Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Báo Thù

Thiên Kim Báo Thù
Chương 20: Chương 20



“Bẫy sao?" Tôi thận trọng hỏi. Kỳ Hành dùng một chiếc que nhỏ cẩn thận cạy nắp hộp – bên trong là một bức ảnh. Anh đeo găng tay nhấc ảnh lên, chúng tôi cùng nhau xem xét.

Trong ảnh là ba người đàn ông trẻ tuổi đứng trước cổng nhà máy, tươi cười rạng rỡ. Tôi nhận ra ngay người bên trái là Mạc Hồng Sơn thời trẻ, người ở giữa có lẽ là bố của Kỳ Hành, còn người bên phải...

"Ông Lâm?"

Tôi chỉ vào người đàn ông cao gầy bên phải. Kỳ Hành gật đầu: "Đây là ảnh chụp chung lúc xây dựng nhà máy. Nhưng tại sao bây giờ nó lại ở đây?"

Tôi lật tấm ảnh, mặt sau có một dòng chữ nhỏ: "Hắn biết quá nhiều rồi – M"

"M... Mạc Hồng Sơn?"

Tôi đoán.

"Hoặc là một lời cảnh cáo." Giọng Kỳ Hành lạnh lẽo như băng: "Gần đây có người cố tình đặt nó ở đây, có lẽ là để..."

"Dụ anh đến?" Tôi chợt hiểu ra: "Đây là một cái bẫy!"

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô. Chúng tôi đồng thời tắt đèn pin, Kỳ Hành kéo mạnh tôi trốn sau một cỗ máy lớn. Tiếng bước chân từ xa vọng lại ngày càng gần, nghe có vẻ không chỉ có một người.

"...Chắc chắn hắn sẽ đến chứ?" Một giọng nam quen thuộc vang lên – là Mạc Trầm!

“Tin đã tung ra rồi." Giọng Bạch Linh đáp

lời: "Chỉ cần hắn đến xem ảnh, thì sẽ..."

"Thì sao?" Mạc Trầm sốt ruột hỏi.

"Thì sẽ gặp được bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng nha~"

Tiếng cười của Bạch Linh khiến tôi rùng mình. Tôi hé mắt nhìn trộm, thấy Mạc Trầm và Bạch Linh đang đứng ngay chỗ chúng tôi vừa nãy, ánh đèn pin chao đảo trong bóng tối.

Bạch Linh cúi xuống xem xét chiếc hộp kim loại, đột nhiên hét lên: "Có người động vào rồi!"

"Cái gì?" Giọng Mạc Trầm đột ngột cao vút.

"Ảnh bị lấy ra rồi!" Bạch Linh hoảng hốt nói: "Hắn đã đến đây!"

"Tìm!" Mạc Trầm quát lớn: "Có lẽ hắn vẫn còn quanh đây!"

Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Bàn tay Kỳ Hành nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, ra hiệu bảo tôi giữ bình tĩnh. Chúng tôi nín thở, lắng nghe tiếng bước chân dần tản ra xa. Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên!

Tôi hốt hoảng muốn tắt máy nhưng đã quá muộn –

"Ai ở đó?" Giọng Mạc Trầm vang lên ngay sát bên. Kỳ Hành quyết đoán nhặt một mảnh kim loại vỡ ném mạnh về phía xa. Một tiếng "choang" lớn vang lên, tiếng bước chân của Mạc Trầm và Bạch Linh lập tức rầm rập đuổi theo hướng đó.

“Đi mau!" Kỳ Hành kéo tay tôi chạy về phía cửa sau ở hướng ngược lại. Chúng tôi khom người di chuyển thật nhanh, vừa thấy cánh cửa bên thì tôi bất ngờ vấp phải vật gì đó, suýt chút nữa thì ngã nhào. Ánh đèn pin loé lên, tôi thấy một vật kim loại nhỏ.

Tôi tiện tay nhặt nó bỏ vào túi rồi tiếp tục theo Kỳ Hành lao ra ngoài. Ra khỏi nhà máy, chúng tôi chạy bán sống bán c.h.ế.t đến chỗ đỗ xe. Kỳ Hành nhanh chóng nổ máy, phải đến khi chạy được vài cây số mới dám giảm tốc độ.

"Phù..." Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi."

Vẻ mặt Kỳ Hành vẫn rất căng thẳng: "Bọn chúng biết tôi đang điều tra."

"Bức ảnh đó rõ ràng là một cái bẫy."

Tôi lấy vật nhỏ vừa nhặt được ra xem xét: "Bọn chúng muốn dụ anh đến... ơ?"

Trong tay tôi là một chiếc khuy măng sét tinh xảo, trên bề mặt có những đường xoắn ốc độc đáo.

"Đây là..." Kỳ Hành liếc nhìn, đột nhiên đạp phanh gấp dừng xe bên đường: "Đưa tôi xem!"

Anh ta nhận lấy chiếc khuy măng sét, tay hơi run run: "Đây là của bố tôi. Ngày ông ấy mất đã đeo đúng đôi khuy măng sét này!"

Tôi ghé sát lại quan sát: "Hình như trên này có... vết xước?"

Kỳ Hành lấy từ ví ra một tấm ảnh, đó là ảnh chân dung trang trọng của bố anh. Phóng to ảnh lên, quả thật ông ấy đang đeo đôi khuy măng sét này, và –

"Khuy măng sét bên trái có cùng kiểu vân xoắn ốc!"

Tôi kinh ngạc kêu lên: "Anh chỉ có một chiếc thôi sao?"

"Đúng vậy, chiếc còn lại chưa bao giờ tìm thấy."

Giọng Kỳ Hành căng thẳng: "Cho đến tận bây giờ."

Đầu óc tôi hoạt động hết công suất: "Vậy nên đây không phải là do vô tình rơi ra. Chiếc khuy măng sét bị văng ra trong vụ nổ, bị ai đó nhặt được, rồi bây giờ lại xuất hiện ở đó..."

"Là Mạc Hồng Sơn." Kỳ Hành siết chặt vô lăng: "Chỉ có ông ta là có mặt ở đó vào thời điểm đó."

Tôi chợt nhớ ra điều gì, vội lấy điện thoại từ túi xách ra, mở tấm ảnh chụp gần đây của Mạc Trầm mà Trình Mặc đã gửi cho tôi – trên cổ tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ cổ, trên dây đeo có một vết xước rất đặc biệt.
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 21: Chương 21



"Kỳ Hành," giọng tôi run run: "anh có nhớ hình dạng vết đạn trên tường không?"

Kỳ Hành lập tức hiểu ý tôi, mở bức ảnh chụp vết đạn trong điện thoại ra. Chúng tôi đặt hai bức ảnh cạnh nhau để so sánh – Vết xước trên đồng hồ của Mạc Trầm hoàn toàn trùng khớp với vết đạn trên tường!

"Không thể nào..." Kỳ Hành hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc: "Mạc Trầm năm nay mới 28 tuổi, mười lăm năm trước cậu ta mới..."

"13 tuổi." Tôi tiếp lời: "Nhưng đủ tuổi để cầm s.ú.n.g rồi. Có lẽ bố hắn đã dẫn hắn đi cùng?"

Sắc mặt Kỳ Hành trở nên vô cùng đáng sợ: "Nếu đúng là như vậy... vậy thì tay Mạc Trầm đã sớm nhuốm m.á.u rồi."

Sống lưng tôi chợt lạnh buốt. Kiếp trước tôi cứ nghĩ Mạc Trầm chỉ là một tên khốn nạn tham tiền, không ngờ hắn lại có thể là hung thủ g.i.ế.c người thực sự!

Vụ "tai nạn xe" kia có lẽ cũng không phải là một hành động bột phát...

"Chúng ta cần thêm bằng chứng." Kỳ Hành khởi động lại xe: "Trước tiên hãy đến gặp mẹ tôi, có lẽ bà ấy biết điều gì đó."

Tôi gật đầu, chợt nhớ ra thứ còn lại trong túi: "À phải rồi, tôi còn nhặt được cái này nữa."

