Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 420: Khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt của hắn.



Ninh Dạ nhìn cô: “Các ngươi tên là gì?”

Cô gái trong lồng nhìn về phía Ninh Dạ: “Cậu ta tên là Thư Lang, ta tên là Thư Vô Ninh.”

Ninh Dạ: “Thư Lang? Ngươi đặt tên cho hắn à?”

Thư Vô Ninh khẽ gật đầu: “Vốn dĩ ta tên là Thư Vô hạ, khi ra đời, mẫu thân khó sinh mà chết. Sau đó tỳ nữ chăm sóc cho ta, hạ nhân, sáu người lần lượt mất mạng, thậm chí cả vị tiên sinh dạy học cho ta cũng trượt chân rơi xuống nước mà chết. Lúc mười tuổi, nơi ta ở gặp đại hạn, mười bốn tuổi thân phụ ra ngoài bị tập kích trọng thương, không chữa nổi mà chết. Đại nương cho rằng từ nhỏ ta đã không may mắn nên đổi tên cho ta là Vô Ninh. Sau đó đại nương phái ta theo đôi buôn, nói là muốn rèn luyện ta.”

“Sau đó gặp chuyện này?” Ninh Dạ cười nói.

Thư Vô Ninh trả lời: “Thật ra không phải mẫu thân ta khó sinh mà chết, là bị đại nương của ta hại chết. Những tỳ nữ, hạ nhân, tiên sinh dạy học kia, có người không muốn hại ta nên bị đại nương hại chết, có người muốn hại ta nên bị ta g**t ch*t. Cái chết của phụ thân cũng là vì phát hiện âm mưu của đại nương, bị bà ta ra tay trước một bước. Thậm chí đội buôn bị tập kích lần này cũng là do bà ta bí mật báo đường đi của chúng ta cho Vô Thiên thành.”

Cái gọi là thiên tai, không may mắn, thật ra đều là nhân họa.

Nhưng khi cô bé nói những câu này, giọng nói điềm tĩnh, hoàn toàn không có ý oán hận.

Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi vừa nói trong số những tỳ nữ hạ nhân, có một số người bị ngươi g**t ch*t?”

Thư Vô Ninh trả lời: “Bọn họ mà không chết, ta sẽ chết.”

“Khi đó ngươi bao tuổi?”

“Ta ra tay lần đầu khi tám tuổi, lần cuối cùng ra tay thì mười bốn tuổi.”

“Bây giờ thì sao?”

“Mười sáu.”

Ninh Dạ vui vẻ: “Đúng là một cô bé không đơn giản, nhưng đáng tiếc, dẫu sao cũng không tránh được tính toán của đại nương nhà ngươi.”

Thư Vô Ninh khẽ lắc đầu: “Không phải ta không tránh được tính toán của bà ta, nhưng đây là kế hại người của bà ta, cũng là phương pháp bỏ trốn của ta. Không làm như vậy, ta không thể trốn thoát.”

“Bây giờ ngươi đang trong lồng giam mà cũng coi là trốn thoát à?”

“Ta có dung mạo, có tư chất, còn có thân phận người thừa kế duy nhất của Lâm Lang Thư gia, vẫn có giá trị với rất nhiều người.”

“Hóa ra là Lâm Lang Thư gia... Ngươi là người thừa kế duy nhất?”

“Đại nương có con, đã bị ta hạ độc chết.”

Hóa ra là thế, Ninh Dạ đã hiểu: “Tức là ngươi cố ý rơi vào cảnh này?”

“Không còn lựa chọn nào khác, ta giết con trai bà ta, bà ta không đợi được nữa.” Thư Vô Ninh trả lời: “Đành phải hy vọng gặp được quý nhân ở đây.”

“Vô Thiên thành chỉ có tội nhân, không có quý nhân.”

Thư Vô Ninh cúi đầu nhìn thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi có giá trị, tội nhân cũng có thể là quý nhân.”

Ninh Dạ nhìn thiếu niên, đột nhiên búng tay một cái, đánh vào người thiếu niên,, thiếu niên k** r*n đau đớn.

Một giọt máu tươi bay ra, rơi xuống đầu ngón tay của Ninh Dạ.

Ninh Dạ cảm thụ tỷ mỉ, nói nhỏ: “Yêu huyết... hóa ra là một tên bán yêu, chẳng trách ngươi giữ hắn lại... Đúng là hai thiên tài. Ta muốn hai người này.”

Vừa nói xong, một giọng nói vang lên phía sau.

“Ta muốn hai người này.”

Có thuật Vấn Thiên, người có cơ duyên, nhưng gặp trắc trở.

Đây là kết quả mà Ninh Dạ dùng Vấn Thiên thuật tính ra.

Y biết sẽ có khó khăn nhưng không biết khó khăn là gì.

Bây giờ y đã biết.

Người đột nhiên xuất hiện, là một lão già.

Lão già này tóc tai rối tung như ổ gà, lưng gù chẳng khác gì cái bướu lạc đà, dáng vẻ như đệ tử Ma môn mà Ninh Dạ từng gặp năm xưa.

Nhưng lão già này không giả mạo mà gù thật.

Khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt của hắn.

Không ngờ trong hốc mắt lại là một bàn tay, bàn tay vươn khỏi hốc mắt, lòng bàn tay mở ra một con mắt, đang liếc ngang liếc dọc, nhìn bốn phía xa.

“Lâm Gù...”

“Tăng giá à...” Ninh Dạ vui vẻ.

Y lẩm bẩm: “Trong tình huống bình thường, gặp chuyện như vậy thì tăng giá là lựa chọn thích hợp nhất. Có điều... nơi này là Vô Thiên thành.”

Y ngẩng đầu lên: “Từ bao giờ mà quy định của Vô Thiên thành lại là dùng tiền nói chuyện?”

“Ồ?” Lâm Gù nhìn về phía Ninh Dạ, con mắt ở tay mở ra, đánh giá Ninh Dạ một hồi: “Một thằng nhãi Hoa Luân sơ kỳ, chỉ mới hai tầng luân cảnh mà dám nói mấy lười như vậy, to gan nhỉ?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 421: Chẳng phải các ngươi ra tay với ta trước ư?



Cảnh giới Hoa Luân chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, nhưng đây là cách chia đơn giản.

Cách phân chia thật sự là theo luân cảnh.

Tu tiên giới tôn sùng số chín nên cũng coi chín là đơn vị cơ bản. Cảnh giới Hoa Luân bình thường là mười tám tầng luân cảnh, mỗi tầng luân cảnh ứng với tu vi thực lực nhất định. Ninh Dạ là Cực Đạo nhập cảnh, vì vậy Hoa Luân của y là hai mươi luân, không chỉ như vậy, y kiêm tu hai phái, mỗi tầng luân cảnh lại phức tạp hơn bình thường một chút.

Luân cảnh của tu sĩ bình thường cần khoảng ba đến sáu năm, vì vậy mới nói trăm năm Hoa Luân.

Tức là trăm năm mà còn chưa đạt tới Hoa Luân đỉnh phong thì cả đời này không còn hy vọng thăng cấp.

Với tư chất của Ninh Dạ, bình thường thì muốn hoàn thành một tầng luân cảnh cần ít nhất là ba năm.

