Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 100: Chương 100



“Tôi không biết.” Ninh Kiều nhỏ giọng nói, “Tôi không có đăng ký.”

“Có phải người nhà cô đăng ký cho không?”

Ninh Kiều càng không hiểu, đi theo đại bộ đội đến nơi thi công: “Tôi có thể về bây giờ sao?”

“Không tốt lắm, đăng ký rồi lại không đi, quá đặc tội người.” Tôn Quế nói, “Cô coi như đi góp cho đủ số, dù sao lúc này cũng là thử việc, không nhất định có thể lưu lại đâu.”

Trong đội ngũ, mặt ngoài thì hoà bình, nhưng trong lòng mỗi người lại có tính toán riêng.

Nếu đã đăng ký, họ đều quyết tâm cuối cùng sẽ được lưu lại, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, rất khó có thể cho người khác sắc mặt tốt. Nhưng đối thủ cạnh tranh, cũng có một dòng nước trong, chính là Ninh Kiều.

Ninh Kiều mơ màng hồ đồ đi theo, thậm chí mọi người đều không có thương lượng mà mỗi người đều cho cô sắc mặt tốt.

Trong lúc vô tình xâm nhập đội ngũ công tác, thú vị hơn so với ở nhà ngủ nhiều, Ninh Kiều cũng liền tới đâu hay tới đó.

Bên bờ biển có mấy con thuyền vận chuyển đang đậu.

Nội dung công việc cũng không phức tạp, chỉ cần có sức mạnh là được, nhưng cũng phải cẩn thận một chút. Cầu nối giữ thuyền và bờ là một tấm gỗ, một không cẩn thận sẽ rất dễ ngã xuống, Ninh Kiều vô tình tham gia vào, nên đứng ở một bên, phụ giúp các đồng chí nữ một chút.

Vóc dáng Kim Ái Đệ nhỏ bé, dáng người gầy yếu, nhưng lại có sử lực vô hạn. Kim Ái Đệ khiêng cát, từng chuyến một, nhưng trong gió lạnh của cuối thu, vẫn ướt sũng mồ hôi.

Lúc khiêng cát trờ về, rất nhiều lần Kim Ái Đệ đều mệt đến không đứng thẳng nổi. Ninh Kiều thấy thế bèn tiến lên đỡ phía sau giúp Kim Ái Đệ.

Kim Ái Đệ nói: “Đừng, nếu như bị Tổ trưởng Trương thấy, còn tưởng rằng tôi không được việc, chuyến này liền uổng công.”

Ninh Kiều vội vàng rút tay về.

Kim Ái Đệ nâng mấy lần, cũng không dám nghỉ ngơi, thở hồng hộc mà lau mồ hôi trên trán.

Thấy Ninh Kiều lo lắng mà nhìn mình, Kim Ái Đệ cười nói: “Không sao, ở quê tôi làm quen rồi. Chỗ của chúng tôi, đàn ông có thể kiếm mười công điểm một ngày, phụ nữ có thể kiếm tám công điểm. Nhưng cha và anh của tôi chỉ có thể kiếm bảy công điểm, mười công điểm đều là một mình tôi kiếm được.”

Ninh Kiều nghe bạn thời cấp 3 Dương Thanh Thanh nhắc qua việc kiếm công điểm, có chút hiểu biết.

Ninh Kiều nói: “Phụ nữ có thể chống đỡ cả nửa bầu trời.”

“Trong nhà, tôi có thể chống cả bầu trời.” Kim Ái Đệ ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Bây giờ tôi gả ra ngoài, lương thực phân cho trong nhà rõ ràng không nhiều bằng trước kia.”

Kim Ái Đệ tuỳ quân sau mười lăm năm chồng nhập ngũ, trước kia mệt c.h.ế.t mệt sống kiếm công điểm, được lương thực thì cả nhà cùng ăn. Trước kia Kim Ái Đệ quen cần mẫn, chủ động trong mọi việc, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy mệt. Bây giờ thì tốt hơn, dù sao cũng đã dọn đến quân khu, tuy rằng vẫn chi tiêu tiết kiệm, nhưng toàn bộ thành quả lao động đều thuộc về gia đình nhỏ của mình.

Vất vả chút cũng đáng.

“Ninh Kiều!” Tổ trưởng Trương hô lớn một tiếng, “Cô không làm việc à?”

Giữa những nhân dân lao động mộc mạc, gian khổ, Ninh Kiều thật sự nổi bật.

Làn da người ta ngăm đen, đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ có Ninh Kiều không chảy một giọt mồ hôi, làn da trắng như trước nay chưa từng phơi nắng, còn bởi vì đi theo các chị chạy tới chạy lui, ra chút sức lực, khiến sắc mặt có vẻ hồng nhuận, xinh đẹp loá mắt.

“Mới vừa làm thử đã lười biếng, cô là không muốn ở lại đúng không.” Đối với cô gái nhỏ này, tổ trưởng Trương thật sự mắng không nổi, nói, “Cô không làm việc, tới đây chơi sao?”

Ninh Kiều giải thích: “Tổ trưởng, tôi không có đăng ký.”

Tổ trưởng Trương tức quá hoá cười. Đơn đăng ký đều giao lên đây, còn nói không có đăng ký.

Vừa muốn tuyên truyền tinh thần không sợ cực khổ, không sợ mệt nhọc của nhân dân lao động thì đột nhiên nghe cách đó không xa có tiếng gọi.

“Tổ trưởng Trương! Tổ trưởng Trương!” Phòng hậu cần cùng người đồng chí trẻ tuổi kia đến.

Đồng thời còn có chủ nhiệm Bạch.

Chủ nhiệm Bạch phát hiện mấy người trẻ tuổi trong văn phòng thật là chịu không nổi khen ngợi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 101: Chương 101



Mới vừa khen cậu ta làm việc nhanh nhẹn, chờ đến khi làm việc, liền phát hiện trên bàn thiếu thứ gì đó.

Nhìn kỹ thì không thấy đơn đăng ký của Ninh Kiều đâu cả.

Chủ nhiệm Bạch biết tổ trưởng Trương của đội thi công luôn luôn nghiêm khắc, lo lắng Ninh Kiều bị sai làm việc cả buổi trưa, vội vàng chạy tới.

Quả nhiên, vừa đến bên bờ, liền phát hiện tổ trưởng Trương đang nhìn chằm chằm Ninh Kiều.

May mắn tới kịp thời, nếu không thật không biết giải thích với đồng chí Tiểu Giang thế nào.

Tổ trưởng Trương nghe xong đồng chí hậu cần giải thích, lại quay đầu nhìn về phía Ninh Kiều đang cười xấu hổ lại không mất lễ phép.

Hoá ra người ta thật sự tới chơi!

————————————

Chủ nhiệm Bạch kéo Ninh Kiều sang một bên, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Ninh Kiều cũng đoán được, có lẽ là ba đứa nhỏ đăng ký cho cô.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Ninh Kiều nghĩ là bọn họ muốn trêu cợt mình, giống với trong cốt truyện. Nhưng cốt truyện chỉ là cốt truyện, chân chính sống ở hải đảo vài ngày Ninh Kiều cũng không cho rằng bọn họ tốt với cô đều là giả vờ.

Đặc biệt là bây giờ chủ nhiệm Bạch nhắc tới Giang Hành.

