Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 440: Biết sai rồi thì nên chịu phạt.”



Nhưng vẫn chưa phải thứ quan trọng nhất.

Một khắc sau, Ninh Dạ vung tay áo, không ngờ lại hóa thành một luồng sáng biến mất không còn tung tích.

“Quang độn?” Thiên Cơ kinh ngạc há hốc miệng.

Lần này là thật sự sợ hãi.

Pháp thuật quang độn là một trong những pháp thuật khó tu luyện nhất, quan trọng là xưa nay pháp thuật hệ quang của Ninh Dạ luôn chú trọng vào ảo thuật, chưa bao giờ tu luyện quang độn, lúc này lại thoải mái vận dụng.

“Mẹ nó! Ta cũng muốn học!” Thiên Cơ hét lớn.

————————————————

Một quầng sáng lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong gian nhà của Lâm Gù

Cảm thụ cẩn thận một chút, Ninh Dạ rất thỏa mãn.

Lần này học được quang độn không chỉ vì Côn Lôn kính am hiểu dịch chuyển không gian mà còn liên quan tới cảm ngộ Hóa Ảnh ma điển trước đây.

Hóa Ảnh ma điển là thần điển trong độn thuật, nhưng chỉ chú trọng vào ảnh độn. Ninh Dạ giỏi về đại đạo hệ quang, cho nên tuy ngộ được pháp thuật ảnh độn nhưng không thẻ đột phá. Có điều quang ám vốn là hai mặt của cùng một thể, Hắc Bạch thần cung am hiểu nhất là chuyển hóa âm dương, kết hợp hai bên càng khiến Ninh Dạ đột phá thành công.

Quan trọng nhất là lần đột phá này không liên quan tới pháp thuật, không dùng pháp lực thi triển, bản thân tiêu hao rất ít, khi thi triển vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.

Nhưng cũng có thiếu hụt, đó là khoảng cách của pháp thuật này rất ngắn, mỗi lần quang độn chỉ được chưa tới trăm mét - từ quán trọ tới gian nhà của Lâm Gù, y đã sử dụng tất cả là mười hai lần độn thuật.

Đó là còn có Nguyên Cực Thần Quang, nếu không có Nguyên Cực Thần Quang, có lẽ quang độn của Ninh Dạ chỉ dịch chuyển được ba mươi mét.

Đối với tu sĩ, khoảng cách này chẳng khác gì một bước đi.

Vì vậy Ninh Dạ cũng không khỏi tự chế giễu: “Không nên gọi là dịch chuyển, nên gọi là thoắt ẩn thoắt hiện thì đúng hơn.”

Nhưng y cũng hiểu đây mới là khởi đầu, sau khi mức độ lĩnh ngộ của y về pháp tắc đại đạo hệ quang tăng cường, khoảng cách dịch chuyển sẽ càng ngày càng xa.

Đầu óc đang suy nghĩ, Ninh Dạ đã đi tới biệt viện của Lâm Gù, gõ cửa nhà lão ta.

Lâm Gù mở cửa đi ra: “Vân tiên sư đến rồi, đã chế xong Hỗn Nguyên tán mà ngài muốn.”

Nói đoạn, hắn lấy một bình Hỗn Nguyên tán ra.

Ninh Dạ nhận lấy, không để ý tới lão ta mà trực tiếp đi vào trong phòng, tới bên giường của Lâm Gù.

Trong lòng Lâm Gù giật thót, chỉ thấy Ninh Dạ mở ngăn dưới gậm giường, lấy một bình Hỗn Nguyên tán ra, thấy trong ngăn ngầm còn không ít đan dược, cũng lấy hết, sau đó lại lấy Hỗn Nguyên tán mà lão ta giấu trong sân.

Lâm Gù kinh hãi: “Ngài... ta...”

Lão thầm kinh hãi, nghĩ không biết vì sao hắn lại biết mình giấu ba bình thuóc, cứ ngài ngài ta ta cả nửa ngày mà không nói được một câu hoàn chỉnh. Thấy Ninh Dạ lấy hết của cải mình ẩn giấu, đau lòng không thôi: “Tiên sư, lão hủ biết sai rồi!”

“Biết sai rồi thì nên chịu phạt.” Ninh Dạ chẳng hề khách khí, đi tới chỉ vào túi giới tử của Lâm Gù. Lâm Gù khóc không ra nước mắt, đành phải lấy bình Hỗn Nguyên tán cuối cùng ra.

“Đây là tất cả của cải của lão già này, dù sao tiên sư cũng nên để lại một chút cho ta chứ!” Lão khổ sở cầu xin.

Ninh Dạ cười lạnh: “Đúng là lão già gian xảo, nếu muốn lấy lại đồ của mình thì thu dọn một chút đi, ngài mai khởi hành cùng ta. Lúc nào đến nơi ta sẽ trả đồ của ngươi cho ngươi.”

“Đi đâu?” Trong lòng Lâm Gù giật thót, rất nhạy cảm nhận thấy có vẻ không ổn.

Nhưng đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất.

Thứ thật sự đáng sợ của Vân Tuyệt cổ địa là trận đại chiến của tu chân giới thượng cổ đã phá hủy hoàn toàn nơi này, khiến toàn bộ khu vực trở nên cực kỳ hỗn loạn, linh lực cuồng bạo.

Tu sĩ dùng lực lượng thiên địa thi triển thần thông vô thượng, thế nhưng tại nơi này, linh lực bạo loạn, cả thần thông lẫn pháp thuật đều bị hạn chế rất lớn, nếu làm không tốt thậm chí có thể cắn trả chính bản thân.

Điều này khá giống với Tù Tiên cốc, nhưng Tù Tiên cốc là ngăn cản liên kết với thiên địa, không thể sử dụng pháp thuật. Đây còn là nơi cực kỳ hỗn loạn, không phải không thể dùng pháp thuật mà là dùng không tốt sẽ gây hại cho bản thân đầu tiên
 
Thiên Cơ Điện
Chương 441: Âm Hồn Sa Binh?”



Đây cũng là lý do vì sao các đại năng không tùy tiện đi vào.

Nhưng với Ninh Dạ, y thích nhất là nơi như vậy.

Hoàn cảnh ác liệt ảnh hưởng tới các đại năng lớn hơn nhiều so với người bình thường. Khi thực lực của ngươi không đủ để đánh bại đối thủ, đầu tiên hãy kéo đối thủ xuống ngang tầm với mình, sau đó lợi dụng kinh nghiệm phong phú của bản thân đánh bại đối thủ, có thể coi đây là chân lý không thể bàn cãi.

Chính vì vậy, Ninh Dạ khá kỳ vọng về nơi này.

Tuyệt Vân lĩnh là địa điểm mấu chốt giúp y thực hiện kế hoạch.

Trong biển cát mênh mông, đám người đang đi đường.

Chính là Ninh Dạ và đám người Điền Viễn Trung, Thư Vô Ninh, ngoài ra còn có một lão già, chính là Lâm Gù.

Mãi tới lúc này, Lâm Gù mới biết hóa ra Vân Trung Khách thần bí này là trưởng lão của Vân Tuyệt môn gì đó.

Nhưng sau khi thấy Điền Viễn Trung chỉ là tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp sơ kỳ, Lâm Gù lại thấy kinh ngạc.

Một tên Vạn Pháp sơ kỳ dựa vào đâu mà dọa Cố Phong Hiên bỏ chạy? Lại dựa vào đâu mà dám dùng tên Vân Tuyệt cổ địa làm tên môn phái?

