Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 130: Chương 130



Nên dù có thất bại, nhưng Ninh Kiều muốn cái gì thì có cái gì, có thất bại cũng coi như là bài học kinh nghiệm, đương nhiên thật sự tâm thái bình thản.

Mặt Tô Thanh Thời không có biểu cảm mà thu hồi tầm mắt, đột nhiên cô Chu lại mở miệng.

“Hai người các cô, còn chưa đọc thông báo đã bắt đầu vui mừng rồi.” Cô Chu cười nhắc nhở, “Nhìn lại xem trên đây viết cái gì.”

Sắc mặt Phó Thiến Nhiên khó hiểu, lúc này mới nghiêm túc xem thông báo.

“Ninh Kiều, cô cũng được tuyển!” Phó Thiến Nhiên đột nhiên cất cao giọng lên.

Mấy thím trong khu người nhà lập tức tiến lên.

Này thật đúng là chuyện hiếm lạ!

Ninh Kiều sững sờ, chỉ chỉ chóp mũi của mình: “Tôi?”

Phó Thiến Nhiên đưa tờ giấy cho Ninh Kiều xem: “Cô xem.”

Cô Chu cười giải thích: “Đồng chí Phó Thiến Nhiên và đồng chí Ninh Kiều, là khó phân cao thấp ưu tú như nhau, hiệu trưởng của chúng tôi suy xét mấy ngày, cuối cùng quyết định, mời hai đồng chí cùng nhập chức. Một người đảm nhiệm chức vụ giáo viên ngữ văn dạy lớp 2-2, một đồng chí khác, trước đến bộ phận nhân sự làm công tác hậu cần.”

“Cho nên ai là giáo viên?” Chị Tú Lan hỏi.

“Hiệu trưởng của chúng tôi còn chưa quyết định đâu.” Cô Chu chậm rãi nói, “Nói là để hai đồng chí này dạy thử mấy tiết, đến lúc đó lại quyết định.”

Một đơn vị chỉ có một vị trí, mọi người tranh nhau vỡ đầu chảy m.á.u đều muốn đi vào, đây là chuyện thường.

Nhưng lãnh đạo đơn vị phá lệ gia tăng danh ngạch, đơn giản là đồng chí cạnh tranh đều thực ưu tú, này quá mới mẻ.

Mấy thím trong khu người nhà cười khen hai cô gái nhỏ thật ghê gớm, làm lơ Tô Thanh Thời một mình ngồi ở một bên.

Mặc kệ bây giờ Tô Thanh Thời làm cái gì, đều sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Bởi vậy Tô Thanh Thời chỉ có thể làm bộ không chút để ý.

Lưu Lệ Vi thật vất vả tìm được cơ hội, trị vợ phó doanh trưởng Đường.

Lưu Lệ Vi mỉa mai nói: “Đồng chí Tô, không phải cô nói với mẹ chồng mình vị trí này đã được định sẵn từ trước là cho con gái của chính uỷ Phó sao? Sao bây giờ Ninh Kiều cũng có phần?”

Giang Quả Quả tan học trở về đúng lúc nghe thấy lời này, bước nhẹ nhàng chạy tới xem náo nhiệt.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ đã sớm thấy em gái, vốn dĩ đi theo phía sau định doạ cô bé nhảy dựng, không nghĩ tới đột nhiên Giang Quả Quả cất bước chạy nhanh, làm cho động tác rón rén của họ trở nên cứng đờ.

Thật xấu hổ.

“Anh hai, chúng ta cũng đi xem đi.” Giang Kỳ nói.

Cô Chu nghe vậy, nhíu mày: “Cái gì mà con gái chính uỷ Phó? Hiệu trưởng Viên căn bản là không biết ai là con gái của ai! Trường học chúng tôi công bằng công chính, đồng chí Tô không cần nói bậy.”

Từng đạo ánh mắt đều dừng trên mặt Tô Thanh Thời.

Tô Thanh Thời nhàn nhạt mà liếc cô Chu một cái: “Không có mờ ám thì tốt.”

Trong khu người nhà này, tất cả mọi người đều biết rõ tính tình của Tô Thanh Thời.

Nhưng Cô Chu không rõ.

Cô Chu theo bản năng cho rằng Tô Thanh Thời đang nhằm vào mình, nhằm vào trường học.

Muốn nói thì phải nói cho đàng hoàng, mỗi câu đều có ẩn ý, châm chọc ai chứ?

Cô Chu bình tĩnh nói: “Đương nhiên là không có mờ ám. Trường học chúng tôi chuẩn bị rất nhiều cho lần phỏng vấn này, mỗi một phân đoạn đều chấm điểm, hiệu trưởng Viên nhìn vài lần bài kiểm tra cuối cùng. Nhưng mà cũng phải cảm ơn đồng chí Tô Thanh Thời, vốn dĩ lãnh đạo chúng tôi chỉ định tuyển một giáo viên, nhưng bởi vì Tô Thanh Thời nhắc nhở hiệu trưởng Viên, đồng chí Ninh Kiều tự mình dạy kèm cho em chồng ở nhà, khó có thể đảm nhiệm vị trí giáo viên, cho nên hiệu trưởng Viên mới tăng thêm một danh ngạch, đến lúc đó để cho hai giáo viên cạnh tranh.”

Phó Thiến Nhiên bật cười: “Nói nửa ngày, thì ra là đồng chí Tô giúp tôi giành được cơ hội.”

Ninh Kiều cũng là tới bây giờ mới phản ứng lại, lôi kéo góc áo của Phó Thiến Nhiên: “Về sau hai chúng ta là đồng nghiệp nha.”

“Đúng! Đồng nghiệp!” Phó Thiến Nhiên nói, “Ninh Kiều, cô cũng nên cảm ơn đồng chí Tô.”

Ninh Kiều ngược lại nhìn về phía Tô Thanh Thời: “Cô thanh cao biết bao nhiêu, hiếm thấy còn biết đ.â.m sau lưng người khác.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 131: Chương 131



Vẫn là thắc mắc đó, người như vậy, vì sao có thể trở thành nữ chính chứ?

Giang Quả Quả tức giận đến mức muốn xông lên đánh người.

Bị hai người anh trai ngăn cản: “Chị dâu nhỏ nói, không thể đánh người, chúng ta nhìn xem đã.”

Mọi người líu lưỡi.

Lần trước lốp xe đạp bị đ.â.m xì hơi, coi như đúng như phó doanh trưởng Đường nói, chỉ là hiểu lầm, là ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ, ngay cả cô Chu đều mở miệng, Tô Thanh Thời nơi nào còn có thể biện giải?

Nếu không phải hiệu trưởng Viên tán thưởng Ninh Kiều, công việc tốt như vậy không phải trực tiếp ngâm nước nóng sao?

Tô Thanh Thời cũng không nghĩ tới, cô Chu thế mà trực tiếp chọc thủng.

Tô Thanh Thời cười lạnh, ý đồ lý luận với đối phương.

Nhưng mà, cô Chu trực tiếp lấy từ trong túi ra một tờ giấy khác: “Có hồ dán hay không?”

“Nhà tôi có.” Lưu Lệ Vi chỉ chỉ bên cạnh, “Nơi đó chính là nhà tôi, để tôi đi lấy.”

Chờ đến khi Lưu Lệ Vi lấy hồ dán đến, cô Chu nhận lấy, đổ một lớp lên tờ giấy màu đỏ.

