Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 170: Chương 170



Chu Phú Quý quay sang nhìn Lục Trầm, như muốn hỏi "Anh uống được không đấy?".

Lục Trầm thấy vậy, lòng tự trọng bị đả kích, liền cười nhạt:

"Đừng nhìn tôi như thế chứ. Hai ly rượu tôi vẫn uống được."

Chu Phú Quý bật cười:

"Doanh trưởng Lục, tôi đâu có ý đó, anh hiểu lầm rồi. Tửu lượng của anh thì tôi còn lạ gì chứ. Hôm nay thôi vậy, hôm nào có dịp nhất định chúng ta phải uống với nhau một chén."

Lý Kiều Kiều đứng bên cạnh, dù không quá tinh ý cũng hiểu rằng bữa cơm của vợ chồng Lục Trầm chắc chắn chỉ chuẩn bị đủ cho hai người. Tần Chiêu Chiêu mời chẳng qua là phép lịch sự, ai mà tưởng thật thì đúng là quá kém duyên.

Hơn nữa, ai trong doanh trại mà chẳng biết tửu lượng của Lục Trầm không tốt.

Cô ta cũng lo lắng nếu Lục Trầm uống rượu vào, không kiểm soát được cảm xúc sẽ lỡ lời với Chu Phú Quý. Nếu vậy, cô ta chẳng khác nào tự đẩy mình vào rắc rối lớn.

Vì thế, khi nghe Chu Phú Quý từ chối, Lý Kiều Kiều lập tức phụ họa:

"Chồng tôi nói đúng đấy. Hôm nào đó, tôi sẽ đích thân nấu một bữa mời anh Lục và cô Tần đến nhà ăn cơm. Hôm nay đã trễ rồi, nếu uống say sẽ ảnh hưởng công việc ngày mai. Chúng tôi không quấy rầy nữa, xin phép về trước."

Lục Trầm không buồn nhìn Lý Kiều Kiều, chỉ quay sang nói với Chu Phú Quý:

"Được rồi, hẹn ngày khác vậy."

Chu Phú Quý gật đầu, rồi hướng ánh mắt về phía Tần Chiêu Chiêu, nghiêm túc nói:

"Cảm ơn đồng chí Tần đã cứu Lý Kiều Kiều."

Tần Chiêu Chiêu xua tay, giọng điềm đạm:

"Đừng khách sáo. Dựa vào mối quan hệ giữa anh với Lục Trầm, tôi đâu thể khoanh tay đứng nhìn."

Lý Kiều Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Biết Tần Chiêu Chiêu tạm thời sẽ không vạch trần mình, cô ta cũng bớt lo lắng hơn.

"Đồng chí Tần, cô thật tốt bụng. Cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt!"

"Không cần khách sáo."

"Vậy chúng tôi xin phép về trước."

Hai vợ chồng Lục Trầm tiễn vợ chồng Chu Phú Quý ra tận cổng.

Chu Phú Quý cười nói:

"Hai người vào nhà đi, cũng muộn rồi."

Lục Trầm gật đầu, đóng cổng lại rồi cài chốt cẩn thận.

Hai người quay vào nhà, tiếp tục bữa cơm còn dang dở.

Tần Chiêu Chiêu vừa gắp thức ăn vừa chậm rãi nói:

"Anh Chu là người tốt. Nhưng nếu em kể chuyện Lý Kiều Kiều đã làm ra, liệu có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh với anh ấy không?"

Lục Trầm đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị:

"Việc cô ta muốn hại em là sự thật. Cô ta đã có ý định đó và cũng hành động, thậm chí vì muốn bảo vệ bản thân mà lôi cả Trương Vi Vi xuống nước. Điều đó chứng tỏ nhân cách của Lý Kiều Kiều có vấn đề rất lớn. Nếu lần này em tha thứ, ai biết lần sau cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa? Người như vậy không thể dễ dàng bỏ qua."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ổn:

"Em không cần lo về mối quan hệ giữa anh và Chu Phú Quý. Anh ta sống với vợ bao nhiêu năm, chắc chắn hiểu rõ tính cách của cô ta hơn chúng ta. Em cứ làm những gì em thấy đúng, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo."

Nghe Lục Trầm nói vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng không còn do dự nữa.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm áp.

Lục Trầm khẽ nghiêng người, cúi xuống hôn lên môi cô.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu tỉnh dậy, khẽ ôm lấy eo mình, cảm giác đau mỏi rõ rệt.

Tối qua, Lục Trầm thực sự khiến cô mệt đến mức kiệt sức.

Mất một lúc lâu cô mới có thể ngồi dậy, cảm giác như cả cơ thể không còn là của mình nữa.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Lục Trầm có chút áy náy, giọng nói đầy hối lỗi:

"Lần sau anh sẽ không để em mệt như vậy nữa."

Tần Chiêu Chiêu liếc anh một cái, giọng hờn dỗi:

"Dù anh có nói gì thì em cũng không tin nữa! Anh là đồ lừa đảo!"

Lục Trầm bật cười, trong lòng anh hiểu rõ, lời hứa này bản thân đã nói không chỉ một lần. Nhưng mỗi lần ở bên nhau, chuyện đó lại giống như một thứ gây nghiện, không thể kiềm chế được.

Anh biết rõ cô không thực sự giận. Dù thường là anh chủ động, nhưng trong những lúc đó, cô gái nhỏ của anh luôn nhiệt tình hơn cả anh, biết cách tận hưởng hơn bất cứ ai.

Cái liếc mắt của cô, trong mắt anh chính là đang làm nũng.

Lục Trầm ôm chặt cô vào lòng, giọng trầm ấm áp:

"Vậy em nói xem, có thích kẻ lừa đảo này không?"

Tần Chiêu Chiêu bĩu môi, dù trong lòng thừa nhận rất thích sự gần gũi với anh, nhưng vẫn cố cứng miệng:

"Không thèm thích!"

Lục Trầm bật cười, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng cù vào nách.

"Thích hay không thích đây?"

Tần Chiêu Chiêu vốn rất nhột, chưa đến một phút đã không chịu nổi, bật cười đến ch** n**c mắt:

"Thích! Em thích!"

Lục Trầm mới chịu dừng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Anh biết cô lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.

Lúc này, ánh mắt Lục Trầm lại sáng lên, như có điều gì đó lóe lên trong đầu.

Tần Chiêu Chiêu lập tức cảnh giác. Cô biết nếu tiếp tục đùa giỡn, thế nào cũng sẽ dẫn đến chuyện trên giường.

Dù cô cũng rất thích, nhưng sức lực có hạn!

Cô vội nhẹ đẩy anh ra:

"Đừng đùa nữa, em đói rồi, chúng ta đi ăn sáng đi."

Lục Trầm nhìn cô, khóe môi cong lên. Nếu không phải vì cô còn phải đi làm, anh thật sự sẽ không ngại mà tiếp tục.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nắm tay cô, đứng dậy:

"Được rồi, không đùa nữa, chúng ta ăn sáng thôi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 171: Chương 171



Sau bữa sáng, Lục Trầm đến doanh trại.

Một tuần trôi qua, phía lò gạch vẫn không có tin tức gì.

Người đàn ông tên Thiên Ca kia vẫn chưa xuất hiện.

Chờ đợi lâu như vậy, có lẽ gã đã gặp chuyện hoặc đã biết tin lô hàng bị bắt, nên không dám lộ diện nữa.

Điều này khiến Lục Trầm có chút thất vọng, nhưng đó không phải chuyện anh có thể kiểm soát.

Anh quyết định triệu hồi hai binh sĩ đang theo dõi lò gạch về doanh trại, vì tiếp tục ở đó cũng không còn ý nghĩa gì.