Đó là một chiếc USB nhỏ, trông còn khá mới, chắc là vừa mới bị rơi không lâu.

"Có lẽ là của Bạch Linh." Tôi cầm chiếc USB xem xét: "Có muốn xem thử bên trong có gì không?"

Kỳ Hành tìm một chỗ đỗ xe, tôi lấy máy tính xách tay ra cắm USB vào. Bên trong chỉ có một thư mục được mã hóa, tôi thử nhập ngày sinh của Bạch Linh – sai. Ngày sinh của Mạc Trầm – sai.

"Để tôi thử xem..." Tôi nhập "Bạch Liên Hoa trỗi dậy", mật khẩu không đúng; "Trà xanh" – vẫn không được.

"Người đàn bà này..."

Tôi lầm bầm, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi gõ "Sơ Hạ c.h.ế.t đi". Thư mục lập tức mở ra.

"...Cô ta đúng là không thèm che giấu sự căm ghét dành cho tôi."

Tôi cạn lời nhìn màn hình. Trong thư mục chứa một loạt tài liệu và hình ảnh, phần lớn là ghi lại những hoạt động theo dõi tôi – tôi đi đâu, gặp ai, mua sắm những gì. Nhưng đáng chú ý nhất là một thư mục con có tên "Kế hoạch B".

Khi mở thư mục này, tôi và Kỳ Hành đồng thời hít một hơi lạnh. Bên trong ghi chép chi tiết cách thức thêm các thành phần bị cấm vào mỹ phẩm của tôi, sau đó tố cáo lên cơ quan quản lý. Thời gian được ấn định đúng vào ngày ra mắt sản phẩm mới vào tuần tới!

"Con đàn bà này..." Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Kiếp trước cô ta cũng dùng trò này rồi!"

Kỳ Hành nhíu mày: "Kiếp trước?"

Chết tiệt, lỡ lời rồi. Tôi vội vàng chuyển chủ đề: "Ý tôi là... cái thủ đoạn này của cô ta quá cũ kỹ, cứ như học từ kiếp trước ấy."

Kỳ Hành nhìn tôi sâu thăm thẳm, không hỏi thêm nữa mà chỉ tay vào màn hình: "Xem danh sách liên lạc này đi."

Tôi nhìn kỹ, trên danh sách hiện rõ tên Vương Đại Lực! Còn có vài nhân viên ở các phòng ban khác trong công ty tôi,

thậm chí cả... Tiểu Lâm, trợ lý của tôi?

"Không thể nào!" Tôi buột miệng: "Tiểu Lâm đi theo tôi đã ba năm rồi, kiếp trước cô ấy..."

Lại lỡ lời nữa rồi. Tôi vội im bặt, nhưng Kỳ Hành đã kịp nắm bắt từ khóa.

"Kiếp trước?" Anh ta lặp lại, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Ninh Sơ Hạ, rốt cuộc cô..."

"Chúng ta phải đi thôi!" Tôi vội vã đóng sập máy tính: "Không nhanh lên là muộn giờ đến nhà hàng mất."

Kỳ Hành không nhúc nhích, mà nhìn thẳng vào mắt tôi: "Cô nhớ chuyện của kiếp trước, đúng không?"

Tim tôi như ngừng đập. Anh ấy biết rồi sao? Anh ấy có tin không?

"Tôi..." Tôi há miệng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Giấc mơ đó," Kỳ Hành khẽ nói: "tôi đã mơ thấy cô gặp tai nạn xe, trước khi c.h.ế.t còn nói 'Nếu có thể làm lại lần nữa'... đó không phải là mơ, đúng không?"

Hốc mắt tôi chợt ướt nhòe. Anh ấy vậy mà vẫn luôn nhớ? Nhớ tôi của "kiếp trước" khi sắp lìa đời sao?

"Anh... anh thật sự cũng sống lại rồi sao?"

Tôi dè dặt hỏi. Kỳ Hành lắc đầu: "Không, tôi chỉ là... luôn mơ thấy giấc mơ đó. Cho đến khi một tháng trước nhìn thấy tin tức cô hủy hôn, đột nhiên tôi có một cảm giác mãnh liệt, cô gái trong mơ chính là cô."

Tôi không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu nhìn những ngón tay của mình.

“Vậy thì," Kỳ Hành chậm rãi xâu chuỗi các mảnh ghép: "cô nhớ những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, bao gồm cả... việc cô đã c.h.ế.t như thế nào?"

Tôi gật đầu, giọng nói gần như không thể nghe thấy: "Mạc Trầm và Bạch Linh... bọn họ đã tạo ra vụ tai nạn xe đó."

Tay Kỳ Hành bất ngờ siết chặt vô lăng, các khớp ngón tay trắng bệch: "Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá."

"Chúng ta." Tôi sửa lời anh: "Chúng ta sẽ khiến chúng phải trả giá."

Kỳ Hành quay đầu nhìn tôi, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt anh dần tan đi: "Vậy ra đó là lý do cô đột ngột hủy hôn, tại sao cô biết nhiều chuyện nội bộ đến vậy..."

"Đúng vậy." Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thú nhận bí mật lại tốt hơn tôi tưởng: "Sau khi sống lại, tôi đã luôn cố gắng thu thập bằng chứng, chuẩn bị cho việc trả thù."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 22: Chương 22



"Bây giờ chúng ta có nhiều bằng chứng hơn rồi." Kỳ Hành chỉ vào chiếc USB: "Đủ để đưa Bạch Linh vào tù."

"Nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với Mạc Trầm và bố hắn." Tôi cau mày: "Chúng ta cần chứng minh được sự liên quan của họ đến cái c.h.ế.t của chú Kỳ."

Kỳ Hành trầm ngâm một lát: "Mẹ tôi có lẽ biết điều gì đó. Bà ấy và dì Ninh... năm xưa họ là những người trong cuộc."

Tôi liếc nhìn đồng hồ: "Chúng ta nên đi thôi, không thể để họ đợi quá lâu."

Trên đường đến nhà hàng, tâm trạng tôi rối bời. Kỳ Hành đã biết bí mật của tôi, nhưng anh ấy không hề chế giễu mà ngược lại... còn tin tưởng tôi.

Cảm giác được tin tưởng này, kể từ khi sống lại đây là lần đầu tiên.

"À phải rồi," tôi chợt nhớ ra một vấn đề: "nếu cái thỏa thuận liên hôn đó là thật... tại sao bố mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến?"

Vẻ mặt Kỳ Hành trở nên hơi kỳ lạ: "Bởi vì... người kia trong thỏa thuận không phải là tôi."

"Cái gì?" Tôi trợn tròn mắt: "Vậy là ai?"

"Anh trai tôi." Giọng Kỳ Hành có chút trầm xuống: "Kỳ Sâm."

Tôi suýt nghẹn: "Anh còn có anh trai nữa sao?!"

"Cùng bố khác mẹ, hơn tôi mười tuổi." Kỳ Hành giải thích ngắn gọn: "Hiện đang ở nước ngoài."

Lượng thông tin này quá lớn! Tôi vừa định hỏi thêm thì đã đến nhà hàng.

"Sẵn sàng chưa?" Kỳ Hành đỗ xe xong, quay sang tôi: "Đêm của sự thật."

Tôi hít một hơi thật sâu, siết chặt chiếc túi đựng chiếc khăn lụa xanh và bức ảnh: "Sự thật quan trọng hơn trả thù, đúng không?"

Kỳ Hành khẽ mỉm cười, đưa tay giúp tôi tháo dây an toàn: "Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Ngón tay anh vô tình chạm nhẹ vào xương quai xanh của tôi, vùng da nhỏ bé ấy lập tức nóng ran như bị đốt. Tôi vội vàng xuống xe, sợ anh nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.

Có thêm một đồng minh trên con đường trả thù là một chuyện tốt, nhưng nếu đồng minh này khiến tim tôi đập loạn nhịp... thì lại hơi nguy hiểm. Dù sao thì, sống lại là để trả thù, không phải để yêu đương! ...Đúng không?

