Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 60: Chương 60



Sau khi tham quan nhà mới xong, Ninh Kiều liền trở lại bên cạnh cha cùng anh trai của mình.

Trước ngày đón dâu một ngày, Ninh Kiều mang trạng thái hoàn toàn vô dục vô cầu.

Dù cho cô là nữ phụ pháo hôi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Hơn nữa phải sống cho nghiêm túc, sống cho tốt.

Ninh Dương lớn lên cùng em gái từ nhỏ, tuy không biết suy nghĩ của cô mấy ngày nay, còn hạ kết luận một việc: “Em gái, hiện tại nhìn em sao giống như là —— lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi thế?”

“Anh.” Ninh Kiều nghiêng đầu, “Anh thật sự không giỏi ăn nói.”

Ninh Dương sờ sờ cái ót.

Ông cụ Giang nhắc nhở Giang Hành cùng Ninh Kiều, hẳn là đi đăng ký kết hôn trước.

Thường Phương Trạch có chuẩn bị cho Ninh Kiều một bộ quần áo màu đỏ rực, vô cùng tươi sáng, định cho cô mặc lúc đăng ký kết hôn. Hiện tại mọi người thu xếp hôn lễ cho bọn họ, cô liền giữ bộ quần áo này đến ngày mai lúc đón dâu, lúc này đi theo Giang Hành ra ngoài, cô không cố ý sửa soạn.

Anh cả cùng chị dâu nhỏ đi đăng ký kết hôn, ba đứa nhỏ cũng muốn đi theo.

Nhưng bị Giang Hành vô tình cự tuyệt.

Nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, Giang Quả Quả nắm chặt nắm tay nhỏ.

“Anh cả thật đáng ghét!”

———————————

Quá trình đăng ký kết hôn, Giang Hành đã hỏi thăm chiến hữu trong đoàn rồi.

Trên đảo Thanh An có phòng làm việc, anh mang theo tất cả giấy chứng minh nên thủ tục được xử lý rất nhanh.

Cán bộ dò hỏi Giang Hành có tự nguyện hay không.

Đối phương còn chưa dứt lời, Giang Hành đã chắc như đinh đóng cột mà tỏ vẻ tự nguyện.

Cán bộ lại quay đầu nhìn về phía Ninh Kiều: “Còn đồng chí nữ thì sao?”

Tay Ninh Kiều nắm chặt vạt áo sơ mi sợi tổng hợp.

Qua hồi lâu, cô hít sâu một hơi, gật đầu.

Giang Hành nhìn qua.

Một tiếng vang lớn, đồng chí cán bộ dùng sức đóng con dấu màu đỏ thẫm xuống mép giấy hôn thú.

Cuối cùng bọn họ lại trở thành vợ chồng.

Tất cả đều đã trần ai lạc định

Ninh Kiều nhận giấy hôn thú, mở ra nhìn thoáng quá.

Trên trang giấy màu hồng nhạt, viết tên họ, giới tính và tuổi tác của cô cùng Giang Hành.

Ninh Kiều nhìn chằm chằm tên anh, có một cảm giác kỳ quái, phảng phất tới giờ khắc này, cô cùng anh chính thức rằng buộc với nhau.

Giang Hành nhìn ra sự do dự của cô.

Ninh Kiều trả giấy hôn thú cho anh: “Đi thôi.”

Cô đi vài bước, mới phát hiện anh không theo kịp.

Xoay người nhìn lại, dưới ánh chiều tà, thân hình anh cao dài, bóng dáng cũng bị kéo dài.

“Anh không về sao?”

Ninh Kiều quay đầu lại nhẹ giọng thúc giục.

Giang Hành phản ứng lại, anh đã nghĩ quá đơn giản.

Sau khi trọng sinh, không nhất định mọi việc sẽ diễn ra y như đời trước.

———————————

Đêm nay, đáy lòng của Ninh Kiều cực kỳ kiên định.

Trước này Ninh Kiều luôn trốn dưới cánh chim của cha mẹ và anh trai, cô gái nhỏ được bọn họ che chở lớn lên, cuối cùng cũng trưởng thành.

Anh trai và cha cô còn chưa trở về, Ninh Kiều ngồi bên cạnh bàn, đôi tay chống cằm nhìn phía ngoài cửa sổ.

Rất lâu sau, bọn họ mới trở về.

Còn đưa về một chiếc xe đạp.

Xe đạp là do Ninh Trí Bình mới vừa mua.

Hai ngày trước Ninh Trí Bình nhờ ông cụ Giang tìm cách giúp mình, ông ấy muốn mua cho con gái một chiếc xe đạp coi như là của hồi môn. Ông cụ cho rằng không cần thiết, sau này nếu có yêu cầu, cháu trai của ông cụ sẽ mua cho cháu dâu. Nhưng Ninh Trí Bình muốn cho con gái được hãnh diện lấy chồng, nhưng ông ấy ở An Thành không có được phiếu xe đạp, chỉ có thể nhờ ông cụ nghĩ cách.

Ông cụ Giang đành phải giúp Ninh Trí Bình hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng lữ trưởng Trình nhường xe đạp ông ấy mới vừa đặt cho bọn họ.

Lữ trưởng Trình vốn định mua xe đạp cho con trai, con trai ông ta đang học cấp ba, quân khu cấp ba cách khá xa, mỗi ngày phải dậy sớm đi bộ, cậu ta liền ồn ào không muốn đi học.

Lữ trưởng Trình dùng phiếu xe đạp đặt cho cậu ta một chiếc xe, xe đạp bị thiếu hàng, đợi hơn nửa tháng mới chuyển đến hải đảo, mới vừa có thông báo, lữ trưởng Trình liền nhường cho Ninh Trí Bình trước.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 61: Chương 61



Đây là thể diện mà lữ trưởng Trình cho ông cụ Giang.

“Trẻ con bây giờ thật hạnh phúc, lữ trưởng Trình muốn con ông ta ngoan ngoãn đi học mà mua cả chiếc xe cho cậu ta!” Ninh Dương sờ vào tay lái, “Con nhớ lúc ấy con không muốn đi học, mẹ nói, muốn học hay không thì tuỳ!”

Sau đó, tự Ninh Dương tỉnh táo lại, cõng cặp sách, tức giận mà đi học.

Chiếc xe đạp mới tinh bóng lưỡng, đầu xe còn được trang trí bằng một đoá hoa hồng to.

Hai cha con không nỡ chạy xe, sợ xe bị cũ, cứ thế mà đẩy xe trở lại khu người nhà của quân khu.

Ninh Kiều chạy chậm ra ngoài liền thấy anh trai khoe khoang mà vỗ vỗ yên xe: “Đẹp đúng không, cho em!”

Nụ cười vui mừng của Ninh Kiều khiến Ninh Trí Bình cảm thấy mỹ mãn.

“Em lên chạy thử xem.” Ninh Dương nói, “Thử một vòng đi.”

“Dạ!” Ninh Kiều dùng sức gật đầu, đôi tay nắm lấy tay lái, “Chạy thế nào hả anh?”

Ninh Dương quên mất em gái không biết lái xe.

Trước nay Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch mặc kệ con trai nghịch ngợm, phá phách như thế nào cũng được, nhưng lại rất chăm chút cho con gái, sợ con gái bị thương, sợ thể lực của cô không đủ.

Bởi vậy lái xe đạp là chuyện rất xa xôi đối với Ninh Kiều.

“Anh dạy cho em đi.” Ninh Kiều hưng phấn nói.

