Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 160: Chương 160



Ninh Kiều nói, "Nấu ăn cũng là một môn học."

Thấy cô quan tâm, La Cầm tiếp tục kể về những món ăn ngon mà mẹ cô ta đã nấu.

Mẹ La Cầm không đi làm, đam mê duy nhất của bà ta là để chồng và con cái ăn ngon. Trước đây, trong gia đình chỉ có cha La Cầm làm việc, kiếm tiền nuôi cả gia đình, nhưng mẹ cô ta vẫn biết cách chế biến thức ăn ngon từ nguyên liệu rẻ tiền.

"Nghe mà thèm quá." Ninh Kiều nói, "Tôi chưa từng ăn thử cá lột da và đậu hũ chiên."

“Ăn rất ngon.” La Cầm do dự một chút, sau đó không kìm nén được, nói nhỏ, "Hiện tại tôi sống trong ký túc xá của đơn vị, nhưng nhà tôi ở trên hòn đảo. Nếu cô muốn, lần sau tôi sẽ mời cô đến nhà tôi ăn?"

Lời nói của cô ta vừa dứt, chính bản thân La Cầm cũng cảm thấy xấu hổ.

Vợ của doanh trưởng Giang là người tốt, không muốn thấy cô ta bị chủ nhiệm Tất chế nhạo, nên mới mời cô ta cùng ngồi phía trước. Nhưng điều này không có nghĩa là Ninh Kiều sẽ tiếp tục lui tới với cô ta.

"Có được không?"Ánh mắt Ninh Kiều sáng lên.

La Cầm bất ngờ, đối mặt với nụ cười chân thành của cô, môi cô ta không thể kìm nén được, nói nhỏ: "Được chứ!"

Cuộc trò chuyện giữa Ninh Kiều và La Cầm trở nên sôi nổi, còn Giang Nguyên và Giang Quả Quả ở bên cạnh thì đang lo lắng.

Hai đứa trẻ đang nhìn nhau, tâm trạng rất nặng nề.

Anh cả kêu bọn họ giữ lại một chỗ trống, nhưng không cho phép họ thông báo trước cho chị dâu nhỏ. Chị dâu nhỏ thấy quân nhân đã xếp hàng, đứng thẳng, ngồi ở vị trí quy định, nên đã mời La Cầm ngồi vào chỗ trống này.

Giờ thì tốt rồi, chắc chắn anh cả sẽ trách hai anh em họ này.

Em tư còn quá nhỏ, làm anh hai, Giang Nguyên thành thật, không bằng em ba Giang Kỳ nhanh nhẹn. Vì vậy, cậu ấy dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Giang Kỳ: "Em ba, em nghĩ cách đi."

Giang Quả Quả cũng nói nhỏ: "Anh ba, anh nghĩ cách đi!"

Giang Kỳ giữ im lặng, nhăn mày, vắt hết đầu óc nghĩ.

Qua một lúc lâu, cậu ấy lướt qua anh hai và em gái, cúi người lại gần La Cẩm để nói chuyện.

Giang Nguyên không quá tin tưởng nhìn em hai.

Tại sao cậu ấy lại thiếu suy nghĩ đến vậy? Người này là bạn của chị dâu nhỏ, làm sao có thể trực tiếp đuổi người ta đi được, quá thiếu lịch sự!

"Chị——" Giang Kỳ gọi.

Mày của Giang Nguyên nhíu chặt lại.

Dù gọi "chị" cũng không thành công đâu!

"Chuyện gì vậy?" La Cầm quay đầu tò mò hỏi.

"Khi mẹ chị đổ nước muối vào nồi, bà ấy dùng nước nóng hay nước lạnh?" Vẻ mặt Giang Kỳ đầy tò mò.

Anh hai và em tư đều trầm trồ.

Không cách nào cứu được anh cả.

—————————

Khi chiếu phim ngoài trời, phải đợi đến khi trời tối hoàn toàn.

Khi đêm thực sự buông xuống, người chiếu phim giao việc cho đồng đội chiếu phim, kéo nó lên bằng hai cọc tre.

Phim chính thức bắt đầu, nhiều đứa trẻ không kìm được hò reo, nhưng nhanh chóng bị cha mẹ che miệng lại.

Trong lúc này, Giang Hành đứng dậy.

"Cậu đi đâu vậy?" Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

"Đi xem phim cùng vợ tôi, Quả Quả có giữ một chỗ ngồi cho tôi." Giang Hành nói.

Khi Giang Hành đi, Hạ Vĩnh Ngôn và Lữ Lương Tài nhìn nhau, và cùng thở dài.

Trong quân khu Thanh An của bọn họ, nhiều chiến sĩ mang người nhà tới tuỳ quân, nhưng sẽ không có người chạy vào khu người nhà để đi cùng vợ, thật là ngượng ngùng. Không thể rời xa vợ như vậy, phải ở bên cạnh vợ từng phút giây, sẽ bị đồng đội chế nhạo.

Không hiểu sao Giang Hành có thể lên được vị trí doanh trưởng, động lực này, mấy ngày trước vừa nghe nói có thể hẹn đồng chí nữ đi xem phim, hôm nay đã đi ngay.

Chắc chắn lát nữa vợ anh sẽ bị sốc khi nhìn thấy anh.

"Xem phim cùng vợ có cảm giác———" Lữ Lương Tài cảm thán.

"Lương Tài, xem phim cùng vợ có cảm giác gì?" Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

Lữ Lương Tài trả lời một cách nghiêm túc: "Cảm giác hạnh phúc."

Hạ Vĩnh Ngôn:...

Không trách anh ta cứ nghĩ kiếm bán gái, chủ yếu là đồng đội trong đoàn của anh ta, mỗi khi nhắc đến vợ, đều tỏ ra bộ dạng không đáng giá tiền.

Thật là ghen tị!

“Trong những ngày gần đây, tôi đã đặt chiếc khăn quàng cổ mà người yêu tự tay đan dưới gối đầu. Có người cười tôi vì điều này." Lữ Lương Tài nói, "Vậy mà doanh trưởng Giang chạy vào khu người nhà ngồi, cũng không bị ai cười."

Hạ Vĩnh Ngôn nói với ý nghĩa sâu xa: "Nếu bị chê cười, cũng phải xem người đó là ai. Ai dám chê cười Giang Hành?"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 161: Chương 161



Ánh mắt sắc bén của Giang Hành quét qua, khiến mọi người không dám thở.

Lữ Lương Tài đồng tình.

Tuy nhiên, ngay khi họ tôn sùng Giang Hành vô cùng, thì anh đã trở về.

Hạ Vĩnh Ngôn: ?

Về, về rồi?

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

"Chỗ ngồi giữ lại cho tôi, đã bị Ninh Kiều nhường cho người khác." Giang Hành cố gắng nói nhẹ nhàng.

Nhưng tiếc thay, Lữ Lương Tài và Hạ Vĩnh Ngôn không thể kiềm chế được.

Bọn họ đã cố gắng kiềm chế hết sức, nhưng cuối cùng vẫn phát ra tiếng cười vang vọng.

Lúc này, Hạ Vĩnh Ngôn nhận ra, không nên nói quá nhiều.

Ai nói không ai dám chê cười Giang Hành?

Anh ta là người đầu tiên cười!

————————————

Giang Hành không thể đi xem phim cùng vợ, nhưng ít nhất anh có thể đưa vợ về nhà.

Hạ Vĩnh Ngôn thích thú, đi theo anh.

"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, không thì sau này chị dâu nhỏ lại làm cậu thất vọng, không ai ở bên cạnh cho cậu bậc thang để xuống." Hạ Vĩnh Ngôn nói một cách nghiêm túc, "Hãy nghĩ xem, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Quả Quả, mấy đứa nhỏ có thể có ánh mắt tốt sao, bọn họ có thể bảo vệ cậu sao?"

