Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 120: Nhật Luân Kính 1



Những ngày tiếp theo, Ninh Dạ trở lại cuộc sống chuyên tâm tu hành.

Vừa cố gắng nắm giữ Khi Thiên thuật, tăng cường năng lực ẩn giấu bản thân.

Mặt khác, Ninh Dạ lại lựa chọn một pháp thuật mới.

Nhật Luân kính.

Công pháp của Hắc Bạch thần cung luôn đúng như tên gọi của nó, đa số được phân thành âm dương hắc bạch, trận pháp chia hắc bạch, phù pháp có âm dương, chiến pháp thì nhật nguyệt, tâm pháp là lưỡng nghi.

VÌ vậy hắc bạch, âm dương, nhật nguyệt, quang ám, vân vân... các loại lưỡng nghi như vậy đều là chính tông của Hắc Bạch thần cung.

Nhật Nguyệt Chi Luân chính là một công pháp hạch tâm chính thống của Hắc Bạch thần cung, dùng nó làm căn cơ, sau khi tu luyện tới cảnh giới Hoa Luân có thể luyện được Lưỡng Nghi Chân Cương, đạt được căn cơ âm dương.

Nhưng Nhật Nguyệt Chi Luân không phải chỉ có Nhật Luân kính, Nguyệt Luân kính mà còn những thứ khác như Nhật Luân trảm, Nhật Luân thể, Nhật Luân tâm, Nhật Luân hành, vân vân... lựa chọn khác biệt thì căn cơ trong tương lại cũng bất đồng.

Ví dụ như Nhật Luân trảm cường công, thế đánh ác liệt, Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận của Ninh Dạ sử dụng Nhật Luân trảm thật ra chính là của Hắc Bạch thần cung. Ninh Dạ nắm giữ tất cả pháp thuật trong tầng thứ nhất của Thiên Tàng cốc nên học được, nó nó vừa vặn phù hợp với Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận, có thể kết hợp hoàn mỹ.

Nhật Luân thể lại chú trọng phòng thủ, phối hợp với Thất Sát đao, tuy không thể tăng cường khả năng tấn công nhưng có thể khiến công thủ nhất thể.

Nhật Luân kính lại là pháp thuật cường đại, có thể khiến uy lực phù pháp của Ninh Dạ trở nên mạnh mẽ hơn, đao pháp biến hóa nhiều hơn.

Nhưng mục đích thật sự của Ninh Dạ khi chọn Nhật Luân kính lại là Khi Thiên thuật.

Bản chất của Khi Thiên thuật là ảo thuật, tiến có thể huyễn hóa chúng sinh, lùi có thể che giấu tự thân.

Khi thi triển Nhật Luân kính, ánh sáng mặt trời xoay chuyển vốn đã có hiệu quả ảo ảnh nhất định, nếu phối hợp với Phù Thế châu, phù đạo có thể vạn dụng ảo thuật trong mức độ nhất định. Như vậy sau này khi đối phó với đối thủ cường đại, Ninh Dạ có thể giải thích chuyện sử dụng Khi Thiên thuật.

Có thể nói, tất cả mọi lựa chọn của Ninh Dạ đều là để chuẩn bị cho thủ đoạn trong mặt tối của mình, cũng được điều tiết theo những thứ y cần.

Khoảng thời gian này, rõ ràng số lần Trì Vãn Ngưng mời y tới chơi cờ giảm hẳn, có lẽ vì chuyện Cừu Bất Quân khiến cô nàng bớt nghi ngờ Ninh Dạ.

Bề ngoài không tìm ra y, nhưng lại tiếp xúc ngầm một lần, lý do là Trì Vãn Ngưng đã hoàn thành một phần công việc Ninh Dạ giao phó.

Chuyện này khiến việc giám sát Hắc Bạch thần cung của Ninh Dạ không còn giới hạn ở Giám Sát đường mà mở rộng thêm vài vị trí quan trọng.

Ngày hôm nay, Ninh Dạ đang theo dõi Tứ Phương điện.

Tứ Phương điện là trung tâm xử lý các sự vụ của Hắc Bạch thần cung, Hắc Bạch thần cung quản lý một châu, thường có các tiên môn qua lại, có rất nhiều công việc, đa số những việc đó được xử lý ở đây.

Ninh Dạ theo dõi nơi này không phải là muốn nhận được tình báo gì mà là muốn thông qua chuyện này lý giải đại thế hiện giờ.

Điện chủ của Tứ Phương điện chính là Nhạc Tâm Thiện, nhưng hắn thường không ra mặt, người thật sự phụ trách xử lý công việc chính là đại đệ tử của hắn, Kim Chấn Lương.

Kim Chấn Lương có một biệt danh là Trấn Hải Kim Lương, tu vi cảnh giới Vạn Pháp, là trụ cột trung thành của Hắc Bạch thần cung, tính cách cẩn thận, xử lý công việc khá công bằng hợp lý, thực lực càng hùng hậu.

Chuyện Mộc Lưu trấn có hai nhân ma mất mạng, đang cần bổ sung, nghe nói lúc đó hắn chín là ứng cử viên bổ sung vào Tứ Cửu Nhân Ma, nhưng Kim Chấn Lương lấy lý do tu vi còn thấp, căn cơ chưa đủ để từ chối.

Nói chung, trong Hắc Bạch thần cung, Kim Chấn Lương không chỉ có địa vị cao mà còn được mọi người ngưỡng mộ.

Lúc này, Kim Chấn Lương đang xử lý công việc trong điện.

Nhìn hồ sơ được đưa lên, Kim Chấn Lương vừa xem vừa nói: “Chuyện Hồng Xuyên môn cấu kết với Cực Chiến đạo có chứng cứ xác thực, vậy để Chúc Bạch Thương và Vô Bi Thượng Nhân tới xử lý đi. Còn chuyện Hồng hải, trong này chắc còn ẩn tình, Tử Tâm Tán Nhân tới điều tra xem.”

Người bên dưới cung kính ghi chép.

Tốc độ xử lý công vụ của Kim Chấn Lương rất nhanh, vừa đọc vừa quyết định, hiệu suất cực cao nhưng lại chẳng hề hỗn loạn, nhanh chóng xử lý xong phần lớn sự vụ.

20231221103749-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 121: Nhật Luân Kính 2



Cố Duyên Bình?

Ninh Dạ biết người này, nhà giàu có tiếng tại Chấp Tử thành, mỗi năm phụng dưỡng cho thần cũng không ít tiền của.

Chuyện khiến Ninh Dạ hứng thú không phải Cố Duyên Bình mà là cách hắn chết.

Toàn thân cháy đen, ngũ tạng đốt cháy, nghe thì đúng như cách ra tay của ma môn.

Cái gọi là ma môn thật ra là phía đối lập của đạo môn, có tu sĩ tu luyện ma đạo, cũng có ma tộc thật sự.

Bây giờ đạo lên ma xuống, ma môn cũng khó sống, đại đa số chỉ ẩn nấp, chỉ số ít mới có địa bàn của mình.

Còn với Ninh Dạ, nếu y muốn diệt trừ đại phái như Hắc Bạch thần cung, vậy phải mượn lực lượng khắp nơi. Mộc Khôi tông cũng được, Yên Vũ lâu cũng tốt, thậm chí cần kết giao với ma môn.

Đặc biệt là ma môn, vì có một chuyện rất quan trọng, gần như chỉ có ma môn làm được, vì vậy Ninh Dạ nhất định phải liên lạc với người của ma môn thật sớm.

Trong tình huống đó, Ninh Dạ đã khá hứng thú với chuyện này.

Nhưng lần này y chọn cách chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, dù sao Cố phủ là dinh thự tư nhân, không có nhiệm vụ, Ninh Dạ cũng không thể danh chính ngôn thuận tới tham gia được.

Y đi tới Thiên Tàng phong vừa vặn thấy nhiệm vụ được treo lên.

Ninh Dạ không hề do dự, trực tiếp nhận nhiệm vụ.

Còn chưa đi khỏi đã nghe một giọng nói: “Thằng nhãi nhà ngươi nhanh tay đấy.”

Ninh Dạ nghe tiếng quay đầu lại, chứng kiến một gương mặt rất quen thuộc.

Lữ Dực?

