Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 430: Thúc tổ nên phái ai mạnh hơn chứ?”



Cố Phong Hiên khẽ lắc đầu: “ĐƯơng nhiên Cố mỗ không nghĩ vậy, nhưng Cố mỗ cũng biết, một nơi tồn tại đương nhiên có đạo lý tồn tại của nó. Vô Thiên thành có thể tồn tại tới ngày nay không phải chỉ dựa vào các đại tiên môn giơ cao đánh khẽ... Thường cô nương, nếu Hắc Bạch thần cung thật sự muốn tiêu diệt ta, họ đã chẳng để mình ngươi và Chúc lão tới.”

“Ngươi!” Thường Vũ Yên bị hắn làm cho giận tới không nói nên lời.

Cố Phong Hiên đã nói: “Đương nhiên Vân Tuyệt cổ địa nằm giữa hai châu Mặc Hàn, dù sao Cố mỗ cũng phải nể mặt Hắc Bạch thần cung. Ta biết các ngươi tới vì chuyện của Thường Xá. Tô Hồng Nhan giết Thường Xá, chư vị muốn giết Tô Hồng Nhan báo thù, Cố mỗ không có ý kiến. Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, chư vị muốn làm gì thì cứ tùy ý, không cần tới la hét với ta. Cố mỗ không tham gia, cũng chẳng để ý. Nhưng nếu ngươi muốn ta giúp ngươi bắt người thì e là không được rồi. Cái chức thành chủ của ta chỉ là trang trí mà thôi. Ngươi xem, trong chỗ vô pháp vô thiên này có mấy người thật sự nghe lời ta? Chỗ này không có quy định pháp luật gì cả, quy định duy nhất có lẽ là cường giả là nhất.”

Ánh mắt Thường Vũ Yên bùng lên sát khí: “Ngươi nghĩ chúng ta không đủ mạnh?”

Cố Phong Hiên mỉm cười: “Thường cô nương mạnh hay yếu không phải thứ Cố mỗ quan tâm, chỉ cần không chọc vào ta, hai bên bình an vô sự. Tin ta đi, Thường cô nương, tuy Vô Thiên thành không phải đối thủ của Hắc Bạch thần cung, nhưng muốn diệt nó cũng phải tốn công tốn sức đấy, còn muốn giết ta... càng không dễ đâu.”

Nói xong hắn chẳng để ý tới Thường Vũ Yên nữa, lại vào trong phủ thành chủ.

Thường Vũ Yên quen sống trong nhung lụa ở Hắc Bạch thần cung rồi, lần đầu tiên gặp người không nể mặt mình như vậy, tức tới mức co giật.

Cô ta quay lại nhìn Mẫn Thương Lão Nhân: “Chúc sư, ngươi cứ mặc hắn càn quấy như vậy sao?”

Bản thân không có bản lĩnh đè ép người khác, lại quay sang tìm ta?

Chúc Bạch Thương thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Cố Phong Hiên là cảnh giới Vô Cấu, tu vi cụ thể không rõ, lão già ta vẫn còn trong cảnh giới Vạn Pháp, không phải đối thủ của hắn.”

Thường Vũ Yên giậm chân: “Thúc tổ nên phái ai mạnh hơn chứ?”

Cô gái này thật sự không biết cách nói năng, không ngờ còn ngại Mẫn Thương Lão Nhân không đủ thực lực.

Chúc Bạch Thương cũng không giận dỗi gì với cô ta, chỉ nói: “Vì chúng ta đến đây là để giết Tô Hồng Nhan chứ không phải để diệt Vô Thiên thành.”

Thường Vũ Yên ra vẻ chính nghĩa; “Vô Thiên thành là nơi dơ bẩn, không nên tồn tại, trực tiếp diệt trừ chẳng tốt hơn à?”

Chúc Bạch Thương khẽ lắc đầu, vẻ mặt trách trời thương người: “Cô nương vẫn còn trẻ lắm. Phải biết thiên hạ có không biết bao nhiêu kẻ ác, giết cũng chẳng xuể. Có lúc lưu lại một chỗ ngược lại còn dễ làm việc hơn. Đạo lý trong chuyện này rất phức tạp, lão hủ không nói tỉ mỉ với cô nương. Nói chung cô nương là người của Hắc Bạch thần cung, có ta ở đây, trong trong chuyến đi lần này người khác không dám tùy tiện động vào cô nương.”

Thường Vũ Yên: “Chẳng phải phụ thân ta vẫn bị giết à?”

Chúc Bạch Thương ngẩn ra một lúc: “Đúng là chuyện này rất lạ. Theo lý mà nói với thân phận và địa vị của Thường huynh, đám người ngoài vòng pháp luật của Vô Thiên thành cũng không tùy tiện động chạm tới hắn. Tên Tô Hồng Nhan kia thật to gan. Nhưng chuyện cấp bách trước mắt là tìm ra tên Tô Hồng Nhan đã.”

Cố Phong Hiên không chịu hỗ trợ, Thường Vũ Yên cũng chẳng có cách nào: “Dung Thành!”

Dung Thành đi tới: “Có thuộc hạ.”

“Chẳng phải ngươi nói Ninh Dạ đã tới Vô Thiên thành trước một bước rồi à? Tới tìm hắn, người này đầu óc linh hoạt, còn tới đây sớm, có lẽ đã có tin.”

“Rõ!”

——————————————————

Trong quán trọ, Ninh Dạ đang tập trung chế phù.

Ngự Phong Tử và Dương Nhạc đứng bên cạnh y.

Bọn họ tới báo cáo tin tức Thường Vũ Yên đã vào thành.

Chẳng phải ngươi muốn giết Thường Vũ Yên à? Sao lại tránh mặt không chịu gặp như vậy?

Nhưng Ninh Dạ đã lên tiếng căn dặn, hai người không thể không nghe, đành làm việc theo lệnh.

Sau khi suy nghĩ, Ngự Phong Tử hỏi: “Chúng ta có cần theo dõi bọn họ không?”

Ninh Dạ nghĩ một chút rồi đáp: “Tiếp tục để ý động tĩnh của bọn họ, nhưng phải thật cẩn thận, tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện
 
Thiên Cơ Điện
Chương 431: Dung Thành có vẻ quá thẳng thắn.



Ngự Phong Tử gật đầu: “Có Chúc Bạch Thương ở đó, e là khó mà theo dõi bọn họ, không thể tới quá gần.”

Nào ngờ Ninh Dạ lại lắc đầu: “Người ngươi phải cẩn thận không phải hắn.”

Hả?

Thế thì là ai?

Ngự Phong Tử kinh ngạc, nhưng Ninh Dạ không nhắc nhở lão ta, chỉ nói: “Cứ làm theo suy nghĩ của ngươi là được, cho dù bị phát hiện cũng không sao.”

Ngự Phong Tử nghe mà không hiểu, nhưng vẫn không phục.

Cho dù Chúc Bạch Thương là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng cụng trong cảnh giới Vạn Pháp, một bên ngoài sáng một bên trong tối, lão không cho là mình đã cẩn thận từng chút một mà đối phương còn phát hiện ra được.

