Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 90: Chương 90



Lưu Lệ Vi nhìn Ninh Kiều tươi cười thường thường đi qua, trong lòng liền bực bội.

Ngày xưa, ở quê quán bà ta là giáo viên ưu tú, đầu óc nhanh nhạy, mồm mép cũng nhanh nhẹn, lại không ngờ rằng, bởi vì quá khinh địch mà bị một cô gái 18 tuổi mắng một trận không mang một chữ thô t ục.

Cũng không biết Ninh Kiều vì sao có thể khiến người ta yêu mến như thế, mới đến khu người nhà mấy ngày, mọi người đều đang khen cô.

Nhưng Lưu Lệ Vi cảm thấy, những người này hoàn toàn đứng sai bên.

Bà ta hỏi thăm rồi, chiếc xe đạp này là cha của Ninh Kiều dùng ân tình giữa ông cụ Giang và lữ trưởng Trình mới có được.

Vợ của lữ trưởng Trình: Đổng Tinh Mai về quê thăm người thân, đến bây giờ còn chẳng hay biết gì đâu.

Đổng Tinh Mai là người lợi hại, năm đó khi còn chưa tuỳ quân, bà ta là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, trong ngoài ôm đồm, tâm tư của ai có thể trốn qua đôi mắt Đổng Tinh Mai chứ?

Hiện giờ lữ trưởng Trình đang làm việc tốt ở bộ đội, Đổng Tinh Mai an tâm ở nhà chăm lo cho con cái, bồi dưỡng mấy đứa trẻ đến vô cùng ưu tú, cũng chỉ dư lại một đứa con trai út, mới vừa lên cấp 3, ở nhà ồn ào muốn nghỉ học.

Bà cụ nhà họ Trình có một câu danh ngôn ——

Cha mẹ trong thiên hạ thương con út, thương nhưng không cho biết.

Đó là bởi vì lữ trưởng Trình là con trai út trong nhà, trưởng bối ngoài miệng nói được dễ nghe, trên thực tế gánh nặng gì cũng để ông ấy gánh.

Đổng Tinh Mai thương chồng, đối với con trai út càng thêm yêu thương chiều chuộng, chờ khi thăm người thân còn muốn nhắc lại danh ngôn của bà cụ làm cho bà ta ngột ngạt.

Con trai út ồn ào, Đổng Tinh Mai lập tức đồng ý mua xe đạp cho cậu ta, tin tức truyền đi, khiến bà cụ tức giận đến choáng váng.

Xe đạp không dễ mua, có phiếu còn không nhất định dùng được, nơi nơi đều thiếu hàng. Lúc này thật vất vả chờ xe chuyển đến hải đảo, cư nhiên bị đoạt trước, chờ Đổng Tinh Mai trở về, cũng giận đến choáng váng cho xem.

“Hẳn là chị Tinh Mai sắp trở lại rồi đúng không?” Lưu Lệ Vi hỏi.

“Nói là ngày ba trở về.” Vợ của đoàn trưởng Dương nói, “Liền hai ngày này.”

Lưu Lệ Vi nghe vậy liền vui vẻ.

Hiện tại liền chờ Đổng Tinh Mai trở về, dạy cho Ninh Kiều một bài học.

———————————

Mặc dù rất lưu luyến không rời, nhưng Ninh Kiều xác thật không thể chịu mệt, bị Giang Hành nhắc nhở hai lần, cuối cùng cũng lái xe về nhà.

Trong nhà im ắng.

Khó được hiện tại có thể ở riêng với cô, khó được đêm nay không khí cực kỳ hài hòa.

Giang Hành nhớ rõ Ninh Dương dặn dò, ngày xưa Ninh Kiều ở nhà mẹ đẻ mỗi đêm đều phải uống một chén sữa bò. Anh cầm sửa bột trên đầu tủ, lại tìm một ly tráng men, dùng muỗng cho sữa bột vào ly.

Đổ nước ấm vào trong ly, khuấy nhẹ nhàng, toả hương nồng đậm.

“Đợi lát nữa lại uống.” Giang Hành nói.

“Cho em?” Ninh Kiều ngây ngốc mà chỉ vào chóp mũi mình.

“Còn hơi nóng.”

Giang Hành tuỳ tay cầm quạt ở trên bàn không biết Giang Quả Quả lấy từ đâu ra, hướng về phía ly nhẹ nhàng quạt.

Giang Hành chuyên chú, buông xuống mi mắt, lông mi rất dài, thu liễm sắc bén ngày thường.

Nhiệt khí bị thổi tan.

Trong ấn tượng của Ninh Kiều, Giang Hành hoàn toàn không hiểu săn sóc.

Nhưng ngắn ngủi mấy ngày ở chung, cô bắt đầu hoài nghi, có lẽ đó là vì phụ trợ nam chính ôn nhu tinh tế, mới cố ý bỏ bớt đi những chi tiết về nhà họ Giang. Rốt cuộc, cốt truyện cũng cố ý đi sâu vào miêu tả ba đứa trẻ không tốt bao nhiêu, lại sơ lược sự ấm ức cùng khổ cực của họ.

Ninh Kiều đến gần chút, ngồi bên cạnh: “Để em.”

Giang Hành quay đầu lại.

Bọn họ ở rất gần, gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Ninh Kiều lập tức bảo trì khoảng cách với anh, tay nhỏ cầm lấy tay cầm của chiếc ly tráng men, nhẹ nhàng kéo qua.

Hiện tại không còn sớm, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả còn chưa trở về.

Xem sắc mặt của Giang Hành, đại khái đây là chuyện thường ngày.

“Hay em đi thúc giục một chút?” Ninh Kiều hỏi.

“Để cho tụi nó chơi thêm một lát đi.”

Giang Hành hưởng thụ khoảnh khắc yên bình, khó có được này.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 91: Chương 91



Đề tài vừa chuyển, thừa dịp lúc này, Ninh Kiều thuận miệng hỏi đề tài không nguy hiểm nhất.

Liên quan đến em trai em gái của Giang Hành.

Theo sự quan sát của cô mấy ngày nay, Giang Nguyên và Giang Kỳ rất sợ Giang Hành, Giang Quả Quả thì đỡ hơn chút, dù gì cũng còn nhỏ, nhưng đang chơi tận hứng mà nhìn thấy Giang Hành cũng hận không thể trốn đi.

“Lúc vừa đến hải đảo, Giang Nguyên rất ít nói. Thằng bé lớn hơn Giang Kỳ một tuổi, không học cùng lớp. Mất khoảng thời gian rất lâu mới có thể giao lưu bình thường được với bạn bè.” Giang Hành nói.

Thật ra đời trước, lúc Giang Nguyên mới đến hải đảo, cũng không thích nói chuyện.

Khác với Giang Hành, khi mẹ rời đi, Giang Nguyên vừa đến tuổi hiểu chuyện, Giang Nguyên vốn dĩ tinh tế mẫn cảm hơn Giang Hành, ban đầu, mỗi đêm Giang Nguyên đều cầm ảnh của mẹ, khóc đã rồi ngủ quên. Sau lại ông nội cất hết những bức ảnh đó đi, không cho Giang Nguyên xem, mà dần dần Giang Nguyên cũng trở nên rất ít nói.

