Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 220: Chương 220



Anh quan tâm đến công việc ở nhà trẻ của Ninh Kiều, nghe cô nhắc tới các bạn nhỏ. Mỗi bạn nhỏ đều có tính cách khác nhau, có đặc biệt ngoan, có dẻo miệng, sẽ ôm chân cô, nói cô giáo Ninh là giáo viên xinh đẹp nhất. Đương nhiên cũng có nghịch ngợm không nghe lời, đẩy ngã bạn nhỏ khác, bị phê bình còn không phục, đáng tiếc không có râu, bằng không là có thể hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là thổi râu trừng mắt.

Ninh Kiều bắt chước cho Giang Hành xem, động tác biểu cảm giống như đúc.

Nhìn ra được, cô thiệt tình thích công tác này, thiệt tình thích bọn nhỏ.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, em cảm thấy, hẳn là em sẽ vẫn luôn ở nhà trẻ này. Nói không chừng sau này, em cũng sẽ biến thành và viện trưởng của bọn nhỏ.” Ninh Kiều chỉ đầu mình, tươi cười nghịch ngợm, “Tóc trắng xoá.”

“Sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.” Giang Hành đột nhiên mở miệng.

Ninh Kiều sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: “Em lại không phải nói sẽ ra ngoài ý muốn!”

Ninh Kiều nói về bọn nhỏ hơn phân nửa buổi tối.

Ngay từ đầu, còn tưởng rằng Giang Hành không quá hứng thú, nhưng sau đó cô phát hiện, doanh trưởng Giang thế mà nhớ kỹ tên tất cả các bạn nhỏ mà cô nhắc tới.

Ninh Kiều bật cười, duỗi người, đứng lên: “Không còn sớm, trở về phòng ngủ đi.”

“Ninh Kiều.” Giang Hành thấp giọng gọi, nắm lấy tay cô, “Lại nói với anh lát nữa.”

“Anh bị làm sao vậy?” Ninh Kiều rũ mắt nhìn anh, nhẹ giọng quan tâm.

Giang Hành không có trả lời mà nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Ở cùng anh một hồi.”

Anh tin ngày 9 tháng 5, cũng chính là ngày mai, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Dù có đánh đổi bằng tánh mạng của mình, cũng phải để cô sống sót.

Nhưng vận mệnh có thể bị thay đổi sao?

Tất cả đều không chắc chắn.

Ninh Kiều không rút tay lại.

Bọn họ là vợ chồng, thế mà vẫn có chút ngại ngùng khi nắm tay, nếu đỏ mặt rút tay lại, không phải càng ngại ngùng hơn sao?

Ninh Kiều không buồn ngủ.

Nên cứ thế mà ngồi bên anh, hai người tiếp tục nhìn lên bầu trời đầy sao.

“Chờ thêm một thời gian nữa, em muốn về An Thành nhìn xem. Trong thư anh em nói, bụng của chị dâu đã lớn, mọi người đều đang đoán, có người nói là con trai cũng có người nói là con gái.”

“Anh về cùng em.”

“Thật sao?” Ninh Kiều chớp chớp mắt, “Thật sự sẽ về cùng em sao?”

“Anh không phải Giang Quả Quả.” Giang Hành cười nhẹ, nhìn bàn tay đang bị anh nắm, “Không khoác lác.”

Đường về nhà rất khó đi, nhưng anh sẽ cùng Ninh Kiều đi.

Mỗi một bước trong tương lai, anh đều sẽ đi cùng cô.

—————————————————

Sáng sớm hôm sau, Ninh Kiều theo thói quen xé một tờ lịch.

Giang Hành xin lãnh đạo nghỉ ở nhà một ngày.

“Thật nhanh nha, đã đến ngày 9 tháng 5.” Giang Quả Quả nói, “Mấy ngày nữa sẽ đến một ngày đặc biệt.”

“Ngày gì vậy?” Giang Kỳ biết rõ cố hỏi.

“Đoàn văn công đến đây diễn nha!” Giang Quả Quả cười tủm tỉm, “Khẳng định sẽ có rất nhiều tiết mục xuất sắc, các chị trong đoàn văn công rất giỏi ca hát và khiêu vũ!”

Giang Nguyên rũ mắt.

Còn tưởng rằng em trai em gái nhớ rõ sinh nhật của cậu ấy.

“Trêu anh thôi!” Giang Quả Quả nhảy đến trước mặt Giang Nguyên, làm mặt quỷ.

“Sinh nhật của anh hai, tụi em làm sao quên được?” Giang Kỳ nheo mắt, “Đến lúc đó em sẽ làm cho anh một bàn đồ ăn ngon!”

Giang Nguyên có chút vui vẻ, khóe miệng bất giác giơ lên.

Quay đầu đeo lên cặp sách muốn đến trường học.

Nhưng Giang Hành nói: “Giang Nguyên, hôm nay em xin nghỉ, giúp anh một việc.”

Giang Nguyên kinh ngạc nói: “Em sao?”

Đôi mắt Giang Quả Quả trừng to như chuông đồng: “Em cũng muốn xin nghỉ!”

“Em cũng muốn xin nghỉ!” Giang Kỳ nhảy dựng, “Giúp anh cả làm việc.”

“Hai đứa giúp không được gì.” Giang Hành mở cửa, “Hai đứa đi học đi.”

Giang Quả Quả đem khuôn mặt nhỏ kéo đến còn dài hơn bài poker.

Cô bé và anh ba cùng nhau đá cục đá đi về phía trường học, rất không tình nguyện: “Việc gì mà Giang Quả Quả em không thể giúp?”

“Việc gì mà Giang Kỳ anh không thể giúp?” Giang Kỳ học theo.

Giang Quả Quả mím môi lại: “Việc Giang Kỳ không thể giúp có rất nhiều đâu!”

Hai anh em đều bị anh cả ghét bỏ, suy xét một phen, không cần lại thương tổn lẫn nhau.

Thời khắc mấu chốt này, anh ba cùng em út bị người khác ghét bỏ, nên chữa lành cho nhau.

Nhưng chữa trong chốc lát, đề tài lại vòng về lần nữa.

“Hai chúng ta không đáng tin chỗ nào chứ?” Giang Quả Quả ấm ức mà nói.

“Chúng ta có điểm nào làm người khác tin tưởng?” Giang Kỳ hỏi lại.

“Cũng đúng……”

“Đi học thôi!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 221: Chương 221



Giang Nguyên bị anh cả gọi vào phòng sách.

Hôm nay nhiệm vụ của cậu ấy là không cho chị dâu nhỏ ra ngoài.

“Tại sao?” Giang Nguyên hỏi, “Nhưng chị dâu nhỏ phải đi làm mà.”

Rất nhiều lời, Giang Hành không thể nói rõ với em ba và em tư, anh lo lắng bọn họ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, gây thêm rắc rối.

So với hai người kia, Giang Nguyên trầm tính hơn, không quá ồn ào.

Giang Hành tin tưởng người em thứ hai này.

Anh nói với Giang Nguyên, ngày này kiếp trước, Ninh Kiều rời xa bọn họ mãi mãi.

Cô bị người ta sát hại.

Đầu óc Giang Nguyên như muốn nổ tung, mặt đầy kinh ngạc, mãi chưa thể tỉnh táo lại.

Về những chuyện liên quan đến kiếp trước kiếp này, trước đây nếu chưa từng tiếp xúc, có lẽ cậu ấy sẽ cho rằng đây là chuyện hoang đường. Nhưng may mắn thay, cậu ấy và các em cũng đã thức tỉnh một phần ký ức kiếp trước ở chung với chị dâu nhỏ. Giang Nguyên không nghĩ anh cả sẽ lấy chuyện này ra đùa, ngay lập tức tiếp nhận tất cả.

