Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 20



Mí mắt của Lâm Đức Triều giật một cái.

Trưa nay, khi ông ta lên nhà ăn ăn trưa, có nghe Ninh Trí Bình và phó chủ nhiệm phân xưởng nói chuyện về nơi Ninh Kiều sẽ xuống nông thôn.

Mùa đông sắp đến, khí hậu biên giới khác xa với An Thành, cơ thể Ninh Kiều yếu đuối như vậy, nói khó nghe chút, e là cô không chắc chắn sống qua nổi mùa đông này.

Chuyện cưới vợ này, có thể làm lớn thì làm lớn, làm giản thì làm giản, làm người đàn ông, ông ta và vợ ông ta muốn tiết kiệm một chút.

Lâm Đức Triều đoán rằng nhà họ Ninh sẽ vô cùng lo lắng khi biết được nơi Ninh Kiều sẽ xuống nông thôn, trong nhà sẽ trở nên hỗn loạn.

Bọn họ ngỏ ý muốn nhanh chóng kết hôn, đối phương chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, ai ngờ, lại bị từ chối.

"Có hôn ước từ nhỏ? Bây giờ không phải là xã hội cũ nữa!" Lâm Đức Triều nói.

Thấy ông ta nóng nảy, Ninh Trí Bình bình tĩnh nói: "Không có cách nào, chúng tôi không thể cãi lại ông cụ ở trong nhà."

Thái độ coi thường trước đây của Lâm Đức Triều đã biến mất không còn dấu vết.

Ông ta thương lượng với Ninh Trí Bình: "Trước đây chưa từng nghe nói, e là hai người trẻ này nhiều năm như vậy không có liên lạc.

Chuyện của con cái, vẫn nên để họ tự quyết định, bây giờ đã không thịnh hành chuyện cha mẹ ép duyên nữa."

Ninh Trí Bình cười ha ha: "Vấn đề là, Kiều Kiều và Quảng Dân cũng không thể nói là có tình cảm với nhau."

"Quảng Dân đối với con gái ông ——" Lâm Đức Triều nói đến đây thì bị nghẹn lại.

Bây giờ nghe ý này, là con gái họ coi thường con trai mình.

Đồng thời, Ninh Trí Bình có thể đem chuyện có hôn ước từ nhỏ ra để nói chuyện, cũng có nghĩa là trong nhà họ, ông ấy là người có quyền quyết định.

Làm cha, muốn quyết định chuyện hôn nhân cho con gái, nhưng lại không muốn gả cho nhà họ Lâm, nói đến cùng, vẫn là không cho mặt mũi.

Cho đến bây giờ, đối phương vẫn giữ thái độ hòa nhã, nhưng Lâm Đức Triều lại cảm thấy mình bị tát một cái vào mặt.

Hôn ước từ nhỏ từ đâu ra?

Có thể chỉ là lý do họ bịa ra để tránh né mà thôi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Du Thúy Mạn sau khi nghe tin tức này.

Ninh Trí Bình chỉ là chủ nhiệm của một phân xưởng, con gái ông ấy dù có xinh đẹp nhưng lại yếu đuối và chưa có công việc ổn định, nhà họ Lâm sẵn lòng kết thông gia với họ, họ nên cảm thấy may mắn mới đúng, không ngờ họ lại còn tỏ ra kiêu căng.

Du Thúy Mạn và Lâm Đức Triều đều tức giận, tức giận vì nhà họ Ninh cố tình làm ra vẻ, đồng thời từ chối một cách chặt chẽ, giữ gìn thể diện bên ngoài.

Còn Lâm Quảng Dân, trái tim đã lạnh đi một nửa.

"Cha, Ninh Kiều thực sự không muốn sao?" Lâm Quảng Dân hỏi.

Du Thúy Mạn cười lạnh: "Cô ta dựa vào cái gì mà không muốn? Quảng Dân có điểm nào không xứng với nó?"

"Đang êm đẹp, tự nhiên lại kêu cha mẹ của người ta phải làm tam chuyển một vang? Chủ nhiệm Ninh cưng chiều Ninh Kiều như vậy, những thứ cần cho cô ấy làm của hồi môn, một thứ cũng không thiếu, bây giờ cha nhắc tới, chủ nhiệm Ninh sẽ nghĩ sao?" Lâm Quảng Dân nói.

Lâm Đức Triều nghiêm mặt: "Con nói chuyện với cha như vậy à?"

Lâm Quảng Dân mất hồn ngồi xuống sofa.

"Giá mà thực sự có một đối tượng có hôn ước từ nhỏ với con nhỏ đó thì tốt biết mấy." Du Thúy Mạn ngước mắt, kéo dài giọng, "Đừng chỉ quan tâm đến mặt mũi, không cẩn thận thực sự kéo dài đến ngày xuống nông thôn, Ninh Kiều dù không đi biên giới cũng phải đi."

"Mẹ, mẹ nói cô ấy không có đối tượng đã định ra từ nhỏ sao?"

"Ninh Trí Bình là cấp dưới của cha con, mẹ nghĩ ông ta không tiện từ chối trực tiếp cuộc hôn nhân này, mới tìm cớ bừa bãi."

Lâm Đức Triều vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: "Tôi có thể bắt ông ta làm chuyện cưỡng ép kết hôn sao?"

Lâm Quảng Dân cảm thấy lo lắng.

"Đối tượng đã được định ra từ nhỏ đột nhiên xuất hiện, trừ khi để tôi nhìn thấy một lần, nếu không, tôi không tin." Du Thúy Mạn nói, "Chỉ vì một chút ân oán khi nói chuyện mai mối, người lớn cứ phải huỷ đi một cuộc hôn nhân, chết cũng phải giữ mặt mũi."

—————

Chuyện có hôn ước từ nhỏ, trước khi thông báo cho xưởng trưởng Lâm, tối hôm qua Ninh Trí Bình đã nhắc đến một lần.

Ninh Kiều vẫn không hiểu, liền quấn lấy mẹ mình hỏi.

"Mẹ gần như đã quên, chỉ là tối qua cha con nói mẹ mới nhớ ra." Thường Phương Trạch nói, "Trước đây ông nội con có một người bạn chiến hữu, đã trải qua sinh tử vài lần, hai người như anh em ruột thịt, tình cảm rất sâu đậm.

Họ nói rằng, sau khi kết hôn và có con, họ sẽ định ra hôn ước từ nhỏ cho hai đứa trẻ.

Không ngờ rằng vợ của ông cụ Giang cũng giống như bà nội con, đều sinh con trai."
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 21



“Hai cụ già đã quyết định chờ đợi đến khi cháu nội ra đời.

Ông cụ Giang và ông nội của con luôn giữ liên lạc, con trai ông cụ Giang kết hôn trước, không lâu sau đó, con dâu của ông cụ sinh cho ông cụ một đứa cháu trai.

Sau đó, mẹ và cha con cũng kết hôn.”

Ninh Kiều nghe vậy rất hứng thú nói: "Anh trai đã ra đời!"

Thường Phương Trạch cười nhẹ, véo nhẹ đầu mũi xinh xắn của cô: "Nhìn con này, thích xem náo nhiệt."

Ninh Kiều cười ngây thơ: "Sau đó thì sao?"