“Tiểu Giang đến quân khu Thanh An nhiều năm như vậy, hai nhà chúng ta đã rất quen thuộc. Trước kia cậu ấy chưa từng có đối tượng, có lẽ là không biết thể hiện cảm xúc của mình nhưng tôi nhìn ra được, cậu ấy rất để ý đến cảm xúc của cô.”

“Công việc của cậu ấy bận rộn, nên nhờ tôi và Thư Lan, Bội Dung ngày thường quan tâm đến cô. Cô nhìn tôi lúc này là làm cái gì thế này.”

“Tiểu Giang nói với tôi, sức khoẻ của cô không tốt, phải điều dưỡng cho tốt. May mắn cô cũng cơ linh, không đi theo bọn họ làm việc, bằng không bị bệnh giống mới vừa vào hải đảo, tôi thành tội nhân mất.”

“Chủ nhiệm Bạch đừng để ở trong lòng.” Ninh Kiều nói, “Lúc này chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Chủ nhiệm Bạch nghe lời nói dịu dàng lại thoả đáng của cô gái nhỏ, đáy lòng được trấn an.

Bà ta vỗ vỗ bả vai Ninh Kiều: “Được rồi, về trước đi, nơi này gió lớn lắm.”

“Lát nữa tôi sẽ đi.” Ninh Kiều nói, “Chủ nhiệm Bạch, ngài bận trước đi.”

Trước khi đi, chủ nhiệm Bạch dặn dò rất nhiều, bảo cô phải cẩn thận, trước đây từng có người trượt chân khỏi ván gỗ ngã xuống biển.

Ninh Kiều nhẹ giọng đáp ứng.

Chờ khi chủ nhiệm Bạch rời đi, trong đầu cô vẫn quanh quẩn câu nói kia.

Khó trách ngày thường một mình cô ở nhà, giữa trưa Lạc Thư Lan và Tưởng Bội Dung thường xuyên gọi cô qua ăn cơm.

Thì ra là vì mấy thím nhiệt tình gần gũi, cũng vì Giang Hành nhờ họ quan tâm đến cô.

“Đồng chí Ninh, có thể lấy giúp tôi một chút nước ấm không?” Giang Quế hô một tiếng.

“Có ngay!”

Ninh Kiều cùng nhóm người này ở chung rất hòa hợp, hiện tại cũng không vội rời đi, ở lại giúp đỡ một ít công tác hậu cần.

Như có người ướt áo khoác, cô liền nhận lấy, gấp gọn gàng ngay ngắn, để vào chỗ sạch sẽ.

Dù sao chỉ là làm thử, tổ trưởng Trương không có để mọi người ở lại đến cuối cùng, mấy giờ đồng hồ, qua trong chớp mắt.

Mỗi người đều thực quý trọng cơ hội lần này, nhưng số lượng có hạn, tổ trưởng Trương cũng chỉ giữ lại Kim Ái Đệ cùng một vị đồng chí khác, còn lại thì ghi nhận lại, lần sau có việc lại tìm.

Đồng chí không được giữ lại thất vọng thì có thất vọng, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Trên đường về còn hăng hái hỏi thăm, hỏi nhà xưởng trên đảo có tuyển người không.

“Tôi nghe nói công xã thuỷ sản có thể lột tôm, nạo trứng cá.”

“Kia đều là chuyện của mấy tháng trước, bây giờ trạm thuỷ sản đã đủ nhân số, dù còn nhận người cũng nhận người của công xã bọn họ.”

Thấy Ninh Kiều nghe đến nghiêm túc, Giang Quế cười nói với cô: “Mọi người đều trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, có thể kiếm một chút trợ cấp cho gia đình cũng tốt.”

Trước nay ở nhà mẹ đẻ, Ninh Kiều chưa từng sầu vì chuyện tiền nong.

Trước mắt cũng tạm thời không có, nhưng nghe bọn họ nói làm cô bừng tỉnh.

Điều kiện gia đình nhà mẹ có tốt đến đâu thì dù sao cũng cách cô quá xa.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 102: Chương 102



Thật sự có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, chẳng lẽ còn gọi điện thoại báo cho bọn họ gửi qua đây?

“Ngọc Tuyết cùng khu người nhà với tôi, trước kia giặt quần áo nấu cơm giống chúng tôi, cũng không giống người đọc sách. Bây giờ thì tốt rồi, được chọn đến ngân hàng, cả ngày khoe ra bản thân bận rộn bao nhiêu.”

“Còn chê cười những người khác không có công việc.”

Ninh Kiều lôi kéo cánh tay Giang Quế, hỏi: “Lần tới có công việc, cô có thể kêu tôi không?”

Giang Quế kinh ngạc nói: “Không cần thiết nha, từ cấp doanh trưởng trở lên, tiền trợ cấp cao. Huống hồ doanh trưởng Giang còn trẻ, tương lai còn dài.”

Ngày đó Ninh Kiều ở Cung Tiêu Xã không mua kẹo sữa thỏ trắng mình thích ăn là vì nghĩ mặc dù trong người có tiền, cũng nên tiết kiệm, chừa đường lui cho bản thân.

Nhưng hiện tại nghe người nhà quân nhân nói cô mới hiểu.

Mọi người đều nỗ lực, vì kiếm tiền, cũng vì thể hiện giá trị của bản thân.

“Nếu có, tôi cũng muốn thử xem.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.

Giang Quế cười nói: “Được, cô có văn hóa, cơ hội cũng nhiều hơn. Đến lúc đó nếu hải đảo có đơn vị nào tuyển, nhất định tôi sẽ nhắc nhở cô.”

————————————

Đời trước Giang Quả Quả không có bạn thân nào ở trong trường học, cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.

Đời này, Giang Quả Quả cũng không muốn kết bạn, nhưng ai biết, thế mà có người chủ động bắt chuyện.

Chiêm Hà Phi đã đi theo chới với cô bé hai ba ngày, còn riêng tìm chủ nhiệm lớp xin đổi chỗ ngồi, hiện tại hai người là bạn cùng bàn.

Giang Quả Quả rất tò mò: “Vì sao muốn ngồi cùng bàn với tôi?”

“Chúng ta có thể học tập lẫn nhau nha!” Chiêm Hà Phi nói.

Giang Quả Quả gãi gãi đầu.

Thành tích của cả hai đều không tốt, học tập lẫn nhau gì chứ?

Nhưng thêm một người bạn, còn tốt hơn cô độc một mình.

Tan học, Chiêm Hà Phi chủ động muốn cùng Giang Quả Quả về nhà cùng nhau.

Sau khi tan học anh hai cùng anh ba thỉnh thoảng sẽ đến quân khu tiểu học cùng Giang Quả Quả về nhà, nhưng đa phần là bọn họ đi chơi, bởi vậy đoạn đường về nhà của Giang Quả Quả luôn buồn chán.

Cha của Chiêm Hà Phi làm việc ở khoa bảo vệ, một nhà ba người cũng ở khu người nhà, thêm một người kết bạn đồng hành, hai cô bé chuyện trò vui vẻ.

“Quả Quả, b.í.m tóc của cậu thật xinh đẹp.”

Giang Quả Quả lắc lắc hai b.í.m tóc nhỏ.

Chị dâu nhỏ thật khéo tay, thắt b.í.m tóc cũng khác người khác, không phải bánh quai chèo bình thường.

Giang Quả Quả kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, chị dâu nhỏ của tôi thắt cho tôi!”

