Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 30



Mí mắt Du Thúy Mạn nhảy lên.

Nhưng rất nhanh, bà ta ở trong lòng chê cười bản thân chỉ là chuyện nhỏ mà đã hoảng sợ.

Doanh trưởng muốn cưới vợ, bản thân không thể tới, tìm một người lính cần vụ trẻ tuổi đi một chuyến, cũng là bình thường.

Thường Phương Trạch bị Du Thúy Mạn chọc tức đến quá mức, mặc kệ nói cái gì người ta đều không tin, còn vội vã lật đổ.

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh của bảo vệ, về tình bà ấy hy vọng con rể tương lai có thể ra mặt một chuyến, đánh mất lời ra tiếng vào trong khu nhà, nhưng lý trí lại rất rõ ràng, đối phương là quân nhân, không có gì quan trọng hơn mệnh lệnh của tổ chức.

Là nhà họ Ninh bọn họ vì việc xuống nông thôn, sốt ruột mà tiễn con gái đi, cho dù như thế nào, cũng không trách cứ Giang Hành được.

Thường Phương Trạch nhớ tới chồng bà ấy có nhắc qua, sáng mai Ninh Kiều xuất phát, Giang Hành tới không được, sẽ nhờ cấp dưới đi một chuyến, cùng nhau đón Ninh Kiều đến hòn đảo.

Đứng ngược sáng nên bà ấy thấy không rõ người đến, chỉ hỏi: “Là đồng chí quân nhân của quân khu Thanh An sao?”

“Vâng, chào bà.



Thường Phương Trạch cơ hồ có thể xác định đối phương chính là cấp dưới do Giang Hành phái tới, bà ấy cười tiến lên: “Làm phiền cậu đặc biệt tới một chuyến, mau vào nhà ngồi đi.



Rốt cuộc người tới chính là đồng chí quân nhân, mấy bà cô ở đây bất giác đứng thẳng, cũng không hề lải nhải.

Mà trái tim của Du Thúy Mạn vốn dĩ treo trên cổ họng cũng yên lặng trở xuống, còn dưới đáy lòng cười chính mình chưa hiểu việc đời.

Quan quân lớn tuổi phái tiểu binh tới đón Ninh Kiều, chính mình hoảng sợ cái gì.

Giang Hành tiến lên một bước.

“Đi đường có vất vả không?” Thường Phương Trạch còn chưa nói xong, liền thấy rõ dáng vẻ của đối phương, cả người đơ ra một chút.

Người đàn ông trước mặt có thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cực kỳ đẹp trai, mặt mày lộ ra sắc bén.

Thường Phương Trạch từng gặp qua cháu nội của ông cụ Giang lúc nhỏ.

Thiếu niên mười mấy tuổi chưa mất tính trẻ con, nhưng ngũ quan đã nẩy nở, hơn nữa mấy ngày nay cùng con gái xem ảnh chụp của anh để gia tăng ấn tượng, Thường Phương Trạch tập trung nhìn, liền xác định đối phương là Giang Hành.

“Dì.

” Giang Hành gọi.

Đại khái là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng, trong nháy mắt Thường Phương Trạch tươi cười đầy mặt, mở miệng nói: “Ừm!”

“Dọc theo đường đi có phải mệt lắm rồi không? Nhanh vào đi.

” Thường Phương Trạch vẫy tay.

Giang Hành giương mắt nhìn Thường Phương Trạch, thần sắc hơi ngừng.

Lần đầu gặp mặt, lại vô cớ có cảm giác thân cận.

“Không mệt.

” Giang Hành cười một chút, ngồi xuống sô pha.

Lần đầu tiên Thường Phương Trạch gặp con rể tương lai, bà ấy ước gì có thể lập tức gọi chồng về nhà, mí mắt vừa nhấc, thấy một nhóm người lấy Du Thúy Mạn cầm đầu đứng trước cửa.

“Đây là?” Một bà cô hỏi.

Du Thúy Mạn cười nói: “Phương Trạch, đây là cấp dưới của doanh trưởng cấp đúng không? Doanh trưởng của bọn họ không tới sao?”

Mọi người cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu là cấp dưới, Thường Phương Trạch có thể vui vẻ ra mặt như vậy sao?

Lần này cũng không phải nhiệm vụ đột xuất, đích đến là thành phố bên cạnh An Thành, Giang Hành xin phép lãnh đạo cho anh xuất phát trước một ngày, đặc biệt tới An Thành một chuyến.

Một là bởi vì để con gái người ta một mình đến hòn đảo, anh cho rằng không ổn, vẫn là nên có lễ nghĩa, hai là, đáy lòng anh luôn có âm thanh thôi thúc, muốn gặp Ninh Kiều một lần, có lẽ chỉ cần thấy cô, tất cả nghi vấn đều sẽ được giải đáp.

Lời trong lời ngoài của đối phương đều mang ý châm chọc.

Giang Hành ngước mắt, lãnh đạm nói: “Bà là ai?”

Chỉ một cái liếc mắt liền làm Du Thúy Mạn nuốt hết những câu mỉa mai sắp trào ra khỏi miệng, ánh mắt trốn tránh.

Trông người lính này không dễ trêu chọc.

Giờ phút này, cuối cùng Thường Phương Trạch cũng có nắm chắc cơ hội dỗi trở lại.

Bà ấy cười ra tiếng: “Cấp dưới cái gì, đây là ——”

“Doanh trưởng Giang! Doanh trưởng Giang có ở đây không?”

Một cậu thanh niên chạy tới, đứng ngoài cửa nhà họ Ninh nhìn trái nhìn phải.

Cậu ta mới từ Cung Tiêu Xã tới, trong tay xách theo bốn hộp quà, bốn hộp quà đại biểu bốn mùa, mang hàm ý viên mãn, là quà tặng quý nhất khi thăm thân thích bạn bè ở niên đại này.

Trên mặt mấy bà cô đều mang vẻ khiếp sợ, Du Thúy Mạn cũng ngây ngẩn cả người.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 31



Hoá ra người đàn ông này thật là doanh trưởng, người bây giờ chạy “Đùng đùng đùng” đến mới là cấp dưới.

Cậu thanh niên nói: “Mấy món ngài mang từ Tây Thành đến còn ở trên xe, tôi lập tức đi lấy.



“Các cậu lái xe tới?” Thường Phương Trạch kinh ngạc nói.

“Lãnh đạo quân khu An Thành là bạn cũ của doanh trưởng Giang, nghe nói ngài ấy tới, một hai phải phái đồng chí tới đón.

” Cậu thanh niên cười nói.

Sống lưng Du Thúy Mạn càng cứng đờ.

Nhân vật lớn gì mà chỉ tới thăm cha mẹ vợ còn kinh động đến lãnh đạo quân khu, đặc biệt phái xe tới đưa đón……

Cậu thanh niên rất biết làm việc tiếp tục nói: “Chào dì, tôi là lính cần vụ của đoàn chúng tôi, dì cứ gọi tôi Tiểu Lương.



