Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 460: Chương 460



Trong vài tháng gần đây, Ninh Kiều thường xuyên ra vào đồn công an Kinh Thị, gần như đã trở thành người quen của các đồng chí công an.

Bây giờ, cô lại đến.

Mấy đồng chí công an nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Diệp Đông Linh.

"Cô đi đi."

Diệp Đông Linh không từ chối, lập tức đứng dậy đón Ninh Kiều.

Ninh Kiều đến cùng chồng, từ góc nhìn của Diệp Đông Linh, hôm nay cặp vợ chồng này trông rất khác lạ, ánh mắt họ đầy ý cười, đặc biệt là Ninh Kiều, như thể cả người cô đều được chiếu sáng, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhìn từ xa, một đồng chí công an lớn tuổi không khỏi lắc đầu, đồng chí nữ xinh đẹp này tại sao lại cố chấp đến thế? Dù cha mẹ của Yểu Yểu có ở địa phương, có lẽ khi ấy bọn họ cũng chỉ tìm quanh một chút, rồi tự nhận xui xẻo, chứ không có ý thức báo công an. Hơn nữa, cô còn là người tỉnh ngoài, làm sao tìm được cha mẹ cho cô bé? Chẳng lẽ phải đi khắp nơi tìm kiếm?

Các đồng chí công an không phải không muốn làm việc, chỉ là điều kiện có hạn, tìm cha mẹ ruột của Yểu Yểu gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Bọn họ đã giải thích và khuyên Ninh Kiều nhiều lần, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ, thỉnh thoảng lại đến đồn công an, mang theo những manh mối vô dụng.

Đây có phải là tinh thần kiên trì của sinh viên Đại học Kinh Thị không?

Mấy đồng chí công an cúi đầu, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc của Diệp Đông Linh.

"Thật sao?" Diệp Đông Linh vui mừng nói.

"Thật." Ninh Kiều gật đầu, "Có cách nào tra ra không?"

Các đồng chí công an nhìn nhau, nhìn hai người họ cười tươi, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Sinh viên này lại mang đến manh mối vô dụng nào nữa đây?

——————————————

Sau Tết, khi bắt đầu học kỳ mới, chỉ còn hơn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học của Giang Quả Quả, cuối cùng cô bé cũng cảm nhận được áp lực lớn.

Người một nhà đã chuyển đến khu người nhà quân khu Bắc Thành một thời gian, nhưng mối quan hệ với các gia đình quân nhân ở đây không thân thiết như khi còn ở trên đảo. Giang Quả Quả nghĩ có lẽ vì lúc ở trên đảo, chị dâu nhỏ rất được lòng mọi người, nên gia đình họ mới quen thuộc với các gia đình trong khu người nhà. Giờ đến khu người nhà quân khu Bắc Thành, chị dâu nhỏ bận rộn với việc học và chuyện của giáo sư Liễu, không có thời gian rảnh để giao lưu trong khu người nhà, nên gia đình họ, dù có gặp mặt các gia đình trong khu người nhà, cũng chỉ chào hỏi, không thể tạo dựng mối quan hệ thân thiết.

Điều này cũng là một điều tốt, vì thế mà những lời đồn đại trong khu người nhà gần như không đến tai Giang Quả Quả, cô bé không bị phân tâm.

Các thím trong khu người nhà rất tò mò về gia đình đoàn trưởng Giang, từ bản thân đoàn trưởng Giang, đến vợ anh, hay các em của anh, đều rất xuất sắc. Thấy em gái út của họ sắp thi đại học, có thím hỏi thăm, cô bé dự định thi vào trường nào. Nếu là học sinh khác, nghe câu hỏi này, chắc chắn không trả lời được, thi vào trường nào không phải do mình nói mà quyết định được, điểm đủ đến đâu thì nộp vào đó. Nhưng Giang Quả Quả thì khác, trước đây ở trên đảo, cô bé luôn đứng trong top ba của lớp, giờ chuyển đến trường cấp ba quân khu Bắc Thành, thành tích càng ngày càng xuất sắc, luôn đứng đầu lớp, chỉ cần giữ vững phong độ này, cô bé muốn vào trường nào cũng được.

"Chắc là Đại học Bắc Thành." Giang Quả Quả trả lời.

Đại học Bắc Thành cũng là trường tốt, không thua kém gì Đại học Kinh Thị.

Nhưng Ninh Kiều nhớ rằng, từ năm 1977, Giang Quả Quả đã đặt mục tiêu trở thành sinh viên của Đại học Kinh Thị giống như mình.

"Em không thi Đại học Kinh Thị nữa à?" Ninh Kiều tò mò hỏi.

"Chị em mình cùng thi vào một trường thì chán quá." Giang Quả Quả nói, "Em thi Đại học Bắc Thành cho vui."

Các thím trong khu người nhà không nói gì.

Con cháu nhà mình muốn thi đại học, phải học ngày học đêm, mười mấy tuổi mà đầu đã gần hói. Còn Giang Quả Quả, nói muốn thi vào Đại học Bắc Thành, ngôi trường điểm cao nhất nhì, mà chỉ để cho vui.

Cho vui?!

"Vậy em cứ thi đi." Ninh Kiều vui vẻ nói.

Các thím trong khu người nhà:...

Hai chị em này là đang cố tình ra ngoài để làm người ta tức giận à?

———————————————

Sau khi học kỳ mới bắt đầu, Ninh Kiều không thể đến trại trẻ mồ côi thường xuyên như trước.

Trước đây, mỗi tuần cô đến một lần, giờ thì mỗi tháng chỉ đến hai lần. Một số bạn cùng lớp bắt đầu nói những lời ghen tị, bàn tán sau lưng rằng Ninh Kiều định dùng năm cuối cùng để cố gắng thể hiện, để kiếm một công việc tốt. Tuy nhiên, thực tế là, cô không có nhiều thời gian ra ngoài vì sau giờ học, cô luôn đến văn phòng của giáo sư Liễu, nghe nói giáo sư Liễu sắp ra một cuốn sách về nghiên cứu tâm lý trẻ em, Ninh Kiều đang giúp bà ta làm công việc cuối cùng.

Lúc này, các bạn trong lớp thực sự bắt đầu không hiểu nổi.

Còn không bao lâu nữa là tốt nghiệp, bọn họ muốn xem đến lúc phân công công việc, Ninh Kiều có hối hận hay không.

Vào chủ nhật đầu tiên của tháng Ba, viện trưởng nhờ người đến Đại học Kinh Thị, mời Ninh Kiều đến trại trẻ mồ côi, nhưng cô không có ở trường.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 461: Chương 461



Đôi vợ chồng quyết định nhận nuôi Yểu Yểu đã đến trại trẻ mồ côi, nhưng đứa bé không chịu đi, hoàn toàn thay đổi, khóc nức nở.

Thấy vậy, đôi vợ chồng cũng có phần do dự. Bọn họ muốn nhận nuôi Yểu Yểu vì lần đầu gặp, đứa bé trông rất ngoan ngoãn, đáng yêu. Đón đứa bé về nhà có thể giúp bọn họ bớt đi nỗi đau mất con khi về già. Nhưng nếu đứa bé về nhà cứ khóc suốt, bọn họ lại phải tốn bao nhiêu công sức?

"Viện trưởng." Người đàn ông đã có vài sợi tóc bạc quay sang nói với viện trưởng, "Bây giờ phải làm sao đây?"

Viện trưởng rất khó xử.

Đôi vợ chồng này trông rất có thành ý, từ lần đầu bọn họ đến trại trẻ mồ côi đến nay đã vài tháng. Bà ta cũng đã dùng thời gian này để làm công tác tư tưởng cho Yểu Yểu, cứ tưởng trẻ con dễ dỗ, nhưng không ngờ mấy ngày trước đứa bé còn đồng ý, bây giờ lại thay đổi ý định.

"Trẻ con dù sao cũng là trẻ con." Viện trưởng nói, "Cho nó thêm thời gian đi."

Người phụ nữ trung niên thở dài.

Viện trưởng phân vân.

Dù sao bọn họ chưa có tình cảm với Yểu Yểu, thiếu kiên nhẫn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng một cặp cha mẹ nuôi đáng tin cậy, thật sự có thể giúp đứa bé có một tương lai suôn sẻ hơn.