Chiêm Hà Phi giật giật miệng, cuối cùng không ra tiếng, tiếp tục đi theo Giang Quả Quả về hướng khu người nhà.

“Tôi về nhà đây.” Giang Quả Quả xua xua tay nói, “Ngày mai gặp!”

Chờ vào khu người nhà, Giang Quả Quả liền vội vã muốn chạy về nhà gặp chị dâu nhỏ, ai ngờ đột nhiên bị Chiêm Hà Phi giữ chặt: “Từ từ!”

“Sao vậy?”

Chiêm Hà Phi bắt lấy ống tay áo của cô bé, nhỏ giọng nói: “Cái kia, cái kia ——”

“Cái nào?”

“Có thể nhờ chị dâu nhỏ của cậu thắt b.í.m tóc giúp tôi được không?”

“Không được!” Giang Quả Quả không chút suy nghĩ, lập tức từ chối, nghiêm túc nói, “Chị dâu nhỏ sẽ mỏi tay!”

Chiêm Hà Phi lẩm bẩm: “Chỉ là thắt tóc mà thôi, có thể mỏi bao nhiêu chứ!”

Chủ nhiệm Bạch đi làm về, vừa lúc đi ngang qua nghe thấy lời này, liền vui vẻ nói: “Quả Quả còn sợ chị dâu nhỏ sẽ mệt à?”

“Đương nhiên.” Giọng điệu của Giang Quả Quả nghiêm túc, “Không phải ngày nào chị dâu nhỏ cũng thắt tóc, thắt xong rồi, lúc ngủ phải thành thật, chờ rối rồi mới chải lại lần nữa.”

Chủ nhiệm Bạch cố ý trêu cô bé: “Thắt b.í.m tóc không mệt, đưa chị dâu nhỏ của cháu đi đến đội thi công quốc phòng khiêng xi măng mới mệt.”

Giang Quả Quả nghiêng đầu.

“Công việc cháu tìm cho chị dâu nhỏ, chiều nay cô ấy khiêng vài tiếng đồng hồ đâu.”

“Chị dâu nhỏ đâu?” Giang Quả Quả ngây ngốc hỏi.

“Mệt rã rời, đang nghỉ ngơi trong nhà.”

Nghe như sét đánh ngang tai.

Giang Quả Quả quay đầu lại chạy về nhà, nhưng đến cửa nhà, lại dừng bước.

Xong đời, nhất định là chị dâu nhỏ rất tức giận!

—————————

Đường Hồng Cẩm muốn đưa cháu ngoại đến đây ở, nhưng vẫn luôn do dự nên như thế nào mở miệng nói với Tô Thanh Thời.

Cuối cùng cũng có cơ hội.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 103: Chương 103



Lúc đến bệnh viện quân khu tái khám, Đường Hồng Cẩm nghe y tá đổi băng gạc nói, trường tiểu học quân khu muốn tuyển giáo viên.

Là thân thích của y tá nói, tin tức tạm thời còn chưa được công bố, nhưng chắc chắn là thật.

Đường Hồng Cẩm biết Tô Thanh Thời muốn có một phần công tác chính thức, có thể diện.

Mấy tháng trước, lúc Tô Thanh Thời vừa đến hải đảo, ngân hàng muốn tuyển nhân viên ở bộ đội. Bộ đội chọn lựa từ người nhà theo tuỳ quân, nhưng bởi vì mới đến không lâu, mọi người đều không quen thuộc với cô ta nên cuối cùng người được chọn là Thẩm Ngọc Tuyết.

Tuy rằng Tô Thanh Thời chưa nói gì, nhưng Đường Hồng Cẩm biết, Tô Thanh Thời rất thất vọng.

Bây giờ, Đường Hồng Cẩm nghe được tin này, lập tức chạy về.

Tô Thanh Thời đang viết nhật ký, giương mắt nhìn thấy Đường Hồng Cầm.

“Làm sao vậy?”

“Thanh Thời, trường tiểu học ở quân khu tuyển giáo viên.” Đường Hồng Cẩm nói, “Chức vị rất thích hợp với em, em muốn thử một lần không?”

Ánh mắt bình tĩnh như nước lặng của Tô Thanh Thời đột nhiên có sức sống.

Cô ta đứng lên: “Thật sao?”

“Thật.” Đường Hồng Cẩm đi lên phía trước, nắm lấy tay cô ta, “Dạy học và giáo dục, chỉ cần tiếp xúc với bọn nhỏ, không cần giao tiếp với người khác. Anh nghĩ, nếu em thành giáo viên, nhất định sẽ là giáo viên ưu tú nhất, xuất sắc nhất.”

Tô Thanh Thời hiếm khi nói nhiều, lôi kéo Đường Hồng Cẩm hỏi han.

Đường Hồng Cẩm nhất thời còn chưa biết tiêu chuẩn tuyển chọn, nhưng Tô Thanh Thời học hết trung học, hẳn là đủ rồi.

“Chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị hơn so với người khác, cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước. Mua một bộ quần áo đẹp, lại mua một đôi giày da.” Đường Hồng Cẩm nói, “Chờ đến lúc đó đi phỏng vấn, trang điểm thoả đáng có thể diện.”

Tô Thanh Thời nở nụ cười.

Cô ta không thường cười, nhưng mỗi lần tươi cười, đều như mây mù bị xua tan, cả người phát sáng.

Đường Hồng Cẩm nhẹ nhàng ôm lấy Tô Thanh Thời.

Lúc này, cô ta không có đẩy ra.

“Còn có một việc, anh muốn nói với em.” Đường Hồng Cẩm lấy ra thư của nhà chồng chị gái gửi tới.

Tô Thanh Thời nhướng mày, không có nhận.

“Em nhìn xem.”

Đường Hồng Cẩm đỡ bả vai Tô Thanh Thời, để cô ta ngồi trở lại, mở thư ra để trước mặt cô ta.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua.

Trái tim Đường Hồng Cẩm như treo ở cổ họng.

Qua hồi lâu, trong phòng sách quanh quẩn giọng nói thanh lãnh của Tô Thanh Thời.

Tô Thanh Thời cười nhạo nói: “Thật đúng là đánh một cái tát lại cho một quả táo.”

———————————

Chủ nhiệm Bạch là người có trách nhiệm, chạng vạng còn ở trong nhà nấu cơm, từ cửa sổ thấy Giang Hành đã trở lại, lập tức tiến lên nói rõ tình huống cho anh.

Chẳng qua trêu Quả Quả thì trêu Quả Quả, đối với Giang Hành thì bà ta sẽ nói lời nói thật.

Biết Ninh Kiều chỉ là ở đó một buổi trưa, Giang Hành liền an tâm.

Khi về nhà, từ xa Giang Hành thấy một bóng dáng nho nhỏ ở trước cửa.

Giang Quả Quả ngồi xổm ở cửa nhà ôm đầu gối, cả người cuộn thành một đoàn.

Giang Hành đi nhanh vài bước tiến lên, duỗi tay đỡ: “Em làm sao vậy?”

Giang Quả Quả mếu máo, sắp khóc: “Anh cả, em chọc chị dâu nhỏ tức giận rồi.”

“Anh biết.” Giang Hành nói, “Em không cố ý, về sau muốn quyết định vấn đề gì quan trọng trước hết phải hỏi người lớn trong nhà.”

Bây giờ Giang Quả Quả nào nghe lọt tai những lời này, vào tai trái, ra tai phải.

