Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 40



Lần đầu tiên gặp mặt, tuy không giải thích được là vì sao, nhưng Ninh Kiều khá có hảo cảm với Giang Hành.

Trực giác nói với cô, anh là người đường đường chính chính, không phải người xấu.

Ninh Kiều bị ánh mắt của cha mẹ nhìn chằm chằm đến gương mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói: “Cha mẹ cười cái gì nha.”

Da mặt của cô gái nhỏ mỏng, hai vợ chồng cũng không trêu ghẹo cô nữa, tiếp tục nói chuyện.

“Hải đảo tuy xa, nhưng khí hậu thuận lợi, một năm bốn mùa không có mùa nào quá lạnh.”

“Khu người nhà quân nhân đều có hoàn cảnh cùng phương tiện khá tốt, Kiều Kiều muốn mua gì cũng thuận tiện, ở trong nhà nghỉ ngơi có thể ngắm biển rộng, tâm trạng cũng tốt.”

“Hơn nữa bộ đội có nhà ăn, cả nấu cơm Kiều Kiều đều không cần học, mỗi ngày đều ăn đồ nấu sẵn.”

“Tốt hơn nhiều so với xuống nông thôn dầm mưa dãi nắng.”

Hai vợ chồng Ninh Trí Bình vừa lòng Giang Hành như thế còn vì một nguyên nhân quan trọng.

Hai ngày trước, ông cụ Giang nhiều lần xin lỗi, là bởi vì sắp đến thời điểm mấu chốt của việc kết hôn rồi, mà cháu nội ông lại không thể tới An Thành được, đúng là ngàn vạn lần không nên.

Nhiệm vụ mà tổ chức sắp xếp thì không thể chối từ được, càng không cho phép chối từ, Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch đều có thể hiểu.

Dù sao cũng không kém mấy ngày này, chờ Ninh Kiều tới Tây Thành, tĩnh tâm chờ đợi, hai bên dù sao cũng có thể chạm mặt.

Nhưng đại khái là phía trước không ôm hy vọng, hôm nay Giang Hành dành thời gian xuất hiện, liền càng khiến cho người khác cảm nhận được anh coi trọng.

Vì lộ diện mấy giờ ngắn ngủi mà quầy rầy hết kế hoạch đã sắp xếp từ trước của anh, tấm lòng này là đáng quý nhất.

Mặc dù hôn sự này đã vững như ván đóng thuyền, nhà họ Giang lại không chút nào chậm trễ, hoàn toàn khác với nhà xưởng trưởng Lâm kiêu căng ngạo mạn.

Ninh Trí Bình càng thêm tin tưởng bản thân không nhìn lầm người.

Ninh Kiều dừng ở phía sau, nghe cha mẹ trò chuyện, trong đầu cũng bắt đầu miêu tả tương lai của mình từng chút một.

———————————

Hành lý đều đã được thu xếp xong xuôi, Ninh Kiều nghe mẹ nói, lại kiểm tra một lần.

Ngoài đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, quần áo cùng sách vở, Thường Phương Trạch còn chuẩn bị cho Ninh Kiều một ít thuốc.

“Thân thể con yếu, mấy thứ này đều là thuốc ngày thường con uống.

Còn có thảo dược lần trước thầy thuốc kê đơn, chờ tới bên kia sắp xếp ổn thoả thì học cách nấu.” Thường Phương Trạch dặn dò Ninh Kiều cách sắc thuốc, sợ con gái không nhớ được, còn đặc biệt tìm giấy bút ghi lại đưa cho cô.

Ninh Kiều ngăn mẹ lại: “Mẹ, mẹ đã nói mấy lần rồi.

Hơn nữa ngày thường con xem mẹ nấu, đã học xong từ lâu rồi.”

Giọng điệu con gái mềm mại, như là đang làm nũng.

Cái mũi Thường Phương Trạch chua xót, tiếp tục nói: “Được, vậy không viết.

Con mà lạnh là sẽ bị cảm, tới bên kia nhớ phải chú ý giữ ấm, nếu thật sự không khoẻ, ngàn vạn không cần cố chịu, trong quân khu có bệnh viện, nhớ rõ nhất định phải đi khám.”

Thường Phương Trạch nhắc nhở cũng không toàn diện, vắt hết óc nghĩ xem còn có để sót cái gì hay không.

Ninh Kiều duỗi tay, ôm chặt lấy mẹ mình.

Cha mẹ cứ nói, cô vĩnh viễn là con nít, dù họ cưng chiều cô thế nào cũng không quá đáng.

Nhưng chờ đến khi đi hải đảo, cô liền không còn là con nít nữa.

Cô phải học chăm sóc bản thân, sống cho tốt, mới có thể khiến cho người nhà yên tâm.

Vành mắt Ninh Kiều ửng đỏ, chóp mũi cũng chua xót, khuôn mặt nhỏ còn tính trẻ con cọ cọ trên vai mẹ.

Khung cảnh lúc con gái rời đi là như thế nào thì lúc này Thường Phương Trạch ngày cả tưởng tượng đều không dám, nhưng lúc mở miệng, giọng bà ấy đã trở nên nghẹn ngào.

Chờ đến cuối cùng, Thường Phương Trạch vẫn là quyết định không tiễn con gái đi hải đảo.

Chồng bà ấy với con trai đã xin nghỉ ở đơn vị, bà ấy có thể yên tâm, nếu bà ấy cũng đi theo, đến lúc đó ở quân khu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng phải là xấu hổ chết người hay sao, nếu những người khác trên đảo nhìn thấy, chê cười con gái của bà ấy thì sao?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 41



Thế thì cũng có nghĩa là, đây là đêm cuối cùng Thường Phương Trạch được ở cạnh con gái mình.

“Mẹ.

” Ninh Kiều nhẹ giọng nói, “Tối hôm nay mẹ ngủ cùng con có được không?”

Thường Phương Trạch xoa xoa mái tóc cô: “Được.



Đêm nay, hai mẹ con nói mãi không hết lời.

Ban đêm của mùa thu có một chút lạnh lẽo, ngọn cây ngoài cửa sổ bị gió thổi đến đong đưa kẽo kẹt.

Sáng mai, Ninh Kiều đã phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Mấy ngày trước, cả tưởng tượng về hôn nhân cô đều cảm thấy hư vô mờ mịt, không tưởng tượng ra.

Mà hiện tại sau khi chân chính gặp được Giang Hành, gia đình nhỏ trong tương lai cũng coi như có hình thức ban đầu.