Còn nữa, tên Điền Viễn Trung kia tuy là môn chủ nhưng dọc đường nhìn thái độ của hắn đối với Ninh Dạ, lại coi Ninh Dạ là người cầm đầu, ẩn ý trong chuyện này càng đáng suy nghĩ.

Ngẫm lại cẩn thận, Lâm Gù biết chắc hẳn mình đã bị cuốn vào một âm mưu ghê gớm gì đó, trong lòng không rét mà run.

Lâm Gù rùng mình một cái, đột nhiên hô: “Ai ui, ai ui!”

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn hắn.

Lâm Gù lắc đầu: “Ai da, không xong rồi, già rồi, không đi nổi nữa. Chư vị nghe ta nói này, e là ta không thể theo các vị tới Tuyệt Vân lĩnh được nữa, ta cũng không cần mấy loại dược kia, cứ để ta về Vô Thiên thành đi.”

Ninh Dạ ngừng chân: “Từ bao giờ mà tu sĩ Hoa Luân chín tầng lại yếu đuối mong manh đến vậy?”

Lâm Gù không ngừng kêu khổ: “Đâu có giống, đâu có giống. Lão gù ta tập trung nghiên cứu độc vật, thân thể bị độc xâm lấn, làm sao sánh bằng các ngươi. Hơn nữa nơi này đã là phúc địa trong Vân Tuyệt cổ địa, linh lực cực kỳ hỗn loạn, không thể sử dụng pháp thuật, tu sĩ có khác gì người bình thường đâu.”

Ninh Dạ cười khẩy: “Ngươi nói vậy là để tìm cớ lâm trận bỏ chạy chứ gì?”

Lâm Gù vội vàng kêu oan: “Sao Vân tiên sư lại nói vậy, Vân Tuyệt môn các ngươi nhân tài đông đúc, ta chỉ là một lão gù, đâu có tác dụng gì.”

Ninh Dạ cười khẽ: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Chẳng phải ngươi nói mình không còn sức lực, không đi nổi nữa à? Nếu thế, ta cho ngươi chút động lực nhé.”

Nói đoạn, y đột nhiên xuất thủ, tóm lấy Lâm Gù.

Lâm Gù định phản kháng theo bản năng nhưng lại phát hiện cát vàng dưới chân cuốn lên, hóa thành hai sợi roi cát trói lấy người mình, trong lúc nhất thời không thể nhúc nhích.

Một khắc sau, Ninh Dạ đã vứt Lâm Gù về đằng xa.

Lâm Gù lơ lửng trên không trung, đang thấy khó hiểu, đột nhiên cảm thấy có uy h**p khổng lồ sắp tới.

Trong lòng thầm hô không ổn, đâu dám do dự nữa, quát lớn một tiếng, phát động pháp lực toàn thân.

Ầm!

Cát bụi cuốn lên, làm dấy lên sóng cát ngập trời.

Trong cơn sóng cát đó, Lâm Gù lăn lộn bên dưới, đồng thời một bóng người do cát vàng ngưng tụ đã lướt về phía Lâm Gù.

“Âm Hồn Sa Binh?” Lâm Gù rú lên.

Lão ta luôn miệng nói bản thân bị độc dược xâm lấn, thân thể suy yếu, nhưng lúc này ra tay, song quyền với uy thế hùng hồn, mỗi đòn đều tạo thành sóng to gió lớn, dấy lên vô số bụi cát, thế quyền mạnh mẽ, đâu có vẻ gì là yếu đuối, trông chẳng giống một tên độc tu mà càng giống thể tu.

Thực ra đây mới là bộ dáng thật sự của độc tu - độc tính thẩm thấu mạnh mà hiệu quả chậm, về sau lại rất mạnh, lại thêm độc tu cần đối phó với xâm lấn của độc tính, vì vậy những kẻ có thực lực thường chăm chỉ luyện thể. Cả tự vệ hay chiến đấu đều rất hữu dụng.

Âm Hồn Sa Binh do cát bụi ngưng tụ thành, biện pháp tốt nhất để đối phó với chúng chính là trực tiếp đánh tan thân thể cát của chúng.

Thời khắc này trúng liền vài chục quyền, thân thể sa binh không chịu nổi nữa, tiêu tan tại chỗ, chỉ có chân linh theo gió biến mất, không biết đi về đâu
 
Thiên Cơ Điện
Chương 442: Chương 447: Hết đợt này đến đợt khác 2



Lúc này Lâm Gù mới ngừng tay, thở hổn hển: “Ai ui, lão gù ta không xong rồi, mới đó thôi đã mất nửa cái mạng già này rồi.”

Ninh Dạ cười: “Ngươi nghĩ ta tin ư?”

Lâm Gù cười tự giễu: “Thành thói quen rồi... chăm chỉ thì giỏi nghề, lười biếng thì lụi nghề, cho dù không có tác dụng cũng phải luyện tập chăm chỉ.”

Thấy lão ta như vậy, Thư Vô Ninh lạnh nhạt nói: “Da mặt lão già này đúng là dày như tường thành.”

Ninh Dạ cười nói: “Đạo sinh tồn cả thôi, nếu không thế thì làm sao sống sót trong thế giới như lò lửa địa ngục này.”

Nghe y nói như vậy, lại nghĩ tới trải nghiệm của bản thân, Thư Vô Ninh rất tán thành.

Cô bé suy nghĩ rồi nói: “Nhưng thưa sư phụ, đệ tử còn một chuyện chưa hiểu.”

“Ngươi định hỏi ta, rõ ràng lần này chúng ta có nhiệm vụ bí mật, vì sao cứ nhất quyết phải dẫn theo người ngoài như vậy?”

“Chẳng phải vì các ngươi quá yếu à. Tuy lão già này rất gian xảo, nhưng cũng coi như một nhân tài, thực lực lại không tệ. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ ngươi, có lão ta, coi như ngươi cũng có người giúp đỡ, hơn nữa lão ta có thể dạy cho ngươi khá nhiều thứ.”

Thư Vô Ninh thông minh nhanh trí: “Tức là sư phụ muốn thu lão ta làm người của mình?”

Ninh Dạ nói: “Ta không có thời gian thu nhận từng người một, giao cho ngươi tên Lâm Gù này.”

Ánh mắt Thư Vô Ninh sáng rực: “Vâng! Chắc chắn không để sư phụ thất vọng!”

Thư Vô Ninh hiểu, Ninh Dạ muốn trộn cát vào Vân Tuyệt môn, bồi dưỡng thế lực của mình.

Trong Vân Tuyệt môn, Lâm Gù này thân đơn thế cô, đúng là đối tượng thích hợp để lôi kéo. Nhưng thực lực của người này mạnh hơn mình, nếu muốn lôi kéo, không thể không nghĩ cách.

Đôi mắt cô bắt đầu đảo quanh.

Sau khi Ninh Dạ rời khỏi Vô Thiên thành một ngày, Vô Thiên thành nghênh đón một đợt khách khác.

Người cầm đầu nhìn qua như một nam tử bình thường, nhìn lần nữa đã biến thành ông lão, nhìn lần thứ ba lại thành cô gái, lần thứ tư lại thành đứa trẻ - rõ ràng người kia chỉ đơn giản đi thẳng tới nhưng chỉ cần ngươi nhìn hắn, cứ như mỗi giây mỗi phút hình tượng của hắn luôn thay đổi, không biết đối phương là nam hay nữ, thậm chí có phải người hay không, cũng khó mà biết được.

