Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 70



Tô Chí Vũ mấy ngày liền không ngủ ngon, hôm nay dậy sớm, vừa tỉnh dậy đã chạy đi tìm Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, ba người chưa kịp ăn sáng đã đi bộ gần hết phố cổ, giờ đã đói cồn cào.

Thức ăn ngay trước mắt, Tô Chí Vũ không nghĩ nhiều nữa, vội vàng cúi đầu ăn.

Càng ăn, Tô Chí Vũ càng thấy bất ngờ, không ngờ một cửa hàng cũ kỹ nằm ở góc khuất như thế này lại có thể làm ra món ăn ngon đến vậy.

Cả đời anh ta từng ăn món ngon nhất, là ở nhà họ Lăng tại kinh đô, nghe nói tổ tiên nhà họ Lăng từng là ngự trù, nên mới có trình độ như vậy.

Tưởng rằng cả đời không thể ăn được món nào ngon hơn, nào ngờ hôm nay ở cửa hàng tồi tàn này, lại được nếm thử món ngon như thế.

Lần sau có thể dẫn bố mẹ và chị gái đến đây, hôm nay toàn ăn món chay, lần sau gọi mươi món, có thịt có rau ăn mới đã.

Tô Chí Vũ vừa ăn vừa nghĩ thầm.

Ba người đều đói bụng, đồ ăn lại quá ngon, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.

No bụng, Thẩm Huệ Huệ đề nghị ra ngoài đi dạo tiêu hóa, nhân tiện ghé qua nhà nghỉ phố cổ mà Tô Chí Vũ đã đề cập.

Tô Chí Vũ không ngờ Thẩm Huệ Huệ lại hợp tác đến thế, thấy cô bé vẻ mặt háo hức, dường như thực sự rất hứng thú, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Quầy tính tiền nằm bên ngoài phòng riêng, Thẩm Huệ Huệ dẫn Tú Phân đi ra trước, thẳng hướng ra cửa, Tô Chí Vũ bước ra thứ ba, cầm ví lên quầy thanh toán.

Nơi như phố cổ, khách đến thường là người địa phương trong tỉnh, mức tiêu dùng không cao, hơn nữa hôm nay họ gọi toàn món chay, chắc cũng không tốn mấy tiền.

Tô Chí Vũ rút ra hai tờ mười tệ, chuẩn bị trả tiền, ngay lúc sau, nghe nhân viên báo giá lên đến bốn chữ số.

Tô Chí Vũ sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm: "Bao, bao nhiêu?"

Nhân viên phục vụ cũng nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.

Những người vào đây tiêu dùng, đa phần đều là khách quen, đặc biệt là cô bé kia, lại càng tỏ ra là khách thân thiết, sao lại không biết giá cả của họ?

Thấy Tô Chí Vũ mặt mày kinh ngạc, tay siết chặt ví dường như không muốn trả tiền, nhân viên vội nhìn về phía mấy gã đàn ông lực lưỡng đang ngồi ở góc.

Thời buổi này, người mở được cửa hàng ẩm thực riêng tư như thế này, đương nhiên không phải người tầm thường, không có chút quan hệ thế lực, khó mà kinh doanh được.

Khách ăn chực, họ cũng không phải chưa gặp, có đủ cách để khiến người ta phải phục tùng.

Tô Chí Vũ ngây người nhìn nhân viên, lại liếc nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng kia, cuối cùng trong sự kinh ngạc và sợ hãi, gần như rút hết tiền trong ví, mới có thể bước ra khỏi cửa hàng.

Phố cổ phồn hoa, ngay cả góc khuất như thế này, thỉnh thoảng cũng có người qua lại.

Người đi đường như trước, hễ đi ngang qua cửa hàng này, đều cẩn thận tránh xa, sợ lỡ chân bước vào.

Tô Chí Vũ trước đây tưởng họ chê cửa hàng này tồi tàn, đến lúc ăn xong, trả tiền xong, nhìn kỹ lại, mới phát hiện biểu cảm trên mặt người đi đường, nào phải chê bai, rõ ràng là e dè tránh xa!

Mãi đến lúc trả tiền, Tô Chí Vũ mới biết, cửa hàng tưởng chừng bình thường này, lại là một tiệm ăn lâu đời trăm năm chỉ phục vụ món ăn riêng tư!

Thông thường, cửa hàng chỉ tiếp khách quen, hoặc khách đã đặt trước.

Người bình thường vào, dù muốn tiêu tiền cũng không có tư cách.

Hôm nay tình cờ không có nhiều khách, sự kết hợp kỳ lạ của Thẩm Huệ Huệ, Tú Phân và Tô Chí Vũ khiến nhân viên chủ động hỏi han, mà Thẩm Huệ Huệ lại tỏ ra là khách quen, nhân viên cũng không nói gì thêm, trực tiếp lên đồ ăn.

Người bình thường đừng nói đến tiêu tiền, ngay cả vị trí cửa hàng ở đâu còn không biết.

Như nhà họ Tô, so với người bình thường cũng là gia đình khá giả, đừng nói Tô Chí Vũ, ngay cả Bạch Cầm và Tô Đào cũng không biết sự tồn tại của cửa hàng này.

Những người vào đây tiêu tiền, đều là đại gia giàu có quan hệ rộng, vì thế thực đơn trong cửa hàng không ghi giá, cũng không thu tiền trước, đợi khách ăn xong mới tính tiền, đủ thể diện cho khách.

Nào ngờ, lại gặp phải Tô Chí Vũ không biết gì.

Dưới ánh mắt khinh thường của nhân viên và mấy gã đàn ông, Tô Chí Vũ gần như rơi nước mắt rút hết tiền trong ví, mới toàn thân lành lặn bước ra.

Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống người anh ta, nhưng lòng Tô Chí Vũ như bị khoét một lỗ lớn, toàn thân lạnh toát.

Anh ta không thể quên uy lực đáng sợ khi mấy gã đàn ông kia đứng dậy, không thể quên ánh mắt khinh thường của nhân viên, càng đau lòng hơn là, sau khi thanh toán xong, tiền tiêu vặt của anh ta gần như cạn kiệt!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 71



Nhà họ Bạch và họ Tô tuy giàu có, nhưng Tô Chí Vũ dù sao cũng chỉ là học sinh trung học vị thành niên, không thể giao quá nhiều tiền cho anh ta.

Mấy ngàn tệ trong tay, là tiền mừng tuổi anh ta dành dụm mấy năm nay, kết quả chỉ một bữa ăn nhẹ nhàng, toàn món chay, đã tiêu hết sạch?!!!

Ngẩng đầu lên, Tô Chí Vũ thấy Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân đang đứng không xa phía trước chờ anh ta.

Khi anh ta nhìn họ, Thẩm Huệ Huệ cũng quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh ta.

Nụ cười thiếu nữ ngọt ngào, nhưng Tô Chí Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, chưa bao giờ nhận rõ sự đáng sợ của Thẩm Huệ Huệ như lúc này.

Mỗi khi anh ta cảm thấy mọi thứ đều suôn sẻ, cuối cùng đều nhận một cú đánh mạnh.

Và mỗi lần, cú đánh lại càng mạnh hơn!

Anh ta dù vắt óc cũng không hiểu, làm sao Thẩm Huệ Huệ biết được cửa hàng này?