Nhưng lão nhanh chóng mất mặt.

Hai ngày sau.

Trong quán trọ vừa đổi lại, Ngự Phong Tử vừa về báo cáo Ninh Dạ đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Mở cửa.

Bên ngoài chính là Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành.

Dung Thành thong dong bước vào trong phòng rồi nói: “Ninh sứ làm vậy là không đúng đâu. Đã biết chúng ta tới nhưng vẫn không lộ diện, còn phái người theo dõi chúng ta? Ngươi coi Hắc Bạch thần cung là kẻ địch à?”

Ngự Phong Tử trợn tròn hai mắt.

Thế này là sao?

Trong quán trọ, Ninh Dạ vẫy tay, cho Dương Nhạc và Ngự Phong Tử thối lui.

Y rót một chén trà cho Dung Thành rồi nói: “Đông Kỳ Sứ giao cho ta một nhiệm vụ gian khổ, không thể không thăm dò một chút. Cũng may Dung huynh không khiến ta thất vọng. Ngay cả Chúc Bạch Thương cũng không phát hiện Ngự Phong Tử đang theo dõi nhưng lại không giấu diếm được đôi mắt của Dung huynh.”

Y há miệng cái là bán luôn chuyện Quân Bất Lạc giao phó cho mình.

Dung Thành cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh uống trà: “Sư phụ ta lúc nào cũng muốn tìm ra Thiên Hành Nguyên trên người ta, phái không biết bao nhiêu cường giả âm thầm quan sát. Nếu ta không có chút thủ đoạn thì làm gì tới phiên Ngự Phong Tử theo dõi ta? Không khéo đã bị sư phụ giết rồi.”

Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế. Nhưng Thiên Tinh môn giỏi về cơ quan cấm chế chứ chưa từng nghe nói họ còn am hiểu thuật phản trung tung.”

Dung Thành: “Xem sao tính quẻ, pháp thuật bói toán, vượt qua lẽ thường. Đừng nói một tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp, cho dù là đại năng Vô Cấu đích thân tới đây, tuy ta không thể quan sát hướng đi của bọn họ nhưng ít ra cũng cảm nhận được có người nhòm ngó trong bóng tối.”

“Không tệ! Không tệ!” Ninh Dạ vỗ tay cười to.

Tu vi của Ninh Dạ tiến bộ, Vấn Thiên thuật cũng được phát huy càng lúc càng tốt, bây giờ y có thẻ sử dụng Vấn Thiên thuật tra xét xem, có ai âm thầm thăm dò mình không, cho nên mới to gan nói chuyện như vậy.

Nhưng thuật tính sao bói quẻ trước nay vốn để suy tính thiên cơ, vốn tưởng tu sĩ trong thiên hạ đều làm như vậy.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải chỉ mình Ninh Dạ có phong cách riêng, nhảy khỏi khuôn khổ sáo rỗng.

Dung Thành trước mặt cũng là một ví dụ.

Nhưng chính vì như vậy, Ninh Dạ mới lấy làm lạ.

Dung Thành có vẻ quá thẳng thắn.

Cũng như lúc trước y thừa nhận chuyện mình giấu đồ mà Đông Kỳ Sứ đang cần.

Thẳng thắn là một loại tính cách, nhưng cũng có thể là một thủ đoạn.

Ninh Dạ không phải người thẳng thắn, vì vậy y thẳng thắn là có mục đích. Ví dụ như vừa rồi y thừa nhận mình phụng lệnh của Đông Kỳ Sứ, là vì y biết chuyện này không thể giấu được Dung Thành, chẳng bằng giả vờ hào phóng.

Y tin tưởng Dung Thành cũng không phải người thẳng thắn, như vậy hắn thẳng thắn như vậy có dụng ý ra sao?

Ninh Dạ lắc đầu: “Nhưng nếu ta không đồng ý thì sao?”

Dung Thành biến sắc: “Vậy chúng ta sẽ là tử địch, Dung Thành sẽ không tiếc mọi giá, đẩy Ninh sứ vào chỗ chết!”

Ninh Dạ thản nhiên nói: “Vậy nếu ta nói với ngươi, bây giờ ta đã biết bảo vật kia đang ở đâu thì sao?”

Dung Thành ngơ ngác, bật thốt lên: “Không thể nào! Ta giấu bảo vật đó cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối không để lộ bất cứ sơ hở nào, ngươi lừa ta à?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 432: Cố ý nói với ngươi đồ vật được đặt ở một nơi?”



Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không phải ta đang lừa ngươi, đúng là ta đã biết ngươi đang giấu đồ ở đâu rồi.”

Y đi tới, ghé sát tai Dung Thành, hạ giọng nói: “Thật ra vật đó vẫn luôn trên người ngươi, đúng không?”

Dung Thành ngơ ngác, sau đó bá đạo cười ha hả: “Ninh Dạ, ngươi đang đùa gì đấy. Ngươi có biết ta bị Quân Bất Lạc dằn vặt tới ba năm không? Trong ba năm này có trọng hình gì mà ta chưa từng trải qua? Nếu bảo vật đang trên người ta thì hắn đã tra ra từ lâu rồi!”

Nhìn vẻ mặt của hắn, Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ tay: “Không tệ! Không tệ, Rất bình tĩnh, diễn kịch cũng không tệ. Nhưng rất đáng tiếc, cuối cùng vẫn chẳng lừa được ta. Ngươi đừng hoảng hốt, nghe ta phân tích cho ngươi vì sao ta nói món đồ đó đang trên người ngươi nhé.”

Dung Thành nhìn chằm chằm vào y.

Ninh Dạ nói: “Thật ra vấn đề đầu tiên là chính bản thân ngươi. Ngày đó khi ở Lạc thành, sau khi ta tiến cử ngươi lên làm Huyền Sách Sứ, ngươi đến cám ơn ta, nhắc tới bí mật của Đông sứ, ngươi từng nói mình giấu đồ ở một nơi mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ. Bản thân câu này đã để lộ một tin tức, là không có chuyện thỏ khôn có ba hang, thứ đó chỉ ở một nơi, đúng không?”

Dung Thành hừ một tiếng: “Là ta lỡ miệng.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Một người một Đông sứ tra xét nhiều năm như vậy, làm sao lại lỡ miệng được? Không phải ngươi lỡ miệng, ngươi cố ý.”

“Cố ý nói với ngươi đồ vật được đặt ở một nơi?”

“Không, đó chỉ là bề ngoài. Xét theo bề ngoài, ngươi đang làm ta đi vòng quanh trong chuyện ‘mấy chỗ’ và ‘một chỗ’, nhưng sau khi tiếp xúc với Lý Trường Hồng, ta lại phát hiện một chuyện khác. Nếu thứ có thể gây bất lợi cho Đông sứ là một món bảo vật chứ không phải một loại công pháp nào đó, như vậy chuyện cất giấu ở ‘một chỗ’ hay ‘mấy chỗ’ không có ý nghĩa. Vì nếu là bảo vật thì đương nhiên chỉ đặt ở một chỗ được thôi. Trong tình huống này, ngươi cố tình lỡ miệng có ý nghĩa gì? Vì vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra còn một lý do. Đó là... mục đích thật sự của ngươi không phải để ta nghĩ rằng mốn đồ này chia ra mấy chỗ mà cố ý làm cho ta có ảo giác là ngươi giấu đồ ở bên ngoài!”

