Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Báo Thù

Thiên Kim Báo Thù
Chương 30: Chương 30



Trở lại xe, cả hai chúng tôi đều mệt mỏi rã rời, ngả người bất động vào ghế. Trải qua bao nhiêu chuyện kinh hoàng trong đêm nay, đến cả đầu ngón tay tôi cũng chẳng muốn nhấc lên.

"Vậy thì," tôi hổn hển nói: "cái chiếc đồng hồ mà Mạc Trầm tặng cho anh..."

"Đó là thiết bị theo dõi, đồng thời cũng là ngòi nổ." Kỳ Hành cười lạnh lẽo: "Hắn đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu rồi."

"Cũng may là chúng ta đã phát hiện ra kịp thời." Tôi vỗ nhẹ vào ngực, chợt cảm thấy cộm cộm: "À đúng rồi, mau xem công thức đi!"

Cả hai chúng tôi đều nóng lòng mở chiếc túi đựng tài liệu, vội vã lật xem những trang giấy đã ngả màu vàng. Phần lớn trong số đó là các số liệu thí nghiệm và công thức hóa học phức tạp, nhưng ở trang cuối cùng lại có một dòng chữ nhỏ viết tay: "Công thức hoàn chỉnh cần phải có đủ ba phần hợp lại, đây chỉ là phần thứ nhất. Phần thứ ba được cất giữ trong két sắt của ngân hàng Thụy Sĩ, mật khẩu là ngày tháng của chiếc khăn lụa xanh cộng với chữ cái đầu trong tên của Huyên Uyển. – Kỳ Minh"

"Ngân hàng Thụy Sĩ ư?" Tôi nhíu mày: "Sao lại phiền phức đến thế?"

"Phần thứ hai có lẽ đang ở chỗ dì Ninh." Kỳ Hành suy đoán: "Còn phần thứ ba..."

"Chẳng lẽ chúng ta phải đích thân đến tận Thụy Sĩ sao?" Tôi đảo mắt ngán ngẩm: "Bố anh đúng là biết cách bày trò."

Kỳ Hành đột nhiên khẽ bật cười: "Em biết không, em bây giờ trông..."

"Trông thế nào?"

"Giống như một con cá nóc bị xì hơi vậy." Anh ấy vừa nói vừa dùng tay ra hiệu: "Bụng thì phình to mà lại xẹp lép, trông rất đáng yêu."

Khuôn mặt tôi bỗng chốc nóng ran như lửa đốt: "Ai... ai đáng yêu chứ! Tôi đang tức giận! Tức giận, hiểu chưa hả!"

Kỳ Hành chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, anh khởi động xe và lái ra khỏi khu vực nhà máy. Đi được một đoạn đường, anh đột nhiên lên tiếng: "Mặt em dính chút bụi."

"Ở đâu cơ?" Tôi vội vàng đưa tay quệt nhẹ lên má.

"Chỗ này này." Anh dịu dàng đưa tay khẽ vuốt má tôi, hơi ấm từ đầu ngón tay anh truyền đến khiến tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không khí trong xe bỗng trở nên im lặng và có chút ngượng ngùng. Kỳ Hành từ từ nghiêng người tiến lại gần, tôi theo bản năng khẽ nhắm mắt lại...

"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại the thé vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy.

Tôi vội vàng mò lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trong túi xách, là Tiểu Lâm: "Tổng giám đốc Ninh! Có chuyện lớn rồi! Bạch Linh vừa tổ chức một buổi họp báo, cáo buộc sản phẩm mới của chúng ta đánh cắp bí mật thương mại, thậm chí còn nghi ngờ sử dụng các thành phần bị cấm!"

"Cái gì?!" Tôi lập tức tỉnh táo hẳn: "Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"

"Mười phút trước rồi ạ! Bây giờ trên mạng đang xôn xao bàn tán dữ lắm!" Giọng Tiểu Lâm đầy vẻ lo lắng: "Dưới sảnh công ty toàn là phóng viên!"

Tôi vội vàng nhìn sang Kỳ Hành, anh lập tức nhanh chóng quay đầu xe: "Chúng ta đến công ty ngay."

Vừa cúp máy, tôi nghiến răng ken két: "Con Bạch Linh khốn kiếp! Chắc chắn là lúc nãy nó đã nhìn thấy logo công ty trên tập tài liệu rồi!"

"Đừng lo lắng." Kỳ Hành điềm tĩnh nói: "Chúng ta có công thức hoàn chỉnh trong tay, có thể chứng minh nó đang nói dối."

"Nhưng công chúng thì không biết!" Tôi sốt ruột giậm chân: "Đến khi chúng ta thu thập đủ bằng chứng, cổ phiếu công ty đã rớt giá thảm hại rồi!"

Kỳ Hành trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi: "Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của các cô dự kiến khi nào?"

"Theo kế hoạch ban đầu là ngày kia." Tôi đáp, rồi chợt hiểu ra ý anh: "Ý anh là..."

"Đổi lên ngày mai." Kỳ Hành dứt khoát nói: "Chúng ta sẽ công bố sự thật trước khi Bạch Linh kịp giở trò."

"Nhưng mẫu thử vẫn chưa..."

"Cứ dùng bản thử nghiệm." Kỳ Hành cắt lời tôi: "Chỉ cần hiệu quả đủ ấn tượng, dư luận sẽ tự động thay đổi."

Tôi cắn môi, có chút lo lắng: "Nhưng rủi ro rất lớn..."

"Có lớn hơn cả việc em được sống lại không?" Kỳ Hành đột nhiên hỏi.

Tôi giật mình quay phắt sang nhìn anh, còn anh thì vẫn tập trung lái xe, khóe miệng khẽ nở một nụ cười như có như không.

Cái người đàn ông đáng ghét này, sao lúc nào cũng có thể giữ được sự bình tĩnh đến đáng kinh ngạc như vậy chứ!

"Được!" Tôi hạ quyết tâm: "Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức họp báo, đánh cho Bạch Linh một đòn trở tay không kịp!"

Kỳ Hành gật đầu: "Tôi sẽ liên hệ với một vài hãng truyền thông uy tín."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 31: Chương 31



"Tôi sẽ đi chuẩn bị mẫu thử và phần trình bày." Tôi xoa xoa hai bàn tay, trong lòng tràn đầy quyết tâm: "Lần này, tôi nhất định sẽ khiến Bạch Linh thân bại danh liệt!"

Kể từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một niềm phấn khích tột độ. Đó không chỉ đơn thuần là sự hả hê của việc báo thù, mà còn là cảm giác mong chờ khi mục tiêu đã ở rất gần.

Và trong suốt hành trình này, luôn có Kỳ Hành ở bên cạnh cùng tôi trải qua mọi khó khăn.

Khi xe dừng chờ đèn đỏ, Kỳ Hành bất ngờ đưa tay nắm lấy tay tôi: "Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Tôi vốn định cứng miệng rút tay về, nhưng một sự thôi thúc kỳ lạ nào đó đã khiến tôi siết chặt lấy tay anh: "Ừm, cùng nhau."

Buổi họp báo ngày mai sẽ là khởi đầu cho cuộc phản công của chúng tôi. Còn Bạch Linh và Mạc Trầm, chúng sẽ phải trả giá đắt cho tất cả những gì đã gây ra.

"Tổng giám đốc Ninh, cà phê của cô đây ạ." Tiểu Lâm đặt nhẹ tách latte nóng hổi lên bàn trang điểm, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng: "Bên ngoài đã có rất đông phóng viên tập trung rồi ạ."

Tôi chăm chú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương – lớp trang điểm hoàn hảo, mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, cùng bộ vest trắng tinh tế, tất cả toát lên vẻ chuyên nghiệp và kiên cường. Thật hoàn hảo.

"Bạch Linh đã đến chưa?" Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nghét khiến tôi khẽ nhăn mặt.

"Đến rồi ạ, đang ngồi ở hàng ghế đầu." Tiểu Lâm hạ thấp giọng: "Còn dẫn theo hai vệ sĩ cao to, nhìn là biết chẳng có ý tốt lành gì."

Tôi khẽ bật cười: "Vừa hay, tôi còn đang lo cô ta không dám đến cơ mà."

Đặt tách cà phê xuống, tôi kiểm tra lần cuối những "vũ khí" bí mật của mình cho ngày hôm nay: bản trình chiếu PowerPoint trong USB, đoạn video giám sát trong điện thoại, và cả món quà bất ngờ nhỏ được giấu kín dưới bục phát biểu. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đợi thời cơ thích hợp.

“Tổng giám đốc Ninh..." Tiểu Lâm có chút do dự: "Cô chắc chắn muốn dùng mẫu thử nghiệm để trình diễn sao ạ? Nhỡ đâu..."