"Sau khi anh trai con ra đời, hai cụ già rất thất vọng, sau đó không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Không ngờ rằng sau đó năm năm, mẹ có con.

Ông nội và ông cụ Giang vui mừng không thể nào kìm lòng, cuối cùng đã định ra hôn ước từ nhỏ cho con."

"Tại sao con chưa bao giờ nghe nói về điều này?"

"Những năm đầu tiên, ông cụ Giang thường xuyên liên lạc với gia đình chúng ta.

Nhưng sau đó, nhà họ Giang gặp biến cố." Thường Phương Trạch nhớ lại quá khứ, nụ cười dần phai nhạt, "Con trai duy nhất của ông cụ Giang lên tiền tuyến, và không bao giờ trở về nữa."

Cô gái nhỏ giật mình: "Đó là chuyện khi nào?"

"Không nhớ rõ nữa, cũng phải gần mười năm rồi."

Khi một người già đi, họ sẽ nhớ lại quá khứ.

Ông nội của Ninh Kiều khi còn sống, thường xuyên nhớ lại quá khứ với người bạn chiến hữu, mỗi khi nhắc đến, ông cụ bắt đầu thở dài.

Chiến tranh tàn nhẫn đã cướp đi tiếng cười của nhà họ Giang, nghe nói sau khi con trai ông cụ Giang qua đời, người vợ sinh ra đứa con còn chưa kịp gặp cha, không thể chấp nhận được sự thật, cũng lặng lẽ ra đi.

Ông cụ Giang được điều chuyển đến một quân khu khác, sống một mình với cháu trai và cháu gái, những đau khổ này không cần phải nói.

"Ban đầu mẹ nghĩ việc định hôn chỉ là trò đùa của thế hệ trước, đã từ lâu mẹ không để ở trong lòng.

Không ngờ, thì ra những năm qua cha con không hề cắt đứt liên lạc với nhà họ Giang, vẫn giữ liên lạc qua thư."

Ninh Kiều đối với chuyện chính mình có hôn ước từ khi con nhỏ, ngoài mới lạ, vẫn là mới lạ.

Cô hỏi: "Con đã gặp người đó chưa?"

"Người nào?" Thường Phương Trạch suýt nữa không phản ứng kịp, sau một lúc mới cười nói, "Ồ, con nói Giang Hành à, mẹ lấy ảnh cho con xem."

———————

Giang Hành được lãnh đạo đơn vị gọi vào văn phòng, mất một thời gian dài mới trở lại sân tập.

Đồng đội Hạ Vĩnh Ngôn sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho tân binh, nhân cơ hội, quay lại bên cạnh anh.

"Lại là xem mắt à? Lại là không muốn đi?" Hạ Vĩnh Ngôn nheo mắt.

"Không đi." Giang Hành nói, "Cậu biết hoàn cảnh của tôi mà."

Hạ Vĩnh Ngôn nhướng mày: "Hôn ước từ nhỏ kia? Cậu chỉ là lừa gạt tôi thôi.

Một cuộc hôn nhân đã được định đoạt trước khi cậu sinh ra, nếu dùng lý do này để từ chối đi xem mắt, ngay cả lãnh đạo cũng phải cười rụng răng."

Đến bây giờ Hạ Vĩnh Ngôn vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên trong văn phòng nhìn thấy cảnh tượng Giang Hành nói chuyện điện thoại với ông nội nhà mình.

Lúc đó, Giang Hành liên tục nhận được thư từ ông nội, có lẽ chưa kịp trả lời, ông nội anh đã trực tiếp gọi điện đến đơn vị.

Cuộc gọi này không dễ dàng, từ đường dây địa phương chuyển sang đường dây quân sự của đơn vị, chuyển tiếp từng cấp, cuối cùng mới liên lạc được.

Khác với tình trạng mắt đỏ hoe vì nhớ nhà của các chiến hữu trong đơn vị, khi nhận điện thoại gia đình, vị doanh trưởng Giang này không có gì khác biệt so với ngày thường, luôn nghiêm túc và trầm mặc.

Hạ Vĩnh Ngôn đang phụ trách sắp xếp tài liệu trong văn phòng, ngước nhìn Giang Hành một cái, còn tưởng rằng nhà anh có chuyện gì lớn.

Lúc đó Hạ Vĩnh Ngôn chưa quen biết Giang Hành, cũng không tiện hỏi nhiều, mãi nhiều năm sau cuối cùng mới hỏi ra được.

Ông nội Giang lo lắng cho chuyện hôn nhân của cháu trai, nóng lòng muốn uống một ngụm trà của cháu dâu.

Còn về đối tượng, là cháu gái của người bạn chiến hữu cũ của ông nội Giang.

Dù là viết thư hay gọi điện, mỗi lần ông nội Giang đều không quên kêu Giang Hành đi đến tiệm chụp ảnh chụp vài tấm, gửi về nhà đồng chí nữ kia.

Theo ý của ông cụ, dù là hôn nhân do cha mẹ định đoạt, nhưng nhà trai phải thể hiện toàn bộ sự chân thành.

Tuy ông cụ lải nhải rất nhiều lần, nhưng Giang Hành vẫn chưa bao giờ đặc biệt đến tiệm chụp ảnh, tấm ảnh duy nhất gửi đi, vẫn là ảnh chụp khi mới mười mấy tuổi.

Ý đồ qua loa rõ ràng.

"Nói lại chuyện cũ, cậu có bao giờ nhìn thấy ảnh của cô gái có hôn ước từ nhỏ với cậu chưa?"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 22



"Không có.

" Mặt Giang Hành không đổi sắc, "Chỉ là một cuộc hôn nhân mù cưới và câm gả.

"

Hạ Vĩnh Ngôn nhếch mép.

Thậm chí không biết đối phương tròn hay dẹt, thật là quá đáng.

"Cậu không thể mãi không có đối tượng chỉ vì cái hôn ước từ nhỏ đó.

Bác sĩ bệnh viện quân khu mà phó tư lệnh giới thiệu cho cậu, điều kiện tốt như vậy, sau này cũng thuận tiện.

"

"Thuận tiện để sau khi bị thương đưa đến bệnh viện?"

"Cậu biết nói chuyện không!"

Đối với đối tượng hẹn hò mà lãnh đạo đơn vị sắp xếp cho Giang Hành, Hạ Vĩnh Ngôn chỉ có thể nói hai chữ, ghen tị.

Mọi người đều nói rằng doanh trưởng Giang có một đám trẻ con kéo chân sau, không ai dám gả cho anh, nhưng thực tế là, nói thì nói vậy, đối tượng hẹn hò cũng không chê bai, ngược lại chính Giang Hành từ trước đến nay lười gặp mặt, không tìm cớ, chỉ nói không quan tâm đến chuyện này.

Nói cũng lạ, lời nói làm mất lòng người như vậy, lãnh đạo đơn vị lại không so đo với anh.

Hạ Vĩnh Ngôn không thể hiểu nổi, làm sao có người đàn ông nào không muốn lấy vợ!

Anh thực sự coi trọng chuyện hôn ước từ nhỏ kia?

Giang Hành không tiếp tục chủ đề hôn nhân này nữa.

Ông cụ Giang không thể ngồi yên được nữa, thời gian này ông cụ gửi thư càng ngày càng chăm chỉ, yêu cầu anh đến cầu hôn.