Liệt Trọng Lâu, Hải Thận Thiên Yêu, một trong Nhị Thập Tứ Thiên Yêu của Thái Âm môn, am hiểu nhất là ảo thuật.

Khác với ảo thuật của Ninh Dạ là thao túng ánh sáng hình thành, ảo thuật của Liệt Trọng Lâu càng thêm quỷ dị, thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Cho dù hắn đứng yên ở đó, ngươi cũng không thể xác định hắn có tồn tại thật không.

Mê hoặc trong lòng, trong xương cốt, trong bất cứ hoàn cảnh nào có thể lợi dụng, đâu đâu cũng có!

So với Liệt Trọng Lâu, ảo thuật của Ninh Dạ chẳng khác gì trò chơi của trẻ con.

Liệt Trọng Lâu có thể coi là nhân vật thần bí nhất trong Thái Âm môn, mãi tới tận bây giờ, thậm chí rất nhiều người vẫn không biết giới tính của Liệt Trọng Lâu là gì, chỉ dựa theo tên họ và tác phong hành động của hắn, đoán hắn là nam tử.

Phía sau Liệt Trọng Lâu là một loạt đệ tử Thái Âm môn.

Trong số họ còn có những người lần đầu hạ sơn, khi tới Vô Thiên thành này, ai nấy hết sức hiếu kỳ, châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Sư tỷ, sư tỷ, sư tỷ xem kia, chỗ đó còn có Nhân Đầu dịch. Nghe nói Vô Thiên thành không có quy định gì, muốn giết người thì cứ giết, chuyện này có thật không?” Một đệ tử Thái Âm môn hưng phấn hỏi, có vẻ nóng lòng muốn thử.

Hoàng Liên cười lạnh: “Trong Vô Thiên thành có rất nhiều kẻ ngoài vòng pháp luật, ai cũng có thủ đoạn quỷ dị. Thành chủ Cố Phong Hiên còn là đại năng cảnh giới Vô Cấu, đừng tưởng học được mấy chiêu mèo cào là có thể hoành hành ở đây.”

“Vâng.” Đệ tử Thái Âm môn kia bất đắc dĩ đáp lời.

Giọng nói của Liệt Trọng Lâu liên tục thay đổi, lúc nam lúc nữ: “Tình hình thế nào?”

“Vừa nhận được tin, Triệu Long Quang rời thành.”

“Hả?” Trong ánh sáng hư ảo xuất hiện một dung mạo cổ xưa kỳ quái, ngũ quan trên mặt như nhét chung một chỗ, đột nhiên nở ra như đóa hoa cúc: “Lúc nào?”

Bây giờ chuyện Liệt Trọng Lâu lo lắng là Triệu Long Quang nhận được tin, bỏ chạy trước.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 443: Chương 448: Rèn luyện 1



“Mười hai canh giờ trước.”

“Đi về phía nào?”

“Theo hướng Tuyệt Vân lĩnh.”

Nghe hắn đi về phía Tuyệt Vân lĩnh, Liệt Trọng Lâu lập tức nói: “Không thể chậm trễ, lập tức đuổi theo!”

——————————————————

Khi Liệt Trọng Lâu đuổi theo, rốt cuộc Thường Vũ Yên cũng nhận được tin tức mà cô nàng mong chờ đã lâu.

“Ngươi nói Tô Hồng Nhan đã xuất hiện?”

Trong quán trọ, Thường Vũ Yên vui mừng nhìn Dung Thành.

Chờ suốt mấy ngày, rốt cuộc cũng đợi được tin về Tô Hồng Nhan.

Dung Thành cực kỳ bình tĩnh nói: “Đúng, Ninh sứ đã đưa tin tới, Tô Hồng Nhan đã xuất hiện, bây giờ đang ở phía đông của tuyệt địa, hắn đang đi theo. Bây giờ đuổi theo vẫn kịp.”

“Được! Quả nhiên Ninh Dạ không phụ mong đợi của ta. Nếu đã thế, đuổi theo!” Thường Vũ Yên đứng bật dậy.

“Phía đông tuyệt địa?” Mẫn Thương Lão Nhân lại nhíu mày: “Đó là khu vực trong của Vân Tuyệt cổ địa, cực kỳ nguy hiểm.”

Thường Vũ Yên cười lạnh: “Một tên Hoa Luân như Tô Hồng Nhan cũng dám đi vào, chẳng lẽ Mẫn Thương Lão Nhân lại sợ à?”

Chúc Bạch Thương nhướn hàng mi trắng: “Con nhóc nhà ngươi chú ý cách ăn nói. Một tên Tô Hồng Nhan thôi, lão hủ có gì mà sợ. Nhưng Thường cô nương kiêu căng quá rồi đấy, ai mà biết liệu Tô Hồng Nhan có biết tin từ trước hay không. Nếu hắn biết trước chúng ta sẽ tới, như vậy lúc này hành động của hắn rất đáng ngờ.”

Dung Thành nghe vậy rất bất đắc dĩ.

Quả nhiên kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Thường Vũ Yên muốn báo thù cho cha, đáng lẽ phải lặng lẽ vào thành, cố gắng không làm kinh động bất cứ ai.

Nhưng cô ta lại muốn thể hiện uy phong, như vậy Tô Hồng Nhan để lộ hành tung vào lúc này lại thành đáng ngờ.

Thường Vũ Yên ngu ngốc đẩy một kế hoạch không có vấn đề thành ra có vấn đề.

Chẳng trách Ninh Dạ muốn thu mua Dung Thànhqq, một kế hoạch quá chặt chẽ khó tránh khỏi đủ loại bất ngờ.

Theo lý mà nói Dung Thành cần cố hết sức dẹp yên những bất ngờ, nhưng khoảnh khắc đó hắn lại nghĩ: Ninh Dạ hao bao nhiêu công sức bố trí tất cả những điều này, rốt cuộc là vì cái gì?

Có lẽ, gây ra chút bất ngờ có thể áp chế ngược lại Ninh Dạ?

Không ai thích bị thao túng, Dung Thành cũng vậy.

Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, Dung Thành bèn nói: “Chúc sư nói có lý, hành động của Tô Hồng Nhan hết sức kỳ lạ. Thường cô nương, ta thấy chuyến đi này cần thật cẩn thận.”

“Cẩn thận, cẩn thận, ngươi nên nói biện pháp cẩn thận ra sao.”

Dung Thành mỉm cười: “Tìm viện binh? Giả sử Tô Hồng Nhan đã biết thực lực của người đến bắt hắn, như vậy có thể thứ đang chờ chúng ta là phiền phức vượt ngoài tưởng tưởng. Nếu lúc này chúng ta tìm thêm người giúp, có thể khiến hắn kinh ngạc.”

“Vấn đề là Hắc Bạch thần cung xa tận chân trời, đang lúc vội vàng như vậy, ai mà giúp được đây?”

“Tìm viện binh chưa chắc đã cần tìm từ Hắc Bạch thần cung.” Dung Thành trả lời đầy ẩn ý.

Mẫn Thương Lão Nhân bắt đầu cười khà khà: “Dung Thành nói không sai, trong Vô Thiên thành đa số là tu sĩ. Dựa vào danh tiếng của Hắc Bạch thần cung ta, muốn thu nhận ít người cũng không có gì khó.”

“Ồ?” Thường Vũ Yên vui mừng không thôi: “Ngươi tìm được ai?”

