Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 70: Chương 70



“Không thêm nước sao?” Ninh Kiều hỏi.

“Không cần, canh hầm với dừa nguyên chất thì càng đậm vị.”

Đời trước khi học cách hầm canh gà bồi bổ cho Ninh Kiều, anh thử qua rất nhiều cách, cuối cùng phát hiện cô vẫn thích cách đầu tiên nhất. Cũng từ khi đó Giang Hành mới biết được, cô ăn ngon uống tốt từ nhỏ nên rất kén chọn, vừa nếm là phát hiện ra vấn đề, nhưng vì không muốn đả kích anh nên mới không chủ động nhắc tới.

“Vậy hả?” Ninh Kiều nghiêng đầu xem xét.

Giang Hành nhẹ nhàng nói: “Em ra ngoài nghỉ ngơi trước đi, phòng bếp có nhiều khói quá.”

Giang Quả Quả phụ trách dẫn Ninh Kiều ra ngoài.

Trong phòng bếp truyền đến từng tiếng bùm bùm, thật ra ba anh em họ cũng không quá am hiểu xuống bếp, nên truyền ra động tĩnh rất lớn.

Cuộc sống trong khu người nhà quân khu rất nhạt nhẽo, hầu như không có gì mới mẻ.

Nhưng lúc này, quân nhân cùng người thân của họ lại cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Nhà doanh trưởng Giang thế mà vớt về một đống hải sản, bảo phải làm hải sản ăn.

“Hải sản thì có gì mà ngon? Mấy thứ quỷ này chúng ta thấy cả ngày, còn có thể có gì mới mẻ?”

“Nghe nói còn có canh gà mái già cùng thịt kho tàu……”

“Xem qua cửa sổ kia, có thể thấy phòng bếp nhà bọn họ, thật đúng là doanh trưởng Giang cùng hai đứa em trai nấu ăn.”

“Nào có đàn ông xuống bếp? Hỏi hết khu người nhà cũng chưa nghe nói qua.”

“Thịt gà, thịt heo, nguyên liệu tốt như vậy, nhưng đừng lãng phí!”

Tuy thịt kia không phải mua bằng phiếu thịt nhà mình, nhưng mấy hộ gia đình quân nhân đau lòng hỏng rồi.

Sợ doanh trưởng Giang với hai đứa em trai tay chân thô kệch làm lãng phí thịt.

Nhưng mà, khi bọn họ mồm năm miệng mười nói, nhà doanh trưởng Giang truyền tới hương thơm ngào ngạt.

Có mùi hải sản, còn kèm theo mùi thịt.

Mấy thím tiến lên phía trước vài bước.

“Bọn họ thật sự làm được?”

“Đi xem thử.”

Người nhà họ Giang bận rộn qua lại, cuối cùng cũng lên bàn thưởng thức bữa tối.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả ngồi vào vị trí của mình, tranh nhau muốn chị dâu nhỏ ngồi bên cạnh bọn họ.

Nhưng bọn họ không thể tranh lại anh cả.

Giang Hành di chuyển băng ghế sang bên cạnh mình: “Ninh Kiều, em ngồi đây đi.”

Có hai thím quá tò mò bèn sang gõ cửa nhà bọn họ xem họ có thể chế biến ra cái gì mới mẻ.

Vừa tiến vào, cả phòng đều hiếm lạ, hai người cũng không biết nên xem nơi nào.

Ninh Kiều thành miếng bánh ngon.

Nhấc đũa lên, nhìn một bàn đồ ăn rực rỡ muôn màu cô không biết nên bắt đầu từ đâu, các em trai em gái trực tiếp lựa chọn giúp cô.

Ở hải đảo, tôm tích cũng không quý giá, tuy lúc mới vừa vớt lên thì tươi sống nhảy nhót tung tăng, nhưng không có mấy người sẽ mang về nhà, mà là trực tiếp ném về biển rộng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Đời trước ba người họ cũng như thế, cho đến một lần, chị dâu nhỏ của bọn họ nghiên cứu nhiều cách làm hải sản, tuỳ ý thử xem, thế mà thành công.

Tôm tích ướp qua tỏi nhuyễn xào lên, cả hai đều màu vàng kim, chất thịt săn chắc, không mềm chút nào. Cua biển hấp thịt thì nhiều thật, lại chẳng có hương vị gì, nhưng có nước chấm của Giang Nguyên chế biến thì khác, dùng d.a.o cạy mở xác cua, thịt cua phì nộn chấm qua nước chấm, hương vị lập tức trở nên phong phú.

Này đó đều là hải sản mà ba đứa nhỏ thích nhất, nhưng bây giờ, bọn họ như hiến vật quý mà kẹp cho vào trong chén của Ninh Kiều.

Giang Kỳ nói: “Còn có canh nghêu sò nữa, em múc cho chị dâu nhỏ một chén nhé!”

“Từ từ!” Giang Quả Quả lắc đầu, “Ăn canh gà hầm nước dừa đã.”

Ninh Kiều là một thành viên mới tinh trong nhà, cũng là vị khách từ xa đến.

Bọn họ hoan nghênh cô, chăm sóc cô rất tốt.

Ăn hải sản phải bỏ xác, mọi người cũng không ngại dơ tay, lột đến thích thú. Thời gian hầm canh gà rất lâu, chén đầu tiên dành cho Ninh Kiều. Còn thịt kho tàu, món này khó hơn một chút, nhưng dưới sự đồng ý của anh cả, Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cho vào không ít gia vị, lúc thắng nước màu càng không tiếc đường trắng, nước sốt phủ lấy thịt ba rọi nửa nạc nữa mỡ, vào miệng là tan, mùi vị này quả thực là không biết dùng lời nào để diễn tả.

Phần lớn đồ ăn đều do Giang Kỳ nấu, Giang Kỳ nhìn chị dâu nhỏ ăn ngon lành, kiêu ngạo nói: “Chị dâu nhỏ, tay nghề này của em có phải có thể đủ làm đầu bếp rồi đúng không!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 71: Chương 71



Ninh Kiều còn chưa kịp nuốt đồ ăn trong miệng, lại đột nhiên bị Giang Kỳ hô một tiếng.

Chàng trai trẻ lộ ra dáng vẻ tự đắc, đôi mắt sáng ngời hơn cả sao trời, như là phát sáng.

Ninh Kiều không có quen thuộc với Giang Kỳ như vậy, cũng không muốn biểu hiện ra quá thân thiện.

Nhưng người ta ngoan ngoãn mà gọi cô “chị dâu nhỏ”!

Cô lay cơm, do dự gật đầu, hàm hàm hồ hồ mà lên tiếng “Đúng vậy”.

Giang Kỳ càng cao hứng, quay đầu nhìn về phía em gái cùng các anh trai khoe khoang.

Nhìn một màn này, hai thím muốn rơi cả cằm xuống.

Thật đúng là để bọn họ mân mê ra một bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị.

Thì ra, không phải đồng chí nam sẽ không xuống bếp, mà là đàn ông trong nhà họ đã quen hai tay chắp sau lưng không làm một việc, cái gì cũng ném cho họ.

Không so sánh thì sẽ không đau thương, hai thím sâu kín thở dài một hơi.

Giang Hành bảo Giang Quả Quả lấy thêm hai chén cơm, mời mấy thím ngồi xuống ăn.