Không lạ gì mà cậu ấy và các em chỉ nhớ cảnh kiếp trước gây rối bắt nạt chị dâu nhỏ, không lạ gì trong đầu họ không có ký ức ấm áp sau khi giảng hòa với chị dâu nhỏ. Hóa ra kiếp trước, mặc dù cậu ấy và các em đã thức tỉnh, nhưng chưa kịp thể hiện tốt thì sinh mệnh của chị dâu nhỏ đã chấm dứt.

“Em phải dùng mọi cách để giữ Ninh Kiều ở nhà.” Giang Hành nói, “Không cho ai vào, đặc biệt là Tô Thanh Thời.”

“Tô Thanh Thời?” Giang Nguyên ngơ ngác, “Chị Thanh Thời nhà bên cạnh…”

“Bọn họ đi học cả rồi à?” Bên ngoài phòng sách vang lên giọng của Ninh Kiều, “Em định đi cùng họ một đoạn đường.”

Các em rất thô, mỗi ngày mở mắt ra, đánh răng dùng nước lạnh rửa mặt, tùy tiện mặc quần áo là có thể ra ngoài. Ninh Kiều không giống họ, nhiều bộ quần áo để chọn, đánh răng và rửa mặt dùng nước ấm đã đun sôi để nguội, sau khi rửa mặt xong, còn phải bôi một lớp kem bảo vệ da, thơm ngát mới đi ra ngoài.

Vừa rồi cô ở trong phòng rất lâu, chậm trễ nhiều thời gian, khi ra ngoài thì phát hiện bọn trẻ đã đi mất.

Cửa phòng sách mở ra.

Nghe thấy tiếng “cót két”, Ninh Kiều quay mặt lại, cười dịu dàng với Giang Hành: “Hôm nay chỉ có mình anh ở nhà thôi à.”

Tuy nhiên khi cô vừa nói xong, thì Giang Nguyên bước ra từ sau lưng anh cả.

Trong lòng Giang Nguyên phức tạp, nhịp tim đập nhanh. Cậu ấy hít một hơi thật sâu, hai tay đặt cạnh quần, lại sợ bị chị dâu nhỏ phát hiện mình bồn chồn, nên đút tay vào túi quần.

“Giang Nguyên không đi học à?” Ninh Kiều hỏi.

“Anh đã bảo Giang Kỳ xin nghỉ cho em ấy rồi.” Giang Hành nhìn nụ cười dịu dàng trên môi cô, mãi không thể rời mắt, chỉ cần qua hôm nay, thì anh có thế giữ được vẻ đẹp này mãi mãi.

“Tại sao lại xin nghỉ?” Ninh Kiều lại hỏi.

Khi hỏi giọng cô vẫn rất dịu dàng, nhưng trong lòng đã nghi ngờ.

Hai anh em bị làm sao thế? Hỏi một câu đáp một câu, nếu là người tính tình nóng nảy hơn chút, chắc đã bị họ làm tức c.h.ế.t rồi.

Vừa nãy Giang Hành và Giang Nguyên chưa kịp bàn đối sách.

Lúc này hai anh em im lặng một lát.

“Em——” Giang Hành vừa định mở miệng, đột nhiên bị Giang Nguyên cắt lời.

“Chị dâu nhỏ, em không khỏe.” Giang Nguyên ôm bụng, nói một cách tội nghiệp, “Chị có thể ở nhà chăm sóc em không?”

Vốn dĩ Giang Nguyên đã bị lời của Giang Hành làm cho hoảng sợ, nên sắc mặt không tốt lắm, lúc này bắt đầu giả vờ bệnh, cũng có vài phần giống thật.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả thì tinh ranh hơn, nói dối mà không chớp mắt, vì thế bị Ninh Kiều và Giang Hành phê bình vài lần, đang dần sửa đổi tật xấu này. Còn Giang Nguyên, cậu ấy không giỏi nói dối, rất dễ bị lộ, Giang Hành quay người che đậy ánh mắt lảng tránh của cậu ấy, kéo tay đỡ cậu ấy vào phòng.

Giang Nguyên cúi người, r*n r*, cho đến khi nằm trong chăn, vẫn tự do phát huy khả năng giả bệnh.

Ninh Kiều rất lo lắng, vội vàng đi tìm thuốc trong vali cho cậu ấy, đó là thuốc mà Thường Phương Trạch đã chuẩn bị trước khi cô đến hòn đảo này.

“Em có bị sốt không?” Ninh Kiều hỏi.

Giang Nguyên nằm trong chăn, gần như nóng đến ngất đi, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh cả, nhưng anh cả vì lo lắng cho chị dâu nhỏ mà phân tâm, không chú ý đến cậu ấy.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 222: Chương 222



Cậu ấy thở dài ở trong lòng, lần trước chị dâu nhỏ đã nói, bệnh không được đắp kín, phải để thoáng, tại sao anh cả không học được?

Giang Nguyên càng diễn càng nhập vai.

Ninh Kiều đưa nước và thuốc cho cậu ấy, Giang Hành quay lại nhờ cô lấy giúp khăn, cô liền chạy đi, Giang Hành tranh thủ lấy thuốc từ tay Giang Nguyên, nhét vào túi mình.

Không bị bệnh thì không được uống thuốc.

Hai anh em nhìn chị dâu nhỏ lo lắng bận rộn, có chút áy náy.

Nhưng không phải mọi lời nói dối đều nhằm mục đích lừa gạt, lần này, lời nói dối này có thiện ý.

Giang Hành bắt đầu giả vờ như không biết gì.

Không biết chăm sóc người, không biết phân biệt thuốc, và nhấn mạnh rằng trong phòng sách còn nhiều công việc phải làm.

Ninh Kiều: ?

Lần trước khi cô có dấu hiệu bệnh, không phải anh rất chu đáo sao?

“Chị dâu nhỏ…” Giang Nguyên tận dụng hết khả năng, “Chị có thể không đi làm được không?”

Ngày thường Giang Nguyên rất ít làm phiền người khác, trong số các em, cậu ấy là người làm cô yên tâm nhất. Cậu ấy hiếm khi mở lời, Ninh Kiều không thể từ chối.

“Chị phải đi đến nhà trẻ một chuyến để xin nghỉ.” Ninh Kiều nói, “Một lát nữa sẽ về.”

“Không được.”

“Không được!”

Hai anh em kiên quyết phản đối.

Trước sự ngạc nhiên của Ninh Kiều, Giang Hành chậm rãi nói: “Để anh đi xin nghỉ cho em, đứa nhỏ không thể thiếu em.”

Giang Nguyên nằm trên giường, lặng lẽ thu lại chân, rồi để tay lại trong chăn.

Một người cao to như vậy, bị nói là đứa nhỏ, cậu ấy tự cảm thấy hơi xấu hổ.

———————————

Giang Hành đi đến nhà trẻ xin nghỉ giúp Ninh Kiều.

Viện trưởng Nhiếp thông cảm, biết được em trai nhà họ Giang bị bệnh, liền quan tâm hỏi thăm vài câu và nhờ doanh trưởng Giang nhắn lại cho Ninh Kiều rằng cô chỉ được nghỉ một ngày thôi, Lục Từ Từ có thể trông nom lớp học, bảo cô đừng lo lắng.

Từ nhà trẻ bước ra, Giang Hành gặp Tô Thanh Thời.

Thực ra ban đầu, anh không nhận ra Tô Thanh Thời có gì đó không ổn.

Cô ta che giấu rất tốt, dù căm hận anh đến tận xương tủy, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản. Đã mấy tháng ở khu người nhà, bọn họ là hàng xóm, nhưng dù gặp mặt, Tô Thanh Thời cũng không có biểu hiện khác thường, thậm chí rất ít giao tiếp bằng ánh mắt với anh.

