Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 130: Truyền Kinh 2



Sau khi vận công một chu thiên, Cố Tiêu Tiêu thở ra một luồng trọc khí, đứng thẳng người dậy, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Không tệ, tiểu nha đầu tiến bộ rất nhanh, bây giờ ngươi đã chính thức là Tàng Tượng sơ kỳ.”

‘Sư phụ?” Nghe nói như vậy, Cố Tiêu Tiêu rất vui vẻ.

Nhìn bốn phía xung quanh nhưng vẫn không thấy bất cứ bóng người nào, gương mặt cô lại xụ xuống.

“Sao vậy?” Thiên Cơ hỏi.

Cố Tiêu Tiêu vò vạt áo: “Sư phụ còn không chịu hiện thân gặp mặt, đồ nhi không vui.”

Thiên Cơ bèn mỉm cười quái dị: “Đừng vội, đừng vội. Thân phận của ta mẫn cảm, không tiện gặp người khác, ngươi biết mà.”

“Biết rồi, con sẽ không nói với người ngoài. Nhưng sư phụ không thể tránh mặt mãi được, phải không? Vạn nhất tương lai có ngày con gặp người trên đường nhưng lại không biết người, chẳng phải bất kính lắm sao?” Cố Tiêu Tiêu làm nũng, đáng tiếc không thấy được người đang nói chuyện với mình, vẻ yêu kiều của cô cũng chẳng tác dụng gì.

Thiên Cơ lại cười vài tiếng: “Tới khi tu vi của ngươi hợp cách, sẽ có lúc gặp mặt. Đúng rồi, bây giờ cuộc sống của ngươi có gặp khó khăn gì không?”

“Còn may.” Cố Tiêu Tiêu trả lời: “Các bô lão trong gia tộc chia cho mẹ con chúng con ruộng vườn này, cho chút bạc và đồng ruộng, tuy không giàu có nhưng không vấn đề gì, ít nhất không phải lo chuyện cơm áo.”

Sau khi trả lời câu này, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên nhận ra điều gì, con mắt lấp lánh: “Ơ? Chẳng phải sư phụ không biết tình hình của con à? Sao lại hỏi câu này?”

Thiên Cơ đờ ra.

Cố Tiêu Tiêu đã cười hì hì: “Người không hỏi vì mình, có phải hỏi thay Ninh công tử không? Ninh công tử đến rồi à?”

Thiên Cơ hừ một tiếng: “Ngoan ngoãn tu hành đi, đừng nghĩ linh tinh.”

Cố Tiêu Tiêu lại gọi vài tiếng, thấy không ai trả lời, biết sư phụ đã đi, đành thẫn thờ thở dài một tiếng.

Bên ngoài trang viên.

Ninh Dạ nhìn Cố Tiêu Tiêu, mỉm cười thỏa mãn: “Có thể phát hiện manh mối chỉ trong một câu nói, cô gái này cũng thông minh đấy. Chẳng trách tu luyện Thiên Cơ tâm pháp tới tầng hai nhanh như vậy, thiên phú cũng tốt.”

Vốn y chỉ định tùy tiện nhận một đệ tử, truyền thụ y bát Thiên Cơ môn, không ngờ lại là một tiểu thiên tài.

Thiên Cơ cũng nói: “Đúng là cô gái này không tệ, có lẽ không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở thành trợ thủ tốt cho ngươi.”

Nhưng Ninh Dạ lại do dự: “Chuyện ta đang làm quá mức nguy hiểm. Nếu có thể, đừng kéo cô ấy vào thì hơn. Nếu có ngày ta làm hỏng chết, chết trận, giữ lại cô ấy thì ít nhất cũng lưu lại mồi lửa cho Thiên Cơ môn.”

Thiên Cơ hừ một tiếng: “Ngươi lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng ôm vào người,. Ngươi nghĩ làm vậy là chịu trách nhiệm chứ không hiểu đây là tước đoạt cơ hội lựa chọn của người khác. Cô gái này được ngươi rửa oan, lại có thể bước lên con đường tiên đạo, đây là cơ hội bao nhiêu người cầu còn chẳng được. Đây là may mắn của cô ấy, còn nguy hiểm là thứ mà vận mệnh đưa đẩy ứng với vận may. Ngươi cưỡng ép bảo vệ e rằng ngược lại chặt đứt con đường của cô ấy. Thiên đạo cũng có nhân quả, nếu không trả giá, lấy đâu ra thu hoạch? Huống chi nếu cô ấy không cống hiến gì cho Thiên Cơ môn thì làm sao tính là đệ tử Thiên Cơ môn được?”

Ninh Dạ nghe vậy ngạc nhiên: “Vậy nếu chuyện này khiến cô ấy mất mạng thì sao?”

Thiên Cơ bèn nói: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn rõ sinh tử ư? Đối với phàm nhân thì sinh tử là chuyện bình thường. Cho dù không bước vào tiên đồ, chẳng lẽ làm phàm nhân lại an toàn à?”

Thiên Cơ nói xong câu này, Ninh Dạ không khỏi nhớ lại cảnh ngộ của người dân ở Cổ Tuyền trấn, y thở dài một tiếng: “Ngươi nói đúng, cuối cùng vẫn do ta tự cho là đúng. Nhưng bây giờ thực lực của cô ấy còn thấp, tạm thời không có tác dụng gì...”

“Chẳng phải ngươi mới Tàng Tượng sơ kỳ đã hạ độc gi ết chết hơn trăm đệ tử Hắc Bạch thần cung rồi à?” Thiên Cơ hỏi ngược lại.

“Đâu thể so sánh được? Ít nhất ta còn có kinh nghiệm tu hành ba năm.”

“Nếu ta nhớ không sai, khi ngươi còn ở Thiên Cơ môn cũng dùng cảnh giới Tàng Tượng diệt trừ một tên ma môn cảnh giới Hoa Luân?”

Ninh Dạ bất đắc dĩ: “... Đúng là ta cho ngươi biết quá nhiều rồi.”

Thiên Cơ cất tiếng cười kỳ quái: “Dạ dày chứa được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm. Nếu ngươi không chịu tìm chút chuyện cho cô gái này làm, ngược lại cô ấy sẽ nghĩ ngươi coi cô ấy như người ngoài.”

“Nói cũng đúng, nhưng ngươi cảm thấy bây giờ ta có thể tìm việc gì cho cô ấy làm?”

20231225133647-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 131: Động Cơ Của Phản Đồ 1



Thiên Cơ lục là chiến pháp huyền tu chính thống của Thiên Cơ môn.

Tuy Thiên Cơ môn nổi tiếng về bói toán cơ quan trận pháp nhưng môn phái lụi tàn, những cơ quan trận pháp tuyệt thế cổ kim và Cửu Đại Thần Thuật đều đã biến mất không còn tung tích, ngược lại Thiên Cơ chiến pháp còn giữ được khá nhiều.

Thiên Cơ chiến đạo tuân theo đặc tính nhất mạch tương truyền của thượng cổ, bác đại tinh thâm, huyền ảo sâu sắc, khi xuất thủ không chú trọng vào ác liệt sát phạt, ngược lại tính toán khắp nơi, giỏi về sử dụng thiên thời địa lợi, bên trong lại chia ra nhiều nhánh.

Ninh Dạ dạy Thiên Cơ chiến đạo cho Cố Tiêu Tiêu là mong cô có thể gánh vác trọng trách chấn hưng Thiên Cơ môn.

Thiên Cơ chiến đạo có tất cả bốn mươi chín loại công pháp huyền môn chính tông, mỗi loại lại có sở trường riêng.