"Hay chúng ta cứ đón nó về luôn?" Người đàn ông nói, "Về nhà khóc vài ngày rồi cũng quen."

"Không được." Tiếng Ninh Kiều vang lên từ ngoài cửa.

Cô đi nhanh, đến trại trẻ mồ côi thì bắt đầu chạy.

Giang Hành đi cùng cô, bước theo cô, vừa đi vừa xem đồng hồ.

Yểu Yểu nhìn thấy Ninh Kiều, lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ đầy tội nghiệp nhìn cô.

Viện trưởng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ chỉ Ninh Kiều mới có cách với đứa bé này.

Viện trưởng muốn Ninh Kiều khuyên nhủ Yểu Yểu.

Nếu không được, chỉ có thể để đôi vợ chồng này làm thủ tục. Dù sao Yểu Yểu còn nhỏ, không biết quyết định nào là tốt cho mình, nếu thật sự để cô bé từ chối cha mẹ nuôi, sau này lớn lên, có thể sẽ hối hận nhiều lắm.

"Hai người này là đồng chí Tống và đồng chí Lý, muốn nhận nuôi Yểu Yểu." Viện trưởng giới thiệu.

Yểu Yểu nhét tay mình vào tay Ninh Kiều.

Ninh Kiều nhìn viện trưởng nói: "Viện trưởng, cha mẹ của Yểu Yểu đang trên đường đến Kinh Thị."

"Chúng tôi vừa từ đồn công an ra." Giang Hành nhìn đồng hồ, "Tàu của bọn họ sắp đến ga."

Viện trưởng cứ tưởng mình nghe nhầm.

Bà ta biết hai vợ chồng này luôn cố gắng tìm cha mẹ ruột của Yểu Yểu, nhưng đã bao lâu rồi, ai cũng biết, khả năng tìm thấy bọn họ gần như bằng không.

"Cha mẹ của Yểu Yểu?" Viện trưởng ngạc nhiên, "Sao có thể?"

"Cảnh sát đã liên lạc với công an Tây Thành, thu hẹp phạm vi điều tra vào mấy thành phố mà bọn buôn người hay lui tới, sau đó liên hệ với các nhà máy phim ở địa phương, mới có manh mối." Ninh Kiều nói, "Yểu Yểu nói mẹ cô bé xem tivi, thật ra mẹ cô bé có thể là diễn viên điện ảnh. Một diễn viên ở nhà máy phim Thâm Thị vào năm đó đã báo công an nói rằng con mình bị mất tích."

"Cô ấy và chồng đang trên đường đến đây, viện trưởng, chúng ta chờ bọn họ một chút." Ninh Kiều nói.

Viện trưởng sững sờ vì tin tức bất ngờ này, đang định giải thích với đôi vợ chồng đến làm thủ tục, nhưng bọn họ đã giơ tay ra hiệu không sao.

Không ai hiểu rõ nỗi đau mất con hơn họ, nếu cha mẹ ruột của Yểu Yểu thật sự tìm được con, bọn họ sẽ thật lòng vui mừng cho đứa bé và gia đình cô bé.

Yểu Yểu còn quá nhỏ, không có khái niệm gì về cha mẹ ruột.

Từ ba tuổi, cô bé đã sống ở trại trẻ mồ côi, giờ đã mấy tháng trôi qua, ký ức về cha mẹ nuôi trước cũng dần mờ nhạt.

Cô bé mơ màng nghe người lớn nói chuyện, chớp chớp mắt nhìn Giang Hành.

Giang Hành đưa tay xoa đầu cô bé.

Mọi người đều ngồi trong văn phòng viện trưởng chờ đợi.

Trên bàn làm việc, vẫn còn tài liệu thủ tục nhận nuôi chưa hoàn thành, đã điền xong nhưng chưa đóng con dấu cuối cùng.

Yểu Yểu ngoan ngoãn ở bên cạnh Ninh Kiều, cảm giác tràn ngập an toàn.

Cô bé không biết chuyện gì sắp xảy ra, khẽ hỏi Ninh Kiều, Ninh Kiều nói, cha mẹ sắp đến đón cô bé rồi.

Yểu Yểu nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Đến khoảng ba giờ chiều, đôi vợ chồng trung niên muốn nhận nuôi Yểu Yểu không thể ngồi yên, đứng dậy cầm lấy tài liệu xem.

Người phụ nữ cười nói: "Tôi chỉ xem qua thôi."

Sắc mặt của cô gái trẻ này giống như bọn họ sắp đến cướp con vậy.

Thật sự không đến mức đó.

Ba giờ ba mươi phút, bên ngoài có tiếng động.

Diệp Đông Linh hối hả chạy tới.

Ninh Kiều lập tức dắt Yểu Yểu ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Ninh Kiều, Diệp Đông Linh yên tâm, quay đầu gọi: “Ở bên này.”

Ninh Kiều nhìn theo hướng Diệp Đông Linh quay đầu, thấy một đôi vợ chồng.

Người đàn ông có đôi mắt đỏ ngầu, người phụ nữ có mái tóc ngắn xinh đẹp, giống như miêu tả của Yểu Yểu.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Ninh Kiều hoàn toàn yên tâm.

Vẻ mặt bối rối và vội vã, rõ ràng không phải là trạng thái không quan tâm đến một đứa con gái như nhiều người đã nói.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy Yểu Yểu, mắt đỏ hoe tiến lên muốn ôm đứa bé.

Nhưng cô bé lại lén lút trốn sau lưng Ninh Kiều.

Chồng cô ta nói: “Đừng vội, đừng làm con sợ.”

Viện trưởng mời bọn họ vào văn phòng.

Ánh mắt của bọn họ luôn dõi theo Yểu Yểu.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 462: Chương 462



Đứa bé bị mất tích ở Thâm Thị.

Lúc đó bà nội dẫn Yểu Yểu ra ngoài, chỉ quay đi một lúc, đứa bé đã biến mất.

Bọn họ lập tức báo công an, dùng mọi cách tìm kiếm, gần như lục tung cả Thâm Thị, nhưng không có tin tức gì về Yểu Yểu.

Đôi vợ chồng trung niên đến nhận nuôi Yểu Yểu nhìn thấy cảnh này, trong lòng biết rằng thủ tục này sẽ không thể hoàn thành.

Dù có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn là chua xót và cảm khái.

Cha mẹ ruột của Yểu Yểu mất một khoảng thời gian dài mới bình tĩnh lại.

Trên đường đến Kinh Thị bọn họ đã biết rằng việc tìm được con mình là nhờ Ninh Kiều.

Hai vợ chồng không biết phải bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, đã chuẩn bị một phong bì lớn, bên trong là tiền mặt.

Ninh Kiều chưa từng gặp tình huống này, vội vàng từ chối, khi nhìn thấy rõ mẹ của Yểu Yểu, mới hỏi: “Chị là Ngu Ánh Chi phải không?”

Ngu Ánh Chi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Lần đầu tiên Ninh Kiều thấy Ngu Ánh Chi là khi cô học năm nhất, lúc đó vài sinh viên ngành văn học đến nhà máy phim để viết tóm tắt cho những bộ phim bị tồn đọng. Trong danh sách diễn viên, cô nhìn thấy tên Ngu Ánh Chi, cảm thấy có chút quen thuộc.

Trong cốt truyện gốc, khi dùng phương pháp thời gian để lướt qua những sự kiện của thập niên 90, có đề cập đến một sự kiện chấn động. Ngôi sao nổi tiếng Ngu Ánh Chi, vì uất ức mà bệnh, sớm rời xa cõi đời. Nam chính Đường Hồng Cẩm và nữ chính Mai Thư trong cốt truyện gốc cùng đi xem phim, nhắc đến nữ diễn viên trẻ tuổi đã qua đời này, đều cảm thấy tiếc nuối, cô ta trẻ đẹp, sự nghiệp thuận lợi, sao lại uất ức mà bệnh?

Lúc đó Ninh Kiều không chú ý nhiều đến tình tiết này.

Cho đến bây giờ khi gặp Ngu Ánh Chi ngoài đời, cô mới nhận ra, nguyên nhân bệnh của cô ta là do mất con.

Cuối cùng, Ninh Kiều vẫn không nhận tiền của Ngu Ánh Chi.

Trong khi trò chuyện chồng của Ngu Ánh Chi nghe nói cô là sinh viên, liền hỏi: “Vậy cô học trường nào?”