Lúc này, bọn họ đứng đối diện nhau.

“Chuyện Đồng Thành Nghĩa, tôi rất tiếc.” Giang Hành trầm giọng nói, “Nhưng chúng tôi là quân nhân, là chiến sĩ, từ khi quyết định nhập ngũ, thì đã coi nhẹ chuyện sống chết.”

Tô Thanh Thời cắn môi.

Hóa ra Giang Hành đã biết về quá khứ của cô ta và Đồng Thành Nghĩa.

Lúc đó Đồng Thành Nghĩa mang bệnh ra chiến trường.

Nhận được thư, biết được khi đó anh thân thể anh ta yếu ớt, Tô Thanh Thời rất lo lắng, không lâu sau, tin tức anh ta hy sinh được truyền đến.

“Lên chiến trường, đối mặt với sự chênh lệch sức mạnh giữa ta và địch, Đồng Thành Nghĩa đã chọn vượt qua mọi khó khăn để đánh bại kẻ thù.”

Mắt Tô Thanh Thời ửng đỏ.

Cô ta hiểu rõ Đồng Thành Nghĩa, hiểu tình cảm và ước mơ với đất nước của anh ta, khi hy sinh trên chiến trường, có lẽ anh ta sẽ tiếc nuối, nhưng tuyệt đối không lùi bước.

“Thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao?” Khoé mắt Tô Thanh Thời đỏ hoe hỏi.

“Tôi không cần sự tha thứ của cô.” Giang Hành lạnh lùng nói, “Không chỉ riêng cậu ấy, là quân nhân, bảo vệ tổ quốc, bất kỳ chiến sĩ nào trên chiến trường đều coi cái c.h.ế.t như không. Bao gồm cả tôi, bao gồm cả những lãnh đạo cấp cao hơn.”

Nhập ngũ trở thành quân nhân là sự lựa chọn của họ.

Bất kỳ chiến sĩ nào cũng có thể đối mặt với những thời khắc sinh tử này, chỉ mong không phụ lòng sứ mệnh, dù phải hi sinh tất cả, cũng không hề do dự.

Tô Thanh Thời im lặng, cúi đầu.

“Mọi quyết định tôi đưa ra, không hề có lỗi với liệt sĩ Đồng. Không thể giải thoát là vấn đề của cô, tôi không có nghĩa vụ điều hòa mâu thuẫn của người nhà, hơn nữa, cô cũng không phải người thân của cậu ấy.” Giang Hành thản nhiên nói, ánh mắt lạnh lùng, “Từ giờ trở đi, nếu cô cố ý nhằm vào gây tổn thương cho Ninh Kiều và các em tôi, tôi sẽ truy cứu đến cùng.”

“Người đã khuất cũng sẽ không mong cô vì cậu ấy mà mất tự do, thậm chí mất mạng.”

Tô Thanh Thời giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Bị giam giữ hoặc mất mạng...

Giang Hành đang đe dọa cô ta.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 223: Chương 223



———————————

Giang Nguyên giả bệnh cả ngày, mệt mỏi rã rời.

Trước kia cứ tưởng ngồi trong lớp nghe giảng là việc khó nhất, bây giờ xem ra, bảo người chính trực học nói dối còn khó hơn.

Cứ thế này, dù không bệnh, cũng vì giả vờ mà mệt đến bệnh.

Ninh Kiều luôn chăm sóc Giang Nguyên.

Cô vào bếp rửa bát ăn lúc sáng, đập một quả trứng, nhẹ nhàng khuấy đều.

Canh trứng là món cô làm giỏi nhất.

Khi bệnh, món cô thích nhất là canh trứng mềm mịn, trước kia ở quê luôn năn nỉ mẹ dạy làm. Lúc này, Ninh Kiều nhớ lại các bước làm canh trứng, thêm muối và nước ấm, sau khi cho vào nồi dùng một cái đĩa sứ đậy lên bát, vài phút sau lấy ra, canh trứng trông rất đẹp mắt.

Ninh Kiều dùng khăn lót tay cầm bát, đem cháo trứng đến giường Giang Nguyên: “Còn hơi nóng.”

Giang Nguyên ngồi dựa vào giường, nhận lấy bát nhỏ, thổi phù phù, dùng thìa ăn từng miếng một: “Ngon quá.”

Đợi cậu ấy ăn xong, Ninh Kiều lại đi rửa bát.

Vốn định buổi trưa cũng phải nấu ăn cho anh, nhưng chưa bao lâu, Giang Hành đã về.

Giang Hành nhận lấy bát đang rửa dở của cô: "Để anh."

Cô lại đi tìm nguyên liệu nấu ăn trưa trong tủ bếp, lại bị Giang Hành giành lấy.

"Em đi nghỉ đi."

Ninh Kiều quay lại phòng, đi qua đi lại, rồi lại đi ra ngoài.

Nói là để cô ở nhà chăm sóc Giang Nguyên, nhưng Giang Hành đã tranh làm hết, cô có thể quay lại đi làm không?

Bây giờ các bạn nhỏ trong lớp rất quý cô giáo Ninh, không thấy cô, chắc chắn sẽ rất nhớ!

Vợ muốn đi làm, điều này hoàn toàn không thể.

Giang Hành không thể để cô ra khỏi nhà, không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Anh không biết Tô Thanh Thời có nghe lời mình không, càng không rõ ở kiếp trước, Ninh Kiều rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào.

Trong đầu anh vẫn nhớ rõ cảm giác đau lòng khi ôm cô trong tình trạng hấp hối, nhưng mọi thứ xung quanh như bị mờ đi, chỉ biết đó là lúc anh cảm thấy bất lực nhất.

Đến giờ, chỉ có thể ở bên cạnh cô, không rời khỏi cô một phút giây nào.

Chỉ cần bước nhầm một bước thôi, sẽ lại gặp kết cục đau đớn, Giang Hành không thể sơ suất.

Cuộc đời không có nhiều cơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh đã có một lần, phải càng thận trọng hơn.

Bữa trưa là Ninh Kiều cùng Giang Hành nấu.

Cô giúp đỡ, cầm khăn lau những giọt nước hay nước canh b.ắ.n ra từ nồi, đứng bên cạnh trò chuyện với anh.

Anh nấu cháo hải sản.

Khi xử lý xong hải sản và cho vào nồi, Ninh Kiều còn đùa: "Hôm qua Giang Nguyên còn khỏe, cùng Giang Kỳ đi bắt cua ở biển, sao bây giờ lại bệnh rồi."

Giang Hành khó tiếp lời, ho nhẹ một tiếng: "Bệnh đến như núi đổ."

Ninh Kiều cười nhẹ.

"Câu này người già hay nói nhất, doanh trưởng Giang nói chuyện như người già vậy."

Cháo trong nồi sôi ùng ục, Giang Hành rắc chút muối và gia vị khác, rồi dùng thìa múc một ít, nhẹ nhàng thổi.

Đợi thìa cháo hải sản nguội bớt, anh đưa tới môi Ninh Kiều.

Môi Ninh Kiều chạm vào thìa ấm nóng.

Ngẩng lên nhìn anh, thấy doanh trưởng Giang trông rất tự nhiên, như thể cảnh này đã diễn ra hàng ngàn lần.

"Em thử xem coi mặn hay nhạt." Giang Hành nói.

Ninh Kiều nếm một chút: "Rất ngon."

"Để anh thử." Giang Hành không nghĩ ngợi nhiều, vừa định ăn thìa cô đã dùng, thìa liền bị cướp mất.

Ninh Kiều giành lấy thìa, ăn sạch chỗ cháo còn lại, động tác rất nhanh nhẹn.

Giang Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Đỏ như con tôm bị nấu chín trong cháo.