Là tên đã chém mình một đao?

Ninh Dạ vẫn chưa quên, trước đây do cần che giấu vết thương trên cơ thể, Ninh Dạ cố ý trêu chọc hắn, định để hắn chém mình một đao. Tuy sau đó sự thật chứng minh hành động này của mình khá dư thừa nhưng lại thật sự kết thù.

Lúc này thấy Lữ Dực, Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra là Lữ sư huynh, lúc trước đã đắc tội, xin thứ lỗi.”

Lữ Dực sửng sốt trước hành động này của y: “Chẳng phải lần trước cứng đầu lắm à? Sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?”

Ninh Dạ trả lời: “Không đánh được sư huynh, đương nhiên không dám cứng đầu.”

Y không định sinh sự nên lúc cần nhận thua thì nhận thua. Lữ Dực nghe vui tai, cũng không có ý tính toán với y.

Chỉ liếc mắt nhìn nhiệm vụ, ánh mắt lấp lóe, nói: “Nếu đã thế, ngươi chia nhiệm vụ này cho ta được chứ?”

“Hả?” Ninh Dạ ngẩn ra, lại nhìn dáng nụ cười gian xảo của Lữ Dực, lập tức hiểu rõ.

Hóa ra tên này thấy mình dễ bắt nạt nên định bắt mình làm việc không công cho hắn. Một nhiệm vụ điều tra nguyên nhân cái chết của Cố Duyên Bình không tính là gì, quan trọng nhất nó còn dính líu đến ma môn, khá nguy hiểm, Lữ Dực không có hứng thú, Thứ hắn muốn chỉ là cống hiến, e là chẳng hề có ý muốn bỏ công sức ra.

Sau khi hiểu ý đồ của hắn, sắc mặt Ninh Dạ lạnh đi: “Sư huynh, trước đây ta trêu chọc ngươi là lỗi của ta, ngươi đánh thì đánh rồi, bây giờ ta đã nhận sai xin lỗi rồi. Yêu cầu hiện giờ có phải quá đáng không?”

Lữ Dực vui vẻ: “Ủa ui, to gan quá nhỉ? Có tin ta lại cho ngươi một nhát Trảm Phong đao không?”

Ninh Dạ chẳng buồn để ý: “Ngươi muốn chém thì cứ chém, xin lỗi, không tiếp nữa.”

Nói xong đã bỏ đi.

“Mẹ nó!” Lữ Dực tức giận, chộp về phía Ninh Dạ.

Ngay lúc hắn xuất thủ, Ninh Dạ cũng đột nhiên ra tay.

Chỉ thấy một vầng mặt trời bay lên không, ánh sáng chói mắt.

Nhật Luân kính!

Dưới tác dụng của Nhật Luân kính, Lữ Dực chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, chưa thấy rõ điều gì, Ninh Dạ đã nghiêng người tiếp cận, hai tay chộp tới liên tục, thi triển Sát Thân đao. Lữ Dực chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó thân thể đã bay thẳng ra ngoài.

Mẹ nó chứ!

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Lữ Dực bị đánh tới choáng váng.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Ninh Dạ đã đạp chân lên mặt Lữ Dực: “Lữ sư huynh, xem ra thực lực của ngươi không lớn bằng giọng điệu của ngươi rồi.”

Lữ Dực không phải thiên tài gì, tu vi cũng chỉ tầng bốn như Ninh Dạ, mà phương diện thực chiến lại kém Ninh Dạ quá nhiều.

Dù sao thời gian tu hành thật sự của Ninh Dạ là bốn năm chứ không phải một năm, còn chưa nói tới Sát thân đao vốn là công pháp có ưu thế tiền kỳ.

Chỉ vừa đối mặt, Lữ Dực đã bị đánh bay.

Ninh Dạ không làm quá, thu chân lại nói: “Đừng trêu chọc ta, ta không chọc giận nhau, hai bên bình an vô sự là tốt nhất.”

“Bình an cái mẹ nhà ngươi!” Lữ Dực la hét.

Ninh Dạ coi như không nghe thấy, đi xuống núi.

Thấy Ninh Dạ đi khỏi, hận ý bùng lên trong mắt Lữ Dực.

Hắn bị đánh bại là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, nhất là bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, ai nấy bàn tán xôn xao, khiến Lữ Dực càng mất mặt.

Hắn cắn răng đứng dậy chạy về một hướng.

Có người biết hắn đi đâu, lao nhao bàn tán:

“Chắc chắn là tới tìm Khổng sư huynh.”

“Lần này có chuyện hay rồi.”

“Bỏ đi, mọi người tự quét tuyết trước cửa cần gì quan tâm tới sương trên mái nhà người ta.”

“Đúng vậy đúng vậy.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 122: Cố Phủ 1



Cố phủ nằm tại Chấp Tử thành.

Nửa canh giờ sau.

Khi Ninh Dạ đi tới nhà họ Cố, bầu không khí bên trong đang âu sầu ảm đạm, bi thương thê lương, vì người của Cố Phủ đang để tang, vây quanh một quan tài ở chính giữa khóc lóc như mưa.

Sau khi báo thân phận, một cô gái mặc áo trắng dẫn Ninh Dạ vào trong: “Cố Tiêu Tiêu tham kiến tiên trưởng.”

“Ngươi là con gái của Cố Duyên Bình?” Ninh Dạ vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.

“Vâng. Hai vị này là huynh trưởng của ta, Cố Nhất Hiên, Cố Nhất Chí.” Cố Tiêu Tiêu chỉ hai người mặc áo trắng bên cạnh, gương mặt hai người này rất giống nhau, chắc là huynh đệ sinh đôi.

Cố Duyên Bình có hai con trai một con gái, chính là ba người trước mắt, ngoài ra còn có một thê hai thiếp, cũng đồng thời tham kiến Ninh Dạ.

Chuyện khiến Ninh Dạ chú ý nhất là tiểu thiếp thứ ba của Cố Duyên Bình, người phụ nữ tên là Lâm Nhược Nhi.

Ngay khi thấy cô ta, Ninh Dạ cảm thụ được một chút địch ý khó hiểu.

Ồ? Đúng là thú vị.

Tuy Ninh Dạ dồn tinh lực vào Khi Thiên thuật, thời gian tu luyện Tiệt Thiên thuật không nhiều nhưng rõ ràng Lâm Nhược Nhi này cũng chẳng phải người mạnh mẽ đến đâu, vì vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được một chút địch ý tới từ đối phương.

Không tệ, không tệ.

Tiệt Thiên thuật thật sự rất hữu dụng, có thể quan sát huyền bí, tra rõ ngay gian, đúng là pháp thuật huyền diệu.

Trong lòng đã có tính toán nhưng bề ngoài Ninh Dạ vẫn không hề đổi sắc, lên tiếng nói: “Mở quan tài ra để ta kiểm tra thi thể.”

Người của Cố gia không dám phản đối, đã mở quan tài ra.

Cố Duyên Bình bên trong quan tài như một thi thể bị đốt cháy khét lẹt.

Ninh Dạ vung tay một cái, cắt thi thể Cố Duyên Bình ra, chứng kiến nội tạng đã cháy khô.

Quả nhiên ngọn lửa này không phải đốt cháy từ bên ngoài mà bùng lên từ trong cơ thể Cố Duyên Bình.

Đây chính là thủ đoạn của ma môn.

Ma môn vốn giỏi nhất là điều khiển lửa, ma hỏa công tâm, thường khiến người ta tự bốc cháy, quả thật khó lòng phòng bị.

Nhưng theo tình hình trước mắt, rõ ràng thủ đoạn ma hỏa còn rất kém, chắc là người mới học, tu vi cũng không cao. Nếu là ma hỏa cường đại, thi thể đã bị đốt thành tro bụi, đâu còn toàn thây như vậy được.

Đây cũng là lý do vì sao Kim Chấn Lương chỉ phát nhiệm vụ cho đệ tử Tàng Tượng.

Nhưng lúc này Ninh Dạ quan sát cẩn thận thi thể, vẫn phát hiện có điểm không đúng.

Y vươn tay vào quan tài, cậy hàm răng của Cố Duyên Bình, kiểm tra cẩn thận một lúc rồi ồ khẽ một tiếng.

