Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 430: Chương 430



Họ ân cần hỏi han Á Á chuyện học hành ở trường. Cô bé hào hứng kể về những câu chuyện cô giáo hay kể, những trò chơi vui nhộn trong lớp và các bạn nhỏ mới quen.

"Ở trường vui lắm ạ! Bạn nào cũng đáng yêu, con đã kết bạn với rất nhiều người rồi."

Trường mẫu giáo Á Á theo học nằm trong khu quân đội, đa phần là con em cán bộ quân nhân nên vợ chồng Lục Phi rất yên tâm về môi trường giáo dục của con.

Lục Phi đặt túi đồ mang theo lên ghế sô pha, vừa nói vừa mở ra:

"Đây là áo len Tuệ Lan đan cho An An và An Ninh. Hai đôi giày đầu hổ cũng do cô ấy tự làm. Còn đây là bánh bao nhân đậu đỏ, cô ấy tự hấp, muốn mang sang để mọi người thử."

Bà Dư Hoa cầm áo len lên xem, khen ngợi không ngớt:

"Đẹp quá! Mẹ cứ tưởng con chỉ biết may quần áo thôi chứ, còn đan áo len nữa sao? Học từ đâu mà khéo tay thế?"

Vương Tuệ Lan cười đáp:

"Từ năm mười ba tuổi, con đã đi làm bảo mẫu cho người ta rồi. Những gì con biết đều học từ các gia đình con từng làm giúp việc.

Việc đan áo len và làm giày đầu hổ là một cô giáo về hưu dạy con. Bà ấy muốn đan áo cho ông nhà nhưng mắt kém, đành nhờ con đan hộ. Thế là con học được luôn. Đôi giày đầu hổ này cũng do bà ấy chỉ dạy.

Dạo này trời lạnh rồi, áo len ấm nên con muốn đan cho An An và An Ninh mỗi bé một cái."

Á Á nghe thế liền kéo tay bà Dư Hoa, khoe ngay:

"Bà ơi, con cũng có áo len! Chị Tuệ Lan đan cho con một cái màu hồng, rất đẹp! Nhưng chưa xong ạ."

Bà Dư Hoa mỉm cười, dịu dàng bảo:

"Sao con vẫn gọi Tuệ Lan là 'chị' thế? Giờ cô ấy là mẹ con rồi, phải gọi là mẹ mới đúng chứ?"

Nghe vậy, Á Á lập tức ngước nhìn Vương Tuệ Lan, hai má ửng đỏ. Cô bé hiểu rõ Tuệ Lan đối xử rất tốt với mình và Thanh Thanh, thậm chí chẳng khác gì mẹ ruột. Nhưng để cất lời gọi "mẹ" thì vẫn còn chút ngập ngừng.

Vương Tuệ Lan vội xoa dịu:

"Mẹ ơi, chuyện này không cần vội đâu. Các con muốn gọi con là gì cũng được. Chưa quen gọi mẹ thì cứ gọi 'chị Tuệ Lan' cũng không sao. Con vẫn sẽ coi chúng như con ruột của mình."

Đây là suy nghĩ thật lòng của cô. Lúc đầu hai đứa bé đã quen miệng gọi cô là "chị", nay vai trò thay đổi quá nhanh, muốn chúng lập tức đổi cách xưng hô cũng chẳng dễ dàng. Cô hiểu điều đó, cũng không ép buộc.

Sự tinh tế và thấu hiểu của Vương Tuệ Lan khiến ông bà Lục Quốc An vô cùng hài lòng. Quả nhiên, ánh mắt chọn con dâu của họ không sai, mà Lục Phi cũng không chọn nhầm vợ. Có một người vợ như vậy, gia đình chắc chắn sẽ hòa thuận, ấm êm.

Bà Dư Hoa nhìn con trai, ý tứ rõ ràng:

"Lục Phi, nghe mẹ chưa? Sau này phải đối xử thật tốt với Tuệ Lan đấy. Có được người vợ như thế là phúc của con!"

Lục Phi bật cười, quả quyết:

"Mẹ không cần lo, con tất nhiên sẽ yêu thương cô ấy hết lòng. Mà sao không thấy Lục Dao với An Hoa đâu ạ?"

"Cuối tuần nên hai đứa nó về nhà riêng rồi. Chiêu Chiêu cũng kết thúc đợt trị liệu, An Hoa hồi phục gần như hoàn toàn nên hai vợ chồng nó dọn về nhà."

Nghe đến đây, Vương Tuệ Lan ngạc nhiên hỏi:

"Chiêu Chiêu giỏi thật! Nhưng em ấy đâu rồi ạ? Nãy giờ con chưa thấy."

Bà Dư Hoa cười, giải thích:

"Đồng nghiệp của con bé về quê, nhà ở gần biển, lần này mang cho mẹ ít cá hố. Mẹ bảo Chiêu Chiêu lấy một ít gửi về cho bố mẹ nó rồi. Ở nhà cũng giữ lại phần cho con, lát nữa hai đứa về thăm bố mẹ nhớ mang theo nhé."

Khu vực quanh Hải Thị không giáp biển, vì thế hải sản ở đây rất hiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Cá hố là một trong số ít loại cá biển có thể tìm thấy, nhưng cũng không dễ mà mua được.

Vương Tuệ Lan từ nhỏ đã sống ở Đông Lăng – một thành phố bốn bề núi non bao quanh, kinh tế lại không phát triển. Không chỉ xa biển, đời sống của người dân nơi đây cũng chẳng khá giả, đặc biệt là ở vùng quê. Cô ấy chưa từng ăn cá biển, thậm chí còn chưa nghe đến cái tên cá hố bao giờ.

Vậy nên khi nghe mẹ chồng nói đã để phần cho mình, còn bảo cô có thể mang về biếu nhà ngoại, lòng cô vui vẻ hẳn.

"Cá hố là cá gì vậy mẹ? Có ngon không ạ?"

Mẹ chồng cô cười đáp: "Giống như cái thắt lưng vậy, dài mà chỉ có một cái xương giữa, thịt thì nhiều. Ngon lắm, thơm hơn cá nước ngọt nhiều. Trưa nay mẹ chiên cá hố, con ăn thử là biết ngay."

Vương Tuệ Lan tò mò chưa từng thấy loại cá nào trông giống cái thắt lưng, liền kéo Lục Phi cùng đi xem.

Tần Chiêu Chiêu mang cá hố về nhà mẹ đẻ. Loại cá này có mùi rất nồng, nếu đi xe buýt chắc chắn sẽ khiến người xung quanh khó chịu, nên bố chồng – Lục Quốc An – định lái xe đưa cô về. Nhưng cô không muốn xe ám mùi tanh, liền quyết định đạp xe về, tiện thể ghé chợ mua thêm ít thịt, rau và hoa quả.

Cuối tuần, khu gia đình của xưởng dệt trở nên nhộn nhịp. Hôm nay nhiều công nhân được nghỉ, không ít người tụ tập trước sân tán gẫu, nhấm nháp hạt dưa.

Tần Chiêu Chiêu về đến nơi, lập tức nhận được sự chào đón nhiệt tình. Ai cũng biết cô lấy được tấm chồng tốt, lần nào về cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, ai nấy đều ngưỡng mộ.

Lũ trẻ trong khu tập thể rất quý cô. Ở đây, trẻ con đông nhưng thời ấy lại chẳng có nhiều trò chơi giải trí, tivi thì ít mà còn phải tiết kiệm điện. Mỗi lần về, cô luôn mua ít kẹo để phát cho lũ nhỏ. Chúng vừa thấy cô liền ríu rít gọi: "Chị Chiêu Chiêu!", rồi xúm lại quanh cô. Nhờ vậy mà phụ huynh trong khu cũng có thiện cảm với cô hơn, ai cũng khen cô chu đáo, hiền lành.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 431: Chương 431



Tần Chiêu Chiêu vừa về đến cửa nhà thì túi kẹo cô mang theo cũng đã phát hết sạch. Cô đưa tay gõ cửa.

Lý Lệ Hoa vừa mở cửa đã nhăn mặt, bịt mũi: "Chiêu Chiêu, con mang gì về mà hôi vậy?"

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Không phải hôi đâu mẹ, là mùi cá hố đấy ạ."

Lý Lệ Hoa nhận lấy túi đồ con gái mang về, nhìn con cá dài ngoẵng trong tay, không khỏi tò mò: "Cá hố hả? Mẹ chưa nghe thấy bao giờ, trông nó như thế này sao?"

Hồi đó, giao thông chưa phát triển, mà Hải Thị lại xa biển, việc vận chuyển và bảo quản hải sản rất khó khăn. Người dân nơi đây ít khi có cơ hội ăn cá biển, thậm chí còn chẳng biết mặt mũi chúng ra sao.

Tần Chiêu Chiêu cười giải thích: "Là cá biển đó mẹ, mẹ chưa thấy cũng bình thường thôi ạ."

Lý Lệ Hoa ngó nghiêng con cá, cau mày: "Cá biển mà trông thế này sao? Mùi nồng thế này có ngon không con?"

"Người thích thì thấy ngon ạ. Cá biển có vị đậm đà hơn cá nước ngọt. Loại này chỉ có một xương giữa, thịt nhiều, dễ ăn lắm."

"Mẹ chưa từng thấy con cá nào như thế. Con lấy đâu ra vậy?"

"Đồng nghiệp của mẹ chồng con mang từ quê lên biếu đấy ạ."

Lý Lệ Hoa nghe vậy thì cảm thán: "Ông bà thông gia thật tốt, cái gì cũng nghĩ đến bố mẹ con. Đồ quý thế này, vợ chồng con cứ giữ mà ăn, còn mang về đây làm gì?"

Tần Chiêu Chiêu cười: "Mẹ đừng khách sáo, đây là tấm lòng của bố mẹ chồng con mà."

Nói rồi, cô theo mẹ vào bếp. Lý Lệ Hoa đặt cá vào chậu nhưng loay hoay không biết làm thế nào. Tần Chiêu Chiêu đã quá quen thuộc với cá hố, cô nhanh tay cắt cá thành từng khúc, moi ruột, làm sạch rồi chỉ mẹ cách nấu.

Sau cùng, cô dặn: "Nhà mình không có tủ lạnh, không để lâu được. Trưa nay mẹ làm hết luôn nhé."

