Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 330: Chương 330



Nhưng Ninh Kiều vẫn hoảng hốt, đẩy anh ra: “Ông sẽ nhìn thấy đó.”

“Để ông nhìn.” Giang Hành nói.

Nụ cười trên môi Ninh Kiều càng sâu: “Anh là Quả Quả sao? Sao lại làm nũng thế?”

“Không phải làm nũng.” Giang Hành nói rất nhỏ.

“Vậy là đang nhõng nhẽo rồi.”

“Đã lớn rồi, còn nhõng nhẽo.”

“Nếu Quả Quả và Giang Nguyên, Giang Kỳ nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười anh.”

Giang Hành chỉ muốn ôm vợ một chút.

Nhưng bây giờ, vợ càng nói càng khoa trương, ánh mắt cũng đầy trêu chọc.

Phó đoàn trưởng Giang phải cố lấy lại mặt mũi của mình.

Anh xoa xoa thái dương, nửa dựa vào người Ninh Kiều.

Cô giơ tay đẩy nhẹ anh, và đúng lúc đó, má anh áp vào hõm cổ cô.

Hơi ấm từ anh lan tỏa.

“Anh say rồi à?” Ninh Kiều nghi ngờ hỏi.

Giang Hành ậm ừ đáp.

Ninh Kiều hắng giọng, gọi lớn: “Ông nội, Giang Hành say rồi, ông đến xem đi.”

“Say rồi à? Mới uống bao nhiêu mà say, để ông xem.” Giọng ông cụ Giang vang lên từ bên ngoài.

Giang Hành: …

Đứng thẳng ngay lập tức.

————————————

Ông cụ Giang không phải là người dễ bị lừa. Đến tối, ông cụ gọi cháu trai lớn vào phòng, đóng cửa lại, lần này không gợi ý nữa mà nói thẳng.

“Ở Càn Hưu Sở của ông, mấy ông bà cụ đã làm ông cố bà cố rồi.”

“Những đứa trẻ đó thật thông minh, chưa biết nói, mắt đảo từ trái qua phải, từ phải qua trái, không biết trong đầu nghĩ gì.”

“Nếu cháu và vợ cháu sinh con, bất kể giống ai, cũng đều xinh đẹp.”

“Cháu nghĩ xem, đứa nhỏ nhỏ xíu như vậy, có suy nghĩ, có chính kiến, thật thú vị.”

“Nhỏ xíu vẫn là người.” Giang Hành nói, “Dù nhỏ vẫn là người.”

“Đừng có bắt bẻ lời ông, không ăn thua gì đâu.” Ông cụ Giang nói, “Ông bảo cháu và vợ cháu sinh con, cháu nghĩ sao?”

Giang Hành nói: “Mấy năm nữa hãy nói.”

“Mấy năm nữa cháu đã ba mươi rồi.” Ông cụ Giang nhíu mày, đột ngột hỏi, “Rốt cuộc là ai trong hai cháu không muốn?”

Bàn luận về chủ đề này với ông nội thật khó biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng nếu Giang Hành không nói rõ, ông cụ sẽ tìm đến Ninh Kiều, và với sự mong mỏi của ông cụ đối với chắt, rất có thể Ninh Kiều sẽ mềm lòng.

Nhưng Giang Hành không muốn cô khó xử.

Bọn họ đã kết hôn hơn một năm, thường ngày vợ chồng nói nhiều chuyện, thỉnh thoảng Ninh Kiều cũng nhắc đến chuyện trẻ con ở nhà trẻ, và về con cái của bọn họ trong tương lai.

Hiện tại, Ninh Kiều dành hết tâm sức cho công việc, chưa sẵn sàng làm mẹ. Quá trình mang thai, Giang Hành có thể chăm sóc tốt cho cô, nhưng không phải sinh con ra là xong.

Dù anh tin mình có thể trở thành một người cha tốt, nhưng người phải hy sinh nhiều nhất, bị ảnh hưởng nhiều nhất trong công việc, chắc chắn là mẹ của đứa bé.

Kiếp trước, Ninh Kiều chịu quá nhiều đau khổ. Kiếp này, anh không muốn cô gánh vác gánh nặng và trách nhiệm quá sớm.

Suy nghĩ này có thể khác với nhiều sĩ quan trong khu người nhà, Giang Hành không bao giờ đề cập, cũng không định dùng nó để thuyết phục ai.

Cuộc sống là của bọn họ, chỉ cần vợ chồng anh thống nhất, không cần để ý đến ý kiến người khác.

Đêm đó, ông cụ Giang nghe cháu trai lớn nói rất nhiều.

Thực ra ông cụ đã biết cháu đã trưởng thành, nhưng khi thực sự nghe cháu nói ra suy nghĩ chín chắn và kiên định, nét mặt ông cụ cũng trở nên nghiêm túc.

“Ông nội?” Giang Hành nhìn ông cụ.

"Biết rồi." Ông cụ Giang thở dài, "Ngủ sớm đi."

———————————————

Mẹ Hạ biết rằng chức vụ của phó đoàn trưởng Giang cao hơn con trai mình, cộng thêm lúc gặp ở sân, anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nên bà ta không dám làm phiền.

Tuy nhiên, vợ của phó đoàn trưởng Giang thì khác, cô luôn cười với mọi người, rất dễ mến và thân thiện.

Hạ Vĩnh Ngôn đã nhắc nhở Ninh Kiều cố gắng giữ khoảng cách với mẹ anh ta, nếu không sẽ bị làm phiền.

Nhưng anh ta nhắc quá muộn, vì mẹ Hạ đã quyết tâm nhờ cậy cô.

Mẹ Hạ rất lịch sự, làm món gì ngon đều mang qua cho Ninh Kiều, lần trước còn tự may hai bộ vỏ ghế sofa, rồi hỏi cô có cần không.

Ninh Kiều không phản cảm với dì trạc tuổi mẹ mình, nhưng yêu cầu của dì lại thực sự khó xử.

Mẹ Hạ muốn cô nhanh chóng hẹn La Cầm ra gặp mặt, có thể ở nhà mình, nhà đối phương hoặc ở công viên, quán trà, tùy theo ý đối phương.

Ninh Kiều không trách Hạ Vĩnh Ngôn hay mẹ của anh ta.

Dù sao thì cũng là do cô buồn chán, cố tình trêu đùa phó doanh trưởng Hạ, nhưng không ngờ lại tự rước họa vào thân.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 331: Chương 331



Ninh Kiều đã giải thích với mẹ Hạ rằng Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm không hợp nhau.

Nhưng mẹ Hạ phất tay: "Không đâu, có gì mà không hợp. Trước khi cưới, dì còn chưa gặp mặt cha của Vĩnh Ngôn, cha mẹ nói một câu, nhận sính lễ rồi cưới, sống với nhau mấy chục năm cũng chẳng có gì không hợp. Cháu nói cô gái La Cầm đó, ngoại hình và công việc đều xứng với Vĩnh Ngôn nhà dì, hai người trẻ gặp vài lần là quen, tình cảm sẽ nảy sinh."

"Dì ơi, bọn họ đã gặp nhau rồi, không chỉ một hai lần." Ninh Kiều nói.

Mắt mẹ Hạ sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi!"

"Chị dâu nhỏ." Giang Kỳ từ ngoài bước vào, nhìn thấy Ninh Kiều, gọi một tiếng, "Chị La Cầm đến rồi, nói là đã hẹn với chị ra biển chơi."

Lời của Giang Kỳ chưa dứt, cậu ấy đã đối diện với vẻ mặt dở khóc dở cười của Ninh Kiều.

Cậu ấy gãi đầu.

Chị dâu nhỏ làm sao vậy?

