Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 200: Chương 200



Chờ đến khi chị dâu nhỏ vừa đi, cuối cùng Giang Kỳ cũng tìm được cơ hội hỏi anh cả một vấn đề đã giấu dưới đáy lòng từ rất lâu.

“Anh cả, đời trước em có làm đầu bếp không?”

Dưới ánh lửa, ánh mắt của Giang Kỳ sáng ngời, Giang Kỳ giơ tay, làm ra dáng vẻ cầm nồi, như có thật mà vẫy vẫy.

Giang Hành nhìn tay Giang Kỳ, im lặng trong chốc lát.

Đời trước, Giang Kỳ không trở thành đầu bếp.

Cho tới bây giờ, Giang Hành còn không có nhớ rõ cụ thể chuyện lúc ấy Ninh Kiều c.h.ế.t thảm, nhưng anh nhớ rõ chuyện của Giang Kỳ, tay dùng để cầm nồi sạn, bây giờ đang múa may trước ánh lửa, bị phế đi, đồng thời bị phế, còn có một chân.

Giang Kỳ nằm trên vũng máu, ấn chặt cánh tay mình, nước mắt chảy xuống, còn gào rống phải báo thù cho chị dâu nhỏ.

“Còn em còn em? Em có thi đậu cấp ba không?” Giang Quả Quả cũng hỏi.

Đời trước, Giang Quả Quả không thi đậu, thậm chí cô bé còn chưa học trung học.

Cô bé đi tìm kẻ làm thương tổn chị dâu nhỏ, muốn báo thù, nhưng Quả Quả còn nhỏ, có lực nhưng không có mưu mô nhứ người đó, đánh mất tánh mạng.

Giang Hành nhắm mắt lại.

“Có.” Giang Hành nói, “Giang Kỳ trở thành đầu bếp, Quả Quả thi đậu cấp ba.”

Hai đứa nhỏ cao hứng hỏng rồi.

Giang Nguyên giật giật môi, muốn nói lại thôi. Giang Nguyên không biết tương lai của chính mình, cũng không dám hỏi.

Nếu tương lai, Giang Nguyên chẳng làm nên trò trống gì, không phải khiến cho tâm trạng tốt đẹp ngày Tết trở nên ngột ngạt sao?

Giang Hành nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên xảy ra chuyện sau Giang Kỳ, ngày đó bị công an mang đi, Giang Nguyên hất cằm lên, khiêu khích mà nói chính mình sẽ không hối hận. Giang Nguyên bị bắt bỏ tủ, Giang Hành đi thăm nhưng lại bị từ chối gặp.

Giang Hành không biết kết cục của mình, chỉ có thể xác định, đến cuối cùng, anh cùng các em trai em gái đúng là đã báo thù cho Ninh Kiều.

Chỉ tiếc, đã đòi được công bằng nhưng Ninh Kiều lại chẳng trở lại được.

Ngoài Ninh Kiều, còn có Giang Quả Quả c.h.ế.t năm chín tuổi, Giang Kỳ tàn tật suốt đời, Giang Nguyên bị phán vài chục năm…..

Đời trước của bọn họ, kết cục thê lương.

Rồi sau đó, lúc tuyệt vọng nhất, Giang Hành trọng sinh.

Trong lòng Giang Hành co rút, nhưng dần dần tiêu tan.

Coi như đó là một cơn ác mộng.

Ác mộng sẽ tỉnh, hiện tại cả nhà bọn họ, đều đã tỉnh.

“Giang Kỳ.” Giang Nguyên quay đầu hỏi Giang Kỳ, “Tìm được ước mơ là cảm giác gì?”

“Kích động? Vui vẻ?” Giang Kỳ gãi gãi đầu.

“Là cảm giác nhiệt huyết sôi trào!” Giang Quả Quả hiện thân giải thích, “Lúc em giải ra một đề khó, chính là cảm giác như vậy!”

Giang Nguyên đứng thứ hai, trên có anh cả trầm ổn có bản lĩnh, dưới có em ba nghịch ngợm lớn mật cùng em gái cổ linh tinh quái. So sánh với họ, Giang Nguyên bình phàm nhất, có thể tuỳ thời bị xem nhẹ.

Nhưng Giang Nguyên cũng rất muốn, sáng rực rỡ lên trong đám người.

Trong yên lặng, Giang Nguyên ghi nhớ lời của em trai em gái.

Khi tìm được ước mơ, cảm giác vui vẻ nhiệt huyết sôi trào…..

Giang Nguyên cũng hy vọng một ngày nào đó, bản thân cũng có được cảm giác như vậy.

——————————

“Hai em đang xem gì đó?” Ninh Kiều ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa trẻ, “Có muốn vào sưởi ấm hay không?”

Đoàn Đoàn cùng Viên Viên lắc đầu.

Ninh Kiều xoa đầu hai người bọn họ: “Vừa rồi hai em, có phải đang xem người lớn phát tiền mừng tuổi đúng không?”

Đoàn Đoàn cùng Viên Viên chớp đôi mắt, kinh ngạc mà nhìn Ninh Kiều.

Người lớn chính là người lớn, cái gì cũng biết.

Nơi nơi đều là gia đình quân nhân sưởi ấm trong sân nhỏ nhà mình.

Khi nghe thấy Ninh Kiều nói với hai đứa nhỏ như vậy, bọn họ nhỏ giọng nghị luận.

“Không lẽ là đồng chí Tiểu Ninh muốn phát tiền mừng tuổi cho hai anh em sinh đôi nhà phó doanh trưởng Đường?”

“Hai đứa trẻ là con cháu nhà phó doanh trưởng Đường, thân là cậu mợ mà còn không cho tiền mừng tuổi?”

“Trước đừng nói cậu mợ người ta thế nào, đồng chí Tiểu Ninh nếu cho tiền, vậy tôi cảm thấy đúng là không cần thiết……”

“Có tiền cũng không tiêu xài như vậy, này không phải người hiền lành sao?”

Đoàn Đoàn cùng Viên Viên đi bộ trong khu người nhà, dưới sự dẫn đường của Ninh Kiều, nói ra vì sao muốn tiền mừng tuổi.

Nghe bọn họ nói xong, Ninh Kiều cười nói: “Hai em chờ một chút.”

Đoàn Đoàn cùng Viên Viên rất nghe lời, người lớn bảo bọn họ chờ, gót chân nhỏ của bọn họ tựa như bị dính trên mặt đất.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 201: Chương 201



Ánh trăng sáng tỏ, mấy đứa trẻ chơi đùa trong sân, tiếng cười không ngừng, nơi nơi đều có ngọn lửa nhảy nhót, bọn họ cũng chỉ ngưỡng đầu xem, hai anh em nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, vẫn không nhúc nhích.

Cũng không biết qua bao lâu, Ninh Kiều đã trở lại.

Một ít quân nhân cùng người nhà đang sưởi ấm, đều đứng lên.

“Quan tâm con nhà người ta có tiền mừng tuổi hay không, người ta có tiền, muốn chia thế nào thì chia thế nấy.”

“Chẳng lẽ cô ấy muốn giúp hai đứa nhỏ này.”

“Giúp được lúc này, nhưng sau này thì sao?”

“Tiền nhiều như vậy, sao không chia cho tôi một chút?”

Đoàn Đoàn cùng Viên Viên thấy Ninh Kiều chạy về phía mình.