Cô bé tiếp tục tủi thân mà nói: “Chị dâu nhỏ sẽ không để ý tới em.”

“Không đâu.”

“Sau này chị dâu nhỏ sẽ không chải tóc cho em nữa.”

“Không đâu.”

“Tối nay chị dâu nhỏ sẽ không ở cùng phòng với em! Sau này cũng sẽ không ngủ cùng em!”

Giang Hành:……

Ngược lại rất tốt.

Giang Quả Quả nâng lên mắt, hốc mắt ửng đỏ, ngoài ý muốn phát giác thế mà giữa mày anh cả giãn ra.

Còn rất chờ mong?

Giang Quả Quả há to miệng, chuẩn bị gào khóc.

Nhưng đột nhiên, cửa được mở ra.

Trong phòng, Ninh Kiều cúi đầu, thấy Giang Quả Quả ngồi ở ngạch cửa.

“Đúng là giọng của em, về rồi sao không vào nhà?” Giang Nguyên cùng Giang Kỳ về sớm nghe có tiếng bèn ra tới.

“Chị dâu nhỏ!”

“Làm sao vậy?”

Giang Quả Quả dùng sức chớp chớp mắt, đem nước mắt chớp trở về.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 104: Chương 104



“Chị dâu nhỏ?” Cô bé cẩn thận kêu một tiếng.

Ninh Kiều lại lên tiếng.

Hai mắt Giang Quả Quả lập tức sáng lên.

Chị dâu nhỏ là người rộng lượng nhất trên thế giới!

Mới vừa chịu đả kích tâm lý quá lớn cộng thêm tự trách trong thời gian dài nên bây giờ nội tâm của Giang Quả Quả vô cùng yếu ớt.

Cô bé lay cánh tay của chị dâu nhỏ, bám chặt lấy Ninh Kiều, canh chuẩn thời cơ lập tức làm nũng.

“Chị dâu nhỏ, sau này em sẽ không bao giờ đăng ký bậy bạ cho chị nữa.”

“Được.”

“Nếu chị dâu nhỏ tức giận thì phạt em đi! Chị phạt em, thì trong lòng em dễ chịu hơn!”

“Chép bài số bốn trong sách ngữ văn ba lần.”

“Không thành vấn đề, buổi tối trước khi ngủ em nhất định sẽ viết xong, chị dâu nhỏ giám sát!”

Ninh Kiều:?

Bị phạt còn cười ngây ngô.

Giang Hành hơi nhíu mày.

Trước mắt xem ra, đồng chí Giang Quả Quả định bá chiếm chị dâu nhỏ mỗi tối.

Ninh Kiều bị Giang Quả Quả lôi kéo nhắc mãi một hồi lâu, quay đầu nhìn lại, doanh trưởng Giang còn đứng tại chỗ tự hỏi nhân sinh.

Cô bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Lại một người choáng váng.

————————————

Sau cơm chiều, Giang Quả Quả vẫn như viên kẹo mạch nha, bám lấy chị dâu nhỏ không buông.

“Chị dâu nhỏ, chúng ta đi lái xe ở trong khu nhà đi?”

Ninh Kiều đã lái xe rất thuần thục, cô vui vẻ đã lâu, ban ngày viết thư cho cha mẹ còn thuận tiện bổ sung ở dòng cuối cùng.

Ở trong nhà, mọi người xem cô là trẻ con, đi vào khu người nhà thì khác, buổi tối nếu lại chạy xe ở khu người nhà khoe khoang, khó tránh khỏi có người chướng mắt, nói cô thích khoe khoang.

Ninh Kiều lắc đầu: “Không đi.”

Giang Quả Quả rũ đầu xuống.

“Nhưng là có thể đi dạo.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, “Một giờ sau trở về làm bài tập, chép bài.”

“Dạ!”

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ nằm trên bàn học, nghe thấy động tĩnh, dò đầu ra xem.

Anh cả sao còn chưa ngăn cản Quả Quả?

Sớm biết sau cơm chiều chỉ cần đi theo chị dâu là có thể thuận lợi chuồn ra ngoài chơi, bọn họ cũng sẽ không thành thật mà vào phòng làm bài tập!

“Đừng khó chịu, anh cả cũng ở nhà cùng chúng ta.” Giang Nguyên nói.

Mắt Giang Kỳ trợn trắng: “Chính là bởi vì có anh cả ở nhà, mới càng khó chịu đấy!”

“Anh cả, anh đi không?” Giang Quả Quả đến cạnh cửa, đột nhiên quay đầu lại hô một tiếng.

Giang Hành sửng sốt, ngay sau đó đuổi kịp.

Không uổng công thương Quả Quả.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ không dám tin mà đứng lên, thấy anh cả đi chưa được mấy bước liền quay đầu liếc bọn họ một cái, bọn họ lập tức ngồi xuống.

Cửa phòng bị đóng lại.

Giang Kỳ cắn răng hàm sau: “Bài tập rách nát này, em không muốn viết thêm một ngày nào nữa!”

Giang Nguyên đẩy cửa sổ ra, dáng người mạnh mẽ đứng trên mặt đất, đầu duỗi ra bên ngoài: “Chúng ta cũng đi ra ngoài chơi.”

Giang Kỳ nhíu mày: “Anh hai, cổng lớn không ai canh, vì sao chúng ta còn muốn lén lút?”

Giang Nguyên:……

“Em thích đi thì đi!”

————————————

Giang Hành đi theo hai chị em ra cửa.

Tản bộ trong khu người nhà hoàn toàn không có lực hấp dẫn đối với anh.

Nhưng Ninh Kiều cũng đi.

Nhưng hiện tại, Giang Quả Quả nhìn thấy bạn học Chiêm Hà Phi, lập tức kéo chị dâu nhỏ qua.

“Chị dâu nhỏ.” Chiêm Hà Phi học theo Giang Quả Quả.

Một đứa trẻ khác cũng kêu theo.

Giang Quả Quả thực không vui nói: “Chị dâu nhỏ không phải để các cậu gọi!”

Toàn bộ khu người nhà đều biết, Giang Quả Quả đối ai cũng nhe răng, khi còn nhỏ đã hung hăng. Lớn lên một chút, cũng không được yêu thích, mọi người lén nghị luận sớm hay muộn gì Giang Quả Quả cũng “té ngã”.

Nếu không sao cả một người bạn cũng không có?

Chiêm Hà Phi nghe Giang Quả Quả phản bác, lui lại, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

Ninh Kiều ngồi xổm xuống, nói với Chiêm Hà Phi: “Ý của Quả Quả là, các em có thể gọi chị là chị.”

“Đúng hay không?” Ninh Kiều quay đầu nhìn Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả nào có ý tưởng này, nhưng bị sự dịu dàng của chị dâu nhỏ làm cho hồ đồ, dùng sức gật đầu.

Lúc này Chiêm Hà Phi mới lại lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười: “Chị!”

Nơi này có không ít trẻ con, đều xấp xỉ với Giang Quả Quả, hết tiếng chị này đến tiếng khác vang lên, khiến cho Ninh Kiều cười không ngừng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 105: Chương 105



Giang Quả Quả ngơ ngác mà nhìn chị dâu nhỏ.

Dù ở nơi nào chị dâu nhỏ đều rất được hoan nghênh.

Giang Hành cứ như vậy nhìn Ninh Kiều bị bọn nhỏ vây quanh.