Còn về vụ việc của Lưu Ngọc Bảo, ban đầu Lục Trầm nghĩ rằng với số tài sản bất minh kia, chỉ cần điều tra là có thể nhanh chóng đưa ra ánh sáng.

Nhưng đã một tuần trôi qua, Cục trưởng Hạ Đông Hải vẫn chưa liên lạc lại, cũng không có bất kỳ thông báo nào về tiến triển vụ án.

Rõ ràng, quá trình điều tra đang gặp phải khó khăn.

Lục Trầm tin tưởng Hạ Đông Hải, không muốn gây áp lực cho ông nên không gọi điện giục giã, chỉ lặng lẽ chờ đợi tin tức.

Suốt một tuần qua, anh luôn trong trạng thái căng thẳng. Nếu không có Tần Chiêu Chiêu bên cạnh an ủi, có lẽ anh đã không thể giữ được bình tĩnh. Những lúc lo lắng, đầu anh lại đau nhức như muốn vỡ tung.

Hôm nay, bỏ qua những công việc không quá quan trọng, Lục Trầm ra khỏi văn phòng, dắt chiếc xe đạp định ghé thăm đơn vị dưới quyền.

Vừa đi được khoảng mười mét, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi gấp gáp.

"Doanh trưởng Lục! Doanh trưởng Lục!"

Lục Trầm lập tức dừng lại, xoay người nhìn về phía người đang chạy tới. Đó là Tiểu Triệu, một trong hai binh sĩ anh cử đi theo dõi lò gạch.

Lập tức, anh lấy lại tinh thần, giọng nghiêm nghị:

"Có tin tức mới sao?"

Tiểu Triệu gật đầu chắc nịch.

Lục Trầm liếc nhìn xung quanh, thấy khu vực này có nhiều binh sĩ qua lại, không tiện nói chuyện. Anh quay xe lại, ra lệnh:

"Vào văn phòng tôi nói chuyện."

Vào đến văn phòng, Lục Trầm không thể chờ thêm, liền giục:

"Nói đi!"

Tiểu Triệu liếc mắt nhìn sang Vương Đức Thuận, có vẻ do dự.

Lục Trầm hiểu ý, liền trấn an:

"Cậu ấy không phải người ngoài, Tiểu Vương cũng biết chuyện này. Cứ nói thẳng đi."

Nghe vậy, Tiểu Triệu mới yên tâm, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.

“Vừa rồi có một chiếc xe tải quân sự chở hàng dừng lại trên con đường gần lò gạch bỏ hoang. Một người lính từ trên xe bước xuống, đi vào bên trong nhà máy. Anh ta giả vờ đi tiểu gần khu vực giao dịch, sau đó rời đi. Chúng tôi không dám tùy tiện hành động, nhưng đã ghi nhớ biển số xe."

Nghe đến đây, ánh mắt Lục Trầm trầm xuống. Anh gật đầu, hỏi:

"Biển số xe là gì?"

Tiểu Triệu đọc lại dãy số.

Vừa nghe xong, sắc mặt Lục Trầm lập tức thay đổi.

Anh nhận ra đó là biển số xe thuộc tiểu đoàn hai, chiếc xe này vẫn thường vận chuyển thuốc men đến Sở Y Vụ.

Ngay tức khắc, trong đầu anh hiện lên một cái tên—Ngô Bình.

Trước đây, trong quá trình điều tra, anh đã tìm hiểu khá nhiều về người này. Một trong những tài xế lái chiếc xe đó chính là Ngô Bình.

Tim anh đập nhanh hơn. Cảm giác như sự thật đang ngày một gần kề.

Tính toán thời gian, Ngô Bình đã về quê lo hậu sự cho Dương Tiểu Yến, bây giờ chắc hẳn đã quay lại đơn vị.

Lục Trầm hít sâu một hơi, trầm giọng ra lệnh:

“Tốt, các cậu làm rất tốt. Tiếp tục giám sát nhà máy gạch, có gì khả nghi phải báo ngay.”

Tiểu Triệu đứng nghiêm, dõng dạc đáp:

"Rõ!"

Sau khi Tiểu Triệu rời đi, Lục Trầm lập tức gọi điện cho Doanh trưởng tiểu đoàn hai—Tôn Vĩ.

Điện thoại vừa kết nối, anh đi thẳng vào vấn đề:

"Tôn Vĩ, tôi là Lục Trầm. Ngô Bình đã về chưa?"

Đầu dây bên kia, Tôn Vĩ có vẻ ngạc nhiên:

"Cái này tôi không rõ lắm, Ngô Bình thuộc bộ phận hậu cần. Anh tìm anh ta gấp vậy là vì chuyện vợ anh ta tự tử sao? Lục Trầm, chuyện đó bên trên đã điều tra rồi, pháp y cũng xác nhận là tự sát. Giờ Ngô Bình vẫn là quân nhân, anh ta đã chịu đủ ảnh hưởng từ chuyện này. Tôi nghĩ mọi chuyện nên dừng ở đây thì hơn."

Lục Trầm không ngờ Tôn Vĩ lại có thái độ như vậy.

Tất nhiên, anh không thể nói thẳng mục đích thực sự của mình, chỉ đành đổi lời:

"Tôn Vĩ, anh hiểu lầm rồi. Tôi tìm anh ta không phải vì chuyện đó. Như anh nói, vụ việc trước đây đã ảnh hưởng không nhỏ đến Ngô Bình. Tôi muốn gặp anh ta để trực tiếp xin lỗi."

Tôn Vĩ im lặng một lát rồi nói:

"Được rồi, để tôi kiểm tra xem. Nửa tiếng nữa tôi báo lại anh."

"Được, tôi chờ tin của anh."

Cúp máy, Lục Trầm trầm ngâm một lúc.

Vương Đức Thuận tiến tới, cẩn trọng hỏi:

"Anh nghi ngờ người mà Tiểu Triệu nhìn thấy là Ngô Bình sao?"

Lục Trầm gật đầu:

"Chỉ mới nghi ngờ thôi, chưa có bằng chứng. Tôi cần gặp trực tiếp Ngô Bình."

Vương Đức Thuận trầm tư giây lát rồi nói:

"Nhưng nếu đúng là anh ta, liệu có phải đánh rắn động cỏ không?"

"Không đâu."

Nói xong, Lục Trầm đứng dậy, cầm lấy áo khoác, dặn dò:

"Cậu ở đây đợi điện thoại, tôi có việc cần ra ngoài một lát."

"Rõ!"

Lục Trầm nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi bộ đến Sở Y Vụ.

Anh muốn xác nhận xem hôm nay bộ phận hậu cần có đến giao thuốc hay không.

Vừa bước vào sân Sở Y Vụ, anh tình cờ chạm mặt Trương Vi Vi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Trầm, Trương Vi Vi sững người trong giây lát.

Từ sau khi hai người dứt khoát cắt đứt quan hệ, đã rất lâu rồi cô ta không gặp lại anh.

Giờ đây, khi đối diện anh, trái tim cô ta không còn những rung động như trước, chỉ còn lại oán hận.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 172: Chương 172



Thấy Lục Trầm xuất hiện, Trương Vi Vi không hề nở nụ cười, gương mặt cô ta lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Thế nhưng, Lục Trầm chẳng hề để tâm đến thái độ đó. Anh chỉ khẽ gật đầu xã giao rồi rời đi như thể họ là hai người xa lạ.

Trái tim Trương Vi Vi như bị ai bóp nghẹt.

Cô ta quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Dương Khang thấy Lục Trầm bước vào liền niềm nở cười hỏi:

"Doanh trưởng Lục, sao anh lại đến đây? Có chỗ nào không khỏe sao?"

Lúc này, trong phòng khám không có bệnh nhân.