“Chị đã trở lại rồi.” Ninh Kiều chạy đến trước mặt bọn họ, từ trong túi lấy ra hai tờ giấy.

Đoàn Đoàn cùng Viên Viên cúi đầu xem, đồng thanh hỏi: “Đây là cái gì nha?”

“Em xem cái này.” Ninh Kiều chỉ chỉ hình vẽ trên đó, “Đây là máy bay.”

“Đây là vé máy bay, một người một vé, sau này hai em có thể đi tìm cha mẹ.”

Đôi mắt hai đứa trẻ càng thêm mở to.

Ninh Kiều cũng chưa thấy qua vé máy bay trông như thế nào, cô vẽ dựa theo vé xe lửa, trên đó còn viết tên của anh em họ.

Lúc này, Ninh Kiều nhẹ giọng dỗ dành: “Trẻ em không thể ngồi máy bay một mình, chờ sau này em lớn, đủ 18 tuổi, mới có thể mang vé máy bay này đi sân bay đổi vé máy bay chân chính.”

“Sao chị có vé máy bay nha?”

“Vốn dĩ là không có.” Ninh Kiều xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn và Viên Viên, “Nhưng đêm giao thừa, mỗi bạn nhỏ đều có thể cầu nguyện. Cho nên nguyện vọng của hai em liền trở thành sự thật.”

Giọng nói của Ninh Kiều rất êm tai, như đang kể chuyện xưa, nhẹ nhàng du dương.

Đoàn Đoàn và Viên Viên nghe được trái tim nhỏ của mình đập nhanh vô cùng.

“Khi nào mới đến 18 tuổi nha?”

Ninh Kiều chỉ chỉ chính mình: “Lúc lớn giống chị như vậy, chính là 18 tuổi!”

“Còn rất lâu nha.” Giọng của Viên Viên sợ hãi.

“Không đâu.” Ninh Kiều giơ lên môi, “Mỗi ngày ăn no ngủ ngon, nháy mắt là qua thôi.”

Đoàn Đoàn và Viên Viên nghiêm trang lắng nghe.

Trên hai gương mặt nhỏ, dần dần hiện lên nụ cười.

Nhìn một màn này, quân nhân cùng người nhà trong kh người nhà quân khu trở nên im lặng.

Là đau lòng hai đứa nhỏ, cũng là không nghĩ tới, Ninh Kiều thế nhưng có thể nghĩ ra một chủ ý như vậy.

Cha mẹ bọn nhỏ rời đi, đây là sự thật không thể nào trốn tránh, tàn nhẫn mà vô lực.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Bởi vì lần đầu bọn họ thấy, Đoàn Đoàn và Viên Viên cười vui vẻ như vậy, nhếch môi, lộ ra răng khểnh, đáy mắt là sự non nớt trong sáng của đứa trẻ.

Trong đêm giao thừa, Đoàn Đoàn và Viên Viên vô cùng quý trọng mà cầm vé máy bay của mình.

Hai cái tay nhỏ che chặt, đè lên n.g.ự.c mình.

Hai đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, căn bản không biết tiền quan trọng bao nhiêu, cũng hoàn toàn không để ý.

Đối với bọn họ, ý nghĩa của tiền tài, xa xa không kịp hai “vé máy bay” của Ninh Kiều.

Đây là hạt giống nhỏ ẩn sâu trong tâm hồn của bọn họ.

Mang hy vọng, mọc rễ nảy mầm.

—————————

Từ mùng một đến mùng ba, không khí xuân trong khu người nhà quân khu Thanh An vẫn luôn không giảm.

Chờ đến mùng bốn, quân nhân về quê nghỉ phép cùng người nhà cũng lục tục trở lại quân khu, còn mang về không ít hàng tết.

Bây giờ đã là tháng hai của năm một chín bảy lăm, cách cái c.h.ế.t của Ninh Kiều chỉ còn lại hai tháng.

Giang Hành đã xin lãnh đạo bộ đội từ trước, ít nhất trong ba tháng, anh không thể ra ngoài làm nhiệm vụ.

Từ khi nhập ngũ đến nay, Giang Hành chưa bao giờ từ chối nhiệm vụ gì, nơi nào khó khăn gian khổ, anh liền chủ động đề xuất, xin lãnh đạo phái anh đến nơi đó. Bây giờ lần đầu tiên anh đưa ra yêu cầu ở lại tại quân khu Thanh An, không nhận bất kì nhiệm vụ nào, lãnh đạo đương nhiên đồng ý.

Chẳng qua lãnh đạo bộ đội đồng ý rồi còn bàn tán.

“Nhà Tiểu Giang có chuyện gì vậy, sao tôi không thấy vợ tôi nói gì?”

“Chẳng lẽ là trong nhà có chuyện vui?”

“Trong khu người nhà thực sự có người có chuyện vui, nhưng mà là Tiểu Đường. Hai ngày trước vợ anh ta đến bệnh viện khám, kiểm tra ra tin tức mang thai, hai vợ chồng vui vẻ hỏng rồi.”

“Tiểu Đường lại lần nữa đánh một phần báo cáo, nói muốn để mẹ cậu ta đến đây một chuyến, chăm sóc cho cô vợ đang mang thai của cậu ta.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 202: Chương 202



Tô Thanh Thời mang thai, vẫn giống với đời trước.

Giang Hành nhớ lại chuyện đời trước, ghi lên trên giấy, một vòng lại một vòng, không bỏ lỡ bất kì chi tiết nào.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ phát hiện, anh cả thường xuyên một mình ngồi ở phòng sách cho đến đêm khuya.

Giang Kỳ cũng không quan tâm, nhưng Giang Nguyên tò mò, liền đi hỏi anh cả.

Anh cả giao cho cậu ấy một nhiệm vụ.

Bảo vệ chị dâu nhỏ.

Giang Nguyên lại gần, nhìn thoáng qua chữ trên trang giấy anh viết.

Chữ viết qua loa, dùng bút máy màu xanh biển khoanh tròn một cái tên.

Giang Nguyên không hiểu, phát hiện trong đó có một cái tên xa lạ nhất: “Anh cả, Kỷ Long là ai?”

————————————

Trong khu người nhà, không phải ai cũng biết Ninh Kiều là người thế nào.

Vẫn cứ có người suy đoán, chắc là vợ của doanh trưởng Giang mất việc không có mặt mũi nói, mới mạnh miệng kiên trì nói là bản thân từ chức không làm.

Nhưng có người nhà mang về tin tức, nói là cục Văn Hoá Giáo Dục xử phạt một giáo viên họ Kỷ ở tiểu học quân khu, nghe nói người này họ Kỷ này vốn muốn gây sự với Ninh Kiều, nhưng không nghĩ tới ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng thanh danh quét rác.

Gia đình quân nhân ở trên đảo lâu rồi, thoáng hỏi thăm, luôn có người sẽ nể mặt họ, thường xuyên qua lại, liên kết được đầu đuôi câu chuyện.

Người kiên trì yêu cầu trường họ cùng cục Văn Hoá Giáo Dục xử phạt người họ Kỷ kia, chính là Ninh Kiều.

Sau khi xử phạt, cô gái nhỏ nói không là không làm, vô cùng rõ ràng.

Lúc này tất cả mọi người đều choáng váng.

