Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 80: Chương 80



Từ lúc La Cầm xuất hiện cho đến khi rời đi chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Sau khi La Cầm đi, Ninh Kiều tiếp tục ra sức đặt chân lên bàn đạp luyện tập. Tiến độ luyện tập của cô còn chẳng bằng mấy đứa trẻ trong khu nhà công nhân viên chức, vài lần cắn chặt răng muốn buông tay, xe lại bắt đầu lung lay, cô tự lượng sức mình mà một lần nữa chống một chân trên mặt đất, một chân khác tiếp tục đạp.

Thơi gian trôi qua, bản thân Ninh Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, lén nhìn qua biểu cảm của bảo vệ cửa.

Cũng may bảo vệ thực sự không thích lo chuyện bao đồng, cả khoé mắt cũng chưa cho cô.

Ngày đầu tiên học lái xe đạp, Ninh Kiều lượng sức mà làm, rốt cuộc cô cũng không muốn để cho bản thân té ngã, chờ sau khi thoả sức chơi đùa xong cô mới đẩy xe đạp về nhà.

Lúc trước ở An Thành, Ninh Kiều thường xuyên ở nhà một mình, bởi vậy lúc này cô cũng không cảm thấy buồn chán, lấy rương hành lý ra sửa sang lại, sắp xếp cho vào ngăn tủ trong phòng Giang Quả Quả, sau đó lại lấy ra một quyển sách, ngồi trong phòng khách xem.

Đến chiều, ông nội Giang đã trở lại.

“Ông nội, ông đi chơi về rồi ạ?”

Đây là đầu tiên ông cụ đến hải đảo nên ông cụ mở ra hình thức “Hoa hồ điệp”, ghé thăm mọi nhà. Một ngày ông cụ có thể đi ra ngoài ăn ba bữa, sáng trưa chiều đều không nghỉ ngơi, ở đây Ninh Kiều gần như chưa bao giờ gặp ông cụ.

Nhưng thân là ông nội rất có uy nghiêm trong nhà, ông cụ Giang có chút gánh nặng hình tượng.

Ông cụ đi chơi lúc nào? Nghe quá không đứng đắn, rõ ràng là đi ôn chuyện!

Ông cụ hắng giọng nói: “Khụ —— ghé thăm nhà bạn cũ ngày trước.”

Ninh Kiều chân thành hỏi: “Chơi vui không ạ?”

Ông cụ Giang:……

Chơi vui.

Ông cụ ăn ké cơm một vòng, ghé thăm hết những bạn cũ nên gặp. Ông cụ chuẩn bị sáng mai khởi hành trở về Càn Hưu Sở ở Bắc Thành, chờ tới lúc đó, phỏng chừng thật sự cả một thời gian dài không thấy được cháu trai cháu gái. Hơn nữa, lúc này còn có thêm cháu dâu, lại nhiều thêm một phần thương nhớ.

Ninh Kiều hỏi ông cụ Giang vì sao không ở lại thêm vài ngày.

Ông cụ Giang xua tay nói: “Không được, mấy đứa nhỏ hay làm ông tức giận, ở cùng bọn họ lâu rồi sẽ tức chết.”

Ninh Kiều cười ra tiếng, rót cho ông cụ một ly trà.

Ông cụ Giang hỏi thăm tình huống giữa Ninh Kiều và bọn nhỏ ở chung có hoà hợp không. Cháu trai cháu gái do chính tay ông cụ nuôi lớn đương nhiên ông cụ biết rõ tính nết của tụi nó, lúc trước bàn với Ninh Trí Bình về việc đính hôn cho hai người, điều duy nhất ông cụ lo lắng chính là sợ Ninh Kiều chịu không nổi tính cách của bọn họ.

“Mấy đứa trẻ này nghịch ngợm, là ông thương tụi nó không có cha mẹ bên cạnh nên nuông chiều tụi nó quá mức. Chờ đến lúc chuẩn bị dạy dỗ lại tụi nó cho đàng hoàng thì có đánh tụi nó, tụi nó cũng không sợ ông.” Ông cụ Giang nói.

“Bọn họ biết ông không nỡ đánh nặng tay.” Ninh Kiều cười nói.

“Trong nhà này tụi nó cũng chỉ sợ anh cả của tụi nó.” Ông cụ Giang bắt đầu nhớ lại năm đó, “Từ lúc Giang Hành bắt đầu nhập ngũ tham gia quân ngũ, đến sau đó lại được lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, lại đi lên trên, chỉ chớp mắt, đã rất nhiều năm. Khi đó mặc kệ là nhiệm vụ gian khổ thế nào nó cũng nhận như là không muốn sống, chỉ là vì chứng minh bản thân, không kém cỏi hơn cha và ông nội nó.”

Dù là bị thương trong chiến đấu, Giang Hành cũng cắn răng không cho tổ chức thông báo cho người nhà. Nằm trong bệnh viện quân khu mấy tháng, bị thương tựa như chuyện thường ngày, thật vất vả được như ngày hôm nay.

Chờ đến ngày có tư cách cho người nhà tuỳ quân, Giang Hành trước tiên đón ông nội cùng mấy em đến quân khu. Người nhà không trực hệ không được tuỳ quân, tổ chức điều tra hoàn cảnh nhà họ Giang, bởi vì thân phận của ông cụ Giang, cũng vì Giang Hành là con của liệt sĩ, nên đồng ý đơn xin của Giang Hành. Nhưng dù có nói thế nào, ông cụ Giang cũng không muốn đi theo tới hải đảo, tăng thêm gánh nặng dư thừa cho cháu trai.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 81: Chương 81



“Tính tình cháu mềm mại, trị không được mấy đứa nó.” Ông cụ Giang nói tiếp, “Nếu bọn họ không nghe lời, cháu đừng có tức giận, trực tiếp nói với Giang Hành. Nếu nó ra ngoài làm nhiệm vụ, cháu cứ viết thư cho ông, gửi điện tín, gọi điện thoại cũng được.”

Ông cụ Giang tìm giấy bút, viết địa chỉ cụ thể của Càn Hưu Sở và số điện thoại cho Ninh Kiều.

Ninh Kiều nhận lấy, cất vào trong túi.

Là vì cho ông cụ yên tâm, nhưng trước mặt cũng xác thật là sự thật, Ninh Kiều nhẹ nhàng nói: “Ông nội, bọn họ rất nghe lời.”

Ông cụ Giang buồn cười.

Cháu dâu của ông cụ, thật giống với cha mẹ con bé nói, quá hiểu chuyện.

“Chị dâu nhỏ! Tụi em đã về rồi!”

Giọng nói tinh nghịch của cô bé truyền đến, kèm theo tiếng bước chân dồn dập, người vừa vào cửa, dùng sức đem cặp sách vác trước n.g.ự.c ném đi. Một đường cong parabol xẹt qua giữa không trung, cặp sách bút chì cùng sách vở rơi rụng đầy đất, cùng rớt ra theo còn có một đống bi nhỏ.