Trái tim Dung Thành đột nhiên giật thót, cười lạnh một tiếng nhưng không nói lời nào.

Ninh Dạ đã tiếp tục: “Sau khi biết chuyện này, ta còn cố ý bảo Lý Trường Hồng đưa tư liệu về Thiên Tinh môn tới, còn xem ghi chép liên quan tới ngươi. Theo như ghi chép, Đông sứ giam cần ngươi ba năm, suốt ba năm ròng vẫn không nhận được tin tức gì. Còn ngươi cũng nhiều lần nhấn mạnh rằng, sau ba năm nếu ngươi còn không gia cố cấm chế thì bảo vật sẽ tự xuất hiện. Đông sứ không còn cách nào đành phải thả ngươi đi. Nhưng ta đã xem hết tư liệu về Thiên Tinh môn nhưng vẫn không tìm ra thủ đoạn nào có thể điều khiển cấm chế từ xa.”

“Không sai! Lý Trường Hồng cũng trả lời khẳng định như vậy, bảo vật thật sự tồn tại, hơn nữa nằm ở Dung Thành nhà ngươi.”

Dung Thành vui vẻ: “Vì vậy phán đoán của ngươi là sai. Thực ra ta giấu đồ ở một nơi hắn vĩnh viễn không tìm tới.”

“Không!” Ninh Dạ lại khẽ lắc đầu: “Nó đang nằm trên người ngươi. Lúc trước ta chỉ nghi ngờ, nhưng bây giờ ta đã khẳng định.”

Rốt cuộc sắc mặt Dung Thành cũng trở nên khó coi: “Ninh Dạ, ngươi đang nói linh tinh gì đấy?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 433: Đáp án vẫn là không tin.



Ninh Dạ thản nhiên đáp: “Ngươi có biết, phía sau mọi chuyện nhìn như không thể chắc chắn tồn tại một sự thật vượt qua lẽ thường. Chính vì nó vượt ngoài lẽ thường nên mới lật đổ nhận thức của chúng ta. Ta không biết ngươi làm cách nào để giấu Thiên Hành Nguyên trên người mà không bị Quân Bất Lạc phát hiện, nhưng chính vì vậy Quân Bất Lạc không nghi ngờ ngươi. Hắn quá tin tưởng thực lực của bản thân, không tin vào kỳ tích. Còn ta lại khác, ta thích phân tích mọi chuyện từ góc độ âm mưu... Nếu ngươi thật sự nắm giữ một loại bí thuật kỳ môn nào đó, như vậy loại bí thuật này có thể giúp ngươi điều khiển cấm chế bí mật ở nơi nào đó cách xa vạn dặm, thế thì tương tự, nó cũng có thể giấu đồ vật đó trong người ngươi, khiến cho cả Vô Cấu đỉnh phong cũng không kiểm tra ra được.”

Dung Thành đứng bật dậy: “Ăn nói linh tinh, phỏng đoán bừa bãi, không có chứng cứ!”

Ninh Dạ cười càng lúc càng vui vẻ: “Khi một người yêu cầu có chứng cứ, thường mang ý nghĩa hắn đã bắt đầu đi vào đường cùng. Vấn đề lớn nhất của ngươi là ngươi quá thẳng thắn. Lúc ở Lạc thành, thẳng thắn chuyện để đồ ở một nơi mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới. Vừa rồi, ngươi lại thẳng thắn nói mình dùng thuật tính sao phát hiện Ngự Phong Tử theo dõi... Ngươi phối hợp quá mức rồi! Nhưng chính ngươi cũng đã nói, nếu ngươi không cẩn thận, e là sư phụ đã dò ra vị trí của bảo vật rồi... Ngươi không cảm thấy ngươi thẳng thắn và cẩn thận như vậy rất mâu thuẫn ư? Người cẩn thận như ngươi liệu có hỏi gì đáp nấy, tùy tiện lỡ lời không? Nếu vậy, e là ngươi đã bị sư phụ ngươi dụ dỗ moi tin, biến thành một xác chết từ lâu rồi!”

Dung Thành khẽ run rẩy.

Ninh Dạ nói tiếp: “Tất cả những gì ngươi thẳng thắn đều để nói pháp thuật tính sao của ngươi rất cường đại, khiến ta sai hướng, làm ta tin tưởng món đồ đó bị ngươi giấu ở một vị trí nào đó, dùng thuật tính sao của ngươi để khống chế. Ngươi cũng dùng cách này ảnh hưởng tới Quân Bất Lạc phải không? Quân Bất Lạc quá tự tin, hắn chỉ tin vào thực lực của bản thân, vì vậy sau khi không tra ra đồ vật trên người ngươi, hắn đã tin lời nói dối của ngươi. Nhưng ta thì khác... ta thích phát hiện ra vấn đề từ trong ngôn ngữ cử chỉ của con người. Những lời thẳng thắn không nên có của ngươi chính là sơ hở lớn nhất của ngươi!”

Thân thể Dung Thành hơi run rẩy, gương mặt co giật nhưng vẫn kiên trì.

Hắn cắn răng nói nhỏ: “Không ai lừa được Vô Cấu đỉnh phong! Không một ai!”

“Vừa vặn ngược lại.” Ninh Dạ khẹ nhàng đáp: “Thực lực càng mạnh càng tự phụ, người như vậy... thật ra khá dễ lừa gạt!”

Dung Thành tuyệt vọng.

Hắn không ngờ bí mật mà mình giấu diếm bao nhiêu năm lại bị Ninh Dạ vạch trần dễ dàng như vậy.

Đúng là Ninh Dạ không có bất cứ chứng cứ nào, thậm chí không biết hắn dùng thủ đoạn nào làm được, nhưng Ninh Dạ không cần chứng cứ.

Y chỉ cần thuật lại suy đoán của mình cho Quân Bất Lạc, đương nhiên Quân Bất Lạc sẽ hiểu.

Quân Bất Lạc không phải kẻ ngu, hắn chỉ thiếu cơ hội chỉ điểm.

Lúc này Dung Thành nhìn Ninh Dạ như nhìn thấy ma quỷ.

Một lát sau, hắn đột nhiên như quả bóng xì hơi: “Ngươi nói không sai, món bảo vật ấy đang trên người ta, nhưng ta dùng bí pháp ẩn giấu, cho dù có giết ta cũng không thể lấy được.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không biết ngươi nói thật hay nói dối, nhưng chuyện này không quan trọng. Quân Bất Lạc muốn tìm Thiên Hành Nguyên vì đây là bảo vật duy nhắt có thể phá Vô Thiên thần độn của hắn. Vì vậy hắn có lấy được hay không không quan trọng, quan trọng là người khác không thể lấy được. Trong tình huống như vậy... ngươi hiểu chứ?”

Tâm thần của Dung Thành chấn động, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nếu ngươi cũng đã nhìn ra nhưng vẫn nói với ta như vậy, chứng tỏ ngươi cũng không định nói cho hắn đúng không? Ngươi định dùng chuyện này để uy h**p ta?”