Lục Trầm ngồi xuống đối diện Dương Khang, giọng trầm ổn:

"Tôi không sao, chỉ muốn hỏi anh một chuyện."

Dương Khang vừa định gật đầu đáp lại thì bất chợt thấy Trương Vi Vi bước vào phòng.

Ánh mắt anh ta lóe lên sự cảnh giác.

Dương Khang lập tức đứng dậy, cắt ngang lời Lục Trầm:

"Doanh trưởng Lục, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."

Lục Trầm cũng nhận ra sự bất thường. Rõ ràng, Dương Khang đang cố tình tránh mặt Trương Vi Vi, không muốn cô ta nghe cuộc nói chuyện này.

Anh gật đầu: "Được."

Dương Khang quay sang Trương Vi Vi, thản nhiên nói:

"Bác sĩ Trương, tôi ra ngoài với Doanh trưởng Lục một lát. Cô cứ ở lại phòng khám nhé, lát nữa tôi quay lại."

Trương Vi Vi vốn định vào để nghe xem Lục Trầm đến đây làm gì.

Nhưng vừa bước vào, hai người họ lại tránh đi, rõ ràng là không muốn cho cô ta nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.

Cô ta siết chặt bàn tay, trong lòng bực bội nhưng không có cách nào can thiệp.

Bên ngoài, hai người rảo bước về phía cổng Sở Y Vụ.

Dương Khang lên tiếng trước:

"Doanh trưởng Lục, anh muốn hỏi gì?"

Lục Trầm đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi muốn biết hôm nay bộ phận hậu cần có đến giao thuốc không?"

Dương Khang gật đầu:

"Có."

"Vậy anh chắc hẳn biết người giao hàng là ai?"

"Tất nhiên là biết rồi."

Lục Trầm dừng bước, giọng trầm xuống:

"Hôm nay người giao hàng tên gì?"

Dương Khang không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Ngô Bình."

Nghe đến cái tên đó, ánh mắt Lục Trầm chợt sắc lạnh.

Mặc dù đã đoán trước, nhưng khi xác nhận chính xác, trong lòng anh lại càng thêm chắc chắn điều mình suy đoán.

Dương Khang không khỏi nghi ngờ.

Rõ ràng, Doanh trưởng Lục không thể vô duyên vô cớ mà đến hỏi thăm về Ngô Bình. Nếu anh chủ động đề cập, vậy chứng tỏ người này có vấn đề.

Nghĩ đến đây, Dương Khang càng nhớ lại những chuyện bất thường gần đây.

Anh ta chần chừ một lát rồi chậm rãi nói:

"Trước đó, Trương Vi Vi từng nhiều lần hỏi tôi về Ngô Bình. Điều này khiến tôi cảm thấy rất lạ."

Lục Trầm lập tức tập trung lắng nghe.

Dương Khang tiếp tục kể:

"Hôm nay, khi bộ phận hậu cần giao thuốc, tôi đã đặc biệt chú ý đến tài xế. Quả nhiên, người đến chính là Ngô Bình."

Anh ta dừng một chút, ánh mắt đầy suy nghĩ.

"Ngay khi xe của bộ phận hậu cần đỗ vào sân, Trương Vi Vi lập tức bước ra ngoài. Tôi cảm thấy kỳ lạ nên cũng đi theo."

Nghe đến đây, Lục Trầm nheo mắt.

"Cô ta có nói chuyện với Ngô Bình không?"

"Có." Dương Khang gật đầu, giọng chắc chắn. "Nhưng có lẽ vì tôi đứng đó, nên họ tỏ ra không quá thân thiết. Cả hai chỉ nói vài câu về việc giao thuốc."

"Vậy hôm nay có nhiều thuốc không?"

"Không nhiều, chỉ có hai thùng. Sau khi đưa vào kho, Ngô Bình liền rời đi."

Lục Trầm im lặng suy nghĩ.

Dương Khang tiếp tục:

"Có một điều rất đáng ngờ. Trương Vi Vi vốn ủ rũ suốt mấy ngày qua, nhưng sau khi gặp Ngô Bình, cô ta bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều."

Nghe đến đây, trong đầu Lục Trầm đã có suy đoán.

Anh chậm rãi hỏi:

"Vậy theo anh, giữa hai người họ có mối quan hệ gì?"

Dương Khang do dự một lúc, rồi nói thẳng:

"Tôi nghi ngờ giữa Trương Vi Vi và Ngô Bình có một mối quan hệ không thể công khai."

Lục Trầm hơi sững người.

Nếu đúng như vậy, thì mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn.

Anh nhìn Dương Khang, giọng trầm ổn:

"Anh có chắc không?"

Dương Khang lắc đầu:

"Tôi chỉ là nghi ngờ, chưa có bằng chứng cụ thể."

Lục Trầm mỉm cười nhẹ, giọng đầy tin tưởng:

"Không sao, chúng ta có thể cùng phân tích."

Dương Khang gật đầu, rồi kể lại từng hành vi bất thường của Trương Vi Vi, cũng như những nghi ngờ của anh ta về cô ta và Ngô Bình.

Nghe xong, ánh mắt Lục Trầm càng trở nên sâu thẳm.

Những thông tin mà Dương Khang cung cấp có giá trị vô cùng quan trọng.

“Những gì anh nói rất quan trọng. Nếu Trương Vi Vi thực sự có liên hệ với Ngô Bình, họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau. Nhờ anh để ý đến hành động của cô ta, có gì bất thường lập tức báo ngay cho tôi.”

Dương Khang gật đầu, dứt khoát đáp:

"Không thành vấn đề."

Lục Trầm thu thập được thông tin vô cùng hữu ích, trong lòng không khỏi phấn chấn. Nếu đúng như lời Dương Khang nói, giữa Trương Vi Vi và Ngô Bình có khả năng tồn tại một bí mật nào đó. Với kinh nghiệm nhiều năm điều tra và đối phó với những kẻ buôn lậu, anh cảm thấy đây có thể là một đầu mối quan trọng.

Sau khi tạm biệt Dương Khang, Lục Trầm quay trở về văn phòng.

Lúc này, anh đã có thể xác nhận một điều—Ngô Bình đã thực sự quay lại đơn vị. Như vậy, người lính xuất hiện tại lò gạch bỏ hoang rất có thể chính là hắn.

Cuộc gọi từ Doanh trưởng Tôn giờ đây không còn quá nhiều giá trị.

Anh vừa đẩy cửa bước vào, Vương Đức Thuận lập tức lên tiếng:

“Anh Lục, không có cuộc gọi nào cả.”

Lục Trầm gật đầu, ngồi xuống ghế, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm. Sau đó, anh lấy một tờ giấy trắng, cầm bút viết xuống những cái tên quan trọng: A Khôn, Lưu Ngọc Bảo, Ngô Bình, Thiên Ca, Trương Vi Vi.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh vẽ một dấu “=” giữa Ngô Bình và Thiên Ca.

Dựa trên những thông tin mà Tiểu Triệu đã thu thập được, có khả năng rất cao Ngô Bình chính là Thiên Ca.

Hôm xảy ra giao dịch, hắn không có mặt, có thể vì khi đó vợ hắn, Dương Tiểu Yến, vừa treo cổ tự tử. Lúc đó, Ngô Bình trở thành đối tượng bị điều tra, bị kiểm soát cùng thời điểm Thiên Ca thực hiện giao dịch. Vì vậy, ngày hôm đó, hắn không xuất hiện.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 173: Chương 173



Sau khi được thả, có lẽ hắn cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, vội vã đưa thi thể vợ về quê lo hậu sự, tránh để mình bị cuốn vào rắc rối. Khi trở lại đơn vị và không nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến mình, hắn mới dám xuất hiện ở lò gạch để kiểm tra tình hình.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Ngô Bình và Trương Vi Vi vẫn còn là một ẩn số. Anh chưa có bất kỳ bằng chứng nào để liên kết hai người họ.