Vài người của Cố gia lo lắng nhìn y, Ninh Dạ suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ khép miệng Cố Duyên Bình lại nói: “Phòng ngủ của Cố Duyên Bình ở đâu? Dẫn ta tới xem thử.”

Cố Tiêu Tiêu đang định dẫn y đi, lại nghe sau lưng có tiếng người: “Đây là Cố phủ à? Chúng ta muốn kiểm tra thi thể.”

Có chuyện gì vậy?

Ninh Dạ quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa lớn của Cố phủ lại có hai người xuất hiện.

Người cầm đầu vác một thanh kiếm lớn, trên kiếm còn buộc dải lụa hồng, cứ như trên lưng hắn không phải kiếm mà là thanh ngũ hoàn đại khảm đao, bên cạnh người này còn một kẻ khác, chính là Lữ Dực, đang cười âm hiểm với mình.

Thấy Lữ Dực, Ninh Dạ đã hiểu.

Tên này tới trả thù rồi.

Lúc này, Lữ Dực cúi đầu nhỏ giọng nói với nam tử cầm thanh kiếm lớn kia vài câu, người kia đã đi tới: “Ngươi chính là Ninh Dạ?”

Ninh Dạ gật đầu: “Là ta.”

“Chính ngươi đã nói Khổng Triều Thăng ta chỉ có vậy, ba năm mới chỉ sáu tầng, không phải thiên tài mà là rác rưởi?”

Ô, tội danh này lớn nhỉ.

Ninh Dạ nhìn Lữ Dực, lại quay sang nhìn Khổng Triêu Thăng: “Khổng sư huynh là đệ tử của Toái Tâm Nhân Ma đúng không?”

Hả? Khổng Triêu Thăng ngạc nhiên.

Ninh Dạ đã nói: “Toái Tâm Nhân Ma - Lôi Vô Tâm, tu luyện Xá Thân đạo, Toái Tâm pháp. Môn thần thông này trước khó sau dễ, vì vậy có cách nói mười năm không xuất quan. Khổng sư huynh có thể tu luyện tới tâm pháp tầng thứ sáu trong vòng ba năm đã là thiên phú cao siêu rồi, sao sư đệ lại tùy tiện chỉ trích cho được, vậy chẳng phải kéo cả Toái Tâm Nhân Ma vào à?”

Khổng Triêu Thăng nghe y nói có lý, quay đầu lại nhìn Lữ Dực.

Lữ Dực không ngờ Ninh Dạ lại hiểu rõ tình hình đại năng tại Hắc Bạch thần cung như vậy trực tiếp vạch rõ đặc điểm công pháp của Khổng Triêu Thăng, lập tức ngơ ngác.

Thấy hắn như vậy, Khổng Triêu Thăng biết Lữ Dực nói năng linh tinh vu oan cho Ninh Dạ.

Bốp!

Khổng Triêu Thăng đã tát cho Lữ Dực một cái.

Lữ Dực kêu oan: “Sư huynh, đúng là ta muốn đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh, nhưng hắn không chịu giao.”

Khổng Triêu Thăng đã quay sang Ninh Dạ: “Chuyện này có thật không?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Hắn không nói là đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh.”

“Vậy bây giờ hắn đã nói.”

Ninh Dạ khẽ nhíu mày, ý ngươi là muốn ta từ bỏ nhiệm vụ này, giao cho ngươi? Như vậy có quá đáng lắm không?
 
Thiên Cơ Điện
Chương 123: Cố Phủ 2



Khổng Triêu Thăng đã ngạo nghễ đáp: “Dù sao ta cũng đã tới đây, giao nhiệm vụ này cho ta làm đi. Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi chút lợi lộc.”

Nói đoạn hắn ném cho Ninh Dạ một viên linh thạch.

Ngươi nghĩ ta là ăn mày à? Ninh Dạ hừ lạnh trong lòng.

Gương mặt lại lại khẽ mỉm cười: “Nếu sư huynh đã nói vậy, chẳng bằng cùng làm? Ta đã nhận nhiệm vụ, nếu ta từ bỏ, tông môn sẽ trừ điểm cống hiến của ta. Chẳng bằng ta chia nhiệm vụ cho sư huynh, để sư huynh giao lại là được, sư đệ không nhận cống hiến, chỉ cần không bị trừ là được.”

Nghe y nói khéo như vậy, Khổng Triêu Thăng gật đầu: “Được.”

Ngay sau đó Ninh Dạ lấy công văn làm nhiệm vụ ra, thêm tên Khổng Triêu Thăng.

Sau khi viết tên của mình lên, Khổng Triêu Thăng đi tới trước quan tài, không buồn hỏi ý kiến Ninh Dạ mà tự kiểm tra một hồi rồi nói: “Ma hỏa sinh ra từ tâm, chắc chắn là ma môn rồi. Quý phủ có bị mất gì không?”

Tiểu thiếp tên Lâm Nhược Nhi đã nói: “Đã mất một cặp Linh Chi Mã, vốn định hiến cho thần cung.”

“Hóa ra là vậy, tức là có ma môn đi qua cướp của giết người. Tốt lắm, Lữ Dực, ghi chép lại rồi về báo cáo.”

Lữ Dực đã nhanh chóng ghi chép lại rồi trực tiếp đốt phù truyền tin báo lên cho tông môn.

Có vậy là xong rồi à? Toàn bộ Cố phủ kinh hãi.

Cố Tiêu Tiêu vội nói: “Tiên trưởng, thủ phạm thì sao?”

Khổng Triêu Thăng không nhịn được nói: “Đương nhiên là hung thủ chạy mất rồi, ai mà ở lại để bị tóm cơ chứ? Được rồi, không nên dông dài nữa, việc này đã được ghi chép, chờ tới lúc gặp người của ma môn sẽ gi ết chết trả lại công bằng cho các ngươi.”

Hắn rõ là đơn giản, một vụ án cứ thế kết thúc.

Nhưng Ninh Dạ biết, đây vốn là tác phong hành xử của tiên môn.

Người trong tiên môn nào có tâm tư quản chuyện của phàm nhân, nếu không phải Cố Duyên Bình liên tục cống hiến tiền của, thậm chí đệ tử tiên môn đã chẳng tới đây.

Bây giờ có đến cũng chẳng điều tra kỹ, ngược lại Cố gia phải hao tiền tốn của chiêu đãi một hồi.

Quả nhiên Khổng Triêu Thăng đã nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, các ngươi bảo nhà bếp, hôm nay chúng ta dùng bữa ở đây.”

Cố phủ bất đắc dĩ, đành lệnh cho hạ nhân mau mau làm tiệc rược.

Khổng Triêu Thăng và Lữ Dực thoải mái dùng bữa, nhưng Ninh Dạ chẳng có lòng nào dùng rượu thịt.

Nhân lúc rảnh rỗi, y rời bữa tiệc, gọi Cố Tiêu Tiêu: “Dẫn ta tới phòng của phụ thân ngươi xem thử.”

Cố Tiêu Tiêu nghe được ý của y: “Ý của tiên trưởng là...”

Ninh Dạ ngăn cô lại: “Bây giờ ta không có ý gì, phải xem xong mới biết được.”

Cố Tiêu Tiêu hiểu ý, dẫn Ninh Dạ vào nhà.

Tới phòng ngủ của Cố Duyên Bình, Ninh Dạ nhìn xung quanh, hỏi: “Phụ thân của ngươi được phát hiện đã chết ở đây à?”

“Vâng.”

“Phát hiện thi thể ông ấy lúc nào?”

“Hừng đông ngày hôm qua.”

“Sao lại là hừng đông?”

“Vì lúc đó hạ nhân đi tuần đêm, phát hiện cửa phòng phụ thân vẫn mở, định tới đóng cửa nhưng lại phát hiện ông ấy đã chết trên giường.” Cố Tiêu Tiểu trả lời.

Ninh Dạ đi tới trước giường, chỉ thấy nơi đó cháy đen, cũng từng bị lửa đốt.

Tiện tay quệt thử tro bụi trên giường, kiểm tra cẩn thận, Ninh Dạ đột nhiên cười phá lên.

Cố Tiêu Tiêu không hiểu vì sao y cười: “Sao tiên trưởng lại cười.”