Khoé miệng Giang Quả Quả hơi cứng đờ một chút, nuốt xuống lời chuẩn bị nói, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cặp sách, vùi đầu nhặt.

Ông cụ Giang không thể hiểu được.

Sao đột nhiên lại thành thật như thế?

Lại giương mắt, Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cũng đã trở lại.

Giang Nguyên ở bên ngoài đẩy xe đạp của Ninh Kiều đến dưới mái hiên, lại vào nhà cầm miếng vải che lại kín mít: “Chị dâu nhỏ, bọn họ nói đêm nay trời sẽ mưa.”

Giang Kỳ vào nhà đi thẳng vào phòng bếp, cầm lấy nồi to nói: “Chị dâu nhỏ, buổi tối chị muốn ăn gì? Em làm cho chị!”

Tuy ông cụ Giang quen nhìn mưa gió hơn nửa đời người, giờ phút này cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Cháu trai cháu gái ông cụ nuôi mấy năm, bị Giang Hành dạy dỗ mấy tháng trở nên thành thật một chút, ông cụ nhận. Nhưng không nghĩ tới, vợ của Giang Hành, dùng một ngày khiến bọn họ ngoan ngoãn phục tùng….

Trong khoảng thời gian ngắn, trên khuôn mặt già nua của ông cụ xuất hiện vẻ hoài nghi nhân sinh.

————————————

Ninh Kiều còn chưa ở nhà một mình bao lâu, trong nhà đã trở nên náo nhiệt.

Ba đứa trẻ vừa trở về nhà, đã bị ông cụ bắt ngồi vào bàn làm bài tập.

Giang Kỳ là người duy nhất thuận lợi trốn đi, bởi vì Giang kỳ xách theo nồi, nói rằng mình phải nấu cơm cho chị dâu nhỏ. Nhìn biểu cảm khoe khoang của anh ba, Giang Quả Quả hâm mộ muốn chết, cho nên nói, làm người vẫn nên có một chuyên môn. Có tay nghề nấu nướng, đều không cần làm bài tập.

Ông cụ Giang khoe khoang ở trước mặt cháu dâu một chút, cuối cùng tìm về được một chút uy nghiêm khi làm ông nội. Sau khi Giang Nguyên và Giang Quả Quả ngồi xuống làm bài tập, ông cụ về phòng đơn giản sắp xếp quần áo, chuẩn bị hành lý cho ngày mai.

Nhìn biểu cảm kiêu ngạo như con nít của ông nội, Ninh Kiều đứng ở ngoài phòng của hai đứa nhỏ, nhìn lướt qua.

Giang Quả Quả nằm gục trên bàn sách, bút chì vẽ từng cái vòng tròn trên sổ ghi chép, lại chấm hai cái dấu chấm, ngay sau đó tới tinh thần, bắt đầu vui vẻ vẽ heo con. Nhìn kỹ, thật đúng là ra dáng ra hình.

Giang Nguyên cũng ở ngồi trên bàn sách, thiếu niên rất có chủ kiến, nói không học tập thì thật sự không học tập, mặc dù vì phòng ngừa ông nội lải nhải mà cầm sách vở, nhưng trên thực tế, là cầm ngược.

Ngầm chứng minh bản thân là đứa trẻ có cốt khí.

Ninh Kiều không quản, bước chân thực nhẹ mà xoay người rời đi.

Nhưng lỗ tai của Giang Nguyên thính, quay đầu liền thấy bóng dáng của chị dâu nhỏ.

Giang Nguyên chán nản mà đặt sách xuống.

Chị dâu nhỏ nhất định rất thất vọng về mình.

Nhưng mà, Giang Nguyên vốn không thích học tập, hiện tại còn phải học nội dung y hệt kiếp trước.

Quả thực là quá mệt mỏi!

Lúc Giang Hành về nhà, trong phòng bếp đã bay ra mùi hương.

Giang Kỳ yêu thích xuống bếp, không hề chê mệt, đặc biệt là khi anh hai và em út đang đau khổ học tập, thậm chí Giang Kỳ còn cảm thấy bản thân là người may mắn duy nhất trong nhà họ Giang.

“Anh cả!” Giang Kỳ vươn đầu, hô một tiếng.

“Chị dâu nhỏ đâu?” Giang Hành hỏi.

Giang Kỳ chỉ vào phòng khách: “Ở đằng kia!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 82: Chương 82



Ninh Kiều đang ngồi khoanh chân trên sô pha đọc sách.

Mỗi ngày chỉ ăn không thì hơi xấu hổ, vừa rồi Ninh Kiều cũng muốn phụ giúp nhưng mới vào phòng bếp, Giang Kỳ giật thót như bị bỏng đuổi cô ra bên ngoài.

Bây giờ, tuy Ninh Kiều lật từng trang sách nhưng trong đầu lại suy nghĩ nhất định lát nữa phải tranh thủ rửa chén mới được.

Đang lật sách thì nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Kiều ngước mắt, ánh mắt chạm vào đáy mắt sâu thẳm như mực của Giang Hành.

Trên người Giang Hành mặc bộ quân phục, mái tóc đen nhánh thoải mái sáng sủa, đi đến trước mặt Ninh Kiều, anh chợt nghe thấy động tĩnh trong buồng trong, nghiêng người xem qua.

Khiến cho đường nét của sườn mặt càng thêm rõ ràng, đẹp trai.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giang Hành, Ninh Kiều cũng phải thừa nhận, anh là người xuất sắc hiếm thấy khó tìm.

Lúc ấy trái tim đập “thình thịch” như nai con chạy loạn, đến bây giờ Ninh Kiều vẫn còn nhớ rõ.

Chẳng qua, tuy là chuyện cách đây không bao lâu, hiện giờ nhớ lại, lại như đã cách rất lâu rồi.

May mắn có cốt truyện nhắc nhở cho Ninh Kiều biết Giang Hành cưới cô chỉ vì hôn ước, sau lại ở chung nhiều nhất cũng đến trình độ tôn trọng nhau như khách, nếu không thì cô lại muốn hồ đồ.

“Là ông nội.” Ninh Kiều theo ánh mắt của Giang Hành nhìn qua, nói, “Ông nội đã trở lại, đang chuẩn bị hành lý trong phòng.”

Vừa dứt lời, Ninh Kiều cho rằng anh sẽ xoay người vào phòng.

Không nghĩ tới, đột nhiên bên người bao phủ một tầng bóng ma.

Giang Hành trực tiếp ở ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh nghe nói, hôm nay có người tới khu người nhà gặp em.”

m thanh ôn nhuận trầm thấp của Giang Hành vang lên ở bên tai.

Ninh Kiều:……

Bảo vệ không lo chuyện bao đồng như đã nói đâu?

Ninh Kiều gật đầu: “Là hai đồng chí nữ.”

“Hai người họ là người của trạm phát thanh, trong đó một người tên La Cầm.” Giang Hành giải thích, “Ngay từ đầu là lãnh đạo thành lập trạm quảng bá, cho nên có chút giao thoa với đồng chí ở trạm phát thanh nhưng bây giờ công tác bên đó đã giao cho đồng chí khác đi làm rồi.”