"Đồng chí La Cầm đến tìm cháu?" Mẹ Hạ cười tươi, "Mau đi đi."

Ninh Kiều không ngờ mẹ Hạ lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.

Cô nhanh chóng bước ra ngoài, còn mẹ Hạ cũng bước nhanh về hướng ngược lại, về nhà.

Ngoài sân, La Cầm nhìn thấy Ninh Kiều, cô ta vẫy tay.

Chỉ có dịp Tết, hai người mới có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đã hẹn nhau ra biển ngồi chơi. Tại sao lại chọn biển? Vì mấy ngày nay La Cầm bị người thân thúc ép đi xem mắt, cô ta không muốn đi, trong lòng rất phiền, ra biển thổi gió coi như giải tỏa.

Lúc này gặp mặt, La Cầm phát hiện Ninh Kiều có vẻ không ổn.

Ninh Kiều mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.

La Cầm tính tình nôn nóng, thúc giục: "Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu không nói, tối nay tôi không ngủ được."

"Có người muốn tôi giới thiệu đối tượng cho cô..." Ninh Kiều ngượng ngùng nói.

"Ai?"

La Cầm vừa mở miệng, liền thấy từ trong sân đi ra hai người.

Một là Hạ Vĩnh Ngôn, người kia rõ ràng là mẹ anh ta.

"Mẹ, mẹ kéo con ra đây làm gì?" Hạ Vĩnh Ngôn có chút khó chịu.

"Mọi thứ đã được sắp xếp hết rồi." Mẹ Hạ cười tươi, nhìn ra ngoài sân liền thấy Ninh Kiều, ngay sau đó nhìn thấy La Cầm.

Mẹ Hạ vừa thấy La Cầm, mắt sáng lên, kéo mạnh con trai về phía cô ta.

"Xem mắt?" La Cầm nhìn Hạ Vĩnh Ngôn, "Cô nói anh ta?"

Khóe miệng Ninh Kiều co giật.

Cô đành gật đầu.

La Cầm không ưa Hạ Vĩnh Ngôn, nhưng vì mẹ của anh ta rất nhiệt tình, cô ta không tiện quay lưng đi ngay.

Mẹ Hạ kéo Hạ Vĩnh Ngôn đến trước mặt La Cầm, thấy con trai mặt lạnh, liền vỗ đầu anh ta: "Cười lên."

Hạ Vĩnh Ngôn bị vỗ bất ngờ, ngớ người.

La Cầm nhìn thấy kẻ đối đầu của mình bị quê, cười phá lên.

Có mẹ Hạ chủ trì, Hạ Vĩnh Ngôn cũng nói được vài câu.

Ninh Kiều thấy vậy, lùi một bước, định lén lút rút lui.

Nhưng cô vừa quay người, Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm đồng thanh lên tiếng.

"Cô đứng lại."

Lưng Ninh Kiều cứng đờ, chậm rãi quay đầu, cười gượng gạo.

Mẹ Hạ cười lớn: "Hai đứa nói cùng một câu, thật ăn ý."

Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm không nói gì.

Ninh Kiều gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng là có ăn ý thật!"

——————————————

Tết năm nay, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả cười tít mắt.

Vì ông nội đã lì xì cho ba đứa chúng nó, tiền lì xì được gói trong giấy đỏ, sờ vào biết ngay không phải ít, ba đứa nói không nhận nhưng thực ra lại mở túi chờ ông nội bỏ vào.

Sau khi chia lì xì cho ba đứa nhỏ, đến lượt Giang Hành và Ninh Kiều.

Hai vợ chồng chỉ vào mũi mình: "Chúng cháu cũng có à?"

Đối với ông nội, cháu lớn đã lập gia đình cũng vẫn là trẻ con.

Bọ họ nói rằng gánh nặng không lớn, nhưng thực ra ăn mặc học hành của cả gia đình đều tốn tiền, chi phí này để bọn họ tự lo, ông nội không yên tâm. Vì thế, ông nội gói lì xì cho Giang Hành và Ninh Kiều cũng rất dày.

Ninh Kiều ngại không dám nhận, nhưng Giang Hành thì nhận ngay, còn phần của mình cũng đưa cho cô.

Anh biết, nhận số tiền này lại làm ông nội yên tâm hơn.

Những ngày ông nội ở khu người nhà quân khu trên đảo, Ninh Kiều nhận được thư gửi từ An Thành.

Thư nhà mẹ đẻ gửi, cô xem xong thư, từ trong phong bì rơi ra một bức ảnh.

"Đây là gì?"

"Ảnh gia đình à?"

"Wow! Chị dâu nhỏ, cháu chị dễ thương quá!"

Đây là một bức ảnh gia đình, Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ đứng phía sau, Ninh Chí Bình và Thường Phương Trạch ngồi phía trước, Thường Phương Trạch còn bế cháu nội trong lòng, trừ đứa nhỏ lần đầu thấy máy ảnh sợ đến mếu máo, mọi người đều cười tươi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 332: Chương 332



Cả nhà đều chú ý đến con trai của Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ.

Đứa nhỏ đã bảy tám tháng tuổi, ngồi vững trong lòng bà nội, mặt mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.

Giang Quả Quả nói, cô đã gặp nhiều đứa trẻ trong khu nhà, nhưng cháu của chị dâu nhỏ là dễ thương nhất.

"Chị dâu nhỏ, cháu tên gì vậy?"

"Nam Nam." Ninh Kiều cười nói, "Tên thân mật là Nam Nam."

Anh trai và chị dâu viết trong thư, đợi Nam Nam lớn thêm chút, biết chạy nhảy thì sẽ dẫn đến gặp cô.

Dù sao ở chỗ cô có biển đẹp và cát mịn, khi đó thằng bé sẽ chơi đến không muốn về nhà.

Giang Quả Quả rất mong đợi, muốn gặp thằng bé ngay.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không quan tâm đến trẻ con, nhưng biết chị dâu nhỏ nhớ nhà, hai anh em nói khi Nam Nam đến sẽ dẫn đi bắt cua, để thằng bé thấy được nhiều điều mới lạ.

Hai vợ chồng và mấy đứa em trò chuyện vui vẻ.

Bất ngờ Ninh Kiều ngẩng lên, thấy ông nội không nói gì, cô quay sang nhìn Giang Hành, có chút lo lắng.

Cuộc trò chuyện giữa Giang Hành và ông nội hôm đó, lúc xong Ninh Kiều mới biết.

Những người khác trong khu người nhà thúc giục sinh con, Ninh Kiều có thể bỏ ngoài tai, nhưng ông nội có ý này, cô hiểu, dù sao ông cụ cũng là người già, quan niệm đông con nhiều phúc khó thay đổi.

Tết đến, Ninh Kiều muốn mọi người đều vui vẻ.

Cô vừa định lên tiếng, thì vài sĩ quan và người nhà đứng bên ngoài gõ cửa.

Mọi người sống trong cùng khu người nhà, quen thuộc nhau, thường có người đùa rằng hàng xóm trong khu còn thân hơn họ hàng xa.

Mỗi dịp Tết, mọi nhà đều thăm hỏi, không mang quà cáp nặng, chỉ là chút đặc sản quê nhà.

Ninh Kiều và Giang Hành đứng lên tiếp khách.

Khách ngồi xuống bắt đầu trò chuyện.

Ban đầu rất hòa thuận, nhưng khi một thím thấy ảnh gia đình nhà họ Ninh trên bàn, liền nói về Nam Nam, sau đó câu chuyện càng đi xa.

Nhiều người lại nhắc ông nội thúc hai vợ chồng sinh con, để ông cụ sớm được bế chắt, hưởng phúc.

Ninh Kiều và Giang Hành nhìn nhau, mặt đầy bất lực.

Đúng là chạm đúng chỗ đau.