Giang Hành: ...

Đúng là không thể.

"Người đã gần ba mươi tuổi rồi, làm thế nào mà gọi Ninh Kiều là 'chị dâu nhỏ'?" Giang Hành nghi ngờ, "Da mặt thật dày."

"Ai nói tôi gần ba mươi tuổi?" Hạ Vĩnh Ngôn thiếu chút nữa nổ tung, nói to, "Tôi mới hai mươi lăm tuổi thôi, chỉ lớn hơn cậu một tuổi thôi!"

Hạ Vĩnh Ngôn tức giận, quyết định dù sau này thấy Giang hành bị chê cười, anh ta cũng không giúp đỡ.

Khi phim kết thúc, sân thể dục đông đúc, hai người cùng mặc đồ quân nhân đi đến đâu cũng không bị chặn đường, mọi người đều tôn trọng đồng chí quân nhân, không xô đẩy.

Hạ Vĩnh Ngôn đi giữa đám đông, nghe thấy Ninh Quả Quả gọi "anh cả", anh ta nhanh chóng bước nhanh đi theo sau Giang Hành.

Nhưng lúc này, tai anh ta truyền đến tiếng trò chuyện của hai đồng chí nữ ở trạm phát thanh.

"Miệng của chủ nhiệm Tất thật là xấu, cho dù trước đây La Cầm đã chủ động theo đuổi Giang Hành, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Giang Hành cao lớn, đẹp trai và có năng lực cá nhân mạnh mẽ. La Cầm thích anh ta, có gì kỳ lạ sao? Trước đây, nhiều cô gái trên đảo cũng có cảm tình với Giang Hành, chỉ là không dám như La Cầm, không dám nói ra thôi."

"Chủ nhiệm Tất không cần phải liên tục nhắc lại quá khứ để trách móc cô ta, chuyện đó đã qua rồi."

"Chủ nhiệm Tất thật là nhỏ mọn, càng làm cho La Cầm trở nên rộng rãi. Không có gì ngạc nhiên khi chủ nhiệm Tất đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ. Cách nói chuyện của anh ta thật là thiếu tế nhị, ai lại thèm để ý đến anh ta chứ? Thật giống một tên hề đang nhảy nhót vậy."

Hạ Vĩnh Ngôn nghe thấy lỗ tai liền nóng lên.

Chủ nhiệm Tất là ai? Tại sao lại có cảm giác hai đồng chí nữ ở trạm phát thanh đang mắng anh ta?

"Hạ Vĩnh Ngôn, cậu có đi không?" Giang Hành quay lại hỏi.

Hạ Vĩnh Ngôn bước theo.

Anh ta vừa mới dùng chuyện cũ để châm chọc La Cầm, như vậy có phải anh ta quá nhỏ mọn?

Hạ Vĩnh Ngôn cảm thấy hơi lo lắng và tự trách mình.

Anh ta lặng lẽ tự nhủ, may mà La Cầm đã lâu không trở lại làm việc tại bộ đội, có lẽ cô ta đã chuyển công tác.

Tương lai họ sẽ không gặp lại nhau.

Tuy nhiên, khi anh ta đang suy nghĩ như vậy, rồi nhìn lên.

La Cầm đứng ngay bên cạnh Ninh Kiều.

"Là anh?" La Cầm nhíu mày.

Giang Kỳ hỏi: "Chị, chị quen anh Vĩnh Ngôn à?"

"Không quen biết." La Cầm lắc đầu, "Chị chỉ nhớ những người đẹp trai, như anh ta thì quá bình thường, thậm chí nếu gặp qua cũng đã quên."

"Cô gái này, cô nói chuyện kiểu gì vậy?" Hạ Vĩnh Ngôn nhăn mặt.

"Tôi nói chuyện bằng miệng." La Cầm chỉ vào miệng của mình, sau đó quay đầu nhìn Ninh Kiều, mỉm cười nói, "Tôi đi trước đây, khi nào rảnh chúng ta sẽ hẹn nhau ăn tối tại nhà tôi nhé."

Hạ Vĩnh Ngôn trợn tròn mắt.

Sự khác biệt trong cách đối xử này thật rõ ràng. Nhìn cách La Cầm và Ninh Kiều giao tiếp tự nhiên, thậm chí khi Giang Hành đến, bọn họ cũng không có bất kỳ biểu hiện khó xử nào, anh ta càng bất ngờ hơn.

Liệu anh ta có phải là tên hề đang nhảy nhót không?

Ninh Kiều cảm nhận được một chút mùi thuốc súng, mùi thuốc s.ú.n.g này chỉ tan biến khi La Cầm quay lưng đi, còn Hạ Vĩnh Ngôn cũng quay đầu đi theo hướng ngược lại.

"Em đã khóc à?" Giang Hành nhỏ giọng hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 162: Chương 162



Ninh Kiều nhìn lên.

Phim chiến tranh với chủ đề cách mạng luôn khiến người xem rơi nước mắt, cô vừa xem xong cảm thấy tim đau xót, dù đã cố gắng không khóc.

Bởi vì cô và các em trai em gái quên mang khăn tay.

Lúc này, một giọt nước mắt vẫn còn đọng ở khoé mắt Ninh Kiều.

Cô vươn tay để lau, nhưng bất ngờ, một cảm giác ấm áp lướt qua má.

Một bàn tay lớn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô.

Ninh Kiều bất ngờ nhìn lên, đôi mắt chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Giang Hành.

Dựa theo cốt truyện, chuyện này không thể xảy ra, nhưng liệu cô có nên tin vào những diễn biến trong cốt truyện không?

"Anh cả, em cũng đã khóc!" Giang Quả Quả lau mũi, "Em cũng không có khăn tay."

Giang Hành quay đầu nhìn em tư.

Nước mũi cô bé đang chảy.

Giang Hành lấy một chiếc ghế từ đất lên: "Chúng ta đi thôi."

"Anh cả làm vậy là có ý gì?" Giang Quả Quả hỏi một cách tức giận.

"Anh cả đang ghét bỏ em." Giang Nguyên đồng tình nói.

Giang Kỳ nhanh chóng bước nhanh: "Nhanh lên, trong nhà còn một ít đậu chưa rang, em muốn thử cho nước muối vào!"

————————————

Ninh Kiều đã sống trên hòn đảo hơn một tháng.

Trong thời gian đó, cha mẹ và anh chị rất thường xuyên viết thư cho cô. Thư viết về tình hình của họ ở An Thành, cha và anh trai đều có công việc thuận lợi, mẹ đang dệt áo len, bụng chị dâu ngày càng to hơn, cảm giác buồn nôn đã giảm, cô ấy vẫn đi làm bình thường. Bọn họ đã nhận được trống bỏi mà Ninh Kiều gửi về, chị dâu và anh trai thường xuyên xoay trống và hỏi xem em bé trong bụng có nghe thấy không.

Mỗi khi nhận được thư của họ, Ninh Kiều không thể nào nhịn cười được. Cô tin rằng, người nhà không phải chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, vì dù qua chữ viết, cô vẫn cảm nhận được cuộc sống của họ đang trôi qua như thế nào.

Người nhà đang mong chờ thư từ của Ninh Kiều, cô ngồi trước bàn cầm bút lên viết.

Sau khi kết hôn và đến hòn đảo này, cuộc sống của cô thậm chí còn thoải mái hơn cô tưởng tượng.

Cô và các em trai em gái sống hòa thuận, các thím hàng xóm trong khu người nhà rất thân thiện, và cô còn kết bạn với những người mới.