“Kiều Kiều, con đã quen là em gái, chờ đến lúc đó trở thành chị dâu của người khác, vừa mới bắt đầu có thể có chút không quen.



Theo ý của ông cụ Giang, Giang Hành cái gì cũng tốt, chỉ là có mấy đứa em trai em gái, lo lắng nhà họ Ninh sẽ để ý.

Thường Phương Trạch thì thật ra cho rằng không sao cả, hai đứa em trai đều đã 13-14 tuổi, em gái thì có lẽ là nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng cũng gần mười tuổi.

Đều không phải trẻ con ba bốn tuổi, đi học, sinh hoạt đều có thể tự gánh vác, vấn đề không lớn.

Ninh Kiều biết việc này, nhẹ nhàng hỏi: “Bọn họ có ngoan không?”

“Hẳn là hiểu chuyện.

” Thường Phương Trạch nói.

———————————

Lúc này trong khu người nhà của quân khu Thanh An, ba đứa trẻ nghịch ngợm đã chơi đùa đến mệt mỏi, nhưng còn chưa muốn ngủ.

Ngày thường anh cả hung dữ nhất, ép bọn họ ngồi trên bàn học làm bài tập, viết xong mới cho bọn họ về phòng ngủ.

Rốt cuộc lúc này anh cả không ở nhà, con khỉ thành đại vương, bọn họ dù có buồn ngủ cũng tuyệt đối sẽ không ngủ!

Đứng hàng thứ hai Giang Nguyên cùng thứ ba Giang Kỳ chơi đánh nhau ở trong phòng khách.

Học dáng vẻ của anh cả, lúc thì kẹp cổ đối phương, lúc thì kiềm chế cánh tay đối phương, đánh đến hùng hổ, ai cũng không nhường ai.

Em gái út Giang Quả Quả ngồi bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong miệng còn ngậm cỏ đuôi chó, cắn cả một ngày trời còn chưa chịu vứt bỏ.

Tiếng cười đùa của ba đứa trẻ vang vọng khắp nhà.

Cho đến khi có tiếng đập cửa vang lên.

Động tác của ba người bọn họ mới ngừng một chút, ngay sau đó xem như không nghe thấy, tiếp tục chơi đùa.

Giọng nói của chủ nhiệm Bạch từ ngoài cửa truyền vào.

“Tiểu Nguyên, mấy đứa còn chưa ngủ đúng không?”

“Trong tay dì có một bức thư của nhà các cháu, là bên đưa thư giao nhầm, không cẩn thận đưa đến nhà dì.

Vừa rồi dì không để ý, có mở ra nhìn, mấy đứa nhanh ra lấy về đi.



Ba anh em hoàn toàn không có hứng thú.

“Chờ anh cả trở về sẽ lấy!” Giang Nguyên kêu.

“Tiểu Nguyên mau đi ra mở cửa, trong thư còn có ảnh của chị dâu mấy đứa, đừng làm mất.



Ba đứa nhóc nghịch ngợm:?

Giang Nguyên chạy “Vèo” một tiếng ra mở cửa.

Phía sau là thằng ba với bé út cũng tung ta tung tăng đi theo.

Chờ đến khi cửa nhà vừa mở ra, Giang Nguyên nhận lấy thư.

“Mấy đứa tụi cháu cũng đừng quậy nữa, mọi người trong khu nhà ngủ cả rồi, ồn ào như vậy sẽ làm phiền người khác.

” Chủ nhiệm Bạch nói, thấy bọn họ căn bản không muốn nghe theo, lại bổ sung nói, “Bằng không dì nói với anh cả mấy đứa à.



Cuối cùng ba anh em cũng ngậm miệng lại, lặng phắt như tờ.

Chờ cửa phòng lại lần nữa đóng lại, miệng của bọn họ vẫn còn ngậm chặt.

Chủ nhiệm Bạch giỏi mách lẻo lắm, để cho anh cả biết, sẽ xử lý bọn họ!

“Anh hai, cái gì mà ảnh của chị dâu?” Giang Kỳ hỏi.

Phong thư đã từng bị mở một lần, Giang Nguyên mở ra, lấy từ bên trong ra một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp có một cô gái.

Mặt trứng ngỗng, đôi mắt to tròn, khoé miệng mỉm cười nhẹ, cả ý cười đều mềm mại.

Giang Quả Quả nhón mũi chân: “Anh cả sẽ cưới vợ thật sao?”

“Chắc là không đâu! Cũng chưa từng nói với tụi mình!” Thằng ba ngây ngốc nói.

“Nếu anh cả cưới vợ, sẽ nói cho chúng ta biết sao?” Giang Quả Quả lúc lắc đầu hỏi.

“Không, sẽ……”

Ba đứa nhóc lâm vào trầm tư, cảm thấy bất ổn.

Vợ của anh cả khi nào đến?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 42



Đối với nhà họ Ninh mà nói, trong khoảng thời gian này trải qua đã đủ dày vò, mỗi một thành viên trong gia đình cứ sáng sớm mở to mắt liền bắt đầu sầu lo tương lai của Ninh Kiều.

Nhưng trên thực tế, cũng chỉ là qua mấy ngày ngắn ngủn mà thôi.

Lại nói tiếp, thậm chí không đủ mười ngày.

Bây giờ Ninh Kiều sắp phải rời đi, cha mẹ anh chị dâu đều không ngủ yên cả một đêm, trời mới sáng, liền rời giường chuẩn bị.

Muốn đến Thanh An - Tây Thành thì phải ngồi xe lửa trước, sau đó lại ngồi thuyền, Ninh Dương đã mua vé trước rồi, xách hành lý lên liền sang đón cha và em gái.

Thư giới thiệu là đã chuẩn bị xong từ sớm, Ninh Dương kiểm tra xong hết, vừa đến khu nhà, liền cảm thấy trong lòng buồn đến hoảng.

Ở cửa nhà, Ninh Dương hít sâu một hơi, khuyên chính mình bình tĩnh lại.

Em gái lấy chồng là chuyện vui, không thể mang vẻ mặt đưa đám được.

Các hộ gia đình trong khu nhà cũng đều biết hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với nhà họ Ninh.

Sáng sớm Du Thúy Mạn cùng Lâm Quảng Dân dậy đi làm, đều tận lực sửa sang bản thân cho sạch sẽ thể diện.

Ngày hôm qua bị mất mặt, hiện tại ít nhất phải giả bộ dường như không có việc gì xảy ra, nếu không sẽ khiến người ta chê cười.