"Công việc có bận cũng phải sinh con chứ, lúc trước con gái tôi làm bí thư cũng bận, mà nhà vẫn đông con đấy."

"Hai đứa cũng phải nghĩ cho ông nội, ông cụ mong bế chắt lắm rồi."

"Chắt trai, chắt gái đều được, sinh nhiều vào, nhà mới vui."

Mọi người nhìn về phía ông nội Giang.

Ninh Kiều nghĩ xem nên làm sao để an ủi tâm trạng lo lắng của ông nội.

Còn Giang Hành, anh đứng chắn trước mặt Ninh Kiều, định mở miệng chuyển sang chủ đề khác.

Tuy nhiên, đúng lúc đó, ông nội lên tiếng.

“Cuộc sống của tôi đang tốt lắm, đã bắt đầu hưởng phúc từ lâu rồi.” Ông cụ Giang nói, “Nhà đã có cả đống trẻ con, lại thúc giục hai đứa nhỏ sinh chắt cho tôi, có phải là quá ồn ào không?”

Ninh Kiều sững sờ.

“Tôi khó khăn lắm mới nuôi nấng được mấy đứa cháu này, giờ mới bắt đầu yên tĩnh một chút, chuyện của người trẻ, tôi không quản.” Ông cụ Giang cười vui vẻ.

Mấy sĩ quan và người nhà đều ngơ ngác.

Lần trước thấy ông cụ rất muốn bế chắt, tại sao bây giờ lại thay đổi ý kiến?

Ông cụ Giang ngẩng lên, nhìn Giang Hành và Ninh Kiều, cười nói: “Tôi đâu có già đến mức không đi nổi, đâu nhất thiết phải bế chắt ngay năm nay? Dù sao thì chắt trai chắt gái cũng sẽ đến, tôi chờ được.”

Ninh Kiều nhẹ nhõm, môi nở nụ cười.

“Những năm qua, Giang Hành và Kiều Kiều đã vất vả, nhà có nhiều trẻ con không dễ chăm sóc, giờ mới yên tĩnh một chút, bọn họ cũng phải bận rộn công việc của mình, khi rảnh thì hai đứa ra ngoài đi dạo công viên, tốt biết mấy.” Ông cụ Giang nói tiếp, “Đợi vài năm nữa, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Quả Quả đều lớn, lúc đó giúp anh chị chăm con, không phải là sắp xếp ổn thỏa rồi sao?”

Ông cụ có uy tín, ông cụ đã nói vậy, khách đến thăm tự nhiên hùa theo.

Ông cụ Giang cười nghe họ nói, ngẩng lên nhìn Giang Hành và Ninh Kiều.

Lúc hai vợ chồng nhìn ông cụ, ông cụ như một đứa trẻ già, nháy mắt ra hiệu với bọn họ.

Hai vợ chồng bật cười.

Ông cụ Giang được nụ cười này khích lệ, còn có chút tự đắc, ưỡn thẳng lưng.

Những ngày này, ông cụ Giang luôn nghĩ lại lời Giang Hành, tự đấu tranh tâm lý.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 333: Chương 333



Ông cụ đã già, sau thúc cưới là thúc sinh, như hầu hết người già. Nhưng phải xem tình hình cụ thể, ông cụ cũng phải nghĩ cho cháu trai và cháu dâu, nhất là cháu dâu.

Giang Hành nói, hôm đó ở bệnh viện An Thành, chị dâu Ninh Kiều vào phòng sinh, suốt đêm không ra, Ninh Kiều đứng ngoài chờ, mắt đỏ rất nhiều, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Nghe người khác nói, có thể bọn họ cho rằng Giang Hành và Ninh Kiều quá nhạy cảm, phụ nữ nào mà không sinh con? Nhưng thực ra, ông cụ Giang hiểu, vì vợ ông cụ từng được cưng chiều đến lớn, sau này theo ông cụ chịu khổ, sinh con xong không khỏe, rời xa bọn họ rất sớm.

Dù hiện tại, ông cụ Giang vẫn mong được làm ông cố.

Nhưng đối với hai vợ chồng này, ông cụ hoàn toàn không hiểu, nhưng rất tôn trọng.

Người trẻ có suy nghĩ riêng, chưa chuẩn bị tâm lý thì chưa sinh.

Ông cụ không cần nói thêm, tạo áp lực cho bọn họ.

Tiễn khách xong, ông cụ Giang nói với Ninh Kiều và Giang Hành: “Dù sao ông còn trẻ, đợi thêm ba năm, năm năm nữa cũng không muộn.”

Ông cụ chưa bao giờ chấp nhận mình già, nhưng lần này lại thẳng lưng, nói mình còn trẻ, có phải quá lố?

Dù lố, cũng phải theo lời ông cụ, Ninh Kiều gật đầu: “Ông nội, ông còn trẻ mà.”

Ông cụ Giang nhướng mày: “Nhiều nhất là ba năm, năm năm, chờ lâu hơn nữa, ông không có kiên nhẫn.”

Giang Hành hỏi: “Là ba năm hay năm năm?”

Giang Quả Quả đã sẵn sàng trở thành cô nhỏ, mong anh chị nhanh chóng.

Giờ nghe phải đợi ba năm, năm năm nữa, cô bé thấy quá lâu.

Ninh Kiều kéo áo Giang Hành: “Sao anh còn mặc cả?”

Ông cụ Giang cười lắc đầu: “Các cháu đúng là…”

————————————

Sau Tết, ông cụ Giang chuẩn bị trở về Kinh Thị.

Hai vợ chồng đưa các em tiễn ông cụ ra bến tàu quân khu, ở bến tàu còn gặp Hạ Vĩnh Ngôn cũng đưa cha mẹ về.

Hạ Vĩnh Ngôn tiễn cha mẹ, không có gì lạ, nhưng Ninh Kiều nhìn kỹ, mắt mở to như cái trống.

“Nhìn kìa.” Ninh Kiều nói với Giang Hành, “Đó là La Cầm phải không?”

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả chưa kịp trả lời, đã gật đầu mạnh.

La Cầm đang cùng Hạ Vĩnh Ngôn tiễn cha mẹ.

Ninh Kiều nhìn bọn họ, mặt đầy kinh ngạc.

La Cầm rất tự nhiên, cười vẫy tay, rồi quay lại nghe bọn họ dặn dò.

Khi cha mẹ Hạ Vĩnh Ngôn lên tàu, Ninh Kiều lập tức kéo cô ta sang một bên: “Chuyện gì vậy? Hai người đang hẹn hò à?”

Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm không có liên quan gì, gặp nhau là cãi, sao lại yêu nhau?

Ninh Kiều ngơ ngác, nhưng cũng không giấu nổi vui mừng.

Nếu bọn họ thành đôi, sau này dọn vào khu người nhà, cô sẽ có bạn.

La Cầm cười, vỗ vai cô: “Đừng vui quá. Tôi chỉ giúp chút thôi.”

Cuộc “hẹn hò” ngắn trước cửa khu người nhà, chỉ là hiểu lầm. Nhưng mẹ Hạ bảo Hạ Vĩnh Ngôn đưa La Cầm về, anh ta vẫn đưa.

Trên đường về, hai người hiếm khi không cãi nhau, bình tĩnh nói chuyện vài câu. Cuối cùng, Hạ Vĩnh Ngôn hỏi cô ta có thể giúp một việc nhỏ được không.

Dạo gần đây, cha mẹ Hạ Vĩnh Ngôn liên tục nhờ người tìm đối tượng cho anh ta, điều này thực sự gây phiền phức. Hạ Vĩnh Ngôn nghĩ, bèn nói với cha mẹ rằng anh ta đang tìm hiểu La Cầm, để cha mẹ đỡ lo.