Khi cha còn sống, mẹ cũng chưa rời đi, họ thường đùa giỡn, trêu chọc rằng cô con gái nhà họ Ninh là cô dâu nhỏ tương lai của mình.

Giang Hành không phải đang cố ý chờ đợi đối phương, chỉ là anh cho rằng đã định hôn thì cũng nên có một số tinh thần khế ước.

Tất nhiên, nếu cô con gái nhà họ Ninh kết hôn trước, đó là chuyện tốt, nhà họ Giang sẽ không quấy rầy.

Anh mơ hồ nhớ lại, ông cụ nói rằng đối phương ngoan ngoãn và hiểu chuyện, dịu dàng như cừu non.

Cô dâu nhỏ như cừu non bước vào cửa nhà, e rằng đám em trai và em gái trong nhà càng thêm vô pháp vô thiên khi bắt nạt người.

Anh không thể làm trì hoãn người ta.

"Đúng rồi.

" Hạ Vĩnh Ngôn vỗ vai Giang Hành, "Nếu cậu không muốn đi xem mắt, sao không để cơ hội này cho tôi? Cậu hãy hẹn bác sĩ mà phó tư lệnh giới thiệu ra ngoài, lúc đó tôi sẽ đến đó, tôi sẽ giả vờ là tình cờ gặp.

"

Giang Hành quay đầu, nhìn về phía xa: "Ông ấy đến rồi, cậu tự đi nói đi.

"

Lời nói vừa dứt, anh gật đầu: "Phó tư lệnh Vương.

"

Hạ Vĩnh Ngôn hoảng sợ: "Đừng, đừng, tôi đùa thôi.

"

Anh ta cứng ngắc quay người.

Nhưng khi chậm rãi quay đầu lại, lại không thấy bóng dáng của phó tư lệnh Vương đâu cả.

"Đùa thôi.

" Mặt Giang Hành không biểu cảm nói.

Hạ Vĩnh Ngôn: !!!

Ai lại nghiêm túc đùa như vậy? Không buồn cười!

—————————-

Tối hôm đó, nhà họ Ninh lại có cuộc họp gia đình.

Ninh Trí Bình quyết định gả con gái đi.

Đồng chí quân nhân bẩm sinh khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy, trước đây Thường Phương Trạch quên mất người này, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy vui mừng.

Ninh Kiều nhìn bức ảnh mà mẹ đưa, nghe nói là ông nội Giang Hành gửi đến, từ thời xa xưa, trong ảnh cậu bé cao gầy, không cười, trông có vẻ hung dữ.

Nhưng trông đẹp trai.

Khi con gái lấy chồng, Ninh Trí Bình coi trọng nhất là phẩm chất của đối phương.

Ngày đó khi Giang Hành còn nhỏ, ông ấy đã gặp mặt vài lần, ấn tượng khá tốt.

Sau khi cha của Giang Hành qua đời, Ninh Trí Bình đã gửi tiền cho ông cụ Giang vài lần, nhưng đều bị trả lại, qua thư từ cũng biết được rằng cậu bé học hành xuất sắc, từ nhỏ đã được quân đội chọn lựa, cả thể chất lẫn phẩm hạnh đều không có gì để nói.

Con trai nhà họ Lâm không thể so sánh được với anh, giao Ninh Kiều cho anh, Ninh Trí Bình cảm thấy yên tâm.

Nhớ lại con gái chê bai ngoại hình của Lâm Quảng Dân, Ninh Trí Bình nói: "Cháu trai lớn của ông cụ Giang trông rất đẹp trai, mặt chắc chắn không phải hình vuông.

"

"Ông đã gặp mặt cậu ấy khi cậu ấy lớn chưa?" Thường Phương Trạch hỏi.

"Bà xem cha mẹ và ông nội cậu ấy trông như thế nào, cậu ấy làm sao có thể tệ được?" Ninh Trí Bình đáp lại.

Ninh Kiều ngồi gần cha mẹ mình nghe về tình hình đối phương, mắt tròn xoe.

Ninh Dương: !

Nuôi em gái quá ngây thơ cũng không tốt.

Người sắp lấy chồng là cô, cô lại như một người xem cuộc vui.

—————————

Giang Hành nghĩ rằng mọi thứ không hề thay đổi.

Anh chỉ cần ứng phó với ông cụ trước, đối xử ông cụ như một đứa trẻ con để dỗ dành.

Tuy nhiên, không ngờ rằng, chỉ hai ngày sau vào buổi tối, anh nhận được một bức điện khẩn cấp từ ông nội.

Yêu cầu anh ngay lập tức hướng lãnh đạo trong đơn vị xin giấy chứng minh kết hôn, nghe nói là ý của gia đình nhà gái.

Lần này là thật rồi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 23



Hòn đảo hoang vắng, nghe qua cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.

Nhưng sau khi cân nhắc, Ninh Trí Bình thấy rằng nó vẫn hơn việc xuống nông thôn hay vội vàng tìm người lạ để kết hôn.

Giang Hành lớn hơn Ninh Kiều sáu tuổi, lại là đồng chí quân nhân, tính cách ổn định.

Mẹ anh từ rất sớm đã bỏ mặc mấy đứa trẻ không quan tâm, tương lai khi Ninh Kiều gả qua, không cần phải xử lý mối quan hệ phức tạp giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Khi còn trẻ Thường Phương Trạch đã gặp cha mẹ của Giang Hành vài lần, mơ hồ nhớ lại hình ảnh mẹ anh, Thẩm Hoa Lâm.

Đó là một người phụ nữ có tính cách mềm yếu, có thể thấy bà ấy và chồng rất yêu thương nhau, cũng rất quan tâm đến con cái.

"Đã bỏ xuống mấy đứa trẻ như vậy." Thường Phương Trạch cảm thán, "Ông cụ Giang lớn tuổi có trợ cấp cao, tiền trợ cấp mà chồng Hoa Lâm để lại cũng không ít, con bé đến đó không đến nỗi phải khổ cực."

"Tôi nghe ông cụ nói, khi bà ấy đi, chỉ mang theo vài bộ quần áo thay đổi.

Tiền trợ cấp lúc đó mới được phê duyệt, bà ấy để trên bàn mà không lấy." Ninh Trí Bình nói.

"Cuối cùng vẫn là đau lòng mấy đứa trẻ."

"Lúc đó Giang Hành mới chỉ mười mấy tuổi, tin tức cha hy sinh mới đến không lâu, mẹ sinh em gái xong rồi bỏ đi, ông cụ không chịu nổi cú sốc bệnh nặng, chỉ còn mình anh chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, chăm sóc người già và các em trai em gái."

Con người là phức tạp và nhiều mặt, vợ chồng họ cũng không thể nói quá nhiều.

Họ nuôi con gái trong sự nuông chiều, con trai dù thô lỗ một chút, nhưng cũng thực sự yêu thương, bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, vẫn còn hơi ngốc nghếch.

Rất khó để tưởng tượng cách đây nhiều năm, khi Giang Hành chỉ là một đứa trẻ, làm thế nào anh đã tự mình vượt qua.