Mẫn Thương Lão Nhân trả lời: “Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong với cả Thiết Lang. Ba người này đều có chút giao tình với lão phu. Cả ba đều có tu vi Vạn Pháp, tuy thực lực kém hơn ta nhưng nếu ba người liên thủ thì ta cũng chẳng phải đối thủ, chắc sẽ đối phó được với thủ đoạn của Tô Hồng Nhan. Nhưng phải tiêu tốn đôi chút.”

Thường Vũ Yên vui mừng: “Không sao cả! Mời bọn họ tới đi!”

Chẳng bao lâu sau đã có hồi âm, ba người đồng ý đi cùng.

Có được cường viện như vậy, Thường Vũ Yên không hề dừng lại, dẫn theo tất cả mọi người đuổi theo hướng Tuyệt Vân lĩnh.

——————————————————————

Trên bầu trời, Cố Phong Hiên chắp hai tay sau lưng quan sát động tĩnh bên dưới, Ngũ Sát Vân vây quanh người hắn nhưng cứ như người này hoàn toàn không tồn tại.

“Dẫn theo Vô Thiên vệ, chúng ta đi một chuyến, không khéo còn có thể mượn sức bọn họ, hoàn thành đại nghiệp chưa trọn vẹn của ta!”

“Giết!”

Trên biển cát, tiếng hô giết vang vọng khắp bốn phía, ra là đệ tử Vân Tuyệt môn đang giao chiến với sa binh.

Đám đệ tử Vân Tuyệt môn có thực lực chênh lệch không đồng đều, đặc biệt là những người thường vừa được mua, bây giờ chỉ mới nhập môn, thậm chí chưa hiểu rõ hoàn toàn pháp thuật, khó mà phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 444: Còn không đi qua đó?”



Thế nhưng thực chiến cũng có lợi ích của thực chiến, cho dù không thể phát huy thực lực nhưng bọn họ có thể lý giải được đặc điểm của chiến đấu trong tu giới, quan trọng nhất là làm sao để sống sót trong hoàn cảnh như vậy.

Ninh Dạ chú ý tới những người mới, vì vậy đích thân chỉ điểm.

Phía trước là người của Vân Tuyệt môn do gián điệp của Mộc Khôi tông tạo thành, đang chiến đấu chính diện. Phía sau là Ninh Dạ không ngừng chỉ điểm cho những người vừa nhập môn.

“Cảnh giới Tàng Tượng bình thường chỉ có thể dùng pháp lực của bản thân để thi pháp, vì vậy uy lực có hạn, chỉ cần giữ khoảng cách nhất định là tránh bị tai bay vạ gió. Ta dạy cho các ngươi đạo lý đơn giản nhất, trong quá trình lan truyền, năng lượng sẽ tiêu hao, vì vậy thường thì khoảng cách càng xa, tốc độ càng nhanh, uy lực càng nhỏ. Nhưng đạo lý này chỉ hữu dụng với học đồ cảnh giới Tàng Tượng, tới cảnh giới Hoa Luân lại khác.”

“Cảnh giới Hoa Luân đã có thể thi pháp vận dụng lực lượng thiên địa, đủ loại diệu pháp tầng tầng lớp lớp, có một số pháp thuật ban đầu cần súc tích lực lượng, khoảng cách xa thường cho đối thủ thời gian tụ lực, vì vậy tránh xa quá ngược lại làm cho đối thủ có nhiều không gian phát huy hơn. Đương nhiên pháp thuật trong thiên hạ đều có lý riêng của nó, cho dù khoảng cách càng xa uy lực càng lớn nhưng cũng có cực hạn.”

“Thế nào là lý? Nó tương thông với đạo. Đạo và lý trong đạo lý, đạo là nơi thiên địa tự nhiên quy tụ, lý là sự biến hóa của linh ký. Tu sĩ sử dụng pháp thuật đều hợp với lý lẽ riêng của nó, thần thông ảo thuật đều phù hợp với đạo của nó. Chính vì vậy lý là cơ bản của đạo, vì vậy trước khi tu tiên, tu sĩ phải hiểu lý rồi mới ngộ được đạo.”

“Sa binh là tàn hồn thời thượng cổ, chân linh bất diệt, gửi vào cát mà sinh thành. Chân linh bất diệt này là đạo, khó lòng trừ khử, nhưng sau khi ngưng tụ, pháp thuật mà sa binh sử dụng chính là năng lực của tàn hồn, chính là lý của nó, cho nên có thể dùng để diệt trừ. Vì vậy sa binh dễ đối phó nhưng khó tiêu diệt. Vì có thể phá được lý chứ khó mà giải được đạo.”

Lúc này Ninh Dạ chỉ điểm cho người mới, thao thao bất tuyệt, khiến đám đệ tử kia như được thể hồ quán đỉnh, ai nấy hiểu ra không ít thứ.

Nhưng thật ra phần lớn những điều này không phải Trương Liệt Cuồng dạy y. Trương Liệt Cuồng cả đời hùng hổ, tu tiên chỉ tu chiến pháp sát pháp, hiểu biết rất ít về đao lý.

Thiên Cơ môn lại khác, suy tính thiên đạo, bói toán cổ kim, cố hiểu đạo của thiên địa, giải thích lý của vạn vật, vì vậy phương diện tu tiên cơ bản lại vững chắc hơn rất nhiều môn phái khác.

Nhưng chính vì chú trọng vào lý luận mà coi nhẹ thực chiến, cho nên văn minh không đánh nổi dã man, cuối cùng bị diệt môn.

Về phần Ninh Dạ, lúc này y giảng cho họ những thứ này là vì trong hoàn cảnh hiện tại, biết nhiều một chút còn quan trọng hơn thông thạo pháp thuật.

Lúc này Ninh Dạ đã nói: “Thật ra trong đa để số tình huống, thứ ta truyền cho các ngươi không có tác dụng gì. Dù sao cũng phải tự mình tu luyện pháp thuật, có hiểu đạo lý trong đó hay không cũng không ảnh hưởng tới uy lực. Hiểu được lý chỉ là tương lai có cơ sở tốt hơn để ngộ đạo. Nhưng trong Vân Tuyệt cổ địa này, với thực lực hiện tại của các ngươi, nếu muốn sống sót không phải dựa vào tay chân mà dựa vào những đạo lý này.”

“Vì sao lại như vậy?” Thư Vô Ninh hỏi.

Một lát sau, đám người cùng chỉ về phía một cồn cát: “Nơi đó.”

“Tốt lắm? Còn không đi qua đó?”

“Đi qua?” Đám người đờ ra khó hiểu.

Ninh Dạ không nói tiếp.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 445: Vân Tuyệt cổ địa.



Y không giải thích, vì y muốn bồi dưỡng sao cho những người này tin tưởng tuyệt đối vào mình.

Quả nhiên, hơn mười người mới đã chạy về phía cồn cát, những người còn lại vẫn đứng tại chỗ do dự. Dù sao nơi dòng linh lực hỗn loạn mãnh liệt nhất thì nguy hiểm cũng lớn nhất.

Đang lúc do dự, đột nhiên dưới chân có một con yêu vật xông ra.

Đó là một con chuột cát, thực lực không mạnh nhưng thừa sức đối phó với đám người mới.

Công kích đột ngột đó khiến đám người mới này luống cuống chân tay. Ninh Dạ không để ý tới cũng chẳng hỏi, chỉ đứng quan sát. Thư Vô Ninh định xuất thủ nhưng nhìn Ninh Dạ một chút, thấy y vẫn thờ ơ như không nên cũng dừng tay.