Nhưng thời buổi này, nào có người đến nhà người khác ăn ké canh gà với thịt kho tàu, nói ra phải bị người trong khu người nhà chê cười họ không hiểu chuyện.

Hai thím dùng sức xua tay, xoay người phải đi, tầm mắt ngoài lướt qua canh gà nước dừa cùng thịt kho tàu, còn dừng ở mấy mâm hải sản.

Cũng không biết là hải sản ngon hay là Ninh Kiều ăn đến quá ngon lành.

Nói tóm lại, thật khiến người khác thèm.

———————————

Sau khi ăn bữa cơm chiều mỹ mãn, phải rửa chén đũa.

Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả đã lớn, không có hứng thú chơi đùa với nước. Nhưng anh cả cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, một ánh mắt đảo qua, tuy không mở miệng, nhưng rõ ràng là vô tình mà sai bọn họ đi phòng bếp.

Hai em trai cắn răng nắm chặt tay.

Giang Quả Quả gục xuống đầu: “Mệt mỏi quá……”

Ninh Kiều đứng lên, nhẹ giọng nói: “Để chị đi.”

Giang Nguyên, Giang Kỳ, Giang Quả Quả lập tức giật mình, dùng sức lắc đầu.

Bọn họ nhanh chóng vào phòng bếp, tiếng rửa nồi chén gáo bồn truyền đến phòng khách.

Rửa xong, sau đó là thời gian nghỉ ngơi.

Trên ghế sô pha bằng gỗ, Ninh Kiều cùng Giang Hành ngồi ở hai đầu.

Tay của Ninh Kiều nhẹ nhàng nắm góc áo của bản thân: “Căn phòng kia, thật sự không thể ở được sao?”

Lời nói đều đã nói ra, không thể phủ nhận.

Giang Hành nói một cách rầu rĩ: “Anh sẽ đi tìm người sửa, mấy ngày nữa sẽ tốt.”

Ninh Kiều “Ồ” một tiếng, muốn bao nhiêu câu nệ liền có bấy nhiêu câu nệ.

Mỗi một giây trôi qua, đều lộ ra xấu hổ.

Ninh Kiều không biết người khác bị ép duyên thì hai vợ chồng sẽ ở chung thế nào. Hoặc là, thời buổi bây giờ, ép duyên đã sớm ít ỏi không còn.

Giấy hôn thú mới lãnh vẫn còn “nóng hổi”, tư tưởng của Ninh Kiều không thời thượng như anh trai mình, nếu đã kết hôn thì phải sống cùng một người cả đời.

Vẫn là dứt khoát một chút đi, không thể ngại ngùng nữa.

“Vậy em ở chỗ nào?” Cô như thấy c.h.ế.t không sờn mà hỏi.

Dù sao duỗi đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Ánh mắt Ninh Kiều nhìn về phía phòng ngủ ở chỗ ngoặc lầu hai, đó là phòng của Giang Hành. Nhưng thực không biết cố gắng, Ninh Kiều có chút hồi hộp, lúc này không thèm để ý đều là giả vờ.

“Ở phòng em nha ——” Giọng của Giang Quả Quả truyền ra từ trong phòng bếp, hai tay còn chưa kịp lau khô, đã dò ra đầu, “Nếu chị dâu nhỏ không có chỗ ở thì ở cùng em đi!”

Giang Quả Quả mời rất chân thành.

Mắt Ninh Kiều sáng rực lên một chút.

Ninh Kiều lại không phải con nít, đêm tân hôn sẽ xảy ra chuyện gì, Tiêu Xuân Vũ đã sớm nói với cô. Hiện tại nếu có thể trốn tránh thì đương nhiên phải trốn……

Ninh Kiều nhìn về phía Giang Hành hỏi: “Được không?”

“Được!” Giang Quả Quả lôi kéo Ninh Kiều chạy về hướng phòng mình, giúp chị dâu nhỏ tránh thoát một kiếp.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng của Giang Quả Quả bị đóng lại.

Thật ra Giang Hành muốn nói, không cần thấp thỏm như vậy, anh, sẽ không miễn cưỡng……

Nhưng nếu nói những lời này ra, phỏng chừng chọc cho Ninh Kiều càng thêm thẹn thùng.

Vẫn là không nói tốt hơn, nhìn cô vui vẻ vì tránh được một kiếp, anh cũng muốn cười.

——————————————

Đêm tân hôn, Ninh Kiều cùng Giang Quả Quả ở chung một phòng.

Ninh Kiều lấy giấy và viết từ trong rương ra, ngồi vào bàn, viết thư cho mẹ cô.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 72: Chương 72



Cô gái nhỏ xa mẹ sống một mình, có quá nhiều lời muốn nói, nhưng đều chọn chuyện tốt. Ví dụ như mấy thím trong khu người nhà đối xử với cô rất tốt, cho cô sủi cảo da mỏng thịt nhiều, khoai lang đỏ khô vừa ngon vừa ngọt. Ví dụ như cha mua cho cô chiếc xe đạp rất đẹp, tuy còn chưa biết chạy, nhưng xem thôi cũng đã cảm thấy thoả mãn.

Sau khi cửa phòng đóng lại, cảm xúc của Giang Quả Quả, rõ ràng thấp xuống.

Không hề là cô bé tràn trề sức sống, tương phản, Giang Quả Quả cúi đầu, không nói một tiếng.

Trong chớp mắt Ninh Kiều có chút hồi hộp.

Cô lo lắng Giang Quả Quả trong cốt truyện lại quay trở về, hoặc là, chưa từng thay đổi.

Cảm giác được Giang Quả Quả chậm rãi đi về phía mình, cô ngồi thẳng lưng.

Bàn tay nắm bút cứng lại một chút, cho đến khi Giang Quả Quả duỗi cổ về phía cô hỏi: “Chị dâu nhỏ, chị viết thư cho mẹ, mẹ chị có trả lời không?”

Ninh Kiều hơi giật mình: “Có.”

Giang Quả Quả ngồi ở bên cạnh, hai tay nâng má: “Em viết cho mẹ, mẹ cũng viết thư cho em.”

Tạm dừng một chút, cô bé lại mất mát nói: “Sau đó em mới biết được, thì ra những lá thư đó đều không phải mẹ trả lời em, mà là ông nội.”

Mẹ của mấy đứa nhỏ lúc đi không hề để lại địa chỉ cho họ.

Là ông cụ Giang đau lòng cháu gái nhỏ, mới nói dối.

Ninh Kiều không hề cảnh giác.

Cô hỏi: “Sao em biết người trả lời là ông nội?”

“Là chị Thanh Thời ở cách vách nói.” Giang Quả Quả nói, “Chị ấy nói thấy chữ viết trong thư, chữ ‘mẹ’ và ‘ông nội’ trong hai lá thư hồi âm đều giống nhau.”

“Ông nội là ——”

“Em biết, ông nội muốn tốt với em.” Giang Quả Quả xua tay, “Thôi.”

Giang Quả Quả rất hâm mộ, hâm mộ Ninh Kiều có thể mở đầu lá thư viết hai chữ “Gửi mẹ”.

Chữ này, như thể trời sinh đã ẩn chứa sức mạnh mềm mại.

Mắt cô bé nhìn trông mong.

Ninh Kiều xé xuống một tờ giấy viết thư, đưa cho cô bé: “Em cũng có thể viết, về sau nếu có thể gặp mẹ, lại đưa cho bà ấy.”