Sau này lớn hơn một ít, Giang Nguyên cũng không chủ động nhắc tới mẹ mình, mỗi khi phát giác Giang Quả Quả vẫn còn ảo tưởng không thực tế về mẹ, Giang Nguyên sẽ thẳng thắn nói ra chân tướng, nhưng trong chuyện này, Giang Hành cũng là nạn nhân, không có bất cứ quyền lên tiếng nào.

Đời trước, là Ninh Kiều xuất hiện, khiến Giang Nguyên thay đổi.

Từ lúc bắt đầu cố ý đối nghịch với chị dâu nhỏ, đến cảm nhận được ấm áp, buông cảnh giác, là một quá trình cực kỳ gian nan.

Cũng vì nguyên nhân này, Giang Nguyên cảm kích chị dâu nhỏ của mình từ tận đáy lòng.

Đời trước chị dâu nhỏ là người lôi Giang Nguyên ra vũng bùn, mà Ninh Kiều lại hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.

“Vậy Giang Kỳ thì sao?” Ninh Kiều hỏi.

“Nó đến trường học liền hoà nhập ngay, còn trốn học chuồn êm ra ngoài đào trứng chim. Lúc ấy giáo viên không để ý, sau đó có bạn học bị ngã, bị đưa đến bệnh viện, hiệu trưởng cũng đến. Lúc bị phát hiện, đứa bé kia sợ cha mẹ mắng chửi, nói là bị Giang Kỳ cố ý đẩy xuống.”

Vẻ mặt Ninh Kiều khiếp sợ: “Loại người gì thế! Không lẽ anh tin?”

“Không có.” Giang Hành nói, “Anh biết Giang Kỳ sẽ không làm vậy.”

Ba đứa tiểu bá vương trong nhà, nghịch thì có nghịch, nhưng gây sự cũng có mức độ, không đến nỗi làm ra chuyện như vậy.

Lúc ấy cha mẹ đối phương tức giận tìm đến đòi công bằng, Giang Hành yêu cầu đối chất với đứa bé kia, lời nói của đứa trẻ kia trăm ngàn chỗ hở, cuối cùng kết thúc bằng lời xin lỗi của cha mẹ đối phương.

Ninh Kiều vì Giang Kỳ đổ mồ hôi, suy nghĩ một chút, thật sự thì Giang Hành cũng rất khó khăn.

Tuổi tác như vậy đột nhiên trở thành “cha” của ba đứa nhỏ, rất khó có thể lo chu đáo về mọi phương diện được.

“May mắn bọn họ còn có anh.” Ninh Kiều nói.

Chăm lo cho các em của mình là lẽ hiển nhiên, Giang Hành thật sự không cần tranh công. Nhưng đến lúc này, Giang Hành mới bất tri bất giác ý thức được, em trai em gái giúp anh được điểm trong mắt Ninh Kiều.

Anh nói thêm nhiều chút, đều là chuyện diễn ra trong mấy tháng ba đứa nhỏ ở nhà, nhân tiện thoáng “tô điểm” thêm.

Trong thời gian ngắn, hình tượng của Giang Hành trong mắt Ninh Kiều bay lên cao.

Không thoải mái, không dễ dàng, nhưng là người anh tốt có thể che mưa chắn gió cho các em!

Ninh Kiều nghe vậy liền cảm khái.

Lại không nghĩ, âm thanh đối thoại ríu rít cắt ngang bọn họ.

“Hình như chị ta nhờ người nhà đi mượn thuốc dán, chắc chắn là bị dẫm đau……”

“Anh đoán là bị dẫm sưng lên! Xứng đáng xứng đáng.”

“Hy vọng chị ta không mượn được thuốc dán, sưng đến sáng mai, đau đến khóc oa oa!”

“Suỵt, đèn trong nhà đã sáng, không phải là anh cả đã về đấy chứ? Anh nhìn thử ——”

“Nhanh lên nhanh lên, lén vào đi!”

“Nếu không sẽ bị anh cả đánh!”

Ninh Kiều sâu kín nhìn về phía Giang Hành.

Hình tượng anh cả nhân từ anh xây dựng, chỉ trong nháy mắt đã bị ba đứa em phá đám.

Vóc dáng Giang Quả Quả nhỏ nhất, đầu tiên trộm mở cửa ra, từ kẹt cửa chui vào.

Vừa vào cửa, thấy anh cả đang hơi đứng hình, cô bé cũng đứng hình.

Ngay sau đó Giang Kỳ tay mắt lanh lẹ, chạy đến trước quầy cao ngang mình, rút ra chổi lông gà, giấu sau lưng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 92: Chương 92



Giang Nguyên nghiêm túc nói: “Anh cả, tụi em lập tức đi ngủ!”

Giang Quả Quả nhỏ giọng: “Anh về sao không gọi tụi em nha….”

Âm thanh lẩm nhẩm lầm nhầm hết đợt này đến đợt khác, lại thực mau mà biến mất.

Ninh Kiều lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Giang Hành:?

Hiền từ thì hiền từ, anh cũng không có thổi phồng bản thân ngày thường không cầm chổi lông gà hù doạ.

“Khụ ——” Giang Hành nói, “Nghỉ ngơi đi.”

Ninh Kiều dùng sức gật đầu, đi theo ba đứa nhỏ trốn đi.

Giang Hành lâm vào trầm tư.

Cô hiểu lầm cái gì?

Chỉ vì biểu hiện khoa trương của Giang Nguyên cùng Giang Kỳ……

“Chờ một chút.” Giang Hành gọi cô lại.

Ninh Kiều yên lặng quay đầu lại, chớp chớp mắt.

“Anh không đánh người.” Giang Hành nghiêm trang nói.

Ninh Kiều gật đầu như giã tỏi: “Em biết.”

“Em hỏi tụi nó.” Thanh âm dịu dàng của Giang Hành lại một lần nữa trở nên nghiêm khắc, “Giang Nguyên, Giang Kỳ, Giang Quả Quả, đứng lại.”

Ba đứa nhỏ dừng lại bước chân, quay đầu lại.

Ánh mắt bọn họ trông mong nhìn xem lẫn nhau, thành khẩn mà mở miệng: “Hỏi cái gì?”

Ninh Kiều nhịn không được cười ra tiếng: “Biết biết, không đánh người.”

Ba đứa nhỏ hoàn toàn không biết mình hố anh cả, học theo chị dâu nhỏ cùng nhau gật đầu: “Không đánh người!”

Giang Hành rầu rĩ.

Là sự thật, cuối cùng lại giống như bọn họ thuận theo cho anh vui.

————————————

Hai cha con Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương mất rất nhiều công sức mới về đến nhà. Trước khi xuất phát, hai cha con còn thề son sắt sau này mỗi tháng sẽ đến hải đảo thăm Ninh Kiều, hiện tại nghĩ lại, phỏng chừng vẫn là rất khó khăn.

Khi về đến nhà đã là buổi chiều, Ninh Dương không hề trì hoãn lập tức đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra.

Thật ra Thường Phương Trạch cùng cha mẹ của Tiêu Xuân Vũ cũng có thể đi cùng Tiêu Xuân Vũ, nhưng bị từ chối, thứ nhất, đúng là hai ngày đầu Tiêu Xuân Vũ nôn dữ dội đến không thể bước xuống đất, thứ hai là nếu kiểm tra ra mang thai thật, thời khắc ngọt ngào như vậy, Tiêu Xuân Vũ vẫn hy vọng người đầu tiên cùng chia sẻ tin tức tốt với mình là chồng mình.