Đầu óc của vợ doanh trưởng Giang có phải có vấn đề không? Kia chính là đơn vị chính thức, lương tháng ba mươi mấy đồng tiền, công việc đứng đắn, Ninh Kiều bất mãn khi bản thân bị khinh bỉ, liền không làm nữa?

Mỗi người đều nói, Ninh Kiều tuyệt đối sẽ hối hận.

Nhưng người ta mỗi ngày vui tươi hớn hở, từ sớm đến tối đều mỉm cười, sống vô cùng vui sướng.

“Vất vả bao nhiêu mới vào đơn vị, nói không làm liền không làm? Bây giờ không hối hận, nhưng sau này tuổi lớn, ăn khổ rồi mới biết công việc ở trường tiểu học quân khu là cô ấy có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy.”

“Lần trước tôi đã nói, bảo cô ấy nghĩ kỹ, suy xét lại. Cô ấy nói đã suy xét rồi, không có khả năng quay đầu!”

“Còn nói cái gì?”

“Còn nói, công việc tốt chính là công việc mà bản thân mình cảm thấy thích, doanh trưởng Giang cũng ủng hộ cô ấy.”

“Chậc chậc chậc! Doanh trưởng Giang cứ chiều cô ấy đi!”

Gia đình quân nhân thật sự không chịu được cách nói như vậy.

Tìm công việc còn dựa theo yêu thích của mình? Nói gì vậy!

“Bà vào trong đi, đi thẳng, rẽ trái nhà bọn họ là nhà cuối cùng.” Bảo vệ cửa ghi chép thông tin xong, mời khách vào khu người nhà.

Mọi người nhìn qua.

Có người nhận ra, đây là viện trưởng Nhiếp của nhà trẻ quân khu.

“Viện trưởng Nhiếp đi nơi nào?”

“Xem hướng hình như là nhà phó doanh trưởng Đường, hẳn là vì Đoàn Đoàn và Viên Viên.”

“Đúng vậy, mợ của Đoàn Đoàn và Viên Viên đã ra mở cửa.”

“Viện trưởng đến tìm bọn trẻ, đây không phải chuyện bình thường sao?”

Viện trưởng Nhiếp dựa theo chỉ dẫn của bảo vệ, rẽ trái lúc đến nhà cuối cùng.

Nơi này tổng cộng có hai nhà, viện trưởng Nhiếp nhìn trái nhìn phải, tuỳ tay gõ cửa.

Người đi ra chính là Tô Thanh Thời.

“Bà tìm ai?” Tô Thanh Thời hỏi.

Đoàn Đoàn và Viên Viên dò đầu ra: “Bà viện trưởng!”

Viện trưởng Nhiếp hỏi: “Đồng chí Ninh là——”

Viện trưởng Nhiếp “ồ” một tiếng, đổi phương hướng, “Quấy rầy, đồng chí Ninh ở nhà kia đúng không?”

Tô Thanh Thời khó hiểu mà đứng tại chỗ, nhất thời quên đóng cửa lại.

Viện trưởng Nhiếp của nhà trẻ quân khu, vì sao tới tìm Ninh Kiều?

Cùng lúc đó, người trong khu người nhà còn đang tiếp tục đề tài vừa rồi.

Mọi người cũng không phải có ý định đối nghịch với Ninh Kiều, chủ yếu là đau lòng công việc này.

Cô gái nhỏ này, được nhà mẹ đẻ cưng chiều, sau khi kết hôn có chồng chiều chuộng, thật là không biết trời cao đất dày.

Công việc tốt như vậy có thể tìm được ở đâu? Chẳng lẽ còn từ trên trời rơi xuống!

Nhưng mọi người đang nói, đột nhiên vừa nhấc mắt, liền thấy viện trưởng Nhiếp gõ cửa nhà Ninh Kiều.

Ninh Kiều nhìn trong chốc lát, hỏi: “Bà là —— viện trưởng Nhiếp đúng không?”

“Đồng chí Ninh, hôm nay tôi đến là vì chuyện đơn vị có thông báo tuyển dụng.” Viện trưởng Nhiếp cười nói.

Gia đình quân nhân trong khu người nhà:???

Thật đúng là có công việc tốt rơi từ trên trời xuống?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 203: Chương 203



Mấy năm nay, nhà trẻ của quân khu càng ngày càng phát triển.

Dưới sự quản lý của viện trưởng Nhiếp, nhà trẻ cũng không còn là lựa chọn của phụ huynh khi rơi vào đường cùng, kinh phí được phê nhiều, bọn nhỏ ăn ngon, điều kiện ngủ trưa cũng tốt, thông thường ngoài dì phụ trách chăm sóc bọn họ, còn có giáo viên trẻ tuổi hiểu được dẫn dắt bọn họ chơi trò chơi, rất nhiều bạn nhỏ không thích ứng khi lên tiểu học, khóc lóc muốn ở lại nhà trẻ.

Người nhà trong quân khu có tin tức linh thông, cũng dần biết, nhà trẻ nghiễm nhiên trở thành đơn vị béo bỡ trên đảo. Hoàn cảnh tốt, giáo viên theo bọn nhỏ cùng ăn trưa, điểm tâm chiều, thức ăn không kém hơn nhà ăn quân khu là bao, ngay cả phúc lợi đãi ngộ cũng là hạng nhất, hơn nữa cũng rất thể diện khi được vào đây.

Ninh Kiều vừa mất việc, viện trưởng Nhiếp của nhà trẻ lập tức chủ động tới cửa, nếu không phải giờ phút này tận mắt nhìn thấy, bọn họ đúng là không tin.

Người không tin còn có Tô Thanh Thời.

Mấy tháng trước, chuyện trường tiểu học quân khu thông báo tuyển dụng đã khiến lòng tự trọng của Tô Thanh Thời nát đầy đất. Ngoài miệng cô ta không nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy mất mặt, nếu không có chuyện gì cô ta sẽ không đi ra ngoài, suốt ngày ở trong phòng, cũng chính là khoảng thời gian này, thời gian ở bên Đường Hồng Cẩm nhiều lên, tình cảm mới có biến hóa.

Các trường học quân khu bắt đầu nghỉ đông, bọn nhỏ lục tục về nhà, không khí ở hải đảo tốt, trừ lúc ngủ, từng nhà đều mở rộng cửa nhà, Tô Thanh Thời cũng có thói quen như thế, lại không ngờ đến thói quen này giúp cô ta nghe ngóng được một tin tốt. Ba đứa em của Ninh Kiều lén nói với nhau, sau này chị dâu nhỏ của bọn họ sẽ không đi làm.

Dây thần kinh vẫn luôn căng chặt của Tô Thanh Thời đột nhiên giãn ra.

Có làm giáo viên tiểu học thì thế nào? Cuối cùng cũng bị đánh trở lại nguyên hình.

Tất cả trở về vạch xuất phát, Ninh Kiều cũng giống cô ta, mỗi ngày đều ở trong nhà.

Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên thấy Ninh Kiều chủ động làm việc nhà. Trước mắt thì doanh trưởng Giang cùng mấy đứa nhỏ luôn ngăn cản, bảo Ninh Kiều nghỉ ngơi, nhưng Tô Thanh Thời biết người đều là vậy, lúc đầu khách sáo, lâu dài, sẽ lộ ra bản tính. Thủ công nghiệp phiền phức như vậy, xuống bếp nấu cơm cũng rất vụn vặt, chờ đến khi Ninh Kiều thích ứng, chồng cô cùng mấy đứa nhỏ sẽ không ngăn cản nữa, ngược lại, trong lòng bọn họ sẽ không hề có gánh nặng, thậm chí không hề cảm ơn.