Ngay cả người nhà họ Tô còn không biết, Thẩm Huệ Huệ sao có thể biết được?!

Hay là... may mắn, tình cờ đúng?

Nếu vậy thì càng đáng sợ hơn!

Đã bao nhiêu lần tình cờ đúng như vậy, lần nào cũng khiến anh ta chịu không nổi! Anh ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ!

Cuộc sống này thật không thể tiếp tục được nữa!!!

Mang theo đầy bực tức, Tô Chí Vũ đi đến trước mặt Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, chưa kịp mở miệng nói gì, Thẩm Huệ Huệ đã chủ động lên tiếng: "Chí Vũ ca ca, tiệm chụp ảnh ở ngay phía trước, bây giờ chúng ta đi chụp ảnh nhé?"

Chụp... chụp ảnh...

Sau khi anh ta bỏ ra số tiền bốn chữ số cho một bữa ăn đắt đỏ, còn bắt anh ta trả tiền chụp ảnh cho họ...

Tô Chí Vũ nghe xong, suýt nữa phun máu!

Chu Bá Thôn còn không tàn nhẫn đến thế, thật sự không coi anh ta là người nữa sao?!

...

Một giờ sau, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ hài lòng bước ra từ tiệm chụp ảnh.

Hai giờ sau, ba người Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Tô Chí Vũ lên xe trở về biệt thự.

Trước khi xuất phát, Tô Chí Vũ phơi phới niềm vui, trên mặt đầy vẻ mong đợi.

Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đói bụng ra đi, tinh thần không được tốt, đặc biệt là Thẩm Huệ Huệ, vừa đi vừa ngáp, buồn ngủ đến mức gật gù.

Lúc trở về, cả Tú Phân lẫn Thẩm Huệ Huệ đều tràn đầy hạnh phúc.

Duy chỉ có Tô Chí Vũ bên cạnh, hoàn toàn trái ngược với lúc đi, mặt mày xám xịt, ủ rũ, như vừa bị ai đó đánh đập, toàn bộ tinh thần đều biến mất.

Vừa về đến nhà, họ đã thấy dì Trương chuẩn bị một chiếc ô dầu cổ điển.

Vì Thẩm Huệ Huệ muốn dọn dẹp lại hồ nước, khu vườn kiểu Trung Quốc kết hợp với ô dầu cổ điển sẽ tăng thêm không khí.

Lisa vừa thấy họ về, liền pha trà mang lên, sau đó lập tức chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Vì Thẩm Huệ Huệ nói, tối nay muốn ăn bò Wellington.

Cái gì, không biết làm? Món nổi tiếng thế này mà không biết làm?

Hỏi cô bé thấy ở đâu, thì hôm qua thấy trên TV.

Lisa đâu dám cãi lại, chỉ biết cắm cúi làm việc.

Bên ngoài phòng khách chính, tài xế dừng xe lau chùi, người làm vườn cặm cụi cắt tỉa cành lá...

Tô Chí Vũ có thể khẳng định, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhân viên trong biệt thự đã có những thay đổi tinh tế.

Không biết từ lúc nào, tất cả mọi người gần như không kiểm soát được, đều nghe theo sự chỉ đạo của Thẩm Huệ Huệ.

Tô Chí Vũ vốn nghĩ, sau khi làm việc dưới sự chỉ đạo của Thẩm Huệ Huệ, họ sẽ đầy bực tức.

Nhưng kỳ lạ là, sau khi được Thẩm Huệ Huệ nhắc nhở, toàn bộ biệt thự từ nhiều chi tiết nhỏ đã dần thay đổi, trở nên mới mẻ hơn.

Sau khi hoàn thành công việc chăm chỉ, có thể thấy ngay hiệu quả.

Hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thẩm Huệ Huệ không bắt họ làm việc lặp lại, thậm chí cho phép họ nghỉ ngơi sớm sau khi hoàn thành phần việc của mình.

Nhờ vậy, mọi người không những không có chút bất mãn nào, ngược lại càng thêm nhiệt tình làm việc...

Lúc này, Tô Chí Vũ nhìn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang ngồi trong phòng khách xem TV uống trà, lại nhìn bản thân trong gương.

Chỉ thấy sau một ngày, quầng thâm và bọng mắt trên mặt anh ta dường như càng nặng hơn.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 72



Đi bộ cả nửa ngày, thậm chí đầu gối trái còn hơi đau nhức.

Chân trái anh ta từng gặp tai nạn, bác sĩ dặn phải chăm sóc kỹ, sau này mới không để lại di chứng, không biết lúc này đau là do tâm lý hay thực sự bị thương.

Tô Chí Vũ vốn muốn giữ lại biệt thự, giữ lại mỹ phẩm của Bạch Cầm, nên sẵn sàng bỏ tiền túi, cũng phải đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ra ngoài.

Kết quả sau một ngày ra ngoài, người không đưa đi được, ngược lại tiền tiêu vặt của anh ta đã cạn kiệt!

Biết vậy thà giữ lại tiền này, đền cho Bạch Cầm còn hơn.

Dù sao tiền vẫn trong tay người nhà, hơn nữa Bạch Cầm là mẹ anh ta, dù tạm thời thu tiền, sớm muộn gì cũng trả lại.

Như bây giờ, tiêu vào một bữa ăn vô thưởng vô phạt, đừng nói đến việc đòi lại, hôm nay không bị đánh đã là may mắn lắm rồi!!!

Nếu hôm nay anh ta mang ít tiền hơn, có lẽ đã không thể trở về...

Nghĩ đến đây, Tô Chí Vũ thấy lòng run rẩy.

Nếu trước đây anh ta còn có dũng khí đối đầu với Thẩm Huệ Huệ, thì sau hôm nay, hoàn toàn không còn nữa.

Không những không muốn tiếp tục vướng bận với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, Tô Chí Vũ thậm chí không muốn nhìn thấy họ nữa.

Anh ta đã mấy đêm liền không ngủ ngon, cứ tiếp tục như vậy, người sắt đá cũng không chịu nổi!

Xác định mình không phải đối thủ của Thẩm Huệ Huệ, cũng biết rõ cứ tiếp tục như vậy, đợi Bạch Cầm về, anh ta chắc chắn sẽ bị mắng.

Biết không thể làm mà vẫn làm, là hành động của kẻ ngu ngốc.

Khi làm bài thi, Tô Chí Vũ luôn bỏ qua câu không làm được, chỉ tập trung vào câu mình giỏi.

Cả giáo viên lẫn người nhà đều khen anh ta biết dừng đúng lúc, rất khôn ngoan.

Nghĩ đến đây, Tô Chí Vũ từ từ đi về phòng mình...

Hai ngày sau, Tô Chí Vũ lên máy bay đến kinh đô.

Ba ngày tiếp theo, tại một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng, Bạch Cầm thu dọn hành lý, lên xe trở về biệt thự.

Sau khi Tú Phân được tìm thấy, người đầu tiên biết tin không phải Bạch Cầm, mà là Tô Tâm Liên.

Bạch lão phu nhân thời trẻ là mỹ nhân nổi tiếng, con cái phần lớn đều thừa hưởng nhan sắc của bà, chỉ có Bạch Cầm, không giống cha cũng không giống mẹ, ngoại hình bình thường, như được thừa hưởng toàn khuyết điểm của cả hai.