Diệp Đông Linh thay Ninh Kiều trả lời: “Đại học Kinh Thị!”

Chồng của Ngu Ánh Chi ghi nhớ tên trường này, khi vợ anh ta vẫn định lén tìm cơ hội đưa tiền cho Ninh Kiều, anh ta đã ngăn lại. Nhìn cặp đôi tốt bụng này, biết rằng bọn họ không thiếu tiền, muốn cảm ơn sinh viên Kinh Thị, thì có rất nhiều cách, không cần vội vàng.

Thật ra chỉ cần nhìn Ngu Ánh Chi và Yểu Yểu đứng cạnh nhau, cũng thấy rõ bọn họ là mẹ con.

Nhưng trước khi Ngu Ánh Chi và chồng đến Kinh Thị sợ có sự cố, đã chuẩn bị sẵn ảnh và giấy chứng nhận hộ khẩu khi Yểu Yểu vừa sinh.

Hai vợ chồng nóng lòng muốn đưa Yểu Yểu về nhà.

Viện trưởng vội vàng giúp bọn họ hoàn tất thủ tục.

Có thể thấy, Yểu Yểu không phản kháng đôi vợ chồng này.

Cô bé thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn bọn họ, rồi lại rụt đầu về sau lưng Ninh Kiều.

Cuối cùng, Ngu Ánh Chi ngồi xuống trước mặt Yểu Yểu, giơ hai tay, nghẹn ngào nói: “Yểu Yểu, cha mẹ đưa con về nhà.”

Một tay của Yểu Yểu nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh Kiều.

Nghĩ một chút, cô bé thấy vậy chưa đủ, lại đưa tay kia nắm lấy tay Giang Hành.

Cha mẹ ruột của Yểu Yểu đã dùng thời gian rất lâu, kiên nhẫn dỗ dành Yểu Yểu.

Nhiều lần Yểu Yểu nhấc chân lên nhưng lại ngượng ngùng trốn trở về.

Quá trình này rất dài, khiến Ninh Kiều và Giang Hành cười dịu dàng.

Cuối cùng, Yểu Yểu nhẹ nhàng bước vào lòng của Ngu Ánh Chi.

Bé con thật đáng yêu và khiến người ta yêu thương.

Ninh Kiều cảm động, mắt ngấn lệ.

Giang Hành ghé tai cô: "Chúng ta có thể sinh một em bé như vậy không?"

Ninh Kiều cố nén nước mắt, bàn luận: "Không sinh được y hệt đâu."

——————————————

Đến tháng 4 năm 1980.

Cha mẹ của Yểu Yểu đã chấp nhận ý kiến của Ninh Kiều và giáo sư Liễu, luôn đặt mình vào vị trí của đứa trẻ, đến khi cô bé thật sự chấp nhận bọn họ mới đưa về nhà.

Ninh Kiều không muốn nhận tiền, nên Ngu Ánh Chi và chồng đã trực tiếp gửi thư cảm ơn và cờ thưởng đến Đại học Kinh Thị.

Đồng thời, công an các thành phố Tây Thành, Kinh Thị và Thâm Thị đã tiến hành điều tra, mặc dù không thể triệt phá toàn bộ băng nhóm buôn người, nhưng đã đạt được kết quả đáng kể.

Ninh Kiều được biểu dương trong hội nghị sinh viên, tiếng vỗ tay vang dội.

Hiệu trưởng Đại học Kinh Thị khi trao bằng khen và tiền thưởng đã vỗ vai cô đầy khen ngợi.

"Phần thưởng trông rất hậu hĩnh, bằng khen này chắc cũng có ích chứ?"

"Chắc sẽ được ghi vào hồ sơ."

"Tôi nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng đến việc phân công công việc sau này."

"Không chừng cô ấy sẽ được phân công làm việc ở đài truyền hình!"

Trên sân khấu, Ninh Kiều cầm bằng khen và tiền thưởng, nụ cười rạng rỡ, vẻ vang vô cùng.

Sinh viên ngành văn học bàn tán sôi nổi.

Mọi người đều ghen tị với sự khen ngợi cô nhận được, nhưng không thể bắt chước theo.

Ban đầu Ninh Kiều không có chút vụ lợi nào, chỉ đơn giản muốn giúp đỡ cô bé, bỏ ra nhiều tháng trời, nhận được sự biểu dương ghi vào hồ sơ, thật sự không có gì để ganh tị.

Đây là lần đầu tiên Ninh Kiều nhận được cờ thưởng, về ký túc xá cô nhìn ngắm một lúc rồi gấp gọn đặt lên bàn.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, khi từ giảng đường trở về, cô thấy lá cờ do cha mẹ Yểu Yểu tặng đã được treo lên ngoài cửa ký túc xá.

"Chu Di!" Ninh Kiều lớn tiếng gọi.

Chu Di mở cửa, tự hào nói: "Gọi cái gì! Đây là chuyện rất vinh dự mà!"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 463: Chương 463



Mùa hè năm 1980, Giang Quả Quả tham gia kỳ thi đại học.

Khi đi thi, Giang Quả Quả yêu cầu chị dâu nhỏ đi cùng.

Đến cổng trường thi, Ninh Kiều hỏi: "Quả Quả, em có hồi hộp không?"

"Không hồi hộp." Giang Quả Quả lắc đầu, khoác tay chị dâu nhỏ, "Thi xong, em sẽ trở thành sinh viên của Đại học Bắc Thành."

Nói xong, cô bé lấy tay che miệng: "Không nên kiêu ngạo như thế."

Ninh Kiều: ...

Không kiêu ngạo mà cũng kiêu ngạo rồi, biết trước Giang Quả Quả tự tin như vậy, đêm qua cô đã không lo lắng đến mức mất ngủ!

"Chị dâu nhỏ, công việc nghiên cứu của chị đã xong chưa?" Giang Quả Quả hỏi.

"Chưa xong, đang ở giai đoạn cuối cùng." Ninh Kiều nói, "Kỳ nghỉ hè bận rộn, có thể chị sẽ phải ở lại trường một thời gian. Nhưng khi em có kết quả thi và điền nguyện vọng, chị sẽ cố gắng trở về."

Giang Quả Quả vẫy tay: "Chị cứ bận đi, em tự lo được."

Thấy chị dâu nhỏ vẫn chưa yên tâm, Giang Quả Quả nghiêm túc ngắt lời: "Em đã mười bảy tuổi rồi!"

"Chỉ mới mười sáu." Ninh Kiều gõ lên trán cô bé, "Đừng giả làm người lớn."

"Chị dâu nhỏ! Đừng gõ đầu em!" Giang Quả Quả ôm trán, "Một lát vào phòng thi còn phải dùng đến!"

Vì Giang Quả Quả rất hiểu chuyện, nên suốt kỳ nghỉ hè này, Ninh Kiều không phải chạy qua chạy lại giữa khu người nhà quân khu và trường học. Đề tài nghiên cứu của giáo sư Liễu đã đến giai đoạn cuối, sau khi bận rộn giai đoạn này, Ninh Kiều sẽ lên năm thứ tư, lúc đó có thể sắp xếp tốt việc làm sau khi tốt nghiệp.

Giang Hành thấy cô không có thời gian rảnh, nên vào kỳ nghỉ đã đến trường ăn cơm cùng cô. Vào mùa hè, trong khuôn viên Đại học Kinh Thị có nhiều sinh viên đã về nhà, đôi vợ chồng trẻ đi dạo trong khuôn viên, sân trường quạnh quẽ, cảm giác như ngay cả gió nóng mùa hè cũng trở nên mát mẻ.

Giang Hành hỏi cô, ở ký túc xá một mình có sợ không.

Ninh Kiều lắc đầu: "Thôi Diệu Diệu cũng không về nhà."

Thôi Diệu Diệu ở lại ký túc xá vì trong nhà không yên ổn.

Em trai cô ta, Thôi Phối xin ở nội trú, bà nội khi ở nhà thường hay bắt lỗi Thẩm Hoa Lâm, nhà cửa rối tung, cô ta không muốn về.

"Quả Quả thì sao?" Ninh Kiều hỏi, "Đã điền nguyện vọng chưa?"

"Điền rồi." Giang Hành gật đầu, "Mấy ngày nữa chắc sẽ nhận được giấy báo trúng tuyển."