Bản thân Tô Thanh Thời chính là người từng trải.

Cô ta luôn thờ ơ lạnh nhạt.

Một người muốn sống thế nào thì bản thân phải tự tranh thủ, mà không phải dựa vào người khác.

Dù có tuổi thơ tốt đẹp, hoàn cảnh gia đình khá giả, cha mẹ anh trai yêu thương thì cũng vô dụng. Sau khi lấy chồng trở thành oán phụ, thường là những cô gái đơn thuần từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như cô.

Tô Thanh Thời chờ đợi, chờ đợi trò hay trình diễn.

Nhưng hôm nay, ngay lúc này, trò hay trình diễn, lại là diễn riêng cho cô ta xem.

Viện trưởng Nhiếp của nhà trẻ quân khu như thể biết được đáy lòng cô ta đang cười nhạo cái gì, vì thế chạy đến trước mặt cô ta, đột nhiên giáng một đòn trí mạng, khiến cô ta như bị sét đánh đánh cho cứng đờ tại chỗ, chậm chạp chưa thể lấy lại tinh thần.

Tô Thanh Thời cứ như vậy ngơ ngẩn mà nhìn hai người họ.

Cô ta nhìn ra được viện trưởng Nhiếp và Ninh Kiều biết nhau, nhưng cũng không quen thuộc. Cô ta còn nghe thấy công việc này là viện trưởng Nhiếp đặc biệt để lại cho Ninh Kiều, vì thế, viện trưởng thường xuyên đi dạo trên đảo, chính là muốn tìm một cơ hội tình cờ gặp Ninh Kiều.

Điều này làm cho người ta khó tin, nhưng lại là sự thật.

“Viện trưởng Nhiếp, bà vào ngồi đi.”

Viện trưởng Nhiếp gật đầu, bước qua ngạch cửa vào nhà.

Tô Thanh Thời cảm giác được khi Ninh Kiều tùy tay đóng cửa, có nhìn cô ta một cái, nếu ánh mắt ấy đắc ý khiêu khích, cô ta còn có thể nhân sự ác ý của đối phương mà khịt mũi coi thường, nhưng ánh mắt Ninh Kiều bình tĩnh và lãnh đạm, tựa như căn bản không để cô ta vào mắt, hoàn toàn làm lơ cô ta.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 204: Chương 204



Tô Thanh Thời nan kham đứng tại chỗ, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng kia liền xoay người, tay chân cứng đờ bước vào phòng.

Đoàn Đoàn và Viên Viên không biết mợ bị sao, hai anh em nắm tay nhau, ngoan ngoãn đi theo mợ trở về phòng.

Hai đứa nhỏ ngây thơ mờ mịt, nhưng bước chân nhẹ nhàng.

Bọn họ có vé máy bay, đây là một bí mật được giấu kín dưới gối. Chờ đến năm 18 tuổi, có thể đi sân bay đổi vé máy bay thật, đến bầu trời tìm cha mẹ.

Không có gì vui hơn chuyện này!

————————

Lúc ở ngoài cửa, viện trưởng Nhiếp đã nói rõ mục đích mình đến đây, lúc này lại giới thiệu cụ thể chi tiết về đơn vị, dò hỏi cô có hứng thú đến nhà trẻ làm giáo viên không.

“Nhưng tôi không biết phải dạy bọn nhỏ thế nào.” Ninh Kiều nói.

“Bọn trẻ còn nhỏ, không cần dạy kiến thức, chỉ cần chuẩn bị một ít trò chơi đơn giản, chơi cùng với chúng là được.” Viện trưởng Nhiếp cười nói, “Đoàn Đoàn và Viên Viên là hai đứa bé tương đối hướng nội trong lớp, chúng nhát gan lắm, lúc vừa tới nhà trẻ, rất nhiều giáo viên đều không có cách nào với chúng, dù có hỏi cái gì, chúng cũng không phản ứng, hai anh em an tĩnh mà ngồi ở trong góc, chỉ nói chuyện với nhau. Sau đó tôi dẫn Đoàn Đoàn và Viên Viên đến văn phòng, gọt trái cây, làm bạn một khoảng thời gian, hai đứa nhỏ mới bằng lòng nói chuyện với tôi, hỏi tôi về chuyện lên máy bay đi tìm cha mẹ.”

“Nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, ngoài Đoàn Đoàn và Viên Viên ra, mỗi đứa trẻ đều có vấn đề riêng của mình. Có quá nghịch ngợm, có bị chiều hư, có mới bốn năm tuổi, cũng đã hiểu được chức vị tầng lớp của cha mẹ ở quân khu, ‘tầng lớp’ cao chơi với ‘tầng lớp’ cao, ‘tầng lớp’ thấp muốn chơi cùng thì phải cầm giúp ấm nước. Giáo dục không chỉ là chuyện của phụ huynh mà cũng là chuyện của giáo viên chúng ta, gánh thì nặng mà đường thì xa.”

“Ngày đó bọn nhỏ trộm chuồn ra nhà trẻ, tôi thấy cô, liền cho rằng cô rất thích hợp làm giáo viên chỗ chúng tôi. Cách nói chuyện dịu dàng, nhưng cũng không phải không có nguyên tắc, tuy đứng ở góc độ của bọn nhỏ suy xét vấn đề, nhưng phương thức xử lý bốn lạng đẩy ngàn cân, càng có thể làm cho bọn nhỏ tiếp thu.” Viện trưởng Nhiếp nhẹ nhàng nói, “Đồng chí Ninh Kiều, tôi vô cùng có thành ý mời cô trở thành giáo viên của chúng tôi, không biết cô có bằng lòng hay không?”

Công việc xuất hiện một cách bất ngờ.

Lúc ấy không muốn lại lưu tại trường tiểu học quân khu, là bởi vì nội dụng công việc không hề có tính khiêu chiến, quan hệ xã hội lại quá mức phức tạp, khiến cô lùi bước. Nhưng bây giờ, Ninh Kiều cẩn thận nghe viện trưởng Nhiếp nói, rất nhiều ý nghĩ của viện trưởng Nhiếp đều không mưu mà hợp với lý tưởng của cô.

Trước đây, cô rất ít tiếp xúc với trẻ con, sau khi kết hôn trong nhà có mấy đứa em, nhưng cũng không phải trẻ con. Ninh Kiều không biết bản thân có thể đảm nhiệm công việc này hay không nhưng cô có thể xác định, đêm giao thừa hôm ấy, cô đưa “vé máy bay” cho Đoàn Đoàn và Viên Viên, khi thấy sự vui mừng nở rộ dưới đáy mắt của chúng, trong lòng cô có bao nhiêu vui vẻ thoả mãn.

“Viện trưởng Nhiếp, tôi muốn thử một lần.” Ninh Kiều nói.

Công việc tốt như vậy, đa phần mọi người sẽ không từ chối.

Mặc dù trong lòng viện trưởng Nhiếp có đoán trước, nhưng khi nghe cô gái nhỏ đồng ý, vẫn là lộ ra nụ cười thư thái.