Ninh Dạ trả lời: “Ta cười vì đây là một thế giới rất đơn giản.”

Thế giới rất đơn giản? Cố Tiêu Tiêu không hiểu.

“Đúng, thế giới rất đơn giản. Kỹ thuật phá án đơn giản, thủ đoạn gây án cũng rất đơn giản, đơn giản tới mức... phá vụ án thế này chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.” Ninh Dạ nói một câu rất kỳ lạ.

Cố Tiêu Tiêu không hiểu gì cả, nhìn y. Ninh Dạ đã quay đầu sang hướng cửa sổ, miệng lẩm bẩm: “Lão gia nhà các ngươi không chết trên giường, vết cháy ở đây, dấu vết ở đây thực ra là bị dính vào, không phải lửa đốt. Chắc ông ta chết ở...”

Ninh Dạ đã nhảy qua cửa sổ, đi tới một thân cây.

Gốc cây và mặt đất cũng có một số dấu vết đốt cháy, nhưng không rõ ràng.

Nhìn gốc cây và mặt đất, Ninh Dạ cười nói: “Ông ấy chết ở đây.”

“Chuyện này... thì sao?” Cố Tiêu Tiêu lấy làm khó hiểu.

“Chuyện liên quan tới sinh tử, không ai lại làm điều thừa cả. Di chuyển thi thể đương nhiên là vì chỉ có vậy mới có thể loại bỏ nghi ngờ.”

Loại bỏ nghi ngờ.

Nghe nói như vậy, sao Cố Tiêu Tiêu còn không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô hít một hơi lạnh: “Ý của tiên trưởng là, chuyện này không phải do ma môn gây ra mà là người trong nhà chúng ta làm?”

Nếu đúng là ma môn đi qua đương nhiên không cần loại bỏ nghi ngờ.

Ninh Dạ đã nói: “Thời gian tử vong không phải hừng đông ngày hôm qua mà là hai canh giờ trước lúc đó, có lẽ khoảng giờ hợi. Chỉ cần kiểm tra thời gian này, xem lệnh tôn đang ở cùng ai, chắc sẽ biết được hung thủ.”

“Tam di nương!” Cố tiêu Tiêu bật thốt lên.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 124: Cố Phủ 3



Ninh Dạ ừ một tiếng: “Không có gì lạ!”

Đại sảnh của Cố phủ.

Khổng Triêu Thăng trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Làm sao ngươi xác định được Cố Duyên Bình không bị ma hỏa đốt chết?”

Ninh Dạ ung dung đáp lời: “Vì hàm răng của Cố Duyên Bình vẫn còn nguyên vẹn.”

“Ý ngươi là sao?”

“Ma hỏa thiêu đốt xương cốt cơ thịt, khả năng phá hoại cực mạnh. Tuy hàm răng của Cố Duyên Bình cháy đen nhưng vẫn còn nguyên, ma hỏa thật sự tuyệt đối không như vậy.”

Lữ Dực kêu lên: “Nếu thế cũng có khả năng là đối phương tu luyện không đến nơi đến chốn!”

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng là tu vi không đủ có thể gây ra chuyện này, nhưng tu vi không đủ thì làm sao để ma hỏa đốt cháy từ bên trong đây? Ta đã kiểm tra bên trong cơ thể Cố Duyên Bình, lửa cháy từ trong ra, chuyện này không hề sai. Hơn nữa còn cháy từ chính giữa chứng tỏ cần có thủ pháp cực kỳ cao minh. Kẻ có thủ pháp như vậy không thể nào lại không gây chút thương tổn nào cho phần răng được, cho dù không thể làm nó tan rã hoàn toàn thì cũng làm tan rã một phần. Nhưng bây giờ chỉ bị nám đen mà thôi.”

Khổng Triêu Thăng xiết chặt nắm tay: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

“Nội Hỏa tán.” Ninh Dạ trả lời: “Vật này vốn là đan dược phụ trợ tu luyện pháp thuật hành hỏa, ăn vào có thể sinh ra nội hỏa, dùng pháp lực dẫn dắt có thể phụ trợ hệ hỏa, không phải thuốc độc. Nhưng Cố Duyên Bình không phải người tu hành, với hắn thì Nội Hỏa tán không khác gì độc dược, lửa bùng cháy trong cơ thể, không thể giải được, còn gây ra hiệu quả tương tự như ma hỏa thiêu đốt cơ thể.”

Vị tiểu thiếp Lâm Nhược Nhi kia run lên lẩy bẩy: “Vậy vì sao công tử lại nhận định là giờ hợi ngày hôm qua? Sao lại cho là ta làm? Ông ấy là người đàn ông của ta, sao ta lại muốn giết ông ấy?”

Ninh Dạ trả lời: “Ta không biết vì sao ngươi lại muốn giết ông ta, đó là vấn đề ngươi cần trả lời. Còn vì sao lại xác định là giờ hợi đêm hôm qua chứ không phải giờ tý, là vì giờ tý là lúc thân thể yếu ớt nhất, lại là lúc ngủ say, lúc này nội hỏa đột nhiên bùng cháy sẽ lập tức mất mạng, sẽ không có chuyện giãy dụa. Tình trạng cái chết của Cố Duyên Bình lại hoàn toàn khác, khi chết rõ ràng ông ta đã giãy dụa một thời gian, trong yết hầu có tro tàn, tức là lúc đó ông ta chưa ngủ. Giờ hợi là lúc âm dương chuyển giao trong cơ thể con người, âm thịnh mà dương suy, nhưng vẫn không đủ để áp chế nội hỏa, khi chết cũng cực kỳ đau đớn, hoàn toàn phù hợp với tình trạng cái chết của Cố Duyên Bình. Ta giải thích như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa?”

Lâm Nhược Nhi nghe vậy tuyệt vọng, lại nhìn Cố gia xung quanh, ai nấy dùng ánh mắt thù nhận nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên ả hét lên điên cuồng: “Đúng vậy, ta đã giết hắn. Thế thì đã sao? Cố Duyên Bình có phải hạng tốt lành gì...”

Lâm Nhược Hi chửi bới ầm ỹ, đại ý chỉ là mắng Cố Duyên Bình ỷ thế nhà giàu, cưỡng ép chiếm đoạt cô ta, vân vân...

Đúng là dưới ánh mặt trời chẳng còn chuyện gì mới, Ninh Dạ đột nhiên cạn hứng.

Đúng như y đã nói, trong thế giới này, một số phương diện thật sự rất đơn giản, đơn giản tới mức mọi chuyện xảy ra không có gì mới mẻ.

Cố Tiêu Tiêu nghe vậy tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Không phải như vậy, năm đó chính cha cô ấy đã bán cô ấy cho cha ta.”

Lâm Nhược Nhi vẫn mắng chửi: “Chẳng phải vì cha ta thua tiền trong sòng bạc của nhà các ngươi à? Phụ thân ngươi muốn chiếm đoạt ta nên dùng hết mọi thủ đoạn.

“Ngươi còn dám nói bậy à!” Đại phu nhân đi tới định tát cho Lâm Nhược Nhi ba cái nhưng bị Ninh Dạ ngăn cản.

Ninh Dạ nói: “Lâm Nhược Nhi, ngươi không cần làm bộ làm tịch ở đây, nói như kiểu ngươi vô tội lắm nhỉ. Ngươi vào Cố gia đã bảy năm phải không? Nếu ngươi hận Cố Duyên Bình, sao phải đợi tới bảy năm sau?”

Lâm Nhược Nhi ngơ ngác.

Ninh Dạ đã nói: “Ta không biết trước đây Cố Duyên Bình cưỡng ép chiếm đoạt ngươi thế nào, cũng chẳng hứng thú, nhưng ta biết chắc chắn ngươi không giết ông ta để trả thù.”

Cái gì? Mọi người lại ngạc nhiên.

Ninh Dạ nói: “Nguyên nhân ngươi giết hắn là vì ông ta phát hiện ngươi đã có gian tình với kẻ khác, định bỏ ngươi, đúng không?”

Lâm Nhược Nhi không thể tin nổi, ngồi bệt dưới đất, run lên lẩy bẩy: “Không thể nào? Làm sao ngươi lại phát hiện ra chuyện này?”