Bây giờ đã quá muộn, trong chốc lát sao dạy cho Ninh Kiều kịp?

Ninh Dương lắc đầu: “Không được, té mặt mũi bầm dập thì làm sao?”

“Vậy chiếc xe này thì sao?” Ninh Kiều hỏi.

“Để ngắm.” Ninh Dương nghiêm trang nói, đẩy đẩy em gái, “Ngủ đi, để ngày mai xinh đẹp đi lấy chồng!”

Ninh Kiều không vui, nhẹ giọng vì bản thân tranh thủ cơ hội một phen.

Nhưng lúc này Ninh Dương vô cùng có nguyên tắc, thuận tiện lấy ra cái khoá mới mua, khoá kỹ xe đạp, cất chìa khoá vào trong túi.

“Chờ anh đi rồi, em tự mình học.” Ninh Kiều lẩm bẩm.

“Không được.” Ninh Dương nói, “Mình em không giữ cân bằng được.”

“Em làm được!”

“Ngày mai anh nói với Giang Hành một tiếng, bảo cậu ta nhìn chằm chằm em.”

Ninh Kiều nhỏ giọng oán giận.

Nào có người mua xe đạp mà không cho người ta chạy chứ.

Trong khu người nhà, nhóm người nhà quân nhân nghe thấy đối thoại của hai anh em đều cười ra tiếng.

Tô Thanh Thời giặt sạch chăn, đem ra sân phơi.

Mẹ chồng của Tô Thanh Thời chạy ra: “Thanh Thời, sao con giặt chăn? Có mẹ ở đây, cứ để mẹ giặt.”

Biểu cảm của Tô Thanh Thời không chút d.a.o động.

Chỉ khi đi sát vai với mẹ chồng, cô ta quay đầu lại, liếc chiếc xe đạp một cái.

Thì ra cô dâu mới trong khu người nhà, là cô gái trong thành phố nũng nịu mà ngày hôm qua cô ta gặp.

Ngây thơ trong sáng, ôn hoà hiền lành, tốt đẹp, ngay cả ánh mắt cũng trong suốt như thế.

Có xuất thân tốt, đọc qua nhiều sách, được người nhà nuông chiều, có xe đạp giá cao ngất ngưỡng là của hồi môn.

Chiếc xe đạp quý giá như thế, biết bao nhiêu người muốn mà không được, anh trai cô gái kia còn bảo để ngắm là được, chạy sợ té ngã.

Tô Thanh Thời cười ẩn ý một tiếng, xoay người vào nhà.

———————————

Cuối cùng cũng đến ngày kết hôn của Ninh Kiều.

Mới sáng tinh mơ, khu người nhà của quân khu Thanh An đã náo nhiệt vô cùng.

Nhà họ Giang chuẩn bị pháo đốt, bọn nhỏ trong khu người nhà có thể đến tìm Hạ Vĩnh Ngôn lấy. Lấy được pháo đốt các bạn nhỏ cực kỳ thỏa mãn, đặc biệt là động tĩnh vang lên khi đốt pháo, cười càng thêm thoải mái.

Đối với Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả mà nói, hôm nay cũng là một ngày đáng mong đợi.

Nghênh đón chị dâu nhỏ vào cửa, sắp được hạnh phúc bên nhau, chỉ cần nghĩ tới thì càng nóng lòng hơn.

Nhóm gia đình quân nhân trong khu người nhà đều bằng lòng dính không khí vui mừng, giúp đỡ phát kẹo mừng.

Miệng bọn nhỏ ăn đến căng phồng, còn vừa ăn vừa nhận cất vào trong túi.

Lãnh đạo bộ đội dành thời gian, tất cả đều góp mặt. Bọn họ đứng cùng ông cụ Giang, cười nhìn khung cảnh vui vẻ trước mặt.

“Chú rể xuất hiện!”

“Mau xem mau xem!”

Ninh Kiều còn ở trong phòng.

Mặc kệ thế nào, kết hôn tóm lại vẫn là hồi hộp.

Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung đến giúp đỡ cùng ngồi ở bên cạnh, cười tủm tỉm nói lời chúc phúc may mắn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 62: Chương 62



Giang Hành mặc một thân quân phục, đến đón dâu.

Ninh Kiều được Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung đỡ, đi đến cạnh cửa.

Từ rất xa, ánh mắt của Giang Hành đã chuyên chú mà nhìn chằm chằm về phương hướng của Ninh Kiều.

Một tiếng “Phanh” vang lên.

Là một đứa nhỏ bỏ pháo vào trong bình nhỏ, cái chai nổ tung theo tiếng vang.

Ninh Kiều bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ đều trắng một chút.

Quá nguy hiểm!

Tiếng pháo đón dâu vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Giang Hành ngoái đầu nhìn lại, liếc bóng hình nhỏ xinh đang nhút nhát sợ sệt mà nhìn về phía anh một cái.

Xa nhau một đời, cuối cùng cũng lần nữa trở lại thời khắc này.

Giang Hành thề, đời này nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.

———————————

Ngày này là ngày náo nhiệt nhất của khu người nhà trong những năm gần đây.

Lần trước lúc Tô Thanh Thời gả đến, nghe nói tự cô ta không muốn nên nhà họ Đường chỉ vô cùng đơn giản mà phát chút kẹo mừng, cũng không tổ chức hôn lễ quá mức long trọng.

Khi đón dâu, Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương khiêng từng rương hành lý vào nhà họ Giang, bên cạnh còn có không ít đồng chí được Lạc Thư Lan mời tới đóng vai người nhà mẹ đẻ Ninh Kiều.

Xe đạp đương nhiên là phải đẩy qua, tối hôm qua những người trong khu người nhà không thấy chiếc xe cảm thán thoạt nhìn liền biết cô dâu của doanh trưởng Giang được nuông chiều từ bé, nhà mẹ đẻ của cô không để cô thiếu thứ gì, ngoài máy may nhất thời không mua được, còn lại ba động một vang đều đầy đủ!

Đồng chí đấy xe đạp, vui tươi hớn hở vẫy tay về phía mọi người, như thể chiếc xe là của anh ta vậy.

Chỉ là, đẩy được vài bước, anh ta có chút kinh ngạc, dùng sức đè đầu xe xuống.

“Làm sao vậy?”

“Kỳ quái, cứ có cảm giác lốp xe này như là thiếu hơi.”

“Không thể nào, xe mới mua, chắc chắn là phải đầy hơi chứ!”

Hai đồng chí còn đang nghiên cứu xe đạp, nhưng cũng không có ai chú ý hai người.

Mọi người dồn hết sự chú ý về phía cô dâu chú rể của ngày hôm nay.

Vẻ ngoài của cô dâu mới kiều tiếu, cũng không biết là vì thẹn thùng hay vì đánh phấn, mà gương mặt cô hồng hồng.

Cô dâu mới được doanh trưởng Giang đón về nhà, ba anh em theo ở bên cạnh một tấc cũng không rời đi, sự vui vẻ kia, nhất định không phải bởi vì hôm nay không cần đi học.

Sau khi đến cạnh cửa, trái tim Ninh Kiều nhảy lên thình thịch thình thịch.

Ninh Kiều quay đầu lại dõi theo bóng dáng của cha và anh trai mình.

Bọn họ cười một cách vui mừng.

Trái tim Ninh Kiều bình tĩnh lại, đang chuẩn bị bước qua ngạch cửa, đột nhiên, Giang Hành duỗi tay về phía cô.

Ngay khi Ninh Kiều do dự, Gianh Hành đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô.

