Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 270: Chương 270



Hoắc Đình Châu gật đầu: “Được, anh đi thẩm vấn bọn chúng ngay đây.”

Anh biết thời gian cấp bách, một khi bên kia biết được ba tên này đã bị bắt, chắc chắn sẽ nhanh chóng di chuyển.

Sau đó, anh liền dẫn theo hai người, bắt đầu thẩm vấn suốt đêm.

Ban đầu, ba tên kia vẫn còn cứng miệng không chịu khai nhận, cho đến khi Tần Sương đích thân ra tay, bọn chúng mới chịu khuất phục, khai ra toàn bộ những gì mình biết.

Đương nhiên, hai người lính chứng kiến cảnh Tần Sương thẩm vấn, đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ không ngờ rằng phương pháp thẩm vấn của Tần huấn luyện viên lại lợi hại như vậy, ra tay vô cùng tàn nhẫn, xem ra bình thường huấn luyện cô đã nương tay rất nhiều rồi.

Sau này nhất định không được chọc giận Tần huấn luyện viên, nếu không chắc chắn sẽ c.h.ế.t rất thảm.

Thẩm vấn xong, Tần Sương và Hoắc Đình Châu lập tức họp bàn, lần này sẽ do anh dẫn người đi bắt, dù sao thì cô cũng đã vất vả cả ngày rồi, không thể để cô tiếp tục vất vả được.

Tần Sương suy nghĩ một chút, đối phương chỉ là gián điệp, cũng không phải nhân vật nguy hiểm gì, liền đồng ý.

“Anh dẫn theo ba đội đi đi, nhân lúc trời còn chưa sáng, giải quyết nhanh gọn lẹ, em chờ tin tốt của anh.”

Hoắc Đình Châu cưng chiều cười nói: “Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau khi tiễn Hoắc Đình Châu đi, Tần Sương liền đến chỗ ở của anh, cởi giày leo lên giường ngủ.

Bận rộn cả ngày, lúc này cô thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa với thân thủ hiện tại của Hoắc Đình Châu, cộng thêm vũ khí tối tân, cô hoàn toàn không lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi cô ngủ say, Hoắc Đình Châu bên này cũng đã sắp đến giờ trời sáng, cuối cùng cũng tìm được hang ổ của bọn chúng.

Chỉ là, đi trên tuyết sẽ phát ra tiếng động, bọn họ vẫn bị đối phương phát hiện ra.

Trong nháy mắt, hai bên nổ s.ú.n.g giao tranh.

Xung quanh đây có rất nhiều hộ gia đình, nghe thấy tiếng súng, tất cả đều hoảng sợ, kéo nhau chui xuống hầm trú ẩn, sợ bị vạ lây.

Lúc này, trời đã sáng rõ, cho dù đối phương có hơn mười người, dưới hỏa lực áp đảo của quân đội, cuối cùng cũng chỉ còn lại một tên bị thương nặng, những tên còn lại đều bị tiêu diệt.

Lúc công an đến nơi, chỉ thấy trong sân một mảnh hỗn độn (Dịch: cảnh tượng hỗn loạn, tan hoang), trên nền tuyết trắng xóa nhuốm đầy m.á.u tươi, vô cùng thảm khốc.

Hoắc Đình Châu lấy giấy tờ tùy thân ra cho đội trưởng đội công an xem, sau đó nói: “Những người này đều là gián điệp, tên còn sống bọn tôi sẽ đưa về thẩm vấn, còn chỗ này phiền mọi người giúp đỡ xử lý.”

Đội trưởng đội công an nghe vậy, không khỏi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ bọn họ chỉ có thể dọn dẹp bãi chiến trường sao?

Bọn họ đâu phải là lao công, nghi ngờ bọn họ đang sỉ nhục mình.

Tuy nhiên, thân phận của người ta cao hơn bọn họ, bọn họ có thể làm gì khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Đồng chí cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý sạch sẽ, còn những người hàng xóm, chúng tôi cũng sẽ cố gắng an ủi bọn họ.”

Hoắc Đình Châu: “Được, vậy làm phiền mọi người rồi, tạm biệt.”

Đã có người tiếp quản, Hoắc Đình Châu đương nhiên sẽ không ở lại đây nữa.

Sau đó, hơn 30 người lại lặng lẽ trở về căn cứ.

Chỉ là tên bị thương nặng kia, bọn họ cảm thấy nếu không thẩm vấn ngay lập tức, có thể hắn ta sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào.

Vết thương của hắn ta rất nặng, may mà đến được căn cứ, quân y đã kịp thời xử lý, nếu không ba n họ thật sự đã uổng công một chuyến.

Tần Sương nhìn thấy bọn họ trở về an toàn, liền cười nói: “Chuyện này có cần báo cáo cho cấp trên biết không?”

“Không cần, đợi anh xuống núi rồi nói sau.” Hoắc Đình Châu vừa thay quần áo vừa đáp.

Chỉ là một nhiệm vụ nhỏ, không cần thiết phải vội vàng báo cáo cho cấp trên.

Tuy nhiên, lúc lục soát hang ổ của bọn chúng, khi nhìn thấy số s.ú.n.g DP kia, anh không khỏi cau mày.

“Sương Sương, em nói xem bọn chúng lấy đâu ra s.ú.n.g DP vậy? Rõ ràng trước đó chúng ta đã triệt phá một đường dây buôn lậu rồi, bây giờ lại phát hiện ra, xem ra kẻ đứng sau còn ẩn náu rất sâu.”

Tần Sương đưa cho anh một ly nước ấm, cười nói: “Em cho rằng trong số những người đứng đầu ở đây có vấn đề, cho nên có thể moi ra được thông tin quan trọng và danh sách của bọn chúng hay không, phải xem tên kia biết được bao nhiêu.”

“Nếu có thể tìm được danh sách gián điệp ẩn náu, vậy thì chúng ta lại có việc để làm rồi, nói không chừng cấp trên sẽ nhân cơ hội này thanh trừng một phen.”

“Tuy rằng hiện tại cuộc đấu đá nội bộ đã kết thúc, thanh trừng không ít sâu mọt, nhưng gián điệp một ngày chưa bị tiêu diệt, thì đất nước sẽ còn một ngày gặp nguy hiểm.”

Bây giờ chính là lúc đất nước đang tập trung phát triển, vất vả lắm mới kết thúc được 10 năm nội chiến, đám người này lại muốn gây chuyện, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Sau đó, Tần Sương đích thân thẩm vấn, từ dỗ dành dụ dỗ đến tra tấn dã man, cuối cùng, tên kia cũng khai ra một số cái tên trong danh sách gián điệp mà hắn ta biết.

Điều khiến Tần Sương không thể ngờ tới nhất chính là, phó thị trưởng thành phố H cũng là gián điệp, thảo nào đám người này mỗi lần lẻn vào đây đều thuận lợi như vậy.

Đương nhiên, rất nhiều lãnh đạo của các nhà máy cũng là tai mắt do bọn chúng cài vào, có thể nói, mạng lưới gián điệp này rất rộng lớn.

Lúc cô cầm danh sách đến tìm Hoắc Đình Châu, liền bảo anh lập tức gọi điện thoại báo cáo cho cấp trên.

Đám người này một ngày không bị tiêu diệt, đất nước sẽ tổn thất thêm một ngày.

Ngay cả Hoắc Đình Châu sau khi xem xong danh sách, cũng không khỏi giật mình.

Đây chỉ là danh sách ở Hắc Long Giang, nếu như trên cả nước đều có gián điệp cài cắm như vậy, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Sau đó, anh mặc quần áo chỉnh tề, nhanh chóng xuống núi gọi điện thoại báo cáo cho cấp trên.

Khi lãnh đạo cấp trên biết chuyện, vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh cho anh và Tần Sương toàn quyền phụ trách vụ án này, quân đội địa phương cũng sẽ phối hợp hành động, nhất định phải loại bỏ sạch sẽ đám sâu mọt này.

Sau đó, trong khoảng thời gian trước Tết, toàn bộ quan chức ở Hắc Long Giang đều bị thay m.á.u một lượt. Ngay cả trong các nhà máy cũng thay đổi không ít lãnh đạo, bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng, ngay cả người nhà của những tên gián điệp kia cũng bị bắt giữ, thẩm vấn suốt đêm.

Nói chung, những kẻ có vấn đề đều bị bắt giam, chờ ngày ra pháp trường ăn cơm tù, còn những người thật sự không biết gì, cũng bị đưa đến nông trường cải tạo.

Có thể nói, bởi vì chuyện này, các nhà máy xung quanh đều bắt đầu tuyển dụng người mới, lấp đầy những vị trí còn trống.

Sau khi chuyện này kết thúc, cũng sắp đến Tết âm lịch năm 1977.

Hôm nay, Tần Sương nhìn đám bạn thu dọn hành lý, đột nhiên nhớ ra hình như từ sau khi anh trai của Mục Nghiệp Kiêu đến, cô vẫn chưa gặp anh ta lần nào.

“Kiêu Kiêu, đến Tết cậu cùng tôi vào núi ăn Tết nhé, vừa hay anh trai cậu cũng đang ở đó, dạo này tôi bận quá nên quên mất chuyện này.”

Mục Nghiệp Kiêu nghe vậy, cũng mới nhớ ra anh trai cô ấy không thể về nhà ăn Tết.

“Tôi thế nào cũng được, chỉ cần bên cậu thoải mái là được, nếu không tiện thì tôi ở lại đây cũng được.”

“Không sao, không có gì bất tiện cả, vậy quyết định như thế nhé.”

Sau đó, cô quay sang nói với Vu Viên Viên: “Trên đường đi cẩn thận đấy, cuối năm rồi, kẻ trộm rất nhiều, lúc đi nhớ hóa trang cho xấu xí một chút, như vậy bọn buôn người sẽ không để ý đến cậu. Đừng ăn đồ ăn của người lạ, bình nước lúc nào cũng phải mang theo bên mình, đến nơi thì gọi điện thoại báo bình an cho chúng tôi, nếu trong vòng 5 ngày mà không có tin tức gì của cậu, tôi sẽ phải dẫn người đi tìm đấy.”

Người mà cô lo lắng nhất chính là Vu Viên Viên, nhà cô ấy ở xa nhất, nếu không phải đã học được chút võ công từ bọn họ, e rằng trên đường đi sẽ gặp chuyện không may.

Dù sao thì lúc đến đây cô ấy còn có bạn bè đi cùng, bây giờ phải tự mình về nhà, thật sự khiến người ta lo lắng.

Chỉ mong cô ấy có thể bình an vô sự trở về nhà.

Sau khi dặn dò xong, cô liền quay sang nói với ba người còn lại: “Anh tư, anh về thăm ông bà đi, bên này có A Châu ở cùng em rồi, anh đừng lo lắng.”

“Em không về thì ông bà đã không vui rồi, nếu anh còn không về, vậy thì càng không ổn.”

“Đình Xuyên, về đến nhà nhớ thay tôi hỏi thăm ba mẹ, đợi khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đến thăm hai người.”

“Còn nữa, quà của mọi người tôi đã chuẩn bị xong rồi, hai người nhớ mang theo cẩn thận, đừng để lạc mất đấy.”

“Về phần Lục Thần, trên đường đi anh cũng phải cẩn thận, nhớ gọi điện thoại báo bình an cho tôi, nếu tôi phát hiện vị trí của các cậu có gì bất thường, tôi sẽ lập tức đến cứu, nhất định phải tự bảo vệ mình, biết chưa?”

Ba người đồng loạt gật đầu: “Chúng tôi biết rồi.”

“Được rồi, mọi người mau thu dọn hành lý đi, sáng mai tôi lái xe đưa mọi người đi.”

May mà gần đây không có tuyết rơi, cô lại thay lốp xe chống trượt, nếu không bọn họ muốn về nhà cũng rất bất tiện.

Thời tiết ở Đông Bắc lúc này đã rất lạnh, nước tiểu vừa ra khỏi người đã lập tức biến thành băng.

Ngay cả cô đến bây giờ vẫn chưa quen với thời tiết lạnh giá như vậy.

May mà mỗi lần ra ngoài cô đều dán miếng dán giữ nhiệt, nếu không thật sự không chịu nổi.

Còn đám đàn ông trong núi, quả thực chịu lạnh rất giỏi, ngay cả cô nhìn thấy cũng phải bội phục.

Có lẽ đúng như câu nói, thanh niên hỏa khí vượng, trai tráng ngủ giường đất – vô địch!

Trải qua hơn một tháng huấn luyện khắc nghiệt, lúc này, đám lính đã lột xác hoàn toàn, Tần Sương nhìn thấy bọn họ đều rất nỗ lực, liền nghĩ đến việc sau khi chọn ra 30 người, 30 người còn lại sẽ thành lập đội thứ hai.

Dù sao thì đám lính này gần đây đều thể hiện rất tốt, chịu khó chịu khổ, không hề oán thán một lời.