Giang Nguyên nằm cả buổi sáng, đến lúc ăn cơm buổi trưa mới có thể ngồi dậy, hoạt động gân cốt.

Cháo hải sản do anh cả nấu ngon tuyệt, gạch tôm đã được nấu chín thấm vào từng hạt gạo, cua béo, cậu ấy dùng răng cắn một miếng càng cua, ăn rất ngon lành.

Ninh Kiều nhìn mãi cũng không thấy Giang Nguyên có chỗ nào không thoải mái.

Điều này rất giống trạng thái cô bị đuổi về phòng "dưỡng bệnh" vào khoảng thời gian trước.

Người bị bệnh, làm sao có thể ăn ngon như vậy?

Ninh Kiều thầm nghĩ, nhưng không nói gì thêm, sợ cậu nhóc da mặt mỏng, bị trêu vài câu sẽ ngại, lại vào phòng nghỉ ngơi.

Cháo hải sản ngon thế này, không thể lãng phí được!

———————————

Đến chiều tối, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều về nhà.

Cô bé vừa vào cửa, liền lớn tiếng hỏi anh cả tại sao lại để anh hai ở nhà.

Nhưng vừa nói được nửa câu, miệng đã bị anh cả bịt lại.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 224: Chương 224



Giang Quả Quả bị một miếng bánh quy chặn họng lại, miệng bị nhét đầy, cô bé từ từ nhấm nháp, quên mất mình vừa định hỏi gì.

Đợi ăn xong miếng bánh, cô bé nghe anh cả cảnh cáo mình, không được nói nhiều.

Giang Quả Quả ăn no, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm ức.

Đợi Giang Kỳ và Giang Nguyên ở phía sau đến chơi với cô bé, cô bé quay đầu sang một bên, môi vểnh cao lên.

"Quả Quả bị làm sao thế?" Ninh Kiều bước từ trong phòng ra.

"Em bị tổn thương!" Giang Quả Quả giận dữ liếc anh cả, mách với chị dâu.

Bữa tối do Giang Kỳ nấu.

Cậu ấy vừa đảo chảo, vừa nói chuyện với Ninh Kiều: "Chị dâu, dạo này chị có đến nhà chị La Cầm ăn cơm không?"

"Gần đây chị bắt đầu đi làm, nên không đến nữa." Ninh Kiều nói, "Một tuần chỉ có một ngày được nghỉ, ba đứa em không cho chị ra ngoài chơi mà."

Chính xác mà nói, khi Ninh Kiều nghỉ ngơi, các em không phải không cho cô ra ngoài.

Thực ra là, không cho cô ra ngoài một mình. Đi đâu chơi, cũng phải dắt cả ba đứa.

Thỉnh thoảng Giang Hành cũng ở nhà, lúc ra ngoài thì không chỉ dắt ba đứa mà là cả nhà họ Giang.

Giang Kỳ thương lượng với Ninh Kiều, nhờ cô hỏi La Cầm xem lần sau có thể mời cậu ấy cùng đi ăn không.

Giang Quả Quả ngẩng đầu lên, định yêu cầu tham gia, chưa kịp nói gì đã bị anh ba cắt ngang.

"Mẹ chị La Cầm nấu ăn ngon lắm, anh đến nhà chị ấy học nấu ăn." Giang Kỳ nói, "Chúng ta nhiều người thế này, nhiều miệng ăn, thích hợp sao? Để anh học xong về nấu món ngon cho mọi người."

Giang Quả Quả lại tức giận.

Vừa bị anh cả làm tổn thương, giờ lại bị anh ba làm tổn thương.

Tại sao đi chơi có thể không mang cô bé theo? Miệng cô bé nhỏ nhất, ăn không nhiều mà!

"Lần sau chị sẽ hỏi La Cầm." Ninh Kiều dỗ dành cả hai.

Nhắc đến La Cầm, Ninh Kiều không nhịn được cười.

Dạo trước, đôi vợ chồng trẻ nghe nói, La Cầm và Hạ Vĩnh Ngôn gặp nhau khi đang xem mắt.

Không biết hai người họ có thù oán gì sâu sắc, vừa gặp đã suýt nữa cãi nhau, cuối cùng là bạn học cấp hai của La Cầm kéo cô ta ra.

La Cầm nói với Ninh Kiều, Hạ Vĩnh Ngôn là người đàn ông vô duyên nhất mà cô ta từng gặp.

Hạ Vĩnh Ngôn nói với Giang Hành, La Cầm là người phụ nữ thô lỗ nhất mà anh ta từng gặp.

Mối thù của bọn họ, bắt đầu từ khi nào?

Khi Ninh Kiều và Giang Hành hỏi vậy, hai người bọn họ cũng không thể nói rõ.

Cuối cùng, đôi vợ chồng trẻ lén lút kết luận riêng với nhau.

Tại sao hai người họ lại nhỏ mọn như vậy nhỉ?

Giang Quả Quả gây gổ với anh cả xong, lại gây gổ với anh ba.

Thấy chị dâu còn cười nói vui vẻ với họ, cô bé quyết định tìm một đồng đội cho mình.

Trong nhà chỉ còn lại anh hai.

Giang Quả Quả đi đến bên cạnh anh hai, không vui vẻ gì ngồi xuống.

Giang Nguyên đứng dậy, ôm bụng: "Bụng anh vẫn còn hơi đau, anh đi nằm một lát."

Giang Quả Quả là em gái lanh lợi nhất, làm sao không nhận ra anh hai giả vờ đau bụng?

Cô bé không thể tin nổi nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên không nhìn cô bé, "bước đi chậm chạp" dựa vào tường về phòng.

Giang Quả Quả lập tức trở thành đứa trẻ bị cô lập, cô bé giận dỗi nói: "Em về phòng học bài đây!"

Ninh Kiều vui mừng nói: "Quả Quả thật giỏi."

Giang Quả Quả:!

Sao không ai níu giữ cô bé lại?

————————————

Nhà họ Giang rộn ràng nhộn nhịp.

Dù cả buổi tối không đi ra ngoài, cả nhà ở cùng nhau, tiếng cười vẫn không dứt.

Mấy đứa trẻ thỉnh thoảng vào phòng học, nhưng học không lâu, thường xuyên mất tập trung rồi thò đầu ra.

"Về phòng đi." Giang Hành nói.

Mấy cái bóng lại ngoan ngoãn quay vào.

Đợi một lúc sau, Giang Quả Quả lại lén lút ra ngoài, cửa phòng vừa mở, đã thấy anh cả đứng trước cửa.

Ánh mắt của anh cả bình thản, chỉ hất cằm về phía bàn học, không nói gì, ra hiệu cô bé lập tức quay lại, ít nhất cũng phải làm xong bài tập.

Giang Quả Quả nhìn mặt anh cả lạnh lùng, rụt cổ lại, nhưng nhìn kỹ một lần nữa, cô bé lại không sợ.

Cô bé tinh ý nhận ra, anh cả nhìn có vẻ dữ dằn, nhưng thực ra không hề dữ.

So với trước khi chị dâu nhỏ đến, đã tốt hơn nhiều.

Thêm một chút tình cảm gia đình!

Giang Quả Quả quan sát, ưỡn ngực, hiên ngang bước ra khỏi phòng.

Dù sao cũng có chị dâu nhỏ bảo vệ cô bé.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 225: Chương 225



Cô bé rúc vào bên cạnh người Ninh Kiều, hai tay nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y chị dâu nhỏ.

"Chị dâu nhỏ, em không muốn làm bài tập, được không?" Giang Quả Quả làm nũng, "Em muốn nghỉ một lát."

"Vậy nghỉ một lát đi." Ninh Kiều xoa đầu cô bé.