Cô không ra tay, Thư Lang không ra tay, hai người duy nhất có chiến lực trong số người mới không hành động gì, những người còn lại lập tức đại loạn.

Chỉ thấy con chuột cát đó tung hoành ngang dọc, cắn khắp nơi xung quanh, đánh giết rất uy phong.

Vài người mới bị đánh tới mức sứt đầu mẻ trán, chỉ chớp mắt đã bị cắn tới mức chi chít vết thương.

Có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức chạy theo hướng Ninh Dạ đã chỉ lúc trước, cũng có kẻ muốn Ninh Dạ gánh tội thay, không ngờ lại chạy ra sau lưng Ninh Dạ.

Khổ nỗi chưa tới gần đã bị Ninh Dạ giơ chân đá bay ra ngoài.

“To gan lắm!” Ninh Dạ hừ một tiếng.

Tới bước đường cùng là dễ thấy nhân phẩm nhất.

Tuy rất muốn lôi kéo những người mới này, nhưng những kẻ lúc bình thường thì không nghe lời, lúc nguy hiểm mới chiu nương nhờ, không trọng dụng cũng được.

Những người mới kia không biết bản thân đã bị Ninh Dạ phán ‘tử hình’ còn đang kêu gào thảm thiết bỏ chạy tứ phía, cuối cùng họ cũng để ý tới vị trí đã Ninh Dạ chỉ, con chuột cát lại không lùi bước, cho nên lao nhao chạy tới.

Con chuột thấy đám người bỏ trốn, không ngờ lại không truy đuổi, chỉ lạnh lùng nhìn Ninh Dạ một cái rồi chui xuống đất, biến mất không còn bóng dáng.

Cho dù là yêu vật cũng biết chiếm chỗ lợi tránh chỗ hại. Thực ra nếu Thiên Cơ không quăng nó từ dưới đất lên, con chuột cát nho nhỏ này sẽ không chủ động tấn công.

Màn tấu hài đã dừng, trận chiến cách đó không xa cũng đã kết thúc.

Ninh Dạ đi tới nói: “Giờ đã hiểu chưa? Với thực lực của các ngươi bây giờ thì chẳng đánh được ai cả. Vì vậy thứ thật sự bảo vệ được các ngươi lại chính là nơi tuyệt địa nguy hiểm nhất. Càng là nơi linh lực hỗn loạn hơn hẳn thì ảnh hưởng tới tu sĩ càng lớn, nhưng ngược lại ảnh hưởng đối với các ngươi là nhỏ nhất. Sau khi tới Tuyệt Vân lĩnh, một khi phân tán, phải nhớ kỹ điều ta vừa dạy cho các ngươi.”

“Rõ! Nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn!” Mọi người cùng trả lời.

Khóe miệng Ninh Dạ nhếch lên thành một nụ cười: “Thật ra ta không tin nhất là mấy lời vô nghĩa như vậy, khổ nỗi vận mệnh vô thường, ít nhất ở đây là như vậy!”

Vân Tuyệt cổ địa.

Cuối cùng đám người Ninh Dạ cũng đi ra khỏi biển cát, trước mặt bọn họ là một vùng đất hoang vu trống trải.

Dõi mắt nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng có mảnh hài cốt.

Trong đó phần lớn là những sinh vật bình thường, nhưng dẫu sao cũng có một ít mang khí thế hoàn toàn bất đồng.

Phía xa là một bộ xương đang ngồi trên mặt đất, khổng lồ như ngọn núi.

Đó là xương cốt của yêu thú, có lẽ khi còn sống là một loài vượn khổng lồ, sau khi chết nằm lại tại đây.

“Ừ, nói đúng hơn là Hắc Nghễ. Thương Khung hắc viên là cái tên mà người đời sau đặt cho.” Ninh Dạ nói: “Con thú này tên là Ám Viên, còn gọi là Đứa Con Của Bóng Tối, nghe nói là dị chủng có cùng căn nguyên với Bạch Toan, một quang một ám, một thể hai mặt. Thời thượng cổ là thần thú cảnh giới thứ sáu.”

“Cảnh giới thứ sau thời thượng cổ là gì?” Thư Vô Ninh hiếu kỳ.

Ninh Dạ nói: “Cảnh giới thứ năm là Niết Bàn, niết bàn trọng sinh, thoát thai hoán cốt, vì vậy cảnh giới thứ sáu chính là Thiên Nhân, ý là bản chất sinh mệnh tăng cường, còn gọi là cảnh giới Nhân Hoàng, ý là hoàng đế trong cõi người. Cảnh giới thứ sáu là Đăng Tiên, tức là thật sự thành tiên, phá giới phi thăng. Đáng tiếc thiên đạo đã có khiếm khuyết, thế giới này đã không thể thành tiên, thậm chí phi thăng cũng là ước nguyện quá đáng, không nhắc tới cũng được.”

Thư Vô Ninh lại rất hứng thú: “Nếu Hắc Nghễ là cảnh giới Thiên Nhân, còn lưu lại pháp tắc đại đạo, vậy đứng đây nghiên cứu có ngộ đạo được không?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 446: Nhưng còn chưa tới nơi mà?



Ninh Dạ bật cười: “Nếu đơn giản như vậy, đây đã là nơi mà cả vạn người tranh đoạt rồi. Đây là chiến trường thượng cổ, có rất nhiều thi thể của đại năng, cũng có rất nhiều pháp tắc đại đạo phân bổ, ảnh hưởng. Tiếc rằng tuy pháp tắc đại đạo không hiển hiện, chỉ thấy uy năng, vốn không thể lĩnh ngộ.”

Thư Vô Ninh không phục: “Pháp tắc đại đạo không hiện ra thì không lĩnh ngộ được à?”

“Tính kỹ ra thì không phải, vẫn có khả năng, nhưng độ khó rất cao.” Ninh Dạ trả lời: “Ngươi cứ nghĩ thế này là hiểu, cái gọi là đạo là lý lẽ của thiên địa tự nhiên, là căn cơ cho sự tồn tại của vạn vật. Đã là nơi quy tụ của thiên địa tự nhiên, vậy dõi mắt ra khắp nơi, mỗi bông hoa mỗi chiếc lá, thậm chí không khí, linh lực. có gì không phải đạo? Nếu vậy, đâu đâu cũng có thể ngộ đạo, sao lại phải ngộ đạo ở đây?”

Thư Vô Ninh ngớ người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi đột nhiên hiểu ra: “Đệ tử hiểu rồi, chẳng phải trong sách có lời đồn là các đại năng ngộ đạo có người xuất thế cũng có người nhập thế. Bất luận xuất thế hay nhập thế thực ra đều là trải nghiệm nhân sinh, cảm nhận thiên địa, ngồi mà cầu đạo, muốn ngộ đạo trong tình huống pháp tắc đại đạo không hiển hiện.”

“Không sai!” Ninh Dạ cười nói.

Pháp tắc đại đạo không hiển hóa, đúng là có thể ngộ đạo, các đại năng xuất thế nhập thế hoặc dùng chém giết để nhập đạo, hoặc dùng tình nhập đạo, thậm chí có kẻ buôn bán nhỏ trải nghiệm muôn vàn cảm xúc trong cuộc đời, cảm nhân tự nhiên thất thường, tất cả đều là cầu đạo, cũng là cầu đạo trên cơ sở pháp tắc đại đạo không hiển hiện.

Còn thần vật như Vạn Cổ liễu lại vừa vặn ngược lại, pháp tắc đại đạo hiển hóa, ngộ đạo dễ dàng hơn.