Cho dù bị thương, chỉ cần còn cử động được đều tiếp tục huấn luyện, quả thực là liều mạng.

Đương nhiên, người vui mừng nhất chính là Hoắc Đình Châu, sau khi Tết Nguyên đán kết thúc, anh có thể đường đường chính chính kết hôn với Tần Sương rồi.

Có thể nói là mong sao được nấy, khổ tận cam lai.

Tối hôm trước ngày đám bạn rời đi, Tần Sương đã sớm trở về, chuẩn bị một bàn lẩu thịnh soạn, Hổ Tử cũng được Ngô Địch đưa đến.

Mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn lẩu cay nóng hổi, vừa trò chuyện rôm rả, thật sự là ấm áp và hạnh phúc.

“Chị, năm nay chị không về ăn Tết sao?” – Hổ Tử hỏi.

Tần Sương nghe vậy, có chút ngại ngùng đáp: “Xin lỗi Hổ Tử nhé, năm nay chị có việc đột xuất, không thể đưa em về kinh đô ăn Tết được, nhưng nếu em muốn đi, có thể đi cùng anh tư, đến lúc đó bảo ba dẫn em đi chơi, em thấy thế nào?”

Hổ Tử thấy Tần Sương có việc bận, cũng không giận dỗi, ngược lại còn rất hiểu chuyện nói: “Không sao đâu ạ, chị bận việc chính sự mà, đợi khi nào chị rảnh rỗi, chúng ta về sau cũng được.”

“Còn anh tư, anh ấy đã vất vả như vậy rồi, em sẽ không làm phiền anh ấy đâu, em thích ở lại với chị hơn.”

Tần Sương xoa đầu Hổ Tử, thầm nghĩ đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện.

“Ngoan, chờ khi nào chị rảnh rỗi, nhất định sẽ đưa em về kinh đô chơi.”

Ngô Địch thấy Tần Sương năm nay không về, cũng không hỏi nhiều, dù sao hiện tại cuộc sống của cậu ấy cũng rất tốt, chỉ cần chờ Tần Sương lên tiếng, cậu ấy sẽ đi theo làm ăn.

Bữa cơm tối hôm đó, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, đến tối, Tần Sương giữ Ngô Địch ở lại qua đêm, dù sao ngày mai trong sân cũng sẽ trở nên vắng vẻ.

Chỉ là, trong nhà không có ai, gần đây cô không thể thường xuyên lên núi được.

Tuy rằng mối nguy hiểm trước mắt đã được giải quyết, nhưng ai biết được đám người kia có nhân lúc Tết đến xuân về mà gây phiền phức cho cô hay không.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Tần Sương đã ra ngoài sân, khởi động xe. Dù sao thời tiết cũng quá lạnh, nếu không khởi động trước, rất có thể sẽ không thể nổ máy được.

Vu Viên Viên đã dậy từ sớm nấu cơm sáng, đợi mọi người ăn xong, liền mang hành lý ra xe.

Hổ Tử đứng ở cửa, hai mắt sáng rực nhìn chiếc xe, vô cùng ngưỡng mộ, muốn được lên xe trải nghiệm một chút.

Tuy nhiên, cậu bé biết Tần Sương có việc phải ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên nhìn.

May mà Tần Sương nhìn thấy, liền cười nói: “Hổ Tử cũng lên xe đi, đợi chị đưa bọn họ ra ga tàu xong, chị đưa em đi mua sắm Tết và quần áo mới nhé?”

Hổ Tử nghe vậy, hai mắt sáng rực: “Thật ạ?”

“Thật, nhưng mà anh Ngô Địch không đi được, trên xe không đủ chỗ, chỉ có thể nhét thêm em vào thôi.”

Ngô Địch nghe vậy, có chút ngại ngùng nói: “Chị Sương, em đi qua thành phố rồi, chị cứ dẫn Hổ Tử đi chơi đi, em ở lại đây chờ mọi người về.”

“Được, vậy em ở nhà đọc sách với Kiêu Kiêu nhé, đói thì muốn ăn gì thì cứ ăn, không cần phải tiết kiệm cho chị, biết chưa?”

Ngô Địch gật đầu: “Em biết rồi.”

Sau đó, đợi mọi người lên xe hết, Tần Sương liền lái xe ra khỏi thôn.

Có vài người là lần đầu tiên được ngồi trên xe do Tần Sương lái, nói không kích động là không thể nào.

Nhất là Hổ Tử, hết nhìn đông lại nhìn tây, thầm nghĩ sau này lớn lên nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, mua cho chị Sương một chiếc xe còn đẹp hơn chiếc này.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 271: Chương 271



Khi chiếc xe dần dần khuất bóng khỏi ngôi làng, mọi người đều ngoái đầu nhìn lại nơi đã gắn bó với mình hơn một năm qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã một năm trôi qua.

Cũng không biết đến bao giờ bọn họ mới có thể trở về thành phố, thật sự rời khỏi ngôi làng này.

Chỉ có Tần Sương là biết, ngày tốt đẹp sắp đến rồi, sau khi Tết Nguyên đán kết thúc không lâu, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, chưa đến hai tiếng đồng hồ đã đến ga tàu hỏa thành phố H.

Tần Sương xuống xe, giúp mọi người lấy hành lý xuống, sau đó dặn dò Dương Minh Trạch: “Anh tư, Viên Viên phải đến kinh đô mới chuyển xe, anh nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé.”

Dương Minh Trạch: “Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.”

Sau khi tiễn mọi người vào nhà ga, Tần Sương dắt tay Hổ Tử quay lại xe, nói: “Đi thôi, chị dẫn em đi mua sắm, hôm nay em thích gì chị cũng mua cho, được không?”

“Cảm ơn chị, hôm nay em rất vui.”

Cậu bé thật sự rất vui vì có thể ra ngoài chơi với Tần Sương.

Bình thường ngoài thời gian đi học, cậu bé đều ở cạnh anh trai luyện tập, thật sự là rất nhàm chán.

Nhưng cậu bé biết Tần Sương rất bận, chỉ có thể kìm nén mong muốn được gặp cô, tiếp tục làm một đứa trẻ ngoan ngoãn.

May mà sắp đến Tết rồi, cậu bé mới được anh trai đưa đến đây.

Lần trước Tần Sương nhận được tin tức của Đường Thành, ông ấy đã được điều về kinh đô rồi, cho nên lần này đến thành phố, cô không cần phải đích thân đến thăm ông ấy nữa.

Sau đó, cả ngày hôm đó, Tần Sương đều dẫn Hổ Tử đi mua sắm.

Cho đến khi cốp xe chất đầy đồ đạc, hai người mới chịu dừng tay.

Đương nhiên, mải mê mua sắm, hai người cũng quên mất bữa trưa, đợi đến khi vào quán cơm nhà nước, đã là hai giờ chiều.

Tần Sương gọi hai món ăn và hai bát cơm, ăn qua loa cho xong bữa, sau đó lại tiếp tục lên đường về nhà.

Nhìn trời đất trắng xóa một màu, khắp nơi đều được tuyết phủ trắng xóa, Tần Sương thầm nghĩ, có lẽ chỉ có ở phương Bắc mới có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp như vậy.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Tần Sương mới đưa Hổ Tử về đến nhà.

Kết quả, vừa đến cổng, cô đã nhìn thấy Hoắc Đình Châu đang đứng chờ, mỉm cười nhìn cô.

“Sao anh lại xuống núi rồi? Sao không ở trong nhà đợi, ngoài này lạnh lắm đấy?”

Hoắc Đình Châu nhìn thấy cô bình an trở về, liền cưng chiều nói: “Không lạnh, không phải sắp đến Tết rồi sao, anh đang định đi mua sắm Tết cho mọi người, kết quả nghe nói em vào thành phố tiễn bạn, nên ở đây đợi em về.”

“Xem em này, quên mất chưa nói với anh chuyện này, chúng ta vào nhà trước đã, mang đồ đạc vào nhà rồi nói tiếp.”

“Được.”

Hoắc Đình Châu mở cổng, Tần Sương lái xe vào trong, dừng lại, sau đó gọi mọi người ra ngoài chuyển đồ.

Nhìn thấy cả xe toàn là đồ, Ngô Địch và Mục Nghiệp Kiêu đều há hốc mồm kinh ngạc.

Chỉ có Hoắc Đình Châu là bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, dáng vẻ đã biết từ trước.

Tần Sương cười nói: “Đều là đồ Tết và một ít quà cáp, mang sang nhà mới hết đi, đợi tôi che chắn cho xe xong thì qua đó.”

Trong nhà không có gara, chỉ có thể dùng rơm rạ che chắn cho xe, tránh để tuyết rơi dày làm hỏng xe.

Xe cộ thời này không tốt bằng sau này, cho dù cô đã cải tiến không ít chỗ, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng sử dụng được.

Đợi sau khi Hoắc Đình Châu giúp cô che chắn cho xe xong, hai người mới vào nhà.

Mục Nghiệp Kiêu nhìn thấy một đống đồ đạc, không biết nên bắt đầu từ đâu, liền hỏi: “Những thứ nào là đồ ăn, đưa tôi cất trước, trong nhà ấm áp, đừng để hỏng hết đồ ăn.”

Tần Sương nghe vậy, liền lục lọi một lúc, sau đó lôi ra hai bao tải lớn: “Hai bao tải này đều là đồ ăn, Ngô Địch, em bê ra ngoài, cất vào trong chum nước nhé.”

“Còn có lê đông lạnh và hồng đông lạnh nữa, lúc nào rảnh rỗi thì lấy ra ăn, rất ngon đấy.”

Năm ngoái cô đã mua rất nhiều loại quả này, mùa đông ngồi trên giường đất ấm áp, vừa ăn lê đông lạnh vừa trò chuyện, thật sự rất thoải mái.

Chỉ tiếc là mùa đông ở đây không bán kem, nếu không ăn kem thì còn tuyệt vời hơn.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Ngô Địch được Tần Sương nhét cho một đống đồ để ăn Tết.

Hơn nữa, năm nay cô dự định sẽ đưa Tô Lăng đến đây cùng ăn Tết.

Qua một thời gian quan sát, cô phát hiện ra cậu nhóc này cũng rất có tiềm năng.

Cho nên, một đứa trẻ tốt như vậy, đương nhiên là cô phải tự mình bồi dưỡng, sau này làm việc cho cô kiếm tiền.

Tuy nhiên, những người đi theo cô, cô sẽ không để bọn họ chịu thiệt, mua xe mua nhà đều là chuyện đương nhiên.

Hoắc Đình Châu nhìn thấy quà của mình, liền cười nói: “Bây giờ anh mặc không vừa, có phải là lãng phí quá không?”

“Không đâu, đợi sau khi huấn luyện xong, anh có thể mặc, hơn nữa ngày mai không phải anh phải ra ngoài mua sắm sao? Ngày mai anh có thể mặc luôn, mua quần áo là để mặc, sau này kiểu dáng quần áo sẽ còn đẹp hơn, cho nên anh đừng có cất giữ, biến thành đồ cổ mất.”

“Được, anh nghe em.” Nhìn bộ quần áo mới trên tay, anh thầm nghĩ, vẫn là có vợ tốt, bất kể lúc nào cô cũng nhớ đến anh.

Sau khi mọi người chia quà xong, số còn lại đều được cất vào tủ.

Tần Sương lại lấy ra hai gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, định bụng ngày mai vào núi chia cho đám lính đáng thương kia.

Đám thanh niên trai tráng khỏe mạnh, sau một khoảng thời gian bị hành hạ, bây giờ đã trở nên thô ráp, xấu xí, nếu không phải cô đã cho mỗi người một hộp kem chống nứt nẻ, e rằng tình trạng của bọn họ còn thảm hại hơn bây giờ.

Cho nên, quà Tết năm nay, cô định tặng cho mỗi người một hộp kem dưỡng da.

Nếu không, sau khi huấn luyện xong, e rằng ba mẹ bọn họ cũng không nhận ra nổi.

Buổi tối, Tần Sương không để Mục Nghiệp Kiêu nấu cơm, mà lấy nồi lẩu hôm qua ra, cho thêm một ít nguyên liệu vào, mấy người lại tiếp tục ăn tạm một bữa.

Thời tiết quá lạnh, mỗi lần xào xong, đợi đến lúc ăn cơm thì thức ăn cũng đã nguội rồi.

Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của Mục Nghiệp Kiêu cũng bình thường, cho nên cứ tạm bợ qua ngày là được.

Chỉ là bữa cơm tất niên năm nay, e rằng phải hỏi xem trong số những người lính kia có ai biết nấu ăn hay không, nếu không chắc chắn sẽ không có bánh chưng bánh tét mà ăn.

Cô vụng về như vậy, ngoài việc bỏ tiền ra mua nguyên liệu, vào bếp đúng là muốn mạng của cô.