Khi mở lời, giọng anh ta rất chân thành, La Cầm thấy mình cũng không mất mát gì, nên rộng lượng đồng ý.

Trong mười mấy ngày tiếp theo, Hạ Vĩnh Ngôn cuối cùng cũng có một cái Tết yên bình, giờ bố cha anh ta sắp về, muốn gặp La Cầm lần nữa, anh ta đành phải gượng gạo đến tìm cô ta.

Hạ Vĩnh Ngôn luôn nghĩ La Cầm là một cô gái nhỏ nhen tính toán. Nhưng thực ra, cô ta rất nghĩa khí, lần này thật sự đến giúp anh ta.

Giờ tiễn cha mẹ anh ta xong, La Cầm quay người: "Tôi về trước đây."

"Đợi, đợi đã..." Hạ Vĩnh Ngôn bước tới.

La Cầm dừng bước: "Còn chuyện gì sao?"

Hạ Vĩnh Ngôn lại lắc đầu.

Bóng lưng La Cầm càng lúc càng xa.

Giang Hành đẩy đẩy Hạ Vĩnh Ngôn: "Không đuổi theo à?"

"Đuổi theo rồi, nói gì?" Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

"Mời cô ấy uống một chai nước ngọt!" Ninh Kiều cười nói.

——————————————

Sau Tết, đơn vị tiến hành thông báo công khai, Giang Hành chính thức trở thành phó đoàn trưởng Giang.

Đông qua xuân đến, cây ăn quả trong sân nhỏ của bọn họ bắt đầu đ.â.m chồi, lớn lên khoẻ mạnh.

Bọn trẻ nhà họ Giang thường đứng canh cây ăn quả, không biết bao giờ mới được ăn nhãn và xoài.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 334: Chương 334



Con của nhà bên cạnh, Đại Mao và Như Như, không dám ăn xoài nữa.

Vì thế, khi Giang Quả Quả nói đợi cây chín sẽ mời bọn họ ăn xoài, hai đứa trẻ lập tức lắc đầu, rồi nhìn sang Tiểu Nha.

"Để Tiểu Nha ăn đi."

Trên gương mặt đen đúa của Tiểu Nha, xuất hiện một chút e thẹn, khẽ nói: "Em chưa ăn bao giờ, ngọt không?"

"Chưa ăn thì phải ăn từ từ, nếu không cũng có thể bị dị ứng." Như Như nói.

"Em ấy không giống chúng ta, chúng ta là anh em ruột nên mới cùng bị dị ứng." Đại Mao sửa lời Như Như, "Em ấy đâu phải em ruột của chúng ta."

Như Như kiễng chân, vỗ vai anh trai, để anh trai cúi xuống.

Đại Mao áp tai vào miệng em gái.

Như Như thì thầm: "Em ấy không phải em ruột của chúng ta, nhưng là bạn của chúng ta."

Đại Mao không hiểu nhìn cô bé.

"Đó là cô giáo Ninh nói." Như Như nghiêm túc.

Như Như rất ngưỡng mộ cô giáo Ninh.

Nhưng Đại Mao đã lên tiểu học, cậu bé không thần tượng cô giáo ở nhà trẻ. Tuy nhiên, đối xử tốt với Tiểu Nha, điều này cậu bé có thể làm. Vì sau vài tháng chung sống, cậu ấy cảm nhận được, Khâu Tuệ Tâm không hề khắc nghiệt với họ.

Có lẽ, không phải mẹ kế cũng xấu.

——————————————

Tháng Năm năm 1975 ở hòn đảo, dù chưa vào hè nhưng đã bắt đầu nóng.

Đó là suy nghĩ của Giang Nguyên.

Ngày nào Giang Nguyên cũng đẫm mồ hôi, nhưng khi hỏi bạn cùng bàn Hạ Nguyệt Minh và các em mình, họ lại nói thời tiết này rất tốt, gió xuân nhẹ nhàng, không lạnh không nóng, mong sao gió xuân kéo dài lâu.

Giang Nguyên không nghĩ vậy.

Cậu ấy mong xuân mau qua, vì đến cuối tháng Sáu, cậu ấy sẽ nhận được bằng tốt nghiệp cấp hai.

Lúc này lên cấp ba, là do nhà trường chọn học sinh có thành tích xuất sắc, phát triển toàn diện về đức trí thể, giới thiệu vào trường cấp ba quân khu, cuối cùng thông báo chính thức bằng tờ giấy đỏ lớn.

Nhưng Giang Nguyên muốn thi vào trường Công an.

Ngoài điểm văn hóa, muốn thi đỗ trường này, còn phải rèn luyện thể lực.

Vì thế, ngày nào Giang Nguyên cũng chạy quanh bờ biển theo anh cả, mồ hôi đầm đìa, muốn nghỉ nhưng anh cả không cho.

Anh Vĩnh Ngôn nói, anh cả cậu ấy hoàn toàn huấn luyện cậu ấy như một tân binh.

Giang Nguyên mệt thở hổn hển, nhiều lần ngồi bệt xuống bãi cát nghỉ, nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của anh cả, chỉ đành tiếp tục.

Đôi khi, Giang Kỳ và Giang Quả Quả cũng đến góp vui.

Bọn họ và chị dâu đứng bên, cổ vũ anh cả và anh hai.

Thực ra anh cả không cần bọn họ cổ vũ.

Phó đoàn trưởng Giang có thể lực tốt, dù chạy một tiếng rồi quay về, mặt không đỏ thở không gấp, như không có gì.

Giang Quả Quả lắc đầu: "Anh hai không ổn, chạy không nổi."

"Thể lực của Giang Nguyên tốt rồi, còn theo kịp." Ninh Kiều cười nói, "Không tin thì em thử xem?"

Giang Quả Quả thực sự thử.

Vừa thử xong, cô bé bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Đừng nói là đuổi kịp anh cả, ngay cả anh hai, cô bé cũng không đuổi kịp.

“Anh ba, anh cũng ra chạy đi!” Giang Quả Quả nói.

Giang Hành bước tới bên cạnh vợ.

Ninh Kiều mang theo một cái bình nước quân đội, bên trong đổ đầy nước, mở ra đưa cho anh.

Ba đứa trẻ chạy trên bờ biển.

Ninh Kiều ngồi trên bãi cát, chống cằm, nhìn theo bóng lưng bọn họ.

Thường ngày thấy chúng lúc nào cũng năng động, nhưng khi thực sự vận động, ba đứa cộng lại cũng không bằng thể lực của anh cả.

So sánh mà nói, Giang Nguyên là linh hoạt nhất, chạy bay trên bờ biển, không ai bắt kịp. Nhìn thấy Giang Quả Quả và Giang Kỳ sắp quay lại, Giang Hành bước tới.

Ninh Kiều không nghe thấy Giang Hằng nói gì với bọn họ, nhưng đoán rằng chắc là kiểu đã bắt đầu thì không được bỏ cuộc.

Vì khi quay lại đuổi theo Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều cúi đầu, sắp khóc.

Ninh Kiều cười tươi: “Tập luyện nhiều cũng tốt, cường thân kiện thể.”

Giang Hành đưa tay kéo cô dậy: “Em cũng cần cường thân kiện thể.”

Ninh Kiều ngớ người.

Cô chỉ đến để xem náo nhiệt thôi mà!

——————————————

Giang Nguyên muốn trở thành một đồng chí công an, mục tiêu này rất xa vời, và không giấu giếm, toàn bộ quân nhân và người nhà trong khu người nhà đều biết.

Từ năm ngoái, khi Lưu Lệ Vi nghe nói chuyện này, đã bắt đầu cười nhạo cậu ấy mơ mộng hão huyền.