Dọn dẹp xong xuôi, cô mới nhớ ra từ nãy đến giờ không thấy bố đâu. Cô hỏi: "Mẹ, bố đâu rồi ạ? Sao không thấy ở nhà?"

Lý Lệ Hoa đưa cô cục xà phòng rửa tay, thở dài đáp: "Bố con đưa bà nội đi bệnh viện rồi."

Tần Chiêu Chiêu giật mình, lo lắng hỏi: "Bà bị sao thế mẹ?"

“Con còn nhớ chuyện mẹ kể lần trước không? Bà nội con bị ngã gãy tay, thím hai lại dẫn bà sang đòi tiền thuốc ấy. Con nhớ chưa?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Con nhớ mà.”

“Cũng gần ba tháng rồi, giờ trời lạnh, bà kêu tay bị thương nhức nhối. Thế là chú hai lại đưa bà sang đòi bố mẹ đưa đi khám bệnh. Lúc con sinh, họ làm ngơ, coi như không biết, nhưng khi có chuyện thì lại tìm đến. Mẹ đã nói rồi, sau này không ai dính dáng đến ai nữa. Bố con cũng giận lắm, nhưng không muốn bà nội đến xưởng làm ầm ĩ, cuối cùng đành phải đưa bà đi. Mẹ tức quá, không thèm đi theo.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng thấy ấm ức thay bố mẹ. Chỉ vì nhà không có con trai, còn chú hai thì có, nên ông bà nội lúc nào cũng thiên vị. Bố mẹ cô không được coi ra gì, đến tài sản của họ cũng bị nhắm tới để dành cho con trai chú hai. Ông bà chăm con cho chú, giúp đỡ việc nhà, đến cả căn nhà cũ cũng để lại cho cháu trai. Thế mà khi đau ốm lại quay sang tìm bố mẹ cô đòi tiền. Một gia đình như vậy, ai gặp phải cũng tức đến phát điên.

“Cứ thế này không ổn đâu mẹ.”

Lý Lệ Hoa thở dài: “Mẹ biết chứ. Nhưng nếu bố con không giúp, đảm bảo bà nội con với chú thím hai sẽ làm ầm lên ở xưởng. Công việc của bố mẹ sẽ bị ảnh hưởng ngay. Gặp phải gia đình như thế này, mẹ chỉ thấy xui xẻo. Ngày tháng còn dài, ông bà càng già, chuyện như thế này chắc còn tiếp diễn. Có lúc mẹ chỉ muốn liều với họ một trận cho xong, ít ra cũng hả dạ.”

“Mẹ đừng nghĩ thế. Đổi mạng mình lấy mạng họ không đáng. Họ đâu bao giờ coi trọng bố mẹ, cái kiểu tình thân này, không có cũng chẳng sao.”

“Nhưng mà… chỉ sợ họ cứ đeo bám không chịu buông tha.”

“Nếu thế thì phải để họ biết rằng hút máu người khác cũng phải trả giá.”

Lý Lệ Hoa sững lại, rồi nhìn con gái: “Con có cách gì à?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

“Mau nói mẹ nghe.”

Tần Chiêu Chiêu liền kể cho mẹ nghe kế hoạch của mình. Lý Lệ Hoa nghe xong, ánh mắt có chút nghi ngờ: “Có chắc là được không?”

“Chắc chắn mà mẹ, cứ tin con.”

Thấy con gái tự tin như vậy, bà cũng yên tâm hơn.

Thực ra vào dịp Tết, ông bà nội với chú thím hai đã tới nhà, nói rằng vì chú hai có con trai nên muốn để lại căn nhà cho gia đình chú. Họ yêu cầu bố cô ký vào giấy từ bỏ quyền thừa kế. Trước mặt cô, ông bà cùng chú thím hai thản nhiên nói rằng cô đã gả đi, coi như người ngoài. Họ còn khẳng định sau này khi bố mẹ cô qua đời, tất cả tài sản sẽ để lại cho cháu trai của họ.

Chính lúc đó, Tần Chiêu Chiêu đã nảy sinh ý định cắt đứt quan hệ với gia đình này.

Dù linh hồn cô không thuộc về thân xác này, nhưng bố mẹ của nguyên chủ đã yêu thương cô như ruột thịt. Cô đã coi họ là bố mẹ ruột của mình.

Cô không thể để họ bị bòn rút mãi như vậy.

Trong lòng đã sớm có tính toán, nhưng chưa nói ra vì thời cơ chưa tới.

Nhìn thấy con gái tự tin như vậy, Lý Lệ Hoa cũng bớt lo, trên mặt dần có nụ cười.

Ngồi thêm một lát, Tần Chiêu Chiêu đứng dậy muốn về. Dù sao ở nhà còn hai đứa con nhỏ, cô vẫn đang nuôi con bằng sữa mẹ, không thể rời đi lâu.

Lý Lệ Hoa không giữ lại, tiễn cô ra ngoài.

Tần Chiêu Chiêu đẩy xe đạp, Lý Lệ Hoa đi cùng, gặp ai trong khu cũng dừng lại chào hỏi đôi câu, thành ra đoạn đường ngắn mà đi mãi mới ra được cổng.

Khi gần đến cổng lớn, họ thấy vợ của trưởng phòng Tôn đang đạp xe từ xa tới.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười chào bà ta. Không ngờ người phụ nữ vốn dĩ luôn niềm nở với cô, lần này chỉ gật đầu qua loa, mặt lạnh như tiền, không dừng lại mà lướt thẳng qua.

Cô thoáng sững người, quay sang mẹ: “Thím Tôn bị làm sao vậy?”

Lý Lệ Hoa lắc đầu: “Vinh Xuân Mai mới sinh con tối hôm trước.”

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Sinh con là chuyện vui mà, sao mặt thím ấy lại như vậy? Chẳng lẽ sinh con gái?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 432: Chương 432



“Không phải, sinh con trai đấy.”

“Nhà họ chẳng phải luôn mong có con trai à? Sao ai cũng có vẻ không vui thế?”

Lý Lệ Hoa thở dài: “Nhà họ đúng là không may mắn. Tinh thần Đại Quân không ổn định, vất vả lắm mới cưới được vợ, còn có con trai. Ai cũng nghĩ cuối cùng nhà họ Tôn cũng có người nối dõi, vậy mà đứa trẻ chỉ sống được một ngày đã mất rồi.”

Tần Chiêu Chiêu sững sờ: “Sao lại thế? Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”

“Vinh Xuân Mai sinh con lúc một giờ đêm hôm trước. Nửa đêm dậy đi vệ sinh thì không may trượt ngã, còn chưa kịp đến bệnh viện thì đứa bé đã chào đời ngay tại nhà. Cả nhà mừng rỡ, nửa đêm còn đốt pháo ăn mừng.

Sáng hôm sau, trưởng phòng Tôn vui lắm, còn mua kẹo chia cho từng nhà, ai cũng đến chúc mừng. Mẹ cũng có nhìn qua thằng bé, trắng trẻo, tròn trịa, nghe bảo nặng đến 3,85 kg, trông rất kháu khỉnh.

Vậy mà chiều qua, lúc tan làm, mẹ nghe người ta nói cháu trai nhà họ Tôn đã mất rồi. Cả nhà vội đưa vào bệnh viện nhưng không cứu được, sau đó lại đưa Vinh Xuân Mai về nhà mẹ đẻ.”

Tần Chiêu Chiêu cau mày: “Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào cái chết của đứa trẻ có liên quan đến Vinh Xuân Mai?”

Lý Lệ Hoa gật đầu: “Con đoán đúng rồi. Đứa trẻ bị ngạt chết, cũng không phải cố ý. Lúc cho con bú, Vinh Xuân Mai mệt quá ngủ quên, vô tình đè lên con, khiến đứa bé ngạt thở. Cũng đáng thương quá.”

Nghĩ đến đứa bé xấu số, bà không khỏi xót xa.

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng không khỏi chạnh lòng. Dù trước đây từng có xích mích với Vinh Xuân Mai, nhưng giờ cô cũng là một người mẹ, hiểu được nỗi đau mất con lớn đến nhường nào. Sinh con chưa được bao lâu đã phải chịu đả kích thế này, lại còn bị đuổi về nhà mẹ đẻ ngay trong tháng ở cữ, chẳng biết cô ta có chịu nổi không.

Cô chậm rãi nói: “Cái chết của đứa trẻ là ngoài ý muốn, nhà họ Tôn không nên đối xử với cô ấy như vậy.”

Lý Lệ Hoa thở dài: “Con nói đúng là không nên, nhưng đâu có gì là nên hay không nên. Lúc trước, Vinh Xuân Mai gây chuyện như thế, nhà họ Tôn vẫn đồng ý cưới về cũng chỉ vì cái thai trong bụng thôi. Bây giờ, bao năm mong ngóng mới có một đứa cháu trai, lại mất ngay trong tay mẹ nó, họ làm sao chấp nhận nổi? Đây cũng là nhân quả cả thôi. Chuyện nhà người khác, mình đâu can thiệp được.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy chỉ biết im lặng thở dài.

Đứa trẻ ấy, có lẽ không có duyên với nhà họ Tôn.

Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi đến cổng lớn.

Lý Lệ Hoa giục: “Con mau về đi. Ở đây lâu rồi, An An và An Ninh chắc đang tìm mẹ đấy.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng, mẹ đừng lo lắng, cứ đợi bố về rồi hãy nói. Nếu có gì không giải quyết được, nhất định phải nói với con nhé.”

“Biết rồi, con về đi.”

Cô đạp xe rời đi, bóng dáng dần khuất sau khúc cua.

Lý Lệ Hoa đứng đó nhìn một lúc rồi mới quay người vào nhà.

Không lâu sau, Tần Trung, mẹ chồng và em chồng bà cũng trở về.

Nhớ lời Chiêu Chiêu dặn, bà cố gắng kiềm chế ác cảm với mẹ chồng và em chồng, không chào hỏi họ nhưng vẫn quay sang hỏi Tần Trung: “Thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”

Tần Trung đáp: “Không có gì nghiêm trọng. Chụp phim rồi, chỗ ngã trước đây đã lành, đau cánh tay không liên quan đến vết thương cũ. Chẳng qua lớn tuổi rồi, cơ thể suy yếu, làm việc nhiều thì đau thôi. Bác sĩ bảo giữ gìn, trời lạnh thì đừng dùng nước lạnh khi giặt giũ, nấu nướng. Giữ ấm đầy đủ thì sẽ đỡ đau.”