Sau khi ăn tối xong, Hoắc Đình Châu liền mặt dày mày dạn chui vào phòng của Tần Sương.

“Vợ à, qua Tết chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn được chưa?”

Tần Sương trợn trắng mắt: “Anh nóng lòng đến vậy sao?”

Hoắc Đình Châu ôm cô vào lòng, nũng nịu nói: “Vợ à, anh cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa lúc trước em đã nói rồi, qua Tết sẽ kết hôn với anh, em không thể nuốt lời được.”

“Được rồi, kết hôn thì kết hôn, nhưng mà chuyện con cái, em muốn đợi thêm hai năm nữa, dù sao hiện tại em còn chưa chăm sóc tốt cho bản thân mình, nếu như lại có thêm một đứa trẻ nữa, chắc chắn em sẽ phát điên mất.”

“Được, nghe theo em, hay là để Đình Xuyên kết hôn sớm một chút, sau đó để cậu ta sinh con cho chúng ta.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 272: Chương 272



Tần Sương nghe vậy, không khỏi bật cười: “Anh đúng là anh ruột của cậu ấy, nỡ lòng nào đối xử với em trai mình như vậy?”

“Không sao, sinh em trai ra là để lợi dụng mà, chúng ta không nói, ai biết được chứ?”

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Đình Châu dậy từ sớm để khởi động xe.

Lúc Tần Sương thức dậy, Mục Nghiệp Kiêu và Ngô Địch đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Hổ Tử mặc áo bông dày cộm, vụng về cầm chổi quét sân.

Tần Sương ngáp một cái, thầm nghĩ, ngày tháng nhàn nhã thật tốt, quả nhiên mùa đông là mùa thích hợp để ngủ nướng nhất.

“Chào buổi sáng chị, em đi rót nước ấm cho chị rửa mặt.” – Hổ Tử nhìn thấy Tần Sương, ngoan ngoãn nói.

Tần Sương nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cậu bé, liền nói: “Chị tự đi được rồi, ở đây không cần em làm việc, mau vào nhà đi, đừng để đến Tết lại bị cảm lạnh.”

“Cẩn thận bị ốm, đến Tết sẽ không được ăn ngon đâu.”

Hổ Tử vừa nghe thấy bị ốm là không được ăn ngon, lập tức ném chổi xuống, chạy vội vào nhà.

Cậu bé muốn ăn ngon, muốn ăn thịt, nhất định không được bị ốm, cậu bé là một đứa trẻ ngoan.

Nhìn thấy cậu bé trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, Tần Sương không khỏi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, trẻ con quả nhiên đều là đồ ham ăn.

Lúc mọi người ngồi trên giường đất ăn sáng, Tần Sương mới nói với Ngô Địch: “Ngày mai em hãy về, đến 30 Tết thì đưa Tô Lăng đến đây, còn bên kia thiếu gì thì em chuẩn bị giúp chị, tiền không đủ thì cứ nói với chị, nhất định phải để mọi người được ăn Tết vui vẻ, biết chưa?”

“Vâng, chị Sương, bên kia em sẽ lo liệu ổn thỏa, chị đừng lo lắng.”

Tất cả bọn họ đều là trẻ mồ côi, hiện tại có ăn có ở, lại không phải chịu lạnh, bọn họ đã rất mãn nguyện rồi.

Vì vậy, những đứa trẻ trước kia gây chuyện đều đã bị cậu ấy đuổi đi.

Tiền của chị Sương đâu phải từ trên trời rơi xuống, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, cậu ấy sẽ không để lũ sói mắt trắng này ăn không ngồi rồi.

Đương nhiên, bình thường bọn trẻ lớn cũng nhận làm thêm một số việc vặt, hiện tại ít nhiều gì cũng có chút tiền tiết kiệm, chỉ cần chịu khó làm việc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Sương cùng Hoắc Đình Châu ra ngoài mua sắm Tết.

Tuy nhiên, do sắp đến Tết nên cửa hàng bách hóa đương nhiên không còn gì để mua.

Sau khi đến thị trấn, Tần Sương bảo Hoắc Đình Châu ở lại trông xe, còn cô một mình tìm một nơi vắng vẻ, bắt đầu mua sắm trong không gian.

Nghĩ đến hơn ba mươi người đàn ông lực lưỡng kia, Tần Sương liền mua hai con lợn, hai con dê đã làm thịt, ngay cả thịt bò cũng mua 100 cân, chỉ bấy nhiêu thôi, e rằng cũng chỉ đủ ăn trong dịp Tết.

Sau đó, cô lại mua thêm vài thùng trái cây theo mùa và cá đông lạnh, cảm thấy cũng tạm ổn.

Đương nhiên, gà vịt cũng mua hơn 20 con, cuối cùng cô mua thêm vài thùng nước ngọt và rượu trắng, sau đó mới vỗ vỗ tay, đi tìm Hoắc Đình Châu đến chở hàng.

Lúc Hoắc Đình Châu lái xe đến, nhìn thấy nhiều đồ như vậy, anh liền hiểu ra.

“Em quên mất là anh đã biết bí mật của em rồi sao? Nếu biết em muốn lấy những thứ này ra, cần gì phải tốn công như vậy.”

Tần Sương nghe vậy, quả thật là quên mất chuyện này, có chút ngại ngùng nói: “Ha ha, có lẽ là gần đây thời tiết quá lạnh, não bị úng nước rồi, sau này sẽ không ngốc như vậy nữa.”

Cô thật sự quên mất bạn trai đã biết bí mật của cô, nếu không cần gì phải làm vậy.

Người ta thường nói, “nhất mang thai ngốc ba năm”(Dịch: mang thai ngốc ba năm), cô còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu đãng trí, xem ra sau này phải vận động trí não nhiều hơn mới được.

Sau đó, cô lại một lần nữa biểu diễn màn “ảo thuật” trước mặt Hoắc Đình Châu, trực tiếp chuyển tất cả đồ Tết vào trong xe.

Nhìn cốp xe chất đầy đồ đạc, Tần Sương mới vỗ vỗ tay: “Chỉ còn thiếu một ít đồ ăn vặt, chúng ta đến cửa hàng bách hóa xem thử đi, dù sao cũng phải mua một số thứ cho có lệ.”

“Được, đi thôi.”

Hoắc Đình Châu lên xe, hai người lái xe thẳng đến cửa hàng bách hóa, sau đó cùng nhau bước vào.

Nhìn thấy bên trong toàn là người, Tần Sương không khỏi nhíu mày.

Thầm nghĩ, nhiều người như vậy, đến lượt bọn họ chắc chắn phải xếp hàng dài cổ.

Sau đó, cô ghé sát tai Hoắc Đình Châu, nói: “Chúng ta đi thôi, những thứ còn lại em sẽ lo liệu.”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, nhìn đám đông chen chúc, liền cùng Tần Sương ra ngoài.

Vừa lên xe, Tần Sương mới nhớ ra, nói: “Chúng ta đến bưu điện gọi điện thoại về nhà đi, em muốn hỏi xem năm nay bà có đến đây không, nếu đến thì em sẽ chuẩn bị thêm một ít đồ.”

“Được, đến bưu điện, anh cũng muốn nói với mẹ là năm nay anh không về ăn Tết.”

“Ừm, em xem có gì để mua làm quà, lát nữa gửi về cùng luôn, coi như là quà Tết của em dành cho ba mẹ anh.”

Dù sao sau này cũng là ba mẹ chồng, cho nên dù không về nhà ăn Tết, cũng phải có chút quà cáp.

Sau khi Tần Sương chuẩn bị đầy một bao tải đồ, hai người mới xuống xe đi gửi đồ và gọi điện thoại.

Hoắc Đình Châu gọi điện thoại về nhà báo bình an trước, sau đó nói năm nay anh không về ăn Tết, dặn dò em trai mấy hôm nữa sẽ đến, sau đó mới đưa điện thoại cho Tần Sương.

Đường Mẫn nghe thấy giọng nói của con dâu, đương nhiên rất vui vẻ, trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng mới lưu luyến cúp máy.

Sau đó, lúc Tần Sương gọi điện thoại cho ba, mới biết ông ấy đã xin nghỉ phép từ lâu, hiện tại không còn ở quân đội nữa.

Tần Sương vừa nghe liền hiểu ngay, lúc này chắc chắn ba đã lên tàu, chuẩn bị đến đây tạo bất ngờ cho cô.

Sau khi cúp máy, cô liền nói với Hoắc Đình Châu: “Theo kinh nghiệm của em, chắc chắn ba đã thu dọn hành lý, chuẩn bị đến đây ăn Tết với em rồi, chúng ta về thôi.”

Hoắc Đình Châu cười nói: “Được, đi thôi.” Thầm nghĩ, quả nhiên ba vợ không làm theo lẽ thường, nếu không hỏi thăm trước, đến lúc đó chưa chắc đã là bất ngờ, rất có thể sẽ là kinh hãi.

Xem ra sau này anh cũng phải chuẩn bị một ít quà tặng cho ba vợ mới được, nếu không sau khi Tết Nguyên Đán kết thúc, anh muốn đăng ký kết hôn với Tần Sương, chắc chắn ba vợ sẽ ngăn cản.

Sau đó, hai người lại lên xe, lái xe về thôn.

Đến nhà, vừa đúng lúc là buổi trưa, Hoắc Đình Châu giúp cô chuyển đồ xuống xe xong, liền nói: “Ăn cơm trưa xong, anh lên núi gọi bọn họ xuống chuyển đồ Tết, vừa hay để đầu bếp chuẩn bị trước, nếu em có yêu cầu gì đặc biệt thì cứ nói với anh, anh sẽ chuyển lời cho bọn họ.”

“Được, cơ bản là không có yêu cầu gì, cứ bảo bọn họ làm thoải mái, dù sao cũng là Tết, đừng có keo kiệt, số đồ này xem như là em chiêu đãi riêng, cứ làm sao ngon thì làm, thiếu gì em sẽ chuẩn bị thêm.”

Hoắc Đình Châu thấy cô hào phóng như vậy, liền thở dài: “Chỉ có em mới chiều hư đám người này, nếu như ở quân đội, đến Tết cũng không được ăn uống thịnh soạn như vậy, đợi sau khi Tết Nguyên đán kết thúc, nhất định phải huấn luyện bọn họ cho thật nghiêm khắc, nếu không đến lúc đó làm em mất mặt, anh sẽ đánh gãy chân bọn họ.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 273: Chương 273



“Thôi đi, ai cũng có nỗi khổ riêng, Tết cũng không được về nhà, ngay cả điện thoại cũng không được gọi, em là huấn luyện viên, là tổng chỉ huy, không thể để bọn họ phải tủi thân trong ngày Tết được, cứ để bọn họ ăn đi, em không đến nỗi nghèo đến mức đó.”

“Hầy, đám nhóc này gặp được em đúng là tu tám kiếp mới có được.”

Nếu như gặp phải huấn luyện viên khác, còn muốn ăn Tết ngon lành như vậy, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhìn thấy đống thịt cá chất thành núi, hai mắt đám lính sáng rực lên.

Bọn họ không ngờ rằng năm nay ăn Tết lại được ăn uống thịnh soạn như vậy, quả nhiên là huấn luyện viên có tiền, nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi vàng này mới được.

Sau đó, mỗi người vác một ít đồ, cùng nhau chuyển đồ Tết lên núi.

Tối 30 Tết, Tần Phong cuối cùng cũng đến nơi, gõ cửa trong đêm tuyết rơi dày đặc.

Tần Sương đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng khoác áo khoác, bước ra ngoài.

“Ai đấy? Khuya rồi còn có chuyện gì vậy?”

“Là ba, mau mở cửa, ba sắp c.h.ế.t cóng rồi!”

Tần Sương vừa nghe thấy giọng nói của ông ấy, mới nhớ ra ngày mai là Tết rồi, đúng là ba nên đến rồi.

Sau đó, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa: “Ba vào nhà nhanh lên, sao lại đến muộn như vậy, trên đường có gặp chuyện gì không?”

“Vào nhà rồi nói, ba sắp c.h.ế.t cóng rồi, thời tiết ở Đông Bắc này thật sự là muốn mạng người, con mau tìm cho ba một bộ đồ lót giữ nhiệt, ba cảm thấy toàn thân lạnh buốt.”

Tần Sương dẫn ba vào phòng của Hổ Tử, sau đó nói: “Ba mau bỏ đồ xuống, cởi giày lên giường đất đi.”

Hổ Tử nhìn thấy người đến, vui mừng nói: “Ba, ba đến rồi.”

Tần Phong mỉm cười: “Ừ, con trai ngoan, ba sưởi ấm một chút đã, sắp c.h.ế.t cóng rồi.”

“Ba, ba chui vào chăn của con đi, trong chăn ấm lắm.”

Nhìn thấy hành động ấm áp của Hổ Tử, Tần Phong thầm nghĩ, đứa con trai này nhận cũng không uổng.