Đầu ngón tay của cô lạnh lạnh.

Giang Hành dắt tay cô bước vào nhà.

Ninh Kiều cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình, hàng mi dài run rẩy.

———————————

Ở bộ đội, kết hôn cũng có lưu trình riêng.

Sau khi đón dâu xong, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ trong phòng họp bộ đội.

Hai cái bàn ghép vào nhau thành hình vuông, vải đỏ ở trên đã sớm được phủ ngay ngắn, xếp đầy đậu phộng hạt dưa cùng kẹo.

Lãnh đạo cùng các quân nhân khác cùng nhau chứng kiến thời khắc hạnh phúc này, tràn đầy chúc phúc.

Hạ Vĩnh Ngôn còn có việc phải làm.

Hạ Vĩnh Ngôn lấy ra một xấp khăn tay đỏ không biết ông cụ Giang tìm được từ chỗ nào, gói kẹo mừng trên bàn. Phần kẹo mừng này là giữ lại cho các chiến hữu ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc về thăm người thân.

Mỗi một viên kẹo mừng, đều ẩn chứa sự ngọt ngào mỹ mãn hạnh phúc, Hạ Vĩnh Ngôn chậm rì rì mà gói, nhịn không được muốn vì bản thân lau một phen nước mắt chua xót.

Trước kia Hạ Vĩnh Ngôn còn chê cười cuộc hôn nhân này của Giang Hành quá thái quá, đối phương là tròn hay dẹp cũng không biết thế mà dám đồng ý kết hôn.

Bây giờ mới thấy, Giang Hành thật may mắn.

Cô vợ kiều tiếu đứng bên cạnh anh, hai tròng mắt oánh nhuận động lòng người, như là biết nói.

Thật là đẹp mắt!

Hạ Vĩnh Ngôn mang vẻ mặt u oán.

Khi nào mới có thể đến phiên anh ta phát kẹo mừng?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 63: Chương 63



Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương đều xin đơn vị cho nghỉ phép rồi đến đây. Mới đầu bọn họ định chờ sau khi Ninh Kiều lấy chồng, sẽ ở lại hải đảo với cô vài ngày, chờ cô thích ứng rồi mới rời đi. Nhưng không ngờ đến đây một chuyến, Ninh Kiều lại bị bệnh, chậm trễ mấy ngày, bởi vậy sau khi xong xuôi hôn lễ, hai cha con cần phải trở lại An Thành ngay.

Buổi chiều làm xong hôn lễ, bọn họ phải vội vàng lên thuyền, trước khi đi còn không yên tâm, giữa mày nhíu đến có thể kẹp c.h.ế.t ruồi bọ.

Dáng vẻ Ninh Kiều rất nhẹ nhàng mà thúc giục bọn họ nhanh về đi.

Công việc quan trọng, chị dâu càng quan trọng.

Đôi vợ chồng mới vừa tân hôn cùng đưa Ninh Trí Bình, Ninh Dương ra bến tàu của quân khu.

Nhân dịp hai cha con nói chuyện ở phía trước, Ninh Dương bèn kéo Giang Hành sang một bên.

“Cậu với đồng chí La Cầm có quan hệ gì?” Ninh Dương hỏi.

“La Cần là chiến hữu của tôi.” Giang Hành hỏi lại, “Anh quen cậu ấy?”

“Cậu bịa tiếp đi!” Ninh Dương nói, “Mấy người trong khu người nhà các cậu nói đồng chí La Cầm rất xinh đẹp!”

Giang Hành:?

Đàn ông, xinh đẹp?

Đồng chí lái xe xuống xe để hít thở không khí, đúng lúc nghe bọn họ ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, thật sự là không nhịn được.

Anh ta nói: “Doanh trưởng Giang, người anh ấy nói là vị đồng chí nữ ở trạm phát thanh, lần trước anh bảo cô ấy đừng quấy rầy anh.”

“À, cô ta cũng tên La Cần?”

Ninh Dương vừa thấy biểu cảm của em rể, cũng đánh mất một tia nghi ngờ cuối cùng.

Cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng ổn định mà về.

Ninh Kiều nhìn theo cha và anh trai lên thuyền.

Từ biệt rất nhiều lần, cố nén nước mắt lại.

Giang Hành làm bạn bên cạnh cô.

Gió biển thổi qua, Gianh Hành nhớ tới thân thể cô yếu đuối, thường xuyên bị cảm lạnh.

Ninh Kiều đứng ở bên bờ, nhìn thuyền dần dần ra khỏi bến tàu.

Lần này ly biệt, càng khiến người ta mất mát.

Cô rũ mi mắt.

Đột nhiên, Giang Hành nhẹ nhàng phủ thêm cho cô một cái áo khoác.

Đại khái là bởi vì bị gió biển thổi lạnh.

Đáy lòng cô như có sự ấm ấp chảy qua.

Ninh Kiều ngẩng đầu, nén nước mắt trở về.

Đánh lên tinh thần!

———————————

Hai vợ chồng cùng ngồi xe về khu người nhà, xác pháo trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Không tổ chức tiệc rượu là Ninh Kiều mãnh liệt yêu cầu, nhưng cùng “người nhà” ăn bữa cơm chúc mừng là chuyện ắt không thể thiếu.

Giây phút bước vào nhà, có nghĩa là Ninh Kiều chính thức bắt đầu cuộc sống trên hải đảo của mình.

Ninh Kiều sử dụng thời gian vài ngày, chuẩn bị tâm lý một cách đầy đủ.

Các em trai em gái không ra ngoài chơi mà ở trong phòng khách chờ chị dâu nhỏ về nhà.

Ngày hôm qua chỉ dạo phòng khách phòng bếp cùng sân nhỏ một vòng, ba đứa nhỏ la hét muốn dẫn cô đến tham qua phòng của tụi nó.

Căn nhà lớn như thế nên Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả mỗi người một phòng.

Phòng ngủ của Giang Hành nằm ở chỗ ngoặt của lầu hai.

Ninh Kiều lấy bất biến ứng vạn biến, hoà bình ở chung với bọn họ.

Sau khi xem xong bốn căn phòng, Ninh Kiều nhìn xung quanh trái phải một chút, tìm được một căn phòng trống, chân thành hỏi: “Đây là phòng tôi sao?”

Ba cái đầu nhỏ, động tác nhất trí quay lại, tìm kiếm anh cả của bọn họ.

Đời này chị dâu nhỏ không muốn ở cùng anh cả sao?

Ba đứa nhỏ vừa quay đầu, vừa lúc để lộ ra khe hở, khiến cho Giang Hành cùng Ninh Kiều đối diện.

Giọng điệu cô rất mềm mại, ngoan ngoãn như ngày thường, giống như đang nghiêm túc đặt câu hỏi.

Nhưng Giang Hành hiểu Ninh Kiều, ánh mắt cô sáng ngời, giọng điệu hơi cao, thực cố ý.

Phát sinh một ít biến hoá, đời này, cô không hề mãn tâm mãn nhãn đều là anh.

Giang Hành nhanh chóng nói: “Không phải, phòng đó có tác dụng khác.”

Các em trai em gái đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Anh cả, dùng làm gì nha?”

“Sao trước kia không nghe anh nói?”

“Rõ ràng đã để trống lâu rồi, vì sao không để cho chị dâu nhỏ của tụi em ở chứ!”