"Không có nhỡ đâu hết." Tôi đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo vest: "Tối qua tôi và đội ngũ nghiên cứu đã thức trắng đêm để kiểm tra, hiệu quả của nó thậm chí còn tốt hơn cả phiên bản chính thức."

Tiểu Lâm vẫn không khỏi lo lắng: "Nhưng Bạch Linh đã tung tin đồn sản phẩm của chúng ta có vấn đề rồi, giới truyền thông chắc chắn đang chờ xem chúng ta bẽ mặt..."

"Vậy thì cứ để bọn họ cười." Tôi cầm chiếc bút trình chiếu trong tay, nở một nụ cười đầy tự tin: "Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng."

Vừa bước ra khỏi phòng trang điểm, tôi đã thấy Kỳ Hành đứng đợi ở cuối hành lang. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám than lịch lãm, càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo, mạnh mẽ của anh. Nhìn thấy tôi, anh khẽ gật đầu, ánh mắt trao cho tôi tràn đầy sự tin tưởng.

"Đã sẵn sàng chưa em?" Anh tiến lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng vô cùng kiên định.

Tôi hít một hơi thật sâu: "sống lại... à không, chuẩn bị kỹ lưỡng suốt một thời gian dài như vậy, chính là để chờ đợi ngày hôm nay."

Khóe miệng Kỳ Hành khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Có cần anh ngồi ở hàng ghế đầu để tiếp thêm dũng khí cho em không?"

"Không cần đâu." Tôi lắc đầu: "Anh cứ ở phía sau sân khấu theo dõi thôi, đợi tín hiệu của tôi."

"Tín hiệu?"

Tôi nháy mắt một cách bí ẩn: "Anh sẽ biết ngay thôi."

Trên con đường dẫn đến phòng họp báo, trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Kiếp trước, ngay cả việc đối diện với một cuộc họp ba người cũng khiến tôi căng thẳng, vậy mà giờ đây tôi phải một mình đứng trước hàng trăm đại diện giới truyền thông, vạch trần một âm mưu đen tối.

Cánh cửa phòng họp báo mở ra. Vô số ánh đèn flash chói lóa đồng loạt chĩa về phía tôi, tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, tự tin sải bước về phía bục diễn thuyết ở vị trí trung tâm.

"Kính chào quý vị đại diện các cơ quan thông tấn báo chí." Giọng nói của tôi vang lên một cách bình tĩnh đáng ngạc nhiên: "Xin chân thành cảm ơn quý vị đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Ninh Thị."

Tôi đưa mắt nhìn khắp hội trường, ở hàng ghế đầu, ngay chính giữa là Bạch Linh, cô ta diện một bộ đồ màu hồng phấn, cố gắng tỏ ra vô hại. Khi nhận thấy ánh mắt tôi hướng về phía mình, cô ta còn giả tạo mỉm cười gật đầu. Tôi suýt chút nữa đã không kìm được mà nôn ra bữa sáng.
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 32: Chương 32



"Hôm nay, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu sản phẩm mang tính cách mạng – tinh chất chống lão hóa, kết quả của ba năm dày công nghiên cứu và phát triển..."

Tôi bắt đầu giới thiệu về sản phẩm theo kế hoạch đã định, đồng thời bí mật quan sát những động thái ở phía dưới khán phòng.

Ở một góc khuất, một "phóng viên" đội mũ lưỡi trai sụp sâu và đeo kính gọng đen khẽ ra hiệu "OK" với tôi – chính là Trình Mặc! Quả nhiên anh ấy đã trà trộn vào được đây.

"...Sau 1024 lần điều chỉnh công thức, các thử nghiệm lâm sàng đã chứng minh rằng chỉ sau 28 ngày sử dụng, sản phẩm có khả năng giảm thiểu nếp nhăn đến 47% và cải thiện đáng kể độ đàn hồi của làn da..."

"Tổng giám đốc Ninh!" Bạch Linh bất ngờ đứng dậy, giọng nói ngọt ngào đến giả tạo: "Nghe nói công thức sản phẩm mới của quý công ty có dấu hiệu đạo nhái kết quả nghiên cứu của tập đoàn Lâm Thị, cô có ý kiến phản hồi gì về vấn đề này không?"

Cả khán phòng bỗng chốc im phăng phắc, mọi ống kính máy quay đồng loạt hướng về phía Bạch Linh, rồi lại nhanh chóng quay trở về phía tôi. Đây chính xác là hiệu ứng mà cô ta mong muốn – khiến tôi phải bẽ mặt trước toàn thể công chúng.

Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Ồ? Cô Bạch đây cũng am hiểu về mỹ phẩm đến vậy sao?"

Bạch Linh đắc ý hếch mặt lên: "Tôi chỉ là đang quan t@m đến quyền lợi của người tiêu dùng thôi. Nếu sản phẩm có vấn đề..."

"Nói đến vấn đề," tôi lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, đồng thời nhấn nút điều khiển từ xa. Màn hình lớn phía sau lưng tôi đột ngột chuyển cảnh: "Xin mời quý vị theo dõi đoạn video sau đây."

Trên màn hình lớn hiện rõ mồn một cảnh Bạch Linh lén lút đột nhập vào phòng thí nghiệm của công ty tôi vào đêm khuya, với những hành động mờ ám để tráo đổi các lọ đựng mẫu sản phẩm. Cả khán phòng lập tức xôn xao bàn tán, vô số ánh đèn flash nháy liên tục.

Khuôn mặt Bạch Linh tái mét: "Đây... đây là ngụy tạo! Hoàn toàn là giả mạo!"

"Đoạn video này hoàn toàn có thể giám định để xác minh tính chân thực." Tôi bình tĩnh đáp lời: "Ngoài ra, tất cả các mẫu sản phẩm trong phòng thí nghiệm của chúng tôi đều được đánh số thứ tự và lưu trữ cẩn thận. Lô hàng mà cô Bạch đã cố tình tráo đổi, chúng tôi đã niêm phong toàn bộ và có thể dùng làm bằng chứng trước pháp luật."

Bạch Linh hốt hoảng nhìn quanh, hai tên vệ sĩ cao to đi theo cô ta bắt đầu có những động thái tiến về phía sân khấu. Tôi lặng lẽ nhấn một nút trên màn hình điện thoại – đây chính là tín hiệu đã hẹn trước với Kỳ Hành.

"Ninh Sơ Hạ! Cô ăn nói hàm hồ, vu khống trắng trợn!" Bạch Linh gào thét một cách điên cuồng, hoàn toàn đánh mất vẻ quý phái, thục nữ ban nãy: "Cô có bằng chứng gì để chứng minh là tôi..."

"Cái này thì sao?" Một giọng nam trầm ấm vang lên. "Phóng viên" nọ đứng dậy, tháo bộ tóc giả và cặp kính gọng đen ra – hóa ra là Trình Mặc!

Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Vị tiên sinh đây là...?"

"Tôi là Trình Mặc, thám tử tư." Anh ta sải bước tự tin lên phía bục, giơ cao một chiếc máy ghi âm nhỏ: "Đây là những bằng chứng mà thân chủ của tôi đã thu thập được trong suốt ba tháng vừa qua."

Chiếc máy ghi âm bắt đầu phát ra đoạn đối thoại rành rọt giữa Bạch Linh và Mạc Trầm: [Anh Trầm à, mẫu sản phẩm đã được tráo đổi rồi... Chỉ cần cô ta sử dụng nó trong buổi họp báo, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dị ứng…]

[Làm tốt lắm. Đợi đến khi cổ phiếu của Ninh Thị rớt giá thảm hại, chúng ta sẽ…]

Đoạn ghi âm đột ngột dừng lại, cả khán phòng như bùng nổ. Khuôn mặt Bạch Linh trắng bệch như tro tàn, hai tên vệ sĩ thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị đội ngũ bảo vệ bất ngờ xuất hiện chặn lại – đó là người của Kỳ Hành!

Tôi kín đáo nhìn về phía sau cánh gà, Kỳ Hành đang đứng khuất trong bóng tối, khẽ giơ ngón tay cái lên với tôi.

"Kính thưa quý vị đại diện các cơ quan thông tấn báo chí," tôi cất cao giọng: "Như quý vị vừa chứng kiến, đây là một hành vi phỉ báng thương mại có chủ đích và được lên kế hoạch tỉ mỉ. Tập đoàn Ninh Thị chúng tôi sẽ bảo lưu mọi quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những hành động này."

Tiếp theo đó, tôi bình tĩnh hoàn thành phần trình diễn sản phẩm. Khi tinh chất phiên bản thử nghiệm được thoa lên làn da của tình nguyện viên, hiệu quả tức thì đã khiến tất cả các phóng viên trong hội trường không khỏi kinh ngạc. Vô số ánh đèn flash lại đồng loạt nháy lên, nhưng lần này là để ghi lại những khoảnh khắc ấn tượng về sản phẩm.