Nhưng sau ngũ phái đại chiến, y nhận được đại lượng tài nguyên tu hành, lại thêm Lượng Thiên thuật quan sát đại đạo, giải trừ nghi hoặc, có tài nguyên không có bình cảnh, vì vậy trước đây không lâu y đã hoàn thành tầng luân cảnh đầu tiên, bước lên tầng thứ hai.

Hoa Luân hai tầng, trong đại đa số tu sĩ thì chỉ là hạ tầng, mang ý nghĩa vừa xuất sư, chỉ là thằng nhóc vừa vào đời.

Tu vi của Lâm Gù không cao lắm, nhưng dù sao cũng là Hoa Luân trung kỳ, tu vi chín tầng, quan trọng nhất là lão ta có bí thuật, chiến lực thật sự cao hơn luân cảnh bình thường, thủ đoạn quỷ dị, khó lòng nắm bắt, thậm chí nhiều người có thực lực mạnh hơn lão cũng có thể ngã xuống dưới tay lão, rất nhiều người sợ hãi, tránh né lão.

Chính vì vậy sau khi nghe Ninh Dạ nói, Lâm Gù cũng thấy kinh ngạc

Nhưng Ninh Dạ chỉ nói: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, cút ngay, bằng không ta sẽ giết ngươi.”

Trong Vô Thiên thành đâu đâu cũng có hạng người ngông cuồng ngoài vòng pháp luật, lên tiếng hống hách, động tí là giết người.

Nhưng chính vì hiểm ác nên đám người ngông cuồng này cần kết bè kết phái, khống chế lẫn nhau, vì vậy không ra tay thì thôi, một khi ra tay là trắng trợn chém giết.

Giọng điệu của Ninh Dạ rất hung ác, Lâm Gù híp mắt lại: “Ngươi là người của ai? Thiết Lang? Chiến Cửu Phong, Nguyệt Vô Thường? Vân Kinh Phi?”

Lão ta nói hàng loạt tên đại lão trong Vô Thiên thành, hiển nhiên đang có ý thăm dò.

Nhưng Ninh Dạ chẳng hề để ý tới lão ta, quay sang người trung niên đen gầy: “Bốn mươi vạn linh thạch, hai người này là của ta. Ngươi mà không đồng ý, ta sẽ giết ngươi!”

Người trung niên đen gầy không ngờ y đột nhiên chĩa mũi giáo sang mình, lập tức ngạc nhiên.

Thế này là sao?

Hắn trừng mắt với Ninh Dạ: “Ngươi nghĩa ta dám đứng đây...”

Xoạt!

Một vầng mặt trời bay cao, tỏa sáng khắp nơi.

Người trung niên đen gầy biết không ổn, quát lớn một tiếng, đồng thời vài tu sĩ từ bốn phía lao tới.

Nhưng hắn không hiểu về Ninh Dạ, hắn không biết muốn đối phó với đòn tấn công của Ninh Dạ, phương thức chống cự hữu hiệu nhất không phải né tránh mà là kháng cự chính diện.

Ngay một khắc sau đã thấy vầng mặt trời hóa thành vô số điểm sáng bay ra.

Ngưng Quang Thành Nhận!

Được Nguyên Cực Thần Quang tăng cường, uy lực Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ tăng mạnh, tuy khả năng sát thương vẫn có hạn nhưng đòn thế đột ngột, đám tu sĩ hoàn toàn không phòng bị, chỉ thấy vô số lưỡi đao ánh sáng đâm vào người trung niên đen gầy, xoạt xoạt xoạt, xuyên qua thân thể hắn, chỉ chớp mắt đã cắt hắn thành mấy mảnh.

Một đòn mất mạng!

Cùng lúc, đám tu sĩ đồng bọn của trung niên đen gầy cũng lao tới, nhưng không phải ra tay với Ninh Dạ, mà đánh sang phía Lâm Gù.

Lâm Gù kinh hãi, bây giờ lão hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại - vì sao Ninh Dạ ra tay với bên bán mà đối phương lại ra tay với mình.

Trong lúc kinh ngạc tức giận, lão gầm lên một tiếng, trên người tỏa ra đại lượng bột phất màu xanh lá, ngưng tụ ra từng con giáp trùng nho nhỏ màu xanh lá, đồng thời lao tới.

“Lâm Gù, tên khốn kiếp, ngươi dám làm vậy à!” Một đồng bọn của gã trung niên đen gầu hết lớn.

Mẹ nó!

Chẳng phải các ngươi ra tay với ta trước ư?

Ninh Dạ chỉ thi triển ảo thuật trong chớp mắt rồi lập tức thu lại, đạt được mục đích là dừng tay, người khác thậm chí không kịp phản ứng, công kích đã ập tới như nước thủy triều.

“Không phải ta!” Lâm Gù rống lớn.

Nhưng người đã chết, ai mà nghe lão ta dông dài.

Hàng loạt công kích chen chúc nhau đánh lên người Lâm Gù.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 422: Bắt lão ta lại, ép lấy thuốc giải!”



Lâm Gù nổi giận, giáp trùng xanh lá lao ra điên cuồng, đám giáp trùng xanh lá này trông như bọ cánh cứng nhưng thực chất là kích độc do lão ta chế tọa tỉ mỉ, dính vào là chết. Nhưng Vô Thiên thành không cho phép chiến đấu quy mô lớn, vì vậy lão ta không dám tùy tiện khuếch tán phạm vi, bằng không nếu lão bộc phát, chắc chắn không ai ở đây thoát được.

Nhưng thời khắc này, bảy tám tu sĩ cảnh giới Hoa Luân cùng xuất thủ, Lâm Gù một cây làm chẳng nên non, biết không tốt, hạ quyết tâm định để độc trùng tự nổ. Không ngờ lúc này lại thấy Ninh Dạ vung tay, tiếp lấy một tu sĩ đang xông tới.

Lại là Ngưng Quang Thành Nhận, đại lượng ánh sáng b*n r*.

Ngưng Quang Thành Nhận cực kỳ thích hợp để tấn công mục tiêu không phòng thủ, trừ phi là yêu thủ thể tu có thân thể cứng cỏi và sinh mệnh lực cường đại, tu sĩ Hoa Luân sơ kỳ bình thường mà trúng đòn, chắc chắn sẽ chết. Ninh Dạ lại chọn một tên kiếm tu, kiếm khí sắc bén, công kích cường đại, kiếm khí một đi không trở lại.

Khổ nỗi hắn tấn công mạnh mấy đi nữa vẫn là nhắm vào Lâm Gù, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Ninh Dạ.

Một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, kiếm tu kia phản ứng cũng nhanh, vội vàng vung kiếm tự vệ.

Nhưng hắn chọn sai cách tự vệ.

Mưa kiếm tuy nhanh nhưng sao nhanh bằng tốc độ ánh sáng

Ầm!

Đại lượng đao ánh sáng đã đâm vào người tên kiếm tu kia, xuyên thủng người hắn.

“Ngươi... vì sao?” Kiếm tu kia kinh hãi nhìn Ninh Dạ, y đã thu lại ảo thuật, lần này kiếm tu biết ai ra tay.

“Ngươi mạnh hơn tên kia một chút, ít ra cũng nói được một câu.” Ninh Dạ cười nói.

Kiếm tu kia nghiêng đầu sang một bên, đã chết.

