Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 210: Chương 210



Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả còn đang vui vẻ.

Cười đến hai mắt cong lên, bị chị dâu nhỏ vỗ cánh tay.

Ninh Kiều quay đầu lại, nhìn theo bóng Giang Nguyên rời đi.

Đặc biệt cao gầy, bóng lưng đơn bạc, lộ ra chút cô đơn.

Giang Quả Quả và Giang Kỳ sửng sốt.

Nhớ lại vừa rồi anh hai nói mình vốn dĩ không thông minh bằng bọn họ, như là đang giận lẫy, lại rất vô lực.

“Anh hai bị sao vậy?” Giang Kỳ hỏi.

Giang Quả Quả nhớ tới cái gì, rộng mở thông suốt: “Ai làm anh nói anh hai ngốc!”

“Em cũng nói anh hai ngốc nghếch đó!” Giang Kỳ nói.

Giang Quả Quả có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng ngày thường anh hai cũng nói chúng ta nha, này không phải nói giỡn sao?”

Nghe tiếng của họ, Giang Nguyên dừng bước, lại xoay người trở về.

Giang Nguyên như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống cạnh em trai em gái, dùng tay đẩy viên bi họ đang chơi.

Thì ra anh hai không có không vui.

Giữa mày Giang Kỳ và Giang Quả Quả giãn ra, vẻ mặt vô tâm không phổi.

Chỉ có Ninh Kiều và Giang Hành liếc nhìn nhau.

Ninh Kiều thận trọng, nhận thấy được Giang Nguyên mất mát cùng miễn cưỡng cười vui.

Tuy Giang Hành không có tâm tư tinh tế như vợ, nhưng anh lại quá rõ tính cách của em trai mình.

Hai vợ chồng thừa dịp bọn nhỏ không chú ý, cùng nhau ra ngoài tản bộ.

“Gần đây Giang Nguyên có chút mẫn cảm, có phải có tâm sự gì không?” Ninh Kiều hỏi.

Giang Hành tiếp lời: “Tâm sự gì?”

“Là em đang hỏi anh.” Ninh Kiều bất đắc dĩ nói, “Giang Nguyên hiểu chuyện hơn Giang Kỳ với Quả Quả, ý tưởng cũng càng nhiều hơn một ít.”

“Anh tìm cơ hội nói chuyện với nó.” Giang Hành trầm giọng nói.

“Anh là anh cả, đã đủ uy nghiêm trước mắt các em trai em gái, lúc tâm sự, có thể dịu dàng một chút không?” Ninh Kiều nói.

“Dịu dàng như thế nào?” Giang Hành cười nói, “Giống em sao?”

Ninh Kiều phát hiện doanh trưởng Giang đang trêu chọc mình.

Cô nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong, “Giống như vậy, nhếch lên trên, mang chút tươi cười. Cười nhiều một cái, bọn họ sẽ không sợ hãi, sẽ càng nguyện ý tâm sự với anh.”

Trên mặt Giang Hành không có biểu cảm, hỏi: “Thế nào?”

“Anh không biết cười sao?”

Thấy bộ dạng của đối phương vẫn như cũ không d.a.o động, Ninh Kiều nhịn không được ra tay.

Hai cái tay nhỏ của cô hướng về hai bên gương mặt anh khoa tay múa chân một chút: “Cười……”

Giang Hành cười nhẹ ra tiếng.

Ninh Kiều:……

Biết anh đang trêu mình, cho nên cô sẽ không cười!

Khi chủ nhiệm Bạch trở về, thấy dưới ánh trăng có đôi vợ chồng đang chuyện trò ở ngoài sân.

Một người đang cười, một người khác lắc lắc khuôn mặt nhỏ tức giận.

Là người từng trải, bà ta sẽ không cho rằng hai người bọn họ cáu kỉnh. Thực rõ ràng, là đôi vợ chồng trẻ ân ái v* v*n đánh yêu. Nhưng, đồng chí Tiểu Giang có thể học được chiêu này vẫn là khiến người ta có chút khó tin.

Đồng chí nam ít khi nói cười, sau khi gặp cô gái mình thích, đều sẽ học thay đổi bản thân? Hơn nữa, còn vui mừng như vậy.

Hai vợ chồng giống như nam nữ chính trai xinh gái đẹp trong phim ngôn tình, ngay cả trong màn đêm, đều rất đẹp mắt.

Chủ nhiệm Bạch nhìn hai người bọn họ, từ xa đến gần, đến khi đứng ở trước mặt bọn họ, bà ta còn đang cười.

Bà ta trêu ghẹo, nói tình cảm của hai vợ chồng thật tốt, ở chỗ này mồm mép bịp người.

May mắn có bóng đêm giấu tai mắt của người khác, mặc dù gương mặt Ninh Kiều đỏ ửng, cô cũng không sợ bị phát hiện.

“Chủ nhiệm Bạch, sao thím trở về muộn như vậy?” Giang Hành hỏi.

“Thằng nhóc cậu, đừng cho rằng tôi không biết cậu sợ vợ cậu thẹn thùng mới cố ý nói sang chuyện khác!” Chủ nhiệm Bạch cười cười, giơ túi tư liệu trong tay mình, nói, “Vừa rồi tôi sửa sang lại tài liệu về gia đình chiến sĩ hy sinh trong mấy năm nay, kiểm tra đối chiếu tiền an ủi đã phát cho người nhà của liệt sĩ hết chưa.”

Nhắc tới chiến sĩ đã hy sinh, ý cười trên miệng chủ nhiệm Bạch và Giang Hành đạm xuống, trở nên nghiêm túc.

“Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi cậu một chuyện.” Chủ nhiệm Bạch từ túi tư liệu túi rút ra một tờ danh sách, nương ánh trăng, ngón tay chậm rãi trượt trên danh sách rậm rạp tên, cuối cùng dừng lại, “Người tên Đồng Thành Nghĩa này, năm đó có phải ở trong đội của các cậu không?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 211: Chương 211



Chủ nhiệm Bạch cùng Giang Hành nói chuyện công việc, Ninh Kiều không tiện cắt ngang.

Nàng liền đứng bên cạnh Giang Hành, bởi vậy khi chủ nhiệm Bạch lấy tờ danh sách ra, cô nhìn lướt qua.

Đây cũng không phải tài liệu cần bảo mật, Ninh Kiều có thể xem.

Chẳng qua khi nhìn đến tài liệu của liệt sĩ tên Đồng Thành Nghĩa, ánh mắt cô hơi ngừng.

Trong cốt truyện, không có miêu tả quá nhiều về người trong lòng đã hy sinh của Tô Thanh Thời.

Dù là quê quán, tuổi tác hay dòng họ đặc biệt đều khớp với đối phương.

Tô Thanh Thời vẫn luôn chặt chẽ ghi tạc dưới đáy lòng, chưa bao giờ quên mất, chính là vị liệt sĩ tên Đồng Thành Nghĩa này.

Đã từng là đối tượng của cô ta.

——————————————

Giang Hành chủ động tìm Giang Nguyên nói chuyện một lần.

Nhưng rốt cuộc là cậu nhóc choai choai, đại khái là ngượng ngùng, Giang Nguyên chưa nói gì cả.

Giang Hành là anh cả, nhưng cũng không phải là một anh trai dịu dàng.

Giang Nguyên cũng chỉ khác thường lúc ấy, rất nhanh lại như không có việc gì, anh cũng không quản nữa.

