Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 140: Chương 140



Ký ức đời trước lấy tốc độ thong thả dần sống lại trong đầu Giang Hành.

Sau khi tận mắt nhìn thấy thanh niên trí thức nam tên Trần Văn, như đụng phải chốt mở, chuyện cũ từng màn hiện lên ở trước mắt.

Đời trước, Trần Văn tiếp cận Phó Thiến Nhiên là có mục đích.

Con gái của chính uỷ Phó, có gia cảnh khá giả, thế lực đủ lớn. Trước mặt Phó Thiến Nhiên, anh ta thể hiện ra mặt tốt nhất của bản thân, hài hước, có tài hoa, dịu dàng tinh tế, một bông hoa ven đường được anh ta hái, cũng được anh ta giao cho có ý nghĩa tự do lãng mạn.

Phó Thiến Nhiên khó có thể ngăn cản thế công như vậy, bị anh ta hấp dẫn. Sau khi chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan nghe nói, nhờ người ở quê Trần Văn hỏi thăm, nói là hoàn cảnh gia đình anh ta gian khổ, nhưng từ nhỏ anh ta đã thông minh, cũng có khát vọng lớn của chính mình, chính uỷ Phó liền gặp Trần Văn một lần.

Bằng trực giác, chính uỷ Phó cho rằng Trần Văn tiếp cận con gái mình là có tâm tư kín đáo, cùng Lạc Thư Lan cực lực ngăn cản đoạn nhân duyên này.

Phó Thiến Nhiên không phải người dịu ngoan, cha mẹ càng cản trở, cô ta càng yêu say đắm, cùng Trần Văn cùng ra cùng vào, thậm chí còn cùng anh ta đi công xã, anh ta gánh nước, cô ta liền gánh cùng, dù có vừa khổ vừa mệt nhưng được ở cùng người yêu, cô ta liền cảm thấy đáng giá.

Chuyện của hai người họ ồn ào đến tất cả mọi người trong khu người nhà đều biết. Trần Văn giỏi nguỵ trang bản thân, Phó Thiến Nhiên lại thiệt tình thích anh ta, không ít người trong khu người nhà khuyên Lạc Thư Lan, anh ta chỉ có xuất thân không được tốt mà thôi, nhưng bản thân ưu tú, cũng không đến mức phải chia rẽ uyên ương.

Lạc Thư Lan lôi kéo con gái, tận tình khuyên bảo cả một đêm, nước mắt của con gái không thể không khiến bà ta d.a.o động, nhưng mà chính uỷ Phó lại không mềm lòng.

Chính uỷ Phó quyết định đưa Phó Thiến Nhiên rời khỏi đảo, đến chỗ của họ hàng xa ở một thời gian, hai người trẻ tuổi phân cách hai nơi, cảm tình sẽ phai nhạt. Chính uỷ Phó liên hệ bà con xa, đặt vé xe lửa, gần như trói Phó Thiến Nhiên đưa lên thuyền.

Nhưng mới vừa lên thuyền, Phó Thiến Nhiên liền nôn ra, nói bản thân đã mang thai.

Còn chưa kết hôn mà đã mang thai, đây là chuyện gièm pha tày trời, chính uỷ Phó khó thở, ra sức đánh Trần Văn, gần như là dùng hết sức lực. Phó Thiến Nhiên che chở Trần Văn, khóc lóc than thở, năn nỉ cha mình đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Việc này truyền đến ồn ào huyên náo, chưa kết hôn mà thanh danh của con gái đã bị hao tổn, huống chi thai nhi trong bụng phải làm sao bây giờ? Chính uỷ Phó đành phải đồng ý.

Dù sao cũng là con gái duy nhất của mình gả chồng, chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan tổ chức hôn lễ một cách vẻ vang, Trần Văn không có nơi ở, không thể để con gái theo anh ta ở chỗ của thanh niên trí được, hai người liền tạm thời ở tại khu người nhà quân khu.

Chính uỷ Phó thể diện hơn phân nửa đời, cho đến khi con rể vào ở nhà mình, ông ta ra ngoài đều không ngẩng đầu lên được.

Gạo sống đã nấu thành cơm, lại tức giận cũng không làm được chuyện gì. Chính uỷ Phó hỏi thăm tin tức thông báo tuyển dụng khắp nơi, hy vọng Phó Thiến Nhiên mau chóng tìm được một công việc chính thức, nếu không tương lai đứa bé sinh ra, hai vợ chồng bọn họ làm sao có thể nuôi dưỡng được đây?

Nhưng để chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan càng khiếp sợ chính là, Phó Thiến Nhiên thẳng thắn thừa nhận.

Căn bản là cô ta không có thai, là bị Trần Văn khuyến khích, mới nói dối.

Sau khi Trần Văn kết hôn với Phó Thiến Nhiên, anh ta hy vọng chính uỷ Phó có thể giúp anh ta bắt được chỉ tiêu trở về thành phố, dẫn Phó Thiến Nhiên cùng về quê, hoặc giúp anh ta tìm một công việc ổn định ở trên đảo, nếu không được, trước cho hai vợ chồng anh ta một căn nhà, để hai người dọn ra ngoài ở. Lúc này chính uỷ Phó nhận thấy được dã tâm của anh ta, quả quyết không đồng ý, đưa ra hy vọng con gái ly hôn.

Sau khi Trần Văn biết nhà cha vợ căn bản không làm chỗ dựa cho chính mình, anh ta liền lộ ra bộ mặt thật, trở nên lãnh đạm, không muốn về nhà, tình nguyện ở tại chỗ ở của thanh niên trí thức, nói là vì “tôn nghiêm của đàn ông”. Phó Thiến Nhiên coi tình yêu còn lớn hơn trời, đối với Phó Thiến Nhiên mà nói lúc đó như là trời sập, cô ta đến chỗ ở của thanh niên trí thức, muốn làm lành với Trần Văn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 141: Chương 141



Nhưng mà điều Phó Thiến Nhiên thấy lại là Trần Văn ôm một vị thanh niên trí thức nữ họ Khương, anh ta nói với người họ Khương kia, bản thân đã ly hôn.

Phó Thiến Nhiên không biết tại sao mình lại đi đến bước này, cô ta không có mặt mũi nhìn mặt cha mẹ, càng vô lực thừa nhận đả kích.

Đêm khuya hôm đó, Phó Thiến Nhiên nói rất nhiều với cha mẹ, Lạc Thư Lan cho rằng cuối cùng con gái cũng hiểu chuyện, vỗ lưng cô ta, nói tất cả sẽ tốt lên. Chính uỷ Phó lại vẫn thất vọng về con gái, xoay người về phòng sách, một đêm không ra ngoài.

Rồi sau đó chờ đến ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, ngư dân phát hiện t.h.i t.h.ể Phó Thiến Nhiên bên bờ biển.

Chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan phảng phất như già hơn hai mươi tuổi trong một đêm.

Hồi tưởng lại, bọn họ mới ý thức được, buổi nói chuyện khuya hôm trước, Phó Thiến Nhiên đã có ý định tự sát, chỉ là lúc ấy bọn họ không nhận ra.

Cô con gái mà hai vợ chồng chính uỷ đặt hết tâm tư cùng tình cảm bồi dưỡng, cuối cùng lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Dây dưa mấy tháng nay, đã đủ mất mặt, chính uỷ Phó nói với bên ngoài Phó Thiến Nhiên trượt chân xuống nước mà chết.

Khi Trần Văn trở về, cực kỳ bi thương, khóc lóc thảm thiết trước mặt mọi người trong khu người nhà.

Hai vợ chồng già đã phân biệt không ra cái gì là thật, cái gì là giả, chỉ bảo Trần Văn thu dọn hành lý, cút trở về chỗ ở thanh niên trí thức của anh ta.