Ninh Kiều “Ừm” một tiếng: “Giọng nói của đồng chí ở trạm phát thành đúng là rất hay.”

Đời trước hai vợ chồng bọn họ đơn giản là cùng có tình cảm với nhau, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, Ninh Kiều cũng không cần anh dỗ dành, bởi vậy Giang Hành không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm. Trực giác cho anh biết, lời này của vợ, có phải hơi chua không?

“Em hiểu lầm.”

“Không có gì khác, cả thư tình anh cũng chưa nhận.”

“Ngay từ đầu anh còn chẳng nhớ tên của cô ta, là gần đây vẫn luôn nhắc tới nên mới có ấn tượng.”

“Không phải, không phải anh vẫn luôn nhắc tới cô ta……”

Giang Hành càng nói càng cảm thấy bản thân không trong sạch.

Đây là lời giải thích gì thế?

Ninh Kiều bất đắc dĩ mà nhìn Giang Hành.

Sao còn càng nói càng sốt ruột vậy?

“Được rồi.” Ninh Kiều nói, “Không nhắc tới việc này nữa, tôi đã đồng ý với cô ấy.”

Thật ra cô cũng có chút tò mò, nhưng đã hứa với người ta làm bộ chưa nghe thấy gì cả. Bây giờ lại lặng lẽ hỏi thăm, cô thành cái gì chứ?

“Em đã đồng ý?”

Giang Hành hoàn toàn không hiểu. Vợ anh không chỉ đã gặp La Cầm, còn từng trò chuyện với nhau. Thậm chí đồng ý với La Cầm, một ít thỉnh cầu.

Hai người họ sao lại có liên quan với nhau?

Ninh Kiều gật đầu, ngữ khí nhu hòa: “Bằng không cô ấy sẽ khổ sở.”

Giang Hành:……

Vợ anh che chở cho người xa lạ mới gặp mặt một lần, còn đối với chuyện của anh, nội tâm lại không hề gợn sóng!

———————————

Một cơn gió thổi một cọng cỏ lay cũng có thể truyền khắp ngõ ngách trong khu người nhà.

Hồi chiều, mấy thím mới vừa biết Tô Thanh Thời là người làm hỏng xe đạp của Ninh Kiều, đến buổi tối thì toàn bộ quân nhân cùng người nhà đều biết.

Tô Thanh Thời là ai? Là người gả vào nhà họ Đường mấy tháng, trước sau không qua lại với người nào, như là hoàn toàn bởi vì chướng mắt người khác. Rốt cuộc với dáng vẻ thoát tục của cô ta, đi qua nơi nào cùng nhìn thẳng, mấy câu chuyện bát quái trong khu người nhà, cô ta nào thèm nghe chứ?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 83: Chương 83



Nhưng không nghĩ tới, một người thanh cao như vậy, lại ngầm làm ra mấy chuyện không sáng rọi như vậy chứ.

Xe đạp mới mua chiêu ai chọc ai chứ? Lấy đinh đ.â.m thủng mấy lỗ, đ.â.m đến lốp xe xì hơi, cái tâm địa này thật là xấu.

Cũng may là lương tâm của phó doanh trưởng Đường có chút áy náy, chủ động ra mặt giúp cô dâu mới nhà họ Giang sửa xe đạp, nếu không tới bây giờ, tất cả mọi người còn chẳng hay biết gì đâu.

Việc này đồn đãi đến tất cả mọi người đều biết, mọi người trong tối ngoài sáng bàn tán vì sao Tô Thanh Thời làm như vậy. Không thể xem thường năng lực thấu hiểu lòng người của người nhà quân nhân, từng người phân tích hồi lâu, cuối cùng rút ra một kết luận.

Cô dâu mới nhà họ Giang gả được vẻ văng như thế, nghe ông cụ Giang nói với chính uỷ Phó, lễ hỏi kia có bao nhiêu xa xỉ, của hồi môn có bao nhiêu phong phú, chẳng lẽ Tô Thanh Thời nghe thế mà trong lòng không thoải mái?

Có người còn đặc biệt đến hỏi thăm mẹ của Đường Hồng Cẩm.

Mẹ Đường là người thành thật, bị hỏi vài câu, cũng không có mặt mũi giấu giếm. Con trai bà ta nhất kiến chung tình với Tô Thanh Thời, cả nhà bọn họ đều ủng hộ con trai, hôn lễ được tổ chức ở quê quán, cũng tổ chức có thể diện. Còn việc nhà họ Tô đòi của hồi môn rất nhiều thì bà ta chưa nói, sợ con dâu bị người ta khua môi múa mép.

Chờ đến khi như trốn tránh mà về được đến nhà, mẹ Đường thở dài một hơi.

Quay đầu, thấy con dâu sâu kín mà nhìn bà ta.

Cũng không biết vì sao, hễ thấy Tô Thanh Thời thì bà ta có chút sợ. Người cái gì cũng thể hiện ra mặt thì càng dễ ở chung, giống Tô Thanh Thời như vậy cái gì cũng giấu trong lòng, bà ta thật sự nắm lấy không chừng. Nhưng không có cách nào, con trai bà ta thích Tô Thanh Thời, nhấn mạnh mấy lần, Tô Thanh Thời chỉ là vì thời thơ ấu bị tổn thương quá nhiều, mới bắt đầu phong bế bản thân. Trên thực tế, Tô Thanh Thời rất tốt bụng, cả nhà bọn họ ấm áp bao dung thì một ngày nào đó sẽ chữa khỏi tổn thương trong nội tâm của Tô Thanh Thời.

“Thanh Thời, sao con ở đây?” Mẹ Đường cười hỏi, “Có đói bụng không? Mẹ nấu cơm cho con.”

Tô Thanh Thời đại khái đoán được những người trong khu người nhà đang nói cái gì.

Qua miệng người này lại đến người kia, mặc kệ là chuyện gì cũng có thể bị bọn họ nói được như sự thật. Nhưng mà, Tô Thanh Thời vốn dĩ cho rằng mẹ chồng cũng giống như bọn họ, trở về sẽ chất vấn cô ta. Nhưng không nghĩ tới, mẹ chồng cũng không có.

Tương phản, bà ta vẫn cười rất hòa ái, hỏi buổi tối muốn ăn món gì.

“Con không đói bụng.” Tô Thanh Thời nói.

“Vậy trở về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay con dậy quá sớm.” Mẹ Đường tiến lên, vỗ bả vai Tô Thanh Thời, “Ngủ dậy lại ra ăn cơm.”

Tô Thanh Thời có chút ghét bỏ mà nhíu mày né tránh.

Mẹ Đường đã không phải ngày đầu tiên biết cô con dâu này. Lần đầu tiên bị né tránh, có lẽ sẽ mất mát, nhưng hiện tại đã sớm thấy nhiều mà không trách.

Tô Thanh Thời gật đầu: “Con về ngủ tiếp một lát.”