Cuối cùng thì năm nay cũng sắp đi qua.

Lúc trước viện trưởng Nhiếp đã nói với Ninh Kiều, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến mùng tám lại đến nhà trẻ làm. Bây giờ đã sắp đến mùng tám, La Cầm hẹn Ninh Kiều ra ngoài, còn hỏi cô có hồi hộp hay không.

Lần đầu tiên đến trường tiểu học quân khu, Ninh Kiều là có chút hồi hộp, may mắn có Phó Thiến Nhiên đi cùng cô, mặc kệ làm cái gì, hai người đều có thể giúp nhau tự tin hơn.

Hiện tại là lần thứ hai đi làm, lần đầu lạ lần hai quen, cô không sợ chút nào.

Toàn bộ khu người nhà, ai không nói ba đứa trẻ nhà họ Giang khó trị nhất? Hiện tại, cô cùng mấy đứa nhỏ ở chung tốt như vậy, chẳng lẽ còn sợ mấy nhóc con ở nhà trẻ sao?

La Cầm nghe vậy liền cười.

“Đúng rồi, cô có từng đi xem mắt không?” La Cầm hỏi, “Hai ngày nữa, một người bạn thời trung học của tôi đi xem mắt, bảo tôi đi cùng, cho cô ấy có thêm sức mạnh. Nhưng tôi không biết rõ cụ thể lưu trình xem mắt, sợ đến lúc đó không giúp được cô ấy.”

“Không có.” Ninh Kiều nói, “Nhưng tôi nghe nói, lúc xem mắt, nếu hai người bọn họ vừa ý nhau, thì người giới thiệu cùng người đi cùng có thể tìm lý do đi trước.”

“Vậy tôi phải ngẫm lại lý do.” La Cầm thật đúng là suy xét vấn đề này, một mở miệng, chính là rất nhiều lý do.

Ninh Kiều bật cười, giúp La Cầm sàng chọn lý do.

Thế mà cái nào cũng hợp lý.

“Cũng không biết đối tượng xem mắt với cô ấy là người thế nào, nghe nói điều kiện đều không tồi.” La Cầm nói, “Nhưng ngày đó cô ấy vội vàng ra cửa, tôi chỉ biết đơn giản thôi.”

Ninh Kiều nghe vậy, lại nhớ tới gần đây Giang Hành có nói với cô, trong đoàn bọn họ có một chiến hữu cũng đi xem mắt.

Hình như là, Hạ Vĩnh Ngôn?

Hẳn là không đến mức trùng hợp như vậy đi……

———————————

Sắp khai giảng, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đang nghỉ đông, quả thực giống như con ngựa hoang, sáng sớm liền không thấy bóng dáng, mỗi ngày tới giờ ăn cơm mới trở về.

Giang Nguyên vẫn là nhớ kỹ nhiệm vụ bảo vệ chị dâu nhỏ, sáng sớm trước khi ra cửa còn hỏi Ninh Kiều một câu, có muốn đi chỗ nào không.

Ninh Kiều nhiều nhất cũng chỉ đi dạo quanh khu người nhà, huống chi hiện tại Kỷ Long đã giải quyết, khiến cho Giang Nguyên an tâm đi chơi.

Bởi vậy lúc này, ba đứa nhỏ chơi đến mồ hôi ướt đẫm mới trở về.

Mồ hôi đầy mặt đến mức tóc dính cả trên đó, không biết còn tưởng rằng đây là ngày hè nóng bức đâu.

Ninh Kiều đưa cho bọn họ một người một cái khăn lông ấm áp, đáy lòng còn buồn bực, rốt cuộc là lấy tinh lực ở đâu mà nhiều như vậy!

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả nhận lấy khăn lông chị dâu nhỏ đưa.

Ba đứa nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi xuống, tùy tiện lau mồ hôi.

Lúc sau Giang Hành đi tới, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của ba người họ, ra lệnh một tiếng: “Đi tắm rửa.”

Lúc chơi thì bọn họ không cảm thấy mệt, bây giờ kêu đi tắm, thì miệng họ chu ra, ngã trái ngã phải.

“Anh cả, em mệt……”

“Còn muốn nấu nước ấm, phiền phức quá nha!”

“Anh cả! Có thể không tắm rửa được không?”

Các em trái em gái cùng nhau làm nũng, Ninh Kiều mềm lòng, hoàn toàn không chống cự được.

Cô nhẹ giọng nói: “Không sao, đổi quần áo, rồi lau mồ hôi, như vậy sẽ không cảm lạnh.”

Ba đứa nhỏ nghiêng đầu, có chút cảm động.

Thì ra là anh cả quan tâm bọn họ, sợ bọn họ bị cảm lạnh……

“Không phải.” Giang Hành nói, “Bọn họ quá thối.”

Các em trai em gái:……

Một chút cũng không cảm động.

Tổn thương!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 212: Chương 212



Lưu Lệ Vi cảm thấy cô vợ của doanh trưởng Giang thật thần kì. Dù chuyện có thái quá cỡ nào nhưng đến trên người cô lại trở nên vô cùng bình thường.

Lúc đầu khi cô được cha và anh trai đưa đến hải đảo, mọi người đều chờ xem cô bị ba đứa nhóc vô pháp vô thiên trong nhà trêu đùa vòng vòng, nhưng không nghĩ tới, bọn nhỏ mới gặp mà đã thân với cô, ngoan ngoãn đi theo gọi chị dâu nhỏ. Sau đó, ông cụ nhà họ Giang giúp cha cô mua lại chiếc xe đạp từ lữ trưởng Trình, vợ của lữ trưởng Trình không những không vì thế mà kết thù với cô, ngược lại thích cô vô cùng, ngày thường thấy cô vừa nói vừa cười, ngay cả trường tiểu học quân khu muốn nhận giáo viên, bà ta còn đặc biệt đến thông báo cho cô, bảo cô nhanh đến trường nhận lời mời. Tiếp theo, cũng không biết vì lý do gì mà cô cùng Phó Thiến Nhiên từ bạn thân bỗng thành người xa lạ, theo lý thuyết thương yêu con gái như Lạc Thư Lan phải mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng kết quả là, Tết nhất Lạc Thư Lan còn chạy sang nhà họ Giang đưa đồ ăn, chuyện trò vui vẻ.

Hiện tại, Ninh Kiều đột nhiên từ chức, không có công việc, vốn dĩ nghĩ cô sẽ không xuôi gió xuôi nước vậy mãi, ai biết chuyện không thể hiểu được lại xảy ra, viện trưởng Nhiếp của nhà trẻ quân khu thế mà chủ động tìm tới Ninh Kiều.

Người nhà trong khu người nhà quân khu cũng ngừng nghỉ, mấy ngày nay cô không ra ngoài, bọn họ cảm thấy cô đã đàm phán thất bại công việc mới. Quả nhiên, ngày hôm qua Đổng Tinh Mai thuận miệng hỏi mới biết, người ta không đến nhà trẻ, là bởi vì viện trưởng Nhiếp cho cô thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, chuẩn bị bắt đầu công việc mới.

Nghe nói Ninh Kiều tình cờ quen biết viện trưởng Nhiếp, cho bà ta một chiếc khăn tay, mới có cơ hội nhận được công việc này. Bèo nước gặp nhau mà thôi, thế mà trực tiếp có được một phần công việc chính thức, còn được viện trưởng ưu đãi cùng đặc thù chiếu cố, đây là vận khí gì thế này?