Giang Hành nhận lấy bốn hộp quà, đặt ở trên bàn, nói với Thường Phương Trạch: “Xin lỗi dì, cháu tới tương đối hấp tấp.



“Cũng đã tới rồi, còn quà cáp gì chứ.

” Thường Phương Trạch cười đến không khép được miệng, nhà bọn họ không thiếu cái gì, nhưng con rể tương lai có tâm, cũng đủ lễ nghĩa, ý nghĩa liền bất đồng.

Mấy bà cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vị doanh trưởng Giang này.

Chẳng lẽ những gì vợ ông Chu nói hai ngày trước đều là thật? Đưa vẫn là bốn hộp quà, nghe nói còn có quà trên xe nữa, quá hào phóng rồi.

“Đây là đối tượng Kiều Kiều à?” Có người nói, “Thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Doanh trưởng Giang năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Người này khách sáo hơn nhiều.

Xuất phát từ lễ phép, Giang Hành nói: “24.



Căn bản không phải ông già lớn tuổi rồi mà còn cưới không được vợ như Du Thúy Mạn nói!

Lại xem vẻ ngoài của doanh trưởng Giang, tuy rằng Ninh Kiều còn chưa đứng bên cạnh anh, nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút liền thấy, hai người cực kỳ xứng đôi.

Cũng khó trách nhà họ Ninh chướng mắt con trai xưởng trưởng, có gì có thể so được với người ta?

Tiểu Lương là tiểu binh nhanh nhẹn nhất trong đoàn, một khi mở miệng liền lải nhải rất nhiều, nói là lúc này đi theo doanh trưởng Giang làm nhiệm vụ, vì doanh trưởng Giang muốn thăm trưởng bối mà cố ý xuống xe lửa ở An Thành.

Lời này khiến Thường Phương Trạch rất hưởng thụ, nhìn mặt già của Du Thúy Mạn lúc xanh lúc trắng liền cảm thấy hả giận.

Lại nhìn sang Giang Hành, anh phá lệ trầm ổn, tuy lời nói không nhiều, nhưng trưởng bối nói chuyện với anh, anh lại vô cùng khiêm tốn có lễ.

Thường Phương Trạch quả thực là vô cùng vừa lòng, bưng nước trà lại bưng điểm tâm, bảo Giang Hành nhanh ăn, nhanh uống đi.

Lúc này mấy bà cô cũng lấy lại tinh thần, biết bọn họ có chuyện muốn nói, cũng liền không quấy rầy.

Chỉ là khi đi ra ngoài, bọn họ không ngừng nói chuyện với nhau.

“Bận như vậy, còn dành thời gian chạy tới, doanh trưởng Giang thật là để bụng cuộc hôn nhân này.



“Nhà họ Ninh thật là thương con gái, đi đâu tìm được đối tượng tốt như vậy chứ?”

Bọn họ còn muốn nói, vợ của xưởng trưởng còn khoe khoang con gái nhà họ Ninh có đốt đèn lồng đều tìm không thấy người như con trai bà ta, mặt mũi lớn thế đấy.

Chẳng qua lời này khó mà mở miệng được, làm Du Thuý Mạn lòng dạ hẹp hòi ghi hận thì sao? Chỉ có thể cười nhạo dưới đáy lòng.

Du Thúy Mạn đi theo phía sau, sắc mặt xanh mét.

Ngực rầu rĩ, một cổ nghẹn khuất phát tiết không ra.

“Từ từ.

” Thường Phương Trạch nhẹ nhàng mà hô một tiếng, “Bà còn chưa xin lỗi tôi đấy?”

Mặt Du Thúy Mạn đỏ bừng lên.

Thường Phương Trạch đi đến cạnh cửa, đẩy cánh cửa ngay bên cạnh Du Thuý Mạn, “rầm” một tiếng nhốt bà ta ở bên ngoài.

Du Thúy Mạn đã bao giờ chịu uất ức như thế, mặt già đều phải rớt trên mặt đất, thẹn quá thành giận mà bước đi nhanh hơn.

Mấy bà cô phía sau không dám đắc tội vợ của xưởng trưởng, đi theo phía sau cười trộm, lại hơi xấu hổ, vừa rồi bọn họ cũng góp phần nói xấu.

Chờ mọi người rời đi, trong nhà liền thanh tĩnh hơn nhiều.

Thường Phương Trạch nhìn chằm chằm Giang Hành, vẻ mặt hiền từ tươi cười.

Giang Hành uống một ly rồi lại một ly trà, mỗi khi uống xong một ly, mẹ vợ tương lai liền lập tức rót thêm, động tác nhanh chóng.

Anh chỉ có thể nói thẳng: “Ninh Kiều có ở nhà không dì?”

Thường Phương Trạch vỗ đùi.

Bà ấy thật là choáng váng, con gái cùng Giang Hành đến bây giờ còn chưa từng gặp mặt đâu, vậy mà bà ấy còn lôi kéo người ta uống trà!

“Kiều Kiều với chị dâu con bé đi tới quán trà rồi, chúng ta nhanh đi tìm con bé đi.

” Thường Phương Trạch đứng lên, “Để dì dẫn cháu đi, thuận tiện mua chút rau, buổi tối nấu món ngon cho cháu ăn.


 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 32



Thường Phương Trạch cầm túi tiền, cùng Giang Hành đi ra ngoài.

Tiểu Lương đi theo sau, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn vợ của doanh trưởng Giang trông như thế nào.

Nhưng mà mới vừa đến cạnh cửa, Giang Hành liền nói: “Tiểu Lương, cậu lên xe lấy đồ bổ, đưa đến nhà họ Ninh, lại bảo đồng chí quân khu trở về đi, không cần đợi.



Tiểu Lương:?

“Cậu vất vả rồi.

” Giang Hành nói.

“Không, không vất vả……”

Tiểu Lương nắm tay.

Không thấy được vợ của doanh trưởng Giang rồi!

——————

Thường Phương Trạch dẫn theo Giang Hành đi ra ngoài.

Trong khu nhà lúc này có ít người, bọn nhỏ còn chưa tới tuổi đi học bị kêu về phòng ngủ trưa, ngẫu nhiên cũng có người đi tản bộ, nhìn thấy Giang Hành, nhịn không được xem nhiều vài lần, hỏi thăm đây là tình huống như thế nào.

Thường Phương Trạch thoải mái hào phóng nói: “Đây là đối tượng của con gái tôi.



Giang Hành đứng bên cạnh Thường Phương Trạch, khi đón nhận ánh mắt tò mò của người khác thì anh hơi gật đầu.

Hàng xóm ở khu nhà tươi cười đầy thiện ý, không chút nào bủn xỉn mà khích lệ, Thường Phương Trạch nhận lấy, vui như nở hoa.

Đi ra khu nhà rẽ trái, lại qua một con ngõ nhỏ, liền tới quán trà.

Giang Hành thấy Thường Phương Trạch vội vã đi mua đồ ăn, liền nói để anh tự đi tìm.