Vài ngày trước, La Cầm đã mời cô đến nhà. Mẹ của La Cầm nấu ăn rất ngon, Giang Kỳ cũng muốn đi theo, nhưng nếu cả ba người đi, cô cũng phải đưa cả em hai và em tư nữa. Không thể nào đi ăn trực nhiều người như vậy, Ninh Kiều phải nghĩ ra một cách mới thoát khỏi Giang Kỳ được.

Viết đến đây, nụ cười của Ninh Kiều càng sâu hơn.

Cô lại đọc lại thư từ người nhà, xem xem có gì bị sót không.

Không ngoài dự đoán, ở cuối thư từ người nhà, bọn họ còn hỏi liệu vợ chồng cô có sống hòa thuận không.

Ninh Kiều chống tay lên cằm, suy nghĩ về cách diễn đạt.

Khi cô chưa biết viết gì, ánh mắt của cô dừng lại trên cây bút mực đỏ trong tay, đôi mắt trở nên dịu dàng.

Cô chậm rãi viết thêm một câu ở cuối tờ giấy————

Chúng con sống rất tốt, và tương lai sẽ còn tốt hơn.

——————————

Quê hương của Ninh Kiều ở An Thành, nơi có khí hậu dễ chịu, chỉ có tới mùa đông mới cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng khi đến hòn đảo này, cô mới thấy thế nào là bốn mùa như mùa xuân.

Vào tháng mười hai, Ninh Kiều không cảm nhận được cái lạnh thấu xương, đến tháng một, cô vẫn không thấy lạnh lẽo.

Thời tiết dễ chịu như vậy, cô gần như không cần thời gian để thích nghi. Trong suốt mấy tháng, cô thậm chí không bao giờ bị ốm.

"Phụt phụt phụt!" Cô giáo Chu vội vàng xua tay, “Cô đừng nói cái này, cái tốt không linh nhưng cái xấu linh đấy.”

Ninh Kiều cười nhẹ.

Cô giáo Chu cũng không kìm được cười nói: "Nhìn tôi, tôi đang trở thành người mê tín rồi."

"Cô giáo Chu, hôm nay tôi mang theo món thịt giò kho tàu, cô có muốn thử không?" Phó Thiến Nhiên gọi từ trong góc phòng làm việc.

Cô giáo Chu nhanh chóng lấy đũa của mình, tiến lại gần: "Tôi thử một chút."

Sau đó, Phó Thiến Nhiên chia sẻ thêm cho các đồng nghiệp trong phòng.

Cô giáo Chu thấy cô ta bỏ qua Ninh Kiều, muốn nhắc nhở, nhưng cô giáo Lý ở trong văn phòng đã ra hiệu cho cô giáo Chu đừng nói.

“Haizzz.” Cô giáo Chu thở dài, ngồi lại chỗ của mình.

Cả phòng làm việc đều biết rằng hai giáo viên mới vào đã có xích mích.

Bọn họ đã hỏi, nhưng cả hai đều giữ im lặng, không ai biết chuyện gì xảy ra. Mọi người đoán rằng có lẽ vì Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên đang cạnh tranh vị trí giáo viên.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 163: Chương 163



Gần cuối kỳ, hiệu trưởng Viên đã hứa rằng chỉ cần Giang Quả Quả thi được điểm nằm trong top 20 của lớp, thì họ sẽ xem xét cho Ninh Kiều trở thành giáo viên ngữ văn ở lớp dưới. Ý của ông ta là trường có thể mở thêm một lớp mới, khi đó Ninh Kiều sẽ được dạy học. Tuy nhiên, vấn đề là việc này vẫn chưa được xác định.

Không ai biết trường có mở lớp mới hay không, nhưng kỳ thi cuối kỳ đang đến gần.

Nếu không mở lớp mới, sau này, Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên sẽ phải cạnh tranh cho một vị trí giáo viên duy nhất.

Các giáo viên ngầm nói chuyện với nhau.

Hiện tại, bọn họ vẫn cùng làm việc trong một phòng vì vị trí giáo viên cuối cùng vẫn chưa được xác định. Sau kỳ thi cuối kỳ, sẽ có một người chuyển đến phòng giáo viên ngữ văn.

Có lẽ hai cô gái này đã cãi nhau vì điều này.

“Cô giáo Phó, thịt giò này của cô thật ngon.” Cô giáo Lý nói.

“Cái gì mà cái giò này của tôi...” Phó Thiến Nhiên cười, “Là giò heo.”

Mọi người cười theo.

“Đúng rồi, cô giáo Phó, sao gần đây tôi không thấy đối tượng của cô đến nữa?” Cô giáo Lý hỏi.

Phó Thiến Nhiên sửng sốt một chút, nhịn không được liếc Ninh Kiều một cái, rồi nói nhỏ: “Chúng tôi không hợp nhau.”

Lúc này, thầy Kỷ từ phòng giáo viên ngữ văn đến gõ cửa.

Anh ta mang theo một chai nước cam: “Cô giáo Phó, tôi có một chai nước cam, cô nếm thử xem sao?”

Cô giáo Chu nói với ý nghĩa sâu xa: “Ồ, tôi biết tại sao chúng tôi không có nước cam, chỉ đưa cho cô giáo Phó. Hóa ra thầy Kỷ biết rằng cô giáo Phó hiện tại không có bạn trai!”

Kỷ Long đỏ mặt.

Phó Thiến Nhiên nhấp môi, đứng lên nói: “Thầy Kỷ, nếu tôi muốn uống nước cam, tôi sẽ tự mua. Chai này, thầy mang về đi.”

———————————

Ở học kỳ lớp ba, lần đầu tiên Giang Quả Quả trải qua cảm giác khó khăn của việc học.

Trong thời gian đó, ngoài việc học tốt, Giang Quả Quả còn dùng chiến thuật "làm ngơ" để giữ chặt chỗ ngồi cạnh bạn mới của mình, Hạng Gia Bình. Mặc dù Hạng Gia Bình thẳng thắn và không dễ bị lừa, nhưng Giang Quả Quả đã lén lút mượn chiếc xe mô hình bằng gỗ của anh hai và anh ba để cho Hạng Gia Bình chơi. Cuối cùng, cô bé đã khiến cậu ta d.a.o động.

Sau một thời gian dài, Giang Quả Quả không còn sợ Hạng Gia Bình sẽ tiết lộ bí mật của mình cho chị dâu nhỏ và anh cả biết. Cô bé chỉ giả vờ bị cận để giữ vị trí ở bàn đầu tiên, hiện tại đã trôi qua một thời gian dài mà không ai phát hiện. Thật là một chiến thuật tinh vi!

Sau khi ổn định Hạng Gia Bình xong, Giang Quả Quả đã tập trung hết sức vào việc học tập.

Thật vất vả, cuối cùng đã vượt qua ngày thi.

Dù ở trường học quân khu hay trước đó khi còn ở quê nhà, sau khi thi xong, Giang Quả Quả thường không bao giờ lãng phí thời gian để suy nghĩ về kết quả thi. Cô bé trực tiếp bỏ qua, chờ đợi kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông.

Nhưng lần này thì không được.

Không giống như lúc đầu, tâm trạng của Giang Quả Quả giờ đây trở nên buồn rầu.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không phải đối mặt với áp lực học tập, bọn họ đã bắt đầu lên danh sách món ăn cho bữa cơm tất niên.

Bọn họ nhớ lại lần đầu tiên ăn cơm tất niên với Ninh Kiều, khi đó anh cả đã nhắc nhở họ rằng, đây là lần đầu tiên Ninh Kiều ăn Tết ở trên đảo và chắc chắn cô sẽ nhớ nhà.

Anh cả mong muốn họ tạo cảm giác ấm áp cho Ninh Kiều. Tuy nhiên, trong kiếp trước, bọn họ không thể làm cho Ninh Khiết cảm thấy thoải mái, không thể tạo ra sự ấm áp mà anh cả mong muốn.