Ví dụ như nhị sư huynh Lâm Vũ Phong chủ tu Phong Vũ kiếm đạo, sử dụng Phong Vũ kiếm biến hóa khó lường, vô cùng ảo diệu. Càng trong hoàn cảnh mưa sa gió giật càng phát huy tác dụng, chính vì vậy Lâm Vũ Phong còn kiêm tu thuật Hô Phong Hoán Vũ, nhưng đáng tiếc dưới tác dụng của Hắc Bạch Thiên Địa, nó hoàn toàn không thể phát huy được tác dụng.

Còn ngũ sư tỷ Sơn Nhu chủ tu Phách Sơn Chi Thể, chỉ cần chân còn đặt trên mặt đất, thần lực bất tận, lực lượng cuồn cuộn không dứt, kiêm tu Kim Thân, Đồng Bì Thiết Cốt, đáng tiếc gặp phải Phần Thiên Chi Diễm của Viêm Dung Lão Tổ, có là tinh kinh cũng bị nung chảy.

Còn Ninh Dạ, lúc trước y lựa chọn Nhật Diệu Tâm Công, am hiểu sử dụng ánh sáng bố trí ảo thuật. Chính vì vậy cho dù tự hủy tu vi tu hành lại lần nữa, y vẫn lựa chọn Nhật Phù kinh, Nhật Luân kính, đã có căn cơ từ trước, việc tu hành trở lại của Ninh Dạ cũng nhanh chóng thuận tiện hơn rất nhiều.

Có thể nói mỗi loại công pháp trong Thiên Cơ chiến đạo đều có liên quan rất lớn tới hoàn cảnh, chỉ cần trong hoàn cảnh thích hợp, chiến lực có thể tăng cường, ngược lại sẽ giảm sút.

Còn Cố Tiêu Tiêu, lựa chọn của cô nằm ngoài dự đoán của Ninh Dạ.

“Vô Cực đạo? Không ngờ cô ấy lại chọn thứ này?” Ninh Dạ la lên thất thanh.

Vô Cực đạo là thứ huyền ảo phức tạp nhất trong Thiên Cơ chiến đạo, đặc điểm lớn nhất là thi pháp từ hư vô, vận dụng theo tâm ý, yêu cầu cực cao đối với ngộ tính. Chính vì vậy nó là thứ duy nhất không có yêu cầu về hoàn cảnh, bởi vì Vô Cực đạo có thể lợi dụng bất cứ hoàn cảnh nào.

Chưởng giáo Thiên Cơ môn, Tân Nhiễm Tử chủ tu chính là Vô Cực đạo, đây là công pháp sánh bước với các chưởng giáo Thiên Cơ môn, cũng chỉ có Vô Cực đạo mới có thể điều động Thiên Cơ côn.

Cố Tiêu Tiêu không biết mình đang học công pháp của Thiên Cơ môn, việc lựa chọn Vô Cực đạo chỉ đơn giản là mong muốn của bản thân cô.

Đối mặt với kết quả này, Ninh Dạ chỉ có thể nói đây là thiên ý - bởi vì có một việc đang cần người tinh thông Vô Cực đạo mới thực hiện được.

Mọi việc đều như được định sẵn trong cõi u minh, khiến Ninh Dạ không thể không thở dài than một lời tạo hóa trêu ngươi.

“Xem ra mệnh trời đã định, cô ấy sẽ là người kế thừa Thiên Cơ môn, vậy cũng tốt. Để xem thời gian tới cô ấy sẽ lĩnh ngộ được bao nhiêu. Ta không biết nhiều về Vô Cực đạo, không thể hướng dẫn được mấy, chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy.”

————————————————

Những ngày tiếp theo lại yên tĩnh rất hiếm thấy.

Ninh Dạ không gây chuyện, Lạc Cầu Chân cũng không tới gây chuyện với y.

Cừu Bất Quân lại rất không bình tĩnh.

Ông còn đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng phản đồ, chỉ có điều tên phản đồ kia thật sự rất thần bí, mãi vẫn không xuất hiện, khiến ông cũng chẳng có cách nào.

Hôm nay là ngày hẹn gặp Cừu Bất Quân.

Ninh Dạ đi tới Chấp Tử thành, vào Thiên Tú các.

Vào trong phòng, thấy Cừu Bất Quân đã tới, đang trò chuyện vui vẻ với Đinh Tiểu Hương.

Thấy Ninh Dạ tới, Cừu Bất Quân vẫy tay bảo Đinh Tiểu Hương đi khỏi.

Lúc sắp đi, cô nàng còn không quên nhìn sang phía Ninh Dạ một chút, chắc vẫn đang lấy làm lạ vì thấy quen với Ninh Dạ.

Ngồi xuống, Cừu Bất Quân nói: “Ta nghe Thiên Cơ nói con nhận đệ tử à?”

Ninh Dạ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Thằng nhóc khốn kiếp ấy đúng là nhanh mồm nhanh miệng.”

Cừu Bất Quân rất bất mãn: “Sao con không nói cho ta từ trước? Con làm vậy là tự chuốc phiền toái vào người đấy! Nếu con bé kia bị bại lộ thì sao?”

“Sư thúc thấy đấy, đây chính là lý do con không nói cho người, vì con biết người sẽ phản đối. Người đừng lo, con sẽ bảo Thiên Cơ ngụy trang thành thế ngoại cao nhân, cô ấy chưa bao giờ thấy Thiên Cơ, truyền công từ xa.” Ninh Dạ trả lời.

“Nhưng dù sao con cũng là người giới thiệu, một khi bị phát hiện sẽ tra được tới người con. Đây là sơ hở!” Cừu Bất Quân vội vàng nói: “Sao con lại để lại sơ hở lớn đến vậy?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 132: Động Cơ Của Phản Đồ 2



Ninh Dạ lắc đầu: “Con đã nghĩ tới chuyện này, đúng là trong ngắn hạn sẽ là vấn đề. Nhưng nếu có thể bồi dưỡng Cố Tiêu Tiêu trưởng thành, tương lai sẽ giúp ích được nhiều.”

“Giúp gì?”

“Rất nhiều, ví dụ như thân phận của con.” Ninh Dạ trả lời: “Bạch Vũ không thể vô duyên vô cớ mất tích, chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện đã khiến Lạc Cầu Chân nghi ngờ. Bây giờ hắn chỉ không có chứng cứ, mà sau này chỉ cần chúng ta còn hành động, đặc biệt là hành động nhắm vào phản đồ, sớm muộn gì hắn cũng tra được tới người chúng ta. Đến lúc đó nhất định phải có người gánh vác tất cả những thứ đó.”

“Giống như tên Vương Sâm kia?”

Ninh Dạ gật đầu: “Kế hoạch tốt nhất chính là kế hoạch có người gánh tội. Chúng ta phải làm quá nhiều chuyện, không thể nào không lưu lại dấu vết. Chuyện Vương Sâm khiến con ý thức được, con nhất định phải lưu lại đường lui cho mình. Cố Tiêu Tiêu là một lựa chọn.”

“Thôi đi, đây chỉ là lý do của con thôi, con không phải là người coi đệ tử của mình như kẻ thế mạng!”

Ông lão kinh nghiệm phong phú nhường nào, liếc mắt một cái là nhận ra Ninh Dạ đang nói dối.

Ninh Dạ đành cười khổ.

“Bây giờ con bé đã biết chuyện Thiên Cơ môn chưa?” Ông lão lại hỏi.

Ninh Dạ lắc đầu: “Cô ấy không biết, thậm chí cô ấy không biết bản thân đang tu hành công pháp gì. Con định tìm cơ hội kiểm tra thử một chút. Nếu cô ấy qua được bài kiểm tra thì là chuyện tốt.”

“Nếu không thì sao?”

Ninh Dạ trầm tư một lúc rồi nói: “Con sẽ làm chuyện nên làm.”

Câu trả lời này khiến Cừu Bất Quân khá thỏa mãn.