Ninh Dạ nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Gù lại không chống đỡ nổi nữa.

Tuy độc pháp của lão ta cực kỳ xuất chúng, thực lực bản thân cũng không yếu, vấn đề là đối phương có bảy tám người, hắn chỉ có một mình, Lâm Gù chịu sao thấu. Cũng may căn cơ tu vi của lão ta đều không yếu,Tân Tiểu Diệp hấy không ổn, biết chạy trốn thì hơn. Trong tiếng kêu gào của lão ta, tất cả độc trùng tụ tập lại, ầm ầm nổ tung, tạo thành một mảng khí độc bao phủ bản thân.

Đây là pháp thuật bảo vệ đặc biệt của lão ta, bất cứ ai định lao vào màn sương độc này tấn công lão ta đều sẽ bị hại.

Mượn yểm hộ của độc khí, Lâm Gù đang định bỏ chạy, nào ngờ đám người kia lao thẳng tới hoàn toàn không để ý tới khí độc, như muốn liều mạng báo thù cho đồng bọn.tới như muốn liềng mạng báo thù cho đồng bọn.

“Các ngươi...” Lâm Gù kinh hãi.

Đại đa số người trong Vô Thiên thành quen tính ích kỷ, tuy kết bè kết phái để tự vệ nhưng không liều mạng vì nhau.

Lâm Gù đang kinh ngạc, lại nhanh chóng hiểu ra.

Chắc chắn là ảo thuật của tên khốn kiếp kia!

Đúng vậy, lại là Ninh Dạ. Ngay thời khắc này y thi triển Yên vũ Trọng Lâu, trực tiếp che giấu khí độc , năng lực mê hoặc hình ảnh của Yên Vũ Trọng Lâu mạnh hơn mê hoặc tâm trí, nếu dùng để giao chiến thì hiệu quả thực tế có hạn, nhưng dùng để dẫn dắt lừa dối thì rất dễ làm cho đối phương phán đoán sai lầm.

Đám người kia vốn không thấy khí độc, lẽ nào lại e ngại, dốc toàn lực tấn công, nhưng vừa lao vào màn sương độc là lập tức cảm thụ được khí độc xâm lấn.

Đám người hoảng loạn.

“Sao lại như vậy?”

“Lâm Gù hạ độc lúc nào?”

“Tên này đã có thể hạ độc vô hình rồi à?”

Vô hình cái mẹ nhà ngươi, ta cũng muốn lắm nhưng kịch độc trong thiên hạ, độc tính càng mãnh liệt thì dấu vết càng rõ ràng, đây là thiên đạo.

Nhưng cách làm của Ninh Dạ đã khiến y ngộ ra, độc không thể vô hình nhưng có thể thông qua những thủ đoạn khác làm cho người ngoài không thể cảm thấy.

Đáng tiếc, lão ta ngộ ra hơi muộn, lúc này đám người kia phát hiện trúng độc, cực kỳ sợ hãi, ra tay càng hung ác.

“Bắt lão ta lại, ép lấy thuốc giải!”

Lâm Gù phản ứng rất nhanh, hét lớn: “Dừng tay, ta cho các ngươi thuốc giải!”

Nói đoạn, lão lấy mấy bình thuốc ném ra.

Ngưng Quang Thành Nhận!

Nhưng lần này chọn một tu sĩ có tốc độ rất nhanh.

Nhưng Ninh Dạ đang chiến đâu với Lâm Gù, đám tu sĩ này đều thi triển pháp thuật hộ thể, lưỡi đao ánh sáng khó mà có hiệu quả như lúc trước.

Tuy vậy, xoạt xoạt xoạt, hàng trăm hàng ngàn ánh đao đâm vào người tu sĩ, tạo thành vài chục vệt máu.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 423: Ngươi ép hết độc ra chưa?”



Đây chính là tác dụng của máu La Hầu.

Tuy chỉ có một phần trăm xuyên thấu nhưng chỉ cần đủ số lượng, dẫu sao vẫn có vài đòn hiệu quả. Nhưng chiêu này chỉ phá được phòng thủ bên ngoài, qua được tầng phòng hộ mà không thể làm thương tổn tới bên trong cơ thể, vì vậy tu sĩ kia tuy bị thương nhưng không nặng, ngược lại hét lớn một tiếng, đấm một quyền về phía Ninh Dạ.

Một con mãnh hồ màu trắng hung hăng xông tới.

“Bạch Hổ Hao Phong? Hóa ra là Hoa Miêu Kim Đại Bưu!” Ninh Dạ thuận miệng đáp.

Kim Đại Bưu này cũng là hạng hung hãn, trước kia từng du lãm khắp ba châu, có thành tích diệt liền bảy thôn, những người bị hắn giết đều là phàm nhân. Có người hỏi hắn, vì sao chỉ giết phàm nhân, hắn đáp, ông đây tu hành là để muốn làm gì thì làm, không làm được trong tu tiên giới thì làm trong phàm giới.

Đa số người trong Vô Thiên thành đều là phường cùng hung cực ác, giết ai cũng không sai.

Vì vậy, Ninh Dạ cũng đấm một quyền.

Nhưng lần này không phải ánh đao mà là quyền nhận!

Xét tới uy lực, dù sao dùng cơ thể làm đao vẫn mạnh hơn!

Ầm!

Cú đấm này xuất ra, bạch hổ nổ tung, nhưng tiếp đó là một làn sương xanh lá.

Kim Đại Bưu cười ha hả: “Ngã này, ngã này. Trúng độc của Lâm Gù rồi, xem ngươi còn sống thế nào được!”

Hóa ra tên này cưỡng ép đẩy độc của Lâm Gù ra theo đòn đánh này.

Quả nhiên hạng giặc cướp này đều có một số bản lĩnh đặc biệt.

Nhưng sương độc vừa dâng lên, Ninh Dạ đã trực tiếp lấy một bình thuốc ra, đổ vào miệng một hạt, chính là thuốc giải của Lâm Gù.

Lâm Gù tức giận tới muốn hộc máu, chỉ nghĩ sao vừa rồi ta không ném thuốc giả. Đương nhiên lão ta không biết Ninh Dạ có Tiệt Thiên thuật, cho dù lão ném thuốc giả, y cũng lập tức phát hiện.

Sau khi nuốt thuốc giải, Ninh Dạ đánh ba tấm phù lục ra.

Một tấm cho Lâm Gù, Hộ Thể phù.

Một tấm dán lên người mình, Chiết quang phù.

Một tấm bay lên không trung, Tỏa nguyên phù.

Hộ Thể phù che chở thân thể, năng lực hỗ trợ cường đại; Chiết Quang phù khiến thân mình hóa thành ánh sáng; Tỏa Nguyên phù khóa chặt khí tức, khó sử dụng độn thuật.

Ba tấm đều là phù chú lục phẩm, hiệu quả rất mạnh, khiến Lâm Gù tức tới muốn hộc máu.

Hộ Thể phù bảo vệ bản thân, Tỏa Nguyên Phù cấm thi triển độn thuật, ngươi cố tình dùng ta làm tấm khiên đúng không?

Lão ta đã nhận ra, Ninh Dạ định dùng mình làm tấm thuẫn, săn giết từng người một.