Vào cuối buổi họp báo, khi tôi chuẩn bị nói lời cảm ơn và ra về, một phóng viên bất ngờ đứng dậy đặt câu hỏi: "Tổng giám đốc Ninh, cô có suy nghĩ gì về việc cư dân mạng đang gọi sản phẩm của quý công ty là 'máy thử trà xanh'?"

Cả khán phòng đồng loạt bật cười thích thú. Tôi nhanh trí cầm một lọ sản phẩm mẫu lên, tươi cười nói: "Xin cảm ơn sự sáng tạo tuyệt vời của cộng đồng mạng. Để đáp lại tình cảm này, chúng tôi sẽ cho ra mắt phiên bản giới hạn đặc biệt với bao bì 'Kiểm tra trà xanh', và toàn bộ lợi nhuận thu được sẽ được quyên góp vào quỹ hỗ trợ khởi nghiệp cho phụ nữ."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 33: Chương 33



Vừa lướt xem những bình luận hài hước, điện thoại của Kỳ Hành đã reo lên.

"Chúc mừng em, tổng giám đốc Ninh." Giọng anh vang lên đầy ý cười: "Bước đầu tiên của kế hoạch trả thù đã kết thúc một cách hoàn hảo."

Tôi đắc ý lắc lắc chân: "Đây chỉ mới là món khai vị thôi. Chắc giờ này Bạch Linh đang ở nhà phát điên lên, đập phá đồ đạc rồi cũng nên."

"Trên mạng đã có người cắt ghép biểu cảm của cô ta trong buổi họp báo thành cả một bộ sưu tập ảnh chế rồi đấy." Kỳ Hành nói: "Em có muốn anh gửi cho vài tấm không?"

"Đương nhiên rồi!" Tôi cười phá lên: "Tôi sẽ in hết ra rồi dán đầy đầu giường!"

Cúp điện thoại, tôi vội vàng mở mạng xã hội ra, quả nhiên thấy hashtag #BiểuCảmBạchLinh# đã leo lên vị trí dẫn đầu trong danh sách tìm kiếm.

Bức ảnh được chia sẻ nhiều nhất là khoảnh khắc cô ta há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy đoạn video giám sát, kèm theo dòng chữ: "Khi bạn nói dối và bị vạch trần ngay tại chỗ."

Đúng lúc tôi đang cười đến đau cả bụng, Trình Mặc gõ cửa bước vào: "Cô Ninh, lịch trình cho chuyến đi Thụy Sĩ đã được sắp xếp xong xuôi."

Tôi lập tức trở nên nghiêm túc: "Chúng ta sẽ khởi hành khi nào?"

"Vào tối ngày mai." Trình Mặc đưa cho tôi một tập hồ sơ: "Đây là những động thái mới nhất của Mạc Trầm và Bạch Linh. Mạc Trầm đã bay đến Thụy Sĩ rồi."

Tôi khẽ nhíu mày: "Hắn biết phần thứ ba của công thức nằm ở đó sao?"

"Tôi không chắc chắn, nhưng hắn chắc chắn đã đánh hơi được điều gì đó." Trình Mặc ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tổng giám đốc Kỳ sẽ đi cùng cô chứ?"

"Anh ấy chưa nói gì cả..." Lời tôi còn chưa dứt, cánh cửa văn phòng lại một lần nữa mở ra, Kỳ Hành bước vào, trên tay cầm hai tấm vé máy bay.

"Ai bảo là tôi không nói gì?" Anh vẫy vẫy hai tấm vé trước mặt tôi: "Tám giờ tối mai, hãng hàng không Swiss Air, vé hạng nhất."

Trình Mặc hiểu ý, lặng lẽ khép cửa rồi lui ra ngoài. Tôi nhướn mày nhìn Kỳ Hành: "Tôi đã đồng ý đi cùng anh khi nào vậy?"

"Em không có quyền lựa chọn." Kỳ Hành đặt một chiếc vé máy bay lên bàn làm việc của tôi: "Không có anh, đến cửa ngân hàng em cũng không vào được."

"Tại sao?"

"Vì chiếc két sắt đó đứng tên bố anh." Kỳ Hành nở một nụ cười đắc thắng: "Chỉ có người thân trực hệ mới có quyền mở nó."

Tôi bĩu môi: "Vậy anh có thể trực tiếp lấy công thức ra đưa cho tôi mà."

"Không được." Kỳ Hành cúi người về phía trước, chống hai tay lên mặt bàn làm việc của tôi, gương mặt anh chỉ cách mặt tôi vài centimet: "Thỏa thuận đã quy định rõ ràng, phải có cả ba bên cùng có mặt."

Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào má tôi, mang theo hương bạc hà dịu mát. Tim tôi bất chợt đập nhanh hơn, vội vàng ngả người ra phía sau: "Bi... biết rồi. Mai gặp ở sân bay."

Kỳ Hành đứng thẳng người dậy, trao cho tôi một ánh nhìn đầy ẩn ý, rồi xoay người bước ra cửa. Đến ngưỡng cửa, anh đột nhiên quay đầu lại, nói với giọng điệu tinh nghịch: "À đúng rồi, nhớ mang theo hộ chiếu... và cả đồ bơi nữa đấy."

"Đồ bơi á?" Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên:"Chúng ta đi làm việc mà!"

"Suối nước nóng ở khách sạn Thụy Sĩ rất nổi tiếng đấy." Kỳ Hành nháy mắt tinh nghịch: "Ngoài công việc ra thì cũng phải tranh thủ thư giãn một chút chứ."

Cánh cửa khép lại, tôi vội vơ lấy một chiếc gối ôm mềm mại rồi ném mạnh về phía cánh cửa vừa đóng: "Ai thèm đi tắm suối nước nóng với anh chứ!"

Nhưng khóe miệng tôi lại không thể kiềm chế mà cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng. Chuyến đi Thụy Sĩ vào ngày mai, có lẽ không chỉ đơn thuần là vì công thức sản phẩm...

Điện thoại trong túi tôi đột nhiên rung lên, là tin nhắn của mẹ gửi đến: "Mẹ đã xem tin tức rồi, con gái mẹ giỏi lắm! À mà này, đi Thụy Sĩ với Kỳ Hành nhớ phải cẩn thận nhé, nhớ chuẩn bị các biện pháp an toàn đầy đủ đấy."

Tôi suýt chút nữa đã làm rơi chiếc điện thoại xuống sàn: "Mẹ ơi! Chúng con đi làm việc mà!!!"

Mẹ trả lời tin nhắn gần như ngay lập tức: "Ừ ừ, mẹ hiểu hết mà. Tuổi trẻ đúng là tuyệt vời~"

Tôi tuyệt vọng vùi mặt vào chiếc gối ôm. Mẹ kiếp này, sao còn không đáng tin cậy bằng kiếp trước nữa!

Nhưng... nhìn tấm vé máy bay đặt trên bàn, tôi đột nhiên cảm thấy tràn đầy mong đợi cho chuyến đi ngày mai. Không chỉ vì công thức sản phẩm, mà còn bởi vì...

"Dừng lại!" Tôi vỗ nhẹ vào má mình, tự nhủ: "Ninh Sơ Hạ, mình sống lại là để trả thù, không phải để yêu đương!"

Nhưng sâu thẳm trong tim lại có một giọng nói nhỏ bé phản bác: Tại sao không thể có cả hai chứ?

"Kính chào quý vị hành khách trên chuyến bay mang số hiệu..."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 34: Chương 34



Giọng phát thanh dịu dàng của sân bay vang vọng khắp sảnh chờ, tôi không ngừng liếc nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ 50 phút rồi mà Kỳ Hành vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ tên này lại định "bùng kèo" với tôi sao?

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho anh thì một tin nhắn bất ngờ hiện lên trên màn hình:

"Gặp em ở cửa lên máy bay nhé. Có bất ngờ cho em đấy. – R"

Bất ngờ ư? Bất ngờ gì cơ chứ? Tôi bán tín bán nghi kéo chiếc vali về phía cửa lên máy bay. Khi xếp hàng chờ đến lượt, tôi cố gắng nhoài người nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kỳ Hành đâu cả.

"Kỳ lạ thật..." Tôi lẩm bẩm một mình, rồi đưa thẻ lên máy bay cho cô tiếp viên.

"Ghế 12A, phía bên tay phải, vị trí cạnh cửa sổ, thưa cô." Cô tiếp viên hàng không mỉm cười ngọt ngào: "Chúc cô có một chuyến bay tốt đẹp."

Tôi bước vào khoang hạng nhất, và ngay lập tức nhìn thấy hàng ghế số 12, vị trí cạnh cửa sổ – bên cạnh chỗ ngồi của tôi, một bóng lưng quen thuộc đang cẩn thận sắp xếp hành lý. Vóc dáng với bờ vai rộng, eo thon và chiếc cổ cao thanh tú ấy...