Khi Tô Thanh Thời vào nhà, mẹ Đường lại đổ một chén nước, đưa đến mép gường cho cô ta. Đây là thói quen từ lâu của Tô Thanh Thời, trước đây thời tiết ở quê đặc biệt khô ráo, cô ta để nước ở trong phòng, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, khi tỉnh ngủ rời giường có thể giảm bớt cảm giác không khoẻ. Bây giờ ở Tây Thành, khí hậu hàng năm ướt át, nhưng thói quen đã tạo thành.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Thanh Thời đổ nước đem vào nhà, cha mẹ cứ nói cô ta đã nghèo còn ra vẻ. Anh trai em trai thích xem dáng vẻ tức giận của cô ta, thừa dịp cô ta ngủ, lén lút vào phòng đổ hết nước đi, ngay sau đó chờ cô ta nổi giận. Nhưng Tô Thanh Thời không thể nổi giận, nếu cô ta nổi giận với bọn họ, cuối cùng người bị đánh vẫn là cô ta.

Tóm lại bất kì lúc nào, cô ta cũng có một mình.

Chưa từng cảm nhận được tình thân, càng không biết cái gì là tình thương của mẹ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 84: Chương 84



Mẹ Đường đặt một chén nước lớn ở bên cạnh Tô Thanh Thời: “Đây không phải nước giếng, là nước sôi để nguội, nếu khát con có thể uống.”

“Mẹ đi nấu cơm trước, làm xong cơm chiều lại vào gọi con.”

Vừa dứt lời, mẹ Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Tô Thanh Thời nhìn vào cửa phòng đóng chặt.

Là trưởng bối, còn lấy lòng cô ta như vậy, đến mức này sao?

Mà lúc này ngoài cửa, mẹ Đường sầu não ngồi ở băng ghế. Bà ta không phải người mẹ chồng muốn cho con trai và con dâu ồn ào đến nhà cửa không yên, vẫn là ngóng trông hai vợ chồng có thể hoà thuận hạnh phúc. Nhưng bây giờ xem ra, con dâu căn bản không hề dung nhập vào cái nhà này.

Mẹ Đường làm xong cơm chiều.

Phong phú 3 món 1 canh, trưởng bối luôn cẩn thận tính toán tỉ mỉ trong sinh hoạt, không nỡ mua đồ nấu món ăn mặn, nhưng chính là thức ăn chay đơn giản cũng có thể nấu đến có tư có vị.

Tô Thanh Thời còn ngủ, mẹ Đường không đi gõ cửa, dọn một phần đồ ăn ra bàn cho con trai, bưng phần còn lại vào phòng bếp, trong chốc lát chờ Tô Thanh Thời tỉnh lại, hâm nóng lại ăn.

Sau khi xong xuôi, mẹ Đường tĩnh tâm chờ đợi con trai về nhà.

Nhưng nói đến kỳ quái, vừa rồi Đường Hồng Cẩm rõ ràng đã trở lại, nhưng sau đó lại bị doanh trưởng Giang ở nhà bên cạnh gọi đi, thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không thấy bóng người.

Mới đầu me Đường không để ở trong lòng. Tuy rằng đoán được doanh trưởng Giang là vì xe đạp của vợ mình bị đ.â.m mới tìm đến cửa, nhưng cũng không lo lắng, đàn ông với nhau, nếu chói lọi bênh vực vợ mình, sẽ bị chê cười là sợ vợ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, không đến mức đem tình cảm nam nữ treo ở bên miệng. Trong số đồng chí nam trong khu người nhà, cũng chỉ có Đường Hồng Cẩm xem trọng chuyện tình cảm hơn một ít, đến nỗi doanh trưởng Giang, trong ấn tượng của mẹ Đường, người này đối với em trai em gái nhà mình còn nhàn nhạt, càng đừng nói đến cô vợ mới vào cửa một ngày.

Nhưng càng chờ lâu, mẹ Đường có chút nóng nảy, tại sao con trai mình còn chưa trở về?

Mặt trời đều đã xuống núi.

Mẹ Đường ngóng trông ở cạnh cửa, thật vất vả mới chờ đến Đường Hồng Cẩm về nhà nhưng sắc mặt của anh ta rất ngưng trọng.

“Hồng Cẩm, có chuyện gì vậy?” Mẹ Đường hỏi.

Đường Hồng Cẩm không lên tiếng, mở cửa vào phòng.

“Doanh trưởng Giang gây khó dễ sao?” Mẹ Đường lại hỏi, “Không thể nào…… Cậu ta ——”

“Mẹ!” Đường Hồng Cẩm đưa một ngón tay lên “suỵt” một cái, nhỏ giọng hỏi, “Thanh Thời đâu?”

“Còn ngủ.” Mẹ Đường nói, “Nói mẹ nghe, rốt cuộc sao lại thế này. Không phải ngày thường quan hệ của con với doanh trưởng Giang khá tốt sao?”

“Không có gì.” Đường Hồng Cẩm kéo mẹ mình đến một bên, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Đúng là doanh trưởng Giang có chút tức giận, nhưng cũng không đến mức không phân rõ giữa công và tư.”

Đường Hồng Cẩm nói có chút tức giận, vẫn là nói nhẹ.

Anh ta không nghĩ tới, doanh trưởng Giang thế mà thương vợ như vậy. Một phen lời nói, nói năng có khí phách, ý tứ rõ ràng, gần như không khác Ninh Kiều là mấy, nếu Tô Thanh Thời còn tái phạm, nhẹ thì báo cho lãnh đạo, nặng thì trực tiếp báo công an, nhà bọn họ sẽ không nể tình.

Trong khu người nhà của quân khu, mâu thuẫn nhỏ sẽ không kinh động đến lãnh đạo, nhưng nếu ồn ào làm lớn chuyện, rất có thể Tô Thanh Thời sẽ bị huỷ bỏ tư cách tuỳ quân, đây là hậu quả mà Đường Hồng Cẩm thừa nhận không nổi.

“Thanh Thời….” Mẹ Đường có chút bực, “Đang êm đẹp chạy tới chọc vợ của doanh trưởng Giang làm gì?”

“Mẹ, mẹ đừng quản, con sẽ nói chuyện với Thanh Thời.” Đường Hồng Cẩm do dự một chút, lại lấy ra một phong thơ, “Vừa rồi, lâu vậy mà chưa trở về là còn có nguyên nhân khác, nhà chồng của chị gửi thư tới.”

Nhắc đến chị của Đường Hồng Cẩm, cũng chẳng khác nào nhắc tới chuyện thương tâm của hai mẹ con.

Không lâu trước đây, truyền đến tin dữ, chị và anh rể của Đường Hồng Cầm vào núi hái dược liệu vô ý trượt chân ngã xuống vách núi, đến bây giờ còn chưa có tin tức.

Núi cao như vậy, mà ngã xuống, mọi người đều tiếp nhận sự thật bọn họ đã qua đời. Con trai và con gái mà bọn họ lưu lại mới đầu được nuôi ở nhà bác cả, sau đó lại đến bác hai, cô ba.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 85: Chương 85



“Thư do con của cô ba gửi tới. Nội dung là, nhà có thêm hai đứa nhỏ không đơn giản chỉ là thêm hai miệng ăn, ăn uống chi tiêu đều cần tiền.”