Đứng trước cửa phòng VIP của nhà hàng Vân Đỉnh, tôi đã chỉnh sửa vạt váy không biết bao nhiêu lần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng.

"Thư giãn đi," Kỳ Hành khẽ nhắc nhở: "cô mà cứ kéo cái váy đó nữa, nó sắp phản đối rồi đấy."

Tôi buông vạt váy đã bị tôi vò nát, hít một hơi thật sâu: "Anh có chắc là mẹ anh sẽ không bất ngờ lôi ra một bản hợp đồng hôn ước từ hai mươi năm trước rồi đập lên bàn không?"

"Không chắc." Kỳ Hành vậy mà lại bật cười: "Nhưng tôi chắc chắn nếu cô còn lảng vảng ở cửa, nhân viên phục vụ sẽ gọi cảnh sát bắt người khả nghi đấy."

Tôi liếc xéo anh một cái, vừa định đáp trả thì cửa phòng riêng bất ngờ mở ra. Một quý bà mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt thanh lịch đứng đó, đường nét trên khuôn mặt có đến bảy phần giống Kỳ Hành.

"Hai đứa định đứng ở cửa đến tận lúc nhà hàng đóng cửa sao?"

Giọng bà dịu dàng nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ. Mẹ tôi thò đầu ra từ phía sau bà: "Sơ Hạ! Sao con không vào?"

Bên trong phòng riêng, hai người mẹ đã gọi món xong, trên bàn thậm chí còn có một chai rượu vang đỏ đã được mở. Xem ra trong lúc tôi và Kỳ Hành còn chần chừ, họ đã bắt đầu dùng bữa rồi.

"Mẹ, dì Kỳ." Tôi ngoan ngoãn chào, cố gắng giữ vẻ thục nữ nhưng lại vô tình giẫm phải vạt váy, suýt chút nữa thì ngã nhào về phía trước – Kỳ Hành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo tôi, còn tôi thì theo phản xạ túm chặt lấy cà vạt anh làm điểm tựa.

Kết quả là chúng tôi đứng im trong một tư thế vô cùng ái muội: anh cúi đầu, tôi ngước lên, mặt hai người gần đến mức có thể đếm được cả lông mi của nhau.

"Khụ khụ!" Mẹ tôi ho khan một tiếng rõ to. Tôi và Kỳ Hành giật mình tách ra như thể bị điện giật.

Mặt tôi nóng ran như muốn bốc khói, vành tai Kỳ Hành cũng hiếm thấy ửng đỏ.

"Các con đúng là tràn đầy sức trẻ." Mẹ của Kỳ Hành – dì Lâm Uyển khẽ cười nói, ánh mắt bà đầy ẩn ý liếc qua liếc lại giữa tôi và Kỳ Hành.

Chúng tôi ngượng ngùng ngồi vào chỗ. Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng lách cách khẽ khàng của d.a.o nĩa.

"Vậy thì," dì Lâm Uyển là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lấy từ trong túi xách ra chiếc khăn lụa xanh kia: "Huyên Huyên, cậu vẫn còn giữ nó."

Mẹ tôi – Ninh Huyên, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Uyển Uyển, cậu cũng giữ..."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 23: Chương 23



Hai người mẹ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt trào ra. Tôi và Kỳ Hành nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm gì.

"Cái đó..." Tôi cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Chiếc khăn này có ý nghĩa đặc biệt gì ạ?"

"Là khăn chúng ta mua trong chuyến du lịch tốt nghiệp đại học."

Mẹ tôi lau khóe mắt: "Ở Hàng Châu, cậu còn nhớ không Uyển Uyển? Hôm đó trời mưa phùn..."

"Bốn người chúng ta đã đi cùng nhau." Dì Lâm Uyển nhẹ nhàng nói thêm, ánh mắt nhìn xa xăm: "Tớ, Huyên Huyên, Kỳ Minh, và cả... Mạc Hồng Sơn."

Tôi và Kỳ Hành đồng thời ngồi thẳng lưng. Mạc Hồng Sơn! Bố của Mạc Trầm!

"Mẹ," tôi cẩn thận hỏi: "mẹ và chú Mạc Hồng Sơn quen nhau lắm ạ?"

Hai người mẹ trao nhau một ánh mắt phức tạp.

"Anh ta từng theo đuổi cả hai chúng ta." Mẹ tôi bất ngờ tiết lộ: "Theo đuổi Uyển Uyển trước, bị từ chối rồi lại quay sang theo đuổi mẹ."

Dì Lâm Uyển khẽ cười lạnh: "Sau khi bị cả hai chúng ta từ chối, anh ta đã ôm hận.”

“Sau này biết Uyển Uyển và Kỳ Minh ở bên nhau, thì càng..."

"Đợi đã!" Đầu óc tôi hơi rối: "Vậy Mạc Hồng Sơn hận các mẹ là vì... tình cảm không thành?"

"Không chỉ có vậy." Ngón tay dì Lâm Uyển nhẹ nhàng vuốt v3 chiếc khăn lụa xanh, rồi đột nhiên bắt đầu gỡ những đường chỉ: "Anh ta hận chúng ta, vì chúng ta biết bí mật của anh ta."

Tôi và Kỳ Hành nín thở, nhìn bà lấy ra từ lớp lót của chiếc khăn một mảnh giấy đã ố vàng – không, đó là một mẩu vải nhỏ, trên đó có những nét chữ màu nâu sẫm.

"Đây là..." Giọng Kỳ Hành trở nên căng thẳng.

“Di thư bằng m.á.u của bố con." Nước mắt dì Lâm Uyển rơi xuống vệt vải: "Ông ấy đã viết trước khi qua đời, và dì Uyển đã giấu nó trong chiếc khăn lụa."

Mẹ tôi tiếp lời: "Hôm đó bốn người chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà máy, Kỳ Minh nói có một phát hiện quan trọng muốn thông báo. Nhưng chúng ta đã đến muộn, khi tới nơi thì chỉ thấy..."

"Chỉ thấy Mạc Hồng Sơn đang cầm súng." Giọng dì Lâm Uyển run rẩy: "Kỳ Minh đã trúng đạn, anh ấy nhìn thấy chúng ta, dùng chút sức lực cuối cùng để viết những chữ này, rồi..."

"Rồi Mạc Hồng Sơn kích nổ quả b.o.m đã chuẩn bị sẵn."

Mẹ tôi nói xong, nước mắt đã tuôn rơi. Tôi và Kỳ Hành kinh hoàng đến mức không thốt nên lời. Tôi lén nắm lấy tay Kỳ Hành dưới gầm bàn, cảm nhận được những ngón tay lạnh buốt, hơi run rẩy của anh.

"Trên đó viết gì vậy?" Tôi khẽ hỏi. Dì Lâm Uyển mở mảnh vải ra, trên đó những nét chữ bằng m.á.u đã nhòe đi, chỉ còn đọc được lờ mờ: "Công thức ở phòng thí nghiệm M, cẩn thận Lâm"

"Công thức?" Tôi nhíu mày: "Công thức gì?"

Hai người mẹ lại nhìn nhau: "Năm đó bốn người chúng ta đã cùng nhau nghiên cứu và phát triển," mẹ tôi khẽ giải thích: "một công thức mỹ phẩm mang tính đột phá, có thể..."

"Có thể làm chậm quá trình lão hóa." Dì Lâm Uyển tiếp lời: "Mạc Hồng Sơn muốn độc chiếm công thức để bán cho tập đoàn nào trả giá cao nhất, Kỳ Minh đã phản đối, nói rằng muốn mang lại lợi ích cho tất cả mọi người..."

"Vậy nên hắn đã g.i.ế.c bố con." Giọng Kỳ Hành lạnh lẽo như băng.

"Không chỉ có vậy." Mẹ tôi cười cay đắng: "Hắn còn vu oan cho ông Lâm, khiến chúng ta hiểu lầm là do nhà họ Lâm đứng sau."