Thường Phương Trạch thật sự bận rộn, ngoài mua đồ ăn nấu cơm, còn định thuận tiện đến đơn vị của chồng một chuyến, mang tin tức đến cho ông ấy.

“Được, vậy cháu đi đi.

” Thường Phương Trạch nói, “Nếu tìm không thấy, liền hỏi thăm người qua đường.



Dặn dò xong, Thường Phương Trạch xoay người đến chợ bán đồ ăn, nện bước nhẹ nhàng, cả người tràn đầy sức sống.

Giang Hành không quá quen An Thành, anh chỉ đến đây vài lần lúc còn nhỏ.

Hiện giờ đường phố đều biến dạng, Giang Hành theo chỉ dẫn của Thường Phương Trạch, xuyên qua hẻm nhỏ.

Hôn ước của anh cùng Ninh Kiều được định ra từ nhỏ, lần này Giang Hành vốn định thoái thác, nhưng ông nội nói, thân thể của Ninh Kiều chịu không nổi, không thể xuống nông thôn được.

Có kết hôn hay không, kết hôn với ai, tâm tư của Giang Hành cũng không ở phương diện này.

Hôn ước này là chấp niệm của ông nội anh, cũng là ý muốn của cha anh lúc còn sống, anh liền chấp nhận.

Tất cả đều đến quá nhanh, đến An Thành, sắp gặp vị hôn thê của mình, Giang Hành mới ý thức được, trước sau chỉ mất thời gian ba ngày.

Cuối cùng, anh bắt đầu suy xét đến chuyện của bọn họ.

Bọn họ có thể hợp nhau không?

Còn có, anh có thể nhận ra Ninh Kiều không?

Cùng lúc đó, miệng Ninh Kiều tràn đầy bánh táo, món đặc sắc của quán trà, chỉ là vành mắt cô hơi hồng.

Bên tai quanh quẩn lời của chị dâu.

“Kiều Kiều, dù có lấy chồng thì nơi này vĩnh viễn đều là nhà của em.



“Ngàn vạn không thể chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cha mẹ gả em xa như vậy, chính là vì không muốn em chịu khổ chịu tội.

Nếu ở bên đó không tốt, phải viết thư nói cho cả nhà biết, anh chị sẽ cùng cha mẹ đón em trở về.



“Chính em không thể ngây ngốc, nếu bị người ta ức h**p, thái độ phải cường ngạnh.

Cha mẹ cùng anh chị cách khá xa……”

Ninh Kiều yên lặng nghe.

Từ nay về sau, không hề có người nhà vì cô che mưa chắn gió.

Trước mặt cha mẹ, cô không khóc, nhưng lúc này rốt cuộc kìm nén không được chua xót ở chóp mũi.

Khoé miệng Ninh Kiều hơi mếu, ngẩng đầu, sương mù mênh mông phủ kín hai tròng mắt, cô nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền rơi.

“Em đừng khóc, em mà khóc, chị cũng khóc theo đấy.



“Khăn tay đâu? Ai nha thật là……”

Tiêu Xuân Vũ luống cuống tay chân mà tìm trong túi.

Tiếng bước chân trầm ổn đột ngột vang lên.

Theo tầm mắt của chị dâu, cô hít hít cái mũi, quay đầu khóc lóc nhìn về phía đối phương.

Ninh Kiều mặc váy ca rô màu lam, áo khoác bằng len mềm mại khoác ở bên ngoài, tóc dài đen nhánh tết thành hai bím bánh quai chèo, buông xuống trên bờ vai mảnh khảnh, mắt hạnh trên gương mặt trứng ngỗng ngập hơi nước, hàng mi dài giống cây quạt nhỏ, còn đọng nước mắt.

Thiếu nữ trưởng thành đến kiều tiếu, lại yếu ớt rớt nước mắt.

Nước mắt trong suốt rơi xuống.

Đầu óc Giang Hành “Oanh” một tiếng.

Trong đầu xẹt qua từng mảnh hồi ức nhỏ rải rác.

Hình như anh đã từng thấy Ninh Kiều khóc, đáy lòng dường như có âm thanh, không đành lòng để cô rơi nước mắt.

Mệnh trung chú định, kiếp trước……

Đáy lòng toát ra hai từ này, xưa nay kháng cự phong kiến mê tín như Giang Hành lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 33



Từ nhỏ đã nghe ông nội nhắc qua rất nhiều lần, Giang Hành cũng không xa lạ với đối tượng đính hôn với mình, nhưng khi cùng Hạ Vĩnh Ngôn nói đến chuyện này, lại từng trêu chọc, chỉ sợ người đó đứng trước mặt anh, bọn họ cũng không nhận ra nhau.

Nhưng không nghĩ tới, xuyên qua hẻm nhỏ, tìm được quán trà mà Thường Phương Trạch nhắc đến, rảo bước tiến lên trong nháy mắt, anh lập tức biết, đó là Ninh Kiều.

Giống như vượt qua thời gian, bọn họ đã sớm gặp nhau.

Nhưng ký ức quá mơ hồ, linh tinh xẹt qua, làm người bắt lấy không được.

Ninh Kiều tinh tế nhấm nuốt bánh táo, quai hàm phồng lên dần dần trở lại nguyên dạng, người đàn ông trước mặt đã đưa qua một chiếc khăn tay sạch sẽ mới tinh.

Ninh Kiều không nhận, yên lặng nghĩ, người này lớn lên đẹp mà còn tốt bụng nữa.

Giang Hành nhìn chăm chú vào Ninh Kiều, chải vuốt những đoạn ký ức ngắn ngủi, cho đến khi bị Tiêu Xuân Vũ đánh gãy.

“Đồng chí?”

Anh lấy lại tinh thần: “Tôi là Giang Hành.



Tiêu Xuân Vũ choáng váng một chút, mắt thường có thể thấy được kích động lên, dùng sức kéo góc áo Ninh Kiều.

Ninh Kiều nuốt miếng bánh táo cuối cùng, yên lặng nhìn đối phương.

“Kiều Kiều, em xem ai tới kìa!” Tiêu Xuân Vũ nói.

Ninh Kiều “A” một tiếng, như là bị tua chậm động tác, ngây người đứng lên.

Là đối tượng của cô tới?

Cô gái mang vẻ mặt kinh ngạc, duỗi tay lau nước mắt, lại dùng tay nhỏ xoa khoé miệng.

Mặt mày Giang Hành đầy ý cười, cánh tay ngừng ở giữa không trung còn chưa thu hồi, lại hơi nâng lên, ánh mắt nhìn vào tay đang cầm khăn tay của mình.

Ninh Kiều đưa tay tiếp nhận, lỗ tai nóng lên, gương mặt cũng hơi hơi ửng đỏ.

“Xin chào đồng chí, tôi là Ninh Kiều.



Giọng của Giang Hành rất thấp, mang theo ý cười: “Tôi biết.



Hai người đứng đối diện nhau.

Đồng chí nam cao lớn mặc quân phục, còn cô gái thì nhỏ xinh, hình thành cảm giác tương phản mãnh liệt.