Đồng chí công an đâu phải ai cũng làm được? Làm công an cũng phải có học, đâu phải ai cũng vào được.

Tuy nhiên, bà ta nói quá sớm.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 335: Chương 335



Mùa hè năm 1975, một tin tức truyền đến——

Giang Nguyên thi đậu trường công an.

“Thật hay giả?” Lưu Lệ Vi nhíu mày.

Con gái của Lưu Lệ Vi không thèm quan tâm đến bà ta, chạy vào khu người nhà.

Lúc này trong khu người nhà, mọi người đều vây quanh Giang Nguyên, bọn họ cũng đang hỏi Giang Nguyên có thực sự thi đậu trường công an không, chỉ là, mọi người không giống như Lưu Lệ Vi, ghen tị với thành công của người khác. Bọn họ cũng như mỗi thành viên trong nhà họ Giang, cảm thấy vui mừng cho Giang Nguyên.

Cậu thiếu niên trong đám đông, đã mười lăm tuổi, đôi mắt vốn non nớt đã trở nên kiên định mạnh mẽ.

Ninh Kiều nhớ lại Giang Nguyên trong cốt truyện gốc.

Khi đó, cậu ấy vì báo thù cho cô mà lỡ tay làm người khác bị thương, phải vào tù, ánh mắt cậu ấy khi ấy u ám, không ngoảnh đầu lại.

Nhưng giờ đây, khóe miệng Giang Nguyên nhếch cao, lộ ra hàm răng trắng đều, ánh mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn.

Cậu ấy nhạy cảm, tự ti, vì bị mẹ bỏ rơi mà trở nên cẩn trọng, trưởng thành sớm.

Cậu ấy đã có ước mơ để theo đuổi, và khi thực hiện ước mơ ấy, cậu ấy không còn chần chừ, mà kiên định tiến tới, đi đến ngày hôm nay.

Ninh Kiều về nhà, viết thư cho ông nội ở Kinh Thị.

Thời gian này, cô luôn chịu trách nhiệm viết thư cho ông cụ, nhưng phó đoàn trưởng Giang rất quấn quýt, mỗi lần cô viết thư, anh đều muốn ở bên cạnh, bổ sung vài câu.

Mỗi bức thư gửi ông cụ và người nhà, cô đều dùng cây bút máy mà Giang Hành tặng cô khi mới kết hôn.

Cây bút màu đỏ sậm đã được dùng gần hai năm, nhưng vẫn rất mới.

Vì Ninh Kiều giữ gìn rất tốt.

Đừng nói đến các em nghịch ngợm, ngay cả Giang Hành muốn dùng bút của cô, cũng phải xin phép trước!

———————————————

Giang Nguyên thi đậu trường công an, trường học không nằm trên đảo, đến lúc đó phải ở ký túc xá, tháng chín, cậu ấy thu xếp hành lý, lên tàu rời đảo.

Đứa nhỏ phải đi học xa, ông cụ Giang không yên tâm, nói muốn đưa cậu ấy đi. Cuối cùng Giang Hành không làm gì được ông cụ, cùng Ninh Kiều xin nghỉ một ngày, đưa Giang Nguyên đến trường.

Đứng trước cổng trường, hầu hết đều là cha mẹ của học sinh.

Chỉ có Giang Nguyên được anh cả và chị dâu nhỏ đưa tới, cậu ấy xách hành lý, nghĩ thầm may mà các em không đến.

Nếu không sẽ làm cậu ấy cảm thấy như không thể rời xa gia đình, thật khó xử.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyên ở ký túc xá, vừa mong đợi vừa lo lắng.

Hai vợ chồng trẻ cùng cậu ấy vào ký túc xá, giúp trải chăn màn.

Khi tiễn anh cả và chị dâu nhỏ ra cổng, Giang Nguyên mới chợt cảm thấy không nỡ.

Ninh Kiều cũng không nỡ.

Cô vỗ vai Giang Nguyên: “Lớn rồi, phải tự chăm sóc tốt bản thân.”

Giang Hành cũng vỗ vai cậu ấy: “Cố gắng thể hiện tốt, sau khi tốt nghiệp trở thành một đồng chí công an xuất sắc.”

Giang Nguyên không do dự gật đầu.

Cậu ấy nhất định sẽ làm được.

Giang Hành và Ninh Kiều về ngay trong ngày, sau khi tạm biệt Giang Nguyên, lên tàu quay lại khu người nhà quân khu.

Về đến nhà, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đã ngủ.

Hai vợ chồng nhẹ nhàng lên lầu.

“Đợi đã.” Ninh Kiều nói, “Em đi xem hôm nay là ngày mấy.”

Mỗi khi đến tháng mười, Ninh Kiều luôn đặc biệt chú ý đến lịch, từ tháng chín, ngày nào cô cũng đứng cạnh lịch, tự tay xé từng trang.

Tháng mười có ngày đặc biệt gì sao?

Giang Hành không biết cô đang mong chờ điều gì, hỏi cũng không nói, chỉ có thể để cô tự lo liệu.

Ninh Kiều chạy xuống lầu, lại đứng trước tờ lịch.

Bây giờ đã là tháng mười năm 1975, nếu tháng mười năm nay vẫn không có tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học, thì cô sẽ không đợi nữa.

Tháng chín qua đi, Ninh Kiều đặc biệt để tâm.

Tuy nhiên, suốt tháng mười, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Ninh Kiều đập mạnh vào tờ lịch.

Như thể đang gọi nó tỉnh dậy, cũng gọi chính mình tỉnh dậy.

“Anh cả, chị dâu nhỏ đang làm gì thế?”

“Đánh tờ lịch à?”

“Tại sao? Chị dâu nhỏ không sao chứ.”

Phó đoàn trưởng Giang cũng không hiểu.

Tại sao vợ lại đánh tờ lịch?

“Có nên đi khám bác sĩ không?” Giang Quả Quả hỏi.

Giang Hành lườm em gái một cái.

Nói nhảm.

Ninh Kiều trừng mắt nhìn tờ lịch.

Kỳ thi đại học chắc chắn không thể khôi phục, tác giả cốt truyện gốc đúng là bịa đặt!

Không đợi nữa!

Cô quay lại phòng với vẻ mặt xị xuống, tức giận.

Giang Quả Quả nhìn theo bóng lưng chị dâu nhỏ, nói nhỏ: “Hay là đi khám thử xem? Sẽ yên tâm hơn.”

Giang Hành: ...

Lúc nào vợ cũng cãi nhau với tờ lịch, tình trạng này đã kéo dài một thời gian rồi...
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 336: Chương 336



Ngày thường Giang Nguyên không nói nhiều như Giang Kỳ và Giang Quả Quả, cũng ổn trọng hơn bọn họ, nhưng trong nhà thiếu vắng cậu ấy, mọi người cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không khí trở nên quạnh quẽ hơn không ít. Trong nhà vốn có ba đứa trẻ, bây giờ chỉ còn có hai, thỉnh thoảng Giang Quả Quả sẽ vào phòng của anh hai ngồi, nhìn vào bàn sách chỉnh tề, gọn gàng, cô bé thật sự có chút cô đơn.

Nhưng thời gian cứ theo lẽ thường mà trôi qua.

Nếu Giang Nguyên muốn về nhà thì phải hao phí một ít thời gian chuyển tàu, cũng không tính là quá vất vả. Nhưng Giang Nguyên rất ít trở về, cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã xem bản thân là một người đàn ông trưởng thành, ghi tạc lời hứa với anh cả dưới đáy lòng, nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi, sau khi tốt nghiệp trở thành một người công an chân chính phục vụ cho nhân dân.

Trong nội dung thư Giang Nguyên viết gửi về nhà có nói người chậm thì cần bắt đầu sớm.