Ông nói: “Gần đây Trì Vãn Ngưng không tìm con à?”

“Bề ngoài thì có mời tới vài lần, xem như bạn cờ công khai.”

“Bạn cờ.” Cừu Bất Quân bị từ ngữ này chọc cười.

Sau khi suy nghĩ một lúc, ông hỏi: “Còn tên phản đồ kia, con định làm thế nào?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không cần làm gì cả.”

Cừu Bất Quân lập tức sốt sắng: “Sao lại không làm gì?”

Ninh Dạ mỉm cười an ủi ông: “Đừng vội, đừng vội, người nghe con nói đã. Vấn đề đầu tiên, vì sao tên phản đồ kia lại bán đứng tông môn?”

Cừu Bất Quân không ngờ Ninh Dạ lại hỏi như vậy, ông ngây ra một lúc rồi trả lời: “Còn phải hỏi, thấy lợi quên nghĩa chứ sao?”

“Đúng vậy, thấy lợi quên nghĩa. Bất luận hắn bán đứng Thiên Cơ môn vì nguyên nhân gì, bản chất vẫn là thấy lợi quên nghĩa, cái lợi này có thể là công pháp, có thể là tài nguyên tu luyện, có thể là nổi danh thiên hạ, cũng có thể là vì một loại tình cảm riêng tư nào đó. Bất luận là loại nào, bản chất vẫn là thấy lợi quên nghĩa. Vấn đề duy nhất là, lợi ích của hắn là gì?”

Nghe y hỏi như vậy, Cừu Bất Quân vẫn không hiểu: “Ta không hiểu ý con.”

Ninh Dạ thở dài: “Có lúc đối thủ tốt sẽ dạy được cho mình rất nhiều thứ. Con học được một chuyện ở chỗ Lạc Cầu Chân, đó là nếu không biết thủ đoạn hành động của đối phương thì tra động cơ hành động của hắn. Trước đây Lạc Cầu Chân tra được vụ nổ thứ hai ở Hiên Vũ các không rõ động cơ, phát hiện có điểm nghi vấn. Nếu không phải con đẩy Vương Sâm ra kịp thời, e rằng hắn đã tóm được con rồi. Sau đó con lại nghĩ, rốt cuộc vì sao tên phản đồ này lại bán đứng Thiên Cơ môn. Con đột nhiên phát hiện vấn đề này rất quan trọng. Quan trọng đến mức... nếu tìm ra điểm mấu chốt trong đó, có lẽ con sẽ biết hắn là ai, cũng có thể thiết kế đối sách nhắm vào hắn.”

Trong Thiên Tú các, Ninh Dạ và Cừu Bất Quân còn đang bàn luận.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nếu nói tên phản đồ muốn dương danh thiên hạ, trong chuyện này có vấn đề đó là hắn vẫn luôn im hơi lặng tiếng không hề xuất hiện. Tuy hắn e ngại sự tồn tại của sư thúc nhưng dù sao hắn cũng đang được Hắc Bạch thần cung bảo vệ, một vị Ảnh còn chưa đến mức khiến e ngại như vậy. Trừ phi...”

“Trừ phi chính hắn cũng biết bị bêu danh là kẻ phản bội không dễ nghe, cho nên không muốn lộ diện.”

“Đúng vậy!”

“Không phải vì danh thì là vì lợi. Trên tiên đồ thứ lợi lớn nhất không ngoài tài nguyên tu hành, thần công diệu pháp.” Cừu Bất Quân nói.

“Đây là trường hợp khả thi nhất, đúng là Hắc Bạch thần cung có rất nhiều thần thông cường đại, nhưng trong trường hợp này cũng có một vấn đề.” Ninh Dạ nói.

“Là gì?”

“Nếu là trước khi tông môn phát hiện ra con, người này bán đứng tông môn thì còn nghe được. Dù sao lúc ấy truyền thừa của Thiên Cơ môn bị đứt đoạn thất lạc quá nhiều. Nhưng nếu hắn đã biết về Thiên Cơ điện, tức là hắn cũng biết từ nay về sau Thiên Cơ môn chúng ta sẽ không thiếu truyền thừa... Trong tình huống này, ruồng bỏ tông môn là được không bù nổi mất.”

Cửu Thiên Thần Thuật là thần thuật thời thượng cổ, thậm chí Cửu Đại Tông Môn cũng hiếm có thứ gì sánh vai nổi.

Nếu nói vì thần thông của Hắc Bạch thần cung mà phản bội Thiên Cơ môn có tiềm lực hơn, như vậy đúng là không hợp lý.

“Vậy thì vì tài nguyên tu luyện?” Cừu Bất Quân lại hỏi.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 133: Động Cơ Của Phản Đồ 3



Ninh Dạ thở dài: “Thiên Cơ môn chú trọng thiên cơ huyền dạo, coi chuyện tu hành ngộ đạo là chính đạo, việc sử dụng tài nguyên chủ yếu là trên ngoại vật, ngược lại yêu cầu với bản thân không cao. Quan trọng nhất là tu vi cảnh giới của tên phản đồ Thiên Cơ môn này không cao, con đoán chắc chỉ trong cảnh giới Hoa Luân, không thì không cần ẩn nấp mấy năm không xuất hiện. Thiên Cơ môn tuy suy tàn nhưng còn chưa tới mức không thu thập đủ tài nguyên tu luyện cho một đệ tử cảnh giới Hoa Luân.”

Cừu Bất Quân cũng không hiểu nổi: “Thế thì là lý do gì?”

Ninh Dạ đứng dậy, đi vài bước: “Con luôn cảm thấy lý do người này phản bội sư môn có lẽ không chỉ là lợi ích đơn thuần về công pháp tài nguyên mà có lẽ còn những nguyên nhân khác.”

“Ý con là... yêu hận tình thù? Ví dụ như hắn thích một nữ nhân nào đó của Hắc Bạch thần cung?”

“Có khả năng này.”

Cừu Bất Quân vui vẻ: “Lý do này đúng là cũ rích.”

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Vậy có lý do nào không cũ rích?”

Cừu Bất Quân không nói được.

Nói lại thì có lẽ có rất nhiều nguyên nhân để một phản đồ phản bội môn phái, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có vài loại như vậy, khó mà tìm được nguyên nhân gì mới.

Ninh Dạ nói: “Con không nói chắc chắn người này làm vậy là vì một cô gái nào đó, cũng có thể kẻ phản bội là nữ, vì một nam tử nào đó, cũng có khả năng người này có sở thích đồng tính.”

Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Con nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Không thể không nghĩ nhiều, buộc phải nghĩ hết tất cả khả năng.”

“Vấn đề là chuyện này liệu có tác dụng gì?”

“Nếu tên phản đồ kia phản bội Thiên Cơ môn là vì người nào đó, như vậy chắc chắn người này đang trong Hắc Bạch thần cung, bằng không hắn có thể gia nhập Hạo Thiên môn, Thái âm sơn, không cần gia nhập Hắc Bạch thần cung. Chuyện diệt Thiên Cơ môn vốn không cần Nhạc Tâm Thiện đích thân xuất thủ, thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại tới, con nghi ngờ, có thể người này có liên quan tới Nhạc Tâm Thiện.”

Cừu Bất Quân biến sắc: “Không phải Ôn Tâm Dư đấy chứ?”

Bây giờ ông đang là lão nô của Ôn Tâm Dư.

Nói cách khác, bản thân quay một vòng, vừa vặn chui vào dưới trướng nhân vật then chốt, mà mình còn không tự biết?

Ninh Dạ gật đầu: “Có khả năng này. Nhưng Nhạc Tâm Thiện có sáu đệ tử, bốn nam bốn nữ, chưa chắc đã là Ôn Tâm Dư, cũng có thể là Lý Ngọc Trần, thậm chí là Kim Chấn Lương.”