“Mẹ, sao mẹ không nói chuyện?” Con gái của Lưu Lệ Vi hỏi.

Lưu Lệ Vi nâng mắt: “Nói cái gì?”

“Không phải ngày thường mẹ cứ mắng người ta hay ra vẻ sao? Sau khi chị dâu nhỏ của Giang Quả Quả từ chức, con không còn nghe mẹ mắng chị ấy nữa!”

“Từ chức gì đó, mẹ cũng từng trải qua. Trường học ở quê chúng ta, giáo viên cùng học sinh đều không phải đèn cạn dầu. Miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều, không kẻ nào là ôn hoà dễ gần. Từ chức thì từ chức, người tốt còn có thể để công việc ép cho tức c.h.ế.t sao?” Lưu Lệ Vi nói, rồi liếc con gái mình một cái, “Con xem mẹ con là người không biết lý lẽ? Tóm được ai liền mắng người đó sao?”

Con gái của Lưu Lệ Vi tươi cười hớn hở, quay đầu ôn bài.

Lưu Lệ Vi bĩu môi, nhìn ra sân nhỏ từ cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Tô Thanh Thời và Đường Hồng Cẩm.

Hai ngày nay Lưu Lệ Vi không có hứng thú nói xấu Ninh Kiều, nhưng lại tương đối thích mắng Tô Thanh Thời. Bà ta nghe chồng mình nói, sau khi Tô Thanh Thời mang thai, Đường Hồng Cẩm lại chạy đến xin lãnh đạo cho mẹ Đường lại đây chăm sóc cho Tô Thanh Thời. Thật ra, rất nhiều lúc lãnh đạo bộ đội sẽ đứng trên góc độ của chiến sĩ và người nhà của họ để suy xét, lúc thích hợp sẽ tận lực thoả mãn thỉnh cầu của bọn họ. Nhưng vấn đề là, mẹ của Đường Hồng Cầm không phải mới vừa đi sao? Mẹ Đường không có tư cách tùy quân, không thích hợp ở khu người nhà, lần trước thật vất vả mới khuyên bà ta trở về, hiện tại lại muốn tới, đúng là hoàn toàn không có quy tắc.

Huống chi, vợ của lãnh đạo ai mà chưa từng mang thai, lại không phải sắp sinh, nghe nói trong thời gian mang thai cũng không bị thai nghén nghiêm trọng, thật sự không cần thiết mới vừa mang mang thai liền đón người tới hầu hạ. Lãnh đạo từ chối yêu cầu của Đường Hồng Cẩm, có gì thì chờ sinh xong lại nói. Đường Hồng Cẩm không vui, đi ra văn phòng liền im lặng, trực tiếp đóng cửa lại. Tuy rằng không tính là đóng sầm cửa, nhưng vẫn khiến lãnh đạo vô cùng tức giận, nói sau khi anh ta cưới vợ liền như là trở thành một con người khác, ở trong đoàn mà cứ như sống tạm qua ngày, còn tiếp tục như vậy, đừng nói thăng chức, giữ được chức phó doanh trưởng thôi cũng đã khó.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 213: Chương 213



Lưu Lệ Vi không quan tâm chuyện trong bộ đội của phó đoàn trường Tiền, nhưng có liên quan đến phó doanh trưởng Đường thì bà ta thích nghe.

Hai vợ chồng cảm thán, đầu óc của chàng trai họ Đường này có phải có vấn đề hay không? Trước kia vì vợ mà đắc tội toàn bộ người nhà trong khu người nhà còn chưa tính, ở bộ đội thế nhưng cũng không kiềm chế một chút.

Thương vợ là điều hiển nhiên, nhưng thương đến mức độ này, thật là thái quá.

“Để xem, hai vợ chồng này còn có thể lăn lộn thế nào.” Lưu Lệ Vi nói.

“Mẹ.” Con gái Lưu Lệ Vi ngẩng đầu, hai bàn tay nhỏ che lỗ tai, “Con muốn học tập.”

Lưu Lệ Vi vui vẻ, đứng dậy đóng lại cửa phòng của con gái, còn lầm bầm lầu bầu: “Còn chưa khai giảng đâu, cả ngày ngâm mình trên bàn sách, đúng là biết tiến tới, con bé này thật giống mình.”

————————————

Ngày đó, chủ nhiệm Bạch cùng Giang Hành nói về Đồng Thành Nghĩa.

Vị liệt sĩ họ Đồng này, từng ở chung đoàn với Giang Hành, nói là lúc ấy danh sách phái anh ta lên chiến trường là do Giang Hành trình lên.

Giang Hành không có ấn tượng, một đoàn có vài doanh, mỗi doanh đều có mấy trăm người, Đồng Thành Nghĩa không ở trong doanh của bọn họ, cũng không do anh quản. Còn vấn đề phái lên chiến trường, trong danh sách có nhiều người như vậy, chuyện vụn vặt như vậy đa số đều giao cho liền trưởng làm.

Trước đó, Giang Hành cũng không quen vị chiến sĩ họ Đồng này, nhưng sự hy sinh của anh ta, doanh trưởng Giang nhớ rõ rành mạch.

Trên chiến trường, lửa đạn vô tình, mỗi một vị chiến sĩ hy sinh, đều sẽ khiến lòng anh đè nặng một gánh nặng vô hình, lưng anh gánh thêm càng nhiều sứ mệnh.

Đó là một sinh mệnh tươi sống, có người nhà quan tâm, có tương lai rộng mở, cũng không chỉ là một chuỗi con số lạnh lẽo vô tình trong thư an ủi.

Đêm đó từ trong sân khu người nhà trở về, Ninh Kiều nhìn ra được tâm trạng nặng nề của Giang Hành.

Cô chuyện trò với anh, cùng anh nói đến vị liệt sĩ họ Đồng.

Về cốt truyện cô cũng không tiện nói, vì nó quá mơ hồ, cô nghĩ doanh trưởng Giang cũng sẽ không tin. Nhưng bây giờ trong khu người nhà, không có tường nào là không lọt gió, Tô Thanh Thời gả đến đây, không ít người biết cô ta từng có đối tượng, Đường Hồng Cẩm từng đề cập đến trong báo cáo kết hôn. Trong báo cáo vốn không thể giấu giếm bất kì điều gì cũng như không thể ba phải cái nào cũng được, từ xuất thân, cha mẹ anh chị em của đối tượng là nông dân bình thường hay là công nhân viên chức của đơn vị đều phải viết rõ ràng, mấy năm trước có một vị quan quân cưới vợ mà người vợ đó từng kết hôn ở quê, thì ngay cả cuộc hôn nhân trước đó cũng phải được giải thích rõ ràng trên báo cáo.

Lúc Đường Hồng Cẩm trình đơn xin kết hôn, đại khái là hy vọng lãnh đạo mau chóng phê duyệt, miễn cho đêm dài lắm mộng, vì thế anh ta cũng viết luôn cả đối tượng cũ của Tô Thanh Thời. Người trong khu người nhà buồn đến hoảng, miệng cũng nhiều, nên đã lấy chuyện này ra nói, sau lại Đường Hồng Cẩm tức giận, vì che chở Tô Thanh Thời mà phát giận một lần, mọi người mới không còn chủ động nhắc tới nữa.

Này đó đều là Ninh Kiều thấy trong cốt truyện.