“Bang” một tiếng, nặng nề mà dán ở trên bảng thông báo.

“Vốn dĩ không định dán.” Cô Chu nói, “Nhưng sợ cô cho rằng chính mình không được nhận, là do trường học chúng tôi không đủ công bằng công chính, cho nên vẫn là công khai thành tích phỏng vấn đi.”

Trong khu người nhà, tất cả mọi người vây lại xem.

Giấy hồng chữ màu đen, thông tin về mỗi một người tham gia phỏng vấn đều được viết rõ ràng.

Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên cùng đứng hàng thứ nhất, từ vòng phỏng vấn thứ nhất đến vòng bình xét văn chương cuối cùng, trước sau đều cầm cờ đi trước.

Phía sau, là điểm của các đồng chí khác, cùng với nguyên nhân không được nhận, nguyên nhân hoa hoè loè loẹt, mọi người không có hứng thú xem, dùng sức tìm tên Tô Thanh Thời.

Mọi người di chuyển tầm mắt xuống dưới, cuối cùng cũng thấy tên cô ta.

Xếp hạng tương đối gần cuối, điểm của mỗi vòng đều không cao, nguyên nhân không được nhận, trong đó có hai chữ “văn bằng”.

Cô Chu nói với Tô Thanh Thời: “Xin lỗi, lúc ấy tôi cùng cô Lý bên nhân sự sàng chọn điều kiện bằng cấp, không cẩn thận để sót cô, không loại cô ra, cho nên làm phí thời gian của cô.”

Mấy người trong khu người nhà càng thêm khó hiểu.

“Là có ý gì?”

“Bằng cấp của vợ phó doanh trưởng Đường không đủ?”

Cô Chu dùng giọng điệu lãnh đạm nói: “Chúng tôi có yêu cầu nghiêm ngặt đối với bằng cấp, cô chưa tốt nghiệp trung học, chính là bằng tiểu học. Để học sinh tiểu học dạy học sinh tiểu học, thật là không phù hợp.”

Mấy người nhà của quân nhân trong khu người nhà: ???

Ngày thường Tô Thanh Thời trưng ra bộ dạng người làm công tác văn hoá, hoá ra cô ta cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học?

Tô Thanh Thời sao lại không biết xấu hổ đi nói Phó Thiến Nhiên dựa vào quan hệ? Bằng phổ thông của người ta chính là thật sự!

Bằng cấp cũng không đại biểu tất cả, trong khu người nhà có rất nhiều người không có văn hoá, mọi người thấy nhiều không trách, cũng không kỳ thị.

Nhưng giả bộ dáng vẻ của người đọc sách, tự cho là mình siêu phàm, thì thật sự hết chỗ nói.

Sắc mặt của Tô Thanh Thời trở nên trắng bệch.

Ngoài khu người nhà, phó doanh trưởng Đường từ quê quán quay về, tay trái nắm cháu ngoại, tay phải nắm cháu ngoại gái, tò mò nhìn xung quanh.

Xảy ra chuyện gì vậy? Náo nhiệt như thế.

Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Giang Quả Quả chen vào, tìm được cơ hội lên tiếng.

“Sao chị dâu nhỏ lại không dạy được tôi chứ?” Cô bé xoa eo, “Chị dâu nhỏ của tôi còn có thể dạy được cả chị nữa là!”

Giang Nguyên kéo góc áo của Giang Quả Quả, nhẹ giọng nói thầm: “Chị dâu nhỏ nói, phải có lễ phép, em quên sao?”

Giang Quả Quả gãi gãi đầu, nói cực kỳ lớn tiếng: “Xin lỗi nha!”

Dứt lời, Giang Quả Quả lại kêu: “Có dạy chị cũng không cần đến chị dâu nhỏ, anh hai tôi cũng có thể!”

“Anh ba em cũng có thể!” Giang Kỳ vỗ vỗ n.g.ự.c mình, tự hào nói.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 132: Chương 132



Đây là lần đầu tiên, Tô Thanh Thời cảm nhận được cảm giác mọi đầu mâu nhắm đều nhắm về phía mình.

Không thèm để ý ánh mắt của người khác là một chuyện, nhưng bị hiểu lầm lại là một chuyện khác. Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đã đủ may mắn, vốn dĩ chỉ cần tuyển một người, cuối cùng hiệu trưởng Viên vì hai người mà phá lệ, đều đã phong cảnh đến thế này rồi, lại vẫn hùng hổ doạ người với cô ta.

“Mặt ngoài một bộ, sau lưng lại là một bộ, khu người nhà của chúng ta như thế nào lại có một nhân vật như vậy?” Lưu Lệ Vi tỏ vẻ khinh thường mà lắc đầu.

Lưu Lệ Vi người này, ngày thường khiến người ta không ưa nổi, nhưng dù sao người ta cũng từng làm giáo viên, có đôi khi đầu óc xoay chuyển vẫn là mau hơn người khác một ít. Lúc này mấy thím khác vừa nghe, không khỏi lại nghĩ tới lời nói của cô ta mấy ngày trước.

Tô Thanh Thời làm bộ vô ý mà nói cho mẹ chồng cô ta, con gái của chính uỷ Phó đi cửa sau, cứ như vậy, cho dù cuối cùng cô ta không có được công việc này, những người khác cũng sẽ không chê cười, ngược lại còn cảm thấy tiếc hận thay cô ta, một cô gái trẻ xa gả đến hải đảo, không có chỗ dựa, ngay cả một người ra mặt thay cô ta cũng không có, chịu ấm ức cũng chỉ có thể nhịn.

Còn chính uỷ Phó, con gái ông ấy thật sự thành giáo viên tiểu học quân khu, cũng không quang minh chính đại, trong tối ngoài sáng vẫn sẽ có nhàn ngôn toái ngữ bàn tán, nói bản thân Phó Thiến Nhiên không có thực lực, dựa hơi cha: một quan chức cao ở bộ đội.

Nhưng sự thật đúng là như vậy sao?

Trường tiểu học quân khu dán thông báo, giấy hồng chữ đen viết rõ ràng, điểm của mỗi một vòng đều có nguồn gốc rõ ràng, thậm chí cô Chu còn kiên định mà tỏ vẻ, nếu đồng chí Tô Thanh Thời còn có nghi ngờ, có thể đối chất với trường học.

Mấy thím trong khu người nhà quá mức giản dị, không nghĩ Tô Thanh Thời quá âm u, bây giờ suy nghĩ lại từ đầu tới đuôi câu chuyện, thật sự là quá khó tin. Vợ của phó doanh trưởng Đường thật sự xấu xa đến vậy ư?

Vừa nãy cô Chu đã nói vốn dĩ không định công khai nguyên nhân bị loại của mỗi đồng chí, chỉ là dưới cơn tức giận, đính chính thay cho bản thân cũng như trường học mà thôi. Nếu cô Chu không dán, không phải mọi người sẽ dính bẫy của Tô Thanh Thời sao?

“Trong khu người nhà của chúng ta có nhiều lãnh đạo, con cái của một số người có thể thi đậu phổ thông, có một số không thi đậu. Có một số có năng lực vào đơn vị đứng đắn, có chút người đến bây giờ vẫn còn chỉ là nhân viên tạm thời. Mọi người dựa vào năng lực của mình, còn cô ngược lại lại tạt nước bẩn lên người tất cả bọn họ.”

