Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 120: Chương 120



Tô Thanh Thời rất an tĩnh, yên lặng mà nghe người bên cạnh nói chuyện.

Trong những người này, không ít người đều là cư dân trên đảo, đến từ các thôn cách xa trường tiểu học quân khu, đến lúc đó đi làm phí không ít thời gian. Nghe nói lúc trước ngân hàng muốn tuyển người, là trực tiếp chọn người nhà trong khu người nhà quân khu.

Đối lập với nhau, Tô Thanh Thời tin tưởng thân làm người nhà của quân nhân, cô ta càng có ưu thế.

Tô Thanh Thời âm thầm suy tư, lại đánh giá toàn bộ người tham gian phỏng vấn trong phòng hội nghị.

Trước loại một ít thoạt nhìn là cư dân trên đảo và ở các thôn, dư lại là người nhà trong khu người nhà, cô ta càng biết rõ họ hơn một ít. Có mấy người vẻ mặt hồi hộp, còn chưa tới lượt mà sắc mặt đã trắng bệch.

Cũng chỉ có Ninh Kiều, thoạt nhìn rất trấn định.

Nhiều người như vậy, cũng chỉ có Ninh Kiều, là đối thủ của cô ta, nhưng Ninh Kiều tuổi còn nhỏ, cô gái nhỏ 18 tuổi, có thể trấn được bọn nhỏ sao? Đây cũng là vấn đề mà trường học cần phải suy xét.

Tô Thanh Thời an lòng.

Cho đến khi, cửa phòng họp lại bị mở ra.

Đồng chí nữ cười trong sáng ghé đầu tiến vào: “Xin hỏi, bắt đầu rồi sao?”

Mọi người nhìn qua.

Đối phương nhìn quanh trái phải một vòng, hướng về phía người gần mình nhất người, hỏi thăm tin tức: “Tôi đến muộn sao?”

Tô Thanh Thời run sợ một chút.

Đây là con gái của chính uỷ Phó, Phó Thiến Nhiên. Sau khi rời núi lớn, Tô Thanh Thời có được một ít kiến thức, mới biết được cô gái lớn lên trong gia đình hoà thuận hạnh phúc, cùng cô ta hoàn toàn khác nhau. Kiêu ngạo, tươi đẹp, dù có phạm sai lầm, cũng thoải mái hào phóng, bởi vì cô ấy biết, tất cả mọi người sẽ bao dung cô ấy.

Phó Thiến Nhiên chính là người như vậy.

“Vừa mới bắt đầu, còn chưa đến cô đâu.” Ninh Kiều cũng nhỏ giọng nói, “Cô mau vào đi.”

Toàn bộ trong phòng hội nghị, cũng chỉ có Ninh Kiều quan tâm đến Phó Thiến Nhiên.

Phó Thiến Nhiên thấy thế, lập tức khoa trương mà súc thân thể, tay chân nhẹ nhàng đi vào, sau khi ngồi xuống thở phào một hơi: “May mắn không đến trễ, bằng không cha mẹ tôi sẽ tức chết.”

Tô Thanh Thời cười tự giễu.

Uổng công bận rộn một hồi, thì ra công việc này, là dành cho đơn vị liên quan.

Một người là con gái chỉnh uỷ, một người là vợ của cán bộ cấp doanh trưởng, hiệu trưởng sẽ chọn thế nào? Nhắm mắt lại cũng sẽ chọn có gia thế bối cảnh.

“Ninh Kiều, cô có làm chuẩn bị chưa?” Phó Thiến Nhiên hỏi.

“Tôi có viết một bức thư tự tiến cử, ở nhà học thuộc, còn xem sách giáo khoa ngữ văn tiểu học.” Ninh Kiều nói, “Còn cô?”

Phó Thiến Nhiên nhăn lại chóp mũi: “Tôi cũng không khác cô là mấy, vốn dĩ không muốn tới, mẹ tôi một hai phải bảo tôi tới thử xem. Bà ấy cảm thấy con gái mà làm giáo viên thì rất tốt, trường tiểu học quân khu cũng gần nhà, về sau hai mẹ con cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng thật ra tôi muốn tôi đến cửa hàng bách hoá làm nhân viên bán hàng, mỗi ngày đều có thể trưng bày hàng hoá mới, như vậy mới thú vị.”

“Ở hải đảo chúng ta làm gì có cửa hàng bách hoá chứ!” Ninh Kiều nói.

“Đúng vậy, hải đảo không có cửa hàng bách hoá.” Phó Thiến Nhiên thở dài, dừng một chút, lại lạc quan cười nói, “Nhưng ai biết được chuyện tương lai? Có lẽ chờ đến lúc tôi kết hôn, xa gả giống cô, gả đến một nơi có cửa hàng bách hóa, làm nhân viên bán hàng!”

Khi Phó Thiến Nhiên cười, bên má hiện lên hai lúm đồng tiền.

Ninh Kiều xem đến thất thần.

Trong cốt truyện, từ đầu đến cuối Phó Thiến Nhiên đều chưa từng rời khỏi hải đảo. Phó Thiến Nhiên yêu một thanh niên trí thức tên Trần Văn, yêu đến vang dội, cha mẹ càng ngăn trở, Phó Thiến Nhiên càng kiên trì, đến khi tất cả mọi người tán thành bọn họ, cuối cùng chờ đến mây tan thấy trăng sáng thì nào ngờ, Phó Thiến Nhiên lại rời đi nhân thế.

Tuổi của Phó Thiến Nhiên xấp xỉ Ninh Kiều, lúc trước ngẫu nhiên gặp trong khu người nhà, liền chuyện trò một lát, bây giờ còn rất hợp ý, chuyện trò như máy hát không thể nào dừng được.

“Ninh Kiều, kết hôn tốt không?” Phó Thiến Nhiên hỏi.

Ninh Kiều tạm thời nói không ra khuyết điểm của cuộc hôn nhân.

Ít nhất tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

“Ngoài có chút nhớ nhà ra.” Ninh Kiều nói, “Mặt khác đều khá tốt.”

“Đúng không? Tôi cũng cảm thấy kết hôn thật tốt.” Phó Thiến Nhiên chờ mong mà nói, “Gặp được một người mình yêu thật lòng, hai người hạnh phúc sống cùng nhau, một ngày ba bữa, cả đời…… Tôi cũng muốn kết hôn.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 121: Chương 121



Nhưng trong cốt truyện, Phó Thiến Nhiên không có trở thành nhân viên bán hàng, cũng không được hạnh phúc bên người mình yêu trọn đời.

“Thiến Nhiên, cô có biết bơi không?” Ninh Kiều đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên biết chứ, tôi sống cạnh bờ biển từ nhỏ, làm sao có thể không biết được?” Phó Thiến Nhiên nói, “Khi còn nhỏ, vừa đến hè, tôi sẽ cùng các bạn nhỏ cùng nhau ngâm mình ở trong nước. Cha mẹ tôi còn nói, tôi bơi còn nhanh hơn cả cá.”

Có câu gọi là, đuối nước vì ỷ mình biết bơi.