Bạch lão gia yêu vợ như mạng, nhìn con gái lớn lên từng ngày, không giống mình cũng không giống vợ, vô cùng thất vọng.

Thêm vào đó, tính cách Bạch Cầm không được lòng người, thường khiến Bạch lão phu nhân tức giận, nhiều năm qua, quan hệ cha con rất bình thường.

Mãi đến khi Bạch Cầm sinh ra Tô Tâm Liên.

Tô Tâm Liên lúc nhỏ, có chút giống Bạch lão phu nhân thời trẻ, lại thêm thông minh lanh lợi, nhanh chóng lấy được lòng Bạch lão gia.

Những năm qua, Tô Tâm Liên luôn là người được Bạch lão gia cưng chiều nhất trong đám cháu.

Khi biết được sự thật về chân giả thiên kim, Tô Tâm Liên đã tốn không ít công sức thuyết phục nhà họ Bạch tạm thời an trí Tú Phân trong biệt thự dưới tên Bạch Cầm, để tranh thủ thời gian cho Bạch Cầm.

Bạch Cầm hiểu ý con gái, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc phải đối mặt với Tú Phân, bà lại thấy bực bội.

Đúng lúc này, Tô Chí Vũ đề nghị tự mình xử lý, Bạch Cầm đang bực bội, liền giao việc này cho con trai út, để anh ta gặp Tú Phân trước, thăm dò tình hình.

Bản thân bà thì đi nghỉ dưỡng, thư giãn, đợi khi tâm trạng ổn định mới quay về.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Bạch Cầm đã dần bình tĩnh lại.

Tình hình cơ bản của Tú Phân, bà cũng biết đôi chút, khi đối mặt với Tú Phân, ngoài bất lợi về huyết thống, tất cả những thứ khác đều thuộc về Bạch Cầm.

Tú Phân lớn lên ở nông thôn, phụ nữ nông thôn, không ngoài hai loại.

Hoặc là người đàn bà vô học, hoặc là kẻ quê mùa nhút nhát chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

Nhà họ Bạch làm ăn phát đạt, Bạch lão gia là một thương nhân thành công, rõ ràng cũng hiểu rõ điều này, nên mới đồng ý đề nghị của Tô Tâm Liên, tạm thời không cho Tú Phân trở về nhà họ Bạch.

Việc Bạch Cầm tiếp đãi Tú Phân, là một thử thách.

Người được thử thách, không chỉ là Tú Phân, mà còn là Bạch Cầm.

Ai có thể thể hiện tốt hơn trong lúc này, người đó sẽ có tư cách tiếp tục ở lại nhà họ Bạch.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 73



Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Cầm không thể ngồi yên nữa, lập tức thu dọn hành lý trở về biệt thự.

Thời tiết gần đây rất đẹp, ánh nắng chan hòa khắp biệt thự, cây cối xanh tươi tốt.

Không biết có phải do ảo giác không, mấy ngày không về, biệt thự trông có vẻ mới mẻ và tràn đầy sức sống hơn trước.

Hoa hồng dại mọc um tùm trong lối đi đã được nhổ bỏ, cỏ dại trên mặt đất được dọn sạch, đất thậm chí được đào xới lại, chỉ để lại những thảm cỏ xanh được trồng ngay ngắn.

Đèn đường và ghế dài được lau chùi sạch sẽ, ngay cả tượng đá cũng được bảo dưỡng lại.

Đến gần phòng khách chính, càng thấy rõ hơn.

Cửa kính được lau sáng bóng, bàn trà được đặt hai bình hoa tươi tắn, gần bãi cỏ thậm chí còn được trải thêm đồ trang trí...

Mấy ngày bà không có nhà, Chí Vũ lại quản lý nhà cửa ngăn nắp đến thế.

Bạch Cầm vô cùng ngạc nhiên khi quan sát từng chi tiết thay đổi.

Đi qua gian nhà nhỏ, con đường đá được tưới nước sạch, nắng chiếu xuống, hơi nước bốc lên, mát mẻ dễ chịu.

Phòng ngủ chính phía xa cũng được dọn dẹp, nước trong hồ được thay mới, trong vắt lấp lánh ánh vàng.

Bạch Cầm càng nhìn, trong lòng càng hài lòng.

Bà đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tô Chí Vũ lười biếng, không ngờ một khi người lớn không có nhà, Tô Chí Vũ lại thể hiện được tài năng như vậy.

Hóa ra trước đây, họ đã đánh giá thấp đứa trẻ này.

Ai bảo nó chỉ biết học, rõ ràng là người tài giỏi toàn diện.

Bạch Cầm mỉm cười bước tiếp, ngay lúc sau, một chiếc ô dầu cổ điển bên hồ nước lọt vào tầm mắt.

Gần bức tường, không biết từ lúc nào đã được bố trí một chiếc ô che nắng, ghế nằm bằng tre, và bàn trà cổ điển bằng gỗ óc chó.

Lúc này, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi đó ăn trái cây, uống trà chiều.

Mái tóc đen của người phụ nữ nổi bật trên nền váy đỏ, làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú, như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ tranh vẽ.

Vẻ thoải mái của cô ấy, như thể mới là nữ chủ nhân thực sự của ngôi nhà này.

Trong sự so sánh đó, Bạch Cầm lại giống như một kẻ xâm nhập.

Bạch Cầm sững sờ, không hiểu sao, gần như theo bản năng lùi lại hai bước, giấu mình đi.

Bà biết rằng, trong khu biệt thự này, nhiều căn có thiết kế tương tự nhau.

Nhìn xung quanh, ngôi biệt thự vừa quen vừa lạ.

Không lẽ bà đi nhầm nhà?

Đang lúc Bạch Cầm hoang mang, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân "lộp cộp".

Một giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên sau lưng bà: "Bà này, bà đến ứng tuyển phải không?"

Bạch Cầm giật mình, vội quay đầu, thấy một cô bé đứng sau lưng, tò mò nhìn mình.

Cô bé rất gầy, nhưng gương mặt thanh tú, dù chưa phát triển hoàn toàn, nhưng có thể thấy rõ là một mỹ nhân tương lai.

Bạch Cầm nhìn mặt cô bé, cảm thấy rất quen.

Chiếc váy cô bé mặc, càng giống như đã từng thấy ở đâu đó...

Bạch Cầm ngây người nhìn cô bé, nhất thời không thể nhớ ra cô bé giống ai, chiếc váy đó đã thấy ở đâu.

Bà chỉ biết lặp lại trong vô thức: "Ứng tuyển?"

"Đúng vậy, chúng tôi còn thiếu một bà nấu ăn biết làm món Trung." Cô bé nói, "Đây là khu nhà chính, là nơi ở của tôi và mẹ tôi, nếu không được chúng tôi đồng ý, người giúp việc như bà không được tùy tiện đến đây, đó là quy định của nhà chúng tôi."

Nói rồi, cô bé quay đầu gọi: "Lisa, bà nấu ăn đến ứng tuyển rồi, ra đây kiểm tra xem có đạt yêu cầu không, nhân tiên dạy bà ấy hiểu thế nào là quy củ."

Bạch Cầm ngây người nghe, không thể ngờ có ngày mình lại bị coi là bà nấu ăn...