Nhưng trên thực tế, Ninh Kiều mới không cho rằng Giang Nguyên ngốc, chỉ là năm đó mẹ cậu ấy quả quyết dứt áo ra đi tạo thành một ít bóng ma tâm lý cho cho cậu ấy, hơn nữa mấy năm sau lá thư giả của Tô Thanh Thời kia khiến cậu ấy chịu đả kích sâu sắc, hoài nghi bản thân.

Nhưng bây giờ, tất cả đều đã qua. Giang Nguyên bước ra khỏi bóng ma và tiếc nối của năm đó, tìm được phương hướng, chân chính trở thành tấm gương cho em trai và em gái.

——————————————

Đến cuối năm, nhà của chính uỷ Phó truyền tới tin tức tốt. Mấy tháng trước, Phó Thiến Nhiên đến bệnh viện quân khu xem bệnh, quen với một vị bác sĩ họ Hồ, hai người ở chung hòa hợp, nói là đang hẹn hò, phỏng chừng năm sau liền kết hôn.

Đã rất lâu rồi khu người nhà quân khu chưa có chuyện vui, quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà đều ngóng trông kẹo cưới của Phó Thiến Nhiên. Một lần, Phó Thiến Nhiên đưa bác sĩ Hồ về nhà gặp mặt cha mẹ, mọi người đều vây lại xem, không xem không biết, vừa thấy liền cảm thấy thật quen mắt. Ngoại hình của bác sĩ Hồ rất giống với thanh niên trí thức Trần Văn, làn da rất trắng, mang một cặp kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã.

Đã nhiều năm trôi qua, Phó Thiến Nhiên thích, trước sau là cùng một phong cách.

Đương nhiên, mọi người đều không phải người không biết điều, chuyện năm đó, không ai chủ động nhắc tới.

Ninh Kiều mơ hồ nghe nói Phó Thiến Nhiên dẫn bác sĩ Hồ về nhà ra mắt gia đình.

Chẳng qua, thời gian tan làm của trường tiểu học quân khu khác với đơn vị của cô, mặc dù cùng một khu người nhà, nhưng hai người rất hiếm khi gặp nhau.

Tết năm nay, nhà mẹ đẻ của Ninh Kiều sẽ đến hải đảo.

Mỗi ngày hai vợ chồng đều bận công việc, ngoài cùng đi đến Cung Tiêu Xã tìm xem có gì thú vị mua về cho cháu ngoại ra thì còn thường xuyên mang thùng nước đến bờ biển, học Giang Nguyên và Giang Kỳ, vớt một ít hải sản.

Tôm tích, con cua còn có tôm biển đều tung tăng nhảy nhót, vào thùng liền bắt đầu nhảy nhót, Ninh Kiều bị b.ắ.n dính nước biển đầy mặt, Giang Hành đứng ở bên cạnh cười.

Ninh Kiều vẫy tay, bảo phó đoàn trưởng Giang lại xem.

Giang Hành thò qua, tôm biển thiếu chút nữa nhảy lên mặt anh, cô cười ra tiếng, lần nữa nhét thùng nước trở lại cho Giang Hành.

Mặt trời lặn trên bờ biển vô cùng xinh đẹp.

Hai vợ chồng thường xuyên ngồi trên bờ cát, nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, thùng nước bị Ninh Kiều vô ý làm đổ, hải sản tươi sống dùng sức bò ra ngoài, sức sống mười phần, cô xua xua tay, nói với chúng nó: “Trở về đi, ngày mai lại đến bắt tụi mày.”

Phó đoàn trưởng Giang bật cười.

Vợ anh đây là cho tôm tích, con cua cùng tôm biển nghỉ phép một ngày?

Sau khi mặt trời xuống núi, hai vợ chồng liền nắm tay nhau về nhà.

Khi sắp đến khu người nhà quân khu, Ninh Kiều dừng chân, nói với Giang Hành: “Anh xem bên kia.”

Trước cửa khu người nhà, bọn họ thấy Phó Thiến Nhiên.

Cô ta đang đứng cùng bác sĩ Hồ dưới gốc cây lớn.

Mấy năm nay, Phó Thiến Nhiên vẫn luôn một mình, một lần nữa biến thành con gái ngoan của cha mẹ, ở bên cạnh bọn họ, nhưng chính uỷ Phó và Lạc Thư Lan lại không yên lòng, hăng hái giới thiệu đối tượng cho Phó Thiến Nhiên. Cha mẹ chính là như thế, khi con gái có đối tượng thì lòng đầy lo lắng, mà khi con gái không có đối tượng thì lại càng nhọc lòng.

Lúc này tự Phó Thiến Nhiên tìm được đối tượng, cuối cùng Lạc Thư Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nào cũng thần thái sáng láng, mừng rỡ vô cùng.

Bác sĩ Hồ nhìn Phó Thiến Nhiên hồi lâu, mới mở miệng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 337: Chương 337



“Thiến Nhiên, mẹ anh nói, tốt nhất là chúng ta nên sinh ba đứa, đứa đầu là con trai, đứa thứ hai cùng thứ ba là con gái. Mẹ nói, sinh con trai là danh khí, sinh con gái là phúc khí, cứ như vậy, cả danh khí phúc khí chúng ta đều chiếm.”

Ninh Kiều không có cố tình nghe, nhưng đường về khu người nhà, cần phải vòng qua sau bọn họ.

Lời của bác sĩ Hồ nói bay tới bên tai cô, mày đẹp hơi chau, suy nghĩ có nên đổi hướng khác hay không, cùng Giang Hành dạo một lát, trễ chút lại về nhà.

“Mẹ anh còn hỏi, sau khi mang thai, có thể nhường công việc bây giờ cho em trai anh không? Em anh ở nhà rất nhiều năm, vẫn chưa tìm được công việc thích hợp.”

Mày Ninh Kiều nhíu chặt hơn.

“Nhường việc cho em trai anh, vậy còn tôi thì sao?”

“Thiến Nhiên, em đừng hiểu lầm. Mẹ anh chỉ sợ em sẽ vất vả, vừa lên lớp, vừa chăm sóc con cái, sợ sức khoẻ em không chịu nổi. Mẹ anh là thiệt tình muốn tốt cho hai chúng ta, mẹ nói sau khi sinh con xong em mới hai mươi tuổi, muốn tìm việc cũng không khó. Dù sao em cũng có văn bằng phổ thông, còn có kinh nghiệm dạy học bao năm nay, mẹ anh nói, đừng nói là tiểu học quân khu, ngay cả trung học cùng phổ thông quân khu cũng bằng lòng nhận em, đến lúc đó phúc lợi, đãi ngộ càng cao.”

Phó Thiến Nhiên nhìn bác sĩ Hồ.

Bác sĩ Hồ nói chuyện thong thả ung dung, tươi cười ôn nhuận, gằn từng chữ một, chậm rãi nói đạo lý với Phó Thiến Nhiên.

Phó Thiến Nhiên đúng là thích bác sĩ Hồ thật.

Cảm giác rung động như vậy lâu rồi mới xuất hiện, Phó Thiến Nhiên rất quý trọng, nhưng có quý trọng thì có vết xe đổ lần trước, Phó Thiến Nhiên cũng nên tỉnh táo.

Ninh Kiều định tiến lên.

Đi chưa được hai bước, lại do dự, chần chờ một lát, vẫn là quyết định không lo chuyện bao đồng.

Mấy năm trước, chính là vì quản Phó Thiến Nhiên và Trần Văn, mới khiến cho hai người cả bạn bè cũng không làm được.

Hiện giờ nhiều năm qua đi, cô không hề dừng chân tại chỗ, Phó Thiến Nhiên cũng trưởng thành, nên tự mình lựa chọn con đường tương lai. Làm người ngoài, Ninh Kiều không có tư cách nhúng tay, càng không quản được nhiều như vậy.