Bây giờ nhắc tới, Giang Hành cũng không hoài nghi, còn tưởng rằng cô nghe được tiếng gió trong khu người nhà.

Chẳng qua, Ninh Kiều nhắc đến việc này, chỉ là bởi vì quá khứ sâu xa của Tô Thanh Thời và Đồng Thành Nghĩa.

Rơi vào tai của Giang Hành, lại thức tỉnh anh.

Chủ nhiệm Bạch nói, Đồng Thành Nghĩa là bị anh phái đến chiến trường.

Nếu Tô Thanh Thời đối với Đồng Thành Nghĩa tình thâm nghĩa trọng như thế, nhất định là hận anh thấu xương, nhưng ngày xưa cô ta với Giang Hành không có giao thoa, chỉ bằng cô ta, cũng rất khó chống lại anh.

Cho nên, liền nhắm tới Ninh Kiều?

—————————

Giang Hành đặt trọng điểm lên Tô Thanh Thời.

Cảm giác chân tướng đã được miêu tả sinh động, lại vẫn có chút không hợp lý.

“Cậu có thể để tâm đến tôi một chút được không!” Hạ Vĩnh Ngôn kêu lên.

Giang Hành nâng mắt: “Đã biết, cậu còn chưa đi xem mắt?”

Hạ Vĩnh Ngôn sửa sang vạt áo quân trang: “Cậu nhìn xem như vậy được chưa?”

“Được.” Giang Hành nói.

“Đồng chí Giang Hành, đừng có lệ như vậy.” Hạ Vĩnh Ngôn nhíu mày.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 214: Chương 214



Giang Hành đứng lên, đánh giá Hạ Vĩnh Ngôn từ trên xuống dưới: “Được, đẹp trai.”

Hạ Vĩnh Ngôn:……

Cũng không phải đứng dậy khen một câu “đẹp trai” là không có lệ.

Hạ Vĩnh Ngôn xoay người ra cửa, đến công viên: nơi đã hẹn trước với đối tượng xem mắt.

Nhưng đang đi, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ, ngày thường doanh trưởng Giang không dễ dàng ca ngợi người khác, vừa rồi nói mình đẹp trai, hẳn là đẹp trai thật đúng không?

Hạ Vĩnh Ngôn đắc ý, bước đi nhanh hơn.

Công viên trên hải đảo có hoàn cảnh tuyệt đẹp, Hạ Vĩnh Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chờ đối tượng xem mắt đến.

Bên ngoài công viên, La Cầm đi cùng bạn trung học Cố Tú Nhã đến xem mắt.

“Mình nghe người giới thiệu nói, đối phương là một vị quân nhân. Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa đặc biệt dí dỏm hài hước.” Cố Tú Nhã nói, “Nhưng thật ra mình không muốn làm người nhà của quân nhân, cảm giác chức nghiệp quân nhân này tuy rằng vinh quang, được người chú ý, nhưng có nguy hiểm nhất định.”

“Ý tưởng này của cậu, giác ngộ không đủ nha.” La Cầm nói.

Cố Tú Nhã ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là nhà thím của mình có một người họ hàng, là người nhà của quân nhân, mấy năm trước chồng thím ấy bị thương nặng trên chiến trường, ở nhà dưỡng thương nhiều năm, cuối cùng vẫn là rời đi. Đả kích này quá tra tấn người nhà, mình có chút sợ hãi. Nhưng người giới thiệu là bạn của mẹ mình, người đó khen đối phương đến nỗi người như đối phương chỉ có trên trời mới có, cho nên chờ sau khi đến đó ——”

“Tới rồi từ chối?” La Cầm có chút không hiểu nổi mạch não của bạn mình.

“Ai nha……” Cố Tú Nhã kéo khuỷu tay La Cầm, “Cậu xem như là giúp đỡ mình đi, lát nữa chúng ta đi vào, chờ đến khi mình ra hiệu cậu liền tìm cái cớ, nói trong nhà có việc, bảo mình đi về cùng cậu.”

La Cầm chỉ có thể đồng ý với cô ta.

Hai cô gái trẻ kéo tay nhau đi vào công viên, từ xa ngó thấy một bóng người.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hạ Vĩnh Ngôn quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.

Nhưng ánh mắt đầu tiên, người Hạ Vĩnh Ngôn thấy chính là La Cầm.

Khóe miệng Hạ Vĩnh Ngôn cứng đờ.

La Cầm:?

Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, dí dỏm hài hước?

Tin cái gì cũng đừng nên tin miệng của bà mai mối, Hạ Vĩnh Ngôn này, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là thân hình cao lớn.

“Xin chào, đồng chí.” Cố Tú Nhã hào phóng mà chào hỏi, “Tôi tên Cố Tú Nhã, còn anh?”

“Tôi tên Hạ Vĩnh Ngôn.”

Hai đồng chí ngồi xuống cạnh bồn hoa công viên.

La Cầm ngồi cách bọn họ một khoảng, thỉnh thoảng nâng mắt, trừng Hạ Vĩnh Ngôn.

Hạ Vĩnh Ngôn bắt gặp ánh mắt tức giận cũng sẽ trừng lại.

Cố Tú Nhã chuyện trò đôi câu với Hạ Vĩnh Ngôn, được một lúc thấy thời gian đã đến, liền sờ mũi ra hiệu ám chỉ La Cầm mở miệng.

Thật ra vị đồng chí này đúng là khá tốt, nhưng Cố Tú Nhã nghe thím nói quá nhiều về tính đặc thù của quân nhân cũng như sự khó khăn của một người nhà quân nhân, Cố Tú Nhã thật sự không thể vượt qua ranh giới trong lòng.

Lần xem mắt này rất thoải mái, không thể trở thành đối tượng thì tốt xấu cũng có thể trở thành bạn bè.

Cố Tú Nhã nói vài câu khách sáo, Hạ Vĩnh Ngôn cũng đáp lại.

Không khí có chút yên lặng.

Cố Tú Nhã quay đầu, nhìn về phía La Cầm ho một tiếng.

Nhưng ho khan vài tiếng, Cố Tú Nhã mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

La Cầm lại bất thường vào thời khắc mấu chốt, ngoài trợn mắt trừng Hạ Vĩnh Ngôn ra, không làm gì nữa.

Hạ Vĩnh Ngôn cũng thế, sau khi kết thúc xem mắt, bắt đầu hăng say dùng ánh mắt tỏ vẻ bản thân bất mãn với La Cầm.

Cố Tú Nhã nói: “Nếu không tôi đi trước cho hai người nói chuyện?”

“Ai muốn nói chuyện với cô ta?”

“Ai muốn nói chuyện với anh ta?”

Hai người đồng thanh nói.

Cố Tú Nhã:?

Đây là như thế nào?

———————————

Năm sau, Ninh Kiều trở thành một nhân viên của nhà trẻ quân khu.

Sau khi xử lý xong thủ tục, cô chính là nhân viên chính thức, được viện trưởng Nhiếp chỉ dạy, đi vào một lớp trong đó.

Nhà trẻ có không ít trẻ con, trước đây đều được xếp vào cùng một lớp, mỗi ngày tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác, giáo viên cùng mấy dì kêu khổ không ngừng, lên lớp một ngày còn mệt hơn làm công cho đại đội công xã.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 215: Chương 215



Sau lại viện trưởng Nhiếp có tâm quản lý nhà giữ trẻ bèn tiến hành cải cách, dựa theo tuổi tác chia bọn nhỏ ra thành các lớp khác nhau. Lớp mà Ninh Kiều được phân phối đến, phần lớn là các bạn nhỏ ba bốn tuổi, ăn cơm ngủ trưa đều tự làm được, hơn nữa cũng không quá ầm ĩ như mấy đứa trẻ 6 tuổi.