Ngay cả đám người Cố Tiêu Tiêu cũng nhìn về Ninh Dạ với ánh mắt không thể tin nổi, hiển nhiên họ cũng không biết chuyện này.

Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ngươi sống ở đây, vinh hoa phú quý gì cũng là nhờ Cố Duyên Bình. Nếu ông ta đuổi ngươi đi, ngươi chẳng còn gì cả. Ngươi không cam tâm để như vậy, chỉ có nước giế t chết ông ta, như vậy ngươi sẽ thành góa phụ, ít nhất còn được sống trong gia tộc, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của nhà ngươi.”

20231224121750-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 125: Ninh Dạ đã nghĩ tới hậu quả



Nghe y nói câu này, trong lòng Cố Tiêu Tiêu run sợ: “Ý tiên trưởng là...”

Ninh Dạ gật đầu: “Có lẽ tên gian phu này là người trong Cố gia các ngươi, hơn nữa kẻ này còn có địa vị khá cao, nếu không hắn đã chẳng thể kiếm được Nội Hỏa tán.”

Nghe câu này, mọi người cùng nhìn sang mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong Cố gia. Đám người Cố gia cũng kinh ngạc, cùng hét lên: “Không liên quan gì tới ta!”

Ninh Dạ nhìn Lâm Nhược Nhi, ánh mắt Lâm Nhược Nhi vô thức liếc sang một hướng, nhìn theo phía ánh mắt của Lâm Nhược Nhi, Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Hóa ra là ngươi?”

Mọi người nghe lời, nhìn về phía Ninh Dạ.

Vị đại phu nhân cả kinh, xông thẳng tới tóm lấy cổ áo con thứ hai: “Nhất Chí? Là ngươi?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Gian phu của Lâm Nhược Nhi là Cố Nhất chí?

Cố Nhất Chí sốt sắng: “Không phải con! Ca ca, ca nói vài lời đi.”

Sắc mặt Cố Nhất Hiên vẫn tái xanh.

Thấy hắn như vậy, Cố Nhất Chí hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn đột nhiên hét lớn: “Đâu phải chỉ mình ta, ca ca của ta cũng tham gia!”

Đại phu nhân và Cố Tiêu Tiêu hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

Cố Nhất Hiên cuống lên: “Ngươi nói linh tinh gì đấy? Không liên quan gì tới ta! Mẹ, đệ đệ đang hãm hại con!”

Ninh Dạ thở dài: “Chẳng trách Cố lão gia tử không chịu để lộ chuyện này. Gia môn bất hạnh, chỉ có thể nuốt hàm răng đã gãy vào bụng, không ngờ ngược lại dẫn tới họa sát thân.”

Hai huynh đệ họ Cố nghe vậy càng lo lắng, Cố Nhất Hiên tức giận mắng: “Đều là vì ngươi, lai mượn ngươi lo chuyện vô bổ? Lão già ấy chết thì chết thôi, huynh đệ chúng ta thừa kế sản nghiệp, hàng năm vẫn sẽ tiến cống cho Hắc Bạch thần cung, việc gì ngươi phải lo chuyện bao đồng?”

Cố Nhất Chí thì quỳ sụp xuống người đại phu nhân: “Mẹ ơi, cứu con, mọi chuyện đều do ca ca đưa ra.”

Đại phu nhân đã đờ đẫn.

Bà ta đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn Ninh Dạ, ôm chặt lấy y: “Ninh tiên trưởng, ta chỉ có hai đứa con trai thôi, bọn chúng không thể chết được, chúng mà chết Cố gia ta sẽ tuyệt hậu.”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ phụ trách điều tra, xử lý ra sao phải xem bên trên giải quyết thế nào.”

Lão phu nhân tuyệt vọng, đột nhiên ôm lấy bắp đùi Khổng Triêu Thăng: “Khổng tiên trưởng, van xin ngài, đừng để con trai ta chết. Tất cả đều là lỗi của ta.”

Gương mặt Khổng Triêu Thăng tái nhợt.

Tâm trạng của hắn cũng rất không tốt.

Không phải vì chuyện Cố gia mà là vì vừa rồi hắn đã báo cáo kết luận của mình.

Bây giờ Ninh Dạ lật lại bản án khiến cho Khổng Triêu Thăng mất hết thể diện, khi nhìn sang phía Ninh Dạ, sắc mặt hắn cũng rất khó coi.

Lúc này, Khổng Triêu Thăng, lão phu nhân và hai tên công tử Cố gia cùng căm hận Ninh Dạ lo chuyện bao đồng.

Đối với Khổng Triêu Thăng, rõ ràng chuyện Cố phủ lần này đã khiến hắn mất hết thể diện.

Chính vì vậy, lúc này hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ninh sư đệ, có thể nói chuyện riêng không?”

Ninh Dạ trả lời: “Nếu sư huynh muốn biện hộ cho hai đứa con của Cố gia, vậy tốt nhất nên nói với vị cô nương của Cố gia này.”

Y hất cằm sang phía Cố Tiêu Tiêu.

Khổng Triêu Thăng đờ người, quay sang nhìn đại phu nhân.

Đại phu nhân hiểu ý của hắn, ôm lấy con gái: “Tiêu Tiêu, đại nương chỉ có hai người con trai, con không thể để ca ca của con chết được!”

Cố Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn đại phu nhân: “Vậy cha con nên chết ư?”

Đại phu nhân cuống lên: “Thế con cũng không thể để Cố gia tuyệt tự được!”

Cố Tiêu Tiêu hét lớn: “Ta cũng là con gái Cố gia!”

Đại phu nhân giậm chân nói: “Con thì đã là gì? Con chỉ là con gái! Ta hiểu rồi, ngươi định hại chết hai ca ca của ngươi, để một mình ngươi kế thừa gia nghiệp, đúng không?”

Bà ta qay sang nói với nhị phu nhân: “Tâm Bình, ngươi sinh ra nó, tốt nhất là ngươi khuyên nó đi.”

Nhị phu nhân là người tính cách nhu nhược, chỉ biết khóc lóc, không nói gì.

Tính cách Cố Tiêu Tiêu lại cực kỳ cứng rắn, dù chết không cúi đầu.

Chuyện này khiến Khổng Triêu Thăng cũng nhíu mày.

Hiển nhiên, chỉ cần cô gái này của Cố gia không chịu cúi đầu, vậy chuyện này phải vạch trần.

Nghĩ tới đây, Khổng Triêu Thăng cũng thấy lo lắng, bèn nói: “Cố cô nương, chuyện này mà lan truyền sẽ rất bê bối, cô thật sự không quan tâm tới danh dự của lệnh tôn ư?”

Đại phu nhân vội nói: “Đúng đúng đúng, nghe lời tiên trưởng đi. Cả tiên trưởng cũng ủng hộ, chuyện này cứ để mình Lâm Nhược Nhi gánh tội là được, không cần gây thêm chuyện.”

Nhưng Cố Tiêu Tiêu vẫn rất cứng rắn: “Không được, ta không thể để cha mình chết vô ích được!”

Quả nhiên là cô nương kiên cường, Ninh Dạ càng có hảo cảm với Cố Tiêu Tiêu.

Nhưng y biết, Cố Tiêu Tiêu có cố gắng nữa cũng vô dụng.

Hắc Bạch thần cung am hiểu nhất là đổi trắng thay đen, khi đã có mặt ở đây, nếu không muốn chuyện này xảy ra, vậy việc có khả năng nhất là....

Ninh Dạ đã nghĩ tới hậu quả.

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ không nhịn được truyền âm nói: “Nếu ngươi thật sự muốn đòi lại công bằng giúp cha ngươi, vậy cứ nói thẳng mình đồng ý từ bỏ quyền thừa kế gia nghiệp, như vậy sẽ tự có người báo lên giúp ngươi.”

Cố Tiêu Tiêu ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 126: Cố Phủ 5



Trong ánh mắt như đã hạ quyết tâm, cô lớn tiếng nói: “Cố Tiêu Tiêu chỉ là một cô gái, đồng ý từ bỏ quyền thừa kế gia nghiệp. Còn việc bẩm báo chuyện này tự có bô lão trong nhà quyết định, Cố Tiêu Tiêu có thể tạm thời không tham dự.”