"Kỳ Hành!" Tôi vui mừng gọi lớn: "Anh đến từ lúc nào vậy..."

Người đó quay mặt lại, và giọng nói của tôi nghẹn lại ngay lập tức. Không phải Kỳ Hành. Mà là Mạc Trầm!

Tôi suýt chút nữa đã bị sặc bởi chính nước bọt của mình. Tại sao Mạc Trầm lại ở đây? Hơn nữa, hắn còn ngồi đúng vị trí mà Kỳ Hành đã đặt!

Mạc Trầm nhìn thấy tôi, rõ ràng cũng sững người một chút, rồi sau đó nở một nụ cười giả tạo: "Sơ Hạ? Thật là trùng hợp."

"Trùng... trùng hợp cái quái!" Tôi lắp bắp nói, suýt chút nữa đã quay người bỏ chạy, nhưng cô tiếp viên hàng không đã đứng chắn ở lối đi để sắp xếp hành lý trên khoang.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi đành phải cắn răng chịu đựng ngồi xuống, cố gắng thu mình sát vào cửa sổ, ước gì có thể chui tọt vào trong khung kính.

"Đi công tác à?" Mạc Trầm giả vờ tình cờ bắt chuyện, tay hắn đang nghịch một chiếc móc khóa tinh xảo – trên đó treo một chiếc chìa khóa có hình dáng vô cùng đặc biệt, giống hệt chiếc chìa khóa két sắt mà mẹ tôi đã từng miêu tả!

Mắt tôi dán chặt vào chiếc chìa khóa đó, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Tại sao Mạc Trầm lại có chìa khóa két sắt? Chẳng lẽ hắn đã lấy được phần thứ ba của công thức rồi sao?

"Sơ Hạ?" Mạc Trầm nhận thấy ánh mắt chăm chú của tôi, hắn nhanh chóng cất chiếc chìa khóa vào túi áo: "Em không khỏe à?"

"Tôi... tôi không phải Sơ Hạ!" Tôi nhanh trí đổi giọng, cố tình nói bằng một thứ tiếng địa phương ngọng nghịu khó nghe: "Anh nhận nhầm người rồi! Tôi tên là Vương Thúy Hoa!"

Mạc Trầm nhếch mép, lộ vẻ mặt như muốn nói "cô nghĩ tôi là đồ ngốc chắc?": "Ninh Sơ Hạ, đừng giả vờ nữa."

"Ai giả vờ chứ!" Tôi tiếp tục cố chấp, vội vàng lấy từ trong túi ra một bộ tóc giả màu mè đội lên đầu, rồi lại lấy ra một cặp kính râm to bản đeo vào: "Tôi đi Thụy Sĩ để tham dự hội nghị chăn nuôi lợn quốc tế đấy!"

Khóe miệng Mạc Trầm giật giật: "Hội nghị chăn nuôi lợn?"

“Sao? Anh khinh thường người nuôi lợn hả?" Tôi cố tình nói to hơn, thu hút sự chú ý của những hành khách xung quanh: "Cả làng tôi năm ngoái nhờ nuôi lợn mà thoát nghèo đấy!"

Cô tiếp viên hàng không nghe thấy tiếng ồn ào liền vội vàng đến hỏi: "Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?"

"Cái ông này cứ khăng khăng nói tôi là bạn gái cũ của ổng!" Tôi chỉ tay vào Mạc Trầm, tỏ vẻ ấm ức: "Tôi còn là gái tân, lấy đâu ra cái thứ gọi là bạn trai cũ chứ!"

Mặt Mạc Trầm lúc xanh lúc trắng, hắn nghiến răng: "Ninh Sơ Hạ, cô..."

"Thấy chưa! Lại gọi nhầm tên nữa rồi!" Tôi vỗ đùi đánh đét, diễn như một bà cô quê mùa: "Tôi tên là Vương Thúy Hoa! Chứng minh thư của tôi ghi rõ ràng như thế kia mà!"

Nói rồi, tôi cố tình mở ví ra, để lộ một tấm ảnh bên trong – đó là bức ảnh mà tôi đã ghép mặt mình vào một cô thôn nữ tên "Vương Thúy Hoa", đang đứng ôm một con lợn nái.

Mạc Trầm hoàn toàn bị tôi làm cho choáng váng, hắn chỉ có thể lúng túng xin lỗi cô tiếp viên: "Có lẽ tôi đã nhận nhầm người rồi."

Cô tiếp viên nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng rồi cũng rời đi. Tôi thầm đắc ý trong bụng, tiếp tục giả vờ điên khùng: "Anh trai, anh cũng đi dự hội nghị chăn nuôi lợn à?"

"Không, tôi... tôi đi dự triển lãm đồng hồ." Mạc Trầm lúng túng gãi gãi bộ râu giả trên mũi – khoan đã, râu giả?

Lúc này tôi mới để ý kỹ, Mạc Trầm ăn mặc quả thật có phần kỳ quặc: bộ vest thì rộng thùng thình, bộ râu giả thì quá lộ liễu, còn nhuộm cả mái tóc thành màu nâu nữa chứ. Hóa ra hắn cũng đang ngụy trang!
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 35: Chương 35



Đúng lúc hai "kẻ ngụy trang" chúng tôi đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, thì máy bay bắt đầu lăn bánh. Cô tiếp viên hàng không đến nhắc nhở chúng tôi tắt hết các thiết bị điện tử.

"Tôi ngủ một lát đây nhé!" Tôi đeo bịt mắt vào, giả vờ ngủ say, nhưng thực tế là đang cố gắng lắng nghe mọi động tĩnh của Mạc Trầm.

Hắn có vẻ đang dùng điện thoại để nhắn tin, hắn ghé sát tai và nói nhỏ: "Đã lên máy bay rồi, cô ta đang ngồi ngay cạnh tôi đây... Không, cô ta không hề nhận ra tôi... Được rồi, hẹn gặp lại ở Zurich nhé."

Thật thú vị. Mạc Trầm cứ đinh ninh rằng tôi không hề nhận ra hắn? Xem ra màn hóa thân thành "Vương Thúy Hoa" của tôi cũng không đến nỗi nào nhỉ!

Sau khi máy bay đã bay ổn định, tôi giả vờ tỉnh giấc, lớn tiếng kêu ca rằng mình muốn đi vệ sinh. Khi đi ngang qua chỗ Mạc Trầm, tôi "vô tình" giẫm mạnh lên chân hắn, và nhân cơ hội đó khẽ chạm vào túi áo hắn để kiểm tra – chìa khóa quả nhiên đang nằm gọn trong đó!

Ở trong nhà vệ sinh, tôi khóa trái cửa lại, thở phào nhẹ nhõm. Giờ phải làm sao đây? Mạc Trầm đang giữ chiếc chìa khóa, mà Kỳ Hành thì chẳng biết đang ở đâu, liệu tôi có thể một mình cướp được chiếc chìa khóa đó không?

Đang lo lắng không biết phải làm thế nào, tôi đột nhiên nhìn thấy trên tấm gương trong nhà vệ sinh có một dòng chữ nhỏ được viết bằng son môi: "Kiểm tra bao bì băng vệ sinh. – R"

Kỳ Hành?! Anh ấy đã từng vào đây ư?

Tôi vội vàng lấy một gói băng vệ sinh từ trong túi xách ra, mở ra thì thấy bên trong giấu một tờ giấy nhỏ được gấp lại cẩn thận.

Tôi suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Hóa ra Kỳ Hành vẫn luôn theo dõi tôi diễn trò! Thậm chí anh ấy còn khen tôi đáng yêu nữa chứ? Đúng là một tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng!

Sau khi giật nước xả tờ giấy đi, tôi lấy lại tinh thần rồi trở về chỗ ngồi, tiếp tục màn trình diễn "Vương Thúy Hoa" của mình.

"Anh trai, anh có muốn ăn kẹo không?" Tôi lấy ra một nắm kẹo mà mình đã "chôm chỉa" được từ phòng chờ: "Ngọt lắm đó nha!"

Mạc Trầm khéo léo từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo như vậy mà!" Tôi cố tình nhét vào tay hắn một viên: "Đây là đặc sản của quê tôi đó, kẹo mỡ lợn!"

Sắc mặt Mạc Trầm khẽ biến đổi khi nghe thấy hai chữ "mỡ lợn", hắn miễn cưỡng cầm lấy viên kẹo rồi đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ.

Cô tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống đi ngang qua, tôi lập tức giơ tay gọi: "Chị ơi! Cho tôi xin một ly rượu vang đỏ! Loại đắt tiền nhất nhé!"

Cô tiếp viên lịch sự đáp lời: "Thưa cô, tất cả đồ uống ở khoang hạng nhất của chúng tôi đều được phục vụ miễn phí ạ."