Nhưng lão ta có nhận ra cũng vô dụng, vì bây giờ mọi người đều trúng độc của lão ta, chưa nói tới chuyện chưa giải quyết được hiểu lầm, cho dù giải quyết hiểu lầm rồi cũng phải đánh chết lão, lấy được thuốc giải rồi tính - khổ nỗi lão ta vừa ném thuốc giải ra ngoài.

Tất cả mọi người ra tay ầm ầm về phía Lâm Gù, ép Lâm Gù không còn cách nào, chỉ có nước liều mạng chiến đấu, chỉ hy vọng Ninh Dạ nhanh nhanh chóng chóng giải quyết hết những đối thủ kia đi, mình mới tiện bỏ trốn.

Nhưng Ninh Dạ lại không nhanh không chậm, sau khi dùng ba tấm phù lại hét lớn với đối phương: “Ngươi ép hết độc ra chưa?”

Kim Đại Bưu cũng là loại đầu đất, vô thức nói: “Còn một chút...”

Lập tức hiểu ra, ta trả lời hắn làm gì?”

Kim Đại Bưu hoàn toàn không nghĩ ra nổi, Ninh Dạ đã dùng cả tay chân, chỉ trong chớp mắt đã đánh vài chục đòn lên người hắn, mỗi đòn đều như búa rìu bổ xuống, lưu lại từng vết máu sâu trên cơ thể Kim Đại Bưu, một phần công kích còn xuyên thẳng vào nội tạng, khiến nội tạng của hắn bị chém nát.

Y vung tay, thi thể Kim Đại Bưu bay lên.

Hai luồng sáng hueyèn ảo u ám đuổi ngược lại, khóa chặt hành tung của y, cho dù chủ nhân đã chết nó vẫn phát huy tác dụng.

“Thú vị đấy!” Ninh Dạ thuận tay chỉ một cái, Nguyên Cực Thần Quang trên cổ tay sáng lên, hai luồng sáng huyền ảo kia đột nhiên ngưng đọng, một khắc sau đã hóa thành đao quang u ám chém về phía một tu sĩ khác đang tấn công Lâm Gù.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 424: Câu này là nói với Lâm Gù.



Sát Khí đao, có thể biến vạn vật thành đao.

Tuy danh nghĩa là vậy nhưng thực ra còn một điều kiện, đó là nhất định phải khống chế được.

Nếu là đòn tấn công của đối phương đánh tới, bất luận hữu hình hay vô hình, trong giai đoạn hiện tai, Ninh Dạ đều không thể khống chế nó hóa thành đao của mình, phản công đối thủ.

Thế nhưng sau khi Kim Đại Bưu chết, ánh sáng u ám của hắn đã không còn ai điều khiển, lập tức bị Ninh Dạ khống chế, nhân lúc lực lượng chưa giảm mà chém thẳng tới.

Khoảnh khắc này nó còn mạnh hơn Ngưng Quang Thành Nhận,, chỉ thấy luồng sáng u ám chém lên một tu sĩ, tu sĩ kia kêu gào một tiếng, chỗ trúng đao đã bắt đầu thối rữa, thậm chí cả pháp thuật phòng ngự cũng không đỡ nổi, hắn sợ hãi kêu gào: “Kim Đại Bưu, sao ngươi lại...”

Hắn không hét tiếp, vì đã thấy xác của Kim Đại Bưu.

Ngược lại, Ninh Dạ nhướn mày.

Vốn chỉ là phản ứng nhanh nhạy, nhưng lại giúp y nhìn ra một phương hướng phát triển của Sát Khí đao trong tương lai.

Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, Ninh Dạ nói: “Cho ta mười con ong độc, để ta thao túng, ta bảo đảm tính mạng cho ngươi!”

Câu này là nói với Lâm Gù.

Lâm Gù bị đánh tới sứt đầu mẻ trán, nếu không có Hộ Thể phù lục phẩm của Ninh Dạ, e là lão ta đã trọng thương.

Biết chưa chắc đã tin được Ninh Dạ, nhưng lão không còn lựa chọn nào khác, quan trọng là lão cũng thấy cảnh tượng vừa rồi.

Lão Lâm Gù không hề do dự, ngưng tụ mười con ong độc bay về phía Ninh Dạ: “Cho ngươi!”

Ninh Dạ giơ tay vẫy một cái, Lâm Gù từ bỏ quyền khống chế mười con ong độc, nhanh chóng bị Ninh Dạ điều khiển, một khắc sau ong độc hóa đao, xoạt một tiếng chém về phía tu sĩ vừa trúng ánh đao u ám vừa rồi.

Tu sĩ kia hoảng hốt, đang định né tránh, nhưng một khắc sau đao ánh sáng Ninh Dạ cũng bay tới.

Giữa đao độc và đao ánh sáng, tu sĩ kia chọn đao độc - dù sao hắn cũng đang trúng độc.

Rồi lại ngưng tụ phòng ngự, ngăn cản đao ánh sáng, đôtngf htơi fgian người đã trúng liền ba chiêu, còn bảy còn ong độc là tự tiêu tán.

Cho dù chỉ trúng ba lần nhưng tu sĩ kia đã biết mình phạm sai lầm - độc không phải vấn đề, vấn đề là Sát Khí đao dùng ong độc ngưng tụ, uy lực mạnh hơn hẳn đao ánh sáng.

Khổ nỗi hắn không được may mắn, trong ba đòn hắn trúng có một đòn phát động hiệu quả của máu La Hầu, tiến thẳng vào nội tạng.

Tỷ lệ một phần trăm có hiệu quả, tu sĩ kia lập tức gặp xui rủi.

Vốn dĩ hắn đã dùng pháp lực bản vệ bản thân, che chắn khí độc, khoảnh khắc này đao độc trực tiếp chui vào bên trong, chớp mắt đã lan khắp toàn thân. Uy lực kịch độc của Lâm Gù phát tác, chỉ nửa giây sau là thân thể tu sĩ kia thối rữa mà chết.

“Tiếc quá, phí mất một cái đầu người.” Ninh Dạ nói nhỏ một tiếng.

Có rất nhiều nguyên nhân khiến y đại khai sát giới, Vân Tuyệt môn cần dương danh, bản thân cần kiếm tiền.

Cho dù cái đầu này đã lãng phí, nhưng Ninh Dạ cũng thi nghiệm được phương pháp rất tốt để sử dụng Sát Khí đao.

Kết hợp với máu của La Hầu và ong độc, nó có thể phát huy tác dụng vượt xa bản thân Sát Khí đao!

Có lẽ mình nên nghĩ cách kiếm loại kịch độc tong thiên hạ như Tam Thi độc?

Trong lúc đang suy nghĩ, Ninh Dạ cũng nhắm được mục tiêu thứ tư.

Đám tu sĩ này vốn đã trúng kịch độc, cần phong ấn độc khí, không thể phát huy toàn bộ thực lực, lại thêm Lâm Gù đang liều mạng, Ninh Dạ dùng phù đạo che chở cho lão ta, cho nên đánh mãi vẫn không xanh. Thấy Ninh Dạ xử lý từng người một, trong lòng bọn họ kinh hãi, cùng hét lớn: “Dừng tay!”