Đầu óc tôi quay cuồng: "Vậy ra việc Ninh thị và Lâm thị đoạn tuyệt quan hệ... là vì sự hiểu lầm này?"

Hai người mẹ gật đầu nặng nề.

"Vậy công thức thì sao?" Tôi vội hỏi: "Bây giờ nó ở đâu?"

"Đây mới là điều trớ trêu nhất." Dì Lâm Uyển bất chợt bật cười: "Nó ở ngay trước mắt cháu đấy."

"Cái gì cơ?"

"Sản phẩm chủ lực mới của công ty con hiện tại," mẹ tôi giải thích: "thành phần cốt lõi chính là phiên bản cải tiến của công thức đó."

Tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi ghế: "Sao con lại không biết?"

"Bởi vì công thức đã được chia làm ba phần." Dì Lâm Uyển nói: "Cô, Huyên Huyên, và Kỳ Minh mỗi người giữ một phần. Sau khi Kỳ Minh mất, phần của anh ấy đã bị Mạc Hồng Sơn cướp đoạt, nhưng lại thiếu mất một khâu quan trọng..."

"Vậy nên Mạc Hồng Sơn muốn có một công thức hoàn chỉnh!"

Tôi chợt hiểu ra: "Còn con và Kỳ Hành bây giờ..."

"Đang hoàn thành những gì mà năm xưa chúng ta còn dang dở." Mẹ tôi mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt đầy tự hào. Lượng thông tin quá lớn khiến tôi nhất thời khó mà tiêu hóa hết.

Vừa định hỏi thêm chi tiết thì tôi bất ngờ nhận ra ánh mắt dì Lâm Uyển đang dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của tôi và Kỳ Hành. Lúc này tôi mới nhận ra chúng tôi vẫn đang nắm tay nhau, vội vàng muốn rụt tay lại nhưng Kỳ Hành đã nắm chặt hơn.

"Mẹ, dì Ninh," Kỳ Hành đột nhiên lên tiếng, giọng nói kiên định: "Con và Sơ Hạ sẽ hoàn thành tâm nguyện của mọi người. Nhưng trước hết, chúng con cần thêm bằng chứng để đối phó với Mạc Hồng Sơn."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 24: Chương 24



Hai người mẹ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt trào ra. Tôi và Kỳ Hành nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm gì.

"Cái đó..." Tôi cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Chiếc khăn này có ý nghĩa đặc biệt gì ạ?"

"Là khăn chúng ta mua trong chuyến du lịch tốt nghiệp đại học."

Mẹ tôi lau khóe mắt: "Ở Hàng Châu, cậu còn nhớ không Uyển Uyển? Hôm đó trời mưa phùn..."

"Bốn người chúng ta đã đi cùng nhau." Dì Lâm Uyển nhẹ nhàng nói thêm, ánh mắt nhìn xa xăm: "Tớ, Huyên Huyên, Kỳ Minh, và cả... Mạc Hồng Sơn."

Tôi và Kỳ Hành đồng thời ngồi thẳng lưng. Mạc Hồng Sơn! Bố của Mạc Trầm!

"Mẹ," tôi cẩn thận hỏi: "mẹ và chú Mạc Hồng Sơn quen nhau lắm ạ?"

Hai người mẹ trao nhau một ánh mắt phức tạp.

"Anh ta từng theo đuổi cả hai chúng ta." Mẹ tôi bất ngờ tiết lộ: "Theo đuổi Uyển Uyển trước, bị từ chối rồi lại quay sang theo đuổi mẹ."

Dì Lâm Uyển khẽ cười lạnh: "Sau khi bị cả hai chúng ta từ chối, anh ta đã ôm hận.”

“Sau này biết Uyển Uyển và Kỳ Minh ở bên nhau, thì càng..."

"Đợi đã!" Đầu óc tôi hơi rối: "Vậy Mạc Hồng Sơn hận các mẹ là vì... tình cảm không thành?"

"Không chỉ có vậy." Ngón tay dì Lâm Uyển nhẹ nhàng vuốt v3 chiếc khăn lụa xanh, rồi đột nhiên bắt đầu gỡ những đường chỉ: "Anh ta hận chúng ta, vì chúng ta biết bí mật của anh ta."

Tôi và Kỳ Hành nín thở, nhìn bà lấy ra từ lớp lót của chiếc khăn một mảnh giấy đã ố vàng – không, đó là một mẩu vải nhỏ, trên đó có những nét chữ màu nâu sẫm.

"Đây là..." Giọng Kỳ Hành trở nên căng thẳng.

“Di thư bằng m.á.u của bố con." Nước mắt dì Lâm Uyển rơi xuống vệt vải: "Ông ấy đã viết trước khi qua đời, và dì Uyển đã giấu nó trong chiếc khăn lụa."

Mẹ tôi tiếp lời: "Hôm đó bốn người chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà máy, Kỳ Minh nói có một phát hiện quan trọng muốn thông báo. Nhưng chúng ta đã đến muộn, khi tới nơi thì chỉ thấy..."

"Chỉ thấy Mạc Hồng Sơn đang cầm súng." Giọng dì Lâm Uyển run rẩy: "Kỳ Minh đã trúng đạn, anh ấy nhìn thấy chúng ta, dùng chút sức lực cuối cùng để viết những chữ này, rồi..."

"Rồi Mạc Hồng Sơn kích nổ quả b.o.m đã chuẩn bị sẵn."

Mẹ tôi nói xong, nước mắt đã tuôn rơi. Tôi và Kỳ Hành kinh hoàng đến mức không thốt nên lời. Tôi lén nắm lấy tay Kỳ Hành dưới gầm bàn, cảm nhận được những ngón tay lạnh buốt, hơi run rẩy của anh.

"Trên đó viết gì vậy?" Tôi khẽ hỏi. Dì Lâm Uyển mở mảnh vải ra, trên đó những nét chữ bằng m.á.u đã nhòe đi, chỉ còn đọc được lờ mờ: "Công thức ở phòng thí nghiệm M, cẩn thận Lâm"

"Công thức?" Tôi nhíu mày: "Công thức gì?"

Hai người mẹ lại nhìn nhau: "Năm đó bốn người chúng ta đã cùng nhau nghiên cứu và phát triển," mẹ tôi khẽ giải thích: "một công thức mỹ phẩm mang tính đột phá, có thể..."

"Có thể làm chậm quá trình lão hóa." Dì Lâm Uyển tiếp lời: "Mạc Hồng Sơn muốn độc chiếm công thức để bán cho tập đoàn nào trả giá cao nhất, Kỳ Minh đã phản đối, nói rằng muốn mang lại lợi ích cho tất cả mọi người..."

"Vậy nên hắn đã g.i.ế.c bố con." Giọng Kỳ Hành lạnh lẽo như băng.

"Không chỉ có vậy." Mẹ tôi cười cay đắng: "Hắn còn vu oan cho ông Lâm, khiến chúng ta hiểu lầm là do nhà họ Lâm đứng sau."

Đầu óc tôi quay cuồng: "Vậy ra việc Ninh thị và Lâm thị đoạn tuyệt quan hệ... là vì sự hiểu lầm này?"

Hai người mẹ gật đầu nặng nề.

"Vậy công thức thì sao?" Tôi vội hỏi: "Bây giờ nó ở đâu?"

"Đây mới là điều trớ trêu nhất." Dì Lâm Uyển bất chợt bật cười: "Nó ở ngay trước mắt cháu đấy."

"Cái gì cơ?"

"Sản phẩm chủ lực mới của công ty con hiện tại," mẹ tôi giải thích: "thành phần cốt lõi chính là phiên bản cải tiến của công thức đó."

Tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi ghế: "Sao con lại không biết?"

"Bởi vì công thức đã được chia làm ba phần." Dì Lâm Uyển nói: "Cô, Huyên Huyên, và Kỳ Minh mỗi người giữ một phần. Sau khi Kỳ Minh mất, phần của anh ấy đã bị Mạc Hồng Sơn cướp đoạt, nhưng lại thiếu mất một khâu quan trọng..."