"Vậy thì càng phải uống loại đắt tiền nhất chứ!" Tôi vỗ mạnh vào tay vịn ghế: "Cho cả anh trai này một ly nữa nhé!"

Mạc Trầm nhíu mày từ chối: "Tôi không uống rượu."

“Anh khinh thường tôi hả?" Tôi trợn mắt nhìn hắn: "Ở quê tôi có quy tắc, không uống là không nể mặt người ta đó!"

Bị tôi dai dẳng gạ gẫm, Mạc Trầm miễn cưỡng nhận lấy ly rượu vang đỏ. Tôi hào sảng giơ ly lên: "Nào, cụng ly! Chúc anh trai làm ăn phát đạt nhé!"

Vừa nói, tôi vừa cố tình làm tay mình run lên, và thế là cả ly rượu vang đỏ đổ ập lên quần của Mạc Trầm.

"Ối! Xin lỗi, xin lỗi anh! Tôi không cố ý đâu!" Tôi vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho hắn, nhưng thực chất là đang nhắm vào cái túi mà hắn nhét chiếc chìa khóa vào.

Mạc Trầm đột ngột đứng phắt dậy: "Đừng có đụng vào người tôi!"

"Tôi chỉ muốn giúp anh lau sạch thôi mà!" Tôi tiếp tục giả vờ ngây ngốc, tay tôi đã chạm được vào mép túi của hắn –

Đột nhiên, Mạc Trầm bắt đầu ho sù sụ, trên mặt hắn nổi lên những mảng mẩn đỏ dày đặc. Hắn khó nhọc nắm chặt lấy cổ họng, chiếc ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Thưa quý ông! Anh không khỏe ở đâu ạ?" Cô tiếp viên hàng không hốt hoảng hỏi han.

"Hoa... đậu phộng..." Mạc Trầm khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ.

Đậu phộng ư? Hóa ra hắn bị dị ứng với đậu phộng? Tôi chợt nhớ ra viên kẹo mà mình vừa dúi vào tay hắn lúc nãy – những viên kẹo ở phòng chờ quả thật có chứa thành phần đậu phộng!

"Mau gọi bác sĩ đi! Anh ấy bị dị ứng nặng rồi!" Tôi hét lớn, đồng thời nhân cơ hội này nhanh tay thò vào túi hắn, lấy chiếc chìa khóa ra xem xét kỹ càng – và đúng như tôi dự đoán, nó hoàn toàn khác với chiếc chìa khóa mà mẹ tôi đã miêu tả, đây chắc chắn chỉ là đồ giả mà thôi!

Tổ bay phát thanh khẩn cấp tìm kiếm bác sĩ. Tôi vừa giúp Mạc Trầm nằm xuống, vừa lén lút nhét chìa khóa trả lại vào túi hắn. Trong lúc hỗn loạn, ví của hắn rơi ra, vài tấm danh thiếp văng khắp nơi.

Khi nhặt lên, một tấm danh thiếp úp mặt xuống thu hút sự chú ý của tôi – trên đó có dòng chữ viết tay "Dự án Hoa Sen Xanh - Giai đoạn 2".

Hoa Sen Xanh? Cái dự án bí ẩn đã khiến công ty tôi phá sản ở kiếp trước cũng có tên như vậy! Quả nhiên Mạc Trầm đang lặp lại âm mưu của kiếp trước!

Bác sĩ đến tiêm adrenaline cho Mạc Trầm, các triệu chứng của hắn dần thuyên giảm. Cơ trưởng thông báo do tình huống khẩn cấp về y tế, chúng tôi cần hạ cánh khẩn cấp ở Moscow
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 36: Chương 36



"Thưa cô, xin mời cô về chỗ ngồi." Tiếp viên hàng không nói với tôi: "Chúng tôi cần dọn dẹp hiện trường."

Tôi ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, tim đập thình thịch. Dự án Hoa Sen Xanh, chìa khóa giả, ngụy trang của Mạc Trầm... tất cả đều cho thấy mục đích của hắn trong chuyến đi này không hề đơn giản!

Sau khi máy bay hạ cánh, nhân viên y tế lên máy bay đưa Mạc Trầm đi điều trị. Hành khách được yêu cầu tạm thời ở lại chỗ ngồi. Nhân cơ hội này, tôi lẻn đến ghế 13C, quả nhiên thấy Kỳ Hành đang giả vờ ngủ.

"Này!" Tôi khẽ gọi anh: "Đừng giả vờ nữa!"

Kỳ Hành mở một mắt, khóe miệng khẽ nhếch: "Cô Vương Thúy Hoa, có gì dặn dò?"

Tôi tức giận véo cánh tay anh: "Anh biết Mạc Trầm sẽ đến từ lâu rồi? Sao không nói với tôi?"

"Nói với em thì còn gì thú vị mà xem em diễn?" Kỳ Hành khẽ cười: "Giọng địa phương của em rất... đặc biệt."

“Đặc biệt tệ đúng không?" Tôi đảo mắt, "Mạc Trầm suýt chút nữa là tin rồi đấy!"

"Đúng vậy." Kỳ Hành gật đầu: "Trước khi xuống máy bay, hắn nhắn tin nói 'gặp phải một bà điên, may mà không phải Ninh Sơ Hạ'."

Tôi không nhịn được bật cười, rồi vội vàng bịt miệng lại: "Giờ phải làm sao đây? Mạc Trầm bị đưa đến bệnh viện rồi."

"Chúng ta tiếp tục bay đến Zurich." Kỳ Hành lấy ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ từ trong túi: "Chìa khóa thật ở đây. Mạc Trầm nhận được tin giả, cố tình dụ hắn mắc câu."

"Vậy còn dự án Hoa Sen Xanh?" Tôi sốt sắng hỏi: "Anh có biết đó là gì không?"

Vẻ mặt Kỳ Hành đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sao em biết cái tên này?"

"Nhìn thấy trên danh thiếp của Mạc Trầm." Tôi giải thích: "Kiếp trước công ty tôi phá sản cũng có liên quan đến một dự án tên là 'Hoa Sen Xanh'."

Kỳ Hành trầm ngâm một lát: "Đó là một kế hoạch rửa tiền xuyên quốc gia, lợi dụng thương mại ảo để chuyển tiền. Bố tôi chính là vì phát hiện ra chuyện này mà..."

Anh không nói hết, nhưng tôi hiểu. Mạc Hồng Sơn g.i.ế.c bố Kỳ Hành, là để che giấu dự án Hoa Sen Xanh!

"Mạc Trầm bây giờ khởi động lại dự án này..." Tôi bừng tỉnh: "Là nhắm vào Ninh Thị và Kỳ Thị!"

Kỳ Hành gật đầu: "Vậy nên chúng ta càng phải giành được công thức hoàn chỉnh trước. Đó không chỉ là bí mật thương mại, mà còn chứa đựng bằng chứng quan trọng về dự án Hoa Sen Xanh."

Tiếp viên hàng không bắt đầu mời hành khách về chỗ ngồi, tôi đành vội vàng trở lại ghế 12A. Một giờ sau, Mạc Trầm được xác định là cần ở lại bệnh viện để theo dõi, không đi tiếp chuyến bay với chúng tôi. Máy bay lại cất cánh, lần này tôi cuối cùng cũng có thể thư giãn.

Đến Zurich, tôi và Kỳ Hành gặp nhau ở băng chuyền hành lý.

"Tiếp theo đi đâu?" Tôi kéo vali hành lý hỏi.

"Đi khách sạn trước." Kỳ Hành gọi một chiếc taxi: "Sáng mai đến ngân hàng."

Trên taxi, Kỳ Hành đột nhiên hỏi: "Diễn xuất của em không tệ, nhưng sao lại chọn cái tên 'Vương Thúy Hoa' quê mùa vậy?"

"Nghĩ tạm thôi mà!" Tôi bĩu môi: "Hay anh đặt cho tôi cái tên nào hay hơn đi?"

"Thúy Hoa hay mà." Kỳ Hành nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong: "Hợp với em."

Tôi định cãi lại, nhưng đột nhiên nhận ra anh đang khen mình đáng yêu, thế là im bặt, mặt lại không biết điều mà đỏ lên.

Ở sảnh khách sạn, nhân viên lễ tân mỉm cười đưa cho chúng tôi hai thẻ phòng: "Thưa anh Kỳ, phòng suite đôi cao cấp mà anh đặt ở tầng 18 ạ."

Phòng suite đôi?! Tôi trợn tròn mắt nhìn Kỳ Hành, anh ta tỏ vẻ vô tội: "Chỉ còn phòng này thôi."

"Lừa ai chứ!" Tôi hạ thấp giọng: "Ngành du lịch Thụy Sĩ phát triển thế này, lại không có phòng ư?"

"Mùa cao điểm." Kỳ Hành mặt không đổi sắc: "Hoặc em muốn đến ở cái khách sạn bên cạnh chỗ Mạc Trầm? Mai hắn xuất viện rồi đấy."