“Nếu cán bộ lãnh đạo thật sự có vấn đề, cô có thể đi tố cáo, nghĩ thế nào mà có thể đ.â.m sau lưng hãm hại người khác thế?”

“Lòng dạ của cô thật hiểm độc, hoá ra ai thi đậu phổ thông, vào được đơn vị tốt, đều là dựa vào quan hệ, chỉ một mình cô trong sạch!”

Vừa rồi cô Chu đã cảm thấy Tô Thanh Thời này có chút quái lạ.

Lúc này thấy gia đình quân nhân trong khu người nhà đều bị chọc nóng nảy, mà đối phương vẫn tỏ vẻ không phục, đáy lòng càng nín thở.

Bịa đặt không bị tổn thất, nếu tất cả mọi người đều chửi bới lung tung trường tiểu học quân khu của bọn họ ở bên ngoài thì quả thực là danh tiếng và danh dự của trường bị ảnh hưởng rất lớn.

“Đồng chí Tô, hiệu trưởng Viên bảo tôi chuyển cho cô một câu.” Cô Chu nói với ý vị sâu xa, “Ngày đó sau khi phỏng vấn, cô nói làm mất chìa khoá xe đạp, cố tình chạy về phòng họp lấy, ông ấy cũng đã cảm thấy không bình thường. Phòng hội nghị sáng sủa, chìa khoá có rơi trên mặt đất hay không, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Hiệu trưởng Viên nói, cuộc đời còn rất dài, phỏng vấn thất bại một lần mà thôi, tiếp thu bài học kinh nghiệm, lần tới còn có thể cố gắng hơn. Nhưng nếu, cô không đặt tâm tư trên đường đúng đắn, đi nhầm đường, tương lai người có hại chỉ là chính cô.”

Lời này của cô Chu rất nặng, sau khi dứt lời, cô Chu cũng không ở lại, ngược lại nhìn về phía Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên.

“Đồng chí Ninh, đồng chí Phó.” Giọng điệu của cô Chu hòa hoãn trở lại, cười nói, “Thứ hai tuần sau, đúng 9 giờ sáng hai người hãy tới bộ phận nhân sự của trường chúng tôi báo danh.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 133: Chương 133



Chờ cô Chu đi rồi, người trong khu người nhà nói chuyện càng không khách sáo.

“Còn chìa khoá xe đạp, xe đạp từ đâu ra?”

“Trợn tròn mắt nói dối.”

“Lần trước đ.â.m lốp bánh xe đạp của người khác, chính là bởi vì bản thân không có nên mới ghen ghét đỏ mắt……”

Bên tai Tô Thanh Thời tràn ngập tiếng quở trách.

Tô Thanh Thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, lướt qua từng gương mặt hoặc mập mạp, hoặc thon gầy, hoặc xấu xí, biểu cảm đều tràn đầy khắc nghiệt, như thể nếu không nhân cơ hội này mỉa mai vài câu sẽ là thiệt thòi lớn.

Lời nói của họ quá khó nghe, đầu óc cô ta ong ong.

Trong khu người nhà náo nhiệt vô cùng, chủ nhiệm Bạch mở cửa sổ liền cảm thấy không ổn, lập tức đến nhà bên cạnh tìm Lạc Thư Lan.

“Bà nói cái gì? Con gái của tôi lên làm giáo viên tiểu học quân khu?”

“Đây không phải trọng điểm, trong khu người nhà đang lộn xộn, chúng ta đi trước ——”

“Con gái tôi thành giáo viên thật sao?” Trên mặt Lạc Thư Lan lộ vẻ vui mừng.

Chủ nhiệm Bạch đều phải bị tức cười: “Đúng đúng đúng, Thiến Nhiên cùng Ninh Kiều đều thông qua phỏng vấn của trường học.”

“Hai người? Không phải nói chỉ chọn một sao?” Lạc Thư Lan vẫn mừng rỡ như cũ.

Chủ nhiệm Bạch:……

“Tôi đi gọi Tinh Mai.”

Lạc Thư Lan mừng rỡ mặt mày hớn hở, bước nhanh đến chỗ mọi người tụ tập.

Đảo mắt liền thấy phó doanh trưởng Đường.

Đường Hồng Cẩm đi xa nhà chuyến này, vừa đi chính là bảy tám ngày, khi trở về cực kỳ mệt mỏi, còn dẫn theo hai đứa nhóc.

Hai đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, mềm mại đáng yêu, chớp đôi mắt nhìn xung quanh, ngây thơ trong sáng, lại có chút nhút nhát.

Lúc này, anh ta cũng nhiều ít đã đoán được ở bên kia Tô Thanh Thời đã xảy ra chuyện.

Đường Hồng Cẩm hận không thể lập tức vọt vào đám người bảo vệ vợ, nhưng cặp song sinh ngưỡng mặt nhỏ, sắp bị hoàn cảnh lạ lẫm cùng âm thanh khắc khẩu doạ khóc.

“Cậu dẫn hai đứa về nhà trước.” Đường Hồng Cẩm nhẹ giọng nói một câu, dắt hai đứa trẻ chạy nhanh về nhà.

Cửa phòng mới vừa mở ra, mẹ Đường lập tức ra đón.

Đôi mắt bà ta chợt đỏ bừng, một tay ôm chặt hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ, thật là chịu khổ.

Cha mẹ bọn họ là công nhân, hai vợ chồng đều làm việc trong xưởng chế dược, tiền lương cao, còn có thể diện. Nhưng ngặt nổi cả hai đều có sở thích lên núi nghiên cứu dược liệu cổ quái, ngày đó lên núi, liền không trở về. Hai đứa trẻ không có cha mẹ, bị ông bà nội, bác cả bác gái, bác hai bác hai gái với cô ba dượng ba đá như bóng cao su, lặn lộn đến bây giờ, đôi con ngươi vốn trắng đen trong sáng trở nên m.ô.n.g trần, xám xịt.

Bọn họ còn nhỏ như vậy, cũng đã biết bản thân không được chào đón, lúc bị bà ngoại kéo vào trong lòng n.g.ự.c hai đứa trẻ thật cẩn thận, sống lưng cứng còng.

Mẹ Đường nhịn không được, trên khuôn mặt già nua che kín nước mắt: “Đừng sợ, đừng sợ, các cháu đã về đến nhà.”

Hốc mắt Đường Hồng Cẩm cũng đỏ bừng, dùng tay lau khóe mắt, xoay người mở cửa.

Nhưng đột nhiên, Đường Hồng Cẩm thấy mẹ mình bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh về phía cửa.

Hai tay mẹ Đường mở ra, chặn cửa kín mít: “Không thể đi.”

“Mẹ, Thanh Thời còn ở bên ngoài.”

“Chính là bởi vì cô ta còn ở bên ngoài, mới càng không thể đi.” Mẹ Đường nói, “Lần này vợ con phạm sai lầm, hơn nữa là sai quá độ. Con một hai phải vội vàng cùng cô ta nghe mắng sao?”

“Mẹ ——”

“Để cô ta tự mình giải quyết, không chừng người khác coi như chuyện bông đùa, nhắc đã rồi cũng qua. Nhưng con cũng đi ra ngoài, chuyện này mà truyền đến tai lãnh đạo, bọn họ sẽ cảm thấy con thế nào?” Mẹ Đường càng nói càng kích động, lạnh lùng nói, “Con không cần tiền đồ của mình sao?”