Về phần bộ xương trước mắt, tuy uy thế đại đạo vẫn còn, pháp tắc đại đạo không hiển hiện, muốn cầu đạo cũng có thể cầu, nhưng hiệu quả chẳng khác những nơi bình thường ở bên ngoài bao nhiêu, đương nhiên không ai hứng thú.

Nhưng ngay lúc nói chuyện này, Thư Vô Ninh lại phát hiện không ngờ trên bộ xương Hắc Nghễ kia lại có một người đang đả tọa.

“Ồ? Đó là...” Thư Vô Ninh kinh ngạc bật thốt lên.

Ninh Dạ lại chỉ liếc mắt một cái rồi nó: “Ngươi đừng để ý.”

Nói xong cứ thế bỏ đi.

Thư Vô Ninh đầu óc mơ hồ đi theo sau lưng y, thi thoảng lại quay đầu nhìn về phía nam tử ngồi trên Hắc Nghễ, đối phương để tóc dài xõa vai, không thấy gương mặt, nhưng khí thế hùng hồn, không giận mà uy.

Trong lòng còn đang nghi hoặc, Thư Lang ở bên cạnh đã nói: “Người kia... là yêu huyết.”

“Yêu huyết?”

“Ừ.” Thư Lang nói: “Hơn nữa còn là Yêu Thể Hoàn Hảo, hình như có phần liên quan tới Hắc Nghễ. Ta có thể cảm nhận được, khí tức của hắn rất gần với Hắc Nghễ này. Có lẽ hắn đang ngộ đạo?”

Khí tức rất gần? Ngộ đạo?

Thư Vô Ninh nhìn về phía Ninh Dạ, thấy Ninh Dạ coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế bước đi, trong lòng đã hiểu được đôi chút.

Quay đầu lại, chỉ thấy nam tử trên Hắc Nghễ đã biến mất không còn bóng dáng.

Trong lòng ôm bí ẩn khó hiểu, Thư Vô Ninh tiếp tục đi theo bọn Ninh Dạ.

Qua khỏi vùng cổ địa hoang vu, trước mặt là một dãy nũi bao phủ bởi mây mù, chính là Tuyệt Vân lĩnh.

Tuyệt Vân lĩnh bị Ngũ Sát vân bao phủ quanh năm suốt tháng, trong đó cực kỳ nguy hiểm, dẫu là đại năng vào đây cũng phải hêt sức cẩn thân.

Thấy đã đến Tuyệt Vân lĩnh, Ninh Dạ không đi vào mà trực tiếp tới một hang núi gần đó, nói: “Mọi người nghỉ ngơi ở đây, chờ đợi thôi.”

“Nhưng còn chưa tới nơi mà?” Lâm Gù kinh ngạc.

Ninh Dạ: “Bảo ngươi nghỉ thì cứ nghỉ, sao phải lắm chuyện như vậy?”

Lâm Gù cười ha hả: “Vâng vâng, Vân tiên sư bảo nghỉ, vậy thì nghỉ.”

Mọi người vào trong hang, Ninh Dạ tiện tay bố trí trận pháp che giấu vết tích của bản thân.

Sau khi đợi khoảng một canh giờ, rốt cuộc Ninh Dạ cũng thấy phía xa có một đám người đang bay dưới vùng trời thấp, người cầm đầu chính là Liệt Trọng Lâu.

Thời gian vừa khớp, Ninh Dạ cười thầm.

Một kế hoạch tốt quan trọng nhất là nắm bắt chính xác thời cơ. Cho dù thời cơ trước mắt chưa phải mấu chốt nhất quyết định toàn bộ mọi chuyện, nhưng hiển nhiên đây là khởi đầu tốt.

Còn sau lưng Thẩm Lâm Tân là hàng loạt đệ tử Thái Âm môn, một trong số đó chính là Tân Tiểu Diệp.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 447: Bão Ngũ Sát vân?”



Nhìn thấy Tân Tiểu Diệp, trong lòng Ninh Dạ nóng lên - quả nhiên sư muội đã đến.

Tân Tiểu Diệp đi theo sau lưng Liệt Trọng Lâu, mặc một bộ trường bào xanh mượt như nước, có từng đốm sáng xanh lam - đó là Nguyệt Ảnh Hàn Sa, thông qua thứ này Ninh Dạ mới có thể quan sát hướng đi của Thái Âm môn.

Một lát sau, Liệt Trọng Lâu đã mang theo đám người Thái Âm môn bay tới trước Tuyệt Vân lĩnh, chỉ thấy trong làn mây khói có một cái vòi dài thò ra, hít sâu một hơi rồi cất tiếng nói sắc bén: “Ta cảm nhận được trong dãy núi phía trước có khí tức của Triệu Long Quang, xem ra hắn đã vào trong dãy núi này.”

“Sư phụ, nơi này rất nguy hiểm.” Một nữ đệ tử lên tiếng nhắc nhở, cô nàng tên là Hồng Nghê, là đệ tử chân truyền của Liệt Trọng Lâu.

“Hừ, tuy Tuyệt Vân lĩnh là vùng đất nguy hiểm nhưng còn chưa tới mức thập tử vô sinh. Triệu Long Quang dám đi vào, chẳng lẽ ta lại không dám à?” Liệt Trọng Lâu hừ một tiếng đã rảo bước tiến vào.

Đám đệ tử đành nhứam mắt đuổi theo.

Bước vào Tuyệt Vân lĩnh,Tân Tiểu Diệp rước mắt là hàng loạt xương trắng.

Đâu đâu cũng có mảnh vỡ của xác chết, trên đầu còn chứng kiến mơ hồ một số yêu thú lượn vòng trên dãy núi.

“Sư phụ, ngài xem, là Thương Thú!” Hồng Nghê hưng phấn chỉ một con yêu thú: “Không ngờ nơi này còn có thượng cổ dị chủng.”

Thương Thú là một cách gọi chung, nói chính xác hơn là yêu thú có huyết mạch của thượng cổ dị thú THương Khuýet.

Có rất nhiều loại Thương Thú, huyết mạch pha trộn lẫn lộn nên khó mà dặt tên, thực lực cao thấp khác nhau.

Thái Âm môn sở trường về yêu đạo, vì vậy Hồng Nghê lập tức phân biệt được con thú đang lượn vòng trên dãy núi chính là một con THương Thú, quan sát khí thế của nó, cảm nhận uy lưuc của nó, chẳng qua chỉ mới cảnh giới Hoa Luân, vì vậy Hồng Nghê không sợ.

Liệt Trọng Lâu lạnh lùng nhìn sang rồi nói: “Vân Tuyệt cổ địa là chiến trường thời thượng cổ, Tuyệt Vân lĩnh lại là nơi hiếm có dấu chân người, còn một số dị chủng thời thưởng cổ cũng không có gì lạ.”

Hồng Nghê hưng phấn nói: “Tốt xấu gì cũng là huyết mạch Thương Khuyết, sư phụ, hay là chúng ta bắt lấy nó đi.”

“Vội làm gì, làm chuyện chính trước đã.” Liệt Trọng Lâu nói: “Hơn nữa, Tuyệt Vân lĩnh là nơi cực kỳ nguy hiểm, trong đó tình cảnh biến ảo không ngừng, có rất nhiều dị tượng ẩn chứa nguy cơ, không được sơ suất. Ngươi cứ nhìn con Thương Thú kia đi, nó biết thực lực không bằng chúng ta nhưng vẫn không bỏ trốn, có thể thấy nơi này không đơn giản. Đừng để lòng tham làm bản thân lạc lối!”