Ninh Kiều nghe mà cũng có chút buồn bã.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cậu bé trong bức ảnh dùng bờ vai gầy yếu để nâng đỡ một gia đình.

Ninh Trí Bình lấy ra một số lá thư mà ông ấy đã viết cho Giang Hành trong những năm qua, đưa cho Ninh Kiều: "Tình hình đại khái là như vậy, con tìm hiểu một chút đi."

Ninh Kiều mở lá thư.

Chữ viết đẹp, từng dòng chữ thể hiện sự kính trọng đối với người lớn tuổi, nhưng cách dùng từ không hề rườm rà.

"Đọc thư tính là cái gì?" Thường Phương Trạch bất đắc dĩ nói, "Có ảnh của cậu ấy trong hai năm gần đây không?"

"Ông cụ Giang đang gửi về đây rồi, chưa thể đến nhanh như vậy, nghe nói là do ông cụ kêu chiến hữu của Giang Hành làm." Ninh Trí Bình nói, "À đúng rồi, vài ngày trước tôi cũng đã gửi ảnh về bên đó, ước chừng sắp đến nơi."

Ninh Kiều cầm ảnh trên tay trái, thư trên tay phải.

Không có biểu hiện gì, cam chịu sắp xếp của cha mình.

———————-

Ông cụ Giang gọi điện từ nơi nghỉ dưỡng, dùng cả mềm lẫn cứng.

Hôn ước đã định từ lâu, nếu hủy bỏ, mặt mũi của ông cụ có thể để ở đâu? Hơn nữa, đó còn là di nguyện của cha Giang Hành!

Giang Hành bị ông cụ Giang thuyết phục, nộp giấy chứng nhận kết hôn.

Đối phương là một cô gái tốt, hiện tại thực sự không thể xuống nông thôn.

Như có điều gì đó trong bóng tối đang chỉ dẫn, không hiểu sao, anh cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm.

Đến khi cần làm chứng nhận, Giang Hành mới hỏi rõ tên của đối tượng có hôn ước từ nhỏ với mình.

Ninh Kiều.

Tên này quá quen thuộc, nhưng thực tế, đó là lần đầu tiên ông cụ Giang nhắc đến với anh.

Cảm giác quen thuộc càng trở nên mạnh mẽ.

Phó chính uỷ cười nói: "Lần trước, cậu không đi gặp con gái của tư lệnh Lưu, cậu cũng không đi gặp bác sĩ Vương ở bệnh viện quân khu.

Vì một cô bé, lại vội vàng làm báo cáo kết hôn, thúc giục tôi nhanh chóng phê duyệt.

Cô bé này trông xinh đẹp đến mức nào, khiến cậu để bụng như vậy?"

Giang Hành: ......

Nói ra có lẽ ông không tin, nhưng tôi cũng không biết cô ấy trông như thế nào.

—————————

Con gái lấy chồng xa không phải để chịu khổ, tổ chức tin tưởng Giang Hành, Ninh Trí Bình cũng tin tưởng.

Nhà họ Ninh muốn gả con gái, nhưng luôn hành động trong im lặng, đua với thời gian, từng giây từng phút.

Ông ấy liên lạc thường xuyên với ông cụ Giang, không phải là gọi điện thì là gửi điện báo.

Theo ý của ông cụ Giang, tốt nhất là chờ một thời gian, đợi Giang Hành hoàn thành nhiệm vụ trở về, gia đình họ sẽ tổ chức hôn lễ long trọng và đàng hoàng.

Nhưng bên cơ quan quản lý thanh niên trí thức luôn thúc giục, Ninh Trí Bình thực sự không thể đợi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 24



Sau khi thảo luận, kế hoạch không thay đổi, Ninh Trí Bình quyết định sẽ đưa Ninh Kiều lên đường đến hòn đảo.

Trong vài ngày qua, nhà họ Ninh đã giữ bí mật rất tốt.

Đơn xin kết hôn cơ bản không có vấn đề gì, nhưng lãnh đạo đơn vị chưa phê duyệt, nếu đột nhiên có biến cố gì, lan truyền ra ngoài sẽ không hay, vì vậy Ninh Trí Bình và Thường Phương Trạch giữ kín như bưng, đồng thời nhắc nhở Ninh Dương đừng nói lỡ lời.

Con gái sắp lấy chồng, có quá nhiều thứ cần chuẩn bị, Thường Phương Trạch bảo Ninh Kiều nghỉ ngơi ở nhà, còn bà ấy thì thỉnh thoảng lại chạy đến Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hoá.

Trước khi ra cửa, bà ấy gặp chồng mình đặc biệt đi xe đạp về từ đơn vị về.

Ninh Trí Bình mỉm cười nói: "Đã được phê duyệt.

"

Ông cụ Giang rất chú ý đến chuyện này, ngay khi đơn xin kết hôn được phê duyệt, ông cụ lập tức thông báo cho Ninh Trí Bình.

"Đã được phê duyệt rồi à?" Thường Phương Trạch thở phào nhẹ nhõm, "Tôi sẽ lại đến Cung Tiêu Xã xem thêm, mua thêm một số đồ cho con gái.

"

"Con bé chỉ cần mang theo tiền và phiếu là đủ rồi, ở Tây Thành cũng có Cung Tiêu Xã.

"

"Làm sao có thể giống nhau được? Những thứ mang đi bây giờ, là tấm lòng của người làm cha làm mẹ, khi đối phương thấy chúng ta chu đáo với con gái như vậy, họ cũng không dám coi thường.

"

Thường Phương Trạch cười rạng rỡ, thúc giục chồng mình nhanh chóng trở lại đơn vị, còn bà ấy thì vội vàng đến Cung Tiêu Xã.

Nói cũng lạ, trong Cung Tiêu Xã, Thường Phương Trạch tình cờ gặp Du Thúy Mạn.

Trước đây khi hai người gặp nhau trong khu nhà đều chào hỏi nhau, nhưng sau khi Triệu Hồng Anh đến làm mai mối, khiến cả hai gia đình đều không vui, lúc này nhìn nhau, không khí trở nên kỳ lạ, không ai nói gì.

Du Thúy Mạn tự cao tự đại, không ngờ người ta còn kiêu ngạo hơn mình, lạnh lùng liếc bà ta một cái, cầm đồ đi mất.

Không ai hiểu rõ tâm tư của Lâm Quảng Dân hơn bà ta, vì con trai, bà ta chỉ có thể hạ mình một lần.

Du Thúy Mạn càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, trong lòng nghĩ chờ Ninh Kiều vào cửa sẽ biết tay với bà ta, nhưng mặt vẫn nở nụ cười: "Đây không phải là đồng chí Thường sao? Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.

"

Thường Phương Trạch cũng nhìn bà ta một cái, miễn cưỡng cười: "Đây không phải là đồng chí Du sao? Tôi suýt nữa không nhận ra.

"

Du Thúy Mạn nghiến răng.

Quá giả tạo.

Du Thúy Mạn và Thường Phương Trạch cùng nhau trở về khu nhà.

"Chị Triệu chính là người thẳng thắn, nói chuyện không giữ lời, làm mất lòng người mà không biết.

" Du Thúy Mạn nói, "Tôi vừa nhìn con gái nhà bà liền thích ngay, làm sao có thể không đồng ý.

"

"Đó là chuyện quá khứ rồi.