Anh định lại gần dẫn cô đi, nhưng giành với bọn nhỏ, thì cũng không tốt cho lắm nhỉ?

Huống chi, còn rất có khả năng không thắng được……

Giang Hành đang suy tư thì Lưu Lệ Vi đã gọi Đổng Tinh Mai đến.

“Chị Tinh Mai, chị không có cãi nhau với lữ trưởng Trình chứ? Việc này cũng không trách ông ấy, ông ấy bận rộn công việc, chị thông cảm nhiều hơn một chút.”

“Còn không có, buổi tối ông ấy có việc nên đến nhà ông Phó.” Đổng Tinh Mai nghĩ nghĩ, còn nói thêm, “Việc nào ra việc đó, trước kia tôi cũng bận công việc, cũng chưa nói mặc kệ chuyện con cái.”

Lưu Lệ Vi nhẹ nhàng thở ra: “Nhìn chị kìa, sao còn nhắc chuyện cũ, hai vợ chồng nào có so đo này đó. May là hai người không cãi nhau, nếu không chẳng phải tôi thành tội nhân rồi sao?”

“Đâu phải do cô đâu, sao trách cô được?” Đổng Tinh Mai nói.

Lưu Lệ Vi cười cười, ở trong khu nhà tìm Ninh Kiều.

“Cái người cướp xe đạp nhà chị chắc chắn là còn đang khoe khoang.”

Mặt Đổng Tinh Mai trầm xuống: “Ở đâu?”

Lưu Lệ Vi tìm một vòng.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ninh Kiều, cô đang đứng dưới cây đa lớn cùng một đám trẻ: “Ai da —— không chạy xe ra. Có lẽ là ôm xe đạp vui vẻ mấy ngày, cuối cùng cũng ngừng nghỉ.”

Đổng Tinh Mai tưởng tượng, người ta ôm xe đạp vui vẻ mấy ngày, còn con trai út của bà ta chắc chắn đã khóc mấy ngày.

Thật đau lòng.

“Chị xem, ở đàng kia!” Lưu Lệ Vi chỉ chỉ Ninh Kiều, “Cười như một đoá hoa, thật vui vẻ. Chị Tinh Mai, chúng ta qua đó đi.”

Vẻ mặt của Đổng Tinh Mai không thể hiểu được.

Còn muốn gặp? Thấy người là được, còn chạy sang kiếm chuyện với người ta, đây cũng không phải tác phong của bà ta. Lưu Lệ Vi này nghĩ gì thế không biết?

Đổng Tinh Mai bĩu môi, xoay người muốn chạy, nhưng theo ngón tay của Lưu Lệ Vi, tuỳ ý nhìn lướt qua.

Lập tức sửng sốt.

Đây không phải cô gái tốt bụng giúp bà ta chuyển hành lý về khu nhà lúc sáng sao?

Đổng Tinh Mai vội vàng đi qua.

“Chị Tinh Mai, chị đừng quá tức giận nha!” Lưu Lệ Vi đi ở phía sau nói, “Việc nhỏ mà thôi, tức giận cái gì…… Thật là.”

Mấy quân nhân cùng người nhà đều tò mò.

Mọi người biết hồi trước Đổng Tinh Mai là cán bộ thôn, đa số mọi người đã quen gọi bà ta là “chủ nhiệm Đổng”, lúc này liền hỏi nói: “Chủ nhiệm Đổng, có chuyện gì vậy?”

Lưu Lệ Vi lắc đầu: “Đồng chí Ninh Kiều đắc tội với người ta, tính tình chị Tinh Mai nóng nảy, hùng hổ lên, ai có thể cản được.”

Bọn họ vừa nghe, đều đổ mồ hôi thay Ninh Kiều.

Đổng Tinh Mai như là chị đại trong khu người nhà, tính bà ta thẳng thắn, mồm miệng kia có tiếng không buông tha người.

Làm cô dâu mới sợ thì sao đây?

Lưu Lệ Vi nhân lúc này còn kịp, quay đầu đi hai bước, gọi chồng theo.

Không có người nào khó chịu nhà họ Giang nhiều như chồng bà ta — phó đoàn trưởng Tiền.

Một là bởi vì, có một lần mấy đứa trẻ nhà họ Giang ở trong khu nhà chơi, trong tay cầm nước cam, không cẩn thận va vào ông ta. Nước cam đổ lên chiếc áo sơ mi mới tinh phó đoàn trưởng Tiền nhờ người mua từ Thượng Hải về. Ông ta tức giận đến muốn mệnh, lại vì trong khu người nhà quá nhiều người, muốn tỏ vẻ bản thân khoan dung rộng lượng, ông ta không chỉ không phát giận, còn cho tiền ba đứa nhỏ, cho bọn họ mua lại nước cam.

Hai là vì trong bộ đội, Giang Hành trẻ tuổi, nhiều lần lập chiến công, rất được lãnh đạo coi trọng, rất nhiều lần phó đoàn trưởng Tiền đưa ra phương án tác chiến thì không ai đồng ý, nhưng khi Giang Hành mở miệng, lãnh đạo liền xếp vào trong kế hoạch. Mặt ngoài phó đoàn trưởng Tiền bình thản, nể mặt Giang Hành, còn khen anh có dũng có mưu có tiềm lực, trên thực tế ông ta đã sớm ghi hận.

Trong đoàn, ông ta không có cách làm khó dễ Giang Hành.

Hiện tại chỉ ngóng trông, phụ nữ trong nhà có thể làm cho thằng nhãi này ngột ngạt.

“Tranh cãi thật sao?” Phó đoàn trưởng Tiền nheo lại mắt hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 106: Chương 106



“Cãi cái gì?” Lưu Lệ Vi cười nói, “Con nhóc kia có mà bị mắng không mở miệng được, ông chờ xem đi.”

Đổng Tinh Mai không hề hay biết người khác đang bàn tán về mình.

Lúc sáng, bà ta còn hối hận chưa kịp hỏi tên cô gái tốt bụng, thế mà bây giờ đã gặp lại. Tâm trạng của bà ta tốt vô cùng, nào còn hoả khí vì bị đoạt xe đạp nữa.

Dưới ánh trăng, cô gái nhỏ ngồi xổm ở giữa bọn nhỏ, gương mặt tươi cười mềm mại, thật khiến cho người ta thích.

Đổng Tinh Mai cũng cười rộ lên, chen vào trong đám người: “Cô ở chỗ này nha!”

Ninh Kiều nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu, đứng lên.

Cô vui vẻ nói: “Ngài chính là ——”

“Chính là tôi, cứ gọi tôi là thím Tinh Mai.” Đổng Tinh Mai vui tươi hớn hở nói.

“Chị Tinh Mai.” Ninh Kiều vui vẻ gọi.

Mấy cái quân nhân cùng người nhà đều không hiểu ra sao.

Sao mà không giống với Lưu Lệ Vi nói thế?

Lưu Lệ Vi khó hiểu, lầm bầm lầu bầu: “Đây là tiên lễ hậu binh* sao?”

*Tiên lễ hậu binh: Hậu: sau. Binh: quân đội, binh lính. Tiên lễ hậu binh là trước thì dùng lễ nghĩa, sau thì mới dùng tới quân đội. Ý nói: Trước hết dùng đường lối ngoại giao để giải quyết việc tranh chấp giữa đôi bên, nếu không kết quả thì mới dùng tới sức mạnh của quân đội để giải quyết.