Ninh Kiều tính toán thời gian, Giang Quả Quả chắc sắp nhận được giấy báo trúng tuyển rồi.

Cô xin phép giáo sư Liễu, đi xe buýt về khu người nhà.

Trong nhà, Giang Quả Quả đang xem TV.

Hiện tại, những chương trình trên TV vào thập niên 80 đã nhiều hơn trước, có nhiều sự lựa chọn, khi Giang Quả Quả có tâm trạng tốt, cô bé sẽ tìm vài đứa trẻ trong khu người nhà mang TV ra ngoài xem. Nhưng bây giờ, trời nóng như thế này, cô bé không muốn làm người tốt, một mình ở trong nhà bật quạt điện thật mát mẻ.

Thấy chị dâu nhỏ về, Giang Quả Quả nhảy lên từ ghế sofa, gọi vào phòng sách: "Anh cả, chị dâu nhỏ về rồi!"

Giang Hành từ phòng sách bước ra.

"Cho chị xem thư báo trúng tuyển của Quả Quả." Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.

"Không có ở nhà." Giang Hành nói.

Giang Quả Quả gần như cùng lúc lắc đầu: "Không có."

"Chuyện gì vậy?"

Giang Quả Quả giải thích: "Thư báo đã đến nhưng chủ nhiệm lớp mượn rồi."

"Tại sao chủ nhiệm lớp lại mượn thư báo của em?" Ninh Kiều hỏi.

"Cô ấy nói muốn mượn để cho các học sinh lớp 11 học hè ở trường xem, để khích lệ bọn họ." Giang Quả Quả nói.

"Đó là Đại học Bắc Thành à?"

Giang Quả Quả gật đầu, tắt TV đi, khoanh chân lại, bắt đầu trò chuyện với chị dâu nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, ông cụ Giang cũng đến.

Giang Quả Quả đi gọi điện thoại báo tin vui cho Giang Nguyên, không quên nhắc cậu ấy đến đại học của anh hai để báo tin vui.

Bữa tối do Ninh Kiều và Giang Hành cùng nấu, một bàn đầy những món ngon.

Giang Quả Quả đẩy đống sách vở hàng ngày mình học sang một bên, "xào xạc" rơi đầy đất.

Giang Hành liếc nhìn cô bé một cái.

"Chỉ muốn tận hưởng một chút thôi." Giang Quả Quả cười tươi, "Lát nữa em sẽ tự dọn dẹp."

Trong bữa tối, ông cụ Giang xúc động.

Các cháu từng đứa một lớn lên, cuộc đời của cô cháu gái nhỏ cũng sắp bước sang giai đoạn mới.

"Hồi đó, cả ba đứa nhỏ đều khá nổi loạn." Ông cụ Giang nói.

Nghe vậy, Ninh Kiều cũng không khỏi nhớ lại hình ảnh của Giang Quả Quả khi còn nhỏ.

Hồi đó, cô bé luôn đứng cuối bảng trong các kỳ thi, hoàn toàn không có hứng thú học tập, không ngờ thoáng cái đã trở thành sinh viên đại học.

Mà lại là một trường đại học có điểm chuẩn rất cao!

"Khi lần đầu tiên Quả Quả thi được hạng tám của lớp, cô bé khoe khắp cả khu người nhà." Ninh Kiều cười nói.

"Thi qua loa vậy thôi." Giang Quả Quả xòe tay, "Không ngờ đầu óc em lại thông minh, thi một cái là được hạng tám. Không thể làm gì khác được, khi đó muốn giúp chị dâu nhỏ giữ thể diện, để chị ở lại làm chủ nhiệm lớp ở trường tiểu học quân khu."

"Sao Quả Quả của chúng ta lại tài giỏi thế chứ." Ninh Kiều nói.

"Nói dối là mình bị cận để chuyển lên ngồi bàn đầu, chuyện không vinh quang này, em không nhắc đến một chữ nào nhỉ." Giang Hành nhẹ nhàng nói.

Ông cụ Giang ngạc nhiên: "Còn có chuyện này sao? Ông chưa từng nghe nói."

Giang Quả Quả: ...

Toàn chuyện cũ kỹ rồi, ngày vui thế này, nói chuyện vui vẻ đi.

Đừng làm mất hứng chứ!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 464: Chương 464



Tháng 9 năm 1980, Ninh Kiều bước vào năm thứ tư đại học. Vì là khóa đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, năm đó thủ tục nhập học được tiến hành sớm, nên đến đầu năm sau, khóa của bọn họ sẽ tốt nghiệp.

Về việc sắp xếp công việc sau khi tốt nghiệp, Ninh Kiều không có chút manh mối nào.

Tuy nhiên, ít nhất cô là học sinh xuất sắc luôn nhận được học bổng hàng năm, cộng thêm những ký lục khen thưởng được ghi trong hồ sơ, nên khi đến lúc tìm việc, công việc được phân sẽ không quá tệ.

Chỉ có điều làm thế nào để làm công việc liên quan đến tâm lý trẻ em là một vấn đề nan giải. Dù Ninh Kiều đã có định hướng rõ ràng, nhưng chỉ là một hướng lớn, không biết làm thế nào để thực hiện.

Đầu năm học, Ninh Kiều tập trung vào giai đoạn cuối của việc học, hàng ngày chỉ đi từ giảng đường về ký túc xá.

Đề tài nghiên cứu của giáo sư Liễu đã kết thúc, mối quan hệ giữa thầy và trò cũng giảm bớt.

Lúc này Ninh Kiều vừa tan học, ôm sách về ký túc xá, gặp Chu Di trong khuôn viên trường. Hai người có chuyên ngành khác nhau, lịch học cũng khác nhau, hiếm khi gặp nhau khi về ký túc xá.

“Sao bên kia lại ồn ào thế?” Ninh Kiều nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn về phía xa.

“Cô bận đến mức quên mất à?” Chu Di nói, “Hôm nay là ngày khai giảng của sinh viên mới.”

Ninh Kiều nhớ ra.

Mấy ngày nay trường học bận rộn việc khai giảng, mời cô làm đại diện sinh viên xuất sắc phát biểu trong lễ khai giảng, cô bận rộn viết bài phát biểu, quên mất ngày nhập học của sinh viên mới.

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.” Ninh Kiều nói, “Hôm nay Quả Quả cũng nhập học.”

“Cô không đưa cô bé đi à?” Chu Di tò mò hỏi.

“Mấy hôm nay tôi bận, Quả Quả bảo tôi đừng đưa.” Ninh Kiều giải thích, “Giang Hành đưa cô bé đi.”

Giang Quả Quả nói cô bé không phải là trẻ con, chỉ là cô bé, chỉ học đại học gần nhà, không cần thiết để chị dâu nhỏ phải đặc biệt trở về đưa cô bé nhập học.

Đợi khi chị dâu nhỏ bận xong, thì đến Đại học Bắc Thành thăm cô bé cũng không muộn.

Chu Di và Ninh Kiều vừa nói chuyện về Giang Quả Quả, đến dưới tòa ký túc xá, gặp Mã Hồng Tảo.

Mã Hồng Tảo nhìn thấy Ninh Kiều, thì dừng bước.

Mối thù giữa hai người bắt đầu từ năm nhất khi chủ nhiệm ủy ban cách mạng tống vào tù. Hai phòng ký túc xá của bọn họ gần nhau, hàng ngày ra vào thường gặp nhau trong hành lang nhưng không bao giờ chào hỏi.

Lúc này, Ninh Kiều nhìn qua cô ta một cái, vừa định đi lướt qua, bỗng nghe thấy cô ta mở miệng nói bằng giọng điệu mỉa mai.

“Sao không đến văn phòng của giáo sư Liễu bên khoa y nữa?”

“Tôi nghe nói, gần đây giáo sư Liễu cũng bận viết thư giới thiệu cho các đơn vị, vài sinh viên trong khoa của bà ấy, có người đến bệnh viện lớn ở Kinh Thị, có người sẽ được phân công đến cục y tế. Ninh Kiều, cô được phân công đi đâu?”

Ninh Kiều nhìn cô ta: “Mã Hồng Tảo, cổ của cô bị sao vậy?”

Mã Hồng Tảo vô thức sờ cổ mình: “Cô nói cái gì?”

“Cổ cô cứ đưa về phía trước, tôi tưởng cô không thoải mái.” Ninh Kiều nói.