“Chào các em, cô là giáo viên mới đến.” Ninh Kiều nói, “Các em có thể gọi cô là cô giáo Ninh.”

Các bạn nhỏ ngồi xếp hàng, nhìn cô đầy tò mò.

Đoàn Đoàn và Viên Viên thấy người quen, chớp đôi mắt xem Ninh Kiều, Ninh Kiều mỉm cười nhìn về phía bọn họ, bọn họ liền thẹn thùng nghiêng đầu, cũng lộ ra gương mặt tươi cười.

Mấy đứa trẻ còn nhỏ nên việc dạy học cũng không khó.

Ninh Kiều đã đến tham quan nhà trẻ trước một ngày, cũng đến lớp khác xem qua, biết chỉ cần hát nhạc thiếu nhi, lại cùng bọn nhỏ chơi trò chơi là được.

Cùng lớp còn có một giáo viên trẻ khác, tên Lục Từ Từ. Thấy Ninh Kiều tới, Lục Từ Từ như gặp được cứu binh, lượng công việc được san sẻ một nửa, Lục Từ Từ vui đến sắp cười ra tiếng, thoạt nhìn rất dễ gần.

Nhà trẻ có sân thể dục, buổi sáng các bạn nhỏ tới, hai giáo viên sẽ dẫn bọn họ đến đây để phơi nắng, hoạt động thân thể. Có bạn nhỏ ăn ngon, bụ bẫm, có bạn nhỏ nhỏ gầy hơn, Lục Từ Từ chỉ vào mấy bé nhỏ gầy, nói với Ninh Kiều đây đều là những bé khiến người khác đau đầu mỗi khi ăn cơm trưa.

Chỉ một buổi sáng, Ninh Kiều đã nhớ hết tên bọn nhỏ. Tuổi này là tuổi ngây thơ đáng yêu nhất, rất nhanh mấy bé hoạt bát đã thân thiết với Ninh Kiều, giống cái đuôi nhỏ đi theo sau cô, thỉnh thoảng còn sẽ làm nũng.

Dưới bầu không khí làm việc như vậy, Ninh Kiều thích ứng rất mau.

Lục Từ Từ nhắc nhở Ninh Kiều: “Cô cũng không thể quá dịu dàng với bọn nhỏ, các bạn nhỏ rất có ánh mắt, nếu cô quá dễ, bọn họ sẽ không nghe lời!”

Ninh Kiều nghe Lục Từ Từ nói như vậy, nhìn từng gương mặt nhỏ mềm mại ngoan ngoãn trước mắt.

Rất khó tưởng tượng ra trạng thái không nghe lời của mấy cục bột nhỏ mềm mụp này.

Giờ cơm trưa, Ninh Kiều cùng Lục Từ Từ sắp xếp bàn.

Bọn nhỏ ôm ghế ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nhỏ để trên mặt bàn, chờ đồ ăn trưa.

“Có thể xếp hàng nha.” Lục Từ Từ nói.

Các bạn nhỏ lập tức xếp hàng, chạy đến trước mặt dì múc cơm.

Một dì múc đồ ăn cho bọn nhỏ, bọn nhỏ ăn không hết quá nhiều, phần chừa ra là cơm trưa cho công nhân viên chức.

Ninh Kiều học theo bọn nhỏ, xếp hàng ở cuối cùng, múc xong đồ ăn vừa muốn ngồi xuống liền thấy Lục Từ Từ cùng dì phụt cười ra tiếng.

Ninh Kiều không hiểu mà nhìn hai người họ.

Lục Từ Từ chỉ vào các bạn nhỏ đã bắt đầu “Đánh giặc” trên bàn, nói: “Chắc là đến cuối cùng chúng ta mới có thể ăn nha.”

Trước bàn, bọn nhỏ biến đổi các loại nghịch ngợm.

Thức ăn trong nhà trẻ có tốt nhưng cũng không phải trong bát chỉ toàn thịt, có bé sẽ cướp thịt trong chén người khác ăn. Nhưng bọn nhỏ ba bốn tuổi cũng không ngốc, thịt của mình sao có thể để người khác cướp đi, che bát kêu gào.

Trận thế thế này, hiển nhiên Lục Từ Từ và dì đã thấy nhiều không lạ, canh giữ trước mặt mấy nhóc con, chăm chú theo dõi bọn họ ăn cơm.

So với họ thì Đoàn Đoàn và Viên Viên nghe lời nhất.

Hai đứa nhỏ cầm muỗng một cách thuần thục, ăn từng ngụm một, trong bát cơm có thịt hầm, Đoàn Đoàn múc hai muỗng, cho vào chén của Viên Viên.

Viên Viên thấy thế, cũng không ăn, một lần nữa múc thịt trả lại vào chén của anh trai.

Hai anh em ăn rất chậm, dành phần lớn thời gian vào việc chia sẻ thịt cho nhau, nhưng bọn họ an tĩnh nên rất dễ dàng bị người khác xem nhẹ.

Ninh Kiều đi đến cạnh Đoàn Đoàn và Viên Viên, hai anh em lo lắng ngẩng đầu, sợ hãi bản thân làm sai, bị phê bình.

“Dì đã múc cho mỗi bạn một phần cơm đủ ăn, không cần chia sẻ nha.” Ninh Kiều dịu dàng nói, “Hai em cứ dùng muỗng múc thịt như vậy, truyền qua truyền lại, thịt lạnh sẽ không ngon.”

Đoàn Đoàn và Viên Viên ngửi ngửi.

Vẫn là rất thơm.

“Hơn nữa thời gian dài ăn đồ ăn lạnh, không tốt cho dạ dày, sẽ không thoải mái.”

“Em có thể chăm sóc anh trai.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 216: Chương 216



“Em cũng có thể chăm sóc cho Viên Viên……”

Thanh âm của hai đứa nhỏ nhỏ.

Ninh Kiều cười nói: “Em gái không thoải mái, anh trai sẽ chăm sóc, anh trai không thoải mái, em gái cũng sẽ chăm sóc. Nhưng nếu cả hai đều không thoải mái là không thể chăm sóc cho nhau nha.”

“Cho nên phải yêu quý sức khoẻ của mình.”

Cuối cùng, Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng nghe lọt được.

Bọn họ cầm muỗng, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Hoạt động sau cơm trưa sẽ do Lục Từ Từ hướng dẫn bọn họ.

Lúc này không thể chơi trò chơi vận động mạnh, mọi người an tĩnh chơi trong chốc lát là đến giờ ngủ trưa.

Chỗ ngủ trưa của các bạn nhỏ là một căn phòng rất lớn.

Nơi này có bày rất nhiều giường đôi, mỗi người có vị trí riêng, sau khi vào phòng liền đi về hướng giường đệm của mình.

Muốn ngủ trưa phải cởi giày, còn phải cởi áo khoác, bởi vì giường rất nhỏ, sau khi cởi áo khoác xong, phải cất vào tủ chứa đồ của bọn nhỏ.

Đây đều là thói quen tốt mà Lục Từ Từ tập cho bọn nhỏ từ sớm.