“Tôi rất thích công việc này, sẽ không nhường cho em trai anh.” Phó Thiến Nhiên nhẹ nhàng nói.

Bác sĩ Hồ sửng sốt một chút, cười nói: “Mẹ anh không có ý khác, chủ yếu là ——”

“Còn có, việc kết hôn, hoãn lại đi.” Phó Thiến Nhiên lại nói.

Bác sĩ Hồ cho rằng bản thân nghe lầm, nụ cười trên miệng cứng đờ lại: “Kết hôn không phải trò đùa, em bị sao vậy?”

“Mẹ tôi nói kết hôn không phải trò đùa.” Phó Thiến Nhiên nói, “Cho nên phải suy nghĩ cặn kẽ.”

“Mẹ em nói khi nào?”

“Chính là lúc mẹ anh lảm nhảm không ngừng.”

“Mẹ anh như thế là muốn tốt cho chúng ta!”

“Mẹ tôi cũng thế.”

Phó Thiến Nhiên nghiêm túc, khi nói tới đây vừa lúc quay đầu lại, dư quang nhìn đến Ninh Kiều.

Cô ta có chút ngượng ngùng.

Lại để Ninh Kiều thấy cảnh tượng như vậy.

Nhưng cùng loại sai lầm, ít nhất cô ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.

Dưới tranh chấp, Phó Thiến Nhiên phát hiện bác sĩ Hồ bắt đầu tức tối.

Nhìn biểu cảm thất thốn lúc này của anh ta, Phó Thiến Nhiên nhẹ nhàng thở dài.

Có lẽ ánh mắt của cô ta, chẳng ra gì thật.

Nhưng cũng may, lần này cô ta không muốn sống muốn c.h.ế.t giống như lần trước.

Ít nhiều cũng trưởng thành chút ít.

———————————————

Tân niên năm 1976, cha mẹ Ninh Kiều cùng anh trai chị dâu dẫn theo Nam Nam đế hải đảo.

Ở trên đảo nhiều năm như vậy, Ninh Kiều đã sớm khắc phục cảm giác say tàu, nhưng mà nhà mẹ đẻ cô còn chưa thích ứng, đâu là lần đầu tiên Thường Phương Trạch và Tiêu Xuân Vũ ngồi thuyền, nôn đến không thấy mặt trời, khi đến bến tàu, hai chân đều nhũn ra.

Ninh Trí Bình đỡ Thường Phương Trạch, Ninh Dương đỡ Tiêu Xuân Vũ, Ninh Kiều đứng ở xa vẫy tay tới bọn họ, mấy người bọn họ mang hơi thở mong manh kéo kéo khóe miệng.

Giang Hành vội vàng tiến lên, cầm hành lý giúp.

Ninh Kiều tìm cháu trai nhỏ của mình, ánh mắt dừng trên người cậu bé, còn không dám xác định. Lần trước thấy ảnh Nam Nam là hồi tết năm trước, nhưng nhóc con mỗi ngày một dạng, biến hóa rất lớn, cô sợ bản thân nhận sai người.

“Cô út!”

Là Nam Nam mở miệng gọi Ninh Kiều trước.

Cậu bé không sợ người lạ chút nào, nhảy nhót tăng cảm giác tồn tại, chân nhỏ “hưu” một chút liền xông tới.

Cậu bé tuy nhỏ, nhưng chạy như bay lao tới thì sức lực cũng không nhỏ, Ninh Kiều thiếu chút nữa liền không đứng vững.

Nam Nam đứng yên trước mặt cô út, tay nhỏ đỡ cô, chớp mắt tò mò nhìn chằm chằm.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 338: Chương 338



Nam Nam đã gần ba tuổi, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé được nhìn thấy thấy cô út.

Tuy rằng cha mẹ cùng ông bà nội đều nói lúc cậu bé sinh ra, cô út từng bế cậu bé, nhưng cậu bé hoàn toàn không có ấn tượng.

Nam Nam dựa gần cô út, hai bàn tay nhỏ vòng tay ôm cổ cô út, cười hì hì, lanh lợi lại đáng yêu.

Ninh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nâng gương mặt nhỏ mum múp của Nam Nam, tò mò hỏi: “Sao cháu biết cô là cô út?”

“Cha mẹ nói, cô út là người xinh đẹp nhất!” Nam Nam còn chưa nói rõ, nhưng ham thích biểu đạt, giọng nói ngây ngô, giống vua nhỏ nịnh nọt.

Thấy cô út đang cười, cậu bé lại giơ ra một ngón tay mủm mĩm: “Xinh đẹp nhất!”

Giang Hành khiêng hành lý, dẫn đường cho cha mẹ vợ cùng vợ chồng Ninh Dương.

Khi đi qua Nam Nam và Ninh Kiều, Tiêu Xuân Vũ cười nói: “Dỗ cho cô út vui vẻ cũng vô dụng, cô út ôm không nổi cậu bé mập mạp như con, phải tự đi đường.”

Bạn nhỏ hơn hai tuổi, nhỏ mà lanh, đi đường mệt mỏi, cậu bé chỉ muốn người lớn ôm một cái.

Cậu bé ngưỡng mặt trứng, lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Giang Hành.

“Đây là dượng.” Ninh Kiều cười nói.

Giang Hành là thật không biết nên như thế nào giao tiếp với nhóc con, sắc mặt là lạnh như băng theo thói quen, cũng không biết có dọa đến cậu bé hay không, vừa muốn cười một cái, đột nhiên thấy Nam Nam vươn hai cánh tay béo.

“Dượng ôm một cái.” Nam Nam ngây ngô nói.

Giang Hành không nói hai lời, ôm cậu bé lên.

Cậu bé mềm mụp, ngồi ở trong ngực, không dùng chút sức lực nào, ngược lại tuỳ ý gác một bàn tay nhỏ lên vai dượng, căn bản không sợ bị ngã, rất có cảm giác an toàn.

Cha, ông nội cùng ông ngoại đều không cao như dượng, cậu bé lập tức yêu thích dượng, ngón tay nhỏ chỉ bầu trời.

Nhóc con biểu đạt năng lực còn tốt nhưng một khi sốt ruột, liền bắt đầu “Ai ai nha nha”.

Ninh Kiều là giáo viên ở nhà trẻ, còn là phó viện trưởng, giao tiếp với các bạn nhỏ hằng ngày. Cô nhìn ra tâm tư của cháu trai nhỏ, vừa muốn “phiên dịch” cho Giang Hành, đột nhiên thấy phó đoàn trưởng Giang nâng Nam Nam lên cao.

Khuôn mặt nhỏ của Nam Nam bị niềm vui thắp sáng: “Oa!”

—————————————————

Nhớ nhung nhiều năm như vậy, cuối cùng Thường Phương Trạch có thể tới hải đảo thăm con gái một lần.

Ngày xưa cho dù là trong thư, hay là khi con gái cùng con rể trở về thăm, đều nói khí hậu trên đảo tốt, Thường Phương Trạch còn tưởng rằng bọn họ sợ bà ấy lo lắng mới nói bậy, căn bản không để trong lòng. Nhưng bây giờ, chân chính tới đảo Thanh Bình rồi mới không thể không thừa nhận, bọn họ không phải nói bừa, mùa đông nơi này, có thể nói là ấm áp, cũng khó trách con gái dần dần dưỡng tốt thân thể.

Lại chờ đến khi vào khu người nhà quân khu, đi vào nhà của hai vợ chồng, Thường Phương Trạch liền càng cười đến không khép miệng được.

“Thật lớn nha!” Tiêu Xuân Vũ vòng quanh một vòng.