Ninh Dạ vỗ tay: “Thế mới đúng chứ! Đây mới là Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành có thể đùa bỡn Đông Kỳ Sứ trong lòng bàn tay.”

“Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?” Dung Thành đã hoàn toàn từ bỏ.

Hay nên nói, sau khi ý thức được có giấu diếm cũng vô nghĩa, lựa chọn duy nhất là lập tức lôi kéo đối phương.

Dung Thành ngớ người.

Đúng vậy, cho dù Ninh Dạ đồng ý, mình sẽ tin ư?

Đáp án vẫn là không tin.

Dung Thành hung hăng nói: “Cùng lắm ông đây đi tới châu khác. Trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ cho ông đây thoát thân?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 434: Mặt của đệ sao vậy?”



“Nếu ngươi đi được, ngươi đã đi từ lâu rồi!” Ninh Dạ cười lạnh: “Quản lý không thể thả ngươi đi, chắc chắn hắn bố trí cấm chế trên người ngươi. Ta dám nói chắc, ngươi không thể ra khỏi Mặc châu, cả đời này ngươi chỉ có thể đi loanh quanh trong Mặc châu thôi.”

Ầm!

Khay trà bị đánh đổi.

Lửa giận mà Dung Thành đề nén đột nhiên bộc phát, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử nghe động tĩnh, cùng xông vào.

“Ra ngoài!” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại đóng cửa ra ngoài.

Ninh Dạ chỉ lên giường: “Ngồi xuống!”

Dung Thành rất quả quyết, rất cứng rắn, ngồi xuống.

Lúc này Ninh Dạ mới nói; “Ngươi sống được đến bây giờ cũng có thể coi là kỳ tích, ta không làm khó ngươi quá mức. Chẳng bằng ta đưa ngươi một ý tưởng, có lẽ sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện.”

“Cái gì?”

“Đưa Thiên Hành Nguyên cho ta.”

Dung Thành hừ một tiếng: “Tuyệt đối không.”

“Không phải ngươi không muốn, mà là không làm được đúng không?” Ninh Dạ lại nói.

Lại bị Ninh Dạ đoán ra chân tướng, Dung Thành lười ‘kinh ngạc’ chỉ gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Hành Nguyên đã hòa làm một thể với ta, ta chính là Thiên hành Nguyên, Thiên Hành Nguyên chính là ta. Trừ phi tu luyện tới cảnh giới Vạn Pháp, ta mới có thể tùy ý lấy ra, bằng không nếu không còn Thiên Hành Nguyên, ta sẽ chết.”

Chẳng trách tiểu tử này có liều chết cũng không nói ra nơi hạ lạc của Thiên Hành Nguyên.

“Ừ, vậy càng phải bảo vệ nhà ngươi.” Ninh Dạ nói một câu bâng quơ.

Ninh Dạ kinh ngạc nhìn y, Ninh Dạ đã nói: “Về nói với Thường Vũ Yên, ta đang điều tra vị trí của Tô Hồng Nhan, bảo cô ta bình tĩnh, đừng nóng ruột, không bao lâu nữa Tô Hồng Nhan sẽ xuất hiện.”

“Chỉ nói với cô ta như vậy thôi à?”

“Nói dối ra sao thì tự ngươi bịa đi, gần đây động não hơi nhiều, mệt. Chỉ cần thời gian tới cô ta ở yên là được. Khi thời cơ tới sẽ cho cô ta một câu trả lời.” Ninh Dạ nói xong bắt đầu đả tọa điều tức.

Dung Thành ngơ ngác nhìn y, một lát sau cúi người chào nói: “Đa tạ ơn tha chết của Ninh huynh!’

——————————————————

Dung Thành có thể sống sót bình an dưới sự đuổi giết của Quân Bất Lạc, đương nhiên cũng là người thông minh.

Không biết hắn nói với Thường Vũ Yên ra sao, nói chung sau đó Thường Vũ Yên thật sự yên tĩnh.

Ba ngày sau, rốt cuộc Ninh Dạ cũng đợi được tin tức mà y mong chờ đã lâu.

Triệu Long Quang đã đến.

Trang viên Vân Kình Phi.

Nhìn Triệu Long Quang, Ninh Dạ không nén nổi kích động, ôm tới: “Đại sư huynh!’

Lúc này khí sắc của Triệu Long Quang đã tốt hơn trước nhiều.

Hắn đã khôi phục hình người, hình thể cũng khỏe mạnh hơn trước, hai cặp móng vuốt rất lớn, trông như vuốt thú, móng tay sắc bén như dao.

Khi hắn ôm lấy Ninh Dạ, do dùng sức quá mạnh, thậm chí Ninh Dạ cảm thấy móng vuốt kia sắp đâm vào người y tới nơi.

Đám người Tử Lão, Nguyên Mục Dã đứng cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng này, âm trầm cười lạnh.

Xưa nay Mộc Khôi tông nổi tiếng tàn nhẫn, ngay Thiên Thi mà còn luyện hóa thành bảo vật được, vốn không coi trọng tình nghĩa đồng môn, nhưng lại cực kỳ ủng hộ người khác coi trọng tình nghĩa - tình cảm sư huynh đệ giữa Triệu Long Quang và Ninh Dạ càng tốt, mang ý nghĩa càng dễ khống chế Ninh Dạ.

Bên này, Triệu Long Quang và Ninh Dạ đã ngồi xuống.

“Mặt của đệ sao vậy?” Triệu Long Quang hỏi.

Do bị yêu hóa, tiếng nói của Triệu Long Quang vang vọng, như mang theo âm thưởng của tự nhiên.

“Không có gì, hủy dung xong làm lại. Không thì không lừa được đám người kia, nhưng cũng rất may mắn, đẹp hơn lúc đầu.” Ninh Dạ cười nói: “Đúng rồi, đại sư huynh sống ở Mộc Khôi tông tốt chứ?”

Triệu Long Quang ừ một tiếng: “Bọn họ khá lịch sự với ta, nhưng Mộc Khôi tông cũng không phải hạng tốt lành gì, bọn họ chỉ muốn lợi dụng đệ thôi. Cẩn thận tương lai không còn giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ qua cầu rút ván.”

Rõ ràng người của Mộc Khôi tông đang ở bên cạnh nhưng Triệu Long Quang vẫn nói như vậy, có thể coi là thẳng như ruột ngựa.

Triệu Long Quang lại nói: “Chưa chắc bọn họ đã nghĩ như vậy, đệ có Thiên Cơ điện trong tay, nếu thật sự có ngày đệ trưởng thành tới mức bọn họ không thể kiềm chế đệ nữa, chắc chắn họ sẽ xuống tay với đệ.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Bọn họ sẽ không làm như vậy.”

“Vì sao?” Triệu Long Quang hỏi ngược lại.

Ninh Dạ nhìn sang phía Nguyên Mục Dã.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 435: Đệ tử thành công rồi.”