Nghe cô nói vậy, Khổng Triêu Thăng lập tức biến sắc.

Mẹ nó chứ!

Hỏng rồi!

Quả nhiên mấy ông lão của Cố gia lập tức hưng phấn.

Bọn họ là thúc bá huynh đệ của Cố Duyên Bình, Cố Duyên Bình có con gái, đương nhiên bọn họ không có tư cách kế thừa gia sản.

Nhưng bây giờ hai đứa con trai của ông ta phạm tội, Cố Tiêu Tiêu tự nguyện từ bỏ gia sản, vậy chẳng phải mình sẽ...

Lúc này suy nghĩ của mấy lão già lập tức thay đổi.

Đại phu nhân cũng ý thức được có điểm không đúng, nhìn về phía mấy lão già kia.

Mấy lão già này cũng là phường gian xảo, lao nhao nói: “Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta xin cáo lui trước.”

Ai nấy trực tiếp rời khỏi.

Không cần phải hỏi, chân trước bỏ đi khỏi, e là chân sau đã trực tiếp bẩm báo lên trên.

Lần này ngay cả Khổng Triêu Thăng cũng chẳng thể ngăn được, vừa lo lắng vừa tức giận nhưng lại chẳng có cách nào.

Cuối cùng đành căm tức trừng mắt với Ninh Dạ, dẫn Lữ Dực rời khỏi.

Thấy tình hình như vậy, Ninh Dạ thầm thở dài.

Cuối cùng vẫn không nhịn được!

Cho dù ở thế giới nào, người làm việc thường bị người không làm việc ghen tị, thù hận.

Không chỉ vì đố kỵ, mà còn vì chặn đường.

Dù sao một người xuất sắc thường được xây dựng trên cơ sở người khác không xuất sắc, đặc biệt là trong tình huống như hiện tại.

Ninh Dạ không muốn gây thù hận trong Hắc Bạch thần cung, nhưng chỉ cần y còn làm việc, còn lòng chính nghĩa như vậy, sẽ có lúc ây ra thù hận, cho dù có nhân nhượng cũng vô dụng.

Nhưng, Ninh Dạ không hối hận.

Con người sống trên đời, có việc nên làm, có việc không nên làm.

Bất tri bất giác, Ninh Dạ đã bước khỏi làn sương mù sau thảm án diệt môn, càng lúc càng bình tĩnh sáng suốt.

Thời khắc này, chuyện ở đây đã xong, Ninh Dạ xoay người đi khỏi.

Vừa ra khỏi Cố gia được một đoạn, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên chạy từ sau tới.

“Ninh tiên trưởng.”

Ninh Dạ dừng nhân nhìn lại.

Cố Tiêu Tiêu chạy tới, bái Ninh Dạ một cái: “Lần này gia môn bất hạnh, cảm tạ tiên trưởng đã bảo vệ lẽ phải, còn cảm tạ tiên trưởng đã nhắc nhở.”

Vừa nói, nước mắt vừa tuôn trào, sắp nhỏ xuống.

Ninh Dạ nói: “Không cần khách khí, ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ của sư môn thôi.”

Cố Tiêu Tiêu lại nói: “Khổng tiên trưởng cũng tới để hoàn thành nhiệm vụ của sư môn nhưng lại không quan tâm tới chính nghĩa. Thực ra làm như ngài ấy mới là bình thường.”

Ninh Dạ cười khẽ: “Ngươi hiểu rõ đấy.”

Cố Tiêu Tiêu lẩm bẩm: “Tuy tiểu nữ là con gái trong nhà giàu nhưng cũng từng chứng kiến tình thế gian nan nơi trần thế. Trong giới tiên nhân có mấy ai chịu bảo vệ chính nghĩa? Trong lòng bọn họ chỉ có bản thân mình, chỉ có đại đạo, chứ rất coi thường dân chúng. Cho dù hàng năm phụ thân tiến cúng cho thần cung nhưng nếu không có Ninh tiên trưởng, chẳng phải vẫn chết oan chết uổng ư? Chỉ có điều chuyện này đã làm liên lụy tới tiên trưởng, khiến ngài bị đồng môn căn hận.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Đúng là một cô gái sáng suốt hiếm thấy, ta không sao, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt là được. Nói lại thì, ta cũng là người đưa ra ý tưởng không hay cho ngươi, nếu ngươi từ bỏ quyền thừa kế gia sản, e là sau này ngươi và mẫu thân ngươi sẽ phải sống khổ sở rồi.”

Cố Tiêu Tiêu không hề để ý: “Mẹ con tiểu nữ không phải kẻ ngốc, còn tích cóp được một chút. Những bô lão trong tộc muốn có được sản nghiệp của nhà ta thì cần ta gật đầu, cũng không dám bạc đãi ta.”

“Tốt nhất là vậy.” Ninh Dạ quay người định đi khỏi.

Cố Tiêu Tiêu gọi y lại, lấy một cặp ngọc mã ra: “Ninh tiên trưởng, Linh Chi mã này do phụ thân ta hao bao công sức mới lấy dược, tuy không phải thiên tài địa bảo nhưng cũng là tài nguyên tu luyện hiếm thấy, vừa tìm được ở chỗ hai ca ca...”

Nói tới đây cô lại nghẹn ngào.

Cố Tiêu Tiêu bèn nhét Linh Chi mã vào tay Ninh Dạ: “Xin tặng tiên trưởng thứ này để bày tỏ tâm ý.”

Chi mã là tài nguyên phụ trợ tu hành, nghe nói nó sinh trưởng ở nơi hoang dã, tuy là cỏ cây nhưng sinh ra đã biết đi, chạy nhanh như điện. Chi mã có nhiều loại, Linh Chi mã khi chạy sẽ phát ra tiếng chuông, vì vậy có cái tên này.

Vật này rất khó kiếm, đối với Ninh Dạ, nó cũng là bảo vật hiếm thấy, lúc này thấy Cố Tiêu Tiêu tặng cho mình, y không khỏi động lòng: “Đây là bảo vật...”

Cố Tiêu Tiêu nói: “Nếu ngài không lấy, những bô lão trong nhà cũng sẽ chia nhau, dẫu sao cũng chẳng tới tay ta.”

Ninh Dạ nghe vậy ngẩn ra, biết cô cũng chẳng có hảo cảm gì với mấy ông lão trong nhà, bèn gật đầu nói: “Nếu đã thế, ta xin nhận. Coi như nhận lễ của ngươi, nợ ngươi một ân tình, sau này có gì cần có thể tới tìm ta.”

Cố Tiêu Tiêu bèn nói: “Nếu thế, tiểu tữ có một yêu cầu hơi quá đáng.”

Mẹ nó, ngươi biết cách thuận thế leo trèo nhỉ.

Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.

Cố Tiêu Tiêu xấu hổ tới đỏ mặt: “Tiểu nữ mới tu tiên, muốn xin tiên trưởng nhận tiểu nữ làm đồ đệ.”

Ninh Dạ cũng vui vẻ đáp lời: “Ta chỉ mới cảnh giới Tàng Tượng, bản thân còn là đệ tử, làm sao nhận đồ đệ được. Theo quy định của tông môn, chưa tới Hoa Luân, không thể nhận đệ tử.”

Nghe nói vậy, trong lòng Cố Tiêu Tiêu đau xót, nước mắt lại tuôn rơi.

Thấy cô như vậy, trong lòng Ninh Dạ hơi động, bật thốt lên: “Có điều... không phải không có cách nào.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 127: Xá Thân Đạo 1



“Ài, sao ngươi phải nhiều chuyện như vậy?”

Trên đường trở về, Thiên Cơ ra vẻ lão luyện giáo huấn Ninh Dạ.

Hiếm lắm mới có cơ hội dạy dỗ Ninh Dạ, chuyện này khiến Thiên Có cảm thấy rất sảng khoái.

“Chưa chắc đã là nhiều chuyện. Thiên Cơ môn bị hủy diệt, những người may mắn sống sót như chúng ta không chỉ có nghĩa vụ báo thù cho tông môn mà còn trọng trách xây dựng lại môn phái. Cố Tiêu Tiêu là người không tệ, có lẽ sau này sẽ trở thành người phục hưng môn phái.” Ninh Dạ trả lời.