“Ha ha, nếu ngươi không sợ ông đây hạ độc ngươi, vậy ông đây sẽ theo ngươi! Tiện đây nhắc ngươi một câu, kẻ gần nhất nhận ta làm nô lệ bị ta hạ độc chết đấy!” Lão gù này cũng rất hung hăng, đã tới nước này rồi những vẫn mạnh miệng.

Ninh Dạ không buồn để ý: “Nếu ngươi có bản lãnh đó, có thể thử xem.”

Đừng nói thuốc giải, chỉ riêng chuyện y có Bất Diệt tuyền trên người, độc dược bình thường cũng khó mà g**t ch*t y.

Cho dù dùng thực lực đơn thuần, Ninh Dạ không dùng Thiên Cơ điện cũng có thể dễ dàng chiến thắng Lâm Gù, có điều y giấu tài đã quen, xưa nay lúc chiến đấu không thích bộc lộ tất cả thực lực.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 425: Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ.



Bây giờ Lâm Gù chịu cúi đầu, Ninh Dạ cũng chẳng hề khách khí, lại vài tấm phù lục bay ra, dán lên người Lâm Gù. Tinh Nguyên phù, Hồi Xuân phù khôi phục nguyên khí trị thương giúp lão ta. Trong phương diện hồi phục tuy phù lục không có hiệu quả tốt bằng dược vật, nhưng sử dụng thuận tiện, quan trọng nhất là phù lục lục phẩm, đan dược bình thường chưa chắc đã sánh bằng.

Lâm Gù vốn đang khổ chiến tới kiệt sức, khoảnh khắc này lại lập tức ổn định hơn nhiều, giơ hai tay lên, hóa thành hai bàn tay lớn bằng mây độc, cánh tay có con mắt không ngừng b*n r* chùm sáng màu đỏ. Chiến lực thực tế của lão gù này cũng không phải chuyện đùa, chẳng trách có thể chống cự lại nhiều người tấn công như vậy.

Ninh Dạ đã nhân cơ hội giết thêm hai người, nhưng lần này y học khôn, không để khí độc của Lâm Gù tiến vào cơ thể đối phương.

Tình thế lúc này đã đảo ngược, thấy đối phương sắp chết hết, đúng lúc này một âm thanh đã vọng từ đằng xa lại: “Dừng tay!”

Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi tới, tướng mạo đường đường, không giận mà uy, không ngờ trên người lại mặc một bộ chiến giáp huyền kim, uy phong lẫm liệt như chiến tướng nơi sa trường chứ chẳng giống tu sĩ.

Trong Vô Thiên thành chỉ có một người ăn mặc như vậy.

Chiến Cửu Phong!

Nghe nói người này vốn là một tướng quân, sau đó nhận được cơ duyên trên sa trường, tu hành thành công. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn giữ nguyên tác phong chiến tướng thiết huyết như xưa.

Thấy Chiến Cửu Phong xuất hiện, Lâm Gù rùng mình một cái.

Người này có tu vi Vạn Pháp, tề danh với Vân Kình Phi, trong Vô Thiên thành, ngoài thành chủ Cố Phong Hiên thì Thập Đại Ác Nhân bọn họ là mạnh nhất, không ai dám không nghe lời bọn họ.

Sau khi Chiến Cửu Phong lên tiếng, chỉ thấy đám người trong trận chiến cùng ngừng tay, đám tu sĩ buôn bán nô lệ còn có vẻ vui mừng.

Nào ngờ Ninh Dạ lại nhân cơ hội xuất thủ, một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, trực tiếp g**t ch*t một tên tu sĩ.

Chiến Cửu Phong không ngờ Ninh Dạ lại dám bỏ qua mệnh lệnh của bản thân, lập tức biến sắc: “To gan!”

Tiện tay ngoắc một cái, trong tay đã xuất hiện một mũi giáo hoàng kim, ném về phía Ninh Dạ.

Mũi giáo này tạo từ hư không nhưng chẳng khác gì vật thực, trong lúc bắn xuống còn tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như pháp bảo.

Ngay lúc bay tới đỉnh đầu của Ninh Dạ, một luồng đao quang từ trên trời bay tới, chém lên mũi giáo hoàng kim, chỉ nghe tiếng lách cách giòn giã, mũi giáo hoàn kim ầm ầm tan vỡ, rơi trên mặt đất, thận chí hạt cát cũng hóa thành phấn vàng.

Chiến Cửu Phong ngạc nhiên: “Vân Kình Phi?

Một bóng người xuất hiện trên không trung, chính là Vân Kình Phi, hắn cười khà khà nhìn Chiến Cửu Phong: “Là ta!”

Chiến Cửu Phong cau mày: “Sao ngươi lại ra tay?”

“Ta phải hỏi sao ngươi lại ra tay chứ?” Vân Kình Phi hỏi ngược lại: “Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, sao lão Chiến nhà ngươi lại nhúng tay vào?”

Chiến Cửu Phong có vẻ chán ghét; “Nơi nào có người thì có quy tắc. Tuy Vô Thiên thành là nơi ngoài vòng pháp luật nhưng không thể tùy ý làm bậy được. Ta đã nói bọn chúng ngừng tay, bọn chúng phải ngừng...”

Trong lúc đang nói, Ninh Dạ lại chặt đầu một tu sĩ... Đám tu sĩ kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Chiến Cửu Phong, bản thân còn nhiễm kịch độc, bó tay bó chân, chỉ có nước chịu đòn chứ không thể hoàn thủ, khiến cho Ninh Dạ giết người cực kỳ dễ dàng.

Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ.

Lúc này chỉ còn lại hai người, đang khổ sở tới khó mà chịu nổi.

Chiến Cửu Phong phẫn nộ: “Vân Kình Phi, ngươi có ý gì? Hắn là người của ngươi à?”

Đang định ra tay tiếp, Vân Kình Phi lại cười nói: “Hắn không phải người của ta, nhưng ta vốn thích náo nhiệt, gần đây không có chuyện gì vui, đang muốn tìm chút chuyện. Hiếm khi thấy được trò hay, lão Chiến nhà ngươi cần sao phải ngăn cản? Đúng rồi, ngươi đừng trách hắn, là ta không cho hắn ngừng tay.”

Người nửa rối!

Người nửa rối, tức là nửa người nửa rối.

Nhưng đây không phải tác phẩm của Mộc Khôi tông mà là sở trường của Long Dương phủ.

Xét theo vũ lực, trong Cửu Đại Tiên Môn, Hắc Bạch thần cung là số một, nhưng chuyện này là do Hắc Bạch thần cung tiếp thu sở trường khắp nơi, thu nhận đại lượng nhân tài ở khắp nơi trong địa phận của mình. Xét theo truyền thừa thì Cửu Đại Tiên Môn có sở trường riêng, không ai hơn ai kém.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 426: “Độc của ngươi tên là gì?”



Trong đó Long Dương phủ am hiểu nhất là phương pháp cải tạo như vậy, không chỉ kết hợp người với con rối, thậm chí kết hợp nam với nữ, kết hợp người và yêu.

Chính vì vậy đa số những kẻ trong Long Dương phủ đều cực kỳ quỷ dị, đừng nói người rối, thậm chí khó phân biệt nam nữ.

Cố Phong Hiên vốn là người ở Long châu, trước đây là một trong những vật thí nghiệm của Long Dương phủ, nhưng sau đó không biết vì sao hắn trốn thoát.