Sắc mặt mẹ Đường trầm xuống: “Chúng ta gửi qua không ít tiền.”

“Dượng ba bọn nhỏ hy vọng chúng ta thêm tiền, một tháng gửi mười mấy đồng tiền.” Đường Hồng Cẩm nói, “Nếu đưa đủ, về sau hai đứa nhỏ sẽ ở lại nhà bọn họ.”

Vừa rồi Đường Hồng Cẩm đã suy nghĩ việc này rất lâu.

Bây giờ gia đình nào nuôi hai đứa nhỏ cũng không cần đến mười mấy đồng tiền, mỗi tháng gửi nhiều như thế về quê thì tương đương với dành ra phần lớn tiền trợ cấp của Đường Hồng Cẩm.

Mặt khác, dù sao hai đứa nhỏ cũng là cháu ngoại của Đường Hồng Cẩm, từ nhỏ đã gọi anh ta là cậu, nhìn bọn họ ăn nhờ ở đậu, trong lòng Đường Hồng Cẩm khó chịu.

“Mẹ, con muốn đón bọn họ đến quân khu.” Đường Hồng Cẩm nói.

Sau khi con gái qua đời, nhà mẹ chồng mới lộ ra gương mặt thật. Đương nhiên mẹ Đường vô cùng bằng lòng đón cháu ngoại đến quân khu, nhưng bây giờ con trai không phải độc thân một mình, đột nhiên muốn nuôi hai đứa trẻ thì phải hỏi ý kiến của Tô Thanh Thời trước tiên.

“Vợ con sẽ đồng ý sao?” Mẹ Đường hỏi.

“Để con nói với cô ấy.” Đường Hồng Cầm lại nhỏ giọng nói, “Mẹ, chuyện doanh trưởng Giang tìm con, mẹ đừng nói với Thanh Thời.”

Mẹ Đường không tỏ ý kiến, xoay người vào phòng bếp.

Tuy không chính tai nghe doanh trưởng Giang nói gì với con trai, nhưng chỉ xem dáng vẻ khó chịu kia bà ta cũng đoán được chắc chắn không phải lời khách sáo.

Đường Hồng Cẩm ở bộ đội vô cùng cẩn trọng, đấu tranh anh dũng không chút lơ là, vẫn luôn được lãnh đạo khen ngợi, nơi nào bị phê bình chứ?

Còn có hai đứa cháu ngoại của bà ta, cũng không biết có thể thuận lợi đến quân khu hay không.

Mẹ Đường thở dài.

Ngày này……

————————————

Ninh Kiều đã ở hải đảo hai ngày.

Quen với sự ồn ào nhốn nháo của mấy đứa em trai, em gái, cũng quen với ly biệt.

Đầu tiên là tiễn Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương, sau đó, lại tiễn ông cụ Giang, cũng chỉ dư lại cô, Giang Hành và các em trai em gái ở lại hải đảo.

Gia đình nhỏ của chính bọn họ.

“Không biết cha với anh có về đến nhà chưa.” Ninh Kiều ngồi trước bàn cơm, thuận miệng nói.

“Chắc là tới rồi.” Giang Kỳ đếm ngón tay tính toán, “Ngồi thuyền hai tiếng, đi xe lửa 48 tiếng, chắc vừa đến nhà không lâu.”

Giang Nguyên lắc đầu: “Đã mười mấy tuổi rồi, hai ngày hai đêm mà còn phải đếm trên đầu ngón tay tính.”

Giang Kỳ trừng anh hai một cái, kẹp đi đồ ăn trong chén của Giang Nguyên: “Đều do em nấu, anh đừng ăn!”

“Đúng rồi, anh cả, hôm nay em cùng chị dâu nhỏ đi gửi thư rồi!” Giang Quả Quả nói.

Lá thư Ninh Kiều viết thư gửi cho mẹ được gửi đi vào sáng hôm nay. Nhưng từ Tây Thành đến An Thành, đường xá xa xôi, nghe đồng chí phát thư nói, còn thường xuyên có nguy hiểm thất lạc.

Ninh Kiều liền đành phải ngóng trông thư của mình có thể an ổn mà về đến nhà.

“Không biết mẹ có gửi thư lại đây không.” Ninh Kiều còn nói thêm.

“Chắc chắn là có!” Giang Quả Quả dùng sức gật đầu, “Ngày mai em sẽ tìm chú phát thư hỏi.”

“Có mấy lá thư còn ở cục bưu chính, không có thời gian sửa sang lại, bọn họ sẽ không nói.”

“Vậy em cho người phát thư một viên kẹo sữa thỏ trắng, chú ấy sẽ nói.”

Ninh Kiều:……

Một đống vai diễn phụ.

Nhưng không thể không nói, nói chuyện phiếm với bọn họ, làm tâm tình của Ninh Kiều có chút sung sướng.

Giang Hành liếc Giang Kỳ một cái: “Cái gì không khí?”

Giang Kỳ lập tức ngậm miệng lại.

Cái gì nên nói không nên nói, đều toàn nói ra.

“Chị dâu nhỏ, chị nhớ người nhà sao?” Giang Quả Quả đột nhiên hỏi.

Tất nhiên là nhớ.

Đêm đầu tiên ở hải đảo, cả trong mộng cũng đều là cảnh sống cùng người nhà. Nhưng bây giờ qua hai ngày, thân phận không có sự chuyển biến lớn như ngày đầu tiên, cũng không có sự chênh lệch mãnh liệt, bởi vậy nỗi nhớ nhà mẹ đẻ cũng không đến mức rơi nước mắt

Ninh Kiều “Ừ” một tiếng: “Quá xa, liền gửi thư cũng phải chờ vài ngày mới có thể tới. Không biết chị dâu chị bây giờ thế nào rồi, có mang thai hay không.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 86: Chương 86



Giang Hành gật đầu.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả dùng ánh mắt thương tiếc nhìn qua.

Anh cả đáng thương, dáng vẻ khó có thể tham gia đề tài của bọn họ, rồi lại cố gắng nghĩ cách tham gia……

“Ngày đó chị xem dì Văn Mẫn dệt áo lông cho cháu nội của dì ấy, mùa đông mặc là vừa lúc.” Ninh Kiều nói, “Chị cũng muốn học dì ấy dệt cho em bé của anh trai chị dâu, cũng không biết là con trai hay con gái.”

“Chắc chắn là con trai.”

“Em cũng cảm thấy là con trai!”

“Nói không chừng là con gái đâu!”

Ninh Kiều bật cười.

Cho dù là đề tài gì, đều có bọn họ, ba đứa trẻ tranh nhau phát biểu ý kiến khiến cho bàn ăn vô cùng náo nhiệt.

“Là con trai.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều nâng mi.

Mọi người đều đoán, chỉ có đồng chí Giang đoán một cách nghiêm trang nhất.

Giống như là, anh thật sự biết!