Nghe vậy, bà nhẹ nhõm hẳn: “Vậy thì tốt rồi. Không phải bệnh gì nặng thì tôi cũng yên tâm. À này, thím hai, mẹ cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa bố mẹ lúc nào cũng thương chú thím, xem như bảo bối. Chú thím cũng nên thương mẹ, chia sẻ việc nhà một chút. Để mẹ làm hết rồi sinh bệnh, vừa tốn tiền vừa khổ thân, có phải không?”

Em chồng là người ít nói.

Dù hiểu rõ từng câu từng chữ, ông ta vẫn không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đứng im, mặt đỏ bừng vì tức.

Trái lại, mẹ chồng bà thì khác.

Dù trong lòng khó chịu, nhưng bà ta cũng không tranh cãi ngay vì người vợ giỏi ăn nói của con trai mình không có ở đây.

“Mẹ ở nhà em trai con cũng chẳng làm gì nhiều, hầu hết là nhà nó làm. Còn cái bệnh này mẹ bị từ lâu rồi. Lúc sinh A Trung vào mùa đông, không ai chăm sóc, cũng không được ở cữ, nên mới để lại chứng bệnh này. Sau này sinh đứa thứ hai thì đỡ hơn, nhưng đến tuổi này rồi, bệnh cũ lại tái phát thôi.”

Lời nói của mẹ chồng khiến Lý Lệ Hoa chỉ muốn đảo mắt. Ban đầu bà còn định nhẫn nhịn tiễn họ ra về, nhưng câu vừa rồi thực sự quá đáng.

“Mẹ à, ý mẹ là mẹ bị đau tay cũng vì sinh ra anh Tần Trung sao?”

Bà cụ liếc nhìn con trai, biết lời mình nói có phần gượng ép. Nhưng nếu không bịa ra lý do này, chẳng lẽ lại thừa nhận mình bất công, thừa nhận mình và con thứ chỉ đến đây để lợi dụng gia đình con cả?

Dù gì thì cả hai cũng đều là con trai bà sinh ra, đều được bà nuôi lớn. Nhưng con cả lại chỉ sinh một đứa con gái, lại còn nâng niu như báu vật, chẳng quan tâm đến chuyện nối dõi nhà họ Tần. Lẽ ra nó phải có trách nhiệm sinh con trai, vậy mà chỉ nghe lời vợ, chẳng đoái hoài gì đến việc gia tộc. May mà con thứ không như thế, đã giúp nhà họ Tần có người nối dõi. Bà cụ thiên vị cháu trai, muốn để lại tài sản cho con thứ, đó là lẽ đương nhiên.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 433: Chương 433



Thật ra, nếu gia đình con cả thực sự không cần căn nhà cũ, thì khi bà và chồng bảo họ ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền thừa kế, đáng lẽ họ phải ký ngay mới đúng. Nhưng không, họ từ chối, thậm chí còn tỏ ra bất mãn vì vợ chồng bà thiên vị. Nghĩ đến chuyện này, bà cụ lại càng tức giận. Bà vẫn luôn cho rằng Tần Trung không có chính kiến, bao năm nay bị Lý Lệ Hoa "tẩy não", chuyện gì cũng nghe lời vợ, khiến vợ chồng bà bực không để đâu cho hết.

Giờ thấy con dâu nói vậy, bà cụ cũng chẳng cần phủ nhận: “Mẹ nói sự thật đấy.”

Lý Lệ Hoa nhớ lại lời con gái từng dặn, cố nén giận, nở một nụ cười dịu dàng: “Nếu mẹ đã nói vậy, thì vợ chồng con cũng không trốn tránh trách nhiệm. Nếu mẹ bị đau tay vì sinh ra anh Tần Trung, vậy mẹ cứ ở lại nhà con, con sẽ chăm sóc mẹ đến cuối đời. Từ nay mẹ không cần về nhà chú hai nữa, mọi sinh hoạt, ăn uống, thuốc men, vợ chồng con sẽ lo liệu chu toàn. Mẹ thấy thế nào?”

Tần Trung ngồi bên cạnh nghe mà không hiểu vợ đang nghĩ gì, vô thức kéo tay bà một cái, nhưng lại bị bà gạt đi.

Bà cụ và con thứ vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt lập tức lộ rõ niềm vui.

“Con cả, vợ con nói thật lòng đấy chứ?”

“Chị dâu, chị nói vậy thì bọn em nhận lời thật đấy nhé! Đã nói thì không được nuốt lời đâu!” Con thứ nãy giờ im lặng, vừa thấy có lợi lập tức lên tiếng ngay.

Lý Lệ Hoa vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: “Tất nhiên rồi, đã nói ra thì sao lại nuốt lời được. Chỉ cần mọi người đồng ý, chúng ta lập tức thực hiện ngay.”

Bà cụ và con thứ không chút do dự, đồng thanh đáp: “Đồng ý ngay chứ!”

Tần Trung vẫn không thể tin nổi những lời này lại từ chính miệng vợ mình nói ra.

“Lệ Hoa, bà có biết mình đang nói gì không?”

“Tần Trung, tôi biết mình đang làm gì. Mẹ đã nuôi ông khôn lớn, lại còn vì sinh ông mà để lại di chứng đau tay. Thân làm con cái thì phải hiếu thuận, không thể để người khác nói mình vô tâm được. Chuyện này, ông cứ nghe tôi.” Bà vừa nói, vừa nhìn chồng bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Là vợ chồng bao năm, Tần Trung sao lại không hiểu vợ mình chứ? Chắc chắn bà có tính toán gì đó. Ông do dự một chút, rồi gật đầu: “Được, tôi nghe bà.”

Bà cụ nghe vậy thì cười càng tươi: “Cũng chỉ có con cả và con dâu cả mới có hiếu như vậy. Hai đứa biết nhà mình kinh tế khó khăn, lại còn phải nuôi hai đứa nhỏ, thế mà vẫn tình nguyện chăm sóc bố mẹ. Hai đứa con phải cảm ơn anh chị con đi!” Bà cụ quay sang con thứ, ra vẻ xúc động lắm.

Con thứ thì khỏi cần nói, chuyện tốt thế này, đừng nói là cảm ơn, cho quỳ lạy cũng làm ngay.

“Anh cả, chị dâu, cảm ơn anh chị…”

Lý Lệ Hoa nhẹ nhàng giơ tay lên, ngăn lại lời cảm ơn: “Khoan đã, mẹ, chú hai, hai người chưa cần vội cảm ơn đâu. Tôi còn chưa nói hết, nghe tôi nói xong rồi cảm ơn cũng không muộn.”

Bà cụ và con thứ ngẩn người.

“Con dâu, con có ý gì?” Bà cụ nhíu mày hỏi.

Tần Trung cũng tò mò nhìn vợ, chẳng hiểu rốt cuộc bà đang tính toán điều gì. Ba ánh mắt đều đổ dồn về phía bà.

Lý Lệ Hoa điềm tĩnh tiếp tục: “Có lẽ mẹ với chú hai vẫn chưa hiểu rõ, vậy để con nói rõ hơn. Nếu mẹ muốn vợ chồng con phụng dưỡng, vậy mẹ phải dọn về ở cùng chúng con ngay. Từ hôm nay, mẹ sẽ sống ở đây, mọi chi phí sinh hoạt, thuốc men của mẹ, chúng con sẽ lo toàn bộ đến cuối đời…”

Bà chưa kịp nói hết câu, bà cụ và con thứ đã cuống quýt lên.

“Chưa được đâu. Thằng hai và vợ nó còn đi làm, hai đứa nhỏ từ bé đã do mẹ chăm. Giờ mẹ dọn sang nhà con, tụi nó biết phải làm sao?”

Người em chồng cũng lên tiếng: “Đúng đấy. Mẹ giúp chúng em thêm vài năm, sau đó hãy sang nhà anh chị cả dưỡng già cũng chưa muộn.”

Lý Lệ Hoa bật cười, nhưng nụ cười ấy không hề vui vẻ: “Mẹ à, mẹ không ở với con mà cứ ở lại nhà chú hai chăm cháu, hầu hạ cả gia đình đó, thì sau này có ốm đau gì cũng đừng tìm đến con nữa nhé. Đã chọn chăm sóc nhà chú hai, thì đương nhiên vợ chồng chú ấy phải có trách nhiệm với mẹ. Chỉ cần mẹ sang đây sống với chúng con, mọi chi phí, chúng con tuyệt đối không để gia đình chú hai phải lo một xu.”

Bà cụ định lên tiếng phản bác, nhưng Lý Lệ Hoa đã chặn trước: “Mẹ cứ nghe con nói hết đã. Chú hai, chú hiểu lầm ý tôi rồi. Bố mẹ không chỉ sinh mỗi Tần Trung, chú cũng là con ruột, sao lại có chuyện để một mình vợ chồng tôi gánh hết trách nhiệm? Thế nên, nhà tôi sẽ chăm sóc mẹ, còn bố thì nhà chú lo. Mỗi người một phần, công bằng rõ ràng.”

Sắc mặt bà cụ và người em chồng thoắt cái đỏ bừng vì tức giận.

“Tôi biết ngay mà! Cô mà chủ động đề nghị lo cho chúng tôi thì chắc chắn không có chuyện tốt đẹp gì! Hóa ra cô muốn chia cắt tôi với ông ấy, đúng là tâm địa độc ác!” Bà cụ giận dữ chỉ vào mặt Lý Lệ Hoa.

Lý Lệ Hoa thu lại nụ cười, bình thản đáp: “Con nói sai ở chỗ nào? Câu nào của con vô lý?”

“Câu nào cũng vô lý hết! Tần Trung, đây là lời vợ con nói đấy! Loại phụ nữ như thế mà con còn giữ làm gì?” Bà cụ phẫn nộ nhìn con trai, như thể mong ông lập tức đứng về phía mình.

Tần Trung thoáng sững người. Ông không ngờ vợ lại nghĩ ra cách này. Rõ ràng bà cụ và gia đình người em sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng ông cũng hiểu, Lệ Hoa không phải thật sự muốn làm thế, bà chỉ muốn họ hiểu rằng mình không dễ bị bắt nạt nữa.