Đương nhiên, chờ tới lúc ấy, có thể là Giang Quả Quả đã lớn, không sao cả mà gặp lại bà ấy.

“Có thể chứ?” Cô bé chớp chớp mắt.

Ninh Kiều hỏi: “Em có biết viết chữ không?”

“Em biết!” Giang Quả Quả ưỡn ngực, “Em đã chín tuổi rồi!”

Giang Quả Quả nhận lấy giấy bút chị dâu nhỏ đưa.

Không biết phải viết gì, nhưng cứ như vậy lang thang không có mục tiêu mà viết ra từng nét bút cũng đã đủ rồi. Này chứng minh, cô bé giống với những đứa trẻ khác.

Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng sàn sạt của bút máy cọ xát trên trang giấy.

Một bàn tay Ninh Kiều chống cằm, nắm bút, nhẹ nhàng chuyển động.

Xuyên thấu qua cửa sổ, Ninh Kiều thấy Tô Thanh Thời đang phơi chăn trong sân.

Sắc mặt lãnh đạm, như ai nợ cô ta.

Ninh Kiều sẽ không đi chủ động trêu chọc nữ chính, nhưng hiện tại xem ra, nữ chính có địch ý với toàn bộ nhà họ Giang.

————————

Lần đầu tiên chung phòng với Giang Quả Quả, Ninh Kiều thế mà ngủ rất ngon.

Sáng sớm tỉnh lại, trong phòng bếp đã truyền đến động tĩnh, là Giang Hành chưng cho cô một chén canh trứng.

Cô bị Giang Quả Quả kéo đến trước bàn, còn chưa kịp ngồi xuống, liền nghe ba đứa trẻ mở miệng.

“Chị dâu nhỏ, chị có thể đưa tụi em đi học không?”

Giang Hành liếc bọn họ một cái: “Bao lớn rồi, đi học còn muốn người khác đưa?”

Vừa dứt lời, Ninh Kiều chậm rãi mở miệng: “Được.”

Giang Hành nhất thời cứng họng, nào có khí thế nói một không hai như ngày thường.

Dù có bất cận nhân tình, cũng phải nghe lời chị dâu nhỏ.

Ba đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, thông minh mà gật đầu.

Học được, về sau ở trong cái nhà này, lời của anh cả không tính.

Chỉ cần chị dâu nhỏ vui, ai cũng ngăn không được.

Giang Hành nhận thấy được, sau một ngày, thái độ của Ninh Kiều đối với em trai em gái đã tốt hơn một chút.

Nhưng với anh, lại không có tiến triển.

Anh kéo Giang Quả Quả đến một bên: “Ngày hôm qua em với chị dâu nhỏ của em nói cái gì vậy? Sao cô ấy lại cười với em?”

“Nói rất nhiều.” Giang Quả Quả nói, “Chị dâu nhỏ nói hôm nay muốn luyện tập chạy xe đạp, về sau tiện cho chị ấy ra ngoài chơi.”

Giang Hành lại nhìn hai đứa em trai: “Hai đứa thì sao?”

Khó được anh cả có việc nhờ bọn họ.

Hai đứa trẻ mười mấy tuổi đưa tay về phía anh.

“Cho em một phân tiền mua kem, ăn xong em sẽ nói cho anh.” Giang Nguyên nói.

Một giây trước khi Giang Hành trầm khuôn mặt, Ninh Kiều thực nể tình mà phụt cười một tiếng.

Không khí chợt thay đổi.

Giang Kỳ lập tức liền hăng hái: “Một phân tiền sao đủ? Chúng em muốn ba phân tiền!”

Cuối cùng Ninh Kiều cũng hiểu.

Khó trách Giang Hành cả ngày xụ mặt, là bọn nhỏ quá thiếu đánh!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 73: Chương 73



Giang Nguyên cùng Giang Kỳ xem xét tình huống, lập tức nấp sau lưng Ninh Kiều, anh cả mới nhẹ nhàng một ít.

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, Giang Nguyên và Giang Kỳ vẫn bị đánh.

Giang Quả Quả nuốt nước miếng.

Chỉ thiếu chút nữa, cô bé đã mở miệng đòi anh cả tiền mua kem, may mắn cô bé còn chưa kịp nói ra.

Thân thể gầy yếu của Ninh Kiều không che được cho hai đứa nhóc cao lớn, nhưng cũng may trước mặt vợ Giang Hành còn muốn giữ hình tượng, thu tay lại. Cẩn thận quan sát, phát hiện tuy rằng cô không thích ứng với hành động thân mật lúc chơi đùa của mấy đứa trẻ, nhưng cô cũng không chán ghét.

Nếu là về quê kết hôn, tốt xấu tổ chức còn cho nghỉ mấy ngày, nhưng hôn lễ của bọn họ diễn ra ở hải đảo, cho nên dù là một ngày lãnh đạo cũng không cho nghỉ. Bởi vậy sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Hành phải lập tức về bộ đội.

Chờ Giang Hành rời đi Ninh Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng trong cốt truyện, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả luôn ức h.i.ế.p người khác, nhưng yêu ghét gì cũng thể hiện ra mặt, càng dễ ở chung. Mà Giang Hành, đại khái là bởi vì quan hệ giữa hai người mà lúc trước mặt anh, cô rất khó thả lỏng.

Thấy sắp đến giờ học, Ninh Kiều bèn thúc giục ba đứa nhỏ đi học.

Dù là đời trước hay là đời này, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều vô cùng kháng cự việc đi học. Đi học có gì vui đâu? Nhưng bây giờ nếu chị dâu nhỏ thúc giục bọn họ đi học, thế thì khác, bọn họ vứt cặp sách ra sau vai, quay đầu ra cửa.

Nhưng ngước mắt, chạm phải ánh mắt của chị dâu nhỏ.

Lần đầu tiên Giang Nguyên thành thành thật thật mà mang cặp đi học.

Ngay sau đó Giang Kỳ cũng yên lặng mà đeo cặp sách lên.

Giang Quả Quả nghiêng đầu, cười mỉm nói: “Chị dâu nhỏ, đi thôi!”

Cô bé nhếch môi, đứng thẳng tắp, trên tay còn ôm ấm nước anh cả cho.

Nếu người khác liếc mắt nhìn qua một cái, thật đúng là bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé lừa gạt.

Ninh Kiều nhìn chằm chằm Giang Quả Quả trong chốc lát, chần chờ nói: “Em cứ như vậy đi sao?”

Ninh Kiều chỉ vào tóc của Giang Quả Quả.

Tóc của Giang Quả Quả dài ngang vai, không dài cũng không ngắn, thắt thành hai bím, thoạt nhìn lộn xộn, giống cái ổ gà.

Bởi vì ba anh trai trong nhà không biết chải tóc cho cô bé, có đôi khi mấy thím trong khu người nhà có thời gian sẽ giúp cô bé chải, nhưng phần lớn thời gian, cô bé đều mang đầu ổ gà ra cửa.

Ngày hôm qua anh cả với chị dâu nhỏ kết hôn, chủ nhiệm Bạch chải tóc cho Giang Quả Quả, lúc ngủ cô bé cũng không cởi bỏ, sau một giấc ngủ dậy, cứ như vậy không hề gánh nặng mà chuẩn bị ra cửa.