Giang Hành:……

Phá đám anh cả, là trò đùa mới của ba đứa sao?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 64: Chương 64



Đời trước khi chị dâu nhỏ gả vào, ba đứa nhỏ không đứa nào phản ứng cô, chờ đến khi chị dâu nhỏ cùng anh cả vào phòng, bọn họ dùng cả buổi bàn bạc với nhau kế sách đuổi cô đi.

Hiện tại ngẫm lại, thật là quá làm cô thương tâm.

Em trai em gái quyết định, không thể để chị dâu nhỏ ấm ức, đời này, bọn họ muốn chủ động xuất kích.

Phá đám, các em trai em gái rất chuyên nghiệp.

Từng đứa như người hầu, che trước mặt Ninh Kiều, nói thay cô.

“Sau khi chúng ta dọn vào đây, phòng kia liền để trống!”

“Trong nhà nhiều phòng như vậy, chị dâu nhỏ muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy!”

Sau khi sống lại, Giang Hành ít có cơ hội ở riêng với Ninh Kiều, một lần duy nhất là lần bọn họ đi lãnh giấy kết hôn.

Giang Hành nhận thấy được sự mâu thuẫn nhỏ của cô, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn.

Nhưng bây giờ, trước mặt anh có ba chướng ngại vật.

“Đừng xen vào việc người khác.” Giang Hành nói.

Giang Nguyên ưỡn ngực: “Anh cả! Là anh bảo tụi em phải đối tốt với chị dâu nhỏ, không thể ức h.i.ế.p chị ấy!”

“Chị dâu nhỏ thích cái gì, cứ chiều theo chị ấy cái nấy, đây mới đúng là đối tốt với chị dâu nhỏ!” Giang Kỳ dùng sức gật đầu.

Giang Quả Quả nghiêng đầu, phụ hoạ: “Đúng đúng đúng.”

Giang Hành:……

Ninh Kiều nhìn ba đứa nhóc trước mặt, thì ra anh đã dặn bọn họ trước, không thể ức h.i.ế.p cô.

Nói là nhóc con, trên thực tế vóc dáng của Giang Nguyên với Giang Kỳ còn cao hơn cô, như hai người đàn ông chắn trước mặt cô đòi công bằng cho cô. Mà Giang Quả Quả, dùng sức nhảy lên, thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Giang Hành.

Cô chỉ nói một câu mà thôi, đột nhiên lại có thêm mấy người phát ngôn thay mình.

Đây là một cảm giác vi diệu, khác với trong cốt truyện.

“Phòng đó…..” Giang Hành trầm ngâm, “Bị dột.”

Ninh Kiều kinh ngạc.

“Đúng rồi, là bị dột.” Giang Hành nghiêm trang, “Khi nào rảnh ánh sẽ gọi người đến sửa.”

Ba đứa nhỏ còn muốn tiếp tục tranh đấu.

Nhưng Giang Hành đã nắm bọn họ đi ra ngoài: “Nấu cơm đi.”

Khi đến trước cửa nhà bếp, Giang Hành quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Tự nhiên Ninh Kiều nhận ra trong ánh mắt của doanh trưởng Giang có một chút ——

Chột dạ?

————————

Ngày tân hôn đầu tiên, Giang Hành phụ trách cơm chiều, nấu một bữa tiệc lớn chúc mừng.

Vốn dĩ cũng dành cho ông nội một phần, nhưng ông cụ lại chạy đến nhà phó tư lệnh, nói là ngày vui thì cần phải uống vài chén với bạn bè cũ, bằng không trở về Càn Hưu Sở rồi không ai có tửu lượng tốt như vậy.

Ông cụ Giang còn muốn dẫn theo cháu trai cháu gái, nhưng bọn họ quyết tâm làm bóng đèn, không đứa nào muốn đi.

Mấy đứa nhỏ cũng như anh cả của chúng đang tự hỏi chị dâu nhỏ thích ăn món gì.

Bắt hải sản ở bãi biển là sở trường của Giang Nguyên, còn việc xử lý thì Giang Kỳ xung phong nhận việc. Giang Quả Quả biết nơi nào có thể mua được thịt tươi, xách rổ lên liền chạy ra ngoài, chạy như bay, rất nhanh đã không thấy bóng người.

Giang Hành cũng không ngăn cản, sau vài phút, cô nhóc lại giống một trận gió, “Vèo” trở về.

“Anh cả!”

Giang Hành đã sớm chuẩn bị xong, đưa phiếu thịt cho em gái.

Giang Quả Quả gãi gãi đầu: “Anh cả như thần, cái gì cũng biết.”

Ninh Kiều nhìn cô bé lanh lợi trước mặt, không khỏi buồn cười, khóe môi lặng lẽ cong lên.

Vừa nhấc mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Giang Hành.

“Ngoài hải sản, thịt kho tàu, em còn muốn ăn gì nữa không?” Giang Hành hỏi

Món Ninh Kiều nghĩ đến đầu tiên, là gà hầm nước dừa.

Ngày đó uống một chén canh gà, cảm thấy vị ngọt thanh ngon miệng như quanh quấn nơi đầu lưỡi.

Nhưng Ninh Kiều không nói ra.

Ngay cả ngày xưa ở nhà mình, cũng không phải bữa nào cũng được ăn ngon.

“Gà hầm nước dừa.” Giang Hành lại thấp giọng hỏi, “Được không?”

Ninh Kiều ngẩn ra một lát, gật gật đầu.

Anh cả của họ đúng là như thần.

Nuốt nuốt nước miếng.

Gà hầm nước dừa ngon nhất!

—————————

Giang Hành bảo Ninh Kiều ở nhà nghỉ ngơi, còn bản thân lại cùng các em phân công công việc.

Từng bóng dáng bận rộn càng lúc càng xa.

Đến bây giờ, Ninh Kiều tạm thời chưa cảm nhận được sự ác ý nào.

Hành lý của cô nhiều, từng rương nằm trong phòng khách, chen chúc thật sự.

Ninh Kiều mở rương ra sắp xếp lại, cầm mấy rương trống đi tìm phòng chứa đồ, cất vào bên trong.

Thường Phương Trạch xếp cho cô cả đống quần áo, không biết gấp như thế nào, mà rất biết cách lợi dụng không gian, giữa quần áo với quần áo hầu như không có khe hở. Sau khi Ninh Kiều lấy ra, vòng quanh phòng, không biết nên để ở đâu.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 65: Chương 65



Gả thì gả, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý ở cùng phòng với Giang Hành, chỉ có thể đi một bước xem một bước, cố gắng giãy giụa chốc lát.

Xem như đã sắp xếp xong.

Hiện tại điều Ninh Kiều mong đợi nhất là được lái chiếc xe đạp mới toanh lấp lánh của mình.

“Đồng chí Ninh có nhà không?”

“Vợ Tiểu Giang ơi!”

“Có cần phụ giúp gì không?”

Bên ngoài sân truyền tới tiếng vang.

Ninh Kiều thả lại chiếc chìa khoá vừa mới cầm lên, vội vàng đi ra ngoài mở cửa.

Là Lạc Thư Lan cùng vài thím trong khu người nhà tới.

Lạc Thư Lan giải thích, khu người nhà mới có cô dâu mới, mấy thím đều nghĩ qua xem có gì cần phụ giúp hay không, thuận tiện còn mang theo một ít đồ ăn.

“Đây là khoai lang đỏ phơi khô của thôn chúng tôi, vài ngày trước Khẩu Tử nhà chúng tôi về quê thăm người thân mang về.” Một thím tươi cười giản dị nói, lại hơi khó xử, “Chỉ là hơi cứng chút, không biết cô gái thành phố như cô có ăn quen không nữa.”