Còn cái tên Lisa, sao nghe quen quá?

Lisa vừa được Thẩm Huệ Huệ chỉ dạy cách làm trà sữa, nghe thấy tiếng gọi, vội chạy ra.

Khi nhìn thấy người đứng cạnh Thẩm Huệ Huệ, Lisa giật mình, suýt nữa đánh rơi ly sữa trên tay.

"Phu, phu nhân Bạch..."

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, việc Bạch Cầm bị nhầm thành bà nội trợ đến xin việc đã lan truyền khắp biệt thự, thậm chí cả người giúp việc nhà hàng xóm cũng biết tin.

Một bà chủ đàng hoàng sao lại bị nhầm thành bà nội trợ?

Nguyên nhân không quan trọng, chỉ cần kết quả này đã đủ gây chấn động.

Lúc này, trong phòng khách chính, Bạch Cầm, Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Chu tiên sinh đều ngồi trên ghế sofa.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 74



Không ai lên tiếng trước, không gian im lặng đến ngột ngạt.

Dù là Lisa pha trà hay dì Trương bưng nước, tất cả đều cố gắng giảm nhẹ từng bước chân, không dám thở mạnh, sợ mắc sai lầm nhỏ nhất.

Trong bốn người hiện diện, không ai là họ dám đắc tội. Tốt nhất là nên thận trọng.

Bạch Cầm trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.

Tú Phân vẫn mặc chiếc váy đỏ lúc nãy.

Vốn dĩ cô đã xinh đẹp, nhưng do sống lâu năm ở quê, dãi nắng dầm mưa, lại không biết chăm sóc bản thân, nên trông có phần quê mùa.

Thời gian gần đây sống trong biệt thự, được ăn ngon mặc đẹp, dinh dưỡng đầy đủ, ngủ nghỉ điều độ, lại được Thẩm Huệ Huệ nhắc nhở sử dụng mỹ phẩm chăm sóc da mỗi ngày.

Đối với một người chưa từng được hưởng cuộc sống tốt đẹp, chưa từng ngủ yên giấc, chưa từng dùng mỹ phẩm, sự thay đổi này khiến Tú Phân mỗi ngày một khác, nhan sắc hồi phục rõ rệt.

Mái tóc khô xơ trở nên mượt mà, làn da được nuôi dưỡng trắng hồng, căng bóng.

Dù da mặt vẫn còn chút khuyết điểm, nhưng không thể che lấp vẻ đẹp của cô.

Những vùng da hơi thô ráp trên gò má thậm chí còn tạo hiệu ứng má hồng tự nhiên, khiến cô thêm phần rực rỡ.

Không ai nghĩ cô đã gần bốn mươi tuổi, trông như mới ba mươi.

Còn Thẩm Huệ Huệ bên cạnh.

Huệ Huệ từ nhỏ đã yếu ớt, dù cố gắng bồi bổ nhưng kết quả không rõ rệt như Tú Phân.

Tuy nhỏ nhắn, nhưng khí chất của cô lại cực kỳ nổi bật.

Sự tự tin toát ra từ bên trong khiến cô giống một tiểu thư đích thực của gia tộc Bạch hơn bất kỳ ai.

Khi khí chất quá mạnh, người ta thường quên đi ngoại hình.

Nếu Tú Phân bị vẻ rụt rè kéo xuống, thì Thẩm Huệ Huệ dùng khí chất để bù đắp cho thân hình gầy gò.

Thẩm Dũng không đẹp trai, nhưng gen của Tú Phân mạnh, hai cô con gái song sinh đều thừa hưởng nhan sắc của mẹ.

Khi Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ngồi cạnh nhau, hiệu ứng gấp đôi khiến ánh mắt mọi người không thể rời khỏi họ.

Bạch Cầm nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc, sắc mặt tối sầm lại.

Thẩm Huệ Huệ quá gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến Bạch Cầm không nhớ ra mình đã từng thấy cô ở đâu.

Nhưng khi ngồi đối diện, nhìn kỹ hai người, Bạch Cầm chợt nhận ra:

Thẩm Huệ Huệ giống Tú Phân, mà Tú Phân lại giống như bản sao của Tứ tiểu thư Bạch gia – Bạch Họa...

Nghe nói, phu nhân Bạch thời trẻ là mỹ nhân nổi tiếng, lão gia Bạch yêu vợ đến mức tự ti về ngoại hình của mình.

Khác với đàn ông thường mong có con trai, lão gia Bạch chỉ muốn những cô con gái giống vợ.

Trưởng nữ Bạch Cầm không giống ai, tính cách lại không được lòng cha;

Con thứ hai là Bạch Kỳ, một cậu con trai giống cha, nên cũng không được yêu quý;

Con thứ ba Bạch Thư lại là con trai, dù có chút nét của phu nhân Bạch, nhưng vẫn không như mong đợi;

Mãi đến khi Tứ tiểu thư Bạch Họa ra đời, hoàn hảo như lão gia Bạch mong muốn, trở thành đứa con được cưng chiều nhất.

Bạch Cầm từ nhỏ đã ghen tị với Bạch Họa, thậm chí từng suýt làm hỏng khuôn mặt em gái.

Dù sự việc không nghiêm trọng, nhưng từ đó, thái độ của lão gia Bạch với bà ngày càng lạnh nhạt...

Nhớ lại quá khứ, Bạch Cầm càng thêm bực bội.

Bà không hiểu tại sao bốn đứa con, đứa giống cha, đứa giống mẹ, chỉ mình bà lại chẳng giống ai.

Mãi đến khi tin "thật giả đại tiểu thư" vỡ lở, bà mới tìm ra câu trả lời.

Bạch Cầm từng lo lắng không biết Tú Phân trông thế nào.

Giống lão gia Bạch hay phu nhân Bạch?

Tô Tâm Liên hiểu lòng mẹ, từng an ủi qua điện thoại:

Nếu Tú Phân được tìm về hai mươi năm trước, thậm chí mười năm trước, Bạch Cầm có lẽ còn phải lo lắng.

Nhưng bây giờ, sau gần bốn mươi năm, lại sinh con đẻ cái, dù có đẹp đến mấy cũng đã tàn phai.

Như phu nhân Bạch, thời trẻ đẹp tuyệt trần, giờ chỉ là một bà lão khô héo.

Bạch Cầm nhìn nếp nhăn đuôi mắt trong gương, lòng tự an ủi.

Bà lớn lên trong nhung lụa, chi hàng đống tiền để chăm sóc da, nhưng vẫn không chống lại được thời gian.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 75



Tú Phân sống ở nông thôn khắc nghiệt, chắc già nua lắm rồi...

Đó cũng là lý do khi nhìn thấy Tú Phân từ xa, Bạch Cầm nghĩ mình nhầm nhà, tưởng cô là bà chủ biệt thự.

Bà đinh ninh Tú Phân phải là một người đàn bà quê mùa, lưng còng, mặt mũi già nua, hoặc một mụ đàn bà thô lỗ, béo ú.

Không ngờ, Tú Phân lại xinh đẹp đến thế!

Không chỉ đẹp hơn Bạch Họa ba phần, mà còn giống phu nhân Bạch thời trẻ hơn cả Bạch Họa!

Bạch Cầm cố kìm nén sự ghen tị trong lòng.