Ở trong cốt truyện, tác giả giới thiệu gia cảnh của pháo hôi, đối chiếu tổ, rất qua loa, nói là cả nhà họ Giang đều thô lỗ, con thứ hai với con thứ ba đánh nhau là chuyện thường ngày, trong tường học con gái út lại bị các bạn học khác chê cười là đứa con hoang dơ bẩn, hoàn toàn đối lập với cuộc sống tươm tất của nam chính, nữ chính. Nhưng từ trước đến nay, Giang Quả Quả hầu như không hề để tâm, người ta chê cười cô bé thì cô bé chống nạnh lên như con nhím xù lông công kích trở lại, đến cuối cùng tuy rằng không có bạn bè nhưng tốt xấu bản thân cô bé không bị ấm ức.

Thật ra, hồi tưởng lại cốt truyện, Giang Quả Quả cũng có chút đáng thương, lúc nào cũng xù lông để bảo vệ bản thân, cuối cùng khiến cho bản thân có nhiều lệ khí quanh người.

“Sao thế ạ?” Giang Quả Quả chớp mắt, khó hiểu nhìn chị dâu nhỏ.

Ninh Kiều mím môi.

Trong cốt truyện, cô dâng ra một lòng thiệt tình, nhưng Giang Quả Quả tìm mọi cách mà đuổi cô đi, ngay cả bộ váy xinh đẹp nhất của cô đều bị cắt nát nhừ.

Cô bé đáng thương nhưng cô càng vô tội!

Ninh Kiều dằn lòng quyết định mặc kệ Giang Quả Quả: “Không có gì, đi thôi.”

“Dạ!” Giang Quả Quả kéo tay cô, vẻ mặt thân thiết mà nói, “Chị dâu nhỏ, chị ở trong nhà chơi lát nhé, buổi chiều tụi em tan học sẽ lập tức trở về!”

“Chị dâu nhỏ có thể chơi cái gì?”

“Nếu không đi bắt hai con dế cho chị dâu nhỏ chơi?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 74: Chương 74



Nhớ tới dế, con nhện gì đó, khoé miệng Ninh Kiều giật một chút.

“Không được!” Giang Quả Quả tức giận nói, “Chị dâu nhỏ sẽ sợ hãi!”

Trải qua một cuộc thương lượng, ba đứa trẻ từ bỏ ý định bắt dế.

Giang Quả Quả vô tâm không phổi mà vui sướng, xoay người muốn ra cửa.

“Chờ một chút.” Ninh Kiều nhẹ giọng nói.

Giang Quả Quả quay đầu lại, tò mò mà nhìn cô.

Ninh Kiều vẫy tay: “Lại đây, chị chải tóc lại cho em.”

Giang Quả Quả trực tiếp đứng ngây người ra.

Chờ lấy lại tinh thần, cô bé nhanh chóng chạy trở về phòng lấy lược, bước chân nhẹ nhàng nhảy nhót, vẻ mặt được cưng chiều mà sợ hãi.

Ninh Kiều cầm lược, yên lặng mà thở dài một hơi.

Cô vẫn không nhịn được.

———————————

Giang Quả Quả học ở trường tiểu học của quân khu, Giang Nguyên và Giang Kỳ đã học cấp 2.

Ngày thường không trốn học thì bọn họ đều cùng nhau ra ngoài, đi vài dặm đường, đưa Quả Quả đến trường tiểu học trước, Giang Nguyên và Giang Kỳ lại chậm rãi dạo bước đến trường của mình.

Bọn họ thảnh thơi đi đường, hoa nhỏ ven đường đều có thể ngắm nửa ngày. Không sợ đến trễ, chỉ cần đi học, giáo viên sẽ không tố giác bọn họ với anh cả.

Nhưng hôm nay, không khí không được vui vẻ như ngày xưa.

Bởi vì toàn bộ hành trình, chị dâu nhỏ đều đang thúc giục bọn họ đi nhanh một chút.

Mỗi khi bọn họ bắt đầu trì hoãn, Ninh Kiều bắt đầu sâu kín thúc giục, một người đứng ở phía sau, giống như là ở đuổi dê.

Ba người bọn họ đột nhiên biến thành “đàn dê”, quá mất mặt.

Phần lớn người trên hải đảo đều quen biết bọn họ, vì không để người khác chê cười, từng người đều bước nhanh hơn.

Bước chân của Giang Quả Quả như bay, mỗi khi tình cờ gặp bạn học, vẻ mặt cô bé kiêu căng, giả bộ vô thức mà chuyển đầu sang trái phải.

Đây là b.í.m tóc mà chị dâu nhỏ mới thắt cho cô bé, xinh đẹp chưa!

Chờ đến khi đưa Giang Quả Quả đến cổng trường, xem như Ninh Kiều đã hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì Giang Nguyên và Gianh Kỳ nói trường cấp hai cách khá xa, vừa đi vừa về cô sẽ chịu không nổi.

“Đi học nên chú ý nghe giảng, không thể ngủ trộm.” Ninh Kiều nói với Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả gãi gãi cái ót.

Thật ra cô bé chưa bao giờ ngủ trộm, đều là ngủ công khai, quang minh chính đại.

Giang Kỳ che miệng cười trộm.

“Còn em, không được nắm tóc bạn nữ.” Ninh Kiều nói với Giang Kỳ.

Giang Kỳ trợn tròn đôi mắt.

Là anh cả nói với chị dâu nhỏ sao?

“Còn có em.” Ninh Kiều lại quay đầu nhìn Giang Nguyên, “Đừng đánh nhau.”

Ba người bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sao cái gì chị dâu nhỏ cũng biết? Nhưng mà mấy lời nhắc nhở như vậy, bọn họ đã lâu không nghe được, rất ấm áp, bọn họ nhận hết.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả gật đầu như giã tỏi, vỗ n.g.ự.c hứa sẽ nghe lời, vui vẻ xoay người, người nào đến trường người ấy.

Nhìn theo bóng của bọn họ, Ninh Kiều ảo não mà sụp khuôn mặt nhỏ.

Cô lại không cẩn thận, quản nhiều……

———————————————

Sau khi đưa mấy đứa em đến trường, một mình Ninh Kiều trở về khu người nhà.

Đoạn đường từ trường tiểu học của quân khu về đến khu người nhà có vài đoạn đường nhỏ rẽ trái rẽ phải, cô chỉ nhớ mang máng, để đảm bảo cô đi hỏi người qua đường.

Người trên hải đảo đều rất nhiệt tình, chỉ kém trực tiếp đưa cô về khu người nhà.

Lúc này, Ninh Kiều không khỏi nhớ tới ngày đó gặp được Tô Thanh Thời.

Vì sao cô ta lại chỉ sai đường?

Là nữ chính của truyện, Tô Thanh Thời là người lạnh lùng. Cô ta coi thường tất cả mọi thứ xung quanh, dù là người nhà của cô ta, hay là đối mặt với chồng và mẹ chồng, đều chưa bao giờ thể hiện ra thiện ý ôn hoà. Cũng đúng là vì như thế, tình yêu của nam chính Đường Hồng Cẩm dành cho cô ta có vẻ càng thêm tình thâm nghĩa trọng.