"Vậy nên Mạc Hồng Sơn muốn có một công thức hoàn chỉnh!"

Tôi chợt hiểu ra: "Còn con và Kỳ Hành bây giờ..."

"Đang hoàn thành những gì mà năm xưa chúng ta còn dang dở." Mẹ tôi mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt đầy tự hào. Lượng thông tin quá lớn khiến tôi nhất thời khó mà tiêu hóa hết.

Vừa định hỏi thêm chi tiết thì tôi bất ngờ nhận ra ánh mắt dì Lâm Uyển đang dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của tôi và Kỳ Hành. Lúc này tôi mới nhận ra chúng tôi vẫn đang nắm tay nhau, vội vàng muốn rụt tay lại nhưng Kỳ Hành đã nắm chặt hơn.

"Mẹ, dì Ninh," Kỳ Hành đột nhiên lên tiếng, giọng nói kiên định: "Con và Sơ Hạ sẽ hoàn thành tâm nguyện của mọi người. Nhưng trước hết, chúng con cần thêm bằng chứng để đối phó với Mạc Hồng Sơn."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 25: Chương 25



"Đây là bằng chứng cho thấy mùa hè sắp đến."

Tôi đón lấy chiếc USB, tim đập thình thịch: "Vậy ra Mạc Trầm tiếp cận tôi..."

"Là vì công thức." Mẹ tôi quả quyết: "Mạc Hồng Sơn luôn muốn có được bản đầy đủ."

"Vậy cái thỏa thuận hôn ước kia là thế nào?" Tôi nhớ lại điều mà Kỳ Hành đã từng nhắc đến.

Hai người mẹ đồng loạt lộ vẻ bối rối.

"À ừm..." Mẹ tôi ấp úng: "Đó chỉ là một trò đùa thời trẻ của chúng ta thôi mà..."

"Không phải là trò đùa." Cô Lâm Uyển vội vàng đính chính: "Đó là một sự đảm bảo. Chúng tôi lo sợ công thức này sẽ gây ra họa sát thân, nên đã giao ước nếu một trong hai nhà sinh con trai, nhà còn lại sinh con gái..."

"Thì sẽ để chúng kết hôn, cùng nhau bảo vệ công thức." Tôi nói nốt câu, không quên đảo mắt: "Thật là một sự lãng mạn c.h.ế.t người!"

Kỳ Hành khẽ siết tay tôi: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không vì chuyện này mà..."

"Em biết." Tôi cắt ngang lời anh, đột nhiên cảm thấy hơi bực bội: "Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải tìm được bằng chứng về vụ mưu sát của Mạc Hồng Sơn."

"Về chuyện này..." Cô Lâm Uyển ngập ngừng một lát: "Có một nơi các cháu nên đến xem. Kỳ Minh trước khi qua đời đã cất giấu một số tài liệu ở phòng thí nghiệm M."

"Phòng thí nghiệm M?" Kỳ Hành cau mày hỏi: "Nó ở đâu?"

"Chính là nơi mà chiều nay hai con đã đến đấy." Mẹ tôi bất ngờ nói: "Tầng hầm của cái nhà máy bỏ hoang kia."

Tôi và Kỳ Hành đồng thời mở to mắt. Hôm nay chúng tôi đã ở đó! Còn chạm mặt cả Mạc Trầm và Bạch Linh nữa!

"Mẹ," tôi chợt nhớ ra một điều: "Sao mẹ biết hôm nay chúng con đã đến nhà máy?"

Hai người mẹ trao nhau một nụ cười đầy bí ẩn.

"Là Tiểu Lâm đã nói cho chúng ta biết." Mẹ tôi đáp.

"Tiểu Lâm?!" Tôi suýt làm đổ cả cốc nước: "Cô ấy... cô ấy là người của các người?"

"Là do dì sắp xếp cả." Cô Lâm Uyển bình tĩnh nói: "Ba năm trước dì đã cho cô ấy đến làm việc bên cạnh cháu rồi."

Thế giới quan của tôi lại một lần nữa bị chấn động. Cô trợ lý bé nhỏ mà tôi vẫn tin tưởng, hóa ra lại là gián điệp do mẹ Kỳ Hành cài vào?!

"Vậy... vậy cô ấy có biết chuyện con sống lại không?" Tôi buột miệng thốt ra, rồi ngay lập tức muốn cắn cho rách lưỡi mình.

"Sống lại?" Hai người mẹ đồng thanh hỏi, ánh mắt dò xét.

Kỳ Hành ở dưới bàn đạp mạnh vào chân tôi một cái.

"Ý con là... xem xét... xem xét lại vụ án này!" Tôi vội vàng chữa cháy: "Ha ha, lỡ lời thôi ạ!"

Hai người mẹ nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, rõ ràng là chưa hoàn toàn tin. Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên -- là Tiểu Lâm gọi.

"Ninh tổng!" Giọng cô ấy đầy lo lắng: "Bạch Linh vừa dẫn người xông vào phòng thí nghiệm của công ty, bảo vệ đã chặn lại nhưng có lẽ cô ta đã chụp trộm được tài liệu rồi!"

Tôi bật dậy: "Tôi về ngay!"

Cúp máy, tôi nhanh chóng giải thích tình hình. Kỳ Hành lập tức đứng dậy: "Anh đưa em về."

"Cẩn thận Mạc Hồng Sơn." Cô Lâm Uyển nghiêm giọng dặn dò: "Hắn bây giờ như chó cùng rứt giậu, không chuyện gì là không dám làm đâu."

Mẹ tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Sơ Hạ, dù con quyết định thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ con. Nhưng con nhớ..." Bà nhìn Kỳ Hành đầy ẩn ý: "Có những mối duyên phận, vốn dĩ đã được định sẵn rồi."

"Mẹ!" Mặt tôi đỏ bừng lên tận mang tai: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu ạ!"

Vội vã chào tạm biệt hai người mẹ, tôi và Kỳ Hành nhanh chóng ra bãi đỗ xe. Gió đêm thổi nhẹ, khẽ làm dịu đi gò má đang nóng ran của tôi.

"Vậy ra Tiểu Lâm là người của mẹ tôi."

Tôi vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng: "Thảo nào cô ấy luôn xuất hiện vào những thời điểm quan trọng..."

"Sơ Hạ." Kỳ Hành đột nhiên dừng bước, xoay người đối diện với tôi: "Về chuyện em sống lại..."

"Anh đã hứa là không hỏi nữa mà!" Tôi căng thẳng lùi lại một bước.

"Anh không có ý truy hỏi." Kỳ Hành tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi: "Anh chỉ muốn nói... dù em đã trải qua những gì, ở kiếp này, anh sẽ đảm bảo một kết cục khác."

Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt anh chân thành đến mức khiến tim tôi hẫng một nhịp. Tôi khẽ hé môi, nhưng lại không biết phải nói gì.

"Đi thôi." Cuối cùng anh cũng phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta cần giải quyết chuyện của Bạch Linh trước đã."

Chúng tôi vừa lên xe thì điện thoại của tôi lại vang lên. Lần này là Trình Mặc: "Ninh tiểu thư, có một phát hiện quan trọng. Mạc Trầm và Bạch Linh đang tập hợp giới truyền thông, chuẩn bị tổ chức một cuộc họp báo vào ngày mai, nội dung liên quan đến sản phẩm mới của công ty cô."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 26: Chương 26



Tôi lập tức hiểu ra: "Bọn họ định chơi xấu, tung tin đồn thất thiệt về sản phẩm của chúng ta trước một bước!"

Kỳ Hành đạp ga, chiếc xe vọt ra khỏi bãi đỗ: "Chúng ta có kịp ngăn chặn không?"

"Không chắc." Tôi cắn môi suy nghĩ: "Nhưng nếu lấy được tài liệu mật từ phòng thí nghiệm M..."

"Đi ngay." Kỳ Hành dứt khoát bẻ lái: "Nhà máy chỉ cách đây hai mươi phút lái xe."