"Giang Quả Quả——"

Giang Hành vừa lên tiếng, thì bị Ninh Kiều cắt ngang.

"Trẻ con mệt rồi." Ninh Kiều nói, "Phải kết hợp giữa học và chơi."

Giang Hành:...

Chẳng lẽ vợ anh không nhìn ra những toan tính nhỏ của Giang Quả Quả sao?

———————————

Ngày 9 tháng 5 năm 1974, đối với Giang Hành, là một ngày dài nhất.

Ngoài nửa tiếng lúc sáng đi đến nhà trẻ xin nghỉ, thời gian còn lại anh luôn ở bên cạnh vợ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ đến qua chín giờ, Ninh Kiều và Giang Quả Quả về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Giang Hành không ngủ, ngồi ở phòng khách đến tận khuya.

Anh nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ của Ninh Kiều và Giang Quả Quả từ trong phòng. Ninh Kiều biết kể chuyện, và những câu chuyện cô kể rất hay, khác hẳn những bài đồng d.a.o cô học ở nhà trẻ, tình tiết lên xuống bất ngờ, khiến Giang Quả Quả hồi hộp, thúc giục cô kể tiếp.

Một câu chuyện kết thúc, Ninh Kiều bảo cô bé đi ngủ.

Cô bé vẫn cố níu kéo một lúc, năn nỉ chị dâu kể thêm một câu chuyện nữa.

Không còn sớm nữa, Ninh Kiều trở nên rất kiên quyết, không đồng ý.

Tiếng nói chuyện của hai chị em dần dần nhỏ lại.

Cuối cùng trong phòng không còn tiếng động, có lẽ đã ngủ rồi.

Đêm khuya, gió nổi lên.

Trong phòng Giang Kỳ, phát ra một chút tiếng động.

Giang Hành mở cửa vào, thấy cậu ấy ngủ xoay tứ phía, đến cả gối trên giường cũng bị đá xuống.

Giang Hành nhặt gối lên, đặt trên cái ghế nhỏ bên cạnh, đắp lại chăn cho cậu ấy.

Ngay cả trong mơ, Giang Kỳ cũng tràn đầy năng lượng, một chân cậu ấy đạp mạnh, đè tay phải dưới đầu làm gối.

Kiếp trước, sau khi bị tàn tật, Giang Kỳ trở nên suy sụp.

Cậu ấy không còn cười, vẻ mặt u ám, tinh thần hoảng loạn nói muốn báo thù cho chị dâu nhỏ, cho em gái, cho chính mình.

Giang Hành rũ mắt xuống, đắp lại chăn cho cậu ấy.

Giang Kỳ lại muốn đá chăn ra.

Anh đưa tay, vỗ mạnh vào cánh tay em trai: “Sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Giang Kỳ mơ mơ màng màng hí mắt ra nhìn, rồi xoay người ngủ tiếp.

Giang Hành đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Giang Nguyên đã chờ sẵn bên ngoài, nói nhỏ: “Anh cả, ngày 9 tháng 5 qua chưa?”

Mí mắt Giang Nguyên gần như không mở nổi, ngáp dài, nhưng vẫn không yên tâm, nên cố thức.

Giang Hành nhìn đồng hồ.

Sắp qua 12 giờ đêm.

Anh gật đầu: “Đi ngủ đi.”

“Chị dâu nhỏ sẽ không gặp chuyện gì nữa đúng không?” Giang Nguyên hỏi lại.

Giang Nguyên thở dài: “Nói dối mệt thật đấy!”

Thiếu niên chính trực không muốn nói dối, kiếp trước trở thành phạm nhân bị giám sát chặt chẽ trong nhà tù.

Giang Hành không phải người đa sầu đa cảm, nhưng vẫn thường xuyên đau lòng vì số phận của cậu ấy.

Giang Nguyên vẫn lo lắng, hỏi đi hỏi lại xem bọn họ đã vượt qua khó khăn này chưa.

Một lát sau, Giang Hành nhìn đồng hồ.

Ngày hôm đó đã qua.

————————————

Sáng sớm hôm sau, các em đều đi học, Ninh Kiều cũng đi làm.

Tinh thần của Giang Nguyên rất tốt, như được giải tỏa sau những ngày áp lực, trên mặt cậu ấy nở nụ cười.

Các em đi học cùng đường với Ninh Kiều, đến cổng nhà trẻ, Ninh Kiều nhắc nhở các em đi đường cẩn thận, sau khi tan học phải mau chóng trở về.

Ngày nào cũng là những lời nhắc nhở như vậy, ba đứa trẻ lớn đều vui vẻ trả lời, nhảy nhót đi học.

Khi bọn trẻ đi rồi, Ninh Kiều quay lại thấy Tô Thanh Thời đưa Đoàn Đoàn và Viên Viên đến nhà trẻ.

Đoàn Đoàn và Viên Viên mỗi đứa đứng một bên, bảo vệ Tô Thanh Thời, vừa đi vừa nhìn những viên đá nhỏ trên mặt đất.

Khi thấy Tô Thanh Thời sắp đạp phải viên đá nhỏ, Đoàn Đoàn nhanh chân đá nhẹ viên đá sang một bên.

Trong nguyên tác, Tô Thanh Thời và hai đứa trẻ sống hòa thuận, ấm áp với nhau.

Nhưng bây giờ, Ninh Kiều nhìn cảnh này, lại cảm thấy sự ấm áp ấy chỉ đến từ sự quan tâm của bọn trẻ dành cho Tô Thanh Thời.

Mang thai đúng là vất vả, nhưng cũng không đến mức phải để bọn trẻ dọn đá trên đường.

Ninh Kiều không thể nhìn được nữa, muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng cuối cùng cô nhịn lại.

Với tính cách của Tô Thanh Thời, cô càng bảo vệ Đoàn Đoàn và Viên Viên, đối phương càng làm quá.

Cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là bọn trẻ.

Trong đầu Ninh Kiều, những cảnh trong nguyên tác lại ùa về.

Rất lạ lẫm.

Ninh Kiều sững sờ, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 226: Chương 226



Sau khi Tô Thanh Thời tiễn Đoàn Đoàn và Viên Viên xong, cô ta quay lại thấy Đường Hồng Cẩm đang đạp xe đuổi theo.

Cô ta nghiêng người ngồi lên yên sau của xe đạp: “Đã nói là không cần mượn xe đạp để đón em rồi, anh còn phải gấp rút quay lại đơn vị.”

“Anh không muốn em mệt mà.” Đường Hồng Cẩm cười nói, “Chờ một thời gian nữa, chúng ta tiết kiệm tiền mua một chiếc xe riêng, lúc đó không cần mượn người khác nữa.”

Tô Thanh Thời ngồi ở yên sau, ôm eo Đường Hồng Cẩm.

“Em cảm thấy ánh mắt lúc nãy Ninh Kiều nhìn em cứ là lạ.”

“Lạ thế nào?” Đường Hồng Cẩm dừng xe.

“Không nói rõ được.” Tô Thanh Thời nói, “Trông như muốn nói mà lại không muốn nói. Em không muốn đấu với cô ấy nữa, nhưng cô ấy cứ bắt nạt người.”

Nói đến đây, Tô Thanh Thời khẽ tựa má lên lưng anh ta: “Gây sự với nhà họ Giang như vậy, hai bên đều không vui. Hồng Cẩm, anh có thể giúp em nói chuyện với cô ấy được không?”

————————————

Giang Hành nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.

Mọi thứ đều yên ả.

Nhưng điều đó giống như sự yên bình trước cơn bão.

Kiếp trước, nhà bọn họ c.h.ế.t thì chết, bị thương thì bị thương, là nỗi đau khó chịu đựng.

Sự chấp nhất của đối phương rất sâu, khiến cả nhà họ Giang phải chịu kết cục thê thảm.