Nhưng thật ra lời này có chút phiến diện, đuối nước chân chính, là không rành bơi lội, không rõ tình hình con nước, hơn nữa l* m*ng lại thích mạo hiểm. Phó Thiến Nhiên biết bơi từ nhỏ, hơn nữa không ai rành tình hình thuỷ triều lên xuống bờ biển bên này hơn Phó Thiến Nhiên, trong cốt truyện Phó Thiến Nhiên trượt chân đuối nước thì thật không hợp lý.

Ninh Kiều nghi ngờ, rồi lại không thể nói ra, đành phải tạm thời đem gác lại vấn đề này.

“Mời Quý Kiến Đan vào.” Cô Chu phụ trách nhân sự đứng ngoài cửa hô, “Vị tiếp theo là Ninh Kiều, hãy chuẩn bị.”

———————————

Vòng phỏng vấn thứ nhất do cô Chu cùng cô Lý tiến hành sàng chọn.

Hai cô giáo có ánh mắt tinh tường, lúc phỏng vấn thì vô cùng nghiêm túc, chỉ với thái độ không đủ thân thiện như thế, cũng đã doạ lui một đám người.

Mấy đứa trẻ bây giờ đều rất cơ linh. Thân là giáo viên, không cần biết trong lòng thế nào, nhưng trạng thái khi đứng trên bục giảng phải là trạng thái tốt nhất. Nếu sợ hãi rụt rè, nói chuyện cẩn thận, còn có thể quản được bọn nhỏ sao?

Bởi vậy, khi thấy Ninh Kiều tiến vào, hai cô giáo đánh một dấu chấm hỏi trên hồ sơ.

Lại xem tuổi tác của cô, 18 tuổi.

Cô gái rất xinh đẹp, nhưng trường học tuyển chọn giáo viên chứ không phải đoàn văn công tuyển thành viên văn nghệ. Đẹp hay không, chỉ có thể làm người khác ấn tượng ngay ánh mắt đầu tiên, chứ tác dụng không lớn.

Cô Lý và cô Chu ra hiệu cho cô bắt đầu giới thiệu, sau đó tuỳ tay lật hồ sơ của vài vị đồng chí kế tiếp.

Nhưng là rất nhanh sau đó bên tai họ vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Tự giới thiệu bản thân là trường học thông báo trước cho họ khi đến phỏng vấn. Nhưng đa phần mọi người chỉ thành thật giới thiệu thông tin cơ bản của mình, như là nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, học tiểu học, trung học thậm chí phổ thông ở đâu, vân vân.

Nhưng Ninh Kiều thì khác.

Sắc mặt cô gái tự nhiên và thả lỏng, nghĩ đến đâu nói đến đó, không giống những người khác lắp bắp trả bài, nhắc tới tình hình lúc đi học, còn cho thấy ý nghĩ của bản thân.

Còn vấn đề khẩu âm, là tiếng phổ thông rõ ràng từng câu từng chữ.

Đây cũng không phải điều cần thiết, nhưng đúng là phần nào giúp cô được thêm điểm cộng.

“Bằng cấp của cô là bằng phổ thông?” Cô Lý hỏi.

Ninh Kiều gật đầu: “Đúng vậy, tôi còn mang theo bằng tốt nghiệp.”

Ninh Kiều chuẩn bị chu toàn, lấy bằng tốt nghiệp đưa cho họ.

Trên hồ sơ của Ninh Kiều vốn có ký hiệu đánh dấu nho nhỏ, là được cô Lý làm dấu.

Cô Chu không có kinh nghiệm bằng, thấy lãnh đạo làm như vậy, cũng dùng bút đen làm dấu trên đó.

Nhưng tuyển giáo viên, hai người họ nói thì không tính.

Cuối cùng phải xem quyết định của hiệu trưởng Viên.

Cô Đoạn dạy ngữ văn lớp 2 theo chồng điều đi thành phố khác, bởi vậy trường học cần tìm một giáo viên bổ sung vị trí. Vốn không gấp đến vậy, nào ngờ thông báo điều chức của chồng cô Đoạn nói đến là đến, lãnh đạo nhà trường đành phải định lại thời gian phỏng vấn.

Buổi sáng do bên nhân sự phụ trách, buổi chiều sẽ do hiệu trưởng Viên, phó hiệu trưởng cùng với ba vị giáo viên dày dặn kinh nghiệm ra mặt phỏng vấn.

Tạm thời lưu lại cũng chỉ có mười người trẻ tuổi, trong đó có bảy người là đồng chí nữ.

Hiệu trưởng Viên nhìn sơ lược hồ sơ của bọn họ.

Cô Chu thuật lại tình hình phỏng vấn vòng thứ nhất vừa rồi.

Có hai người mà cô Lý và cô Chu ấn tượng sâu sắc nhất đó là Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên.

Hiệu trưởng Viên ngưng mắt ở cái tên Tô Thanh Thời, sắc mặt hơi dừng lại.

“Đây là ——”

“Hiệu trưởng Viên, đây là Tô Thanh Thời.”

“Tô Thanh Thời……” Hiệu trưởng Viên lầm bầm lầu bầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên hồ sơ của cô ta.

Cô Chu rất biết xem xét thời thế.

Nếu Tô Thanh Thời là người quen của hiệu trưởng Viên, cô Chu liền nói: “Còn vị đồng chí này, cũng khá tốt.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 122: Chương 122



“Tô Thanh Thời phi thường nhiệt tình với nghề giáo viên, nhìn ra được, cô ta rất cần công việc này.”

“Vẻ ngoài của cô ta cũng khá tốt, có lực tương tác. Muốn trị đám nhóc này, dữ một chút cũng không sao.”

“Còn có ——”

“Chờ một chút.” Hiệu trưởng Viên nghiêm túc mà đánh gãy lời cô Chu nói, “Với bằng cấp của Tô Thanh Thời, tại sao có thể lưu lại?”

Cô Chu kinh ngạc.

“Dù sao cũng là giáo dục, trình độ văn hoá của giáo viên vô cùng quan trọng. Bây giờ học sinh phổ thông quá ít, tôi không quy định quá khắt khe, cần phải tuyển giáo viên có bằng phổ thông. Nhưng Tô Thanh Thời cả bằng tốt nghiệp trung học cũng không có.” Hiệu trưởng Viên không vui nói.

“Tôi còn tưởng rằng……” Cô Chu sửa miệng, “Chúng tôi còn tưởng rằng, Tô Thanh Thời là người quen của thầy, cho nên giữ cô ta lại.”

Hiệu trưởng Viên nhíu mày.

Mấy ngày trước, xác thật là ông ta có cho Tô Thanh Thời một cơ hội phỏng vấn, đó là bởi vì cháu gái của ông ta năn nỉ ỉ ôi. Cháu gái nói, đồng chí nữ này có văn hóa, có kiến thức, hiệu trưởng Viên phá lệ gặp Tô Thanh Thời một lần.

Vốn dĩ còn khá tốt, nhưng cuối cùng hỏi đến bằng cấp của Tô Thanh Thời, hiệu trưởng Viên khó xử. Lên trung học chỉ học hai năm, không tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp cũng không có.

Nếu đối phương đặc biệt phù hợp với yêu cầu của trường học, chỉ có bằng cấp không đủ, như vậy trường học có lẽ sẽ phá lệ.