“Con trai ba phiếu, con gái một phiếu.” Giang Kỳ vui vẻ, “Giang Quả Quả, em thua!”

Giang Quả Quả chống nạnh: “Thua hay không còn chưa chắc đâu, em bé còn chưa có sinh ra!”

Mắt thấy ba đứa trẻ sắp cãi nhau.

Ninh Kiều nhìn sang phải, lại nhìn sang trái, suy nghĩ có nên khuyên can hay không?

Mà Giang Hành lại mang sắc mặt hiểu rõ.

Mặt khác thì không chắc, nhưng con của Ninh Dương với Tiêu Xuân Vũ chắc chắn là con trai, điểm này, anh có thể xác định.

Bởi vì đời trước, Tiêu Xuân Vũ mang thai được bảy tháng xảy ra sự cố, sau đó bệnh viện đưa ra giấy chứng minh. Thai nhi phát triển rất tốt, cứ như vậy c.h.ế.t non trong bụng, thậm chí con chưa kịp phát ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên khi đến với thế giới này.

Lại lần nữa nhớ tới chuyện đời trước, vẫn khiến cho Giang Hành kinh hãi.

Đời này, tất cả lại trở lại điểm bắt đầu một lần nữa.

Giang Hành sẽ tra ra chân tướng, bảo vệ Ninh Kiều thật tốt, cũng không để những người cô yêu thương bị tổn thương.

Cô sẽ bình yên trải qua tuổi 18, nghênh đón một năm lại một năm nữa.

Mà Tiêu Xuân Vũ cùng Ninh Dương, cũng sẽ thuận lợi mà nghênh đón con của bọn họ.

Một cậu bé đáng yêu kháu khỉnh.

Là cháu trai bé bỏng của anh và Ninh Kiều, bọn họ sẽ cùng nhau trở về An Thành thăm họ.

———————————

Chỉ trong mấy ngày, Ninh Kiều đã quá quen với bàn đạp xe đạp.

Sau cơm chiều, Ninh Kiều muốn đến chỗ vắng người trong khu người nhà chạy thử.

Ánh trăng trong suốt sáng ngời.

Giang Hành từ phòng sách đi ra ngoài cùng cô.

“Chị dâu nhỏ, em đưa chị đi!” Giang Nguyên nói.

Giang Kỳ cũng đuổi kịp: “Em cũng biết lái, em đỡ xe giúp chị dâu nhỏ.”

Giang Hành vừa nhấc mắt, liền thấy hai cái “bóng đèn”.

“Bài tập viết xong chưa?”

“Anh cả, viết xong rồi!”

“Rửa chén chưa?”

“Anh cả, rửa rồi!”

Giang Hành:……

Bọn họ trở nên chăm chỉ như thế từ bao giờ vậy?

“Trở về phòng ôn tập lại nội dung trong sách giáo khoa.” Giang Hành nói.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ trừng lớn hai mắt.

Đây là lưu trình mới gì thế?!

Trong ba đứa trẻ, chỉ có Giang Quả Quả thức thời nhất.

Cô bé nắm góc áo của anh hai với anh ba: “Chúng ta đi chơi đi.”

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ còn do dự.

Nhưng bị Giang Quả Quả túm đi.

“Kéo anh làm chi!”

“Anh còn muốn chỉ cho chị dâu nhỏ lái xe mà!”

Giang Quả Quả nói: “Nếu không đi nữa thì cả cơ hội đi chơi cũng không có đâu!”

“Vì sao?” Hai anh em đồng thanh hỏi.

Giang Quả Quả lộ ra biểu cảm thần bí.

Không biết vì sao, đại khái chính là trực giác của con gái đi.

Chờ đến khi ba bọn họ đều đi ra sân, Ninh Kiều mới đột nhiên phát hiện, Giang Hành là cố ý đuổi bọn họ đi.

Ninh Kiều nâng mắt, khó hiểu mà nhìn anh.

Giang Hành đỡ xe giúp cô, nhẹ nhàng nói: “Em muốn lên không?”

Ninh Kiều do dự một chút, rồi lên xe.

Hai chân cô dẫm lên bàn đạp, vốn dĩ muốn giống ngày thường một chân chống một chân đạp, nhưng xe đạp lại được anh đỡ rất ổn định.

Trên đầu xe là cánh tay của anh, rắn chắc hữu lực, đường cong xinh đẹp.

Giọng của anh trầm thấp: “Có thể để chân lên, yên tâm, sẽ không té ngã.”

Ninh Kiều đạp mấy cái.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 87: Chương 87



Thân thể đã có thể giữ cân bằng, tuy chỉ ngắn ngủi nhưng Ninh Kiều đã rất vui, đáy mắt nhiễm đầy ý cười, nhưng vui mừng chưa được bao lâu, đột nhiên đầu xe chao đảo không ngừng, cô kêu khẽ một tiếng.

Cô cho rằng mình sẽ ngã.

Nhưng cuối cùng lại không có.

Giang Hành vẫn luôn ở bên cạnh cô: “Không sao, em đừng sợ.”

Dưới ánh trăng, đường nét trên gương mặt anh vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt lại hoàn toàn không lạnh nhạt như trong cốt truyện, mà là dịu dàng.

Trong khu người nhà, sau cơm chiều không ít người ra ngoài tản bộ.

Chợt liếc mắt một cái thấy có bóng dáng hai người trong một góc, mọi người còn tưởng rằng nhìn lầm rồi.

Chờ tập trung nhìn vào, xác thật là doanh trưởng Giang và vợ của anh.

Doanh trưởng Giang đỡ xe cho vợ, chỉ cô chạy. Qua thời gian rất lâu, cô vợ nhỏ nắm được lý thuyết, nhưng lại chưa học được hoàn toàn, doanh trưởng Giang không hề mất kiên nhẫn, chỉ là mỉm cười, nhẹ nhàng cổ vũ.

“Ngày thường đối với mấy đứa em trai em gái, doanh trưởng Giang cũng chưa có kiên nhẫn như vậy!”

“Giữa em trai em gái chắc nịch và vợ yêu kiều mềm mại thì có thể giống nhau sao?”

“Cũng đúng, có đôi khi tôi cũng cảm thấy, ba đứa nhóc nghịch ngợm nhà doanh trưởng Giang không đánh không được.”

Các em trai em gái đang tung tăng trong khu người nhà, chợt cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.

Bọn họ dừng bước, nhìn trái lại nhìn phải.

Dường như chị dâu nhỏ sắp học được lái xe rồi, hai tròng mắt sáng ngời, không chút mệt mỏi.

Cách đó không xa, Tô Thanh Thời đi ra.

Giang Kỳ nửa ngồi xổm, cõng Giang Quả Quả.

“Đi!” Giang Quả Quả ra lệnh một tiếng.

Giang Kỳ dùng hết toàn lực tiến về phía trước.

“Bịch” một tiếng, Giang Kỳ không cẩn thận đụng vào Tô Thanh Thời.

Tô Thanh Thời hoa dung thất sắc*.

*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hốt hoảng, sợ hãi.