Cuối cùng, bọn họ thậm chí không thể ăn ngon miệng, mà thay vào đó, bọn họ đi ngoài và b.ắ.n pháo hoa, chỉ có anh cả luôn ở bên Ninh Kiều trong ngày Tết.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không phải là những người tinh tế, nhưng khi bọn họ nhớ lại, bọn họ cảm thấy hối hận. Vì sau đó, mặc dù mối quan hệ của họ với Ninh Kiều ngày càng tốt, nhưng trong đầu không thể tìm thấy bất kỳ kỷ niệm nào vào lần ăn Tết thứ hai cùng cô.

Lần này, cả hai anh em đã thống nhất với anh cả rằng, nhà bọn họ sẽ có một kỳ nghỉ Tết ấm áp và vui vẻ.

Bọn họ muốn Ninh Kiều cảm nhận rằng hòn đảo này là ngôi nhà thứ hai của cô.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 164: Chương 164



"Giang Quả Quả, em có thể tươi tỉnh lên không?" Giang Kỳ nói.

Giang Quả Quả nản lòng: "Anh hai, chắc chắn em đã thi rớt."

"Không thể vào top 20 của lớp à?" Giang Kỳ không thể tin vào mắt mình khi thấy em gái lo lắng về kết quả học tập.

Giang Quả Quả nhăn mày: "Trước đây, em thường xếp hạng thứ ba từ cuối đếm lên, lần này giữ được vị trí thứ ba từ dưới đếm lên cũng đã tốt lắm rồi. Đứng thứ 20 thì làm sao được?"

Giang Kỳ thở dài, vỗ vai em gái: "Đứng thứ ba từ cuối đếm lên cũng không tồi, còn anh và anh hai cũng chỉ có thể đứng đầu từ dưới đếm lên."

Giang Quả Quả: ...

Cô bé không cảm thấy tốt lên chút nào.

Cảm giác như đang có người ngu ngốc an ủi người ngốc.

"Giang Quả Quả, hôm nay phải nhận bảng điểm đấy." Ninh Kiều đợi ngoài sân, thúc giục, "Em nhanh lên!"

Gương mặt của Giang Quả Quả lại trở nên buồn rầu.

"Đừng lo, dù là con ngựa hay con la, cứ kéo ra ngoài đi." Giang Nguyên nói.

Ninh Kiều ngồi trên chiếc xe đạp, đợi Giang Quả Quả đi ra.

Ở trong sân, mấy thím hàng xóm đang trò chuyện về nhà họ Đường.

"Nghe nói bà Đường sắp về quê rồi."

"Đúng là nên về, cũng không thể dưỡng thương lâu như vậy được. Tôi nghe chồng tôi nói, phó doanh trưởng Đường đã hồi phục và trở lại làm việc, có thể tham gia một số buổi tập luyện đơn giản."

"Bà Đường thấy không ai thúc giục nên mới ở lại thêm mấy ngày nữa ấy nhỉ?”

“Rốt cuộc, hiện tại cháu trai cháu gái cũng ở đây, nên bà ta không yên tâm.”

Ninh Kiều đã gặp hai đứa nhỏ của nhà họ Đường.

Trông thật đáng yêu, như tượng điêu khắc từ ngọc bích vậy. Thời gian ở khu người nhà quân khu đã giúp hai đứa nhỏ quen với cuộc sống ở đây, cũng trở nên hoạt bát hơn, thân thiện hơn, luôn chào hỏi mọi người.

"Khi bà Đường rời đi, phó doanh trưởng Đường và vợ cậu ta có thể trách mắng hai đứa trẻ không?"

"Chẳng lẽ bọn họ sẽ làm khó hai đứa trẻ?"

"Có rất nhiều con riêng phải đối mặt với mẹ kế khó tính, nếu có mẹ kế thì cũng sẽ có cha kế... Huống chi, họ chỉ là chú cháu thôi!"

"Tôi nhìn thấy mối quan hệ giữa cô gái họ Tô kia và hai đứa trẻ trong thời gian này cũng ổn đấy, có lẽ sẽ không đến mức đó."

Ninh Kiều nhớ rõ trong cốt truyện, Đoàn Đoàn và Viên Viên cùng chú của mình cùng nhau chữa lành trái tim đau khổ của Tô Thanh Thời.

Nhưng mối quan hệ giữa cô và Giang Hành cũng như nhà họ Đường không thật sự gần gũi, cô không biết rõ tình hình cụ thể. Ngược lại, Giang Quả Quả thường chơi với hai đứa trẻ, thường xuyên dạy chúng chơi các trò chạy nhảy trong sân nhỏ.

Ninh Kiều đang suy nghĩ, bỗng nhiên ghế sau xe đạp trầm xuống.

Tiếng than thở của Giang Quả Quả vang lên: "Chị dâu nhỏ, em đến rồi, chúng ta đi lấy bảng điểm ở trường nhé."

Ninh Kiều cười: "Cho dù không thi tốt, cũng không sao cả, chị không trách em đâu."

"Nhưng nếu em không thi tốt, chị dâu nhỏ sẽ phải làm công việc hậu cần ở phòng nhân sự." Giang Quả Quả nói.

Giang Quả Quả biết công việc này không phải là công việc chị dâu nhỏ yêu thích.

Công việc hậu cần, hay còn gọi là công việc vặt vãnh, tẻ nhạt và đơn điệu. Mỗi ngày, cô phải đối mặt với một đống tài liệu cũ tích luỹ từ nhiều năm trước, hoàn thành xong là chờ đến giờ tan làm, lặp đi lặp lại.

"Vì chị là người trẻ tuổi nhất, nên họ đổ hết công việc mà họ không muốn làm lên đầu chị. Em biết chị dâu nhỏ không thích công việc hậu cần." Giang Quả Quả nhìn lên trời, "Đều do em không biết cố gắng."

—————————

Không chỉ có mấy đứa trẻ trong nhà họ Giang và Ninh Kiều đang chờ bảng điểm của Giang Quả Quả.

Ngay cả một đám giáo viên trong phòng nhân sự cũng đang chờ đợi.

"Cô giáo Phó dạy lớp 2/2 khá tốt. Còn cô giáo Ninh mềm yếu như vậy, cũng không chắc có thể quản được học sinh của mình."

"Người nào nói vậy? Cô giáo Ninh dù có vẻ dễ tính, nhưng cô ấy cũng có nguyên tắc riêng, không hề bị bọn nhỏ lớp 2/2 bắt nạt. Hơn nữa, cô giáo Phó có dạy tốt hay không, hiện tại chưa ai biết, mới chỉ có hai tháng thôi."

"Đu sao tôi vẫn nghĩ cô giáo Phó phù hợp hơn."

"Cô nói cô giáo Phó phù hợp là vì cô ấy luôn mang thêm đồ ăn vào buổi trưa, không phải là sườn heo chua ngọt, thì là giò heo hầm, còn có cả món cà tím chua cay... Cô chính là ăn đến miệng mềm ra!"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 165: Chương 165



"Cô không ăn cơm cô giáo Phó mang đến à? Rõ ràng cô giáo Phó đang cố ý mượn sức của chúng ta, đi cô lập cô giáo Ninh, không lẽ các người không nhìn thấy à?"

Cô giáo Chu ngắt lời họ: "Cái này không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, khi bảng điểm ra, hiệu trưởng Viên sẽ tự biết cách xử lý."

Cô giáo Tôn lúc nãy đứng về phía Phó Thiến Nhiên cười nói: "Đúng vậy, chúng ta phải chờ xem bảng điểm, chúng ta tranh luận quá kịch liệt, cuối cùng cô bé Giang Quả Quả có thể chỉ đạt được vài cái trứng ngỗng thôi."