Suy nghĩ một lúc, anh vẽ tiếp một dấu “=” giữa A Khôn và Lưu Ngọc Bảo.

Khi đang tiếp tục phân tích, điện thoại trên bàn bất ngờ reo lên.

Lục Trầm đặt bút xuống, đưa tay nhấc máy.

Đầu dây bên kia là giọng của Tôn Vĩ.

“Alo, là anh Lục phải không?”

“Doanh trưởng Tôn, là tôi đây.”

“Tôi vừa qua phòng hậu cần giúp anh hỏi thăm. Ngô Bình đã trở lại từ hôm qua, hôm nay còn đi giao hàng.”

Lục Trầm lịch sự nói:

"Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã giúp tôi chuyện này."

Tôn Vĩ cười, giọng điệu thoải mái, có vẻ tâm trạng anh ta đang khá tốt:

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

“Anh cho tôi số điện thoại của phòng hậu cần được không?”

Tôn Vĩ cười khẽ, nói đùa:

"Anh thực sự muốn xin lỗi Ngô Bình sao? Tôi nghĩ không cần thiết đâu, dù sao hắn cũng không biết chuyện đó là do anh báo cáo."

Quan hệ giữa Lục Trầm và Tôn Vĩ chỉ ở mức quen biết, không quá thân thiết. Anh không thể tiết lộ mục đích thực sự của mình, đành viện một lý do:

"Tôi vẫn muốn gặp mặt hắn."

"Được thôi..."

Tôn Vĩ đọc số điện thoại của phòng hậu cần.

Lục Trầm cầm bút ghi lại, sau đó kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo không nhầm lẫn.

Con số hoàn toàn trùng khớp. Anh nói:

“Ừ, sau này có thời gian gặp mặt nói chuyện tiếp nhé. Bây giờ tôi có chút việc, cúp máy trước đây.”

“Được thôi.”

Cúp điện thoại, Lục Trầm lại nhìn vào tờ giấy phân tích trước mặt.

Lưu Ngọc Bảo rõ ràng có vấn đề, đây là điều chắc chắn. Nhưng việc gã có phải là A Khôn hay không vẫn cần sự điều tra của Sở Công an Đông Lăng.

Lưu Ngọc Bảo là trợ lý thân cận nhất của thị trưởng, một nhân vật có vị thế vững chắc trong chính quyền Đông Lăng. Gã đã hoạt động nhiều năm tại đây, không ai biết được hắn có bao nhiêu thế lực ngầm đứng sau.

Chính vì thế, ngay cả Cục trưởng Hạ Đông Hải, dù đã tìm thấy khối tài sản khổng lồ trong ngân hàng của hắn, cũng không dám vội vã báo cáo lên Ban Thanh tra Kỷ Luật.

Đối phó với loại người như Lưu Ngọc Bảo, nếu không đánh một đòn chí mạng, để gã có cơ hội phản công thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nếu không cẩn thận, ngay cả Cục trưởng cũng có thể rước họa vào thân.

Hạ Đông Hải vẫn chưa tìm được thêm chứng cứ xác thực về tội trạng của Lưu Ngọc Bảo, khiến vụ việc cứ kéo dài mãi.

Lục Trầm không muốn mất thời gian dây dưa. Giải quyết chuyện này càng sớm, anh mới có thể yên tâm.

Quan trọng hơn, Lưu Ngọc Bảo chính là anh rể của Ngô Bình.

Dựa vào những manh mối trước mắt, anh có thể khẳng định Ngô Bình có vấn đề.

Chỉ cần gặp hắn một lần, chắc chắn sẽ khiến hắn cảnh giác. Khi đó, Ngô Bình nhất định sẽ liên lạc với Lưu Ngọc Bảo. Một khi hai người họ có động tĩnh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Lục Trầm trầm ngâm suy nghĩ, cầm điện thoại lên bấm vài số nhưng rồi lại đặt máy xuống.

Anh cảm thấy, thay vì gọi điện, tự mình gặp mặt trực tiếp vẫn tốt hơn.

Anh xếp gọn giấy bút trên bàn, đẩy vào ngăn kéo, rồi quay sang nói với Vương Đức Thuận:

"Tiểu Vương, cậu theo tôi đến doanh khu hai một chuyến."

Vương Đức Thuận hơi sững người, sau đó lập tức hỏi:

"Doanh trưởng Lục, anh định gặp Ngô Bình sao?"

"Đúng vậy."

Vương Đức Thuận nhíu mày:

"Anh đi gặp hắn như vậy có phải sẽ đánh rắn động cỏ không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng chưa thể chắc chắn hắn chính là Thiên Ca."

Anh ta biết Doanh trưởng Lục chưa bao giờ hành động tùy tiện, nhưng vẫn muốn nhắc nhở.

Lục Trầm cười nhạt, ánh mắt đầy tự tin:

"Lần này tôi đến gặp hắn chính là để đánh rắn động cỏ."

Thấy Doanh trưởng Lục đã có kế hoạch rõ ràng, Vương Đức Thuận cũng không nói thêm, chỉ gật đầu:

"Được rồi, tôi đi lái xe."

Hai người nhanh chóng lái xe đến nơi đóng quân của doanh khu hai.

Sau khi hỏi thăm, họ tìm đến bộ phận hậu cần, rồi đến phòng vận chuyển.

Lục Trầm chưa từng gặp Ngô Bình, nên trước tiên phải tìm người hỏi thăm.

Anh đảo mắt quan sát xung quanh, thấy không xa có một chiến sĩ cao khoảng một mét bảy, dáng người rắn rỏi, gương mặt bình thường. Hắn đang ngồi xổm bên một chiếc xe tải, dường như đang sửa chữa gì đó.

Lục Trầm bước thẳng về phía người đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, người chiến sĩ đang cúi đầu sửa xe lập tức ngẩng lên.

Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt hắn bỗng trở nên căng thẳng, thậm chí có chút hoảng hốt.

Lục Trầm khẽ nheo mắt.

Anh đi không hề nhẹ nhàng, nhưng phản ứng của người này lại quá mức.

Có khi nào… hắn chính là Ngô Bình?

Nếu đúng vậy, thì rõ ràng hắn nhận ra anh, nên mới có phản ứng như vậy.

Lục Trầm bình tĩnh hỏi:

"Đồng chí, xin hỏi anh có biết Ngô Bình ở đâu không?"

Người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy nói:

"Tôi chính là Ngô Bình. Các anh tìm tôi có chuyện gì?"

Không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Người đầu tiên anh hỏi, lại chính là kẻ cần tìm.

Lục Trầm nhìn hắn, mỉm cười:

"Ngô Bình, chào anh. Tôi là doanh trưởng của doanh khu hai, tên Lục Trầm. Chúng ta có thể tìm một chỗ vắng vẻ để nói chuyện không?"

Ngô Bình liếc nhìn anh, không lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu:

"Được. Các anh theo tôi."

Hắn chỉ vào chiếc xe tải trước mặt:

"Chúng ta vào trong xe nói chuyện đi."

Lục Trầm gật đầu đồng ý.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 174: Chương 174



Hai người lần lượt lên xe.

Ngô Bình ngồi ở ghế lái, còn Lục Trầm ngồi ở ghế phụ.

Sau khi cửa xe đóng lại, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc.

Ngô Bình chủ động lên tiếng:

"Doanh trưởng Lục, xin chào. Anh đến tìm tôi có chuyện gì?"

Lục Trầm cười nhạt:

"Chỉ là muốn trò chuyện một chút."

Ngô Bình hờ hững đáp:

"Tôi không có nhiều thời gian đâu."