Tiêu Xuân Vũ vội thương lượng với Ninh Dương, chờ trở lại An Thành, bọn họ cũng xin lãnh đạo đơn vị một căn nhà lớn.

Càng lớn thì càng tốt, nhà lớn thì ở mới thoải mái!

Nhưng mà nhà xưởng công nhân quốc doanh bình thường nhất định không có đãi ngộ tốt bằng của quân nhân. Mấy năm nay Ninh Dương thăng chức cũng được xem là một lãnh đạo nho nhỏ ở đơn vị, còn chưa kịp khoe khoang với em gái và em rể thì em rể cũng được thăng chức.

Kia chính là cấp phó đoàn trưởng, Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình khiêm tốn thì khiêm tốn nhưng khi gặp phải người khác đều sẽ giả bộ vô ý mà nhắc tới cuộc sống hiện tại của Ninh Kiều ở trên đảo dễ chịu nhường nào. Lâu dần, cả xưởng trưởng và vợ của ông ta đều im bặt, rốt cuộc đến bây giờ Lâm Quảng Dân còn chưa có trở thành nhân viên chính thức thì sao mà so được với chồng của Ninh Kiều chứ.

Thường Phương Trạch và Tiêu Xuân Vũ thường xuyên nghe Ninh Kiều nhắc đến em trai em gái của Giang Hành nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Giang Kỳ thích nấu ăn, Giang Quả Quả thích học tập, hai đứa trẻ đều rất hoạt bát nhưng lại không quá mức ầm ĩ, Thường Phương Trạch mua cho bọn họ một ít vật phẩm trong cửa hàng văn phòng phẩm ở cửa hàng bách hóa An Thành, đều là những thứ rất xinh mà trên đảo mua không được, hai người bọn họ vui vô cùng, nếu không phải đang lúc nghỉ đông thì bọn họ đã mang đến lớp khoe khoang với các bạn rồi.

Cơm tất niên năm nay là do Giang Hành và Ninh Kiều chuẩn bị, Giang Kỳ chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 339: Chương 339



Mấy tháng trước, Giang Nguyên đi học xa nhà, hai vợ chồng liền suy nghĩ, lại qua một năm nữa, Giang Kỳ cũng lên phổ thông. Giang Kỳ hâm mộ cuộc sống nội trú của anh hai, nếu đến lúc đó cậu ấy có thể thuận lợi lên được phổ thông, rất có thể cũng sẽ lựa chọn trọ ở trường, vì dù sao thì trường phổ thông quân khu cũng có chút xa khu người nhà của bọn họ, nhớ lại năm 1973, con trai của lữ trưởng Trình và chủ nhiệm Đổng còn ồn ào muốn mua một chiếc xe đạp để đi học phổ thông.

Nếu một năm sau Giang Kỳ học xa nhà thì Giang Hành và Ninh Kiều nhất định phải học nấu ăn, nếu không thì bọn họ chỉ có thể đến nhà ăn, một ngày ba bữa đều thế thì thật sự không ổn.

Giang Kỳ bị anh cả chị dâu nhỏ dành mất việc, cậu ấy nhìn họ bằng cặp mắt trông chờ vài lần, trong mắt ánh lên ba chữ muốn nhúng tay. Nhưng đừng nói là nhúng tay nấu ăn mà ngay cả chen vào một câu cũng khó!

Trong phòng khách, Giang Quả Quả đang chơi đùa với Nam Nam.

Nhóc con trắng trẻo đáng yêu có chút giống Đoàn Đoàn, cô bé chọc vào khuôn mặt trắng nõn và cánh tay của Nam Nam, chọc vào liền lún xuống một chút khiến cô bé thích vô cùng.

Hai vợ chồng xào xào, hầm hầm, khi dọn đồ ăn lên, Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình không dám tin vào mắt mình.

Thường Phương Trạch giật mình nói: “Kiều Kiều, đây đều là do con nấu sao?”

Ninh Kiều chỉ vào hai món chay.

Hai món chay thanh đạm là do cô xào, còn mấy món khác đòi hỏi trình độ cao hơn thì do phó đoàn trưởng Giang làm.

Nấu ăn vẫn là chú trọng đến thiên phú, phó đoàn trưởng Giang có thiên phú cao hơn cô một chút, mà cô, vẫn còn trong giai đoạn học tập.

Cả gia đình vây quanh trước bàn cơm tất niên, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà tới chào hỏi. Ninh Trí Bình và Thường Phương Trạch đứng dậy cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho con gái họ trong suốt thời gian qua, mọi người đều rất khách sáo, xua tay, nói là mấy năm nay Ninh Kiều đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

Nam Nam không kén ăn, cho cậu bé ăn cái gì thì cậu bé ăn cái đó, ăn đến mức miệng nhỏ và hai tay đều đầy dầu mỡ, còn bôi lên người của dượng.

Giang Hành không nóng nảy, cũng không táo bạo, sắc mặt như thường và nắm lấy tay nhỏ của Nam Nam để trở lại bàn bát tiên.

Cậu bé cười “ha ha ha” không ngừng, lại lần nữa khiêu chiến sự kiên nhẫn của dượng, hai mắt chớp chớp, khiến người ta không đành lòng trách mắng.

Đáng yêu như vậy, ai nỡ trách cậu bé chứ?

Thật sự Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ không hiểu được, tại sao con trai mình lại thân với cô út và dượng út như vậy chứ?

Thích cô út thì về tình cảm có thể tha thứ được, dù sao Ninh Kiều cũng là người rất thích cười, trông rất thân thiện.

Nhưng còn Giang Hành, thế mà Nam Nam lại không sợ?

Ninh Kiều cũng cảm thấy lạ.

Cho đến khi cô phát hiện, khi bạn nhỏ Nam Nam lại gần làm nũng với Giang Hành, anh rất tuỳ ý mà cầm chiếc đũa cào lòng bàn tay của cậu bé.

Như vậy liền chọc cho Nam Nam cười.

Cậu bé thích dượng vô cùng, thậm chí còn hơn cả cô út!

Quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà tới chào hỏi, trùng hợp thấy được cảnh tượng này, có chút ngứa ngáy trong lòng.

Thật là muốn giục sinh.

Nhưng năm trước cựu thủ trưởng đã nói, đừng có giống như bác trai bác gái suốt ngày nhìn chằm chằm vào mấy việc vụn vặt của gia đình người ta, soi mói xem người ta có sinh con chưa, sinh con trai hay sinh con gái….

Mọi người đành phải nghẹn lại.

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của bọn họ, Ninh Kiều và Giang Hành lặng lẽ nhìn nhau.

Trong lòng hai vợ chồng hiểu rõ mà không nói ra, nhịn không được mà cười.

Trong nhà có tổng cộng năm căn phòng, ngày Tết, Giang Nguyên về nhà thì cũng chỉ dư lại một phòng trống.

Giang Hành bảo hai em trai tới ở chung một phòng với mình, hiện giờ dư ra ba phòng, Ninh Trí Bình một phòng, Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ một phòng, phòng còn lại là của Ninh Kiều và Thường Phương Trạch. Hai mẹ con thật vất vả mới được gặp nhau một lần, chắc chắn là có vô vàn điều muốn nói, nên đương nhiên là ngủ cùng một phòng.

Tối đó, vất vả lắm Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ mới ôm được Nam Nam trở về, không để thằng bé tiếp tục dính lấy cô dượng của nó nữa.

Mọi người ai về phòng nấy.

Giang Hành vào phòng không bao lâu liền thấy Giang Nguyên và Giang Kỳ tới.

Không biết sao mà anh cứ cảm thấy hai đứa em trai có chút—— thối hoắc.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không biết hình tượng của mình trong lòng anh cả là thối hoắc.
 
Back
Top Bottom