Lạc Thư Lan ưu sầu thành bệnh, chính uỷ Phó về hưu trước thời hạn, hai vợ chồng dọn về quê.

Sau có tin tức truyền đến, Trần Văn không biết dùng phương pháp gì, bắt được danh ngạch trở về thành phố, cũng rời đi hải đảo.

Rất nhiều chi tiết trong đó, quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà cũng không biết, nhưng Giang Hành biết.

Lúc ấy hai vợ chồng già đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, bọn họ tin tưởng Giang Hành, cuối cùng là do anh hỗ trợ xử lý hậu sự của Phó Thiến Nhiên.

Đời này, Giang hành cũng không muốn phụ lòng tin tưởng của bọn họ.

Bây giờ thời gian cấp bách, chờ anh đi làm nhiệm vụ trở về, sợ là không còn kịp rồi.

Xe quân dụng đã chạy đến bến tàu.

Giang Hành thấp giọng nói với Hạ Vĩnh Ngôn: “Người đàn ông kia không được.”

Hai mắt Hạ Vĩnh Ngôn sáng lên, vẻ mặt hóng hớt: “Không được chỗ nào?”

Giang Hành:……

Chuyện có liên quan đến kiếp trước, đương nhiên là Giang Hành không thể nói với Hạ Vĩnh Ngôn.

Anh trầm ngâm một lát, lạnh nhạt nói: “Cậu ta tên Trần Văn, tôi từng gặp qua ở thôn Vũ Sơn, tác phong có vấn đề rất lớn đặc biệt là chuyện nam nữ.”

Hạ Vĩnh Ngôn thu hồi vẻ mặt hóng hớt, trở nên đứng đắn.

Lại quay đầu nhìn phía ngoài xe, bóng dáng của bọn họ sớm đã càng lúc càng xa, nhưng bộ dáng triền miên lâm li vừa rồi của cặp tình nhân, Hạ Vĩnh Ngôn còn chưa quên.

Giang Hành là doanh trưởng dẫn đội, không thể tuỳ hứng mà ngưng hẳn nhiệm vụ.

Anh cùng Hạ Vĩnh Ngôn liếc nhau, sự ăn ý nhiều năm khiến hai người đều biết suy nghĩ của đối phương.

“Ai da ——” Hạ Vĩnh Ngôn đột nhiên che lại bụng, “Ai da, ai da! Doanh trưởng Giang, bụng tôi đau quá!”

“Sao lại thế?”

“Có thể là do ăn trúng cái gì rồi, đau quá!”

Hạ Vĩnh Ngôn diễn như thật.

Giang Hành nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ lần này, cậu cũng đừng đi, tôi sẽ tìm người khác thay thế. Cậu nhanh đến bệnh viện quân khu khám đi.”

Xe dừng lại ở ven đường.

Đường nào đến công xã Hồng Lâm đây?

Hạ Vĩnh Ngôn ôm bụng, xoay người quay đầu đi, đều đi rất xa, mà anh ta còn cong lưng, diễn như thật.

———————————

Ninh Kiều trước sau đều có nghi ngờ về cái c.h.ế.t của Phó Thiến Nhiên trong cốt truyện.

Nói là đêm khuya trượt chân c.h.ế.t đuối ở bờ biển, dù là đêm khuya chạy đến bờ biển, hay là người từ nhỏ ngâm mình ở biển rộng sẽ c.h.ế.t đuối, đều là chuyện kỳ quái.

“Chị dâu nhỏ, chị ngẩn người nghĩ gì thế? Về nhà học tập thôi!”

Ninh Kiều hơi cúi người, nói với Giang Quả Quả: “Em trở về học tập trước đi, chị có mấy câu muốn nói với Thiến Nhiên. Đúng rồi, không cần nói chuyện chị Thiến Nhiên cùng một đồng chí nam ở bên nhau.”

“Em biết rồi, em lại không ngốc!”

Ninh Kiều khều nhẹ chóp mũi của Giang Quả Quả: “Em không ngốc, em rất thông minh.”

Giang Quả Quả cười ngây ngô.

Chị dâu nhỏ cưng chiều nắm cái mũi cô bé nha!

Giang Quả Quả đã sửa lại thói quen ném bay cặp sách, lúc này rất quy củ về nhà.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 142: Chương 142



Đối với chuyện của Phó Thiến Nhiên, cô bé hoàn toàn không biết, cô bé với anh hai anh ba chỉ có ký ức liên quan đến chị dâu nhỏ.

Giang Quả Quả đi về nhà, vừa đến sân nhỏ nhà mình, liền thấy Đoàn Đoàn cùng Viên Viên.

Giang Quả Quả tò mò nhìn bọn họ, bọn họ cũng nghiêng đầu nhìn Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả thử nhe răng, Đoàn Đoàn và Viên Viên lui về phía sau, dáng vẻ rất sợ hãi.

Giang Quả Quả sợ bản thân chọc người ta khóc, sợ tới mức chạy nhanh vào phòng.

Anh hai cùng anh ba đã về trước, đang ngồi trên bàn sách làm bài tập.

Bọn họ đã đáp ứng Giang Hành, anh cả có ở nhà hay không thì bọn họ đều làm việc cư xử như bình thường!

“Anh hai, anh ba, vừa rồi ở bên ngoài em thấy hai tiểu nhân*!” Giang Quả Quả nói.

*Tiểu nhân: chỉ người bụng dạ nhỏ nhen, hèn hạ, đáng khinh (hoặc theo nghĩa khác là đứa nhỏ).

“Bọn họ đắc tội em?”

“Không có nha!”

Giang Nguyên nghiêm trang nhắc nhở: “Quả Quả, chị dâu nhỏ nói chúng ta phải có lễ phép. Em với người ta không oán không thù, vì sao mắng bọn họ là tiểu nhân?”

Giang Quả Quả:?

Là tiểu nhân, là chân chính tiểu nhân!

Hơn nữa, bọn họ giống nhau nhau như đúc, điểm có thể để cho người ta phân biệt được là một đứa thắt b.í.m tóc, một đứa không có mà thôi.

Giang Quả Quả cùng anh hai ông nói gà bà nói vịt hơn nửa ngày.

Cuối cùng, Giang Nguyên lắc đầu: “Giang Quả Quả, em có thể nói là đứa nhỏ.”

Giang Quả Quả nhíu mày.

Tình huống không ổn, anh hai của cô bé bắt đầu học theo anh cả, bắt đầu thích răn dạy người khác!

———————————

Phó Thiến Nhiên đứng ở sau cây lớn, khó chia lìa với Trần Văn.

Lúc nhìn Trần Văn, Phó Thiến Nhiên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.

Phó Thiến Nhiên cùng Trần Văn tình đầu ý hợp, hai ngày trước, cô ta cũng đã gật đầu đồng ý trở thành đối tượng của Trần Văn.

Thời buổi này, kết thân thì chỉ cần xem mắt là có thể trực tiếp định ra hôn sự, bởi vậy Phó Thiến Nhiên cũng không cảm thấy bọn họ phát triển quá nhanh.

Lần đầu tiên yêu đương, từng phút từng giây đều muốn ở bên đối phương, lúc này sau khi tan ca, thấy Trần Văn đã đợi ở ngoài khu người nhà, quả thực là mừng rỡ như điên.

“Xin lỗi, anh không nên đột ngột tới tìm em.” Trần Văn nói, “Nếu bị người trong khu người nhà thấy, ảnh hưởng đến em thì không tốt. Nhưng mà anh rất muốn gặp em.”

“Có gì đâu nha.” Trong lòng Phó Thiến Nhiên ngọt như ăn mật.

Trần Văn cười dịu dàng, giơ tay muốn vuốt tóc cô ta.

“Thiến Nhiên.”