Thường Phương Trạch có thể hiểu, rốt cuộc thời trẻ bà ấy cũng như vậy, cũng có một ngày bà ấy sẽ già đi, bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên, chỉ cần hai vợ chồng họ ân ái hoà thuận là tốt rồi.

Trong quá trình chờ đợi con trai về, Thường Phương Trạch rảnh rỗi không có gì làm, chỉ có thể chăm sóc cho con dâu thật tốt. Mấy chị em trong khu nhà đều có kinh nghiệm, thấy Tiêu Xuân Vũ nôn dữ như vậy, khuyên Tiêu Xuân Vũ tốt xấu gì cũng ăn một ít, để thai nhi trong bụng đói lả thì không tốt. Thường Phương Trạch cũng không phải người đanh đá, nhưng sẽ nhẹ giọng mà mời họ rời đi, đừng quấy rầy con dâu nghỉ ngơi. Chờ họ đi rồi mới khuyên Tiêu Xuân Vũ, nếu được thì ăn một chút, nếu ăn không vô, phải nghỉ ngơi cho tốt, thân thể Tiêu Xuân Vũ khoẻ mạnh mới là quan trọng nhất.

Lúc này Ninh Dương dẫn Tiêu Xuân Vũ đến khám bác sĩ.

Thường Phương Trạch rảnh rỗi, ở nhà quét dọn vệ sinh. Khi lấy chổi lông gà quét bụi trên ảnh gia đình, nhìn con gái, lại càng thêm nhớ nhung.

Cũng không biết bây giờ Ninh Kiều thế nào.

“Có thư!”

“Nhà Ninh Trí Bình có thư!”

Trong lòng Thường Phương Trạch vui vẻ, vội vàng chạy ra cửa.

Người phát thư ném thư ngay cửa, thấy bà ấy ra tới liền kêu: “Có hai phong thư.”

Thường Phương Trạch lập tức cảm ơn, mở thư ra.

Bên trong phong thư thứ nhất cũng chỉ có một bức ảnh.

Là ảnh của Giang Hành, vốn dĩ lúc ấy ông cụ Giang nhờ chiến hữu của Giang Hành gửi đến An Thành, trì hoãn nhiều ngày đến hôm nay mới đến.

Trong ảnh, ngũ quan của Giang Hành chẳng khác gì lúc nhỏ, nhưng rút đi sự non nớt, ánh mắt trở nên kiên nghị.

Mấy chị em trong khu nhà đi qua nhìn nhìn.

Đặc biệt là Phùng Tĩnh Vân, mỉa mai bảo Triệu Hồng Anh nhanh đến xem, đem ảnh chụp của vị quan quân này cạnh ảnh của Ninh Kiều, mới kêu trời đất tạo một đôi.

Thường Phương Trạch cười nói: “Đều là chuyện cũ, còn nhắc lại làm gì.”

“Cũng không phải là nhắc lại cho mới sao?” Phùng Tĩnh Vân nói, “Ngày đó Triệu Hồng Anh chưa gặp được người, còn không phục.”

“Đúng rồi, tôi nghe nói hiện tại nhà xưởng trưởng Lâm cũng vội vàng cho con trai họ xem mắt.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 93: Chương 93



“Ánh mắt của Quảng Dân cao đâu, bình thường thì cậu ta chướng mắt. Nhưng không bình thường thì chướng mắt cậu ta nha…..”

Mấy người nhà trong khu nhà, cũng chỉ dám lén lút nói mấy lời này ở sau lưng, nếu thật đến trước mặt hai vợ chồng xưởng trưởng Lâm, cũng phải nể tình. Nhưng có cách nào, lại không phải tất cả mọi người đều có nắm chắc như chủ nhiệm Ninh, bản thân chủ nhiệm Ninh có kỹ thuật, căn bản không sợ xưởng trưởng Lâm làm khó dễ, dù có đắc tội nhà họ Lâm, ở trong xưởng cũng như cũ không bị ảnh hưởng.

Vài người đi tới trước mặt Thường Phương Trạch, cùng bà ấy nhìn ảnh chụp của con rể.

Sau khi xem xong, lại vội vã bảo bà ấy mở phong thư còn lại.

“Phong thư kia thì chờ lát nữa, tôi đoán là của Kiều Kiều gửi về, chờ cha với anh chị dâu nó về lại xem.” Thường Phương Trạch nói.

“Bà giấu diếm như thế, tôi đều tò mò lắm rồi.”

“Dù gì cũng một mình xa gả, cũng không biết con bé có chịu ấm ức hay không.”

“Nghe nói người nhà quan quân cũng không phải dễ hầu hạ, mắt cao hơn đỉnh đầu, nói không chừng so với vợ của xưởng trưởng Lâm còn ——”

“Đừng nói nữa, đang êm đẹp tại sao còn hù doạ Phương Trạch chứ!”

Thường Phương Trạch miễn cưỡng cười.

Nghe mọi người nói như vậy, bà ấy cũng bắt đầu lo lắng.

Cũng không biết Ninh Kiều ở quân khu, có bị người ta ức h.i.ế.p hay không.

Nhưng con gái bà ấy đơn thuần thì có đơn thuần, cũng không phải ngây ngốc nén giận, hẳn là không đến mức đó……

Thường Phương Trạch đặt thư ở trên bàn, chính mình trở vào phòng bếp nấu cơm.

Đến khi mặt trời gần xuống núi, bà ấy làm xong một bàn đồ ăn, vừa lúc Ninh Dương cùng Tiêu Xuân Vũ cũng đã trở lại.

“Thế nào rồi?” Thường Phương Trạch hỏi, “Bác sĩ nói như thế nào?”

Tiêu Xuân Vũ cùng Ninh Dương không ra tiếng, khóe môi ngậm ý cười nhìn nhau.

Sau một lát, Ninh Dương nhấc cằm, chỉ hướng giấy xét nghiệm của bệnh viện lộ ra một góc trong túi vợ.

“Vốn dĩ phải đợi đến sáng mai mới có kết quả, may mắn thím của Xuân Vũ là y tá trong bệnh viện, nên lấy được kết quả sớm.” Ninh Dương nói.

“Thực sự có?” Vẻ mặt Thường Phương Trạch vui sướng, vội bảo Tiêu Xuân Vũ ngồi xuống, nói, “Mẹ nói chuyện quá lớn tiếng, lúc kinh lúc rống, doạ tới con rồi phải không?”

Tiêu Xuân Vũ cười nói: “Mẹ, mang thai mà thôi, nào có quý giá như vậy. Bác sĩ nói trước mắt kiểm tra kết quả rất tốt, đại khái là hè năm sau đứa bé sẽ chào đời.”

“Ai nói không quý giá? Đây là thai đầu, chúng ta đều không có kinh nghiệm, phải cẩn thận một chút.”

Ninh Dương nâng mi: “Mẹ cũng không có kinh nghiệm sao?”

Thường Phương Trạch trừng anh ấy: “Mấy chục năm trước rồi, nào còn nhớ được rõ ràng!”

Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch sắp lên chức ông bà nội, tin tức tốt này, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ khu nhà công nhân viên chức.