Tiêu Xuân Vũ ở bên cạnh nhìn trong chốc lát.

Chỉ cần không bị ai cắt ngang, nói không chừng bọn họ có thể đứng như vậy đến khi trời tối thui.

Tuy rằng sắp trở thành vợ chồng, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, lúc này thậm chí liền người yêu cũng không phải.

Thân làm chị dâu, Tiêu Xuân Vũ phi thường tự giác đảm nhiệm bầu không khí.

Tiêu Xuân Vũ hỏi Giang Hành vì sao lại đột ngột đến An Thành như vậy, vừa nãy có gặp qua trưởng bối hay chưa vân vân,….

Tuổi của Tiêu Xuân Vũ xấp xỉ đối phương, nhưng ỷ vào bản thân là chị dâu, lúc hỏi chuyện còn có chút lo lắng em rể sẽ bất an nên giọng điệu rất ôn hoà, nhưng không ngờ, người đối diện với mình, em rể tương lai tản ra khí tràng của quân nhân, ngược lại khiến Tiêu Xuân Vũ có chút sợ.

Tiêu Xuân Vũ ho nhẹ một tiếng, chột dạ mà dời mắt: “Khi nãy có phải em còn muốn ăn bánh táo nữa đúng không? Để chị đi mua cho em.



“Để em đi.

” Giang Hành tiếp lời Tiêu Xuân Vũ, nói.

“Không cần ——”

Ninh Kiều còn chưa dứt lời, người đàn ông đã bước chân dài đi, tiến lên dò hỏi người phục vụ quán trà.

Một tia nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ nhỏ của quán trà, Giang Hành hơi cúi người, nhận lấy thực đơn trong tay người phục vụ.

Đường cong sườn mặt anh rõ ràng lãnh ngạnh, mi mắt rũ xuống chọn lựa, sắc mặt chuyên chú, sau khi chọn lựa xong bánh ngọt, anh lấy ra phiếu và tiền.

“Em gái.

” Tay Tiêu Xuân Vũ quơ quơ trước mắt Ninh Kiều, “Em gái!”

Ninh Kiều chớp chớp mắt, ngẩng đầu quàng lấy cánh tay chị dâu, nhẹ giọng nói: “Em nghe rồi, chị đừng kêu nữa.



Tiêu Xuân Vũ nheo đôi mắt lại.

Đây là vừa ý đúng không?

—————————

Cô gái nhỏ đối với hôn nhân có chút mê mang, đồng ý gả càng nhiều là vì muốn tìm một nơi có thể cho cô sống an ổn.

Trước đó, Ninh Kiều có xem qua ảnh chụp của Giang Hành, nghe cha khen anh không dứt miệng liền có một ít chờ mong, nhưng vẫn là mơ màng hồ đồ.

Không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên nhìn thấy anh, trái tim Ninh Kiều như là bị cào một chút.

Tình cảm yên lặng nảy sinh dưới đáy lòng thiếu nữ.

Trên đường về nhà, hai người sánh vai nhau đi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 34



Đối phương có phong độ, cũng có lễ phép, Ninh Kiều không biết nên nói cái gì, chỉ là lặng lẽ ngắm anh một cái, sau khi bị phát hiện, lại giống như phạm lỗi, “Hoắc” một chút quay đầu đi.

Giang Hành nhìn Ninh Kiều, sự kháng cự ban đầu không biết từ khi nào bắt đầu yếu bớt.

Ninh Kiều rũ mắt, sợi tóc giữa trán bị gió thổi đến nhẹ nhàng phấp phới, làn da trắng noãn, gương mặt còn lộ ra hồng nhạt.

Tuy hôn ước của bọn họ là mù cưới câm gả, nhưng không thể không thừa nhận, Ninh Kiều rất đẹp.

Giang Hành không biết cảm giác khác thường trong lòng là bởi vì vẻ động lòng người ngoài dự đoán, hay là bởi vì những “hồi ức” khiến người nắm lấy không được kia.

Trong khu nhà, mấy bà cô tụ thành tốp năm tốp ba cùng nhau, bàn tán về chuyện vừa mới xảy ra ở nhà họ Ninh.

Lúc trước vợ của ông Chu — Phùng Tĩnh Vân nói vị hôn phu của Ninh Kiều mặc kệ là từ vẻ ngoài, thân cao vẫn là bằng cấp xem ra đều đỉnh cao, lời này thật không sai.

“Khí chất của đồng chí quân nhân thật là không giống nhau, từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy cậu thanh niên kia thì cả thở cũng không dám thở mạnh.



“Còn không phải vấn đề ở thân phận quân nhân sao, lúc sau tiểu binh cùng với mấy vị đồng chí bước xuống xe quân đội cho người ta cảm giác khác với cậu ấy.



“Vợ ông Chu, sao bà biết tình huống của nhà trai thế?”

Phùng Tĩnh Vân vò đầu.

Phùng Tĩnh Vân chỉ là không phục Triệu Hồng Anh, vô căn cứ thổi phồng lên mà thôi.

Thế mà nói trúng hết.

Phùng Tĩnh Vân chột dạ, không dám tiếp lời, nói sang chuyện khác: “Con rể nhà họ Ninh được xe quân đội đưa đến đây à?”

“Còn không phải sao? Bọn nhỏ trong khu nhà đều nhìn đến ngây người, mấy đứa nhóc con chạy đến cổng khu nhà xem, còn nói muốn sờ bánh xe.



“Nhà họ Ninh bây giờ quả là hãnh diện, vừa rồi Phương Trạch và chủ nhiệm Ninh cùng nhau trở về, cười tít cả mắt.



“Còn không vui sao? Mọi người không nghe thấy lời mẹ của Quảng Dân nói lúc ấy có bao nhiêu khó nghe đâu.



“Nói gì thế?”

Một bà cô lúc ấy không đứng về phe ai lập tức đè thấp giọng, bắt chước giọng điệu của Du Thuý Mạn.

“Con trai tôi có thể tìm được đối tượng tốt hơn Ninh Kiều còn Ninh Kiều thì không thể.



“Nếu không phải đối phương không ra gì, sao có thể lén lén lút lút như thế? Nhà người ta gả con gái cũng không có cho không như vậy.



“Lớn tuổi cũng tốt, biết thương yêu vợ.



Mọi người nghe được tấm tắc cảm thán.

May mà chủ nhiệm Ninh và vợ ông ấy liếc mắt một cái liền nhìn ra nhà họ Lâm không ổn, bằng không gả con gái qua đó, về sau còn có thể sống yên ổn được sao?

Vợ ông Tần — thím Lưu vẫn luôn xen lẫn trong đám đông nghe náo nhiệt.

Mấy ngày trước ở khu nhà nghe những người khác nói về Ninh Kiều như một đoá hoa, còn buồn bực, nhà ai muốn cưới một cái tổ tông về nhà? Không nghĩ tới hiện tại thế mà còn được người tranh đoạt.