Vốn dĩ Ninh Kiều ngại nhận, nghe nói thế, liền nhận lấy, nếm thử một miếng.

“Thơm quá.” Mắt Ninh Kiều sáng lên, ăn đến có tư có vị, cười tủm tỉm nói, “Ngày thường mẹ tôi cũng sẽ mua mấy món này cho tôi ăn vật, nhưng không ngon như khoai lang này của thím.”

Thím ấy còn sợ cô ghét bỏ, lúc này lập tức vui vẻ nói, “Đương nhiên đồ mua sẽ khác, khoai của chúng tôi đều là phơi cho người nhà ăn, chọn khoai ngon, ngọt, phơi rất lâu, mỗi ngày đều trở qua trở lại dưới ánh mắt trời.”

“Thích ăn thì ăn nhiều một chút, đừng khách sáo với thím. Trong khu người nhà của chúng ta đều là như thế, dù là nhà ai trở về thăm người thân, lúc quay lại đều mang theo một đống đồ ăn trở về chia cho mọi người.”

Chỉ chốc lát sau, trên tay Ninh Kiều lại có vài miếng khoai lang đỏ khô, thím ấy còn nhiệt tình mà cho cô cả túi.

“Cứ việc ăn, ăn hết thì chỗ thím còn nữa.”

“Vợ Tiểu Giang à, đây là sủi cảo tự tay tôi gói, buổi tối các người nấu lên nếm thử.” Một người khác nói, đưa mâm sủi cảo cho Ninh Kiều, lại chỉ về phía cách đó không xa, “Tôi tên Vương Tú Lan, nhà ở bên đó, là vợ của Đào Vĩnh Thọ.”

“Cảm ơn chị Tú Lan.” Ninh Kiều cầm mâm, “Này cũng quá nhiều.”

“Trong nhà cô nhiều người, bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi còn sợ không đủ ăn.” Vương Tú Lan tươi cười đầy mặt, “Tiểu Nguyên nhà các người rất kén ăn, để tôi chỉ cho cô chế biến nước chấm này, ngon lắm.”

Cô gái nhỏ cười ngọt ngào, lại thoải mái hào phóng, mấy thím thấy đã thích, mồm năm miệng mười mà nói, hận không thể truyền thụ toàn bộ tâm đắc nhiều năm nấu ăn của mình cho cô.

Mấy thím biết sinh sống, nghiên cứu làm như thế nào để dùng ít dầu nhất, chế biến ra món mỹ vị nhất. Ninh Kiều rất hứng thú nghe, chỉ kém lấy bút ghi lại.

Dần dần, mấy thím cũng phát hiện ra một ít manh mối.

Thoạt nhìn, Ninh Kiều thật sự không rành bếp núc.

“Cô không biết nấu ăn à?”

Ninh Kiều thẹn thùng mà lắc đầu.

“Không biết nấu ăn? Vậy tối hôm nay các người ăn cái gì?”

“Phải học đi, chưa từng nghe qua sau khi kết hôn còn ăn ở nhà ăn cả ngày.”

“Đàn ông trong nhà với bọn nhỏ về nhà chỉ ngóng trông được ăn một ngụm cơm nóng hổi, đồ ăn nhà ăn có ngon đến đâu thì ăn nhiều cũng ngán, cô phải chế biến ra mấy món phong phú hơn.”

“Nấu cơm chính là như vậy đó, nấu mấy ngày là biết ngay thôi.”

Mấy thím cảm thấy cô gái này thật đáng thương, mới vừa gả vào đã phải chăm sóc cho nhiều đứa trẻ, bọn nhỏ nghịch ngợm ngay cả anh cả của tụi nó cũng không quản lý nổi, càng đừng nói đến người chị dâu trẻ tuổi như cô. Ngày tháng tương lai không dễ sống, nhắc nhở cô nhiều hơn cũng coi như giúp cô nhanh chóng thích ứng thân phận.

Bên này họ còn đang khuyên nhủ Ninh Kiều thì ngoài cửa truyền đến tiếng chạy vội.

Trên tay Giang Quả Quả xách theo một miếng thịt: “Chị dâu nhỏ, đây là thịt ba chỉ tốt nhất!”

“Anh hai với anh ba còn đang trên đường về, mang về rất nhiều hải sản. Em lại đi hái dừa, chờ anh cả mua gà mái già về là có thể hầm canh rồi.”

Ở hải đảo, thứ không thiếu chính là hải sản.

Trong bụng mọi người đều thiếu nước luộc, bởi vậy cũng không tranh giành hải sản tươi sống ở bãi biển.

Nhưng một miếng thịt cùng gà mái già thì khác, mặc dù gia đình quân nhân có tiền trợ cấp không thấp cũng không có khả năng ăn thoải mái như thế, mọi người đều từng chịu khổ mới có ngày hôm nay, cần phải tính toán tỉ mỉ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 66: Chương 66



Mấy thím cảm thán dưới đáy lòng, doanh trưởng Giang thêm ba đứa nhỏ là thật không biết quán xuyến nhà cửa. May mắn, cuối cùng trong nhà cũng có nữ chủ nhân.

“Vợ của Tiểu Giang, vừa rồi cô còn nói bản thân không biết nấu ăn.” Một người phụ nữ trung niên vẫn luôn im lặng bỗng cười nói, “Không biết nấu thì mua gà mái già với thịt heo làm gì?”

Đồng chí nữ này tên Lưu Lệ Vi, là vợ của phó đoàn trưởng Tiền trong khu người nhà, nổi tiếng thích lên mặt dạy đời người khác.

Vừa rồi Lưu Lệ Vi còn cảm thấy kỳ quái, năm đó bà ta cũng trong thành phố đến, dù là cô gái thành phố cũng không có khả năng ở nhà mà không làm việc gì.

Cô dâu mới cố ý giả bộ thành dáng vẻ mười ngón tay không dính nước, kiều khí cho ai xem?

“Cô xem, không phải tự mâu thuẫn sao? Mọi người đều sống cùng một khu, vẫn là nên thành thật với nhau một chút.” Lưu Lệ Vi nói chuyện mang theo ẩn ý.

“Không phải chị dâu làm.” Giang Quả Quả nghiêm túc nói, “Là chúng tôi làm!”

Lưu Lệ Vi nhíu mày.

Con nhóc này thật phiền.

Mấy thím nhìn nhau.

Thiệt hay giả?

Lạc Thư Lan rất có hứng thú mà xem phản ứng của Giang Quả Quả.

Còn chưa từng thấy cô bé che chở ai như thế.

Giang Quả Quả nhìn Lưu Lệ Vi, học giọng điệu mang theo ẩn ý của bà ta, trả lại nguyên văn: “Bà vừa cười, vừa nói lời ghen tỵ. Bà xem, không phải bà tự mâu thuẫn sao?”

Ninh Kiều kinh ngạc với đầu óc nhanh nhạy của con bé.

Gai nhọn nhỏ chín tuổi vẫn giống như trong cốt truyện đại sát tứ phía, thấy ai mắng ai.

Giang Quả Quả không sợ trời không sợ đất, từng thắng cùng từng thua.

Lưu Lệ Vi bị Giang Quả Quả trả đũa, sắc mặt khó coi, trách cứ: “Người lớn nói chuyện, con nít con nôi xen vào làm gì?”

Mấy thím khác biết tính cách của vợ phó đoàn trưởng, vội hoà giải.

“Được rồi, so đo với trẻ con làm gì.”

“Đều bớt tranh cãi.”