Chờ đến chạng vạng Ninh Trí Bình trở về, mọi người lại bắt đầu chờ, chờ bọn họ khi nào xem thư của Ninh Kiều.

Cửa phòng còn mở, có người tiến vào hỏi một câu: “Ninh Kiều nhà mọi người nói thế nào?”

Ninh Dương:……

Còn để những người này lo lắng hộ.

Giấy xét nghiệm của bệnh viện cùng thư từ hải đảo gửi tới để ở trên bàn, Ninh Trí Bình vẫn còn đắm chìm trong vui sướng.

Từ khi giải quyết vấn đề xuống nông thôn đến nay, nhà bọn họ càng ngày càng thuận lợi.

“Để con xem.” Ninh Dương mở thư ra.

Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch đều thò qua xem, Tiêu Xuân Vũ chậm rì rì uống canh xương sườn, chờ đợi chồng đọc thư.

“Anh mau đọc đi.” Tiêu Xuân Vũ nói.

Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch hai mặt nhìn nhau.

Thư là từ hải đảo gửi đến, nhưng không phải của Ninh Kiều. Cũng đúng, Ninh Dương cùng Ninh Trí Bình mới về đến nhà không bao lâu, thư của Ninh Kiều sao có thể đến nhanh như thế? Phong thư này giống như cái trước, là chiến hữu của Giang Hành gửi, bên trong là ảnh ba đứa em của Giang Hành, cùng với một tờ giấy, nói là theo sự dặn dò của ông cụ, cho bọn họ món quà bất ngờ, thuận tiện viết mấy tình huống sinh hoạt, học tập,… của mấy đứa nhỏ.

Thường Phương Trạch “Tê” một tiếng.

Ngạc nhiên thì có, nhưng lại không vui vẻ gì.

Ba đứa nhỏ trong trong ảnh, thấy thế nào cũng đều cảm thấy nghịch ngợm.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 94: Chương 94



Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương từng gặp qua ba đứa nhỏ, không có lo lắng như Thường Phương Trạch.

Ngoài cửa còn có người chờ nghe nội dung thư, Ninh Dương vốn nói thật, nhưng giương mắt lại thấy một bóng người lén lút phía sau cây lớn. Ninh Dương nheo lại đôi mắt, em gái đã lấy chồng rồi mà Lâm Quảng Dân còn chưa c.h.ế.t tâm!

Đoán chừng là muốn nghe xem em gái sống có tốt hay không, sống tốt, cậu ta ghen ghét, sống không tốt, cậu ta liền an tâm.

Ninh Dương hắng giọng nói.

“Cha mẹ, anh trai chị dâu, con ở bên này khá tốt. Giang Hành rất thương con, mỗi ngày hầm canh gà nước dừa cho con bồi bổ cơ thể.”

“Tuy rằng các em hoạt bát tinh nghịch, nhưng rất nghe lời, sẽ không quậy phá, con dành thời gian phụ đạo cho bọn họ làm bài tập.”

“Chị Lạc cùng chị Tưởng trong khu người nhà giới thiệu cho con quen với mấy gia đình khác, tuy rằng còn chưa thân thiết, nhưng mọi người đều rất hiền lành.”

Ninh Dương đọc đến đây, nói: “Không đọc nữa, phần còn lại nhà chúng tôi giữ lại xem.”

Ninh Trí Bình:……

Bịa, giỏi bịa thật sự.

Thường Phương Trạch xem biểu cảm nhẹ nhàng của chồng và con trai, cũng không còn sầu như trước.

Hai người bọn họ từng gặp các em của Giang Hành, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Lâm Quảng Dân đứng xa xa duỗi dài cổ nghe.

Mấy thím trong khu nhà tin tưởng không nghi ngờ.

“Ai nói hải đảo xa xôi, thư tín khẩn cấp đến nhanh như chớp vậy.”

“Con bé này thật là có phúc, ở nhà được cưng chiều, gả đến nhà chồng vẫn được cưng chiều.”

Lâm Quảng Dân chưa trải sự đời, cũng không hề có nửa điểm hoài nghi.

Trái tim lại tan nát rớt đầy đất.

———————————

Sau khi Ninh Kiều biết lái xe đạp, muốn đến chỗ nào cũng thuận tiện.

Chạy hai ba ngày, nói không phải khoe cô bỏ hai tay khỏi tay lái vẫn là người xe nhất thể.

Sáng sớm tỉnh lại, ăn sáng xong, Ninh Kiều lại cầm chìa khoá xe đạp của mình ra ngoài.

Hải đảo không có đường núi gập ghềnh, dù có chạy xa một ít, cũng không đáng ngại. Giang Hành dặn dò Ninh Kiều chú ý an toàn, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả chăm chú mà nhìn chằm chằm chị dâu nhỏ.

“Chị dâu nhỏ, chị có thể chở em đến trường không?” Giang Quả Quả nhỏ giọng nói.

Ninh Kiều không nghĩ tới điểm này, vừa chuẩn bị đồng ý, Giang Hành đã giành trước trả lời.

“Anh đưa em đi.” Giang Hành nói, “Chị dâu nhỏ em chở không nổi.”

“Em rất nhẹ! Có thể chở được!”

“Anh đưa em đi, không được sao?” Giang Hành hỏi.

Giang Quả Quả:!

Đương nhiên không được nha!

Lúc này còn sớm, Giang Hành đẩy xe đạp của mình từ lều ra, muốn đưa Giang Quả Quả đến tiểu học quân khu.

Giang Quả Quả hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, lời đã nói ra, sao lại không thu hồi được chứ?

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ lấy đó làm gương.

Lần tới bọn họ nói chuyện cũng phải chú ý mới được, sáng sớm tự đi học, trên đường còn có hoa cỏ mới mẻ để xem, đi theo anh cả, vậy thì chính là chân bước không ngừng mà lên đường.

Giang Nguyên và Giang Kỳ dùng ánh mắt đồng tình mà không giúp được gì nhìn theo Giang Quả Quả bị anh cả dẫn đi.

Biểu cảm mặt ủ mày ê của cô bé chọc cho mọi người trong khu người nhà bật cười.

“Anh cả chị dâu đều có xe đạp, thích ngồi chiếc nào thì ngồi chiếc nấy, cô em này của doanh trưởng Giang còn không vui.”

“Chúng ta năm đó, cơm còn không đủ ăn, có thể đi học đã không tồi, nơi nào còn trông cậy vào có người đưa!”

“Xem khuôn mặt nhỏ của cô bé, sắp thành hình vuông đến nơi, thật là đang có phúc mà không biết hưởng.”

“Một nhà có hai chiếc xe, bữa nào cũng ăn thịt, chính là hai vợ chồng công nhân viên chức ở chỗ chúng tôi, cũng chưa sống được tốt như vậy!”

“Hai vợ chồng mới vừa kết hôn, còn trẻ mà, không hiểu chuyện.”

Chờ đến bọn họ đều ra khu người nhà, Ninh Kiều cũng dắt xe ra chạy đi hóng mát.

Mấy ngày nay, phần lớn các nơi trên hải đảo cô đều đi qua.

Nơi này có rất nhiều nhà xưởng, còn có mấy cơ sở giáo dục, trong ngày, buổi sáng và chạng vạng là thời gian trên đường nhiều người nhất.