Khi nói chuyện với nhau, viện trưởng Nhiếp hỏi cô về phần công việc trước đó.

Sau khi biết được “đồng chí Tiểu Ninh” ở khu người nhà quân khu từ miệng Đoàn Đoàn và Viên Viên, viện trưởng Nhiếp liền tìm người hỏi thăm, hỏi được tên cô, đồng thời nghe nói cô vốn là giáo viên trường tiểu học quân khu.

Bạn học cũ của viện trưởng Nhiếp có bạn bè trải rộng khắp các đơn vị trên đảo, thuận miệng tìm người cục Văn Hoá Giáo Dục hỏi một chút, sẽ biết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

“Thật ra tôi muốn biết, nếu ngay từ đầu ở phòng họp, hiệu trưởng Viên của trường tiểu học quân khu lập tức phê bình xử phạt kẻ ác ý tố cáo cô, cô còn sẽ từ chức sao?” Viện trưởng Nhiếp hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 205: Chương 205



Ninh Kiều trầm ngâm một lát, chỉ đơn giản mà nói lúc ấy tiến vào trường tiểu học quân khu là vì dạy học.

Cô muốn dạy học sinh cho thật tốt, nhưng không thể có được cơ hội này.

Viện trưởng Nhiếp cười cười, không có truy hỏi.

Đơn vị trường tiểu học quân khu không lớn, nhưng vấn đề lại không ít, lúc trước viện trưởng Nhiếp từng nghe nói. Nếu lúc này cô ở trước mặt bà ta mắng chửi, nói đơn vị cũ không tốt, dù không phải ác ý bôi đen, nhưng bà ta cũng sẽ cách ứng.

Nhưng Ninh Kiều không nhiều lời, chỉ tỏ vẻ bản thân không thích hợp ở lại trường, còn chuyện khác, chuyện gì cũng không nói.

Một người giáo viên có nội tâm kiên định, chính trực, có thể làm gương tốt cho bọn nhỏ.

Ảnh hưởng của giáo viên với bọn nhỏ, thay đổi một cách vô tri vô giác, viện trưởng Nhiếp có thể xác định, cô gái Ninh Kiều ở trước mắt bà ta, chính là người thích hợp làm giáo viên của bọn nhỏ nhất.

Đương nhiên, Ninh Kiều còn quá trẻ, còn chưa có con, chờ đến khi vào nhà giữ trẻ tất nhiên sẽ luống cuống tay chân, đây là khuyết điểm.

Nhưng vấn đề không lớn, qua một khoảng thời gian ở chung, từ từ thích ứng là được.

“Cô giáo Ninh, hoan nghênh cô gia nhập nhà trẻ của chúng tôi.”

“Như vậy trước vui vẻ ăn tết đi, sang năm sau, chúng ta gặp nhau ở đơn vị.”

———————————

Ninh Kiều chú ý tới, gần đây Giang Hành cũng không bận rộn.

Trong cốt truyện, anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, dù không ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng đi sớm về trễ, bọn họ rất ít gặp mặt nhau.

Nhưng sau khi chân chính đi vào hải đảo, bọn họ có không ít cơ hội gặp mặt, trong khoảng thời gian này liền càng kỳ quái hơn, ngoài buổi tối đúng giờ về nhà, ngay cả giữa trưa cũng phải vòng về nhìn một cái, hỏi cô thế nào.

Rất nhiều lần Ninh Kiều ngồi trong phòng sách đọc sách, bị anh hỏi như vậy khiến cô khó hiểu.

Sống —— khá tốt nha.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đã ra ngoài chơi từ sáng sớm.

Đại khái là đã quen với việc Giang Hành về nhà, lúc này Ninh Kiều tiễn viện trưởng Nhiếp đi, thỉnh thoảng ngó ra cửa xem một cái.

Vốn dĩ cô nghĩ sau khi từ chức sẽ đi tìm công việc, chờ tới khi nào trên đảo có đơn vị lại đi tham gia thi viết cùng phỏng vấn, không nghĩ tới viện trưởng Nhiếp tự mình tới cửa, hỏi cô có thiếu công việc hay không.

Mấy thím trong khu người nhà đều không kiềm được, người vừa đi liền lập tức tới cửa hỏi rõ.

Từ nhỏ Ninh Kiều đã là “con nhà người ta”, ngoài vấn đề sức khoẻ khiến cha mẹ nhọc lòng ra, biểu hiện của cô trong trường học vẫn luôn xuất sắc, thi cử còn lấy được thành tích tốt. Mỗi khi công nhân viên chức trong khu nhà cùng người nhà chạy đến trước mặt Thường Phương Trạch, bà ấy sẽ vẫy tay, nói “không có không có” trên thực tế trong lòng đã vui như nở hoa, cả nụ cười cũng không khống chế được.

Vừa rồi mấy thím khen Ninh Kiều lên cả bầu trời, cô cũng học theo dáng vẻ của mẹ mình nói không có, khoé miệng nhếch cao, ra vẻ ngoan ngoãn khiêm tốn.

Sau khi tiễn mấy thím về, cô ngóng trông Giang Hành mau về nhà.

Cô muốn nói với anh, bản thân ghê gớm đến nhường nào, công việc lần này khác với lần trước, có được mà chẳng tốn chút công sức!

Ngay cả Ninh Kiều cũng chưa ý thức được bản thân đã sớm xem Giang Hành cùng Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả thành người thân cận của mình.

Cô có thể như Quả Quả khoe khoang, có không đủ khiêm tốn cũng không sao, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả chỉ biết cười, cùng cô khoe khoang.

Còn Giang Hành……

Ninh Kiều đoán không ra phản ứng của anh, cô có chút chờ mong, cho nên càng hy vọng người về trước chính là anh.

————————————

Giữa trưa, Giang Hành vẫn về nhà một chuyến.

Lịch huấn luyện dã ngoại đã được sắp xếp kín, người phụ trách là doanh trưởng Giang, các chiến sĩ cả ăn cơm đều tranh thủ thời gian ăn ngấu nghiến, cơm nước xong mới có thể nghỉ một lát. Giang Hành sẽ không vì việc cá nhân mà chậm trễ chuyện huấn luyện dã ngoại, sau khi kết thúc thao luyện buổi sáng, anh không đi nhà ăn mà trực tiếp về nhà.

Tuy rằng đồng chí Giang từng nhấn mạnh với Hạ Vĩnh Ngôn, cùng một chuyện thì không cần lặp lại, anh không thích ồn ào.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 206: Chương 206



Nhưng Hạ Vĩnh Ngôn mới không phản ứng anh, khóe miệng nhếch lên đến mang tai.

“Vội vã về nhà với vợ, cơm cũng không ăn.”

“Biết vợ cậu xinh đẹp nhưng cũng không cần mỗi trưa đều phải chạy về nhà một chuyến chứ….”

“Cậu không chê phiền, vợ cậu còn chê phiền đâu. Các cậu không biết chứ cha tôi lúc trước chưa về hưu, mẹ tôi nhìn ông ấy thuận mắt. Bây giờ ông ấy về hưu ở nhà, mẹ tôi thấy ông ấy là tức giận, ngại ông ấy cả ngày giống như khúc gỗ nằm trước mắt bà ấy.”

Lữ Lương Tài vỗ vỗ bả vai Hạ Vĩnh Ngôn: “Cậu đây là không ăn được nho thì chê nho xanh.”

