“Anh nói xem, nếu chị Khả Nhi biết tôi lén mở tiệc ở đây, có phải sẽ mắng tôi không?”

Bùi Chi Hành hùa theo cô:

“Vậy đừng để họ biết.”

Mắt Lộ Tuệ Tuệ sáng lấp lánh, nói:

“Anh nói đúng.”

Lát về cô sẽ không nói với họ.

Bùi Chi Hành nhếch môi, vui vẻ hầu hạ cô.

Nhìn Lộ Tuệ Tuệ ăn là một loại hưởng thụ. Đây là lời cư dân mạng nói, cũng là sự thật.

Cô vui vẻ ăn uống khiến người ta cũng cảm thấy thèm ăn theo.

Lúc trước Bùi Chi Hành lướt tin của cô thì thấy có người nói, thật ra nếu Lộ Tuệ Tuệ không sống nổi trong giới giải trí nữa thì có thể livestream mukkbang. Họ sẵn sàng dành thời gian xem live của cô, không vì gì khác, nhìn cô ăn làm người ta thấy thoải mái.

Tướng ăn của cô nhã nhặn, nhưng tốc độ lại không chậm, cảnh đẹp ý vui.

-

Ăn lẩu xong, tâm trạng của Lộ Tuệ Tuệ tốt hơn nhiều.

Cô nhìn điện thoại, đạo diễn nói tình hình của Lộ Tình Hoạ trong nhóm, cô ta bị trật tay, phải đi trị liệu cho nên không thể tiếp tục du lịch cùng mọi người.

Còn quay thêm ba ngày nữa nữa nên sáu người Lộ Tuệ Tuệ tiếp tục hoàn thành.

Về phần chuyện có nghiêm trọng hay không, đạo diễn nói bình thường, chỉ là bị trật khớp, bảo mọi người đừng lo.

Chỉ nói khách sáo thôi.

Nói xong, đạo diễn lại nói sang chuyện khác, đại khái là hy vọng hành trình sau này mọi người mọi người vẫn du lịch vui vẻ, đừng để chuyện này trong lòng vân vân.

Đọc xong, Lộ Tuệ Tuệ rời khỏi Wechat.

Thấy động tác của cô, Bùi Chi Hành hỏi:

“Giục em về à?”

“Không hẳn là vậy.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn đồng hồ:

“Nhưng tôi cũng nên về rồi.”

Bùi Chi Hành hiểu rõ, đứng dậy nói:

“Đi thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ ‘ừm’ một tiếng.

“Tình hình Lộ Tình Họa vẫn ổn.”

Không hiểu sao Lộ Tuệ Tuệ nói với Bùi Chi Hành.

Bùi Chi Hành nhướng mày:

“Nói với tôi làm gì?”

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn anh, buồn bực một hồi, nói:

“Anh không nhận ra à?”

“Cái gì?”

Bùi Chi Hành thật sự không hiểu ý của cô.

Không biết vì cảm xúc tối nay không ổn hay vì lý do gì khác, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy mình hay càm ràm lại còn keo kiệt.

“Chị ta thích anh.”

Lộ Tuệ Tuệ nói thẳng.

Nếu không phải vì Lộ Tình Họa thích Bùi Chi Hành, cô ta cũng sẽ không tệ với cô đến thế.

Đầu óc phụ nữ rất dễ mê muội vì tình yêu, dẫn đến đố kỵ, sau đó mất kiểm soát.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ, nếu không có những hành động đấy của Bùi Chi Hành, Lộ Tình Hoạ sẽ không mất kiểm soát đến thế.

Theo hiểu biết của cô về Lộ Tình Họa mà nói, cô ta là một người rất nhẫn nại.

Chỉ là nếu chuyện liên quan đến Bùi Chi Hành, hình như cô ta rất khó nhẫn nại. Cô ta ghen tị, ghen tị đến điên, hận không thể khiến Lộ Tuệ Tuệ c.h.ế.t đi. Vì chỉ khi cô chết, cô ta mới có thể làm Bùi Chi Hành chú ý tới cô ta.

Thi thoảng khi Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Tình Hoạ nhìn nhau, cô thấy ánh mắt cô ta đầy thù hận và đố kỵ.

Bùi Chi Hành kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Bỗng chốc, anh như nhận ra điều gì đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Em không thích cô ta thích tôi?”

Giọng anh hơi khàn.

Lộ Tuệ Tuệ sững sờ, mấp máy môi.

“Tôi không nói như thế.”

“Cô ta thích tôi, em không vui.”

Bùi Chi Hành dùng ngữ khí khẳng định hỏi.

Lộ Tuệ Tuệ mím môi.

“Tôi...”

Cô còn chưa nói được gì đã bị Bùi Chi Hành nắm cổ tay, Lộ Tuệ Tuệ vô thức lảo đảo, ngã vào lòng anh.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở vờn quanh.

Ánh mắt Bùi Chi Hành sâu thẳm, đen như mực, rất đẹp. Mà ngón tay anh nắm lấy tay cô phản chiếu dưới ánh đèn càng thon dài, cực kỳ xinh đẹp.

Bùi Chi Hành quan sát vẻ mặt của cô, cảm nhận được cảm xúc cô thay đổi.