"Không sao, tôi cũng không làm mất nhiều thời gian của anh."

"Vậy được rồi, anh cứ nói đi."

Lục Trầm không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Hôm nay, anh có đến lò gạch bỏ hoang không?"

Ngô Bình khẽ giật mình.

Ánh mắt hắn lóe lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

"Đúng vậy, tôi có đi."

"Anh đến đó làm gì?"

"Không có gì đặc biệt, lúc đó tôi mắc tiểu nên vào đó giải quyết một chút. Có vấn đề gì không?"

Lục Trầm chăm chú quan sát nét mặt hắn, trong lòng càng thêm khẳng định người này có vấn đề.

Anh cười nhạt, chậm rãi nói:

"Xưởng gạch cách chỗ anh đỗ xe ít nhất cũng ba, bốn mươi mét. Nếu chỉ muốn đi vệ sinh, anh hoàn toàn có thể giải quyết ngay ở bụi cỏ bên đường. Vậy tại sao lại phải mất công vào tận bên trong xưởng gạch?"

Ngô Bình chớp mắt, giọng điệu vẫn cứng rắn:

"Anh cũng nói rồi, xưởng gạch đó đã bỏ hoang, vào đó đi vệ sinh cũng chẳng phạm luật chứ?"

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Doanh trưởng Lục, chẳng lẽ anh đến đây chỉ để hỏi tôi chuyện này?"

Lục Trầm vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén hơn:

"Đi vệ sinh thì tất nhiên không phạm luật. Nhưng nếu anh làm chuyện khác, thì chưa chắc đã đơn giản như vậy đâu."

Ngô Bình bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến lòng hắn bất an, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Doanh trưởng Lục, tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh có thể nói rõ hơn không?"

Lục Trầm khẽ mỉm cười, giọng điềm tĩnh:
"Anh hiểu mà. Nếu tôi nói rõ ra, có lẽ chúng ta đã không ngồi đây nói chuyện thế này. Đúng rồi, anh có quen ai tên Thiên Ca không?"

Ngô Bình thoáng giật mình, ánh mắt trở nên hoảng loạn trong chốc lát, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng lắc đầu:
"Tôi không biết anh đang nói gì cả, cũng không quen ai tên Thiên Ca. Nếu anh nghi ngờ tôi có vấn đề thì cứ việc bắt tôi lại, không cần phải vòng vo thế này. Còn nếu không có chuyện gì nữa, mời anh xuống xe, tôi còn nhiều việc phải làm."

Lục Trầm nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu suy nghĩ bên trong. Anh biết rõ, phản ứng kia chính là biểu hiện của kẻ chột dạ. Nhưng anh không cần phải ép thêm. Mục đích của anh đã đạt được.

"Được rồi, tôi nói xong rồi, không làm phiền công việc của anh nữa. Nếu có gì cần, tôi sẽ lại tìm anh."

Nói xong, Lục Trầm mở cửa xe, bước xuống. Cơn gió đêm phả vào mặt anh một chút se lạnh.

Vừa trở lại chiếc xe Jeep của mình, Vương Đức Thuận đã quay sang hỏi ngay:
"Doanh trưởng, mọi việc sao rồi?"

Lục Trầm trầm giọng đáp:
"Rất tốt."

Ở một nơi khác, Tần Chiêu Chiêu nhận được thư từ nhà gửi đến.

Bố mẹ cô viết rằng họ rất vui mừng khi biết cô và Lục Trầm sống hạnh phúc bên nhau. Họ còn nói cô đã trưởng thành, biết nghĩ đến cha mẹ, gửi về nhà hai trăm đồng.

Nhưng rõ ràng, cô chưa từng gửi tiền.

Không cần đoán cũng biết, đó là việc của Lục Trầm.

Tần Chiêu Chiêu siết chặt bức thư trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp xen lẫn xúc động. Anh luôn âm thầm làm những điều tốt đẹp cho cô, vậy mà chẳng bao giờ nói ra.

Bố mẹ còn dặn rằng họ không dùng đến số tiền ấy, chỉ giữ lại cho cô sau này. Cùng với thư, họ gửi thêm rất nhiều món đồ cô thích ăn khi còn ở nhà, cả quần áo mùa thu lẫn mùa đông.

Bàn tay khẽ v**t v* những tấm vải mềm mại, lòng cô như được sưởi ấm.

Bố mẹ của nguyên chủ, cũng chính là bố mẹ của cô bây giờ, thực sự rất yêu thương cô. Từ nay về sau, cô nhất định sẽ coi họ như cha mẹ ruột, chăm sóc và phụng dưỡng đến cuối đời.

Trong thư, họ còn nhắc đến chuyện con cái, mong cô sớm sinh một đứa bé để bù đắp những ấn tượng không tốt mà cô từng gây ra với gia đình chồng.

Nghĩ đến những việc nguyên chủ đã làm trước đây, Tần Chiêu Chiêu bất giác thở dài. Khi Tết đến, cô sẽ phải về nhà cùng Lục Trầm. Chắc chắn sẽ có không ít khó xử. Bố mẹ chồng đều là những người có giáo dưỡng, cô nhất định phải nỗ lực thay đổi hình ảnh của mình trong mắt họ.

Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định viết một bức thư cho mẹ chồng.

Lần trước khi viết thư, nhà không còn tem, Lục Trầm liền mua về rất nhiều tem, giấy viết thư, phong bì để cô có thể tiện dùng khi cần.

Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ nấu cơm, cô lấy giấy bút ra, cẩn thận viết từng dòng thư gửi mẹ chồng.

Đây là một bức thư nhận lỗi. Cô chân thành xin lỗi về những việc mà nguyên chủ đã làm ở nhà chồng trước đây.

Cô cũng kể đôi chút về cuộc sống của mình với Lục Trầm, không phải để khoe khoang, mà chỉ đơn giản muốn họ yên tâm.

Từng nét chữ mềm mại trải dài trên tờ giấy trắng, mang theo tất cả sự chân thành của cô.

Cô tin rằng khi mẹ chồng đọc được bức thư này, bà nhất định sẽ dần thay đổi cách nhìn về cô.

Gấp tờ thư lại, cô cẩn thận bỏ vào phong bì, điền địa chỉ người nhận, người gửi, mã bưu chính, sau đó dán kín lại.

Xong xuôi, cô tiếp tục viết thư hồi âm cho bố mẹ ruột, dặn họ giữ gìn sức khỏe, nói rằng cô vẫn ổn, không cần lo lắng.

Đặt cả hai bức thư sang một bên, cô chờ ngày mai nhờ Lục Trầm mang đi gửi.

Hoàn thành mọi việc, cô mới bắt đầu vào bếp nấu cơm.

...

Khi Lục Trầm về nhà, Tần Chiêu Chiêu đi đến trước mặt anh, ánh mắt có chút trách móc:

"Chuyện tiền, sao anh không nói với em? Nếu bố mẹ không viết thư nhắc đến, em còn chẳng biết."

Lục Trầm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
"Chuyện nhỏ thôi mà. Họ là bố mẹ của em. Hai người đã nuôi dạy một cô gái tốt như vậy để gả cho anh, anh hiếu kính với họ cũng là lẽ đương nhiên."

Tần Chiêu Chiêu đưa anh bức thư của bố mẹ:
"Anh xem đi, tiền anh gửi, họ không dùng, còn để dành lại cho chúng ta."

Lục Trầm nhận lấy bức thư, bật cười:
"Bố mẹ đúng là khách khí quá rồi. Ngày mai anh sẽ đến doanh trại gọi điện về nhà một chuyến."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 175: Chương 175



Lục Trầm mỉm cười khi đọc lá thư trong tay.