Mặt Đường Hồng Cẩm trầm xuống: “Mẹ, cô ấy là người con cưới về nhà, con muốn che chở cho cô ấy. Không lý gì mà cô ấy bị người ta ức h.i.ế.p dồn đến chân tường, con còn ra vẻ như hoàn toàn không biết gì cả. Mẹ yên tâm, xảy ra chuyện gì, con tự chịu trách nhiệm.”

“Được rồi, dù sao ý con đã quyết, đừng dây dưa trước mặt bọn nhỏ, miễn cho doạ sợ bọn nhỏ.”

Sau khi dứt lời, Đường Hồng Cẩm đẩy nhẹ tay của mẹ mình ra.

Cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 134: Chương 134



Sắc mặt của mẹ Đường ảm đạm mà nghe tiếng giày quân ủng đạp lên trên mặt đất, từng tiếng một, trầm trọng mà gõ vào đáy lòng của bà ta.

Một đôi song bào thai không biết làm sao mà đứng tại chỗ.

Mẹ Đường miễn cưỡng cười vui, đi ra phía trước: “Đói bụng rồi đúng không? Bà ngoại nấu cho tụi cháu chén canh trứng.”

Hai đứa nhỏ không phát ra tiếng, nhấp cái miệng nhỏ, nuốt nuốt nước miếng.

Giống hai chú mèo nhỏ thèm ăn.

Mẹ Đường từ ái mà sờ sờ đầu bọn họ: “Một người một chén.”

——————————————

Tô Thanh Thời giữ yên lặng.

Cô ta khẽ cắn môi, quật cường mà nhìn từng gương mặt trước mặt, chịu đựng sự chua xót nơi chóp mũi, không cho nước mắt rơi xuống.

Lời nói của những người này, quá chanh chua, bọn họ chỉ tin tưởng vào chuyện bản thân muốn tin tưởng, dùng ác ý đi phỏng đoán cô ta.

Nhưng cô ta không phải người như thế.

Qua hồi lâu, tiếng nói run rẩy của Tô Thanh Thời vang lên: “Không đi học, là bởi vì ở trong thôn chúng tôi, bé gái có thể đi học vốn đã ít. Tôi vẫn luôn đấu tranh, học xong tiểu học, lên đến trung học, chương trình học rất khó, nhưng thành tích học tập của tôi ưu tú, là ưu tú số một số hai trong trường trung học công xã. Sau lại trong nhà không đồng ý cho tôi đi học nữa, tìm mọi cách đến trường học gây sự, ngay cả chủ nhiệm lớp đều không lay chuyển được bọn họ, khuyên tôi nghỉ học, toàn bộ quá trình, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Các người ỷ vào xuất thân của bản thân, cười nhạo người không có văn bằng, lại cao thượng bao nhiêu chứ?”

Ngày thường, cho dù có người nhiệt tình chào hỏi hàn huyên với Tô Thanh Thời, cô ta cũng tích chữ như kim, vô cùng lãnh đạm. Chưa từng có ai nghe cô ta nói nhiều như vậy.

Vì không cho con gái đi học mà chạy đến trường học gây sự, đối với học sinh trung học mười mấy tuổi mà nói lúc đó tổn thương biết bao nhiêu? Chưa hề biết quá khứ của Tô Thanh Thời lại đáng thương như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng.

Tô Thanh Thời vừa dứt lời liền thấy bóng dáng của Đổng Tinh Mai cách đó không xa.

Cô ta lại nhìn về phía Ninh Kiều: “Cho nên không bằng cấp là đáng xấu hổ, là xứng đáng bị các người khinh thường, phải không?”

Tô Thanh Thời hít sâu một hơi, ánh mắt thù hận mà trừng Ninh Kiều, lại chất vấn: “Không có bằng cấp thì mất mặt, thì xứng đáng đi tìm c.h.ế.t sao?”

“Không được đi học thì ngay cả cơ hội kiếm việc làm cũng không xứng có được sao?” Tô Thanh Thời gằn từng chữ một, nói năng có khí phách.

Ninh Kiều:?

Quả thật là lựa quả hồng mềm để bóp, vì trông cô yếu nhất sao?

“Thôi, thôi, cũng không có chuyện gì lớn.”

“Lúc này đồng chí Tô cũng không chịu nổi, cũng đừng ——”

“Không có văn hóa không thể sỉ nhục.” Ninh Kiều bình tĩnh mà cắt ngang lời của người hoà giải, nói, “Không mất mặt, không cần phải chết, cũng không phải không xứng có được cơ hội cạnh tranh.”

“Lúc trước trong khu nhà công nhân viên chức tôi sống có cả đống người không có bằng cấp, họ cũng không giống cô đòi sống đòi chết.” Ninh Kiều tiếp tục nói, “Cô có có hội cạnh tranh công việc, có năng lực thông qua phỏng vấn, không thực lực thì đương nhiên bị loại. Cô cũng nói, chương trình học rất khó, học tập là chuyện không dễ, không phải ai cũng có thể học phổ thông. Sao mà vào miệng cô thì người có bằng cấp như chúng tôi lại như là đều đi lối tắt vậy?”

Tô Thanh Thời ngẩn ra một chút.

Mấy người trong khu người nhà vừa rồi còn thương tiếc Tô Thanh Thời nghe thế cũng lấy lại tinh thần.

Cô ta đứng ở vị trí đạo đức cao công kích mọi người, mọi người cũng hồ đồ cứ thế mà bị cô ta dắt mũi.

May mà có Ninh Kiều tỉnh táo, ý nghĩ rõ ràng, ngữ điệu mềm nhẹ mà lại có lực lượng, bốn lạng đẩy ngàn cân, một lần nữa đánh trúng điểm yếu.

Nếu không thì đã bị Tô Thanh Thời dắt mũi rồi.

“Cô đ.â.m sau lưng người ta bị vạch trần, không phân rõ thị phi, chẳng lẽ còn trông cậy vào mọi người khen cô sao?” Ninh Kiều khó hiểu hỏi.

“Nói rất đúng!” Một giọng nói lanh lẹ vang lên.

Đổng Tinh Mai đi lên trước: “Bản thân làm sai, không những không xin lỗi, còn làm như mình là kẻ đáng thương. Là Ninh Kiều nợ cô? Thiến Nhiên nợ cô sao?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 135: Chương 135



“Trong khu người nhà chúng ta trước đây cũng có người tìm việc làm, ai cũng muốn ăn lương thực hàng hoá, muốn vào đơn vị chính thức, không thông qua, khó chịu thì khó chịu, về nhà chuẩn bị tiếp để lần sau lại thử lại, như thế nào đến cô lại nhiều chuyện như vậy?” Tính tình Đổng Tinh Mai nóng nảy, giọng cũng to lớn vang dội, nói chuyện trực tiếp không quanh co lòng vòng, trực tiếp tức giận nói. “Châm chọc Ninh Kiều không dạy được cho em chồng, châm chọc Thiến Nhiên dựa quan hệ đi cửa sau, chỉ có mình cô trong sạch đúng không? Không văn hóa là có thể ở sau lưng ám chọc chọc làm một ít động tác? Đừng cả ngày oán trời trách đất, nói người làm công tác văn hoá cười nhạo cô, cả tiểu học tôi còn chưa từng học, dựa vào lớp xoá nạn mù chữ biết được mấy chữ, sao không thấy người khác cười nhạo tôi?”

Những lời này khiến mấy người trong khu người nhà nói không ra lời.