Tôi vội nhắn tin cho Tiểu Lâm, yêu cầu cô ấy kiểm tra kỹ lưỡng xem phòng thí nghiệm bị mất những tài liệu gì và tăng cường công tác an ninh.

Gửi tin nhắn xong, tôi ngước mắt nhìn cảnh đêm lướt nhanh ngoài cửa sổ, bất chợt cảm thấy một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận. Kiếp trước, tôi chỉ là một con rối bị lợi dụng, kiếp này, tôi đã đứng giữa tâm bão, nắm trong tay chìa khóa để thay đổi tất cả.

"Kỳ Hành," tôi khẽ hỏi: "nếu chúng ta tìm được bằng chứng, anh định xử lý Mạc Hồng Sơn thế nào?"

Gương mặt góc cạnh của anh ẩn hiện dưới ánh đèn đường: "Chúng ta sẽ dùng pháp luật trừng trị hắn. Nhưng trước tiên..." Anh liếc nhìn tôi: "Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho em và dì Ninh."

"Tôi không sợ hắn." Tôi siết chặt nắm tay: "Kiếp này, tôi sẽ không để ai muốn làm gì thì làm nữa."

Khóe miệng Kỳ Hành khẽ cong lên: "Đây chính là điều mà tôi luôn trân trọng ở em."

Tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp. Chết tiệt, người đàn ông này chỉ cần một câu nói vu vơ cũng đủ khiến tôi bối rối!

"Tập trung lái xe!" Tôi gắt gỏng, vội quay mặt nóng ran ra phía cửa sổ.

Kỳ Hành khẽ bật cười, không nói thêm gì. Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu, đêm nay có thể là đêm quyết định, hé lộ tất cả những bí mật ẩn giấu.

Dù phòng thí nghiệm M có cất giấu điều gì, chúng tôi cũng sẽ lật tung nó lên, và sau đó – bắt những kẻ đã gây tổn thương cho chúng tôi phải trả giá đắt.

"Em chắc chắn là ở đây chứ?"

Tôi dùng đèn pin rọi vào cánh cửa sắt gỉ sét dẫn xuống tầng hầm nhà máy. Trên tay nắm cửa quấn ít nhất ba chiếc khóa mới toanh, còn dán thêm tấm biển cảnh báo ố vàng: "NGUY HIỂM! CẤM VÀO!"

Kỳ Hành cẩn thận xem xét ổ khóa, khẽ nhíu mày: "Gần đây có người đã đến đây."

Tôi tiến sát lại quan sát, phát hiện quanh ổ khóa có những vết xước còn rất mới: "Là Mạc Trầm? Hay Bạch Linh?"

"Cũng có thể là cả hai." Kỳ Hành lấy từ trong túi ra một bộ đồ nghề nhỏ: "Để anh thử xem..."

"Tránh ra, cứ để người chuyên nghiệp ra tay." Tôi đẩy nhẹ anh ấy sang một bên, lấy từ trong túi xách ra một chiếc kẹp tóc và một thỏi son môi.

Kỳ Hành nhướn mày đầy vẻ nghi hoặc: "Đây là 'đồ nghề chuyên nghiệp' của em sao?"

"Đừng có coi thường túi đồ trang điểm của con gái." Tôi đắc ý lắc lắc chiếc kẹp tóc, chỉ vài động tác đơn giản đã mở được chiếc khóa đầu tiên: "Thời còn đi học, tôi là trùm trốn tiết đấy."

Chiếc khóa thứ hai còn dễ hơn, tôi dùng thỏi son môi xoay vài vòng trong lõi khóa, chất sáp giúp bôi trơn, chỉ cần nhẹ nhàng vặn một cái là xong. Đến chiếc khóa thứ ba thì phức tạp hơn một chút, tôi nhai nát một mẩu kẹo cao su, nhét vào ổ khóa rồi dùng chiếc kẹp tóc khéo léo tạo hình –

"Xong xuôi!" Cả ba chiếc khóa đồng loạt bật mở, tôi đắc ý nháy mắt với Kỳ Hành.

Biểu cảm trên gương mặt Kỳ Hành pha lẫn giữa sự khâm phục và vẻ cạn lời: "Những kỹ năng này của em... thật là đặc biệt."

"Đây là kỹ năng sống còn sau khi sống lại đấy." Tôi buột miệng nói ra, rồi vội vàng lấy tay che miệng lại.

Kỳ Hành nhìn tôi với ánh mắt nửa như cười giễu cợt nửa như dò xét: "Vậy ra kiếp trước em là một tay đạo chích chuyên nghiệp?"

"Đâu có chứ!" Tôi vừa xấu hổ vừa bực bội: "Chỉ là... tôi học được thêm một vài kỹ năng thực tế thôi mà."

Cừa đẩy cửa bước vào, một mùi mốc meo nồng nặc hòa lẫn với mùi hóa chất xộc thẳng vào mũi. Tôi vội bịt mũi, ánh đèn pin chiếu xuống một cầu thang hẹp tối tăm dẫn xuống dưới.

"Cẩn thận bậc thang nhé." Kỳ Hành thận trọng bước xuống trước: "Có thể có..."

"Rắc!" một tiếng giòn tan vang lên, một tấm ván dưới chân anh đột ngột gãy vụn, khiến anh suýt chút nữa thì trượt chân ngã nhào. Theo phản xạ tự nhiên, tôi vội vàng nắm chặt lấy cánh tay anh, nhưng không ngờ bị lực kéo mạnh từ trọng lượng của anh kéo theo, cả người tôi mất thăng bằng đổ ập lên lưng anh.

"Đây là cái kiểu 'cẩn thận' mà anh vừa nói đấy à?" Tôi nghiến răng nghiến lợi, thì thầm bên tai anh.

Kỳ Hành cố gắng giữ vững tư thế, bất lực giải thích: "Lúc nãy anh định nói là 'có thể có những tấm ván gỗ đã mục nát'..."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 27: Chương 27



Chúng tôi cẩn thận từng bước men theo cầu thang xuống dưới, đặt chân đến một tầng hầm khá rộng rãi. Ánh đèn pin quét một vòng, lờ mờ hiện ra vô số thiết bị thí nghiệm kỳ lạ và những dãy tủ đựng hồ sơ cao ngất.

"Chúng ta chia nhau ra tìm." Kỳ Hành chỉ tay về phía bên trái: "Anh sẽ kiểm tra những tủ tài liệu ở bên đó, còn em..."

Câu nói của anh đột ngột bị nghẹn lại. Tôi vội vàng nhìn theo hướng mắt anh, và kinh hãi phát hiện trên mặt đất xuất hiện những vệt sáng đỏ gần như vô hình – hệ thống báo động bằng tia hồng ngoại!

"Quả nhiên Mạc Trầm đã từng đến đây." Kỳ Hành hạ thấp giọng nói, "Còn nâng cấp cả hệ thống an ninh nữa."

Tôi ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát cách bố trí của các tia hồng ngoại: "Xem ra đây là kiểu giăng lưới chữ thập tiêu chuẩn, khoảng cách giữa các tia khoảng năm mươi centimet..."

"Em có thể vượt qua được không?" Kỳ Hành lo lắng hỏi.

Tôi tự tin đứng thẳng dậy, phủi nhẹ vạt váy: "Cứ nhìn tôi trổ tài đây."

Hít một hơi thật sâu, tôi ưỡn người trong một tư thế ba lê cường điệu, chuẩn bị nhấc chân qua vạch hồng ngoại đầu tiên. Ai ngờ chiếc váy quá bó, vừa nhấc lên đã nghe thấy tiếng "xoẹt" đau lòng –

"Ôi chiếc Chanel phiên bản giới hạn của tôi!" Tôi xót xa nhìn đường chỉ váy bị toạc một vệt dài.

Kỳ Hành vội quay mặt đi, nhưng bờ vai lại khẽ rung lên một cách đáng ngờ.