Anh đặt bức thư trở lại bàn, rồi ngước mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu:

"Bố mẹ giục chúng ta sớm sinh em bé. Sau này, chúng ta nhất định phải cố gắng rồi."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, vừa buồn cười vừa bất lực:

"Anh không cần cố gắng quá đâu. Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."

Cô thật sự không biết phải làm sao với người đàn ông này nữa.

Mới chỉ hơn nửa tháng sau ngày động phòng, vậy mà dường như anh vẫn chưa hết hứng thú.

Chỉ cần cách hai ngày, anh lại muốn thân mật với cô một lần.

Lục Trầm cười đầy tinh quái, ánh mắt thấp thoáng nét trêu chọc:

"Anh khỏe mạnh lắm, có làm mỗi ngày cũng không thành vấn đề."

Tần Chiêu Chiêu bĩu môi, biết có nói với anh cũng chỉ uổng công.

Cô lắc đầu, không nhắc đến nữa. Dù sao thì, người phải tốn sức cũng đâu phải cô.

Anh muốn thế nào thì cứ vậy đi.

Cô lấy hai bức thư đã viết xong ra đặt lên bàn, rồi nói:

"Em nói không lại anh. Đây là thư em viết hồi âm cho bố mẹ em. Còn bức này là em viết gửi bố mẹ anh. Ngày mai anh nhớ mang đi gửi nhé."

Lục Trầm sững người, có chút bất ngờ:

"Em còn viết thư cho bố mẹ anh sao?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Lục Trầm nhướng mày, nhớ lại trước đây cô từng tỏ ra bất mãn với bố mẹ anh, liền không khỏi ngạc nhiên:

"Trước đây em còn nói không ưa bố mẹ anh, thậm chí bảo sẽ không bao giờ qua lại với họ nữa mà?"

Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng đáp:

"Trước đây em bướng bỉnh, đã làm rất nhiều chuyện mà bây giờ nghĩ lại em cũng thấy khó hiểu. Bố mẹ anh không đuổi em ra khỏi nhà, còn để em theo anh đến quân đội, trong lòng em thật sự biết ơn họ."

Lục Trầm nghe cô nói vậy, lòng chợt thấy ấm áp. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ:

"Em có thể nghĩ như vậy, anh thật sự rất vui. Thực ra, bố mẹ cũng không trách em đâu. Lần nào gọi điện cho anh, họ cũng dặn anh phải đối xử tốt với em, hai vợ chồng mình phải sống thật hạnh phúc."

Tần Chiêu Chiêu tròn mắt, ngạc nhiên:

"Thật sao?"

Lục Trầm gật đầu chắc chắn:

"Thật chứ. Sao anh có thể lừa em được?"

Tần Chiêu Chiêu không giấu được niềm vui:

"Vậy thì tốt quá rồi! Đợi đến Tết, em nhất định sẽ xin lỗi bố mẹ chồng."

Lục Trầm cười cười, giọng điệu đầy cưng chiều:

"Một nhà với nhau thì cần gì phải nói lời khách sáo? Nếu chúng ta có một đứa con, em không cần làm gì cả, bố mẹ anh nhất định sẽ cưng chiều em hết mực. Còn xin lỗi gì nữa chứ?"

Tần Chiêu Chiêu giả vờ lườm anh một cái:

"Anh cứ ba câu thì chẳng câu nào không nhắc đến chuyện đó. Mau ăn cơm đi!"

Hôm sau.

Lục Trầm vừa ngồi xuống bàn làm việc trong doanh trại, chiến sĩ được phái đi theo dõi Ngô Bình đã lập tức đem tin tức về.

Lúc này, trong lòng Ngô Bình rối như tơ vò.

Hắn biết chắc nhóm người kia đã bị Lục Trầm bắt được rồi.

Nhưng có một điều hắn không hiểu—tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì bị lộ ra ngoài?

Theo lý mà nói, bọn chúng mang theo tận 20kg hàng, nếu bị bắt thì không thể nào im ắng như vậy. Thế nhưng, dù hắn đã cố gắng dò hỏi đủ nơi, vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào.

Thậm chí, ngay cả "người trên" của hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vì vậy, hắn buộc phải mạo hiểm quay lại địa điểm giao dịch ban đầu để kiểm tra tình hình.

Trước khi xuống xe, hắn đã quan sát khu vực xung quanh rất lâu, xác nhận không có điều gì bất thường mới dám đi vào xưởng gạch.

Bên trong xưởng gạch bỏ hoang, đám cỏ dại ven đường bị giẫm đạp, chứng tỏ có người đã từng tới đây.

Nhưng điều khiến hắn chú ý là—cỏ bị đạp ngã theo một hướng rất rõ ràng, không có dấu hiệu hỗn loạn.

Dựa vào dấu vết để lại, có thể thấy chỉ có hai đến ba người đi qua.

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thật sự có một vụ bắt giữ diễn ra, chắc chắn hiện trường sẽ rất lộn xộn.

Sau khi quay lại doanh trại, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi.

Buổi chiều hôm đó, hắn có một chuyến giao hàng, dự định nhân tiện ghé qua nhà chị gái mình.

Ấy vậy mà, ngay lúc hắn đang bảo dưỡng xe, Lục Trầm đã tìm đến.

Những lời Lục Trầm nói khiến từng sợi lông trên người hắn dựng đứng.

Khi anh nhắc đến "Thiên Ca," Ngô Bình hiểu ngay—nhóm người kia đã bị bắt.

Không chỉ vậy, Lục Trầm còn cho người theo dõi khu vực xung quanh đó.

Hắn biết, việc anh tìm đến đây chứng tỏ đã bắt đầu nghi ngờ hắn rồi.

Chỉ là… vì chưa có bằng chứng rõ ràng, nên mới chưa động đến hắn ngay.

Hôm nay, anh đến gặp hắn, chắc chắn là muốn thăm dò xem hắn sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng Ngô Bình cũng không phải kẻ non nớt.

Dưới bóng đèn mờ trong xe, làn khói thuốc lơ lửng quanh gương mặt căng thẳng của Ngô Bình. Hắn ngả người ra ghế, rít một hơi thuốc thật sâu, rồi lại thở dài nhả khói. Cảm giác bất an cứ bám riết lấy hắn. Nhưng rồi hắn tự trấn an—chỉ cần không có chứng cứ, chẳng ai có thể làm gì được hắn.

Giống như cái chết của Dương Tiểu Yến… hắn vẫn sống tốt đấy thôi.

Ngô Bình có chỗ dựa lớn, thế lực đứng sau hắn mạnh đến mức dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có người bảo vệ. Nghĩ vậy, hắn tự nhắc mình không được tỏ ra thiếu tự tin.

Nhưng hôm nay, cuộc gặp với Lục Trầm khiến hắn không tài nào yên tâm được. Hắn dụi tắt điếu thuốc, khởi động xe, lái thẳng đến nhà chị gái—Ngô An.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 176: Chương 176



Ngô An đang ngồi trong nhà cùng con trai thì thấy em trai bước vào. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, chị ta không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ nhấc điện thoại lên, gọi ngay cho chồng.

“Bảo, Ngô Bình có chuyện quan trọng muốn bàn với anh. Anh về nhà một chuyến được không?”

Đầu dây bên kia, Lưu Ngọc Bảo cân nhắc một lát rồi đồng ý. Công việc hôm nay cũng không quá bận rộn, hơn nữa nếu Ngô Bình đích thân tìm đến, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Ngô An đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn em trai.

“Về đơn vị có gặp khó khăn gì không? Có ai nói gì sau lưng em không?”

“Không có.” Ngô Bình lắc đầu. “Em vẫn giữ quan hệ bình thường với đồng đội. Dù sao cũng có giám định pháp y chứng minh em không liên quan.”