Ninh Kiều cùng Đổng Tinh Mai, quả thực là nói ra tiếng lòng của mọi người.

Em trai em gái nhà họ Giang cũng sửng sốt khi nghe chị dâu nhỏ nói chuyện, nghĩ thầm vẫn nên đi học, chỉ có đi học thì sau này cãi nhau với người ta mới không bị người ta dắt mũi. Nhưng chờ đến chủ nhiệm Đổng đến gần, nghe chủ nhiệm Đổng nói chuyện, ba đứa trẻ liền lơi lỏng trở lại, thật ra đi học hay không đi học đều như nhau, có thể nói chuyện rõ ràng, leng keng hữu lực là được!

Không ít người phụ hoạ.

Tô Thanh Thời á khẩu không trả lời được. Lòng tự trọng của cô ta không thể nào thừa nhận được, nhưng đầu óc lại như là hồ nhão, không thể đánh trả.

Lúc Đường Hồng Cẩm chạy tới, thấy sắc mặt Tô Thanh Thời tái nhợt đứng tại chỗ, chịu đựng công kích của mọi người.

Rõ ràng đã yếu ớt đến không thể chịu nổi, lại vẫn là thẳng tắp mà đứng, trong lòng Đường Hồng Cẩm căng thẳng.

Tô Thanh Thời nâng mắt, nhìn thẳng Đường Hồng Cẩm.

Trái tim cô ta run rẩy, ngay sau đó, bàn tay buông thỏng bên người được Đường Hồng Cẩm nắm chặt.

Đường Hồng Cẩm không quay đầu lại, đạp lên lời bàn tán phía sau, không hề cố kỵ mà dắt Tô Thanh Thời rời đi.

Phó Thiến Nhiên nhìn cảnh tượng này, lại nghĩ tới đồng chí nam mà mình gặp được.

Phó Thiến Nhiên kéo tay Ninh Kiều, có chút hâm mộ mà nói: “Cô nhìn bọn họ kìa, ân ái quá.”

Ninh Kiều:?

Dù sao cũng là truyện ngọt sủng, cốt truyện miêu tả tình cảm nam nữ chính rất nhiều, tình yêu thần tiên.

“@n ái cái gì, cái này cũng đáng để con hâm mộ.” Lạc Thư Lan cưng chiều mà trừng con gái một cái, “Tờ giấy hồng trên tay con, để mẹ nhìn xem.”

Chờ đến sau khi tận mắt thấy tên con gái trên tờ giấy hồng, khoé miệng Lạc Thư Lan không kiềm được mà giơ lên.

Không thể tưởng được, con nhóc này còn có điểm năng lực, thật lên làm cô giáo!

Lại thấy trên giấy hồng còn có tên của Ninh Kiều, Lạc Thư Lan cũng thật sự vui mừng thay cô.

Trong khu người nhà này, có không ít vợ của quân nhân, nhưng người bà ta thích nhất, chính là cô dâu nhà họ Giang. Con gái bà ta thân thiết với cô dâu nhà họ Giang, bà ta rất yên tâm.

“Đi rồi? Phó doanh trưởng Đường cứ như vậy mà dẫn vợ đi?”

“Cũng không xin lỗi giúp vợ mình, ngay cả một lời giải thích cũng không có.”

“Trước kia còn cảm thấy Tiểu Đường khá tốt, thiếu chút nữa tôi còn giới thiệu em họ bà con của mình cho cậu ta.”

“Phó doanh trưởng Đường chính là có chút do dự không quyết đoán, dong dong dài dài, nhưng thân là một người chồng thì không có gì để nói, rất biết che chở vợ. ”

“Hừ, còn không có cái để nói? Cậu ta che chở vợ đến mức bất chấp.”

“Trên cùng một giường không có hai loại người….”

Giang Quả Quả hóng hớt đủ rồi, kéo Ninh Kiều: “Chị dâu nhỏ, về nhà thôi.”

Ninh Kiều rũ ánh mắt xem cô bé: “Sao em còn ở đây?”

Giang Quả Quả gãi gãi đầu: “Em đang chuẩn bị trở về làm bài tập đây!”

————————————

Giang Hành mới vừa vào khu người nhà lập tức nghe người nói, Ninh Kiều có công tác.

Mấy thím trong khu người nhà khen ngợi không ngớt, cô gái nhỏ người ta mới đến hải đảo, dựa vào năng lực có được công tác, thật là có tiền đồ.

“Bao nhiêu người sầu não, tranh vỡ đầu để vào nhà xưởng người nhà, đồng chí Ninh tuỳ tiện đăng ký, thế mà trực tiếp thành giáo viên tiểu học.”

“Giáo viên tiểu học ở nơi này của chúng ta có trợ cấp, nghe nói tiền lương không thấp.”

“Thật có thể làm nha!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 136: Chương 136



“Được rồi.” Chủ nhiệm Bạch cười nói, “Cũng đừng khen, nếu không Tiểu Giang sẽ ngượng ngùng.”

Mấy thím thẳng tắp mà nhìn.

Ngượng ngùng chỗ nào? Anh nghe được có tư có vị, không vội mà đi, thực tán đồng đâu.

Giang Hành còn đang nghe mọi người khen ngợi vợ mình.

Chờ nâng mắt lên, mấy thím nghẹn ý cười, ánh mắt chế nhạo.

“Nơi nào nơi nào.” Anh học theo dáng vẻ khiêm tốn của ông nội mình ngày thường, vẫy vẫy tay.

Chủ nhiệm Bạch:……

Đồng chí Tiểu Giang vẫn là quá trẻ tuổi, giả vờ khiêm tốn đều không giống.

Trong phòng, ba đứa nhỏ cùng chị dâu nhỏ của bọn họ đang bận rộn trong phòng bếp.

Nói đúng ra, là Giang Kỳ đang bận, Giang Nguyên cùng Giang Quả Quả phụ trách cùng nhau đuổi chị dâu nhỏ ra phòng khách.

Anh cả nói, chị dâu nhỏ yếu đuối, không thể làm việc dơ, việc nặng nhọc!

Thật vất vả, Giang Nguyên cùng Giang Quả Quả mới dỗ được chị dâu nhỏ ra phòng khách.

Trong phòng bếp lập tức an tĩnh lại, trở thành thiên hạ của Giang Kỳ.

Giang Kỳ cầm nồi to, linh hoạt chuyển cái nồi to ở đầu ngón tay, “Loảng xoảng” một tiếng xào qua xào lại.

Giang Kỳ bận rộn trong phòng bếp, quả thực như cá gặp nước, cảm giác đó, lạc thú nhiều hơn nhiều so với học tập.

Hôm nay chị dâu nhỏ tìm được công tác. Giang Kỳ không khỏi nghĩ, sau khi lớn lên, mình sẽ làm việc gì?

Có cơ hội trở thành một đầu bếp hay không?

Giang Kỳ bốc một nắm muối ăn, ném vào trong nồi.

Rõ ràng trong nồi không có quá nhiều dầu, nhưng nồi rau xanh này, lại được Giang kỳ xào cho béo ngậy, sắc hương vị đều đầy đủ.

Giang Kỳ càng làm càng hăng say.

Đời trước cậu ấy có trở thành một đầu bếp xuất sắc hay không? Việc này, chỉ có anh cả biết!

“Chị vẫn nên vào giúp đỡ.” Ninh Kiều nói.