"Anh còn cười được hả!" Tôi bực bội giật mạnh vạt váy vướng víu, để lộ chiếc quần bảo hộ bên trong: "Giờ thì thoải mái rồi đấy."

Lần này tôi rút kinh nghiệm, trực tiếp nằm sấp xuống đất, bò trườn như một con sâu róm. Bò được nửa đường, tôi chợt nhận ra một vấn đề: "Kỳ Hành, sao anh vẫn chưa qua?"

"Anh..." Kỳ Hành hiếm khi lắp bắp, "Anh không thể qua được."

"Tại sao chứ?"

"Anh... không được dẻo dai cho lắm."

Tôi lại bò lùi về, ngồi xổm xuống trước mặt anh, săm soi từ trên xuống dưới: "Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Thị, đến cả mấy cái tia hồng ngoại cỏn con này cũng không vượt qua được sao?"

Vành tai Kỳ Hành hơi ửng đỏ: "Không phải ai cũng được học ba lê đâu."

"Phụt..." Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng: "Vậy là anh bị điệu múa 'thiên nga gãy cánh' của tôi dọa cho đứng hình rồi hả?"

"Là bị tiếng váy em bị xé rách làm tôi giật mình." Kỳ Hành phản công.

Chúng tôi cứ thế cãi nhau chí chóe như hai đứa trẻ con, hoàn toàn quên mất mình đang ở trong tình thế nguy hiểm. Cho đến khi chân tôi vô tình đá phải một chiếc hộp kim loại nhỏ, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, cả hai mới giật mình hoàn hồn.

"Khoan đã." Tôi chợt nảy ra một ý tưởng: "Sao cứ phải khổ sở né tránh mấy cái tia hồng ngoại này nhỉ? Chúng ta phá hủy chúng luôn không phải nhanh hơn sao?"

Kỳ Hành nhíu mày lo lắng: "Nhưng nếu kích hoạt báo động thì sao?"

"Vậy thì mình sẽ khiến cái còi báo động đó không có cơ hội kêu lên." Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một ứng dụng quen thuộc: "Hệ thống báo động hồng ngoại cũng chỉ là một thiết bị điện tử thôi mà, mà cứ là đồ điện tử thì..."

Tôi vừa chạm ngón tay vào nút trên ứng dụng, một loạt âm thanh tần số cao chói tai liền phát ra từ chiếc loa điện thoại. Chỉ vài giây sau, chiếc đèn đỏ nhỏ xíu trên bộ phát tia hồng ngoại liền tắt ngấm.

"Ứng dụng gây nhiễu sóng đấy." Tôi đắc ý vẫy vẫy chiếc điện thoại: "Mua trên mạng, có chín mươi chín tệ mà còn được bao cả phí ship."

Biểu cảm trên gương mặt Kỳ Hành lúc này thật khó tả: "Rốt cuộc trong cái điện thoại của em còn chứa bao nhiêu thứ quái dị nữa vậy hả?"

"Đủ để đối phó với hầu hết mọi tình huống bất ngờ." Tôi vỗ nhẹ vai anh: "Đi thôi, đại tổng tài, công nghệ thay đổi cuộc sống mà."

Chúng tôi dễ dàng vượt qua khu vực chằng chịt những tia hồng ngoại c.h.ế.t tiệt kia, tiến sâu hơn vào bên trong phòng thí nghiệm. Theo những manh mối mà mẹ tôi đã để lại, tài liệu về công thức sản phẩm phải được cất giấu trong một ngăn bí mật nào đó.

"Mẹ nói là ở sau viên gạch thứ ba tính từ bên trái của bức tường phía tây." Tôi vừa nói vừa chiếu đèn pin lên bức tường loang lổ.

Kỳ Hành đã bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng viên gạch: "Tìm thấy rồi, nhưng viên gạch này..."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 28: Chương 28



Anh còn chưa dứt lời, viên gạch đột nhiên tự động dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một bảng điều khiển điện tử nhỏ, phía trên nhấp nháy ánh sáng đỏ cùng dòng chữ "VUI LÒNG NHẬP MẬT KHẨU".

"Còn có cả mật khẩu nữa sao?" Tôi nhíu mày, tiến lại gần: "Mẹ tôi không hề nhắc đến chuyện này."

"Có lẽ là sau này Kỳ... Bố anh đã thêm vào." Giọng Kỳ Hành trầm xuống, mang theo một chút nặng nề.

Tôi chăm chú quan sát bảng điều khiển: "Mật khẩu gồm bốn chữ số... hay là thử ngày sinh của anh xem?"

Kỳ Hành nhanh chóng nhập ngày sinh của mình – BÁO LỖI.

"Vậy ngày sinh của bố anh thì sao?"

Vẫn là BÁO LỖI.

"Hay là ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người?"

Vẫn không đúng.

"Chỉ còn lại hai cơ hội cuối cùng thôi." Kỳ Hành lên tiếng nhắc nhở: "Sai thêm nữa có thể sẽ kích hoạt hệ thống báo động đấy."

Tôi cắn chặt môi, cố gắng suy nghĩ: "Bốn con số... có ý nghĩa đặc biệt đối với bố anh..."

Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: "Thử ngày tháng của chiếc khăn lụa xanh xem! Chính là ngày mà hai mẹ cùng nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp đại học ấy!"

Kỳ Hành nhanh chóng nhập dãy số "0521" – bảng điều khiển lóe lên ánh đèn xanh lục, kèm theo một tiếng "cạch" khe khẽ.

"Thành công rồi!" Tôi vui mừng reo lên, rồi tò mò hỏi: "Sao anh lại biết đó là ngày nào vậy?"

"Mỗi năm vào ngày 21 tháng 5, mẹ anh đều một mình uống một ly rượu vang đỏ." Kỳ Hành nhẹ nhàng giải thích: "Anh đoán đó là một ngày đặc biệt với mẹ."

Ngăn bí mật chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc túi đựng tài liệu chống thấm nước. Kỳ Hành cẩn thận lấy chiếc túi ra, cả hai chúng tôi đều nóng lòng mở nó ra – bên trong là một tập giấy đã ngả màu vàng, tờ trên cùng ghi rõ dòng chữ: "Công thức chống lão hóa V3.0".

"Tìm thấy rồi!" Tôi kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên: "Đây chính là thứ mà Mạc Hồng Sơn luôn thèm khát..."

"Suỵt!" Kỳ Hành đột ngột bịt miệng tôi lại: "Có người đến!"

Cả hai chúng tôi đồng thời tắt đèn pin, nín thở lắng nghe. Quả nhiên, từ trên lầu vọng xuống tiếng bước chân, và có vẻ như không chỉ có một người.

"Mau cất đi!" Tôi vội vàng nhét tập tài liệu vào bên trong áo ngực, áp sát vào người để giấu kín: "Chúng ta đi cửa sau..."

Lời còn chưa dứt, toàn bộ đèn trong tầng hầm đột nhiên đồng loạt bật sáng! Ánh sáng chói lóa khiến tôi nhất thời không thể mở mắt ra, đến khi mắt đã quen với ánh sáng, tôi nhìn thấy Mạc Trầm và Bạch Linh đang đứng ngay cửa cầu thang, phía sau họ là hai gã đàn ông cao lớn, lực lưỡng.

“Tôi đã bảo mà, chắc chắn là bị động đến hệ thống báo động rồi." Bạch Linh cười khẩy đầy đắc ý: "Quả nhiên là lũ chuột nhắt đã mò vào đây."

Ánh mắt Mạc Trầm lạnh lẽo quét qua lại giữa tôi và Kỳ Hành, hắn nhếch mép cười khẩy: "Thật cảm động quá đi, Ninh Sơ Hạ, nhanh vậy đã tìm được tình nhân mới rồi sao?"

"Đâu có nhanh bằng tốc độ thay người tình của anh." Tôi không chút khách khí đáp trả: "Sao hả, Bạch Linh không đủ làm anh vui, còn phải dẫn theo cả hai tên đô con để tăng thêm hứng thú à?"