“Tôi không sao.” Mã Hồng Tảo nói, “Cô đừng lảng sang chuyện khác.”

“Đừng cậy mạnh.” Ninh Kiều nói, “Nếu cô đã quen thuộc với khoa y như vậy, hãy đến hỏi họ xem có chữa được bệnh này không, cổ cô vươn ra như ngỗng, thật không đẹp.”

Chu Di phì cười.

Quá đ.â.m chọc.

Mã Hồng Tảo ghét nhất là giọng điệu của Ninh Kiều.

Khi nói chuyện thì nhẹ nhàng, như đang quan tâm, nhưng thực chất là châm chọc, khiến người nghe tức giận đến mức đầu bốc khói, còn cô thì lại thản nhiên quay đi.

“Đợi đã.” Mã Hồng Tảo nắm lấy cánh tay của Ninh Kiều, “Cô có ý gì——”

Ninh Kiều quay đầu lại, chưa kịp gạt tay cô ta ra, bỗng nghe thấy tiếng “bang” lớn.

Có người ném chiếc chậu tráng men thật mạnh về phía này, Chu Di sợ hãi né tránh, nhưng khi nhìn xuống thì thấy chậu đó nhắm vào chân Mã Hồng Tảo.

Mã Hồng Tảo đau đớn, hét lên một tiếng, rút tay lại, chân phải nhảy lên.

Cô ta ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, da trắng hồng, đôi mắt sáng long lanh, đuôi mắt hơi nhếch lên.

Cô ấy đeo ba lô hai quai làm bằng nhựa chống nước hiện đại nhất, cánh tay mang theo một túi hành lý lớn, tay phải còn cầm một bình nước nóng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 465: Chương 465



Mã Hồng Tảo cảm thấy cô ấy có chút quen thuộc, đang nghĩ lại thì cô ấy đã đi đến trước mặt mình.

Thiếu nữ rực rỡ, mở nắp bình nước nóng, từ từ nâng lên, trong mắt lộ rõ sự tức giận.

Mã Hồng Tảo đi dép sandal bị chậu tráng men đập mạnh vào, cơn đau ở chân phải chưa kịp tan, bỗng thấy đối phương nâng bình nước nóng muốn dội xuống, sợ hãi co rụt lại.

"Quả Quả?" Ninh Kiều ngạc nhiên nói.

Lúc này Mã Hồng Tảo mới nhận ra, đây là Giang Quả Quả, em gái chồng của Ninh Kiều.

Cô ấy đã từng đến trường khi Ninh Kiều mới vào năm nhất, hai người chỉ gặp nhau một lần.

"Quả Quả, sao em lại đến đây?" Ninh Kiều nhìn cô bé với đầy hành lý, kinh ngạc nói, "Em thi đỗ vào Đại học Kinh Thị à?"

"Chị dâu nhỏ, lát nữa em sẽ giải thích với chị." Giang Quả Quả nói, "Trước hết để em dạy cho cô ta một bài học."

Giang Quả Quả tiến đến với vẻ mặt hung hăng, tay cầm bình nước nóng, từ từ nghiêng xuống, trong mắt không sợ gì cả.

"Đau không?" Cô bé nói, "Bị chậu đập vào đã đau, nước sôi đổ xuống chắc sẽ còn đau hơn."

Mã Hồng Tảo rụt lại một bước.

Giang Quả Quả tiến gần hơn, trong mắt không có ý cười: "Vừa nãy không phải nói nhiều lắm sao?"

Mã Hồng Tảo hít một hơi lạnh.

Năm xưa Giang Quả Quả chủ động tìm đến Thẩm Hoa Lâm, làm nhà họ Thôi đảo lộn, lúc đó cô ta và Thôi Diệu Diệu chưa hoàn toàn tuyệt giao, âm thầm dò hỏi tìm ra nguyên nhân hậu quả.

Cô gái này, năm 14 tuổi đã khó nhằn, bây giờ lớn rồi, e rằng hành động càng không suy nghĩ đến hậu quả.

Mã Hồng Tảo lùi lại: "Cô bình tĩnh lại."

"Xin lỗi." Giang Quả Quả nói.

Mã Hồng Tảo nhìn tay cô bé.

Cô bé nắm chặt bình nước nóng, bàn tay trắng nõn nổi gân xanh, cằm ngẩng cao, ánh mắt đầy quyết liệt.

Mã Hồng Tảo nhanh chóng lùi lại, vô tình vấp phải, suýt ngã trên bậc thềm ký túc xá.

Xung quanh có nhiều người qua lại, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Chu Di sợ đến mức da đầu tê dại: "Ninh Kiều!"

"Tại sao Quả Quả lại đến Đại học Kinh Thị?" Ninh Kiều lẩm bẩm, "Rõ ràng nói là Đại học Bắc Thành, lừa người."

"Em chồng của cô làm việc quá bồng bột, nếu có chuyện gì xảy ra, Mã Hồng Tảo có thể báo công an!" Chu Di lo lắng nói.

"Giang Hành cũng giúp em ấy lừa người." Ninh Kiều bực mình.

"Cô mau ngăn cô bé lại đi!" Chu Di kéo tay cô, "Em ấy vừa thi đỗ vào Đại học Kinh Thị, tương lai còn rộng mở!"

"Cô đừng lo." Ninh Kiều nói, "Quả Quả, em ấy—"

"Sao cô còn bình tĩnh thế!" Chu Di ngắt lời cô.

"Thật sự dùng nước nóng dội người ta, không cần tương lai nữa à?"

"Đây không phải chuyện đùa!"

Ninh Kiều đưa tay bịt miệng Chu Di, khó khăn lắm mới chen vào được: "Bình nước nóng của Quả Quả trống không."

"Huống hồ—" Chu Di còn chưa kịp nói hết câu, bỗng nghẹn lại, suýt bị sặc, "Trống không?"

"Bên trong không có giọt nước nào, nhẹ bẫng." Ninh Kiều nói, "Quả Quả thích làm trò này."

Bên kia, Mã Hồng Tảo đã sợ tái mặt.

Chỉ một lát sau, cô ta đã bị Giang Quả Quả kéo đến trước mặt Ninh Kiều.

"Xin lỗi." Giang Quả Quả lạnh lùng nói.

"Xin, xin lỗi." Mã Hồng Tảo cảm thấy mất mặt, nhưng càng sợ cô gái này, nếu đối phương thật sự phát điên, cô ta biết làm sao?

Cô ta cắn răng, lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi, tôi đã nói bừa."

Sinh viên đi qua nhìn thấy cảnh này, đều hít một hơi lạnh.

Nhiều tân sinh viên cũng vừa nhập học, khắc ghi hình ảnh của Giang Quả Quả vào lòng.

Sau này gặp cô ấy, nhất định phải đi đường vòng.

Không thể đắc tội với cô ấy.

Giang Quả Quả thả tay Mã Hồng Tảo ra.

Mã Hồng Tảo như chạy trốn, bóng lưng biến mất rất nhanh.

Giang Quả Quả nở nụ cười rực rỡ: "Chị dâu nhỏ, sau này chúng ta là bạn học nha!"

Chu Di nhòm bình nước nóng của Giang Quả Quả.

Quả nhiên là trống không, chỉ có chị dâu của cô bé mới hiểu rõ cô bé.

"Em định xử lý chuyện lừa dối này thế nào?" Ninh Kiều lườm cô bé.

"Em đã lớn rồi." Giang Quả Quả nói, "Lời nói dối thiện ý có thể được tha thứ."

"Còn gì giấu chị nữa không?" Ninh Kiều nheo mắt.

"Nhất định phải nói sao?"

"Nói."

Giang Quả Quả nở nụ cười đắc thắng: "Chúng ta không chỉ là bạn học, còn là bạn cùng phòng."

Trước kỳ thi đại học, Giang Quả Quả đã lên kế hoạch trước.

Kế hoạch này là để tạo bất ngờ cho chị dâu nhỏ.

Cô bé đã tốn rất nhiều thời gian mới thuyết phục được anh cả giấu chị dâu nhỏ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 466: Chương 466



Nhưng anh cả cô bé rất nguyên tắc, anh không đồng ý nói dối vợ mình, việc giúp nói dối thì không thể trông cậy vào anh.

Về khoản nói dối, cô bé khác với anh hai, cô bé có tài năng và kỹ thuật, nhờ vào khả năng của mình, mới đến được ngày hôm nay.