“Chúng ta đi về trước đi, vợ Tiểu Giang mới đến, tôi thấy quần áo còn để trong phòng khách chưa sắp xếp lại, còn phải bận rộn đâu.”

Lưu Lệ Vi không nhịn được, nghẹn tức giận.

Một sự nhịn chín sự lành, Lạc Thư Lan dỗ Giang Quả Quả chạy nhanh vào nhà: “Con bé không có ý này.”

Nhưng người ta còn muốn đi hái dừa kìa.

Giang Quả Quả duỗi dài cổ: “Tôi chính là có ý đó!”

Lưu Lệ Vi giận sôi máu.

Quay đầu vừa thấy, chị dâu nó vẫn đứng yên bên cạnh không lên tiếng, vừa thấy chính là người sợ phiền phức.

Lưu Lệ Vi liếc Ninh Kiều một cái, ngay sau đó nói với Giang Quả Quả: “Con gái tôi mà dám nói mấy lời như vậy, sẽ bị tôi dạy dỗ. Bây giờ cháu cũng có chị dâu rồi, chị dâu như mẹ, phải giáo dục cháu cho tốt. Bằng không tương lai đi ra ngoài để người khác chê cười các người không có giáo dưỡng.”

Lời này đã không còn là ẩn ý, rõ ràng là châm chọc mấy đứa trẻ nhà họ Giang không có mẹ dạy dỗ.

Giang Quả Quả cắn chặt răng, hai tay nắm thành quyền, vành mắt đều tức giận đến đỏ bừng.

Không có mẹ, vẫn luôn là nổi đau trong lòng cô bé.

Nghe Lưu Lệ Vi mở miệng tổn thương người, vẻ mặt của Lạc Thư Lan nghiêm lại.

Thấy nhà người ta chỉ có một đứa trẻ, một người nhu nhược ở nhà, vợ của phó đoàn trưởng Tiền liền ức h.i.ế.p người ta?

Lạc Thư Lan nhìn không được, quyết định đứng ra.

Nhưng đột nhiên, bên tai Lạc Thư Lan vang lên tiếng nói.

Giọng điệu của Ninh Kiều mềm mại: “Quả Quả ở nhà mình, muốn nói cái gì thì nói cái đấy.”

Mấy thím trong đại viện lập tức nhìn qua.

Dáng vẻ của cô gái nhỏ vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng, đoán chừng là không biết cãi nhau, chỉ nói đạo lý mà thôi.

Sắc mặt của Lưu Lệ Vi càng trầm.

Cô dâu mới nhà họ Giang đánh trả lại cũng đúng, dù sao cũng là bà ta mắng Quả Quả xen mồm trước.

Đôi tay nắm chặt thành quyền của Giang Quả Quả chậm rãi buông ra.

Lưu Lệ Vi còn có thể bị cô gái nhỏ tính tình mềm mại trị sao?

Lưu Lệ Vi cười lạnh: “Cô ——”

“Đồng chí, bà có giáo dưỡng tốt như vậy,” Đôi mắt trong trẻo của Ninh Kiều nhìn thẳng đối phương, tò mò hỏi, “Còn chạy tới nhà người khác chỉ cây dâu mà mắng cây hoè mà?”

Lưu Lệ Vi cho rằng bản thân nghe lầm.

Bà ta khó có thể tin, giống bị sấm sét bổ trúng, cứng họng lại.

Lạc Thư Lan muốn cười, nhưng phải nhịn xuống.

Cô dâu mới nhà họ Giang cũng là người làm công tác văn hoá, mắng chửi không có một chữ thô t ục.

Giang Quả Quả:!!!

Cuối cùng chị dâu nhỏ cũng thân thiết mà gọi cô bé là “Quả Quả” rồi!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 67: Chương 67



Lưu Lệ Vi bị chặn họng không nói nên lời.

Lại xem cô dâu mới của nhà họ Giang không chút nóng nảy, vẻ mặt thong dong, cả chân mày cũng chẳng nhíu lấy một chút.

Lưu Lệ Vi muốn phản bác nhưng lời đến bên miệng lại ngập ngừng, bây giờ đáp trả thế nào cũng giống thẹn quá thành giận.

Lạc Thư Lan nhìn dáng vẻ của Lưu Lệ Vi, trong lòng vui sướng.

Nghe nói trước khi đến khu người nhà, Lưu Lệ Vi là giáo viên cấp 1, dạy học mười năm, cũng xa chồng mười năm. Sau đó có một khoảng thời gian, mẹ của Lưu Lệ Vi bệnh nặng, Lưu Lệ Vi xin nghỉ về nhà chăm mẹ. Trong thời gian Lưu Lệ Vi xin nghỉ, trường học có mời một giáo viên dạy thay.

Sau khi mẹ của Lưu Lệ Vi qua đời, Lưu Lệ Vi trở lại trường học, học sinh không muốn giáo viên dạy thay rời đi, thế mà trực tiếp lên văn phòng hiệu trưởng ồn ào. Làm lớn chuyện đến ngay cả hiệu trưởng cũng biết tác phong thường ngày của Lưu Lệ Vi có vấn đề, nói Lưu Lệ Vi vài câu, chuyển lớp cho bà ta. Lưu Lệ Vi cho rằng bản thân toàn tâm toàn ý với bọn nhỏ, thậm chí hy sinh cơ hội đoàn tụ với chồng mình, kết quả bọn họ lại rét lạnh tâm bà ta, dưới sự tức giận, trực tiếp từ chức tuỳ quân theo chồng.

Lưu Lệ Vi có bằng cấp hai, trong khu người nhà đã xem như là có học vấn cao, nhưng sau khi bị bọn nhỏ tổn thương mặc dù ở hải đảo có trường học, cũng không muốn tiếp tục nghề cũ. Chẳng qua, trước nay bà ta đều vô cùng tự hào với nghề nghiệp trước đây của mình, xem người trong khu người nhà như “học trò” của mình, đặc biệt là những cô gái mới gả vào.

Mấy năm nay, người nào gả vào Lưu Lệ Vi cũng không xem trọng, có không thông minh, có quá lười, có cả ngày kẻ mày vẽ mắt, theo bà ta nói, vừa thấy đã biết không phải người đứng đắn.

Lạc Thư Lan từng nghe mấy người cùng tuổi trong khu người nhà oán giận, nói dáng vẻ của Lưu Lệ Vi đâu giống giáo viên mà ngược lại giống “mẹ chồng”, gặp cô gái nào cũng gây sự.

Lưu Lệ Vi thích lên mặt dạy đời, vài người không đủ đanh đá không dám phản kháng, bị giáo dục đến rớt nước mắt, nuốt ấm ức vào lòng. Nhưng Lưu Lệ Vi cũng hiểu chọn quả hồng mềm mà ức h**p, giống Tô Thanh Thời, bà ta chỉ dám lén lút chỉ trích Tô Thanh Thời không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lại chưa bao giờ giáp mặt nói, có thể là sợ đá phải ván sắt.

Vợ của doanh trưởng Giang mới vừa gả vào một ngày, nhất định là Lưu Lệ Vi quan sát thấy người ta ngoan ngoãn dễ nói chuyện, liền lên mặt dạy đời. Nhưng nào ngờ, cô gái nhỏ cũng không mềm mại như mặt ngoài, cũng biết không để bản thân có hại.

Mấy thím xem náo nhiệt vô cùng hăng say. Cứ cảm thấy cô dâu mới không phải người dữ dằn, nhưng chính là mềm mại như thế ngược lại càng khiến cho đối phương bị đè nén.