"À đúng rồi, cô giáo Ninh đâu rồi?" Cô giáo Tôn đứng dậy, nhìn ra khỏi phòng làm việc, "Vừa nãy cô ấy ra ngoài, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quay lại."

—————————

Ninh Kiều rời khỏi phòng làm việc để đưa tài liệu đã sắp xếp vào phòng hồ sơ.

Các đồng nghiệp ở phòng hồ sơ thấy cô sắp xếp tài liệu một cách gọn gàng, ngay lập tức hỏi cô cách phân loại.

Ninh Kiều ở trong phòng hồ sơ mất một thời gian dài.

Khi cô ra khỏi phòng, cô bị Giang Quả Quả ngăn lại.

Giang Quả Quả thấy cô, liền cúi đầu, cái đầu giống như sắp chui vào n.g.ự.c cô.

Ninh Kiều vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Kết quả đã có rồi à, em không thi tốt à?" Ninh Kiều đỡ vai cô bé, "Không sao cả, chị biết em đã cố gắng hết sức rồi."

Đầu của Giang Quả Quả vẫn cúi xuống: "Chị dâu nhỏ, chủ nhiệm lớp của em đang tìm chị."

Cô bé đi phía trước dẫn đường, Ninh Kiều đi theo sau.

Trong khoảng thời gian này, Giang Quả Quả đã cố gắng rất nhiều. Tuy nhiên, những kiến thức cơ bản bỏ lỡ trước đó không thể bù đắp chỉ trong một thời gian ngắn được, Ninh Kiều cũng không muốn gây áp lực cho cô bé.

Công việc của cô là của riêng cô, không thể đặt toàn bộ hy vọng vào một đứa trẻ 9 tuổi, liệu điều này có phải là trốn tránh trách nhiệm quá không?

Ninh Kiều đi phía sau an ủi Giang Quả Quả.

Cô bé đi với cái đầu cúi, nói nhỏ: "Chị dâu nhỏ, chị đừng an ủi em nữa."

Khi bọn họ đến cửa lớp học, cô bé tựa vào khung cửa và gọi: "Chủ nhiệm, chị dâu nhỏ của em đến rồi."

Cô chủ nhiệm của lớp 3/2 bước xuống từ bục giảng.

Lần đầu tiên, Ninh Kiều cảm nhận được sức mạnh của việc "mời phụ huynh" trong cốt truyện.

Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đối mặt với cơn bão tố.

"Cô giáo Ninh, Giang Quả Quả muốn tôi trực tiếp giao bản điểm của mình cho cô."

"Lần này, học sinh Giang Quả Quả đạt hạng tám trong lớp, tiến bộ đến 62 hạng, thực sự đáng khích lệ."

Ninh Kiều trợn tròn mắt, từ từ ngẩng đầu.

Giang Quả Quả đứng thẳng lưng, nâng cằm nhỏ, mỉm cười đầy tự hào.

"Quả Quả, em thi đạt hạng tám!" Ninh Kiều phản ứng lại ôm cô bé, cười đến đôi mắt cong lên.

"Em không nói với chị dâu nhỏ của em à?" Cô chủ nhiệm bất đắc dĩ nói, "Giang Quả Quả, em thật là tinh nghịch."

"Trong buổi giám thị, tôi đã đứng bên cạnh cô bé và thấy cô bé gần như không có vấn đề gì trong câu trả lời. Nhưng đứa trẻ này quá lo lắng về kết quả thi lần này, tự đặt ra nhiều suy nghĩ, thiếu tự tin và tưởng rằng mình đã thi rớt." Cô chủ nhiệm vuốt má Giang Quả Quả, "Sự tiến bộ của học sinh Giang Quả Quả lần này không thể thiếu sự hỗ trợ của cô giáo Ninh."

Ninh Kiều cười nói: "Quả Quả rất cố gắng, tối đọc sách, thậm chí còn muộn hơn cả hai anh trai của cô bé, sáng sớm hôm sau cô bé đến lớp rồi tự học."

Giang Quả Quả cười càng toe toét hơn.

Bây giờ, cô bé là học sinh thông minh đứng thứ tám cả lớp, không còn muốn chơi với anh hai anh ba ngu ngốc đứng cuối lớp nữa!

"Giang Quả Quả thật sự đã cố gắng rất nhiều." Cô chủ nhiệm gật đầu, rồi bất ngờ nhớ ra điều gì đó, "À, tôi biết cô giáo Ninh và doanh trưởng Giang đều rất bận rộn, nhưng không thể bỏ qua vấn đề thị lực của trẻ con. Lần trước Giang Quả Quả đã nói rằng mình bị cận thị, vì vậy tôi đã sắp xếp cô bé ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Tôi đã nhắc cô bé, kêu anh cả và chị dâu nhỏ đưa cô bé đi mua kính, nhưng đã qua nhiều tháng rồi mà vẫn chưa thấy cô bé đeo kính."

Ninh Kiều không hiểu.

Thị lực của Giang Quả Quả rất tốt mà.

"May là Giang Quả Quả muốn cô tự đến lấy bảng điểm, nếu không, tôi thật sự không nhớ mà nhắc cô về vấn đề này."

Niềm vui thật ngắn ngủi, cô bé ngơ ngác đứng đó.

Giang Quả Quả: ?

Tại sao lại nói những điều này?

Cô bé là học sinh đứng thứ tám cả lớp đấy!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 166: Chương 166



Chủ nhiệm lớp đã nói rồi, nếu không phải vì Giang Quả Quả đặc biệt gọi Ninh Kiều qua đây, thì đã không nhớ ra nhắc cô dẫn cô bé đi đo mắt kính.

Thế là cô bé sâu sắc hiểu được, thế nào gọi là "tự mình làm khổ mình".

Không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Giang Quả Quả cười gượng hai tiếng.

Chủ nhiệm lớp đã gặp nhiều đứa trẻ, hiện tại nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Ninh Kiều và Giang Quả Quả, thì lập tức hiểu ra vấn đề.

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong lớp, Hạng Gia Bình nắm chặt chiếc xe nhỏ bằng gỗ mà Giang Quả Quả mang đến cho mình. Chiếc xe nhỏ bằng gỗ vui nhộn thế này, e rằng lát nữa sẽ bị thu lại mất...

"Cho nên, bạn học Giang Quả Quả không bị cận thị?" Chủ nhiệm lớp hỏi.

Cô bé cúi đầu.

Vừa rồi cúi đầu đi tìm chị dâu nhỏ là vì sợ mình không nhịn được mà cười thành tiếng, hiện tại cúi đầu là thật sự nghiêm túc.

Hạnh phúc quá ngắn ngủi, khóe miệng nhếch lên đã sớm cụp xuống, còn run rẩy theo.

"Quả Quả, em tự giải thích với cô giáo đi." Ninh Kiều nói.

Giang Quả Quả cắn môi.

Liều mạng thôi!

Toàn bộ bảy mươi hai học sinh lớp 3-2 đều dám nói, mình và bạn học Giang Quả Quả cùng lớp mấy tháng, chưa từng thấy cô bé như thế này bao giờ. Bây giờ, cô bé vừa giải thích vừa lẩm bẩm, đôi mắt tròn xoe thỉnh thoảng lại liếc nhìn chị dâu nhỏ, còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Các bạn học thật sự rất bối rối, đây không phải lần đầu tiên Giang Quả Quả mắc lỗi, sao lần này lại ngoan ngoãn đến thế!

Giọng Giang Quả Quả như muỗi kêu.

Cô bé không sợ trời không sợ đất, không phải lần đầu phạm lỗi, nhưng đó đều là chuyện kiếp trước. Kiếp này cô bé đã thay đổi hoàn toàn, nhiệm vụ chính là làm cô em chồng ngoan ngoãn của chị dâu nhỏ, lời nói dối bị lộ tẩy, hình ảnh đẹp đẽ tan biến, cô bé lo lắng đến mức lông mày cũng sắp rũ xuống khoé mắt rồi.