“Đây là tôi quan tâm anh em!” Hạ Vĩnh Ngôn nghiêm trang nói, “Không ăn no thì không có sức, không có sức thì buổi chiều huấn luyện thế nào ——”

Hạ Vĩnh Ngôn còn chưa nói xong, thì đã thấy doanh trưởng Giang chậm rì rì giờ tay lên, nhét bánh bao vào miệng.

Rồi sau đó, trên khuôn mặt không cảm xúc của anh như viết mấy chữ —— còn có gì muốn nói?

Hạ Vĩnh Ngôn:……

Anh ta mím môi, đến nhà ăn ăn cơm.

Hóa bi phẫn thành lực lượng!

Giang Hành gặm bánh bao chạy về nhà.

Tuy rằng cách cái c.h.ế.t của cô ở đời trước còn có một khoảng thời gian, nhưng anh không thể chịu nổi bất kì nguy hiểm nào khiến anh mất đi cô, ít nhất trong mấy chục ngày này, mọi việc có liên quan đến Ninh Kiều, anh đều phải biết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, Giang Hành không kịp suy xét quá nhiều.

Một đường đi vào khu người nhà, mấy thím rất nhiệt tình, bà một câu tôi một câu.

Giang Hành xuyên qua đám người, bước nhanh về nhà.

Khi gần đến cửa, anh cũng suy nghĩ một vấn đề. Vừa rồi Hạ Vĩnh Ngôn nói, anh không chê phiền, nhưng vợ anh sẽ ghét bỏ.

Ninh Kiều sẽ cảm thấy phiền sao?

Mặc kệ, phiền cũng phải đi.

Anh đi đến cửa nhà.

Hoa cỏ trong sân nhỏ được Ninh Kiều xử lý rất tốt, cửa phòng rộng mở, cô ngồi xếp bằng trên sô pha bằng gỗ, tuỳ tay lật trang sách. Như đang đợi người, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn ra bên ngoài, khi thấy anh, cô lập tức bước xuống, nhảy nhót chạy đến.

Giang Hành có thể xác định, Ninh Kiều đang đợi mình.

Ninh Kiều ôm sách, chạy đến trước mặt Giang Hành.

Mấy thím trong khu người nhà nhàn rỗi đến phát chán, duỗi dài cổ ngóng qua nhà họ xem.

Giang Hành giơ tay đóng lại cửa phòng.

Ninh Kiều lập tức hưng phấn mà nói lại chuyện hồi sáng.

“Anh có nhớ lần trước em nói với anh về viện trưởng Nhiếp sao? Chính là có một lần trên đường đi làm em gặp được Đoàn Đoàn và Viên Viên, sau lại viện trưởng Nhiếp nói chuyện với em, em còn đưa cho bà ấy một cái khăn tay đâu.”

Giang Hành gật đầu: “Nhớ rõ, bà ấy trả khăn tay lại cho em.”

“Đúng vậy.” Ninh Kiều tiếp tục nói, “Hôm nay bà ấy đến đây, hỏi em có hứng thú đến nhà trẻ của bọn họ làm giáo viên không. Em nhớ rõ trước kia ở An Thành, nhà trẻ ở đơn vị cha em làm chỉ có một lớp, giáo viên với một dì phụ trách mấy chục bé, bọn nhỏ khóc ngao ngao. Nhưng viện trưởng Nhiếp nói, nhà trẻ quân khu có quy mô không nhỏ, có đến vài lớp, hoàn cảnh cũng rất tốt. Nếu em không lo ngại, bà ấy nói có thể đến tham quan trước.”

Giang Hành thường xuyên nhớ tới những chi tiết hai người ở bên nhau ở đời trước.

Nhưng sống lại một đời, anh hẳn là coi trọng trước mắt. Đời này, tình cảm của hai vợ chồng tiến triển không thuận lợi, lúc Ninh Kiều vừa lên đảo, cô đối xử với anh rất lạnh nhạt, lãnh giấy hôn thú như hoàn thành nhiệm vụ, cán sự hỏi cô có tự nguyện hay không, cô còn do dự. Thật ra Giang Hành cũng không biết nên dỗ thế nào cho cô vui, qua hơn ba tháng sống chung, anh không rõ tâm ý của cô, lo lắng thật ra cô cũng không muốn ở cùng anh.

Nhưng bây giờ, cô nói rất nhiều.

Tựa như đời trước, lảm nhảm, giọng điệu mềm mại, mang theo ý cười, hai tròng mắt sáng lấp lánh.

“Anh không hỏi em có đồng ý với viện trưởng Nhiếp hay không à?” Ninh Kiều phát hiện anh thất thần, duỗi tay chọc chọc anh.

Đáy mắt của Giang Hành nhiễm ý cười: “Đồng ý rồi sao?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 207: Chương 207



“Đồng ý rồi!” Ninh Kiều tiếp tục vui vẻ nói, “Trẻ con rất đáng yêu, ngay cả Quả Quả lớn như vậy, còn có thể làm ra một ít việc làm người khác bật cười, càng đừng nói ba hay năm tuổi. Ở chung với các bạn nhỏ, hẳn là sẽ đơn giản hơn một ít, em muốn đi thử xem.”

“Viện trưởng Nhiếp nói hẳn là em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu công việc, cho em mấy ngày, để em điều chỉnh một chút. Chờ đến năm sau, em sẽ chính thức trở thành giáo viên giữ trẻ!”

Lời Ninh Kiều nghẹn từ sáng sớm đến giờ cuối cùng cũng có thể nói ra.

Ninh Kiều vừa nói, vừa đợi Giang Hành trả lời, thấy anh trước sau mang theo ý cười, cũng không có biểu cảm ngoài ý muốn, cô đột nhiên phản ứng lại.

“Lúc anh về có phải đã sớm nghe mấy thím trong khu người nhà nói rồi không?”

Giang Hành nhìn Ninh Kiều.

Người vừa rồi còn vui vẻ, bỗng nhiên bĩu môi, như là bất ngờ được chuẩn bị từ trước bị phá hư, tuy rằng không nói, nhưng có thể nhìn ra được, trong lòng cô hụt hẫng.

Biểu cảm rất trẻ con, vui hay không vui, đều hiện lên trên mặt.

“Có nghe nói.” Giang Hành thành gật gật đầu, “Nhưng muốn nghe em chính miệng nói với anh, cho nên không có cắt ngang.”

“Em tức giận à?” Giang Hành lại hỏi.

Ninh Kiều nâng mắt.

Cô thấy anh nhìn chăm chú mình, sợ cô không vui, anh không cười, thấp giọng nói lời hay.

“Anh không có dừng lại nghe họ nói, chỉ nghe đại khái thôi đã sốt ruột trở về.”

“Lần sau sẽ không như vậy, anh đảm bảo.” Anh thử hỏi, “Em đừng nóng giận được không?”

“Chị Tú Lan cũng giục anh về nhanh, chị ấy nói em muốn gặp anh.”

“Ai muốn gặp anh nha!” Ninh Kiều theo bản năng phản bác, “Em không có.”

“Được, em không có.” Ý cười trên khoé môi của Giang Hành đã trở lại, hai tay nắm lấy bả vai mảnh khảnh của cô, tự nhiên mà dỗ dành, “Là anh vội vã muốn gặp em.”

Bả vai Ninh Kiều bị hai bàn tay to nắm lấy.