Sau khi nhận ra Lộ Tuệ Tuệ không ghét anh đến gần, anh hỏi:

“Tại sao không vui?”

Lộ Tuệ Tuệ vốn định kiếm cớ lừa anh, nhưng bỗng nhiên cũng không nỡ.

Cô nghĩ đến những viên kẹo anh mua cho mình, nghĩ đến ánh mắt anh nhìn mình, đôi mắt không biết lừa dối.

Bất chợt, Lộ Tuệ Tuệ có xúc động muốn thử một lần.

Không biết khi nào cô sẽ trở về thế giới ban đầu, cũng không biết mình sống ở thế giới này được bao lâu, có thể vui vẻ khỏe mạnh bao lâu, nhưng cô vẫn muốn ích kỷ một chút, muốn thử với người trước mặt này một lần.

Cô im lặng hồi lâu.

Bùi Chi Hành cúi người, hơi thở sát lại gần, dường như đang quyến rũ cô, dụ dỗ cô:

“Rất khó trả lời sao?”

Khoảng cách hiện tại của hai người quá gần.

Gần đến nỗi khi Lộ Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên, môi cô có thể chạm vào môi của anh.

Suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu, cô cụp mắt nhìn môi Bùi Chi Hành, nghĩ đi nghĩ lại, cô làm thật luôn.

Khoảnh khắc Lộ Tuệ Tuệ hôn anh, Bùi Chi Hành sửng sốt.

Nhưng chỉ ba giây, Lộ Tuệ Tuệ bỗng nhiên rời đi, cô có vẻ xấu hổ và tức giận, lẩm bẩm:

“Chị ta nhớ thương chồng sắp cưới của tôi, tại sao tôi phải vui vẻ?”

Cô ngước mắt lườm Bùi Chi Hành, tức giận nói:

“Chẳng lẽ anh rất vui, có người thích...”

Chưa dứt lời, môi cô mềm nhũn.

Bùi Chi Hành không hề khách sáo với cô, không nói lời nào đã hôn cô.

Không giống như Lộ Tuệ Tuệ hôn môi anh, anh chỉ dừng lại trên môi cô vài giây, sau khi biết cô không từ chối, anh cắn nhẹ môi cô.

Lộ Tuệ Tuệ bị đau, Bùi Chi Hành ngậm lấy môi cô mà m*t.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gò má cô làm má cô ửng hồng, cả tai và cổ cũng đỏ bừng.

Không có hành động nào đi quá giới hạn.

Bùi Chi Hành chỉ l**m, m*t môi cô.

Không biết hôn bao lâu, răng Bùi Chi Hành chạm vào khóe môi của Lộ Tuệ Tuệ bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng buông cô ra.Cuối cùng Lộ Tuệ Tuệ cũng được thở.

Khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.

Bùi Chi Hành cụp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn:

“Tuệ Tuệ.”

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt lườm anh một cái.

Cái lườm này không có sức lực gì, nhìn chỉ thấy cô đang dỗi.

Bùi Chi Hành khựng lại, nhìn vào mắt cô nói:

“Đây là đáp án.”

Vẫn là câu trần thuật.

Lộ Tuệ Tuệ nghi ngờ anh cố ý, cô há miệng:

“Anh đã hôn…”

Cô chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.

Lần này, anh không hề kiềm chế nữa, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, móc lấy đầu lưỡi của cô, l.i.ế.m hôn, ngậm m*t.

Thời gian hôn lần này dài hơn lần trước.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ sắp không thở nổi, Bùi Chi Hành mới hơi lùi lại một chút. Ngay khi Lộ Tuệ Tuệ tưởng đã kết thúc, anh lại tới gần, hôn lên khóe môi cô.

Lộ Tuệ Tuệ đã hít thở lại bình thường.

Hai tay cô chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt áo của Bùi Chi Hành, dựa vào anh.

Lại một lát sau, Bùi Chi Hành cụp mắt, l.i.ế.m đôi môi sưng đỏ của cô rồi mới hoàn toàn buông ra.

Lộ Tuệ Tuệ không biết nên hình dung nụ hôn xấu hổ đến mức muốn nổ tung này thế nào.

Rõ ràng hai người là tay mơ nhưng Bùi Chi Hành chỉ thấy bỡ ngỡ lúc đầu, lúc sau đã thành thạo ngay, thậm chí còn hôn… một cách quyến rũ như thế, còn hơn cả những hình dung khi đọc tiểu thuyết của cô.

Mặt Lộ Tuệ Tuệ đỏ đến phát nổ.

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, sau khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Lộ Tuệ Tuệ hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.

Lúc Bùi Chi Hành muốn hôn cô lần nữa, giọng Lộ Tuệ Tuệ khàn khàn, lẩm bẩm

“Ngày mai em còn phải quay chương trình.”

Cô còn phải trở về gặp mọi người nữa.

Bùi Chi Hành khựng lại, giơ tay dùng ngón tay lau nước trên môi cô.

Anh nặng nề đáp:

“Anh biết rồi.”

“...”

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ run khẽ, cảm nhận nhiệt độ ngón tay đặt trên môi của mình. Không biết tại sao, cô cảm thấy khi Bùi Chi Hành đưa tay chạm vào cô, càng khiến cô khó có thể chống cự.