Ninh Kiều đi mua đồ ăn.

Trước mắt Ninh Kiều chỉ biết làm sủi cảo, nhưng có thể học được một ít món đơn giản, cũng coi như chia sẻ ít áp lực với Giang Kỳ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 95: Chương 95



Đưa đồ ăn về nhà xong, Ninh Kiều nhận được một phong điện báo cấp tốc.

Từ khi đi vào hải đảo đến nay, đây vẫn là lần đầu cô nhận điện báo.

Nếu chỉ điện báo thôi thì ba phần tiền, cấp tốc thì phải thêm phí.

Thấy là điện báo từ An Thành, trong lòng Ninh Kiều kinh hoảng, còn tưởng rằng trong nhà có chuyện. Nhận lấy nhìn xem, lại là tin tốt, là xác nhận chị dâu đã mang thai!

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Ninh Kiều vẫn vui mừng khôn xiết.

Bèn hỏi người có kinh nghiệm trong khu người nhà: chị Tú Lan về việc cần phải chú ý trong thời gian mang thai, lập tức về phòng viết thư cho chị dâu.

Chị Tú Lan nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô, cười lắc đầu, nói với người bên cạnh: “Chị dâu với mẹ em ấy biết mà.”

Ninh Kiều một bên viết thư, vừa nghĩ cháu trai cháu gái tương lai có thể dùng được đồ chơi gì.

Suy xét đến điều này, mới đột nhiên phát hiện, mấy ngày hôm trước anh cả đi quá vội vàng, quên lấy trống bỏi.

Rõ ràng cô đã dặn cả ngàn lần rồi, cái người anh không đáng tin cậy này!

Ninh Kiều viết xong, dán tem lên mặt trên.

Khi chuẩn bị ra cửa gửi thư, còn cho trống bỏi vào trong túi.

Thuận tiện đến cục bưu chính hỏi một câu, có thể gửi kèm trống bỏi hay không.

Chạy xe đạp đến chỗ nào cũng rất thuận tiện.

Chị Tú Lan nhìn cô gái nhỏ hấp tấp trở về, lại hấp tấp ra ngoài.

Lần trước còn nghe ông cụ Giang nói thân thể cô yếu đuối, nhờ mọi người quan tâm cô một chút, này không phải khá tốt sao?

Ninh Kiều tới tới lui lui, vội đến muốn mệnh.

Nói đến cũng kỳ quái, ở An Thành nằm nghỉ ngơi cả ngày, động bất động liền thở hổn hển, hiện giờ đi vào hải đảo, ngược lại có tinh thần hơn.

Cũng không biết là do khí hậu của hải đảo hay canh gà hầm nước dừa bổ dưỡng, vẫn là người không thể quá nhàn rỗi, nhàn rỗi liền một thân tật xấu.

Túi bên trái cô chứa thư, túi bên phải chứa trống bỏi, ngồi trên xe đạp chạy đến cục bưu chính.

Nửa đường thấy một chiếc xe buýt chạy chậm đến, cô vội vàng chạy sang một bên.

Xe buýt ngừng ở cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo ngăn nắp bước từ trên xe xuống dưới.

Đồng chí nữ buộc tóc đuôi ngựa nhanh nhẹn, bao lớn bao nhỏ trên vai, trong tay còn cầm một sọt trứng gà.

Mới vừa xuống xe, đồng chí nữ thiếu chút nữa bị bản thân vướng ngã, thật vất vả đứng vững, chặt chẽ ôm chặt trứng gà: “Ai da ——”

Ninh Kiều trơ mắt nhìn sọt trứng gà trong tay quơ quơ, vì bà ta vuốt mồ hôi.

Chờ xe buýt lái đi, Ninh Kiều vừa chuẩn bị tiếp tục lên đường, đột nhiên đối phương hô một tiếng: “Đồng chí, có thể chở giúp tôi không?”

Đối phương chỉ chỉ ghế sau xe của cô: “Còn một đoạn đường mới đến khu người nhà của tôi, đồ nhiều quá hại tôi mệt rã rời.”

“Dì ở khu người nhà trong quân khu sao?” Ninh Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Dì để lên đi.”

Đối phương vừa thấy chính là người lanh lẹ, miệng đầy lời cảm ơn, tiến lên để mấy cái túi trên vai đặt trên ghế sau. Sợ không vững, bà ta còn lấy một cọng dây thừng trong túi ra, cười ha ha nói: “Nhìn tôi đều chuẩn bị tốt, chính là muốn nhìn một chút xem có gặp được ai chạy xe đạp qua không. Vận khí này, thật tốt.”

Ninh Kiều chỉ vào phía trước: “Nơi này còn có vị trí đâu.”

“Cô muốn chở tôi đi?” Người phụ nữ cười nói, “Đừng đừng đừng, chạy không được đâu.”

“Không phải, tôi không chở người được.” Ninh Kiều thẹn thùng mà cười, “Ý tôi là túi trên vai dì, cũng có thể để lên đây.”

Người phụ nữ “Phụt” một tiếng: “Cô thật là thành thật. Cô biết đường đến khu người nhà chứ?”

“Biết, tôi cũng ở chỗ đó.”

Lúc này đến phiên đối phương ngơ ngẩn.

Cô gái nhỏ cũng sống ở khu người nhà trong quân khu? Thế nào mà ngày thường chưa gặp qua đâu.

Ninh Kiều muốn mau chóng gửi thư đi ra ngoài, không có nhiều lời, đạp xe đưa hành lý về khu người nhà.

Hành lý cũng không nặng, chỉ là một ít quần áo mà thôi, Ninh Kiều chuyển giúp đến cửa khu người nhà, để chỗ bảo vệ cửa, lúc xoay người chạy trở về, người kia cầm theo trứng gà, thảnh thơi đi về.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 96: Chương 96



Người phụ nữ chân thành cảm ơn: “Đồng chí, nếu không tới nhà tôi ngồi chơi?”

Ninh Kiều xua xua tay: “Tôi còn có việc gấp.”

Người phụ nữ nhìn trống bỏi trong túi cô, trêu ghẹo nói: “Lớn như vậy, còn chơi trống bỏi?”

“Đây là mua cho chị dâu tôi, chị ấy đang mang thai.” Ninh Kiều cười nói, “Dì, tôi còn có việc gì liền đi trước đây.”

Đổng Tinh Mai nhìn thân hình vội vã rời đi của Ninh Kiều, vẻ mặt đầy ý cười.

Thân làm mẹ, thấy người xấp xỉ tuổi với con mình, trong lòng liền không kiềm được sự yêu thích.

Vốn dĩ bà ta còn đang suy nghĩ, cô gái nhỏ này từ đâu ra, sao trước đây bà ta chưa từng gặp qua. Hiện tại thấy trống bỏi trong túi cô, liền lập tức hiểu rõ.

Phỏng chừng là trong khu người nhà có vợ ai sắp sinh, đón cô em chồng lại đây hỗ trợ chăm sóc!

Cô gái nhỏ thật ngoan ngoãn, chính mình đều có việc gấp, lại vẫn không đành lòng từ chối bà ta, giúp đỡ bà ta.

Đổng Tinh Mai cười tủm tỉm đi trở về khu người nhà.