Giống như bị định thân tại chỗ, cô đột nhiên ngây ngốc, đứng bất động.

Cả đầu óc cũng thiếu chút nữa “chết máy”.

Trong vài giây đại não cô đình chỉ tự hỏi, Giang Hành bắt đầu khen cô.

Doanh trưởng Giang trong cốt truyện không biết nói lời dễ nghe.

Nhưng bây giờ, anh nói lời đẹp lời hay, khen cô tìm được một phần công việc tốt, khen cô được viện trưởng tán thưởng, khen cô nếu vào nhà trẻ, sẽ là cô giáo Ninh được các bạn nhỏ thích.

Lại lần nữa trở thành cô giáo Ninh, được khen đến khoé môi không tự giác nhếch lên.

Giang Hành nghiêm túc quan sát sắc mặt của cô.

Phát hiện cô giáo Ninh không có tức giận, còn cười ngọt ngào.

Kỹ xảo dỗ dành vợ, dường như anh đã ——

Nắm giữ được một chút.

———————————

Bọn nhỏ còn chưa khai giảng, mỗi sáng, Ninh Kiều đều bị tiếng cãi nhau ầm ĩ của Giang Nguyên và Giang Kỳ đánh thức.

Giang Quả Quả cùng chị dâu nhỏ ngủ nướng, đôi mắt không mở ra được, chôn đầu dưới gối, táo bạo mà đá chân. Ninh Kiều dùng tay che lại lỗ tai: “Quả Quả, em ra bảo bọn họ yên lặng chút.”

Giang Quả Quả buồn ngủ m.ô.n.g lung, mơ mơ màng màng mà lẩm bẩm: “Chị dâu nhỏ đi.”

“Quả Quả đi.”

“Chị dâu nhỏ đi.”

Chị dâu em chồng nói qua nói lại, cũng dần thanh tỉnh, đầu tóc lộn xộn như ổ gà, mờ mịt ngồi ở trên giường.

Chờ đến khi hai chị em mở cửa phòng đi ra ngoài, Giang Nguyên và Giang Kỳ do dự hai giây.

Còn có thể tiếp tục chơi hay không?

Ninh Kiều hiền lành, nhưng Giang Quả Quả lại như một trái ớt, thở phì phì mà lao tới, tịch thu kiếm cùng s.ú.n.g đồ chơi làm bằng bìa cứng của hai người bọn họ.

“Trả anh!” Giang Kỳ giơ tay muốn lấy lại.

Anh hai với anh ba phát triển nhanh, tay dài chân dài như anh cả, Giang Quả Quả căn bản là tranh không lại bọn họ.

Nhưng không quan trọng, miệng cô bé nhanh nhẹn.

Giang Quả Quả đứng ở trên ghế, nâng cao cằm lên, nói: “Hai người còn như vậy, em sẽ mách với anh cả!”

Giang Nguyên và Giang Kỳ cũng đen mặt.

Ngày thường bị anh cả đè nặng thì thôi đi, tuy rằng không phục, nhưng cũng không có cách nào. Bây giờ Giang Quả Quả cũng nhảy nhót lên, nhỏ mà lanh, còn muốn quản bọn họ? Không có khả năng!

“Đi đi! Ai sợ ai!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 208: Chương 208



“Chúng ta còn không thể chơi đùa trong nhà của mình? Đang nghỉ hè mà!”

Hai tay Giang Quả Quả chống nạnh: “Em sẽ mách với anh cả, nói mỗi buổi sáng hai anh đều rất ồn ào, ồn đến nổi chị dâu nhỏ không ngủ được, hai mắt sắp thành gấu trúc!”

Ninh Kiều:!

Đột nhiên sợ hãi, quay đầu đi tìm gương.

Giang Nguyên và Giang Kỳ bị cô em út hù dọa.

Sáng sớm anh cả nhẹ tay nhẹ chân ra cửa, thấy bọn họ thức sẽ dặn bọn họ để cho chị dâu nhỏ ngủ.

Hai người bọn họ mỗi lần chơi hăng say, liền quên mất chuyện này, cho tới bây giờ, anh cả cũng chưa vì thế mà phê bình bọn họ, phỏng chừng là còn chưa biết.

Nhưng hiện tại, bọn họ bị uy h**p.

“Kiếm, s.ú.n.g đồ chơi của hai anh thật đẹp, lát nữa em sẽ cầm đi cùng Chiêm Hà Phi chơi.” Giang Quả Quả nói.

“Không được!” Hai anh em mãnh liệt phản đối.

“Trưa hôm nay anh cả có về không?” Giang Quả Quả ngồi bệch xuống bên ngạch cửa, “Em ngồi đây chờ anh cả.”

“Giang Quả Quả!” Giang Kỳ ấm ức cắn răng, “Quá đê tiện.”

Giang Quả Quả làm mặt quỷ.

Ninh Kiều ho nhẹ một tiếng, nói giúp cô bé nói: “Theo như cách anh cả tụi em nói, là binh bất yếm trá*……”

*Binh bất yếm trá: nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng.

Hai anh em tuyệt vọng.

Chị dâu nhỏ thế mà lựa chọn, đứng về phía em út đê tiện!

———————————

Từ khi Giang Nguyên nhận được nhiệm vụ mà anh cả giao cho, mỗi sáng sớm sẽ hỏi chị dâu nhỏ hôm nay có ra ngoài không, nếu cô muốn ra khỏi khu người nhà, Giang Nguyên sẽ đi cùng.

Lúc này chị dâu nhỏ muốn đi Cung Tiêu Xã mua hộp kem dưỡng da, Giang Nguyên lập tức chạy đến cửa chờ.

Vốn dĩ Ninh Kiều muốn đạp xe đạp đến Cung Tiêu Xã, đi nhanh về nhanh. Bây giờ Giang Nguyên một hai phải đi cùng, thoái thác không được, nên chỉ có thể đi bộ.

“Lái xe cũng được!” Giang Nguyên nói.

“Chị chở không nổi.” Ninh Kiều ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, “Em đều cao như vậy.”

“Chị dâu nhỏ, để em chở chị!”

Ninh Kiều dùng sức lắc đầu.

Để một đứa nhỏ mười ba tuổi chở mình, cô sợ bị ngã.

Vì quan tâm đến lòng tự trọng của thiếu niên nhỏ, cô uyển chuyển nói: “Thời tiết tốt như vậy, chị muốn chạy vài bước.”

Giang Nguyên nghe thế cũng không nói gì thêm, chắp đôi tay ra sau lưng, đi ở phía trước: “Đi thôi!”

Đi được hai bước, Giang Nguyên lại cảm thấy không ổn, một lần nữa thả chậm bước chân đi theo phía sau Ninh Kiều.

Như vậy càng an toàn.

Ninh Kiều còn tưởng rằng cùng Giang Nguyên đi Cung Tiêu Xã, tuy nói không thể lái xe, nhưng tốt xấu dọc theo đường đi hai người còn có thể tâm sự.

Nhưng quay đầu lại nhìn, Giang Nguyên cảnh giác lại cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn xem bên trái, lại thỉnh thoảng nhìn xem bên phải, đột nhiên còn quay đầu lại xem phía sau.

Kỳ lạ.

“Giang Nguyên, em kết thù với người ta sao?” Ninh Kiều quan tâm nói.