Tôi lập tức im miệng. Thôi được, phòng đôi thì phòng đôi, dù sao phòng suite cũng có hai phòng ngủ... nhỉ?

Mở cửa phòng, tôi ngớ người – đúng là phòng suite, nhưng chỉ có một phòng ngủ, ở giữa là một chiếc giường cỡ king size đập vào mắt.

"Kỳ Hành!" Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Cái này mà gọi là phòng đôi?"

Ừm." Anh điềm nhiên đặt hành lý xuống: "Đủ chỗ cho hai người ngủ mà."

Tôi vội vàng chộp lấy chiếc gối định ném thẳng vào mặt anh, nhưng Kỳ Hành đột ngột nghiêm túc nói: "Anh đùa thôi mà. Em ngủ trên giường, còn anh sẽ ngủ ở sofa."

Nhìn theo bóng lưng anh đang tiến về phía phòng khách, tôi đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: "Thật ra thì... giường cũng rộng lắm, có lẽ có thể..."

"Có thể làm sao?" Kỳ Hành quay đầu lại, nhướn mày nhìn tôi với vẻ dò hỏi.

"Có thể ngủ luân phiên! Ban ngày tôi ngủ, còn ban đêm anh ngủ!" Tôi vội vàng chữa cháy, lắp ba lắp bắp nói.

Kỳ Hành nghe vậy liền bật cười thành tiếng: "Thôi được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đối phó với đám người cổ hủ ở ngân hàng nữa đấy."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 37: Chương 37



Tắm xong bước ra ngoài, tôi phát hiện Kỳ Hành đã cuộn tròn người và ngủ thiếp đi trên chiếc sofa. Thân hình cao lớn của anh chen chúc trên chiếc sofa nhỏ hẹp, trông thật là khó chịu.

Tôi rón rén đi lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên cho anh, rồi không kìm được mà nhìn ngắm anh thêm vài lần. Kỳ Hành khi ngủ say trông khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, hàng mi dài rợp bóng trên khuôn mặt, khóe miệng khẽ cong lên như đang mơ một giấc mơ êm đềm.

"Ngủ ngon, Kỳ Hành." Tôi khẽ thì thầm, rồi lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ.

Nằm trên chiếc giường êm ái, tôi hồi tưởng lại những sự kiện đã diễn ra trong ngày hôm nay. Sự xuất hiện bất ngờ của Mạc Trầm, dự án Hoa Sen Xanh đầy bí ẩn, và cả... mọi sự sắp xếp chu toàn mà Kỳ Hành đã âm thầm thực hiện. Ở kiếp này, tôi không còn đơn độc chiến đấu nữa, có Kỳ Hành ở bên cạnh, dường như mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Điện thoại trong túi tôi đột nhiên rung lên, là một tin nhắn đến từ một số lạ: "Cô Vương Thúy Hoa kính mến, đừng quên mang theo bộ tóc giả yêu quý của cô nhé. Hẹn gặp cô lúc 7 giờ sáng mai, tại bữa sáng. – Lão Vương hàng xóm"

Tôi phì cười trước cái tên ngộ nghĩnh này, rồi nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Cút đi!"

Đặt điện thoại xuống, tôi ngắm nhìn khung cảnh đêm Zurich tuyệt đẹp qua ô cửa sổ, trong lòng vừa háo hức mong chờ, vừa có chút lo lắng cho những diễn biến sắp diễn ra vào ngày mai. Dù cho chiếc két sắt kia có cất giấu điều gì, tôi và Kỳ Hành cũng sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.

Lần này, chúng tôi không chỉ muốn giành lại công thức sản phẩm, mà còn quyết tâm vạch trần toàn bộ sự thật về dự án Hoa Sen Xanh, đòi lại công bằng cho những uất ức mà tôi đã phải gánh chịu trong kiếp

"Đây chính là Ngân hàng Liên hiệp Thụy Sĩ nổi tiếng đó sao?" Tôi ngước nhìn tòa nhà đá đồ sộ và trang nghiêm trên con phố Bahnhofstrasse sầm uất của Zurich, các ngón tay vô thức siết chặt quai túi xách: "Trông nó cứ như sào huyệt của những tên trùm phản diện trong phim hành động vậy."

Kỳ Hành chỉnh lại nếp áo vest, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nhưng nó an toàn hơn sào huyệt của phản diện rất nhiều. Kho tiền ngầm dưới lòng đất ở đây có khả năng chống lại cả một vụ tấn công hạt nhân đấy."

"Nghe thật là yên tâm quá đi." Tôi cười gượng hai tiếng: "Nếu chúng ta nhập sai mật khẩu, liệu có bị s.ú.n.g máy b.ắ.n cho tan xác không?"

"Cùng lắm thì bị người ta lịch sự mời ra ngoài thôi." Kỳ Hành đưa cho tôi một tấm thẻ nhỏ: "Nhớ kỹ, khi vào trong thì hãy đi theo nhịp điệu của anh."

Trên tấm thẻ ghi rõ: "Tên khách hàng: Kỳ Minh; Loại tài khoản: Quản lý tài sản thừa kế".

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi cùng Kỳ Hành bước vào đại sảnh của ngân hàng.

Sàn đá cẩm thạch sáng bóng loáng như gương, tiếng giày cao gót của tôi giẫm lên phát ra những âm thanh trong trẻo. Cả đại sảnh ngân hàng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có vài nhân viên ngân hàng mặc vest đen lịch lãm đi lại một cách vô cảm như những con robot được lập trình sẵn.

"Chào mừng anh, ngài Kỳ." Một người đàn ông trung niên với mái tóc chải chuốt tỉ mỉ tiến đến, nói tiếng Anh với giọng Đức đặc trưng: "Tôi là giám đốc Muller, tôi đã nhận được thông báo về cuộc hẹn của anh rồi."

Kỳ Hành lịch sự gật đầu đáp lại: "Đây là cố vấn pháp lý của tôi, cô Ninh."

Ánh mắt sắc bén của giám đốc Muller lướt qua người tôi, khiến tôi có cảm giác như bị tia X-quang xuyên thấu. Ông ta khẽ cúi đầu chào rồi nói: "Mời hai vị đi theo tôi."

Chúng tôi đi theo ông ta băng qua nhiều lớp cửa an ninh kiên cố, và mỗi cánh cửa mà chúng tôi đi qua, mức độ bảo mật lại được nâng lên một bậc. Đến trước cánh cửa cuối cùng, chúng tôi buộc phải giao nộp tất cả các thiết bị điện tử, ngay cả chiếc kẹp tóc đơn giản của tôi cũng bị yêu cầu tháo ra – cũng may là hôm nay tôi không mang theo bất kỳ "đồ nghề đặc biệt" nào.

"Xin vui lòng chờ một lát." Giám đốc Muller đặt bàn tay mình lên bảng nhận diện sinh trắc học bên cạnh cánh cửa: "Hệ thống cần xác minh danh tính của anh."

Kỳ Hành bình tĩnh đặt ngón tay cái của mình lên khu vực quét vân tay, và ngay lập tức, một ánh đèn xanh dịu nhẹ lóe lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như chiếc chìa khóa mà anh ấy đang giữ là thật.

Cánh cửa đồ sộ từ từ mở ra, để lộ một chiếc thang máy nhỏ. Cả ba chúng tôi bước vào trong, và thang máy bắt đầu từ từ hạ xuống. Tôi cảm thấy tai mình hơi ù đi vì sự thay đổi áp suất không khí.

"Thưa anh Kỳ," giám đốc Muller đột nhiên lên tiếng: "Như anh đã biết, chiếc két sắt này yêu cầu phải có hai bộ mật khẩu riêng biệt."

Sắc mặt của Kỳ Hành vẫn không hề thay đổi: "Đương nhiên rồi. Một bộ mật khẩu do bố tôi cung cấp, và bộ còn lại đến từ đối tác của ông."

"Rất tốt." Giám đốc Muller mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến sống lưng tôi bất giác lạnh toát: "Sau khi hệ thống của chúng tôi được nâng cấp, bây giờ chúng tôi yêu cầu cả hai bộ mật khẩu phải được nhập trực tiếp tại chỗ, thay vì được xác minh trước đó."

Đầu ngón tay của Kỳ Hành khẽ run lên một chút. Và tôi lập tức hiểu ra rằng chúng tôi đang gặp phải một vấn đề lớn. Kỳ Hành chỉ biết bộ mật khẩu do bố anh ấy để lại, còn bộ mật khẩu thứ hai thì đáng lẽ do mẹ tôi cung cấp, nhưng bà ấy chỉ cho chúng tôi biết một dãy số ngày tháng mơ hồ!