Giây tiếp theo, một chân Giang Kỳ dẫm lên chân cô ta.

Giang Kỳ vốn không nhỏ, vóc dáng cao ráo, hơn nữa cõng em gái, một chân dẫm xuống khiến Tô Thanh Thời đau điếng.

Tô Thanh Thời kinh hô một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống xoa chân.

Giang Nguyên chạy tiến lên: “Tiểu Kỳ, Quả Quả! Hai cái đứa này sao không nhìn đường!”

Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả gãi gãi đầu.

Giang Nguyên kéo bọn họ đi: “Thật là.”

Đến khi bọn họ đi xa, Tô Thanh Thời cởi giày ra kiểm tra chân.

Hiện tại chỉ hồng một mảng, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ bầm tím. Tô Thanh Thời cau mày, lại không thể so đo với mấy đứa trẻ, ở trong khu người nhà cô ta coi thường nhất là mấy mụ đàn bà đanh đá mắng chửi trẻ con.

Tô Thanh Thời chỉ có thể ngậm bồ hòn, về nhà bôi thuốc.

Ba anh em Giang Nguyên nghênh ngang mà đi tới, trong lòng tràn đầy sảng khoái.

“Chị ta có đau không?”

“Hẳn là đau, vừa rồi thấy chị ta đau đến biến sắc.”

“Vậy là tốt, còn sợ chị ta không đau đâu!”

“Nhưng chúng ta đã hứa với anh cả đời này sẽ ngoan ngoãn, vừa rồi làm thế, có phải là không nghe lời hay không?”

“Ai bảo chị ta ức h.i.ế.p chị dâu nhỏ của chúng ta!”

Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả ngẫm lại còn cảm thấy không đủ.

Chỉ là đáng tiếc nhà họ Đường không có xe đạp, nếu không dùng đinh đ.â.m trả lại, mới gọi là ăn miếng trả miếng.

Bọn họ cân nhắc còn có biện pháp nào khác có thể trị Tô Thanh Thời hay không.

Đột nhiên đi qua cửa nhà chủ nhiệm Bạch.

Nghe chủ nhiệm Bạch nói chuyện với Tưởng Bội Dung.

“Công việc này không tồi, bao nhiêu người đều tranh nhau vỡ đầu đấy.”

“Mới vừa lấy lại đây, trong khu người nhà của chúng ta còn chưa kịp dán thông báo. Nhiều ít gia đình quân nhân đều muốn ra ngoài đi làm, lúc này là cơ hội tốt.”

“Đến lúc đó tôi nhìn xem, có bao nhiêu đồng chí muốn báo danh.”

Giang Quả Quả chớp chớp mắt.

Công việc, đi làm, đăng ký……

Đời trước, mỗi ngày chị dâu nhỏ ở nhà trông mong mà chờ bọn họ với anh cả về nhà.

Thật đáng thương.

“Dì Bạch!” Giang Quả Quả lớn tiếng nói, “Cháu muốn đăng ký giùm chị dâu nhỏ!”

Chủ nhiệm Bạch:……

Còn chưa biết là công việc gì, trực tiếp đăng ký cho chị dâu nhỏ?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 88: Chương 88



Bóng dáng người đàn ông cao lớn bao phủ lấy cô, ngăn cản ánh trăng sáng ngời.

Ninh Kiều không hề sợ lái xe, như là em bé tập tễnh học đi, nhân người lớn ở đây, nghiêng ngả lảo đảo mà bước ra bước chân.

Ninh Kiều nhẹ nhàng đạp, Giang Hành vô cùng kiên nhẫn đỡ cô, chỉ là ngẫu nhiên sẽ buông tay ra.

Xe đạp từ lung lay, đến dần dần có thể giữ được cân bằng.

Ninh Kiều luyện tập vô cùng chuyên tâm, thỉnh thoảng quay lại nhìn Giang Hành.

Anh đã thay đổi vị trí, đến phía sau xe đạp, vững vàng đỡ ghế sau.

“Anh đây.”

Ninh Kiều yên tâm, không hề cố kỵ, gian nan đi về phía trước.

Dần dần, cô có thể chạy được một đoạn ngắn, rồi sau đó quay đầu lại xác nhận.

Giang Hành nâng mắt, cười nhẹ xem hành động trẻ con của cô.

Ninh Kiều chạy được càng ngày càng xa.

Gió đêm thổi quét, lực chân dẫm bàn đạp càng ngày càng nhẹ, khả năng khống chế phương hướng cùng giữ cân bằng của cô càng ngày càng tăng.

Rốt cuộc có Giang Hành ở phía sau đỡ, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không sợ.

Bên tai truyền đến từng tiếng xì xào nói chuyện của nhóm gia đình quân nhân, đều là đề tài bình thường trong sinh hoạt hằng ngày.

Ninh Kiều chậm rì rì nghe, không tự giác, thế nhưng chạy thật xa.

Chờ đến khi dừng xe lại trước một cây đa lớn, cô quay đầu lại cười, muốn nói với Giang Hành dường như cô đã biết chạy xe đạp rồi.

Nhưng lúc này, Ninh Kiều phát hiện anh đang đứng rất xa.

Mặc dù như thế, nhưng Giang Hành vẫn luôn nhìn cô.

Nhìn cô từ ngơ ngác, chần chờ, đến vui mừng mà lộ ra tươi cười.

“Em học xong rồi!”

Khoé môi Giang Hành cũng phác hoạ ra một độ cong tươi đẹp.

Đời này, Ninh Kiều lại lần nữa đi vào hải đảo, nhưng lần này lại cô lại khác. Cô không hay cười, dù cho có bị tụi nhỏ chọc cười, cũng chỉ cười mỉm mà thôi.

Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng cười thoải mái, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Giang Hành vẫn có thể thấy được con ngươi sáng ngời như sao trời lấp lánh của cô.

Mấy dì mấy thím thân thiện mà nhìn cô gái nhỏ, thấy cô mừng rỡ, cũng không chút keo kiệt mà khen cô.

“Mấy việc chạy xe đạp này, chỉ cần học xong là sẽ không quên.”

“Nào có ai học lái xe mà không bị ngã, doanh trưởng Giang thật có tâm.”

“Doanh trưởng Giang không nỡ để vợ té ngã, da thịt của đồng chí Tiểu Ninh non mịn, nếu té ngã rách da chắc chắn sẽ để lại sẹo.”

“Đồng chí Tiểu Ninh luyện tập rất tốt, không bao lâu mà đã chạy được xa vậy rồi.”

Ninh Kiều biết không phải Giang Hành thương cô.

Cha mẹ và anh trai cô giao cô cho anh, anh chỉ có trách nhiệm lo cho cô mà thôi, giống như trong cốt truyện, khi không ra ngoài nhiệm vụ, anh cũng có thể quản lý em trai em gái thật nghiêm, ở trước mặt anh cả, ba đứa trẻ chưa bao giờ dám l* m*ng.

Nhưng đây đều là chuyện cô đã biết rõ từ sớm nên sẽ không vì vậy mà đau lòng.

Giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của Ninh Kiều đều tập trung vào chiếc xe đạp mới tinh xinh đẹp của mình.

Động tác của cô càng thêm thuần thục, uyển chuyển nhẹ nhàng mà quay đầu xe đạp, một lần nữa chạy về.

Cô gái nhỏ hưởng thụ lời khen của người bên cạnh, sức lực tràn đầy mà đạp “cộp cộp cộp” trở về.

Đầu xe đạp ngừng lại trước mặt Giang Hành.

Ninh Kiều dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.

“Thế nào?” Sắc mặt Ninh Kiều kiêu ngạo.

Trong nháy mắt Giang Hành có chút mơ hồ: “Cái gì thế nào?”

“Chạy thế nào nha!” Ninh Kiều nghiêm túc nói.

Giang Hành bật cười.

Vợ anh lớn lên trong lời khen. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ và anh trai cô dành cho cô tình thương cưng chiều vô hạn, nhưng cô lại không hề kiêu căng, nhưng thích được khen ngợi, cổ vũ.

Mà anh thì ngược lại, ông nội yêu thương bọn họ nhưng giọng điệu trước sau đều cứng rắn, về sau anh đi bộ đội, một đám đàn ông đều nói lời trêu chọc, suốt ngày chẳng có lời nào hay. Lại đến khi đón em trai em gái về nhà, ba ngày không đánh thì tụi nó leo lên lật ngói, không phê bình đã là sự khen ngợi tốt nhất rồi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 89: Chương 89



Đời trước, anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng mềm mại với cô. Lần đầu cô xuống bếp, bưng lên một chén mì nóng hầm hập cho anh, anh cảm thấy rất ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ thong thả ung dung mà ăn xong, một giọt canh cũng không thừa. Toàn bộ quá trình, đôi tay cô nâng má, ở bên cạnh chờ, cuối cùng chỉ nhíu nhíu cái mũi, kêu anh đi rửa chén.

Nhớ lại quá khứ, ý cười trong mắt Giang Hành càng đậm.

Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt cô.

Anh có rất nhiều thiếu sót, tính tình đông cứng, luôn cho rằng cô hiểu.

Lâu rồi, cô nuốt ấm ức vào bụng, luôn cho rằng anh sẽ không ra mặt vì cô.

Ninh Kiều hưng phấn mà đợi trong chốc lát.

Đến khi phát hiện sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, cô mới ý thức được, cái này không có gì để hỏi.

Học được lái xe đạp, đã là việc vui vẻ nhất hôm nay, Ninh Kiều thu hồi tầm mắt, cúi đầu điều chỉnh xe đạp.

Chuẩn bị lại chạy một vòng lớn!

Hai chân của Ninh Kiều đạp lên bàn đạp, dùng sức, chuẩn bị xuất phát.

“Chạy rất tốt.”

Ninh Kiều giật mình, quay đầu lại liền chạm vào đáy mắt thâm thuý của Giang Hành.

Anh cười: “Em học được rất nhanh, ngày mai là có thể chạy ra ngoài chơi.”

Ninh Kiều lấy lại tinh thần.

Đại khái là ánh mắt này quá bắt người, Ninh Kiều lùi bước một chút, xoay người chạy nhanh.

Giang Hành bước ra chân dài, đi theo bên cạnh cô: “Cẩn thận một chút.”

Ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.

Bọn họ ở trong khu người nhà chạy một vòng lại một vòng, chờ cô quay đầu lại, Giang Hành liền mở ra chế độ “khen ngợi”.

Ninh Kiều cuối cùng cũng thích ứng, không ngượng ngùng khi được khen nữa.

Ngược lại bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Có lẽ cô thật sự có thiên phú lái xe!

———————————

Mấy thím trong khu người nhà đến từ các nơi, giọng trọ trẹ, nói cùng một đề tài.

Mấy tháng trước, mọi người đều tập trung vào phó doanh trưởng Đường và Tô Thanh Thời.

Hai vợ chồng bọn họ đặc biệt không giống người thường, mỗi ngày phó doanh trưởng Đường biến đổi biện pháp chọc vợ cười, đa số đều không thành công, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể giành được nụ cười của mỹ nhân. Tô Thanh Thời cười lên, tựa như một mảnh vải trơn cuối cùng cũng nhiễm màu, người trong khu người nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền bắt đầu ngóng trông, đôi này khi nào mới có thể chân chính hoà thuận vui vẻ.

Chờ chờ, lại bắt đầu không có hi vọng, cho tới bây giờ, doanh trưởng Giang cùng vợ tăng thêm một ít sinh khí cho khu người nhà.

Trong khu người nhà có thêm một đôi vợ chồng trẻ, mới đầu mọi người đều không xem trọng.

Nhưng hiện tại, vợ chồng doanh trưởng Giang vừa nói vừa cười, hai vợ chồng ở chung, ai nhìn đều phải khen một câu xứng đôi.

Đến nỗi tình cảm có tốt không ——

Doanh trưởng Giang có thể cùng vợ học lái xe, vừa học chính là vài tiếng đồng hồ, tình cảm có thể kém được sao?

Phải biết rằng tháng trước ba đứa em vừa tới khu người nhà, em hai của anh tập chạy xe đạp có bị té ngã, Giang Hành đều bình tĩnh mà bảo em trai tự đứng dậy. Nhưng bây giờ, Giang Hành lo vợ té ngã, một giây đều không cho cô rời khỏi tầm mắt của anh!

Gần đây quân khu không có hoạt động, liền màn ảnh lớn ở sân thể dục bộ đội cũng rất lâu chưa chiếu điện ảnh, thật là nhạt nhẽo.

Bây giờ mọi người nhìn chằm chằm hai vợ chồng doanh trưởng Giang, từng người đều phân tích đến lý lẽ rõ ràng.

Con gái của đoàn trưởng Dương: Dương Xảo Xảo nói: “Mẹ, đồng chí nam và đồng chí nữ xinh đẹp ở bên nhau thật giống trong phim điện ảnh!”

Mẹ Dương Xảo Xảo vỗ vỗ bả vai con gái, cười cười.

Lưu Lệ Vi ở bên cạnh nâng mí mắt: “Xảo Xảo như thế nào còn chơi ở đây? Sao không quay về làm bài tập?”

“Cháu làm xong rồi.” Dương Xảo Xảo nói.

“Cháu làm xong bài tập rồi á?” Lưu Lệ Vi kinh ngạc nói, “Sao Tuệ Nguyệt nhà dì bây giờ vẫn còn bận rộn trong phòng sách thế?”

“Dì Lệ Vi, thầy khen Tuệ Nguyệt viết văn hay, bảo bạn ấy viết thêm một bài, ngày mai lên bục đọc diễn cảm.”

Lưu Lệ Vi cười ra tiếng: “Thì ra là như thế? Đứa nhỏ này về cũng không nói với dì.”

Mấy người bên cạnh làm sao không biết bà ta cố ý khoe khoang, nhưng cũng không tiện vạch trần, cười gượng hai tiếng.
 
Back
Top Bottom