Nhưng vấn đề là, ngày đó gặp mặt, hiệu trưởng Viên cảm thấy Tô Thanh Thời cũng chỉ có thế mà thôi.

“Nào có cái gì người quen.” Hiệu trưởng Viên nói, “Cháu gái tùy hứng, năn nỉ người bác hai này giúp con bé một chút.”

Đến bây giờ hiệu trưởng Viên còn không biết cháu gái của mình có quan hệ gì với Tô Thanh Thời, vì không để cháu mình khó xử, ngày đó gặp mặt ông ta cũng không trực tiếp từ chối người ta, định chờ đến khi sàng chọn hồ sơ, bên nhân sự sẽ làm việc.

Không nghĩ tới, nhân sự còn giữ Tô Thanh Thời lại.

“Tự cho là thông minh, thật là tự cho là thông minh.” Hiệu trưởng Viên tức quá hoá cười.

Cô Chu sắp đổ mồ hôi lạnh: “Vậy làm sao bây giờ?”

————————————

Giữa trưa, cô Chu bảo các đồng chí đợi phỏng vấn đợt hai về nhà ăn cơm trước.

Về nhà một chuyến, lượt đi lượt về cũng mất cả tiếng đồng hồ, Tô Thanh Thời sợ chậm trễ thời gian nên không đi.

“Ninh Kiều, tôi có chút đói bụng. ” Phó Thiến Nhiên nói.

“Tôi cũng đói……” Ninh Kiều sờ sờ bụng.

“Thế phải làm sao bây giờ?”

Tô Thanh Thời thu hồi tầm mắt.

Cô ta có thể chịu đói, Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên lại không được. Người được nuôi dưỡng nương chiều, ngay cả chút khổ như thế cũng chịu không nổi.

“Tôi dẫn cô đi ăn cơm.” Ninh Kiều lôi kéo Phó Thiến Nhiên ra phòng họp.

Tô Thanh Thời nhíu mày, nhìn qua.

Sáng sớm không ăn no, lúc này bụng cô ta cũng đói đến kêu òng ọc.

Ninh Kiều dẫn Phó Thiến Nhiên đến phòng học của lớp 3.

Mỗi ngày Quả Quả mang cơm đến trường học, có đôi khi còn sẽ lấy ít bánh bột bắp hoặc bánh quy cho vào cặp, có lẽ còn một ít, có thể cho hai người lót dạ.

Ninh Kiều vừa xuất hiện ở cửa phòng học, liền nghe tiếng hoan hô của Giang Quả Quả.

Phó Thiến Nhiên thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.

“Chị dâu nhỏ!”

“Mau xem mau xem! Đây là chị dâu nhỏ của tôi!”

“Chị dâu nhỏ tới thăm tôi đấy!”

Giang Quả Quả khoe khoang, ước gì khiến cho tất cả mọi người lao ra cửa phòng học nhìn chị dâu nhỏ của con bé.

Bọn nhỏ đơn thuần, chớp chớp đôi mắt nhìn Ninh Kiều, cũng có đứa thực nể tình mà nhìn qua đánh giá.

“Quả Quả, chị dâu nhỏ của cậu thật xinh đẹp! Đây là chị dâu nhỏ mà mỗi ngày đều làm tóc cho cậu sao?”

“Còn không phải sao! Không tin cậu có thể hỏi Chiêm Hà Phi!”

“Giang Quả Quả, vậy chị dâu nhỏ của cậu tới làm gì?”

Giang Quả Quả ưỡn ngực, chuẩn bị nói ra Ninh Kiều sắp làm giáo viên trường bọn họ.

Ninh Kiều thật sự lo lắng, đề phòng trẻ con nói lung tung bên ngoài. Nói ra chuyện cô đến phỏng vấn cho mọi người biết, ngộ nhỡ cuối cùng không thành, hai chị em cô rất khó làm bộ như không có việc gì xảy ra.

“Chị dâu nhỏ của tới là tới —— ưm!”

Ninh Kiều tay mắt lanh lẹ mà che miệng Giang Quả Quả lại.

Phó Thiến Nhiên nói: “Chị dâu nhỏ con bé tới xin cơm ăn.”

Bọn nhỏ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Ninh Kiều:?

Nói như vậy, cũng không tốt hơn bao nhiêu.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 123: Chương 123



Nghe nói chị dâu nhỏ tới xin cơm, Giang Quả Quả không nói hai lời, đưa hộp cơm của mình ra.

Trẻ con sức ăn ít, Ninh Kiều chỉ bẻ một miếng màn thầu, chia một ít cho Phó Thiến Nhiên cùng ăn. Tuy rằng không đủ no, nhưng lót dạ một chút, có còn hơn không.

Thời buổi này, trừ phi hai nhà đặc biệt thân thiết, nếu không rất ít có người ở lại nhà người khác ăn cơm.

Quan hệ giữa Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên tạm được, nếu ở khu người nhà, chắc chắn hai người sẽ ngại gõ cửa ăn ké cơm, nhưng hiện tại là ở phòng học lớp 3 trường tiểu học quân khu.

Chiêm Hà Phi chia cho Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên chút cải bẹ.

Bọn nhỏ thiên chân đơn thuần, một người một hộp cơm, một giây là có thể chia cho các cô một nửa đồ ăn bên trong.

“Không cần không cần, mấy đứa ăn đi.”

“Cho chị dâu nhỏ ăn!” Một đứa trẻ lớn tiếng nói.

Chiêm Hà Phi vừa nghe, trợn tròn đôi mắt. Chung Khai thế mà gọi “chị dâu nhỏ”! ngàn lần không được, Giang Quả Quả keo kiệt, tuỳ thời sẽ xụ mặt tìm cậu ta tính sổ.

Nhưng Chiêm Hà Phi yên lặng mà nhìn chằm chằm Giang Quả Quả một hồi lâu, mồm mép người ta, thoạt nhìn dùng hết toàn bộ sức lực kiềm chế bản thân không gây sự với Chung Khai.

Chiêm Hà Phi thấy thế, cũng thật cẩn thận mà kêu theo: “Chị dâu nhỏ ăn đi……”

Vừa dứt lời, Chiêm Hà Phi làm bộ dường như không có việc gì, chờ thêm một lát, cũng không nghe tiếng quát giận dữ của Giang Quả Quả, mới lặng lẽ quay đầu lại.

Quả nhiên, Giang Quả Quả trông cực kỳ buồn bực, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.

Chiêm Hà Phi thấy chuyển biến tốt liền thu, nhếch miệng nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Quả Quả nghẹn sắp tái rồi.

Chị dâu nhỏ là của cô bé, nhiều nhất có thể chia sẻ với anh hai anh ba, bạn cùng lớp sao có thể kêu như vậy chứ?

Giang Quả Quả rất muốn phát giận, nhưng khi nâng mắt, chạm phải ánh mắt dịu dàng lại mang ý cảnh cáo của chị dâu nhỏ, khiến cô bé không thể không ngậm chặt miệng lại. Ngày đó chị dâu nhỏ nói, phải có lễ phép, người khác cười niềm nở với mình thì tốt nhất là không cần phát giận mà không phân rõ xanh đỏ trắng đen.

Quá khó khăn.