“Con trai xưởng trưởng với quân nhân đều phải tranh đoạt, lớn lên đẹp thật là có thể ăn.

” Thím Lưu nói lúng ta lúng túng.

“Đương nhiên.

” Thím béo nói tiếp, “Vẻ ngoài của con gái con rể đều đẹp như vậy, nếu tôi là Phương Trạch, buổi tối ăn cơm đều ăn ngon miệng, ăn nhiều thêm một chén cơm!”

Mọi người nghe được cười ra tiếng.

m thanh náo nhiệt truyền đến càng ngày càng xa, ai cũng không biết, trong căn nhà ngói ở phía tây khu nhà, Du Thuý Mạn tức giận đến sắc mặt xanh mét, nặng nề mà đóng lại cửa sổ, ngay cả kẹt cửa đều dùng báo chí chèn kín đến gắt gao.

Du Thuý Mạn đến tuổi này, trước nay còn chưa từng mất mặt như thế.

“Đẹp trai đến như vậy sao ——” Thím Lưu tỏ vẻ không tin.

Thím Lưu vừa nói xong, còn có một người cũng không tin, đó chính là Lâm Quảng Dân vừa trở về từ tiệm cơm quốc doanh.

Lâm Quảng Dân học lớp này thật sự học đến nghẹn khuất, đầu bếp ở sau bếp lúc trước đã đồng ý với cha anh ta sẽ đem tất cả kỹ năng truyền dạy cho anh ta, ai biết sau khi thật sự nhậm chức, người ta ẩn giấu tâm nhãn, mấy việc nấu nướng đều không cho Lâm Quảng Dân làm, sai anh ta cắt hành, còn lấy danh nghĩa là cho anh ta luyện dao.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 35



Dao thì có thể luyện tập ra cái gì đa dạng chứ? Lâm Quảng Dân cãi nhau với đầu bếp một trận, người ta nói Lâm Quảng Dân đua đòi, là con trai của xưởng trưởng, từ nhỏ đến lớn Lâm Quảng Dân có khi nào bị người ta nói nặng nói nhẹ, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn trắc trở trong vấn đề tình cảm, theo đuổi tình yêu thất bại, dưới sự tức giận trực tiếp c** q**n áo lao động, xoay người liền đi.

Lâm Quảng Dân chạy về nhà là bởi vì nghẹn một bụng tức, không nghĩ tới đi về khu nhà, lửa giận còn lớn hơn nữa, bởi vì anh ta nghe thấy trong khu nhà truyền đến từng tiếng bén nhọn chói tai.

“Quảng Dân thật sự không bằng vị đồng chí quân nhân kia sao?”

“Thật sự không bằng, Quảng Dân có cha làm xưởng trưởng và có đơn vị công tác vang danh, nếu bình thường thì còn tốt.

Nhưng so sánh với đối tượng của Ninh Kiều thì vẻ ngoài kém người ta, chiều cao kém người ta, khí thế càng là không so bì được……”

“Thân hình nhỏ bé như Quảng Dân đến trước mặt đối tượng của Ninh Kiều còn phải ngẩng cổ xem người ta.



“Nói nhỏ chút! Từng cái đều lời ra tiếng vào sau lưng gia đình xưởng trưởng, cũng không sợ chồng của mấy người ở đơn vị bị làm khó dễ à.



“Chúng ta đều là người một nhà, ai sẽ truyền tới tai xưởng trưởng chứ?”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mau giải tán đi.



Lâm Quảng Dân tránh ở phía sau cây đại thụ, trốn đến kín mít, ai cũng chưa thấy anh ta.

Nếu không tại sao mọi người lại nói thân thể anh ta nhỏ bé chứ?

Từng tiếng vang lên, không một ai nói giúp anh ta.

Mỗi một câu khích lệ đối tượng của Ninh Kiều đều như là một cây châm hung hăng đâm vào ngực Lâm Quảng Dân.

Lâm Quảng Dân không chỗ dung thân, rồi lại không tin.

Mẹ anh ta nói, anh ta tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường hoàng, Ninh Kiều từ chối anh ta, tìm đối tượng khác đều là lui mà cầu người kém hơn.

Đám người trong khu nhà giải tán.

Lâm Quảng Dân đen mặt bước ra khỏi đại thụ.

Anh ta muốn về nhà, nhưng ma xui quỷ khiến lại nhìn phía nhà của nhà họ Ninh.

Chờ đi đến cửa lớn nhà họ Ninh, Lâm Quảng Dân lại cười tự giễu, anh ta lấy lập trường gì mà lắc lư ở chỗ này?

Lâm Quảng Dân cắn chặt răng, quay đầu chuẩn bị đi.

Nhưng đột nhiên, trái tim anh ta nhảy lên thình thịch.

Lâm Quảng Dân thấy một vị quân nhân đi ra.

Tuổi không lớn như mẹ anh ta nói, tay chân đều gầy, tuy trắng nõn sạch sẽ, nhưng nhìn giống thư sinh yêu ớt.

Lâm Quảng Dân cười lạnh, đối tượng của Ninh Kiều trong miệng mọi người, cái người quân nhân kia, là đây sao?

Đôi tay Tiểu Lương chắp sau người, chân đá mấy viên đá trong sân nhà họ Ninh.

Doanh trưởng Giang như thế nào còn chưa về?

Đương nhiên, không phải Tiểu Lương vội vã muốn gặp cấp trên, chỉ là tò mò người như doanh trưởng Giang thường ngày ở bộ đội đều mang dáng vẻ người sống chớ gần đến tột cùng sẽ cưới một đồng chí nữ như thế nào.

Tiểu Lương chờ chán muốn chết, ngáp một cái, miệng còn chưa khép lại liền thấy bóng dáng một người.

Đối phương mang mắt kính, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm chính mình.

Ngay sau đó, người nọ cong khóe môi.

Lúc này, Lâm Quảng Dân không còn muốn tìm khe đất chui xuống nữa.

Là người nhà họ Ninh bị mù.

Mà nhóm người nhà trong khu nhà khen vị quân nhân này không dứt miệng cũng bất quá là bởi vì thân phận quân nhân mà thôi.

Không thể ôm được mỹ nhân về, cũng không phải vấn đề của anh ta.

Tiếc cho Ninh Kiều.

Lâm Quảng Dân lộ ra vẻ khinh thường y như người mẹ Du Thuý Mạn của anh ta.

Đánh giá Tiểu Lương từ trên xuống dưới một cái, ngay sau đó xoay người.

Tiểu Lương:?

Tiểu Lương hoang mang khó hiểu, lại không kịp miệt mài tìm hiểu, bởi vì ngay lúc này, Tiểu Lương thấy một bóng hình xinh đẹp.

Cách đó không xa, một cô gái xinh xắn lanh lợi đứng bên cạnh doanh trưởng Giang vai rộng chân dài, quả thực là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Tiểu Lương vui sướng kêu lên: “Doanh trưởng Giang!”

Lâm Quảng Dân dường như không có việc gì mà nhìn qua.