“Bây giờ người ba bẩn lắm, con mau chui vào chăn đi, đừng động đậy, lát nữa chị con sẽ mang hành lý vào cho ba.”

Tần Sương nhìn thấy hai ba con tình cảm thắm thiết, liền trêu chọc: “Được rồi, ba lên giường đất đi, ba chưa ăn cơm phải không? Vừa hay trong lò còn lửa, con nấu mì ăn liền cho ba nhé, những món khác con không biết nấu.”

“Được, vậy làm phiền con gái yêu của ba rồi, ba sưởi ấm trước đã.” – Tần Phong vui vẻ đáp.

“Vâng, vậy con đi lấy đồ, hai ba con cứ trò chuyện đi.”

Sau khi sắp xếp xong cho ba, Tần Sương liền đi vào bếp lấy một cái nồi nhỏ và hai bộ bát đũa, sau đó lấy trong không gian ra 4 gói mì ăn liền, 2 cây xúc xích, thêm 2 quả trứng gà.

Lý do cô chuẩn bị nhiều như vậy là vì Hổ Tử chưa từng ăn, lát nữa ngửi thấy mùi thơm, không thể nào để cậu bé nhìn ba ăn một mình được.

Sau khi mang bát đũa và nguyên liệu vào phòng, Tần Sương nói: “Ba, ba trông chừng nước trong nồi giúp con, con đi lấy hành lý cho ba .”

“Ừ, con cứ đi đi, không vội.”

Tần Sương đặt nồi lên bếp lò, sau đó quay lại phòng lấy hành lý mà ông ấy đã từng sử dụng ra.

Người nhà cô cơ bản đều dùng đồ của riêng mình, cho dù có khách đến, cô cũng sẽ lấy đồ mới cho họ dùng.

Cô ôm đống hành lý nặng trịch đi đến phòng bên cạnh, bắt đầu trải giường cho ba.

Hổ Tử thấy chị gái bận rộn, liền xuống giường rót cho Tần Phong một ly nước ấm: “Ba, ba uống nước đi, có cần cho thêm đường không?”

Tần Phong thấy con trai chu đáo như vậy, liền cười nói: “Không cần, cảm ơn Hổ Tử, con mau lên giường đất đi, dưới đất lạnh lắm.”

Hổ Tử lắc đầu: “Không lạnh đâu ba, con thêm củi vào bếp lò một chút, như vậy nửa đêm sẽ không lạnh nữa.”

“Được, vậy con nhanh lên, mặc áo khoác vào.”

Bởi vì thời tiết ở phương Bắc rất lạnh, trên đường đi Tần Phong đã bị lạnh cóng, nếu không phải sức khỏe tốt, e rằng đã bị ốm rồi.

Lúc nước trong nồi sôi, Tần Sương lập tức cho mì vào.

Vừa nấu mì, cô vừa hỏi: “Ba, năm nay ba đến đây ăn Tết với con, ba đã nói với ông bà chưa?”

Tần Phong nuốt ngụm nước ấm, nói với vẻ bất mãn: “Con xem ba là con nít ba tuổi sao? Ông bà con đã đồng ý, ba mới dám đến đây chứ, còn có, trong bao tải lớn kia là quà Tết mà ông bà và các bác các chú chuẩn bị cho con, lát nữa nhớ mang về đấy.”

“Vâng, con biết rồi, nhưng mà ba đến đây muộn như vậy, chắc là không kịp xe khách phải không?”

Nhắc đến chuyện này, Tần Phong liền bắt đầu than thở: “Đừng nhắc đến nữa, đáng lẽ là kịp xe, kết quả trên đường đi ba cứu được một đứa trẻ, đợi đến khi làm xong thủ tục ở đồn công an thì đã lỡ xe, phải may mắn lắm mới cản (Dịch: chặn) được một chiếc xe tải chở hàng, đưa cho người ta 10 đồng, người ta mới đồng ý cho ba đi nhờ một đoạn, nếu không tối nay ba cũng không về được.”

“Biết vậy thì ba đã báo trước cho con, để con lái xe đến đón rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của ba, Tần Sương liền cười nói: “Trước đó con đã gọi điện thoại cho ba, biết ba xin nghỉ phép, liền đoán ra ba muốn đến đây ăn Tết với con, con nghĩ, ba đã muốn tạo bất ngờ cho con, đương nhiên con không thể phá hỏng hứng thú của ba được.”

“Nhưng mà, con đã gửi cho ba hai bộ quần áo giữ nhiệt rồi mà, sao ba còn bị lạnh cóng như vậy?”

“Hầy, đừng nhắc đến nữa, quần áo con gửi cho ba, bị các bác các chú của con vơ vét hết rồi, may mà giày bọn họ không mang vừa, nếu không e rằng ba chẳng còn gì.”

Tần Sương nghe vậy, lại một lần nữa nhìn ba với ánh mắt đồng cảm.

“Biết vậy thì con đã gửi cho bọn họ một ít, chỉ là chất liệu hơi đặc biệt, lúc đó con không dám gửi nhiều.”

“Bây giờ ba đến đây rồi, đợi lúc ba về, con sẽ chuẩn bị nhiều đồ lót giữ nhiệt cho ba mang về, tặng cho mỗi người một bộ, coi như là quà Tết của con dành cho ông bà.”

Tuy rằng trước đó cô cũng đã gửi không ít đồ về, nhưng chủ yếu là đồ ăn.

Nghĩ đến ba mẹ chồng bên kia cũng vậy, xem ra quà cho bọn họ cũng phải chuẩn bị cùng lúc.

Trong lúc hai ba con trò chuyện, mì cũng đã chín.

Hổ Tử ngửi thấy mùi thơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nồi mì, thầm nghĩ, mì gì mà thơm thế, cậu bé cũng muốn ăn.

Tuy rằng cậu bé cố gắng che giấu, nhưng vẫn bị Tần Sương phát hiện, cô cười nói: “Hổ Tử, mặc áo khoác vào, lại đây ăn một chút đi, chị đã nấu phần của em rồi, mau đi đặt bàn lên giường đi.”

Căn nhà mới này có giường đất rất rộng, cho dù đã trải hai bộ chăn đệm, vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

Cho nên, đặt bàn lên giường đất ăn cơm cũng không ảnh hưởng gì.

Lúc này, Tần Phong cũng đã đói đến mức bụng kêu ùng ục, thấy mì đã chín, liền cởi áo khoác ra, vươn vai, sau đó mới ngồi vào bàn, bắt đầu ăn mì.

Hổ Tử nhìn bát mì vàng óng, thấy Tần Sương không có phần, liền quay đầu hỏi: “Chị không ăn sao? Em ăn không hết nhiều như vậy, chúng ta cùng ăn chung nhé.”

“Không cần đâu, tối nay chị không đói, em ăn cùng ba đi, nếu ăn không hết thì gắp sang cho ba.”

Hổ Tử thấy Tần Sương thật sự không ăn, liền gắp một ít mì sang cho ba, sau đó mới cúi đầu, ăn ngấu nghiến.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 274: Chương 274



“Ưm... ngon quá, mì này thơm quá, đây là lần đầu tiên em được ăn mì ngon như vậy, cảm ơn chị.”

“Được rồi, sau này em có nhiều cơ hội để ăn, ăn nhanh đi.”

Sau khi hai ba con ăn xong, Tần Sương mới dọn dẹp “bãi chiến trường”, trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời ló rạng, Tần Sương đã dậy từ sớm, tập hợp mọi người lại dán câu đối.

Hôm nay là 30 Tết, năm mới, khí tượng (Dịch: thời tiết) mới.

Mục Nghiệp Kiêu pha hồ dán, Tần Phong dẫn theo con gái và con trai cùng nhau dán câu đối.

Sau khi dán câu đối xong, Hoắc Đình Châu mới xuống núi đón Tần Sương và mọi người lên núi ăn Tết.

Nhìn thấy ba vợ đang làm việc, anh vội vàng bước đến, nói: “Ba, để con làm cho, ba vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Tần Phong vừa nhìn thấy con rể tương lai đến, liền hừ lạnh một tiếng: “Không cần, tự tôi làm được.”

Nếu không phải con gái thích thằng nhóc này, ông ấy một chút cũng không muốn thừa nhận thân phận của nó.

Ngoài việc dáng dấp đẹp mắt (Dịch: đẹp trai) ra, bình thường lúc nào cũng lạnh lùng, không biết con gái ông ấy thích nó ở điểm nào.

Tần Sương đi đến, cười nói: “Anh đến rồi, ăn sáng chưa? Chưa ăn thì cùng chúng tôi ăn một chút, Kiêu Kiêu sắp nấu xong rồi.”

“Được, vậy ăn xong rồi lên núi, còn gì cần mang theo nữa không?”

Tần Sương quay đầu lại nhìn: “Ngoài pháo hoa ra thì còn một ít bánh kẹo trái cây chưa mang theo, những thứ khác bên kia đều có rồi.”

“Được, nếu thiếu gì thì anh lại xuống lấy sau.”

“Vâng.”

Sau khi mọi người ăn sáng xong, Tần Sương khóa cửa nhà, dẫn theo ba và mọi người lên núi.

Nhìn đôi ván trượt tuyết dưới chân, Tần Phong ngẩn người, sau đó cười nói: “Không ngờ có ngày tôi cũng được trượt tuyết, chỉ là đôi ván trượt tuyết này làm hơi xấu.”

Tần Sương thấy ba còn chê bai, liền trợn trắng mắt: “Ba đúng là lắm chuyện, có là tốt lắm rồi, mau đi thôi, lạnh lắm.”

Tần Phong cười ha hả, đuổi theo con gái, bắt đầu trượt tuyết lên núi.

Hoắc Đình Châu cõng Hổ Tử, trượt về phía căn cứ.

Đến nơi, Tần Sương mới bỏ bao tải xuống, thở hổn hển: “Sau này nhất định không huấn luyện vào mùa đông nữa, thật sự là quá bất tiện, mệt c.h.ế.t tôi rồi.”

Lúc trước không biết cô nghĩ gì nữa, nói làm là cấp trên phê duyệt ngay, thật sự là vô điều kiện tin tưởng cô.

Đám lính nhìn thấy Tần Sương lại mang nhiều đồ như vậy lên núi, liền chủ động giúp đỡ, chuyển đồ vào hang động.

Hôm nay, bọn họ sẽ ăn Tết trong hang động, bàn ghế đều đã được chuẩn bị từ trước, bây giờ chỉ cần chờ đến Tết là có thể ăn uống no say.

Huấn luyện viên đã nói sẽ cho nghỉ Tết ba ngày, mùng 3 sẽ chính thức quay lại huấn luyện, cho nên được nghỉ ngơi hiếm hoi như vậy, mọi người đều tự do hoạt động, mặc quần áo lộn xộn, có người may mắn còn săn được không ít thú rừng.

Đám người vốn đã thích ăn thịt, nhất định phải yêu cầu đầu bếp nấu hết, một năm mới có một lần Tết, nhất định phải ăn thịt cho đã.

Cho nên, nguyên liệu vốn đã rất phong phú, nay lại được bổ sung thêm không ít thú rừng.

Mục Nghiệp Kiêu tìm đến anh trai, lúc này, anh trai cô ấy đang chẻ củi.

Mục Nghiệp Bằng nhìn thấy em gái đến, liền ngẩn người.

“Sao em lại đến đây? Huấn luyện viên cho phép sao?”

Mục Nghiệp Kiêu trợn trắng mắt: “Anh nói nhảm gì vậy? Nơi khỉ ho cò gáy như vậy, nếu Sương Sương không gật đầu, anh nghĩ em có thể vào đây được sao?”

“Hơn nữa, Sương Sương cũng đã nói rồi, ở đây không có bí mật gì quan trọng, cho nên em đến đây ăn Tết cũng không sao.”

“À, em mua cho anh một bộ quần áo và một đôi giày bông, coi như là quà Tết cho anh.” Cô ấy không biết may vá, cho nên chỉ có thể mua một bộ ở cửa hàng bách hóa cho anh trai.

Hơn nữa, cô ấy chỉ có một người thân duy nhất, không tốt với anh trai thì tốt với ai?

Mục Nghiệp Bằng nhìn món quà Tết của em gái, trong lòng ấm áp, chỉ là nhìn hai bàn tay trắng của mình, có chút ngại ngùng nói: “Năm nay anh không có thời gian mua quà cho em, sau này anh sẽ lì xì cho em, em thích gì thì tự mua nhé.”

“Được, nhưng mà anh đến đây rồi, chị dâu tương lai của em thì sao?”

“Khụ... đợi sau khi huấn luyện xong, bọn anh sẽ kết hôn, cho nên chuyện của bọn anh, em đừng lo lắng nhiều như vậy.”