Giang Quả Quả sâu kín mà thở dài dưới đáy lòng.

Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên nắm mấy miếng màn thầu của bọn nhỏ, mỗi đứa cho một miếng, số lượng liền lớn, lại kèm với cải bẹ, đủ để no bụng.

Lúc đi, Ninh Kiều còn nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, mời mấy đứa trẻ lần tới đến nhà cô chơi.

Trong lớp học này, không có mấy người thích Giang Quả Quả. Giang Quả Quả không biết tốt xấu, không rõ lý lẽ, còn đặc biệt hung dữ, động bất động liền cãi nhau với người khác, cãi không thắng thì về nhà tìm cứu binh, kéo anh hai anh ba qua. Bọn họ từng gặp qua anh hai anh ba, cũng gặp qua anh cả của họ qua chủ trì công đạo, đều không ngoại lệ, không một người nào dễ chọc.

Đại khái là các bạn học hạ thấp kỳ vọng, vừa rồi nhìn thấy chị dâu nhỏ của Giang Quả Quả, mấy đứa nhỏ lập tức có hảo cảm. Chị dâu nhỏ thích cười, cười đến đôi mắt cong lên, nói chuyện còn nhẹ nhàng, ai có thể từ chối chị ấy chứ?

Chờ đến khi chị dâu nhỏ cùng một chị gái khác vừa đi, các bạn học thảo luận ríu rít.

“Lớn lên tôi cũng muốn xinh đẹp như vậy.”

“Tôi cũng muốn có một chị dâu xinh đẹp như thế!”

“Nếu chị ấy là chị dâu nhỏ của tôi thì tốt rồi.”

Giang Quả Quả:……

Tôi nhịn!

———————————

Lượng cơm của Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên không lớn, màn thầu kèm cải bẹ, giải quyết được bữa trưa.

Chờ ăn xong, Phó Thiến Nhiên đến văn phòng nhân sự mượn một chén nước.

Nước sôi để nguội thoải mái thanh tân ngọt lành, hai người chia nhau uống, uống xong lại rửa sạch sẽ cái ly trả trở về.

Trong văn phòng có phòng trống, cô Lý và cô Chu phụ trách nhân sự đều rất có hảo cảm với hai người, giữ hai người lại nghỉ trưa. Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ, vẫn là trở lại phòng họp đợi cùng các đồng chí khác càng tự tại một chút.

Chờ đến hai người kéo tay rời đi, cô Lý cùng cô Chu liền bắt đầu thảo luận.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 124: Chương 124



Ngay từ đầu cho rằng trên đảo không có nhiều sinh viên tốt nghiệp phổ thông, trường học thông báo tuyển dụng hạ thấp yêu cầu xuống bằng trung học, dù sao dạy cũng là bọn nhỏ, tốt nghiệp trung học cũng đã không tồi. Nhưng không nghĩ tới, các đồng chí đến phỏng vấn lại cho trường học một bất ngờ không nhỏ. Có vài đồng chí cầm bằng phổ thông, đặc biệt là Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên, cách nói năng thoả đáng có kiến giải, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí giáo viên tiểu học.

Cô Lý và cô Chu nói về hai đồng chí nữ.

Một người là vợ của cán bộ cấp doanh trưởng của quân khu, một người là con gái của chính uỷ, cũng không biết cuối cùng hiệu trưởng Viên sẽ tuyển ai.

“Cô xem hai người họ dường như khá thân thiết.”

“Ở cùng một khu người nhà, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chắc chắn là quan hệ khá tốt.”

“Chỉ sợ qua lần tuyển dụng này, sẽ làm hai người họ có hiềm khích.”

Trong trường học chỉ thiếu một vị giáo viên ngữ văn, nói cách khác, Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau.

Trừ phi cả hai đều có thể lưu lại, nhưng xác suất không lớn.

Bởi vậy hai người rất khó bình tĩnh đối mặt.

“Không có cách nào, cạnh tranh chính là kịch liệt như vậy.” Cô Lý buông tay, bất đắc dĩ nói.

—————————

Tô Thanh Thời rất đói bụng.

Cư dân ở trên đảo, trước giờ có thói quen mang theo lương khô ra cửa để xuống đất kiếm công điểm. Mới đầu trong lòng Tô Thanh Thời còn cười nhạo bọn họ, nhưng bây giờ thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy, bụng của Tô Thanh Thời càng kêu òng ọc.

Phòng họp trống trải, mọi người đều đang ăn không phát ra âm thanh, liền có vẻ âm thanh kêu từ bụng của Tô Thanh Thời càng thêm đột ngột.

Một đồng chí nữ da ngăm đen có chút rối rắm, suy xét hồi lâu, mới đưa ổ bánh ngô trong tay qua: “Cô muốn ăn một miếng không?”

Tô Thanh Thời hơi nhíu mày, liếc cô ta một cái, không nói chuyện.

Đối phương đỏ mặt, thu hồi ổ bánh ngô, tự mình gặm: “Đồng chí, cô là người nhà của quan quân trong khu người nhà quân khu đúng không?”

Tô Thanh Thời gật đầu, thấy đối phương còn muốn hỏi cái gì đó, liền trực tiếp chuyển mặt sang hướng khác, từ chối giao lưu.

Vài người khác thấy thế, nhịn không được “Chậc chậc” hai tiếng.

Người nhà của quan quân liền cao cao tại thượng? Còn không phải giống bọn họ cùng nhau ở phòng họp chờ phỏng vấn!

Tô Thanh Thời đói đến n.g.ự.c dán phía sau lưng, khá vậy chỉ có thể chịu đựng.

Chờ đến khi Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên trở về, thấy vẻ mặt của bọn họ phơi phới, cô ta thẳng lưng lên.

Vô luận như thế nào, cũng không thể để Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên chế giễu.

Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên tìm vị trí ngồi xuống.

Đã nói hai giờ chiều chính thức bắt đầu phỏng vấn, nhưng hai người không có đeo đồng hồ, nhìn một vòng quanh phòng họp, cũng chỉ có trên tay Tô Thanh Thời đeo đồng hồ.

Phó Thiến Nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Thanh Thời: “Xin hỏi bây giờ là mấy giờ?”

Tô Thanh Thời lạnh lùng mà nhìn Phó Thiến Nhiên, đôi mắt đều không nháy một cái.

Ngày thường Tô Thanh Thời quen dùng thái độ như vậy đối đãi với mọi người, khí thế của mọi người đều kém cô ta, bị nhìn chằm chằm một hồi lâu, đáy lòng sợ hãi, cuối cùng xám xịt mà xoay người đi. Còn sau lưng bọn họ bàn tán về cô ta thế nào, Tô Thanh Thời cũng không để ý, đều chỉ là một đám vô tri thôi.

Phó Thiến Nhiên đứng trước mặt Tô Thanh Thời.

Phó Thiến Nhiên chờ đợi hồi lâu, đối phương trước sau trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

Phó Thiến Nhiên:?

Phó Thiên Nhiên trực tiếp duỗi tay, cầm lấy cánh tay của Tô Thanh Thời nâng lên, xem một cái lại ngồi lại chỗ cũ.

“Hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu phỏng vấn.” Phó Thiến Nhiên nói với Ninh Kiều.