Lý Lệ Hoa thấy chồng chưa lên tiếng, liền lạnh giọng: “Đừng hỏi Tần Trung, có hỏi cũng vô ích. Đây là ý kiến của con. Nếu ông ấy không đồng ý, con sẽ lập tức ly hôn. Ly hôn xong, con sẽ đến nhà các người, hoặc tới thẳng chỗ làm của em dâu, kể hết việc gia đình các người đã đối xử với chúng con ra sao, ép chúng con đến mức phải ly hôn thế nào. Đến lúc đó, để người ngoài phán xét xem ai mới là kẻ quá đáng.”

Bà cụ tức đến mức tay run lên, ngực phập phồng: “Cô... cô đúng là đàn bà ác độc!”

“Mẹ ơi, mẹ đừng giận. Giận quá mà xảy ra chuyện, lại phải đưa vào viện thì mất công lắm. Giờ mẹ cứ vào ngồi nghỉ đi, để Tần Trung nấu bữa cơm cho mẹ ăn no rồi về. Sau đó cả nhà bàn bạc lại xem nhà cũ chia thế nào, việc gia đình này sắp xếp ra sao, sau này bố mẹ sẽ sống thế nào. Nghĩ kỹ rồi báo lại với chúng con.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 434: Chương 434



“Cái gì? Chị còn muốn đòi cả nhà cũ nữa à? Hồi Tết chị đâu có nói thế!” Người em chồng nổi đóa.

Lý Lệ Hoa nhìn thẳng vào ông ta, giọng điềm nhiên: “Bây giờ tôi đổi ý rồi. Đã là con cái thì ai cũng có nghĩa vụ như nhau, sao chúng tôi lại không có quyền lợi gì? Nếu không muốn chia nhà, chúng tôi cũng có quyền từ chối phụng dưỡng. Đừng nghĩ có thể lợi dụng chúng tôi nữa, trừ khi tôi và Tần Trung ly hôn. Bằng không, các người đừng hòng chiếm được lợi ích nào.”

Bà cụ tuyệt vọng nhìn Tần Trung, giọng khàn đi vì giận: “Con à, nghe vợ con nói gì kìa? Con không lên tiếng sao? Chẳng lẽ con muốn để nó làm mẹ tức chết?”

Tần Trung khẽ thở dài. Ông biết vợ có hơi gay gắt, nhưng nghĩ lại, bao năm qua bố mẹ luôn thiên vị, lạnh nhạt với ông, thậm chí đến khi Chiêu Chiêu sinh con cũng chẳng thèm ghé thăm. Nếu chỉ cần một lần họ đến thăm, có lẽ ông đã không tuyệt vọng đến thế này.

“Mẹ à, lời của Lệ Hoa không sai. Con đồng ý với bà ấy, làm vậy mới công bằng với tất cả.” Dứt lời, ông xoay người bước vào bếp, không ngoảnh lại nữa.

Bà cụ và người con thứ chết lặng. Họ không ngờ Tần Trung lại đồng ý. Đến nước này, dù có mặt dày đến đâu cũng không thể ở lại ăn cơm được nữa.

Bà cụ giận đến phát run, chỉ vào lưng Tần Trung mà mắng: “Biết vậy lúc mới sinh ra tao đã b*p ch*t mày đi, để bây giờ không phải chịu đựng cái đồ vô ơn như mày!”

Lý Lệ Hoa không muốn mẹ chồng cứ mãi trách móc Tần Trung, bèn lên tiếng:

"Mẹ, mẹ nói những lời này mà không thấy hổ thẹn sao? Từ ngày con về làm dâu, vợ chồng con đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho bố mẹ, không chỉ lo cho hai người mà còn phải gánh vác cả chú hai. Ngày chú ấy cưới vợ, mẹ nói vay của chúng con một khoản, đến giờ đã mười mấy năm mà chưa trả một đồng nào. Chưa kể sau đó, khi chú ấy sinh con, hai người lại tiếp tục dốc hết tiền bạc lo cho nhà chú ấy, còn bắt chúng con góp vào nữa. Biết bao nhiêu tiền của, công sức, con đều ghi vào sổ. Nhưng vì nghĩ bố mẹ khó khăn, giúp được thì giúp, chúng con chưa bao giờ mở miệng đòi. Vậy còn phải có bao nhiêu ‘lòng tốt’ nữa mới đủ?"

Những lời thẳng thừng của bà khiến mẹ chồng và em chồng á khẩu, không nói nên lời.

Lý Lệ Hoa tiếp tục:

"Lòng người cũng nguội lạnh theo thời gian. Chuyện cũ, con không muốn nhắc lại, nhưng về chuyện dưỡng già, vợ chồng con không hề trốn tránh. Dù gì Tần Trung cũng là con ruột của bố mẹ, chăm sóc bố mẹ là điều đương nhiên. Chỉ mong mọi người về suy nghĩ kỹ những gì con vừa nói. Giờ đã không muốn ăn cơm, chúng con cũng không giữ nữa. Hy vọng bố mẹ và chú sớm có câu trả lời."

Dứt lời, bà quay người bước vào phòng khách.

Mẹ chồng và em chồng đứng ở cửa, nhìn theo bóng bà một lúc rồi cũng rời đi. Tần Trung từ trong bếp bước ra.

“Họ đi rồi sao?”

Lý Lệ Hoa gật đầu, trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Hôm nay, Tần Trung đã không còn mù quáng nghe lời mẹ, lần đầu tiên kiên quyết đứng về phía bà. Điều này khiến bà vô cùng hài lòng.

“Đi rồi. Có phải hôm nay mẹ đi khám, chú hai lại không chịu trả tiền?”

Tần Trung khẽ thở dài, gật đầu:

“Chú ấy nói trong nhà không có tiền, bảo tôi ứng trước, sau này sẽ trả.”

Lý Lệ Hoa không hề ngạc nhiên, vì bà đã sớm đoán ra chuyện này. Nếu không phải vì tiền, thì mẹ chồng và em chồng cũng chẳng dẫn bà cụ đến đây, lại còn cố ý tìm Tần Chiêu Chiêu đưa bà cụ đi bệnh viện. Chuyện này đâu phải lần đầu tiên xảy ra.

“Tiêu hết bao nhiêu? Tôi phải ghi vào sổ.”

“Chẳng cần ghi làm gì, dù sao số tiền đó cũng đòi không được.” Tần Trung cười khổ.

“Tôi biết là không lấy lại được, nhưng vẫn phải ghi lại. Ông rồi sẽ thấy, đến lúc đó họ sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Cuốn sổ này là bằng chứng để không ai có thể nói vợ chồng mình bất hiếu.”

Tần Trung im lặng một lúc, rồi đáp:

“Năm mươi tám đồng.”

Lý Lệ Hoa cau mày: “Sao tốn nhiều thế? Tôi có thấy họ lấy thuốc gì đâu?”

“Tiền kiểm tra bằng máy, với một ít thuốc giảm đau.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Bà gật đầu, giọng trầm xuống. “Lần này là lần cuối cùng. Từ nay, chúng ta phải phân rõ ràng. Ông nhất định phải đứng về phía tôi, không thể để họ cứ mãi bòn rút như thế được. Chuyện dưỡng già của mẹ phải tách bạch, đâu ra đó với nhà chú hai.”

Tần Trung nhìn vợ, rồi kiên định gật đầu: “Tôi biết rồi. Nhưng sao trước giờ bà không nói thẳng với tôi những chuyện này?”

Lệ Hoa cười nhẹ: “Vì tôi không nghĩ ra. Là Chiêu Chiêu thấy tôi uất ức nên bày cách cho tôi.”

“Thật vậy sao?” Tần Trung thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi trầm tư gật đầu. “Như vậy cũng tốt. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, tách bạch sớm sẽ đỡ phiền toái hơn.”

Nhìn quanh bếp, ông bỗng nhớ ra: “Cá nục trong bếp cũng là Chiêu Chiêu đưa đến phải không?”

“Đúng vậy, con bé còn làm sạch hết rồi. Ông hầm với xì dầu đi, hôm nay tâm trạng tốt, mình ăn ngon một chút. Làm cơm gạo trắng luôn nhé.”

“Được rồi, để tôi đi làm ngay.”



Bên kia, mẹ chồng và em chồng bực tức trở về nhà. Vừa về đến nơi, bà cụ đã kể lại mọi chuyện, dĩ nhiên không quên thêm mắm dặm muối.

Nghe xong, ông cụ và người nhà chú hai nổi giận đùng đùng.

“Cái gì?” Ông cụ đập bàn, đứng bật dậy. “Chúng nó thật to gan! Để xem, tôi phải đến nhà nó ngay, dạy cho nó một trận! Đúng là đồ bất hiếu, làm mất mặt nhà họ Tần!”

Em dâu cả vội vàng giữ ông cụ lại. Bà ta không phải kẻ ngốc, vừa nghe đã hiểu ngay tình huống này có gì đó không ổn.

“Bố, bố đừng nóng. Con thấy Lệ Hoa cố tình kích động mình, muốn dụ bố đến. Chắc chắn họ đã chuẩn bị sẵn kế sách để đối phó rồi, chúng ta không thể để mắc bẫy được.”

Bà cụ cũng vội vàng nói theo: “Đúng đấy, tôi thấy lần này tụi nó nghiêm túc thật, chắc đã tính toán từ lâu rồi. Chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng, nghĩ ra đối sách rồi tìm nó cũng không muộn.”

Nghe vậy, ông cụ cắn răng, cố đè nén cơn giận. Một lúc sau, ông nặng nề ngồi xuống, giọng trầm xuống:

“Được, vậy tôi sẽ nghe mọi người.”

Trên đường về nhà, từ xa, Tần Chiêu Chiêu đã trông thấy hai bóng dáng quen thuộc. Lại gần hơn, cô mới nhận ra đó là bố mẹ của Vinh Xuân Mai. Hai người họ đều có vẻ mặt lo lắng, vừa đi vội vã vừa dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

Cô không muốn chào hỏi, chỉ định lướt qua như không quen biết. Nhưng nào ngờ, bố của Vinh Xuân Mai lại kịp nhìn thấy cô và bất ngờ chặn xe lại.

Tần Chiêu Chiêu khẽ cau mày. Cô không rõ ông ta muốn gì, chỉ biết từ trước đến nay, người đàn ông này không hề tử tế. Ý thức được điều đó, cô có chút cảnh giác, buộc phải xuống xe, giọng bực bội:

“Ông làm gì thế?”