“Được rồi, chỉ cần anh sớm yên bề gia thất là em yên tâm rồi, dù sao thì người như em, e rằng cả đời này cũng không lấy chồng được, cho nên nhiệm vụ nối dõi tông đường đều phải dựa vào anh đấy, đồng chí Mục!”

Mục Nghiệp Bằng nghe thấy em gái nói vậy, có chút đau lòng, liền an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, biết đâu lại có người thích em thì sao.”

“Tuy rằng em hơi nam tính một chút, nhưng cũng không đến nỗi xấu xí, đừng vội từ bỏ tương lai của mình, như vậy là không công bằng với bản thân, hơn nữa anh đã chuẩn bị sẵn của hồi môn cho em rồi.”

Mục Nghiệp Kiêu xua tay: “Chuyện sau này tính sau, em vào bếp phụ giúp đây, anh tiếp tục làm việc đi.”

“Ừ, đi đi, nhớ đừng ra khỏi căn cứ, bên ngoài nguy hiểm.”

“Biết rồi, lắm chuyện!”

Mục Nghiệp Kiêu nhìn thấy anh trai bình an vô sự, cơ thể cũng không có vấn đề gì, cuối cùng cũng yên tâm.

Lúc trước anh trai bị thương nặng như vậy, cô ấy cứ lo lắng sẽ có di chứng, kết quả bây giờ lại không sao, đúng là mạng lớn!

Tần Sương đang ở trong bếp chỉ huy đầu bếp nấu ăn, Mục Nghiệp Kiêu vừa vào liền đuổi cô ra ngoài.

“Cậu nói xem, một người không biết nấu ăn như cậu, ở đây chỉ huy lung tung cái gì, không sợ đến lúc ăn cơm tất niên mọi người không có cơm mà ăn sao?”

Tuy nhiên, Tần Sương sau khi bị đuổi ra ngoài, biết mình bị ghét bỏ, cũng không tức giận, mà đi tìm ba: “Ba, ba vào bếp nấu vài món ăn giúp con đi, con thích ăn đồ ăn ba nấu, được không?”

Cô cảm thấy tay nghề của đầu bếp hiện tại không được tốt lắm, muốn ăn ngon, phải nhờ ba cô đích thân ra tay.

Tần Phong nghe vậy, có thể làm gì khác, đương nhiên chỉ có thể chiều chuộng đáp: “Đưa gia vị cho ba, ba nấu cho con, con có muốn ăn khoai lang kén không?”

“Muốn, ba nấu gì con cũng thích, bữa cơm tất niên tối nay đều phải dựa vào ba đấy.”

“Được, con cứ chờ ăn cơm đi.”

Tần Sương vào phòng của Hoắc Đình Châu, tìm đại một cái túi, cho gia vị vào, sau đó mang đến nhà bếp.

Thật sự là muốn ăn ngon, không có gia vị thì không được.

Sau khi nhận được gia vị, Tần Phong liền bảo đầu bếp phụ giúp, ông ấy đích thân xuống bếp nấu cơm tất niên.

Mặc dù Mục Nghiệp Kiêu cũng biết nấu ăn, nhưng chỉ biết nấu một số món ăn gia đình đơn giản, lúc này nhìn thấy Tần Phong trổ tài, liền đứng bên cạnh học lỏm.

Còn ở Kinh Đô.

Hoắc Đình Xuyên vừa sáng sớm đã bị mẹ lôi ra khỏi chăn, từ sau khi về nhà, cậu ấy liền bị ba mẹ “song kiếm hợp bích” đánh cho một trận.

Nếu không phải sắp đến Tết, e rằng cậu ấy đã bị đánh đến mức không thể xuống giường được.

Nhất là ba cậu ấy, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

“Anh hai, anh không phải ở nông thôn sống rất thoải mái sao? Sao Tết lại muốn về nhà? Chẳng lẽ hết tiền, sắp c.h.ế.t đói rồi sao?”

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy em gái nói vậy, không nhịn được trợn trắng mắt.

“Trong mắt em, anh là một kẻ vô dụng sao? Nếu đã khinh thường anh như vậy, vậy thì trả lại quà cho anh đi, đồ vô ơn!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 275: Chương 275



Hoắc Nam Hi vừa nghe thấy anh hai muốn đòi lại quà, lập tức như mèo xù lông, gào lên: “Đã tặng cho em rồi thì là của em, muốn đòi lại, không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng bị em bịt kín rồi! Hừ~!”

Nhìn em gái xù lông, Hoắc Đình Xuyên cười nói: “Em nói xem, em cũng sắp lấy chồng rồi, sao còn trẻ con như vậy?”

“Em nhìn chị Sương, chị dâu tương lai của em xem, tuổi tác cũng không hơn em bao nhiêu, nhìn người ta rồi nhìn lại em, chậc chậc...”

“Đúng là không so sánh thì không biết đau khổ!”

Hoắc Nam Hi bị anh trai mỉa mai cũng không giận, mà còn vênh váo đáp: “Em đương nhiên là lợi hại nhất rồi, cần anh phải nói sao? Hơn nữa, so với anh cả, anh cũng chẳng khá hơn là bao, chúng ta đều như nhau cả thôi, đừng ai chê ai.”

Hoắc Viễn Quân nhìn hai đứa con trai con gái cãi nhau chí chóe, không khỏi đau đầu.

“Hai đứa vào bếp giúp mẹ làm việc đi, ngày Tết đừng có cãi nhau trước mặt ba.”

Ngoại trừ đứa con trai cả khiến ông ấy yên tâm ra, hai đứa này, đứa nào cũng khiến ông ấy đau đầu.

May mà đứa con trai thứ hai được con dâu tương lai dạy dỗ rất tốt ở nông thôn, nếu không chắc chắn sẽ trở thành công tử bột nhà họ Hoắc.

Nói đến cô con dâu tương lai này, ông ấy quả thực rất hài lòng, vừa giỏi võ, lại thông minh lanh lợi, đúng là con trai ông ấy có mắt nhìn người, sau này cho dù ông ấy nghỉ hưu, nhà họ Hoắc cũng không cần phải lo lắng sẽ suy tàn.

Cho nên, câu nói “lấy vợ lấy đức” của người xưa quả thực không sai, nếu không sẽ hủy hoại ba đời.

Ngay cả quà Tết mà con dâu tương lai tặng, cũng đều là những thứ vô cùng quý giá, ngay cả đồng nghiệp của ông ấy cũng không ít người ghen tị.

Vợ ông ấy còn mặc bộ quần áo mới đi khoe khoang khắp nơi, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Bây giờ chỉ cần đợi hai đứa đăng ký kết hôn, mấy năm nữa sinh cho ông ấy một đứa cháu trai, ông ấy sẽ không còn gì hối tiếc nữa.

Gia đình họ Hoắc vui vẻ hòa thuận, còn gia đình họ Dương thì lại có chút tiếc nuối vì không có Tần Phong và gia đình ở đây.

May mà Dương Minh Trạch đã trở về, mang theo quà và giải thích về nhiệm vụ của Tần Sương, ông bà nội nhà họ Dương mới không tiếp tục hỏi han nữa.

Con trai có tiền đồ, bây giờ cháu trai cháu gái cũng có tiền đồ, bọn họ là bậc cha chú chỉ có thể ủng hộ sự nghiệp của con cháu.

Sau đó, theo thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm tất niên chiều 30 Tết năm 1977.

Tần Sương nhìn bàn ăn đầy ắp thịt cá, thầm nghĩ, quả nhiên ba cô ra tay là khác hẳn.

Nhìn những món ăn ngon lành, đẹp mắt, cho dù chưa ăn cũng đã khiến người ta thèm thuồng.

Đám lính càng không cần phải nói.

Mặc dù bình thường khẩu phần ăn cũng không tệ, nhưng những món ăn hôm nay nhìn qua là biết ngay không phải do đầu bếp nấu.

Sau khi hỏi thăm, mới biết là do ba của huấn luyện viên đích thân xuống bếp, biết được thân phận của ông ấy, ai nấy đều vô cùng kính nể.

Ba của huấn luyện viên không chỉ chức vụ cao, mà còn không hề kiêu ngạo, bây giờ ngay cả tay nghề nấu nướng cũng giỏi như vậy, thật sự khiến người ta phải ghen tị.

“Võ Bằng, cậu nói xem, ba của huấn luyện viên nấu ăn ngon như vậy, phó huấn luyện viên sau này chắc chắn sẽ được hưởng phúc rồi?”

“Nếu tôi có một người vợ biết nấu ăn ngon như vậy, nhất định sẽ nâng niu như bảo bối.”

Vài người quen biết Tần Sương nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt khó tả.

Nhất là Mục Nghiệp Kiêu, cô ấy cười nói: “Nếu đã ngưỡng mộ như vậy, sao không để huấn luyện viên nấu cho các cậu một bữa? Đảm bảo khiến các cậu nhớ đời.”

“Thôi thôi, chúng tôi sợ bị huấn luyện viên phạt, thôi bỏ đi!”

Đám người này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không dám để Tần Sương nấu ăn cho bọn họ, nếu không, chưa nói đến chuyện khác, phó huấn luyện viên cũng sẽ cho bọn họ sắc mặt xem.

Chỉ có vài người biết chuyện im lặng không nói gì, chờ đến ngày nào đó sẽ được xem trò cười của bọn họ.

Nếu Tần Sương biết nấu ăn, vậy thì chắc chắn cô phải đầu thai lại mới được, nếu không, ai ăn vào cũng chết.

Một người ngay cả nhóm lửa cũng có thể đốt cháy cả nhà bếp, bọn họ thật sự sợ rồi.

Lúc này, Tần Sương bê hai thùng đồ uống vào, nói: “Hôm nay ăn Tết, ai uống được rượu thì mỗi người một bát, không có nhiều hơn đâu, ai không uống được rượu thì uống nước ngọt, uống thoải mái!”

“Oa, huấn luyện viên, cô đúng là huấn luyện viên ruột của chúng tôi, ngay cả thứ này cũng chuẩn bị cho chúng tôi.”

“Đúng vậy, cuối cùng cũng được uống rượu rồi, năm mới này chúng ta phải quẩy hết mình!”

Tần Sương nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy, liền nói tiếp: “Lát nữa ăn cơm xong, mỗi người chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục, biểu diễn gì cũng được, tôi sẽ đặt ra ba giải thưởng, người biểu diễn hay nhất sẽ có phần thưởng bất ngờ, các anh có muốn tham gia không?”

Đám lính vừa nghe thấy biểu diễn hay sẽ có phần thưởng, lập tức có người tò mò hỏi: “Huấn luyện viên, có thể cho chúng tôi biết trước phần thưởng là gì không?”

Tần Sương lắc đầu: “Không được, nói ra thì sẽ không còn bất ngờ nữa, cho nên mọi người phải cố gắng lên, phần thưởng chắc chắn sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Ban đầu cô còn đang nghĩ sau khi ăn cơm xong sẽ làm gì, bây giờ không phải là có rồi sao, nhiều người như vậy, không tin là không ai có tài lẻ gì.

Dù sao thì bất kể biểu diễn thế nào, mục đích chính là để mọi người vui vẻ.

Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn lên, Tần Sương mới đứng trước bàn ăn, nói: “Hôm nay là 30 Tết, do tình hình đặc biệt nên rất nhiều người không thể về nhà, tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người không thể sum họp cùng gia đình, đợi sau khi huấn luyện kết thúc, tôi sẽ cho mọi người nghỉ phép 10 ngày, về nhà thăm gia đình.”

“Huấn luyện viên, cô khách sáo rồi, chúng tôi đều là quân nhân, cho dù không huấn luyện ở đây, chúng tôi cũng chưa chắc đã được về nhà, cho nên cô không cần phải xin lỗi chúng tôi.”

“Đúng vậy, chúng tôi có thể cùng nhau ăn Tết, tôi còn cảm thấy rất náo nhiệt.”

“Đúng vậy, chúng tôi không có gì hối tiếc, dù sao về nhà cũng chưa chắc đã được ăn nhiều thịt như vậy.”

“Ha ha ha... nói rất đúng!”

Tần Sương nhìn thấy mọi người đều không có tâm trạng gì khác, mới tiếp tục nói: “Tôi cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói một câu cuối cùng, năm mới chúc tất cả mọi người thăng quan phát tài, lấy vợ sinh con!”

“Bộp bộp bộp~!!!” Mọi người đồng loạt vỗ tay.

“Được rồi, ăn cơm thôi!”

Theo tiếng hô “ăn cơm thôi” của Tần Sương, mọi người liền nâng ly, đồng thanh nói: “Chúc mừng năm mới!”

Nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy, Tần Sương cũng tự rót cho mình một chén rượu trắng.

Hôm nay vui, nhất định phải uống một chút, dù sao tửu lượng của cô cũng không tệ.

Tần Phong nhìn thấy đám lính tôn kính con gái như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng.

Ai có thể ngờ, kiếp trước là trùm hắc đạo, kiếp này lại thay đổi thân phận.