Ngô An thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt. Chị nghe thế cũng yên tâm rồi.”

Nhưng khi nhìn kỹ lại, Ngô Bình nhận ra chị gái gầy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt sâu hơn. Hắn cau mày hỏi:

“Chị vẫn không ngủ ngon sao?”

Ngô An thở dài, giọng mệt mỏi: “Chị cứ nhắm mắt lại là lại thấy Dương Tiểu Yến treo cổ trước mặt. Giống như cô ta đang tìm chị để trả thù.”

Ngô Bình nhíu mày. Hắn có chút áy náy với chị gái mình. Nhưng rất nhanh, hắn bình tĩnh lại, giọng nói trở nên lạnh lùng:

“Chị suy nghĩ nhiều rồi. Người chết là hết, cô ta không thể làm gì được đâu. Dương Tiểu Yến chết là đáng. Nếu không phải cô ta uy h**p em, em cũng chẳng ra tay. Cho dù cô ta có muốn tìm ai, cũng chỉ tìm em thôi, không liên quan gì đến chị.”

Ngô An bật cười chua chát: “Sao lại không liên quan? Chẳng phải chị cũng đã giúp em treo cô ta lên xà nhà sao?”

Nhắc đến chuyện đó, Ngô Bình không mảy may dao động. Giết người đối với hắn chẳng khác gì giết một con gà. Hắn đã đi quá xa trên con đường này, số người chết dưới tay hắn không chỉ một hay hai.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của chị gái, hắn đề nghị: “Chị có thể đến chùa xin một lá bùa hộ thân, biết đâu sẽ thấy an tâm hơn.”

Ngô An như bừng tỉnh: “Sao chị không nghĩ ra nhỉ? Chờ khi chồng chị về, em đi cùng chị đến chùa nhé?”

Ngô Bình lắc đầu: “Em chỉ tranh thủ ghé qua đây, không thể ở ngoài quá lâu. Nếu về đơn vị muộn, sẽ khó giải thích.”

Ngô An gật đầu, đành tự mình đi sau. Nhưng rồi chị ta chợt nhớ ra:

“Đúng rồi, Ngô Bình, em tìm anh rể gấp như vậy, có chuyện gì à?”

“Không có gì đâu, chỉ là chuyện của đàn ông thôi.”

Ngô An hoàn toàn không biết đến những giao dịch phi pháp giữa Ngô Bình và Lưu Ngọc Bảo.

Một phần vì việc họ làm quá nguy hiểm, càng ít người biết càng tốt. Một phần vì nếu chị ta không dính dáng, sau này nếu có chuyện, ít nhất vẫn có thể bảo vệ con cái.

Dù Lưu Ngọc Bảo là kẻ nhẫn tâm, nhưng với vợ con, gã lại bảo vệ rất kỹ. Khi biết cái chết của Dương Tiểu Yến có liên quan đến Ngô An, gã đã cho Ngô Bình một cái bạt tai.

Không lâu sau, Lưu Ngọc Bảo trở về.

Gã không vội nói chuyện ngay mà bảo vợ dẫn con ra ngoài. Chỉ khi trong nhà chỉ còn lại hai người đàn ông, gã mới dẫn Ngô Bình vào phòng làm việc.

Đây là nơi an toàn nhất.

Lưu Ngọc Bảo ngồi xuống ghế, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm: “Có chuyện gì?”

Ngô Bình hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh rể:

“Tuyến đường mới của chúng ta bị chặn rồi. Nhóm vận chuyển cũng bị bắt.”

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến cực độ. Ánh mắt Lưu Ngọc Bảo tối sầm lại, vẻ độc ác hiện rõ trên gương mặt.

Gã nghiến răng: “Em biết chuyện này từ đâu?”

“Sáng nay Lục Trầm đến tìm em, hỏi thẳng em có biết ‘Thiên Ca’ không. Rõ ràng anh ta đang ám chỉ em chính là Thiên Ca.” Ngô Bình nói, giọng đầy lo lắng. “Anh rể, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Lục Trầm không phải người bình thường. Bây giờ anh ta đã để mắt đến em, không chừng một ngày nào đó em sẽ rơi vào tay anh ta mất.”

Lưu Ngọc Bảo nhíu mày khó hiểu:

"Em đã làm gì mà anh ta đột nhiên để ý đến em?"

Ngô Bình có chút bực bội, giọng không giấu được sự khó chịu:

"Mọi chuyện cũng tại em bất cẩn quá! Nhóm người kia mãi không có tin tức, mà số hàng bọn họ mang theo lại không hề ít. Vì vậy, sau khi giao hàng cho khu doanh trại hai, trên đường về em đã ghé qua xưởng gạch để xem xét tình hình.

Ai ngờ Lục Trầm lại cho người giám sát khu vực đó từ trước!"

Lưu Ngọc Bảo im lặng suy nghĩ.

Việc này không thể trách Ngô Bình được. Tất cả là do Lục Trầm đã bắt người và phong tỏa tin tức quá kín kẽ.

Gã từng nhiều lần chịu thiệt dưới tay Lục Trầm. Sự nghiệp của gã đã bị anh phá hủy hết lần này đến lần khác. Gã sớm đã muốn trừ khử anh, nhưng vì biết rõ anh có bối cảnh lớn, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, chắc chắn cấp trên sẽ điều tra đến cùng.

Gã không muốn tự rước phiền phức, nếu không đã ra tay từ lâu rồi.

Sau một lúc suy nghĩ, gã trầm giọng nói:

"Gần đây em đừng manh động, cứ ngoan ngoãn giữ im lặng. Lục Trầm không có bằng chứng trong tay nên mới tìm cách thăm dò em. Anh ta sẽ không thể nào tìm ra chứng cứ phạm tội của em đâu."

Ngô Bình không đồng tình với cách này. Hắn cau mày, đề nghị:

"Bây giờ anh ta đã nghi ngờ em rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ điều tra em. Anh rể, chi bằng tìm người xử lý anh ta đi. Như vậy chẳng phải an toàn hơn sao?"

Lưu Ngọc Bảo lắc đầu, ánh mắt sắc bén:

"Đó chỉ là bước đường cùng khi không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta vẫn chưa đến mức phải làm vậy. Em từng nói anh ta có mối quan hệ rất tốt với vợ, đúng không?

Chúng ta có thể lợi dụng cô ta, khiến anh ta phân tâm, không còn thời gian để điều tra em nữa."

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

"Giờ chỉ còn cách đó thôi."

Lưu Ngọc Bảo dặn dò:

"Lần sau đừng mạo hiểm như lần trước nữa, suýt nữa bị bắt rồi đấy!"

Ngô Bình cười nhạt, đáp:

"Anh yên tâm, lần trước là tình huống khẩn cấp, em muốn cứu lão đại Vương nên mới liều lĩnh vào nhà cô ta. Lần này sẽ không đâu, em đã có trợ thủ mới rồi."

Lưu Ngọc Bảo nheo mắt:

"Ai? Đáng tin không?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 177: Chương 177



Ngô Bình tự tin khẳng định:

"Cô ta là bác sĩ của Sở Y Vụ trong doanh trại của Lục Trầm. Trước đây, cô ta thầm thích anh ta, nhưng anh ta lại về nhà thăm gia đình rồi kết hôn, khiến cô ta rất đau lòng.

Chưa dừng lại ở đó, sau này vì vợ mình, Lục Trầm còn gây khó dễ cho cô ta. Cho nên, bây giờ cô ta căm ghét vợ chồng anh ta đến tận xương tủy.

Hơn nữa, em đang nắm giữ nhược điểm của cô ta trong tay. Cô ta chắc chắn sẽ không dám phản bội."

Lưu Ngọc Bảo nghe vậy liền hài lòng.