Chiếc thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra dẫn đến một hành lang ngắn, và ở cuối hành lang là một cánh cửa kim loại khổng lồ, trông có vẻ như nó có thể chống lại cả một vụ nổ b.o.m hạt nhân.
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 38: Chương 38



"Chiếc két sắt của anh nằm ở khu Vault A." Giám đốc Muller dẫn chúng tôi đến một bảng điều khiển điện tử phức tạp: "Xin vui lòng nhập lần lượt hai bộ mật khẩu. Sau khi hệ thống xác minh thành công, cánh cửa sẽ tự động mở ra."

Ông ta lịch sự ra hiệu "mời" chúng tôi tiến lên, rồi lùi sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mọi cử động của chúng tôi.

Kỳ Hành quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy truyền đi những thông điệp không lời. Tôi khẽ nháy mắt ra hiệu mình đã hiểu, rồi đột nhiên ôm chặt ngực, thở d ốc một cách đầy kịch tính.

"Ôi! Tim... tim tôi đau quá..." Tôi loạng choạng bước lùi lại vài bước, vẻ mặt thống khổ nắm chặt lấy cánh tay của Kỳ Hành: "Thuốc... thuốc của tôi đâu..."

Kỳ Hành ngay lập tức nhập vai, ôm chặt lấy tôi: "Cô Ninh! Bệnh tim của cô lại tái phát rồi!"

Giám đốc Muller tỏ ra vô cùng hoảng hốt: "Có cần gọi bác sĩ đến giúp không ạ?"

"Không... không cần đâu..." Tôi yếu ớt xua tay: "Tôi chỉ cần... ngồi xuống nghỉ ngơi một chút là được..."

Kỳ Hành nửa ôm nửa dìu tôi đến chiếc ghế dài kê sát tường, và nhân cơ hội đó, anh ấy khéo léo nhét một tờ giấy nhỏ vào lòng bàn tay tôi. Tôi giả vờ ho khan rồi cúi người xuống, nhanh chóng liếc nhìn dòng chữ được viết trên tờ giấy – đó là một dãy số: 19870521.

"Nước... tôi cần một chút nước..." Tôi vừa tiếp tục diễn, vừa dùng bàn tay còn lại lén lút vẽ một ký hiệu nhỏ lên bức tường phía dưới chiếc ghế dài – đó là mật mã gia tộc mà mẹ tôi đã dạy cho tôi, nó có nghĩa là "tình huống khẩn cấp".

Giám đốc Muller vội vã đi lấy nước cho tôi. Trong khi đó, Kỳ Hành cúi đầu thì thầm vào tai tôi: "Có người từ phòng giám sát đang theo dõi chúng ta. Mạc Trầm đã mua chuộc một vài nhân viên bảo vệ ở đây."

Tôi khẽ gật đầu, cố gắng diễn tả một cách chân thực nhất vẻ đau đớn của mình: "Thuốc của tôi nằm trong túi xách... cái lọ nhỏ màu xanh ấy..."

Kỳ Hành phối hợp diễn xuất, anh ấy bắt đầu lục tìm trong túi xách của tôi, nhưng thực tế là anh ấy đang điều chỉnh góc độ của chiếc kẹp cà vạt mà anh ấy đang đeo – đó là một thiết bị gây nhiễu tín hiệu nhỏ, có thể tạm thời làm mờ hình ảnh trên các màn hình giám sát.

Giám đốc Muller cẩn thận bưng cốc nước đến chỗ tôi, tôi chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, đồng thời tranh thủ quan sát tình hình xung quanh. Quả nhiên, chiếc camera gắn ở góc phòng đang khẽ xoay, hướng thẳng về phía chúng tôi.

"Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Kỳ Hành ân cần hỏi han, đồng thời khẽ liếc mắt ra hiệu về phía bảng điều khiển.

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, từ từ đứng thẳng dậy: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc của ông, giám đốc Muller, chúng ta có thể tiếp tục được rồi."

Quay trở lại trước bảng điều khiển, Kỳ Hành điềm tĩnh nhập bộ mật khẩu thứ nhất: 19870521. Màn hình hiển thị dòng chữ: "Xác minh bộ mật khẩu thứ nhất thành công, vui lòng nhập bộ mật khẩu thứ hai."

Và bây giờ đến lượt tôi. Mẹ tôi đã từng nói rằng mật khẩu thứ hai là "ngày quan trọng nhất", nhưng bà ấy không hề tiết lộ cụ thể đó là ngày nào. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này là ngày mà hai người mẹ tôi và dì Lâm Uyển cùng nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp đại học – tức là ngày 0521.

Nhưng Kỳ Hành đã sử dụng một dãy số có chứa những chữ số này rồi... Trừ khi...

Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu tôi, và tôi nhanh chóng nhập dãy số: 19910521. Mẹ tôi cũng đã từng nhắc đến việc bà và dì Lâm Uyển tình cờ gặp lại nhau vào cùng một ngày, hai năm sau khi họ tốt nghiệp đại học!

Màn hình nhấp nháy vài lần, rồi cuối cùng cũng hiển thị dòng chữ: "Xác minh bộ mật khẩu thứ hai thành công."

Vẻ mặt của giám đốc Muller lộ rõ vẻ thất vọng: "Xin chúc mừng hai vị, mật khẩu của hai vị đều chính xác. Mời hai vị đi theo tôi."

Cánh cửa kim loại đồ sộ từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, với những bức tường được bao phủ bởi vô số những chiếc két sắt lớn nhỏ khác nhau. Giám đốc Muller dẫn chúng tôi đến trước chiếc két sắt mang số hiệu A-17.

"Hai vị có cần tôi ra ngoài để đảm bảo sự riêng tư không ạ?" Ông ta hỏi, nhưng rõ ràng là ông ta đang mong muốn chúng tôi nói không.

"Có chứ, xin cảm ơn ông." Kỳ Hành dứt khoát đáp lời.

Muller miễn cưỡng lùi ra phía cửa. Kỳ Hành dùng chiếc chìa khóa cổ mở chiếc két sắt, và bên trong đó là một chiếc hộp đựng tài liệu bằng kim loại. Anh cẩn thận lấy chiếc hộp ra, đặt nó lên chiếc bàn ở ngay chính giữa căn phòng.

"Vậy là cả hai bộ mật khẩu đều có hiệu lực." Tôi khẽ nói: "Nhưng ngày 21 tháng 5 năm 1987 có ý nghĩa gì đặc biệt vậy?"

"Đó là ngày mà bố mẹ tôi gặp nhau lần đầu tiên." Kỳ Hành vừa mở chiếc hộp tài liệu vừa giải thích: "Họ gặp nhau trong một buổi giao lưu của trường đại học, và người đã giới thiệu họ với nhau chính là mẹ em."

"Còn dãy số mà em vừa nhập chính là ngày mà họ gặp lại nhau." Tôi chợt ngộ ra: "Vậy ra hệ thống được thiết kế để cả hai bộ mật khẩu đều có thể dùng để mở két sắt?"

"Đúng là một thiết kế thông minh." Kỳ Hành gật đầu đồng tình: "Như vậy sẽ đảm bảo rằng bất kỳ ai trong số họ cũng có thể lấy tài liệu ra khi cần thiết."

Bên trong chiếc hộp đựng tài liệu là một vài tờ giấy đã ngả màu vàng ố, và trên cùng chính là tờ giấy có tiêu đề: "Công thức chống lão hóa V3.0 - Phần 3".
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 39: Chương 39



Kỳ Hành nhanh chóng lướt qua nội dung của các trang giấy, sau khi xác nhận mọi thứ đều chính xác, anh ấy đưa chúng cho tôi.

"Đây mới chính là phiên bản hoàn chỉnh của công thức." Anh khẽ nói: "Mạc Trầm có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng thứ mà bố hắn đã trộm đi năm xưa chỉ là một bản thảo sơ khai."

Tôi vừa định đọc kỹ những thông tin trong tài liệu, thì đột nhiên phát hiện ra bên dưới còn có một tấm ảnh. Cầm tấm ảnh lên xem, tôi kinh ngạc nhận ra đó là ảnh chụp bố của Kỳ Hành và bố của tôi đang đứng cạnh nhau, và phía sau họ là một tấm bảng đen với dòng chữ: "Dự án Hoa Sen Xanh chính thức khởi động".

"Cái gì?! Không thể nào!" Tôi kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ bố tôi cũng có liên quan đến dự án Hoa Sen Xanh đó sao?"

Kỳ Hành nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình: "Không thể nào. Kế hoạch này là bất hợp pháp, và bố tôi đã ngay lập tức rút lui và báo cáo sự việc này khi ông ấy phát hiện ra nó..."

"Vậy tại sao..." Tôi lật ngược tấm ảnh lại, và phía sau nó có một dòng chữ nhỏ được viết tay: "Bằng chứng đã được chuyển đi nơi khác, đây chỉ là một cái bẫy mà thôi. Hồ sơ thực sự về dự án Hoa Sen Xanh được ghi chép ở –"

Dòng chữ đột ngột dừng lại ở đó, như thể người viết đã bị buộc phải ngừng bút một cách vội vàng.