Khó chịu cả đêm, cho đến bây giờ, Du Thúy Mạn vẫn tự trách bản thân thiếu kiên nhẫn, vội vàng đưa mặt già ra cho Thường Phương Trạch đánh.

Vốn dĩ người khác còn không cảm thấy đối tượng mà nhà họ Ninh tìm cho Ninh Kiều tốt bao nhiêu, bị miệng lưỡi doạ người của Du Thuý Mạn công kích, ngược lại khiến mỗi người đều khen Giang Hành không dứt miệng.

Vợ ông Chu - Phùng Tĩnh Vân không có thành kiến gì với vợ xưởng trưởng, chẳng qua bĩu môi nhìn chị Triệu.

Thấy nhà họ Ninh mở cửa, chuyển rương hành lý này đến rương kia ra bên ngoài, Phùng Tĩnh Vân cảm thán: “Lấy chồng thật thể diện biết bao nhiêu, của hồi môn đầy đủ hết cả.



Du Thúy Mạn vốn không muốn ở lại lâu, nhưng thật sự không nhịn được, dừng lại bước chân: “Của hồi môn đầy đủ, lễ hỏi đâu?”

Phùng Tĩnh Vân sửng sốt, thấy Du Thuý Mạn đi qua, liền cười nói: “Cái này thì không biết, nhưng con rể nhà họ Ninh đi ra ngoài làm nhiệm vụ khẩn cấp mà trước đó còn riêng tới nơi này của chúng ta một chuyến, nhìn ra được là thật sự để bụng hôn sự này.



“Cậu ta bận, cha mẹ người lớn trong nhà cũng không giúp thu xếp hôn sự?” Du Thúy Mạn kéo kéo khóe miệng, “Con bé nhà họ Ninh tự mình chạy đến khu người nhà quân nhân, có thể bị người khác xem nhẹ không?”

Những người khác bị Du Thuý Mạn nhắc nhở, cũng nhớ tới vấn đề này.

Mà khi họ thấp giọng thảo luận thì Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch đã từ trong nhà đi ra.

Từng ánh mắt đuổi theo bóng dáng của hai người.

“Chú Giang.

” Hai vợ chồng bước nhanh đến cổng khu nhà, nghênh đón một vị đồng chí lớn tuổi tiến vào.

Đồng chí lớn tuổi ăn mặc khảo cứu, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần lại no đủ.

Ông cụ cười vang, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ninh Trí Bình.

Mà phía sau ông cụ, còn có một người trẻ tuổi mặc một thân quân phục.

Ninh Trí Bình đã lâu không gặp ông cụ Giang, nên vui mừng vô cùng, hòa tan sự không nỡ gả con gái đi xa trong lòng.

Nhiều năm không thấy, khó tránh khỏi hàn huyên với nhau, ông cụ Giang một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, hai mắt ửng đỏ.

Sớm tại mười mấy năm trước, ông cụ từng cùng con trai con dâu dẫn theo cháu trai cùng đi vào nơi này.

Nhưng mà hiện tại, chỉ còn lại ông cụ.

Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch dìu ông cụ Giang vào nhà.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 43



Cậu đồng chí một thân quân trang đồng hành cùng ông cụ Giang xách đồ theo sát phía sau.

Mọi người nhìn chằm chằm vào hộp quà cậu ta cầm, vẻ mặt hồ nghi.

“Chẳng lẽ là người lớn trong nhà đối tượng của Ninh Kiều?”

“Là tới cầu hôn sao?”

Du Thúy Mạn lười xem tiếp, lôi kéo con trai thúc giục anh ta chạy nhanh đi làm: “Đừng ở chỗ này xem náo nhiệt, công tác quan trọng hơn.



Du Thuý Mạn dừng một chút, lại mỉa mai nói: “Cha con vẫn thật xem trọng công việc này, con đừng phụ lòng ông ấy.



Du Thuý Mạn cố ý nhấn mạnh gia cảnh nhà mình.

Thân là con trai xưởng trưởng, với thân thế như vậy, từ khi sinh ra Lâm Quảng Dân đã thắng không ít người.

Mà vị quân nhân kia, điều kiện còn tạm ổn nhưng gia thế vẫn là kém chút, người tới cầu hôn cũng chỉ là một ông già.

Nói đến cùng, là Ninh Kiều ngốc.

Nhưng Du Thuý Mạn nói xong, còn chưa đợi đến nhóm người nhà phụ hoạ, phía sau truyền đến tiếng của cậu tiểu binh kia.

“Lão thủ trưởng, ngài đi chậm một chút.



“Ngài đi đường nhanh như thế, tôi đuổi đều đuổi không kịp thì làm sao ăn nói với lãnh đạo……”

Ông cụ Giang dừng lại bước chân, lộ ra sắc mặt không vui: “Tôi lại không phải già cả đến mức ấy, chỉ trở về quê mà thôi, còn muốn cho người tới đặc biệt chăm sóc?”

Ninh Trí Bình cười ha ha, cùng Thường Phương Trạch cùng nhau dỗ ông cụ.

Ông cụ chinh chiến sa trường, thể diện hơn phân nửa đời, một mình nuôi lớn bốn đứa cháu trai cháu gái, cũng không chịu già.

Phía trước về hưu, Giang Hành nói ông cụ cùng anh ở trên đảo, nhưng ông cụ không muốn rời đi nơi mình sinh sống bấy lâu, Giang Hành liền lấy cớ em trai em gái cần người dạy dỗ, xin lãnh đạo cho bọn họ dọn qua ở cùng anh, tính từ từ nghĩ cách dỗ ông cụ cùng đi.

Chẳng qua sau đó Càn Hưu Sở đầu tiên ở Kinh Thị được thành lập, chỗ đó cái gì cũng có, chuyên gia chăm sóc ông cụ rất thoả đáng, mới khiến Giang Hành đánh mất ý nghĩ này.

Mấy đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm thích chơi đùa, cũng chỉ sợ anh cả của chúng, ông cụ Giang cũng sợ chậm trễ bọn họ, liền chỉ có thể để bọn họ đi theo Giang Hành đến hải đảo.

Lại nói tiếp, em trai em gái của quân nhân cũng có thể tùy quân, thật sự là cảm tạ sự chiếu cố đặc biệt của tổ chức.

Cả đời này của ông cụ, trưng dáng vẻ thành công ra bên ngoài, còn chua xót chỉ để dành cho mình, lao tâm khổ tứ vì một chén trà của cháu dâu.