Trần Văn quay đầu lại, thấy một cô gái, anh ta thoáng ngẩn ra.

Ninh Kiều mặc một bộ váy trắng, đứng thẳng trong gió, sợi tóc mềm mại giữa trán bị gió thổi bay phấp phới.

Mặt cô trắng như tuyết, đôi mắt hạnh như nhiễm hơi nước, cánh môi hơi giơ lên, cười tủm tỉm, làm trong lòng anh ta run lên vì quá đẹp.

Khi Ninh Kiều cùng Trần Văn đối diện, cô không khỏi hơi nhíu mày.

Ánh mắt như vậy, cô rất quen thuộc, lần trước nhìn thấy, là từ trong mắt của con trai xưởng trưởng Lâm.

Ninh Kiều có trực giác, vị thanh niên trí thức nam cùng Phó Thiến Nhiên yêu say đắm này, có gì đó không ổn.

“Đây là?” Trần Văn lấy lại tinh thần, hỏi.

“Cô ấy là đồng nghiệp của em, tụi em ở cùng một khu người nhà.” Phó Thiến Nhiên cười mở miệng, dừng một chút, muốn giới thiệu Trần Văn, có chút thẹn thùng, “Đây là ——”

“Xin chào đồng chí, tôi tên Trần Văn.” Trần Văn cắt ngang lời của Phó Thiến Nhiên.

Ninh Kiều yên lặng mà quan sát Trần Văn.

Trần Văn nhận thấy ánh mắt của cô, ý cười bên khóe miệng càng đậm, khi chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt trở nên phá lệ chân thành tha thiết.

“Thiến Nhiên, cô còn chưa về nhà sao?” Ninh Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở, “Vừa rồi tôi thấy mẹ cô đang tìm cô đó.”

Phó Thiến Nhiên cả kinh: “Em đi về trước đây, mẹ em hay lải nhải nhất, nếu bị bà ấy thấy……”

Trần Văn lại lần nữa cắt ngang lời Phó Thiến Nhiên: “Em đi đi.”

Chờ đến Phó Thiến Nhiên chạy đi, Trần Văn hỏi Ninh Kiều: “Trông cô rất nhỏ, có phải còn nhỏ hơn Thiến Nhiên không?”

Được đến câu trả lời, giữa mày Trần Văn giãn ra.

18 tuổi mà thôi.

Lại thấy cô đẩy xe đạp, chất liệu váy trắng, cùng với kẹp tóc tinh xảo trên đầu……

Trần Văn kết luận, cô cũng là con gái của cán bộ trong khu người nhà.

Lớn lên càng xinh đẹp, tính tình trông cũng tương đối mềm.

Phỏng chừng là càng dễ mắc câu hơn Phó Thiến Nhiên.

Trần Văn còn không biết người lớn trong nhà Ninh Kiều là quân hàm bậc mấy, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vẫn cản cô lại.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 143: Chương 143



Trần Văn chỉ chỉ mặt Ninh Kiều, “Làn da của cô thật tốt.”

“Tôi với đồng chí Phó mới vừa biết nhau không lâu, là hôm nay tình cờ gặp phải.” Trần Văn phân rõ ranh giới, còn nói thêm, “Cô tên là gì?”

Nếu bình thường, khi Trần Văn nói như vậy với bạn học ở quê hoặc thanh niên trí thức nữ khác, chắc chắn là họ sẽ đỏ mặt.

Nhưng Ninh Kiều không có, Trần Văn thấy sắc mặt của cô lãnh đạm, một câu cũng chưa tiếp, quay đầu lại nhìn về phía Phó Thiến Nhiên kêu: “Thiến Nhiên, sao không đợi tôi?”

Phó Thiến Nhiên còn chưa chuẩn bị tâm lý nói cho Lạc Thư Lan việc mình có đối tượng, hoang mang rối loạn mà chạy, lúc này nghe Ninh Kiều kêu, lại quay đầu lại.

Phó Thiến Nhiên nở nụ cười ngây thơ, lôi kéo Ninh Kiều cùng nhau, chờ tới cửa sân, lại lần nữa nhón mũi chân, nhìn Trần Văn một cái.

“Đây là đối tượng của cô sao?” Ninh Kiều hỏi.

“Anh ấy nói với cô hả?” Phó Thiến Nhiên không hề giấu giếm.

“Anh ta nói, hai người chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, mới vừa quen biết.”

Phó Thiến Nhiên choáng váng một chút: “Có thể là bởi vì, tính cách của anh ấy tương đối hàm súc. Còn nói cái gì?”

“Anh ta khen da tôi trắng.” Ninh Kiều nghiêm túc nói với Phó Thiến Nhiên, “Thiến Nhiên, có phải không ổn không?”

Đầu óc Phó Thiến Nhiên ong ong.

Cô ta ho nhẹ một tiếng: “Không còn sớm, trở về thôi.”

—————————

Sáng sớm hôm sau, Phó Thiến Nhiên không tới tìm Ninh Kiều cùng đi trường học.

Ninh Kiều đến nhà họ Phó một chuyến, chị Thư Lan nói, Phó Thiến Nhiên ra ngoài từ sáng sớm.

Ở trong trường học gặp phải, sắc mặt Phó Thiến Nhiên trở nên lãnh đạm.

“Tôi lên lớp trước.” Phó Thiến Nhiên nói.

Lúc ôm sách giáo khoa đi đến lớp 2-2, Phó Thiến Nhiên cau mày.

Trần Văn khen da Ninh Kiều trắng, khiến cho cô ta có chút khó chịu. Buổi sáng không biết nên như thế nào đối mặt với Ninh Kiều, liền đi trước. Trần Văn mang một cái trứng gà luộc, đứng chờ ở cửa khu người nhà, chờ đến Phó Thiến Nhiên, liền vui vẻ chào đón.

Thật ra Phó Thiến Nhiên không lo ăn uống, trứng gà không rẻ, nhưng đối với nhà cô ta mà nói, cũng không phải ngày lễ ngày tết mới ăn nổi.

Nhưng trứng gà là Trần Văn đưa, bản thân anh ta còn không nỡ ăn.

Phó Thiến Nhiên giống như lơ đãng mà nói chồng của Ninh Kiều đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhắc nhở Trần Văn.

Biết được Ninh Kiều đã kết hôn, giọng điệu của Trần Văn cũng không mất mát, chỉ cười nói, nhìn không ra khác thường.

Phó Thiến Nhiên tự an ủi bản thân.

Là Ninh Kiều hiểu lầm, Trần Văn chỉ khen cô mà thôi, cũng không có ý nghĩ khác.

Bây giờ, trong túi Phó Thiến Nhiên còn để trứng gà của Trần Văn đưa.

Trần Văn đối xử tốt với cô ta.

Liên tiếp mấy ngày, Phó Thiến Nhiên đi làm hay tan ca đều không tới kêu Ninh Kiều.

Chuyện của bản thân Ninh Kiều còn lo không xong, cũng lười để tâm chuyện người khác, cuối cùng tốn công vô ích.

Nhưng cái c.h.ế.t của Phó Thiến Nhiên, giống như là một cái gai trong lòng cô.

Không có gì càng đáng quý hơn sinh mệnh.

Đến lúc này, Ninh Kiều ngóng trông Giang Hành sớm trở về.

Em trai em gái không gánh vác được gia đình, cô cũng không trông cậy vào bọn họ ra chủ ý gì.

Cũng chỉ có Giang Hành.

Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy chỉ cần anh ở nhà, dù chuyện có lớn cỡ nào, anh cũng có thể giải quyết được.

Cô không cần nói cốt truyện gì cả, chỉ nói cảm thấy Trần Văn rất kỳ quái, lại cùng anh thương lượng đối sách.

Ninh Kiều lại xé một tờ lịch.