Vừa đến cửa chốt bảo vệ, bảo vệ cửa mới biết được hành lý là của Đổng Tinh Mai, vừa muốn lấy giúp, thì vừa khéo thấy Lưu Lệ Vi cũng ra tới.

“Chị Tinh Mai đã trở lại rồi đấy à!” Lưu Lệ Vi tiến lên, hỗ trợ ôm đi một sọt trứng gà, “Để tôi để tôi.”

Ngày thường Lưu Lệ Vi gặp ai cũng bày ra dáng vẻ giáo viên dạy đời người khác, nhưng trước mắt Đổng Tinh Mai lại thành thật ngoan ngoãn như chim cút, không dám chỉ chỉ trỏ trỏ.

Đó là bởi vì vị này từng là chủ nhiệm hội phụ nữ, hoả nhãn kim tinh, cái gì cũng không giấu được Đổng Tinh Mai, toàn bộ khu người nhà đều phục, cũng vì Đổng Tinh Mai là vợ của lữ trưởng Trình, mọi người đều nể tình.

Đi tới, có chút lời nói thật sự nhịn không được.

“Chị Tinh Mai, chuyện nhà chị, chị còn chưa biết đúng không?”

“Chuyện gì?”

“Tôi là người ngoài cũng không dám nói…. Chờ chị trở về hỏi con trai út của chị sẽ biết.”

Đổng Tinh Mai: “Ồ.”

Lưu Lệ Vi có vô vàn lời muốn nói, bị chặn trong cổ họng.

Không hỏi sao?

—————————

Sân luyện binh, một lính cần vụ chạy tới, mời doanh trưởng Giang đến văn phòng hậu cần một chuyến.

Giang Hành khó hiểu.

Nhà của chủ nhiệm Bạch của phòng hậu cận cách nhà anh không xa, lát nữa về khu người nhà là gặp, cần gì phải gấp như thế?

Giang Hành gõ cửa.

“Vào đi.”

Chủ nhiệm Bạch vừa thấy Giang Hành, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm qua bận đến choáng váng, thiếu chút nữa quên mất việc này. Hôm nay đơn đăng ký sắp báo lên trên, nhà cậu nếu là có yêu cầu, tôi đưa đơn đăng ký trước cho cậu, đến lúc đó hai vợ chồng cậu trau chuốt một chút, tính toán trước đi.”

“Phụ nữ cũng có thể nắm giữ cả bầu trời, công việc này không tồi, bao nhiêu người đều tranh nhau đăng ký. Nhưng tôi cảm thấy, nội dung công việc không thích hợp với đồng chí Ninh nhà cậu.”

“Tốt nhất là hai vợ chồng cậu thương lượng lại với nhau, đừng biết rõ trên núi có hổ mà còn đi lên.”

Chủ nhiệm Bạch nói hết lời, thấy Giang Hành hoàn toàn không rõ, lại hỏi: “Chẳng lẽ cậu còn chưa biết?”

“Chuyện gì?”

“Tuyển người, Quả Quả nhà cậu đăng ký giúp đồng chí Ninh, tôi nói không hợp, lúc ấy cô bé vội vã đi chơi, không phản ứng tôi.”

Giang Hành không biết tuyển cái gì người.

Thậm chí, Giang Hành hoài nghi Ninh Kiều cũng không biết.

“Hiện tại trên đảo đơn vị lương thực hàng hoá rất ít, không có quá nhiều cương vị, dù ở quên quán có công tác, sau khi tuỳ quân cũng phải ở nhà giặt quần áo nấu cơm.”

“Khu phòng giữ của chúng ta không phải đang xây dựng nhà xưởng sao? Lần này trước xuất hiện cho quen mặt, chờ nhà xưởng có vị trí, hậu cần sẽ bảo hiệp lý viên sắp xếp cho cái vị trí thanh nhàn.”

“Việc này tốt thì có tốt, tiền lương không thấp, khẳng định nhẹ nhàng hơn so ở nông thôn xuống đất làm việc nhà nông, kiếm công điểm.”

“Nhưng tôi cảm thấy, việc này vẫn là hợp với một ít đồng chí nữ trước kia ở quê quán quen làm việc nhà nông, sức lực lớn, tương đối có thể chịu khổ.”

Giang Hành hỏi: “Chủ nhiệm Bạch, Quả Quả đăng ký cho chị dâu nhỏ con bé tham gia công việc gì?”

“Bộ đội đã muốn đầu nhập nhiệm vụ thi công quốc phòng, lại đến chuẩn bị huấn luyện quân sự, nhân thủ không đủ. Hiện tại liền thiếu vị trí vận chuyển xi măng, xúc cát từ bờ biển vận chuyển lên thuyền.” Chủ nhiệm Bạch chần chờ nói, “Đồng chí Ninh thoạt nhìn yếu đuối mong manh, có thể làm được không?”

Giang Hành:……

Đưa chị dâu nhỏ đi khiêng xi măng, xúc cát, Giang Quả Quả còn có thể càng kỳ quái hơn nữa không?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 97: Chương 97



Chủ nhiệm Bạch lấy đơn đăng ký ra.

Lúc ấy, Giang Quả Quả đăng ký giúp chị dâu nhỏ, Giang Nguyên và Giang Kỳ ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo, dù sao hai nhà cũng thân thiết, chủ nhiệm Bạch thuận tay giúp Ninh Kiều điền thông tin vào đơn đăng ký. Thông tin người nhà của quân nhân đều có đăng ký ở bộ đội, chủ nhiệm Bạch điền xong thì vẫn luôn đặt ở văn phòng.

Cách nhiều ngày, vừa mới có người trẻ tuổi của bộ môn tới thu, chủ nhiệm Bạch mới nhớ tới chuyện này, lòng nóng như lửa đốt mà bảo lính cần vụ gọi doanh trưởng Giang tới.

Tuy đã điền đơn, nhưng chủ nhiệm Bạch cũng chỉ biết tình huống đại khái, dù sao việc này tương lai còn có móc nối với sắp xếp công việc bên nhà xưởng của người nhà bên kia, đồng chí Ninh Kiều cùng doanh trưởng Giang đều có văn hóa, chủ nhiệm Bạch vẫn là hy vọng bọn họ thoáng trau chuốt ngôn từ ở mục tự tiến cử.

Hiện tại, đơn của Ninh Kiều được chủ nhiệm Bạch đẩy đến trước mặt Giang Hành: “Cậu nhìn xem.”

“Chủ nhiệm Bạch.” Giang Hành nói, “Ninh Kiều không làm được cái này, chúng tôi không báo danh.”

Chủ nhiệm Bạch vừa nghe, như trút được gánh nặng.

Tuy nói trong các đồng chí tham gia nhiệm vụ thi công quốc phòng cũng có đồng chí nữ nhỏ gầy, nhưng đều bởi vì trong nhà bọn họ thật sự khó khăn. Nhà doanh trưởng Giang cả ngày ăn ngon uống tốt, ra ngoài thì có hai chiếc xe đạp thay phiên chạy, cô dâu mới đúng là không cần phải ra ngoài chịu tội thế này.

“Không đăng ký?” Chủ nhiệm Bạch nói, “Vậy được, tôi thu hồi lại.”

“Chủ nhiệm Bạch ——” Giang Hành trầm ngâm, nói, “Sau này lời của Quả Quả, ngài đừng để ở trong lòng.”