"Đây rõ ràng là một cái bẫy." Kỳ Hành lập tức trở nên cảnh giác: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức thôi."

Và đúng lúc đó, từ bên ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Kỳ Hành nhanh chóng nhét những tài liệu và bức ảnh vào túi trong áo vest, rồi đặt chiếc hộp rỗng trở lại vào trong két sắt.

Cánh cửa phòng két sắt bị đẩy mạnh ra, và giám đốc Muller cùng hai nhân viên bảo vệ lực lưỡng xông vào: "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền hai vị, nhưng chúng tôi vừa nhận được thông báo rằng tài khoản của anh có thể đang trong tình trạng tranh chấp!"

"Tranh chấp gì cơ?" Kỳ Hành lạnh lùng hỏi lại.

"Có người tuyên bố rằng họ cũng có quyền sở hữu đối với nội dung bên trong két sắt này." Ánh mắt của giám đốc Muller lộ ra vẻ gian xảo và đắc ý: “Đó chính là ông Mạc Hồng Sơn."

Quả nhiên là hắn! Tôi siết chặt bàn tay thành nắm đấm, không ngờ rằng bố của Mạc Trầm lại có thể trơ trẽn đến mức độ này!

"Thật là nực cười." Kỳ Hành vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: "Nếu có bất kỳ tranh chấp nào, xin hãy để bên kia giải quyết thông qua các thủ tục pháp lý. Còn bây giờ, chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức."

Tuy nhiên, các nhân viên bảo vệ đã nhanh chóng chắn ngang lối đi của chúng tôi: "E rằng chúng tôi không thể để hai vị mang bất cứ thứ gì ra khỏi đây."

"Chúng tôi đã không lấy bất cứ thứ gì cả." Kỳ Hành bình thản đáp lời: "Các anh có thể kiểm tra nếu muốn."

Giám đốc Muller tỏ vẻ nghi ngờ nhìn vào chiếc két sắt, và khi ông ta phát hiện ra chiếc hộp đựng tài liệu vẫn còn nguyên vẹn bên trong, ông ta liền ra hiệu cho các nhân viên bảo vệ tiến hành lục soát người chúng tôi. Tuy nhiên, họ đã không tìm thấy bất cứ thứ gì, vì Kỳ Hành đã khéo léo giấu những tài liệu đó vào một chiếc túi được may đặc biệt bên trong áo vest của anh.

"Xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý báu của hai vị." Giám đốc Muller tỏ vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải nhường đường cho chúng tôi rời đi.

Khi bước ra khỏi kho tiền và đi thang máy lên trên, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình căng như dây đàn, lo sợ rằng họ có thể đột ngột đổi ý và ngăn cản chúng tôi. Chỉ đến khi bước ra khỏi cửa ngân hàng và hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Chắc chắn là họ sẽ báo cáo lại tình hình cho Mạc Hồng Sơn." Kỳ Hành khẽ nói: "Chúng ta cần phải rời khỏi Thụy Sĩ ngay lập tức thôi."

"Khoan đã." Tôi kéo tay anh lại: "Còn bức ảnh kia thì sao? Nếu như bố tôi thực sự có liên quan đến dự án Hoa Sen Xanh đó..."

"Anh không tin vào điều đó." Kỳ Hành kiên quyết nói: "Rất có thể đây chỉ là một cái bẫy được giăng ra để hãm hại ông ấy mà thôi. Chúng ta cần phải tìm ra những bằng chứng xác thực hơn nữa."

Vừa nói, tôi vừa vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía bên kia đường – đó chính là Mạc Trầm! Hắn đang vội vã bước vào một quán cà phê, và đi cùng hắn là một người phụ nữ đeo kính râm đen, với vóc dáng có vẻ như là Bạch Linh!

"Kỳ Hành!" Tôi nắm chặt lấy tay anh: "Nhìn sang bên kia đường kìa!"

Kỳ Hành nhìn theo hướng tay tôi chỉ, và ánh mắt anh ấy ngay lập tức trở nên sắc bén: "Xem ra 'bệnh tình' của Mạc tiên sinh 'thuyên giảm' một cách nhanh chóng đến đáng ngạc nhiên."

"Chúng ta có nên đuổi theo bọn chúng không?"

"Quá nguy hiểm." Kỳ Hành lắc đầu: "Chúng ta nên quay trở lại khách sạn lấy hành lý, rồi đi thẳng đến sân bay thôi."

Trên đường trở về khách sạn, lòng tôi không ngừng dấy lên những cảm xúc bất an. Nếu như bố tôi thực sự có liên quan đến dự án Hoa Sen Xanh đó... Không, điều đó là không thể nào. Trong ký ức của tôi, bố tôi luôn là một người chính trực và liêm khiết, ngay cả khi công ty đang đứng trước bờ vực phá sản, ông ấy cũng không bao giờ làm bất cứ điều gì trái với pháp luật.

Trong phòng khách sạn, Kỳ Hành nhanh chóng thu dọn hành lý, còn tôi thì cẩn thận xem xét lại tập tài liệu công thức vừa lấy được từ ngân hàng. Khi lật đến trang cuối cùng, tôi chợt nhận thấy có một điều gì đó bất thường ở mép giấy – dường như nó dày hơn một chút so với những trang khác.

"Kỳ Hành," tôi phấn khích kêu lên: "Lấy đèn UV ra đây!"

Kỳ Hành nhanh chóng lấy ra một chiếc đèn UV nhỏ gọn từ một ngăn bí mật trong vali. Dưới ánh đèn UV dịu nhẹ, mặt sau của tờ giấy công thức dần hiện ra những hàng chữ ẩn: "Hồ sơ thực sự về dự án Hoa Sen Xanh được cất giấu dưới cây đàn piano lớn trong căn nhà cũ. Công thức hoàn chỉnh nằm trong lớp lót của két sắt. Hãy cẩn thận với Mạc, hắn đã phản bội tất cả chúng ta. – R"

"Cây đàn piano lớn trong căn nhà cũ..." Kỳ Hành trầm ngâm suy nghĩ: "Trong căn biệt thự của bố tôi bên hồ Geneva quả thực có một cây đàn piano lớn."

"Vậy chúng ta..."

Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cắt ngang lời nói của tôi. Kỳ Hành ra hiệu cho tôi cất tài liệu đi thật kỹ, rồi anh ấy tiến về phía cửa: "Ai ở ngoài đó?"

"Dịch vụ phòng ạ." Một giọng nam xa lạ vang lên: "Bữa trưa mà quý khách đã đặt trước ạ."

Cả hai chúng tôi đều trao đổi một ánh mắt đầy cảnh giác – chúng tôi hoàn toàn không hề đặt bữa trưa nào cả!

Kỳ Hành cẩn thận nhìn qua lỗ gắn trên cửa, và sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi: "Cảnh sát! Có ít nhất bốn người!"

"Cái gì?" Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh: "Chúng ta có cửa sau hay cửa sổ nào để thoát ra không?"

"Chúng ta đang ở tầng 18, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa." Kỳ Hành nhanh chóng lấy ra một chiếc thẻ phòng từ ví của mình và nhét vào tay tôi: "Phòng 1608 ở ngay bên cạnh, Trình Mặc đang đợi em ở đó. Hãy cố gắng leo xuống bằng đường thông gió trong phòng tắm."

"Vậy còn anh thì sao?"

"Anh sẽ cố gắng cầm chân bọn chúng." Kỳ Hành nhét tập tài liệu vào túi xách của tôi: "Nhớ kỹ những gì anh đã nói, căn biệt thự bên hồ Geneva, phía dưới cây đàn piano lớn."

Tiếng gõ cửa mỗi lúc một dồn dập hơn: "Ngài Kỳ, xin vui lòng mở cửa! Cảnh sát Thụy Sĩ đây!"

Tôi vội vàng lao vào phòng tắm, đẩy tấm chắn thông gió trên trần nhà lên. Trước khi chui vào bên trong, tôi quay đầu lại nhìn Kỳ Hành lần cuối: "Đừng có cố gắng làm anh hùng một mình đấy!"

Kỳ Hành vậy mà lại mỉm cười tinh nghịch: "Tuân lệnh, cô Vương Thúy Hoa ạ."

Tôi nhanh chóng chui vào đường ống thông gió tối tăm và chật hẹp, vừa cố gắng kéo tấm chắn về vị trí cũ, vừa nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bị phá tung và tiếng người nói tiếng Đức ồn ào. Đường ống thông gió này vừa hẹp vừa tối, tôi chỉ có thể mò mẫm bò về phía trước, cầu nguyện rằng mình có thể tìm thấy lối thông gió dẫn đến phòng 1608.
 
Back
Top Bottom