Nghe tới tên Kim Chấn Lương, Cừu Bất Quân vui vẻ đáp: “Cái này thì không thể, Kim Chấn Lương thích con gái, hơn nữa còn là bé gái.”

Ninh Dạ không biết Kim Chấn Lương còn sở thích ngược đời như vậy, không khỏi ngẩn ra, y cố nén cảm giác phản cảm trong lòng, tiếp tục nói: “Nói chung rất có thể người bên cạnh Nhạc Tâm Thiện có liên hệ với phản đồ. Đúng rồi, Nhạc Tâm Thiện không tuyên bố với bên ngoài là mình nhận đệ tử thứ bảy, đúng không?”

Không.”

“Vậy tức là tên phản đồ này không trở thành đệ tử của Nhạc Tâm Thiện? Nhưng hắn không thể không có sư môn. Hai năm qua có ai tuyên bố nhận đệ tử mới nhưng không thông báo lai lịch không?”

Cừu Bất Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con nói vậy làm ta nhớ lại một chuyện. Hai tháng trước Tây Phong Tử tuyên bố nhận một đệ tử, xếp thứ tư. Nhưng mọi người đều biết trước đó hắn chỉ có hai đệ tử, chưa từng tuyên bố đệ tử thứ ba này là ai.”

Ninh Dạ híp mắt lại: “Nói vậy rất có thể phản đồ là đệ tử thứ ba của Tây Phong Tử? Đúng rồi, tuy Tây Phong Tử và Nhạc Tâm Thiện thuộc hệ phái khác biệt nhưng quan hệ rất thân thiết, thậm chí vì vậy Nhạc Tâm Thiện có thể trực tiếp cạn thiệp vào người của Giám Sát đường. Nếu vậy phải chú ý tới người bên Tây Phong Tử. Nhưng hình như hai đệ tử của hắn đều khá lớn tuổi rồi?”

“Đúng vậy, hai đệ tử đều đã tu hơn trăm năm, đại đệ tử đã tới cảnh giới Vạn Pháp, nhị đệ tử vẫn kẹt ở cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, ba lần xung kích Vạn Pháp thất bại, trăm năm vẫn không thành công, chắc không còn hy vọng thăng cấp.”

“Vậy thì lạ rồi.” Ninh Dạ đi qua đi lại: “Chẳng lẽ không phải vì người nào đó?”

“Đúng vậy.” Cừu Bất Quân thở dài: “Quan trọng là Tây Phong Tử và Nhạc Tâm Thiện đều chuyên tâm vào đại đạo, không có con cái.”

‘Đợi đã! Con cái.” Ninh Dạ đột nhiên nhớ ra điều gì: “Trong hai đệ tử của Tây Phong Tử, liệu có con cháu nào còn trẻ tuổi không?”

Cừu Bất Quân ngơ ngác, sau khi nghĩ một lúc bèn nói: “Hình như có một người thật, là nhị đồ đệ Thường Xá, hắn có một cô con gái tên là Thường Vũ Yên, bây giờ mới hai mươi tám tuổi...”

“Sư thúc nói gì? Họ Thường?” Ninh Dạ lập tức ngắt lời: “Người có chắc cô gái ấy họ Thường không?”

“Sao vậy?” Cừu Bất Quân thấy thân thể Ninh Dạ đang run rẩy.

Y hít một hơi dài rồi nói: “Có phải tên Thường Xá này quê ở gần Thiên Cơ sơn, có phải Thường Vũ Yên này mới gia nhập thần cung chưa lâu không?”

20231228115517-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 134: Nhân Duyên 1



Ninh Dạ từng có rất nhiều suy đoán về chuyện ai là người bán đứng Thiên Cơ môn.

Y từng đoán là đại sư huynh Triệu Long Quang, vì ngoài Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp ra, hắn là người duy nhất trong số các sư huynh đệ biết chuyện Thiên Cơ điện. Nhưng ngẫm lại thì dường như đối phương không biết Thiên Cơ điện nằm trên người Bạch Vũ, nhưng không loại trừ khả năng này.

Còn nghi ngờ lục sư huynh Phong Bất Đình, không chỉ vì Phong Bất Đình vốn là con nhà giàu, có nhiều mối quan hệ, mà còn vì hắn là người phụ trách bảo vệ đại trận thủ hộ sơn môn.

Cũng nghi ngờ ngũ sư tỷ Sơn Nhu, dù sao Sơn Nhu cũng hơi đố kỵ vì y được Tân Nhiễm Tử chiều chuộng.

Nhưng chỉ không ngờ nổi lại là thất sư huynh Doãn Thiên Chiếu.

Số lần y tiếp xúc với Doãn Thiên Chiếu không nhiều, cũng không hiểu rõ tính cách của hắn, nhưng trong ấn tượng của y, thất sư huynh là người kín tiếng ít nói, không thích nhiều lời, quanh năm khổ tu.

Nhưng không ngờ nổi...

Rốt cuộc Hắc Bạch thần cung cố tình sắp xếp hay là trùng hợp? Ninh Dạ không biết, cũng không muốn biết.

Y chỉ biết, kẻ phản bội sư môn nhất định phải chết!

——————————————————

Thường Vũ Yên rất không vui.

Vì đã mấy ngày rồi Doãn Thiên Chiếu đã không để ý tới cô.

Lúc không vui, Thường Vũ Yên sẽ tới tìm Ôn Tâm Dư kể khổ -- Đoạn Trường Nữ tu luyện Tiệt Thiên thuật, giỏi về lý giải ý người, quan trọng nhất là tình trường gian truân, vì vậy có thể chỉ điểm đôi chút cho Thường Vũ Yên, tuy chưa chắc lần nào cũng là những lời mà cô ta thích nghe.

“Ôn tỷ tỷ, tỷ không biết đấy thôi, Thiên Chiếu đã bế quan hơn một tháng rồi, suốt ngày tu hành Lưỡng Nghi Chân Cương, không buồn để ý tới muội.”

Trong Toái Trần hiên, Ôn Tâm Dư đang ngồi bên hồ nước cho cá chép gấm ăn. (锦鲤 - cẩm lý - cá chép Nhật hay cá koi, ở đây tạm để cá chép gấm.)

Linh khí như sợi tơ dẫn dắt lũ cá chép gấm lúc lên cao lúc xuống thấp, không ngừng biến hóa thành đủ thứ hình vẽ.

Lúc này nghe Thường Vũ Yên kể khổ, Ôn Tâm Dư vung khẽ cánh tay, những con cá chép gấm đã hóa thành một chữ ‘tình’.

Ôn Tâm Dư đã chỉ vào chữ ‘tình’ kia nói: “Một chữ tình hai hàng lệ, nhật nguyệt song toàn mới là tình. Nếu tình không cô đơn, sao biết quý trọng? Người quá thâm tình khó tránh được chuyện bị tình làm thương tổn, chẳng bằng gửi tình nơi sơn thủy, thanh lọc bản thân, độc lập mới là yên tĩnh.”

Thường Vũ Yên tức giận đẩy cô nàng: “Ai da, tỷ tỷ, tỷ đừng nói mấy thứ này với muội. Muội biết tình trường của tỷ gập gềnh, nhưng muội và Thiên Chiếu là thật lòng mà.”

Ôn Tâm Dư không nhìn cô: “Nếu muội biết hắn thật lòng đợi muội, vậy cần gì tới chỗ ta khóc lóc, cứ hiểu hắn đang có khó khăn là được.”

Lời nói này của cô nàng rất qua loa, chứng tỏ rất không thích Thường Vũ Yên như vậy nhưng cũng rất bất đắc dĩ.