“Anh cả của các em nói nhiều nhất là nửa tháng sẽ về, nhanh nhất thì mười ngày là có thể về.” Ninh Kiều nói, “Hiện tại là ngày thứ mười, anh ấy còn chưa về sao?”

“Chị dâu nhỏ nhớ anh cả sao?” Giang Quả Quả tò mò hỏi.

Đôi tay Ninh Kiều nhéo má Giang Quả Quả: “Em nhớ không?”

Giang Quả Quả dùng sức lắc đầu, quay đầu hỏi anh hai cùng anh ba.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ như nghe được chuyện chê cười: “Sao có thể nhớ anh cả chứ?”

Ninh Kiều bật cười.

Đáng thương doanh trưởng Giang, đi ra ngoài làm nhiệm vụ mười ngày, chỉ có mình cô nhớ.

—————————

Hạ Vĩnh Ngôn đến công xã Hồng Lâm một chuyến, hỏi thăm người thanh niên trí thức tên Trần Văn này.

Các thôn dân không hiểu biết thanh niên trí thức, thanh niên trí thức cũ thì rõ ràng hơn một chút, nhưng bo bo giữ mình, chỉ lắc đầu nói bản thân không thân với Trần Văn.

Nhưng thật ra một thanh niên trí thức nữ tên Trang Á Á, rõ ràng chần chờ hồi lâu, lại chuyển ánh mắt quay lại nhìn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 144: Chương 144



Hạ Vĩnh Ngôn đoán Trang Á Á không tiện nhiều lời, trước khi đi anh ta lặng lẽ lưu lại một tờ giấy.

Hạ Vĩnh Ngôn ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, cũng không đi ra khỏi thôn mà đi theo hướng ra sau núi.

Đợi một hồi, quả nhiên Trang Á Á tới.

“Tại sao anh lại hỏi chuyện của thanh niên trí thức Trần?”

Hạ Vĩnh Ngôn cho rằng cái này không có gì không thể nói.

“Anh ta đang quen con gái của chính uỷ quân khu chúng tôi.”

Trang Á Á nghe xong liền cười: “Tôi biết ngay mà, anh ta chỉ thích mấy đồng chí nữ có người nhà là lãnh đạo.”

Lúc đầu Trang Á Á có hảo cảm với Trần Văn là vì một phút vui đùa lúc mới xuống thuyền.

Da anh ta trắng, diện mạo văn nhã, tươi cười khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, Trang Á Á rất dễ dỡ xuống phòng bị.

Nhưng rất nhanh, Trần Văn liền không phản ứng Trang Á Á.

“Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng biết nguyên nhân.” Trang Á Á nói, “Sau lại suy nghĩ cẩn thận, có thể là bởi vì, anh ta nghe nói cha tôi chỉ là một công nhân bình thường ở nhà ăn của xưởng chế biến thịt Thượng Hải.”

Hạ Vĩnh Ngôn cũng không bất ngờ.

Ngay sau đó đi tìm con gái chính uỷ Phó.

Hạ Vĩnh Ngôn còn chưa kết hôn, hơn nữa cấp bậc không đủ, ngày thường ở tại ký túc xá của bộ đội, cũng chỉ ngẫu nhiên đi tìm Giang Hành mới đến khu người nhà quân khu một chuyến.

Trước đó, Hạ Vĩnh Ngôn từng gặp Phó Thiến Nhiên, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau. Lúc này Hạ Vĩnh Ngôn sợ người trong khu người nhà đồn nhảm nhí, liền trực tiếp đi trường học tìm cô ta.

Phó Thiến Nhiên thấy Hạ Vĩnh Ngôn quen mắt, nhưng nghe xong, sắc mặt lạnh xuống dưới.

“Là cha tôi bảo anh tới đúng không?” Phó Thiến Nhiên hỏi.

Phó Thiến Nhiên cùng Trần Văn ở bên nhau hơn mười ngày, chung quy là không giấu được cha mẹ. Nhưng cô ta cũng không muốn giấu, quyết định dẫn Trần Văn đến gặp cha mẹ. Không nghĩ tới đối với chuyện này, cha cô ta cũng không khai sáng như trước nay, ông ta chỉ nói hai chữ —— không được.

Phó Thiến Nhiên tức giận, lớn tiếng nói: “Tôi từng nghe Trần Văn nói qua chuyện của thanh niên trí thức nữ kia, đúng là cô ta thích Trần Văn. Nhưng thế thì thế nào? Trai chưa cưới nữ chưa gả, thậm chí hai người bọn họ cũng chưa quen nhau, chỉ bằng lời bịa đặt của cô ta, tôi liền suy xét về mối quan hệ của mình với Trần Văn sao?”

Phó Thiến Nhiên không hé răng.

Hạ Vĩnh Ngôn nhún vai: “Tôi đã nói hết lời, cô không nghe cũng không liên quan đến tôi.”

Bên ngoài trường tiểu học quân khu, hai người đứng thẳng tắp, hồi lâu cũng chưa lên tiếng nữa.

“Thiến Nhiên!” Cách đó không xa, Trần Văn phất tay.

Hạ Vĩnh Ngôn theo tầm mắt của cô ta nhìn qua đi, thành khẩn mà nói: “Tôi hoài nghi đầu óc cô bị lừa đá.”

————————

Mọi người trong khu người nhà đều nghe nói, gần đây con gái chính uỷ Phó và Lạc Thư Lan có đối tượng.

Đối phương là một người thanh niên trí thức họ Trần.

Phó Thiến Nhiên dẫn thanh niên trí thức họ Trần về nhà ăn cơm xong, có người nói phỏng chừng hai người bọn họ sắp kết hôn, nhưng cũng có người nói, chính uỷ Phó không đồng ý.

Trong khu người nhà, chuyện mới mẻ hết chuyện này đến chuyện khác, rốt cuộc không có người chủ động nhắc tới Tô Thanh Thời và Đường Hồng Cẩm.

Ngẫu Nhiên Tô Thanh Thời dẫn cặp song sinh dạo quanh khu người nhà, còn có thím cảm thấy vui mừng, hai vợ chồng phó doanh trưởng Đường cũng không tệ như vậy, đau lòng hai đứa trẻ số khổ, nguyện ý nhận nuôi bọn họ.

Nên nói đã nói, nên làm cũng làm, Ninh Kiều không thẹn với lương tâm.

Chạng vạng, cô cùng Giang Quả Quả ở trong khu người nhà gặp phải Phó Thiến Nhiên cùng Trần Văn đi ra từ nhà họ Phó.

Hơn mười ngày nay, Phó Thiến Nhiên đều đi làm một mình.

Lúc này gặp phải, Ninh Kiều dắt Giang Quả Quả đi sang một bên.

Ai cũng không nói chuyện.

Trần Văn hỏi: “Em không sao chứ?”

Phó Thiến Nhiên lắc đầu: “Đi thôi.”

Đi đến cửa khu người nhà, Trần Văn nói: “Có phải em đang do dự không?”

“Cái gì?” Phó Thiến Nhiên ngẩn ra.

“Anh biết cha em không đồng ý, người lần trước tới cổng trường tìm em, là cấp dưới của ông ấy đúng không?” Trần Văn nói, “Nhưng khoảng thời gian này hai chúng ta ở chung, hẳn là em biết con người anh thế nào, anh sẽ không.”

Phó Thiến Nhiên cúi đầu nghe.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 145: Chương 145



Trong khoảng thời gian này, Phó Thiến Nhiên cũng không vui vẻ. Cha cô ta cực kỳ tức giận, mẹ cô ta lấy nước mắt rửa mặt, lời đồn đãi vớ vẩn trong khu người nhà chưa từng giảm bớt, ngay cả đồng chí trong bộ đội trước nay chưa từng gặp qua, đều nói đầu cô ta bị lừa đá.