Nguyên Mục Dã đã cười ha hả: “Nếu Mộc Khôi tông muốn giết Ninh Dạ, chắc chắn sẽ không cho Ninh Dạ cơ hội trưởng thành tới mức đó. Nhưng ngược lại, nếu có ngày Ninh Dạ trưởng thành tới mức Mộc Khôi tông không thể kiềm chế được, vậy Mộc Khôi tông có thể thay đổi triều đại, thậm chí chúng ta có thể tôn Ninh huynh làm chủ.”

Triệu Long Quang nghe vậy trợn mắt ngoác mồm, hắn trung thành với Thiên Cơ môn cả đời, chưa từng có người, đặc biệt còn là một đại năng Vô Cấu nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng sự thật là vậy, Mộc Khôi tông còn chẳng để ý tới đồng môn, nói chi tới môn phái?

Tương lai Ninh Dạ trưởng thành, nếu có uy h**p thì kiềm chế thậm chí g**t ch*t. Nếu không làm được thì thẳng thắn đầu hàng. Các đại năng rất giỏi giữ mạng, chỉ cần vứt bỏ thể diện, vẫn có rất nhiều cơ hội.

Nhưng những lời này chỉ có Nguyên Mục Dã nói thôi, Tử Lão vốn không để trong lòng.

Nguyên nhân khiến Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh khách khí với Ninh Dạ là vì bây giờ Ninh Dạ có thể làm được chuyện họ không làm được.

Tử Lão lại là thật sự không hề quan tâm.

Hắn là người chỉ theo đuổi đại đạo, tuy hết sức vô tình nhưng cũng cực kỳ tập trung.

Lúc này, hắn trực tiếp nói: “Đừng nói linh tinh nữa, đây là thứ đã hứa hẹn với ngươi.”

Tử Lão giơ tay, lại một mảnh vỡ Thiên Cơ điện bay ra.

Năm nay có lẽ là năm được mùa của Ninh Dạ.

Đầu tiên là kiếm được ba mảnh vỡ ở chỗ Tần Thì Nguyệt, sau lại tới chỗ Mộc Khôi tông.

Nhớ lại lúc đầu, vì một mảnh vỡ mà Ninh Dạ phải bẫy chết hàng loạt tu sĩ, thậm chí ngay Phá Hiểu Bạch Liên cũng vỡ nát.

Lần này lại nhận được hàng loạt chỉ trong thời gian ngắn..

Ninh Dạ không phóng thích Thiên Cơ điện mà trực tiếp thu lấy mảnh vỡ, cười hì hì nói: “Vậy xin đa tạ!”

Trong một trang viên nhỏ nằm ngoài Vô Thiên thành, Thư Vô Ninh đang chế phù.

Cô bé cầm Bạch Chu phù bút, sau khi nét bút cuối cùng kết thúc, đã vẽ xong đồ án thần bí hoa mỹ.

Mãi tới khi nét bút cuối cùng kết thúc, ánh sáng lóe lên bên ngoài tấm phù, một tấm phù chú đã hoàn thành.

“Sư phụ! Đệ tử thành công rồi.” Thư Vô Ninh vui vẻ giờ phù lục.

“Tốt! Tốt lắm!” Ninh Dạ kinh ngạc nhìn Thư Vô Ninh.

Trong thời gian ngắn như vậy đã chế tạo được phù chú cửu phẩm, nha đầu này đúng là thiên tài chế phù.

Phù đạo là Ninh Dạ chọn giúp Thư Vô Ninh, cô gái này tâm tư thông tuệ, hiếm thấy nhất là chỉ nhìn qua là nhớ, rất thích hợp để chế phù.

So với cô bé, thật ra Ninh Dạ không có năng lực nhìn một lần là nhớ, y am hiểu suy nghĩ mang tính chất đột phá và kinh nghiệm đối nhân xử thế được tích lũy từ kiếp tước, tuy cũng có thiên phú trong phù đạo, cũng coi là thiên tài, nhưng còn lâu mới bằng loại thiên tài tuyệt đỉnh cực kỳ hiếm thấy.

Nếu so sánh thiên phú, trong phù đạo, thiên phú của Thư Vô Ninh cao hơn Ninh Dạ.

Thời khắc này, y cầm phù chú trong tay Thư Vô Ninh, kiểm ta cẩn thận rồi gật đầu nói: “Với thiên phú của ngươi, nếu chăm chỉ tu theo đạo này, chỉ trong hai đến ba năm nữa là đạt tới trình độ của ta.”

Thư Vô Ninh vội vàng nói: “Đệ tử sao dám đánh đồng với sư phụ.”

Ninh Dạ đã nói: “Tính cách của ngươi điềm tĩnh, đầu óc thông minh, thích tĩnh chứ không thích động. Phong cách tác chiến của một người thường rất giống với cách làm người. Người như ngươi không thích hợp luyện công pháp chiến đấu dũng mãnh, nhưng rất thích hợp dùng phù lục chiến đấu.”

Thư Vô Ninh gật đầu: “Đúng, đệ tử rất thích phù đạo, nhưng có một chuyện đệ tử không hiểu.”

“Ngươi nói đi.”

Thư Vô Ninh nói: “Khi đệ tử tu luyện phù đạo, so sánh những tấm phù lục mà sư phụ lưu lại, phát hiện ra một điểm lạ.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 436: Đây là Vô Tâm chỉ của Thư gia các ngươi.”



“Chuyện gì?”

“Theo như sư phụ nói, phù chú lục phẩm chứa pháp thuật Hoa luân tương đương với dùng tu vi Vạn Pháp sử dụng pháp thuật cấp bậc thấp hơn, theo lý mà nói thì uy lực phải lớn hơn nhiều mới đúng. Nhưg đệ tử thử sử dụng, lại cảm thấy uy hình như uy lực của phù chú lục phẩm không lớn hơn phù chú thất phẩm bao nhiêu, còn xa mới tới mức ‘tăng cường về chất’ như sư phụ đã nói.”

Nghe cô bé nói như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Còn dùng phù chú lục phẩm làm thí nghiệm, ngươi cũng cam lòng à?”

Thư Vô Ninh đỏ mặt: “Chưa được sư phụ cho phép...”

“Không sao.” Ninh Dạ nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, trong phù đạo cứ ba cấp là một ngưỡng cửa lớn. Phù chú lục phẩm pháp thuật Hoa luân tương đương với cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật cảnh giới dưới. Nhưng ngươi nghĩ cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật Hoa Luân thì uy lực sẽ mạnh lắm ư?”

Thư Vô Ninh lấy làm lạ: “Chẳng lẽ không phải à?”

Ninh Dạ lắc đầu, tiện tay chỉ một cái, một luồng chỉ phong đánh lên cái cây khô ở phía xa, tạo thành một lỗ nhỏ.

“Đây là Vô Tâm chỉ của Thư gia các ngươi.”

Ninh Dạ nhận Thư Vô Ninh làm đệ tử, tiện đó hỏi pháp thuật của Thư gia để tìm hiểu. Vô Tâm chỉ là pháp thuật trong cảnh giới Tàng Tượng, Ninh Dạ nhanh chóng nắm giữ.

Lúc này y thi triển Vô Tâm chỉ rồi hỏi: “Ngươi xem xem, so với ngươi thì sao?”