Mãi tới tận bây giờ, Long Dương phủ vẫn đnag treo thưởng truy nã hắn, khổ nỗi Vân Tuyệt cổ địa là nơi xa xôi, không có liên hệ gì với Long Dương phủ, bản thân Cố Phong Hiên cũng có thực lực cường đại. Long Dương phủ từng phái hai nhóm người tới đây truy sát hắn nhưng đều bị Ninh Dạ trốn thoát dễ dàng, thậm chí còn giết ngược lại, chết mất một nhân vật quan trọng.

Thời khắc này Cố Phong Hiên xuất hiện, Vân Kình Phi cũng có vẻ nghiêm nghị.

Trước mặt Cố Phong Hiên, hắn không có tư cách phách lối, nhưng sau lưng, hắn lại có vốn liếng đối kháng.

Nhưng bây giờ không thích hợp để ra tay.

Ngước lên nhìn Cố Phong Hiên, Vân Kình Phi cười nói: “Hóa ra là Cố thành chủ, nếu thành chủ muốn bọn họ ngừng, Kình Phi nào dám vượt quyền. Nhưng Vô Thiên thành có quy đinh của Vô Thiên thành, trong số quy định đấy đâu có cái nào là không thể giết người.”

“Nhưng ta cũng không thích hỗn loạn quá mức.”

Nghe hắn nói như vậy, Ninh Dạ cười dài một tiếng: “Nếu thế, phải nhanh chóng giải quyết thôi.”

Nói đoạn y đột nhiên xông tới, trực tiếp áp sát trong lòng một tu sĩ, nâng tay hạ đao, ánh sáng chói mắt lóe lên, mười hai tấm bùa bay ra. Thời khắc này Sát Khí đao và phù lục đều được phát huy tới cực hạn, tu sĩ kia không ngờ Ninh Dạ vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn, không kịp đề phòng, lập tức bị g**t ch*t.

Ninh Dạ không buồn quay người, giơ tay nổ ra hàng loạt phù lục, không tiếc tiền của, nhanh chóng đánh chết tu sĩ cuối cùng, tốc độ nhanh chóng tới mức ngay cả Cố Phong Hiên cũng ngạc nhiên.

Ninh Dạ đã ngừng tay.

Cố Phong Hiên hừ một tiếng: “Hiếm khi thấy người trẻ tuổi nào hung ác đến vậy, thú vị.”

Sau đó không nói gì nữa, trực tiếp biến mất.

Tám cái đầu người tới tay, Ninh Dạ không hề khách khí ném cho Lâm Gù: “Tới Nhân Đầu dịch đổi lấy linh thạch sau đó tới Tứ Hồ quán gặp ta. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tới.”

Ninh Dạ không nói kết quả của việc không tới, nhưng Lâm Gù nào dám nói không, vội vàng đem đầu người đi khỏi.

Lúc này Ninh Dạ mới đi về phía lồng nhốt Thư Vô Ninh.

Y khẽ mỉm cười rồi nói: “Bây giờ các ngươi là người của ta.”

“Gào...” Thư Lang gầm gừ như sói, ánh mắt đầy địch ý.

——————————————————————

Tử Hồ quán.

Đây là một quán trà trong Vô Thiên thành.

Lâm Gù vội vàng đi tới, đặt một túi linh thạch trước mặt Ninh Dạ: “Tổng cộng 120 vạn.”

Ninh Dạ không buồn nhìn, chỉ ừ khẽ một tiếng.

Thấy y như vậy, Lâm Gù cười nịnh nọt: “Xin hỏi quý tính của tiên sinh?”

“Cứ gọi ta là Vân Trung Khách.” Ninh Dạ tùy ý nói.

“Hóa ra là Vân tiên sinh...” Lâm Gù còn định khách sáo.

Ninh Dạ đã ngắt lời hắn: “Độc của ngươi tên là gì?”

Lâm Gù ngơ ngác, trả lời: “Quỷ Quỳ.”

“Quỷ Quỳ? Trong độc có dùng tới tinh hoa của Quỷ Mộc đúng không?” Ninh Dạ hỏi.

Lâm Gù không ngờ Ninh Dạ lại nói vậy, lập tức giơ ngón cái lên: “Hóa ra Vân tiên sinh cũng là cao thủ trong nghề.”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “CHỉ hiểu một ít, không phải sở trường.”

Không chỉ có vật, chuyện dùng độc còn phải xem người dùng độc.

Muốn dùng độc thường có hai điều kiện, một là tính kháng độc của bản thân, hai là thủ pháp đặc biệt để vận dụng.

Nếu là người bình thường tung dùng độc bình thường, chỉ là tung ra, sau đó một chưởng phong là có thể quét sạch, nhất định phải là người tu hành có thành tựu mới có thể khống chế chất độc, khiến nó biến hóa ở mức độ nhất định, đạt được mục tiêu. Nhưng nếu không hiểu đựac tính, có lẽ thủ pháp của mình sẽ làm hỏng độc tính trước.

Đây là nguyên nhân vì sao lúc trước Ninh Dạ điều khiển mười con ong độc nhưng có bảy con tự tiêu tan. Vì y không am hiểu ngự độc.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 427: Ngươi muốn làm gì?



Vì vậy người chuyên về dùng độc tuy rất phiền phức nhưng chưa bao giờ là vô địch. Ngược lại do nghiên cứu độc tính, khiến bản thân bị thương, không có trợ giúp gì nhiều trong việc tu hành, chắc chắn không thể đi xa. Người có chí lâu dài thường không đi theo con đường này.

Cách suy nghĩ của Ninh Dạ lại khác, xưa nay y không cần vô địch, mà cần khai phá và sử dụng.

Ninh Dạ nói: “Không có độc vô địch nhưng có người vô địch, còn có phối hợp vô địch. Trận chiến lần này khiến ta có nhiều ý tưởng, xem ra độc của ngươi và pháp thuật của ta có thể phối hợp.”

Lâm Gù lập tức hiểu ý của y: “Đúng vậy đúng vậy. Hình như Vân tiên sinh có thủ đoạn nào đó, có thể trực tiếp đưa độc vào cơ thể đối phương. Quỷ Quỳ của ta phối hợp với thủ đoạn của tiên sinh là tuyệt hảo, có thể xưng là vô địch!’

Ninh Dạ lại tiêp tục lắc đầu: “Còn kém xa lắm. Chỉ ra oai trong cấp bạc Hoa Luân được thôi, nếu tu vi tới cảnh giới Vạn Pháp, thân thể còn có thể vứt bỏ, bách độc bất xâm, chưa nói tới chuyện khó mà đưa vào, cho dù có đưa vào cơ thể thành công, hiệu quả cũng rất thấp.”

Lâm Gù nghe vậy cả kinh một tên hai tầng luân cảnh như ngươi mà định đối phó với cảnh giới Vạn Pháp?”

Nhưng nếu không có ý định hùng vĩ như vậy, sao Ninh Dạ phải tìm hắn?

Ninh Dạ đã nói: “Ngoài Quỷ Quỳ ra, ngươi còn độc gì nữa? Lấy hết ra đây để ta xem thử.”

Lâm Gù bèn lấy từng độc dược mà hắn chế tạo ra.