Còn có Ninh Kiều, lúc trước quan hệ của hai người rất tốt, đơn giản là vì Trần Văn mà bây giờ có tình cờ gặp nhau trong khu người nhà, cũng thành người xa lạ.

Giọng của Trần Văn vẫn vang ở bên tai.

“Thật ra, đồng nghiệp của em, người tên Ninh Kiều, ngày đó ánh mắt của cô ấy nhìn anh rất kỳ quái, anh có thể cảm giác được cô ấy thích anh, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Thiến Nhiên, anh chưa nói, là bởi vì không muốn em đau lòng.”

Phó Thiến Nhiên hoảng hốt mà ngẩng đầu: “Ninh Kiều sẽ không.”

“Có thể là do trời sinh anh có khả năng khiến đồng chí nữ thích, nhưng anh ——” Trần Văn tạm dừng, “Hửm?”

“Ninh Kiều làm sao có thể thích anh? Cô ấy không phải là người như vậy.” Phó Thiến Nhiên nghiêm túc nói, “Về sau đừng nói những lời như vậy nữa. Anh biết chồng cô ấy, doanh trưởng Giang có thể dùng một quyền đánh ngã anh không?”

Trần Văn chưa bao giờ thấy Phó Thiến Nhiên như vậy.

Bén nhọn, lạnh nhạt, kèm theo thất vọng.

Trần Văn không dám tin mà nhìn Phó Thiến Nhiên, nắm tay cô ta: “Em làm sao vậy?”

Phó Thiến Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là có chút mệt mỏi.”

Trần Văn không ngờ đến Phó Thiến Nhiên thế mà tin tưởng Ninh Kiều như thế, bèn dời đề tài.

Phó Thiến Nhiên muốn nói lại thôi.

Hai bàn tay của Trần Văn cùng Phó Thiến Nhiên đan vào nhau, cùng nhau đi ra khu người nhà.

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng lảnh lót vang lên.

“Trần Văn, anh đúng là không làm tôi thất vọng!”

Trần Văn gần như không thể tin vào hai mắt của mình.

Sao Khương Tiểu Liên lại ở đây?

Trong khu người nhà, không ít người nghe thấy động tĩnh, đi ra ngoài.

Trần Văn tránh né tầm mắt của Khương Tiểu Liên, lập tức đẩy Phó Thiến Nhiên vào trong khu người nhà: “Em đi về trước đi, ngày mai anh sẽ giải thích với em.”

Khương Tiểu Liên hô: “Anh sợ cái gì! Nửa tháng trước còn nói yêu tôi, bây giờ đã đổi người rồi!”

Bên cạnh Khương Tiểu Liên còn đứng một cô gái trang điểm giản dị.

Khương Tiểu Liên túm tay cô gái kia: “Còn có Cát Vân, anh không quen sao? Con gái của thư ký đại đội, lâu lâu liền cho anh một quả trứng gà, nếu không phải cô ấy nói với tôi, tôi còn không tin. Trần Văn, anh thật thiển cận, một cái trứng gà mà thôi, cả ngày chạy tới nhà thư ký gánh nước giúp, đến mức này sao?”

Cát Vân dùng sức kéo Khương Tiểu Liên: “Thanh niên trí thức Khương, đừng như vậy, sẽ bị người khác chê cười.”

“Anh ta không chê mất mặt, cô còn ngại mất mặt làm gì!” Khương Tiểu Liên nói.

Trong khu người nhà càng ngày càng nhiều người.

Phó Thiến Nhiên đứng đơ tại chỗ, xem Khương Tiểu Liên xoa eo mắng Trần Văn không biết xấu hổ.

Không bao lâu, chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan cũng ra tới.

Hai vợ chồng già kéo Phó Thiến Nhiên về.

Trần Văn vội vàng đuổi theo.

Chính uỷ Phó trực tiếp nâng chân, hung hăng mà đá vào bụng anh ta.

Khương Tiểu Liên là người đanh đá, vốn bị Trần Văn dỗ dành đến mức thiếu chút nữa viết thư cho cha nghĩ cách giúp cô ta và Trần Văn trở về thành phố.

Nhưng không nghĩ tới, Trần Văn tìm được chỗ dựa càng lớn, càng thêm gần, thế là trực tiếp xử lý lạnh mối quan hệ của hai người.

Khương Tiểu Liên đâu chịu nổi ấm ức như thế, càng nghĩ càng không cam lòng.

Nơi này lại không phải quê nhà của Khương Tiểu Liên, không ai biết cô ta, Khương Tiểu Liên trực tiếp kêu: “Tôi muốn báo công an, tố cáo đồng chí này chơi lưu manh!”

Mọi người trong khu người nhà ngơ ngác mà nhìn một màn này.

“Sao vậy, đây là……”

“Thật là mất mặt xấu hổ.”

“Thiến Nhiên ồn ào muốn dẫn cậu ta trở về gặp cha mẹ, bây giờ tất cả mọi người biết bọn họ xử đối tượng, sau này con bé làm gì còn mặt mũi đi gặp ai chứ?”

“Nhưng mà, thanh niên trí thức nữ ở công xã cùng con gái thư ký sao biết mà tìm đến khu người nhà của chúng ta? Nơi này cách mấy thôn công xã Hồng Lâm không gần, muốn tới một chuyến còn phải leo núi đấy.”

“Lúc trước tôi đã cảm thấy thanh niên trí thức này không tốt, cụ thể không tốt chỗ nào thì lại không nói rõ được.”

“Chính uỷ Phó cùng Thư Lan quá nuông chiều Thiến Nhiên, chiều đến nỗi cô bé chưa từng chịu khổ, cùng thanh niên trí thức kia xử đối tượng, không cầu ăn không cầu uống, chỉ cần chân tình.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 146: Chương 146



“Còn chân tình cơ, cậu ta có mấy cái chân tình đủ chia cho ba đồng chí nữ?”

Trong tiếng nghị luận, Hạ Vĩnh Ngôn lôi kéo Giang Hành sang một bên, rời xa đám đông.

Giang Hành mới vừa về Tây Thành vào chiều nay.

Nhiệm vụ lần này, anh rời đảo hơn mười ngày, vất vả mới trở về, lại không trực tiếp về nhà.

Bởi vì lúc ngồi thuyền trở về, anh nghe người ta nói về chuyện của nhóm thanh niên trí thức mới đến trên đảo.

Con gái phó chủ nhiệm Khương của Hội Cách Uỷ Thượng Hải là thanh niên trí thức của công xã Hồng Lâm, bối cảnh rất cứng.

Giang Hành nhớ mang máng, trước khi Phó Thiến Nhiên chết, từng bắt gặp cảnh Trần Văn cùng thanh niên trí thức Khương ôm nhau.

Phó chủ nhiệm Hội Cách Uỷ……

Cứ như vậy, cũng có thể giải thích vì sao đời trước Trần Văn đột nhiên có được danh ngạch trở về thành phố.

Sau khi trở về, Giang Hành lập tức cùng Hạ Vĩnh Ngôn đến thôn Vũ Sơn hỏi thăm thanh niên trí thức họ Khương, cuối cùng toả định Khương Tiểu Liên.

Trần Văn nói với Khương Tiểu Liên rất nhiều lần, nước miếng của các thôn dân có thể dìm c.h.ế.t người, vì tốt cho cô ta nên bọn họ phải thật cẩn thận, không để người ta phát hiện chuyện của hai người. Khương Tiểu Liên tin Trần Văn thật sự muốn tốt cho mình, ai biết, Trần Văn còn có đường lui khác.

Giang Hành không biết đời trước khi Trần Văn kết hôn đã thuyết phục Khương Tiểu Liên thế nào mà cô ta không làm lớn chuyện.

Nhưng anh có cách riêng của mình.