Ngày đầu Ninh Kiều đi làm, chỉ cần đi theo học tập, vừa học, vừa nghe Lục Từ Từ dặn dò một số điều cần chú ý.

Đoàn Đoàn và Viên Viên gấp áo khoác xong liền cho vào tủ chứa đồ.

Cất áo khoác xong, quay đầu lại xem các bạn nhỏ khác còn đang gấp quần áo, bọn họ liền đứng bên cạnh chờ.

Chờ mấy bạn nhỏ khác cũng gấp xong, Đoàn Đoàn và Viên Viên liền giúp bọ họ cất vào tủ chứa đồ, để chân trần chạy trên mặt đất, tay chân nhẹ nhàng, động tác không lớn.

Ninh Kiều hỏi: “Là mỗi ngày đều có hai đứa nhỏ phụ trách sửa sang lại áo khoác để vào tủ sao?”

“Không phải, thông thường là việc của ai thì tự người đó làm.” Lục Từ Từ nói, “Nhưng tính tình của Đoàn Đoàn và Viên Viên khác với mấy bạn nhỏ khác, bọn họ cố ý giúp đỡ người khác. Có thể là bởi vì chuyện trước kia, mới trở nên hiểu chuyện như bây giờ.”

Đoàn Đoàn và Viên Viên giúp các bạn nhỏ khác xong, ngồi trở lại giường đệm của mình.

Chân bọn họ dẫm trên mặt đất hồi lâu nên có chút bẩn, lúc này nâng lên, dùng tay nhỏ phủi phủi bụi.

Một đứa trẻ tên Tiểu Bàn dùng hai tay cạo cạo má: “Dơ vậy mà cũng không rửa chân, quá xấu hổ.”

Viên Viên nhẹ giọng nói: “Phủi sạch rồi.”

Cô bé nâng gót chân lên, cho Tiểu Bàn xem: “Không dơ.”

Lục Từ Từ đi lên phía trước: “Tiểu Bàn, đến giờ ngủ trưa rồi mà còn ồn ào nhốn nháo sao? Nằm yên.”

Tiểu Bàn bị phê bình, thành thật mà trở lại trong ổ chăn.

Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng xốc chăn lên, chui vào ổ chăn ấm áp.

Ninh Kiều nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của bọn họ, tâm trạng có chút chua xót.

Thân là giáo viên của bọn nhỏ, cũng không chỉ để lấy tiền lương, đến giờ là về, hẳn là nên có trách nhiệm. Cô hy vọng bản thân có thể giúp Đoàn Đoàn và Viên Viên, cùng các bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.

Bọn nhỏ cũng không phải chỉ cần ăn uống no đủ mà lớn lên.

Điều quan trọng hơn, là vui vẻ mà lớn lên.

————————————

Khi Đường Hồng Cẩm về đến nhà, Tô Thanh Thời đang ở trong phòng.

Nghe thấy tiếng động, Tô Thanh Thời mới đóng ngăn kéo, bước nhanh từ trong phòng ra ngoài, sắc mặt không quá tự nhiên.

“Đoàn Đoàn Viên Viên, hỏi xem hôm nay mợ có vui vẻ không?” Đường Hồng Cẩm nói.

Đoàn Đoàn và Viên Viên nghe theo.

Trên mặt Tô Thanh Thời treo vài phần ý cười.

Chờ lúc bọn nhỏ đi rửa tay ăn cơm, Đường Hồng Cẩm hỏi: “Em có chỗ nào không thoải mái không? Con của chúng ta có ngoan không?”

Tô Thanh Thời đặt tay trên bụng nhỏ của mình: “Bụng còn chưa có phồng lên, thai nhi có thể lớn bao nhiêu? Ngoan hay không gì chứ.”

Đường Hồng Cẩm cười: “Anh đi nấu cơm.”

Tô Thanh Thời đi theo phía sau, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

Tô Thanh Thời nhéo vạt áo, thấp thỏm khác hẳn thường ngày: “Có phải anh biết vừa rồi em đang làm gì trong phòng không?”

“Xem ảnh của Đồng Thành Nghĩa.” Đường Hồng Cẩm nói.

Tô Thanh Thời ngẩn ra một chút, nhất thời không tiếp lời.

“Không sao, anh hiểu.” Đường Hồng Cẩm nói, “Anh đi nấu cơm.”

Tô Thanh Thời nhìn theo bóng lưng Đường Hồng Cẩm.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 217: Chương 217



Đồng ý gả cho Đường Hồng Cẩm, là bởi vì muốn thoát khỏi toà núi lớn kia, thoát khỏi cha mẹ cùng anh trai em trai. Nhưng vào khu ngườ nhà lâu như vậy, tình yêu và sự bao dung của Đường Hồng Cẩm đã sưởi ấm Tô Thanh Thời. Đường Hồng Cẩm rất tốt với cô ta, mẹ Đường cũng không phải loại mẹ chồng ác độc, ngay cả hai đứa nhỏ cũng đều nghe lời hiểu chuyện, biến đổi các biện pháp lấy lòng cô ta, chọc cô ta vui vẻ.

Tô Thanh Thời biết là do quyết định của Giang Hành khiến cho Đồng Thành Nghĩa mang bệnh lên chiến trường.

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hành, Tô Thanh Thời đè nén cơn giận dưới đáy lòng, trước khi Ninh Kiều đi vào hải đảo, cô ta thường xuyên lặng lẽ trêu cợt ba đứa nhỏ nhà họ Giang. Sự tự ti của Giang Nguyên đã khắc sâu vào trong xương cốt, Giang Kỳ không học vấn không nghề nghiệp, mẹ của Giang Quả Quả là nỗi đau lớn nhất của Giang Quả Quả……

Tô Thanh Thời không thích bọn họ, nhìn bọn họ bị mọi người trong khu người nhà ghét bỏ, trong lòng cô ta rất vui.

Sau đó, Ninh Kiều tới hải đảo. Lúc Tô Thanh Thời cố ý chỉ sai đường thì cô ta hoàn toàn không biết Ninh Kiều chính là vợ của doanh trưởng Giang, sau đó biết, cô ta liền chờ xem người này xấu mặt, xem cả nhà họ Giang xui xẻo.

Mấy động tác nhỏ không lên được mặt bàn của Tô Thanh Thời, Đường Hồng Cẩm đều biết.

Tô Thanh Thời cho rằng anh ta không so đo, là bởi vì mở một mắt nhắm một mắt, nhưng sau đó cô ta cố ý xì lốp xe đạp của Ninh kiều, ngáng chân Ninh Kiều trước mắt hiệu trưởng Viên, sự việc ồn ào rất lớn.

Nhưng mặc dù những việc này ồn ào đến người trong khu người nhà đều bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, bắt đầu xem thường cô ta, Đường Hồng Cẩm cũng chưa từng trách mắng cô ta một lời.

Tô Thanh Thời mềm lòng.

Nhưng nếu không phải vì Giang Hành, cô ta đã sống hạnh phúc bên Đồng Thành Nghĩa.

———————————

Trước khi trường tiểu học quân khu khai giảng, Phó Thiến Nhiên cũng đã trở lại. Phó Thiến Nhiên dùng rất nhiều thời gian bầu bạn bên ông bà nội, vết thương lòng mà Trần Văn gây ra cho cô ta cũng dần vơi đi.

Tuy nói ở cùng một khu người nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, nhưng rất kỳ quái, cô ta chưa từng gặp Ninh Kiều lần nào.