“Không cần, chị cứ ở chỗ này nghỉ ngơi.” Giang Nguyên chắn ở phía sau Ninh Kiều, hai cái cánh tay mở ra, nói là canh phòng nghiêm ngặt cũng không quá.

“Vậy lát nữa chị rửa chén?” Ninh Kiều hỏi.

“Không được, em rửa!” Giang Quả Quả dùng sức lắc đầu, lại bổ sung, “Còn có anh hai cùng anh cả.”

Doanh trưởng Giang vừa mở cửa vào:……

Thật là em gái tốt của anh, làm việc còn không quên sắp xếp nhiệm vụ cho anh cả vắng mặt.

Ninh Kiều lẩm bẩm nói: “Nào có chỉ ăn cơm, không làm việc, này quá thẹn thùng.”

“Chị dâu nhỏ đều có công tác, còn làm gì nữa!”

“Còn chưa bắt đầu đi làm đâu.”

“Cho nên chị phải nghỉ ngơi dưỡng sức nha!”

Ninh Kiều đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

Ngẩng đầu, là Giang Hành đã về.

Giang Nguyên cùng Giang Quả Quả suy nghĩ phiêu xa, nói về chủ đề chị dâu nhỏ đi làm.

Giang Quả Quả vui vẻ vô cùng, tuy nói giờ tan học chưa chắc trùng với giờ tan làm của chị dâu nhỏ, nhưng buổi sáng ra cửa vẫn có thể đi cùng với nhau.

“Chị dâu nhỏ lái xe, em đi bộ, sao hai người có thể đi chung với nhau được?” Giang Nguyên liếc Giang Quả Quả.

“Ghế sau có thể chở được, để chị dâu nhỏ chở em! Bạn học trong lớp nhất định sẽ hâm mộ em.”

“Chị dâu nhỏ không chở nổi em.”

“Ai nói?” Giang Quả Quả sờ gương mặt, “Vậy đêm nay em ăn ít thịt một chút.”

Ninh Kiều bật cười, lại nhìn doanh trưởng Giang bị làm lơ, càng buồn cười.

Anh trở về lâu như vậy rồi mà em trai em gái cũng chưa phát hiện, căn bản là không ai phản ứng anh.

“Anh đã về rồi.” Ninh Kiều thực nể tình đưa bậc thang cho đồng chí Giang.

Đáy mắt của Giang Hành nhiễm ý cười, gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Đề tài đến đây, cũng đến lúc kết thúc.

Nhưng Ninh Kiều vừa muốn thu hồi tầm mắt, lại phát hiện, Giang Hành rất chờ mong, chờ đợi mà nhìn cô.

Ninh Kiều chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Có mệt không?”

Giang Hành:!

Vợ anh quá săn sóc!

———————————

Đường Hồng Cẩm xuất hiện vào thời điểm Tô Thanh Thời khó khăn nhất, không bận tâm cái nhìn của người xung quanh, bất chấp tất cả mà mang cô ta rời đi, đúng thật là điều này đã đả động cô ta.

Trước đây, Tô Thanh Thời có một đối tượng.

Cô ta vẫn luôn nhớ thương người đó, đêm khuya ngủ mơ nhớ đến đều thường xuyên khóc đến nước mắt đầy mặt. Tất cả những điều này, Đường Hồng Cẩm đều biết, chỉ là trước nay anh ta chưa từng để ý.

Trong phòng, Đường Hồng Cẩm ôm Tô Thanh Thời vào trong lòng ngực.

“Không sao, đều đã qua.” Đường Hồng Cẩm nhẹ giọng nói bên tai cô, “Tìm không thấy công tác thì không tìm, tiền trợ cấp của anh cao, trong nhà không có gánh nặng, không cần em đi làm kiếm tiền trợ cấp gia dụng. Em chỉ cần ở trong nhà, có thể trồng hoa, có thể đọc sách, vui vui vẻ vẻ, được không?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 137: Chương 137



Mấy tháng sau hôn nhân, bọn họ rất thân mật, nhưng trái tim lại cách nhau rất xa.

Tô Thanh Thời ốc còn không mang nổi mình ốc, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy xét, nhưng hôm nay, chính là trong tích tắc đó, cô ta bỗng nhiên bắt đầu nghĩ lại bản thân.

Cô ta không thể cứ đẩy Đường Hồng Cẩm ra hết lần này đến lần khác.

“Chuyện này, có ảnh hưởng đến anh không?”

“Ảnh hưởng cái gì?” Đường Hồng Cẩm sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được Tô Thanh Thời đang quan tâm mình, tim đập nhanh hơn, ôm càng chặt hơn, “Không sao, mấy thím trong khu người nhà nói nhiều, chờ thêm mấy ngày có chuyện mới mẻ, tự nhiên sẽ quên đi chuyện này. Còn bên phía chính uỷ Phó và chị Thư Lan, bọn họ đều là người thông tình đạt lý, đến lúc đó anh sang xin lỗi bọn họ, bọn họ sẽ không khó xử anh. Quan trọng nhất chính là em, anh không hy vọng chuyện này trở thành khúc mắc trong lòng em, được không?”

Tô Thanh Thời gật đầu: “Hai đứa nhỏ đâu?”

Đường Hồng Cẩm dắt Tô Thanh Thời ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, hai đứa trẻ xinh đẹp ngồi một cách câu nệ, quần áo trên người có chút cũ nát, vừa chạm đến ánh mắt đánh giá của Tô Thanh Thời, lo lắng vội vàng mà nhìn về phía bà ngoại.

Mẹ Đường xoa đầu bọn họ: “Đoàn Đoàn, Viên Viên, đây là mợ của các cháu, các cháu chào mợ đi.”

Bọn nhỏ đồng thanh, giọng nói nhút nhát sợ hãi: “Mợ.”

Tô Thanh Thời “Ừ” một tiếng, vẫy tay về phía bọn họ.

Hai đứa nhỏ sợ người lạ, không dám đến gần.

Tô Thanh Thời cũng không miễn cưỡng, chỉ là nói: “Tên này không tốt, nghe như đang châm chọc.”

Mẹ Đường hơi hơi nhíu mày.

Bà ta nắm tay hai đứa nhỏ ra cửa: “Đi, bà ngoại dẫn tụi cháu ra ngoài đi dạo, làm quen hoàn cảnh trong khu người nhà.”

——————————————————

Giang Kỳ chuẩn bị ba món mặn một canh cho bữa cơm chiều, có đồ ăn có thịt.

Bọn nhỏ nhà họ Giang mất cha từ nhỏ, cũng không có tình thương của mẹ, nhưng về phương diện ăn mặc đi lại chưa từng bị thiệt thòi. Ngày trước ở quê, ông nội lo cho bọn họ ăn no mặc tốt, đi vào hải đảo, anh cả cũng rất hào phóng, mua dụng cụ văn phòng phẩm cho họ mà không hề nháy mắt một cái, bọn nhỏ trong khu người nhà ai mà không hâm mộ bọn họ.

Lại đến bây giờ, anh cả giao hết phiếu và sổ tiết kiệm cho chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ không rành quản tiền, đơn giản bảo Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cần bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu.

Hai đứa nhóc choai choai chưa từng được người khác tin tưởng như vậy, đến cuối cùng thế mà thành người biết quản lý chi tiêu nhất trong nhà.

Lúc này, Giang Kỳ nói với mọi người, lần này xài bao nhiêu tiền.