Ước muốn tạo bất ngờ cho chị dâu nhỏ cuối cùng đã thành hiện thực, Giang Quả Quả vừa bước vào ký túc xá đã vui mừng như trẻ con.

Giang Quả Quả biết rằng từ khi Mai Thư chuyển đi, ký túc xá này luôn trống một giường, khi đến báo danh nhận chìa khóa, cô bé đã khéo léo thuyết phục giáo viên phụ trách sắp xếp phòng để được chuyển vào đây.

Trong trường, những học sinh có thành tích học tập xuất sắc, chỉ cần ngoan ngoãn trước mặt giáo viên, sẽ có chút quyền nói chuyện, việc Giang Quả Quả vào được ký túc xá này không tốn nhiều công sức.

Từ hồi chị dâu nhỏ chuẩn bị thi đại học, Giang Quả Quả đã nói rằng sẽ thi đỗ vào Đại học Kinh Thị, trở thành bạn học của chị dâu nhỏ.

Lúc đó nhiều người trong khu người nhà cười cô bé, nói rằng cô bé ngốc nghếch, một là điểm chuẩn Đại học Kinh Thị rất cao, hai là cô bé nhỏ hơn chị dâu nhỏ rất nhiều, làm sao có thể trở thành bạn học với chị dâu nhỏ?

Nhưng bây giờ, cô bé đã làm được.

Đại học Kinh Thị rất khó thi đỗ, nhưng cô bé làm được.

Dù nhỏ tuổi hơn chị dâu nhỏ, nhưng cô bé có thể nhảy lớp!

Giang Quả Quả thực sự không kìm nén được sự kích động và tự hào của mình.

Không hổ là cô bé!

————————————

Giang Quả Quả chuyển đến ký túc xá và trở thành bạn học của mình, Ninh Kiều cảm thấy mỗi lần trở về ký túc xá đều có thêm niềm vui.

Hai chị em không có giờ học sẽ cùng nhau đi dạo, đôi khi là dạo quanh khuôn viên trường, đôi khi là đi đến cửa hàng bách hóa.

Anh cả cô bé ở nhà bắt đầu càu nhàu.

Em gái không chịu về nhà đã đành, lại còn lôi kéo vợ anh đi chơi khắp nơi, không cho hai vợ chồng được gặp nhau!

Giang Hành không làm gì được vợ, chỉ biết chiều chuộng.

Nhưng anh có thể nắm được em gái.

Đoàn trưởng Giang cắt một nửa tiền tiêu vặt mỗi tháng của em gái.

Không phải là không cho tiền tiêu vặt, chỉ là muốn cô bé tự về nhà lấy.

Mỗi tháng ít nhất phải về khu người nhà bốn lần, và phải dẫn theo chị dâu nhỏ.

Giang Quả Quả thấy phiền, bèn bàn với Ninh Kiều: "Chị dâu nhỏ, về nhà mất một tiếng đi xe, hay là chị cho em mượn tiền tiêu vặt trước, khi nào em đi làm sẽ trả lại cho chị?"

"Cũng được." Ninh Kiều nói.

Giang Hành: ???

Vợ anh rốt cuộc đứng về phía ai?

Giang Hành và em gái tranh giành tình cảm nhiều năm.

Bây giờ em gái chuyển vào ở chung phòng ký túc xá với vợ anh, tạm thời anh không chiếm ưu thế.

Nhưng đoàn trưởng Giang không lo lắng.

Vì vài tháng nữa, vợ anh sẽ tốt nghiệp, lúc đó hai vợ chồng họ ngày nào cũng được sống trong thế giới hai người.

Chẳng ai quấy rầy.

Đến cuối năm 1980, không khí chia tay tràn ngập trong khuôn viên trường.

Sinh viên năm cuối đã chuẩn bị sổ tay, viết lời chia tay nhau.

Mỗi khi nhận cuốn sổ tay, viết những lời chia tay, Ninh Kiều lại nhớ đến những kỷ niệm trong những năm qua.

Giang Kỳ từng nói, thời gian thấm thoắt trôi.

Trong ký ức của cô, khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học vẫn còn rõ mồn một, giờ thoắt cái cô đã sắp tốt nghiệp.

Vào cuối năm, sách nghiên cứu về tâm lý trẻ em của giáo sư Liễu chính thức xuất bản.

Sinh viên khoa y ai cũng có một cuốn, phát hiện trong sách còn có tên của Ninh Kiều.

Lúc đó, sinh viên khoa y không kìm được mà nói đỡ cho giáo sư Liễu.

Ai nói giáo sư Liễu của bọn họ không biết đạo lý?

Vấn đề công việc của mọi người dần dần được giải quyết.

Hai tháng này, sinh viên vừa mong đợi, vừa lo lắng. Vấn đề phân công công việc sau khi tốt nghiệp là việc lớn, nhưng việc sắp xếp cụ thể thì không đến lượt họ mặc cả, được phân công vào đơn vị nào thì phải đến đơn vị đó báo danh.

Thôi Diệu Diệu chọn ở lại trường, trở thành cố vấn, làm việc tại văn phòng trường.

Chu Di được phân công vào bộ lao động, đây là một đơn vị tốt, nhưng cô ta vẫn cứ nhớ đến nhà máy âm thanh.

"Nhà máy âm thanh không được đâu!" Ninh Kiều nói.

"Hiệu quả cao lắm mà." Chu Di thở dài.

"Thật sự không được!" Giang Quả Quả phụ họa.

"Em biết gì chứ, mà nói không được." Chu Di bật cười, "Chị vẫn muốn vào nhà máy âm thanh kiếm thêm tiền."
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 467: Chương 467



Chu Di muốn kiếm thêm tiền.

Nhưng bây giờ cô ta đã khác xa hồi mới nhập học. Lúc đó cô ta muốn kiếm tiền là để cho cha mẹ thấy khả năng và năng lực của mình, dù phải gửi hết tiền về quê, cô ta cũng sẵn lòng.

Tuy nhiên bây giờ, Chu Di bắt đầu tính toán cho tương lai của mình.

Cô ta muốn kiếm thêm tiền để bám rễ ở Kinh Thị.

"Ninh Kiều, còn cô thì sao?"

"Vẫn chưa nhận được thông báo." Ninh Kiều nói, "Có lẽ bọn họ quên mất tôi rồi?"

"Hay là hỏi thử xem." Chu Di nói.

"Được, chiều tôi đi hỏi." Ninh Kiều đứng dậy.

"Còn bây giờ?"

"Quả Quả hẹn tôi đi làm tóc." Ninh Kiều cười nói, "Cô đi không?"

Chu Di:?

Cô quan tâm chuyện này một chút đi chứ!

—————————————————

Vấn đề công việc của sinh viên năm cuối khoa văn đã được giải quyết hết.

Chỉ còn lại mỗi Ninh Kiều.

Nghe nói bây giờ, Ninh Kiều đang đi hỏi tình hình ở phòng giáo vụ, không biết lát nữa về, nhà trường sẽ sắp xếp thế nào.

Trong khoa có Lạc Kinh Luân, hoàn cảnh gia đình khó khăn, từng bị Ninh Kiều vượt qua vài điểm và mất suất học bổng. Lúc đó, khi vừa có điểm, Ninh Kiều kém Lạc Kinh Luân vài điểm, nhưng cô phát hiện chấm điểm sai, yêu cầu chấm lại, mất rất nhiều công sức, nhà trường mới sửa lại điểm cho cô. Trong thời gian đó, Lạc Kinh Luân gặp ai cũng phàn nàn vài câu, nói rằng nhà Ninh Kiều không thiếu tiền, sao phải tranh giành suất học bổng?

Sau đó, Lạc Kinh Luân cố gắng xây dựng quan hệ tốt với giáo sư, cuối cùng cũng được giáo sư tiến cử, được phân công vào tòa soạn, coi như lấy lại danh dự.

Anh ta tự mình được phân công vào công việc tốt, bắt đầu chờ xem trò cười của Ninh Kiều.

Hai năm qua, Ninh Kiều thường xuyên chạy đến văn phòng giáo sư Liễu, nói là làm trâu làm ngựa cũng không quá lời, cuối cùng được gì?

Trước khi chia tay, mọi người tìm một phòng học, trao đổi lời chia tay.