Đừng nhìn Thường Xá chỉ là nhị đệ tử của Tây Phong Tử, hơn nữa còn là người vô dụng nhất, chính vì hắn vô dụng nên thân phận lại càng cao -- Loại đại nhân vật đại năng như Tây Phong Tử sao lại vô duyên vô cớ thu nhận một đệ tử kém cỏi cả đời không hy vọng đạt tới cảnh giới Vạn Pháp?

Hắn là cháu ruột của Tây Phong Tử.

Tây Phong Tử cả đời không lập gia đình, dưới gối không con, chỉ có một đứa cháu trai là Thường Xá. Chính vì thế Thường Vũ Yên cũng là chắt nữ duy nhất của lão ta, Tây Phong Tử cũng rất ưa thích Thường Vũ Yên.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 135: Nhân Duyên 2



Thường Vũ Yên kinh ngạc ôm ngực: “Tỷ tỷ biết ư?”

Ôn Tâm Dư cong ngón tay búng một cái, một con cá rơi xuống tay: “Vốn dĩ ta không biết chỉ suy đoán đôi chút thôi. Bây giờ đã xác nhận được rồi, như vậy xem ra, e là Doãn Thiên Chiếu xa lánh muội cũng có nguyên nhân là vì chuyện này.”

“Hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc.

“Hắn phản bội sư môn vì muội, chắc trong lòng cũng đau đớn khó chịu lắm chứ?” Ôn Tâm Dư hỏi.

Thường Vũ Yên khẽ gật đầu: “Hai năm qua, huynh ấy không thể ngủ được, cứ nửa đêm là bật dậy, khóc ròng ròng... Một năm trước vốn đã khá hơn nhiều, nhưng sau chuyện Thanh Mộc điện, huynh ấy luôn cảm thấy có thể liên quan tới Ảnh, tâm trạng cũng càng lúc càng tệ.”

Nói đến đây, Thường Vũ Yên tóm lấy Ôn Tâm Dư: “Huynh ấy phải ẩn nấp không phải là vì sợ Ảnh hay bọn Thanh Lâm mà vì sợ bọn họ không báo thù được ngược lại hại chết bản thân. Huynh ấy không muốn dính thêm máu của người Thiên Cơ môn nữa, cho nên mới ẩn nấp như vậy.”

“Muội nói mấy thứ này với ta thì có lợi gì.” Ôn Tâm Dư lạnh nhạt nói: “Đây chính là điểm khiến ta không thích Doãn Thiên Chiếu, làm thì làm, sao phải hối hận. Thân là đàn ông con trai mà cứ nhìn trước nhìn sau, do dự không quyết, chẳng biết hắn có chỗ nào mà khiến muội chú ý.”

Thường Vũ Yên bèn nói: “Người ta thích huynh ấy có tình có nghĩa mà.”

“Có tình có nghĩa?” Ôn Tâm Dư bắt đầu cười ha hả, đột nhiên vung tay, con cá trong tay đã vỡ tung thành vụn phấn: “Nếu hắn là có tình có nghĩa, vậy tất cả mọi người trong thiên hạ đều có tình có nghĩa rồi. Nhỏ mấy giọt lệ vô vị, mơ mấy giấc mộng hư ảo mà xứng với câu có tình có nghĩa à? Dẫu sao cũng chỉ là tình nghĩa giả mà thôi, lừa gạt bản thân, cũng lừa gạt cô bé ngốc nghếch chẳng hiểu gì là muội thôi.”

“Ta không cho tỷ nói huynh ấy như vậy!” Thường Vũ Yên tức giận quát: “Không nói với tỷ nữa!”

Cô nàng tức giận chạy ra ngoài.

Ra ngoài Toái Trần hiên, vừa đi vài bước đã nghe thấy thị nữ ven đường đang nói chuyện với một ông lão.

Không biết ông lão kia nói gì nhưng thị nữ che miệng cười, làn gió thổi lời nói nhỏ của cô qua: “Ông nói thật không?”

Ông lão gật đầu lia lịa: “Lão đây dùng cả tính mạng để thề, hương hỏa của Thanh Trần quan cực kỳ linh nghiệm. Cô nương tới đó thử là biết.”

Nghe nói như vậy, Thường Vũ Yên nhíu mày.

Thị nữ đáp lời: “Đâu thể như vậy được? Người trong tiên môn, thi pháp trảm yêu ma, xuất đao diệt quỷ quái, bản thân đã là đối tượng được muôn vàn dân chúng quỳ bái, sau lại đi cầu khẩn cái thứ hư ảo kia được?”

Cừu Bất Quân vội vàng nói: “Không thể nói như vậy được. Cô nương nghĩ xem, tuy chúng ta là người tu tiên nhưng tu tiên chứ không phải là tiên, tiên là cầu trong lòng. Thiên địa có chân linh đứng trong cõi u minh quan sát mọi người. Vì vậy chuyện xin xăm hỏi quẻ này không phải cầu tiên mà là khấn vái chân lý của thiên địa.”

Thị nữ nghe vậy gật đầu liên tục.

Nếu xin xăm cầu thẻ là cầu tiên cầu thần, đương nhiên tiên môn sẽ không để ý tới.

Nhưng nếu cầu khẩn chân lý thiên địa lại khác. Còn về Thanh Trần tiểu quan liệu có được thiên đạo để ý không, cái này thì khó mà nói chắc được.

Người người cầu đạo, đạo lại khó lường, quan trọng nhất là hoàn toàn không liên quan tới thực lực.

Chính vì vậy, có thể hỏi ở bất cứ đâu, đúng là không quan trọng chuyện vũ lực của tiên môn cao thấp ra sao.

Cừu Bất Quân đã nói: “Ta chỉ tiện lời nói vậy thôi. Theo ta thấy nơi này linh nghiệm, đương nhiên là thích hợp nhất. Nếu không linh nghiệm... cô nương cũng đâu mất gì, đúng không?”

Thị nữ kia nghe ông nói có lý, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói: “Dẫu sao ta tu tiên cũng chẳng có hy vọng gì, chắc cả đời này không qua được cánh cửa Hoa Luân. Nếu đã thế chẳng bằng thử một chút. Nếu linh nghiệm là tốt nhất, nếu không linh nghiệm thì mong lòng cũng yên ổn.”

Cừu Bất Quân cười: “Cứ thế đi.”

Thường Vũ Yên nghe vậy động tâm.

Có lẽ mình cũng nên thử xem?

Linh nghiệm hay không cũng được, chỉ mong mình yên tâm.

20231228115552-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 136: Nhân Duyên 3



Cũng may khách hành hương không nhiều, mỗi ngày chỉ có ba đến năm người, cố gắng xốc lại tinh thần là gắng gượng chịu được -- Cừu Bất Quân không nói dối, thần đạo vốn không hưng thịnh, mỗi ngày có ba đến năm khách hành hương đã là nơi hương hỏa thịnh vượng nhất trong vòng mười dặm quanh đây.

Khi Thường Vũ Yên tới, ngoài cửa không một bóng người, chỉ có một đạo nhân trẻ tuổi đang cầm chổi quét dọn trong sân.

Thấy Thường Vũ Yên tới, đạo nhân trẻ tuổi kia thi lễ với Thường Vũ Yên rồi nói: “Quý khách tới dâng hương phải không?”

Thường Vũ Yên trả lời: “Ta muốn xin một quẻ bói, xem thử nhân duyên.”

Đạo nhân bèn mời Thường Vũ Yên vào trong.

Trong quan khá rách rưới, trên điện chính chỉ có một bức tượng cổ, hai mặt bốn tay, một nửa quay ra cửa lớn là mặt thiện, hiền từ nhân hậu, nửa quay sang phía sau là mặt ác, hung ác dữ tợn.