Không chỉ có thể đường hoàng sống dưới ánh mặt trời, mà bên cạnh còn có thêm nhiều người thân như vậy, ngay cả tương lai cũng có hy vọng.

Nhất là con gái ông ấy, trước kia bị thân phận kìm hãm, rất nhiều việc không thể làm, bây giờ có thể tỏa sáng rực rỡ ở thế giới này, thật sự rất tốt.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 276: Chương 276



“Ba vợ, con kính ba một ly, cảm ơn ba đã đồng ý gả Sương Sương cho con, sau Tết bọn con sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Tần Phong đang vui vẻ, đột nhiên nghe thấy câu nói này của Hoắc Đình Châu, lập tức không cười nữa.

“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem?”

Hoắc Đình Châu thấy ba vợ thay đổi sắc mặt, liền cứng rắn nói tiếp: “Con nói, Sương Sương đã đồng ý sau Tết sẽ đi đăng ký kết hôn với con, sau này con chính là con rể của ba.”

Tần Phong thấy mình không nghe nhầm, liền đặt chén rượu xuống, nhìn con gái: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Chính là cậu ta? Không đổi nữa?”

Tần Sương bị ba hỏi như vậy, lại nhìn thấy Hoắc Đình Châu đang nhìn cô với ánh mắt đáng thương. Cô nghiêm túc gật đầu: “Chính là anh ấy, không đổi nữa, nếu sau này anh ấy đối xử tệ bạc với con, con sẽ đổi người khác!”

Nghe thấy nửa câu đầu, Hoắc Đình Châu vô cùng vui mừng, kết quả nửa câu sau vừa dứt, anh liền vội vàng nói: “Anh đảm bảo cả đời này sẽ đối xử tốt với em, anh thề!”

“Thôi đi, nói linh tinh gì vậy, ba đâu có nói không đồng ý, nhưng hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ?”

Con gái kết hôn, không thể nào không tổ chức tiệc cưới, nếu không sau này người khác hỏi han, ông ấy còn mặt mũi nào nữa?

Nói đến chuyện tiệc cưới, Tần Sương liền đáp: “Chuyện này không vội, sắp đến lúc phải về thành phố rồi, đợi về đó rồi tổ chức sau cũng được, dù sao cũng chỉ là một nghi thức, con không quan tâm.”

Cô thật sự không quan tâm đến những nghi thức kết hôn, chỉ cần hai người sống hạnh phúc là được.

Sau này chẳng phải cũng có người đi du lịch kết hôn sao, chẳng phải họ cũng sống rất tốt hay sao.

Chỉ cần đăng ký kết hôn, bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp, còn những người khác muốn nói gì thì nói, cô không quan tâm.

Tần Phong thấy con gái thờ ơ như vậy, không khỏi tức giận, đành phải nói: “Chuyện của hai đứa, tự hai đứa lo liệu đi, ba không quản nữa.”

Nói xong, ông ấy tiếp tục ăn cơm, thầm nghĩ, muốn làm gì thì làm.

Hoắc Đình Châu thấy ba vợ có vẻ không vui, liền vội vàng cam đoan: “Ba, ba yên tâm, đợi bọn con về thành phố, nhất định sẽ tổ chức hôn lễ, Sương Sương là vợ do con đường đường chính chính cưới về, ai thiệt thòi cũng không thể để cô ấy thiệt thòi, cho nên ba cứ yên tâm, người khác có gì, Sương Sương sẽ có, ngay cả người khác không có, Sương Sương cũng sẽ có.”

Tần Phong nghe vậy, mới nói: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hai đứa tự bàn bạc với nhau đi.”

“Vâng, ba, con kính ba một ly.”

Hoắc Đình Châu vì muốn lấy lòng ba vợ, da mặt đã dày đến mức không còn gì để nói, chỉ cần bản thân anh không thấy ngại, thì người ngại chính là người khác.

Đương nhiên, đám lính cũng không dám xem trò cười của huấn luyện viên, dù sao bị anh ghi hận, sau khi Tết Nguyên Đán kết thúc, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết.

Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc, mọi người liền lấy lạc, hạt dưa ra, chuẩn bị xem biểu diễn văn nghệ.

Do quyết định bất ngờ, cho nên sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Tần Sương là người đầu tiên đứng dậy, nói: “Hôm nay là Tết, tôi là huấn luyện viên của các anh, tiết mục đầu tiên để tôi hát tặng mọi người một bài hát, được không?”

“Được!” Mọi người đồng loạt vỗ tay.

Tần Phong thấy con gái muốn hát, liền nhướng mày, ông ấy đã lâu rồi không được nghe giọng hát của con gái.

Không ngờ có ngày ông ấy lại được nghe con gái hát.

Tần Sương hắng giọng, sau đó cất cao giọng hát, bài hát cô chọn là một bài hát rất phù hợp với không khí ngày Tết.

“Chúc bạn phát tài

Chúc bạn rực rỡ

Điều tốt đẹp xin đến đây

Điều xấu xa xin hãy tránh xa

...

...

Chúc bạn phát tài

Chúc bạn rực rỡ

Điều tốt đẹp xin đến đây

Điều xấu xa xin hãy tránh xa

Lì xì nhiều không chê

Chúc mừng phát tài!”

Bài hát vừa kết thúc, mọi người liền vỗ tay nhiệt liệt, đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe một bài hát với ca từ vui tươi, rộn ràng như vậy.

Trước kia, bọn họ chỉ được nghe những bài hát về chủ đề yêu nước hoặc hành khúc, bài hát này thật sự rất độc đáo, ngay cả Hoắc Đình Châu cũng là lần đầu tiên nghe thấy Tần Sương hát bài hát này, nhất thời nghe đến say mê.

Tần Sương thấy mọi người thích, liền đỏ mặt nói: “Được rồi, bài hát “Chúc mừng phát tài” này tặng cho mọi người, tiếp theo ai muốn lên biểu diễn? Phần thưởng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy!”

Đám lính nghe vậy, liền nhìn nhau, cuối cùng, một người lính có tính cách hoạt bát, thấy mọi người đều ngại ngùng, liền đứng dậy nói: “Để tôi, tôi là Trương Học Sơn, cũng biết hát, nhưng chỉ biết hát dân ca quê hương tôi, nếu hát không hay, mọi người đừng cười tôi nhé!”

“Không đâu, hát đi, hát đi!”

Mọi người thấy đã có người xung phong, đương nhiên phải ủng hộ.

Sau đó, Trương Học Sơn đi đến phía trước, hắng giọng, bắt đầu hát.

Bởi vì anh ta là người dân tộc thiểu số, cho nên mọi người không hiểu anh ta đang hát gì.

Nhưng anh ta có giọng hát cao vút, giai điệu cũng rất hay, mọi người đều nghe rất say sưa.

Sau khi có người mở màn, những người khác cũng lần lượt trổ tài.

Ấn tượng nhất chính là Mục Nghiệp Kiêu, cô ấy đã kể một vài câu chuyện cười ở nông thôn, nếu không phải Tần Sương ngăn cản kịp thời, e rằng cô ấy sẽ kể “chuyện người lớn” mất.

Cuối cùng, sau khi tiết mục biểu diễn kết thúc, mọi người bình chọn ra ba tiết mục hay nhất.

Tần Sương lấy ra ba hộp quà, trao cho ba người lính, sau đó không quản đến chuyện này nữa.

Vẫn là Mục Nghiệp Kiêu biết cách khuấy động không khí, dẫn theo mọi người chơi trò “bắt số 7”, ai sai sẽ phải chống đẩy 20 cái, ngay cả cô ấy cũng không ngoại lệ.

Kết quả, ngày nghỉ ngơi, đám lính vô tình bị cô ấy “lừa” chống đẩy mấy trăm cái.

Đợi đến khi bọn họ nhận ra thì đã muộn.

Ngay cả Mục Nghiệp Bằng cũng bị em gái “hố” một vố.

Tối đó, sau khi ăn bánh chưng, mọi người cùng nhau thức đón giao thừa, Tần Sương dẫn theo người nhà xuống núi.

Mùng 1 Tết cô sẽ không lên núi ăn Tết với bọn họ nữa, dù sao ba cô cũng khó khăn lắm mới đến đây một lần, ở nhà thoải mái hơn.

Đương nhiên, Hoắc Đình Châu cũng mặt dày mày dạn đi theo.

Sáng sớm mùng 1 Tết, gia đình Tần Sương bị tiếng pháo hoa trong thôn đánh thức, tiếng pháo nổ liên hồi, muốn ngủ nướng cũng không được.

Nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, Tần Sương liền mặc thêm một lớp áo.

Tần Phong dậy từ sớm, vào bếp nấu một nồi bánh chưng cho mọi người.

Đây là bánh chưng làm sẵn mà Tần Sương lén mua trong không gian, nếu không, với mấy người vụng về như bọn họ, muốn gói bánh chưng thật sự là rất khó.

Tuy nhiên, lúc rảnh rỗi, Tần Phong vẫn nhào bột, tự tay gói cho bọn họ một bữa bánh chưng nhân thịt.

Tần Sương nhìn thấy tay nghề của ba, lại một lần nữa cảm thán, tại sao cô lại vụng về như vậy chứ?

Mùng 2 Tết, mọi người trong thôn bắt đầu đi chúc Tết lẫn nhau, mãi đến mùng 5 Tết, năm mới mới thật sự kết thúc.

Đương nhiên, sau khi Tết Nguyên đán kết thúc, Tần Phong cũng phải quay về làm việc, cho nên sáng sớm mùng 6 Tết, Tần Sương lái xe, đưa cả nhà vào thành phố.

Ngô Địch và Tô Lăng sau khi ăn Tết xong, mùng 2 Tết đã rời đi.

Để Mục Nghiệp Kiêu và Hổ Tử ở nhà một mình, Tần Sương có chút không yên tâm.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 277: Chương 277



Quan trọng nhất là, hôm nay cũng là ngày Tần Sương và Hoắc Đình Châu đi đăng ký kết hôn.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn, hơn nữa ba cô cũng đang ở đây, sau khi đến thành phố, dưới sự chứng kiến của Tần Phong, hai người đã đăng ký kết hôn, Tần Phong mới yên tâm lên tàu.

Sau khi tiễn ba vợ, Hoắc Đình Châu mới nắm tay Tần Sương, nói: “Vợ à, từ nay về sau, anh là người của em rồi, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

“Ừm, sau này em sẽ che chở cho anh, dẫn anh đi ăn ngon mặc đẹp.”

Hổ Tử biết kết hôn là gì, cho nên lúc hai người lên xe, cậu bé liền ngọt ngào gọi: “Chào anh rể.”

Hoắc Đình Châu vui mừng, liền lấy ra một bao lì xì dày cộp đưa cho Hổ Tử: “Tiền đổi cách gọi, cầm lấy mua kẹo ăn đi.”

“Cảm ơn anh rể.” – Hổ Tử nhận được bao lì xì, vui mừng khôn xiết.

Đương nhiên, Mục Nghiệp Kiêu cũng dặn dò Tần Sương rất nhiều điều.

Sau đó, Tần Sương lái xe đưa mọi người đến nhà hàng quốc doanh ăn mừng.

Đương nhiên, cô cũng dùng giấy chứng nhận kết hôn để mua không ít kẹo và một số thứ chỉ bán cho người kết hôn ở cửa hàng bách hóa.

Sau khi về đến thôn, cô liền bảo Hoắc Đình Châu mang kẹo lên núi.

Đương nhiên, đêm tân hôn, Hoắc Đình Châu vẫn mặt dày mày dạn xuống núi, chui vào phòng của Tần Sương.

Tần Sương nhìn thấy dáng vẻ như hổ đói của anh, không nhịn được kéo anh vào lòng, hôn ngấu nghiến trên giường.

Sau đó, một đêm mặn nồng...

Sáng hôm sau, lúc Tần Sương tỉnh dậy, đã là buổi trưa.

Nhìn thấy bên cạnh đã không còn bóng dáng tên “sói đói” kia, Tần Sương thở dài, thể lực của tên này thật sự là quá tốt.

Nếu không phải cô có thể chất tốt, e rằng tối qua đã bị anh “hành hạ” đến mức rã rời.

Cô xoa xoa eo đang đau nhức, thầm nghĩ sau này không thể “cuồng nhiệt” như vậy nữa, đúng là vừa sung sướng, vừa đau khổ.

Đang lúc Tần Sương ngẩn người, Hoắc Đình Châu bưng bát canh gà bước vào.

“Vợ à, dậy rồi sao?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Tần Sương liền trợn trắng mắt: “Tối nay anh cút về núi ngủ cho em!”

Hoắc Đình Châu thấy cô giận, liền ngại ngùng sờ sờ mũi: “Anh chỉ là mới được ăn thịt, có chút không kiềm chế được, sau này anh sẽ chú ý.”