Lạc Kinh Luân ngồi trong lớp học đợi, nói với bạn bên cạnh: "Chắc là vô tình bị bỏ sót, dù sao cô ấy không được giáo sư tiến cử."

"Vậy là cô ấy không có việc làm sao?"

"Không đến mức đó, ai cũng có một phần công việc." Lạc Kinh Luân nói, "Chỉ là cuối cùng mới sắp xếp cho cô ấy, có khi còn bị đẩy đến một đơn vị ở thành phố xa xôi nào đó."

"Thật đáng tiếc." Bạn học cảm thán, "Dù sao cũng là sinh viên xuất sắc, mà lại rơi vào hoàn cảnh như vậy."

Lạc Kinh Luân cười khẩy, không cảm thấy thương hại.

Quả là hả giận mà.

Tuy nhiên, khi Lạc Kinh Luân đang đợi Ninh Kiều thất vọng trở về, trong lớp học đột nhiên có tiếng xôn xao.

Mọi người nghe thấy tiếng bước chân, nhìn ra ngoài lớp học.

Ninh Kiều đã thay đổi kiểu tóc mới.

Cô cắt tóc ngang vai, đuôi tóc uốn nhẹ, trông rất thời trang và duyên dáng.

Cô không hề tỏ ra chán nản, ngược lại, vừa bước vào lớp, khi được các bạn nữ hỏi về việc uốn tóc, cô mỉm cười, mắt cong lên đầy hạnh phúc.

Có những người, chỉ cần xuất hiện trong đám đông, sẽ trở thành tâm điểm.

Trong suốt hơn ba năm qua, Ninh Kiều luôn là tâm điểm.

"Ninh Kiều, vấn đề công việc của cô, trường học có trả lời gì không?" Có người hỏi.

"Tôi vừa nhận được thông báo rồi." Ninh Kiều nói, "Mới định xong, sẽ vào làm ở một viện nghiên cứu."

Lạc Kinh Luân không tin.

Đến thời điểm này rồi mà còn mạnh miệng nữa à?

Anh ta đứng dậy, hỏi: "Viện nghiên cứu nào?"

"Viện Nghiên cứu sức khỏe trẻ em và thanh thiếu niên." Ninh Kiều nói.

"Chưa từng nghe qua." Lạc Kinh Luân cười khẩy.

Lúc này, một giọng nữ trung niên từ ngoài lớp học vang lên.

"Các em chưa nghe qua cũng đúng thôi. Đây là cơ quan nghiên cứu được uỷ ban khoa học quốc gia phê duyệt thành lập, mới được phê duyệt trong năm nay, là cơ quan nghiên cứu học thuật quốc gia đầu tiên và duy nhất trong cả nước, bạn học Ninh Kiều sẽ trở thành một trong những nhà nghiên cứu của cơ quan này." Giáo sư Liễu bước tới, "Ninh Kiều, dạo này bận quá, cô không có thời gian gọi em tới, giờ cô đến đây viết lời chia tay cho em."

Lạc Kinh Luân c.h.ế.t lặng.

Đơn vị này nghe có vẻ rất uy tín.

Vậy là giáo sư Liễu ghi tên Ninh Kiều trong cuốn sách nghiên cứu tâm lý trẻ em chính là để tiến cử cô trở thành nhà nghiên cứu của cơ quan này?

Các bạn học khác nghe thấy thì rất kinh ngạc.

Việc sắp xếp công việc của Ninh Kiều bị để lại cuối cùng, hóa ra là vào một đơn vị tốt như vậy.

Khóe miệng Lạc Kinh Luân cứng đờ, nụ cười dần biến mất.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 468: Chương 468



Sau khi tốt nghiệp, Ninh Kiều vào làm tại Viện nghiên cứu sức khỏe trẻ em và thanh thiếu niên của Đại học Kinh Thị, trở thành một nhà nghiên cứu.

Hướng nghiên cứu của cô là về sự phát triển tâm lý và hành vi của trẻ em trong độ tuổi đi học.

Năm đó, cô 26 tuổi.

Đoàn trưởng Giang mong chờ ngày vợ trở về nhà.

Năm thứ tám sau khi kết hôn, hai vợ chồng trẻ sống trong khu người nhà, cuối cùng cũng có thế giới của riêng họ.

Ông nội Giang bắt đầu liên tục thúc giục cháu trai và cháu dâu sinh cho mình một đứa chắt trai hoặc chắt gái.

"Các cháu cho ông một câu trả lời rõ ràng đi." Ông nội Giang nói, "Rốt cuộc là khi nào?"

"Cố gắng trong vòng hai năm." Giang Hành nói.

Ông nội Giang không ngờ lần này cháu trai lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Ông cụ vui mừng đến mức cười to, giọng nói sang sảng: "Phải sinh thôi, không thì cháu cũng đến tuổi làm ông rồi."

Đoàn trưởng Giang:...

"Năm 32 tuổi ông đã làm ông rồi sao?" Anh hỏi.

Ông nội Giang vẫy tay, cười ha hả: "Đừng cãi."

"Ông thấy, có thể nhanh hơn một chút." Ông nội Giang nói, "Trong vòng nửa năm được không?"

"Ông nội, mang thai mười tháng, ông từng nghe qua chưa?" Ninh Kiều thật lòng nói.

Cô cháu dâu ngoan ngoãn của ngày xưa đâu rồi?

"Cháu cũng đừng cãi." Ông nội Giang liếc cô.

"Gần đây trong đơn vị nhiều việc." Giang Hành nói.

Ông nội Giang biết cháu trai mình bận rộn thế nào.

Đoàn trưởng Giang lại được đưa vào danh sách đề bạt, rất có khả năng sẽ thăng chức thành lữ trưởng Giang.

"Cháu thăng chức của cháu, vợ cháu sinh con của vợ cháu, có thể ảnh hưởng gì?" Ông nội Giang hỏi.

"Ông nội, vợ cháu mang thai, cháu không phải chăm sóc sao?" Giang Hành hỏi.

Ninh Kiều nghe vậy, chớp mắt nhìn ông nội: "Đúng vậy."

Ông nội Giang:...

Thôi được rồi, đợi bao nhiêu năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao.

Ai bảo đôi trẻ tài giỏi, chủ kiến còn lớn hơn cả bản lĩnh!

——————————————

Đến cuối năm 1982, cả gia đình lớn lên đường đến Tây Thành.

Năm đó, Giang Quả Quả học năm thứ hai, Giang Kỳ học năm thứ ba.

Cả gia đình lớn đi Tây Thành là vì Giang Nguyên sắp kết hôn.

Thực ra Giang Nguyên và Hạ Nguyệt Minh đã bàn về hôn sự từ hai ba năm trước. Nhưng vào Tết vài năm trước, Giang Nguyên bị thương, phải hoãn lại, chuẩn bị đợi đến năm sau tổ chức hôn lễ. Ai ngờ, năm 1980 sửa đổi luật hôn nhân, quy định độ tuổi kết hôn của nam giới là 22 tuổi, nữ giới là 20 tuổi.

Giang Nguyên chưa đủ tuổi kết hôn, nên phải kéo dài đến năm nay.

Năm nay, cuối cùng cậu ấy đã tròn 22 tuổi, xin đơn vị cấp ký túc xá và vui mừng rước dâu.

Khi Ninh Kiều và Giang Hành đến Tây Thành, đầu tiên bọn họ đến đơn vị của Giang Nguyên.

Hai năm nay, Giang Nguyên thăng tiến liên tục trong đơn vị, đã trở thành một lãnh đạo nhỏ. Các thuộc hạ vừa thấy Giang Hành liền nhận ra ngay, có người lớn tiếng gọi: "Giang Nguyên, chị dâu nhỏ của anh đến rồi!"

Giang Hành:?

Giang Nguyên và Hạ Nguyệt Minh tổ chức đám cưới, đãi tiệc ở tiệm cơm.

Ông nội Giang uống trà của cháu trai và cháu dâu thứ hai kính, không cẩn thận, nước mắt chảy ra.

Giang Kỳ nhìn quanh tiệm cơm, thưởng thức món ăn ngon.

Ninh Kiều hỏi: "Giang Kỳ, em có muốn mở một tiệm cơm không?"

Giang Kỳ ngạc nhiên.

Một lúc sau, cậu ấy mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cái gì?"