Bốn cánh tay mỗi cái nắm một loại pháp khí, ứng với hai mặt, hai cánh tay của mặt thiện nắm Tịnh Bình, Hồng Tuyến, lần lượt tượng trưng cho được mùa và tình yêu, mặt ác là Hàng Ma Xử, Kim Cương Luân tượng trưng cho hủy diệt và bảo vệ.

Nói cách khác, bức tượng thần này lần lượt đại diện cho đuọc mùa, tình yêu, hủy diệt và bảo vệ, bốn phương diện, cũng có thể coi là thần toàn năng. Nhưng những vị thần toàn năng này xưa nay chưa từng có thật, dẫu sao cũng chỉ là phàm nhân bịa đặt ra để tự an ủi bản thân mà thôi.

Càng là nơi hương hỏa suy tàn càng cần nhiều năng lực mới có thể nghênh đón khách khứa bốn phương tám hướng

Đạo nhân đã đứng bên cạnh tượng thần, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng hay quý khách muốn xem thẻ ra sao?”

Thường Vũ Yên trả lời: “Tình yêu.”

Đạo nhân bèn đưa ống thẻ tới: “Mời lắc ống.”

Thường Vũ Yên tiện tay lắc mấy cái, một thẻ rơi xuống dưới đất.

Đạo nhân cầm thẻ bói lên xem một hồi rồi lẩm bẩm: “Ánh mắt thê lương tự u sầu, ý trời tắc nghẽn nước ngừng trôi, nhưng lòng nhung nhớ luôn còn mãi, tự có điềm lành mong chớ buồn. Cô nương, quẻ này không được tốt.”

“Lời này nghĩa là sao?” Thường Vũ Yên hỏi.

Đạo nhân cầm thẻ nói: “Xem quẻ bói này chắc cô nương đã có ý trung nhân. Nhưng chuyện giữa hai người các vị có khá nhiều gian nan, lại có oán niệm của ác quỷ quấn lấy...”

Thường Vũ Yên lập tức nói: “Hoang đường! Môn hạ của tiên nhân lấy đâu ra oán niệm của ác quỷ? Cho dù có thì tiên nhân cũng chém chết, quỷ nào dám quấn lấy?”

Đạo nhân lắc đầu: “Đương nhiên đạo nhân ta cũng nhận ra cô nương là người tu hành. Người tu hành đương nhiên không sợ lệ quỷ, nhưng đạo nhân đây không nói đây là lệ quỷ. Ta nói là... oán niệm.”

Thường Vũ Yên thầm run sợ.

Đương nhiên cô biết, hễ là người trong giới tu tiên thường rất linh thiêng cho dù bỏ mạng thì linh hồn bất diệt vẫn có thể sử dụng các loại chú pháp oán thuật, mà người am hiểu nhất trong phương diện này chính là Mộc Khôi tông. Chú thuật của họ vô thanh vô tức, là khó giải quyết nhất.

Thiên Cơ môn tu luyện hỗn tạp, cũng có thể có người mất mạng nhưng linh hồn bất diện, không tiếc đạo tiêu linh diệt, phóng thích ác chú.

Chỉ có điều Thiên Chiếu vẫn chưa hề lộ diện, đối phương không có mục tiêu, làm sao làm như vậy được? Nhưng thiên hạ có quá nhiều loại pháp thuật, ngay kể cả chưởng giáo cũng không thể biết hết tất cả, có lẽ có chú pháp không cần biết rõ mục tiêu cũng có thể thi triển.

Trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Có cách nào giải quyết không?”

Đạo nhân bèn nói: “Tự có điềm lành mong chớ buồn... Câu này chứng tỏ vẫn còn cơ hội giải trừ.”

Thường Vũ Yên đã lấy một viên linh thạch đưa tới: “Kính mong chỉ giáo.”

Đạo nhân trẻ tuổi nhận lập tức đáp: “Oán niệm cần ý thiện để hóa giải, cô nương và ý trung nhân có thể làm nhiều việc thiện, oán niệm sẽ từ từ hóa giải.”

Thường Vũ Yên thở dài: “Nếu huynh ấy chịu đi cùng ta thì tốt quá.”

Đạo nhân hỏi: “Xin hỏi cô nương có phải người trong thần cung không?”

Thường Vũ Yên khẽ gật đầu.

Đạo nhân bèn cười nói: “Trảm yêu trừ ma cũng là việc thiện, lại không khó khăn gì, đây chẳng phải chuyện thường tình của đệ tử thần cung à?”

Thường Vũ Yên ngơ ngác: “Ý ngươi là...”

Đạo nhân lắc đầu: “Ta không nói gì hết, thần cung là chí tôn trong tiên môn, đạo nhân nào dám tùy tiện bình luận. Ta chỉ muốn nhắc nhở một lời, bất luận cô nương có làm hay không, cần nhớ là phải hai người cùng đi.”

“Hai người cùng đi?” Thường Vũ Yên lặp lại.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 137: Nhân Duyên 4



“Đúng vậy, nhân duyên nào phải chuyện của một một người, hai người đồng hành mới có thể hóa giải, bằng không chỉ một người làm vẫn là vô dụng.”

“Ta hiểu rồi, cám ơn đã chỉ giáo.” Thường Vũ Yên đứng dậy đi khỏi.

Đạo nhân trẻ tuổi nhìn Thường Vũ Yên đi khỏi, đột nhiên mỉm cười, đã hóa thành gương mặt Ninh Dạ.

Cừu Bất Quân xuất hiện bên cạnh y: “Con cảm thấy cô ta có làm được không?”

“Được hay không được thì đây cũng là cách tốt nhất, chỉ cần tập trung vào Thường Vũ Yên là chẳng khác nào biết động tĩnh của Doãn Thiên Chiếu.” Ninh Dạ trả lời.

Doãn Thiên Chiếu không thể ở trên núi mãi không xuống được, chỉ có điều không ai biết lúc nào hắn mới đi ra. Vì vậy tác dụng thật sự của Thường Vũ Yên không phải là làm cho Doãn Thiên Chiếu xuống núi mà là quấn lấy hắn, từ đó gián tiếp cung cấp manh mối về hành động của Doãn Thiên Chiếu.

Cừu Bất Quân cũng đồng ý với điều này, nhưng ông vẫn nói: “Còn một vấn đề.”

“Hả?”

“Làm sao con giải thích được việc khi Doãn Thiên Chiếu xảy ra chuyện, con lại tình cờ xuất hiện ở gần đó?”

Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ, nguyên nhân lớn nhất là vì y nhiều lần xuất hiện ở nơi xảy ra chuyện.

Khác với kiếp trước, làm gián điệp trong tiên môn, bị nghi ngờ không khác gì bị phát hiện - Thế giới này tuy làm việc không quy củ nhưng cũng vì thế càng không e ngại gì cả.

Lần trước nếu không có Vương Sâm gánh tội, như vậy rất có thể lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân sẽ trực tiếp hóa thành hành động.

Vì vậy bất luận ra sao, lần này Ninh Dạ cũng không thể để thần cung có lý do nghi ngờ mình.

Đối mặt với nan đề của Cừu Bất Quân, Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Nếu không thể trùng hợp vậy thì đừng trùng hợp, có lúc hại người cũng có thể hóa thành giúp người.”

“Ý của con là...”

“Làm ngược lại!”

————————————————

Thiên Nguyên phong, Vô Quang động.

Doãn Thiên Chiếu ngồi trong động, toàn thân bao phủ bởi làn khói đen.

“Phụt!” Doãn Thiên Chiếu đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Đen kịt như mực.

Sau đó một bàn tay đặt lên lưng Doãn Thiên Chiếu, một lực lượng hùng hậu tinh thuần từ lòng bàn tay kia truyền tới, chậm rãi chữa trị thương thế cho hắn.