Thư Vô Ninh kinh ngạc: “Hình như... không khác biệt mấy?”

Câu này của cô còn khá khách khí, thực ra Ninh Dạ sử dụng Vô Tâm chỉ còn không bằng Thư Vô Ninh sử dụng, dù sao Ninh Dạ không dụng tâm học hỏi, giờ cũng chỉ sử dụng qua loa mà thôi.

Ninh Dạ đã nói: “Pháp thuật tự có hạn chế, giả sử uy lực của Vô Tâm chỉ là mười, như vậy giới hạn của nó là ở đây. Dẫu là đại năng thi triển thì chỉ tăng cường có hạn, có thể từ mười tăng lên mười lăm đã là không tệ rồi. Lý do của việc này là cơ chế hìnhthành pháp thuật của nó, không liên quan tới tu vi các đại năng. Nếu không cứ dùng một pháp thuật đến già, cần gì khai phá sáng tạo ra những thần thông thông thiên triệt địa khác?”

Thư Vô Ninh lại không phục: “Nhưng đệ tử nghe nói có một số đại năng búng tay thay đổi phong vân, dẫu là pháp thuật nho nhỏ, tới tay họ cũng có uy lực thông thiên triệt địa.”

Ninh Dạ nói: “cái này cũng không sai, nhưng đó là vì họ tăng cường thêm những thứ khác mà mình tìm hiểu được.”

Năm xưa Ninh Dạ tu luyện Sát Thân đao tới mức đại thành, Trương Liệt Cuồng đã nói Sát Thân đao của y đã đại thành, nhưng đây là điểm cuối, cũng là điểm khởi đầu.

Điểm cuối là chỉ điểm cuối của bản thân pháp thuật, điểm khởi đầu lại là khởi đầu của phong cách cá nhân.

Chính vì vậy, sau đó Ninh Dạ tự nghĩ ra Ngưng Quang Thành Nhận, sư tỷ của y Lăng Vô Duyệt lại sáng tạo ra Tuyệt Cảnh Sát Nhận, Trương Liệt Cuồng sáng tạo ra Thiết Huyết Liệt Dương Cửu Tuyệt đao, tất cả đều được sáng tạo trên cơ sở pháp thuật nguyên bản.

Đây đều là Thất Sát đao nhưng không chỉ là Thất Sát đao mà là đột phá trên cơ sở vốn có, cũng là nguyên nhân khiến các đại năng thi triển pháp thuật cấp thấp mà vẫn có uy lực thông thiên triệt địa.

Sau khi hiểu ra, Thư Vô Ninh hơi nhụt chí: “Tức là nếu thực lực bản thân đệ tử không đủ, cho dù tương lai chế tạo được phù chú nhất phẩm thì uy lực cũng chỉ có hạn?”

Ninh Dạ cười nói: “Theo lý thuyết thì đúng, nhưng không phải không có cách cải tiến.”

Thư Vô Ninh đã thấy hứng thú: “Xin sư phụ chỉ điểm.”

Ninh Dạ nói: “Có hai con đường. Một là bản thân cố gắng tu hành, hoặc tăng cường tu vi, hoặc tăng cường lý giải và đột phá về mặt pháp thuật. Tăng cường tu vi có thể giúp ngươi học tập thần thông mạnh hơn, chế tạo ra phù chú chứa thần thông càng cường đại. Đột phá về mặt pháp thuật có thể khiến phù chú của hắn đột phá hạn chế của bản thân pháp thuật.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 437: Thế thì còn loại thứ hai.



Thư Vô Ninh thở dài: “Nêu đệ tử chuyên tâm chế phù, e là tu vi tiến bộ rất chậm. Mà đệ tử lại không thích chiến đấu, e là khó mà đột phá trong phương diện pháp thuật. Nhưng như vậy mới đúng, nếu không thì phù sư chẳng thành vô địch thiên hạ rồi à?”

Bàng môn tà đạo cũng có hạn chế theo nhiều nguyên nhân, uy lực của phù chú bị giới hạn bởi bản thân phù sư.

Ninh Dạ lại nói: “Thế thì còn loại thứ hai. Tuy đại năng thi triển pháp thuật cấp thấp sẽ bị hạn chế về uy lực, nhưng cơ chế sẽ không thay đổi.”

Thứ gọi là cơ chế chính là hiệu quả đặc biệt của một số pháp thuật.

Một số pháp thuật có cơ chế đối lập bẩm sinh, ví dụ như trăm phần trăm xuyên giáp và trăm phần trăm không bị xuyên giáp, đây là đối lập về mặt cơ chế.

Khi cơ chế của hai loại pháp thuật xuất hiện tình trạng đối lập, nếu bản thân pháp thuật không có cao thấp, thứ quyết định chính là tu vi của tu sĩ, thể hiện lên bùa chú sẽ là cấp bậc.

Trong chuyện này, cấp độ tu vi cao thấp ra sao sẽ có ảnh hưởng trực tiếp.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Ninh Dạ có nhiều thủ đoạn không thể sử dụng với mục tiêu có tu vi cao hơn bản thân: Tu vi ảnh hưởng tới cơ chế.

Thậm chí cả máu của La Lầu cũng chịu ảnh hưởng này, nhưng máu pháp thuật từ máu của La Hầu có mức độ ưu tiên cực cao, trong cảnh giới Hoa Luân không ai tránh được, cảnh giới Vạn Pháp cũng chỉ suy yếu.

Cũng theo đạo lý này, cấp bậc của phù lục cũng ảnh hưởng tới mức độ ưu tiên của cơ chế.

Cấp bậc càng cao thì mức độ ưu tiên của cơ chế cũng càng cao.

Trong trận chiến ở chợ người, Ninh Dạ sử dụng Tỏa Nguyên phù lục hẩm, tương đương với cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật Tỏa Nguyên Phong Cấm của Hoa Luân, mức độ ưu tiên của cơ chế tăng cường, kết quả là tất cả tu sĩ Hoa Luân không ai bỏ chạy được, trừ phi đối phương cũng có đột phá trong độn thuật.

Nhưng những phù chú khác không có hiệu quả tốt như vậy. Không thì môt pháp thuật hộ thân cấp bậc Vạn Pháp đủ cho đám Hoa Luân đánh cả buổi.

Ninh Dạ đã nói: “Vì vậy đạo về phù chú, cấp bậc thấp thường chú trọng vào tấn công, cấp bậc trung bình và cao đa số là phụ trợ. Ưu thế thật sự của chế phù sư, về bản chất là trợ thủ đắc lực nhất.”

Nghe y nói như vậy, ánh mắt Thư Vô Ninh lấp lánh ánh sáng.

Cuối cùng cô cũng biết tương lai mình nên đi theo con đường nào.

Sau khi dạy Thư Vô Ninh xong, Ninh Dạ lại tới xem Thư Lang.

Thằng nhóc này cũng đang tu luyện nhưng không tu luyện thứ Ninh Dạ dạy hắn mà cố chấp kiên quyết tu luyện công pháp Thư gia.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ hỏi: “Tuy Lâm Lang Thư gia cũng là gia tộc tu tiên nhưng trên con đường tu đạo, họ còn kém rất xa. Vì sao ngươi không học Phong Ma trảo mà ta dạy ngươi?”