"Không phải em thích nấu ăn sao?" Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, "Giờ chính sách mở rộng, cho phép làm kinh doanh cá thể, nếu em muốn mở tiệm cơm, thì chúng ta thử xem."

Giang Kỳ không ngờ rằng mình có khả năng sở hữu một tiệm cơm của riêng mình.

Ban đầu, ước mơ của cậu ấy chỉ là trở thành một đầu bếp.

Nhưng ai nói đầu bếp không thể kiêm chủ tiệm cơm? Giang Kỳ xúc động đến run tay, hỏi: "Chị dâu nhỏ, hay là em xin nghỉ học trước, đi mở tiệm cơm?"

Ninh Kiều cầm muỗng, gõ mạnh vào đầu cậu ấy.

"Sao chị lại đánh em!"

"Vì em ngốc."

Giang Kỳ ôm đầu.

Không được nghỉ học, thì chỉ còn cách cố gắng đến khi tốt nghiệp đại học.

"Nguyệt Minh." Giang Nguyên gọi Hạ Nguyệt Minh, ghé sát tai cô ta.

Hạ Nguyệt Minh mặc váy đỏ, nghe vậy liền gật đầu, theo cậu ấy đi đến bên Giang Hành và Ninh Kiều.

"Không chỉ kính trà ông nội, còn phải kính trà anh cả và chị dâu nhỏ." Giang Nguyên nói.

Cậu ấy đưa hai tách trà, đưa cho Giang Hành và Ninh Kiều.

Giang Nguyên không giỏi ăn nói, không biết phải nói gì với anh cả và chị dâu nhỏ.

Bao nhiêu lời cũng chỉ có thể hóa thành một câu cảm ơn.

"Cảm ơn anh." Giang Nguyên nói.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 469: Chương 469



Giang Hành là người luôn lạnh lùng, mắt hiện lên nét ấm áp, nói khẽ: "Hai anh em với nhau, nói cảm ơn làm gì."

"Cảm ơn chị dâu nhỏ." Giang Nguyên lại đến trước mặt Ninh Kiều.

"Là ba anh em ba." Giang Kỳ từ phía sau vỗ vai Giang Hành, nói bằng giọng đầy uất ức.

"Là bốn anh em chị!" Giang Quả Quả bổ sung, "Sao các anh có thể quên em?"

"Cảm ơn chị dâu nhỏ." Hạ Nguyệt Minh cũng nói theo.

Ninh Kiều mỉm cười dịu dàng.

Gia đình mà, nói cảm ơn làm gì chứ?

Cô cầm tách trà, nhấp một ngụm.

Giữa mùa đông, nước trà ấm áp, lòng cũng ấm theo.

Thậm chí có chút muốn khóc.

———————————

Đêm giao thừa, Giang Hành ngẫu hứng nói muốn về hải đảo đón năm mới.

Sau nhiều năm, lại đi thuyền, Ninh Kiều không còn cảm thấy khó chịu.

Giang Hành ở bên cạnh Ninh Kiều.

Thuyền hướng về đảo Thanh Bình, biển xanh biếc, chân trời dần nhuộm cam, hoàng hôn đẹp như tranh.

Trước khi đến quân khu Thanh An, Giang Hành đã báo trước với chỉ huy quân khu.

Vì vậy khi đến cổng khu người nhà, bọn họ vào một cách suôn sẻ, bảo vệ không ngăn cản.

Khi Lạc Thư Lan và Tưởng Bội Dung đến đón Ninh Kiều, trong đầu nhớ lại kỷ niệm.

Ngày xưa vừa đến đảo, chính bọn họ đã cùng cô vào nhà khách, tiễn cô lên xe hoa, giúp cô bớt lo lắng.

Lạc Thư Lan nói với Ninh Kiều rằng bây giờ Phó Thiến Nhiên cũng đã tốt nghiệp được một năm.

Cô ta không trở lại đảo, vì trong thời gian học đại học, ta cô đã gặp một bạn nam tốt, sau khi tốt nghiệp nhà trường phân công việc, bọn họ ở lại đó.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả lớn lên trên đảo, nơi đây có nhiều bạn thời thơ ấu của họ.

Khi gặp lại bạn cũ, ba anh em nhà họ Giang đã trưởng thành này suýt nữa biến thành "gấu lớn".

Nhưng Giang Nguyên vẫn kiềm chế.

Bởi vì cậu ấy đưa vợ về, phải nghiêm túc.

"Ninh Kiều về rồi sao?" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Đổng Tinh Mai vội vã chạy ra.

Ninh Kiều nhớ lại khi mình vừa biết đi xe đạp, cô đạp xe dạo quanh đảo, tình cờ gặp chị Tinh Mai, còn giúp bà ta mang hành lý. Tính tình chị Tinh Mai thẳng thắn, giúp cô đối phó Lưu Lệ Vi đầy mạnh mẽ, rất trượng nghĩa.

Những người hàng xóm cũ như Uông Cương Nghị và Khâu Tuệ Tâm gọi Đại Mao, Như Như và Tiểu Nha ra.

Tiểu Nha không nhận ra họ, Như Như nói: "Tiểu Nha, em ngốc à! Đây là cô giáo Ninh đấy!"

Ngày đó, nhiều hàng xóm cũ trong khu người nhà ra chào hỏi.

Từ nhỏ Đại Mao đã ngưỡng mộ Giang Hành, lại gần anh, sờ quân phục của anh.

Cậu học sinh tiểu học này quả là biết điều, nghe thấy Ninh Kiều và Giang Hành nhắc đến viện trưởng Nhiếp của nhà trẻ quân khu, còn chạy một vòng, mời viện trưởng Nhiếp đến.

Viện trưởng Nhiếp nghe nói hiện tại Ninh Kiều là chuyên gia nghiên cứu tâm lý và phát triển hành vi trẻ em, gương mặt đầy tự hào. Đây là cựu phó viện trưởng Ninh của nhà trẻ, khi cô rời đơn vị đi học đại học, viện trưởng Nhiếp đầy luyến tiếc, nhưng luôn chúc phúc.

Bởi vì viện trưởng Nhiếp tin rằng Ninh Kiều sẽ có một bầu trời rộng lớn hơn, và bây giờ cô đã làm được.

Hiện tại, La Cầm đã làm mẹ, nghe thấy động tĩnh trong khu người nhà, nhìn ra một chút. Thấy là Ninh Kiều, cô ta chạy ra, vui mừng đến mắt sáng lên. Sau lưng cô ta là một cô bé chạy theo, chạy được nửa chừng quay lại gọi cha bế mình.

Hạ Vĩnh Ngôn từ trong bếp đi ra, ôm lấy con gái, nhìn theo hướng vợ mình, mắt mở to như chuông đồng.

"Giang Hành?" Hạ Vĩnh Ngôn kêu lớn, nhanh chóng đi đến trước mặt anh, đẩy đẩy khuỷu tay của anh, "Cậu về sao không viết thư cho tôi?"

"Đã là năm 1983 rồi, gọi điện thoại nhanh hơn, viết thư làm gì?" Giang Hành cười nói.

"Nhưng quan trọng là cậu cũng không gọi điện cho tôi!" Hạ Vĩnh Ngôn nhạy bén phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Giang Hành.

"Muốn tạo bất ngờ cho cậu." Giang Hành nói.

Hạ Vĩnh Ngôn mỉm cười: "Đoàn trưởng Giang, cậu đừng làm người ta khó chịu."

"Bây giờ Giang Hành không còn là đoàn trưởng nữa." Lạc Thư Lan cười nói, "Chồng tôi nói, bây giờ cậu ấy là lữ trưởng rồi."

Hạ Vĩnh Ngôn vừa mới trở thành phó đoàn trưởng không lâu, mặt đầy vẻ không tin.

Thăng chức nhanh vậy sao?

"Cha ơi..." Cô bé trong lòng Hạ Vĩnh Ngôn gọi, tò mò nhìn Giang Hành.

"Đây là đồng đội của cha." Hạ Vĩnh Ngôn nhẹ nhàng giới thiệu, đột nhiên ưỡn ngực, quay sang Giang Hành nói, "Tôi có con gái rồi, cậu thì chưa có đúng chứ?"

Nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa sự ngưỡng mộ của lữ trưởng Giang, Hạ Vĩnh Ngôn cảm thấy vô cùng thoải mái.
 
Back
Top Bottom