Giang Nguyên lấy quyển sổ ra, ghi chép lại.

Ninh Kiều xem đến sửng sốt, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Hai đứa nhóc rất có khí chất quán xuyến gia đình của mẹ cô!

Vẻ mặt Giang Hành vui mừng.

Bọn nhỏ trưởng thành, không cần anh cả nhọc lòng.

Hiếm thấy Giang Hành khen hai anh em.

Giang Nguyên bị nghẹn lại: “Anh cả, anh bị sao vậy?”

Giang Kỳ còn đang múc canh, miếng thịt nằm trên thìa một lần nữa rớt trở lại tô lớn, lúng ta lúng túng nói: “Sao anh lại mỉa mai chúng em thế?”

Ninh Kiều liếc Giang Hành một cái: “Xem doạ trẻ con thành cái gì kìa.”

“Anh cả đang khen hai anh nha!” Cơm trong miệng Giang Quả Quả càng nhai càng thơm ngọt, say mê mà cong khóe miệng, “Ăn thật ngon.”

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ lặng lẽ nhìn nhau.

Sao anh cả lại khen bọn họ? Nhất định là có âm mưu.

“Anh có chuyện muốn nói với mấy đứa.” Giang Hành thấp giọng nói.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ lộ ra nụ cười thấu hiểu.

Quả Nhiên, anh cả có việc nhờ.

“Hai ngày nữa anh có nhiệm vụ, nhiều nhất là đi nửa tháng. Nếu mau thì mười ngày là có thể về.” Giang Hành nói, “Trong khoảng thời gian anh không ở ——”

“Chăm chỉ làm bài tập.” Giang Quả Quả kích động nói.

“Không thể đánh nhau.” Giang Nguyên tiếp lời.

Hai mắt Giang Kỳ sáng lên: “Nhất định phải đi học!”

Giang Hành:……

Anh không ở nhà, mấy đứa em của anh có vẻ rất vui.

Doanh trưởng Giang không hề nhìn mấy đứa nhóc không có lương tâm này, ngược lại nhìn về phía Ninh Kiều.

Nhưng Ninh Kiều…… Càng không có lương tâm.

“Về nhanh vậy sao?” Ninh Kiều hỏi.

Ninh Kiều nhớ rõ, ở trong cốt truyện, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hàng năm Giang Hành đều không ở nhà.

“Em không muốn anh về à?” Giang Hành không nhịn được, trầm giọng hỏi.

Giọng điệu còn có chút ảm đạm.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 138: Chương 138



Khoé môi Ninh Kiều nhếch lên trong vô thức.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả không giống trong cốt truyện suốt ngày đòi đuổi cô đi, nên cô cũng không lo lắng sau khi Giang Hành xa nhà, cuộc sống sẽ trở nên khổ sở.

Ninh Kiều cho rằng anh đi hay ở lại cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì đến mình, nhưng trên thực tế, khi biết anh chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, cô có một chút mất mát.

Có lẽ là bởi vì, cô đã quen với không khí gia đình náo nhiệt.

Đã quen anh là một phần của gia đình này.

Giang Hành sợ Ninh Kiều khó hiểu phong tình, trực tiếp thay đổi đề tài.

Anh dặn dò Giang Nguyên cùng Giang Kỳ, thời gian anh không ở nhà, không được chọc chị dâu nhỏ tức giận, không được vì gây sự trong trường học mà bị mời phụ huynh.

Giang Quả Quả đều sắp cảm động khóc.

Lúc này, anh cả thế mà còn không có cảnh cáo cô bé, tiến bộ vượt bậc!

“Còn nữa, phải bảo vệ cô ấy.” Cuối cùng, Giang Hành nhìn Ninh Kiều một cái.

“Không thành vấn đề!”

Ninh Kiều cúi đầu ăn cơm, độ cung trên khóe môi cô càng sâu.

Ninh Kiều thân là chị dâu, theo lý nên bảo vệ bọn họ mới đúng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cảm giác được người khác nhớ thương, thật là tốt.

“Đúng rồi, anh cả.” Giang Quả Quả hỏi, “Hai loại người không ngủ cùng một giường có nghĩa là gì?”

“Em nghe được ở đâu?”

“Dì Ổ nói hồi chiều.”

Dì Ổ trong khu người nhà nói Tô Thanh Thời cùng phó doanh trưởng Đường là hai loại người thì không ngủ cùng một giường, Giang Quả Quả nghe không rõ, nhưng đối với một ít kiến thức vô dụng, cô bé hiếu học vô cùng, ghi tạc đáy lòng, chờ về hỏi anh cả.

Lúc này anh cả không trả lời được.

Giang Quả Quả lắc đầu, xem ra anh cả cũng không phải thực bác học.

“Chị dâu nhỏ, chị có biết câu đó có nghĩa gì không?”

Nên giải thích thế nào với một đứa trẻ chín tuổi bây giờ?

Ninh Kiều cũng nhất thời không biết nói gì.

“Vậy mà cũng không rõ.” Giang Nguyên nói, “Hai vợ chồng đều ngủ cùng một giường, chỉ cần kết hôn, chính là ngủ cùng một giường.”

Giang Hành:……

Bọn họ cái hiểu cái không, anh muốn ngăn lại, lại không biết nên lấy lý do gì để ngăn.

“Vậy tại sao chị dâu nhỏ của chúng ta cùng anh cả lại không ngủ cùng một giường?” Giang Quả Quả hỏi.

“Em quên sao!” Giang Kỳ nói, “Tổ tiên ——”

Giang Kỳ chưa nói xong, đã ngây dại.

Bầu không khí đang ấm áp bỗng chuyển sang im ắng một cách quỷ dị.

Đầu lưỡi Giang Kỳ đều sắp thắt nút, ấp úng nói: “Chăn phơi trên lầu còn chưa lấy vào.”

“Lát nữa em với anh hai lên lấy!” Giang Quả Quả thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ninh Kiều không chú ý nghe, vắt hết óc mà suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra nên giải thích như thế nào: “Đại khái ý là, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa đi.”

Mới vừa nói xong, Ninh Kiều hồ nghi mà nhìn Giang Hành: “Anh bị sao vậy?”

“Cái gì sao vậy?”

“Anh đỏ mặt cái gì?”

Giang Hành nhỏ giọng nói: “Anh không có.”

“Anh có nha.”

“Anh, không, có.”

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả xem đến hăng say.

Còn tiếp tục như vậy, anh cả sẽ bị chị dâu nhỏ bức cho nôn nóng đấy.

———————————

Chờ đến thứ hai, Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đi trường tiểu học quân khu báo danh.

Mấy ngày này, từ sáng đến tối Phó Thiến Nhiên tự do tự tại mà chạy ra bên ngoài.

Cả ngày, Lạc Thư Lan không thấy bóng dáng con gái, vất vả chờ đến ăn cơm sáng nói mấy câu với con gái, hỏi: “Thiến Nhiên, có phải gần đây con quen bạn mới phải không?”

Phó Thiến Nhiên cúi đầu gặm bánh bao, một ngụm nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: “Nào có bạn mới nào nha.”

“Nhưng mà ——”

“Mẹ, đến giờ con đi làm rồi!” Phó Thiến Nhiên đeo túi lên, “Ngày đầu tiên đi làm cũng không thể đến trễ!”

Phó Thiến Nhiên đến lều để xe đạp, chạy xe đến nhà Ninh Kiều gọi cô.