Trước mắt cốt truyện tạm thời chỉ tiến hành đến Tô Thanh Thời cùng Đường Hồng Cẩm kết hôn, chưa thành lập được cảm tình, nhưng qua một thời gian nữa, giữa bọn họ sẽ xuất hiện một ít biến cố. Anh rể của Đường Hồng Cẩm ngoài ý muốn qua đời, lưu lại một cặp trai gái, Đường Hồng Cẩm tốt bụng, không nhìn được hai đứa trẻ chịu khổ, nên quyết định nhận nuôi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 75: Chương 75



Chờ đến lúc hai đứa nhỏ đến, người chờ xem náo nhiệt chế giễu càng nhiều, mọi người nhận định vợ của phó doanh trưởng Đường sẽ làm ồn ào, nhưng hai đứa nhỏ lại như mặt trời nhỏ ấm áp, dần dần hoà tan trái tim lạnh giá của Tô Thanh Thời.

Trong giấc mơ kia, Ninh Kiều sốt cao đến mơ hồ như lọt trong sương mù, cũng không quá chú ý đến cốt truyện không liên quan đến mình.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả diễn biến trong cốt truyện đều vì chữa khỏi bóng ma thời thơ ấu của Tô Thanh Thời, chữa khỏi trái tim vỡ nát của cô ta.

Nhưng Ninh Kiều không hiểu, vậy thì có liên quan gì đến cô?

Tô Thanh Thời có tuổi thơ bất hạnh, nhưng cũng không phải do Ninh Kiều tạo thành. Rõ ràng cô rất yêu đời, đang êm đẹp lại bị kéo đi làm đối chiếu tổ, ngay cả nữ chính cố ý chỉ sai đường hại cô lạc đường trên hải đảo đều là tình huống khôi hài cho người ta bật cười, đơn giản là nữ chính yêu ghét rõ ràng, không làm ra vẻ.

Rất thái quá.

Ninh Kiều vừa suy nghĩ cốt truyện, vừa trở lại khu người nhà.

Tại thời gian này, gia đình quân nhân nhàn rỗi không có việc gì làm nên đều tụ tập trong sân nói chuyện phiếm.

Ninh Kiều cũng rảnh rỗi, có thể sờ thử xe đạp của cô.

Mấy thím trong khu người nhà thấy dáng vẻ hớn hở hứng thú với xe đạp như trẻ con của cô, cười không ngừng.

Biết Ninh Kiều không biết chạy, chị Tú Lan đến gần dạy cho cô, hai tay nắm tay lái, cho cô đạp.

Nhưng khi nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, chị Tú Lan phát hiện bánh xe không ổn.

“Xe đạp này bị xì hơi rồi?”

“Bánh xe mềm như vậy, chắc chắn là xì hơi.”

Người trong khu người nhà đều tốt bụng, tiến lên giúp cô kiểm tra.

Thím Ngô ngồi xổm xuống, dùng tay sờ bánh xe: “Ôi chao, đây là bị người khác đ.â.m hai cái đinh!”

Ninh Kiều cũng vội vàng ngồi xổm xuống.

Lốp xe sau của xe đạp, có dấu vết bị đinh đ.â.m xì hơi rất rõ ràng.

“Xe đạp xinh đẹp biết bao nhiêu, ai lại có lòng dạ hiểm độc trực tiếp đ.â.m thủng lốp xe thế này?”

“Trong khu người nhà của chúng ta còn có loại người này sao? Quá thiếu đạo đức!”

“Không chịu được người ta sống tốt sao?”

“Nếu vợ của Tiểu Giang không biết mà đạp xe, nói không chừng sẽ bị té đấy.”

Mỗi người một lời.

Nghe thấy động tĩnh, cửa nhà Tô Thanh Thời vốn dĩ khép hờ, hiện tại lại nhẹ nhàng đóng lại.

Đường Hồng Cẩm đi làm nhiệm vụ bị thương, tổ chức phê chuẩn cho anh ta nghỉ bệnh một đoạn thời gian, sáng sớm, mẹ anh ta ra cửa mua đồ ăn, trong nhà cũng chỉ còn lại anh ta với vợ.

“Thanh Thời, có phải em làm hay không?” Đường Hồng Cẩm hỏi.

“Sợ cái gì?” Tô Thanh Thời nhìn người trước mắt lặng yên đóng cửa, cười như không cười mà nâng mắt lên, “Chỉ đùa thôi thôi.”

Trong lòng Đường Hồng Cẩm trầm xuống.

Một chiếc xe đạp mà thôi, quan quân cùng người nhà tích cóp một đoạn thời gian, cũng không phải không mua nổi, nhưng đối với đại đa số gia đình mà nói, xác thật là xa xỉ.

Trong khu người nhà, mỗi người đều có tâm tư của chính mình. Hận không thể chê cười người khác, là nhân tính cho phép, nhưng dám ra tay đ.â.m lốp xe của người ta, chỉ sợ chỉ có Tô Thanh Thời.

Những người khác không có can đảm như vậy.

Đường Hồng Cẩm lắc đầu: “Em thật là ——”

“Thật là cái gì?” Tô Thanh Thời nhướng mày.

Đường Hồng Cẩm giơ tay muốn xoa đầu Tô Thanh Thời, lại bị cô ta tránh đi: “Quá tuỳ hứng.”

Vừa dứt lời, anh ta đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Tô Thanh Thời xa cách hỏi: “Anh đi đâu?”

“Tốt xấu gì cũng là xe đạp mới, chúng ta vẫn phải gánh vác trách nhiệm.” Đường Hồng Cẩm nói, “Không sao, anh ra mặt là được.”

Tô Thanh Thời biết từ trước đến nay Đường Hồng Cẩm là người có trách nhiệm.

Tuy bao dung, chiều chuộng cô ta vô điều kiện nhưng trên phương diện phân rõ phải trái lại rất kiên định.

“Nhưng Thanh Thời, lần sau em có thể đừng làm như vậy được không? Mọi người đều sống trong cùng một khu nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, anh rất khó xử.”

Mặt Tô Thanh Thời không có cảm xúc mà nhìn sắc mặt bất đắc dĩ của anh ta.

Lúc Đường Hồng Cẩm ra sân nhỏ, Ninh Kiều đang sầu não nhìn chằm chằm xe đạp.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 76: Chương 76



Đường Hồng Cẩm tới gần nói: “Trên đảo có cửa hàng chuyên sửa xe đạp, tay nghề rất tốt.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Kiều gặp nam chính.

Tầm mắt lướt qua, cô thấy cửa phòng hơi hé, Tô Thanh Thời đang ở trong nhà nhìn cô đầy chế giễu.

Trong nháy mắt, Ninh Kiều hiểu rõ mọi chuyện.

“Tôi không biết đường.” Ninh Kiều nói, “Anh sửa xong lại đưa về là được.”

Người trong khu người nhà đều tỏ vẻ khó hiểu.

Phó doanh trưởng Đường xác thật là người có tiếng hiền lành, nhưng cô dâu mới nhà họ Giang sai người ta như lẽ đương nhiên như thế thì có chút quá mức.

Ninh Kiều hỏi anh ta: “Không nên sao?”

Đường Hồng Cẩm cũng sửng sốt một chút, anh ta có trực giác Ninh Kiều đã biết chút gì đó.

Nhưng rất nhanh anh ta liền bình tĩnh, nghe nói cô dâu mới đến ở khu người nhà là người nũng nịu, không phải người đanh đá.

Không đến mức làm lớn chuyện này.

“Đương nhiên. Xin lỗi, ngày đó là tôi đóng mấy cái đinh để làm thêm mấy dây phơi đồ, không cẩn thận để rơi đinh, hại lốp xe của cô bị thủng.” Đường Hồng Cẩm thẳng thắn thành khẩn nói.