Bố của Vinh Xuân Mai vội buông tay khỏi tay lái xe cô, giọng sốt sắng:

“Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Con bé Xuân Mai đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa thấy về. Tôi đã tìm khắp nơi mà không thấy. Cô có gặp nó không?”

“Tôi không thấy.” Tần Chiêu Chiêu đáp ngắn gọn, ánh mắt quan sát đối phương. Nhìn vẻ mặt ông ta, có lẽ không giống như đang nói dối.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 435: Chương 435



Lúc này, mẹ của Vinh Xuân Mai cũng lên tiếng, giọng bà ta run rẩy như sắp khóc:

“Chắc cô cũng biết chuyện nhà chúng tôi rồi. Lần này Xuân Mai chịu cú sốc quá lớn, tinh thần bị ảnh hưởng nặng nề. Hiện giờ nó vẫn còn đang ở cữ, tôi sợ rằng nó sẽ làm chuyện dại dột...”

Đứa con vừa mất, lại bị nhà chồng trả về nhà mẹ đẻ ngay khi chưa hết thời gian ở cữ, quả thực quá tàn nhẫn. Một người phụ nữ vừa mất con, vừa mất chỗ dựa, đúng là dễ rơi vào bế tắc, làm chuyện dại dột.

Nhưng Tần Chiêu Chiêu thì không nghĩ vậy. Cô hiểu rõ Vinh Xuân Mai không phải kiểu người như thế. Ai cũng có thể bị đả kích đến mức suy sụp, nhưng riêng Vinh Xuân Mai thì không. Cô ta là kiểu người cực kỳ ích kỷ, tuyệt đối sẽ không dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.

Cô thản nhiên nói:

“Ông bà nói với tôi cũng vô ích thôi, tôi không có cách nào giúp được. Nếu thực sự lo lắng, cứ đi báo công an đi. Tôi còn có việc, không rảnh dây dưa.”

Dứt lời, cô không để họ kịp phản ứng mà nhanh chóng lên xe đạp đi thẳng.

Về đến nhà, cô đã sớm quên chuyện này.

Lúc ấy, trong phòng khách, cả gia đình Lục Phi đang trò chuyện cùng bố mẹ chồng. Vương Tuệ Lan và mẹ chồng mỗi người bế một đứa trẻ trên tay. Tần Chiêu Chiêu vừa bước vào đã thấy An An và An Ninh mặc trên người hai chiếc áo len xinh xắn, phối cùng đôi giày đầu hổ trông vô cùng đáng yêu.

Cô ngạc nhiên thốt lên:

“Chị làm lúc nào vậy? Sao em không biết?”

Vương Tuệ Lan cười đáp:

“Bất ngờ mà! Nếu nói trước thì sao khiến em ngạc nhiên được.”

Tần Chiêu Chiêu thật lòng cảm động:

“Em thật sự rất vui.”

Thấy cô thích, Vương Tuệ Lan cũng hạnh phúc không kém:

“Em thích là chị thấy công sức mình không uổng phí rồi.”

Bà Dư Hoa ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:

“Nhìn hai con thân thiết thế này, cứ như chị em ruột vậy.”

Vương Tuệ Lan nhanh nhảu tiếp lời:

“Dù không phải chị em ruột nhưng trong lòng con, Chiêu Chiêu còn thân thiết hơn cả em gái ruột. Em ấy luôn đứng đầu trong lòng con.”

Cô nói những lời này hoàn toàn xuất phát từ trái tim. Nếu không có Tần Chiêu Chiêu kéo cô ra khỏi vũng bùn, có lẽ đến bây giờ cô vẫn còn đang sống trong bóng tối. Chính Chiêu Chiêu đã cho cô hy vọng, cho cô cơ hội để có cuộc sống hạnh phúc như hôm nay.

Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, Vương Tuệ Lan đưa hai đứa nhỏ vào phòng cho bú sữa. Khi chúng đã ngủ say, cơm trưa cũng được dọn lên. Cả gia đình cùng nhau quây quần ăn uống.

Sau bữa cơm, nghỉ ngơi một lát, Lục Phi nói muốn đưa Vương Tuệ Lan về nhà bố mẹ vợ để biếu ít cá hố.

Á Á và Thanh Thanh nghe vậy liền nhao nhao đòi đi theo.

Lục Phi xoa đầu bọn trẻ, nhẹ giọng nói:

“Ở nhà đi, bố mẹ mang cá qua đó rồi về ngay.”

Vương Tuệ Lan cười, đề nghị:

“Bọn trẻ thích đi thì cứ để chúng theo. Dù gì cũng là cuối tuần, bố mẹ em chắc chắn sẽ rất vui khi thấy các cháu. Hay là mình ăn cơm chiều ở đó rồi về?”

Bà Dư Hoa cũng gật đầu đồng tình:

“Đúng đấy, đi rồi về ngay thì vội vã quá. Để bọn trẻ sang chơi với ông bà một chút.”

Thấy vậy, Lục Phi mới gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, bà Dư Hoa còn chuẩn bị thêm ít quà để anh mang sang nhà thông gia.

“Cầm theo ít đồ này qua đó, khỏi phải đi mua nữa.”

Lục Phi vui vẻ nhận lấy.

Vậy là cả nhà bốn người lên đường đến nhà ông bà ngoại. Ông Lục Quốc An cũng nhân tiện ra ngoài đi dạo, tìm bạn chơi cờ tướng.

Nhà cửa yên tĩnh trở lại. Tần Chiêu Chiêu cảm thấy hơi mệt, liền về phòng nghỉ ngơi.

Bên phía Lục Phi, khi họ đến nơi, anh trai và chị dâu của Vương Tuệ Lan không có nhà. Hai người vẫn đang bận rộn trong cửa hàng, vì làm buôn bán tự do nên không có ngày nghỉ cuối tuần. Trong nhà chỉ có bố mẹ, Từ Như Ý cùng con cô ấy và hai đứa nhỏ của anh chị.

Từ Như Ý và Tần Chiêu Chiêu ở cữ cùng thời điểm. Ban đầu, chồng của Như Ý dự định sau khi vợ hồi phục sẽ đón mẹ con cô về quê, nhưng nghĩ đến chuyện đường sá xa xôi, con còn nhỏ, đi tàu xe sẽ rất vất vả. Hơn nữa, chỉ vài tháng nữa là đến Tết, nếu đi rồi lại phải về, chẳng những tốn kém mà cả người lớn lẫn trẻ con đều thêm phần mệt mỏi. Cuối cùng, hai vợ chồng quyết định ở lại đến Tết rồi cùng nhau lên đường.

Chồng của Như Ý, Đại Tráng, rất biết ơn bố mẹ vợ đã chăm sóc cho vợ con mình. Biết cô được ở bên bố mẹ ruột, anh yên tâm hẳn. Mỗi tháng anh đều gửi thư về nhà, thỉnh thoảng lại kèm theo chút tiền. Bố chồng của Như Ý cũng thường xuyên đến thăm cháu, còn đưa cả số tiền kiếm được từ những công việc làm thêm cho cô. Không còn phải chịu cảnh bị mẹ kế bạc đãi, cuộc sống của Như Ý ở nhà mẹ đẻ rất thoải mái.

Hai đứa trẻ Á Á và Thanh Thanh cũng rất lanh lợi, miệng nhỏ ngọt ngào, gọi “bà ngoại”, “ông ngoại” và “cô” ríu rít khiến ai cũng vui vẻ. Mọi người trong nhà thay nhau bế bọn trẻ, lúc nào cũng lấy đồ ăn ngon đặt trước mặt chúng. Vì nhà họ Lục đối xử rất tốt với con gái, nên bố mẹ Vương Tuệ Lan cũng xem Á Á và Thanh Thanh như cháu ruột của mình mà yêu thương.

Hai đứa trẻ của nhà anh chị cả, một đứa tám tuổi, một đứa mười một, rất thích hai cô em gái nhỏ. Chúng vui vẻ mang những món đồ chơi yêu thích ra chia sẻ, khiến Á Á và Thanh Thanh thích thú chơi đùa không ngừng.

Vương Tuệ Lan lấy con cá hố mà mẹ chồng cô đã gói kỹ ra. Ngoài lần bố cô đi công tác mang về, trong nhà chưa ai từng thấy loại cá này. Nghe cô giới thiệu đây là cá biển, bố mẹ và Như Ý vây quanh xem đầy tò mò, cảm thấy thật lạ khi cá lại có hình dáng như vậy.

Vương Tuệ Lan từng ăn cá hố nên biết cách chế biến. Cô không để ai động tay vào mà tự mình cắt cá thành từng khúc, chuẩn bị sơ chế. Mẹ và Như Ý đứng bên cạnh trò chuyện, trong khi Lục Phi ngồi cùng bố vợ nói chuyện trong nhà. Bọn trẻ thì vẫn đùa nghịch ríu rít. Cả gia đình quây quần bên nhau, bầu không khí ấm áp vô cùng.

Đúng lúc này, ngoài cổng xuất hiện hai người phụ nữ. Một người trẻ tầm hai mươi lăm, người kia lớn tuổi hơn, khoảng ngoài năm mươi. Người trẻ tuổi thấp giọng nói với người lớn hơn:

"Mẹ, cứ bình tĩnh nói chuyện thôi. Hôm nay là cuối tuần, chắc mọi người đều có nhà."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 436: Chương 436



Người phụ nữ lớn tuổi hừ lạnh, mặt đầy khinh khỉnh:

"Sợ gì chứ? Mẹ sống từng này năm rồi, có bao giờ phải sợ ai? Con chỉ cần đi theo mẹ, không cần nói gì hết. Cứ để mẹ xử lý!"

Dứt lời, bà ta sải bước thẳng vào sân. Người phụ nữ trẻ cũng vội vàng theo sau.

Ba mẹ con trong nhà nghe thấy động tĩnh, ngẩng lên nhìn thấy hai người này thì sắc mặt đồng loạt trầm xuống. Bà Từ vốn chẳng ưa gì họ. Từ sau khi Như Ý sinh con, bà mới gặp hai mẹ con đó có hai lần, đến nay đã hơn ba tháng không qua lại. Giờ lại hùng hổ xuất hiện như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Như Ý nhìn thấy họ thì ánh mắt lạnh đi. Khi còn ở nhà chồng, cô đã phải chịu không ít khổ sở từ hai người này. Cô đứng dậy, giọng cũng chẳng buồn khách sáo:

"Hai người đến đây làm gì?"