Môi Lộ Tuệ Tuệ giật giật, muốn nói gì đó, môi dưới không cẩn thận đụng phải ngón tay của anh.

Hai người đều khựng lại.

Tai Lộ Tuệ Tuệ đỏ bừng, khóc không ra nước mắt, giải thích:

“Em không cố ý.”

Tuy cô hơi thèm tay Bùi Chi Hành nhưng cô không b**n th** đến vậy.

Mắt Bùi Chi Hành đầy t*nh d*c, kề sát tai cô, hơi thở nóng bỏng:

“Cố ý cũng được.”

Lộ Tuệ Tuệ: "..."

Cô không cố ý thật mà.

Thấy cô ngượng ngùng, Bùi Chi Hành cười khẽ, ôm cô vào lòng.

Lộ Tuệ Tuệ hơi sượng nhưng không giãy dụa.

Đã nói hết rồi nên giãy dụa nữa sẽ thành làm giá, với cả bản thân cô cũng rất thích mùi hương trên người Bùi Chi Hành, vòng tay anh vô cùng ấm áp, mạnh mẽ.

Hai người im lặng ôm nhau một hồi.

Bỗng nhiên Bùi Chi Hành nói:

“Em cố ý không muốn anh đưa em về sao?”

“?”

Lộ Tuệ Tuệ thật lòng thấy mình bị oan.

“Em nào có.”

Cô hít mũi, lẩm bẩm:

“Em đã nói rồi, về sẽ trả lời anh.”

Nhưng anh lại đến đây, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy nói cho anh biết trước vài ngày cũng rất tốt.

Như thế cô cũng không cần kiềm chế, cũng không cần rầu rĩ suy nghĩ lung tung nữa.

Bùi Chi Hành hiểu.

Anh giơ tay, nhéo lỗ tai nóng hổi của cô, hít một hơi thật sâu, hỏi:

“Ngày mai còn ra ngoài được không?”

“... Không được.”

Lộ Tuệ Tuệ cạn lời:

“Mọi người chưa có ai xin nghỉ cả.”

Hôm nay xem như cô đã phá lệ rồi. Nếu không phải vì chuyện Lộ Tình Họa, không chừng tổ chương trình sẽ không cho cô ra ngoài.

Ôm thêm một lúc.

Lộ Tuệ Tuệ nhắc nhở anh:

“Em phải về rồi.”

Bùi Chi Hành đồng ý, thả cô ra.

“Đi thôi.”

Anh đưa cô về.

Trên đường trở về, Bùi Chi Hành nắm tay cô suốt đoạn đường.

Lòng bàn tay anh nóng nóng, ấm áp, bàn tay dày rộng.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn lén vài lần, lòng cảm khái, tay Bùi Chi Hành thật sự rất đẹp.

Mà chủ nhân của bàn tay đẹp đó, là bạn trai của cô.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 158: Chương 158



Nghĩ vậy, Lộ Tuệ Tuệ cười lén.

Chú ý thấy ánh mắt của cô, Bùi Chi Hành nhịn cười, không vạch trần.

Bây giờ bạn gái còn khá thẹn thùng, anh phải nể mặt cô.

Ai mà không có chút ham mê nhỏ chứ, anh cũng có.

-

Đến sảnh khách sạn, Lộ Tuệ Tuệ gọi Bùi Chi Hành lại.

“Anh đừng xuống xe.”

Cô sợ anh mà xuống xe thì cô thật sự không thể về nổi.

Bùi Chi Hành khựng lại, bất đắc dĩ xoa xương chân mày.

“Vậy anh nhìn em vào rồi đi.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, mím môi hỏi:

“Ngày nào anh về?”

“Có thể một tuần nữa.”

Bùi Chi Hành xoa tóc cô, thì thầm:

“Em đừng suy nghĩ chuyện Lộ Tình Họa nữa, chuyện trên mạng giao cho Hạ Lỵ và Quý Minh Tân, những chuyện khác giao cho anh. Em cứ yên tâm quay đi.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Vâng.”

Cô nhìn anh.

“Em về đây.”

“Đi đi.”

Lộ Tuệ Tuệ thật sự không nhây nhưa nữa, bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường. Hiện tại cô phải suy nghĩ xem làm thế nào để camera không quay được mình, còn phải suy nghĩ lỡ như Triệu Khả Nhi hỏi, cô phải trả lời thế nào.

Thấy cô đã vào khách sạn, Bùi Chi Hành đợi vài phút, sau khi nhận được tin nhắn Lộ Tuệ Tuệ gửi báo đã về phòng, anh mới bảo tài xế rời đi.

Lộ Tuệ Tuệ thật sự thở phào nhẹ nhõm, người mở cửa cho cô là Triệu Khả Nhi, cô ta còn đang ngái ngủ, chào Lộ Tuệ Tuệ rồi về phòng ngủ luôn.

Khi cô trở lại phòng mình, Mạnh Kha đang chơi điện thoại.

“Chị Tuệ Tuệ.”

Cô ấy gọi, thì thầm hỏi:

“Chị có ổn không?”

Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu:

“Vẫn ổn, đừng nghịch điện thoại nữa.”

Cô khuyên:

“Mau đi ngủ đi, chị đi tắm.”

“Vâng, vâng.”

Nghĩ đến Lê Mạn đã ngủ, Lộ Tuệ Tuệ nói với Triệu Khả Nhi, đến phòng cô ta tắm.

Tắm xong đi ra, Triệu Khả Nhi quan sát cô một lúc.

“Sao môi em đỏ thế?”

Lộ Tuệ Tuệ: "..."

Cô không nói gì.

Triệu Khả Nhi xua tay.

“Mắt cũng đỏ, hình như trong tủ lạnh có đá, chị lấy cho em chườm nhé?”

Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lúc:

“Vâng, em cảm ơn.”

Triệu Khả Nhi cười:

“Hay là em ngủ ở đây đi, chúng ta tâm sự.”

Lộ Tuệ Tuệ cười:

“Chị không buồn ngủ à?”

“Không buồn ngủ.”

Triệu Khả Nhi ngáp, nói:

“Hơi buồn ngủ thôi, nhưng không ngủ được.”

Chuyện tối nay quá đả kích mọi người, ngoại trừ Lê Mạn là người sống theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, những người khác đều không ngủ được.

Lộ Tuệ Tuệ không từ chối.

Cầm viên đá chườm lên mắt và miệng, Lộ Tuệ Tuệ nhìn người bên cạnh.

“Sao chị không hỏi em ra ngoài với ai?”

Buổi tối sẽ tắt camera để khách mời được riêng tư hơn.

Triệu Khả Nhi nháy mắt với cô, cười khanh khách nói:

“Trong giới này, ai mà không có bí mật chứ?”

Cô ta lăn lộn nhiều năm như thế, từ lâu đã luyện được việc biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Lộ Tuệ Tuệ buồn cười.

Chườm xong, cô skincare rồi nằm chung giường với Triệu Khả Nhi.

Cô không muốn ngủ giường của Lộ Tình Họa.

Nằm xuống, Lộ Tuệ Tuệ nhìn trần nhà, thở dài nói:

“Không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.”

“Có phải em và Lộ Tình Họa có quan hệ họ hàng không?”

Triệu Khả Nhi tò mò:

“Nhưng chị nhớ Lộ Tình Họa là con gái của phó giám đốc tập đoàn nào đó, phải không?”

Lộ Tuệ Tuệ ‘ừm’ một tiếng, đoán thân phận của mình cũng không giấu được mấy ngày.

Cô gật đầu:

“Đúng vậy, cô ta là con gái của chú hai em.”

“Hả?”

Triệu Khả Nhi khiếp sợ.

Lộ Tuệ Tuệ cười:

“Nói ra thì dài dòng, bố mẹ trước đây của em là bố mẹ nuôi, năm ngoái bố mẹ ruột của em mới tìm được em.”

Triệu Khả Nhi nghĩ tới những bộ phim truyền hình m.á.u chó mình quay trước kia, suy đoán:

“Bố mẹ ruột của em là tổng giám đốc của tập đoàn?”

“Tuy rằng m.á.u chó, nhưng đúng là vậy.”

Triệu Khả Nhi: “Vãi, trâu bò thật.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười.

“Sau đó thì sao?”

Triệu Khả Nhi hỏi:

“Có thể kể được không?”

“Được chứ.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Chỉ là cô ta không thích em lắm, em cũng không ưa gì cô ta.”

“Trông hai người không đơn giản chỉ là ngứa mắt nhau.”

Người từng trải Triệu Khả Nhi nói:

“Có phải em cướp người cô ta thích không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “... Ai cướp chứ, người đó vốn là bạn trai của em.”

Cô nói một cách tự tin, nhưng cũng hơi ngại ngùng.

Lúc trước Lộ Tuệ Tuệ hoàn toàn không biết hoá ra mình có h.am m.uốn chiếm hữu Bùi Chi Hành.

Triệu Khả Nhi buồn cười:

“Được được được, là bạn trai em.”

Mắt cô ta cong cong, chọt gò má cô, trêu:

“Môi em sưng vì bạn trai hôn đúng không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “...”

Cô giả chết.

Triệu Khả Nhi cười:

“Được rồi, không trêu em nữa.”

Cô ta hiểu đại khái:

“Vậy sau này em định làm gì?”

“Làm gì là làm gì?”

“Chị cảm thấy Lộ Tình Họa… Không giống là người chịu cam tâm từ bỏ.”

Thật ra có đôi khi, Lộ Tình Hoạ rất thông minh, ít nhất là trước mặt Triệu Khả Nhi, cô ta không ngu xuẩn tới vậy, chỉ có lúc đối diện với Lộ Tuệ Tuệ, IQ cô ta mới như âm độ, trở nên ngu ngốc vô cùng.

Lộ Tuệ Tuệ nghiêng đầu nghĩ.

“Để xem đã, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

“Cũng đúng, trước hết vui vẻ quay chương trình của chúng ta đã.”

“Ừm, ừm.”

-

Sau trận náo loạn hôm qua, hôm nay lúc mọi người check in cảnh đẹp, ai nấy đều không có hứng thú lắm.

Cũng may đến buổi chiều, tất cả mọi người đã bình thường hơn nhiều.

Không có Lộ Tình Họa, đội họ hoà hợp hơn rất nhiều. Mọi người nói cười, chơi rất vui vẻ.

Buổi tối, Lộ Tuệ Tuệ và Giang Húc lại xuống bếp nấu bữa tối ngon miệng cho mọi người.

Ăn cơm xong, Lộ Tuệ Tuệ lên Weibo xem qua, bởi vì hôm qua Weibo official của chương trình đính chính lại thông tin làm fan Lộ Tình Họa mất mặt nên hôm nay cô ta và fan đều khá an phận.

Nhưng Hạ Lỵ nói với Lộ Tuệ Tuệ, có người đang lén tiết lộ thông tin Lộ Tình Họa rời khỏi chương trình, còn nói cô ta bị thương.

Nhưng những tin này không có tính chân thực nên cư dân mạng đã bị lừa nhiều lần không thèm đấu tranh cho cô ta nữa. Tuy nhiên Weibo của cô ta vẫn còn nhiều fan ở lại vì tài hoa của cô ta, hơn nữa với họ mà nói, chuyện mà chương trình đính chính không mấy quan trọng.

Những tin lúc trước cũng không phải do cô ta tự tung ra.

Huống chi Lộ Tình Họa chỉ giận quá mất khôn, quen tính tiểu thư công chúa thôi chứ cô ta chưa cố tình làm chuyện gì xấu.

Tất nhiên Lộ Tuệ Tuệ cũng biết thế, cô biết rõ, có một bộ phận fan hoàn toàn không nghe không nhìn, sùng bái thần tượng một cách mù quáng.

Hạ Lỵ nói với cô.

“Em cảm thấy cô ta còn có chiêu nào không?”

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ rồi nói:

“Cô ta bị thương rồi.”

Hạ Lỵ lập tức hiểu ra:

“Ý em là, có thể cô ta sẽ đăng kết quả kiểm tra xác nhận mình bị thương?”

“Có thể.”

Lộ Tuệ Tuệ sờ chóp mũi:

“Hơn nữa em tát cô ta một cái, đây là sự thật.”

Hạ Lỵ biết chuyện này, chị ấy không trách Lộ Tuệ Tuệ, chỉ cười nói:

“Đánh hay lắm, nếu chị ở đó, chị sẽ đánh thay em.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười:

“Chị Hạ Lỵ, đừng nối giáo cho giặc.”

Hạ Lỵ: “Chị mặc kệ, nghệ sĩ của chị, chị phải che chở.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Không cần để ý quá đâu, xem cô ta bên kia chuẩn bị làm gì, chúng ta chuẩn bị phản kích là được.”

“Được.”

Hạ Lỵ an ủi cô:

“Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, quay chương trình cho tốt, mấy ngày nữa về nước quay sẽ thoải mái hơn.”

“Biết rồi ạ.”

Cúp điện thoại, Hạ Lỵ còn nói cho cô nghe vài tin vui.

Hai ngày nữa, bộ phim “Tất cả dịu dàng dành cho em” mà cô quay lúc trước sẽ được phát sóng, có mấy nhãn hàng khá ổn mời cô làm gương mặt đại diện, một là nhãn hiệu thời trang thể thao, còn một cái khác là nhãn hiệu tẩy rửa nổi tiếng trong nước.

Hạ Lỵ: [Chị ký hợp đồng giúp em, chờ em quay chương trình xong thì bắt đầu chụp.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Vâng.]

Công việc làm cô hạnh phúc.

Kiếm tiền làm cô giàu có.

Pháp là trạm cuối cùng.

Buổi chiều ngày quay cuối cùng, tổ chương trình trả lại ví tiền cho họ, cho họ hoạt động tự do, cũng không cần check in nữa.

Đã ra nước ngoài rồi, mua chút đồ cũng không quá đáng.

Tất nhiên, thợ quay phim vẫn đi theo.

Mấy cô gái đương nhiên muốn mua sắm, hai người đàn ông thảo luận với nhau, quyết định xách túi giúp.

Cả nhóm hết sức hài hòa, giống như người trong nhà.

Họ vui vẻ, tổ chương trình quay cũng rất vui vẻ.

Nói thế nào nhỉ, có cảnh cãi nhau sẽ kịch tính hơn.

Nhưng nói thế nào nhỉ, quay nhiều rồi nên tổ chương trình cũng thấy hơi mệt, vui vẻ hòa thuận như thế cũng không tệ.

Đạo diễn nhìn, tin rằng phần trong nước cũng sẽ rất thú vị.

Dù sao khách mà họ mời phần trong nước là hai người rất đáng yêu.



Kết thúc quay ở nước ngoài.

Đoàn người Lộ Tuệ Tuệ bay về nước, tổ chương trình không cho họ về nhà, sắp xếp cho họ xuất phát thẳng từ sân bay đến trạm đầu tiên trong nước.

Địa chỉ được chọn trong nước là tuyến đường Xuyên Tạng*.

*Đây là tuyến đường dài 2142km của quốc lộ 318 từ Thành Đô đến Lhasa (Tây Tạng). Được mệnh danh là “Đại lộ cảnh quan của nhân dân Trung Quốc”.

Họ không những phải đến địa điểm cần check in mà toàn bộ quá trình phải tự lái xe caravan mà tổ chương trình đã chuẩn bị cho.

Máy bay trực tiếp hạ cánh ở trạm đầu tiên gần Xuyên Tạng nhất để họ nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, cũng để cho họ gặp khách mời đặc biệt trong nước.

Lê Mạn đã kết thúc chuyến du lịch về nhà.

“Chị đoán xem khách mời phần trong nước sẽ là ai?”

Mạnh Kha tò mò.

Lộ Tuệ Tuệ lắc đầu:

“Không biết.”

Tổ chương trình không tiết lộ chút nào.

Triệu Khả Nhi nói:

“Chị đoán sẽ là người chúng ta biết, tổ chương trình sẽ không mời hai người lạ đến đâu.”

Nghe họ thảo luận, tổ chương trình thật sự muốn lâm thời đổi quy tắc, để họ tìm khách mời.

Nhưng không kịp rồi.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu hùa theo:

“Em cũng nghĩ vậy.”

Mạnh Kha: “Em cũng mong chờ trạm trong nước, hy vọng có một anh chàng đẹp trai.”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 159: Chương 159



Nghe vậy, Triệu Ấp quay đầu nhìn cô ấy:

“Tiểu Kha, chẳng lẽ anh không đẹp trai à?”

Mạnh Kha đấu võ mồm với cậu ta:

“Em nhìn anh mấy ngày rồi, chán rồi.”

Triệu Ấp bị tổn thương.

Lộ Tuệ Tuệ và Triệu Khả Nhi nghe vậy không nhịn được cười.

Giang Húc ở bên cạnh cũng cong môi.

Tâm trạng của mọi người không tệ.

Đến khách sạn làm thủ tục check in, buổi tối mọi người ăn cơm nghỉ ngơi.

Ngồi máy bay mười mấy tiếng, mọi người đã mệt mỏi. Thấy vẫn còn sớm, mọi người quyết định ngủ một giấc trước, sau đó sẽ đi ăn đặc sản địa phương.

Trong nước mà, giờ nào ra ngoài cũng có quán mở, không lo không tìm được đồ ăn ngon.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ tắm xong đi ra, điện thoại có tin nhắn Lộ Niên Niên và Bùi Chi Hành gửi.

Cô trả lời tin nhắn Lộ Niên Niên và Lộ Cảnh Sơn trước, sau đó mới trò chuyện với Bùi Chi Hành.

Lộ Tuệ Tuệ: [Vừa tắm xong, chuẩn bị ngủ một lát rồi ra ngoài ăn cơm.]

Bùi Chi Hành: [Mai mấy giờ đi?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Tạm quyết định là chín giờ, tổ chương trình chuẩn bị xe, chúng em tự lái xe đi du lịch.]

Bùi Chi Hành đọc tin nhắn của cô, cau mày:

[Chú ý an toàn.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Biết rồi. Anh đang làm gì thế?]

Cô nằm trên giường, lười biếng.

Bùi Chi Hành không trả lời, ngược lại hỏi cô ở một mình một phòng hay là ở cùng những người khác.

Lộ Tuệ Tuệ: [Tổ chương trình sắp xếp mỗi người một phòng.]

Chương trình không keo kiệt, ở trong nước họ có rất nhiều tiền!

Huống chi tối nay là thời gian nghỉ ngơi hồi phục, phải để mọi người nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa mới trả lời, Bùi Chi Hành đã gọi video.

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra, đồng ý.

Vừa nối máy, cô đã thấy khuôn mặt Bùi Chi Hành ở đầu bên kia.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh, tò mò không thôi:

“Anh ở văn phòng à?”

“Ừm.”

Ánh mắt Bùi Chi Hành nhìn cô sáng rực, khẽ hỏi:

“Em mới tắm xong?”

“...”

Không hiểu sao Lộ Tuệ Tuệ thấy hơi ngượng ngùng.

Cô xoa mặt, mơ hồ đáp.

Bùi Chi Hành cười khẽ, dời ánh mắt khỏi người cô, hỏi cô:

“Có muốn xem thử văn phòng bên Pháp không?”

Mắt của Lộ Tuệ Tuệ sáng lên:

“Muốn.”

Văn phòng nước ngoài không lớn như trong nước nhưng rất tinh xảo.

Cảm giác thiết kế phòng làm việc không đơn điệu như trong nước, Bùi Chi Hành ít khi tới đây nhưng chỉ cần qua bên đây, anh luôn làm việc trong văn phòng này.

Sau khi quan sát một lượt, Lộ Tuệ Tuệ cảm khái:

“Rất đẹp.”

Rất có phong cách Pháp.

Bùi Chi Hành nhìn cô.

“Thích không?”

“Một chút.”

Lộ Tuệ Tuệ nói thật:

“Em thích thiết kế kiểu Pháp.”

Bùi Chi Hành: “Biết rồi.”

“Hả?”

Lộ Tuệ Tuệ ngơ ngác, cô chưa nói gì mà, người này biết cái gì?

Bùi Chi Hành nhịn cười, nói từng chữ:

“Phòng tân hôn thiết kế theo phong cách kiểu Pháp được không?”

Lộ Tuệ Tuệ: "..."

Cô nghẹn lời, không nói gì:

“Em không có ý này, anh đừng nghĩ lung tung.”

“Hửm?”

Bùi Chi Hành nhướng mày, thong thả hỏi:

“Em định giở trò lưu manh hả?”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, không theo kịp suy nghĩ của anh.

Bùi Chi Hành: “Yêu đương không lấy kết hôn làm đầu, có phải em muốn giở thói lưu manh không?”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ cạn lời.

Cô nghẹn lời, đỏ mặt hỏi:

“Anh bị ai nhập hả?”

Câu này mà cũng nói được.

Bùi Chi Hành xoa huyệt thái dương, trả lời:

“Không có.”

Anh dừng lại, nhìn cô nói:

“Nhớ em rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ thật lòng cảm thấy Bùi Chi Hành đã đi học lớp bồi dưỡng.

Kỹ năng âu tiến bộ thần tốc.

“Biết rồi.”

Cô im lặng một lúc, nói:

“Chúng em chỉ ghi hình có mười ngày thôi.”

Mười ngày sau, Bùi Chi Hành về nước, cô cũng về nhà.

Bùi Chi Hành nói chuyện với cô một hồi mới giục cô đi nghỉ ngơi.

Lộ Tuệ Tuệ đồng ý:

“Anh làm việc đi.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Lộ Tuệ Tuệ đặt điện thoại sang một bên, khóe miệng cong cong, cô ôm chăn chìm vào giấc ngủ.

Đúng là có hơi buồn ngủ.

-

Khi Lộ Tuệ Tuệ thức, tin mọi người đã về nước sau đợt quay ở nước ngoài đã lên hot search.

Có người nói gặp họ ở sân bay, có người còn hỏi họ ở khách sạn nào, chừng nào tiến hành ghi hình trong nước.

Fan đang la hét trên Weibo – Hy vọng tổ chương trình làm nhanh lên! Họ muốn xem chương trình này! Không đợi nỗi nữa.

Đến tối, tổ chương trình sắp xếp chỗ ăn cơm.

Là món lẩu chính tông nhất trong nước.

Tất cả mọi người rất vui vẻ.

Nhưng trước khi ăn lẩu, tổ chương trình đã giao nhiệm vụ.

“Mọi người phải tìm được khách mời của chúng ta trên con phố này, rồi cùng ăn cơm.”

Nghe yêu cầu này, mọi người k** r*n:

“Không thể ăn xong rồi tìm sao?”

Đạo diễn: “Không được.”

Giang Húc: “Tìm thế nào?”

“Họ trốn trong trung tâm thương mại này, mọi người tùy tiện tìm thế nào cũng được.”

Mọi người: "..."

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu:

“Được thôi.”

Cô quan sát trung tâm thương mại này có bảy tầng.

“Họ sẽ di chuyển để trốn đúng không?”

Đạo diễn: “Đúng vậy.”

“Chúng ta mỗi người một tầng trước nhé.”

Lộ Tuệ Tuệ nói.

“Thế nào?”

“Được.”

Tổ đạo diễn đang phấn khích vì có tư liệu thực tế để quay.

Kết quả vừa mới phấn khích chưa được hai phút, Lộ Tuệ Tuệ đã tìm được khách mời đầu tiên.

“Chị!”

Lộ Niên Niên đứng bên thang cuốn lầu hai trung tâm thương mại, nhiệt tình gọi cô, vẫy tay với cô.

Tổ đạo diễn: "???"

Đạo diễn lập tức gọi người quay phim đi theo Lộ Niên Niên, hung dữ hỏi:

“Các cậu không nói rõ với Lộ Niên Niên sao? Đã dặn cô ấy trốn kỹ chưa?”

Thợ quay phim khóc không ra nước mắt.

“Lộ Niên Niên nói cô ấy không trốn, cô ấy đói bụng, muốn Lộ Tuệ Tuệ nhanh chóng tìm được mình.”

Đạo diễn: "..."

Vậy còn chơi thế nào nữa.

Nhìn thấy Lộ Niên Niên, Lộ Tuệ Tuệ vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Cô vui vẻ ra mặt:

“Niên Niên, ở đây.”

Lộ Niên Niên sung sướng chạy từ thang cuốn xuống, thậm chí cô ấy không kịp chờ thang cuốn xuống từ từ mà tự giác chạy xuống.

Tất cả những người xung quanh đều khiếp sợ.

Trung tâm thương mại có người qua đường đi dạo phố, thấy cảnh này như thấy hai người yêu nhau gặp lại nhau.

Hai người đang diễn cảnh xa nhau lâu ngày gặp lại hay gì?

Lộ Niên Niên chạy xuống thì thôi đi, Lộ Tuệ Tuệ đến đầu thang cuốn đón cô ấy, cô ấy lao vào lòng Lộ Tuệ Tuệ.

Tổ đạo diễn: ???

Hình ảnh gì đây.

Khách mời khác: ???

Biết hai người thân nhau, nhưng họ thật sự không ngờ lại thân như thế.

Người qua đường bên cạnh bị bảo vệ ngăn bên ngoài cũng ngạc nhiên.

Bỗng dưng, đám người bên ngoài có người đột nhiên hét to:

“Vãi!! Tuế Tuế Niên Niên là thật đấy!!”

Trong nháy mắt, mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra chụp hai người tanh tách.

Nhưng vừa rút ra chưa kịp nhắm, Lộ Tuệ Tuệ đã thả Lộ Niên Niên ra.

“Sao lại là em?”

Lộ Niên Niên cười hì hì:

“Em muốn quay chung một chương trình với chị.”

Cô ấy nũng nịu.

Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là tổ chương trình biết hai người này có không ít fans CP, cũng biết độ hot của các cô, thế nên họ mới muốn gộp hai người vào một khung. Vì thế họ gửi lời mời cho ekip của Lộ Niên Niên.

Ban đầu, thật ra ban đầu tổ chương trình không ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì ekip của Lộ Niên Niên không thích cô ấy có scandal lung tung.

Ai ngờ, mới mời chưa được bao lâu, bên phía Lộ Niên Niên trả lời ngay, cô ấy đồng ý tham gia.

Tổ chương trình mong chờ độ hot hai người khi kết hợp nhưng không ngờ… Hai người này vừa gặp mặt đã đưa chương trình của họ lên hot search luôn.

Lộ Tuệ Tuệ buồn cười.

Cô nhéo mặt Lộ Niên Niên, hỏi:

“Còn một khách mời nữa là ai?”

Lộ Niên Niên nháy mắt mấy cái, tổ đạo diễn lườm cô ấy, không thể nói, không thể nói.

Lộ Niên Niên im lặng vài giây, xoay người hét to:

“Tống Tinh Trì! Mau ra đây, chị tôi đói bụng rồi.”

Tổ đạo diễn: ???

Thấy hành động của Lộ Niên Niên, người qua đường và khách mời vây xem chợt bật cười.

“Trời ơi!!”

Mạnh Kha kinh ngạc nói:

“Là Tống Tinh Trì sao?”

Lộ Tuệ Tuệ cũng bất ngờ:

“Là Tinh Trì à?”

“Đúng vậy.”

Lộ Niên Niên nói:

“Chúng em cùng tới.”

Cô ấy lại hét lên:

“Đừng trốn nữa, cậu trốn nữa thì lúc du lịch chị tôi nấu cơm sẽ không có phần của cậu đâu.”

Vừa dứt lời, Tống Tinh Trì đã xuất hiện ở đầu thang cuốn tầng ba.

Bên cạnh cậu ấy có mấy vệ sĩ đi theo để phòng ngừa fan cuồng của cậu ấy tiến tới.

Thấy Tống Tinh Trì cũng tự chui đầu vào lưới, tổ đạo diễn bội phục.

Lộ Tuệ Tuệ có thể chất quái gì vậy?

Sao có thể khiến Lộ Niên Niên và Tống Tinh Trì đều tình nguyện đi theo cô thế chứ.

Tống Tinh Trì xuống lầu, sau khi chào hỏi mọi người, mặt vô tội nhìn tổ đạo diễn:

“Không trách tôi được, chị Niên Niên vạch trần tôi.”

Lộ Niên Niên: “Các anh đâu nói không thể để lộ đúng không?”

Tổ đạo diễn: "..."

Đây là bug!!!

Lộ Niên Niên là bug!

Không đúng.

Tổ đạo diễn suy nghĩ một chút, bug lớn nhất thực chất là Lộ Tuệ Tuệ.

Nếu không phải tại cô, sao Lộ Niên Niên và Tống Tinh Trì ngoan ngoãn thế được.

Tổ đạo diễn nhìn đoàn người vui vẻ hòa thuận với nhau, biết vậy đã chẳng làm.

-

Lẩu là do tổ chương trình đặt, họ ăn thoải mái.

Họ quay ở hướng đối diện, nhìn đoàn người vui vẻ giải trí, điên cuồng nuốt nước bọt.

Có thợ quay phim nhỏ giọng phàn nàn:

“Đây là đề nghị của ai?”

“Đạo diễn.”

“Đạo diễn không đói ư?”

“Cậu không biết sao? Đạo diễn đã hối hận từ lúc họ để lộ nhanh như thế, ông ấy cho rằng ít nhất tám giờ tối mới được ăn lẩu. Kết quả chưa tới bảy giờ, họ đã ăn vui vẻ quá chừng kìa.”

Thợ quay phim: “Tôi đói quá.”

Thợ quay phim bên cạnh.

“Tôi cũng vậy.”

Chú ý tới ánh mắt của các thợ quay phim và nhân viên đối diện, Lộ Tuệ Tuệ nhịn cười, nói:

“Nếu được, đừng quay nữa, mọi người cùng ăn đi?”

Quán lẩu này có hai tầng, rất lớn, tầng trên được tổ chương trình bao trọn, lát nữa nhân viên cũng sẽ ăn ở đây.

Đạo diễn thấy mọi người thật sự đói, không nhẫn tâm để họ như vậy.

Đạo diễn thông báo để một vài nhân viên ăn trước, một vài ở lại quay phim. Mọi người tùy tiện ăn gì đó lót bụng trước, sau đó đổi người tiếp tục quay phim.
 
Back
Top Bottom