Hai tên vệ sĩ nghe vậy liền lộ vẻ bối rối, còn Bạch Linh thì tức đến xanh mặt.

"Giao công thức ra đây." Mạc Trầm chẳng buồn phí lời, hắn trực tiếp đưa tay ra: "Đừng có ép tôi phải động tay."

"Công thức gì cơ?" Tôi giả ngơ: "Chúng tôi đến đây là để... ờ... hẹn hò! Chỗ này lãng mạn quá trời luôn!"

Nói rồi, tôi nhanh chóng ôm chặt lấy eo Kỳ Hành, tựa đầu vào vai anh. Kỳ Hành cũng phối hợp vòng tay ôm lấy vai tôi, còn trao cho tôi một ánh mắt đầy "tình tứ".

Bạch Linh cười lạnh lùng: "Hẹn hò á? Mang theo cả đồ nghề phá khóa và thiết bị gây nhiễu tín hiệu?"

"Người hiện đại hẹn hò là phải chơi kiểu này." Tôi nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên: "Cô không tin cứ hỏi Kỳ Hành xem."

Kỳ Hành gật đầu đầy nghiêm túc: "Đúng vậy, chúng tôi thích những thứ k1ch thích."

Mạc Trầm rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn với màn kịch của chúng tôi: "Lục soát người chúng!"

Hai tên vệ sĩ lập tức tiến về phía chúng tôi. Trong tình thế cấp bách, tôi chợt nảy ra một ý, vội vàng lấy ra một xấp giấy từ trong túi xách rồi tung mạnh lên không trung: "Công thức đây này, cho các người hết!"

Tất cả mọi người theo phản xạ đều vươn tay ra cố gắng chộp lấy những tờ giấy đang bay lơ lửng. Chớp lấy cơ hội này, tôi nhanh chóng kéo tay Kỳ Hành chạy về phía một lối ra khác – chính là đường ống thông gió mà chúng tôi đã phát hiện ra khi tìm kiếm ngăn bí mật.

"Nhanh lên!" Tôi vội vàng bật nắp đường ống thông gió: "Chui vào trong!"

Kỳ Hành có chút do dự: "Em chắc chắn chứ..."
 
Thiên Kim Báo Thù
Chương 29: Chương 29



"Đừng có lề mề!" Tôi thẳng tay đẩy anh ta vào trước, rồi mình cũng nhanh chóng chui vào theo, vội vàng đậy nắp lại.

Đường ống thông gió tối tăm và chật hẹp, chúng tôi chỉ có thể bò rạp người tiến về phía trước. Phía sau lưng vọng lại tiếng gầm rú giận dữ của Mạc Trầm cùng những tiếng chân hỗn loạn đuổi theo.

"Bên trái!" Tôi ra lệnh: "Đường này dẫn đến phòng nồi hơi!"

Sau khi bò được khoảng năm phút, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy một lối ra. Kỳ Hành đạp mạnh mở nắp, cả hai chúng tôi lần lượt chui ra, rơi xuống một căn phòng nhỏ đã bị bỏ hoang.

"Tạm thời an toàn rồi." Tôi thở d ốc nói, rồi đột nhiên sực nhớ ra một chuyện: "Khoan đã, những tờ giấy tôi vừa ném ra..."

"Chỉ là bản sao các tập tin trong USB thôi." Kỳ Hành bình tĩnh đáp: "Anh đã sớm liệu trước được tình huống này nên đã chuẩn bị sẵn rồi."

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Anh làm việc đó từ lúc nào vậy?"

"Lúc em đang loay hoay cạy khóa." Kỳ Hành vậy mà lại mỉm cười: "Phải nói là màn xé váy của em đã thu hút sự chú ý của bọn chúng rất hiệu quả đấy."

Tôi còn chưa kịp phản bác, thì đột nhiên nghe thấy tiếng "tích tắc... tích tắc..." rất khẽ, nhưng trong không gian tĩnh mịch của tầng hầm lại vang lên vô cùng rõ ràng.

"Tiếng gì vậy?" Tôi cảnh giác hỏi.

Sắc mặt Kỳ Hành đột ngột biến đổi: "Là tiếng thiết bị đếm ngược! Mạc Trầm đã kích hoạt hệ thống tự hủy rồi!"

"Cái gì?!" Tôi hét lên kinh hãi: "Cái nơi tồi tàn này mà cũng có hệ thống tự hủy á?"

"Vốn dĩ đó là biện pháp an toàn của phòng thí nghiệm." Kỳ Hành vừa nói vừa kéo mạnh tay tôi chạy về phía trước: "Là phương án cuối cùng để ngăn chặn công thức bị lộ ra ngoài!"

Chúng tôi liều mạng chạy hết tốc lực về phía cửa sau của phòng nồi hơi, nhưng kinh hoàng phát hiện ra cánh cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài. Tiếng đếm ngược mỗi lúc một dồn dập hơn, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm cả lưng tôi.

"Còn bao lâu nữa?" Tôi run rẩy hỏi.

Kỳ Hành liếc nhanh vào chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Nhiều nhất là ba phút!"

"Tránh ra mau!" Tôi vội vàng lôi ra thứ "vũ khí" cuối cùng còn sót lại trong túi – một chiếc đèn pin tích điện mini, dí thẳng vào ổ khóa và b.ắ.n điện liên tục.

Ổ khóa tóe ra những tia lửa nhỏ, nhưng vẫn trơ trơ, không hề suy chuyển.

"Chết tiệt!" Tôi sốt ruột giậm chân: "Giá mà mình mang theo kẹo cao su thì tốt biết mấy!"

"Kẹo cao su á?" Kỳ Hành nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: "Giờ này á?"

"Không phải kẹo để nhai! Mà là thuốc nổ dẻo tạo hình!" Tôi liếc xéo anh một cái: "Thôi bỏ đi, nói anh cũng chẳng hiểu đâu."

Tiếng đếm ngược mỗi lúc một dồn dập hơn, chúng tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của tử thần đang kề cận. Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tôi bất chợt để ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ Hành.

"Khoan đã!" Tôi nắm chặt lấy cổ tay anh: "Sao đồng hồ của anh lại đồng bộ với tiếng đếm ngược vậy?"

Kỳ Hành cũng ngơ ngác: "Đây là... Mạc Trầm tặng tôi nhân dịp sinh nhật!"

"Tháo nó ra! Nhanh lên!" Tôi giật phăng chiếc đồng hồ của anh xuống, ném mạnh xuống sàn rồi dùng chân giẫm nát.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra – tiếng đếm ngược lập tức im bặt!

Cả hai chúng tôi đều ngồi bệt xuống sàn, thở d ốc không ngừng. Lúc này tôi mới nhận ra bàn tay mình đang nắm chặt lấy cổ áo Kỳ Hành, làm cho chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh nhăn nhúm hết cả.

"Xin lỗi." Tôi vội vàng buông tay ra, cố gắng chỉnh lại cổ áo cho anh: "Tình huống khẩn cấp mà."

Kỳ Hành đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi: "Sơ Hạ..."

Ánh mắt anh nhìn tôi quá đỗi nồng nhiệt, khiến tôi nhất thời không nói nên lời. Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau, không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại.

"Chúng ta... chúng ta nên đi thôi." Tôi vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, đứng dậy phủi phủi lớp bụi bẩn bám trên người: "Mạc Trầm và bọn chúng có lẽ vẫn đang ráo riết tìm kiếm chúng ta."

Kỳ Hành cũng đứng dậy, vẻ mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày: "Cửa sau chắc là có thể ra được."

Chúng tôi rón rén rời khỏi phòng nồi hơi, đi vòng ra phía sau nhà máy. Sau khi chắc chắn không còn ai theo đuôi, cuối cùng cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

"Công thức đã an toàn rồi chứ?" Kỳ Hành lo lắng hỏi.

Tôi vỗ vỗ vào n.g.ự.c mình, tự tin đáp: "Được cất giữ cẩn thận rồi, tuyệt đối không có sơ suất đâu."
 
Back
Top Bottom