Nói tới câu cuối cùng, giọng điệu của Liệt Trọng Lâu đã rất nghiêm khắc.

“Vâng.” Hồng Nghê bất đắc dĩ cúi đầu.

Tân Tiểu Diệp lại đột nhiên nói: “Nhưng cho dù chúng ta không ra tay vẫn không có nghĩa là nguy hiểm sẽ không tới, đúng không? Sư thúc.”

Hả?” Liệt Trọng Lâu sửng sốt, đang định nói gì đó lại đột nhiên có cảm giác, lập tức biến sắc: “Tất cả cẩn thận!”

Chỉ thấy trên Tuyệt Vân lĩnh vừa rồi còn sóng yên gió lặng, đột nhiên gió nổi mây vần.

Từng dòng khí bộc phát, Ngũ Sát vân cuồn cuộn.

Như ngọn lửa bốc hơi, chớp mắt đã tràn ngập dãy núi, nhưng bên ngoài dãy núi vẫn không bị ảnh hưởng.

“Bão Ngũ Sát vân?” Liệt Trọng Lâu kinh hãi hét lên.

“Bão Ngũ Sát vân?”

Trong hang núi, Ninh Dạ cũng bật thốt lên.

Cái gọi là bão Ngũ Sát vân chính là Ngũ Sát tuyệt vân từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất, bao phủ toàn bộ đất đai bên dưới vào phạm vi của Ngũ Sát tuyệt vân.

Ngũ Sát tuyệt vân có tất cả là năm loại, bất cứ loại nào cũng có uy lực cực lớn, giữa Ngũ Sát vân lại có sinh khắc, vừa có thể triệt tiêu lẫn nhau, vừa có thể trợ giúp lẫn nhau, nếu ngũ sát cùng sinh thì cả đại năng Niết Bàn cũng bị tiêu diệt, nếu ngũ sát cùng tiêu thì phàm nhân cũng chẳng bị thương.

Vân Tuyệt cổ địa rất ít khi xuất hiện bão Ngũ Sát vân, Liệt Trọng Lâu vừa bước vào Tuyệt Vân lĩnh đã gặp phải, nếu không phải vận may của bọn họ quá kém thì tức là trong Tuyệt Vân lĩnh, bão Ngũ Sát vân không hiếm thấy, thậm chí rất thường gặp.

Lúc này, cơn bão đã hình thành Thẩm Lâm Tân cũng cực kỳ kinh hãi, phản ứng đầu tiên là: “Mau lùi lại!”

Lúc này bọn họ mới vào Tuyệt Vân lĩnh chưa lâu, chỉ cần rời khỏi là được.

Nhưng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi đều mờ mịt, Ngũ Sát vân cuồn cuộn, con đường lúc đến đã bị cơn bão mây cuồng bạo nhấn chìm, không còn đường thối lui.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 448: “Hóa ra là vậy!”



Thấy vậy, Liệt Trọng Lâu quát lớn một tiếng, hóa thành hình dạng như con sò lớn, đây là bản thể con sò của hắn, vỏ sò mở rộng, hiện ra sóng biển ầo ào, đa đánh thẳng vào làn sóng Ngũ Sát vân, vỏ sò khép mở, phát ra tiếng gầm cuồng bạo: “Tất cả tới gần ta!”

Các đệ tử cùng tới gần Liệt Trọng Lâu, thây sóng biển và sóng Ngũ Sát vân cuộn trào, làm dấy lên sóng gió ngập trời, ai nấy sợ tới mức run như cầy sấy.

Ở đằng khác, Ninh Dạ cũng đang lo lắng.

Đã biết Tuyệt Vân lĩnh nguy hiểm, nhưng cụ thể nguy hiểm tới mức nào thì Ninh Dạ lại không biết.

Chính vì thế y mới muốn dẫn đám người Thái Âm môn vào trước, bây giờ vừa bước vào đã gặp đại chiêu như bão Ngũ Sát vân, cũng bị dọa tới mức nhảy dựng lên.

Quan trọng là bão Ngũ Sát vân còn khiến linh lực hỗn loạn, thậm chí Côn Lôn kính cũng không thể quan sát được.

Không thể để bọn họ chết ở đó, không chỉ vì cần có bọn họ tiếp tục dò đường cho mình, mà còn vì Tân Tiểu Diệp cũng đang ở đó.

Một khắc sau, Ninh Dạ đã vận dụng Côn Lôn kính, bắt đầu tính toán thiên cơ.

Từ khi Thiên Cơ môn bị diệt môn, Ninh Dạ chưa thật sự bói toán thiên cơ lần nào.

Vì y không thể đặt hy vọng báo thù vào khả năng mịt mờ, so với việc nhìn trước thiên cơ, Ninh Dạ muốn nắm chắc những điều đã biết.

Nhưng về bản chất Vấn Thiên thuật vẫn là năng lực hỏi vận mệnh của chư thiên, suy tính quá khứ tương lai.

Khi Ninh Dạ thi triển Vấn Thiên thuật, Côn Lôn kính tỏa ra hào quang xưa nay chưa từng có, như đang hoan nghênh quyết định này của Ninh Dạ.

Theo ánh sáng của Côn Lôn kính, tâm thần của Ninh Dạ cũng từ từ chìm vào hào quang huyền bí kia.

Đó là một cảm giác không thể dùng từ ngữ để mô tả, cứ như ngươi đặt mình trong một hoàn cảnh hết sức kỳ lạ, đâu đâu cũng có ánh sáng kỳ ảo, đủ loại hình ảnh rực rỡ phức tạp, từng tiếng nói kỳ ảo đan xen với nhau, vô số tin tức chen chúc ập tới, dòng thông tin hùng vĩ tới mức nếu không thể khống chế có thể hủy diệt ý thức của con người chỉ trong nháy mắt.

Tuy có thể kháng cự nhưng phần lớn dong tin tức này là vô dụng, vô hiệu, nói đúng hơn là khó lòng phá giải.

Bói toán là đạo về suy tính, chỗ khó không phải không có tin tức mà ở chỗ đại đa số tin tức là mờ ảo, vô dụng, rối loạn. Tác dụng của Côn Lôn kính là phát hiện tin tức, tác dụng của Vấn Thiên thuật là phân tích tin tức.

Lúc này Ninh Dạ dốc toàn lực thi triển, ngọn lửa tâm thần cháy hừng hực, thử bóc tách ra một chút tin tức có thể lợi dụng được trong vô số cảnh tượng hỗn loạn kia.

Y đã từng thành công - năm xưa từng thấy thời điểm Thiên Cơ môn diệt vong.

Nhưng phần lớn thời điểm, y thất bại.

Hiển nhiên hôm nay lại là một lần thất bại theo thông lệ, cho dù vận dụng Vấn Thiên thuật tới cực hạn, bốn phía vẫn hết sức rối loạn.

Đừng có vậy chứ?

Ninh Dạ thầm nghi hoặc.

Sử dụng Vấn Thiên thuật suy tính thiên cơ có thể biết quá khứ tương lai, trong đó dễ nhất là biết quá nhứ, biết những chuyện đã xảy ra. Khó nhất là biết tương lai, tương lai mịt mờ, hỏi trời trời cũng chẳng hay.