"Bạn học Giang Quả Quả, cô có thể hiểu tâm trạng của em, em nghĩ ngồi ở hàng ghế đầu tiên có thể nghe rõ bài giảng, cũng như cô giáo có thể giám sát em. Nhưng dù sao đi nữa, nói dối là sai, thành thật là đức tính tốt nhất, em nói có phải không?"

Đến mức này rồi, Giang Quả Quả đành gật đầu thật mạnh.

Sau khi chủ nhiệm lớp phê bình xong, đến lượt chị dâu nhỏ phê bình, giai đoạn này không thể tránh khỏi, cô bé đành phải nghiêm túc nghe giảng.

Chỉ là một chút không để ý, tâm trí vẫn lơ đãng. Lát nữa về nhà, liệu chị dâu nhỏ có không thèm để ý đến cô bé không?

Lúc đó đã gần đến giờ tan học buổi chiều, Giang Quả Quả bị phê bình xong, c.h.ế.t sống cũng không muốn quay lại lớp.

Cho dù tiếp theo có một cơn bão, cô bé vẫn sẽ đi theo chị dâu nhỏ, dù sao quay lại lớp, sẽ bị các bạn khác chỉ trỏ.

Mang cặp sách trên lưng, Giang Quả Quả không quên mang theo bảng điểm của mình.

Cô bé đi theo sát sau Ninh Kiều, Ninh Kiều đi đâu, cô bé đi đó, chỉ là không lên tiếng, im lặng như con chim cút nhỏ.

Trong phòng nhân sự, Phó Thiến Nhiên đã tan học đi về. Cô giáo Tôn vẫn đang lẩm bẩm rằng Giang Quả Quả chắc chắn không thể đạt điểm cao, nhìn vẻ nghịch ngợm của cô bé thì không phải là loại giỏi học hành.

Đang nói, cô giáo Tôn đột nhiên im bặt.

Cô ta thấy từ xa, Ninh Kiều dẫn theo Giang Quả Quả vào văn phòng.

Dù đang bàn luận sau lưng người khác, cô giáo Tôn vẫn có chút ngại ngùng cho dù không chắc Ninh Kiều có nghe thấy không. Vốn là người nhiều lời, một khi cảm thấy ngượng, cô ta càng không thể chịu nổi sự im lặng, liền nói: “Cô giáo Ninh, cô vừa đi đâu vậy?”

“Tôi đến lớp của Quả Quả.”

Cô giáo Tôn nhìn thấy Ninh Kiều rất lạnh lùng, còn bạn Giang Quả Quả thì có vẻ mặt buồn bã, thì lập tức hiểu ra.

Hóa ra đứa trẻ này thi không tốt, bị gọi phụ huynh.

Cô giáo Tôn cười và nói với Phó Thiến Nhiên: “Phải chúc mừng cô giáo Phó trước rồi, chính thức trở thành giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp 2-2 rồi.”

Phó Thiến Nhiên ngẩn ra một lúc, ngước mắt liền chạm vào ánh mắt của Ninh Kiều, cô ta lập tức tránh né.

Cô ta vẫy tay, nói nhỏ: “Đừng nói vậy.”

Cô giáo Tôn lại nói với Ninh Kiều: “Thi không tốt cũng không phải lỗi của cô, cái mũ như nào thì cái đầu như thế mới đội được.”

“Quả Quả.” Ninh Kiều quay sang nhìn Giang Quả Quả, “Cô giáo Tôn quan tâm đến việc học của em, em đưa bảng điểm cho cô ấy xem đi.”

Giang Quả Quả không cảm nhận được sự mỉa mai của cô giáo Tôn, liền đưa bảng điểm cho cô ta.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 167: Chương 167



Dù là đồng nghiệp, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm tốt, cô giáo Tôn khen một câu: “Bây giờ, Giang Quả Quả lễ phép hơn trước rồi, đều là công lao của cô giáo Ninh. Chỉ là về học tập, chúng ta làm giáo viên hơn chục năm rồi, đều biết không phải đứa trẻ nào cũng có khả năng học tốt. Để tôi xem, là môn nào bị điểm thấp——”

Cô giáo Tôn đang cười nói, bỗng nhiên dừng lại, câu nói chưa hết dường như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Một tay cô ta cầm bảng điểm, nhìn không rõ lắm, ghé sát hơn.

Cô giáo Chu thấy biểu hiện như gặp ma của cô giáo Tôn, thì mặt đầy nghi ngờ, cũng tiến lên.

Cô ta liếc qua, đầu tiên thấy các điểm số của từng môn do chủ nhiệm lớp lớp 3-2 ghi bằng tay. Dù không phải là giáo viên bộ môn, nhưng làm việc ở trường nhiều năm, cô ta có cái nhìn chung về điểm số của học sinh lớp 3. Điểm số cao như vậy, ở bất kỳ trường nào cũng không thể coi là thi rớt.

Cô giáo Chu tò mò, nhìn kỹ hơn.

Cả phòng nhân sự, các giáo viên đều tò mò đi qua xem.

Rốt cuộc là thi kém đến đâu? Sao lại làm căng thế?

“Xếp thứ tám toàn lớp?” Cô giáo Chu nhìn thấy con số ở cuối bảng điểm, kinh ngạc kêu lên, “Cô giáo Ninh, Giang Quả Quả đạt thành tích đứng thứ tám toàn lớp?”

Tại trường tiểu học quân khu, mỗi lớp đều có vài học sinh có “vấn đề”, những học sinh này là khách quen của văn phòng hiệu trưởng, đã thành người nổi tiếng, giáo viên đều biết rõ.

Giang Quả Quả cũng là một trong những người nổi tiếng, thường xuyên xếp cuối bảng, cuối học kỳ trước cô bé vừa chuyển đến trường quân khu, đạt điểm đứng thứ ba từ dưới lên, trên mặt không hề có chút thất vọng, vẫn chơi đùa như bình thường.

Một đứa trẻ như vậy mà có thể trong hai tháng ngắn ngủi, tiến bộ hàng chục hạng.

Nói không ngạc nhiên là không thể.

Cô giáo Tôn mãi chưa hoàn hồn nói: “Điểm số này…”

Ninh Kiều cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Mỗi người có sở trường riêng, mỗi đứa trẻ đều có điểm sáng của mình, điều này là cô giáo Tôn đã nói với tôi.”

Cô giáo Tôn ngẩn ra, mấp máy miệng, đầy lúng túng nói: “Tôi nói khi nào…”

“Chẳng phải cô giáo Tôn vừa khen Quả Quả lễ phép hơn sao?” Ninh Kiều giả vờ ngạc nhiên, “Tôi tưởng cô đang khen con bé.”

Giang Quả Quả gãi đầu, hóa ra không phải đang khen cô bé à?

Thế giới người lớn thật khó hiểu.

“Cô giáo Ninh nói đúng, mỗi đứa trẻ đều có tiềm năng, cần phải dạy dỗ theo đúng khả năng.” Cô giáo Chu cảm thán, “Chúng ta làm giáo viên, nếu chỉ vì thành tích ban đầu của một học sinh không tốt mà coi thường đứa trẻ đó, thì đã đi ngược lại mục đích dạy học.”

Cô giáo Tôn vẫn không phục, lẩm bẩm: “Cô bé thật sự có thể đứng thứ tám sao?”

Cô giáo Chu không hài lòng: “Bảng điểm rõ ràng ghi là thứ tám, chẳng phải cô đã thấy rồi sao?”

Giang Quả Quả chớp mắt.