Sắc mặt Tô Thanh Thời khẽ biến.

Mấy người gọi là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ, trước nay đều chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình.

Người ích kỷ.

————————————

Hai giờ chiều, phỏng vấn bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Ninh Kiều tham gia phỏng vấn chính thức như vậy.

Phó Thiến Nhiên vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng sợ, hiệu trưởng lại không ăn thịt người.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 125: Chương 125



Tô Thanh Thời nhìn biểu cảm tính sẵn trong lòng của Phó Thiến Nhiên, càng thêm chắc chắn, tin tưởng vững chắc chính uỷ Phó đã sớm lót đường sẵn cho con gái, chỉ cần Phó Thiến Nhiên gặp hiệu trưởng Viên một lần, vị trí này sẽ là vật trong túi của Phó Thiến Nhiên.

Ninh Kiều thế mà còn ngây ngốc chuẩn bị. Cô cũng chỉ là vợ của một cán bộ cấp doanh trưởng mà thôi, dù có ông nội là cựu lãnh đạo có địa vị cao, cũng là chuyện quá khứ, hiệu trưởng Viên căn bản sẽ không nể mặt.

Tô Thanh Thời đã không còn hứng thú.

Tô Thanh Thời lười biếng, vén tóc ra sau tai, cười như không cười mà nhìn từng người bước vào phỏng họp nhỏ ngay bên cạnh để phỏng vấn.

Có nam có nữ, đều là vẻ mặt thấp thỏm.

Thật là ngu ngốc.

Tổng cộng mười người, ba đến bốn người một tổ.

Một tổ tốn thời gian rất dài, ước chừng 40 phút, sau khi ra ngoài, hiển nhiên bọn họ càng hồi hộp.

“Là kiểm tra sao?”

“Nội dung là gì vậy?”

Mọi người đều là cạnh tranh, không ai kể ra nội dung phỏng vấn, chỉ hàm hồ qua loa lấy lệ một chút.

Ba đồng chí tới từ khu người nhà quân khu được sắp xếp cuối cùng.

Lúc này mấy đồng chí khác cũng lục tục rời đi, ba người họ cùng nhau đi vào.

Ninh Kiều gõ cửa.

“Mời vào.”

Khác với tự giới thiệu đơn giản trong vòng sàng chọn của cô Lý và cô Chu, hiệu trưởng Viên kiểm tra khả năng viết văn.

Bọn nhỏ lớp hai ở tiểu học quân khu được công nhận là khó dạy dỗ. Mấy năm nay, bọn họ từng đổi vài giáo viên cũng không thể tạo cho bọn nhỏ thói quen học tập tốt đẹp. Chờ đến cuối cùng một giáo viên họ Nghiêm nhận lớp, những đứa trẻ nghịch ngợm đã sớm không coi ai ra gì, điểm thi cũng không bằng bọn nhỏ lớp khác. Vấn đề của học sinh lớp 2 không ít, đi học không nghiêm túc nghe giảng, đến trễ về sớm, thậm chí còn kéo bè kéo cánh ức h.i.ế.p người khác. Nếu không quản, chờ bọn họ lớn hơn một chút thì thật sự là quản không nổi.

Hiệu trưởng Viên vừa dứt lời, bắt đầu quan sát phản ứng của ba đồng chí nữ.

Hai nhóm vừa rồi, hiển nhiên hoảng sợ, còn chưa ra đề, ánh mắt đã bắt đầu trốn tránh, hiển nhiên là lo lắng bản thân không thể đảm nhiệm công việc này.

Nhưng ba đồng chí nữ trước mắt, lại vô cùng bình tĩnh.

Tô Thanh Thời căn bản là không sợ. Cũng chỉ là một đám nhóc mà thôi, dù có nghịch ngợm, còn có thể leo lên trời sao? Lúc trước ở quê quán, cô ta đã gặp qua không ít đứa nhóc khiến người ta phiền chán, đối đãi bọn họ, không thể nhân từ nương tay, chỉ cần xụ mặt đe doạ, là có thể làm bọn họ thành thật.

Phó Thiến Nhiên cũng không để khó khăn trước mắt ở trong lòng, tương phản, còn thích thú. Dạy học là chuyện không thú vị, nhưng nếu có thể cùng bọn nhỏ đấu trí đấu dũng, đương đầu với khó khăn, lạc thú cũng có thể tăng gấp bội.

Còn Ninh Kiều nghe hiệu trưởng Viên nói xong, nghiêm túc suy tư.

Trong cốt truyện, Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả cũng có tật xấu như vậy, tuy không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cốt truyện đã sớm khiến cô cảnh giác.

Chuyện lớn bao nhiêu nha.

Hiệu trưởng Viên cho thời gian 40 phút, phát giấy cùng bút cho mỗi người.

Dùng thời gian không dài không ngắn viết ra phương án quản lý cũng như giáo dục bọn nhỏ sau khi nhậm chức.

“Được rồi, hiện tại bắt đầu.”

Trong phòng họp nhỏ, chợt trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh bút máy cọ xát trên trang giấy.

Hiệu trưởng Viên cúi đầu, bắt đầu cùng phó hiệu trưởng và ba giáo viên khác truyền nhau đọc văn chương của hai nhóm trước.

Trường học có quyền lựa chọn rất lớn.

Chữ không đẹp, không cần. Câu văn lủng củng, không cần. Giải thích không độc đáo, không cần.

Còn có một ít người càng kỳ quái hơn, viết tuy hàm súc, nhưng đại khái là tôn trọng cách xử phạt về thể xác học sinh. Phạt học sinh không nghe lời đứng ngoài hành lang, suốt cả một buổi sáng, chờ đến khi nhận lỗi mới có thể vào lớp học, đây không phải là xằng bậy sao?

Với suy nghĩ như vậy, nếu thật sự nhậm chức giáo viên, sẽ có bao nhiêu học sinh chịu khổ đây?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 126: Chương 126



Trong 40 phút, hiệu trưởng Viên xem xong tất cả bài văn của hai nhóm trước.

Ông ta xoa xoa giữa mày của mình.

Phó hiệu trưởng cười nói: “Là do thầy yêu cầu quá nghiêm khắc, trước kia chúng ta không có nhiều lưu trình phỏng vấn như vậy, không phải cuối cùng cũng tuyển được giáo viên tốt sao?”

Hiệu trưởng Viên lắc lắc đầu.

Trước kia cư dân ở trên đảo không nhiều lắm, ngay cả người nhà trong khu người nhà quân khu cũng không nhiều, căn bản là không có nhiều lựa chọn.

Nhưng bây giờ thì khác.

“Đã đến giờ.”

“Mời nộp bài lên đây.”

Ninh Kiều viết xong một hàng chữ cuối cùng.

Quay đầu, thấy Phó Thiến Nhiên vui tươi hớn hở, cùng cô cùng nhau nộp bài: “Đi thôi.”

Hiệu trưởng Viên bảo họ về trước, chờ thông báo sau.

Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đều lái xe tới nên rời đi trước.

Ninh Kiều hỏi thăm đồng chí ở phòng bảo vệ, giờ này, học sinh lớp 3 hẳn là còn chưa đến giờ tan học. Cũng không biết phải chờ tới khi nào, Ninh Kiều quyết định đi về trước.