Nghe cô gái nhỏ hiểu chuyện mà chào hỏi mình, Đổng Tinh Mai càng vui mừng: “Ban ngày xem cô bé ngoan ngoãn như vậy, còn nghĩ nếu gặp lại, phải hỏi xem đã có đối tượng chưa. Nếu chưa, tôi giới thiệu cho…… Không nghĩ tới ——”

“Đây là vợ tôi.”

Đổng Tinh Mai còn chưa dứt lời, đã thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt mình.

Cánh tay Ninh Kiều bị Giang Hành nắm chặt.

Cảm giác ấm áp đánh úp.

“Chủ nhiệm Đổng, đây là vợ tôi.” Giang Hành trầm giọng nói.

Hai má Ninh Kiều nóng lên, có chút hoảng, né tránh nhưng không né được.

Lại giương mắt xem Giang Hành, sắc mặt anh kiên định.

Trong khu người nhà, một người phụ nữ đẩy đẩy chồng mình: “Ông nhìn người ta xem!”

Người đàn ông sờ sờ cái ót: “Tôi nào biết.”

“Doanh trưởng Giang sinh ra đã biết sao? Phải học!”

Cách đó không xa, Giang Kỳ đã đi theo Giang Nguyên, cùng nhau lén lút ra ngoài.

Trong khu nhà có người nhiều, bọn họ chuồn ra ngoài, chỉ dám lặng lẽ trốn phía sau cây lớn đen như mực.

Trộm ra ngoài chơi đùa, luôn đặc biệt trân quý.

Nhưng khi đang hăng say, hai anh em thấy một đám người vây quanh anh cả chị dâu mình.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ tập trung nhìn vào.

Giang Kỳ “Phụt” cười.

Giang Nguyên lạnh nhạt nói: “Che miệng! Nói nhỏ chút!”

Giang Kỳ che miệng, tiếp tục nói: “Giới thiệu chị dâu nhỏ còn nói hai lần, ai có thể giành vợ của anh cả chứ!”

“Không nghe thấy sao?” Giang Nguyên nói, “Anh nghe có người muốn giới thiệu đối tượng cho chị dâu nhỏ.”

Giang Kỳ trợn mắt há hốc mồm.

Lập tức có cảm giác nguy cơ.

Cướp anh cả thì được, nhưng cướp chị dâu nhỏ của bọn họ thì vạn lần không được!

Cùng lúc đó, phó đoàn trưởng Tiền nhỏ giọng nói: “Sao lại thế này?”

Lưu Lệ Vi đen mặt: “Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?”

Đổng Tinh Mai nghe Lưu Lệ Vi nói cô gái nhỏ là cô dâu mới vào khu người nhà, nhưng không nghĩ tới, thế mà là nhà của Tiểu Giang.

Bà ta là người trượng nghĩa, Ninh Kiều giúp bà ta, không giới thiệu đối tượng được, vậy chỉ có thể đổi cách khác.

Nhưng mà nói trở về ——

Đổng Tinh Mai còn nhớ rõ, rất nhiều lần bà ta làm mai đều bị Tiểu Giang từ chối.

Lúc ấy chẳng khách khí chút nào.

“Thù” này không báo bây giờ thì để khi nào?

Bà ta nhịn cười, tiếc nuối nói: “Kết hôn? Sao đã kết hôn rồi? Còn tưởng rằng là em gái nhà ai, tôi định giới thiệu cho cô mấy người trẻ tuổi, thật là quá đáng tiếc.”

“Chủ nhiệm Đổng……” Giang Hành nói, “Tôi cũng trẻ tuổi.”

Ninh Kiều canh chuẩn thời cơ thu hồi tay, rũ mi mắt, nhấp môi cười trộm.

Đổng Tinh Mai lập tức nói: “Người ta còn đẹp trai đâu!”

Giang Hành:……

Trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh nói mình cũng đẹp trai?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 107: Chương 107



Nhiều năm trước khi Đổng Tinh Mai làm cán bộ thôn thì chuyện lớn chuyện gì cũng do bà ta giải quyết, chỉ cần người dân trong thôn giải quyết không được đều nhờ bà ta ra mặt. Thời gian dài, Đổng Tinh Mai quen ôm đồm hết tất cả mọi việc vào người, mấy tháng trước mấy người em của Giang Hành vừa đến hải đảo, thiếu chút nữa Đổng Tinh Mai đã giúp anh nuôi. Nhưng lữ trưởng Trình ngăn cản, nói đồng chí Tiểu Giang không thích phiền toái, cuối cùng mới đành từ bỏ.

Đối với Đổng Tinh Mai, hoàn thành nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành mới có cảm giác thành tựu, nếu cho bà ta cơ hội, bà ta đúng là muốn phụ giúp một chút, bồi dưỡng ba đứa trẻ thành ba học sinh phổ thông.

Sau đó, Đổng Tinh Mai liền nghĩ, nuôi dưỡng không được thì giới thiệu đối tượng cho Tiểu Giang cũng không thành vấn đề. Nhưng tên nhóc này, quả thực là dầu muối không ăn, mặc kệ bà ta nói như thế nào, Giang Hành cũng chỉ lạnh như băng đáp lại —— không cần.

Bây giờ tốt rồi, doanh trưởng Giang dầu muối không ăn đã rơi xuống tay bà ta.

Đổng Tinh Mai cũng chưa vội vã cho thấy ý nghĩ của chính mình, hăng hái trêu đùa với đồng chí Tiểu Giang, nhiều năm trôi qua, thật vất vả mới phát hiện Tiểu Giang cũng có một mặt như vậy, nhưng quân nhân khác cùng người nhà trong khu nhà xem náo nhiệt, đều có lực.

Ninh Kiều đứng đối diện Đổng Tinh Mai, cô hơi rũ mắt, tận lực kiểm soát ý cười nơi đáy mắt cho không quá rõ ràng.

Giang Hành phát hiện, liếc cô một cái.

Ninh Kiều lập tức thu liễm, vất vả nghẹn cười.

Mọi người trong khu người nhà đều giống với Đổng Tinh Mai, đều vui vẻ nhìn một màn này.

Hai vợ chồng mới cưới tương tác lén lút, thật sự là quá nhức răng.

Mọi người nhỏ giọng nói thầm hai vợ chồng nị oai, khiến cho Ninh Kiều có chút ngượng ngùng.

Giang Quả Quả lại gần vừa thấy, mấy chú thím trong khu người nhà thật là chưa trải sự đời.

Đời trước, ánh mắt của anh cả cùng chị dâu nhỏ mới kêu nị oai, có đôi khi cô bé với anh hai anh ba đều sắp nhìn không được, ý thức được, đuổi chị dâu nhỏ đi là không thể.

“Mấy cậu thanh niên kia, đều tuấn tú lịch sự, thật sự đẹp trai.” Đổng Tinh Mai đợi sau một lúc lâu, lại lặp lại một lần nữa.

Giang Quả Quả lớn tiếng nói: “Anh cả cháu mới đẹp trai!”

Giang Hành không nghĩ tới thời khắc mấu chốt vẫn là em gái cứu chính mình ra hố lửa.

Anh nhìn về phía Giang Quả Quả, làm anh cả, ánh mắt anh lúc này cực kỳ ôn hòa.

Chiêm Hà Phi thấy thế, cũng nhịn không được nói ra lời thiệt tình: “Mẹ cháu nói, trong toàn bộ quân khu Thanh An của chúng ta không có đồng chí nam nào đẹp trai hơn anh cả của Giang Quả Quả!”