Giờ cô bé đã ít nhiều nhận ra, cô giáo Tôn đang mỉa mai mình.

Cô bé nghiêm túc nói: “Lần này em có thể đứng thứ tám, lần sau còn có thể đứng nhất.”

Nói xong, Giang Quả Quả quay lại, nhỏ giọng nói với Ninh Kiều: “Chị dâu nhỏ, có phải không được kiêu ngạo không?”

“Đây đâu phải kiêu ngạo?” Ninh Kiều cười nhẹ, “Có ý chí chiến đấu là chuyện tốt.”

Mặt cô giáo Tôn đỏ bừng.

Đồng hồ trong văn phòng chỉ năm giờ rưỡi chiều.

Cho đến khi Ninh Kiều dẫn Giang Quả Quả rời đi, các giáo viên khác vẫn bàn tán sôi nổi.

Ai nói cô giáo Ninh không biết dạy học? Cô ấy vừa dạy cho em chồng rất tốt mà? Thế này, e rằng sự cạnh tranh giữa các giáo viên lớp 2-2 sẽ càng khốc liệt hơn.

Cô giáo Tôn bị một người trẻ tuổi hơn nhắc nhở, dù thái độ ôn hòa, nhưng cũng là mất mặt.

Bây giờ trong văn phòng, không ai đứng về phía cô ta, khi thu dọn đồ đạc về nhà, cô ta cố tình đi chậm vài bước, đến lều để xe đạp tìm Phó Thiến Nhiên.

Thầy Kỷ Long của tổ ngữ văn cũng đang đợi ở lều để xe, khi thấy Phó Thiến Nhiên, thì cười e thẹn: “Cô giáo Phó.”

“Thầy Kỷ, thầy không có xe mà, sao lại đến lều để xe?” Cô giáo Tôn hỏi.

Kỷ Long lo lắng liếc nhìn Phó Thiến Nhiên: “Tôi…”

Cô giáo Tôn “ồ” lên: “Là đến đợi Thiến Nhiên phải không?”

Phó Thiến Nhiên đẩy xe đạp, cùng bọn họ đi ra khỏi lều để xe.

“Không phải chỉ thi đứng thứ tám thôi sao? Có gì mà khoe khoang chứ.” Cô giáo Tôn cười nhạt, “Chỉ là may mắn thôi, ai biết được dùng cách gì.”

Vừa nói xong, cô ta đột nhiên giật mình, mắt đảo liên tục: “Cô bé thi tốt như vậy, có phải là do Ninh Kiều âm thầm giúp không?”

“Ý cô là sao?” Phó Thiến Nhiên hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 168: Chương 168



Cô giáo Tôn nhướng mày nói: “Ninh Kiều đang cạnh tranh vị trí giáo viên ngữ văn với cô, trùng hợp là thành tích của em chồng cô ấy lại đột ngột tiến bộ. Cô nói, đây là ý gì?”

“Thiến Nhiên, cô cũng phải để tâm hơn, cô thật sự muốn làm công việc thu thập thông tin nhân sự này sao?”

Phó Thiến Nhiên leo lên xe: “Cảm ơn cô giáo Tôn đã quan tâm, cạnh tranh công bằng, sao cũng được, hiệu trưởng Viên sẽ xem xét.”

Cô giáo Tôn cười nhạt.

Giả bộ chính trực, giả bộ thanh cao, đám người trẻ tuổi trong khu người nhà quân khu đều như vậy?

Đợi khi bóng dáng Phó Thiến Nhiên khuất dần, Kỷ Long mới nói: “Cô giáo Tôn, cô đừng nói xấu cô giáo Ninh. Cô giáo Ninh và cô giáo Phó là bạn bè.”

Cô giáo Tôn lắc đầu: “Cho nên nói cậu còn trẻ, nhìn người nhìn việc chỉ ở bề ngoài.”

Dù Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên là bạn, đó cũng là chuyện trước đây. Tình bạn rất mong manh, vì lợi ích mà tan vỡ, chuyện này không hiếm.

Giống như cô ta chọn đứng về phía Phó Thiến Nhiên, một là vì gia cảnh của Phó Thiến Nhiên, hai là vì những món ăn xa xỉ vào mỗi trưa, cũng là mối quan hệ lợi ích.

Còn Phó Thiến Nhiên, nếu thật sự coi Ninh Kiều là bạn, sao phải cố ý lôi kéo các đồng nghiệp trong phòng?

Chó chê mèo lắm lông, ai cũng đừng coi thường ai.

————————————

Bản tính Giang Quả Quả vô tư đã khắc sâu vào xương tủy.

Về đến nhà, cô bé đã hoàn toàn quên chuyện mình nói dối bị lộ tẩy.

Vì anh hai và anh ba xúm lại, đang xem xét bảng điểm của cô bé.

“À, cũng không có gì, chỉ là tuỳ tiện thi thôi.”

“Hóa ra học dễ đến thế, em cũng không tốn nhiều công sức.”

Giang Kỳ ngạc nhiên: “Tuỳ tiện thi, không tốn nhiều công sức, mà đứng thứ tám? Vậy nếu cố gắng một chút, chẳng phải đỗ đại học sao?”

“Anh ba, em cũng từng nghĩ đến thi đại học.” Giang Quả Quả nói, “Nhưng bây giờ đã huỷ bỏ kỳ thi đại học, không thể vào đại học.”

“Không phải vẫn còn đại học Công Nông Binh sao?” Giang Nguyên chen vào.

“Trên đảo không có đại học Công Nông Binh, chỉ có cấp ba. Nếu muốn vào đại học, phải đi rất xa.” Giang Quả Quả chậm rãi nói, “Em sẽ suy nghĩ thêm.”

Ninh Kiều:?

Vừa rồi đồng chí Giang Quả Quả còn hỏi, có phải không được kiêu ngạo không.

Hóa ra đó cũng là một phần của “kiêu ngạo”!

Việc học tiến bộ nhanh chóng này đủ để Giang Quả Quả khoe khoang cả năm.

Sau khi khoe khoang với hai anh ở nhà, cô bé liền kẹp bảng điểm vào nách, ra ngoài dạo.

Đến giờ cơm, các gia đình trong khu người nhà cũng bận rộn, chẳng ai để ý đến bảng điểm của cô bé.

Giang Quả Quả không được ai chú ý, liền quay về nhà nghe hai anh khen ngợi tiếp, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn vào sân nhà mình.

Sân nhà họ Giang và sân nhà họ Đường liền kề nhau.

Hai anh em sinh đôi nhà họ Đường đang ngồi xổm dưới đất, nghiên cứu côn trùng nhỏ.

“Đoàn Đoàn Viên Viên!” Giang Quả Quả gọi.

Hai đứa nhóc rất cô đơn, vừa ngẩng đầu thì thấy chị Quả Quả, liền bước những bước chân ngắn đến.

"Các em đi lấy cho chị một cái ghế nhỏ." Giang Quả Quả nói.

Đoàn Đoàn liền vội vã chạy về nhà, ôm ra một cái ghế. Trong nhà, bà ngoại gọi với theo: "Chỉ được chơi thêm một lúc thôi, sắp ăn cơm rồi!"

Đoàn Đoàn đáp lại bằng giọng ngọt ngào, đặt ghế trước mặt Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả ngồi xuống, lấy bảng điểm ra: "Các em xem này."

Đoàn Đoàn và Viên Viên nghiêng đầu, đôi mắt đen như quả nho chỉ có hai chữ —— khó hiểu.

"À, chị quên mất, các em chưa biết chữ." Giang Quả Quả bắt đầu khuyên nhủ, "Không biết chữ, lúc nhỏ là mù chữ nhỏ, lớn lên sẽ là mù chữ lớn. Các em không còn nhỏ nữa, đã đi học lớp mẫu giáo rồi, nên hiểu tầm quan trọng của việc học, biết không?"