Lúc này mọi người trong khu người nhà mới hiểu ra.

“Sửa được thì thôi.” Ninh Kiều nói, “Làm phiền vợ anh sau này cẩn thận một chút.”

Đường Hồng Cẩm giải thích: “Không phải, là ——”

“Là anh làm.” Ninh Kiều nhìn chăm chú vào Đường Hồng Cẩm, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tôi thiếu chút nữa nói sai rồi.”

Đến lúc này, mấy thím trong khu người nhà đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt của Đường Hồng Cẩm xấu hổ.

Lần trước anh ta bị thương, cánh tay vẫn còn băng bó, hành động không tiện, nhưng đối phương đã buông tay, ném xe đạp cho anh ta.

Đáng lý Tô Thanh Thời đều nghe thấy được, nhưng lại không phủ nhận, ngược lại lộ ra vẻ mặt châm chọc.

Giống như đang châm chọc chồng cô ta một hai phải tiếp tay làm việc xấu.

Sau một lúc lâu, Tô Thanh Thời đóng cửa phòng lại.

Đường Hồng Cẩm đẩy xe đạp đến cửa hàng sửa chữa.

Ninh Kiều trở về nhà hấp sủi cảo ăn, trong thời gian chờ cho sủi cảo chín cô pha nước chấm theo cách chị Tú Lan chỉ, hỏi chị ấy cô pha có đúng không.

Bây giờ chị Tú Lan làm gì còn tâm trạng lo lắng nước chấm sủi cảo, chị ấy ước gì dưa này có thể làm cho bọn họ ăn đến càng kịch liệt chút.

Từng miếng sủi cảo béo ụ da mỏng nhiều nhân được gắp ra, trắng trẻo mập mạp, cô ngồi vào bàn ăn từng miếng.

Tất cả khôi phục như thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có mấy gia đình quân nhân trong khu người nhà lại chẳng hiểu ra sao.

Hai vợ chồng họ không có phủ nhận, liền chứng minh, chuyện lốp xe đạp bị xì hơi thật sự có liên quan đến nhà họ Đường bọn họ.

Nhưng đây vẫn là cô dâu mới nhà họ Giang tự mình hỏi ra đáp án.

Nếu cô không hỏi, chẳng lẽ bọn họ cũng không nhắc tới? Hơn nữa, không cẩn thận để rơi đinh, thế sao có thể đ.â.m sâu vào lốp xe được? Dấu vết xì lốp xe kia, vừa thấy đã biết là bị người ta cố tình gây ra.

Cứ cảm thấy việc này không thể hiểu được, thật sự khác thường.

———————————

Tất cả mọi người trong đoàn nhìn ra được, sáng sớm hôm nay, tâm trạng của Gianh Hành rất tốt.

Ngày thường doanh trưởng Giang ít khi nói cười, lúc này ngay cả ăn cơm ở nhà ăn cũng cười. Mấy tiểu binh ngầm nghị luận, ngày xưa luyện binh, cả khuôn mặt của doanh trưởng Giang đen lại, là có tiếng không gần gũi với ai. Nhưng hôm nay thì khác, Lưu Hiểu Võ bị tiêu chảy, anh thế mà còn quan tâm an ủi vài câu, chắc chắn là công lao của chị dâu!

Mấy tiểu binh lo nói chuyện, lại không biết, mặc dù bọn họ cố ý nhỏ giọng, nhưng vẫn bị doanh trưởng Giang nghe được.

Nhưng Giang Hành không mở miệng ngăn lại.

Bởi vì những gì bọn họ nói đều là lời nói thật.

Chỉ cần nghĩ đến vợ anh còn ở nhà chờ anh về, tâm trạng anh liền trở nên lâng lâng.

Hạ Vĩnh Ngôn còn nhớ rất rõ, mấy ngày trước, đồng chí Giang Hành dùng vẻ mặt lãnh đạm mà nói hôn ước từ bé này là mù cưới câm gả.

Đã nói là mù cưới câm gả, sao đột nhiên lại trở nên tình đầu ý hợp thế kia?

“Vợ của cậu —— thế nào?” Hạ Vĩnh Ngôn ngồi sát, nhỏ giọng hỏi.

“Tốt.” Khoé môi Giang Hành cong lên.

“Tốt như thế nào?” Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

Nhưng anh lười phản ứng, chỉ bình tĩnh mà nói: “Chờ cậu kết hôn sẽ biết.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 77: Chương 77



Hạ Vĩnh Ngôn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nắm chặt chiếc đũa, cướp một miếng thịt trong mâm của Giang Hành.

Nói thật dễ dàng, kết hôn là chuyện chỉ cần động mồm mép là có thể thành sao?

Phiền nhất mấy kẻ thối tha thích khoe khoang!

Ra khỏi nhà ăn của đơn vị, Hạ Vĩnh Ngôn tình cờ bắt gặp mấy đồng chí bên trạm phát thanh cùng nhau đi đến.

Hạ Vĩnh Ngôn duỗi dài cổ nhìn một vòng.

“Nhìn cái gì?”

“Sao đồng chí La Cầm lại không đi cùng?”

“Cậu quản người ta?”

“Chậc chậc chậc chậc chậc ——” Hạ Vĩnh Ngôn nheo lại đôi mắt.

“Doanh trưởng Giang từ chối con gái người ta, làm tổn thương trái tim người ta, hiện tại cô ấy đều chuyển ca không tới quân khu.”

Giang Hành trở nên nghiêm túc: “Đừng lấy đồng chí nữ ra vui đùa.”

Hạ Vĩnh Ngôn chột dạ nói: “Không nói, không nói.”

Mà Giang Hành yên lặng ở dưới đáy lòng học chiến hữu phát ra âm thanh “Chậc chậc”.

Nhiều tiếng “Chậc” như vậy, cậu ta làm thế nào mà có thể dùng một hơi nói ra như thế?

Có chút tài năng đấy.

————————————

Đã mấy ngày La Cầm không đến quân khu Thanh An.

Tổ trưởng tiểu tổ biết tâm tư của La Cầm, cũng không miễn cưỡng, chỉ khuyên cô ta đừng để ý.

Đồng nghiệp trong đơn vị cũng bàn tán về cô ta.

Mọi người đều biết La Cầm thích một quân nhân tên Giang Hành, suốt ngày xuất hiện trước mặt anh, mặc dù bị từ chối, cũng là càng cản thì càng hăng. Nếu nói dễ nghe là dám yêu dám hận, nói khó nghe là muốn cho người khác chê cười.

Bản thân La Cầm cũng không quan tâm người khác có chê cười mình hay không, trái tim của cô ta sắp tan nát rồi thì làm gì có tâm trạng để ý người khác nghĩ như thế nào.

“La Cầm, cô có gặp qua đối tượng của doanh trưởng Giang chưa?”

“Chưa từng.”

“Nghe nói rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mắt to ngập nước!”

La Cầm quay đầu sang một bên, không lên tiếng.

Bên cạnh có một người đồng nghiệp khác đẩy nhẹ đối phương: “Sao cứ rải muối vào miệng vết thương của người ta vậy?”

“Sao có thể nói là rải muối lên miệng vết thương được?” Lâm Tiểu Văn cười nói, “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, té ngã ở chỗ nào thì phải đứng dậy từ chỗ đó.”