Chờ đến khi Lưu Lệ Vi bình tĩnh lại muốn xuất kích lần nữa, Lạc Thư Lan cười hỏi: “Không còn sớm, bà không về nhà nấu cơm sao?”

“Tôi ——”

Lưu Lệ Vi còn chưa kịp lên tiếng, khoé mắt thấy được Giang Hành.

Ở trong đoàn, cấp bậc của chồng bà ta cao hơn Giang Hành, nhưng người trẻ tuổi có dũng có mưu, hơn nữa thân phận của ông nội Giang Hành, ngay cả chồng bà ta: phó đoàn trưởng Tiền đều nói Giang Hành có tiềm lực, rất khách sáo với anh. Lưu Lệ Vi tạm thời còn không có tư cách cậy già lên mặt, lời nói dạo một vòng trong đầu, cuối cùng cũng không nói nữa.

Giang Hành đi tới, liền phát hiện trong sân có không ít người.

Không biết đang nói cái gì.

Tâm trạng của Giang Quả Quả vô cùng tốt, ngưỡng mặt nhỏ, vẻ mặt sùng bái nhìn chị dâu nhỏ của con bé.

Nhà bọn họ, vì Ninh Kiều mà trở nên ấm áp náo nhiệt.

Tựa như đời trước.

Đáy mắt Giang Hành nhiễm ý cười, đến bên cạnh Ninh Kiều, giới thiệu mấy gương mặt quen thuộc cho cô.

Lưu Lệ Vi mím môi, muốn nói với đồng chí Tiểu Giang một tiếng. Cho cậu ta biết, vợ của cậu ta không biết lễ phép, không tôn trọng người khác.

Nhưng mà, Ninh Kiều mở miệng trước.

Cô nhẹ nhàng nói: “Em biết, chị Thư Lan, thím Ngô, bác sĩ Trịnh, chị Tú Lan, còn có Vân Phỉ.”

Chỉ bỏ sót một người.

Giang Hành chú ý tới, ánh mắt dừng ở trên mặt Lưu Lệ Vi, nhưng cũng không dừng lại.

Lưu Lệ Vi giật giật miệng, không lên tiếng.

Ninh Kiều chú ý trên tay Giang Hành có cầm theo túi, theo bản năng muốn cầm giúp anh.

“Không cần.” Anh nói, “Quá nặng, để anh cầm được rồi.”

Mấy thím càng thêm hăng say nhìn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 68: Chương 68



Mỗi người đều nói doanh trưởng Giang là người lạnh lùng, không biết săn sóc vợ, nhưng không phải bây giờ rất biết thương vợ sao?

Hơn nữa, thế mà còn biết đi mua đồ ăn! Mạnh hơn đàn ông nhà họ nhiều.

Lạc Thư Lan tươi cười đầy mặt: “Được rồi, chúng tôi về đây.”

Những người còn lại phụ hoạ.

Lưu Lệ Vi đen mặt, cũng may người khác cũng không cười bà ta, nên bà ta hơi thoải mái chút. Nhưng vừa nhấc mắt, Giang Quả Quả thè lưỡi, làm mặt quỷ với bà ta.

Lưu Lệ Vi tức giận đến m.á.u nóng đều sắp xông l3n đỉnh đầu.

“Không ở đây quấy rầy hai vợ chồng người ta @n ái nữa.”

“Có rảnh lại nói tiếp.”

“Đi thôi.”

Gương mặt của Ninh Kiều hơi nóng lên.

Làm gì có vợ chồng ân ái nào chứ.

Giang Hành thấy gương mặt Ninh Kiều ửng đỏ, vừa muốn nói chuyện, vợ anh đã bị con bé út túm đi.

Giang Quả Quả lôi kéo Ninh Kiều đi hái dừa.

“Chị không muốn đi…..”

“Chị dâu nhỏ, chị muốn!”

Giang Quả Quả tràn trề sức lực, giọng nói vang vọng, lấy cây gỗ dài có gắn con d.a.o hình lưỡi liềm ở một đầu trong góc sân, rồi kéo tay Ninh Kiều chạy ra ngoài.

Chị dâu nhỏ không biết hái dừa, nhưng chị ấy thích xem, đời trước chị dâu nhỏ ngửa đầu xem cây dừa, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Đời này, Giang Quả Quả muốn dẫn chị dâu nhỏ đi mở rộng tầm mắt.

Ninh Kiều cố ý giữ khoảng cách với mấy đứa em chồng nhưng hết lần này đến lần khác bị lôi kéo chạy như bay.

Giang Quả Quả còn hưng phấn hơn hồi sáng, vui vẻ hỏi: “Chị dâu nhỏ, vừa rồi chị bảo vệ em hả?”

Ninh Kiều sửng sốt một chút.

Lúc ấy Lưu Lệ Vi nói chuyện mang theo ẩn ý muốn ngấm ngầm hại người, cô không chịu được đối phương ức h.i.ế.p trẻ con, mới lên tiếng.

Nhưng ngẫm lại, thật ra là vì Giang Quả Quả đứng ra nói giúp cô trước.

“Đồng chí Tiểu Giang, vừa rồi cậu chưa thấy.” Lạc Thư Lan thấy mọi người đều đi rồi, liền vui tươi hớn hở nói, “Cô vợ nhỏ của cậu thật là lợi hại, nói đến vợ của phó đoàn trưởng Tiền á khẩu không mở miệng được, ngơ ngẩn cả một hồi lâu.”

Giang Hành nâng mắt.

Cho dù là ở đời trước, cũng không phải ai có thể đắn đo được cô.

Chỉ vì cô hy vọng cái nhà này sẽ càng ngày càng tốt mới có thể nhẫn nhịn mấy đứa em của anh làm xằng làm bậy.

Lạc Thư Lan thuật lại ngắn gọn tiền căn hậu quả của chuyện vừa rồi, cười nói: “Cậu còn nhờ tôi quan tâm vợ cậu, thật ra không cần, cô bé khác với vẻ ngoài của mình, không phải là cừu con.”

“Cũng không phải nói như vậy.” Giọng nói Lạc Thư Lan rơi xuống, vắt hết óc mà suy nghĩ từ để hình dung cô, “Mềm thì mềm ——”

“Có chút cá tính.” Giang Hành nhẹ giọng nói.

“Đúng đúng đúng, chính là ý này!”

Lạc Thư Lan nhìn theo bóng dáng của Ninh Kiều cùng Giang Quả Quả.

Một người không quá tình nguyện, một người thì vui vẻ, nhưng dần dần, cái người không quá tình nguyện cũng chạy nhanh một chút.

Lại quay đầu nhìn Giang Hành.

Vì nhắc đến Ninh Kiều, đáy mắt Giang Hành mang theo ý cười nhạt nhẽo.

Lạc Thư Lan cười ra tiếng.

Giang Hành:……

Anh không dấu vết mà điều chỉnh biểu cảm trở về.

Lạc Thư Lan càng vui vẻ.

Về sau ai nói doanh trưởng Giang bị ông nội buộc kết hôn, mấy lời đồn thái quá thế thì nhất định Lạc Thư Lan sẽ làm sáng tỏ giúp họ.

Chỉ xem bộ dáng khác thường này của Giang Hành, nói anh không bằng lòng? Ai tin chứ.

———————————

Đối với dân bản xứ của Tây Thành mà nói, họ không hề xa lạ với biển rộng, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Kiều đạp lên bờ cát, ngắm biển rộng ở khoảng cách gần như thế.

Gió biển phất qua đều nhẹ nhàng, làn váy rơi xuống đất, Ninh Kiều ngồi xổm xuống, vui vẻ nắm lấy một nhúm cát, lại nhìn hạt cát yên lặng rơi xuống theo khe hở ngón tay.

Đang chơi hăng say, dư quang quét qua Giang Quả Quả đang tung tăng nhảy nhót, mới nhớ tới mục đích chính của chuyến này.

Bờ biển có dãy dừa rất lớn, cây dừa rất cao, Giang Quả Quả dùng cả tay lẫn chân bám vào thân cây, còn chưa kịp bò đã nghe tiếng nói vội vàng của Ninh Kiều.

“Giang Quả Quả, quá nguy hiểm!”

Giang Quả Quả lập tức mặt ủ mày ê.

Tại sao chị dâu nhỏ không gọi cô bé như lúc nãy….

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, đôi mày xinh đẹp của chị dâu nhỏ nhíu chặt.

Chị dâu lo lắng cho mình!

Giang Quả Quả lập tức an ủi bản thân, tiếp tục bò “Vèo vèo” lên trên.

Ninh Kiều từng thấy trẻ con leo cây trong khu nhà công nhân viên chức ở An Thành, nhưng còn chưa từng thấy cây cao như vậy. Cô đứng dưới vẫy tay gọi cô bé xuống, lại sợ bản thân ồn ào khiến Giang Quả Quả phân tâm trượt chân, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 69: Chương 69



Cô bé là cao thủ leo cây, đôi tay ôm chặt thân cây, còn có thể dành ra một bàn tay vẫy vẫy: “Chị đừng sợ!”

Ninh Kiều đều sắp doạ ra mồ hôi lạnh, bước chân xê dịch về phía trước, suy nghĩ muốn hay không đi đỡ cô bé.

Giang Quả Quả giống như con khỉ nhỏ, leo cây dừa như giẫm trên đất bằng, không lâu sau liền đến nơi.

Ninh Kiều bị một loạt động tác của Giang Quả Quả làm cho sửng sốt, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo.

“Chị dâu nhỏ! Chị mau né sang một bên!”

Cô theo bản năng lui về phía sau, trái dừa hết trái này đến trái khác bị ném xuống.

Giang Quả Quả ôm cây leo xuống, nghiêm trang mà nhắc nhở: “Chị dâu nhỏ, lúc chị đi qua cây dừa nhớ phải cẩn thận, thường xuyên có người bị trái dừa rơi trúng bị thương.”

Giang Quả Quả dặn dò.

Nghe mấy thím trong khu người nhà nói, còn có người chết, nhưng chị dâu nhỏ nhát gan, cô bé phải kiềm chế chút.

Sau khi nghe nói trái dừa sẽ rơi làm người bị thương, Ninh Kiều liền lập tức lùi rất xa, còn cố gắng kêu lớn: “Giang Quả Quả, em leo xuống chậm một chút!”

Đến khi Giang Quả Quả an ổn đứng trên mặt đất, Ninh Kiều mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tổng cộng bốn cái trái dừa, Ninh Kiều bước lên cầm lấy, dùng tay ước lượng, còn rất nặng. Hai bàn tay nhỏ của Giang Quả Quả đưa ra, ôm gọn bốn trái dừa vào trong lòng ngực, ngũ quan trên mặt biến dạng.

Ninh Kiều muốn giúp, nhưng có nói thế nào cô bé cũng không đồng ý, gắt gao nắm chặt.

Ninh Kiều càng xem càng cảm thấy kỳ quái, nếu đây là làm bộ thân thiện thì cũng quá chân thật rồi.

“Quá nặng, để chị cầm cho.”

“Không được, em làm được!”

Ninh Kiều không lay chuyển được cô bé, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bằng không giải quyết trước hai trái?”

Giang Quả Quả nghiêng đầu.

Bắt đầu mười phút gian nan bổ trái dừa——

Trên bờ cát nhiều một đôi chị dâu em chồng ngồi ngay ngắn uống trái dừa.

Nước dừa ngọt thanh, Ninh Kiều ngửa đầu uống, tinh tế nhấm nháp.

Đời trước lẫn đời này, số dừa mà Giang Quả Quả uống qua, ăn qua quả thực không đếm được, nhưng trái này là ngọt nhất. Là bởi vì chị dâu nhỏ, người mà trong mộng cô bé còn chưa kịp đối xử tử tế lại lần nữa xuất hiện.

“Chị dâu nhỏ, may mắn chị đã trở về.”

Giọng nói của cô bé thanh thuý dễ nghe, có chút thẹn thùng, không trương dương ương ngạnh như trong cốt truyện.

Ninh Kiều quay đầu nhìn cô bé: “Trở về?”

“Không đúng không đúng, em nói sai rồi.” Giang Quả Quả lắc đầu như trống bỏi, “Là cuối cùng chị dâu nhỏ cũng tới.”

Ninh Kiều nhìn cô bé tươi cười như làm nũng, nâng mí mắt lên.

Ninh Kiều không truy vấn nữa, cầm trái dừa ngửa đầu uống, lại mềm lòng hơn một chút.

Sau khi đi vào hải đảo, đây là lúc nội tâm cô yên lặng nhất.

Không suy nghĩ lung tung, không vì cốt truyện mà quan sát người xung quanh, chỉ có gió biển nhẹ nhàng thổi qua gương mặt.

Có chút thích ý, còn có chút ấm áp.

—————————

Ninh Kiều cùng Giang Quả Quả giải quyết xong hai trái dừa mới quay về khu người nhà.

Về đến nhà không bao lâu, Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cũng trở lại.

Một người bê thùng chứa đầy hải sản, một người khác xách túi lưới, cái cào cùng cái xẻng.

Trang bị đầy đủ, có thể hù người khác. Ninh Kiều lại gần nhìn, hai người lập tức giải thích mấy thứ này dùng để làm gì. Cái cào là để cào nghêu sò, túi lưới để vớt tôm sống trong biển, vừa nói vừa đưa thành quả thu hoạch hôm nay ra trước mặt cô với vẻ mặt tự hào.

Giang Quả Quả che miệng cười: “Anh cả nói, nếu anh hai cùng anh ba có thể dụng tâm học tập như đi biển bắt hải sản thì đã sớm thi được hạng nhất!”

Hai anh em lập tức trừng mắt.

Ninh Kiều nhớ tới, ở trong truyện, đúng là thành tích học tập của Giang Nguyên cùng Giang Kỳ chẳng ra gì. Không quan t@m đến phương diện này, hiệu trường và chủ nhiệm lớp từng mời phụ huynh rất nhiều lần, đều là cô đi. Có lúc, số lần Ninh Kiều đến trường học của họ lên đến ba lần một tuần, cả bảo vệ cửa đều quen mặt cô.

Dựa vào những việc nhỏ từ khi tiếp xúc với bọn họ xem ra, Ninh Kiều có thể xác định, cốt truyện cùng hiện thực là khá giống.

Không tôn trọng giáo viện, trốn học, đánh nhau,…… Thói xấu của hai em trai cũng rất nhiều.

Nhưng lúc này đây, cô sẽ không lại xen vào việc của người khác.

———————————

Ngoài gà mái già và mấy món khác, Giang Hành còn thuận tiện lấy thêm gia vị.

Trước tiên rửa sạch thịt gà qua nước, chờ Giang Quả Quả mang dừa về, anh trực tiếp cho nước dừa vào trong nồi hầm.
 
Back
Top Bottom