Mẹ kế của cô bĩu môi, giọng chanh chua:

"Tôi đến đây chắc chắn là có việc, chứ rảnh đâu mà mò sang? Cô làm như ai thèm đến cái nhà này lắm ấy."

Bà Từ không muốn làm lớn chuyện, dù gì con rể bà cũng là người tốt, gây căng thẳng quá sẽ khiến nó khó xử. Nhưng nghe cái giọng chua ngoa kia, bà cũng chẳng thể nhịn nổi nữa, liền đáp ngay:

"Bà không thèm thì nhà tôi cũng chẳng hoan nghênh. Có chuyện gì nói nhanh, không có thì mời về!"

Mẹ kế của Như Ý khoanh tay, hất mặt lên đầy ngang ngược:

"Tôi đến đòi tiền."

Như Ý bật cười:

"Mẹ túng thiếu đến phát điên rồi sao? Con thiếu mẹ đồng nào, hay vay mượn gì mà mẹ đòi? Mẹ cũng già rồi, tự giữ chút mặt mũi cho con cháu đi, đừng để người ta cười chê nữa."

Trước đây, ở nhà họ Từ, Như Ý luôn nhẫn nhịn, chưa từng dám cãi lại một lời. Nay nghe cô nói dứt khoát như vậy, mẹ kế của cô tức giận đến nỗi mặt tái đi, quay sang bà Từ mà kêu lên:

"Nhìn xem con gái bà kìa! Nó dám nói với bề trên như vậy đấy!"

Bà Từ lạnh lùng đáp:

"Muốn được người khác tôn trọng, trước tiên phải xem mình đã làm gì. Đừng lúc nào cũng lấy danh nghĩa bề trên ra để ép người khác. Con gái tôi trước nay luôn hiểu lễ nghĩa, nhưng nếu bà không ra dáng bề trên thì cũng đừng mong nhận được sự tôn trọng. Tôi chỉ muốn hỏi, ai cho các người cái quyền đến đây đòi tiền? Già rồi thì tự giữ lấy chút tự trọng, để lại chút thể diện cho con cháu!"

Bà ta tức tối quát lên:
"Đồ nói nhăng nói cuội! Nhà bà mới không biết xấu hổ! Bà có thể giữ con gái ở lại đây, nhưng đừng hòng đụng đến tiền của nhà tôi! Chính con gái bà lừa sạch tiền của chồng tôi, khiến chúng tôi giờ chẳng còn gì, đến mức cơm ăn cũng không đủ! Ai đời làm người mà ác độc đến vậy? Hôm nay tôi đến đây để đòi lại số tiền đó! Từ Như Ý, cô lấy bao nhiêu thì trả lại hết cho tôi! Nếu không, tôi sẽ ở đây ăn vạ, quậy đến khi nào các người không yên thì thôi! Để xem hàng xóm có còn nghĩ nhà bà là tử tế nữa không!"

Dứt lời, bà ta lập tức ngồi bệt xuống đất.

Vương Tuệ Lan nhìn thấy cảnh tượng đó, bất giác nhớ đến người mẹ nuôi năm xưa của mình cũng thuộc kiểu hễ không vừa ý liền bày trò ăn vạ. Đối phó với hạng người như vậy, thật sự rất khó.

Giọng điệu chua ngoa của bà ta cùng hành động bỗ bã giữa thanh thiên bạch nhật khiến không ít người bên ngoài chú ý. Dần dần, họ kéo lại đứng xem, bàn tán xôn xao. Trong nhà, ông Từ và Lục Phi nghe thấy tiếng ồn ào cũng bước ra, mấy đứa trẻ thấy vậy liền đi theo sau.

Từ Như Ý không hề sợ người ngoài biết chuyện. Bao nhiêu uất ức cô ấy đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ chính là lúc để phơi bày bộ mặt thật của người đàn bà kia trước thiên hạ.

Bà Từ giận đến mức định lên tiếng, nhưng Từ Như Ý đã kéo tay bà lại, nhẹ giọng:
"Mẹ, chuyện này cứ để con tự giải quyết."

Nói rồi, cô ấy hít sâu một hơi, hướng về đám đông bên ngoài cất giọng dõng dạc:
"Các cô, các bác đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào đây mà xem! Xem cái cảnh mẹ kế tôi không biết xấu hổ, đến tận đây ăn vạ, đòi tiền, còn ép tôi phải về sống chung với bà ta!"

Những người đứng xem nghe thế càng thêm tò mò, mạnh dạn bước hẳn vào trong nhà. Lúc này, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về người đàn bà đang ngồi lì dưới đất cùng cô con dâu đang đứng bên cạnh.

Chị dâu của Từ Như Ý, vốn cũng là kẻ tham lam, chẳng bao giờ chịu nhường ai thứ gì, lúc này lại không mặt dày bằng mẹ chồng. Dưới ánh mắt dò xét của đám đông, cô ta dù có muốn nói gì cũng cảm thấy khó xử.

"Thôi nào, có gì thì nói đàng hoàng, làm gì phải làm ầm lên cho mọi người khó coi. Mẹ mau đứng dậy đi!"

Bà ta trừng mắt:
"Khó coi là do nhà nó chứ không phải tôi! Chính nhà nó đã lừa sạch tiền của chồng mẹ, khiến chúng ta bây giờ lâm vào cảnh khốn khó! Các người thử nghĩ xem, Từ Như Ý ác độc đến mức nào? Tôi không hề ngăn cản nó về nhà ở cữ, chỉ là bố mẹ nó sợ tôi ngược đãi nên mới giữ nó lại đây! Vậy mà bây giờ nó dám nói xấu tôi trước mặt mọi người, được lắm! Hôm nay, tôi sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ!"

Từ Như Ý bật cười khinh miệt, giọng cô vang lên rành rọt, từng chữ đều rõ ràng:
"Bà nói dối mà không sợ trời đánh sao? Ông trời có mắt đấy! Tôi sinh mổ nên phải ở lại bệnh viện, chính bà là người muốn tôi về nhà, chỉ vì sợ tốn tiền! Nếu tôi nhất định ở lại viện, bà liền tuyên bố mặc kệ! Người làm mẹ chồng như bà, bà nói xem, bà có còn lương tâm không? Nếu bố mẹ tôi không đón tôi về, bà định để tôi tự sinh tự diệt chắc?"

Lời cô vừa dứt, những người xung quanh lập tức xôn xao, ai nấy đều tỏ rõ sự căm phẫn. Xưa nay, hàng xóm đã không ưa gì hai mẹ con nhà kia, nay lại nghe chuyện như vậy càng thêm ghét bỏ. Họ đồng loạt chỉ trích, nói lời khinh bỉ khiến sắc mặt mẹ kế và chị dâu của Từ Như Ý càng lúc càng khó coi.

Bà Từ ghé sát ông Từ, khẽ nói nhỏ:
"Chắc chắn bố của Như Ý không biết chuyện này. Ông gọi ông ấy đến đây đi, để xem ông ấy xử lý thế nào."

Ông Từ gật đầu, còn Lục Phi lên tiếng đề nghị:
"Bố để con chở đi. Nhà họ ở xa, đi bộ tìm mất thời gian lắm."

Ông Từ thấy hợp lý liền đồng ý ngay. Hai người vội vã rời khỏi nhà.

Lúc này, Từ Như Ý siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt, lạnh giọng:
"Bà nghĩ hôm nay bà có thể đổi trắng thay đen, muốn bôi nhọ tôi cũng được sao? Tôi nói cho bà biết, tôi không còn là Từ Như Ý của ngày trước nữa đâu!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 437: Chương 437



"Tôi chưa từng lừa gạt để lấy tiền của bố chồng. Ngay lúc ông ấy đưa tiền, tôi còn không muốn nhận." Từ Như Ý lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất, giọng nói đầy châm chọc. "Nhưng ông ấy nói rằng suốt bao năm qua, tiền của con trai ruột ông ấy đều đổ hết vào nhà bà—nuôi bà và con trai riêng của bà. Ông ấy nợ con trai mình quá nhiều, đến mức ngay cả khi con trai bà cưới vợ, tiền của chồng tôi vẫn bị các người lấy sạch.

Cháu nội ruột thịt mà ông ấy cũng chẳng được gần gũi. Bây giờ ông ấy đã nhìn rõ bộ mặt thật của các người rồi. Ông ấy biết các người không khác gì những kẻ vong ơn, tham lam đến mức chẳng bao giờ thấy đủ. Chính vì thế, ông ấy áy náy và nhất quyết đưa tiền cho tôi. Nếu tôi không nhận, số tiền đó sớm muộn cũng rơi vào tay các người. Vậy nên tôi nhận, nhưng một đồng cũng chưa từng tiêu. Tôi muốn giữ lại để khi nào bố chồng cần, tôi sẵn sàng đưa lại toàn bộ. Còn các người, đừng mơ lấy được dù chỉ một xu!"

Người phụ nữ lớn tuổi ngồi bệt dưới nền đất, giận dữ đập tay xuống đất, giọng the thé:

"Trước khi cô gả vào nhà này, gia đình tôi sống rất hòa thuận! Chưa từng vì tiền bạc mà ầm ĩ như thế này. Chính cô là kẻ phá hoại! Chẳng qua là thấy tôi dùng tiền của Đại Tráng thì khó chịu mà thôi!"

Bà ta hất cằm, giọng đầy ngang ngược:

"Lúc tôi vào nhà này, Đại Tráng mới mười tuổi. Nó là do tôi nuôi nấng nên người, bây giờ trưởng thành kiếm được tiền thì chúng tôi tiêu tiền của nó là chuyện đương nhiên! Ngay cả bố nó cũng luôn đồng ý, chỉ là nhất thời hồ đồ mới đưa tiền cho cô. Giờ ông ấy đã hối hận rồi nhưng ngại không dám đến đòi, thế nên tôi phải tự mình tới lấy. Nếu biết điều thì mau mang tiền ra đây!"

Từ Như Ý cười lạnh, khoanh tay nhìn bà ta:

"Bà nói bố chồng tôi bảo bà đến đòi tiền? Vậy tôi hỏi bà, ông ấy đã đưa cho tôi bao nhiêu?"

Hai mẹ con nhà kia cứng người, nhất thời á khẩu.