Một mình Tô Thanh Thời dừng lại ở sau cùng, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại.

Dù sao cô ta cũng có quen biết với hiệu trưởng Viên, nhưng vừa rồi gặp mặt, hiệu trưởng Viên nhìn như không hề có ấn tượng với cô ta, cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có. Mặc dù rất có thể vị trí này thuộc về Phó Thiến Nhiên, nhưng cô ta vẫn là muốn tranh thủ một chút.

Lúc này cửa phòng họp loại nhỏ, vẫn còn khép hờ.

Tô Thanh Thời tiến về phía trước một bước.

Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

“Hiệu trưởng Viên, thầy đừng có gấp, hiện tại không còn sớm, chờ ngày mai lại xem đi.”

“Không sao, mấy bài văn này viết khá tốt, tôi nhìn xem thử.”

“Ai?”

“Cái này kêu Ninh ——” Hiệu trưởng Viên lật trang giấy, “Ninh Kiều. Là đồng chí nhỏ tuổi nhất trong nhóm vừa rồi đúng không?”

“Đúng vậy, Ninh Kiều chính là người ngồi ở giữa.”

“Trong nhiều bài văn cũng chỉ có cô ấy giải thích độc đáo, có chủ ý của bản thân nhất. Chữ viết xinh đẹp, hành văn cũng lưu loát, nhìn ra được năng lực không tầm thường.” Hiệu trưởng Viên khen ngợi nói, “Nhưng đúng là trong thời gian quá ngắn, rất nhiều phương diện đều không đủ chi tiết.”

“Hiệu trưởng Viên, ngài nhìn xem bài này.”

“Phó Thiến Nhiên phải không? Vừa nãy tôi có xem qua rồi.” Hiệu trưởng Viên cười nói, “Cô gái nhỏ này cũng không tồi.”

“Đáng tiếc chỉ có thể tuyển một người.”

Hiệu trưởng Viên trầm ngâm.

Tô Thanh Thời đợi hồi lâu cũng không thấy bọn họ thảo luận về mình.

Trong lòng Tô Thanh Thời trầm xuống.

Bên trong truyền đến tiếng động.

Tô Thanh Thời ngẩn ra, xoay người chuẩn bị đi, cửa lại được mở ra.

“Đồng chí, còn có việc sao?”

Tô Thanh Thời lập tức nói: “Chìa khoá xe đạp của tôi biến mất, có thể là rơi ở bên trong.”

Trong phòng hội nghị rất nhiều bàn ghế, Tô Thanh Thời ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên mặt đất.

May mắn những người khác không có để ý đến cô ta.

Chờ đến một lần nữa đứng lên, Tô Thanh Thời cười với mọi người: “Ngại quá, đã quấy rầy mọi người rồi.”

“Tìm được rồi sao?”

“Tìm được rồi.” Tô Thanh Thời vỗ vỗ túi mình, “Bọn họ còn ở cổng trường chờ tôi, tôi đi trước.”

“Bọn họ?” Phó hiệu trưởng bừng tỉnh, “Ồ, cô đi cùng đồng chí Phó Thiến Nhiên, đồng chí Ninh Kiều à.”

“Đúng vậy, chúng tôi ở chung một khu nhà.” Tô Thanh Thời gật đầu nói, “Nhưng có thể là Ninh Kiều cũng không vội vã rời đi, lớp 3 chắc còn chưa tan học?”

“Sao lại nói thế?”

“Lớp 3 có một học sinh, tên Giang Quả Quả, con bé là em chồng của Ninh Kiều.”

Giang Quả Quả chính là người nổi tiếng trong trường học này, ngay cả hiệu trưởng Viên cũng biết cô bé.

Giang Quả Quả bị mời phụ huynh rất nhiều lần. Lần đầu tiên, Giang Quả Quả nhờ anh ba mặc quần áo của anh cả đến trường học, bị chủ nhiệm lớp vạch trần, chủ nhiệm lớp cho rằng con bé còn nhỏ, không hiểu được “mời phụ huynh” là gì, lại cho cô bé một cơ hội. Không ngờ Giang Quả Quả trở về mời phụ huynh một lần nữa, lần này đến là anh hai của cô bé, cũng mặc quần áo ra vẻ người lớn. Chủ nhiệm lớp đâu có ngốc, chẳng lẽ có thể lầm gương mặt trẻ con 13-14 thành anh cả quan quân của Giang Quả Quả sao? Dưới sự tức giận, cô chủ nhiệm của Giang Quả Quả trực tiếp dẫn Giang Quả Quả tới văn phòng hiệu trưởng, cô nhóc còn không phục, cho đến khi anh cả của cô bé tới, cuối cùng mới chịu thua.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 127: Chương 127



Chuyện này lưu lại ấn tượng sâu sắc cho hiệu trưởng Viên.

Không nghĩ tới, Ninh Kiều là chị dâu nhỏ của Giang Quả Quả.

Những người khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Tô Thanh Thời nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thành tích học tập của Quả Quả vẫn luôn khiến Ninh Kiều sầu não. Mỗi tối cô ấy đều đích thân phụ đạo cho con bé học tập, làm bài tập, nhưng đều vô dụng.”

Đến lúc này, Tô Thanh Thời mới nhìn vào mắt của hiệu trưởng Viên.

Cô ta gật gật đầu chào hỏi: “Hiệu trưởng Viên.”

Sắc mặt của hiệu trưởng Viên lãnh đạm đáp lại: “Tìm được chìa khoá rồi thì về đi.”

Tô Thanh Thời đi xa.

Nhưng đề tài liên quan đến Ninh Kiều là chị dâu nhỏ của Giang Quả Quả vẫn còn tiếp tục.

“Không nghĩ tới Giang Quả Quả thế mà là em chồng của đồng chí Ninh Kiều, cô Mạc đã dạy lớp 3 ba năm, chắc cô là người hiểu rõ nhất.”

“Đứa nhỏ này nha —— là học sinh khiến cho người ta đau đầu nhất trong toàn bộ học sinh lớp 3-2.”

“Vừa rồi đồng chí Tô nói Ninh Kiều giám sát chặt chẽ chuyện học tập của Giang Quả Quả…. Nhưng tôi thấy kết quả học tập của Giang Quả Quả cũng không có tiến bộ bao nhiêu.”

“Tuy bài văn đồng chí Ninh Kiều rất tốt, nhưng sợ chỉ là trên lý thuyết, rốt cuộc trẻ con nhà mình còn quản không tốt.”

“Chúng ta tốn công tuyển chọn giáo viên, nhưng nếu cuối cùng cô ấy lại quản không được bọn nhỏ, cũng là một chuyện phiền toái.”

Phó hiệu trưởng hỏi: “Hiệu trưởng Viên suy xét thế nào?”

“Đồng chí Ninh Kiều và đồng chí Phó Thiến Nhiên đều rất ưu tú, còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Hiệu trưởng Viên lấy ra bài văn của Tô Thanh Thời, để sang một bên, “Nhưng đồng chí này, tuyệt đối không đáng suy xét.”

Cô ta cho rằng lời nói của bản thân không bị lộ ra.