Lão gù này đúng là cao thủ chế độc, chỉ riêng độc dược trong tay lão đã có tới mười bảy mười tám loại, nhưng trong thực chiến thứ có tác dngj tốt nhất vẫn là Quỷ Quỳ.

Nhưng Ninh Dạ không chú ý tới Quỷ Quỳ nhiều, lúc này y xem một mượt, cuối cùng nhắm vào một loại độc dược.

Hỗn Nguyên tán.

Thấy y để ý tới loạid odọc này, Lâm Gù nói: “Đặc tính lớn nhất của thứ độc này là ảnh hưởng tới lực lượng. Sử dụng trong chiến đấu có thể ảnh hưởng tới đối phương trong mức độ nhất định, hiệu quả khá tốt, thậm chí có thể khiến đối phương không thể thi triển pháp thuật. Nhưng chính vì vậy nó không có tác dụng với người có thực lực mạnh.”

“Nhưng nó có một ưu điểm, đó là sử dụng đơn giản.” Ninh Dạ giơ ngón tay chỉ một cái, Hỗn Nguyên tán đã bay lên không trung, ngưng tụ lại, hóa thành một con bươm bướm nho nhỏ.

Thứ này có thể ảnh hưởng tới lực lượng, vì vậy bản thân nó có tính kháng linh khí cực mạnh, khó bị phá hủy trong chiến đấu, cũng càng dễ điều khiển.

Quan trọng là nó chỉ ảnh hưởng tới lực lượng, không gây tổn hại cho bản thân, do vậy không cần lo nó sẽ ảnh hưởng tới người sử dụng, chỉ cần thông thạo và thích ứng là được.

Ninh Dạ không đi theo đường hạ độc, vì vậy trong mắt y, Hỗn Nguyên tán có giá trị cao hơn Quỷ Quỳ - nếu có thể phối hợp với Ngưng Quang Thành Nhận, nó có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Thời khắc này, Ninh Dạ đã nói: “Ngươi có thể tăng cường tác dụng của thứ này không?”

Đối mặt với yêu cầu của Ninh Dạ, Lâm Gù ngơ ngác, nhưng vẫn nói: “Cũng có cách, chỉ cần cho thêm một số dược vật đặc biệt là có thể thăng cấp, nhưng như vậy phí tổn sẽ cao, chủ yếu phải xem tiên sinh muốn đạt tới mức độ nào.”

“Nếu ta muốn có tác dụng với cảnh giới Vô Cấu thì sao?”

Lâm Gù bị dọa cho nhảy dựng lên.

Ngươi muốn làm gì?

Mới cảnh giới Hoa Luân mà muốn xuất thủ với cảnh giới Vô Cấu à?

Cố ép mình trấn tĩnh tâm thần, Lâm Gù cười bồi: “Thế thì không có thiên tài địa bảo không được. Linh tài quý giá như vậy mà đem ra luyện độc, thật đáng tiếc.”

“Nhưng nếu để cứu mạng thì đáng!” Ninh Dạ cười: “Nói đi, cần gì, ta tìm.”

Lúc này Ninh Dạ nhìn danh sách một hồi rồi cười nói: “Thu vị lắm, vừa vặn ta đang có vài thứ trong này.”

Nói đoạn lấy vài loại nguyên liệu ra.

Lâm Gù nhìn mà tặc lưỡi: “Kinh Hồng quả, Vô Sắc hoa, đây đều là bảo bối tốt, sao ngươi lại có? Có thứ này có thể chế tạo được Hà Nguyên Thánh có tác dụng với Hoa Luân đỉnh phong, muốn đối phó với cảnh giới Vạn Pháp cũng có thể có tác dụng... Nhưng nếu muốn dùng thứ này đối phó với cảnh giới Vô Cấu, vẫn không được.”

“Cái này thì ngươi không cần lo, nói chung mau luyện chế cho ta, tốt nhất là trong mấy hôm tới.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 428: Còn nhận ra điều gì không?”



“Thời gian hơi gấp.”

Thứ thuốc như vậy, khó mà luyện chế trong thời gian ngắn.

“Nhưng ngươi làm được, đúng không?” Ninh Dạ âm trầm hỏi.

Lâm Gù trong lòng giật thót, vội vàng trả lời: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!”

Ninh Dạ đã thu hồi phương thuốc: “Vậy thì đi đi, sau khi luyện chế xong thì báo cho ta, ta sẽ tới lấy.”

Lâm Gù như được đại xá, vội vàng đi khỏi.

Đuổi Lâm Gù đi, Ninh Dạ rời khỏi quán trà, đi về phía trang viên của Vân Kình Phi.

Đến trang viên, chỉ thấy đám người Thư Vô Ninh đã ở trong trang viên.

Thấy Ninh Dạ đi tới, Điền Viễn Trung nói: “Bái kiến Ninh sứ, tổng cộng mua được ba mươi người mới, trong đó bảy người có tu vi, những người còn lại là người bình thường. Còn hai người Ninh sứ mua được đúng là có thiên phú. Chỉ tiếc là...”

Hắn không nói tiếp, đương nhiên ý tức là thời gian quá ngắn, vốn không thể đợi đến lúc bọn họ trưởng thành.

“Cái này thì ngươi không cần bận tâm, đầu tiên dạy bọn họ một ít cơ sở, tranh thủ cho bọn họ nhập tiên môn, trở thành tu sĩ chính thức rồi tính.” Ninh Dạ đã nói: “CÒn hai người này...” Ninh Dạ chỉ Thư Vô Ninh và Thư Lang: “Để ta dạy.”

——————————————

Ninh Dạ dẫn Thư Vô Ninh và Thư Lang ra khỏi trang viên, đi thẳng tới ngoài thành, y không nói một lời, Thư Vô Ninh cũng im lặng, còn Thư Lang vốn không thích nói chuyện.

Ba người cứ thế im lặng, đi tới một gò đất ở ngoài thành, Ninh Dạ dừng lại.

Đứng trên gò đất, Ninh Dạ nói: “Nói đi.”

Thư Vô Ninh nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ: “Tiên sư nói vậy là sao? Vô Ninh không biết nên nói gì.”

“Ngươi biết ta có ý gì.” Ninh Dạ trả lời: “Nhớ kỹ, trả lời cho tốt, nếu biểu hiện của ngươi khiến ta không hài lòng, ta sẽ giết hai người các ngươi.”

Thư Vô Ninh cúi đầu: “Ban ngày tiên sư chọn hai người chúng ta nhưng lúc đó không mang đi mà để Điền tiên sư mang chúng ta đi, bây giờ lại mang chúng ta ra khỏi nơi đó. Hành động này chắc tiên sư cố ý... Bây giờ tiên sư đã có lời hỏi, tiểu nữ to gan suy đoán một chút.”

Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng.

Thư Vô Ninh bèn nói: “Trong trang viên có tổng cộng 58 người, trong đó có 30 nô lệ được mua về, ngoài ra còn bốn người vốn ở trong trang viên, còn lại hai mươi bốn người, bao gồm cả Điền tiên sư không phải người trong trang viên.”

Ninh Dạ không hỏi vì sao cô bé phân biệt được Điền Viễn Trung và người trong trang viên, chuyện này không khó.

Y nói: “Tiếp tục.”