Phong Ma trảo là một pháp thuật của Hắc Bạch thần cung, chiến pháp hung ác, tính chất khá giống với Thất Sát đao, nhưng càng liều lĩnh.

Trong Hắc Bạch thần cung, người sử dụng Phong Ma trảo tốt nhất chính là Huyết Trảo Nhân Ma - Lệ Cầu Sinh, một trong Tứ Cửu Nhân Ma, hắn mạnh mẽ phát triển một pháp thuật cảnh giới Tàng Tượng thành thần thông cảnh giới Vạn Pháp. Chiêu Phong Ma thần trảo được thi triển toàn lực, như có thể xé rách cả bầu trời.

Ninh Dạ kiểm tra huyết mạch của Thư Lang, biết trong cơ thể hắn ó huyết mạch của Thị Huyết ma lang.

Thị Huyết ma lang không phải yêu thú ghê gớm gì, chẳng qua có thiên phú khát máu, càng bị thương càng mạnh, sinh mệnh lực rất cứng cỏi, có lẽ đây là nguyên nhân thằng nhóc này đã bị tu sĩ Hoa Luân đánh trọng thương mà còn giết ngược lại được.

Nhưng điều làm cho Ninh Dạ coi trọng vẫn là ý chí kiên cường của thằng nhóc này.

Phong Ma trảo có uy lực cực lớn, nhưng khi tu hành dễ ảnh hưởng tới trần trí, rất dễ lâm vào điên cuồng, nếu vượt qua cửa ải này, nó lại là một môn công pháp tốc thành không tệ.

“Im miệng!” Thư Vô Ninh trừng mắt với hắn, nói với Ninh Dạ: “Xin sư phụ đừng trách, Thư Lang lớn lên trong bầy sói từ nhỏ, tính cách hoang dại, không hiểu lý lẽ...”

“Không sao.” Ninh Dạ không để ý: “Như vậy cũng được. Hắn có thể không nghe lời ta, chỉ cần nghe lời ngươi là được.”

“Vâng.” Thư Vô Ninh đã hiểu ý Ninh Dạ.

Ninh Dạ hiểu rõ đạo dùng người, không cần khống chế tất cả mọi người trong tay. Tổ chức lớn, thứ thật sự cần quản lý chính là những người xung quanh.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 438: Đây là pháp tắc đại đạo cộng hưởng!



Nếu Thư Lang chỉ nghe lời Thư Vô Ninh, thế thì chỉ cần Thư Vô Ninh nghe lời là được.

Ninh Dạ đã nói: “Nhưng công pháp Thư gia không có tiền đồ gì, lát nữa ngươi bảo hắn tập trung tu luyện Phong Ma trảo. Các ngươi không có nhiều thời gian, ngày kia chúng ta sẽ khởi hành tới một nơi rất nguy hiểm. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì trong đó. Nếu không đủ thực lực, đừng nói tới bảo vệ người khác, thậm chí khó mà tự bảo vệ mình.”

Nghe y nói như vậy, tâm thần Thư Lang chấn động.

Hắn không nói gì, nhưng động tác trên tay đã thay đổi, bắt đầu luyện tập Phong Ma trảo.

Thư Vô Ninh nhỏ giọng nói: “Sư phụ đang nói tới Tuyệt Vân lĩnh ưu?”

Ninh Dạ ừ một tiếng: “Ngươi đã biết rất nhiều chuyện, vậy cũng nên biết, mua các ngươi về là có trọng trách phải trao cho các ngươi. Bây giờ thực lực của các ngươi quá kém, ta lại không có nhiều thời gian chờ đợi. Khi đến nơi ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ các ngươi, thế nhưng sống hay chết, trưởng thành hay không, dẫu sao vẫn phải dựa vào chính các ngươi. Nếu các ngươi vô dụng, chết ở đó, chỉ có thể nói vận mệnh của các ngươi là như vậy.”

Thư Vô Ninh cúi đầu: “Đệ tử đã hiểu.”

“Hiểu thì tốt rồi, học hành chăm chỉ đi.” Ninh Dạ nói xong bèn rời khỏi.

Lúc y đi, Thư Vô Ninh đột nhiên nói: ”Sư phụ!”

Ninh Dạ dừng bước; “Chuyện gì?”

Thư Vô Ninh nhẹ nhàng nói: “Vô Ninh muốn biết, rốt cuộc đệ tử là đệ tử của sư phụ hay là đệ tử của Vân Tuyệt môn?”

Nghe cô bé nói vậy, Ninh Dạ cười phá lên.

Y nói: “Đầu tiên các ngươi là đệ tử của ta, sau đó mới là đệ tử của Vân Tuyệt môn.”

Thư Vô Ninh đã hiểu.

Cô bé mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Chắc chắn sư phụ sẽ không phải thất vọng!”

——————————————

Trở lại quán trọ, Dương Nhạc đang chờ y.

“Thế nào rồi?” Ninh Dạ trực tiếp hỏi.

Dương Nhạc lấy ra ba viên nội đan Huyền Không Cổ Xà.

“Chỉ có ba viên thôi à?” Ninh Dạ nhíu mày, chỉ có ba viên mà chất lượng còn chẳng ra sao.

Dương Nhạc trả lời: “Mấy hôm nay thuộc hạ đã tìm khắp toàn thành nhưng chỉ kiếm được ba viên này. Mà ba viên này đã tốn gần trăm vạn linh thạch rồi.”

“Thôi vậy, chuyện này không thể trách ngươi được. Vô Thiên thành không có nhiều sản vật, kiếm được ba viên đã tốt lắm rồi.”

Có được nội đan cổ xà, Ninh Dạ về phòng bắt đầu hấp thu.

Ba viên nội đan Huyền Không Cổ Xà có cấp bậc kém xa viên mà Ninh Dạ sử dụng lần trước, sau khi hấp thu ba viên, Ninh Dạ chỉ tăng cường hiệu quả thêm hai phần ngàn, khiến cho hiệu quả từ máu La Hầu của Ninh Dạ tăng lên tới mười lăm phần ngàn.

Coi như ít còn hơn không.

Tạm thời không thể tăng cường hiệu quả từ máu của La Hầu, trong lúc nhất thời, Ninh Dạ cũng không tìm được cách nào tăng cường bản thân tốt hơn, bèn lấy mảnh vỡ ra.

Mảnh vỡ hóa thành ánh sáng, tiến vào Thiên Cơ điện biến mất vô tung, đồng thời Tuyền Cơ xích có dị động.

Một chữ ‘Khôn’ lóe lên lấp lánh.

Khôn Tự Bí!

Không ngờ mảnh vỡ này lại là Khôn Tự Bí trên Tuyền Cơ xích.

Ngay lúc Khôn Tự Bí xuất hiện, trong Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính bay lên cao, chậm rãi chuyển động, phóng thích từng luồng sáng.

Ninh Dạ cũng không lấy làm lạ, vì Tuyền Cơ Cửu Bí ứng với chín loại pháp tắc đại đạo, đồng thời ứng với Cửu Đại Thần Vật. Khôn Tự Bí ứng với Côn Lôn kính, chú trọng huyền bí của thời không.