“Còn sau này nữa, nằm mơ đi, mau bưng canh gà lại đây cho em, em sắp c.h.ế.t đói rồi.”

Bị “hành hạ” cả đêm, cô đã sớm đói đến mức không còn chút sức lực nào.

Hoắc Đình Châu thấy vậy, liền ân cần bón canh cho cô.

Đợi đến khi Tần Sương ăn no, anh mới nói: “Lát nữa anh lái xe ra ga tàu đón bọn họ về, em không cần đi đâu, ở nhà ngủ bù đi.”

“Được, em ở nhà ngủ, anh nhớ đón bọn họ về an toàn đấy.”

“Ừm, vậy em ngủ tiếp đây, anh đi làm việc đi.”

Tần Sương thật sự không ngủ ngon, lúc này ăn no rồi, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Thấy cô đã ngủ say, Hoắc Đình Châu liền đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó bưng bát ra ngoài.

Hổ Tử nhìn thấy Hoắc Đình Châu đi ra, liền hỏi: “Chị vẫn đang ngủ sao?”

“Ừm, chị không khỏe, chúng ta đừng làm phiền chị nhé?”

“Vâng, em tự chơi, không làm phiền chị đâu.”

Mục Nghiệp Kiêu thấy Tần Sương vẫn còn đang ngủ, liền biết tối qua hai người “vui vẻ” không ít, dù sao vợ chồng son chắc chắn sẽ quấn quýt nhau.

Tuy rằng cô ấy chưa từng trải qua, nhưng bình thường cũng nghe không ít chuyện bát quái, cho nên đương nhiên cũng hiểu đôi chút.

Sau đó, cô ấy lên tiếng hỏi: “Hôm nay tàu của bọn họ đến, Sương Sương không đi, anh lái xe đi đón sao?”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Ừm, lát nữa anh sẽ đi đón bọn họ.”

“Vậy cũng được, có người đi đón là được rồi, nếu không phải trời tuyết đường khó đi, chúng ta cũng không cần phải tốn công đi đón bọn họ, không biết Viên Viên về nhà có thuận lợi không.”

Cô không lo lắng cho ai khác, chỉ lo lắng cho Vu Viên Viên trên đường đi không an toàn.

Tuy nhiên, lúc này, Vu Viên Viên đã không còn ngây thơ, dễ lừa gạt như lúc mới xuống nông thôn nữa.

Trên tàu, cô ấy bị một bà lão để ý, hỏi han đủ thứ chuyện, cô ấy liền biết ngay người này có vấn đề.

Nghe nhiều về thủ đoạn của bọn buôn người, cho nên cô ấy lập tức nghĩ đến ba chữ này.

May mà bất kể bà lão kia nói gì, cô ấy cũng không trả lời một câu, sau đó nhân lúc ăn cơm, cô ấy liền tìm trưởng tàu tố cáo bà lão.

Bởi vì chuyện này, quãng đường còn lại, cô ấy đều lo lắng, không dám ngủ.

Sau đó, khi đến thành phố H, vừa xuống tàu, cô ấy suýt nữa thì ngất xỉu.

Cho đến khi Hoắc Đình Châu lần lượt đón ba người, Vu Viên Viên vừa lên xe liền không chịu đựng nổi nữa, nhắm mắt lại, ngất lịm đi.

Hoắc Đình Châu thấy vậy liền giật mình, vội vàng lái xe đến bệnh viện.

“Đình Xuyên, mấy đứa đỡ cô ấy cẩn thận, đưa cô ấy đi khám xem có bị bệnh gì không, anh thấy sắc mặt cô ấy rất kém.”

“Vâng, anh cả, anh đi đóng tiền đi, bọn em sẽ đưa cô ấy đi khám.”

Sau khi để Lục Thần ở lại trông xe, mấy người liền đưa Vu Viên Viên vào bệnh viện.

Cho đến khi bác sĩ nói cô ấy chỉ là do nghỉ ngơi không đủ, ngủ một giấc là khỏi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ, đã không có gì nghiêm trọng, vậy bọn tôi đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, chắc là trên tàu ngủ không ngon, cho nên mới như vậy, làm bọn tôi sợ hết hồn.”

Bác sĩ cười nói: “Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, có thể là trên đường đi gặp chuyện gì đó, cho nên mới căng thẳng quá mức, không nghỉ ngơi đủ.”

“Được, nếu vậy thì bọn tôi không làm phiền bác sĩ nữa.”

Sau đó, mấy người đưa Vu Viên Viên lên xe, Hoắc Đình Châu mới tiếp tục lái xe về nhà.

Tuy nhiên, vừa lái xe, anh vừa nói: “Anh và Sương Sương đã đăng ký kết hôn rồi, sau này bọn anh chính là vợ chồng hợp pháp, Đình Xuyên, sau này phải gọi chị dâu, biết chưa?”

Mấy người nghe vậy, không ngờ hai người đã đăng ký kết hôn rồi? Sao lại nhanh như vậy?

Nhất là Hoắc Đình Xuyên, cậu ấy nhìn anh trai với vẻ mặt không thể tin được: “Bác Tần đồng ý rồi sao?”

“Ừm, nếu không anh dám lén lút đăng ký kết hôn sao?” Anh không sợ ai, chỉ sợ Tần Sương và gia đình cô.

Nếu bọn họ không đồng ý, anh đương nhiên sẽ không ép buộc cô đi đăng ký kết hôn.

“Vậy anh đã nói với ba mẹ chưa?” – Hoắc Đình Xuyên tiếp tục hỏi.

“Nói rồi, lúc đó em đã lên tàu rồi, cho nên hôm nay mới biết thôi.”

“Vậy anh định khi nào tổ chức hôn lễ? Ở nông thôn có tổ chức không?” – Hoắc Đình Xuyên lại hỏi.

“Bên này không cần lo lắng gì cả, bọn anh đã bàn bạc rồi, đợi về thành phố sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng mà đợi khi nào thời tiết ấm áp, mẹ sẽ đến đây đưa sính lễ cho chị dâu em.”

“Ồ, nếu hai người đã chuẩn bị xong xuôi rồi, vậy em không quản nữa, anh không biết đâu, lúc em về nhà, suýt nữa thì bị ba mẹ đánh chết, anh nói xem em có phải là nhặt được từ thùng rác không?”

Hai anh em vừa lái xe vừa trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt u ám của Dương Minh Trạch.

Anh ấy không ngờ, chỉ về nhà một chuyến, em gái đã bị tên “heo” kia “húc” về nhà rồi.

Biết vậy thì năm nay anh ấy đã không về nhà, nhưng mà nghĩ đến việc ngay cả ba cũng không ngăn cản bọn họ kết hôn, xem ra anh ấy ở đây cũng chỉ là vật trang trí.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 278: Chương 278



Sau đó, anh ấy liền lên tiếng: “Hoắc Đình Châu, bây giờ anh đã là chồng của em gái tôi rồi, vậy thì sau này phải làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông đã có gia đình, ngoài vợ ra, bất kỳ sinh vật giống cái nào cũng phải tránh xa.”

“Nếu tôi biết anh dám dây dưa với người phụ nữ khác, khiến em gái tôi buồn, tôi đảm bảo sẽ dẫn theo cả nhà đánh gãy chân anh!”

Chuyện đã qua, Dương Minh Trạch giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể cố gắng giúp em gái trông chừng người đàn ông này. Chỉ cần anh dám có chút mờ ám, cả nhà họ Dương sẽ hợp sức “xử lý” tên khốn này.

Hoắc Đình Xuyên nhìn anh trai bị anh vợ uy h**p, trong lòng cười thầm ba tiếng, nghĩ thầm, anh cả uy vũ như vậy mà cũng có ngày hôm nay.

Tuy nhiên, Hoắc Đình Châu là ai chứ, vợ đã cưới về, “cơm cũng đã nấu thành cháo” rồi, bây giờ ai nói gì anh cũng mặc kệ, dù sao anh vốn dĩ không phải là kẻ tồi, chút cũng không sợ bị anh vợ đánh gãy chân.

Sau đó, khi xe về đến nhà, Dương Minh Trạch vừa xuống xe liền nhìn em gái với vẻ mặt u oán.

“Sương Sương, sao em lại vội vàng gả đi như vậy? Anh tư còn chưa biết gì cả, nếu ông bà biết chuyện, liệu có đau lòng không?”

Tần Sương nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của anh trai, không khỏi giật giật khóe miệng.

“Anh tư, ba sẽ nói với ông bà, hơn nữa hôn lễ sẽ được tổ chức ở Kinh Đô, anh có gì mà phải buồn chứ? bọn em chỉ là đăng ký kết hôn thôi, cuộc sống vẫn như trước, anh đừng nghĩ lung tung.”

Vất vả lắm cô mới “ăn” được người này, dễ dàng sao?

Kiếp trước đã chịu thiệt rồi, kiếp này chẳng lẽ không được “ăn” sớm một chút sao?

Tuy nhiên, nghĩ đến việc anh trai chưa từng trải qua, cô cũng có chút đồng cảm với “cẩu độc thân” này.

Dương Minh Trạch thấy em gái qua loa cho xong chuyện, không khỏi nghẹn lời.

Quả nhiên, “áo bông nhỏ” đã bị người ta “tha” đi rồi, khuỷu tay đã bắt đầu chĩa ra ngoài.

Chỉ có Hoắc Đình Châu đứng đó cười tủm tỉm, nhìn vợ với ánh mắt dịu dàng.

Mục Nghiệp Kiêu sau khi sắp xếp xong cho Vu Viên Viên, liền đi ra ngoài, nói: “Viên Viên về nhà một chuyến, gầy đi nhiều quá, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tần Sương nhíu mày: “Trên người cô ấy không có vết thương chứ?”

“Không có, hay là Viên Viên về nhà bị bắt nạt? Nhưng không thể nào, trước kia cô ấy không phải nói người nhà đối xử với cô ấy rất tốt sao?”

Tần Sương lắc đầu: “Không rõ, bây giờ chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh dậy mới biết được, Lục Thần, mấy đứa đi nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi xong rồi hẵng ăn cơm.”

Đám bạn ngồi tàu nhiều ngày như vậy, nhìn qua là biết rất mệt mỏi, chưa nói đến bọn họ, ngay cả cô đi một chuyến cũng mệt rã rời.

Sau đó, Hoắc Đình Xuyên đành phải cùng các anh em đi đến nhà mới ngủ, dù sao vừa mới về, nhà của bọn họ cũng không nhóm lửa.

Hổ Tử thấy các anh trai đã về, liền ngoan ngoãn thêm củi vào bếp lò, còn cho thêm mấy củ khoai lang vào, đợi bọn họ tỉnh dậy là có thể ăn.

Thấy còn sớm, cũng không có việc gì, Tần Sương liền dẫn Hoắc Đình Châu về phòng, nhàm chán xem sách ngoại ngữ.

Mục Nghiệp Kiêu cũng trở về phòng, vừa chăm sóc Vu Viên Viên, vừa xem sách giáo khoa cấp ba.

Hổ Tử thấy ba người đang ngủ, liền nhàm chán ngồi trong phòng luyện viết chữ.

Mãi cho đến hơn một giờ chiều, ba người đàn ông mới tỉnh dậy, vươn vai.

Sau đó, Hoắc Đình Xuyên xuống giường, lục lọi hành lý, vừa về đến nhà chưa kịp lấy đồ ra, bây giờ mới nhớ ra phải mau chóng đưa quà cho chị dâu.

Ba mẹ cậu ấy đã chuẩn bị không ít đồ cho anh cả và chị dâu, ngay cả cô em gái keo kiệt kia cũng mua quần áo mới cho chị dâu.

Quả nhiên, trong nhà này, cậu ấy là người “kém cỏi” nhất.

Tuy nhiên, may mà trước khi đi, mẹ đã nhét cho cậu ấy không ít tiền, nếu không cậu ấy thật sự sẽ bị đả kích.

Hoắc Đình Châu xem sách một lúc liền cảm thấy nhàm chán, liền sán lại gần Tần Sương, giở trò “động tay động chân”, khiến cô bực bội.

May mà bây giờ là ban ngày ban mặt, Hoắc Đình Châu cũng không dám làm càn (Dịch: quá đáng).

“Anh cả, chị dâu, hai người có ở đó không? Ba mẹ có quà cho hai người.”

Nghe thấy tiếng gọi của em trai, Hoắc Đình Châu vội vàng chỉnh trang lại biểu cảm, sau đó mới nói: “Vào đi, cửa không khóa.”

Hoắc Đình Xuyên cẩn thận mở cửa, thấy hai người đang ngồi ngay ngắn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ấy sợ mình phá hỏng chuyện tốt của anh cả, đến lúc đó lại bị đánh cho một trận.

Tần Sương thấy cậu ấy cẩn thận như vậy, liền cười nói: “Ba mẹ mua quà gì vậy, mau đưa lên giường cho chị xem nào.”