Tại sao một người đàn bà quê mùa lại có khuôn mặt như thế?!

Đáng lẽ cô ta phải xấu xí, già nua chứ, sao lại trẻ trung, xinh đẹp hơn cả bà...

Chiếc váy đỏ này do chính Bạch Cầm chọn.

Nhưng khi mặc thử, nó không tôn lên vẻ đẹp của bà, ngược lại còn khiến da bà trông tối đi, cả người như bị lu mờ.

Chiếc váy thanh lịch, rực rỡ, khi bà mặc vào lại mang vẻ u ám, không giống đóa hồng kiêu sa, mà như một nữ quỷ đòi mạng...

Vì thế, Bạch Cầm chỉ mặc thử một lần rồi cất vào tủ.

Còn quần áo của Thẩm Huệ Huệ càng không cần nói.

Bà bỏ ra một khoản tiền lớn để mua váy của Diêu Linh, nhưng về nhà mới phát hiện size quá nhỏ, không thể mặc vừa?!

Bạch Cầm đưa cho Tô Tâm Liên thử, nhưng con gái bà đã lớn, không thể mặc đồ trẻ con.

Món đồ đắt tiền không thể mặc, chỉ có thể bày làm cảnh. Bạch Cầm tiếc nuối, định để dành cho con cháu sau này.

Vậy mà chỉ đi vài ngày, về nhà đã thấy Thẩm Huệ Huệ mặc lên người?

Vải của chiếc váy rất mỏng manh, chỉ cần giặt vài lần sẽ hỏng.

Không biết Thẩm Huệ Huệ mặc thế nào, chỉ vài ngày mà váy đã cũ.

Giờ chẳng những không thể bày, mà cũng không thể đưa cho con cháu mặc.

Coi như số tiền lớn đó đã bị Thẩm Huệ Huệ phung phí!

Càng nghĩ, Bạch Cầm càng tức giận.

Giống Tô Chí Vũ, bà cũng không ngờ lão gia Bạch lại cử Chu tiên sinh đón Tú Phân về.

Lúc này, Chu tiên sinh ở đây, đại diện cho lão gia Bạch.

Bạch Cầm siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, dùng nỗi đau để giữ bình tĩnh.

Nhưng càng nghĩ càng tức, nỗi đau chỉ khiến cơn giận thêm bùng cháy. Cuối cùng, bà buông tay.

Bà hít sâu, định nở nụ cười giả tạo để chiếm thế thượng phong.

Không ngờ, đối phương như đoán được ý đồ của bà. Trong khoảnh khắc im lặng, Thẩm Huệ Huệ lên tiếng trước:

"Dì Bạch, cháu chưa từng gặp dì, Chí Vũ ca ca cũng không nói dì về hôm nay. Vừa hay có một bà nội trợ đến xin việc, nên cháu nhầm lẫn. Là lỗi của cháu, dì muốn phạt thế nào cũng được, xin dì đừng giận ạ."

Giọng điệu đáng thương của Thẩm Huệ Huệ khiến Tú Phân đau lòng.

Cô vội nói: "Lúc đó em cũng ở đó, không thấy ai đến, là em sơ suất. Con bé còn nhỏ, chị Bạch đừng trách nó."

Lời đến miệng bị chặn lại, Bạch Cầm nghe hai mẹ con đối đáp, một đứa giả ngây thơ, một người giả nhân từ, chỉ thấy ngực đau như bị đè nén, suýt ngạt thở.

Hai mẹ con chiếm lấy biệt thự, còn có lý lẽ?!

Đúng là "xách ấm không quai, lại còn đổ thêm dầu vào lửa".

Bà không muốn nhắc đến chuyện bà nội trợ, cớ gì lại lôi ra, cố tình chọc tức bà sao?!

Gương mặt vốn đã tái mét của Bạch Cầm càng thêm âm trầm. Bà gượng gạo nhếch môi, không trả lời Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân, mà hỏi thẳng:

"Lisa không đủ tốt sao, các người còn muốn mời thêm bà nội trợ?"

Lisa nghe thấy mình bị nhắc đến, tim đập thình thịch.

Cô chỉ là đầu bếp trong biệt thự.

Thẩm Huệ Huệ là một cấp trên, Bạch Cầm là một cấp trên khác.

Hai người xung đột, lại lôi cô vào giữa, dù Thẩm Huệ Huệ khen hay chê, đều không phải chuyện tốt.

Ngày đầu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến, Lisa đã giúp Tô Chí Vũ bày mưu hãm hại hai mẹ con.

Dù mấy ngày nay cô chăm chỉ làm việc để giữ việc, nhưng không chắc Thẩm Huệ Huệ có nhân cơ hội này trả thù không.

Còn Bạch Cầm, người đầu tiên chứng kiến cảnh bà bị nhầm là bà nội trợ chính là Lisa.

Với tính cách của Bạch Cầm, sau khi xử lý Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân, chắc chắn bà sẽ trút giận lên cô.

Đắc tội cả hai, tương lai trong biệt thự này coi như chấm hết.

Lisa cúi đầu tuyệt vọng.

Dì Trương và những người giúp việc khác cũng run rẩy.

Lisa là nạn nhân đầu tiên, người tiếp theo có thể là họ.

Chủ nhà đánh nhau, người chịu thiệt vẫn là đám người hầu.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 76



Đúng lúc đó, giọng nói ngọt ngào của Thẩm Huệ Huệ vang lên:

"Dì Bạch không liên lạc với Chí Vũ ca ca sao?"

Bạch Cầm nghe vậy, nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng Tô Chí Vũ, nụ cười gượng trên môi.

Tất nhiên là không, nếu không bà đã không gặp tình huống xấu hổ này!

Thẩm Huệ Huệ tiếp tục:

"Mọi thứ chúng cháu có trong biệt thự đều do Chí Vũ ca ca sắp xếp, từ việc ở góc khuất trong khu vườn kiểu Trung, dùng mỹ phẩm dì không cần, đến mặc những bộ quần áo không ai thèm mặc..."

Thẩm Huệ Huệ nói xong, như sợ Bạch Cầm chưa đủ tức, còn kể chi tiết những "chiến tích" của họ trong mấy ngày qua.

Bạch Cầm càng nghe, nụ cười càng cứng đờ, cuối cùng không giữ nổi vẻ giả tạo.

Không chỉ người hầu bị họ sai khiến, phòng chủ bị họ chiếm, quần áo bị họ mặc, mà ngay cả những lọ mỹ phẩm yêu thích cũng không cánh mà bay?!

Chỉ đi vài ngày, về nhà đã thấy "giang sơn đổi chủ", biệt thự này đổi bà chủ rồi sao?!

Không trách Tú Phân, một người đàn bà quê mùa, giờ lại xinh đẹp, da dẻ mịn màng thế...

Bạch Cầm đau như cắt.

Bà quay đầu, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lisa và những người khác, chờ họ phản bác lời Thẩm Huệ Huệ.

Nhưng chờ mãi không thấy ai lên tiếng.

Chỉ có thể chứng minh một điều: Thẩm Huệ Huệ nói đúng...

Nhận ra điều này, Bạch Cầm chỉ thấy ngực càng thêm nghẹn, suýt ngất tại chỗ.