Giang Nguyên lại một lần nữa xoay cổ, còn cố tình mà nhéo bả vai của mình một chút: “Cổ em mỏi, nên hoạt động một chút.”

Người kết thì không phải cậu ấy, mà là chị dâu nhỏ.

Anh cả nói, muốn nhìn chằm chằm một người tên Kỷ Long, phòng ngừa anh ta tới gây sự với Ninh Kiều.

Giang Nguyên âm thầm quan sát mấy ngày, trước sau chưa thấy được người này.

Nhưng Giang Nguyên không có thả lỏng.

Đây là nhiệm vụ anh cả giao, bảo vệ chị dâu nhỏ là chuyện phải làm.

Lúc này Giang Nguyên đi theo Ninh Kiều cả một đoạn đường, sau khi đến Cung Tiêu Xã, còn nghe cô phổ cập khoa học sự khác nhau giữa kem bảo vệ da cùng kem dưỡng da.

Giang Nguyên không hề nghe qua loa lấy lệ, chỉ vào hộp kem dưỡng da nói: “Em biết rồi, chị dâu nhỏ, đây là kem bảo vệ da.”

Ninh Kiều:……

Sau khi mua kem dưỡng da, hai người bọn họ về khu người nhà.

Khi sắp về đến khu người nhà quân khu, bước chân Giang Nguyên dần dần chậm lại.

Giang Nguyên quay đầu lại nhìn vài lần.

Ninh Kiều cũng dừng chân: “Giang Nguyên, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Giang Nguyên nói cô về khu người nhà trước đi: “Chị dâu nhỏ, em gặp được người quen.”

Đứa nhỏ này, thật sự thành thật hơn Giang Kỳ và Giang Quả Quả.

Căn bản không biết nói dối.

Thấy người quen còn bày ra bộ dáng như sắp lên chiến trường g.i.ế.c địch sao?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 209: Chương 209



Đầu óc Giang Nguyên không đủ linh hoạt, không biết thay đổi theo thời thế, chu toàn với chị dâu nhỏ đã lâu, trơ mắt nhìn mũi chân của người đàn ông xa lạ sau cây lớn kia khi thì đi về phía trước, khi thì lui về sau.

Giang Nguyên suy đoán, tên này là Kỷ Long.

Giang Nguyên muốn đuổi chị dâu nhỏ về nhà. Nhưng Ninh Kiều là người trưởng thành, kiên trì với quyết định của mình thì sao cậu ấy có thể thay đổi được, đang sốt ruột thì thấy người phía sau cây lớn đột nhiên bị ấn xuống.

Giang Nguyên sửng sốt.

Bây giờ là giữa trưa, anh cả đã trở lại.

Giang Hành trực tiếp đưa Kỷ Long đến đồn công an trên đảo.

Đồng chí công an lạnh giọng thẩm vấn, đối phương lập tức khai.

Cũng không phải muốn tuỳ thời làm chút gì đó hại Ninh Kiều, chủ yếu là bởi vì cô mà danh dự của anh ta mất hết, nên không cam tâm muốn tới hù doạ cô. Hù doạ trong miệng anh ta, chính là một đống pháo tết còn dư lại sau tết ở trong túi anh ta, định thừa dịp không có ai, ném phía sau Ninh Kiều, cô nhát gan sợ hãi, như thế có thể khiến anh ta hả giận.

Lúc thẳng thắn, tay Kỷ Long run lên, đặt pháo lên bàn, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay, làm ướt cả pháo.

Giang Hành đứng xem ở ngoài phòng thẩm vấn.

Trưởng đồn Hầu là chiến hữu cũ của Giang Hành, đã chuyển nghề từ bộ đội sang công an. Sở trưởng Hầu nói: “Với kinh nghiệm phá án nhiều năm của tôi thì người như vậy, căn bản không làm nên tích sự gì.”

Cả nhà họ Giang ở đời trước, vì một hồi âm mưu mà có kết cục thê lương.

Giờ phút này, Giang Hành nhìn sắc mặt trắng bệch và dáng vẻ sợ sệt của Kỷ Long, dù thế nào cũng không thể tin được anh ta là kẻ chủ mưu đứng sau.

Không thể là anh ta.

Thẩm vấn xong, khi Kỷ Long ra tới, hai chân anh ta còn run rẩy.

Kỷ Long có vóc dáng nhỏ gầy, ngửa đầu xoa tay, xin đồng chí công an đừng nói chuyện này cho cha mẹ mình.

“Tôi sẽ không tìm cô giáo Ninh nữa.” Giọng nói của anh ta run rẩy, “Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không.”

Giang Hành đứng trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu Ninh Kiều xảy ra chuyện, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”

Người trước mặt, một chân đá tới, là có thể đá anh ta vào đường cùng.

Kỷ Long hít hà một hơi, run như cầy sấy, bảo đảm không dám tiếp cận Ninh Kiều nữa.

Đồng chí công an phụ trách thẩm vấn dẫn anh ta đi.

Việc này, Ninh Kiều nhìn thấy, nên đương nhiên muốn hỏi.

Thật ra Giang Hành cũng không muốn giấu giếm cô bất kì điều gì, giữa vợ chồng với nhau thành thật, thẳng thắn là điều rất quan trọng, đời trước, sau khi biết được hành vi ác liệt của em trai em gái, anh từng cùng Ninh Kiều nói, sau đó bọn họ hứa hẹn với nhau điểm này.

Nhưng hiện tại, không thể không gạt cô.

Trước không nói cái gọi là kiếp trước kiếp này, cô có tin hay không.

Càng quan trọng hơn là, cái c.h.ế.t của cô ở đời trước đã trở thành nỗi ám ảnh với anh, huống chi là đối với chính Ninh Kiều.

Giang Hành tránh nặng tìm nhẹ, giải thích chuyện này cho Ninh Kiều nghe.

Chỉ nói lần trước ở trường học phát hiện Kỷ Long có chút không đúng, nên quan sát anh ta mấy ngày, thấy anh ta có hành động, liền trực tiếp chuyển giao cho công an.

Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả cũng nghe đến ngon lành.

Ninh Kiều cười nói: “Thì ra Giang Nguyên kiên trì muốn cùng em đi Cung Tiêu Xã, là vì chuyện này.”

Giang Nguyên sờ sờ cái ót.

“Anh hai, lúc ấy sao anh không bắt người xấu!” Giang Quả Quả nói.

“Bởi vì anh hai ngốc nha!” Giang Kỳ nói, “Nếu là em, liền tùy tiện tìm lý do lừa chị dâu nhỏ về nhà lấy đồ giúp em, lại chạy đến bắt người xấu!”

Giang Quả Quả che miệng cười: “Anh hai thật là ngốc nghếch!”

Giang Nguyên nghe em trai em gái nói, cúi đầu thật thấp.

Giang Nguyên dùng tâm để bảo vệ chị dâu nhỏ. Nhưng đến cuối cùng, vẫn là không hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải anh cả trở về, chỉ sợ Kỷ Long đã sớm trốn thoát.

Rất có thể người ta chạy trốn trước mắt Giang Nguyên.

Ánh mắt Giang Nguyên ảm đảm, không cười đùa với em trai em gái như mọi khi mà cúi đầu, đột nhiên phun ra một câu: “Anh vốn không thông minh bằng hai đứa.”
 
Back
Top Bottom