Hai mươi bốn người của Mộc Khôi tông đều là gián điệp điều từ nhiều nơi tới, bọn họ không quen biết nhau cũng là bình thường. Nhưng họ được huấn luyện làm gián điệp nhiều năm, kinh nghiệm xử sự phong phú, ngôn ngữ kín kẽ không sơ hở, không dễ dàng để lộ nhược điểm. Thế nhưng Thư Vô Ninh vẫn nhìn ra, có thể thấy cô bé là người có tâm tư tỉ mỉ.

Quả nhiên, một khắc sau Thư Vô Ninh đã nói: “Chắc bọn họ đều là gián điệp được phân bổ ở nhiều nơi đúng không? Chỉ như vậy mới giải thích được vì sao cùng trong một môn phái nhưng lại không quen thuộc với nhau, còn bị tập kết cùng nhau.”

“Còn nhận ra điều gì không?”

Thư Vô Ninh: “Nếu bọn họ không quen thuộc với nhau, chứng tỏ thời gian họ tập trung rất ngắn, chắc vị trí tập trung ở Vô Thiên thành. Tập trung nhiều gián điệp đến Vô Thiên thành, lại thành lập một tiểu môn phái riêng biệt, có thể thấy bọn họ có ý đồ gì ở Vô Thiên thành. Xét thấy khi bọn họ nói chuyện với nhau không cố tình tránh né chúng ta, thậm chí khá lịch sự với chúng ta, mà một môn phái có hai mươi bốn người thì quá nhỏ, thời điểm này lại mua liền ba mươi người... có phải định cho chúng ta gia nhập môn phái này không?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 429: Ngũ Sắc Vân Loan?



Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ tay: “Tốt lắm, còn gì có giá trị hơn không?”

Thư Vô Ninh: “Điền tiên sư là môn chủ nhưng hiển nhiên ông ấy cũng phải nghe lệnh tiên sư ngài. Có thể thấy tuy danh nghĩa tiên sư là trưởng lão trong môn phái nhưng thực ra là chủ nhân chân chính của môn phái. Vấn đề là, ngài chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, Điền tiên sư từng là gián điệp cảnh giới Vạn Pháp. Một gián điệp lên tới cảnh giới Vạn Pháp, được trao trọng trách lập phái nhưng phải nghe lệnh một tiên sư Hoa Luân, chỉ có hai cách giải thích. Một là chỗ dựa của ngài rất lớn, hai là thân phận hoặc vị trí của ngài cực kỳ quan trọng. Xét thấy lần này huy động nhiều người, trả giá rất lớn, chắc chắn cần người có năng lực, tiên sư lại không dùng diện mạo thật gặp chúng ta... có phải tiên sư cũng là một gián điệp có thân phận đặc thù không?”

“Ha ha ha ha!” Ninh Dạ cười ha hả: “Tốt lắm, tuy không chính xác hẳn nhưng cũng không sai nhiều. Vậy ngươi có biết, vì sao ta lại dẫn hai người các ngươi ra đây không?”

Ánh mắt Thư Vô Ninh lấp lóe: “Chuyện này thì Vô Ninh không đoán được.”

Những thứ cô bé đoán được đều là có dấu vết, nhưng cô bé biết quá ít về Ninh Dạ, không thể đoán ra mục đích của y.

Ninh Dạ biết cô bé nói thật, bèn đáp: “Tạm thời ngươi không cần biết thân phận thật của ta. Bảo ngươi tới đây là vì thấy ngươi rất có tài trí, có thể giao trọng trách. Nếu ngươi không phụ kỳ vọng của ta, chắc chắn tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.”

Thư Vô Ninh mỉm cười: “Vậy xin đa tạ Vân tiên sư. Chẳng hay tiên sư muốn giao chuyện gì cho Vô Ninh?”

“Cái này không vội, trước đó còn cần tăng cường tu vi của các ngươi đã.”

Tăng cường tu vi?

Thư Vô Ninh ngơ ngác.

Cô là Tàng Tượng đỉnh phong, tăng nữa sẽ là Hoa Luân.

Cô bé còn đang lấy làm lạ, không ngờ Ninh Dạ đặt tay lên bả vai, ấn cô xuống: “Vận công, điều tức, chuẩn bị đột phá.”

“Cái gì?” Cho dù Thư Vô Ninh thông minh đến đâu cũng không ngờ Ninh Dạ lại đột nhiên làm vậy, lập tức ngơ ngác; “Chuyện này... thế này thì đột ngột quá? Người ta còn chưa chuẩn bị xong.”

Đầu ngón tay Ninh Dạ đã bùng lên một phù văn huyền áo, điểm một chỉ lên trán của cô bé...”

Trên bầu trời của Vân Tuyệt cổ địa, luôn cực kỳ nguy hiểm.

Ngũ Sát tuyệt vân bay lượn, tỏa ra từng luồng hào quang rực rỡ mê ly.

Ngay trong luồng hào quang rực rỡ này, một chiếc xe hạc do tám con Thương Vân thần hạc kéo đã xé gió bay tới, dùng phong thái thô bạo ngông cuồng từ trên trời hạ xuống.

Chỉ riêng phương thức ra trận đã khiến vô số người ngước nhìn.

“Ngũ Sắc Vân Loan? Đây chẳng phải bảo vật của Tây Phong Tử trong Hắc Bạch thần cung à? Chẳng lẽ Tây Phong Tử đến?”

Tu sĩ có kiến thức đã nhận ra đây là một pháp bảo phi hành mà Tây Phong Tử đã từng dùng, thể hiện phong thái của hắn.

Bảo vật này thần diệu phi phàm, ngày đi ngàn dặm, bản thân còn là một thần vật hoàn thiện tập hợp cơ quan cấm chế, có cả công cả thủ, còn có năng lực không gian nhất định, cũng là một trong những bảo vật hiêm hoi có thể đi xuyên qua Ngũ Sát vân, nhưng chỉ có thể đi trong vùng trời thấp chứ không dám lên cao.

Sau khi thần thông của Tây Phong Tử đại thành, dần dà thì bảo vật này không theo kịp nhu cầu của hắn, vì vậy bỏ qua không sử dụng nữa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ tới chuyện Thường Xá cách đây không lâu.

Ngũ Sắc Vân Loan hạ xuống Vô Thiên thành, một cô gái từ trong xe đi ra, chính là Thường Vũ Yên.

Không đợi thủ vệ đáp lời, phía trên phủ thành chủ đã xuất hiện bóng dáng của Cố Phong Hiên: “Hóa ra là Thường cô nương đại giá quang lâm, chẳng hay tới Vô Thiên thành của ta có chuyện gì?”

Thường Vũ Yên nhướn mày: “Cố Phong Hiên, đừng giả bộ hồ đồ với ta. Cha ta Thường Xá bị Tô Hồng Nhan g**t ch*t, ngươi là thành chủ, chẳng lẽ không cần trả lời Hắc Bạch thần cung chúng ta ư?”

Cố Phong Hiên khẽ mỉm cười: “Người của Vô Thiên thành, có ai không phải hạng tội ác ngập trời. Trong tay có nhiều mang người, cũng không ít kẻ có chỗ dựa, Tây Phong Tử cũng chẳng phải chỗ dựa mạnh nhất.”

Thường Vũ Yên tức giận: “Ngươi tưởng Hắc Bạch thần cung không làm gì được Vô Thiên thành?”
 
Back
Top Bottom