Lời Thẩm Huệ Huệ, bà không thể phản bác ngay. Chu tiên sinh ở đây, bà cũng không tiện mắng chửi đuổi người.

Mọi cơn giận dồn nén vào một người –

Tô! Chí! Vũ!

Sao bà lại sinh ra đứa con vô dụng này?!

Vừa nghe Thẩm Huệ Huệ nói xong, Bạch Cầm không kìm được, đứng phắt dậy, không chào hỏi ai, tức giận bỏ đi.

Dì Trương vội vàng đi theo.

Những người khác mới làm việc trong biệt thự không lâu, nhưng dì đã phục vụ Bạch Cầm nhiều năm. Dù mấy ngày nay phục vụ Thẩm Huệ Huệ, trong lòng dì vẫn thuộc phe Bạch Cầm.

Bạch Cầm giận dữ rời phòng khách, đi khắp biệt thự tìm Tô Chí Vũ.

Đi một hồi không thấy, bà tức giận hỏi dì Trương:

"Tô Chí Vũ đâu?!"

"Tô... Tô thiếu gia, cậu ấy..." Dì Trương đối mặt với cơn thịnh nộ của Bạch Cầm, ấp úng nói, "Cậu ấy... không có ở đây..."

"Không có ở đây? Đi đâu rồi?" Bạch Cầm hỏi, nghĩ đến Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ - đôi mẹ con âm mưu kia, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng.

Dù sao cũng là đứa con mình nuôi dưỡng bao năm, tính cách Tô Chí Vũ thế nào, Bạch Cầm hiểu rõ.

Cậu ta tuy thông minh, nhưng chỉ tập trung vào học hành, chuyện đời thực thì đừng nói so với Tô Tâm Liên, ngay cả Bạch Cầm cũng không bằng.
Là đứa con út trong nhà, lại là nam tử, Tô Chí Vũ được nuông chiều từ nhỏ, dù có trí tuệ hơn người nhưng luôn bị Tô Tâm Liên áp đảo. Trong lòng cậu ta, luôn âm thầm bất phục.

Cậu ta khao khát chứng minh với mọi người rằng mình không còn là trẻ con, đã trưởng thành thành một người đàn ông.

Vì vậy, lần này Bạch Cầm đã cho cậu ta cơ hội xử lý chuyện của Tú Phân.

Ai ngờ tưởng Tú Phân dễ bắt nạt, nào ngờ lại khó xơi đến thế.

Bạch Cầm vừa suýt bị Thẩm Huệ Huệ chọc tức điên lên, nếu đổi thành Tô Chí Vũ...

Không lẽ từ khi Tú Phân đến, Tô Chí Vũ ở nhà đã bị đôi mẹ con đáng ghét kia bắt nạt?

Bạch Cầm không nhịn được lo lắng: "Cậu ta ở đâu, rốt cuộc thế nào rồi, nói mau, đừng để đứa trẻ nhỏ như vậy một mình trong góc buồn bã, lỡ có chuyện gì thì sao?!"

Dì Trương nghe vậy, khóe miệng giật giật, đành phải gượng ép nói: "Tô thiếu gia nói chân cậu ấy không thoải mái, phải đến kinh đô khám bác sĩ, từ mấy ngày trước đã đi máy bay rồi..."

"Máy bay... đi rồi...?" Bạch Cầm sững người.

"Ngay sau khi cậu ấy dẫn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến tiệm chụp ảnh, nghe nói hôm đó họ còn ăn một bữa tư gia đắt đỏ, Thẩm Huệ Huệ nói đó là bữa chia tay do Tô thiếu gia đãi, tốn mấy ngàn tệ đấy." Dì Trương nói thêm.

"Mấy... mấy ngàn..." Bạch Cầm lẩm bẩm, cảm thấy mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống.

Vừa nãy bà còn lo Tô Chí Vũ tự trách buồn bã, lỡ một mình nghĩ quẩn thì sao.

Nào ngờ, Tô Chí Vũ lại bỏ lại cả biệt thự lớn thế này, không thèm nói một lời với mẹ ruột, thẳng thừng bỏ chạy!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 77



Chân không thoải mái... không thoải mái đến mức nào, có bằng bà không?!

Mấy năm trước, Tô Thao mua một chiếc xe mới, Tô Chí Vũ thèm thuồng nhìn, nhân lúc Tô Thao không để ý, chui vào xe tự lái.

Cậu ta chỉ xem người ta lái xe trên TV, ngoài xe đồ chơi ra, chưa từng học lái bao giờ.

Tưởng tượng mình là thiên tài, học một lần là biết.

Kết quả xe khởi động, không kiểm soát được, suýt đâm vào tường, hoảng loạn không đạp phanh mà lại đạp nhầm ga, xe đâm thẳng vào tường, khiến cả mái tường sập xuống.

Tô Chí Vũ ngồi ở ghế tài xế, chân gãy ngay lập tức.

Bạch Cầm còn thê thảm hơn.

Khi Tô Thao lái xe, bà ngồi phía sau ngủ trưa, vì ngủ quá say nên không biết tài xế đã đổi người.

Khi tai nạn xảy ra, bà vẫn đang mơ màng, không biết nguy hiểm ập đến, càng không kịp tránh, bất tỉnh ngay tại chỗ, phải đưa đi cấp cứu.

Cũng chính vì vụ tai nạn này, Bạch lão gia mới biết, hóa ra Bạch Cầm không phải con gái ruột của ông!

Sự thật bị chôn vùi mấy chục năm bị lật tẩy, Bạch Cầm lớn lên ở Bạch gia, lại là quan hệ hôn nhân với Tô gia, giờ con cái sắp trưởng thành, liên quan đến lợi ích nhiều không đếm xuể.

Vì vậy tin tức này nhanh chóng bị Bạch lão gia che giấu, còn an ủi Bạch Cầm đừng bận tâm.

Bạch Cầm ban đầu tưởng thật, nghĩ Bạch lão gia coi mình là con gái, sẽ không tìm con gái ruột nữa.

Mãi đến khi Tô Tâm Liên tình cờ đi ngang qua thư phòng của Bạch lão gia, nghe được vài lời rời rạc, mới biết hóa ra Bạch gia vẫn âm thầm tìm kiếm.

Chỉ là mấy chục năm đã qua, muốn tìm người đâu dễ dàng.

Bạch Cầm lo lắng một thời gian, xác định không có tin tức gì về con gái ruột, mới dần yên tâm.

Nào ngờ, cuối cùng Tú Phân vẫn bị tìm về...

Giờ Tô Chí Vũ còn dám nhắc đến chuyện chân bị thương của cậu ta?!

Nếu không phải do cậu ta nghịch ngợm, làm gì có đống chuyện rắc rối này!

Bạch Cầm lần này thật sự muốn ngất đi, phải dùng tay đấm vào ngực mới đỡ hơn chút.

Dì Trương lo bà đứng không vững, vội đỡ lấy người Bạch Cầm.

Bạch Cầm giận dữ không biết trút vào đâu, đành nhắm vào dì Trương.

"Chí Vũ chưa thành niên, còn là trẻ con không hiểu chuyện thì thôi, còn dì ở lại là để hỗ trợ cậu ta, vậy mà dì xem, dì hỗ trợ kiểu gì? Dì ở nhà này bao nhiêu năm, chẳng lẽ là vô dụng sao?!"