“Giang Nguyên cùng Giang Kỳ?”

“Cũng đừng quan tâm, không có đứa nào đáng tin cậy cả.”

Chủ nhiệm Bạch cười ra tiếng: “Được, cậu đi đi, bên này để tôi xử lý.”

Chờ khi Giang Hành vừa đi, chủ nhiệm Bạch để đơn của Ninh Kiều sang một bên.

Đồng chí trẻ thu đơn đăng ký đã sớm chờ ở bên ngoài văn phòng, gõ cửa tiến vào.

Chủ nhiệm Bạch từ ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một chồng đơn đăng ký, để chính giữa bàn, đứng dậy pha trà: “Cầm đi đi.”

Công việc này không nổi tiếng, nhưng người đăng ký không ít, dù sao kế tiếp có cơ hội vào nhà xưởng, bởi vậy ngoài một ít người nhà quân nhân cần tiền gấp, còn có một phần là căng da đầu chịu khổ, nghĩ chịu đựng qua đợt này, tiền đồ sẽ là một mảnh quang minh.

Đồng chí trẻ tuổi làm việc hấp tấp, lấy đi một chồng đơn đăng ký ở giữa bàn, khoé mắt đảo qua, thấy góc bàn còn dư lại một tờ. Giương mắt xem, cửa sổ văn phòng còn mở, phỏng chừng nó mới bị gió thổi qua.

Vừa nhớ tới đội thi công bên kia thúc giục vô cùng, cậu ta thuận tay lấy luôn tờ đơn cuối cùng kia: “Chủ nhiệm Bạch, tôi đi trước!”

Chủ nhiệm Bạch cầm lấy lá trà, ném vào cái ly, quay đầu thấy dáng vẻ vội vàng của người trẻ tuổi.

Chủ nhiệm Bạch cảm thán, đám người trẻ tuổi này, làm việc quá nghiêm túc, cũng không trộm lười biếng một chút.

—————————

Đổng Tinh Mai người này, năm đó ở trong thôn chính là cái có thể làm, những cán bộ khác trong thôn đều cho bà ta vài phần mặt mũi, đến nỗi người dân trong thôn ở trước mặt bà, nói là kính trọng cũng không quá. Nhưng cho tới nay, Đổng Tinh Mai đều có khúc mắc, trình độ văn hóa của bà ta không cao. Lúc đảm nhiệm chủ nhiệm hội phụ nữ, bà ta tiếp thu kinh nghiệm từ thôn khác, dẫn dắt người trẻ tuổi cùng nhau, khai triển xoá nạn mù chữ, trợ giúp rất nhiều thôn dân, chính bà ta cũng học tập theo. Lúc ấy trình độ của mọi người đều xấp xỉ nhau, còn không nhìn ra khác biệt, nhưng sau khi tuỳ quân lại đây, khuyết điểm của bà ta liền hiển hiện ra.

Bản thân thiếu cái gì thì đặc biệt để ý cái đó, bởi vậy Đổng Tinh Mai đặc biệt coi trọng việc học tập của con cái.

Mấy năm nay, mấy đứa con trong nhà, con trai hay con gái đều giống nhau, phương diện học tập đều bị bà ta nhìn chằm chằm đến gắt gao, có đứa sau khi tốt nghiệp bắt đầu ăn lương thực hàng hoá, còn có một cái thậm chí bị đề cử vào Đại học Công Nông Binh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 98: Chương 98



Cũng đúng là bởi vì xem trọng người làm công tác văn hoá nên Đổng Tinh Mai đặc biệt tán thưởng người từng là giáo viên trung học như Lưu Lệ Vi.

Chẳng qua, bản thân Đổng Tinh Mai là người thẳng tính, nói chuyện làm việc không thích quanh co lòng vòng, đối với tật xấu của Lưu Lệ Vi, cũng lười quan tâm.

Lưu Lệ Vi nhịn một lúc lâu, thật sự không nín được nữa nói: “Chị Tinh Mai, chị không hỏi?”

“Không phải cô nói không tiện nói sao?” Đổng Tinh Mai hỏi lại.

“Ngẫm lại vẫn là nói, bằng không lát nữa chị về nhà sẽ sốc lắm.” Lưu Lệ Vi chịu thua, tự tìm bậc thang cho mình, tiếp tục nói, “Không phải lần trước chị và lữ trưởng Trình mua cho Diệu Hoa chiếc xe đạp sao? Đợi một tháng vẫn là hơn phân nửa tháng.”

“Xe đạp tới rồi?” Trên mặt Đổng Tinh Mai lộ vẻ vui mừng.

Sau khi con trai út của bà ta lên phổ thông, nói là đường xá xa xôi, không muốn đi học. Bà ta khuyên nhủ mãi cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn môi, nhịn đau bỏ tiền mua xe đạp. Việc này mặc kệ truyền tới chỗ nào, đều có thể khiến người khác kinh ngạc rớt cằm, mấy ngày trước bà ta về quê thăm người thân, còn đặc biệt nói cho mẹ chồng biết. Bà ụ nghe thế rất đau lòng, nói một chiếc xe đạp có giá một trăm năm mươi đồng tiền, có tiền này sao không lấy tới trợ giúp anh chị em trong nhà? Cuộc sống của họ khổ sở biết bao!

Lúc ấy Đổng Tinh Mai liền dỗi trở về, anh chị em của ông Trình khổ sở, liên quan gì đến nhà bọn họ? Mỗi người đều mấy chục tuổi đầu rồi, chẳng lẽ còn trông cậy vào em út lo hết mọi việc?

“Xe đạp là tới rồi.” Lưu Lệ Vi cố tình lấp lửng, “Chẳng qua ——”

Đổng Tinh Mai nhíu mày: “Chẳng qua cái gì?”

“Trong khu người nhà chúng ta có cô dâu mới, nhà mẹ đẻ phải cho con gái của hồi môn, năn nỉ ỉ ôi, dụ cho lữ trưởng Trình mềm lòng nhường ra xe đạp.” Lưu Lệ Vi nói.

“Nhường ra?” Đổng Tinh Mai há to miệng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, “Có đưa tiền không?”

“Tiền thì chắc chắn là phải có.” Lưu Lệ Vi nói, “Chẳng qua bây giờ xe đạp có tiền cũng không nhất định mua được, chỉ là lấy được tiền về thì có ích lợi gì chứ!”

Đổng Tinh Mai còn chưa vào nhà, đã tức giận đến no: “Ông Trình là nghĩ thế nào? Người ta gả con gái, đáng giá ông ấy giúp đỡ?”

“Ai da, chị à.” Đây mắt Lưu Lệ Vi hiện lên ý cười, “Chị đừng nóng giận, vừa rồi tôi không dám nói với chị, chính là sợ chị tức điên. Thật ra việc này cũng không thể trách lữ trưởng Trình, lữ trưởng Trình là người tốt, xem việc của cấp dưới như chuyện của mình, cả ngày rầu thúi ruột.”

“Người tốt cái gì?” Đổng Tinh Mai tức giận nói, “Tôi thấy đầu óc ông ấy có vấn đề thì có!”

Lưu Lệ Vi vẫn là có trí tuệ, lúc này châm ngòi ly gián, không thể nói lão thủ trưởng sai, cũng không thể nói doanh trưởng Giang sai, liền cố ý không đề cập đến hai người bọn họ.