Ngay khoảnh khắc sau, Nguyên Cực Thần Quang cũng tỏa ra hào quang nhỏ bé, kết hợp với ánh sáng trong Côn Lôn kính, hai luồng sáng quấn quýt trên không trung, tạo thành một tấm màn sáng liên kết với nhau, thu hút lẫn nhau, còn xuất hiện một nhịp điệu tiết tấu kỳ lạ.

Giá trị lớn nhất của Nguyên Cực Thần Quang là nắm giữ pháp tắc đại đạo hệ quang, vì vậy nó là chí bảo tu hành, ngược lại năng lực phụ trợ chiến đấu rất bình thường. Khổ nỗi thực lực của Ninh Dạ quá thấp, chủ yếu chỉ phát huy được tác dụng hỗ trợ chiến dấu.

Nhưng Thời khắc này Nguyên Cực Thần Quang và Côn Lôn kính được txh ảnh hưởng, cảm ứng lẫn nhau, khiến cho pháp tắc đại đạo cộng hưởng, khiến Ninh Dạ nhanh chóng thông suốt, tâm trạng vô cùng kích động.

Không chỉ vì pháp tắc đại đạo cộng hưởng sẽ khiến cho đại đạo vốn huyền bí khó dò từ ẩn giấu hóa thành hiển lộ, quan trọng hơn là Ninh Dạ vô tình phát hiện một phương pháp!

Cũng như thời hiện đại thí nghiệm khoa học, cho dù là tầng lớp vi mô mà mắt thường không thể quan sát, nhưng có thể dùng nhiều phương pháp kiểm tra và xác minh.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 439: Chính là Tuyền Cơ xích.



Pháp tắc đại đạo cộng hưởng thường khiến cho một loại pháp tắc đại đạo huyền bí không thể chứng kiến được phơi bày theo phương thức cộng hưởng, độ khó khi lĩnh ngộ giảm bớt rất nhiều.

Còn thứ gây ra pháp tắc đại đạo cộng hưởng, ngoài Côn Lôn kính và Nguyên Cực Thần Quang, còn có một thứ rất quan trọng thôi thúc, chính là Tuyền Cơ xích.

“Hóa ra... đại đạo tương thông là vậy à? Để ta xem xem, rốt cuộc ngươi có huyền ảo gì đây!”

Sau khi Ninh Dạ lên tiếng, ánh sáng xoay chuyển kia đã tràn vào cơ thể của y, làm thức hải của Ninh Dạ dấy lên sóng gió ngập trời.

“Keng!’

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông khánh, đánh thức Ninh Dạ từ nơi sâu xa.

Mở mắt ra, đôi mắt Ninh Dạ lấp lánh ánh sáng, như lóe lên hào quang của nhật nguyệt tinh thần, nhưng lại lập tức biến mất.

“Phù!” Ninh Dạ thở dài một hơi.

Hào quang hiện lên sau đầu, pháp tướng Hoa Luân xuất hiện, không ngờ đã là ba tầng luân cảnh.

“Quả nhiên sau khi lĩnh ngộ một phần pháp tắc đại đạo hệ quang, thậm chí tu vi cũng trực tiếp tăng cường? Có thể thấy tu vi và đại đạo cũng luôn tương thông. Chẳng trách muốn cảm ngộ đại đạo cần có tu vi. Nếu không có căn cơ thì khó mà nhòm ngó huyền bí. Nhưng đã có phương pháp pháp tắc đại đạo cộng hưởng, rất nhiều chuyện sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Ninh Dạ mỉm cười tự nhủ.

Y ngẩng đầu lên nói: “Còn không đi ra?”

Thiên Cơ từ dưới đất nhô lên, xuất hiện bên cạnh Ninh Dạ, cười hì hì nói: “Báo cho ngươi một tin tốt, Lâm Gù...”

“Lão ta luyện chế xong Hỗn Nguyên tán rồi?” Ninh Dạ trực tiếp hỏi.

“Ồ? Sao ngươi biết?” Thiên Cơ kinh ngạc.

“Ta nhìn thấy.” Ninh Dạ trả lời.

Nhìn thấy? Thiên Cơ không hiểu. Rõ ràng ngươi đang trong phòng này, có đi đâu đâu mà thấy?

Lập tức hiểu ra: “Có phải ngươi lại học được pháp thuật mới không?”

“Không phải pháp thuật gì mới, chỉ lĩnh ngộ một chút đại đạo hệ quang mà thôi.” Ninh Dạ nói xong tiện tay ngoắc một cái, không ngờ một luồng sáng lại xuất hiện trong tay.

Ánh sáng kia di chuyển trong lòng bàn tay y, dần dần hình thành một bức tranh, không ngờ lại là một gian nhà.

Lâm Gù đang trong gian nhà, thu dọn dược vật, tay còn cầm bốn bình thuốc.

Lúc này lão ta suy nghĩ rồi lẩm bẩm gì đó, tiếc là ánh sáng chỉ truyền hình ảnh chứ không truyền âm, không thể nghe thấy, tiếp đó lại thấy Lâm Gù giấu một bình Hỗn Nguyên tán dưới gậm giường.

Tên này còn chưa biết thế nào là đủ, còn giấu thêm một bình Hỗn Nguyên tán ở trong sân.

Bình thứ ba bỏ vào túi giới tử, cuối cùng trên tay chỉ còn một bình thì mới phóng hỏa phù sang phía Ninh Dạ.

“Lão già này đúng là âm hiểm, có chút lợi lộc nhỏ nhoi mà cũng muốn giữ lại.” Ninh Dạ cười nói.

Thiên Cơ trợn tròn hai mắt: “Hóa ra pháp tắc đại đạo mà ngươi lĩnh ngộ là ngưng tụ ánh sáng thành hình ảnh, có thể thay đổi tầm mắt? Hình như chẳng có tác dụng gì.”

“Không tác dụng gì à?” Bị Thiên Cơ coi thường, hắn cười nói: “Chẳng lẽ ta còn cần dạy ngươi à? Đạo về quan sát là đoán trước ý đồ của kẻ địch. Còn có gì quan trọng hơn cái này?”

“Nhưng ngươi còn có Côn Lôn kính mà?”

“Còn nữa à?”

Ninh Dạ nhẹ nhàng gật đầu.

Quan sát chỉ là bổ sung thêm sau khi lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo hệ quang, Ninh Dạ lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo hệ quang chứ không phải pháp thuật, vì vậy tất cả những gì trong đại đạo hệ quang đều tiến bộ.

Do đó, ngoại trừ năng lực quan sát được tăng cường, uy lực pháp thuật hệ quang của Ninh Dạ cũng mạnh mẽ hơn, không chỉ có vậy khả năng sử dụng Côn Lôn kính cũng tăng cường mức độ lớn - bây giờ y sử dụng Côn Lôn kính, chỉ cần nơi nào có Nguyệt Ảnh Hàn Sa là không chỉ nhận được tin, thậm chí còn có thể đưa tin.
 
Back
Top Bottom