Đoàn Đoàn và Viên Viên nghe rất chăm chú, gật đầu thật mạnh.

Chị Quả Quả thật giỏi quá...

Trong nhà, Tô Thanh Thời còn đang thắc mắc tại sao Đoàn Đoàn lại mang ghế ra ngoài, lúc này nghe lời Giang Quả Quả nói, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Lúc nhỏ là mù chữ nhỏ, lớn lên là mù chữ lớn? Đây là có ý nói cô ta không có bằng cấp.

Tô Thanh Thời đi đến cửa: "Đoàn Đoàn, Viên Viên, về nhà ăn cơm."

Trong bếp, mẹ Đường nói với con trai: "Chưa nấu xong, để chúng chơi thêm một lúc."

"Không sao, vào trước đợi cũng được." Đường Hồng Cẩm nói.

"Con là đàn ông, vào bếp làm gì?" Mẹ Đường đổi chủ đề, "Ra ngoài nhanh lên."

"Mẹ, đó là quan niệm cũ rồi, đàn ông không thể vào bếp sao?" Đường Hồng Cẩm cười nói, "Con phải lén học từ mẹ, sau này nấu ăn cho hai đứa nhỏ."

Mẹ Đường hít một hơi thật sâu.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 169: Chương 169



May mà sáng mai phải về quê, bà ta không thể ở trong khu người nhà quân khu này thêm một ngày nào nữa.

Dù không yên tâm về hai đứa nhỏ, nhưng chỉ có thể tự an ủi mình bằng câu "Con cháu tự có phúc của con cháu."

————————————

Niềm vui của Giang Quả Quả kéo dài cho đến khi Giang Hành về.

Vừa thấy anh cả, cô bé liền im bặt.

Chị dâu nhỏ còn cầm trong tay một báo cáo nhỏ, nếu cô bé quá tự mãn, chị dâu nhỏ sẽ nói với anh cả về việc cô bé nói dối.

Đến lúc đó, dù không bị đòn, nhưng nặng thì bị tịch thu búp bê sứ, nhẹ thì viết kiểm điểm, đều là những nỗi đau không thể chịu đựng của Giang Quả Quả.

Tuy nhiên, Giang Kỳ vừa thấy anh cả về, liền chạy đến.

"Anh cả, Quả Quả thi đứng thứ tám!"

Giang Quả Quả: ...

Sao lại lo chuyện bao đồng thế!

Giang Hành không thay đổi sắc mặt.

Anh cầm bảng điểm, xem xét rất kỹ, rất có uy nghiêm của một chủ gia đình.

Lúc đó ông cụ đã lớn tuổi, bọn trẻ ở bên cạnh ông cụ, luôn làm ông cụ tức giận, hơn nữa lúc đó ông cụ mới về hưu, chưa sống trong Càn Hưu Sở, tài nguyên giáo dục ở quê không bằng trên đảo, Giang Hành mới đón các em về.

Nhưng bản thân anh cũng không lớn, quản lý theo kiểu quân sự chỉ có hiệu quả trong quân đội, nhưng khi về nhà, chỉ tạo ra tình trạng ba đứa nhỏ ngoài mặt vâng lời nhưng trong lòng không phục.

Đối với việc dạy dỗ ba đứa nhỏ, Giang Hành chưa nói là chính mình bất lực, nhưng trong lòng anh tự biết, còn xa lắm mới đạt được.

Nhưng lần này, bảng điểm của Giang Quả Quả đã mang lại cho anh một bất ngờ lớn.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Giang Quả Quả chưa bao giờ tiến bộ như vậy.

Giang Quả Quả nhìn vào ánh mắt của anh cả.

Không thể đoán được, thật sự không thể đoán được.

Sao anh cả lại không cười? Có phải là vì chị dâu nhỏ đã mách lẻo rồi không!

Cô bé co rụt cổ lại.

"Sao anh lại nghiêm mặt như vậy?" Ninh Kiều hỏi.

Giang Hành ngẩn ra: "Cái gì?"

"Cô bé giỏi như vậy, phải khen chứ." Ninh Kiều nhắc nhở.

Giang Quả Quả đang co rút cổ, liền lập tức vươn thẳng.

Cô bé chớp chớp mắt, quan sát kỹ biểu cảm của chị dâu nhỏ.

Quả nhiên, chị dâu nhỏ đứng về phía cô bé!

Giang Quả Quả liền ưỡn ngực: "Anh mau khen em đi!"

Giang Hành bật cười: "Đáng khen."

Giang Quả Quả là đứa trẻ chỉ cần có ban phần nhan sắc là đã có thể mở cả nhà máy nhuộm.

Cô bé nghiêm túc hỏi: "Khen thế nào?"

Giang Hành quay sang nhìn Ninh Kiều.

Ninh Kiều cười: "Cần em dạy cho anh không?"

"Chị dạy anh ấy đi!" Giang Kỳ gật đầu, "Anh cả không biết khen ngợi người khác, rất cứng nhắc."

Ninh Kiều ngồi bên cạnh Giang Hành, rất chân thành hướng dẫn.

Doanh trưởng Giang học cũng rất có thành ý.

"Thật giỏi."

"Rất nỗ lực."

"Em là..." Doanh trưởng Giang cắn môi, cô vợ ngồi bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt khích lệ, anh quyết tâm, "Em là niềm tự hào của anh cả."

Giang Quả Quả được khen lên mây.

Cô bé cực kỳ vui vẻ.

———————————

Lúc Giang Quả Quả nhận được phiếu điểm, cũng là lúc chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông.

Trong khu người nhà, nhiều đứa trẻ cũng đã được nghỉ, cô bé không lo thiếu bạn chơi.

Chỉ là, khoe khoang cũng có giới hạn.

Ninh Kiều nhẹ nhàng nhắc cô bé, bảng điểm này đã khoe suốt một ngày một đêm rồi, cũng đến lúc dừng lại...

Còn chuyện nói dối, Ninh Kiều cũng không quên, cô đã dạy cho cô bé một bài học.

Cuối cùng Giang Quả Quả đã hiểu, lời nói dối có hai loại, có một loại là lời nói dối thiện ý. Nhưng cô bé còn nhỏ, không thể phân biệt được loại nói dối nào không gây hại cho người khác.

Vì vậy, thành thật vẫn là đức tính tốt nhất.

Chị dâu nhỏ không thu giữ đồ chơi yêu thích của cô bé, không bắt cô bé viết kiểm điểm, còn chuyện giáo dục bằng đòn roi thì càng không thể.

Nhưng lần này, Giang Quả Quả tâm phục khẩu phục, ghi nhớ kỹ những lời chị dâu nhỏ dạy.

Chị dâu nhỏ nói với cô bé, đến học kỳ sau, có thể cô bé sẽ được đổi lại ngồi ở hàng ghế sau.

Giang Quả Quả còn hơi vui mừng, "học sinh giỏi" ngồi ở hàng đầu, mỗi tiết học đều phải hít bụi phấn, cô bé đã chịu đựng hai tháng, cũng rất thiệt thòi!

Ninh Kiều vẫn phải đến trường, các lớp đã có kết quả cuối kỳ, còn một số tài liệu cần sắp xếp.

Giang Nguyên và Giang Kỳ phải vài ngày nữa mới được nghỉ, cô bé chín tuổi phải ở nhà một mình, cô bé nghiêm túc nói rằng mình có thể tự lo cho bản thân.

Nhưng Giang Hành vẫn giao phó cô bé cho chủ nhiệm Bạch, để em gái đến nhà dì Bạch ăn trưa.

Sau khi sắp xếp cho Giang Quả Quả ổn thỏa, Ninh Kiều tự mình đi làm.
 
Back
Top Bottom