Thật ra không chạm mặt cũng tốt, nếu không cũng chỉ biết xấu hổ mà thôi. Sau vụ cố ý tố cáo của Kỷ Long, hiệu trưởng Viên của trường tiểu học quân khu bị lãnh đạo mời lên nói chuyện, ông ta liền tập trung tinh thần và sức lực vào chỉnh đốn không khí trường học.

Ninh Kiều báo cho Giang Quả Quả từ trước, nếu vì việc của cô mà cô bé bị trường học giận chó đánh mèo thì nhất định phải nói ra. Nhưng cũng may chủ nhiệm lớp của Giang Quả Quả là cô giáo Trâu vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô bé, cô bé cũng không bị ảnh hưởng.

Vị trí bàn nhất trong học kỳ mới như cũ thuộc về Giang Quả Quả.

Cô giáo Trâu cho rằng cô bé thông minh có tiềm lực, thi được hạng tám cũng không phải ngẫu nhiên, hơn nữa sau khi tìm hiểu về tính cách của Giang Quả Quả, giáo viên cho rằng giáo dục cho Giang Quả Quả thì cần phải cổ vũ, bởi vậy cũng không đổi chỗ cô bé.

Cứ như vậy, Giang Quả Quả càng hăng say học tập.

Thì ra ngoài anh cả và chị dâu nhỏ cũng có người khác tán thưởng cô bé, người đó chính là cô giáo Trâu, cô bé không muốn để cô giáo Trâu thất vọng.

Sau khi khai giảng, ba anh em nhà họ Giang không thể lại chơi đùa như hồi nghỉ đông.

Giang Hành cùng Ninh Kiều lên kế hoạch học tập cho Giang Nguyên và Giang Kỳ.

Dù Giang Nguyên và Giang Kỳ không thích học tập, nhưng ít nhất phải kiên trì hoàn thành chương trình học trung học, không thể thi môn nào cũng đếm ngược.

Hai anh em không muốn nhưng trong nhà có anh cả chị dâu giám sát, anh cả xụ mặt với bọn họ, trong tay cầm chổi lông gà, chị dâu nhỏ dịu dàng, đứng ra hoà giải, hai mặt giáp công, làm cho bọn họ rất khó để nghịch ngợm tiếp nữa.

Cửa phòng của hai anh em rộng mở.

Ninh Kiều và Giang Hành ở phòng khách, một người đọc sách, một người ngồi bên cạnh người đọc sách, hai vợ chồng “trấn giữ” cửa nhà, mấy đứa nhỏ muốn chạy đi ra ngoài chơi, là không có khả năng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 218: Chương 218



“Buổi sáng em nghe Giang Nguyên và Giang Kỳ nói, hai chúng ta một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng.” Ninh Kiều nhỏ giọng nói.

“Em là mặt đỏ, anh là mặt trắng?” Giang Hành hỏi.

Ninh Kiều gật đầu.

Giang Quả Quả đi ra rót nước, tiếp lời: “Mặt của chị dâu nhỏ mới trắng, anh cả diễn chính là mặt đen!”

Cô bé vừa dứt lời, không đợi anh cả phản ứng lại, lập tức “hưu” một tiếng chuồn vào nhà.

Giang Hành sờ sờ mặt: “Đen lắm sao?”

Ninh Kiều nhìn chằm chằm da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh của anh, nghiêm trang mà nhìn.

Sau hồi lâu, cô mới khó xử mà nói: “Nói thẳng ra thì quá……”

———————————

Đảo mắt liền tới tháng 5.

Toàn bộ ký ức mà Ninh Kiều có về cốt truyện dường như chỉ dừng lại ở tháng 5. Trong cốt truyện không có cố ý nhấn mạnh điều này, nhưng cô từng nghe Giang Quả Quả nhắc qua, mùa hè ở hải đảo vô cùng nóng, mỗi ngày bọn nhỏ đều ngâm mình trong biển rộng, mấy thím từ sáng đến tối đều phải chạy đến bờ biển, nắm lỗ tai không ngừng mắng mấy đứa nhỏ.

Ở trong đầu của Ninh Kiều cũng không có những ký ức này.

Có lẽ cốt truyện chỉ viết đến tháng 5, câu chuyện liền kết thúc.

Tô Thanh Thời và Đường Hồng Cẩm là nam nữ chính của quyển truyện niên đại, bọn họ dần yêu nhau, cuộc sống của một nhà bốn người dần đi vào quỹ đạo, cùng nghênh đón kết tinh tình yêu của mình.

Tới đây, chuyện xưa liền kết thúc, cũng rất hợp lý.

Còn Ninh Kiều, cô nghĩ, câu chuyện của cô cùng Giang Hành còn có em trai em gái lại vừa mới bắt đầu.

Chẳng qua bởi vì cô không phải nữ chính, cốt truyện cũng không có miêu tả quá nhiều.

Cũng bởi vì cốt truyện đột nhiên kết thúc tại đây cho nên đối với tương lai, cô càng thêm chờ mong.

Lúc trước, khi Ninh Kiều làm công việc tại bộ phần hậu cần của trường tiểu học quân khu, cô sửa sang tư liệu rất nghiêm túc, đến cả đồng chí ở phòng hồ sơ còn khen ngợi vài câu. Bây giờ đến nhà trẻ, cảm giác được lạc thú cùng tính khiêu chiến cô liền càng thêm nghiêm túc, mỗi ngày suy nghĩ nên sắp xếp trò chơi như thế nào mới có thể khiến bọn nhỏ tận hứng, đồng thời vừa chơi đùa vừa có thể học tập.

Nhà trẻ quân khu cách khu người nhà không xa, cô không đi xe đạp mà thường xuyên đi bộ đi làm.

Mỗi ngày tan học, nhìn phụ huynh đến đón con về nhà, nụ cười trên mặt họ khiến tâm trạng Ninh Kiều cũng như được thắp sáng theo.

Đa số đều là Tô Thanh Thời tới đón Đoàn Đoàn và Viên Viên.

Nhưng từ khi Ninh Kiều trở thành giáo viên nhà trẻ, cô ta không muốn đi đón, chỉ cần Đường Hồng Cẩm có thời gian việc này liền giao lại cho anh ta.

Lúc này, Đường Hồng Cẩm đứng ở ngoài nhà trẻ, vẫy tay với Đoàn Đoàn và Viên Viên.

Cũng không phải bạn nhỏ nào cũng chuẩn bị xong, có bé còn đang mặc áo khoác, vì dễ quản lý, tránh để bọn nhỏ đi lạc, viện trưởng Nhiếp thống nhất thời gian đưa đón, các bạn nhỏ xếp thành hàng rồi bảo vệ mới mở cửa, phụ huynh trật tự ngay ngắn mà tiến vào, ký tên rồi mới được dẫn con về.

Đặc biệt chú trọng.

Lúc này, Ninh Kiều cầm danh sách, đứng chờ ở lớp.

“Hiểu Hiểu, Hồng Kỳ,……” Ninh Kiều quay đầu lại nói với bọn nhỏ, “Còn có Đình Đình cùng Quốc Khánh, mặc áo khoác nhanh lên nào, cha mẹ đang đứng ở cửa chờ các em.”

Đoàn Đoàn và Viên Viên nhón mũi chân, nhìn thấy cậu của mình.

Một phút một giây chờ đợi nhưng vì có âm thanh vui vẻ của bọn nhỏ, vì thế cũng trở nên không quá dài lâu.