Y không thể nhận Cố Tiêu Tiêu làm đệ tử nhưng có thể lựa chọn một cách mạo hiểm khác - đề nghi cô tới bái một người tên là Thiên Cơ Tử làm sư phụ.

Còn Thiên Cơ Tử này, đương nhiên chính là Thiên Cơ.

Ninh Dạ định thông qua Thiên Cơ nhận Cố Tiêu Tiêu làm đồ đệ, truyền thụ bí pháp Thiên Cơ môn.

Thiên Cơ lập tức nhìn ra suy nghĩ của Ninh Dạ: “Hừ, rõ ràng ngươi đang tìm lý do.”

“Cứ coi là vậy đi.” Ninh Dạ cũng biết không lừa được bản thân: “Nhưng dù sao lý do này cũng hợp lý, đúng không?”

“He he he he.” Thiên Cơ cười khằng khặc quái dị: “Không ngờ ta đường đường là quái vật mà lại nhận đệ tử. Tương lai ta chính là người dẫn dầu phục hưng Thiên Cơ môn, ngươi đặt tên đúng là nhìn xa trông rộng!”

“Cả nghĩ quá rồi đấy, ngoan ngoãn tu luyện Thiên Cơ tâm pháp mà ta dạy ngươi đi, đừng để chỉ có tu vi Hoa Luân chứ không có chiến lực Hoa Luân.” Ninh Dạ lạnh lùng chế nhạo.

Thiên Cơ tức giận giơ chân lên: “Ngươi nói cái gì, đến đây, ngươi với ta đại chiến ba trăm hiệp.”

“Chúng ta không cần đại chiến, chẳng phải đằng trước có chuyện rồi à?” Ninh Dạ hất cằm về phía trước.

Xa xa, trên con đường nhỏ trong rừng, Khổng Triêu Thăng đang đứng yên ở đó.

Thấy Ninh Dạ đi tới, Khổng Triêu Thăng nói: “Đã báo tin lên trên, ta chưa về núi mà sư phụ đã đưa thư mắng ta một trận, nói ta làm người mất mặt.”

Ninh Dạ không đáp lời.

Khổng Triêu Thăng đi tới: “Rõ ràng ta đã phán quyết, ngươi cứ nhất quyết sinh sự, gây thêm phiền phức cho ta, còn làm cho sư phụ mắng chửi ta. Ninh sư đệ, ngươi bỏ đá xuống giếng như vậy, thật sự rất quá đáng.”

Nói xong, hắn giơ thanh kiếm lớn sau lưng lên: “Ta thì không quá đáng thế, hai bên là đồng môn, ta không giết ngươi, chỉ dạy dỗ ngươi một chút, cho ngươi biết sau này đừng lo việc bao đồng. Vậy thì.... đánh gãy hai chân ngươi thôi.”

Nghe hắn nói thế, Ninh Dạ lại vui vẻ.

Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi rất may mắn, lần này ta cũng không giết ngươi, nếu ngươi đã định đánh gãy hai chân ta, vậy ta cũng báo đáp như vậy là được.”

Sau chuyện Vấn Thiên thuật, Ninh Dạ đã rút kinh nghiệm xương máu, không tùy ý giết người ở nơi đã công khai tung tích.

Vì vậy y nói câu này rất thật lòng.

Tiếc là lời thật lòng chẳng được người ta tiếp nhận, Khổng Triêu Thăng đã tức giận tới mức run rẩy.

Tuy tu vi của hắn chỉ có tầng thứ sáu nhưng Xá Thân Đạo của Toái Tâm Nhân Ma đã đạt tới tiểu thành, chiến lực thực tế không hề kém. Ninh Dạ chỉ mới tầng thứ tư mà dám lớn tiếng với hắn, đúng là hung hăng, ngông cuồng tới cực điểm.

Trong lòng phẫn nộ, hắn không nói thêm lời nào, cự kiếm xé gió bay tới, một luồng kiếm quang khổng lồ đánh về phía Ninh Dạ.

Kiếm thế lạnh lẽo, tốc độ lại chẳng hề chậm, trong thế công này có kẽ hở cực lớn.

Đối diện với kẽ hở này, Ninh Dạ chẳng những không tấn công mà còn lui lại, một vầng mặt trời bay lên không trung, phát động Nhật Luân kính khiến ánh mắt Khổng Triều thăng phủ kín ngũ sắc, đồngt hời một lá bùa xuất hiện trên người.

Ánh kiếm quét ngang dư dải lụa, kiếm quang chém xuống làm từng luồng hào quang sặc sỡ khuấy động.

Khổng Triêu Thăng nhanh chóng nhảy lên, như cự thú giáng từ trên trời xuống, múa thanh kiếm lớn chém liên tiếp về phía trước. Ninh Dạ né tránh, thanh kiếm lớn lưu lại một kẽ nứt dài dưới đất.

Chỉ trong phút chốc, Khổng Triêu Thăng đã chém liền mười ba kiếm, mỗi kiếm đều mạnh mẽ hùng hồn, uy lực vô song. Nhưng Ninh Dạ chỉ phòng thủ chứ không tấn công, Nhật Luân chuyển động ánh sáng chiéu rọi bóng người, ép Khổng Triêu Thăng không thể không nheo mắt lại, cố gắng tìm kiếm tung tích của Ninh Dạ.

“Thằng hèn!” Khổng Triêu Thăng gào lên: “Chẳng phải ngươi nói sẽ đánh gãy hai chân ta à? Chạy làm gì? Thất Sát đao của ngươi đâu? Sao không dùng?”

“Xoạt!

Lại xuất kiếm quét ngang bầu trời.

Ninh Dạ lại thi triển phù pháp, thân hình như bông liễu lướt theo làn gió, mượn kiếm phong lui lại, miệng nói: “Người dùng Xá Thân đao, tự xá thân mình, toàn thân từ trên xuống dưới không có bất cứ nhược điểm hay chỗ yếu nào, có thể vứt bỏ bất cứ thân thể nào. Nếu ta phản kích mới là rơi vào tròng của ngươi.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 128: Xá Thân Đạo 2



“Quả nhiên ngươi hiểu rất rõ, Xá Thân đạo của ông đây chính là khắc tinh của Sát Thân đao!” Khổng Triêu Thăng cười lớn, lại vung kiếm.

Đúng như Ninh Dạ đã nói, điểm đáng sợ của Xá Thân đạo chính là không sợ bị tấn công.

Năm xưa khi Toái Tâm Nhân Ma vừa xuất đạo từng một mình giao chiến với cả Hắc Phong Cửu Ma, bị chém chín chín tám mươi mốt đao, toàn thân từ trên xuống dưới không có mảng da miếng thịt nào còn hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng chính Hắc Phong Cửu Ma lại là người chết. Hắn đã từng đại chiến với Bàn Hoa Sơn Chủ, bị Ngũ Sắc Kỳ Bàn Hoa hút máu, cắt gân, rút xương nhưng cuối cùng vẫn là Toái Tâm Nhân Ma, còn từng giao chiến với Vô Bi Thượng Nhân, bị hắn cứt đứt chi, móc lưỡi, đâm mù mắt, róc mũi, nhưng vẫn sống sót, ngược lại gia nhập Hắc Bạch thần cung, trở thành Tứ Cửu Nhân Ma nổi danh ngang với Vô Bi Thượng Nhân.

Mãi tới tận bây giờ, Toái Tâm Nhân Ma vẫn không có trái tim, không phải vì hắn không thể khôi phục mà là hắn hoàn toàn vứt bỏ.

Đối với hắn, cơ thể không đáng để lo.

Chưởng giáo Hắc Bạch Tử đã từng nói, tương lai trong Tứ Cửu Nhân Ma, người có tiền đồ nhất, có thành tựu phi phàm nhất, có cơ hội đạt tới đại đạo nhất, chính là Toái Tâm Nhân Ma.

Đương nhiên Khổng Triêu Thăng chưa tu luyện tới mức độ đó, nhưng hắn có Xá Thân đạo tiểu thành, đã đủ giải thoát tất cả đau đớn trên cơ thể, vết thương bình thường hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn. Nếu có ai nghĩ rằng đánh hắn vài chiêu là khiến hắn bị thương, năng lực chiến đấu giảm sút, vậy là sai hoàn toàn.