Chuyến này, ông cụ đặc biệt đến đón cháu dâu, đưa cô đến hải đảo.

Ông cụ tự mình đưa cô lên đảo, xem ai dám ức h**p cháu dâu của ông cụ, ông cụ là người đầu tiên không đồng ý!

“Cháu dâu tôi ở đâu?” Ông cụ Giang hỏi.

Tiếng nói vừa dứt, bước chân của ông cụ càng nhanh hơn.

Tiểu binh phía sau lại vội vàng đuổi theo: “Lão thủ trưởng! Lão thủ trưởng!”

“Đừng kêu.

” Ông cụ Giang nói, “Về hưu đã bao nhiêu năm rồi.



Khi ông cụ mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc không thể xía vào.

Vừa quay đầu, liền thấy một bóng dáng nhỏ xinh từ trong phòng đi ra.

Trong điện tín ông cụ đã nhắc đến chính mình sẽ đến An Thành một chuyến, Ninh Trí Bình lo lắng ông cụ ở trên đường ăn không tiêu, nhưng cản đều không cản được, ở trong nhà nhắc mãi vài lần.

Bởi vậy từ sáng sớm Ninh Kiều đã biết ông nội của Giang Hành sẽ đến.

Nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy ông cụ, trong lòng vẫn là có chút sợ.

Làm quân nhân mấy chục năm, vẻ mặt ông cụ uy nghiêm.

Ninh Kiều nhìn thẳng ông cụ, thật cẩn thận.

Cơ hồ là trong nháy mắt, ông cụ Giang lộ ra gương mặt tươi cười ấm áp hiền từ.

Cháu dâu mình chọn, chính là thật sự thích!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 44



Ninh Kiều ngẩn ra một chút, khóe miệng cũng giơ lên độ cung xinh đẹp, ngoan ngoãn mà chào hỏi: “Cháu chào ông nội.



“Tốt, tốt!” Tiếng nói của ông cụ Giang như chuông lớn, tràn đầy năng lượng.

Công nhân viên chức trong khu nhà cùng nhóm người nhà xem đến vẻ mặt tò mò.

Lâm Quảng Dân nhìn sâu kín về phía Ninh Kiều, bước chân không động đậy.

“Còn không mau đi!” Biểu cảm trên mặt Du Thúy Mạn cứng đờ, dùng sức kéo kéo cánh tay con trai.

Hai mẹ con như chạy trốn mà rời đi khu nhà.

Tâm trạng của Lâm Quảng Dân rất phức tạp, đến bây giờ mới ý thức được, bản thân căn bản kém hơn đối tượng của Ninh Kiều.

Cũng đến giờ phút này mọi người mới hiểu được, cùng ông cụ đến, không nhất định là cấp dưới của Giang Hành.

Có lẽ là tổ chức sắp xếp.

Vị hôn phu của Ninh Kiều thật là thâm tàng bất lộ, người lớn trong nhà thế mà là lão cán bộ bộ đội, thân phận không tầm thường, ra cửa có chuyên gia đi cùng, nơi nào là kẻ hèn xưởng trưởng so sánh được.

Hơn nữa ông cụ đã lớn tuổi mà còn đến cửa cầu hôn, hoàn toàn lật đổ những lời chanh chua của Du Thúy Mạn.

Lúc này đây, nhà họ Ninh có bao nhiêu phong cảnh, nhà họ Lâm liền nan kham bấy nhiêu.

Mặt của Du Thúy Mạn cùng Lâm Quảng Dân nóng rát.

Một khoảng thời gian rất dài kế tiếp, bọn họ ở trong khu nhà đều không dám ngẩng đầu.

Cửa nhà Ninh Trí Bình lại một lần nữa đóng lại.

Người trong khu nhà đều ở bên ngoài suy đoán lễ hỏi mà người lớn trong nhà đối tượng của Ninh Kiều mang tới có bao nhiêu phong phú.

Nhưng nhà họ Ninh điệu thấp, không có tâm tư khoe khoang.

Bởi vậy, chờ đến khi đưa Ninh Kiều đi ra khu nhà, đến ga tàu hoả, công nhân viên chức cùng người nhà công nhân viên chức trong khu nhà cũng đoán không ra cái gì.

Chỉ có thể đoán cao hơn, càng đoán càng thái quá.

Trên đường đến nhà ga, mũi Thường Phương Trạch bắt đầu cay.

Ông cụ Giang có thể hiểu được tâm trạng của người nhà cháu dâu tương lai, nhìn Ninh Kiều cùng mẹ và chị dâu mình ôm chặt lấy nhau, trong lòng tràn đầy cảm thán.

Xe lửa trên đường ray phát ra tiếng ầm vang, Ninh Kiều lên xe, ngồi ở bên cửa sổ.

Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, ngó đầu ra, chào tạm biệt người nhà.

Lúc này tạm biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

————————————

Cùng lúc đó ở Bắc Thành ——

Ký ức sống lại.

Giang Hành nhớ tới đời trước.

Đời trước, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, không có hơi thở, được anh ôm chặt trong lòng.

Anh mất đi cô, cảm giác không thể thở được lúc ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Giang Hành có thể khẳng định, anh trọng sinh.

Trọng sinh sau cái chết thảm thiết của vợ anh ở đời trước, sau một năm các em cố gắng báo thù cho vợ mà không thành công.

Giang Hành trở lại năm chính mình 24 tuổi, còn chưa thực hiện hôn ước, chưa từng gặp gỡ Ninh Kiều.

Khi Ninh Kiều 18 tuổi, ông cụ Giang lại lần nữa nhắc tới việc cầu hôn, mà cô vì tránh né xuống nông thôn không thể không gả, vì một ít điều kiện mà anh không thể lý giải được kích phát, khiến ký ức của anh hoàn toàn sống lại.

Giang Hành nhớ mang máng cảm giác bất lực sợ hãi khi chứng kiến sinh mệnh của cô trôi đi.

Cái chết cận kề cô, anh hối hận, đau lòng, lục phủ ngũ tạng như bị xé rách.

Ngày xưa nay bình tĩnh tự giữ như anh lại gần như thất thố, nhưng dù có giãy giụa thế nào, đều giữ không được cô.

“Doanh trưởng Giang, ngài không sao chứ?”

Tiểu Lương nhìn thấy sắc mắt của anh, trong lòng cả kinh.

Ngày thường ngay cả trên chiến trường, thời khắc nguy hiểm nhất, doanh trưởng Giang đều trấn định tự nhiên.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 45



Chưa bao giờ mất khống chế như bây giờ.