“Cô không muốn xem bộ dáng của cô ta như thế nào sao?” Lâm Tiểu Văn tiếp tục nói, “Lần này là không chiến mà bại, nhưng dù có thua, cũng phải biết bản thân thua ở chỗ nào chứ.”

Đúng lúc bây giờ là giờ nghỉ trưa, Lâm Tiểu Văn lôi kéo La Cầm từ đơn vị chạy ra ngoài: “Để tôi mượn chủ nhiệm chiếc xe đạp, chúng ta đến khu người nhà nhìn xem.”

Lâm Tiểu Văn lên xe, vỗ vỗ ghế sau bảo La Cầm nhanh ngồi lên, chạy như bay đến khu người nhà.

Cũng không biết thật sự bất bình thay cho La Cầm hay là bản thân vội vã xem náo nhiệt.

————————————

Đường Hồng Cẩm vá lốp, bơm hơi cho xe đạp xong còn tiện đường vòng đến Cung Tiêu Xa mua một ít bánh ngọt mà con gái thích ăn mang về cho Ninh Kiều.

Bánh ngọt có giá cả không rẻ, đây là thiệt tình nhận lỗi.

Ninh Kiều học theo chị Tú Lan lúc trước, dùng sức kiểm tra bánh sau xe đạp.

Tuy rằng không nhận ra có gì đặc biệt, nhưng mặt nhỏ nghiêm nghị, cũng đủ để hù người.

Đường Hồng Cẩm cũng ngượng ngùng, thấy lúc này không ai nhìn qua, liền căng da đầu nói: “Đúng thật là không cẩn thận, lần sau nhất định ——”

“Không có lần sau.”

“Cô nói đúng.” Đường Hồng Cẩm sửng sốt một chút, “Không có lần sau, tôi đảm bảo.”

Cái này hoàn toàn giống với cốt truyện, nam chính bằng lòng hạ thấp điểm mấu chốt, vì Tô Thanh Thời mà hy sinh vô điều kiện.

Cái gọi là truyện ngọt sủng.

Người bắt nạt kẻ yếu quá nhiều mà Tô Thanh Thời cũng là một trong số đó.

“Anh nói với Tô Thanh Thời.” Ninh Kiều nghiêm túc nói, “Nếu có lần sau, tôi trực tiếp báo công an.”

Trong khu người nhà, mấy thím phân tán ở các góc đã sớm dựng lỗ tai nghe.

Lại làm bộ chưa nghe thấy cái gì, sôi nổi dùng ánh mắt trao đổi tình báo.

Một người dám nói, một người không dám phản bác, phỏng chừng là thật sự.

Mấy tháng nay, mọi người chỉ cảm thấy tính tình của Tô Thanh Thời kỳ quái, nhưng vẫn là tiêu sái, không nghĩ tới, thế mà có thể ở sau lưng làm ra mấy chuyện xấu xa, lén lút như vậy.

Thật xấu tính.

Nhưng vấn đề là, cô ta được lợi ích gì?

Mà sắc mặt Đường Hồng Cẩm ngưng trọng, ngay sau đó gật đầu đáp ứng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 78: Chương 78



Trong phòng, Tô Thanh Thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Cô ta không biết vì sao Đường Hồng Cẩm lại phải xin lỗi Ninh Kiều.

Căn bản là không cần phải như vậy.

Vốn xem không vừa mắt dáng vẻ nũng nịu của Ninh Kiều, tuỳ tay đ.â.m lốp xe của Ninh Kiều một tí, chỉ đ.â.m chơi mà thôi.

Bây giờ lại có vẻ như cô ta hẹp hòi, ghen ghét người khác.

Lần đầu tiên Tô Thanh Thời cảm thấy nan kham.

————————————

Xa đạp mới mua đã bị đ.â.m thủng xì hơi, Ninh Kiều vô cùng đau lòng.

May mắn vá lốp xong, dấu vết cũng không rõ ràng, cô đẩy thử, hơi trong lốp xe rất đủ.

Lần đầu học chạy xe đạp, Ninh Kiều không biết nên bắt đầu từ đâu.

Từng gương mặt tươi cười bên cạnh quả thực là quá nhiệt tình, Ninh Kiều cũng không có mặt mũi leo lên xe.

Nếu ở trước mặt mọi người bị ngã chõng vó thì thật là mất mặt!

Ninh Kiều đẩy xe đạp đi ra ngoài.

“Vợ của Tiểu Giang, cô định đi chỗ nào thế?” Thím Ngô hỏi.

“Thím.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, “Tôi tên Ninh Kiều.”

“Vợ Tiểu Ninh, cô định đi đâu?”

Ninh Kiều:……

“Tôi ra ngoài đi dạo.”

Dưới ánh mắt của mọi người, cô đẩy xe đi ra ngoài.

Khu người nhà rất lớn, đẩy một đoạn đường, cảm nhận được âm thanh phía sau xa dần, Ninh Kiều mới nóng lòng muốn thử leo lên xe.

Ninh Kiều ngồi trên ghế dựa, giơ chân lên, mới vừa đặt lên bàn đạp, cả người lại bắt đầu lung lay.

Bảo vệ cửa bên cạnh yên lặng thu hồi tầm mắt, rất lễ phép.

Ninh Kiều căng da đầu, hai chân ở trên mặt đất hoạt động.

Đột nhiên, tiếng bánh xe đạp vang lên, một đồng chí nữ ngừng xe ở bên cạnh, đồng thời một đồng chí nữ ngồi ở ghế sau cũng xuống xe.

Đồng chí nữ phía sau cực kỳ xinh đẹp, trang điểm thời thượng, mái tóc ngắn đặc biệt ngầu.

Ninh Kiều nhìn chằm chằm cô ta trong chốc lát.

La Cầm hất đuôi tóc của mình, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.

La Cầm vốn là người ngay thẳng hoạt bát, lại hướng ngoại, thấy trên mặt đối phương lộ ra thiện ý, cũng nở nụ cười.

Ninh Kiều đỡ tay lái, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lúc này La Cầm mới phát hiện ra cô không biết lái xe, vội vàng đến gần đỡ: “Cô cẩn thận một chút.”

Lâm Tiểu Văn hối La Cầm nhanh lên, tăng tốc hướng về khu người nhà.

“Hai người các cô tìm ai?” Bảo vệ cửa tận chức tận trách ngăn lại.

“Chúng tôi là người của trạm phát thanh.” Lâm Tiểu Văn lấy ra thẻ chưng minh công tác.

“Tìm ai?”

Lâm Tiểu Văn nhíu mày, quay đầu nhìn La Cầm.

“Vừa mới bắt đầu học lái xe đúng không?” La Cầm nói với Ninh Kiều, “Cô phải biết cách giữ cân bằng, đưa chân đạp cho quen trước đã, rồi mới đạp về phía trước.”

Ninh Kiều làm theo cách La Cầm chỉ, trước thử để chân phải lên bàn đạp, lại dùng chân trái chống mặt đất.

“Như vậy sao?”

“Đúng đúng đúng!”

Lâm Tiểu Văn lại gần, nói với La Cầm: “Còn muốn gặp vợ của doanh trưởng Giang không hả? Ở chỗ này chậm trễ thời gian.”

Thật ra La Cầm cũng không biết bản thân bị mụ mị đầu óc hay sao mà thật sự bị Lâm Tiểu Văn kéo đến khu người nhà.