Nhưng trên thực tế, hiệu trưởng Viên sống đến từng tuổi này, cái gì cũng không qua mắt được ông ta.

Người như Tô Thanh Thời đều có tâm tư bất chính.

Người như vậy, sao có thể làm giáo viên dạy dỗ bọn nhỏ ngây thơ, trong sáng như tờ giấy được?

————————————

Cấp trên ban hành nhiệm vụ cho Giang Hành.

Đời trước anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần ra cửa mười ngày nửa tháng cũng chưa về, khiến cho Ninh Kiều ở nhà chịu nhiều ấm ức, bản thân lại hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng đời này thì khác, ba đứa nhỏ vẫn không hiểu chuyện như đời trước, nhưng đối với chị dâu nhỏ của bọn họ, lại không mâu thuẫn chút nào.

Thậm chí Giang Kỳ cùng Giang Nguyên còn chính miệng nói, cướp anh cả đi thì không thành vấn đề nhưng ngàn lần không thể cướp đi chị dâu nhỏ.

Bởi vậy, Giang Hành không cần lo lắng sau khi bản thân ra ngoài, Ninh Kiều sẽ bị bọn họ ức h**p. Bọn họ sẽ giúp đỡ, chăm sóc tốt cho chị dâu nhỏ của bọn họ.

Giang Hành chỉ cần tra chân tướng về cái c.h.ế.t ngoài ý muốn của cô ở đời trước, bảo đảm có thể bảo vệ tốt cho cô là được.

Đời trước, Ninh Kiều qua đời trước mùa hè năm thứ hai.

Giang Hành điều tra, nhưng tạm thời còn chưa có manh mối.

Ninh Kiều ôn hoà dễ gần, chưa từng trở mặt với người khác. Người hơi không thuận với cô, là vợ của phó đoàn trưởng Tiền — Lưu Lệ Vi, cùng với Tô Thanh Thời. Nhưng chỉ một ít tranh cãi mà thôi, nếu mỗi người tranh cãi với Lưu Lệ Vi đều phải c.h.ế.t thì trong khu người nhà quân khu sẽ không còn mấy người còn sống….

Còn Tô Thanh Thời, đời trước khi Ninh Kiều qua đời, cô ta đã mang thai. Tính cách cô ta trở nên ôn hoà rất nhiều, tuy không thể xưng là bạn bè với Ninh Kiều, nhưng ra ra vào vào chạm mặt nhau, vẫn sẽ chào hỏi một tiếng.

Giang Hành hoài nghi, người cuối cùng tổn thương Ninh Kiều có lẽ còn chưa lên đảo.

Bây giờ cách thời gian Ninh Kiều qua đời ở đời trước, còn có năm tháng.

Chờ đến gần thời gian đó, Giang Hành sẽ giảm bớt số lần ra ngoài làm nhiệm vụ, dành thời gian ở bên cạnh cô.

Giang Hành tuyệt đối không để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Trong khoảng thời gian này, doanh trưởng Giang ở trong đoàn tổ chức kế hoạch huấn luyện chứng thực, đảm bảo nhiệm vụ huấn luyện hoàn thành.

Mỗi người đều luyện đến mức kêu khổ không ngừng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 128: Chương 128



Giang Hành là người kiệm lời, nhưng Hạ Vĩnh Ngôn là người dễ ở chung. Thường xuyên có người lén lút tìm Hạ Vĩnh Ngôn, làm Hạ Vĩnh Ngôn kiến nghị với doanh trưởng Giang, có thể kiềm chế chút khi huấn luyện hay không.

Hạ Vĩnh Ngôn miệng đầy đáp ứng, nhưng vào tai này ra tai kia.

Hạ Vĩnh Ngôn mới lười chạm vào cái đinh đâu.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Hạ Vĩnh Ngôn đánh một cái vào cánh tay Giang Hành, “Đều nghĩ thất thần.”

“Vợ.” Giang Hành nói.

“Nghĩ, nghĩ cái gì?” Hạ Vĩnh Ngôn còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

“Rất lâu rồi chưa được gặp cô ấy.”

Mấy ngày này Ninh Kiều rất bận, phần lớn thời gian đều ngồi trên bàn sách của Giang Quả Quả đọc sách.

Giang Hành vì tranh thủ thời gian ở cùng cô, liền để cô vào phòng sách, Ninh Kiều tới thì có tới, nhưng đứng ở cạnh cửa, chờ anh đi ra ngoài.

Trường hợp hai vợ chồng cùng nhau đọc sách trong dự đoán cũng không có xảy ra, cô thực khó hiểu phong tình, đuổi anh đi ra ngoài.

Hạ Vĩnh Ngôn đều nghe đến vui vẻ.

Doanh trưởng Giang cư nhiên cũng có lúc ăn mệt!

“Cho nên hai người không gặp mặt bao lâu rồi?” Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

Giang Hành vươn ngón tay thon dài đếm đếm: “Một, hai, ba……”

Hạ Vĩnh Ngôn canh giữ ở một bên nhìn, một ngày, hai ngày, ba ngày……

“Mười ngày?” Hạ Vĩnh Ngôn xem đến vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, nheo lại đôi mắt, “Không phải hai người kết hôn cũng mới hơn mười ngày sao?”

Giang Hành thu hồi tay, bình tĩnh nói: “Mười tiếng.”

Hạ Vĩnh Ngôn:!!!

Thật là nhiều chuyện, êm đẹp tự dưng cho người ta cơ hội được khoe khang cuộc sống tân hôn.

“Mười tiếng đồng hồ chưa gặp vợ, có cái gì mà cứ nhắc mãi?” Hạ Vĩnh Ngôn tức giận muốn mắng người, “Tôi còn chưa gặp vợ 25 năm kia!”

————————————

Cách buổi phỏng vấn của trường tiểu học quân khu, đã qua ba ngày.

Không riêng gì Ninh Kiều, Tô Thanh Thời cùng Phó Thiến Nhiên cũng đang đợi, toàn bộ gia đình quân nhân trong khu người nhà đều vội vàng muốn biết, cuối cùng công việc này sẽ thuộc về ai.

Thoạt nhìn, xác suất thuộc về Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên là tương đối xa vời.

Một người yếu đuối yếu ớt, không giống người có thể quản được bọn nhỏ, một người khác thì cả ngày không đàng hoàng, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn cứ khiến cho cha mẹ nhọc lòng.

Đặt lên bàn cân so sánh thì thoạt nhìn Tô Thanh Thời càng đáng tin cậy.

Dù sao trong ấn tượng của mọi người, giáo viên mà họ gặp qua, đều như cô ta vậy.

Trầm ổn, nghiêm túc, nhìn tựa như có chuyện như vậy.

“Các người nha, nói được như thật vậy, công tác này lại không phải chỉ tuyển trong khu người nhà của chúng ta.”

“Giống thôn Vũ Sơn, thôn Phượng Lâm, đều có người tham gia phỏng vấn, điểm xuất phát của mọi người đều giống nhau.”

“Đây là mọi người không biết rồi…..” Một người trong gia đình quân nhân thần bí nói: “Tôi nghe nói, cương vị này đúng là chọn từ khu người nhà của chúng ta. Hơn nữa, người được chọn đã được định rồi.”