Lần đầu đi làm, hai người chưa có kinh nghiệm, Phó Thiến Nhiên đã hỏi thăm người ta trước, tất cả những thứ trong túi đều là “đồ dùng sinh hoạt”.

Chuẩn bị ổn thoả, Phó Thiến Nhiên đạp xe đạp đến cửa nhà Ninh Kiều, gọi cô cùng xuất phát.

Chờ Ninh Kiều ra tới, Phó Thiến Nhiên hỏi: “Quả Quả đâu?”

“Ngày đầu chúng ta báo danh nên tương đối muộn, Quả Quả đã đi trước.”

Phó Thiến Nhiên “Ồ” một tiếng, mở túi ra, giới thiệu từng món trang bị của mình.

Ninh Kiều cẩn thận lắng nghe, do dự mà hỏi: “Trong trường học không có giấy bút sao?”

Phó Thiến Nhiên:……

Có sao?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 139: Chương 139



Phó Thiến Nhiên bình tĩnh mà đóng túi lại: “Tôi còn mang theo cái ly nữa. Ly là thứ nhất định phải mang, bằng không sẽ khát cả ngày.”

Rồi sau đó, Phó Thiến Nhiên nhìn Ninh Kiều “Vèo” một chút chạy về phòng lấy cái ly.

“Túi của mình đâu rồi?” Ninh Kiều cầm ly tráng men, ở trong phòng lo lắng suông, nhớ tới hình như túi xách của mình nằm trong rương hành lý.

Muốn tìm ra cũng phải tốn không ít thời gian, bây giờ đã không còn kịp nữa.

Phó Thiến Nhiên nhận chiếc ly tráng men trong tay Ninh Kiều, lấy một sợi dây thun từ trong túi cột vào tay cầm của ly.

Ninh Kiều có dự cảm không lành.

Cho đến khi Phó Thiến Nhiên buộc chiếc ly lên trên lưng quần cô, dự cảm đã ứng nghiệm.

Buộc ly tráng men đi báo danh, trông thật ngốc.

Hai chiếc xe rong ruổi trong khu người nhà.

Sức lực của Ninh Kiều không lớn như Phó Thiến Nhiên, đạp xe rất chậm, thật vất vả đuổi kịp: “Ly của tôi không thể để trong túi sao?”

Phó Thiến Nhiên “Phụt” cười ra tiếng, giọng điệu mềm mại hồ hồ, khiến người không nỡ nhẫn tâm……

Nhưng Phó Thiến Nhiên vẫn vô tình mà che lại túi của mình, tiếp tục đạp nhanh.

Cuối mùa thu, thời tiết se lạnh.

Nhưng ánh nắng ban mai tươi sáng loá mắt, ấm áp lòng người.

Thậm chí, đồng thời như là chiếu sáng con đường phía trước.

Nhưng trong cốt truyện, Phó Thiến Nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại như một bóng ma tiềm tàng ở chỗ sâu.

“Nhanh lên!” Phó Thiến Nhiên quay đầu lại, dành ra một bàn tay, vẫy vẫy, đầu xe đong đưa.

“Cô cẩn thận một chút, đừng để ngã!” Ninh Kiều đuổi theo.

Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên tới bộ phận nhân sự trường tiểu học quân khu.

Hai người làm thủ tục nhập chức.

“Cô Ninh, cô Phó, lát nữa hai người đến văn phòng hiệu trưởng Viên một chuyến.”

Hai cô gái trẻ nghe thấy kiểu xưng hô mới mẻ này, trong lòng vui vẻ.

Thật sự thành giáo viên.

Hiệu trưởng Viên rất tán thưởng hai đồng chí.

So với nhân viên hậu cần thì phúc lợi của giáo viên càng tốt, cũng càng có không gian phát triển. Theo ý của hiệu trưởng Viên, hai đồng chí mới vừa nhậm chức, nếu chia nhau dạy một hai tiết, cũng nhìn không ra cái gì. Bởi vậy, ông ta để cho Phó Thiến Nhiên dạy lớp 2-2 hai tháng trước. Còn Ninh Kiều, đúng là cô không giúp được cho Giang Quả Quả tăng thành tích học tập, trường học có điều băn khoăn với cô là chuyện bình thường.

“Sỉ số trong lớp quá nhiều, năm sau, có lẽ chúng ta sẽ dựa theo thành tích học tập chia học sinh thành từng nhóm, lại mở thêm một lớp.”

“Trong thời gian hai tháng,” Hiệu trưởng Viên nói, “Cô Ninh, nếu cô có thể giúp Giang Quả Quả tăng thành tích học tập cuối kỳ lên đến top 20, lớp mở thêm năm sau sẽ giao cho cô.”

Ninh Kiều nhận được nhiệm vụ.

Bay lên top 20 mà thôi, nghe cũng không khó. Lúc cô còn nhỏ, thi lần nào cũng được hạng nhất cả.

—————————

Tan học, Giang Giang Quả Quả nhận được tin dữ.

Cô nhóc u oán nói, “Chị biết lớp tụi em có bao nhiêu người không?”

“Bao nhiêu?”

“73!”

Ninh Kiều vỗ vỗ bả vai cô bé: “Cứ cố gắng hết sức, không sao.”

Giang Quả Quả dùng sức lắc đầu: “Có sao!”

Kỳ thi cuối kỳ, không chỉ liên quan đến vinh nhục cá nhân cô bé.

Còn có liên quan đến tiền lương của chị dâu nhỏ.

Tốt xấu gì cô bé cũng học qua hai đời, sao có thể không tiến bộ được.

Giang Quả Quả rút kinh nghiệm xương máu, lôi kéo chị dâu nhỏ về nhà học tập.

Nhưng chị dâu em chồng vừa đến cửa khu người nhà, thấy sau cây đa ngoài khu người nhà, có hai bóng dáng khó xa khó phân.

“Chị dâu nhỏ, kia không phải chị Thiến Nhiên sao?”

“Người đàn ông bên cạnh là ai thế?”

Cùng lúc đó, Giang Hành cõng bọc hành lý, cùng chiến hữu xuất phát.

Xe quân dụng xuất phát rời quân khu Thanh An, đi qua cửa khu người nhà.

Bỗng nhiên Hạ Vĩnh Ngôn dùng sức nắm cánh tay Giang Hành: “Cậu thấy không? Mau xem đó là ai!”

Giang Hành gạt tay Hạ Vĩnh Ngôn ra.

Hạ Vĩnh Ngôn lay tay cầm, mặt dán cửa sổ pha lê, cái mũi cao thẳng nhăn lại.

“Là con gái của chính uỷ Phó! Là cô ấy đúng không?”

“Cậu nói con gái chính uỷ Phó mới bao lớn? Hai mươi tuổi, đối tượng cái gì? Tôi 25 tuổi mà còn chưa có đối tượng đâu!”

Giang Hành theo tầm mắt của Hạ Vĩnh Ngôn nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm xuống.

Rất nhiều ký ức sẽ nhân cơ hội mà sống lại.

Giang Hành nhớ tới đời trước, chính uỷ Phó vì cái gọi là thể diện của nhà họ Phó mà che giấu chân tướng con gái tự sát.

Hạ Vĩnh Ngôn vô cùng đau đớn ——

“Người đàn ông kia có gì tốt hơn tôi….”

“Chỉ thế này mà còn có thể tìm đối tượng? Chỉ thế này?”
 
Back
Top Bottom