Đồng thời, Giang Hành nhớ rõ đời trước, con gái của một thư ký ở thôn Vũ Sơn cũng có lui tới với Trần Văn.

Đời trước sau khi Trần Văn trở về thành phố, thư ký Cát vội vã gả con gái cho một lão già goá vợ. Lão già goá vợ uống say sẽ đánh Cát Vân, người khác tới khuyên, lão ta say khướt mà nói trước khi Cát Vân gả tới đây đã mang thai con của kẻ khác, đánh thôi là đã nhẹ.

Rất nhiều đồn đãi mà Giang Hành nghe được nhờ giúp chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan dọn dẹp quần áo trong khu người nhà, nghe Đổng Tinh Mai ở nhà bên cạnh nói.

Đổng Tinh Mai thở dài bảo anh đừng dọn nữa, nói hai vợ chồng già là sợ nhìn vật nhớ người, cố ý không mang theo. Đổng Tinh Mai còn cảm thán, chưa thấy qua người nào lòng dạ hiểm độc như thanh niên trí thức Trần, mục tiêu của Trần Văn rất rõ ràng, lợi dụng sự đơn thuần của các cô gái có gia cảnh tốt, ăn sạch sẽ còn muốn chiếm lợi ích lớn hơn, đáng thương các đồng chí nữ, không biết nhìn người.

Khương Tiểu Liên không phải người trong thôn, không sợ bọn họ đồn đãi vớ vẩn, nhưng Cát Vân sợ.

Giang Hành không định tìm con gái thư ký nhưng nào ngờ, lúc ở sau núi, sau khi Khương Tiểu Liên phẫn nộ mà nói ra tất cả, Cát Vân cũng ch** n**c mắt mà bước ra.

Khương Tiểu Liên thế mới biết, chỉ tại thôn Vũ Sơn nho nhỏ, Trần Văn cũng đã tìm được hai mục tiêu.

Hơn nữa hai người còn hoàn toàn không biết sự tồn tại của đối phương.

Giờ phút này, Khương Tiểu Liên vẫn kêu la muốn báo công an.

Sau khi kéo Gianh Hành đi xa, Hạ Vĩnh Ngôn mới hỏi: “Sao cậu tính toán như thần thế?”

Giang Hành cũng muốn nói thật, nhưng vấn đề là, đời trước gì đó, sao có thể nói ra.

Anh chỉ có thể lộ ra vẻ mặt thần bí, trầm giọng nói: “Tôi đoán.”

Hạ Vĩnh Ngôn:?

Nếu không tại sao người ta tuổi còn trẻ mà đã làm doanh trưởng đâu, suy đoán chuẩn xác biết bao.

Đôi tay Hạ Vĩnh Ngôn chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cảm thán mà lắc đầu: “Trước mặt nhiều người như vậy, con gái chính uỷ đứng đơ ở đó, cuối cùng bị chính uỷ Phó kéo đi, quá đáng thương.”

“Tuy nói bây giờ chủ trưởng yêu đương tự do, nhưng rất nhiều người có con gái xử đối tượng, sẽ không nói ra ngoài, chờ xác định hỉ sự rồi mới thông báo. Bây giờ Phó Thiến Nhiên đã đến bước kết hôn, đột nhiên lại thất bại, mặt mũi mất hết,…”

“Cậu nói, chúng ta làm như vậy có phải hơi ác độc không?” Hạ Vĩnh Ngôn ngẩng đầu, hỏi Giang Hành.

Bọn họ chậm rãi đi đến sân thể dục của bộ đội.

Tiếng bước chân rất nặng, ai cũng không nói chuyện.

Đang lúc Hạ Vĩnh Ngôn cho rằng Giang Hành sẽ không lại tiếp tục đề tài này, đột nhiên nghe thấy anh nhàn nhạt mở miệng.

“Gả sai người ác hơn, hay là bị mọi người trong khu người nhà chê cười vài câu ác hơn?”

“Bây giờ không khóc, chờ kết hôn xong mới khóc?”

“Vậy không còn kịp rồi.” Hạ Vĩnh Ngôn tán đồng nói.

Thật ra gả sai người, sau khi kết hôn lại khóc, sau đó, chỉ còn một con đường là ly hôn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 147: Chương 147



Nhưng đối với Phó Thiến Nhiên mà nói, đúng là không còn kịp rồi.

Đời trước, Phó Thiến Nhiên dầu muối không ăn, quyết tâm phải gả cho Trần Văn, quyết tâm đến tám con ngựa cũng kéo không được.

Nhẹ nhàng khuyên bảo là vô dụng, cần phải dùng phương pháp mạnh để khiến Phó Thiến Nhiên thấy rõ, Trần Văn là người không đáng tin.

Đồng thời cũng có thể khiến chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan càng thêm kiên định ngăn cản Phó Thiến Nhiên.

Còn thể diện, cảm xúc của Phó Thiến Nhiên, Giang Hành không rảnh suy xét.

Nếu không phải vì bận tâm đến tính mạng của Phó Thiến Nhiên, anh thậm chí còn lười để ý đến, đến lúc đ.â.m cho vỡ đầu chảy m.á.u cũng biết quay đầu thôi.

“Tôi phải về nhà.” Giang Hành nói.

“Đừng —— chúng ta tâm sự tiếp đi, cậu về nhà có một đống người, tôi trở về cũng chỉ có tiếng ngáy trong ký túc xá.” Hạ Vĩnh Ngôn nói, “Cậu nói sao ông trời lại bất công như thế? Giống Trần Văn lấm la lấm lét như vậy, có thể dựa miệng lưỡi trơn tru dụ dỗ đến ba đồng chí nữ. Còn tôi anh vĩ bất phàm như vậy mà ai cũng chướng mắt.”

Hạ Vĩnh Ngôn “nghĩ mình lại xót cho thân”, Giang Hành đã sớm quen.

Anh nhìn thoáng qua thời gian: “Tôi thật sự phải về nhà, vợ tôi đang đợi.”

Nhìn bóng dáng quyết đoán rời đi của Giang Hành, Hạ Vĩnh Ngôn lại lần nữa u oán mà thở dài.

Thật sầu.

Nhưng có lẽ đêm nay, Phó Thiến Nhiên nhà chính uỷ Phó càng sầu hơn.

Hạ Vĩnh Ngôn lắc đầu.

Đầu óc bị lừa đá, Hạ Vĩnh Ngôn không đồng tình, ngược lại, tự trách bản thân lần trước không mắng nặng hơn một chút.

Chưa hết giận.

————————

Khi Giang Hành về đến khu người nhà quân khu, Trần Văn đã bị công an mang về đồn.

Bảo vệ nói, Khương Tiểu Liên không chịu bỏ qua, một hai phải mời công an, mà Cát Vân da mặt mỏng, đã lén lút chuồn trở về thôn.

Một đường vào trong, trong khu người nhà cũng không náo nhiệt như ngày thường.

Xảy ra chuyện chính là nhà chính uỷ Phó, mọi người khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng sau khi bình tĩnh ngồi lại, cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Mọi người đều trốn về nhà, quân nhân cùng người nhà đóng cửa lại nghị luận, trước mắt phảng phất còn quanh quẩn cảnh tượng Khương Tiểu Liên tức giận mắng Trần Văn.

Ninh Kiều cùng ba đứa nhỏ cũng nghe nói việc này.

Trong cốt truyện chỉ nhắc đến Phó Thiến Niên c.h.ế.t đuối, cũng không giải thích chuyện này có liên quan đến chồng cô ta hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, Phó Thiến Nhiên có thể thấy rõ con người thật của Trần Văn cũng tốt.

Thuận tiện, Ninh Kiều giáo dục các em trai em gái.

Cô nói với em hai cùng em ba không thể chân trong chân ngoài, nói với bé út tương lai xử đối tượng phải nhớ đánh bóng đôi mắt.