Vẻ khinh thường trên mặt hoàn toàn cứng đờ lại.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 36



Lâm Quảng Dân khó có thể tin.

Đó là doanh trưởng, vậy người phía sau này là ai?

Xuyên qua đám người công nhân viên chức lui tới trong khu nhà, Lâm Quảng Dân nhìn thẳng về phía Ninh Kiều đang nhanh nhẹ đi tới, cùng người đàn ông bên cạnh cô.

Lâm Quảng Dân không muốn nhìn, nhưng người kia quá xuất sắc, làm người khác không thể dời mắt.

Vị đồng chí nam kia mặt mày lộ ra nét sắc bén, thần sắc lãnh đạm, màu da không trắng, da thịt không trắng mịn như anh ta, nhưng cũng không đến mức ngăm đen, như thế có vẻ càng thêm nam tính, cứng cỏi.

Người đó cùng Ninh Kiều không có bất kì hành động thân mật gì, nhưng từng ánh mắt chúc phúc của những người khác trong khu nhà khiến Lâm Quảng Dân đau đớn vô cùng.

Chỉ mấy ngày trước, Lâm Quảng Dân còn ảo tưởng Ninh Kiều sẽ trở thành vợ mình, về sau mộng đẹp tan biến, nhưng anh ta không quên lời mẹ khen ngợi mình, Ninh Kiều vốn dĩ không xứng với anh ta.

Sau khi biết được Ninh Kiều muốn kết hôn, một phương diện anh ta cảm thấy đau lòng, một phương diện khác lại là tiếc hận nhà họ Ninh đem đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu, từ đầu đến cuối anh ta đều là dáng vẻ cao cao tại thượng sau khi mẹ mình tẩy não thành công.

Ai ngờ, đối tượng của Ninh Kiều căn bản không phải cái gì “Phân trâu”.

“Lại là cậu ta.

” Tiêu Xuân Vũ “Chậc” một tiếng, “Đúng là âm hồn không tan.



“Đó là?” Giang Hành hỏi.

Tiêu Xuân Vũ rất rõ ràng mấy ngày này người nhà họ Lâm phô trương cỡ nào.

Đêm qua, Tiêu Xuân Vũ còn nói với Ninh Dương việc này, càng nói càng tức giận.

Tên họ Lâm kia là cái thá gì, suốt ngày tỏ vẻ kiêu ngạo, như thể cô gái nào gả vào nhà bọn họ đều là trèo cao.

“Chị dâu.

” Ninh Kiều túm tay Tiêu Xuân Vũ, nhắc nhở Tiêu Xuân Vũ đừng nói.

“Cậu ta a ——” Tiêu Xuân Vũ kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt khinh thường.

“Con trai xưởng trưởng.

” Ninh Kiều tiếp lời chị dâu, muốn cắt ngang chủ đề này.

“Kiêu ngạo!” Tiêu Xuân Vũ mỉa mai nói.

“Kiêu ngạo thế nào?” Giang Hành lại hỏi.

“Này thì phải từ từ nói.

” Tiêu Xuân Vũ hừ lạnh rồi cười một tiếng.

Ninh Kiều câm nín.

Chị dâu giống hệt với anh trai, căn bản là không cản được.

“Người này a, thích em gái nhà chúng tôi.



“Chỉ cần em ấy xuất hiện ở trong khu nhà, tròng mắt cậu ta liền như cao da chó, dính lấy em ấy.



Tiêu Xuân Vũ tiếp tục, liên kết lại lời trước đó của chính mình: “Ninh Dương đều trừng cậu ta mà cậu ta còn không biết kiềm chế, còn không phải kiêu ngạo sao?”

“Ninh Dương là anh tôi.

” Ninh Kiều nói.

Giang Hành cười một tiếng: “Tôi biết, lúc nhỏ tôi từng gặp qua anh trai của em.



“Anh gặp qua anh của tôi?” Ninh Kiều tò mò hỏi, “Vậy có từng gặp tôi không?”

“Khi đó còn chưa có em.

” Giang Hành nói.

Anh nói như thể anh lớn hơn cô nhiều lắm.

Nhưng Ninh Kiều tính sơ, lúc ấy còn chưa có cô, anh lại gặp qua anh trai, đoán chừng là năm đó bọn họ cũng không lớn.

Ninh Kiều nâng lên mắt, lặng lẽ xem dáng vẻ đứng đắn của anh.

Giang Hành vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô, phảng phất từ ánh mắt của cô trông thấy được hai chữ kèm dấu chấm hỏi —— nhóc con?

Giang Hành:……

“Cậu ta có quấy rầy em không?” Giang Hành chuyển chủ đề.

Ninh Kiều lắc đầu: “Chỉ nói qua mấy câu.



Tiêu Xuân Vũ cũng không ngốc, sao có thể nói ra việc Du Thúy Mạn ý đồ đắn đo em gái.

Tuy nói em rể tương lai trước mắt này thực thích hợp, nhưng rốt cuộc còn chưa đủ quen thuộc với Giang Hành, nếu Tiêu Xuân Vũ nói ra chuyện xảy ra mấy ngày này, nhắc nhở người ta, cũng học theo dùng việc sức khoẻ đắn đo em gái thì làm sao bây giờ?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 37



“Nhưng mấy tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, chúng tôi đã sớm tập mãi thành thói quen.

” Tiêu Xuân Vũ nói, “Đặc biệt có rất nhiều người thích em gái nhà chúng tôi, cũng đúng, Ninh Kiều nhà chúng tôi xinh đẹp lại còn thông minh, lúc đi học còn thường xuyên được hạng nhất toàn khối.



Ninh Kiều:……

Còn thổi phồng cô nữa.

Gương mặt Ninh Kiều nóng lên, cô cúi đầu.

Giang Hành bằng lòng nghe.

Đột nhiên có vị hôn thê, hơn nữa không mấy ngày nữa liền phải kết hôn, Giang Hành không hiểu biết cô, muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô.

Thật ra anh tán đồng ý nghĩ của Tiêu Xuân Vũ.

Thoạt nhìn, Ninh Kiều chính là người khiến người ta muốn che chở.

Lúc này, anh không quen biết con trai xưởng trưởng nhưng bởi vì lời của Tiêu Xuân Vũ mà dùng tầm mắt lạnh thấu xương đảo qua.

Lâm Quảng Dân còn ngơ ngác, đột nhiên bị ánh mắt lạnh băng đảo qua, hô hấp cứng lại.

Người trong khu nhà lập tức hưng phấn, đồng thời ngưng thở.

“Muốn đánh nhau?”

“Chắc chắn là Quảng Dân rất khó chịu, đều đến bước cầu hôn rồi, còn bị cự tuyệt, quá mất mặt nha!”

“Mẹ của Quảng Dân còn mất mặt hơn, cũng không biết cậu ta có nghe nói chưa.



“Hình như là đồng chí quân nhân không thể đánh người lung tung ở bên ngoài?”

Lâm Quảng Dân tự cổ vũ bản thân, đủ dũng khí liền nhìn qua.