Chính vì vậy, Ninh Dạ không hoàn thủ.

Sát Thân đao tuy mạnh nhưng điểm lợi hại là góc độ tấn công ở mọi nơi trên cơ thể nhưng còn chưa tới mức một đòn giết địch. Nếu cường công, dùng công đối công, bên phải chịu xui chắc chắn là y, cũng vì vậy, Sát Thân đao bị Xá Thân đạo khắc chế.

Vì vậy y chỉ né tránh.

Kiếm của Khổng Triêu Thăng càng lúc càng mãnh liệt cường hãn, chỉ tấn công không phòng thủ, hoàn toàn không để ý tới bản thân mình.

Vốn dĩ tu vi của hắn cao hơn Ninh Dạ, bây giờ còn chiếm được lợi thế, Ninh Dạ chỉ dùng phù chú gắng gượng chống đỡ. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng thất thủ.

Lúc này Khổng Triêu Thăng lại xuất kiếm chém liên tiếp, múa khắp bốn phương, cực kỳ bá đạo, bao phủ bốn phương tám hướng xung quanh Ninh Dạ. Ninh Dạ không còn chỗ nào để né tránh, Kim Quang phù bị một chiêu kiếm đánh tan, dư uy chưa dứt, vẫn rất mạnh mẽ đánh về phía hai chân Ninh Dạ.

Đã nói chém hai chân ngươi, thì ta sẽ chém hai chân ngươi.

Xoạt!

Kiếm quang lướt qua đùi Ninh Dạ, không ngờ lại hóa thành tàn ảnh đầy trời.

Ảo ảnh?

Khổng Triêu Thăng ngơ ngác.

Khi đọ sức vừa rồi tuy Ninh Dạ sử dụng Nhật Luân kính nhưng chỉ dùng để che mắt hắn, khiến hắn nhìn nhận sai lệch nhưng chưa từng sử dụng bất cứ ảo thuật nào.

20231225133602-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 129: Truyền Kinh 1



Rầm một tiếng, Ninh Dạ kéo hắn va vào một tảng đá lớn, Khổng Triêu Thăng tu luyện Xá Thân đạo, không có cảm giác đau đớn, nhưng đầu óc vẫn choáng váng, tay hơi lỏng ra, kiếm đã rơi mất.

Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm, tiếp tục kéo hắn chạy vào trong rừng, hoàn toàn không cho Khổng Triêu Thăng cơ hội trốn thoát, chỉ kéo hắn chạy, va lung tung khắp nơi, lần lượt đập vào bụi cỏ, cây gỗ to, cây gỗ nhỏ, thậm chí vũng bùn, dòng suối...

Lữ Dực đuổi liền mười dặm, cuối cùng cũng thấy Ninh Dạ và Khổng Triêu Thăng gần con sông nhỏ.

Chỉ thấy Khổng Triêu Thăng nằm dưới đất, sắc mặt xám xịt, thân hình như đang choáng váng, ngây ngốc nhìn bầu trời. Hắn đã bị thương, nhưng những vết thương này đều không quan trọng, thứ thật sự bị thương là tâm hồn - Ninh Dạ cầm Lưu Ảnh thạch, tè lên mặt Khổng Triêu Thăng.

Khi Lữ Dực đuổi tới nơi, Ninh Dạ đã xong việc.

Y vừa kéo quần vừa nói: “Ta nghĩ lại rồi, tạm thời để lại hai chân cho ngươi, ta đổi cách trừng phạt khác, tiện đây ghi lại làm kỷ niệm. Nếu lần sau ngươi còn tới gây sự với ta hay nhờ người khác gây sự với ta, nói chung chỉ cần ta cảm thấy ngươi gây rối sau lưng ta, vậy ngươi phải cản thận có lẽ người trên Cửu Cung sơn đều được thấy hình ảnh ngươi uống nước tiểu của ta.”

Sau chuyện Cổ Tuyền trấn, rõ ràng phương thức xử lý vấn đề của Ninh Dạ đã trưởng thành hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ không sử dụng bất cứ sức mạnh ẩn giấu nào đánh bại một đối thủ có tu vi cao hơn bản thân, khả năng chiến đấu cũng mạnh hơn mình - ảo thuật là dùng Nhật Luân kính và Phù Thế châu, không dùng tới Khi Thiên thuật.

Tuy đây không phải chiến thắng bằng thực lực mà là chiến thắng bằng chiến thuật. Nhưng chiến thuật vốn là phương pháp cần thiết để bù đắp khuyết thiếu về mặt thực lực.

Khi chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, chiến thuật cũng không có ý nghĩa. Nhưng khi chênh lệch thực lực giữa hai bên không phải như trời với vực, chiến thuật lại cực kỳ ý nghĩa.

Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, Ninh Dạ chỉ có thể đựa vào thứ này.

Chuyện Khổng Triêu Thăng coi như kết thúc.

Người tu tiên luôn coi thể diện lớn hơn trời, không vì địa vị mà còn vì vận hành pháp lực, vị trí khí cơ. Bằng không khi hai bên đối chọi, đối mắt cho một câu ‘ngươi bị khỉ đánh cho’, ‘con gái ngươi bị Ngưu Lang ngủ cùng’, làm cho tâm thần hỗn loạn, khí cơ bất ổn, thi pháp bất ổn còn là nhẹ, động một chút là có nguy cơ cắn ngược lại bản thân.

Chính vì vậy người tu tiên cũng phải rèn luyện tâm cảnh, các vị đại năng thường có trái tim cứng rắn không hề lay động, mặc gió táp mưa sa, ta vẫn đứng yên bất động - dù sao con đường tu tiên rộng lớn mênh mông, ai không có mấy chuyện xấu kia chứ?

Đáng tiếc, không trái tim cứng rắn thường mang ý nghĩa lòng dạ sắt đá, da mặt dày, chưa biết có nổi giận lôi đình khi chuyện xấu của mình bị vạch trần không nhưng rõ ràng những người như vậy thường hay coi thường dân chúng.

Còn tới hàng tiểu bối, không có năng lực tâm cảnh như vậy, tốt nhất là đừng dính vào chuyện xấu, có gặp cũng phải cố giấu.

Vì vậy chỉ cần Khổng Triêu Thăng không tự tìm đường chết, để lại thiếu hụt về mặt tâm linh, chắc chắn hắn sẽ không gây sự. Mà hắn không gây sự, Lữ Dực cũng không tới làm phiền.

Chuyện bất ngờ duy nhất là không ngờ thần cung lại thưởng thêm cho y - xem như khen thưởng y làm việc hiệu quả, cởi bỏ oan khuất cho Cố Duyên Bình.

Phần thưởng là một bình Nguyên Dương đan, thứ này là dược liệu phụ trợ tu luyện khá quý giá trong cảnh giới Tàng Tượng. Bây giờ Ninh Dạ đã hiểu vì sao Lạc Cầu Chân lại chăm chỉ phá án như vậy.

Lập công cũng là một cách tốt để nhận được tài nguyên.

Nếu không phải Ninh Dạ có quá nhiều chuyện phải làm, có lẽ y sẽ xem xét việc tìm một chức vụ trong Hắc Bạch thần cung, ví dụ như Giám Sát đường, làm cộng sự với Lạc Cầu Chân.

Nghĩ đến thôi đã thấy k1ch thích rồi.

Nhưng Ninh Dạ không theo đuổi k1ch thích, y theo đuổi ổn thỏa, đương nhiên không tìm thêm chuyện cho mình.

Tiếc là lần này tới Cố phủ không thể tiếp xúc với người trong ma môn, Ninh Dạ cảm thấy rất tiếc nuối.

Những ngày tiếp theo, y vẫn tu luyện.

Đã có Nguyên Dương đan, tài nguyên ngoài sáng của Ninh Dạ đã đủ, chuyện này khiến tốc độ tiến bộ của hắn rất nhanh chóng.

Chớp mắt đã vài tháng trôi qua, tu vi của Ninh Dạ cũng bước lên tầng năm một cách thuận lợi.

————————————————————

Bên ngoài Chấp Tử thành, trong một trang viên nho nhỏ, Cố Tiêu Tiêu đang ngồi khoanh chân hít thở vận công.
 
Back
Top Bottom