Theo yêu cầu của viện trưởng Nhiếp, đúng giờ thì bảo vệ mới mở cửa.

Đường Hồng Cẩm tiến lên, nhận bút Ninh Kiều đưa, đánh dấu cạnh tên của Đoàn Đoàn và Viên Viên, rồi nhẹ nhàng nói: “Làm phiền cô giáo Ninh.”

“Không có gì.” Ninh Kiều buông tay Đoàn Đoàn và Viên Viên ra, “Các em về với cậu đi.”

Đường Hồng Cẩm gật đầu, xoay người dẫn hai đứa trẻ đi, một người phụ nữ bên cạnh gọi anh ta lại.

Vị đồng chí này chính là làm việc ở bộ đội, cười nói: “Phó doanh trưởng Đường, lâu rồi không gặp anh.”

“Tôi thường xuyên tới đón cháu.” Đường Hồng Cẩm chỉ chỉ Đoàn Đoàn và Viên Viên, giới thiệu nói, “Đây là cháu ngoại của tôi, Đoàn Đoàn Viên Viên, mau chào dì đi.”

Đoàn Đoàn và Viên Viên trốn phía sau cậu.

“Bọn họ nhát gan.” Đường Hồng Cẩm giải thích.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 219: Chương 219



“Không sao, tôi hiểu.” Đồng chí nữ nói, “Khoảng thời gian trước tôi đi công tác, cùng lãnh đạo đến Nam Thành, Lăng Thành còn có mấy nơi khác, cùng các đồng chí ở tổ an ủi của địa phương đi thăm người nhà của những liệt sĩ đã hy sinh. Sau khi về cũng bận, cũng chưa lo lắng, lần trước mới nghe nói anh nhận nuôi hai đứa trẻ. Phó doanh trưởng Đường, chúng tôi đều đang khen anh đấy, nói anh tốt bụng, rất hiếm có người nguyện ý đối xử với cháu mình tốt như vậy.”

“Là vợ tôi tốt bụng.” Đường Hồng Cẩm cười nói.

“Hai người đều tốt.” Đồng chí nữ lại nói, “Đúng rồi, chúng tôi cùng tổ an ủi còn đến An Thành: quê nhà của anh. Chính là liệt sĩ Đồng Thành Nghĩa mà anh biết đấy, cha mẹ anh ta rất đáng thương, chuyện lúc trước——”

Đoàn Đoàn và Viên Viên ngưỡng mặt nghe người lớn nói chuyện.

Lại là đề tài nghe không hiểu.

Chân bọn họ ngắn, đi chậm rì rì, đuổi theo bước chân của cậu với dì.

Đi một lát còn quay đầu lại, vẫy tay với Ninh Kiều.

“Hẹn gặp lại.” Ninh Kiều giơ lên khóe môi.

Đến nhà trẻ đã hai tháng rưỡi.

Cô cảm thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên đang tiến bộ từng chút một, đây là việc đáng vui vẻ nhất.

——————————————

Giang Nguyên không nghe lời cũng không được, một bên là chổi lông gà của anh cả, một bên là chị dâu nhỏ lấy nhu thắng cương, cậu ấy biết chỉ có thể chăm chỉ học tập, mới có thể tránh được kiếp nạn này.

Nhưng ngồi trước bàn học, chữ trên sách giáo khoa thì Giang Nguyên biết nhưng lại không hiểu ý nghĩa, biết những con số nhưng lại không biết chúng ở cạnh nhau tạo thành đề toán, thì học chúng có ích lợi gì.

Bạn học Hạ Nguyệt Minh ngồi cùng bàn của Giang Nguyên nói: “Này đó đều là văn hoá, học xong liền thuộc về bản thân, cậu nói xem có thể có ích lợi gì?”

Giang Nguyên thở dài một hơi, chỉ vào một đề: “Đề này, cậu biết không?”

Hạ Nguyệt Minh cùng Giang Nguyên không thân, không thể xưng là bạn, nhưng giáo viên có nói, thân là bạn cùng bàn, bọn họ hẳn là giúp đỡ lẫn nhau.

Tuy rằng Hạ Nguyệt Minh không biết Giang Nguyên có thể giúp được gì cho bản thân.

Hạ Nguyệt Minh giảng cho Giang Nguyên cách giải đề này.

Giang Nguyên nghe không hiểu, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Vừa thấy trạng thái này của Giang Nguyên, liền biết là một cái hỏi đã hết ba cái là không biết.

Hạ Nguyệt Minh bất đắc dĩ nói: “Giang Nguyên, bây giờ cậu đừng giải đề lớp bảy, mấy đề này quá khó mà cơ sở của cậu chưa vững thì sao có thể hiểu được?”

“Vậy làm thế nào để vững?”

“Không biết, tôi lại không phải giáo viên.” Hạ Nguyệt Minh suy nghĩ, vẫn là không đành lòng nhắc nhở Giang Nguyên, “Nếu không cậu mượn mấy quyển sách giáo khoa của em gái xem đi.”

“Em gái tôi mỗi ngày đều phải xem sách.” Giang Nguyên nói.

“Tôi không nói sách giáo khoa của em gái cậu đang học mà là sách năm nhất cùng năm hai tiểu học.”

Mặt Giang Nguyên đen lại.

Qua tết, tuy rằng còn chưa tới sinh nhật nhưng dựa theo cách tính của mọi người trong khu người nhà, Giang Nguyên đã mười bốn tuổi. Bảo một đứa mười bốn tuổi như cậu ấy đi học lại kiến thức năm nhất cùng năm hai, như vậy không phải là ẩn ý cười nhạo.

Mà rõ ràng là xem thường.

“Không bằng cậu bảo tôi trực tiếp học lại cho nhanh.” Giang Nguyên trừng Hạ Nguyệt Minh một cái.

Dứt lời, Giang Nguyên lấy sách giáo khoa về, đặt trước mặt mình.

Kế tiếp, Hạ Nguyệt Minh nói gì với Giang Nguyên, cậu ấy cũng không phản ứng.

Hạ Nguyệt Minh nhíu mày.

Không biết lòng tốt của người khác!

———————————————

Ngày 9 tháng 5 năm 1974.

Ngày này khắc sâu vào trong xương cốt của Giang Hành, anh vĩnh viễn không quên.

Ngày này đời trước, Giang Hành hoàn toàn mất đi Ninh Kiều.

Đời này, từ lần đầu gặp cô cho tới bây giờ, anh đã chờ đợi suốt sáu tháng.

Trong sáu tháng này, đã xảy ra rất nhiều việc.

Hạnh phúc thường đến bất ngờ, anh không thể vui vẻ quá sớm, sợ tốt đẹp lướt qua trong giây lát như cát tuôn khỏi kẽ tay.

Ninh Kiều phát hiện, tối hôm nay, doanh trưởng Giang rất khác thường.

Nói đúng ra, trong khoảng thời gian này anh đều kỳ kỳ quái quái, nhưng đêm nay, càng thêm khác thường.

Anh cùng cô ngồi trong sân.

Mùa đông đã qua, bọn họ nghênh đón mùa xuân mùa vạn vật sống lại, gió nhẹ thổi tới, không còn lạnh lẽo mà mềm mại ôn hòa.

Dường như Giang Hành rất muốn ở bên cạnh cô.

Nhưng anh không nói nhiều, chỉ nghe cô nói.
 
Back
Top Bottom