Bà ta nào biết chính xác số tiền chồng mình đã đưa cho Như Ý? Chỉ biết từ khi Như Ý sinh con, chồng bà ta không còn đưa tiền về nữa, cũng không còn lo liệu gì cho cái nhà ấy.

Trước đây, mỗi tháng ông ấy có bốn mươi đồng tiền hưu, làm thêm kiếm được khoảng hai mươi đồng nữa, tổng cộng hơn sáu mươi đồng một tháng. Trong đó, bà ta lấy ít nhất ba mươi, thậm chí phần lớn là bốn mươi đồng, để chi tiêu cho gia đình. Chồng bà ta chỉ giữ lại chút ít để hút thuốc, uống rượu.

Nhưng giờ thì khác. Ông ấy nói thẳng rằng mình già rồi, cần để dành tiền cho cuộc sống sau này, chi phí sinh hoạt của nhà bà ta thì để con trai tự lo.

Điều này khiến bọn họ không thể chấp nhận!

Vợ chồng con trai bà ta làm việc ở đơn vị, hiệu suất công việc lại không cao, hai phần lương cộng lại chỉ hơn sáu mươi đồng. Nhà lại có hai đứa nhỏ, áp lực kinh tế không hề nhỏ. Bản thân bà ta từ khi cưới chồng đã không đi làm, bây giờ đột nhiên mất đi khoản tiền kia, chẳng khác nào cắt đứt nguồn sống của cả gia đình. Nếu muốn giữ nguyên mức sinh hoạt như trước, con trai và con dâu bà ta phải nộp ít nhất bốn mươi đồng tiền lương mỗi tháng để chi tiêu.

Đương nhiên, con trai và con dâu bà ta cũng không đồng ý!

Cả nhà cãi nhau đến long trời lở đất, nịnh nọt hay năn nỉ đều không lay chuyển được chồng bà ta. Ông ấy cứng rắn đến cùng, thậm chí còn lạnh giọng cảnh cáo:

"Nếu còn nhắm vào số tiền đó, tôi sẽ đuổi hết các người ra khỏi nhà!"

Lời này khiến cả nhà bà ta chết lặng.

Thời đó, chuyện đăng ký kết hôn không phổ biến, nhiều cặp chỉ làm vài mâm cơm là xem như vợ chồng. Căn nhà họ đang ở vốn là của chồng bà ta, chẳng liên quan gì đến bà ta hay con trai riêng của bà, lại càng không liên quan đến con dâu hay cháu nội bà.

Nói cách khác, nếu chồng bà ta muốn đuổi họ đi, họ chẳng có chút quyền lợi nào để phản kháng.

Bà ta uất ức vô cùng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

Mười ngày trước, khi dọn dẹp phòng, nhân lúc chồng đi vắng, bà ta lén lút lấy sổ tiết kiệm của ông ấy ra xem. Nhưng khi mở ra, bà ta sững sờ đến mức chết điếng—trong tài khoản không còn một xu nào cả!

Bà ta phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Phản ứng đầu tiên chính là: "Ông ấy đã đưa hết số tiền đó cho Đại Tráng!"

Bà ta không dám trực tiếp chất vấn chồng, sợ bị mắng thẳng mặt. Thế là nhịn đến khi con trai và con dâu tan làm, kể hết sự việc cho bọn họ nghe.

Quả nhiên, hai vợ chồng kia nghe xong liền giận dữ, muốn lập tức tìm ông ta hỏi cho ra lẽ.

"Dù không phải con ruột, nhưng bao nhiêu năm nay, chúng con vẫn gọi ông ấy là bố! Bố sao có thể thiên vị đến mức này?"

Bà ta cũng giận dữ, nhưng không để con trai và con dâu đi chất vấn. Bởi bà ta biết rõ, có hỏi cũng chẳng có tác dụng gì.

Người đàn ông kia đã hoàn toàn thay đổi.

Giờ đây, trong mắt ông ta chỉ còn con trai ruột mà thôi.

Trước đây, bà ta chưa bao giờ quan tâm chồng mình đi đâu, nhưng từ khi phát hiện sổ tiết kiệm trống trơn, bà ta bắt đầu theo dõi ông ta sát sao. Cuối cùng, bà ta tận mắt thấy ông ta đến nhà bố mẹ của Từ Như Ý. Đến lúc đó bà ta mới vỡ lẽ—hóa ra số tiền không phải đưa cho Đại Tráng mà là cho con dâu và cháu ruột của ông ta.

Ngay lập tức, bà ta đem chuyện này kể cho con trai và con dâu nghe. Lúc này, cả nhà mới nhận ra rằng tiền đã nằm gọn trong tay cháu gái của ông ta, còn ngôi nhà thì khỏi mong chờ gì nữa. Thử đủ cách mà vẫn không đòi lại được, họ quyết định bằng mọi giá phải lấy lại số tiền đó. Dù sau này chồng bà ta biết chuyện, họ cũng sẽ không chịu rời khỏi nhà. Ông ta chẳng có cách nào đuổi họ đi được.

Vậy nên, nhân lúc chồng đi dự tiệc cưới, bà ta dẫn theo con dâu đến đây đòi tiền.

Nhưng thực ra, bà ta cũng chẳng biết chồng mình đã đưa cho Từ Như Ý bao nhiêu. Thấy họ ấp úng không nói được con số cụ thể, Từ Như Ý lập tức hiểu ra:

"Ông ấy bảo các người đến đòi tiền? Vậy chắc chắn ông ấy cũng nói cho các người biết mình đã đưa tôi bao nhiêu chứ nhỉ? Nhưng giờ các người lại chẳng nói được một con số rõ ràng, chứng tỏ các người đang nói dối. Thật ra, bố chồng tôi hoàn toàn không biết chuyện hôm nay các người đến đây, đúng không?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 438: Chương 438



Lời nói sắc bén của cô khiến cả hai người kia chột dạ. Đây không phải là Từ Như Ý mà họ từng biết! Trước đây cô ấy nhu nhược, yếu đuối, chỉ cần họ gây áp lực một chút là đã vội vàng nhượng bộ. Họ vốn tưởng rằng chỉ cần làm ầm lên là có thể ép cô ấy đưa tiền. Nhưng rõ ràng, họ đã đánh giá thấp cô ấy.

Đã đến tận đây rồi, sao có thể chịu thua dễ dàng? Nếu bỏ lỡ cơ hội này, đợi đến khi chồng bà ta biết chuyện thì đừng mong lấy lại tiền. Dù có bị lật tẩy, chỉ cần chồng bà ta không có mặt, bà ta vẫn có thể xoay xở.

Tuy chẳng giỏi giang gì, nhưng cãi nhau thì bà ta chưa từng thua ai.

"Ông ấy nói ít nhất là 500 đồng, nhưng tôi không tin. Ai biết được có phải ông ấy đưa nhiều hơn không? Tôi không phải không biết con số, mà là không chắc rốt cuộc ông ấy đã đưa cô bao nhiêu. Nhưng thôi, không cần tính toán. Cô chỉ cần trả lại 500 đồng, chúng tôi lập tức rời đi! Bố chồng cô biết thế nào các người cũng tìm ông ấy, nên đã chủ động tránh mặt, mấy ngày tới không về nhà đâu. Nếu cô còn thương ông ấy thì đừng làm khó nữa. Để ông ấy tự đến đòi thì khó xử lắm!"

Đứng bên cạnh, con dâu lớn của bà ta không khỏi thán phục. Miệng lưỡi của mẹ chồng đúng là khéo léo, có thể biến trắng thành đen, dễ dàng xoa dịu tình thế sau khi bị phát hiện nói dối.

Cô ta không quan tâm đến chuyện khác, chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền. Trước đây, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào bố chồng. Tiền vợ chồng cô ta kiếm được đều để dành. Chỉ cần lấy lại được 500 đồng, cộng với số tiền tích cóp, dù có bị bố chồng đuổi ra khỏi nhà, họ vẫn có thể mua một căn nhà nhỏ, chẳng đến mức phải đi thuê.

Cô ta lập tức tiếp lời, giọng đầy vẻ chân thành:
"Em dâu à, bố cũng đã nói, chỉ cần em đưa số tiền này ra, sau này chuyện chăm sóc bố không cần đến hai em nữa. Mọi chuyện từ cơm nước, thuốc thang cho đến hậu sự, bọn chị sẽ lo liệu hết. Em cứ yên tâm."

Bà Từ nghe xong, không nhịn được nữa. Chẳng phải bọn họ đang coi nhà bà như kẻ ngốc hay sao?

"Chưa có lời của ông thông gia, dù các người có nói gì đi nữa, chúng tôi cũng sẽ không đưa tiền. Tôi đã bảo bố của Như Ý đến nhà các người đón ông ấy rồi. Đợi xác minh mọi chuyện đúng như lời các người nói, con gái tôi sẽ không nhận một đồng nào. Nhưng dù thế nào đi nữa, con bé vẫn sẽ làm tròn bổn phận hiếu kính với bố chồng, không vì tiền mà thay đổi."

Nghe vậy, mẹ chồng và chị dâu Từ Như Ý vẫn chẳng có chút lo lắng nào.

Nhà thông gia hôm nay có tiệc cưới ở quê, ăn xong về cũng phải tối muộn. Họ tin chắc ông ta sẽ không thể về kịp.

Bà ta lập tức nhếch môi cười khẩy:
"Người nhà cô có đến cũng vô ích thôi, không gặp được đâu. Miệng thì nói không muốn tiêu tiền của bố chồng, tay lại không chịu lấy ra. Vậy mà còn muốn chờ ông ấy tự đến đòi tiền? Ông ấy thực sự đã nhìn lầm người rồi."

Dứt lời, bà ta quay sang đám đông xung quanh, giọng đầy vẻ khiêu khích:
"Các bác, các thím đừng đi đâu hết! Không phải họ đã bảo người đi đón rồi sao? Nhớ đứng lại xem, liệu họ có thể đưa bố chồng nó về đây không! Nếu không đưa được, phiền mọi người làm chứng, buộc họ phải đưa tiền ra!"

Trong lúc đó, Lục Phi lái xe theo chỉ dẫn của ông Từ, chạy thẳng đến nhà chồng của Từ Như Ý ở vùng ngoại ô.

Khoảnh khắc đến nơi, họ nhìn thấy cổng lớn đóng chặt, một ổ khóa lớn treo lủng lẳng trên cửa, chứng tỏ trong nhà không có ai.