Một lát sau Doãn Thiên Chiếu nói: “Đa tạ sư tôn đã chiếu cố, đệ tử không sao nữa rồi.”

Tây Phong Tử đi ra từ sau lưng hắn: “Gần đây lòng ngươi đang rối loạn.”

“Vâng, tuy chuyện Hiên Vũ các đã điều tra ra là do Vương Sâm gây nên, nhưng đệ tử luôn có cảm giác xấu.”

“Ngươi cảm thấy Ảnh đã lẻn vào Hắc Bạch thần cung?”

Doãn Thiên Chiếu chần chừ một chút rồi gật đầu đáp: “Vâng.”

Tây Phong Tử thu tay lại: “Hắc Bạch thần cung có quy mô hùng vĩ, mỗi năm lại có vô số người gia nhập, khó mà tìm ra Ảnh trong số chúng. Nhưng còn may, ít nhất mục đích của hắn rất rõ ràng. Chỉ cần hắn còn muốn giết ngươi, hắn sẽ để lộ sơ hở.”

Doãn Thiên Chiếu hiểu ý Tây Phong Tử: “ý của sư phụ là dùng đệ tử làm mồi nhử? Ngang nhiên lộ diện?”

Tây Phong Tử lắc đầu: “Nếu làm như vậy thì quá rõ ràng, chắc chắn đối phương sẽ cảnh giác.”

“Vậy ý của sư phụ là...”

Tây Phong Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy hôm nay Vũ Yên tới tìm ta vài lần, nói ta nhốt ngươi trong cung quá lâu, mong được ra ngoài đi dạo với ngươi. Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, đầu tiên là bây giờ ngươi cũng cần giải sầu, ra ngoài một chút sẽ có lợi cho ngươi. Thứ hai là coi như bầu bạn với Vũ Yên. Thứ ba là, có lẽ sẽ dẫn được người trong bóng tối chui ra.”

“Nhưng thân phận của con chưa rõ, chưa chắc đối phương đã phát hiện ra.”

“Một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, đến này còn chưa rõ một số tin tức mật bị tiết lộ như thế nào. Chúng ta buộc phải giả định rằng có lẽ đối thủ có năng lực và thủ đoạn vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta. Vì vậy lần này con ra ngoài, nếu không có chuyện gì thì thôi, chứng tỏ Ảnh không tồn tại hoặc bản thân hắn chưa điều tra rõ tình hình của con. Nhưng bất luận tình huống nào cũng không đáng lo.”

Tây Phong Tử không nói nếu xảy ra chuyện sẽ xử lý ra sao.

Doãn Thiên Chiếu hiểu, chắc chắn Tây Phong Tử sẽ phái người bảo vệ hắn, nhưng trong quá trình này không ai dám đảm bảo Doãn Thiên Chiếu chắc chắn sẽ an toàn.

20231229132342-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 138: Lên Đường 1



Sau chuyện Vương Sâm, tuy Hắc Bạch thần cung lại xảy ra vài vụ án nhưng không khó khăn như lần trước nữa.

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân khá tiếc nuối, lại bắt đầu nhớ nhung Ninh Dạ.

Lạc Cầu Chân thích những vụ án khó khăn, nhưng điều kiện là hắn có thể phá được.

Nếu vụ án quá khó khăn, không phá được, vậy không còn là khiêu chiến nữa mà là sỉ nhục.

Vì vậy Lạc Cầu Chân rất hy vọng Ninh Dạ lại làm thêm chút chuyện để mình tóm được nhược điểm sau đó phá án. Khổ nỗi thời gian này Ninh Dạ ngoan ngoãn như con mèo con, ngoại trừ vụ án Cố gia ra, y không có bất cứ hành động gì. Ngược lại Phó Đông Lưu rất tán thưởng Ninh Dạ, cho rằng người này có tiềm lực nhận chức ở Giám Sát đường.

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân cảm thấy nực cười, nếu Ninh Dạ tới Giám Sát Đường, chẳng phải y sẽ trở thành đồng sự đồng nghiệp với mình ư? Đúng là thú vị.

Nhưng có thách y cũng chẳng dám làm đâu nhỉ?

Lúc này Lạc Cầu Chân đang suy nghĩ, lại nghe bên ngoài có tiếng lẩm bẩm: “Chấp sự, Ninh Dạ cầu kiến?”

Ninh Dạ?

Sao y lại tới đây?

Lạc Cầu Chân ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Cho hắn vào.”

Ninh Dạ bước vào Giám Sát đường, cúi người nói: “Xin chào chấp sự.”

Lạc Cầu Chân nhìn y đầy hứng thú, đầu tiên bảo y ngồi xuống, cho người dâng trà rồi mới cười nói: “Sao ngươi lại tới tìm ta?”

Ninh Dạ đáp: “Trước đây không lâu Ninh Dạ nghe nói phó đường chủ định bảo ta gia nhập Giám Sát đường, vì vậy ta tới đây hỏi chấp sự một chút, có chuyện này không? Nếu có thì có phải ý của chấp sự không?”

Hả?

Lạc Cầu Chân đã nổi hứng thú, lại nhìn sắc mặt của Ninh Dạ, rõ ràng không có ý tốt, hắn cười nói: “Gia nhập Giám Sát đường? Ngươi nghe đâu ra tin này thế?”

Ninh Dạ lạnh nhạt đáp: “Những đệ tử chấp sự phái tới theo dõi ta làm việc không tập trung như chấp sự. Rảnh rỗi thì nói chuyện linh tinh, ta nghe thấy.”

Một lũ khốn kiếp, rác rưởi!

Lạc Cầu Chân mắng thầm.

Bảo bọn chúng quan sát Ninh Dạ là để chúng nó thu thập tin tức, chúng nó thì hay rồi, lại đi đưa tin cho Ninh Dạ, tuy không phải tin tức gì ghê gớm.

Lạc Cầu Chân không muốn đi tìm chứng cứ, chuyện này mà có hỏi chắc cũng chả ai nhận.

Hắn đành nói: “Gia nhập Giám Sát đường là chuyện tốt, sao vẻ mặt Ninh sư đệ lại như đang hỏi tội vậy?”

Ninh Dạ nói: “Vậy phải xem ở cùng ai đã. Ta biết Lạc chấp sự nghi ngờ ta, ta cũng không trách chấp sự, dù sao cũng đúng là chuyện hôm đó có nhiều điểm khó mà nói rõ được, vì vậy ngươi sai người giám sát ta thì cũng thôi. Nhưng ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi thì thật sự quá đáng rồi? Hay là ngươi cảm thấy chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nhìn ra vấn đề trên người ta?”

Nghe nói như vậy, Lạc Cầu Chân càng vui vẻ: “Nếu ngươi không có vấn đề gì thì cần gì phải căng thẳng?’

“Ngày nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm vào, ngươi có thấy dễ chịu không? Ta biết suy nghĩ của Lạc chấp sự rồi, chẳng qua là muốn quan sát hành vi hàng ngày của ta để tìm ra sơ hở. Đáng tiếc, ngươi không phải bạn bè lâu năm với ta, cho dù quan sát chắc cũng chẳng thấy được điều gì, sao phải lãng phí thời gian? Ngươi muốn quan sát ta thì cứ nhìn đi, Ninh Dạ ta không thẹn với trời đất, không sợ ngươi thăm dò. Thế nhưng ta còn phải tu luyện, phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi là làm lỡ việc tu hành của ta, việc này ta không đồng ý.”

Lạc Cầu Chân khoan thai tựa lưng vào ghế dựa ở đằng sau: “Hóa ra là vậy, không phải ngươi tức giận vì bị giám thị mà tức giận vì chuyện này làm lỡ dở việc tu hành của ngươi?”