Dì Trương nghe Bạch Cầm quả nhiên trách mắng mình, trong lòng vô cùng oan ức.

Bà cũng muốn hỗ trợ Tô Chí Vũ, nhưng cậu ta không cho bà cơ hội.

Ngày đầu tiên Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến biệt thự, đã xảy ra mâu thuẫn với dì Trương.

Khi đối chất, chỉ vì dì Trương không theo ý Tô Chí Vũ, ít nói vài câu, đã bị cậu ta gạt ra, bảo nghỉ ngơi vài ngày đừng làm việc.

Đến khi Tô Chí Vũ nhận ra Thẩm Huệ Huệ lợi hại, mới nhớ đến bà, nhưng đã muộn.

Lúc đó Thẩm Huệ Huệ đã dọn vào phòng ngủ chính, Tô Chí Vũ bị cô ta áp đảo hoàn toàn, bên cạnh còn có Chu tiên sinh không dám đắc tội.

Tô Chí Vũ còn không dám đối đầu với Thẩm Huệ Huệ, huống chi là đám người hầu này?

Dì Trương nghỉ vài ngày quay lại, suýt nữa bị Lisa cướp mất việc, hoảng đến mức làm việc cật lực, chiếc ô giấy bên hồ sen chính là do bà thức đêm làm ra...

Vốn định đợi công việc ổn định chút, sẽ cùng Tô Chí Vũ bàn cách đối phó tiếp với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.

Nào ngờ Tô Chí Vũ không nói một lời, lặng lẽ bỏ chạy, để lại đám người hầu trong biệt thự, không biết phải làm gì.

Nói thẳng ra, sau khi Tô Chí Vũ bỏ đi, cũng nhờ trong biệt thự còn có Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nếu không đám người này không biết còn lại được mấy người...

Chủ nhà đã bỏ đi, người hầu và Tô gia không có quan hệ huyết thống, sao phải ở lại làm không công?

Chính Thẩm Huệ Huệ đã đứng ra ổn định lòng người, nói rõ cô và Tú Phân là hậu duệ chính thức của Bạch gia, dù giờ chưa có tiền nhưng Bạch gia giàu có, không thể để mẹ con họ chết đói trong biệt thự, bảo mọi người yên tâm làm việc, cuối tháng sẽ trả lương đầy đủ.

Mọi người mới yên tâm tiếp tục làm việc chăm chỉ, nếu không có đám người hầu dọn dẹp, Bạch Cầm về cũng không thấy biệt thự đẹp đẽ thế này.

Những lời này, dì Trương đương nhiên không thể nói ra hết, nhưng giống như lúc Thẩm Huệ Huệ đổ hết tội lên đầu Tô Chí Vũ.

Dù sao giờ Tô Chí Vũ không có ở đây, không những không nói với đám người hầu, ngay cả mẹ ruột là Bạch Cầm, cậu ta cũng không thèm quan tâm.

Bạch Cầm đang giận dữ, Tô Chí Vũ thì sợ hãi, trong thời gian ngắn mẹ con khó lòng nói chuyện được.

Dì Trương có thể chọn lọc, kể lại một phần sự thật có lợi cho mình.

Bạch Cầm muốn trách, thì trách con trai mình vô dụng đi!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 78



Khách sạn suối nước nóng tuy môi trường dễ chịu, nghỉ dưỡng thoải mái, nhưng lại xa khu trung tâm.

Bạch Cầm ngồi xe mấy tiếng đồng hồ mới về đến nơi, vào biệt thự lại đi vòng quanh một lượt, chưa kịp ngồi nghỉ đã suýt bị Tô Chí Vũ và Thẩm Huệ Huệ chọc điên lên.

Cảm xúc dao động quá lớn, gánh nặng lên cơ thể vô cùng nặng nề, từ khi có tuổi, sức khỏe Bạch Cầm không tốt, có lúc muốn giận cũng không đủ sức.

Vì vậy sau cơn giận, bà cũng lười nói thêm, đưa vali cho dì Trương, quen thuộc đi về phòng ngủ chính.

Cửa phòng ngủ chính được thiết kế theo kiến trúc sân vườn cổ, lại là nhà mình nên bên ngoài không khóa, chỉ có then cài bên trong.

Tức là bình thường khi phòng chính không có người, người ngoài có thể tự do ra vào, tiện cho người hầu dọn dẹp.

Một khi cửa không mở được, nghĩa là đã có người bên trong, không chào đón ai vào.

Lúc này Bạch Cầm đặt tay lên cửa gỗ, đẩy mạnh hai lần đều không mở được.

Có lẽ lúc bà nói chuyện với dì Trương, Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân đã về phòng nghỉ, nên đóng cửa từ bên trong.

Dì Trương quan sát sắc mặt Bạch Cầm, khẽ nói: "Hay là tôi gõ cửa, bảo họ ra mở?"

"Mở cửa để làm gì, chỉ một phòng, chẳng lẽ bảo tôi ngủ chung với mẹ con họ?" Bạch Cầm giận đến mức cười lạnh, "Được, tôi đi ngủ phòng khách. Tôi không tin, chỉ vài ngày mà hai người này thật sự có thể biến biệt thự thành của họ?!"

Tô Chí Vũ bỏ đi, phòng trống, Bạch Cầm đành lấy hành lý, dọn vào phòng của Tô Chí Vũ.

Theo bà, người trong biệt thự đều do bà và Tô Tâm Liên tuyển, bà là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận.

Tú Phân và Bạch Cầm mới đến chỉ vài ngày.

"Vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm", mới tạo cơ hội cho họ lộng hành.

Giờ bà đã về, tất phải chỉnh đốn lại biệt thự.

Bà không phải đứa trẻ như Tô Chí Vũ, làm tiểu thư nữ chủ nhân mấy chục năm, Bạch Cầm có đủ thủ đoạn thu phục lòng người.

Tối hôm đó, Bạch Cầm ngủ sớm, sáng hôm sau dưỡng sức, dậy từ sáng sớm.

Trời mùa hè sáng sớm hơn bình thường, vừa qua 5 giờ, bầu trời đã hơi xanh, mặt trời vừa xuyên qua mây, tỏa ánh sáng dịu dàng.

Đêm vừa qua, không khí còn mang chút hơi lạnh ẩm, theo thường lệ, đây là lúc người hầu trong biệt thự bận rộn nhất.

Nhưng Bạch Cầm ngạc nhiên khi đi qua con đường rợp bóng cây, đi ngang nhà xe, qua khu nhà người hầu, đến khi ngồi ở phòng khách chính, vẫn chưa thấy bóng người?!

Xung quanh yên tĩnh, cả biệt thự như còn chìm trong giấc ngủ, chỉ mình bà tỉnh giấc, muốn uống ngụm nước nóng cũng phải tự đun.

Người khác lười biếng thì thôi, dì Trương do bà và con gái tự chọn, vốn siêng năng nhất, hôm nay sao cũng...

Bạch Cầm mặt lạnh ngồi trên sofa, tâm trạng không tốt, không muốn xem TV.

Bà ngồi đó, chờ người hầu xuất hiện, nhân cơ hội này mắng một trận, bắt họ nghe lời mình.