Không thể nào mà dễ dàng giải quyết được nguy cơ như vậy.

Giang Hành rời khỏi bãi tập sớm, vội vã về nhà.

Anh vẫn không yên tâm để Ninh Kiều ở một mình.

Về đến nhà, Giang Kỳ đang nấu cơm.

Giang Nguyên và Giang Quả Quả nghe thấy tiếng mở cửa, liền chạy nhanh ra ngoài: “Tại sao lại là anh cả! Chúng em cứ tưởng là chị dâu nhỏ cơ!”

“Ninh Kiều chưa về à?” Giang Hành hỏi.

“Chưa. Thật lạ, giờ này rồi mà sao chị dâu nhỏ vẫn chưa về nhà?” Giang Nguyên cũng lo lắng.

Giang Quả Quả và Giang Kỳ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.

Chị dâu nhỏ chỉ về muộn một chút thôi mà, có gì phải lo lắng chứ?

“Giang Kỳ, em dẫn Quả Quả đi tìm Hạ Vĩnh Ngôn.” Giang Hành nói, “Bảo cậu ta mang thêm nhiều người đến đây.”

Giang Kỳ và Giang Quả Quả nhìn nhau.

Tại sao?

“Còn nữa——”

“Anh cả, để em lo.” Giang Nguyên lấy tinh thần làm anh hai, giục em trai và em gái ra ngoài, rồi nói, “Em sẽ đi báo công an.”

Giang Hành lao ra khỏi cửa.

Ở nhà bên cạnh, Đoàn Đoàn và Viên Viên tự lấy một chậu nước rửa tay.

Hai đứa trẻ rửa tay xong, nước vẫn còn sạch, như mọi khi, sẽ để lại chậu nước này cho mợ về dùng.

Hai đứa trẻ nâng chậu nước, cẩn thận đi từng bước.

Nước trong chậu tràn ra, chúng có chút muốn nghịch, nhưng lại không dám đùa giỡn, đôi tay nhỏ giữ chặt chậu nước, đi càng cẩn thận hơn.

“Anh, mợ đâu rồi?”

“Anh không biết nữa.”

“Vậy cậu đâu?”

“Cũng không biết luôn.”

Bước chân Giang Hành khựng lại, trái tim bỗng trùng xuống.

Sai rồi, ngay từ đầu, hướng đi đã sai.

Giang Hành tìm kiếm bóng dáng Ninh Kiều khắp khu người nhà.

Các gia đình quân nhân chưa bao giờ thấy doanh trưởng Giang mất bình tĩnh như lúc này, đều bị dọa sợ, không dám hỏi nhiều, chỉ nói là chưa thấy vợ anh.

Bước chân anh nhanh chóng bước ra khỏi khu người nhà, đi qua các con đường quanh co.

Ánh mắt sắc bén quét qua các hướng, Giang Hành tự nhắc mình phải bình tĩnh.

Trong đầu có rất nhiều ký ức bị phủ bụi dần dần thoáng qua, nhưng rất mơ hồ.

Trong ký ức, anh trở về sau khi làm nhiệm vụ, vội vã trở lại đảo.

Lúc đó Ninh Kiều đã xảy ra chuyện rồi, toàn thân đầy máu.

Giang Hành cố gắng giữ bình tĩnh.

Kiếp trước, Ninh Kiều đã xảy ra chuyện ở đâu?

"Doanh trưởng Giang——"

Giang Hành quay đầu lại.

Phó Thiến Nhiên tan làm đi về nhà, đạp xe qua ngõ nhỏ, không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy doanh trưởng Giang rất khác thường.

Nhưng khoảng cách giữa cô ta và đôi vợ chồng này vẫn còn.

Phó Thiến Nhiên không biết có nên mở miệng hay không, do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Anh đang tìm Ninh Kiều à?"

"Cô đã thấy cô ấy à?"

"Tôi vừa thấy cô ấy đi về phía sau núi."

"Đi với ai?"

"Hình như là phó doanh trưởng Đường gọi cô ấy đi, chạy rất gấp."

Vừa dứt lời, Phó Thiến Nhiên đã thấy doanh trưởng Giang chạy về phía sau núi.

Ký ức kiếp trước tràn về như thủy triều.

Là sau núi, Ninh Kiều đã ngã từ sau núi xuống.

Đồng Thành Nghĩa ra trận, vốn không phải là lệnh của anh.

Cái c.h.ế.t của Ninh Kiều, ban đầu mọi người đều nghĩ là một tai nạn, cho đến khi Giang Hành từng bước điều tra.

Kiếp trước, vào thời điểm này, Đường Hồng Cẩm đã đứng ra.

Lúc đó, ở giây phút cuối cùng xác nhận danh sách, với tư cách là phó doanh trưởng, Đường Hồng Cẩm đã thêm một cái tên mà không thông qua Giang Hành. Đồng Thành Nghĩa mang bệnh ra chiến trường, cuối cùng hy sinh vì nước.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 227: Chương 227



Mọi người đều không biết điều này, cho đến kiếp trước, sau khi Ninh Kiều chết, một nhân viên văn phòng của đơn vị nhắc đến, Giang Hành mới biết sự thật, cuối cùng xác định mục tiêu.

Công an bắt đầu điều tra, ghép lại sự thật.

Điều này vốn không liên quan gì đến Ninh Kiều. Nhưng Đường Hồng Cẩm nghi ngờ quá nặng, trong một lần tình cờ, anh ta dẫn Đoàn Đoàn và Viên Viên về nhà, thì gặp nhân viên văn phòng đó ở khu người nhà. Khi đó, cán bộ nữ nói rằng cô ta vừa trở về từ chuyến công tác, vừa đến thăm gia đình Đồng Thành Nghĩa.

Lúc đó, Ninh Kiều tình cờ đi ngang qua họ.

Đường Hồng Cẩm lo lắng Ninh Kiều sẽ nói chuyện này cho Tô Thanh Thời, nên đã lừa cô lên sau núi.

Anh ta rất cẩn thận, từng bước ép buộc, nhưng không đụng chạm vào Ninh Kiều.

Sau đó, Đường Hồng Cẩm trở lại khu người nhà mà không ai hay biết.

Trên người Ninh Kiều không có vết thương nào khác.

Vì vậy, khi người ta phát hiện cô ngã xuống vách núi chết, không ai nghi ngờ đây là một vụ g.i.ế.c người có mưu đồ.

Tuy nhiên, thực tế đó vẫn chưa phải là sự thật.

Sự thật là, vốn dĩ tính tình Tô Thanh Thời lạnh lùng, cô ta thản nhiên nhìn Đường Hồng Cẩm bị buộc tội, còn mình thì thoát thân.

————————————

Ninh Kiều đã theo Đường Hồng Cẩm lên núi.

Anh ta nói rằng Giang Quả Quả và một nhóm bạn học lên núi hái quả dại. Anh ta không ngăn được, nên phải để cô ra mặt.

Lên núi hái quả dại, là việc mà Giang Quả Quả có thể làm được, phó doanh trưởng Đường nói với giọng điệu ôn hòa và nhiệt tình, Ninh Kiều không hề nghi ngờ.

Nhưng bây giờ, cô đã leo lên ngọn núi hoang vắng.

Cảm giác luôn không đúng.

Không có tiếng trẻ con chơi đùa, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhìn xuống chân núi, là một độ cao khiến người ta kinh hãi.

Ninh Kiều dừng bước: "Tôi quay lại tìm Giang Hành giúp đỡ."

Tuy nhiên, vừa quay người lại, cô đột nhiên bị Đường Hồng Cẩm chắn đường.

"Đồng chí Ninh, thật ra tôi có vài lời muốn nói với cô."

Ninh Kiểu sững người lại: "Nói gì?"