“Lấy anh cả làm tấm gương!” Giang Kỳ nói.

“Anh cả sẽ không chân trong chân ngoài sao?” Ninh Kiều cười trêu ghẹo.

“Đương nhiên, anh cả cũng chỉ có chị dâu nhỏ!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Giang Hành mở cửa vừa lúc nghe thấy các em đang khen mình.

Giang Nguyên, Giang Kỳ, Giang Quả Quả quay đầu lại nhìn lại.

Anh cả đã trở lại!

Ninh Kiều đứng lên.

Ánh đèn mờ mờ trong phòng chiếu xuống người cô.

Nhìn thấy anh, Ninh Kiều rất kinh ngạc, nhưng giống như, còn có chút vui mừng.

Giang Quả Quả xông lên phía trước, giống bạch tuộc giang hai tay ôm anh cả: “Anh cả đã về rồi!”

Ninh Kiều nhịn không được bật cười.

Đứa nhỏ này dùng phương thức nhiệt tình chân thành nhất, hoan nghênh anh cả.

Người được hoan nghênh cũng cười.

Anh xoa đầu Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả một lần nữa nhảy xuống mặt đất.

Giang Kỳ yên lặng mà nghĩ ——

Tại sao Quả Quả lại hiểu chuyện như vậy chứ? Còn tinh hơn cả khỉ nữa!

Giang Kỳ nghĩ vậy, cũng giang hay tay, dỗ dành anh cả.

Đây không phải lần đầu tiên Giang Hành đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng phía trước chưa thử qua đi vào trong phòng, em trai em gái thay phiên nhau muốn ôm anh.

Nhưng có lẽ bởi vì giúp chính uỷ Phó giải quyết khó khăn không nhỏ của đời trước, lại có lẽ là sau hồi lâu không thấy Ninh Kiều, tâm trạng của anh rất tốt. Đối với sự chào đón của Giang Kỳ, Giang Hành không có đẩy ra, nhẹ nhàng mà vỗ lưng, thuận tiện xoa đầu em trai.

Giang Kỳ cười tủm tỉm mà tránh ra.

Giang Nguyên cũng theo kịp.

Giang Hành:……

Đủ rồi.

“Anh cả, cũng ôm chị dâu nhỏ một cái đi! Anh đi ra ngoài suốt mười lăm ngày rồi!” Giang Nguyên nói.

“Đứa bé” mười ba tuổi, tóm lại cũng hiểu chuyện hơn mười hai tuổi với chín tuổi.

“Là mười sáu ngày!” Ninh Kiều quay đầu lại xem lịch trên tường.

Nhưng Ninh Kiều còn chưa nói xong, đột nhiên trước mặt có bóng ma phủ xuống.

Trước khi cô kịp phản ứng đã bị anh nhẹ nhàng mà quý trọng ôm vào trong lòng ngực.

Tay Ninh Kiều đơ giữa không trung.

Đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cô có thể nghe thấy.

“Anh cả, bây giờ đến phiên em.” Giang Nguyên ở bên cạnh thúc giục.

Giang Hành:……

Mười ba tuổi cũng chỉ hiểu chuyện ba giây thôi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 148: Chương 148



Khi Ninh Kiều được ôm vào lòng, đầu óc cô lập tức trở nên chậm chạp, tất cả âm thanh xung quanh đều trở thành tiếng "ong ong", cảm giác duy nhất là cái ôm ấm áp.

Cô tạm thời quên mất sự lạnh lùng của Giang Hành trong nguyên tác, cũng quên mất cảm giác rung động khi ngọn lửa trong lòng bị dập tắt.

Tay cô nhẹ nhàng nâng lên rồi lại rơi xuống, chưa kịp đẩy ra đã bị giọng nói của Giang Hành làm gián đoạn.

Chỉ trong vài giây, Ninh Kiểu tỉnh táo trở lại, rời khỏi vòng tay của Giang Hành, tim cô vẫn chưa trở lại nhịp đập bình thường, quay đầu nhìn Giang Quả Quả và Giang Kỳ.

Cô bé không ngạc nhiên, bận rộn với việc của mình, biểu cảm của Giang Kỳ cũng không thay đổi, quay đầu đi xem hành lý của Giang Hành. Mỗi lần anh cả đi làm nhiệm vụ trở về, anh thường mang về một số thứ ăn ngon cho họ, và mấy đứa trẻ thường nhanh chóng chia sẻ xong.

"Anh cả?" Giang Nguyên giơ cánh tay mỏi nhừ của mình, anh cả lại không ôm cậu ấy.

Vẻ mặt của cậu ấy vừa tò mò vừa mong đợi, nhưng cánh tay giơ lên đã bị Giang Hành phớt lờ.

Giang Nguyên gãi đầu, đôi mắt của hai anh em trừng nhau.

Mặc dù không biết đã xảy ra điều gì, nhưng cậu ấy chắc chắn đã vô tình đắc tội anh cả!

Giang Nguyên buồn bã, nghiêm túc suy nghĩ xem trong khoảng thời gian này cậu ấy đã làm điều gì thiếu suy nghĩ?

Chắc chắn có ai đó đã ngăn anh cả lại trước khi anh cả bước vào cửa và tố cáo cậu ấy với anh cả.

Nếu không phải là chủ nhiệm Bạch, thì chắc chắn là anh Vĩnh Ngôn!

Doanh trưởng Giang liếc nhìn em hai nhà mình.

Khi anh mới 13 tuổi, hai em trai vẫn còn mặc quần có khe hở ở giữa, anh đã huấn luyện họ theo phong cách quân sự, dạy họ nghe lời một cách tuyệt đối. Lúc đó cha anh vẫn còn sống, chiến hữu của cha khen ngợi anh, tuổi còn nhỏ đã đủ sự điềm tĩnh, sau này lớn lên chắc chắn sẽ thành công.

Vậy một đứa trẻ 13 tuổi có thể coi là trẻ con không? Đã là tuổi phải biết điều rồi mà lại không có tí khôn khéo nào, chỉ biết gây rối.

Ninh Kiều đã bình tĩnh trở lại.

Chỉ là một cái ôm gặp lại nhau mà thôi, mỗi người đều có, không có gì đặc biệt.

Cô xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình, hòa vào không khí náo nhiệt, tiến lên phía trước và cùng các em trai và em gái nhìn xem Giang Hành mang về những gì.

"Chắc chắn là bánh hạch đào!"

"Làm sao có thể là bánh hạch đào? Đi quãng đường xa như vậy, nếu mua về thì bánh hạch đào đã vụn vỡ từ lâu rồi!"

"Có phải là kẹo sữa bạch thỏ không?"

"Đồng chí nhỏ Giang Quả Quả, Cung Tiêu Xã ở trên đảo cũng có bán kẹo sữa, em nghĩ anh cả mình ngốc à, chạy thật xa mang về."

Ninh Kiều tham gia vào cuộc trò chuyện của các em, cùng họ đoán mò.

Giang Hành: ......

Tại sao không mở ra xem?

Anh tiến lên, lấy ra một cái hộp từ hành lý.

Ba đứa trẻ nhìn chằm chằm chờ đợi, cho đến khi Giang Hành mở hộp ra, tất cả lập tức hiện ra vẻ mặt lạnh nhạt.

"Mỗi người năm cây." Giang Hành nhìn họ với ánh mắt khích lệ, "Học tập cho tốt.”

Khoé miệng của các em trai và em gái giật giật.

Anh cả thật là hào phóng.

Các em không hề muốn nhận "quà" mà Giang Hành đưa, ai nấy đều tản ra, vừa đi vừa không cam lòng cằn nhằn.

"Chẳng phải trên đảo có thể mua được bút chì sao?"

"Ai muốn bút chì chứ!"