" Thường Phương Trạch nói, "Bà đừng để bụng.

"

"Đúng, đúng, chúng ta đều không nên để ở trong lòng, sau này còn phải làm thông gia mà.

"

Thường Phương Trạch nhướng mày: "Còn tưởng các người không vui mừng chứ.

"

"Làm sao có thể!" Du Thúy Mạn cười nói, "Con gái nhà các người là mỹ nhân nổi tiếng trong khu nhà, cửa còn muốn bị giẫm nát nữa là, Quảng Dân nhà chúng tôi thích con bé, tôi cũng thấy con bé rất tốt.

"

Trong lòng Thường Phương Trạch cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Trước đây từ miệng Triệu Hồng Anh biết được Ninh Kiều bị nhà họ Lâm chê bai, bà ấy cảm thấy không dễ chịu, con gái từ nhỏ đến lớn đã từng chịu qua sự uất ức này?

"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.

" Du Thúy Mạn nắm lấy cơ hội, "Tìm một dịp nào đó, hai nhà chúng ta ngồi lại với nhau bàn bạc một chút, xem làm thế nào để sớm giải quyết chuyện của hai đứa trẻ.

"

"Chuyện gì? Tôi nghe không hiểu.

" Thường Phương Trạch không còn cảm thấy khó chịu, lộ ra nụ cười, "À đúng rồi, suýt nữa quên nói với bà, con gái tôi sắp lấy chồng rồi, lúc đó tôi sẽ mang kẹo mừng đến cho các người.

"

Du Thúy Mạn: ???

Rõ ràng đã lộ rõ rồi mà!

—————————

Lâm Quảng Dân quyết tâm muốn kết hôn với Ninh Kiều, anh ta lẳng lặng đi quanh trong sân, chờ đợi Ninh Kiều xuất hiện, suýt chút nữa đã trở thành một cây tương tư.

Anh ta quan sát bốn phía, nghe ngóng mọi hướng, thấy Ninh Trí Bình đi làm, Thường Phương Trạch cũng không ở nhà, lòng như bị móng vuốt nhỏ cào, lấy hết can đảm nhặt một hòn đá nhỏ, "đùng" một tiếng ném vào cửa sổ nhà họ Ninh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 25



Tiếng đầu tiên, tiếng thứ hai!

Anh ta kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng khi hòn đá thứ ba trúng kính cửa sổ sau nhà họ Ninh, anh ta nghe thấy một giọng nói mềm mại và ngọt ngào.

"Ai đấy!"

Giọng nói ngọt ngào nhưng lại mang theo chút bực bội, hơi thở của Lâm Quảng Dân dường như đột ngột ngừng lại, cố gắng hạ thấp giọng nói: "Là tôi.

"

Sợ cô không để ý đến mình, anh ta lại gấp gáp nói: "Tôi là Lâm Quảng Dân, có thể mời cô ra ngoài được không, tôi muốn nói vài lời với cô.

"

"Có chuyện gì vậy?" Ninh Kiều mở cửa, vươn người ra.

Anh ta hít một hơi sâu, tiếp tục nói: "Tôi đến tìm cô là muốn có một cơ hội để hiểu biết lẫn nhau.

Ninh Kiều, tôi——"

"Tôi sắp kết hôn rồi.

" Ninh Kiều trực tiếp cắt ngang lời anh ta.

Lâm Quảng Dân lại bị chính lời nói chưa nói hết của mình làm nghẹn lại: "Cái gì, cái gì?"

Khi anh ta nhìn cô lần nữa, anh ta phát hiện ra trong đôi mắt sáng của cô, có sự kháng cự rõ ràng.

Những ngày này, anh ta không nghĩ đến ăn uống, mà cô thực sự sắp kết hôn rồi.

"Tôi biết, đó là hôn nhân do cha mẹ định đoạt.

" Lâm Quảng Dân bình tĩnh lại, "Nhưng tôi hy vọng cô cân nhắc kỹ lưỡng mối quan hệ này.

Hai người đã gặp mặt chưa? Từ nhỏ đến lớn, số lần gặp mặt cũng không bằng chúng ta.

"

Ninh Kiều nghiêm túc suy nghĩ, đó quả là sự thật.

"Ninh Kiều, chúng ta đều không phải trẻ con nữa, ngay cả khi kết hôn, cũng không thể hành động theo cảm xúc, nên tìm người tốt.

" Trái tim Lâm Quảng Dân đang lo lắng, nhưng vì không chịu thua, lời nói ra rất có sức thuyết phục, "Anh ta có tốt bằng tôi không?"

Ninh Kiều nhớ lại những lời khen tốt đẹp mà cha cô nói về Giang Hành, cân nhắc kỹ lưỡng và gật đầu: "Có.

"

Lâm Quảng Dân: !

"Anh ta có bằng cấp gì?"

"Học trường quân đội.

"

"Sinh viên đại học?" Vừa mở miệng đã tự làm mình mất mặt, Lâm Quảng Dân đứng cứng ngắc tại chỗ, "Là quân nhân, cô sẽ theo quân à?"

Ninh Kiều gật đầu.

Đó chỉ là hôn nhân do cha mẹ định đoạt mà thôi, bây giờ hủy hôn ước vẫn còn kịp.

Lâm Quảng Dân quyết định, nói: "Chuyện hôn nhân của chúng ta, cha mẹ cô không đồng ý sao?"

"Tôi cũng không đồng ý.

" Ninh Kiều trả lời thật lòng.

"Cạch" một tiếng, cô đóng cửa lại.

Lâm Quảng Dân nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, uể oải trở về nhà.

Ở nhà họ Lâm, Du Thúy Mạn lải nhải bên tai về chuyện Ninh Kiều sắp lấy chồng.

"Mẹ, mẹ cũng biết cô ấy sẽ lấy quân nhân à?"

Du Thúy Mạn nhăn mày, đột nhiên đứng dậy: "Là quân nhân?"

Khó trách Thường Phương Trạch có vẻ mặt khoe khoang như vậy!

"Ninh Kiều sẽ theo quân.

" Lâm Quảng Dân nói, "Con nhớ khi cô dì theo quân, chồng dì đã bốn mươi tuổi.

Có tư cách theo quân, chắc chắn là người lớn tuổi, chủ nhiệm Ninh để cô ấy lấy một quân nhân lớn tuổi như vậy, không phải là lãng phí sao?"

Du Thúy Mạn nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Khó trách người đàn ông đó đến giờ vẫn chưa xuất hiện, nhà họ Ninh sĩ diện, sợ cả khu nhà nhìn thấy trò cười.

"

Ở hòn đảo Tây Thành xa xôi, chiều nay, tất cả mọi người trên đảo đều biết, nhà họ Giang sắp có chuyện lớn.

Bởi vì doanh trưởng Giang sắp đi xa.

Ba đứa em trai và em gái của anh, chỉ cần không ai quản, là có thể leo lên mái nhà cũng không lạ.

Ba anh em từ trường học trở về, dùng một tay ném cặp sách, đá những viên sỏi nhỏ, chạy về nhà, rồi lại chạy ra khỏi nhà.

"Anh hai, anh cả đi đâu vậy?"

"Đi làm nhiệm vụ thôi.

"

"Không đúng, không phải bảo hai ngày nữa mới đi sao? Sao lại đi sớm vậy!"

Một bà cô trong khu nhà ở cười mỉm nhìn ba đứa trẻ.

"Anh cả các cháu đi An Thành, đi xem mặt chị dâu cho các cháu đấy!"

"Còn đặc biệt làm báo cáo với lãnh đạo, trước khi đi làm nhiệm vụ phải gặp đối tượng trước.

"

Ba anh em ngẩn ngơ, nhìn nhau.

Chỉ ngơ ngác một lúc, rồi lại bắt đầu cười.

Phụt, ai tin chứ.

Họ không phải trẻ con ba tuổi, không dễ bị lừa như vậy.

Sau khi cười xong, anh hai nhà họ Giang dẫn theo em ba, em ba dẫn theo em tư, ba anh em quyết định sáng mai không đi học nữa.

Dù sao anh cả cũng không ở nhà!

Nhìn theo bóng lưng vui vẻ của họ, bà cô trong khu nhà ở nhếch mép.

Doanh trưởng Giang nên nhanh chóng lấy một cô vợ đanh đá về, để trị ba đứa trẻ quậy phá này!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 26



Tin tức con gái chủ nhiệm Ninh sắp lấy chồng cuối cùng cũng lan truyền khắp cả khu nhà.

Nguyên nhân là do ông Chu ở đội tổng vụ hậu cần lên phòng nhân sự xin nghỉ phép, không may nhìn thấy giấy xin nghỉ của Ninh Trí Bình.

Mọi người đều làm chung một đơn vị, hỏi một chút, phòng nhân sự cũng không cố ý giấu giếm, dù sao cưới con gái cũng không phải là chuyện xấu, không cần phải giấu giếm.

Dạo này ông Chu luôn nghe vợ mình và các thành viên trong gia đình khác nói về chuyện con gái chủ nhiệm Ninh xuống nông thôn và kết hôn, nghe đến nỗi tai gần như chai sạn, bây giờ có tin tức mới, ngay lập tức nói ra chuyện hiếm có này.

Vợ ông Chu được tiếp xúc với tin tức đầu tiên, lập tức trở thành người nổi tiếng trong khu nhà.

"Thật sự sắp kết hôn rồi à?"

"Chủ nhiệm Ninh coi con gái như bảo bối, không ngờ lại nói cưới là cưới luôn."

"Cũng là chuyện không còn cách nào khác, chẳng lẽ thực sự gửi đến biên giới? Một đám người trẻ tuổi ở gần chúng ta đều được gửi đến biên giới, nhà chị dâu tôi nghe nói phải đi biên giới, khóc lóc và làm ầm ĩ.

Nhưng cháu gái tôi sức khỏe tốt, từ nhỏ đã chăm sóc em trai em gái ở nhà, biết làm việc nhà, thực sự đến biên giới, chỉ cần thích nghi một chút, không giống như con gái của chủ nhiệm Ninh, tôi không dám nghĩ con bé đến đó sẽ sống thế nào."

Công nhân viên chức và người nhà của họ ở trong khu nhà đều nhìn Ninh Kiều lớn lên, cô bé có sức khỏe không tốt, nếu ốm đổ bệnh ở biên giới, nằm một chỗ ở trụ sở thanh niên trí thức bên đó, ai sẽ quan tâm chăm sóc cô? Đừng nói là làm đồ ăn ngon bồi bổ cho cô như vợ chồng chủ nhiệm Ninh, ở đó thực phẩm khan hiếm, không chừng, còn không có một bát cháo nóng để uống.

"Thật sự là kết thông gia với nhà xưởng trưởng à?"

Có người hỏi, "Tôi nghe nói, chị Triệu đã đến nói chuyện mai mối cho hai nhà họ."

"Hôm qua tôi thấy mẹ của Quảng Dân và mẹ của Ninh Kiểu cùng nhau trở về từ Cung Tiêu Xã, tôi còn thắc mắc, bọn họ bắt đầu lui tới với nhau từ bao giờ.

Hóa ra là vì hai đứa trẻ!"

Ngườ ở trong khu nhà bắt đầu bàn tán sôi nổi hơn.

Ngày đó Triệu Hồng Anh đến làm mai mối, không thể nói là kín đáo, cửa mỗi nhà đều mở toang, nhìn thấy rõ ràng bà ta đi vào nhà chủ nhiệm Ninh và nhà xưởng trưởng Lâm, người ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

"Không thể nào? Hôm qua bọn họ trở về từ Cung Tiêu Xã, mặt mũi đều cau có."

"Mẹ của Quảng Dân vốn đã kiêu ngạo, lần này nhà chủ nhiệm Ninh vội vàng muốn gả con gái, bà ta không phải là đang cố tình làm khó người ta sao?"

“Nhà họ Ninh đã yêu thương cưng chiều cô con gái suốt mười tám năm, không ngờ đến khi lấy chồng lại gặp phải trở ngại...”

Phùng Tĩnh Vân vợ của ông Chu cười khẩy một tiếng: "Thật tưởng Triệu Hồng Anh có bản lĩnh lớn lắm, làm mai mối là một phát chuẩn ngay? Dù Quảng Dân có ý, cũng phải là cô gái nhỏ đồng ý không chứ!"

Mọi người vội vàng tụ tập lại.

Chẳng lẽ vợ của ông Chu còn biết chuyện bí mật gì khác nữa?

Từ trước Phùng Tĩnh Vân và Triệu Hồng Anh đã không ưa nhau.

Nhiều năm trước, khi có một chàng trai trẻ đến xưởng, là một người đàng hoàng, bà ta đã có ý định ghép đôi cậu ta với con gái mình, không ngờ bị Triệu Hồng Anh chen ngang.

Triệu Hồng Anh thì quả là rất nhiệt tình, đã tìm khắp cả khu nhà nhưng lại không đến nhà họ Chu.

Vì danh dự gia đình, Phùng Tĩnh Vân chưa bao giờ chủ động nhắc đến, nhưng mối thù đã hình thành từ đó.

Ai khen ngợi Triệu Hồng Anh, bà ta sẽ khó chịu.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 27



"Triệu Hồng Anh vì một chút quà cảm ơn nên đã làm mai mối bừa bãi.

Các người nói con gái chủ nhiệm Ninh và con trai xưởng trưởng Lâm có hợp nhau không?"

Về mặt tuổi tác, thì khá là phù hợp.

Nhưng về ngoại hình thì không hợp lắm.

Huống hồ, nếu hai người trẻ tuổi này thực sự muốn ở bên nhau, từ vài năm trước đã nhìn nhau với ánh mắt vừa ý rồi.

Mọi người đều biết con trai xưởng trưởng Lâm rất thích Ninh Kiều, nhưng cô gái nhỏ thì không hề liếc mắt nhìn anh ta.

Mọi người nghe mà thấy thú vị.

Hóa ra cuối cùng không phải là nhà xưởng trưởng Lâm không coi trọng Ninh Kiều, mà là họ không có cơ hội này!

"Vậy cuối cùng chủ nhiệm Ninh đã gả cô bé cho ai?"

"Một đồng chí quân nhân.

" Phùng Tĩnh Vân ngẩng cao cằm, ưỡn ngực nói, "Về ngoại hình, chiều cao, bằng cấp, tất cả đều là tốt nhất, tương lai Ninh Kiều sẽ theo quân.

"

Mọi người đều ngạc nhiên.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà họ Ninh còn có khả năng tìm được một nhà tốt cho con gái mà ngay cả khi đốt đèn lồng cũng không tìm thấy!

"Tại sao bà lại biết chuyện này?"

Phùng Tĩnh Vân ho khan một tiếng.

Mở đầu là tin tức Ninh Kiều chuẩn bị lấy chồng do chồng bà ta mang về, phần còn lại đều dựa vào sự sáng tạo.

Chắc chắn không sai lệch nhiều lắm đâu nhỉ?

Dù sao chỉ cần có thể áp đảo Triệu Hồng Anh, bà ta liền cảm thấy vui!

"Tôi đã nói, Triệu Hồng Anh làm mai mối không tốt.

" Phùng Tĩnh Vân nói, "Sau này các người đừng tin bà ta!"

Không ai biết mối thâm thù giữa Phùng Tĩnh Vân và Triệu Hồng Anh, nhưng ngay cả khi biết, cũng không quan tâm.

Mọi người bây giờ chỉ quan tâm đến chuyện nhà chủ nhiệm Ninh.

Ngoại hình, chiều cao, bằng cấp đều tốt, còn là sĩ quan đủ cấp bậc để cho người nhà theo quân.

Đang khoác lác đúng không?

————————————

Quân đội đã phê duyệt đơn xin kết hôn của Ninh Kiều và Giang Hành, cơ quan quản lý thanh niên trí thức tự nhiên không thể giữ người được.

Đợi đến khi hoàn tất thủ tục từ bỏ việc xuống nông thôn cho con gái, Ninh Trí Bình cảm thấy nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, Thường Phương Trạch nấu một bàn đầy món ngon, mừng việc giải quyết suôn sẻ.

Ninh Dương không lạc quan nói: "Chuyện xuống nông thôn tạm thời giải quyết được rồi, nhưng chuyện ở hòn đảo kia ——"

"Con đừng nói những lời chán chường.

" Ninh Trí Bình cắt ngang lời con trai.

Tiêu Xuân Vũ cũng nói: "Chuyện này đã thành sự thật rồi, đừng làm em gái sợ.

"

Ninh Dương liếc nhìn em gái mình.

Một bàn đầy món ngon, em gái cầm đũa lựa chọn cẩn thận, có vẻ gì sợ hãi đâu?

Ninh Kiều từ tốn ăn một miếng cơm, đũa vẫn cứng ngắc giữa không trung, dừng lại một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh trai, cô gắp một đũa thịt kho, để vào bát anh ấy, nhìn anh ấy với vẻ mặt vô tội.

Ninh Dương suýt nữa cười ra tiếng: "Sáng sớm ngày mốt có vé tàu, lúc đó cả nhà chúng ta sẽ đưa em gái đến Tây Thành, nếu có gì không ổn, sẽ lập tức quay về.

"

Thường Phương Trạch nheo mắt.

Quay về?

"Bây giờ là xã hội mới, nếu đối phương thực sự không phải người tốt, thì cứ ly hôn.

" Thấy cả nhà cùng nhìn mình, Ninh Dương tiện thể bổ sung một câu, "Ngay cả trong xã hội cũ cũng có ly hôn.

"

Lời nói tiên tiến, ngay khi vừa dứt lời, đầu anh ấy đã bị Thường Phương Trạch đánh mạnh một cái.

"Con không mong đợi điều gì tốt đẹp hơn sao?"

Ninh Dương bĩu môi.

Dù sao ai chịu thiệt, em gái anh ấy không được chịu thiệt.

"Anh ấy tại sao lại như người ăn phải thuốc nổ vậy?" Ninh Kiều nhỏ giọng nói.

"Chỉ ăn thuốc nổ thôi đã no, không ăn nổi cơm nữa.

" Tiêu Xuân Vũ đùa cợt.

Ninh Dương trừng mắt, bảo vệ miếng thịt kho trong bát của mình: "Ai nói vậy!"

Tiếng cười của cả nhà vang vọng khắp căn phòng.

Trên mặt Ninh Trí Bình và Thường Phương Trạch xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lặn, bóng tối dần đậm, lòng họ lại trống rỗng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 28



Thường Phương Trạch cúi đầu ăn cơm.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Ninh Kiều nhẹ giọng hỏi.

Thường Phương Trạch lắc đầu, khi ngước mắt lên, khóe mắt hơi đỏ, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười dịu dàng: "Mẹ chỉ là nhớ lại khi con còn nhỏ thôi.

"

Con gái sắp lấy chồng, lại là lấy chồng xa, họ rất rõ ràng, cơ hội cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm không còn nhiều.

Nhưng ngày nay, dù là người lớn yêu thương con gái đến mấy, cũng không thể mãi mãi nuôi con bên mình.

Ngày này sớm muộn gì cũng đến, Thường Phương Trạch chỉ hy vọng con rể tương lai có thể yêu thương Ninh Kiều thật tốt, hai vợ chồng nắm tay nhau sống hạnh phúc.

Ninh Kiều cảm nhận được không khí bàn ăn trở nên nặng nề.

Cô không rơi nước mắt, thậm chí cố gắng không biểu hiện cảm xúc buồn bã.

Nếu cô cũng đỏ mắt, chắc chắn cha mẹ và anh chị sẽ ôm cô khóc.

Lúc đó mọi người đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Lời nhắc nhở của gia đình vang vọng trong tai.

Ninh Kiều gật đầu thật mạnh, để họ yên tâm.

Còn bản thân cô, tâm trạng những ngày qua lên xuống thất thường, đến giờ mới ổn định.

Cô đã xem qua ảnh của Giang Hành khi anh 14, 15 tuổi, ánh mắt kiên định của cậu bé trông rất đẹp trai.

Và những bức thư đó, từng chữ, từng câu, không có lời nói hoa mỹ, nhưng chân thành và mạnh mẽ.

Bây giờ có lẽ anh đã đi làm nhiệm vụ, vài ngày nữa, khi cô đến hòn đảo, mới có thể gặp anh.

Về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, Ninh Kiều cảm thấy bối rối, nhưng mơ hồ, tạm thời không cảm thấy bất lực.

Chỉ là nghĩ đến việc sắp phải rời xa nhà, lòng cô tràn đầy nỗi niềm không nỡ.

————————————

Tiêu Xuân Vũ lo lắng cho em gái, buổi trưa ngày hôm sau xin nghỉ phép nửa ngày ở đơn vị, chạy đến nhà mẹ chồng kéo cô ra ngoài giải sầu, sau đó lên quán trà ăn một bữa.

Bánh ngọt ở quán trà hấp dẫn Ninh Kiều, cô thay đồ xong liền theo chị dâu ra cửa.

Chuyến đi này là một chuyến đi xa, và trong thời gian ngắn, con gái không thể về nhà mẹ đẻ, vì vậy Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình đã chuẩn bị cho cô những bao hàng lớn bao hàng nhỏ, thậm chí còn mua thêm hai vali, không khác gì chuyển nhà.

Một vài bà cô trong khuôn viên đến giúp đỡ, nhìn Thường Phương Trạch nhét những thứ tốt vào vali, không nhịn được mà thấy đau túi giùm bà ấy.

"Khi đã kết hôn thì là người của nhà chồng, bên nhà trai sẽ mua cho con bé.

"

Thường Phương Trạch ngước mắt: "Tương lai Kiều Kiều là người của nhà chồng, nhưng càng là người của nhà mẹ đẻ, nhà chúng tôi không có câu con gái đã gả đi như nước đổ đi.

"

Bà cô bị câu nói không vui này làm nghẹn, trong lòng nghĩ có bản lĩnh gì chứ.

Quay đầu thấy mẹ của Lâm Quảng Dân, Du Thúy Mạn, đi ngang qua, liền hô to: "Mẹ Quảng Dân!"

Du Thúy Mạn còn muốn làm như không thấy, nhưng bị kêu như vậy, sắc mặt đen lại một chút.

Thật là thích xem náo nhiệt không chê chuyện chưa lớn.

Bà ta miễn cưỡng cười, tiến lên: "Ôi chao, đã thu dọn hành lý rồi à? Khi nào đi?"

"Sáng mai.

" Thường Phương Trạch nói.

Du Thúy Mạn nhìn thấy, liếc qua bức ảnh gia đình đặt bên cạnh ghế sofa.

Phải nói, cô gái nhà họ Ninh rất đáng yêu.

Cả nhà họ Ninh đều ăn mặc gọn gàng, nhưng chỉ có cô có làn da trắng nõn nà, mềm mại như ngọc, đôi mắt long lanh, không trách con trai bà ta suốt ngày vì cô mà mất hồn.

"Thật đáng tiếc, nếu hai nhà các người trở thành thông gia thì tốt biết bao, sau này trở thành bà con chòm xóm, mọi người đều có thể chăm sóc lẫn nhau.

" Bà cô nói.

Du Thúy Mạn cười và vẫy tay: "Nói gì vậy, người ta sắp kết hôn rồi, danh tiếng của con gái rất quan trọng.

"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 29



Bà ta dừng lại một chút rồi hỏi: "À đúng rồi, đối tượng của con gái bà bao nhiêu tuổi rồi?"

Thường Phương Trạch đã lớn tuổi, nghe câu hỏi này, biết ngay không có ý tốt.

"Nghe nói tuổi không nhỏ đúng không?" Du Thúy Mạn chậm rãi nói, "Có thể cho người nhà theo quân, chắc chắn không phải là thanh niên.

"

"Nhưng tuổi lớn cũng tốt, biết cách yêu thương người khác.

" Du Thúy Mạn lại nói một cách mỉa mai, "Bao nhiêu tuổi? Hơn ba mươi à?"

Những bà cô trong khu nhà từ trước đã nghi ngờ rằng những điều kiện tốt của đối phương là do nhà họ Ninh cố ý khoa trương để giữ mặt mũi, bây giờ được Du Thúy Mạn nhắc nhở, họ lập tức hít một hơi lạnh.

Một sĩ quan hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn? Chắc chắn có vấn đề! Chẳng lẽ là tái hôn?

Đây có phải là chuyện khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử đúng không? Ninh Trí Bình và vợ ông ấy thật là hồ đồ!

"Ai nói chúng tôi kiếm đối tượng chó Ninh Kiều đã ba mươi tuổi?" Thường Phương Trạch nói một cách không kiên nhẫn.

"Không phải sao? Mới nhập ngũ là lính mới, không phải nhanh như vậy đã đến lượt, sau đó trở thành ban trưởng, đội trưởng, liền trưởng, phó doanh trưởng, doanh trưởng, phó đoàn trưởng, đoàn trưởng, từng bậc một lên, mất vài năm mới lên một bậc.

" Du Thúy Mạn nói chậm rãi, bất ngờ che miệng, ngạc nhiên nói, "Không chỉ hơn ba mươi tuổi? Vậy hơn bốn mươi à?"

Những người có tâm đều nghe ra, Du Thúy Mạn không sợ đối đầu với Thường Phương Trạch.

Bà ta cố ý làm người khác khó xử, ai bảo con trai bà ta bị từ chối? Thật là mất mặt, phải tìm cách bù đắp lại vào lúc này.

Một vài bà cô đến xem kịch trước đây không đứng về phe nào, nhưng dù sao Du Thúy Mạn cũng là vợ của xưởng trưởng, nên bọn họ phụ hoạ với bà ta.

"Phương Trạch yêu thương con gái như vậy, không đến nỗi! "

"Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chọc nhau tức giận.

"

Du Thúy Mạn cười lớn, nói một cách kỳ quặc: "Tôi chọc giận cái gì! Con trai tôi có thể tìm được đối tượng tốt hơn Ninh Kiểu, còn Ninh Kiều thì không được.

Bình thường cưng chiều con gái như thế nào, bây giờ đến lúc kết hôn, không cần phải đến cầu nhân, trực tiếp gửi người đến quân khu, nếu đối phương không có gì nổi trội để xuất hiện, có cần phải lén lút như vậy không? Nhà ai gả con gái cũng không phải là cho không như vậy.

"

Thường Phương Trạch nói: "Đứa nhỏ có nhiệm vụ đột xuất, lần này không thể đến được.

Cơ quan quản lý thanh niên trí thức cũng đang thúc giục, các người biết đấy.

"

Du Thúy Mạn nhướng mày, trên mặt viết rõ năm chữ lớn —— bà nhìn xem tôi có tin không?

"Con gái sắp lấy chồng, chắc chắn có ảnh của chú rể đúng không?" Bà ta lại ngẩng cao cằm, hùng hổ nói, "Nếu tôi thấy ảnh, tôi sẽ xin lỗi ngay.

"

Thường Phương Trạch tức giận đến mức muốn lao lên tát bà ta: "Ảnh chưa gửi đến, vài ngày nữa chờ thư đến rồi sẽ cho bà xem.

"

Du Thúy Mạn cười như không cười, trao đổi ánh mắt với người bên cạnh.

Thật là giỏi bịa chuyện.

Nếu tuổi không lớn, điều kiện tốt như vậy, không thể che giấu được.

Một vài bà cô bắt đầu lẩm bẩm.

"Nói cũng phải, nào có cô gái nào sắp kết hôn mà chưa gặp mặt chú rể?"

"Dù sao cũng phải đến cầu hôn! Như vậy giống như cho không, thực sự không phù hợp.

"

"Chủ nhiệm Ninh yêu thương con gái suốt mười tám năm, cuối cùng nhà chồng chẳng coi trọng con bé.

"

Tuy nhiên, ngay lúc đó, bảo vệ của khu nhà công nhân viên chức, chạy chậm đến.

"Nhà chủ nhiệm Ninh! "

"Đã có một đồng chí quân nhân đến! Tìm Ninh Kiều nhà các người!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn qua, ánh mắt xuyên qua bảo vệ, đồng loạt hướng về người bước vào cổng.

Bóng tối bao phủ.

Giang Hành mặc bộ quân phục chỉnh tề, đứng ngoài cửa đối diện với ánh nắng buổi chiều, thần thái uy nghiêm.

Trong lòng Du Thúy Mạn cảm thấy có một cảm giác không lành, linh cảm xấu ập đến.
 
Back
Top Bottom