Mà khi khoảng cách giữa hai bên gần lại, Lâm Quảng Dân lại nhát gan, không dám đối mặt.

Vóc dáng Lâm Quảng Dân nhỏ nhắn, không chắc nịch, mà đối tượng của Ninh Kiều, mặc dù ăn mặc kín mít, cũng có thể tưởng tượng ra cơ bắp dưới lớp quân phục.

Nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn, người ta đánh mình, như đánh con gà con.

Mấy người trong khu nhà dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía hai đồng chí nam, khác xa nhau về mọi phương diện.

Cả trẻ con đang chơi đùa cũng dừng lại bước chân, nhìn không chớp mắt.

Cũng có người suy nghĩ, có phải hay không nên ra mặt khuyên nhủ, rốt cuộc Lâm Quảng Dân là con trai của xưởng trưởng, tặng ân tình cho cậu ta cũng tốt, làm cậu ta thuận thế xuống bậc thang.

Nhưng ai biết đúng lúc này, Lâm Quảng Dân xê dịch bước chân.

Rồi sau đó quay đầu, đi về một hướng khác.

“Đi đâu vậy?” Giang Hành sững sờ hỏi.

Ninh Kiều nói: “Chạy rồi.



Đám người nhà công nhân viên chức:???

———————————

Tiểu Lương chính mắt thấy trận chiến không có khói thuốc súng này.

Nói đúng ra, cũng không xem như là chiến tranh, bởi vì có người rút lui.

Đồng chí lính cần vụ mắt trông mong nhìn một hồi náo nhiệt, chờ lấy lại tinh thần, lại lặng lẽ quan sát đối tượng của doanh trường Giang.

Xinh đẹp thì thật là xinh đẹp, so với binh văn nghệ mà cậu ta gặp qua còn xinh đẹp hơn.

Chẳng qua nhìn nũng nịu, giọng nói mềm mại, bị hù doạ liền phải rớt nước mắt.

Tính tình mềm mại như vậy, tương lai sẽ bị ba người em của doanh trưởng ức h**p chết mất?

Tiểu Lương yên lặng mà nhìn một lúc lâu.

“Nhìn cái gì?” Một giọng nói trầm thấp đánh gãy Tiểu Lương.

Tiểu Lương vừa nhấc đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng của doanh trưởng Giang, lập tức rụt rụt cổ nói: “Không nhìn!”

“Phía trước chính là nhà tôi.



Giang Hành được Ninh Kiều dẫn vào nhà, mùi hương bay ra từ phòng bếp.

Ninh Trí Bình tự mình xuống bếp nấu vài món, nghe tiếng vang, đôi tay chà xát trên tạp dề, đi ra đón tiếp.

Mỗi năm Ninh Trí Bình đều sẽ gửi điện tín cho nhà họ Giang, khá hiểu tình hình nhà họ Giang.

Chỉ là nói ra thì thật là xấu hổ, ông nội Giang vẫn luôn ghi nhớ mối hôn ước của hai nhà, mà ông ấy lại định chờ con gái trưởng thành liền xin lỗi người ta, hoà bình hủy bỏ hôn ước.

Rốt cuộc Giang Hành nhập ngũ, tiến vào trường quân đội, lại liên tục thăng chức, ngắn ngủn mấy năm đã có tư cách để cho người nhà tuỳ quân, ông ấy làm sao bỏ được gả con gái đi xa như vậy.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 38



Nhưng mà không nghĩ tới, vòng đi vòng lại đến cuối cùng, hôn ước trước nay xem là vui đùa lại trở thành sự thật.

Giờ phút này, Ninh Trí Bình liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi đứng sánh vai ở cùng một chỗ, liền lộ ra tươi cười.

Ninh Trí Bình giao lại phòng bếp cho Thường Phương Trạch, ra ngoài trò chuyện với con rể tương lai.

Ninh Kiều cùng Tiêu Xuân Vũ còn chưa từng thấy Ninh Trí Bình hoà ái nhiệt tình với ai như vậy, cứ gọi “đứa nhỏ”, thực thân thiện.

Bị sai đi pha trà, Ninh Kiều nhỏ giọng nói với chị dâu: “Không biết còn tưởng là con trai ruột của cha.



Tiêu Xuân Vũ bật cười tán thành, lại dựng lỗ tai lên nghe đối thoại của bọn họ, mở to hai mắt.

“Kiều Kiều, em nghe.



Tay Ninh Kiều chống cửa phòng bếp, đầu lấp ló nhìn ra bên ngoài.

Trong phòng khách, giọng nói ôn hoà hiền hậu của Ninh Trí Bình truyền đến.

“Hôm nay chú đặc biệt xuống bếp làm vài món chuyên môn chiêu đãi cháu.

Bất quá ngày thường, trong nhà đều là chú phụ trách nấu cơm.



“Mấy chuyện vất vả như quét rác giặt quần áo, chú cũng làm, từ khi con trai chú cưới vợ dọn ra ngoài thì áp lực việc nhà càng lớn hơn.



“Không lẽ lại để vợ với con gái làm, vất vả biết bao.



Ninh Kiều cùng Tiêu Xuân Vũ trao đổi ánh mắt, đều là trợn mắt há hốc mồm.

Ngày thường cha của bọn họ nhưng không có cần mẫn như vậy.

Thường Phương Trạch bật cười: “Cha tụi con là lấy cớ nhắc nhở Giang Hành.



Đối tốt với con rể, là bởi vì biết rõ tương lai không thể thời thời khắc khắc mà bảo bọc con gái, chỉ ngóng trông con rể có thể yêu thương Ninh Kiều nhiều hơn.

“Chú cứ yên tâm.

” Trong nháy mắt Giang Hành đã hiểu rõ, nhẹ nhàng nói, “Cháu hiểu.



Ninh Trí Bình lập tức thư thái, vỗ vỗ bờ vai của Giang Hành: “Tốt, tốt!”

Ninh Kiều muốn cười, trong lòng lại ấm áp.

———————————

Sau bữa cơm, Tiêu Xuân Vũ liền về nhà.

Chờ tới khi về tới nhà, Ninh Dương buồn bã ỉu xìu mà nâng lên mắt: “Giữa trưa em có an ủi Kiều Kiều không?”

Tiêu Xuân Vũ nói “Có” một tiếng: “Còn an ủi đến khóc.



Ninh Dương thở dài.

May mắn không đi theo, Ninh Dương không thể nhìn em gái khóc.

Tưởng tượng đến sáng mai Ninh Kiều phải đi, Ninh Dương liền không buồn ăn uống, đến bây giờ mới cảm thấy đói, vào phòng bếp tìm đồ ăn.

“Đáng tiếc buổi tối anh không tới ăn cơm.

” Tiêu Xuân Vũ nói, “Cha đặc biệt vào bếp.



“Lười ra cửa, liền không đi một chuyến.

” Ninh Dương nhận lấy áo khoác của vợ, thuận miệng hỏi, “Ngày đặc biệt gì mà cha tự mình xuống bếp thế?”