"Hơn nữa, là năm cây! Năm cây bút chì, có thể dùng đến khi em 20 tuổi."

Giang Quả Quả nói với anh ba của mình: "Anh ba, đó là anh. Em học rất chăm chỉ, năm cây bút chì chỉ trong nháy mắt đã viết hết."

"Nếu em thích thì anh tặng cho em." Giang Kỳ nói một cách nhiệt tình.

"Không cần!" Giang Quả Quả la lên và chạy vụt vào phòng của mình, vừa muốn đóng sầm cửa lại thì bỗng nhiên nhớ ra những gì chị dâu nhỏ đã từng dạy, hai tay bé nhỏ kéo cửa và nhẹ nhàng đóng lại.

Phòng khách trở nên yên tĩnh.

Ninh Kiều "phụt" cười.

Năm cây bút chì có thể dùng đến 20 tuổi, Giang Kỳ quả là quyết tâm không muốn học hành.

"Bọn họ không thích à?" Giang Hành thấp giọng hỏi, tiếp tục lục trong hành lý của mình.

"Dĩ nhiên là không rồi." Ninh Kiều nói.

"Ai lại thích nhận quà là bút chứ."

"Đây là quà của em."

Doanh trưởng Giang và Ninh Kiều gần như là cùng một lúc nói.

Ninh Kiều cúi đầu nhìn về phía bàn tay thon dài của anh.

Anh đang cầm trên tay một cái hộp còn tinh xảo hơn, trên đó buộc một dải ruy băng xinh đẹp, rất hiếm thấy, giống như hộp quà.

Cả hai người đều ngẩn ngơ.

Ninh Kiều mím môi, những lời nói ra có thể thu lại được không?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 149: Chương 149



Giang Hành do dự một chút: "Đây là quà anh mua ở một cửa hàng chuyên bán bút máy ở Thượng Hải, anh nghĩ rằng em sẽ thích."

Ninh Kiều nhận lấy cái hộp từ tay anh.

Dải ruy băng được buộc rất tỉ mỉ, cô không nỡ dùng sức, nhẹ nhàng kéo một cái, nó tự nhiên tuột ra.

Mở hộp ra, bên trong nằm một cây bút máy mới toanh màu đỏ tươi, ngòi bút hình ngôi sao năm cánh rất đẹp.

Giang Hành không biết nên tặng quà gì cho con gái.

Những chiến hữu cùng anh đi làm nhiệm vụ cũng không có bạn gái, còn đưa ra ý kiến xấu, bảo anh tặng cho vợ một cái cốc tráng men.

Giang Hành tự cho rằng cây bút máy này do anh chọn lựa, tốt hơn nhiều so với cốc tráng men.

Nhưng có vẻ không chạm được vào trái tim của cô.

"Không sao." Để tránh sự ngượng ngùng, Giang Hành nhẹ nhàng nói, "Nếu em không thích, lần sau——"

"Em rất thích." Ninh Kiều cắt ngang lời anh.

Dưới ánh đèn vàng, bàn tay thanh mảnh của cô ôm cây bút máy và cái hộp dùng để đựng.

Cúi đầu nhìn cây bút, khóe miệng cô cong lên, ánh mắt sáng và trong trẻo.

"Em thích?" Giang Hành giật mình một chút.

Ninh Kiều kiên nhẫn gật đầu, lại thấy buồn cười, sao lại không tin?

Cô không nói thêm gì nữa, quay đầu vào phòng sách.

Trong phòng sách có giấy và mực, Ninh Kiều mở cây bút máy và hút mực xanh đậm vào. Cô viết lên tờ giấy.

Cô viết xuống tên của chính mình, cây bút máy mới tinh viết ra mực trơn tru, ngay cả chữ viết cũng trở nên mềm mại hơn.

Sau khi viết xong, cô kêu Giang Hành đến xem: "Thế nào?"

Ninh Kiều cười cong mắt, giọng điệu cao lên, mang theo chút trẻ con.

Giang Hành không nhịn được cười, nhận lấy cây bút từ tay cô và hơi nghiêng người viết thêm tên của anh bên cạnh tên của cô.

Hai cái tên đặt cạnh nhau, một cái dịu dàng tinh tế, cái kia mạnh mẽ và quyết đoán.

Ninh Kiều vẫn đang nghiên cứu việc phun mực của cây bút máy mới, rất vui vẻ.

Bên cạnh, Giang Hành nhìn tờ giấy rất nghiêm túc.

"Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Rất hợp." Giang Hành nói nhỏ, "Ngay cả tên cũng rất hợp."

Ninh Kiều ngạc nhiên nhìn anh.

Bộ não của doanh trưởng Giang, bỗng nhiên giống như... chị Tú Lan trong khu người nhà!

Giang Hành: ...

Không hiểu chuyện tình cảm!

————————————

Sau khi chính uỷ Phó đưa con gái về nhà, ông ta đã không nói một lời nào.

Ông ta cảm thấy mất mặt.

Mấy ngày nay, nhà họ Phó cãi nhau không ngừng nghỉ.

Con gái muốn qua lại với một thanh niên trí thức họ Trần, ông ta đã khuyên can và cả mắng nhiếc, nhưng cô ta vẫn cứng đầu làm theo ý mình. Làm cha, chẳng lẽ ông ta trực tiếp cầm gậy đánh con mình?

Khi tức giận nhất, chính uỷ Phó tự trách mình trước đây đã quá nuông chiều con cái, chiều chuộng đến mức con gái không biết khổ đau của cuộc đời, chạy theo một thanh niên trí thứ không có bản lĩnh, còn tưởng rằng đó là tình yêu thật sự.

Việc gánh phân gánh nước này, bây giờ cô ta bị cái gọi là tình yêu làm cho mê muội, còn tưởng rằng đó là gánh nặng ngọt ngào, nhưng khi thực sự kết hôn và sống những ngày khổ cực như thế, sẽ không còn ngọt ngào nữa, chỉ còn lại gánh nặng.

Chính uỷ Phó thừa nhận rằng ban đầu ông ta cho rằng thnah niên trí thức họ Trần không thể cho con gái mình cuộc sống tốt đẹp, nên đã phản đối quyết liệt. Sau khi gặp anh ta, miệng lưỡi của Trần Văn rất lanh lợi và biết làm người khác vui, ông ta càng không chấp nhận điều này. Đến hôm nay, Trần Văn đã lộ ra bản chất thật sự của mình, tất cả mọi người trong khu người nhà đều đã chứng kiến anh ta có đối tượng ở khu người nhà quân khu và còn có quan hệ không rõ ràng với các cô gái khác trong thôn. Đến mức này rồi, sau khi Phó Thiến Nhiên trở về, cô ta vẫn dám cãi lại cha mẹ và không biết xấu hổ đóng sầm cửa phòng để khóc.

Khóc cho người như vậy, có đáng không?

"Thật sự nên để nó va phải chút bụi tro, thực sự va đập cho bể đầu chảy máu, xem nó có còn cứng đầu hay không!" Chính uỷ Phó giận dữ vỗ bàn.

Lạc Thư Lan bất đắc dĩ nói: "Ông chỉ đang nói lời giận dữ thôi, Thiến Nhiên thực sự bị tổn thương, chẳng lẽ ông không đau lòng? Tối qua ông vẫn nói với tôi là muốn gửi điện báo cho họ hàng xa hỏi Thiến Nhiên có thể ở tạm đó một thời gian không."

Lạc Thư Lan rót cho chồng mình một tách trà, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Con gái đang buồn, buồn thì không được khóc sao? Để con bé phát tiết vài ngày, chuyện này sẽ qua."

"Chuyện này làm sao qua được? Có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn trong khu người nhà, sau này chỉ cần con bé ra khỏi nhà, sẽ có người chỉ trỏ!"
 
Back
Top Bottom