Ngô Bình không phải kẻ ngốc.

Nhiều năm qua, hắn luôn trung thành đi theo gã. Chính gã đã giúp hắn nhập ngũ, đưa vào làm việc trong bộ phận vận tải của hậu cần.

Từ khi vào quân đội, hắn chưa từng làm hỏng bất cứ nhiệm vụ nào.

Những món hàng cấm được tuồn vào đều thông qua xe tải của hắn. Vì là xe quân đội nên chẳng ai kiểm tra, hàng hóa được đưa vào bao nhiêu năm nay chưa từng gặp sự cố.

Chính vì vậy, Lưu Ngọc Bảo rất tin tưởng hắn.

Gã gật đầu:

"Được rồi, em tự liệu mà làm. Nhớ cẩn thận!"

Ngô Bình đáp:

"Vâng, em biết rồi. Giờ cũng muộn, hôm nay lẻn ra ngoài lâu quá, em phải về đây."

"Ừ, anh cũng phải quay lại rồi."

Sau đó, Ngô Bình rời khỏi nhà Lưu Ngọc Bảo, lái xe quay về doanh trại.

Trong doanh trại.

Lục Trầm ngồi trong văn phòng, lắng nghe báo cáo từ chiến sĩ mà anh phái đi theo dõi.

Người lính cung cấp thông tin:

"Chiều hôm qua, Ngô Bình đã đến nhà chị gái của hắn ở thành phố Đông Lăng. Sau đó, Lưu Ngọc Bảo cũng có mặt.

Hai người họ đã nói chuyện khá lâu trong phòng, rồi mới rời đi. Tuy nhiên, chúng tôi không nghe được nội dung cuộc trò chuyện."

Lục Trầm nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.

Dù không nghe được họ đã nói gì, nhưng điều này cũng đủ chứng minh hành động "đánh rắn động cỏ" của anh hôm qua đã có hiệu quả.

Ngô Bình tìm đến Lưu Ngọc Bảo, chứng tỏ hắn đang hoảng sợ.

Điều này cũng đồng nghĩa—hắn và Lưu Ngọc Bảo có mối quan hệ mật thiết, giữa họ chắc chắn có lợi ích chung.

Ngô Bình chính là người mà bọn họ vẫn gọi là "Thiên Ca."

Còn Lưu Ngọc Bảo—rất có thể chính là "A Khôn."

Bọn chúng đang bàn bạc đối sách, tìm cách đối phó với anh.

Nhưng Lục Trầm không hề lo lắng.

Chỉ cần tiếp tục giám sát chặt chẽ Ngô Bình, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra chứng cứ.

...

Dưới ánh nắng ấm áp của ngày chủ nhật, Tần Chiêu Chiêu thong thả bước đến doanh trại, trên tay là bình giữ nhiệt đầy bánh bao nhân hẹ trứng vừa mới hấp xong.

Sáng nay, trước khi rời đi, Lục Trầm đã nói với cô rằng anh sẽ dùng bữa trưa tại căn tin, không về nhà ăn cơm. Biết chồng bận rộn, cô quyết định chuẩn bị một chút đồ ăn mang đến cho anh.

Khi đến cổng doanh trại, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng được các binh sĩ cho phép vào trong. Họ đã quá quen thuộc với cô, nhất là sau lần cô cứu Lý Kiều Kiều khỏi nọc độc của rắn. Không ai còn xem cô là một người ngoài.

Bước vào doanh trại không lâu, cô đã chạm mặt Trương Vi Vi đang vội vã đi ra.

Từ xa, Trương Vi Vi đã trông thấy cô. Vẻ mặt cô ta đanh lại, đôi mắt lóe lên tia căm ghét. Từ sau khi bị vạch trần, cô ta càng căm hận Tần Chiêu Chiêu hơn bao giờ hết. Nhưng lúc này, cô ta không muốn gây sự, chỉ lẳng lặng lướt qua như không quen biết.

Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng muốn phí thời gian với cô ta, chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục bước đi.

Đi được vài bước, cô bắt gặp Dương Khang.

"Bác sĩ Dương, anh đang vội đi đâu vậy?"

Dương Khang nhìn thoáng qua Trương Vi Vi, rồi quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng có chút gấp gáp: "Tôi có chút việc phải ra ngoài. Cô mang cơm cho Doanh trưởng Lục à?"

"Vâng, tôi làm bánh bao nhân hẹ trứng, nghĩ anh ấy bận rộn nên mang đến cho anh ấy một ít."

Dương Khang nhìn Trương Vi Vi đã gần ra đến cổng, ánh mắt trầm xuống, rồi nói nhanh: "Cô vào trong đi, tôi đi trước."

Chưa đợi Tần Chiêu Chiêu kịp đáp lời, anh ta đã vội vã rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Dương Khang, Tần Chiêu Chiêu lẩm bẩm: "Anh ta đang theo dõi Trương Vi Vi sao? Chẳng lẽ giữa hai người này còn có chuyện gì nữa à? Nếu vậy thì đúng là phiền phức thật..."

Cô lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi tìm Lục Trầm.

Lục Trầm vừa bước ra khỏi văn phòng, trên tay cầm hộp cơm chuẩn bị đi đến căn tin. Khi thấy bóng dáng quen thuộc của vợ, anh sững người một chút, rồi nhanh chóng bước tới.

"Chiêu Chiêu, sao em lại đến đây?"

Tần Chiêu Chiêu giơ bình giữ nhiệt lên, mỉm cười: "Biết anh bận, không về ăn trưa được. Đúng lúc chị Mỹ Phượng tặng ít hẹ, em làm bánh bao mang đến cho anh này."

Vương Đức Thuận từ phía sau cũng bước ra, cười nói: "Doanh trưởng của chúng ta thật có phúc quá!"

Tần Chiêu Chiêu cười tươi: "Tiểu Vương, cậu ăn chung đi, tôi mang nhiều lắm."

Vương Đức Thuận cười cười, xua tay: "Thôi, dạ dày tôi không tốt, không ăn được hẹ. Hai người cứ ăn đi, tôi đến căn tin ăn chút cháo."

Nói rồi, cậu ta nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.

Lục Trầm đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt từ Tần Chiêu Chiêu, giọng trầm ấm: "Đi, chúng ta vào trong."

Hai người ngồi xuống trước bàn làm việc, Lục Trầm mở nắp bình giữ nhiệt, mùi hẹ thơm nức lập tức tỏa ra. Bánh bao vẫn còn nóng hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Anh gắp một cái, cắn một miếng, chậm rãi nhai rồi gật đầu hài lòng: "Ngon lắm. Em cũng ăn một cái đi."

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, mỉm cười: "Em ăn rồi, anh cứ ăn đi."

Lục Trầm không nói gì, tiếp tục ăn từng miếng một, vẻ mặt đầy thư thái. Nhưng khi Tần Chiêu Chiêu nhớ lại chuyện lúc nãy, cô liền lên tiếng:

"Lúc đến đây, em có gặp Trương Vi Vi. Cô ta trông có vẻ vội vàng lắm. Em còn thấy bác sĩ Dương đi theo cô ta nữa. Anh nghĩ giữa họ có liên quan gì không?"

Đũa của Lục Trầm chững lại giữa không trung. Miếng bánh bao vừa gắp lên đến miệng lại bị anh đặt xuống.

Anh nhanh chóng đậy nắp bình giữ nhiệt, đứng dậy: "Chiêu Chiêu, em về trước đi. Anh có chút việc, đồ ăn cứ để đây, lát nữa anh sẽ quay lại ăn sau."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh. Cô chưa kịp hỏi gì, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của anh, cô không muốn cản trở, liền đứng dậy: "Vậy em về trước nhé. