Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 80: Chương 80



Trình Lê cùng với cô bò lên tường, bị động tác thuần thục của cô làm cho ngẩn ngơ, bức tường cao hơn mét đối với Nguyễn Kiều tựa hồ không tính là gì, đến mắt cũng không chớp một cái mà nhảy xuống.

Trình Lê: “….Sao em thuần thục thế?”

Nguyễn Kiều quay lại nhìn cô ta, dáng vẻ vô hại vẻ mặt vô tội: “Tuổi trẻ có ai là không leo tường đâu chị? Chả lẽ chị chưa từng bò.”

Trình Lê cẩn thận nghĩ lại, lại phát hiện đúng là chưa từng bò.

Lúc cấp ba cô yêu sớm, quen bạn trai kia, thời điểm đến tiết tự học buổi tối, bạn trai sẽ tự trèo tường vào, rồi giúp cô leo ra ngoài.

Nhưng Trình Lê lại nói: “Chắc chắn Hoắc Nam Châu chưa từng bò như này.”

Từ khi quen biết chị em nhà họ Trình, cái tên Hoắc Nam Châu đã xuất hiện trong thế giới Nguyễn Kiều với tần suất khác cao.

Nguyễn Kiều tự tưởng tượng hình ảnh Hoắc Nam Châu trèo tường, khóe miệng không nhịn được mà run run: “Anh ta không phải tổng tài bá đạo sao? Hai người đâu giống nhau.”

“Nhưng mà, Hoắc Nam Châu đánh nhau lại rất giỏi.” Trình Lê sờ sờ cằm: “Thế này đi, lần sau em gặp chuyện phải đấm đá, cứ đến tìm thẳng anh ta.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nhiều điểm lợi hại như vậy nhưng có mỗi chuyện này hữu dung.

Hai người vừa nói chuyện đã leo đến tầng 12, Trình Lê nhìn Nguyễn Kiều bước từng bước quyết đoán, không khỏi kinh ngạc: “Sao em lại biết Kim Đồng Đồng ở căn nào thế?”

“Cái này phải cảm ơn người đại diện Trình Huyền của em.” Nguyễn Kiều chớp chớp đôi mắt như nai, móc ra một lá bùa dán thẳng lên trán Trình Lê, Trình Lê theo bản năng sờ sờ lá bùa, tò mò nhìn cơ thể của mình, nhưng để cô ta thất vọng là…

Hình như cơ thể của cô ta không có biến hóa…

Lá bùa này có tác dụng gì thế?

Đang nghĩ ngợi thì thấy Nguyễn Kiều dán lá bùa giống hệt lên người mình. Chớp mắt mở mắt ra, trước mắt đã không còn một bóng người, chỉ còn lại hành lang trống trải và cánh cửa lớn trước mặt. Trong lòng Trình Lê đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, ánh mắt bối rối và căng thẳng bắt đầu tìm kiếm tình hình xung quanh.

Cô sợ đánh thức mọi người nên nhẹ nhàng gọi một câu: “Kiều Kiều? Em còn ở đó không?”

“Có có có.” Giọng Nguyễn Kiều vang lên bên tai, làm Trình Lê giật mình.

Cô gỡ lá bùa trên người xuống, nhỏ giọng nói: “Bùa tàng hình, đừng căng thẳng.”

Trình Lê: “…”

Không biết nói gì.

Chỉ có thể khen Nguyễn Kiều thực sự lợi hại.

Trong lúc im lặng, Nguyễn Kiều đã bấm chuông cửa, tiếng chuông cửa vang lên vài lần nhưng không thấy ai ra. Nguyễn Kiều cũng không để ý, chậm rãi bấm từng cái một, mặc dù không nhìn thấy cơ thể Trình Lê nhưng Nguyễn Kiều dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của đối phương nên cô nhỏ giọng giải thích: “Nếu có thể, em muốn bạo lực hơn một chút nhưng xung quanh đây đều là cư dân, như vậy không tốt lắm, nếu không thì có thể đến vào ban ngày.”

“Vấn đề là Kim Đồng Đồng có ra ngoài không?”

“Sẽ ra.”

Nguyễn Kiều nhỏ giọng nói, trong lúc nói chuyện đã có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến từ trong nhà. Kim Đồng Đồng và Phí Nghiêm Thanh không giống nhau, Phí Nghiêm Thanh khi nhìn thấy quỷ con thì suýt tè ra quần nhưng Kim Đồng Đồng rõ ràng biết tác dụng của quỷ con. Điều này cũng có nghĩa là khi quỷ con ở bên cạnh cô ta, cô ta có thể không sợ hãi.

Cho nên chỉ cần mở cửa mà thôi.

Sau khi câu trả lời chắc nịch của Nguyễn Kiều rơi xuống không lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân dừng lại. Khoảng một phút sau, từ bên trong truyền ra một câu “Ai đấy.” Nguyễn Kiều không trả lời, chỉ bấm chuông cửa thêm một lần nữa.

Trong nhà, Kim Đồng Đồng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, không khỏi nhíu mày. Cô ta nghe thấy tiếng chuông cửa mới đứng dậy nhưng khi đi đến cửa lại phát hiện ngay cả bóng người cũng không có. Qua mắt mèo, cô ta có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, bên ngoài trống trải nhưng tiếng chuông cửa lại liên tục vang lên——

Cả người Kim Đồng Đồng nổi hết cả da gà.

Nếu như đổi lại là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ gọi điện cho Phí Nghiêm Thanh để đối phương đến bầu bạn nhưng bây giờ thì khác rồi. Phí Nghiêm Thanh còn chưa đáng tin bằng quỷ nhỏ bên cạnh cô ta. Nghĩ như vậy, Kim Đồng Đồng lập tức cúi đầu nhìn đứa quỷ nhỏ bên chân mình. Trong thời gian ngắn ngủi, đứa trẻ đã lớn thêm một chút, dán chặt vào chân cô ta, mặt mũi rõ ràng xấu xí và dữ tợn nhưng trong mắt Kim Đồng Đồng lại là cảm giác an toàn tràn đầy.

Cô ta nghĩ, quỷ nhỏ vô sở bất năng.

Cô ta sợ gì chứ?

Vì vậy, cô ta nhẹ nhàng mở cửa, rồi lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Ai đấy?”

Vẫn không có ai.

Nhưng Kim Đồng Đồng lại rõ ràng cảm thấy trong khoảnh khắc cô ta mở cửa, dường như có thứ gì đó hung hăng đâm vào cô ta. Kim Đồng Đồng không chú ý, lập tức ngã ngồi xuống đất, mà cùng lúc đó đứa quỷ nhi đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nguyễn Kiều đóng cửa lại, khóa trái, giật phăng lá bùa tàng hình trên người xuống, lộ ra khuôn mặt thật. Cô thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Kim Đồng Đồng, hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc và bàng hoàng của Kim Đồng Đồng.

Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm vào đứa quỷ nhỏ bên chân Kim Đồng Đồng, cơ thể nhỏ bé không nói hai lời liền lao tới——

Động tác đó làm Trình Lê sợ đến mức tim đập thót hai cái.

Cô ta cũng gỡ lá bùa trên trán xuống, tầm mắt vượt qua cơ thể Nguyễn Kiều nhìn thấy khuôn mặt của đứa quỷ nhỏ.

Trong nháy mắt, cô ta hít vào một hơi.

Mẹ kiếp, đây không chỉ là hơi xấu xí thôi đâu.

Trình Lê biết tình hình bây giờ rất cấp bách nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc: “Thì ra đây chính là mẹ nào chả thương con.”

Đột nhiên nghe một câu “Thì ra đây chính là mẹ nào chả thương con.”, Kim Đồng Đồng kinh hồn bạt vía loạng choạng lùi về phía sau, trực tiếp lăn ra một bên.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 81: Chương 81



Cùng lúc đó, quỷ nhỏ đã nhe răng trợn mắt gầm gừ với Nguyễn Kiều, tiếng gào thét nhọn hoắt liên tục chói tai khiến màng nhĩ phải ong ong. Nhưng Nguyễn Kiều không hề hoảng hốt, cô chạy đến bên Trình Lê, dán một lá bùa cách âm lên trán cô ta, rồi vội vàng dán cho mình một lá.

Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào quỷ nhỏ, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, trên thân thể đen xì của quỷ nhỏ ẩn hiện một vệt xanh trắng, nó mở to đôi mắt như bong bóng cá, tròng mắt lồi ra, trông thật kỳ quái. Những chiếc răng nhọn dính chặt vào vật đen ngòm lóe lên dưới ánh đèn trắng, như thể có thể xé toạc da người trong nháy mắt.

Quỷ nhỏ liên tục gầm gừ với Nguyễn Kiều, dưới ánh mắt của cô, nó giống như một con thú có sức bật kinh người, bất ngờ nhảy vọt lên và đập vào trước mặt Nguyễn Kiều, ngay sau đó, cánh tay dài đen ngòm vung lên, những chiếc móng vuốt sắc nhọn dưới ánh đèn vẽ ra một vết xước chói mắt.

Xa xa truyền đến tiếng hét thất thanh và một tiếng ‘cẩn thận’ của Trình Lê. Nhưng âm thanh này bị bùa cách âm chặn lại, Nguyễn Kiều không nghe thấy. Trình Lê muốn quan tâm đến Nguyễn Kiều nhưng tình hình hiện tại đối với cô ts rõ ràng không mấy khả quan, bởi vì đột nhiên cô ta phát hiện Kim Đồng Đồng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Miệng Kim Đồng Đồng mấp máy như đang nói gì đó nhưng Trình Lê đang dán bùa cách âm nên không nghe thấy gì. Nhưng cô ta thấy vẻ mặt của Kim Đồng Đồng dần trở nên dữ tợn, cô ta cầm lấy bình hoa trên bàn và ném mạnh về phía mình.

Trình Lê lập tức lăn sang một bên.

Đánh nhau à?

Đánh nhau với phụ nữ à?

Cô ta giỏi nhất!

Ai mà chẳng có thời kỳ nổi loạn chứ.

Trình Lê nghiến răng xách cây chổi bên cạnh đuổi theo Kim Đồng Đồng.

Khoảnh khắc liếc thấy cảnh này, Nguyễn Kiều hít một hơi thật sâu, vội vàng tăng tốc độ, cô né được đòn tấn công của quỷ nhỏ, một lá bùa giấy lơ lửng trên không, sau khi cánh tay quỷ nhỏ vươn tới, cô nhanh chóng dán lên, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, khi thiêu đốt cánh tay quỷ nhỏ thậm chí còn phát ra tiếng lửa nổ và tiếng trẻ sơ sinh khóc la vì đau.

Nhưng Nguyễn Kiều và Trình Lê không nghe thấy gì cả, chỉ thấy khuôn mặt của Kim Đồng Đồng méo mó đến mức không thể tả, gân xanh nổi rõ trên mặt, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã gục xuống đất. Cơ thể cô ta nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, vẻ mặt đã trở nên khác thường, ngón tay ấn xuống sàn nhà, máu trong miệng Kim Đồng Đồng không ngừng chảy ra.

Nhìn thấy cảnh này, Trình Lê lặng lẽ nhìn cây chổi trong tay, rồi lặng lẽ ném sang một bên.

Hình như cô ta cũng không có đất dụng võ.

Cô ta dứt khoát ngồi xếp bằng trên sàn nhà bên cạnh, kê một chiếc gối dưới mông, lấy điện thoại ra, chụp ngay cảnh Nguyễn Kiều và quỷ nhỏ đánh nhau rồi đăng lên nhóm “Đối tác tương thân tương ái.”.

Bây giờ là rạng sáng, theo lý thì mọi người đều đã ngủ.

Nhưng chỉ hai phút sau, Trình Lê đã nhận được hồi âm.

Trình Huyền: Chị điên à? Em bị điện thoại rung thức dậy, mở mắt ra thấy cục than, chị biết em bị ám ảnh tâm lý lắm không hả?!

Trình Lê: Cục than gì chứ, nói tử tế hộ cái, đây là con trai cưng của Phí Nghiêm Thanh đấy!

Trình Huyền:…

Trình Huyền: @ Hoắc Nam Châu đang thức không?

Hoắc Nam Châu:.

Trình Huyền: Nói cho tôi biết ý kiến của cậu đi (được chửi thoải mái)

Hoắc Nam Châu: Thứ nhỏ này trông khá độc đáo, hơi giống Phí Nghiêm Thanh. Đặc biệt là nước da, đen như tim của Phí Nghiêm Thanh vậy.

Trình Huyền: Chết tiệt.

Quả thật không thể phản bác.

Nói linh tinh được năm phút, Trình Huyền mới giật mình hỏi Trình Lê tình hình hiện tại thế nào, Trình Lê liền ngẩng đầu nhìn tình hình lúc này, cô ta không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, căn bản không chú ý đến tình hình chiến sự. Giờ nhìn mới phát hiện ra chuyện không ổn – con quỷ nhỏ cường hãn, phát ra tiếng gào thét thảm thiết lúc này giống như một con búp bê bị Nguyễn Kiều xách một chân trên tay.

Trên người quỷ nhỏ đã loang lổ máu, một cánh tay bị đốt đứt một đoạn, vết thương bị lửa đốt rất rõ ràng, tròng mắt của nó cũng không lồi ra như trước nữa, nó cụp xuống một cách yếu ớt, chỉ có bụng phập phồng nhẹ là có thể khẳng định nó vẫn còn sống.

Trình Lê không nhịn được mà cảm thán trong nhóm: Kiều Kiều mạnh quá, tôi tuyên bố Kiều Kiều là người mạnh nhất trong nhóm chúng ta, không chấp nhận phản bác.

Trình Huyền:?

Hoắc Nam Châu:.

Trình Lê vẫn đang gõ phím lạch cạch, Nguyễn Kiều đã dán một lá bùa biến hình lên người quỷ nhỏ, biến nó thành một tờ giấy mỏng, sau đó cùng với lá bùa lửa, tờ giấy dưới ngọn lửa hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn lại những vết đen xám. Giấy vụn rơi xuống sàn nhà, Nguyễn Kiều xé bỏ bùa cách âm trên người, nhìn về phía Kim Đồng Đồng.

Lúc này Kim Đồng Đồng trông chẳng giống người cho lắm.

Cơ thể cô ta vặn vẹo một cách kỳ lạ, cơ thể vốn bình thường như bị co lại, da bên ngoài nhăn nheo, nhìn thoáng qua trông giống như một người béo phì bị sút cân trong thời gian ngắn, cả người còn toát lên vẻ mệt mỏi.

Trình Lê lặng lẽ đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, không nhịn được hỏi nhỏ: “Kiều Kiều, con quỷ nhỏ đó chết rồi à? Còn cô ta thì sao?”

Mặc dù Kim Đồng Đồng có thể coi là tiểu tam nhưng Trình Lê đã không còn tình cảm gì với tên cặn bã Phí Nghiêm Thanh, nhìn dáng vẻ của Kim Đồng Đồng chỉ còn lại tiếng thở dài. Cô ta cũng không nghĩ đến chuyện nhân lúc người ta yếu đuối mà ra tay tàn nhẫn –

Lỡ như giẫm chết người ta, chẳng phải là cô sẽ vướng vào mạng người sao?

Nghĩ như vậy thì thật là không đáng.

Nguyễn Kiều không biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ thuận miệng giải thích: “Con quỷ nhỏ lấy cơ thể cô ta làm vật chứa, hấp thụ rất nhiều chất dinh dưỡng từ trong cơ thể cô ta, mặc dù hai người họ không thể coi là hợp nhất nhưng cũng có thể coi là hỗ trợ lẫn nhau. Cái chết của quỷ nhỏ sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến Kim Đồng Đồng là người mẹ, ngược lại cũng vậy.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 82: Chương 82



Vì vậy, bất kể Kim Đồng Đồng làm gì, quỷ nhỏ cũng sẽ bảo vệ cô ta.

Bởi vì mạng sống của hai người gắn liền với nhau.

Trình Lê nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô ta sẽ chết sao?”

“Tạm thời sẽ không. Thời gian cô ta ở cùng quỷ nhỏ vẫn chưa đủ dài.” Nguyễn Kiều liếc nhìn người phụ nữ thảm hại trên mặt đất, thấy biểu cảm kỳ quái của Trình Lê thì không nhịn được bật cười: “Chị sẽ không nghĩ rằng cô ta thực sự mang thai mười tháng như người bình thường chứ? Không đến mức đó đâu. Dù sao thì tạm thời cô ta sẽ không chết được, em sẽ gọi điện cho cảnh sát, họ sẽ đến xử lý Kim Đồng Đồng.”

Có lẽ còn có thể tìm ra manh mối gì đó từ Kim Đồng Đồng.

Đứa quỷ nhỏ kia có thể thuận lợi ra khỏi bụng Kim Đồng Đồng, không đơn giản như vậy.

Trên tay Kim Đồng Đồng chắc chắn nhuốm máu người.

Trình Lê kinh ngạc với những gì Nguyễn Kiều nói, vậy mà cô còn có thể nói những chuyện này cho cảnh sát, Nguyễn Kiều lại nghịch điện thoại, sờ bụng đã xẹp lép, quay đầu hỏi Trình Lê: “Chúng ta đi ăn khuya không?”

Trình Lê cúi đầu nhìn thời gian: “Sớm hơn chút nữa là có thể ăn sáng rồi.”

Nhưng ăn khuya cũng không sao.

“Nhưng không cần ở lại đây sao?” Trình Lê chỉ vào nhà của Kim Đồng Đồng.

“Không sao đâu, bọn họ biết mà.”



Nghĩ đến chuyện giữa đêm hai cô gái đi ăn khuya cũng không an toàn, lúc Trình Huyền mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài thì lại đột ngột lùi lại vài bước——

Thật kỳ lạ, sao anh ta lại thấy ăn khuya cùng Nguyễn Kiều không an toàn nhỉ?

Nếu hỏi trong đời lúc nào Trình Lê cảm thấy an toàn nhất, Trình Huyền dám dùng đầu mình thề rằng Trình Lê chắc chắn sẽ nói là khi ở bên cạnh Nguyễn Kiều.

Vì vậy, anh ta lại quay về phòng chui vào chăn.

Ăn khuya xong, Trình Lê và Nguyễn Kiều đều hơi buồn ngủ nhưng Trình Lê lại rất lười cùng Nguyễn Kiều ngồi xe về nhà, vừa khéo gần đó có căn bất động sản của Hoắc Nam Châu, đi bộ năm bước là tới, Trình Lê liền kéo Nguyễn Kiều đến biệt thự, tìm một căn phòng trống nằm vật ra ngủ.

Rồi ngày hôm sau, tin tức lớn đã xuất hiện tràn lan.

[Sốc! Nguyễn Kiều nửa đêm xuất hiện tại căn nhà đứng tên Hoắc Nam Châu, nghi ngờ đã sống chung với Hoắc Nam Châu!]

Mười giờ sáng, bên trong biệt thự của Hoắc Nam Châu.

Trình Lê và Nguyễn Kiều nằm bò trên bàn, hai người đồng bộ một cách kỳ lạ——một mắt cố gắng mở ra, một mắt vẫn còn nhắm hờ.

Rõ ràng là vừa mới bò ra khỏi giường, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

Nghe xong tin tức Trình Huyền đọc, Nguyễn Kiều cố gắng mở to cả mắt còn lại: “Hoắc Nam Châu phản ứng thế nào nhỉ?”

Trình Huyền: “Hoắc Nam Châu còn có thể phản ứng thế nào? Phong sát cô sao? Dù sao cũng là một trong những đối tác của cô, chúng tôi cũng sẽ không làm chuyện hại người hại mình như vậy.”

Nguyễn Kiều ừ một tiếng, giọng cô gái nhỏ vẫn còn pha chút khàn khàn vì buồn ngủ, nghe mềm mại, không có sức sát thương: “Vậy thì làm phiền anh ấy xử lý, có lẽ lần sau giới truyền thông lại nghĩ ra cả giới tính đứa con tôi mang là con trai hay con gái.”

Trình Huyền: “… Cậu có nghe thấy không?”

Nguyễn Kiều ừ một tiếng, giọng điệu hơi nhếch lên thể hiện sự nghi ngờ của mình.

Giây tiếp theo, giọng nói trầm ấm quen thuộc của Hoắc Nam Châu truyền đến qua điện thoại: “Nghe thấy rồi.”

Nguyễn Kiều đột nhiên tỉnh táo.

Cơ thể nhỏ nhắn gầy gò của cô vội vã nhảy khỏi bàn, cô sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt buồn ngủ vô cùng trong nháy mắt tỉnh táo, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại của Trình Huyền.

Điện thoại của Trình Huyền được đặt ngay trước mặt cô, điện thoại kết nối cuộc gọi video với Hoắc Nam Châu. Trong video, người đàn ông mặc vest chỉnh tề, bên cạnh còn có một thanh niên trông khoảng hai mươi sáu tuổi đang đứng. Thanh niên đó dùng ánh mắt kỳ lạ và khó nói liếc nhìn Nguyễn Kiều, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Chỉ còn lại Hoắc Nam Châu lộ ra năm ngón tay thon dài đang ký tên vào văn bản.

Nguyễn Kiều: “… Anh Hoắc phải giải quyết nhiều việc rồi.”

Hoắc Nam Châu ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại không lộ vẻ gì mà cong môi: “Là cô giải quyết nhiều chuyện mới đúng.”

Nguyễn Kiều chớp mắt ngơ ngác.

Cô nhìn Trình Huyền và Trình Lê, hai người cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng là ngoài Hoắc Nam Châu ra, không ai biết anh có ý gì. Nhưng cũng không sao, đây không phải là vấn đề chính.

Nguyễn Kiều vội vàng nói: “Anh Hoắc cứ xử lý tùy ý, hay là tôi đăng một dòng tus nhé?”

Trình Lê nín nhịn mãi cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Cái gì thế, không phải chị đang đứng cạnh em sao? Ảnh chụp chị đâu? Ảnh chúng ta đâu rồi? Kiều Kiều, em dán bùa tàng hình cho chị sao? Sao chị lại biến mất rồi?”

Trình Huyền cười lạnh một tiếng: “Bị xóa rồi còn gì. Chị ra vào nhà Nam Châu có gì lạ, giới truyền thông lại không hứng thú.”

Bốn người thì thầm, Nguyễn Kiều đang cân nhắc khả năng đăng Weibo giải thích thì cuối cùng Hoắc Nam Châu cũng lên tiếng: “Không cần quan tâm, bên cảnh sát đã tìm ra vấn đề của Kim Đồng Đồng rồi, cứ chuyển hướng sự chú ý sang Kim Đồng Đồng là được.”

Trình Lê thò đầu ra: “Vậy tiện thể anh mua luôn một hot search cho Phí Nghiêm Thanh. Tối qua trước khi ngủ, tôi đã gửi ảnh con trai anh ta cho anh ta, kết quả anh ta hình như đã chặn tôi rồi. Thật tiếc.”

Trình Huyền giật khóe miệng.

Nhắm chuẩn thế.

Kết quả vừa quay đầu lại, thấy Nguyễn Kiều đã lấy điện thoại ra, vẻ mặt chân thành hỏi Trình Lê: “Vậy chị còn muốn gửi không? Anh ta không biết số điện thoại của em, chị dùng điện thoại của em để gửi cho anh ta đi.”

Trình Huyền: “… Em cũng không bị chặn.”



Nguyễn Kiều và chị em Trình Lê ở biệt thự đến khoảng mười hai giờ, sau rồi vẫn là Trình Lê ôm bụng nói đói, kết quả ba người lục tung tủ lạnh vẫn không có gì——

Hoắc Nam Châu bình thường không ở đây nên đương nhiên là không có gì.

Trình Huyền cầm điện thoại xem một lúc, nói: “Đi ăn ở Đăng Long đi, tôi đặt chỗ.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 83: Chương 83



Mắt Trình Lê sáng lên, kéo Nguyễn Kiều nói: “Món ăn ở đó ngon lắm, đi, hôm nay giết Trình Huyền một trận.”

Kết quả ba người đi đến cửa thì mới phát hiện trước cửa lớn đã tụ tập không dưới mười phóng viên. Một nhóm phóng viên giơ máy ảnh điện thoại, nhìn thấy Nguyễn Kiều ba người đột nhiên xuất hiện, mắt sáng lên trông thấy.

“Nguyễn Kiều! Là Nguyễn Kiều!”

Nguyễn Kiều đột ngột lùi lại một bước: “Tôi thấy mình có thể không cần ăn bữa trưa này rồi.”

Trình Huyền hít một hơi thấy hơi đau răng: “Quả nhiên có người chặn cô, không phải thật sự định hỏi các người khi nào sinh con chứ?”

Nhưng câu này theo gió truyền đến tai phóng viên, đối phương mơ hồ nghe thấy hai chữ đứa trẻ, mắt lập tức sáng hơn, hét cũng to hơn: “Nguyễn Kiều, cô có thai rồi sao? Cô và Hoắc Nam Châu là cưới chạy bầu sao!?”

Nguyễn Kiều: “…”

Trình Huyền nhà anh!

Mặc dù Hoắc Nam Châu đã thề thốt đàng hoàng bảo Nguyễn Kiều không cần để tâm đến chuyện tin đồn nhưng trước khi thông báo tình hình cụ thể của Kim Đồng Đồng, tên của Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu vẫn nằm chễm chệ trên top tìm kiếm của Weibo cả một ngày.

Cư dân mạng gần như chứng kiến tận mắt các chủ đề liên quan liên tục thay đổi từ [Nguyễn Kiều nửa đêm ra vào nhà riêng của Hoắc Nam Châu] sang [Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu nghi ngờ đang chuẩn bị mang thai] rồi đến [Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu kết hôn].

Nếu hỏi Nguyễn Kiều cảm thấy thế nào thì chỉ có thể nói là vô lý, thực sự vô lý.

Nhưng độ hot trên mạng thực sự quá cao, Nguyễn Kiều cảm thấy nếu mình không giải thích rõ ràng thì không biết chừng giới truyền thông đã nghĩ ra cả tên cho con cô và Hoắc Nam Châu rồi.

Cô tham khảo ý kiến của Kỷ Khinh Hoài, trong vô số dấu chấm lửng thể hiện sự bất lực của đối phương, cô đã tìm ra câu trả lời, thế nên cô đã quyết định mở một buổi phát trực tiếp. Tài khoản Weibo của Nguyễn Kiều cũng ít khi sử dụng, bài đăng gần đây nhất vẫn là lần xem tướng cho người hâm mộ trong phần bình luận. Nhưng với độ hot “Đen đỏ.” gần đây, lượng người theo dõi của cô đã tăng lên đáng kể, hiện đã có khoảng hai mươi triệu.

Con số này trông có vẻ vô cùng lớn nhưng số lượng người hâm mộ thực sự thì không dễ nói.

Phòng phát trực tiếp vừa mới mở, Weibo đã ngay lập tức đưa ra thông báo có kèm theo liên kết. Mặc dù Nguyễn Kiều đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn sợ không có ai vào xem, không thể đạt được hiệu quả làm rõ sự việc nên cô đã cố tình đợi thêm một lúc. Cô quay đầu nói chuyện với Trình Lê đang ngồi tựa vào một bên như một ông cụ, uống sữa chua Ông Thọ, Trình Lê đưa cho cô một chai sữa, nghiến răng nghiến lợi: “Bà cô mặc dù đã lớn tuổi nhưng ít ra chị cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại xóa phếch chị đi, để chị tìm ra xem là phòng nào làm chuyện tốt này, chị phải cho nó một trận.”

Nghe mấy chữ “Đã lớn tuổi”, khóe miệng Nguyễn Kiều giật giật: “Không đến nỗi vậy đâu, chị vẫn còn trẻ trung lắm.”

Vừa quay đầu lại, cô đã bị số người xem trong phòng phát trực tiếp làm cho kinh ngạc.

Chỉ trong vòng năm phút, dữ liệu hiển thị trong phòng phát trực tiếp cho thấy số người trực tuyến đã lên tới mười vạn.

Nguyễn Kiều: “…”

Thỏa mãn rồi.

Đầu tiên, cô chào buổi tối khán giả trong phòng phát trực tiếp, rồi ngước mắt nhìn bình luận.

[Chào buổi tối phu nhân Hoắc.]

[Nghe nói cô có thai rồi, đứa trẻ là của Hoắc Nam Châu.]

[Truyền thông nói hai tháng nữa các người sẽ kết hôn, có thật không?]

[Mang bầu một đứa hay sinh đôi vậy?]

[Không ngờ sau khi nhà họ Nguyễn đá cô thì cô lại có thể bắt được Hoắc Nam Châu, đúng là không biết xấu hổ.]

[Người trước thật biết đùa, không biết xấu hổ ở chỗ nào? Vì Hoắc Nam Châu thích Nguyễn Kiều mà không thích cô nên cô không biết xấu hổ?]

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều ghé sát lại gần màn hình, khuôn mặt kiều diễm tinh tế lộ vẻ bất lực: “Hôm nay mở buổi phát trực tiếp này là để giải thích về những chuyện này, tôi và anh Hoắc trong sạch, vẫn là hai chú chó độc thân, hy vọng mấy văn phòng truyền thông tha cho tôi đi, lúc tôi nửa đêm ra vào nhà anh Hoắc còn có chị Lê đi cùng, tôi và anh Hoắc cũng không định kết hôn sinh con.”

Nói xong một hơi, Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn lướt qua bình luận, phát hiện trọng tâm của khán giả đã lệch lạc hoàn toàn.

[Trời ơi, ai có thể cho tôi biết tại sao làn da cô ấy lại đẹp như vậy không!]

[Nguyễn Kiều thực sự rất xinh đẹp, đè bẹp Nguyễn Phỉ.]

[Tôi nghe mọi người nói Nguyễn Phỉ cũng sẽ gia nhập làng giải trí, đã định phim rồi, có thật không vậy?]

[Thật nhưng là phim truyền hình, nghe nói là phim truyền hình về học đường chuyển thể từ một tiểu thuyết nào đó. Mọi người hãy đoán xem diễn xuất của Nguyễn Kiều và Nguyễn Phỉ ai tốt hơn nào?]

[Tôi chỉ có thể nói là ngang nhau.]

[@Nguyễn Kiều thường dùng sản phẩm chăm sóc da nào vậy?]

Nguyễn Kiều không thể chịu đựng được nữa, cô gõ mạnh vào màn hình, tiếng “Bộp bộp bộp.” vang lên giòn giã, vẻ mặt cô càng bất lực: “Tôn trọng tôi một chút, tôi vẫn đang giải thích đây! Cho tôi chút thể diện chị em ơi.”

[Được được được biết rồi.]

[Nói mới nhớ, cô còn xem tướng nữa à? Học từ lúc nào thế? Nhà hào môn của các cô còn dạy cả thứ này nữa à?]

Nguyễn Kiều hít sâu một hơi, buột miệng nói: “Cứ nhắc đến xem tướng là tôi lại phấn khích, tôi nói cho mọi người biết nhé…”

Trong nửa giờ tiếp theo, Trình Lê chống cằm ngồi một bên nghe Nguyễn Kiều “Nói chuyện phiếm.” một cách hời hợt về xem tướng và phong thủy trong suốt một giờ, điều quan trọng là cô ta còn nghe rất say sưa, thỉnh thoảng lại xen vào một câu: “Thậm chí cả vị trí đặt máy lọc nước trong nhà cũng có thể nói lên điều gì đó sao?”

Nguyễn Kiều: “Tất nhiên rồi.”

Hai giờ sau, Nguyễn Kiều nhận được gần một vạn tiền thưởng, cô lưu luyến mà nói tạm biệt khán giả.

[Kết thúc rồi sao? Khi nào thì mở lớp tiếp vậy?]

[Khá thú vị.]
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 84: Chương 84



[Tôi cười chết mất, ai còn nhớ lý do Nguyễn Kiều mở buổi phát trực tiếp không?]

[Sự thật chứng minh Nguyễn Kiều cũng đi xa rồi nhưng tôi đã nhận ra. Đối với Nguyễn Kiều, xem phong thủy rõ ràng hấp dẫn hơn Hoắc Nam Châu.]

[Nói nhanh quá, nhiều thứ tôi không nhớ nổi, lúc đó sẽ có bản ghi lại không?]

[Các bạn tin thật à?]

[Người khác thì không biết nhưng tôi tin rồi.]



Khi tiễn Trình Lê ra cửa, Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn vào nhóm trò chuyện của “Đối tác tương thân tương ái”, cách đây hai giờ Trình Huyền đã gửi một dấu hỏi chấm lớn, sau đó là kèm theo một vài câu cảm thán, cuối cùng @Nguyễn Kiều, trực tiếp hỏi: Cô còn nhớ lý do cô mở buổi phát trực tiếp là gì không?

Nguyễn Kiều:… Tôi đã nói rồi nhưng họ không để ý đến tôi, tôi còn cách nào khác nữa. Đã mở buổi phát trực tiếp thì phải làm cho có ý nghĩa chứ.

Trình Huyền nghe xong cũng thấy đúng.

Anh ta đã xem buổi phát trực tiếp của Nguyễn Kiều từ đầu đến cuối, có thể nói là cư dân mạng không hề quan tâm đến lời giải thích của Nguyễn Kiều. Ngay cả những người hâm mộ còn lại của Nguyễn Kiều cũng chỉ nói: Em yêu à, yêu ai cũng không sao nhưng phải chăm sóc tốt cho mình, mở to mắt tìm một người đàn ông tốt nhé!

Giây tiếp theo, một người hâm mộ khác lại nói: Thực ra Hoắc Nam Châu khá tốt.

Trình Huyền thầm nghĩ Hoắc Nam Châu dĩ nhiên là rất tốt.

Hoắc Nam Châu với thân phận này, hai mươi tám năm rồi mà bên cạnh không có lấy một người phụ nữ. Những cậu ấm cô chiêu khác bận rộn tán tỉnh và chơi xe, còn anh thì họp hành, ký kết hợp đồng ở công ty. Những cậu ấm cô chiêu khác thì vui chơi ở quán bar, còn anh thì tăng ca ở công ty, những cậu ấm cô chiêu khác vì tin đồn ong bướm mà lên báo thì đài quốc gia lại phỏng vấn Hoắc Nam Châu.

Người đàn ông này, đích thị là học sinh xuất sắc của lớp học nam đức phải không?

Thật đáng tiếc.

Nguyễn Kiều đắm chìm trong việc bắt ma và xem phong thủy.

Hoắc Nam Châu đắm chìm trong việc kiếm tiền và mở rộng kinh doanh.

Nghĩ đến đây, Trình Huyền lại không nhịn được thở dài.

Anh ấy nhắn tin riêng cho Hoắc Nam Châu, hỏi đối phương: Hơn hai giờ không gặp, anh đi đâu rồi?

Hoắc Nam Châu cách năm phút mới trả lời: Đang xem livestream với bà cụ.

Trình Huyền: “…”

Trình Huyền cạn lời, Hoắc Nam Châu còn cạn lời hơn, bị bà cụ gọi điện thoại gọi về nhà, tưởng có chuyện gì quan trọng, nào ngờ bà cụ chỉ lấy điện thoại ra, kéo anh cùng xem livestream. Khi thấy Nguyễn Kiều thanh minh quan hệ của cô với anh, vẻ mặt hứng khởi của bà cụ lập tức ủ rũ hẳn đi.

Hoắc Nam Châu nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Con đã nói với mẹ từ sớm là hai đứa chúng con không có quan hệ gì rồi.”

Bà cụ u uất liếc anh một cái.

Trong lòng cảm thán – hết hy vọng rồi.

Ban đầu bà cụ định tắt livestream đuổi con trai đi, ai ngờ Nguyễn Kiều đột nhiên nói đến chuyện huyền học, thế là bà cụ lại phấn chấn hẳn lên, đặc biệt bảo Hoắc Nam Châu đi pha một tách trà, còn lấy giấy bút và kính lão ra, nghiêm túc ngồi trước điện thoại ghi chép những điểm chính trong bài giảng của cô giáo Nguyễn.

Tiện thể còn đá Hoắc Nam Châu một cái: “Con cũng nghe cho nghiêm túc vào.”

Hoắc Nam Châu: “…”

Ngồi với bà cụ nghe cô giáo Nguyễn giảng bài hơn hai tiếng đồng hồ, đầu óc Hoắc Nam Châu toàn là giọng nói của Nguyễn Kiều. Anh xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, định lên tiếng, nào ngờ bà cụ nháy mắt với anh, cười tủm tỉm hỏi: “Thanh niên các con không phải hay nói lúc đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất sao? Thế nào, con gái giảng bài nghiêm túc có phải cũng đặc biệt đẹp không. Con có chút động lòng nào không?”

Hoắc Nam Châu hiểu rồi.

Bà cụ này vẫn chưa từ bỏ ý định đâu.

Vì thế Hoắc Nam Châu chỉ nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, nãy con không xem không nghe, chỉ mải ngẩn người ra thôi.”

Bà cụ: “…”

Sau hai phút im lặng, bà cụ đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm vào chỗ huyền quan một lúc, rồi nói: “Huyền quan nhà mình chẳng có gì cả, có phải nên đặt một chậu cây cảnh như trúc gì đó sẽ tốt hơn không?”

Hoắc Nam Châu: “Đặt lan đi.”

Bà cụ khoát khoát tay: “Không phải con nói là con không nghe không xem chỉ mải ngẩn người ra sao!”

Hoắc Nam Châu: “…”

Vạn lần không ngờ lại bị bà cụ gài bẫy.

Bà cụ hừ lạnh một tiếng, mắng một câu khẩu thị tâm phi rồi nhìn anh bằng ánh mắt rất đắc ý: “Mẹ đã bảo người hẹn Nguyễn Kiều rồi, đến lúc đó bảo cô ấy đến nhà cũcủa chúng ta xem phong thủy, con nhớ đến đấy.”

Hoắc Nam Châu: “…”

*

Vào buổi chiều ngày hôm sau, bên phía Kim Đồng Đồng vẫn không có động tĩnh gì thì cuối cùng cũng xuất hiện thông báo tình hình của cảnh sát. Tin tức Kim Đồng Đồng sinh con trên đường sau khi treo trên top tìm kiếm cả nửa ngày thì cũng bị các tin tức khác đè xu.ống, thực tế thì mọi người cũng không mấy hứng thú nữa. Dù sao cũng đã biết cô ta là tiểu tam bị người người chửi bới, nhắc đến tên cô ta chỉ toàn là những lời mắng chửi.

Nhưng không ai ngờ được cái tên Kim Đồng Đồng này lại một lần nữa xuất hiện trên top tìm kiếm lại còn liên quan đến tình hình của cảnh sát. Thông báo nói rằng Kim Đồng Đồng liên quan đến một vụ án giết người, mà người chết chính là một cô gái trẻ ở quê nhà của Kim Đồng Đồng, cô gái đó mới mười tám tuổi nhưng vì trí tuệ kém nên không được gia đình yêu thương. Đối phương mất tích ba tháng mà không có ai báo án, cuối cùng lại là do chính Kim Đồng Đồng khai ra.

Còn về động cơ giết người thì… cảnh sát đưa ra nguyên văn là: phạm tội bốc đồng.

Bọn họ không thể nói với mọi người lý do Kim Đồng Đồng giết cô gái đó vì đứa quỷ nhỏ kia mới là lý do.

Tuy rằng đây đúng là sự thật nhưng nói ra thì cũng hơi kinh dị.

Lúc tin tức được đưa ra, cả mạng đều bàn tán xôn xao.

Cũng như Hoắc Nam Châu đã nói, tin tức này nhanh chóng đè bẹp tin đồn tình ái giữa anh và Nguyễn Kiều.

Cư dân mạng mắng Kim Đồng Đồng thế nào, Nguyễn Kiều cũng không quan tâm, dù sao cô đã xử lý quỷ nhỏ đó rồi, để cảnh sát bắt Kim Đồng Đồng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Đối với cô bây giờ, rõ ràng việc quan trọng hơn là chuyện di dời mộ tổ của nhà Chu Tiến Dược bị trì hoãn hai ngày.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 85: Chương 85



Nhưng chuyện này không khó, Nguyễn Kiều và gia đình họ Chu đã nói chuyện một lúc, biết được gia đình họ Chu muốn di dời mộ tổ là vì cỏ cây trên đất mộ tổ trong vòng nửa tháng đều héo hết, sau đó trồng gì cũng héo, gia đình họ Chu thấy không ổn nên mới tính đến chuyện di dời mộ tổ.

Chưa kịp tìm thầy thì Trình Huyền đã dẫn Nguyễn Kiều đến tận nơi.

Chu Tiến Dược và cha mẹ anh ta ngồi trên ghế sofa, bố Chu nói: “Chúng tôi đã chọn được một chỗ mới nhưng tình hình cụ thể thì phải để Nguyễn tiểu thư đích thân đến xem mới đưa ra quyết định được, Nguyễn tiểu thư thấy thế nào?”

Nguyễn Kiều gật đầu: “Chắc chắn phải như vậy rồi, mọi người xem lúc nào rảnh thì chúng ta đi.”

“Hôm nay đi luôn đi.” Bố Chu nói: “Nghe Tiểu Huyền nói thường ngày Nguyễn tiểu thư cũng bận rộn, chúng ta đi luôn bây giờ đi.”

Nguyễn Kiều có nhiều việc bận rộn: “?”

Trình Huyền ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Hôm nay tốt, hôm nay đi luôn.”

Lúc sắp đi, Nguyễn Kiều đến gần Trình Huyền, nhỏ giọng hỏi: “Tôi bận rộn lúc nào thế?”

Trình Huyền xoa đầu cô: “Bận rộn truyền tin đồn tình ái với Hoắc Nam Châu, bận rộn dạy huyền học cho cư dân mạng, còn phải dành thời gian đi xem phong thủy, xem mộ cho người ta, thế không phải là rất bận sao? Ôi, con gái nhà mình đúng là không có chút tâm cơ nào, nói cô bận không phải là để cô kiếm được nhiều tiền hơn sao, tìm một bậc thầy như cô dành thời gian đi xem mộ tổ, không phải giá cả sẽ tăng lên sao? Tôi đề nghị tăng gấp đôi luôn.”

Nguyễn Kiều: “Chu Tiến Dược không phải bạn anh sao?”

Trình Huyền: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, đến lúc Hoắc Nam Châu nhờ cô xem mộ tổ, cô cứ tăng gấp mười lần, vặt sạch tiền của cậu ta.”

Nguyễn Kiều: “Thế còn anh?”

Trình Huyền: “Tôi á? Chúng ta có thể không làm anh em mà làm chị em, chị em thì không cần tính toán nhiều như vậy.”

Nguyễn Kiều: “…”

Anh đúng là liều lĩnh thật.

Địa điểm mà nhà họ Chu chọn tên là Nam Sơn, nghe tên thì hay nhưng thực chất là một trong những nghĩa trang nổi tiếng nhất ở Yến Kinh. Nghĩa trang này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là phong cảnh đẹp, diện tích rộng, thêm vào đó là chi phí cực kỳ đắt đỏ, chỉ có vậy thôi. Nghe Trình Huyền nói, trong nghĩa trang này có rất nhiều gia tộc giàu có.

Đi trên con đường nhỏ trong nghĩa trang, Trình Huyền giải thích: “Mảnh đất này là của nhà họ Lận, không biết cô đã nghe nói đến chưa. Nếu chưa thì trước kia cô làm minh tinh, chắc chắn phải biết Lận Phong Cẩn. Lận Phong Cẩn chính là người nhà họ Lận. Nghe nói trước đây có một vị đại sư rất nổi tiếng đến xem phong thủy rồi nói dưới đất có mạch rồng, nếu xây nghĩa trang, chuyển mộ tổ đến đây thì con cháu đời sau chắc chắn sẽ phát đạt.”

Nguyễn Kiều: “…”

Cô do dự hai giây rồi hỏi rất nghiêm túc: “Vậy trong nghĩa trang này, con cháu đời sau nào phát đạt rồi?”

Trình Huyền nghe vậy thì cười: “Nhà họ Lận chứ còn ai.”

Một đám người chính là vì thấy nhà họ Lận chuyển mộ tổ đến đây nên mới tin lời vị đại sư kia. Từ đó về sau giá đất ở đây ngày càng đắt đỏ, đắt đến mức vô lý. Nhưng những người đến đây hầu như đều là người giàu có, mọi người cũng không quan tâm đến tiền bạc, so với tiền bạc thì họ quan tâm hơn đến việc liệu nơi này có thể phù hộ cho con cháu đời sau hay không.

Một đám người vừa đi, cha mẹ Chu đã nhanh chóng gặp một người mặc đồng phục bảo vệ. Chu Tiến Dược mỉm cười với đối phương rồi chậm rãi bước đến bên cạnh Trình Huyền và Nguyễn Kiều, đón lấy ánh mắt tò mò của hai người, anh ta dẫn họ sang một bên, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn người đó mặc đồng phục bảo vệ, thực ra cũng là một đại sư.”

“Ồ?”

Trình Huyền khá bất ngờ.

Chu Tiến Dược thấy vậy thì cười: “Nơi này chính là do anh ta giới thiệu cho cha mẹ tôi. Nếu tôi không tìm anh và Nguyễn Kiều thì tôi đoán cha mẹ tôi sẽ nghe theo lời vị đại sư kia.”

Trình Huyền nghe vậy thì lập tức vỗ vai Chu Tiến Dược, rất vô liêm sỉ nói: “Vẫn là tìm chúng tôi tốt hơn, tìm chúng tôi có bảo đảm. Anh xem, lỡ có chuyện gì xảy ra thì anh cũng có thể tìm tôi đúng không? Tính sổ cũng tiện hơn một chút.”

Nguyễn Kiều: “…”

Cha mẹ Chu vẫn đang nói chuyện với vị đại sư kia, Nguyễn Kiều và Trình Huyền đã được Chu Tiến Dược dẫn đến khu mộ đã xem trước đó. Vì nhà họ Chu có cơ nghiệp rộng lớn, lại trả giá cao nên chủ nghĩa trang cũng chính là nhà họ Lận đã cố tình giữ lại mảnh đất này, không bán đi.

“Như vậy chẳng phải là nợ ân tình sao?”

“Ừ.” Chu Tiến Dược tùy ý đáp một tiếng, cũng không giấu Trình Huyền: “Dự án ở thành phố C đã giao cho nhà họ Lận.”

Nguyễn Kiều dựng tai lên nghe.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện ân tình giữa những gia tộc giàu có, vì tò mò nên cô không khỏi hỏi: “Vậy tiền đất mộ vẫn phải trả chứ?”

Chu Tiến Dược bị Nguyễn Kiều chọc cười.

Đây là lần đầu tiên Chu Tiến Dược gặp Nguyễn Kiều, trước đây khi Nguyễn Kiều còn là con gái nhà họ Nguyễn, Chu Tiến Dược chưa từng để ý đến cô. Mãi đến gần đây, Nguyễn Kiều nhiều lần dính líu đến Hoắc Nam Châu, cái tên “Nguyễn Kiều” liên tục xuất hiện bên cạnh Hoắc Nam Châu, Chu Tiến Dược mới thấy hứng thú. Anh ta và Hoắc Nam Châu tuổi tác tương đương, bình thường cũng có thể nói chuyện được vài câu, cũng có thể coi là khá hiểu người đàn ông đó.

Điều khiến anh ta rất bất ngờ là Hoắc Nam Châu dường như không hề bài xích sự xuất hiện của Nguyễn Kiều.

Lúc đó anh ta đã cảm thấy Nguyễn Kiều rất đặc biệt.

Hôm nay, mới tiếp xúc chưa được bao lâu, anh ta đã phát hiện ra Nguyễn Kiều hoàn toàn không giống với những gì anh ta tưởng tượng, sạch sẽ đến mức không giống như người từng sống trong gia đình giàu có.

Chu Tiến Dược cười giải thích: “Buôn bán là buôn bán, ân tình là ân tình, hai chuyện phải tách riêng.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 86: Chương 86



Nguyễn Kiều ồ một tiếng: “Tức là các anh phải trả hai khoản tiền.”

Vừa nói cô vừa nhìn xuống khu mộ trước mắt. Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì nhưng tầm mắt Nguyễn Kiều nhanh chóng bị một chỗ thu hút. Cô tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống. Trình Huyền và Chu Tiến Dược thấy vậy thì nhìn nhau, nhanh chóng tiến lại gần. Đến gần mới phát hiện ra Nguyễn Kiều nghiêm túc như vậy là vì nhìn thấy một tổ mối.

Kiến bò rải rác khắp nơi, có mấy con thì đang bò lên cành cây nhỏ gần đó, nhìn vào dễ khiến người ta nổi da gà. Trình Huyền không nhịn được xoa xoa cánh tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sắp phát bệnh sợ đám đông rồi, Nguyễn Kiều, cô không sao chứ?”

“Chuyển mộ thấy kiến là gặp họa.” Nguyễn Kiều đứng dậy phủi quần áo, quay đầu nói với Chu Tiến Dược đang rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời này: “Không cần xem nữa, bảo cha mẹ anh chọn lại chỗ khác đi.”

Vừa dứt lời, Chu Tiến Dược còn chưa kịp trả lời thì người bảo vệ và cha mẹ Chu cũng đi đến. Người bảo vệ trông chỉ khoảng năm mươi tuổi, trông vẫn rất khỏe mạnh, thân hình cũng rất cường tráng. Khi nói chuyện với cha mẹ Chu, giọng nói của anh ta vẫn luôn khàn khàn: “Phong thủy ở đây là tốt nhất mà tôi từng thấy, ngay bên cạnh là mộ tổ nhà họ Lận. Những năm gần đây, sự phát triển của nhà họ Lận các vị cũng thấy rồi, có thể nói là thế lực ngang ngửa nhà họ Hoắc!”

Nguyễn Kiều liếc nhìn Trình Huyền.

Nhưng Trình Huyền lại tỏ ra rất trầm ngâm.

Lời nói của vị bảo vệ đại sư này có hơi khoa trương, nhà họ Lận còn không bằng nhà họ Trình thì càng không cần phải nói đến nhà họ Hoắc. Nhưng không thể không thừa nhận rằng, những năm gần đây, sự phát triển của nhà họ Lận thực sự nằm trong tầm mắt của họ. Nếu chắc chắn phải miêu tả thì có lẽ là tốc độ tăng trưởng như tên lửa, họ gần như đã đi từ một doanh nghiệp bất động sản nhỏ ở Bắc Kinh đến thành tựu như ngày nay.

Quả nhiên, cha mẹ Chu cũng nghĩ đến điều này, họ đều gật đầu.

Ngay sau đó, cha mẹ Chu nghĩ đến vị đại sư mà họ mời đến hôm nay – Nguyễn Kiều.

Mẹ Chu là một người phụ nữ khá dịu dàng, mặc một chiếc sườn xám màu nhạt, tôn lên dáng người càng thêm thon thả, nhìn thoáng qua trông giống như khoảng ba mươi tuổi. Nguyễn Kiều có ấn tượng tốt với bà ấy, bà ấy cũng vậy. Đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, bà ấy nhẹ nhàng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô thấy nơi này thế nào?”

Nguyễn Kiều cười với bà: “Bác gái, cháu vừa xem qua sơ bộ, nơi này thực sự là một nơi tốt.”

“Không ngờ cô bạn nhỏ này cũng là đồng nghiệp, cô bạn nhỏ có con mắt tinh tường đấy.” Người bảo vệ nở một nụ cười tươi nhưng khi quay đầu lại thì lại nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Phải nói là hai người nhà họ Chu này đúng là bị mỡ heo làm mờ mắt, tìm đại sư thì tìm ai không tìm, lại đi tìm một cô gái trẻ trông như mới lớn. Cô gái trẻ hiểu biết gì chứ? Cô gái trẻ chẳng biết gì cả.

Trong lòng vô cùng khinh thường Nguyễn Kiều nhưng trên mặt người bảo vệ vẫn tỏ ra khen ngợi.

Còn cha mẹ Chu sau khi nghe Nguyễn Kiều nói thì thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện chuyển mộ tổ gần đây khiến họ lo lắng đến nỗi mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon, ban đêm nằm mơ cũng toàn là chuyện liên quan. Giờ cuối cùng cũng có thể xác định được vị trí, chỉ chờ đến ngày chuyển mộ là được.

Nhưng không giống như họ, Chu Tiến Dược và Trình Huyền vừa rồi đã đích thân nghe Nguyễn Kiều nói rằng chuyển mộ ở đây sẽ gặp họa, bảo đổi chỗ khác ngay. Sao giờ lại đổi giọng nói nơi này khá tốt rồi? Chu Tiến Dược không nói gì nhưng vô thức nhìn Trình Huyền, cả hai đều nhìn thấy một tia suy nghĩ trong mắt đối phương.

Nguyễn Kiều nhìn họ, lại nhìn cha mẹ nhà họ Chu, cười tủm tỉm đề nghị: “Thế này, tôi đề nghị chúng ta xem thêm xung quanh đây, nếu có vị trí nào tốt hơn thì chúng ta chọn vị trí đó để chuyển đến, thế nào?”

“Cũng được. Dù sao hôm nay chúng ta cũng định dành thời gian cho việc này mà.” Bố Chu vừa nói vừa quay sang nhìn bảo vệ bên cạnh, cười hỏi: “Thầy xem có được không?”

Bảo vệ nghe vậy thì đương nhiên không thể từ chối, anh ta gật đầu nhưng vẫn thêm một câu khi đưa mọi người đi về phía trước: “Tôi chắc chắn sẽ không lừa các vị nhưng các vị cũng có thể đi xem, nếu có chỗ nào tốt hơn thì tốt nhất. Các vị có thể đi về phía bên kia, đi hơn năm trăm mét là đến vị trí phần mộ tổ tiên nhà họ Lận.”

“Được.”

“Tôi còn phải tiếp đón mấy vị khách nữa, tôi đi trước đây. Ông bà Chu có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ qua ngay.”

“Cảm ơn thầy.”

Bóng dáng bảo vệ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của năm người. Anh ta vừa đi, ánh mắt của Trình Huyền và Chu Tiến Dược lập tức đổ dồn vào mặt Nguyễn Kiều, ánh mắt đó sắc bén đến mức khiến người ta sợ hãi. Trình Huyền khoác vai Chu Tiến Dược, không chút kiêng dè chỉ vào Nguyễn Kiều nói: “Cô vừa nãy không nói như vậy. Cô nói là nghĩa trang này rất dữ, phải đổi chỗ khác ngay mà.”

“Hả?”

Đột nhiên nghe được một câu như vậy, ông bà Chu giật mình. Hai người cùng nhìn vào mặt Nguyễn Kiều, chỉ thấy cô nhún vai: “Tôi có nói như vậy. Nhưng giao tiếp mà, phải biết đối nhân xử thế chứ.”

Nói rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Nói đến đây, tôi vừa mới xem kỹ tướng mạo của bảo vệ kia, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, mạo muội hỏi một câu, ông bà Chu quen biết anh ta thế nào?”

Ông Chu không ngờ lại nghe được Nguyễn Kiều nói như vậy.

Ông và bảo vệ kia quen nhau cũng đã hai năm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ nghe thấy trong miệng người khác nói rằng – nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Ông Chu cau mày, trong lòng vừa phức tạp vừa kinh ngạc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Nguyễn Kiều: “Được người khác giới thiệu.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 87: Chương 87



Trình Huyền nghe vậy lập tức vỗ đùi, anh ta tỏ vẻ ‘cô nói đến đây là tôi có chuyện để nói rồi’: “Bốn chữ được người khác giới thiệu này là không đáng tin nhất. Chắc ông Chu cũng biết chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở nhà chúng tôi dạo trước chứ? Lúc đó mẹ tôi được người ta giới thiệu cho một vị đại sư gì đó tên là Thái Vân, kết quả thì sao? Kết quả là suýt nữa khiến cả nhà chúng tôi đều phải bỏ mạng!”

Lời nói của Trình Huyền khiến tim ông Chu đập thình thịch.

Đương nhiên ông ta đã nghe nói đến chuyện nhà họ Trình, thậm chí còn cảm thán với người nhà rằng, nhà họ Trình đúng là gặp phải kẻ không ra gì.

Không ngờ có ngày, thành ngữ ‘gặp phải kẻ không ra gì’ này lại có thể xuất hiện trên đầu họ!

“Cái này…”

Nguyễn Kiều nhìn ông Chu với vẻ mặt ‘ông cứ yên tâm’, quay sang liếc Trình Huyền, lộ ra vẻ mặt khá bất lực, cô chỉ vào mũi mình: “Anh Trình, anh có nghĩ đến chuyện, tôi cũng là người anh giới thiệu cho nhà ông Chu không?”

Trình Huyền: “… Cô thì khác.”

Tiếp đó lại vội vàng nói: “Vậy cuối cùng là thế nào, cô nói nhanh đi. Có phải chỗ này thực sự không thích hợp để chuyển mộ không?”

“Không thích hợp.”

Nguyễn Kiều vẫn chỉ nói ba chữ này, cô dẫn người nhà họ Chu đi về phía phần mộ tổ tiên nhà họ Lận. Miệng thì không nói gì thêm nhưng trong lòng đã có vài phần suy nghĩ. Cô không nói, bốn người còn lại cũng giữ im lặng, đi theo cô đi quanh hai vòng, thấy bầu không khí càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng Trình Huyền không nhịn được mà kéo cánh tay cô.

“Đừng vội, để tôi xem thêm lần nữa.” Nguyễn Kiều từ từ nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra, mọi thứ trước mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Đồng cỏ xanh tươi ban đầu bị một màu đen nhạt bao phủ, thoạt nhìn giống như một vùng đất bị thiêu cháy. Nhưng trong đó, phần mộ của nhà họ Lận lại ẩn hiện những tia sáng màu vàng. Nguyễn Kiều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những tia sáng màu vàng đó thực sự tụ lại từ bốn phương tám hướng, tập trung ở phần mộ của nhà họ Lận.

Cô cụp mắt xuống.

Khi ngẩng đầu lên, Trình Huyền đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, khi nhận thấy ánh mắt cô dần tập trung, anh ta mới lùi lại một bước, nói với vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Cô có biết đôi mắt của cô vừa rồi như đổi màu không?”

Nguyễn Kiều giơ tay gạt ngón tay của anh ta: “Tất nhiên là biết.”

Sau đó, cô nhìn qua Trình Huyền, nhìn những người nhà họ Chu đang lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Chuyển chỗ khác đi. Nơi này không chỉ đơn giản là không thích hợp để chuyển mộ tổ tiên.”

“Sao lại thế?” Trình Huyền tò mò hỏi.

Nguyễn Kiều chỉ vào nghĩa trang nhà họ Lận phía sau: “Mấy người có biết tại sao những năm gần đây nhà họ Lận lại phát triển tốt như vậy không? Bởi vì cái gọi là đại sư kia đã chuyển hết vận may của con cháu những người chủ ngôi mộ này sang cho nhà họ Lận.”

Cô nhìn những người nhà họ Chu, từng chữ từng chữ nói: “Nếu các người chuyển mộ tổ tiên đến đây thì người tiếp theo cung cấp vận khí cho nhà họ Lận chính là các người. Hậu quả cụ thể… đại khái là nhà họ Chu của các người sẽ tan cửa nát nhà, còn nhà họ Lận sẽ phát triển nhanh hơn.”

Lời nói của Nguyễn Kiều khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy rùng mình.

Gió chiều thổi từ trên núi xuống cánh tay, làm nổi da gà và lông tơ. Không biết có phải do ảnh hưởng của lời nói của Nguyễn Kiều hay không mà thậm chí Trình Huyền còn cảm thấy gió thổi trong nghĩa trang này cũng âm u, ánh mắt nhìn xuống phần mộ của nhà họ Lận, như thể có ma quỷ bò ra.

Vào thời điểm quan trọng, cô gái nhỏ Nguyễn Kiều này lại có thể mang lại cho mọi người cảm giác an toàn hơn.

Trình Huyền vội vàng đứng sau người cô, ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt của những người nhà họ Chu cũng lộ ra sự kinh ngạc và sợ hãi thích hợp. Người phản ứng đầu tiên lại là Chu Tiến Dược. Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra vẻ nghi ngờ, anh ta cau mày nói: “Nhưng… ở đây chôn không ít người. Như nhà họ Đường có công trình Nguyên Ẩn, không phải vẫn ổn sao?”

Nói xong, anh ta dường như nhận ra điều gì đó không ổn, lời nói này nghe có vẻ rất không tin tưởng Nguyễn Kiều, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Nguyễn tiểu thư, tôi không phải không tin cô, chỉ là có chút nghi ngờ thôi.”

Nguyễn Kiều hào phóng xua tay: “Bình thường thôi. Tôi không biết nhà họ Đường mà anh nói nhưng các anh cũng thấy rồi đấy. Nơi này rộng lớn như vậy, tùy vào khoảng cách xa gần với phần mộ chính của nhà họ Lận thì vận khí chuyển đi và ảnh hưởng tạo ra đương nhiên cũng khác nhau. Hơn nữa, nếu những gia tộc chuyển mộ đến đây đều xảy ra vấn đề thì ngay cả kẻ ngốc cũng biết nơi này không ổn rồi.”

Bên cạnh, bố Chu mím môi nghe Nguyễn Kiều nói vậy, đột nhiên nói: “Thực ra những năm gần đây nhà họ Đường cũng đang đi xuống. Chỉ là họ dựa vào nhà họ Lận, nhận được dự án lớn, nhìn thì có vẻ phát triển hơn không ít.”

Mẹ Chu cũng nói: “Nói như vậy thì rất nhiều gia tộc ở đây đều ít nhiều có quan hệ hợp tác với nhà họ Đường.”

Trình Huyền suy nghĩ kỹ càng một lúc, cuối cùng vỗ tay: “Tôi hiểu rồi, nếu những gia tộc ở đây đều đi xuống thì nghĩa trang của nhà họ Lận này sẽ không thể thu hút người khác đến, đương nhiên họ cũng không thể làm được việc chuyển vận mà Nguyễn Kiều nói. Nhìn theo hướng này, chắc chắn họ phải làm ra vẻ, cái gì mà nhà họ Đường các kiểu chính là công cụ họ dùng để thu hút người khác.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả chính Trình Huyền cũng cảm thấy hơi vô lý.

Nhưng nghĩ kỹ lại logic thì lại thấy không có vấn đề gì.

Mấy người nhìn nhau, trong mắt đều thấy sự kinh hãi.

Mặc dù có một số sự thật nghe có vẻ vô lý nhưng cha mẹ Chu và Chu Tiến Dược rõ ràng tin tưởng Nguyễn Kiều hơn. Nói đúng hơn là tin tưởng Trình Huyền. Họ đều hiểu rõ nhân phẩm của người nhà họ Trình, không thể vô duyên vô cớ đến hại họ. Trong lòng đã loại nghĩa trang này ra khỏi danh sách lựa chọn, khi cha mẹ Chu hỏi Nguyễn Kiều có muốn rời đi không, Nguyễn Kiều do dự một lúc, mím môi.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 88: Chương 88



Tuy Trình Huyền quen biết Nguyễn Kiều chưa lâu nhưng nhìn biểu cảm của cô thì thấy có gì đó không ổn. Trong lòng chấn động, anh ta không khỏi kinh ngạc nói: “Cô không định làm gì nhà họ Lận chứ?”

Những người nhà họ Chu cũng ngẩng đầu nhìn cô,

Nguyễn Kiều: “Có gì không được? Vừa đến tôi đã xem rồi, mấy phần mộ gần nhà họ Lận đều có người, điều này chứng minh rằng họ đã hại không ít nhà. Thiên sư ở Thiên Sư môn chúng tôi gặp phải tình huống này chắc chắn phải ra tay. Nhưng mà… thế này, anh Chu, làm phiền anh đến chỗ bảo vệ kéo dài thời gian một chút, nói gì cũng được, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Những người nhà họ Chu nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.

Khi rời đi, chỉ còn lại bóng dáng nhỏ bé của Nguyễn Kiều giữa nghĩa trang rộng lớn. Chu Tiến Dược không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhỏ giọng hỏi Trình Huyền: “Cô ấy vẫn luôn như vậy sao?”

Trình Huyền: “Như thế nào?”

Chu Tiến Dược nói: “Tốt bụng. Thực ra chuyện ở đây cô ấy hoàn toàn có thể coi như không thấy.”

Trình Huyền nghe vậy thì cười: “Nếu không thì sao lại là đại sư chứ. Phẩm chất không thể thiếu của một đại sư chính là – trách nhiệm.”

Nghe câu nói không nghiêm túc này khiến Chu Tiến Dược bật cười. Anh ta và Trình Huyền sóng vai nhau đi, chủ đề trò chuyện cũng nhiều hơn, cha mẹ Chu ở bên cạnh thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, bèn dựng tai lên nghe, đột nhiên hỏi: “Tiểu Huyền, cháu có bạn gái chưa?”

Trình Huyền: “…”

Sao ở đây cũng có thể nghe được câu hỏi này vậy.

Mẹ Chu rõ ràng rất quan tâm đến chuyện này, thở dài nói: “Thằng nhóc thối Tiến Dược này ngày nào cũng kêu bận rộn bận rộn, cháu cũng vậy sao?”

Chu Tiến Dược lộ ra vẻ mặt vô tội.

Trình Huyền liếc anh ta một cái, vỗ mạnh vào vai anh ta: “Không chỉ mình cậu ta đâu, Hoắc Nam Châu cũng vậy! Bác trai bác gái không biết sao? Bà nội cậu ta thường xuyên thúc giục cậu ta, cậu ta cứ nói mình bận, không có thời gian yêu đương kết hôn.”

Chu Tiến Dược liên tục gật đầu.

Trình Huyền lại nói: “Nhìn Nguyễn Kiều xem, đến cả cô gái nhỏ cũng nghĩ như vậy, yêu đương nào có vui bằng kiếm tiền chứ.”

Lần này Chu Tiến Dược không gật đầu nữa, ánh mắt nhìn Trình Huyền đầy ẩn ý. Trình Huyền sờ mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Chu Tiến Dược: “Không phải Nguyễn Kiều đang có tin đồn tình cảm với Hoắc Nam Châu sao? Cô ấy được coi là người đầu tiên có tin đồn tình cảm với Hoắc Nam Châu mà không bị phong sát đúng không? Sao thế, cô gái có tâm hướng về sự nghiệp cũng không giống thế lắm?”

Trình Huyền suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Cũng không hẳn.”

Có lẽ chủ yếu là vì Nguyễn Kiều là người đầu tiên coi Hoắc Nam Châu là tài xế kiêm người Voldemort.



Sau khi mấy người nhà họ Chu và Trình Huyền rời đi, Nguyễn Kiều đi loanh quanh trước mộ nhà họ Lận hai vòng, bức ảnh trên bia mộ của người lớn nhà họ Lận trông rất nghiêm trang, còn trước bia mộ đang để vài bó hoa trông rất tươi. Nguyễn Kiều cong môi, tiến đến gần bia mộ, dán một lá bùa vào góc gần đó.

Muốn giải quyết chuyện này thực ra không đơn giản, vị đại sư kia chắc chắn đã bày một trận pháp trên mộ nhà họ Lận, trong trí nhớ của Nguyễn Kiều, trận pháp này có tên là trận pháp tụ phúc. Nhưng trận pháp tụ phúc thực sự không nên là cưỡng ép thu thập vận may của người khác để hồi báo cho chính mình, hẳn là trận pháp này đã được sửa đổi rồi.

Điều này cũng giống như việc cô thích vẽ bùa lung tung vậy.

Nguyễn Kiều lại tìm thêm một vài nơi khuất khác để dán bùa.

Sau đó mới thong thả đi ra ngoài.

Khi cô đi đến cổng lớn thì mấy người nhà họ Chu vẫn đang trò chuyện với nhân viên bảo vệ, mấy người nhà họ Chu liên tục xin lỗi nhân viên bảo vệ: “Thực sự là càng nói càng thấy ngại nhưng người bên kia cũng là một trong những người bạn tốt của nhà tôi. Đối phương đã cố tình để lại chỗ cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn phải đến xem.”

Rõ ràng nhân viên bảo vệ cũng không ngờ rằng chuyện này đến nước này rồi mà vẫn không xong, sắc mặt khó coi vô cùng, chỉ là vợ chồng nhà họ Chu tỏ thái độ rất khiêm nhường, nghĩ đến việc người chủ của một gia tộc giàu có như vậy lại hạ mình trước mặt mình, trong lòng nhân viên bảo vệ bỗng thấy sảng khoái một cách kỳ lạ.

Anh ta xua tay: “Bên tôi không có vấn đề gì, đến lúc đó các người tự nói với anh Lận là được.”

Ông Chu mỉm cười: “Đó là điều đương nhiên.”

Vừa dứt lời thì thấy Nguyễn Kiều đang đi từ bên ngoài tới, ông ấy vội vàng gọi một tiếng Nguyễn tiểu thư.

Xong rồi, một nhóm người nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang.

Nhân viên bảo vệ nhìn theo bóng lưng của mọi người, cau mày quay người gọi một cuộc điện thoại: “Mấy người nhà họ Chu vẫn đang do dự, hôm nay họ mời được một đại sư, tôi còn tưởng là nhân vật lợi hại nào, hóa ra chỉ là một cô gái đôi mươi. Thật sự là không biết suy nghĩ.”

Bên kia dường như đã nói gì đó, anh ta lại tiếp tục nói: “Được, dù sao chỉ cần có thể lừa được người đến là được.”

Dừng lại một chút, lại bổ sung: “Phải nhanh lên rồi, nếu không tình hình sẽ không ổn.”



Cảnh đẹp của nghĩa trang bị bỏ lại phía sau, sau khi trò chuyện với những người nhà họ Chu, Nguyễn Kiều đã đến thăm một vài khu nghĩa trang nổi tiếng gần đó, chọn một nơi có phong thủy tốt và thời gian thích hợp để dời mộ.

Lúc tạm biệt mấy người nhà họ Chu, Nguyễn Kiều nói thẳng: “Nhìn tướng mạo của hai vợ chồng ông Chu và anh Chu đây đều là những người đại phú đại quý, cũng không có gì đáng lo ngại, cứ thuận theo tự nhiên là được. Nghĩa trang bên kia khá tốt, đến lúc dời mộ tôi sẽ đến, hai người cứ yên tâm.”

Ông Chu liên tục nói cảm ơn, khi nói đến tiền, Nguyễn Kiều cũng không khách sáo với họ: “Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc hoàn toàn rồi tính sau. Bây giờ không vội.”

Nguyễn Kiều không nói thêm gì nữa, nhanh chóng được Trình Huyền đưa về nhà. Trên đường đi, anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Bên nghĩa trang giải quyết xong rồi à?”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 89: Chương 89



Kết quả Nguyễn Kiều nói: “Chưa, tối nay tôi còn phải qua đó.”

“Một mình cô qua đó sao?”

“Đúng rồi.”

Trình Huyền lập tức hít vào một hơi: “Nguy hiểm quá. Hơn nữa một cô gái nhà lành như cô mà một mình đến nghĩa trang vào ban đêm thì quá kỳ cục rồi, tối nay tôi có chút việc phải ra ngoài, lát nữa tôi sẽ hỏi Trình Lê giúp cô.”

Nghe đến tên Trình Lê, khóe miệng Nguyễn Kiều hơi giật giật: “Hai cô gái thì không nguy hiểm sao?”

Trình Huyền lẩm bẩm một câu: “Cô nói cũng đúng.”

Sau đó không nói gì nữa.

Nguyễn Kiều căn bản không để lời nói này của Trình Huyền vào tai, cho đến tận hơn mười giờ tối hôm đó, cô chuẩn bị xong, đeo một ba lô bùa giấy đi ra khỏi khu dân cư thì một chiếc xe màu đen nhấp nháy đèn. Bị ánh đèn đột ngột xuất hiện thu hút, Nguyễn Kiều vô thức ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn một cái liền thấy khuôn mặt dần hạ cửa sổ xe xuống.

Ngũ quan thâm thúy, mày mắt thanh tú.

Người này không phải Hoắc Nam Châu thì là ai?

Nguyễn Kiều ngây người nhìn anh ta hai giây, chào hỏi: “Anh Hoắc?”

Hoắc Nam Châu gật đầu với cô: “Nguyễn tiểu thư, Trình Huyền nói cô cần một vệ sĩ.”

Nguyễn Kiều: “…”

Tôi có đức hạnh gì mà được Hoắc Nam Châu làm tài xế kiêm vệ sĩ vậy?

Nguyễn Kiều hít một hơi, từ chối một cách uyển chuyển: “Thực ra không đến mức đó đâu, một mình tôi là được rồi.”

Hoắc Nam Châu: “Tôi đã đợi cô ở đây hai tiếng rồi.”

Nguyễn Kiều: “?”

Hoắc Nam Châu nhìn cô một cái, khóa xe đã mở, ra hiệu cho Nguyễn Kiều có thể vào trong xe. Anh cũng không lừa Nguyễn Kiều, sau khi Trình Huyền nhắn tin liên tục, lúc hơn bảy giờ anh rời công ty, đến đây khoảng tám giờ.

Thực sự đã đợi đủ hai tiếng.

Nguyễn Kiều do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên xe của Hoắc Nam Châu. Đối phương đã cố tình đợi cô hai tiếng, nếu cô còn từ chối thì có vẻ hơi quá đáng. Nguyễn Kiều cài dây an toàn, đang định nói với Hoắc Nam Châu một câu ‘Lần sau có thể nhắn tin cho tôi trước, dù sao mọi người cũng ở trong một nhóm’ thì quay đầu lại thấy những tài liệu được xếp gọn gàng ở một bên.

Nguyễn Kiều: “…”

Hiểu rồi.

Cái gọi là đợi cô hai tiếng, thực chất là xử lý tài liệu trong hai tiếng.

Quả nhiên là tổng giám đốc bá đạo.

Tiểu thuyết không lừa tôi.

Trên đường đến nghĩa trang đều rất yên tĩnh. Đây là lần thứ hai Nguyễn Kiều ngồi xe của Hoắc Nam Châu, may mắn là người như Hoắc Nam Châu, bình thường đều tự lái xe không để người khác lái xe, hai lần đều làm tài xế cho cô. Nguyễn Kiều thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, nhìn những người đi bộ thoáng qua, nhìn đèn đường xa xa nhưng không nói gì.

Hoắc Nam Châu nhân lúc đèn đỏ nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay không giới thiệu bùa hộ mệnh và bùa đào hoa cho tôi?”

Biểu cảm của Nguyễn Kiều cứng đờ.

Ngay sau đó, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giới thiệu gì chứ,không phải anh đã có rồi sao?”

Hoắc Nam Châu cũng không ngại nói thêm vài câu với cô: “Không còn cái nào khác sao?”

“Có thì có nhưng cảm thấy anh không cần dùng đến.” Nguyễn Kiều nhanh chóng lấy ra một lá bùa giấy từ trong túi, trên lá bùa giấy vẽ những nét cong cong ngoằn ngoèo, trong mắt Hoắc Nam Châu và những người khác, những lá bùa giấy này trông đều giống nhau.

Nhưng sự thật rõ ràng không phải vậy.

Anh đang đợi Nguyễn Kiều giới thiệu.

Quả nhiên Nguyễn Kiều không phụ lòng anh, mở miệng liền nói: “Trước đó không phải là chị Lê và những người khác đều mà đã thử bùa biến hóa không có tác dụng sao? Sau đó tôi về nhà nghiên cứu đặc biệt, tạo ra một thứ mới.”

Cô dán lá bùa giấy lên cánh tay Hoắc Nam Châu, nói với Hoắc Nam Châu: “Anh nghĩ đến một thứ gì đó trong lòng.”

Hoắc Nam Châu nhướng mày.

Ánh mắt lướt qua ngũ quan tinh xảo của Nguyễn Kiều, trong đầu thoáng hiện ra hình dáng của một vật nào đó.

Giây tiếp theo.

Lá bùa giấy trên cánh tay anh phát ra một tiếng “Phụt”——

Một con búp bê tóc đuôi ngựa, mắt to rơi xuống đầu gối anh ta.

Nguyễn Kiều nhìn chằm chằm vào con búp bê đó một lúc, không nhịn được hít vào một hơi, lắp bắp nói: “Không ngờ anh Hoắc lại có trái tim thiếu nữ. Mái tóc của con búp bê này toàn màu hồng… ôi, mắt còn hình trái tim nữa. Thật đặc biệt.”

Hoắc Nam Châu: “…”

Biểu cảm của Hoắc Nam Châu lúc này thực sự có chút kỳ lạ.

Trong đầu anh mới chỉ lóe qua một hình ảnh, chỉ vì nhìn thấy Nguyễn Kiều mà tự nhiên nghĩ đến búp bê. Nhưng anh không ngờ, trước mặt anh lại thực sự xuất hiện một con búp bê——và trông không giống Nguyễn Kiều chút nào, ngay cả đôi mắt cũng có hình trái tim.

Anh mím môi, khuôn mặt đẹp trai dưới sự che phủ của màn đêm không để lại dấu vết của bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào. Nguyễn Kiều chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt như thường lệ của anh: “Đây là cái gì?”

Nguyễn Kiều cẩn thận cầm lấy con búp bê, không nhịn được mà nhìn kỹ một hồi, trong lòng lại một lần nữa cảm thán về tâm lý thực sự của Hoắc Nam Châu, nghiêm túc giải thích với anh: “Ảo thuật.”

Ngón tay bóp một cái, con búp bê đó liền biến mất với một tiếng “Phụt.”

Một đống giấy vụn rơi xuống đầu ngón tay cô gái.

Ánh mắt của Hoắc Nam Châu dừng lại trên đầu ngón tay đó, làn da của Nguyễn Kiều trắng, đầu ngón tay dính đầy giấy vụn màu xám đen, sự khác biệt về màu sắc vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của Hoắc Nam Châu. Anh nhìn hai lần, nghe tiếng còi xe phía sau mới dời mắt đi, nhân lúc đèn xanh khởi động xe.

Nguyễn Kiều không nhận ra điều gì, chỉ tiếp tục giới thiệu tác phẩm đắc ý của mình với Hoắc Nam Châu: “Tôi gọi đây là Bùa ước gì được nấy. Giống như vừa nãy, trong đầu anh đang nghĩ đến búp bê tóc hồng, lá bùa này đã biến thành búp bê rồi. Công dụng thì không có gì to tát nhưng khá thú vị.”

Hoắc Nam Châu đồng ý với mấy chữ cuối cùng cô nói.

Nhưng anh vẫn phải giải thích một chút: “Tôi không nghĩ đến búp bê tóc hồng.”
 
Back
Top Bottom