———————————

Từ An Thành đến Tây Thành, cần ngồi xe lửa hai ngày, ông cụ Giang cùng đồng hành cả một đường.

Tâm trạng của Ninh Kiều đã dần bình tĩnh trở lại.

Trong đầu quanh quẩn từng màn khi gặp Giang Hành ở quán trà ngày hôm qua, anh cười nói nhận ra cô, anh mua cho cô bánh táo với mấy món bánh ngọt khác.

Ninh Kiều nghĩ, hẳn là tương lai bọn họ có thể cùng nhau sống tốt với nhau, giống như cha mẹ và anh trai chị dâu như vậy.

Cũng rất tốt.

Trong hai ngày trên xe, Ninh Kiều ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.

Thân thể mệt mỏi xưa nay chưa từng có.

Trong toa xe của bọn họ có thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhóm trai gái trẻ tuổi tụ bên nhau, kể ra nỗi bàng hoàng đối với việc chưa biết.

Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương nghe được trong lòng có xúc động.

Xe lửa đến Tây Thành.

Lúc Ninh Kiều xuống xe đã cảm thấy thân thể không khoẻ.

Vốn tưởng rằng sắp tới rồi, nhưng cha với anh cô lại nói, còn một đoạn đường rất dài.

Đi ước chừng hơn một giờ thì đến bến tàu của quân khu đảo Thanh An, lại lên thuyền, cuối cùng chuyển tàu đến đảo Thanh An.

“Còn chịu đựng được không? Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.

” Ông cụ Giang quan tâm nói.

Đi cả ngày lẫn đêm, cha cùng anh cô cũng mệt mỏi, ông cụ Giang lớn tuổi như thế thì càng mệt, mà một câu oán giận cũng không nói.

Ninh Kiều tận lực che giấu sự mệt mỏi của mình, gật đầu nói: “Dạ.



Lên thuyền, biển rộng xanh lam, nối liền cả không trung.

Mặt trời dần xuống núi, chân trời dần nhuộm thành màu cam, hoàng hôn nhẹ nhàng bao phủ, Ninh Kiều ngưởng mặt, mặc cho gió biển thổi phất.

Nhiệt độ không khí ở Tây Thành cao hơn An Thành, nhưng Ninh Dương vẫn không yên tâm, phủ thêm áo khoác cho em gái.

Đôi tay Ninh Kiều xoa xoa gương mặt: “Em thoải mái hơn nhiều rồi ạ.



“Kiều Kiều, em có sợ không?” Ninh Dương hỏi.

Ninh Kiều lắc đầu, tươi cười nói: “Sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy biển rộng, thật đẹp.



Trên thuyền còn có hành khách khác.

Thấy hai người bọn họ nhìn mặt biển một lúc lâu, có người hỏi: “Cô gái, lần đầu ngồi thuyền đúng không?”

“Nhanh ngồi xuống đi, lần đầu ngồi thuyền không dễ chịu đâu.



Mới đầu Ninh Kiều còn không rõ, nhưng sau vài tiếng đồng hồ, cảm giác mới mẻ khi nhìn thấy biển rút đi, dần dần phát hiện không ổn.

Cảm giác choáng váng ập tới, dạ dày bắt đầu biểu tình.

Mặc dù đã ngồi vững vàng, vẫn là có thể cảm nhận được trời đất quay cuồng.

Ninh Kiều bịt miệng lại, khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt.

“Có phải buồn nôn không? Nôn ra có thể dễ chịu một chút đấy?”

Ninh Kiều càng khó chịu.

Lúc này cô nghe không được chữ “Nôn” này.

Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương thoạt nhìn cũng thực dày vò, may mắn ông cụ Giang có kinh nghiệm, nói người bên cạnh tản ra.

Các hành khách tốt bụng lui ra một chút, cho Ninh Kiều đủ không gian hô hấp.

Bên tai truyền đến âm thanh bàn tán của họ.

“Lần đầu ngồi thuyền là vậy đó, sau đó tôi học thông minh, trước khi lên thuyền liền ăn một quả mơ chua.



“Mọi người có mang mơ chua không? Cho cô bé một quả.



“Tôi tìm xem, hình như không có……”

Ninh Kiều suy yếu ngồi dựa, giữa mày nhíu lại, không còn sức lực.

m thanh bên tay vang lên hết đợt này đến đợt khác, đầu óc cô ong ong.

Không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ ngóng trông, nếu có thể ăn quả mơ chua thì tốt rồi.

———————————

Buổi tối, đoàn người Ninh Kiều cũng đến.

Lãnh đạo bộ đội từ trước đến nay coi trọng Giang Hành, người trẻ tuổi muốn tổ chức hôn lễ, nhưng bởi vì nhiệm vụ của tổ chức mà trì hoãn, vô luận thế nào, bọn họ cũng phải phụ trách sắp xếp tốt cho gia đình đối tượng của anh mới được.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 46



Phó tư lệnh Vương cùng chính uỷ Phó vốn dĩ muốn phái người đến đón, nhưng vợ của hai người bọn họ đều cho rằng không cần phải gióng trống khua chiêng như thế.

Lần này Giang Hành rất nhanh sẽ về bộ đội, đối tượng của anh, vẫn là chính anh giới thiệu thì càng tốt.

Nếu không, cô gái nhỏ sẽ thẹn thùng.

Chính uỷ Phó nhớ lại tuổi tác của đối tượng Giang Hành trên báo cáo kết hôn, thiếu nữ 18 tuổi, lần đầu đến nơi xa lạ nhất định sẽ thấp thỏm, đám người bọn họ vây quanh cô, đúng thật không ổn.

“Vẫn là các đồng chí nữ cần thận.

” Chính uỷ Phó nói với vợ mình - Lạc Thư Lan, “Nếu không em với Bội Dung đi một chuyến?”

—————————

Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung ngồi trong xe quân dụng bộ đội tiến đến bến tàu đón người.

Mấy ngày trước hai người còn cân nhắc, là đồng chí nữ thế nào có thể khiến Tiểu Giang nhớ thương như thế, đặc biệt đi xa một chuyến chỉ vì gặp gỡ người ta một lần.

Lúc này vừa thấy Ninh Kiều, cái gì đều hiểu.

Này ai mà không nhớ thương chứ!

Thời điểm Ninh Kiều rời thuyền đều sắp không phân biệt được đông tây nam bắc.

Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung đỡ Ninh Kiều lên xe, vỗ bờ lưng mảnh khảnh của cô.

Nhớ trước đây Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung mới vừa theo chồng đến hải đảo, cũng là như vậy vừa nôn vừa lại đây.

Lạc Thư Lan nói với ông cụ Giang: “Lão thủ trưởng, ông Phó nhà chúng tôi mấy ngày trước còn nhắc mãi, không nghĩ tới ngài cũng tới.

Hôm nay đã muộn rồi, liền không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, sáng mai ông ấy nhất định đến chào hỏi ngài.



Ông cụ Giang cười ha ha, hỏi thăm Lạc Thư Lan tình hình gần đây của chính uỷ Phó.

Trên đường, Ninh Trí Bình đã hoãn lại, cùng với Ninh Dương hỏi thăm Lạc Thư Lan và Tưởng Bội Dung tình hình ở hải đảo.

Đêm nay ông cụ Giang cùng ba đưa nhỏ nghỉ ở khu người nhà, nhưng lúc này vẫn cùng người nhà họ Ninh đến nhà khách.

Trên đường Tưởng Bội Dung và Lạc Thư Lan giới thiệu hoàn cảnh, chờ khi đưa người vào nhà khách, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Ở cổng lớn nhà khách, Ninh Kiều dọc theo cầu thang, thong thả đi về phía trước.

Không khí ở hải đảo mới mẻ mê người.

Trong bóng đêm, có động tĩnh không nhỏ truyền ra từ lùm cây cách đó không xa.

“Đừng đẩy —— đừng đẩy!”

“Chị gái kia thật sự là chị dâu của chúng ta sao?”

Ninh Kiều nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, tò mò mà quay đầu lại.

Tiếng vang trong lùm cây nhỏ lại, bọn nhỏ đem khuôn mặt giấu đi.

Chỉ lộ ra ba cái ót tròn xoe.

Ông cụ Giang đi qua, xách ba người bọn họ ra ngoài.

“Sao ông nội lại đến đây?”

“Cháu không cần chị dâu!”

“Đuổi chị ta về đi!”

Ninh Kiều nghe thấy, nhưng ông cụ Giang đã đuổi bọn họ về khu người nhà.

“Còn xằng bậy? Xem hôm nay ông dạy dỗ các cháu như thế nào.



Ba đứa nhỏ như chim cút, bị xách đi.

Ninh Kiều dừng lại bước chân, nhìn theo bóng dáng của bọn họ.

Sao nói —— ba đứa bé ngoan mà?

Ninh Kiều tạm thời được dàn xếp ở nhà khách.

Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương ở phòng bên cạnh Ninh Kiều.

Đi tàu xe mệt nhọc cả đoạn đường, Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung biết bọn họ đều muốn nghỉ ngơi, liền bảo người đưa đồ ăn lên cho họ.

“Đồng chí Ninh, nếu có yêu cầu gì, cứ nói với chúng tôi.



“Ăn cơm trước đi.



Lạc Thư Lan và Tưởng Bội Dung càng xem càng cảm thấy không đúng.

Sao khuôn mặt nhỏ của người trước mặt cứ càng ngày càng trắng thế?

Cảm giác không khoẻ thế này, Ninh Kiều quá quen thuộc.

Ninh Kiều nhận lấy chiếc đũa Lạc Thư Lan đưa cho, vô luận như thế nào, cũng phải ăn một chút.

Nhưng bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 47



Ninh Kiều xụi lơ ngã xuống.

“Đồng chí Ninh!”

“Đồng chí Ninh không sao chứ?”

———————————

Lạc Thư Lan đến thông báo cho cha và anh trai của Ninh Kiều một tiếng, lại mượn đồng chí ở nhà khách chiếc xe đạp, chạy tới khu người nhà.

Trong khu người nhà có bác sĩ quân khu quen biết với Lạc Thư Lan, gọi người ra lập tức chở đến nhà khách.

Tưởng Bội Dung ngồi mép giường chăm sóc cho Ninh Kiều.

Cô gái nhỏ yếu ớt, nằm trong chăn, khuôn mặt nhỏ trắng như tờ giấy.

Ninh Kiều nhắm hai mắt, giữa mày hơi nhíu, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tưởng Bội Dung là đồng chí nữ, thuận tiện cho việc chăm sóc Ninh Kiều, khăn lông đổi hết cái này đến cái khác, nhẹ nhàng đè lên trên trán cô.

Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương gấp đến hoảng, suy nghĩ bệnh viện ở đâu, có nên đưa Ninh Kiều đến đó một chuyến hay không

“Mau mở cửa ——” Tiếng đập cửa dồn dập, Lạc Thư Lan hô, “Bác sĩ Trịnh tới.



Bác sĩ kiểm tra xong, xác thật là sốt cao, uống thuốc đúng hạn là được, đưa đến bệnh viện càng mệt hơn.

Ninh Trí Bình biết rõ thân thể con gái yếu đuổi, liên tiếp hai ngày đường xá xóc nảy, căn bản là chịu không nổi.

Đau lòng cực kỳ, lại nghĩ cũng may không phải xuống nông thôn, nếu không ba ngày hai bữa lại cảm lạnh, con gái ông ấy sẽ càng khổ.

—————————

Ngày qua ngày người nhà trong quân khu sống vô cùng khô khan, khi biết được vợ của doanh trưởng Giang tới, chọn ngày lành liền kết hôn, đôi mắt đều phát sáng.

Mọi người tụ tập thảo luận.

Nghe nói tối hôm qua ông cụ ở trong phòng hung hăng dạy dỗ ba đứa trẻ nghịch ngợm một trận, cảnh cáo bọn họ trong tương lai không được phép ức h**p chị dâu.

Nhóm người tai thính mắt tinh mà tinh luyện ra được tin tức hữu hiệu ——

Thiếu nữ 18 tuổi, nũng nịu, dễ ức h**p!

Là người từng trải, mấy chị dâu trong khu người nhà cảm thấy không đáng tin cậy.

Tính cách doanh trưởng Giang lạnh như băng, lại thường xuyên xa nhà, rất khó che chở vợ.

Anh nên cưới một người đanh đá, mới có thể trấn được ba đứa em trai em gái trong nhà.

Nếu không, phỏng chừng ba đứa trẻ tuổi không nhỏ kia, thật muốn lên trời.

“Tôi còn nghe nói, là đính ước từ nhỏ……”

“Các đồng chí ở trạm phát thanh cũng đang nghị luận việc này, sáng sớm, đồng chí La Cầm nghe nói tin này, lập tức cắt tóc ngắn, đây là bị tổn thương sâu sắc rồi.



“Tôi còn tò mò, doanh trưởng Giang thế nào mà đang êm đẹp lại đột nhiên lấy một cô vợ về? Biết là đính hôn từ nhỏ thì tôi hiểu rồi.



Mọi người nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy cửa nhà doanh trưởng Giang mở ra.

Đây là ba đứa nhỏ muốn ra ngoài đi học?

Quả nhiên, ba đứa em trai em gái của doanh trưởng Giang bước ra.

Giang Nguyên đi đầu, Giang Kỳ theo phía sau, Giang Quả Quả cúi thấp đầu.

Cả ba đều buồn bã ỉu xìu.

Ba đứa trẻ thật kỳ lạ.

Mọi người cho rằng đây là đang phản đối, không muốn chị dâu vào cửa.

Trên đường đi học, đột nhiên, Giang Quả Quả nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh ba, ngày hôm qua đột nhiên em nhớ tới một ít chuyện kỳ quái.



Giang Nguyên sửng sốt một chút, sắc mặt kỳ lạ nói: “Chuyện gì?”

Giang Kỳ nuốt nước miếng: “Anh hai, anh cũng nhớ tới đúng không?”

Tối hôm qua lúc ông nội lạnh giọng dạy dỗ bọn họ, trong đầu bọn họ đồng thời toát ra một ít suy nghĩ không thể hiểu được.

Từ khi nào, hình như bọn họ đã làm sai.

Bọn họ trốn tiết học hôm nay.

Ngồi xổm ở sau núi cả ngày, cuối cùng cũng sắp xếp suy nghĩ lại rõ ràng.

Vốn dĩ định làm bộ tan học về nhà, nhưng vừa mới đứng dậy, đã bị bắt gặp.

Ba đứa trẻ quay đầu lại nhìn.

Sao mà anh cả trở lại sớm như vậy!

Giang Nguyên ra lệnh một tiếng: “Chạy!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 48



Bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, nhưng sở trường của Giang Hành chính là “Bắt con thỏ”.

Chỉ cần có anh cả thì bọn họ chạy không khỏi bàn tay của anh.

Phê bình là nhẹ, nặng thì cũng có, giống ngày thường, phải bị đét mông.

Đầu của bọn họ sắp rũ xuống đến ngực.

“Cùng anh ra bờ biển.

” Giang Hành vẫn nghiêm túc, lạnh lùng như ngày thường, “Anh có lời muốn nói.



———————————

Ninh Kiều sốt nặng, ngủ mê mang hai ngày, còn mơ thấy rất nhiều cảnh kỳ quái.

Cô thấy, chính mình sống trong một quyển sách niên đại, là đối chiếu tổ của nam nữ chính.

Cuộc sống của nam nữ chính hạnh phúc mỹ mãn.

Mà gia đình nhỏ của cô, cả ngày gà bay chó sủa.

Giang Hành ra ngoài làm nhiệm vụ, thường xuyên không ở nhà, hai vợ chồng bọn họ không thân thiết, chỉ có thể xem như là tôn trọng nhau như khách.

Trong mộng, Ninh Kiều cùng em trai em gái của anh sống bên nhau nhiều hơn.

Em hai đứng trong bóng đêm chiếu ngọn đèn dầu lên mặt, bắt nhện hù doạ cô.

Em ba không đi học, cô tốt bụng nhắc nhở mà còn bị thằng bé xách chổi đuổi đi.

Em út phản nghịch nhất, chơi thủ công cắt hư quần áo của cô, còn le lưỡi khiêu khích.

Đây là ác mộng.

Ninh Kiều nhắm chặt hai mắt, đôi tay tinh tế trắng nõn nắm chặt mép giường, dùng sức lắc đầu, lại trước sau không tỉnh được.

Đột nhiên, trên trán truyền đến một trận lạnh lẽo.

Bên tai có tiếng sột sột soạt soạt.

Đầu óc Ninh Kiều ong ong, lông mi run rẩy, ánh sáng chói mắt đánh úp lại.

Ninh Kiều chậm rãi mở to mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Hành nhìn chằm chằm cô.

Từ khi anh trở lại Tây Thành, cô liền sốt cao, vẫn luôn hôn mê không tỉnh.

Anh cho rằng thiếu chút nữa, bản thân lại mất cô.

Đời trước, thời gian anh ở bên cô quá ngắn.

Anh thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng không oán giận, xử lý thoả đáng mọi chuyện trong nhà, một lòng dẫn các em của anh quay trở về chính đồ.

Dần dần, mấy đứa em của anh cũng mở rộng cửa lòng với cô, xem cô là chị dâu của họ.

Tới lúc đó, bọn họ tự mình thẳng thắn, Giang Hành mới biết được cô ở nhà đã chịu bao nhiêu ấm ức.

Lúc này sinh hoạt của người một nhà mới theo quỹ đạo, lại phát sinh ngoài ý muốn.

Ninh Kiều qua đời.

Sau này mỗi phút mỗi giây, Giang Hành đều đắm chìm trong hồi ức, ý chí tinh thần sa sút mà sống tạm qua ngày.

Cho đến khi phát hiện, cái chết của cô cũng không phải ngoài ý muốn, mà là có người hãm hại.

Có lẽ trong trí nhớ có cơ chế bảo hộ, Giang Hành nhớ không nổi tràng âm mưu kia là cái gì.

Chỉ biết nó xảy ra sau khi kết hôn nửa năm, cuộc sống xán lạn của cô cuối cùng dừng lại ở tuổi 18.

Đời trước, anh cùng với các em mình sống lâu hơn Ninh Kiều một năm, báo thù cho cô.

Bốn người họ, có bị bắt vào tù, có tàn, có chết.

Mà hiện tại, cô còn sống.

Giang Hành vô cùng may mắn, Ninh Kiều vẫn tồn tại.

“Hiện tại chị dâu có thể về nhà chúng ta ở không?”

“Phải đợi kết hôn mới có thể ở cùng chúng ta!”

“Khi nào kết hôn nha?”

“Rất nhanh! Là ngày mai!”

Bọn nhỏ nhỏ giọng thảo luận.

Ninh Kiều thích ứng ánh sáng, thấy người đàn ông anh tuấn bên cạnh nhìn chăm chú vào mình.

Tình cảm thiếu nữ nảy sinh vào ngày mới gặp mặt, hiện giờ bị cốt truyện dập tắt.

Ninh Kiều có một chút mất mát.

Trước mặt còn có mấy đứa nhỏ thành thật xếp thành một hàng.

Ánh mắt ba đứa nhỏ sáng lên, trăm miệng một lời mà gọi: “Chị dâu nhỏ!”

Ngày mai kết hôn?

Sét đánh giữa trời quang, ngay lập tức Ninh Kiều nắm chặt góc chăn co thành một đoàn.

Nước mắt đảo quanh, hai tròng mắt đầy sương mù.

Đây là rơi vào hang sói rồi!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 49



Ninh Kiều bị doạ sắp khóc, nhưng vẫn cố nhịn khẽ cắn môi, không để nước mắt rơi xuống.

Ra ngoài phải kiên cường, nếu không người khác càng cho rằng cô dễ bị ức h**p.

Giang Hành nhìn cô gái nhỏ đầy ấm ức trước mặt.

Tạ ơn trời đất, cô còn sống.

Đây là cảm giác mất mà tìm lại được, anh theo bản năng duỗi tay sờ trán cô, muốn xác nhận cơn sốt có giảm hay chưa.

Nhưng Ninh Kiều co rúm lại, dùng sức lùi về sau tránh né.

Trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy cảnh giác, bàn tay nắm chặt góc chăn, toàn thân toàn tâm đều trong trạng thái đề phòng.

Tay của Giang Hành đơ giữa không trung, tạm dừng một lát liền thu tay lại.

Đời trước, sau khi báo thù cho cô anh liền trọng sinh, lại đến đời này gặp cô rồi mới tìm lại được ký ức.

Anh vui sướng vì cô còn sống, lại quên mất, lúc này ở trong lòng Ninh Kiều, anh chỉ là một người xa lạ.

Động tác như vậy, quá mức đường đột.

“Ngày mai kết hôn sao?” Ninh Kiều nhỏ giọng hỏi.

Giang Hành đương nhiên muốn kết hôn càng nhanh càng tốt.

Nhưng hiện tại, Ninh Kiều còn cần phải tịnh dưỡng.

Anh nhẹ nhàng nói: “Qua mấy ngày nữa, không nóng nảy.”

Ninh Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên, giống như trong cốt truyện, thái độ của anh vẫn luôn là sao cũng được.

Giang Hành bưng canh gà từ trên bàn.

Sau khi trọng sinh, anh nhớ lại rất nhiều việc của đời trước.

Sức khoẻ Ninh Kiều yếu ớt, nhưng khí hậu hải đảo dưỡng người, đời trước cô cũng không thường bị bệnh.

Chỉ có hai lần duy nhất bị cảm lạnh, cô hiểu chuyện không muốn anh lo lắng, tự mình chịu đựng.

Cho đến khi anh phát hiện bèn học chủ nhiệm Bạch ở nhà bên cạnh học cách nấu ăn, luống cuống tay chân nấu cho cô một chén canh gà.

Giang Hành nhớ rất rõ, đời trước Ninh Kiều chầm chậm uống canh gà, nói đó là món ngon nhất mà cô ăn được từ sau khi đến hải đảo, cô cười ngọt ngào như trẻ con.

Hai ngày này, trong quá trình nôn nóng chờ đợi cô tỉnh lại, Giang Hành hồi tưởng lại cách làm canh gà hầm nước dừa.

Lúc này canh gà đặt trong bình giữ ấm, mở ra là có thể ăn.

Ninh Kiều yên lặng đánh giá chung quanh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của ba anh em.

Trong mộng, ba anh em này, giỏi giày vò người khác nhất.

Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt thuần lương vô hại.

Ninh Kiều thu hồi tầm mắt.

Người đàn ông trước mặt, lại có hành động.

Ngón tay thon dài của Giang Hành cầm thìa, múc một muỗng canh, nhẹ nhàng thổi một chút.

Anh đưa đến bên môi cô, giọng điệu như dỗ dành: “Cẩn thận nóng.”

Hiện tại một mình Ninh Kiều rơi vào hang sói, nguy cơ bốn phía, nào dám không uống.

Cái thìa để bên môi, cô giương mắt liền chạm vào đáy mắt sâu thẳm của anh, cô vội vàng trốn tránh, hơi cúi người, rũ mi, nhấp một ngụm nhỏ.

Vốn muốn đối phó một chút, nhưng không cẩn thận nếm đến vị ngon của canh gà.

Canh rất thanh, thơm ngào ngạt, nguyên liệu thơm ngon trong miệng.

“Chị dâu nhỏ, canh này là tự tay anh cả nấu đấy!” Giang Kỳ nói, “Hầm mất vài tiếng đồng hồ luôn.”

“Thơm quá ——” Giang Quả Quả nuốt nước miếng.

Giang Nguyên túm một chút góc áo cô bé.

Giang Quả Quả không ra tiếng, ngoan ngoãn đứng.

Ninh Kiều lập tức cảm thấy không ngon miệng.

Ở trong mơ, em gái Giang Hành thông minh, tính tình kiêu căng nhất.

Cô bé vừa sinh ra liền không có cha mẹ, ông nội Giang đau lòng, cái gì cũng chiều theo cô bé, chiều ra tính xấu.

Chờ đến sau này, Ninh Kiều gả đến nhà họ Giang, cô bé phản cảm “người từ ngoài đến” như cô, từ lúc bắt đầu, liền tỏ ra địch ý.

Cảnh trong mơ có quá nhiều chi tiết.

Thế cho nên hiện tại Ninh Kiều uống canh, thấy cô bé thèm, trong lòng nói thầm, nếu không nhường cho nó uống?

Giang Hành vẫn cực kỳ kiên nhẫn mà đút canh cho cô.

Ninh Kiều thật cẩn thận mà giương mắt nhìn phía Giang Quả Quả: “Em uống không?”

“Em không uống, chị dâu nhỏ uống đi!” Giang Quả Quả trả lời một cách dạt dào sức sống.

“Khụ khụ khụ ——” Ninh Kiều bị sặc một chút.

Vừa rồi Ninh Kiều phản ứng rất lớn nên Giang Hành không dám duỗi tay vỗ lưng cô.

Chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, trong ánh mắt sâu không thấy đáy lộ ra lo lắng.

Ba đứa em của Giang Hành duỗi dài cổ, vẻ mặt khẩn trương.

Ninh Kiều hít sâu.

Bốn người đều vô sự hiến ân cần.

Sợ hãi……

“Lát nữa tôi ăn.” Ninh Kiều nhẹ giọng nói.
 
Back
Top Bottom