Thời gian trôi qua, đến lúc Bạch Cầm ngồi mỏi cả lưng, phía xa mới có chút động tĩnh.

Một người vừa đi vừa hát, bước chân nhẹ nhàng tiến về phòng khách chính, thong thả như đây là nhà mình.

Bạch Cầm nhìn kỹ, không ai khác chính là Lisa - người vốn thân với Tô Chí Vũ.

Hôm qua chỉ chăm chăm mắng dì Trương, quên mất Lisa này.

Dì Trương xuất thân nông thôn, dù vào thành làm việc nhiều năm, cố gắng thoát khỏi vẻ quê mùa, nhưng xuất thân không tốt, lại có tuổi, nhiều thứ không thay đổi được.

Bà ta và Tô Chí Vũ cách biệt tuổi tác, không có chủ đề chung, dù muốn khuyên cũng khó, suýt mất việc, Bạch Cầm có thể hiểu và tin lời dì Trương.

Nhưng Lisa và Tô Chí Vũ chênh lệch tuổi không nhiều, lại thân thiết.

Dì Trương không khuyên được Tô Chí Vũ thì thôi, còn Lisa này sao cũng không hiểu chuyện?!

Giờ ngày ngày hầu hạ Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nhìn vẻ thoải mái của cô ta, rõ ràng đang vui vẻ.

Bạch Cầm chờ lâu, cuối cùng cũng có người, vốn đã bực bội, càng nghĩ càng thấy Lisa sớm đã phản bội, lập tức nói với giọng châm chọc: "Gần 6 giờ mới bắt đầu làm việc, dậy sớm thật đấy."

Lisa đang hát, bỗng nghe giọng nói lạnh lẽo, suýt nữa hét lên.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 79



Cô vội quay lại, thấy phòng khách chưa bật đèn, Bạch Cầm tóc tai bù xù ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn mình.

May trời đã sáng, nếu sớm hơn, cô sợ mình đã đột tử vì sợ!

"Phu nhân Bạch..." Lisa vội bật đèn, chào Bạch Cầm, "Bà dậy sớm thế ạ?"

"Ừ, số phận khổ cực, trời sáng là tỉnh, không như các cô phúc hậu, ngủ đến giờ này mới dậy." Bạch Cầm nói với giọng lạnh nhạt.

Lisa nghe vậy, trong lòng kêu khổ.

Gần đây cô xui xẻo quá, sao toàn gặp chuyện khó xử thế này.

Hôm qua là người đầu tiên chứng kiến Bạch Cầm bị coi như bà nội trợ, hôm nay lại là người đầu tiên bị Bạch Cầm bắt gặp…

Rõ ràng tất cả mọi người đều đang ngủ, ngay cả dì Trương cũng không ngoại lệ, cô ấy đã là người giúp việc dậy sớm nhất, vậy mà vẫn bị bắt và chỉ trích!

Lisa có thể leo lên vị trí hiện tại, đương nhiên không phải là kiểu người nhút nhát, chịu đựng mọi chuyện.

Ngay lập tức, cô ta liền kéo tất cả người giúp việc trong biệt thự vào, thà đạp lên tất cả còn hơn một mình bị Bạch Cầm chỉ trích.

Bạch Cầm nghe xong, vừa mới ngủ no giấc, cơn giận vừa nguôi ngoai lại bùng lên: "Cô nói, là Thẩm Huệ Huệ bảo các cô dậy muộn hơn, làm ít việc đi?!"

Lisa gật đầu lia lịa: "Vâng, Thẩm Huệ Huệ nói, cái gì 597 quá tàn nhẫn, là hành vi của bọn tư bản, không thể bóc lột người lao động như vậy. Vì vậy, cô ấy đã căn cứ vào công việc của từng người để thiết lập lại thời gian làm việc…"

Trong biệt thự có khu vực riêng để người giúp việc nghỉ ngơi, cũng như cung cấp bữa ăn, vì vậy họ gần như sống 24/24 trong biệt thự.

Loại người giúp việc này có ưu điểm là được bao ăn ở, so với các ngành khác, dễ dàng tiết kiệm tiền hơn.

Nhược điểm là vì luôn ở trong tầm mắt của chủ nhà, họ phải sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào.

Bạch Cầm tuy có hai con, nhưng con gái lớn hiện không ở trong nước, con trai út Tô Chí Vũ cũng đã mười bảy tuổi, gần như là người trưởng thành, lẽ ra công việc của người giúp việc phải rất nhẹ nhàng.

Nhưng biệt thự lại có quy định nghiêm ngặt, Bạch Cầm sợ người giúp việc thấy việc ít mà lười biếng, từ lâu đã đặt ra quy tắc.

Bất kỳ người giúp việc nào trong biệt thự, trời chưa sáng đã phải dậy làm việc, phải hoàn thành việc dọn dẹp trước khi trời sáng hẳn.

Dì Trương phải dọn dẹp vệ sinh trong nhà trước khi Bạch Cầm thức dậy.

Người làm vườn phải chăm sóc cây cối, tưới nước, xới đất, di chuyển chậu cây…

Lisa phải đi chợ sớm để mua nguyên liệu tươi ngon nhất…

Sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, để tránh người giúp việc lười biếng, buổi trưa và tối họ phải làm lại từ đầu.

Lisa tiếp tục nấu ăn, dì Trương dọn dẹp, người làm vườn cắt tỉa cây cối…

Trong số này, chỉ có tài xế là nhàn nhất, vì không phải ngày nào gia đình cũng cần đi ra ngoài.

Tuy nhiên, lương của tài xế cũng thấp nhất, chưa bằng một nửa của những người khác.

Đêm xuống, chỉ khi Bạch Cầm và Tô Chí Vũ ngủ say, người giúp việc mới được về phòng nghỉ ngơi.

Vừa tỉnh dậy, trời chưa sáng, họ lại phải tiếp tục làm việc…

Những công việc lặp đi lặp lại và vô nghĩa này khiến tinh thần và thể lực của họ bị hao mòn, nhưng vì kế sinh nhai, không ai dám lên tiếng.

Cho đến khi Thẩm Huệ Huệ đề xuất thay đổi thời gian làm việc, để mọi người nghỉ ngơi tốt hơn, tập trung vào công việc và phát huy hiệu suất tối đa.

Ban đầu, khi nghe đề xuất của Thẩm Huệ Huệ, không ai tin.

Thời gian làm việc mỗi ngày của họ vượt quá 16 tiếng, giờ đột nhiên giảm xuống còn 8 tiếng, làm sao có thể?

Đúng là chuyện viển vông.

Nhưng Thẩm Huệ Huệ nhanh chóng đưa ra một bảng kế hoạch, căn cứ vào công việc của từng người để thiết lập thời gian biểu riêng.

Ví dụ, Lisa phụ trách nấu ăn, Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân muốn ăn sáng ngay khi thức dậy, nên Lisa phải dậy sớm hơn một chút, mua đồ và nấu ăn, đảm bảo ba bữa đúng giờ.

Tuy dậy sớm hơn, nhưng bù lại, cô ấy được nghỉ sớm hơn, sau khi nấu xong bữa tối là có thể tự do.

Dì Trương dọn dẹp trong nhà, người dọn dẹp ngoài trời có thể làm việc vào các khung giờ khác nhau.
 
Back
Top Bottom