Ninh Kiều cảm nhận được nguy hiểm, cô có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, Đường Hồng Cẩm là quân nhân, cô theo bản năng tin tưởng đồng chí quân nhân.

May mắn thay, Đường Hồng Cẩm thực sự không làm chuyện gì tổn hại đến cô.

Trong khu người nhà có quá nhiều người, trước cửa nhà trẻ cũng toàn là gương mặt quen thuộc, người đông lời nhiều, anh ta là một đồng chí nam, nói chuyện lâu với vợ của doanh trưởng Giang thì không thích hợp, nên mới lừa cô đến sau núi. Anh ta muốn kể với Ninh Kiều về quá trình từ lần đầu gặp gỡ đến quen biết và hiểu nhau của mình và Tô Thanh Thời.

"Xin lỗi." Đường Hồng Cẩm nói, "Nhưng cô có thể nghe tôi nói hết không?"

Trái tim đang treo cao của Ninh Kiểu hạ xuống, cô gật đầu: "Anh nói đi."

Quê của Đường Hồng Cẩm ở thôn Tấn Tề, An Thành, là một thôn xa xôi, đến cả vào huyện cũng là việc khó khăn, phải leo qua vài ngọn núi lớn, qua hai cái thôn nữa mới có thể bắt xe, đôi khi vào thành phải mất cả ngày vừa đi vừa về.

Cha mẹ của Đường Hồng Cẩm biết tầm quan trọng của việc học chữ, tiết kiệm tiền gửi hai chị em đi học ở huyện. Từ nhỏ Đường Hồng Cẩm sống ở trường học, đến mười mấy tuổi thì lại nhập ngũ, rất ít khi về quê. Sau khi nhập ngũ có kỳ nghỉ phép thăm nhà, lúc đó chị của anh ta đã có công việc ổn định ở trong thành, khi về quê thăm nhà, anh ta đến thẳng nhà chị, chị và anh rể sẽ đón cha mẹ anh ta vào thành, tiện hơn nhiều.

Cho đến một lần, cha anh ta không khỏe, phải ở quê đón Tết, chính lần đó Đường Hồng Cẩm mới gặp Tô Thanh Thời.

Tô Thanh Thời lớn lên xinh đẹp.

Thật ra bọn họ không phải lần đầu gặp mặt, nhưng Tô Thanh Thời trưởng thành có khí chất lạnh lùng khác biệt với hồi nhỏ và bất kỳ cô gái nào trong thôn. Đường Hồng Cẩm yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không có bắt chuyện với cô ta, vì khi đó cô ta đã có một người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên, tên là Đồng Thành Nghĩa.

Về phần hai người bọn họ, Đường Hồng Cẩm không thể nói là chúc phúc, anh ta có tâm tư. Cũng vì tâm tư đó, sau khi trở về đơn vị, anh ta thêm tên Đồng Thành Nghĩa vào danh sách tham gia chiến đấu. Nhưng khi đó, Đường Hồng Cẩm không biết Đồng Thành Nghĩa bị bệnh. Chỉ nghĩ rằng, mỗi ngày đều viết thư cho Thanh Thời, rảnh rỗi như vậy, chi bằng ra chiến trường. Sau này, anh ta thực sự hối hận, nhưng đã muộn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 228: Chương 228



Nhưng những chuyện này được giấu sâu trong lòng Đường Hồng Cẩm, anh ta không nói với Ninh Kiều.

Đường Hồng Cẩm nói: "Những chuyện xảy ra sau đó, doanh trưởng Giang chắc đã kể cho cô. Đồng Thành Nghĩa hy sinh, tôi trở về thôn, đề nghị kết hôn với Thanh Thời."

"Tại sao anh nói với tôi những điều này?" Ninh Kiều hỏi.

"Thật ra sau khi kết hôn, mặc dù Thanh Thời đối với tôi lạnh nhạt, nhưng tôi nhận ra cô ấy đã dần buông bỏ Đồng Thành Nghĩa." Đường Hồng Cẩm nói, "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Tôi biết mỗi lần đều là Thanh Thời cố tình gây khó dễ cho cô, nhưng cô làm lớn chuyện, khiến cô ấy ở trong khu người nhà này cũng không dễ sống."

Ninh Kiều khẽ nhíu mày.

"Cô đừng vội ngắt lời tôi, tôi không có ý trách cô." Đường Hồng Cẩm lập tức nói với giọng ấm áp, "Tôi chỉ muốn nói, Thanh Thời đã thay đổi. Cô ấy hứa với tôi sẽ cất ảnh của liệt sĩ Đồng, và sau này không gây rắc rối cho gia đình cô nữa. Hiện tại cô ấy đã mang thai, vài tháng nữa con chúng tôi sẽ chào đời, cô ấy sẽ sống tốt với tôi."

"Đồng chí Ninh, tôi mời cô đến đây là để xin lỗi. Tôi đảm bảo với cô sau này sẽ không xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa." Đường Hồng Cẩm nói thêm, "Nhưng cô cũng biết tính cách của Thanh Thời, nếu có mâu thuẫn gì, không cần nói đến bao dung, nhưng xin cô hãy trực tiếp tìm tôi, để tôi giải quyết."

Ninh Kiều đồng ý với yêu cầu của Đường Hồng Cẩm.

Cô có thể thấy, phó doanh trưởng Đường chân thành và ôm hy vọng về tương lai.

Anh ta thực sự tin rằng gia đình mình đã đi vào quỹ đạo và họ có thể sống những ngày tốt đẹp.

Ninh Kiều không có cảm tình với Tô Thanh Thời, nhưng cũng không muốn đối đầu với cô ta.

Mọi người đóng cửa sống cuộc sống của riêng mình, sẽ yên tĩnh hơn nhiều.

Đường Hồng Cẩm nói xong với Ninh Kiều, liền chuẩn bị xuống núi, bước đi nhẹ nhàng.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Ninh Kiều nhớ lại mô tả về phó doanh trưởng Đường trong cốt truyện. Khác với hầu hết các sĩ quan, anh ta không có sự tàn nhẫn, cũng không thích đấu tranh, nhưng sự lạc quan và ôn hòa là điểm mạnh của anh ta. Trên chiến trường, một phó doanh trưởng như vậy có thể ổn định tinh thần các chiến sĩ, chỉ có điều cốt truyện cũng nhắc đến rằng với tính cách như vậy, thăng tiến lên cao không dễ dàng.

Có lẽ để tránh điều tiếng, Đường Hồng Cẩm đi rất nhanh. Mặt trời lặn xuống, sương mù ở sau núi rất dày, chẳng mấy chốc Ninh Kiều đã không thấy bóng dáng của anh ta.

Những quân nhân sống lâu năm trên đảo đã nói rằng gần đây sương mù dày là do sắp có bão. Trên đảo một năm có thể bị bão vài lần, bọn họ đã quen với điều đó. Ninh Kiều chưa trải qua, nên có chút lo lắng, chuẩn bị sẵn sàng ở nhà, thậm chí còn chuẩn bị thêm vài cái chậu và xô nước, nếu mái nhà bị dột, sẽ không bị nước mưa tràn ngập cả nhà.

Ninh Kiều đột nhiên nhớ ra trên ban công tầng hai vẫn còn vài cái thùng gỗ chưa lấy vào, cần nhanh chóng mang vào nhà, nếu không khi bão đến sẽ khó mà lên ban công.

Nghĩ vậy, cô cũng bước nhanh hơn.

Nhưng đột nhiên, có người bước ra từ màn sương dày đặc.

Ninh Kiều hơi ngạc nhiên, người đến lại là Tô Thanh Thời.

Tô Thanh Thời vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước, nhưng khi mở miệng, giọng điệu đầy chế giễu: "Có phải cô đang rất đắc ý không?"