Đúng lúc mẹ của Chiêm Hà Phi bước ra gọi con gái về nhà ngủ, trong khoảng thời gian ngắn, đứng sững tại chỗ.

Một đồng chí nữ đã kết hôn lại sau lưng nghị luận trong quân khu người đàn ông nào càng đẹp trai, con gái còn không hề gánh nặng tâm lý mà nói cho mọi người nghe, thật là muốn tìm khe đất chui xuống….

Thừa dịp không ai chú ý, mẹ của Chiêm Hà Phi lặng lẽ về nhà, không giục con gái nữa, ngủ hay không tuỳ thích!

“Anh cả của Giang Quả Quả còn đẹp trai hơn ba cháu nữa!”

“Còn đẹp trai hơn bác của cháu!”

“Còn đẹp trai hơn chú Hạ!”

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười, gia nhập vào cuộc đối thoại.

Tiếng cười vang khắp khu người nhà, đều mang theo thiện ý.

Giang Hành:……

Trường hợp lại dần dần thái quá lên.

Đổng Tinh Mai cũng phát ra tiếng cười sang sảng: “Được được được, không đùa hai vợ chồng hai người nữa. Mấy ngày trước doanh trưởng Giang đánh báo cáo kết hôn, tôi nghe nói cậu ấy muốn cưới vợ, không nghĩ tới nhanh như vậy. Hiện tại thấy hai người hạnh phúc như thế tôi cũng mừng. Không còn sớm, mọi người nên làm gì thì làm đi, giải tán thôi.”

Chờ mọi người dần rời đi, Đổng Tinh Mai đi đến bên cạnh Ninh Kiều.

“Cô tên Ninh Kiều đúng không?” Đổng Tinh Mai nói, “Hai ngày này tôi đánh xe đuổi thuyền, ban ngày mới từ xe buýt xuống, cả người đều hư thoát. May mà gặp phải cô, giúp tôi việc lớn như vậy, thật không biết nên cảm ơn cô như thế nào.”

“Không cần cảm ơn.” Khoe miệng của Ninh Kiều hơi cong, nhẹ nhàng nói.

“Cần.” Đổng Tinh Mai nói, “Lúc ấy cô còn có việc mà còn không từ chối, ân tình này tôi nhớ kỹ.”

Vừa rồi Ninh Kiều nghe mọi người nói nên đã biết Đổng Tinh Mai là vợ của lữ trưởng Trình.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 108: Chương 108



Ninh Kiều cười nói: “Chị Tinh Mai, chị và lữ trưởng Trình đồng ý nhường xe đạp cho tôi, tôi mới là người phải cảm ơn chị. Xe đạp không dễ mua, nhà chị đợi lâu như vậy, tôi cũng đặc biệt ngượng ngùng.”

“Huề nhau nha.” Giang Quả Quả ở bên cạnh đáp lời.

Đổng Tinh Mai cười ra tiếng, nhận thấy ánh mắt của Lưu Lệ Vi cách đó không xa, bà ta nói: “Không dễ mua, lại không phải không mua được, chuyện sớm muộn mà thôi. Vì chút việc nhỏ như vậy, không đáng ngượng ngùng, tôi không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.”

Giữa mày của phó đoàn trưởng Tiền nhăn lại, trừng mắt nhìn vợ một cái.

Sắc mặt của Lưu Lệ Vi lúng ta lúng túng.

Sao bà ta lại thành lòng dạ hẹp hòi?

Đổng Tinh Mai cùng Ninh Kiều chuyện trò vui vẻ, một đường lôi kéo tay cô, đưa cô về nhà.

Lúc nãy, khi vợ ra khỏi nhà, em gái nắm tay, hiện tại về nhà, lại được chủ nhiệm Đổng nắm, Giang Hành chỉ có thể đi theo phía sau.

Khi dừng ở phía sau, anh cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cảm xúc mềm mại cùng lạnh lẽo phảng phất còn chưa biến mất.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ chơi đến một giây cuối cùng, chuẩn bị thừa dịp trước khi anh cả trở về bò cửa sổ về phòng.

Hai anh em nhỏ giọng nói chuyện.

“May mắn không đoạt chị dâu nhỏ của chúng ta, vừa rồi em còn nghĩ, cướp anh cả thì được, còn cướp chị dâu nhỏ, em muốn đi liều mạng!”

“Đúng vậy, muốn anh cả thì trực tiếp đem đi đi, không cần báo trước cho chúng ta, chúng ta đều đồng ý!”

Giọng của hai đứa em trai, hoá trành tro anh cũng nhận ra.

Giang Hành tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thấy hai người bọn họ đã lặng lẽ chuồn vào sân sau nhà mình, bò cửa sổ trở về.

Doanh trưởng Giang:……

Trực tiếp lấy anh cả đi?

Quả nhiên em trai không lương tâm bằng em gái.

————————————

Thời gian này, mặc dù Ninh Kiều mời, Đổng Tinh Mai cũng chưa đến nhà cô làm khách, chỉ nói lần sau.

Bà ta chào hỏi người nhà họ Giang, mang tâm trạng vui sướng rời đi, từ xa thấy Lưu Lệ Vi, dưới đáy lòng mắng một tiếng đen đủi.

Hiện tại lấy lại tinh thần, bà ta mới suy nghĩ cẩn thận, hoá ra Lưu Lệ Vi vẫn luôn châm ngòi ly gián.

“Chị Tinh Mai!” Lưu Lệ Vi chào hỏi, nghĩ đến bù một chút, “Chị không tức giận thì thật tốt quá, tôi còn lo lắng chị sẽ giận cô dâu mới.”

“Đâm chọt sao?” Đổng Tinh Mai liếc bà ta một cái, “Một chiếc xe đạp mà thôi, ông Trình nhà tôi cho thì cho, đâu phải không trả tiền, tôi còn có thể làm sao?”

“Dạ dạ dạ.” Lưu Lệ Vi cười làm lành, “Tôi nghĩ sai rồi.”

“Dùng lời của người có văn hoá như cô nói, cái này gọi là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.” Đổng Tinh Mai chậm rãi nói.

Khoé miệng Lưu Lệ Vi cứng đờ một chút.

“Việc này cứ cho qua đi.” Đổng Tinh Mai tâm bình khí hòa mà nói, “Nhưng người chị lớn như tôi, vẫn là nhắc nhở cô một câu. Cô dâu mới người ta vừa đến nơi này, trời xa đất lạ, mặt ngoài lại trấn định, trong lòng khẳng định là bất lực. Cô gái nhỏ người ta miệng ngọt, kêu chúng ta một tiếng chị, nhưng tuổi của tôi, đều có thể làm mẹ cô ấy. Cô ấy có gì không tốt, chúng ta bao dung, nhắc nhở, nếu không có gì không tốt, cũng đừng cố tình khó xử. Biết chưa?”

Lưu Lệ Vi hơn nửa đời người đều giáo huấn người khác, hiện tại ngược lại bị một người không có văn hoá giáo huấn.

Lưu Lệ Vi muốn giải thích bản thân không phải cố tình nhắm vào Ninh Kiều, nhưng Đổng Tinh Mai ngáp một cái.

“Trở về nghỉ ngơi thôi.”

Trong lòng Lưu Lệ Vi có lửa giận, không muốn về nhà, đi lung tung trong khu người nhà.