Trước đây doanh trưởng Giang không kết hôn, cũng không có đối tượng, cô ta có thể thoải mái hào phóng biểu đạt tình yêu. Nhưng hiện tại anh đều đã kết hôn, cô ta nên nhanh chóng buông bỏ mới phải.

Vốn dĩ cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Suỵt!” La Cầm vỗ vỗ Lâm Tiểu Văn, “Nói nhỏ chút.”

“Sợ cái gì.” Lâm Tiểu Văn vui vẻ nói bên tai La Cầm, “Việc cô thích doanh trưởng Giang, toàn bộ quân khu Thanh An cùng trạm phát thanh đều biết.”

“Bị người khác nghe thấy thì phải làm sao?” Sắc mặt La Cầm lạnh xuống.

Tai của bảo vệ rất thính, gân cổ lên kêu: “Các cô tới xem vợ của doanh trưởng Giang à? Sao không nói sớm, không phải đã thấy rồi sao?”

La Cầm cảm thấy đầu mình ong ong.

La Cầm chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cô gái xinh đẹp tinh xảo đang ngồi trên xe đạp.

Trước mắt La Cầm tối sầm.

Cô chính là vợ của doanh trưởng Giang?

Còn có thể càng mất mặt hơn nữa sao?

“Cô, cô……” La Cầm c ắn môi dưới, “Nghe hết rồi sao?”

Ninh Kiều chần chờ nói: “Tôi làm bộ không nghe thấy nhé?”

“Cũng được.” La Cầm không được tự nhiên gật đầu, lẩm bẩm nói, “Nói chuyện nhớ giữ lời……”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 79: Chương 79



Giờ phút này, không khí có chút k1ch thích, đôi mắt của Lâm Tiểu Văn đều có thể phát sáng tràn đầy hưng phấn.

Phải biết rằng, suốt mấy tháng trời, tâm tư của La Cầm đối với doanh trưởng Giang của quân khu Thanh An quả thực chỉ có nhiệt tình hơn chứ không có nhiệt tình nhất. La Cầm rất chủ động, rất nhiều lần chủ động chạy đến trước mặt doanh trưởng Giang đưa thư tình, mặc dù đối phương không nhận, vẫn kiên cường bất khuất, trước mặt bao nhiêu chiến hữu của doanh trưởng Giang, La Cầm cũng không e lệ, cuối cùng ồn ào đến cả lãnh đạo bộ đội ra mặt, mới kiềm chế lại chút. Nhưng kiềm chế thì kiềm chế, trong lòng cô ta vẫn thích doanh trưởng Giang, vốn dĩ muốn dùng nghị lực cứng cỏi của bản thân cuối cùng đả động trái tim anh, nhưng mà mấy ngày trước truyền đến tin tức, doanh trưởng Giang sắp kết hôn.

La Cầm trước sau vẫn không tin Giang Hành sẽ đột nhiên kết hôn, cho đến khi có người nói với cô ta, đối tượng của Giang Hành đã đến hải đảo, lại còn vào ở trong nhà khách. Ngày đó, đồng nghiệp toàn đơn vị đều biết La Cầm chịu đả kích lớn bao nhiêu, đều lén lút bàn tán về cô ta. La Cầm xin nghỉ, không xuất hiện cả ngày, mỗi người đều cho rằng khi La Cầm trở lại đơn vị sẽ sưng đỏ cả mắt, nhưng không nghĩ tới, La Cầm chỉ thay đổi kiểu tóc mà thôi.

Ngoài mái tóc dài phấp phới bị cắt thành ngang vai thì không có gì thay đổi.

Với tâm thái xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, Lâm Tiểu Văn túm La Cầm tới khu người nhà xem vợ của doanh trưởng Giang, trong đầu có thanh âm đang hò hét —— đánh đi, đánh đi.

Nhưng mà ai biết, La Cầm thế mà đổi tính khác với ngày thường, từ nhiệt tình hướng ngoại trở nên ngượng ngùng xoắn xít.

“Nói chuyện nhớ giữ lời……”

“Một lời đã định!”

Lâm Tiểu Văn kinh ngạc nhìn về phía Ninh Kiều.

Đừng nói La Cầm, ngay cả đối tượng của doanh trưởng Giang cũng không có ý muốn khai chiến. Vừa không đắc chí, cũng không tính toán chỉ chỉ trỏ trỏ, tương phản, khóe miệng Ninh Kiều hơi nâng, mang theo ý cười mềm mại, dáng vẻ hiểu đạo lý, săn sóc.

Rất ngoan ngoãn……

Lâm Tiểu Văn lại yên lặng nhìn về phía La Cầm.

Trong đầu La Cầm vẫn còn ong ong, nhưng lý trí vẫn dần dần khôi phục trở lại.

Nếu là bản thân La Cầm, người yêu thầm chồng mình chạy đến trước mặt mình, không cần đợi đối phương kêu gào, cô ta lập tức có thể hăng hái. Nhưng đối tượng của doanh trưởng Giang lại dịu dàng, dưới đáy mắt đều là tươi cười nhàn nhạt, không hề có ý chế giễu, còn vô cùng tri kỷ mà làm bộ không nghe thấy gì cả.

Lúc La Cầm bị doanh trưởng Giang từ chối cũng không hề đỏ mặt nhưng lúc này lỗ tại lại ửng đỏ lên, dưới sự chờ mong của Lâm Tiểu Văn, La Cầm kéo góc áo của cô ta: “Đi mau.”

Lâm Tiểu Văn ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.

“Đi thôi!” La Cầm ngồi trên xe đạp, vỗ vỗ ghế sau.

Một lát sau, Lâm Tiểu Văn chỉ có thể ngồi lên xe.

Gần như là trong nháy mắt, La Cầm đạp xe, rời đi với tốc độ nhanh như gió.

“Cứ như vậy? Cô cứ vậy mà đi sao?” Lâm Tiểu Văn hỏi.

La Cầm nghi ngờ mà quay đầu lại: “Còn có thể thế nào? Doanh trưởng Giang đều kết hôn.”

“Tốt xấu gì cô cũng phải thị uy* chứ……”

*Thị uy: phô trương sức mạnh để cảnh cáo người khác.

“Cô ấy còn chưa thị uy với tôi đâu, tôi thì thị cái gì uy chứ?” La Cầm hiểu rõ, “À, tôi biết rồi. Lâm Tiểu Văn, cô là ngóng trông tôi làm lớn chuyện để vi phạm vấn đề tác phong đúng không, nhằm nhường đường cho cô trong cuộc thi chứ gì!”

Lâm Tiểu Văn:!

Lâm Tiểu Văn dùng sức lắc đầu: “Không không không, sao cô có thể nghĩ tôi như vậy……”

La Cầm không để ý tới, chạy hết tốc độ, sợ tới mức Lâm Tiểu Văn giơ hai tay ôm chặt eo cô ta.

“Lại nói, vợ của doanh trưởng Giang……” Lâm Tiểu Văn trầm ngâm, “Thật xinh đẹp.”

Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay La Cầm cùng Lâm Tiểu Văn có cùng suy nghĩ.

Đẹp, thật sự đẹp.

Vừa nãy La Cầm mơ màng hồ đồ mà sững sờ tại chỗ, ngốc nghếch vô cùng, phỏng chừng là hoàn toàn bị mỹ mạo của Ninh Kiều làm cho choáng váng đầu óc……
 
Back
Top Bottom