"Quả thật không có ai ở nhà rồi."

"Bố biết chỗ làm việc của ông ấy, đến đó thử xem."

"Hôm nay là cuối tuần, công nhân tạm thời vẫn làm việc sao?"

"Công việc tạm thời không có giờ cố định, đi thôi."

Cả hai vừa bước lên xe thì bỗng thấy một bóng người quen thuộc ở phía đối diện. Bố của Từ Như Ý nhìn chằm chằm một lúc rồi mừng rỡ thốt lên:

"Kia chính là bố chồng của Như Ý!"

Lục Phi cũng nhận ra người đàn ông ấy. Anh ta đã từng gặp ông vào ngày cưới của mình và Vương Tuệ Lan, khi ông đến nhà đón dâu. Dù không nhớ rõ, nhưng gương mặt ấy vẫn còn khá quen thuộc.

Cùng lúc đó, bố chồng của Từ Như Ý cũng nhìn thấy chiếc xe đang đỗ trước cổng nhà mình. Ông nhíu mày, không biết ai đến tìm. Nhưng ngay khi thấy người đàn ông bước xuống xe, ông không khỏi ngạc nhiên:

"Ông thông gia? Sao ông lại đến đây?"

Lục Phi cũng mở cửa xe bước xuống, lễ phép chào:

"Chào chú."

"Lục Phi, con cũng đến à? Vào nhà ngồi đi."

Nói rồi, ông quay người định mở cửa. Nhưng vừa ngước lên, thấy ổ khóa vẫn còn nguyên, ông lập tức sững lại.

"Mọi người đi đâu hết rồi? Sao lại khóa cửa thế này?"

Bố của Từ Như Ý thản nhiên đáp:

"Họ đều đang ở nhà tôi. Tôi đến đây là để đón ông gia."

Sắc mặt bố chồng của Từ Như Ý trầm xuống. Một linh cảm bất an dâng lên trong lòng. Họ đến nhà Như Ý, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Ông chợt nhớ lại sáng nay vợ mình cứ nằng nặc bảo không khỏe, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Bà ta còn dặn ông nếu uống say thì có thể nghỉ lại nhà họ hàng, không cần vội về.

Hóa ra tất cả chỉ là cái cớ để đẩy ông ra khỏi nhà!

Nghĩ đến đây, gương mặt ông tối sầm lại. Giọng ông trở nên lạnh lùng:

"Họ đến nhà ông thông gia làm gì? Có phải lại tìm Như Ý gây chuyện không?"

"Lên xe rồi tôi sẽ kể chi tiết."

Ba người lên xe. Lục Phi ngồi phía trước lái, còn hai ông bố ngồi ghế sau.

Bố chồng của Từ Như Ý sốt ruột hỏi ngay:

"Ông thông gia, họ có làm gì người nhà ông không?"

"Không đụng tay đụng chân gì, nhưng mẹ chồng và chị dâu của Như Ý đến đòi tiền con bé. Họ biết ông đã đưa tiền cho nó rồi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 439: Chương 439



"Cái gì?" Bố chồng của Từ Như Ý giật mình. "Sao họ biết được? Tôi chưa từng nói với bà ấy, cũng không hề hỏi ý kiến ai. Chuyện tôi đưa tiền cho Như Ý, ngoài tôi ra, không ai biết cả!"

"Chuyện này tôi cũng không rõ."

Hai người im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Khi xe sắp đến nơi, bố chồng của Từ Như Ý chợt nói:

"Hai người cứ vào trước, tôi muốn nghe thử họ nói gì."

Bố của Từ Như Ý gật đầu, đồng ý với cách làm này.

Chiếc xe dừng lại bên tường rào. Bố của Từ Như Ý và Lục Phi bước xuống. Trong sân, mọi người nghe tiếng xe dừng, rồi tiếng bước chân vang lên. Tất cả cùng quay đầu nhìn ra cửa.

Thấy chỉ có bố của Từ Như Ý và Lục Phi bước vào, ai nấy đều lộ rõ vẻ thất vọng.

Nhưng mẹ chồng và chị dâu của Từ Như Ý thì lại vui mừng ra mặt.

"Thấy chưa?" Mẹ chồng cô cười đắc ý. "Tôi đâu có nói dối. Tôi đã bảo rồi, ông ấy không muốn gặp mọi người nên các người tìm không thấy. Ông ấy ngại không muốn đòi tiền trực tiếp, giờ ông ấy không đến chắc các người tin lời tôi rồi chứ? Mau lấy tiền ra đi!"

Từ Như Ý siết chặt tay, ánh mắt lạnh băng.

Cô không tin bố chồng mình lại đồng ý để họ đến đây gây chuyện! Nhưng ông không xuất hiện, cô cũng không biết phải làm sao để phản bác lời họ.

Cô quay sang bố mình, giọng căng thẳng:

"Bố chồng con đâu rồi?"

Bố cô chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.

Mẹ chồng cô cười càng lớn, vênh váo nói:

"Đến nước này rồi, cô đừng có mơ tưởng nữa! Bố chồng cô không xuất hiện, chẳng phải đã thể hiện rõ thái độ rồi sao? Mau lấy tiền ra đi. Trước đây cô tiêu hoang thế nào, chúng tôi không truy cứu nữa. Chỉ cần cô ngoan ngoãn đưa 500 đồng là xong."

"Thật sao?"

Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên từ phía cửa.

Mẹ chồng và chị dâu của Từ Như Ý lập tức giật nảy mình.

Quay đầu lại, họ thấy một bóng người cao lớn đứng ngay trước cửa. Không ai khác, chính là bố chồng của Từ Như Ý!

Từ Như Ý khẽ mỉm cười. Cô biết chắc ông sẽ đến!

Mẹ cô và Vương Tuệ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bố chồng của Từ Như Ý bước vào sân, gương mặt lạnh như băng. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm hai người phụ nữ trước mặt, đầy giận dữ.

Mẹ chồng cô lắp bắp:

"Ông… Không phải ông đi dự tiệc cưới sao? Sao lại đến đây?"

"Hừ!" Ông hừ lạnh. "Ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi mới để tôi quên mang tiền mừng. Nếu không, tôi đã không phát hiện ra bà lén lút đến nhà thông gia của con dâu để gây chuyện!"

Ánh mắt ông sắc bén như dao:

"Tiền là do tôi làm ra, tôi muốn cho ai thì cho. Tôi đưa cho cháu gái ruột của mình, có gì không hợp lý? Bà có tư cách gì mà đòi hỏi?"

Mẹ kế của Từ Như Ý vốn đã chột dạ, giọng nói theo đó cũng nhỏ dần:

"Ông đưa hết tiền cho nó, rồi lại bắt con trai tôi và con dâu tôi nuôi ông ăn uống. Rốt cuộc là tại sao chứ?"

Bố chồng của Từ Như Ý không hề nao núng, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng:

"Tôi đã nuôi sống bà và con trai bà suốt mười lăm năm. Vậy mà chỉ ba tháng không đưa tiền, các người đã sốt ruột đến mức này. Lúc đầu muốn chiếm nhà tôi không được, giờ lại nhắm đến tiền của tôi. Hôm nay nhân lúc có mặt mọi người, tôi nói rõ ràng luôn—từ nay về sau, tất cả của cải của tôi đều dành cho con ruột của mình. Các người sẽ không được một xu nào."

"Bố! Sao bố có thể nói ra những lời này? Dù chúng con không có quan hệ máu mủ với bố, nhưng chúng ta đã sống chung biết bao nhiêu năm, con gọi bố suốt từng ấy thời gian. Chẳng lẽ bố không có chút tình cảm nào với con sao?" Chị dâu của Từ Như Ý rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào đầy uất ức.

Mẹ kế của Từ Như Ý cũng vội vàng phụ họa, giọng điệu không kém phần đau khổ:

"Tôi sống với ông bao nhiêu năm, nấu cơm giặt giũ, quán xuyến việc nhà, còn chăm sóc cả con trai ông. Giờ nó đã lớn, không còn cần đến tôi nữa thì ông liền có suy nghĩ xấu xa như vậy! Ông thật sự quá vô tình!"

"Không phải tôi vô tình, mà là tôi quá có tình." Ông ta nhếch môi cười lạnh, giọng nói tràn đầy cay đắng. "Tôi nghĩ rằng chỉ cần đối xử tốt với bà, coi con trai bà như con ruột của mình thì bà cũng sẽ đối xử tốt với con tôi. Nhưng bà đã làm được gì? Tôi mua đồ ngon, bà giấu đi cho con bà ăn. Hai đứa trẻ, cùng một chiếc áo bông, nhưng bà lại cố tình để ruột bông khác nhau. Con tôi chưa học hết cấp hai, bà đã ép nó nghỉ học, nói rằng học hành chẳng ích lợi gì. Nhờ tôi kiên quyết nó mới có thể tiếp tục học. Nhưng trớ trêu thay, con trai bà học lại ba năm cấp hai vẫn không đỗ cấp ba, bà lại muốn bỏ tiền mua bằng cho nó. Những chuyện này, bà nghĩ tôi quên sao?

Tôi không quên, chỉ là vì chúng ta đã sống với nhau nhiều năm, dù sao cũng có chút tình nghĩa. Tôi đã già rồi, không muốn so đo, chỉ mong sống yên ổn nốt quãng đời còn lại. Con trai tôi cũng khuyên tôi như vậy, bảo tôi cứ sống tốt phần đời sau đi. Nhưng bà thì sao?

Nhìn thấy nó kiếm được tiền, bà ba ngày hai bữa lại kiếm cớ đòi hỏi. Đến khi tôi muốn cưới vợ cho nó, bà lại ngăn cản, nói nó còn nhỏ. Bạn bè đồng trang lứa đều đã có con, còn bà thì sợ nó lấy vợ rồi sẽ không đưa tiền cho mình nữa. Đến khi con dâu vào cửa, bà không ngừng soi mói, xúm vào với con dâu mình để chèn ép nó. Nhưng điều tôi không thể tha thứ nhất chính là khi Như Ý sinh con, bác sĩ bảo phải mổ gấp, vậy mà bà còn sợ tốn tiền, thậm chí bảo nó về nhà mẹ đẻ sinh! Làm gì có ai nhẫn tâm như vậy chứ?
 
Back
Top