Mọi người tiến lại gần.

Người này lại đè thấp giọng nói: “Nghe nói là Thiến Nhiên, chính ủy Phó đã lót đường sẵn từ sớm, những người khác đều không có cơ hội.”

Tưởng Bội Dung đi qua, sắc mặt trầm xuống, thực không khách sáo mà mở miệng: “Nói chuyện chú ý một chút. Chính ủy Phó căn bản không quen biết người bên trường tiểu học quân khu, nghe được tin từ đâu vậy? Nếu chính ủy Phó dựa vào quan hệ trải đường cho Thiến Nhiên thì cô ấy cũng sẽ không tốt nghiệp hai năm rồi mà còn nhàn rỗi ở nhà. Chính ủy Phó là người thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không rõ sao?”

Người trong gia đình quân nhân kia mặt đỏ tai hồng: “Tôi nghe mẹ của phó doanh trưởng Đường nói, nên thuận miệng nhắc tới, mọi người đừng để ở trong lòng.”

“Cô thuận miệng nhắc tới nhưng người khác nghe được liền để trong lòng. Lời đồn chính là từ miệng của những người như các người truyền ra.” Tưởng Bội Dung lạnh lùng nói, “Mấy người tự mình nghe một chút, gây bao nhiêu ảnh hưởng không tốt? Không biết còn tưởng rằng chính ủy Phó là người nào!”

Mọi người không dám lên tiếng nữa.

Chờ sau khi Tưởng Bội Dung trở về, đề tài lại lần nữa rơi xuống trên người Tô Thanh Thời.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 129: Chương 129



“Ngày thường vợ của phó doanh trưởng Đường không thích nói xấu, cũng chỉ thuận miệng nhắc một câu với mẹ chồng cô ấy thôi.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trông đồng chí Tô rất có năng lực, nếu cô ấy không được tuyển…..”

Lưu Lệ Vi im lặng nãy giờ bỗng cười nhạo một tiếng: “Tô Thanh Thời này, thông minh thật. Nếu phỏng vấn thành công thì người ta khen cô ta có năng lực. Nếu không thành công thì người ta nói cô ta không có bối cảnh. Dù sao cô ta chuẩn bị sẵn đường lui cả rồi, thế nào cũng không mất mặt.”

Lời này của Lưu Lệ Vi nói đúng trọng tâm, mọi người nghe đều sửng sốt.

Hình như, đúng là như thế thật?

————————————

Lúc trường tiểu học quân khu thông báo tuyển dụng giáo viên, trường học đến khu người nhà dán thông báo.

Bây giờ có kết quả, cô Chu lại tới khu người nhà một lần nữa.

Khi cô Chu đến, Ninh Kiều đang cùng Phó Thiến Nhiên ngồi phơi nắng trong khu người nhà.

“Ninh Kiều, lần đầu tiên cô gặp doanh trưởng Giang, có cảm giác gì?”

Ninh Kiều nhớ lại ngày đó mới gặp ở quán trà.

Khó có từ nào có thể diễn tả được, nhưng đó là cảm giác trước nay chưa từng có, hoàn toàn khác với gặp bạn học nam trong trường học hay con trai của xưởng trưởng Lâm trong khu nhà công nhân viên chức.

Phó Thiến Nhiên nghe Ninh Kiều nói xong, hai mắt sáng lên: “Thật vậy chăng?”

“Làm sao vậy?” Ninh Kiều tò mò hỏi.

Phó Thiến Nhiên lắc đầu, không hề nói nữa, nhưng khóe môi hơi hơi nhếch lên, lại bán đứng trái tim thiếu nữ của Phó Thiến Nhiên.

Phó Thiến Nhiên cũng gặp được một người ở trên đảo.

Khi đó Phó Thiến Nhiên cầm một quyển sách, không cẩn thận va phải một người, người đó đỡ cánh tay của Phó Thiến Nhiên, nói bản thân cũng từng đọc qua quyển sách này.

Phó Thiến Nhiên quên hỏi tên của người đó, chỉ cảm thấy người này ôn tồn lễ độ, rất có phong độ.

Trực giác nói với Ninh Kiều, sự khác thường của Phó Thiến Nhiên có liên quan đến thanh niên trí thức tên Trần Văn kia.

Ninh Kiều vừa muốn truy vấn, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người kêu mình.

“Đồng chí Tiểu Ninh! Thiến Nhiên!”

Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đồng thời nhìn qua.

Là cô Chu tới.

Cô Chu tới là để thông báo kết quả phỏng vấn.

Lưu Lệ Vi thấy thế, liền đẩy đẩy một người bên cạnh, bảo đối phương gọi Tô Thanh Thời tới.

“Không cần ——” Cô Chu nói.

“Cần cần.” Lưu Lệ Vi càng thêm hăng hái.

Trong khu người nhà này, người Lưu Lệ Vi không vừa mắt không riêng gì Ninh Kiều.

Muốn nói trong danh sách cô dâu mới khiến người ta ghét, Tô Thanh Thời mà xếp thứ hai thì không ai có thể xếp thứ nhất?

Tô Thanh Thời bị gọi tới.

“Cô Chu, cô nói đi.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.

Trong tay cô Chu cầm hai tờ giấy, ánh mắt nhìn đến Tô Thanh Thời, cuối cùng bỏ một tờ vào trong bao.

Cô Chu đưa tờ giấy còn lại trong tay cho Phó Thiến Nhiên: “Đồng chí Phó Thiến Nhiên, cô đã thông qua tuyển dụng của trường học chúng tôi. Còn ——”

Vẻ mặt Phó Thiến Nhiên kinh ngạc, ngay sau đó là vui mừng không hề che giấu: “Ninh Kiều, tôi có công tác!”

Phó Thiến Nhiên lôi kéo tay của Ninh Kiều, vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ta như vậy có phải xát muối lên miệng vết thương của người ta hay không?

“Ninh Kiều, cô ——” Phó Thiến Nhiên có chút ngượng ngùng, “Cô có ổn không?”

“Không ổn lắm.” Ninh Kiều cố nén cười, duỗi tay vuốt b.í.m tóc bánh quai chèo của Phó Thiến Nhiên, “Đùa cô thôi.”

Phó Thiến Nhiên chớp chớp mắt.

Ninh Kiều thật sự vui vẻ thay Phó Thiến Nhiên.

Lần đầu tiên Ninh Kiều tham gia tuyển dụng, không thành công thì đương nhiên là có chút mất mát.

Nhưng tựa như câu cô đã nói với Giang Quả Quả vậy, núi cao có núi khác cao hơn, người tài có người khác tài hơn, dù sao cũng đã cố gắng hết sức, cứ bình thản mà đối mặt.

Tô Thanh Thời sớm có chuẩn bị, nhưng giờ khắc này, trái tim của cô ta vẫn hoàn toàn trầm xuống đáy cốc.

Cô ta nhìn nụ cười chói mắt trên mặt Phó Thiến Nhiên cùng Ninh Kiều, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Phó Thiến Nhiên cười thì thôi đi, Ninh Kiều cười cái gì?

Quả nhiên, Ninh Kiều căn bản không có quý trọng cơ hội có công tác này.
 
Back
Top Bottom