“Giang Hành tới, chiêu đãi con rể tương lai.

” Tiêu Xuân Vũ cười nói.

Ninh Dương “Đằng” một chút ngồi dậy: “Sao em không gọi anh?”

Việc lớn như này, Ninh Dương hỏi từ đầu tới cuối mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Hoá ra đến cuối cùng, tất cả mọi người trong khu nhà đều gặp qua em rể Ninh Dương.

Chỉ có mình Ninh Dương chưa gặp.

Ninh Dương không ăn nữa, lấy một chiếc áo sơ mi, gài xong cúc áo liền lôi kéo vợ chạy ra ngoài.

Ninh Dương nói: “Bây giờ về nhà cha mẹ anh một chuyến.



Động tác Tiêu Xuân Vũ chậm rì rì, đi theo chồng ra cửa.

Hai vợ chồng chạy một chiếc xe đạp, Tiêu Xuân Vũ ngồi phía sau, quàng lấy eo chồng.

Khi qua tiệm cơm quốc doanh, Tiêu Xuân Vũ chỉ vào bên trong: “Đi, em sẽ cùng anh ăn mì thịt bò.



“Không còn kịp rồi!”

“Cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi, đuổi kịp chuyến xe lửa cuối cùng của hôm nay.

Dù sao sáng mai phải đi hải đảo, anh chờ không kịp chốc lát này sao?”

Ninh Dương trợn mắt há hốc mồm: “Người đàn ông kia về rồi?”

Tiêu Xuân Vũ:……

Người đàn ông kia?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 39



Thường Phương Trạch cùng Ninh Trí Bình tự mình đưa Giang Hành ra cổng khu nhà.

Ninh Kiều cũng đi theo.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Ninh Kiều xinh xắn nhỏ bé dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh.

Tiểu Lương nhỏ giọng nhắc nhở: “Doanh trưởng Giang, đừng chỉ nhìn thôi, nói vài câu đi!”

Giang Hành mất tự nhiên mà thu hồi ánh mắt đang xem Ninh Kiều: “Nói nhiều.



Tiểu Lương phát hiện doanh trưởng Giang không bất cận nhân tình như lúc trên đảo, liền trở nên to gan hơn, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.

Sau cơm chiều là lúc khu nhà náo nhiệt nhất.

Không ít người tản bộ trong sân, khi đi qua hai người trẻ tuổi, không khỏi lộ ra nụ cười.

Xứng đôi biết bao.

Ninh Kiều đứng chờ hồi lâu mà Thường Phương Trạch vẫn còn dặn dò Giang Hành mãi, nói mấy chuyện như anh nhớ chú ý an toàn khi ra ngoài làm nhiệm vụ linh tinh.

Ninh Trí Bình cười nói: “Ra ngoài làm nhiệm vụ lại không phải lên chiến trường, mục đích của Giang Hành chuyến này là đi huấn luyện.



Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc phấp phới, Ninh Kiều dùng tay vén ra sau tai, lơ đãng nhìn thẳng Giang Hành.

Tay giơ lên ở bên tai, buông cũng không được, mà không buông lại càng xấu hổ.

Thuận thế vẫy vẫy, chào tạm biệt anh.

Hai vợ chồng Ninh Trí Bình:……

Con gái như thế, như là giục người ta đi nhanh đi.

Không khí bị một màn này xen ngang, Giang Hành ho nhẹ một tiếng: “Cháu đây đi trước.



Mọi người trong khu nhà cứ như vậy đứng từ xa nhìn theo bóng dáng đối tượng của Ninh Kiều rời đi.

Tụi nhỏ cũng không thèm chơi đùa, tất cả lực chú ý đều bị xe quân đội trong khu nhà thu hút.

Thấy dáng vẻ của đối phương giơ lên chân dài, ngồi vào ghế phụ, chúng hâm mộ vô cùng.

Thật khí phái, muốn sờ thử bánh xe!

Thường Phương Trạch cùng Ninh Trí Bình nhìn theo xe quân đội đi xa.

Giang Hành xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, hướng của Ninh Kiều.

Bóng dáng của cô bé dần bé dần, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh.

Khung cảnh này vô cùng quen thuộc, phảng phất từ khi nào, mỗi lần anh ra ngoài làm nhiệm vụ, đều được cô tiễn đưa khỏi khu người nhà quân khu Thanh An như vậy.

Một lần lại một lần tạm biệt.

Một lần lại một lần gặp lại.

Ký ức trở nên rõ ràng, trái tim Giang Hành kịch liệt nhảy lên.

Giang Hành đột nhiên cúi người dò ra cửa sổ, tay ấn khung cửa sổ xe, mu bàn tay hiện lên gân xanh.

“Doanh trưởng Giang ——”

“Doanh trưởng Giang!”

———————————

Rốt cuộc phía trước chưa từng gặp qua Giang Hành, tất cả ấn tượng về anh đều đến từ lần gặp mặt thời trẻ cùng với tin tức mà ông cụ Giang truyền đến, lúc trước Ninh Trí Bình cùng Thường Phương Trạch đều lo sợ bất an, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài trước mặt con gái mà thôi.

Nhưng hiện giờ, khi gặp Giang Hành, mặt đối mặt trò chuyện với anh xong, trái tim treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Thường Phương Trạch kéo cánh tay chồng trở về.

Ở trong khu nhà này, người có tuổi rồi mà còn có thể dính lấy nhau như thế cũng không nhiều.

Hai vợ chồng yêu thương nhau, cũng không sợ người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, mấy chục năm vẫn ân ái như một, thời gian dài, ngay cả bảo vệ cửa đều thấy nhiều không lạ.

Tảng đá lớn trong lòng đã tiêu tan, hai vợ chồng nói về Giang Hành.

“Đứa nhỏ này nói không nhiều nhưng thật tốt.

Vốn dĩ tôi cũng ngại hỏi đến tiền trợ cấp của thằng bé, không ngờ nó nói rõ hết với tôi.

” Thường Phương Trạch cười nói, “Đại khái là sợ tôi không yên tâm, tiền trợ cấp, trợ cấp, còn có tình huống trong khu người nhà đều nói rõ rành mạch.

Còn nói đưa sổ tiết kiệm cho Kiều Kiều của chúng ta, sẽ không giữ riêng.



“Thật sao?” Ninh Trí Bình hỏi.

“Không biết thật giả, dù sao trước mắt mà nói thì rất có thành ý.

” Thường Phương Trạch nói, “Không đến mức là gạt tôi đúng không?”

“Không đâu.

” Ninh Kiều nói.

Cô vừa dứt lời, cha mẹ đều quay đầu nhìn qua.

Hai người bọn họ mặt đầy tươi cười, ý cười trêu ghẹo trong ánh mắt thực rõ ràng, đại khái là cười cô mới vừa gặp đối phương một lần mà đã bắt đầu bênh vực người ta.

Nhưng Ninh Kiều thật sự nghĩ như vậy.
 
Back
Top Bottom