May mắn Đổng Tinh Mai tức giận, cũng không lo lắng hỏi.

“Nói đến cùng, cô dâu mới trong khu người nhà chúng ta thật có phúc. Nhà mẹ đẻ đặc biệt cưng chiều cô ta, xa gả đến trên đảo, liền muốn để cô ta được vẻ vang.” Lưu Lệ Vi tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Nghe nói còn bởi vì thân thể cô ta yếu đuối, ra cửa đi vài bước liền thở hổn hển, hiện tại có xe đạp, đến chỗ nào cũng tiện. Thật là, chưa thấy qua như vậy đau lòng con gái.”

Đổng Tinh Mai tức giận nói: “Người ta đau lòng con gái, tôi còn đau lòng con trai tôi đâu!”

“Việc đã xảy ra rồi, chị Tinh Mai, chị cũng đừng trách lữ trưởng Trình, nếu không ông ấy cũng không chịu nổi. Đúng rồi, vừa nãy tôi còn thấy cô ta chạy xe đi qua nữa.”

“Cô ta ở đâu?” Đổng Tinh Mai hỏi.

Chờ lâu như vậy, Đổng Tinh Mai muốn gặp chiếc xe vốn thuộc về nhà mình.

Đối với Lưu Lệ Vi mà nói, này quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.

Bà ta cười nói: “Hình như vừa chạy xe đạp ra ngoài, chờ buổi tối cô ta sẽ chạy ở trong khu người nhà khoe khoang, đến lúc đó là có thể gặp cô ta.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 99: Chương 99



Cục bưu chính ngoài gửi thư còn có thể gửi hàng.

Ninh Kiều gói trống bỏi đến kín mít, khi đưa cho người ta còn kiểm tra vài lần.

“Trên đường gửi có thể bị va đập hỏng không?” Ninh Kiều hỏi.

“Cũng không dám đảm bảo, dù sao đường xá xa xôi. Nhưng mà trống bỏi chỗ nào đều có thể mua được đến, hà tất gì mua từ Tây Thành gửi đến An Thành?”

Vừa rồi lúc đóng gói, đối phương hỏi thăm một chút, biết cô là người của khu người nhà quân khu.

Tiền trợ cấp phổ biến của quân nhân đều cao, đặc biệt là quan quân, căn bản là không thiếu tiền. Nhưng từ quân khu gửi tiền về quê rất nhiều, riêng mua trống bỏi gửi về thì đúng là chưa từng thấy.

“Phí chuyên chở cũng không rẻ, còn không bằng đừng lăn lộn.” Đối phương nói, “Để cho bọn họ đến Cung Tiêu Xã mua một cái.”

Trống bỏi chỗ nào cũng có, nhưng đây là món quà đầu tiên cô út tặng cháu!

Ninh Kiều lắc đầu: “Vậy tôi lại gói thêm.”

Đối phương cười nói: “Không cần, trong ba tầng ngoài ba tầng, gói thành như vậy rồi, hẳn là sẽ không va đập.”

Sau khi đi ra cục bưu chính, tâm trạng của Ninh Kiều cực kì tốt.

Tính từ thời gian mang thai, chờ cháu trai hoặc cháu gái ra đời sẽ là mùa hè năm sau. Ninh Kiều hồi tưởng lại giấc mộng ngày đó, muốn biết trong cốt truyện, sau khi chị dâu sinh, cô có trở về An Thành không, nhưng mà vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không có đầu mối.

Cốt truyện quả là thứ vô dụng nhất, chỉ biết gia tăng gánh nặng tâm lý cho cô.

Theo lý mà nói, chỉ cần cô có thể khắc phục được tật xấu say tàu, thì chắc chắn là có trở về.

Ninh Kiều không nghĩ nữa, trong lòng có chờ mong.

Chờ mong mùa hè năm sau, gặp mặt cháu.

Chuyến này đến hải đảo, đường xá xóc nảy, rời thuyền còn bị bệnh vài ngày, Ninh Kiều hoàn toàn đánh mất ý định về quê trong tương lai gần. Lúc này, vì chuẩn bị cho chuyến đi năm sau mà cô quyết tâm dưỡng thân thể cho thật tốt.

Bây giờ cô lái xe về nhà ngủ nướng.

Trở về sân nhà mình, lúc khoá xe, khoé mắt của Ninh Kiều nhận thấy được có người đang nhìn mình.

Tô Thanh Thời nhàn nhạt mà quét mắt một cái, không chút để ý nói: “Người ngoài không vào được khu người nhà, còn khoá xe làm gì chứ?”

Ý của Tô Thanh Thời là muốn cười nhạo Ninh Kiều chưa hiểu việc đời.

Biểu cảm nghiêm túc khoá xe của Ninh Kiều lại lần nữa làm đau đớn cô ta. Một chiếc xe đạp mà thôi, toàn bộ khu người nhà đều đã biết cha và anh trai cô thương cô, hiện tại ra vào còn muốn khoá xe, đến mức này sao? Trong khu người nhà quân khu lại không có ai trộm xe.

“Đúng vậy.” Ninh Kiều tự nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói, “Đề phòng cô đó.”

Tô Thanh Thời căn bản không nghĩ tới Ninh Kiều sẽ nói như vậy, cô ta ngẩn ra một chút.

Ngay sau đó, Ninh Kiều một lần nữa mở khoá xe, lẩm bẩm tự nói: “Không được, đề phòng cô ta thì không thể để xe trong sân, vẫn là để xe trong lều an toàn hơn.”

Như một cơn gió, vợ của doanh trưởng Giang lại lên xe đạp chạy ra xa.

—————————

Ra khỏi lều xe đạp, Ninh Kiều thấy một đám người nhà đang xếp hàng.

Là đồng chí đội thi công đang điểm danh.

“Tôn Quế.”

“Có!”

“Phan Lanh Canh.”

“Có!”

“Kim Ái Đệ.”

“Có!”

Trong khu người nhà dù việc lớn hay việc nhỏ, Ninh Kiều hoặc nhiều hoặc ít đều có nghe thấy, đặc biệt là hai ngày này tin tức tuyển người trên bảng tin, tất cả mọi người đang thảo luận.

Nhưng việc này không liên quan đến Ninh Kiều, nhìn một hàng dài, cô chưa dừng lại quá lâu, xoay người liền đi.

“Ninh Kiều.” Tổ trưởng đội thi công đọc đến phiếu đăng ký cuối cùng, “Ninh Kiều?”

Chậm chạp không ai đáp lại, người đó không kiên nhẫn: “Này, đồng chí Ninh Kiều có không?”

Ninh Kiều:?

Từng ánh mắt nhìn về phía cô.

Ninh Kiều sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới sâu kín mà giơ tay lên: “Có.”

Tổ trưởng tổ thi công còn giật mình hơn Ninh Kiều.

Người đó nhìn cô từ trên xuống dưới, thanh thanh giọng nói: “Được rồi, đủ cả.”

Ninh Kiều cứ như vậy không thể hiểu được mà trà trộn vào đội ngũ.

“Cô không phải là vợ của doanh trưởng Giang sao? Sao cũng đăng ký thế?” Tôn Quế thấp giọng hỏi.
 
Back
Top Bottom