Hoắc Đình Xuyên nghe vậy, liền ngoan ngoãn mang túi quà lên giường: “Chị dâu, lúc đi ba mẹ còn chưa biết hai anh chị kết hôn, cho nên em chỉ mang theo quà Tết thôi, chị đừng nghĩ nhiều nhé!”

“Nhìn em nói kìa, chị là người như vậy sao? Cho dù em không mang gì về, chị cũng không ý kiến gì.”

Cô không thiếu thứ gì, cho nên không quan tâm đến việc người khác có tặng quà hay không.

Đương nhiên, nếu được tặng quà, cô cũng rất vui, ít nhất ba mẹ chồng cũng nhớ đến cô.

Hoắc Đình Châu nhìn thấy Tần Sương đang xem quà, nhìn thấy bên trong còn có quần áo mới của mình, liền hỏi: “Lúc em về, ba mẹ khỏe không?”

“Khỏe lắm, nếu bọn họ trẻ hơn một chút, e rằng Tết năm nay em phải đến ở bệnh viện rồi.” Bây giờ nghĩ đến trận “song kiếm hợp bích” Hôm đó, cậu ấy vẫn còn cảm thấy đau nhức.

Hoắc Đình Châu thấy ba mẹ khỏe mạnh, cũng không còn lo lắng nữa.

Tuy rằng em gái bình thường hơi ham chơi, nhưng cũng rất hiếu thảo với ba mẹ, chỉ cần cô ấy không gây chuyện ở nhà, ba mẹ cơ bản sẽ không tức giận.

Còn cậu em trai, chỉ cần sống sót là được rồi.

Sau khi xem quà xong, Tần Sương cất đồ vào tủ, sau đó sẽ cất vào trong không gian.

Sau đó, cô lấy ra một hộp quà đưa cho Hoắc Đình Xuyên : “Đây là quà Tết của em, xem có thích không?”

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy còn có quà của mình, lập tức nhận lấy hộp quà.

Sau khi mở ra, cậu ấy trừng mắt kinh ngạc.

“Chị dâu, cái này... có phải hơi đắt không?”

Tần Sương nhướng mày: “Sao, không thích à?”

Hoắc Đình Xuyên lắc đầu: “Rất thích, chỉ là chiếc máy ảnh này nhìn qua rất đắt, món quà này có phải hơi... xa xỉ không?”

“Kiếm tiền là để tiêu, hơn nữa chị có tiền, em gọi chị một tiếng chị dâu, tiền đổi cách gọi không có, vậy thì coi như đây là tiền lì xì đi!”

Hoắc Đình Xuyên thấy anh trai không phản đối, liền cười nói: “Nếu vậy thì em không khách sáo nữa, em rất thích món quà này, cảm ơn chị dâu!”

Quả nhiên, anh cả thật có mắt nhìn, chị dâu hào phóng như vậy, ngay cả cậu ấy cũng có chút ghen tị.

Xem ra sau này tìm vợ phải theo tiêu chuẩn của chị dâu, tuy rằng không thể tìm được người nào tốt hơn chị dâu, nhưng ít nhất cũng phải được một nửa chứ!

Dù sao thì sau này cậu ấy tìm vợ, nhất định phải sáng suốt.

Dương Minh Trạch thấy Hoắc Đình Xuyên vào phòng em gái đã lâu mà vẫn chưa ra, liền tò mò đi đến, hỏi: “Anh có thể vào được không?”

Tần Sương đáp: “Anh tư vào đi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 279: Chương 279



Sau khi được cho phép, Dương Minh Trạch mới mở cửa bước vào, sau đó nhìn thấy Hoắc Đình Xuyên đang cầm một chiếc máy ảnh mới tinh trên tay, vênh váo khoe khoang.

“Anh Trạch, chiếc máy ảnh này của em thế nào? Là quà Tết chị dâu tặng em đấy, hắc hắc!”

Dương Minh Trạch nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cậu ấy, liền trợn trắng mắt.

“Em gái, đây là quà mà người nhà mua cho em, lúc nào rảnh rỗi em cứ từ từ xem, thiếu gì anh mua cho.”

Tần Sương nhìn thấy số hàng mà anh trai đưa cho, liền ngẩn người, thầm nghĩ, anh tư đã mua bao nhiêu đồ vậy.

“Anh tư, anh đợi một chút, anh cũng có quà, không cần phải ghen tị với cậu ta.”

Vừa rồi, cô đã nhìn thấy ánh mắt ghen tị của anh trai khi nhìn thấy chiếc máy ảnh.

Đều là người nhà, cô đương nhiên sẽ không thiên vị, sau đó, cô cũng lấy ra một chiếc máy ảnh giống hệt đưa cho anh trai: “Đây là quà Tết của anh, sau này chụp nhiều ảnh gửi về nhà nhé, dù sao thì nơi này có thể sẽ là kỷ niệm đẹp thời thanh xuân của chúng ta.”

Dù sao, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, bọn họ có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.

Nhiều năm sau, khi nhớ lại những ngày tháng cùng nhau xuống nông thôn làm việc, chắc chắn sẽ tràn ngập kỷ niệm.

Dương Minh Trạch nhìn món quà quý giá, thấy em gái chân thành như vậy, đành phải “mặt dày” nhận lấy.

“Làm em gái tốn kém rồi, sau này anh tư sẽ từ từ bù đắp cho em, đợi khi nào hai đứa về thành phố tổ chức hôn lễ, anh tư sẽ thêm của hồi môn cho em, đảm bảo em gái của anh sẽ được xuất giá rình rang.”

“Được, vậy em chờ đến ngày đó.” – Tần Sương cười đáp.

Trưa hôm sau, lúc mọi người vẫn còn đang lo lắng cho Vu Viên Viên, cô ấy cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Mục Nghiệp Kiêu thấy cô ấy tỉnh, liền thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cậu còn không tỉnh, chúng tôi đã đưa cậu đến bệnh viện rồi, rốt cuộc là cậu bị sao vậy? Làm bọn tôi sợ hết hồn.”

“Nước, rót cho tôi một ly nước.” Vu Viên Viên sau khi ngủ một giấc, lúc này vừa đói vừa khát.

Sau khi uống hết một ly nước ấm, cô ấy mới nói: “Tôi bị bọn buôn người dọa sợ, sau đó trên tàu gần như không ngủ được, cho nên vừa xuống tàu, tinh thần vừa thả lỏng liền không chịu đựng nổi, ngủ quên mất, làm mọi người lo lắng rồi.”

“Không sao là tốt rồi, sau này ít ra ngoài thôi, nguy hiểm lắm.”

Cô thật sự đã lo lắng rất lâu, sợ bạn thân bị bệnh gì, may mà Vu Viên Viên đã tỉnh.

Tần Sương biết Vu Viên Viên đã tỉnh, liền bưng một bát cháo kê vào: “Đói rồi phải không? Uống chút cháo trước đi, lát nữa hẵng ăn cơm.”

Vu Viên Viên thấy vậy, liền cười nói: “Làm phiền mọi người chăm sóc rồi, may mà tôi thông minh, nếu không thật sự đã bị bọn buôn người bắt cóc rồi, bọn buôn người sao lại nhiều như vậy chứ, thật sự là dọa c.h.ế.t tôi rồi.”

Bây giờ nghĩ lại ánh mắt dâm tà của tên kia, cô ấy vẫn còn thấy sợ.

“Không sao là tốt rồi, nhưng mà người nhà của cậu có khỏe không? Sao về nhà một chuyến mà gầy đi nhiều vậy?”

Vu Viên Viên nghe thấy mình gầy đi, liền thở dài: “Đừng nhắc đến nữa, lần này về nhà, ban đầu mọi chuyện đều rất tốt, kết quả chị dâu tôi không biết bị làm sao, cứ nhất quyết đòi chia nhà, ba mẹ tôi tức giận đến mức suýt nữa phải nhập viện.”

“Điều khiến tôi tức giận hơn nữa là anh trai tôi lại không ngăn cản, sau đó anh hai tôi thấy không chịu nổi nữa, liền nói chia thì chia, sau này ba mẹ sẽ sống cùng anh ấy, nói chung là Tết năm nay thật sự rất khó chịu.”

“May mà ba mẹ đã sớm chuẩn bị của hồi môn cho tôi, vậy mà chị dâu tôi còn mắng chửi ầm ĩ, nói tôi là con gái, cho tôi nhiều đồ như vậy đúng là lãng phí.”

“Cuối cùng, ba mẹ tôi tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với gia đình anh trai, sau này sống c.h.ế.t mặc bay.”

“Hai người không nhìn thấy bộ mặt tham lam của chị dâu tôi đâu, hận không thể ăn thịt uống m.á.u ba mẹ tôi, đúng là không bằng cầm thú.”

“May mà anh hai tôi hiếu thảo, chị dâu hai cũng hiền lành, nếu không lần này tôi cũng không yên tâm trở về đây.”

Hai người nghe thấy chuyện nhà cô ấy, cũng có chút đồng cảm.

Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng, nhà nào mà chẳng có một đứa con “trời đánh.”

Tần Sương vỗ vai cô ấy, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đợi sau khi cậu kết hôn, đón ba mẹ đến ở cùng, dù sao Võ Bằng cũng không có ba mẹ, hai người cùng nhau hiếu kính với ba mẹ cậu.”

“Hơn nữa, anh trai cậu làm việc tuyệt tình như vậy, sau này chắc chắn sẽ gặp báo ứng, đừng nghĩ nhiều nữa, nhìn cậu gầy rộc đi, bọn tôi còn tưởng cậu về nhà bị bắt nạt.”

Sau khi trút bầu tâm sự, trong lòng Vu Viên Viên cũng thoải mái hơn, cười nói: “Làm mọi người chê cười rồi.”

Mục Nghiệp Kiêu trợn trắng mắt: “So với nhà cậu, nhà tôi cũng chẳng khá hơn là bao, ba ruột tôi chẳng khác gì ba dượng, cho nên đừng ai chê ai, chỉ cần bản thân sống tốt là được.”

“Ừm, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”

Sắp đến tháng ba rồi, không bao lâu nữa, bọn họ có thể rời khỏi đây, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Theo thời gian trôi qua, ngày kiểm tra cuối cùng cũng đến.

Hôm đó, Tần Sương đứng trước mặt 60 người lính đã chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm túc nói: “Bắt đầu kiểm tra, phạm vi kiểm tra chắc hẳn mọi người đã rõ, trong vòng một ngày, 30 người sống sót chính là người chiến thắng, cho nên từ giờ phút này trở đi, những người bên cạnh các anh đều là kẻ thù, tôi sẽ theo dõi tình hình của mọi người trên màn hình giám sát, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Sẵn sàng!” Mọi người đồng thanh đáp.

“Rất tốt, bây giờ là 7 giờ 19 phút sáng, 8 giờ tất cả mọi người bắt đầu hành động, thời gian kết thúc là 12 giờ đêm.”

“Đeo bịt mắt vào, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đến địa điểm kiểm tra.”

Tần Sương đã chọn xong địa điểm kiểm tra, nơi đó không có động vật lớn, ngay cả bầy sói cũng đã bị cô tiêu diệt.

Bây giờ chỉ cần chờ bọn họ kiểm tra xong, cô sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.

Sau khi Tần Sương và Hoắc Đình Châu đưa 60 người đến hai địa điểm khác nhau, bọn họ liền quay trở lại căn cứ.

Nhìn thấy một đám chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình, Hoắc Đình Châu càng xem càng thấy thú vị.

“Vợ à, bộ thiết bị này, sau khi chúng ta rời khỏi đây, có cần mang theo không?”

“Tùy anh, nếu anh thích thì mang theo, dù sao sau này em còn có thể làm thêm một lô nữa, nhưng mà nếu cấp trên hỏi thì cứ nói bây giờ nguyên liệu khó kiếm, để bọn họ đợi thêm một thời gian.”

Không phải cô không muốn nghiên cứu thiết bị này, mà là công nghệ hiện tại căn bản không theo kịp, ngay cả nguyên liệu cơ bản cũng không có.

Tuy rằng cô rất muốn giúp đất nước trở nên hùng mạnh, nhưng “dục tốc bất đạt”, chỉ khi nào nguyên liệu đầy đủ, cô mới có thể nghiên cứu ra nhiều thứ hơn.

Ví dụ như lần trước, việc cô chế tạo ra s.ú.n.g ống, một là do máy móc không đủ hiện đại, hai là do nguyên liệu cũng kém xa so với sau này.

Dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị xong dữ liệu của một số nguyên liệu, chỉ cần chờ Hoắc Đình Châu trở về báo cáo, sẽ mang bản thiết kế về.

Còn cô, đợi khi nào trở về Kinh Đô, đến viện nghiên cứu rồi tính tiếp.

Dù sao, sau mấy tháng bận rộn, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả.
 
Back
Top