Phó doanh trưởng Đường cao ráo, chân dài, lại vội về nhà, nên đã đi rất xa rồi.

Bọn họ đứng đối diện nhau, Ninh Kiều nhận thấy sự hung hãn trong mắt cô ta, cô lùi lại một bước.

"Vốn dĩ Thành Nghĩa đã nói, khi trở về sẽ cưới tôi." Tô Thanh Thời tiến thêm một bước, giọng điệu chắc chắn.

Ninh Kiều lại lùi bước, quay đầu nhìn xuống phía dưới, hít một hơi lạnh: "Cô bị làm sao vậy?"

Ninh Kiều cố gắng an ủi cô ta: "Cô đang mang thai, đừng kích động, chúng ta xuống núi rồi nói."

"Chính vì đang mang thai, nên đó là bảo đảm lớn nhất của tôi."

"Nhiều ân oán đã đến lúc nên kết thúc."

"Tôi đồng ý buông bỏ Thành Nghĩa, nhưng phải đợi đến khi trả thù cho anh ấy xong."

Giọng điệu của Tô Thanh Thời chậm rãi.

Lại tiến thêm một bước.

Hận thù chôn sâu trong lòng, mỗi khi nghe thấy tiếng cười nói từ nhà họ Giang, cô ta đều thấy chói tai, vô cùng chói tai.

Cô ta luôn chìm đắm trong đau khổ, chỉ thiếu một chút nữa là bị cha mẹ gả cho ông già góa vợ trong thôn vì tiền sính lễ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 229: Chương 229



Nhưng Ninh Kiều lại may mắn như vậy, được nâng niu từ nhỏ, sau khi kết hôn không phải làm việc nhà, được chồng và em chồng cưng chiều, ngay cả công việc cũng dễ dàng tìm được.

"Cô nghĩ rằng tìm được công việc dễ dàng như vậy là vì cô có năng lực sao?"

"Không phải, là vì bằng cấp trung học phổ thông của cô. Có bằng trung học phổ thông vốn đã ít, lên đảo thì càng ít hơn."

Ánh mắt của Tô Thanh Thời trở nên điên cuồng.

Người nhà họ Giang không xứng có cuộc sống hạnh phúc như vậy.

Tô Thanh Thời đã nghĩ đến việc sẽ ra tay với ai.

Người đầu tiên mà cô ta loại trừ là Giang Hành, cô ta không đấu lại anh. Sau đó, cô ta loại trừ Giang Nguyên và Giang Kỳ, hai đứa trẻ này lớn rất nhanh, trước đây ở quê nhà, cô ta cũng có những người em trai cùng tuổi với bọn họ, có thể đè cô ta xuống đất mà đánh, đánh đến mức cô ta không dậy nổi. Những cậu bé mười mấy tuổi, sức lực rất mạnh, Tô Thanh Thời chưa chắc đã đối phó được với chúng.

Tiếp theo là Giang Quả Quả. Cô bé này lanh lợi, nhưng chỉ có một chút khôn vặt, làm cho cô bé biến mất cũng không khó. Nhưng nếu Giang Hành mất một người em gái, vẫn còn lại hai người em trai, cú sốc này có lẽ không lớn? Vẫn là làm cho anh mất đi người mình yêu thương thì tốt hơn.

Không phải Tô Thanh Thời nhất thời xúc động, cô ta đã nghĩ đến rất nhiều cách để làm cho Ninh Kiều biến mất một cách lặng lẽ.

Thực ra hôm qua cô ta đã định ra tay, nhưng Giang Hành luôn ở nhà.

Đến sáng nay, tại cửa nhà trẻ, cô ta gặp Ninh Kiều, còn nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả.

Tô Thanh Thời biết, không thể chờ đợi thêm nữa.

Giang Hành đã cảnh báo cô ta, nhưng như thế thì sao?

Dù có làm cô mất tự do, cũng cần có chứng cứ. Còn về việc làm cô ta mất mạng, người nhà họ Giang chính trực, không đến mức làm như vậy.

Lúc này, Tô Thanh Thời lạnh lùng nhìn Ninh Kiều, từng bước tiến gần.

Ninh Kiều lùi lại.

Khi không còn đường lùi, đôi chân của cô đã run rẩy ở mép vách đá.

Tô Thanh Thời giơ tay lên, rồi lại thu lại.

Vươn tay bóp cổ cô hay đẩy cô, rất có thể sẽ để lại dấu vết trên người cô. Đến lúc đó rơi xuống vách đá, khi bị phát hiện, sẽ gây ra phiền toái không đáng có.

Ninh Kiều quay người chạy.

Nhưng Tô Thanh Thời nhanh mắt nhanh tay, chặn lại ngay.

Ninh Kiều trượt chân, ngã sát mép vách đá. Cô lảo đảo, lần đầu tiên cảm thấy gần cái c.h.ế.t đến vậy, trong lúc nguy cấp, toàn bộ cốt truyện tràn vào tâm trí cô.

Cuốn tiểu thuyết niên đại trong giấc mơ đó, vì Đường Hồng Cẩm là người xuất hiện đầu tiên, nói rằng là nam chính ban đầu, nên Ninh Kiều đã nghĩ rằng, Tô Thanh Thời là nữ chính ban đầu, nhưng thực tế không phải vậy.

Trong cuộc đời của Đường Hồng Cẩm, anh ta gặp rất nhiều phụ nữ, mẹ và chị gái thời thơ ấu, dạy anh cách yêu thương. Khi lớn lên, cô gái Tô Thanh Thời ở trong thôn, dạy anh ta học cách trưởng thành. Sau đó, kinh nghiệm tình cảm của anh cũng không trống rỗng, nhưng đó là những chuyện diễn ra sau cốt truyện gốc.

Trong cốt truyện gốc, những tình tiết liên quan đến Ninh Kiều đều đột ngột dừng lại, vì là nhân vật phụ, cô đã bị Tô Thanh Thời hại chết. Sau khi Ninh Kiều chết, Đường Hồng Cẩm và Tô Thanh Thời sống những ngày tháng tốt đẹp trong vài tháng và sinh một đứa con gái.

Sau đó Giang Hành tiến gần hơn đến sự thật, phát hiện ra Đường Hồng Cẩm và Ninh Kiều đã lên núi nói chuyện. Các đồng chí công an đến tìm, Đường Hồng Cẩm không thể biện minh.

Nhưng Giang Hành và Đường Hồng Cẩm là chiến hữu nhiều năm, anh không tin bạn mình sẽ phạm lỗi không thể tha thứ như vậy.

Cuối cùng, anh điều tra ra Tô Thanh Thời.

Người nhà họ Giang bắt đầu trả thù Tô Thanh Thời. Cuối cùng, Tô Thanh Thời bị trừng phạt, nhưng người nhà họ Giang cũng có kết cục thê thảm.

Sau khi Tô Thanh Thời chết, Đường Hồng Cẩm quyết định chuyển nghề, đưa con gái và gia đình rời khỏi khu người nhà quân khu.

Đây là một cuốn tiểu thuyết thăng cấp dựa trên góc nhìn của nam chính, anh ta một mình nuôi con, nhưng bọn nhỏ hiếu thảo, thường tạo cơ hội cho anh ta. Sau khi chuyển nghề, anh ta tình cờ kinh doanh và đạt được thành công lớn. Ở cuối câu chuyện, Đường Hồng Cẩm gặp được tình yêu đích thực, con gái và Đoàn Đoàn Viên Viên ở bên cạnh anh, kết thúc viên mãn.

Còn Ninh Kiều, Giang Hành và ba người em của anh không ai nhắc đến nữa.

Đây mới là cốt truyện gốc chân chính và đầy đủ.
 
Back
Top Bottom