“Đúng vậy.” Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Kính mong Lạc chấp sự, sau này đừng dùng mấy thủ đoạn gian xảo như vậy nữa, có chuyện gì thì cứ thoải mái làm đi.”

Y chắp tay với Lạc Cầu Chân nói: “Nói đến đây đã hết lời, Ninh Dạ xin cáo từ.”

Nói xong cứ thế rời khỏi Giám Sát đường.

Nhìn Ninh Dạ đi khỏi, lửa giận lại bùng lên trong lòng Lạc Cầu Chân.

Ninh Dạ đang cảnh cáo hắn ư?

Y là thứ gì mà đòi cảnh cáo mình?

Lửa giận của Lạc Cầu Chân bùng lên, cảm thấy khó chịu như nuốt cả trăm con ruồi.

Hắn càng tức giận, sắc mặt lại càng bình tĩnh.

Cầm hồ sơ lên đọc một lượt, trong đầu đã lóe lên vô số suy nghĩ.

Đúng lúc này, một tập hồ sơ bên tay khiến hắn chú ý: “Thường Vũ Yên muốn tới Tây hà, Giám Sát đường chú ý bảo vệ?”

Đọc kỹ hồ sơ, Lạc Cầu Chân đột nhiên cười âm trầm: “Hóa ra là vậy. Xem ra rút cuộc cấp trên cũng không nhịn nổi nữa. Tốt lắm, tốt lắm!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 139: Lên Đường 2



Lạc Cầu Chân thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Tây Giang.”

“Có Tây Giang.” Tây Giang đã xuất hiện bên cạnh Lạc Cầu Chân như quỷ mị.

Hắn tự biết mình làm việc vô dụng, vì vậy từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn không dám xuất hiện, mãi tới khi Lạc Cầu Chân gọi hắn.

Lạc Cầu Chân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Báo cho Tứ Phương điện một tiếng, nhiệm vụ thủy yêu ở Tây hà chỉ định Ninh Dạ đi theo.”

“Chỉ định Ninh Dạ đi theo?” Tây Giang kinh ngạc.

“Đúng. Chẳng phải hắn muốn ta bớt dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh à? Vậy được rồi, chúng ta công khai kiểm tra một lượt. Hắn nói một câu không sai, đó là ta không phải người quen của hắn, cho dù có quan sát thế nào đi nữa cũng khó mà thấy được manh mối. Thế nhưng Doãn sư huynh thì... hừ, ta muốn xem xem hắn có dám đi cùng Doãn sư huynh không!”

Cho dù Ninh Dạ thay đổi thân hình và tướng mạo thì những thói quen khi xưa cũng khó mà bỏ được.

Chỉ cần y ở bên cạnh Doãn Thiên Chiếu đủ lâu, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu sẽ nhìn ra vấn đề.

——————————————————

Một canh giờ sau, Ninh Dạ nhận được tin - lệnh cho y đi theo hộ tống Thường Vũ Yên.

Thấy tin tức này, Ninh Dạ mỉm cười vui vẻ.

Mọi chuyện đều như dự tính của y, quả nhiên Lạc Cầu Chân đã sắp xếp y đi cùng Doãn Thiên Chiếu.

Lạc Cầu Chân không phải người ngu, nhưng chính vì hắn không ngu cho nên hắn không thể từ bỏ cơ hội, nhất là sau khi Ninh Dạ chọc giân hắn.

Có lẽ Cừu Bất Quân là người duy nhất tỏ ý lo ngại với chuyện này... ông thật sự lo Ninh Dạ sẽ bị Doãn Thiên Chiếu nhận ra.

Ninh Dạ lại không hề để ý.

Vì y biết bản thân đã không còn là Ninh Dạ trong Thiên Cơ môn trước kia nữa.

Ninh Dạ khi xưa vui vẻ nghịch ngợm, tuy cũng có ý che giấu nhưng đa số vẫn xuất phát từ tận đáy lòng - trong hoàn cảnh các sư huynh sư đệ yêu mến kính trọng lẫn nhau, mặt tối của Ninh Dạ bị che giấu, bị đè nén, bị bao phủ.

Chính hành động phản bội của Doãn Thiên Chiếu, Thiên Cơ môn bị hủy diệt đã khơi dậy mặt tối của Ninh Dạ.

Đừng nói bây giờ hình thể và dung mạo của y đã hoàn toàn thay đổi, lại có Khi Thiên thuật trên người, cho dù không có những thứ này, kể cả y dùng diện mạo thực sự đối mặt với Doãn Thiên Chiếu, Doãn Thiên Chiếu cũng sẽ nghi ngờ người trước mắt mình có phải Bạch Vũ vui vẻ nghịch ngợm mà mình biết không.

Đương nhiên quan trọng nhất là Doãn Thiên Chiếu không phải gián điệp mà Hắc Bạch thần cung bồi dưỡng nhiều năm. Hắn đột nhiên phản bội, chuyện này mang ý nghĩa trước khi phản bội hắn không thể tập trung thu thập tin tức của mình.

Trong tình huống như vậy, hắn càng không hiểu nhiều về Ninh Dạ.

Một ngày sau.

Đã tới thời gian hẹn, Ninh Dạ đi tới Thiên Nguyên phong.

Thường Vũ Yên đang đợi, bên cạnh cô còn một nam tử mặc áo đen, chính là gương mặt quen thuộc của Doãn Thiên Chiếu.

Lần này rốt cuộc hắn cũng để lộ diện mạo thật, chỉ có điều rõ ràng Doãn Thiên Chiếu đã gầy hơn nhiều so với trước đây.

Thấy Ninh Dạ, Thường Vũ Yên nhíu mày bất mãn: “Tứ Phương điện làm việc kiểu gì thế? Bảo một đệ tử bình thường còn chưa tới tầng thứ sáu đến bảo vệ chúng ta?”

Thường Vũ Yên còn chưa lên tới Hoa luân nhưng đã là Tàng Tượng đỉnh phong.

Còn Doãn Thiên Chiếu, khi ở Thiên Cơ môn hắn đã là Hoa Luân trung kỳ. Hai năm qua tuy chưa tới hậu kỳ nhưng thực lực đã tiến bộ rõ rệt.

Bảo một đệ tử thực lực còn kém hơn bọn họ đi theo bảo vệ, nghe chẳng khác nào chuyện đùa.

Ninh Dạ đành nói: “Cấp trên nói, sư tỷ và vị này...”

Y nhìn Doãn Thiên Chiếu.

Đối phương nói: “Ta tên Doãn Thiên Chiếu.”

Ninh Dạ bèn nói: “Với thực lực của sư tỷ và Doãn sư huynh, thủy yêu ở Tây hà không đáng lo ngại. Bảo Ninh Dạ tới chủ yếu là để làm thủ hạ cho hai vị, dù sao cũng có một số việc nặng không thích hợp để hai vị làm.”

Thường Vũ Yên nghe câu này sắc mặt mới khá hơn một chút: “Nói cũng đúng, dẫu sao cũng phải có người sai bảo chứ. Nếu bảo một vị sư huynh tới ngược lại không tiện sai khiến. Nếu đã vậy, lên đường thôi.”

Nói xong đã phóng một con Vân Đỉnh hạc ra, ngồi lên.

Ninh Dạ cười khổ: “Sư đệ không có vật cưỡi, thực lực không đủ, còn chưa thể phi hành.”

“Đúng là phiền phức, rốt cuộc là ai hầu hạ ai?” Tuy ngoài miệng Thường Vũ Yên nói vậy nhưng vẫn ném một đám mây nho nhỏ ra: “Lên đi.”

Ninh Dạ đạp lên đám mây, đám mây kia bồng bềnh bay lên, còn Doãn Thiên Chiếu chẳng cần mấy thứ này, trực tiếp bay lên không.
 
Back
Top Bottom