Chờ đến dạo qua một vòng lại một vòng, đột nhiên thấy người vừa rồi còn ngáp, Đổng Tinh Mai thế mà đứng ở cửa nhà chủ nhiệm Bạch, chuyện trò vui vẻ.

Lưu Lệ Vi tức giận muốn chết, không phải nói trở về nghỉ ngơi sao?

Một người đàn bà thất học, ra vẻ cái gì chứ!

“Bà nói hồi chiều Ninh Kiều đi khiêng xi măng?” Đổng Tinh Mai kinh ngạc nói.

“Đi nhưng chỉ là hiểu lầm mà thôi, sức khoẻ cô ấy chịu không nổi, không làm việc liền trở lại.” Chủ nhiệm Bạch cười nói, “Cô ấy thật sự rất thân thiện, dạo qua một vòng, trở về đã hoà nhập được với khôg ít đồng chí vội vã tìm việc làm trong khu người nhà, trò chuyện vui vẻ.”

“Khiêng xi măng là hiểu lầm, nhưng chắc muốn tìm việc làm không phải hiểu lầm?” Đổng Tinh Mai hỏi.

Chủ nhiệm Bạch không nghe rõ: “Hả?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 109: Chương 109



“Cô bé muốn tìm việc làm.” Đổng Tinh Mai hào sảng mà vỗ vỗ b* ng*c, “Cứ giao cho tôi.”

————————————

Buổi tối trước khi ngủ, Giang Quả Quả phá lệ hưng phấn.

Ngày thường cô bé ngủ không thành thật, lăn lộn hồi lâu, hôm nay càng dữ hơn, lôi kéo Ninh Kiều nói chuyện hồi lâu.

“Chiêm Hà Phi nói, trong nhà cậu ấy có một con búp bê sứ, là cha mẹ đến Cung Tiêu Xã mua cho cậu ấy!”

“Búp bê sứ có mắt, có miệng, còn có cái mũi, giống thật lắm.”

“Ngày mai em muốn đến nhà cậu ấy chơi.”

Ninh Kiều nghe xong, cuối cùng đã biết vì sao con bé hưng phấn, là bởi vì kết bạn.

“Em thích chơi với Chiêm Hà Phi sao?”

“Hẳn là thích.”

“Vậy hiện tại hai đứa đã là bạn.” Ninh Kiều cười nói.

Giang Quả Quả sửng sốt một chút.

Trong trí nhớ của Quả Quả, đời trước hình như cô bé cũng từng làm bạn với Chiêm Hà Phi dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Nhưng hữu nghị của hai đứa trẻ đến nhanh, đi cũng nhanh, có một lần Quả Quả đến nhà Chiêm Hà Phi chơi, không biết đã xảy ra chuyện gì, về sau mẹ của Chiêm Hà Phi không cho con gái chơi cùng Quả Quả.

Không bao lâu sau, mẹ Chiêm lại tới trường học một chuyến, xin giáo viên đổi chỗ cho con.

Lúc sau, Chiêm Hà Phi chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Giang Quả Quả.

“Có lẽ không lâu sau sẽ không phải bạn bè.” Giang Quả Quả nghiêm túc nói.

“Vì sao?”

“Có thể là em đánh? Hay mắng cậu ấy?” Giang Quả Quả nghiêm túc hồi tưởng, lắc đầu, “Không biết, dù sao mỗi lần đều là như thế.”

Trong sinh mệnh cô bé xuất hiện bóng dáng của rất nhiều người, nhưng dần dần, những người đó đều sẽ biến mất không thấy.

Lần nào cũng giống nhau.

“Vậy vì sao em muốn đánh, mắng con bé chứ?” Ninh Kiều hỏi lại.

Vấn đề này làm khó Giang Quả Quả.

Sau khi Giang Quả Quả do dự một lúc lâu, lại lắc đầu.

Ánh trăng chiếu vào nhà, dừng trên gương mặt của cô bé.

Đôi con ngươi phá lệ xinh đẹp, sáng ngời, đầy tinh nghịch.

“Thật vất vả mới có bạn bè, vì sao muốn đuổi đi?” Ninh Kiều tò mò hỏi.

Giang Quả Quả suy tư: “Dù em không đuổi, cậu ấy cũng sẽ đi.”

Giang Quả Quả cúi đầu.

Hai bàn tay nhỏ nắm góc chăn, lại buông ra.

“Nên đi thì sẽ đi, giống như mẹ em.”

“Nhưng cũng có rất nhiều người không đi.” Ninh Kiều nhẹ giọng nói, “Ông nội em, ba người anh của em.”

Giang Quả Quả cười: “Đúng vậy, còn có chị dâu nhỏ nha!”

Ninh Kiều cười khẽ.

Cô bé được nuôi thả, toàn thân là gai nhọn, là vì bảo vệ bản thân. Nhưng gai nhọn tuy có thể chống lại công kích, lại có tỉ lệ nhất định xúc phạm đến người muốn ở lại bên cạnh mình.

Giang Quả Quả nghe chị dâu nhỏ nói, người với người ở chung là song hướng, rất nhiều tình huống không thể quơ đũa cả nắm, bản thân phải tự phán đoán.

Cô bé cái hiểu cái không mà gật đầu.

Trong phòng im ắng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, không nhẹ không nặng, theo quy luật.

Ninh Kiều lười biếng, không muốn động, kêu Giang Quả Quả đi mở cửa.

Quả Quả để chân trần chạy ra mở cửa, ngẩng đầu lên: “Anh cả!”

Tại sao anh cả của cô bé lại sang đây?

Ninh Kiều chui vào trong ổ chăn, trong đầu còn quanh quẩn một màn vừa rồi, cánh tay bị anh nắm chặt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Ngủ rồi sao?”

“Ngủ.” Ninh Kiều rầu rĩ trả lời.

“Ngủ sao còn nói được?” Giang Quả Quả nghiêm trang nói, “Anh cả, chị dâu nhỏ nói giỡn với anh đó!”

“Có thể vào sao?”

“Đương nhiên có thể nha!” Giang Quả Quả lôi kéo anh mình vào phòng.

Giang Hành:……

Cảm ơn Quả Quả.

Ninh Kiều đành phải ra khỏi ổ chăn.

Sợi tóc nhu thuận buông xuống vai cô, Ninh Kiều dùng tay nhẹ nhàng vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết.

“Nghe chủ nhiệm Bạch nói, em hỏi người khác có thể tìm việc ở nơi nào.” Giang Hành dịu dàng nói.

Ninh Kiều gật đầu.

Quả nhiên trong khu người nhà không có bí mật, Ninh Kiều mới nói mấy giờ trước mà bây giờ đã truyền đến tai doanh trưởng Giang.

“Em cần tiền à?” Giang Hành lại hỏi.

Giang Hành ít qua lại với mấy người nhà trong khu người nhà quân khu, nhưng ở bộ đội có nghe chiến hữu nhắc tới, vợ họ luôn nghĩ tìm công việc kiếm tiền giúp đỡ trong nhà.

Lễ hỏi ông cụ Giang cho, của hồi môn của cha mẹ đều ở trong tay Ninh Kiều.

Ninh Kiều không hề nghĩ ngợi liền xua tay: “Không có.”

Nhưng vừa dứt lời, trong tay cô, nhiều một quyển sổ tiết kiệm.

Ninh Kiều ngớ người.
 
Back
Top Bottom