Còn bây giờ Ninh Dạ đang suy tính quy luật vận chuyển của thiên tượng trong Tuyệt Vân lĩnh, không phải tính toán tương lai, theo lý mà nói nó không khó như vậy ới đúng. Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại có cảm giác suy tính nhưu vậy chẳng dễ dàng hơn chút nào.

Chuyện này khiến Ninh Dạ nghi hoặc.

Vì sao lại như vậy?

Ninh Dạ không phải người cố chấp, sau khi phát hiện mức độ suy tính khó hơn dự liệu của bản thân, y không cưỡng ép tính toán mà đầu tiên là phân tích nguyên nhân của khó khăn.

Vấn Thiên thuật đổi hướng một chút, phân tích kiểm tra tin tức chuyển thành tìm hiểu bản thân mục tiêu.

Lần này y nhanhc hóng nhận được đáp án.

Còn nơi này pháp tắc đại đạo pha trộn lẫn lộn, ảnh hưởng lẫn nhau, vì vậy Vấn Thiên thuật cũng bị ảnh hưởng. Có nghĩa là không phải không tính được hiện tượng thiên tượng trong mà hoàn cảnh này làm cho hiệu quả của Vấn Thiên thuật suy yếu!

Quả nhiên!

Không thể dựa vào Cửu Thiên Thần Thuật được.

Ninh Dạ lập tức đưa ra kết luận như vậy.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 449: Tất cả đều là đạo 1



Trong thiên hạ không có thuật nào là vô địch, Cửu Thiên Thần Thuật chưa bao giờ vô địch, chẳng qua trong truyền thuyết hiệu quả của nó quá mạnh, trong quá khứ Ninh Dạ vận dụng thuận buồm xuôi gió, vì vậy chưa phát hiện ra hạn chế của nó, nhưng bây giờ Ninh Dạ đã xác nhận thêm.

Tác dụng của Cửu Thiên Thần Thuật không phải không có giới hạn, chỉ cần còn là thuật chứ chưa phải đạo, chắc chắn sẽ có cực hạn.

Nhưng thuật thì có hạn chứ người thì vô hạn.

Dùng thuật thành đạo mới là chính đạo!

Chỉ có biến Cửu Thiên Thần Thuật thành Cửu Thiên Thần Đạo, mới là phương hướng phát triển của tương lai!

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ lại có cảm ngộ, khi thi triển Vấn Thiên thuật đã không bị giới hạn trong khuôn khổ cũ nữa mà càng linh động, vận dụng cũng càng xảo diệu, có cảm giác siêu thoát mơ hồ, nhận biết về xung quanh cũng càng lúc càng rõ ràng.

Vấn Thiên thuật đã tiến bộ!

Pháp thuật có điểm cuối, là điểm cuối cũng là điểm khởi đầu!

Vấn Thiên thuật là hoàn chỉnh, nhưng chính vì là thần thuật nên đệ tử các đời của Thiên Cơ môn khó lòng đột phá hạn chế của bản thân pháp thuật.

Nhưng thời khắc này, Ninh Dạ đã hiểu được chân lý, rốt cuộc cũng phá tan được khuôn khổ cũ, khiến cho Vấn Thiên thuật của y tiến bộ thêm một bậc.

Sau khi hiểu ra điều này, trước mắt lại sáng sủa rộng rãi.

Trong vô số tin tức hỗn loạn đó, không ngờ lại có một tin tức rất rõ ràng.

Y đã tìm ra Tân Tiểu Diệp!

Y vẫn luôn chứng kiến Tân Tiểu Diệp, nhưng lúc này lại tìm ra trong phương diện tin tức, Vấn Thiên thuật đã có cảm ứng.

Đúng vậy, vận chuyển thiên cơ, vận mệnh nhất thể, Ninh Dạ lập tức hiểu ra.

Tân Tiểu Diệp học Khi Thiên thuật, vì vậy cô âm thầm luyện lại Thiên Cơ tâm pháp. Hai đệ tử Thiên Cơ môn như pháp tắc đại đạo cộng hưởng, trở thành vận mệnh chung trong vùng đất có đại đạo hỗn loạn này.

Đây là kết quả rất tốt!

Ninh Dạ đột nhiên hưng phấn hẳn lên.

“Tiểu Diệp... sư tỷ...” Ninh Dạ gọi nhỏ.

Tân Tiểu Diệp không có Thủy Nguyệt kính, nhưng khoảnh khắc đó dường như cô nghe được tiếng gọi của Ninh Dạ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Chết tiệt!

Liệt Trọng Lâu mắng thầm trong lòng.

Tuy bây giờ hắn miễn cưỡng chống đỡ được bão Ngũ Sát vân, nhưng đó là vì lúc này bọn họ không trong khu vực mãnh liệt nhất của cơn bão.

Nói đúng hơn, bão Ngũ Sát vân không có trung tâm, vì mỗi thời mỗi khắc nó đều xảy ra biến hóa. Đơn sát, song sát, tam sát, mỗi tầng sát vân tương sinh lại mang tới phiền phức cao hơn vài lần. Còn với thực lực Liệt Trọng Lâu, tối đa hắn chỉ gánh được ba tầng tương sinh.

Chỉ cần là bốn tầng sát vân, hắn tuyệt đối không chịu nổi.

Thế thì cũng thôi, tỷ lệ của bốn tầng sát vân không cao, quan trọng nhất là dòng linh lực hỗn loạn ở nơi này làm cho thực lực bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng, vạn nhất xảy ra sự cố... Liệt Trọng Lâu thật sự không dám nghĩ tiếp.

Có lẽ nên từ bỏ đám đệ tử này, tới nơi khác tìm đường thoát?

Với thực lực bản thân hắn, trong cơn bão này hắn chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ vẫn có cơ hội tự bảo vệ mình.

Nhưng nếu làm như vậy, không thể cứu được đám đệ tử này.

Dù sao Thái Âm môn cũng không phải Mộc Khôi tông, vì vậy khi vứt bỏ đệ tử cũng do dự thêm một chút...

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ngay lúc Liệt Trọng Lâu định hạ quyết tâm tráng sĩ chặt tay, Tân Tiểu Diệp lại đột nhiên lao tới, trực tiếp chui vào một chỗ bão táp.

Hoàng Liên kinh hãi: “Ẩm Tuyết, quay lại!”

Thấy Tân Tiểu Diệp sắp bị bão táp nuốt trọn, một khắc sau bão táp nơi cô đi đến lại dần dần suy yếu, không ngờ Tân Tiểu Diệp chỉ tùy ý thi triển băng sương hộ thể là ngăn được cơn bão.

Đứng sừng sững trong cơn gió, tấm áo của Tân Tiểu Diệp bay phất phới như không có chuyện gì xảy ra, nếu không có gương mặt xấu xí chắc có thể tôn là tiên tử, nhưng vẫn khiến mọi người kinh ngạc.

“Sao lại như vậy?” Ngay cả Liệt Trọng Lâu cũng không nhịn được hét lên.

Tân Tiểu Diệp đã chạy tới một điểm khác trong bão Ngũ Sát vân.

Dọc đường cô chạy, tất cả bão táp đều tiêu tan, như gió bão thấy cô nên thối lui.

Lần này Liệt Trọng Lâu không nghi ngờ gì nữa, quát lên: “Đi theo Ẩm Tuyết!”

Đồng thời, ánh mắt Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp cũng đầy ngạc nhiên và vui mừng, cô gái này có thiên phú như vậy, Thái Âm môn ta sẽ hưng thịnh rồi!

Hắn vừa gặp việc vui, tạm thời còn không nghĩ được nhiều.
 
Back
Top Bottom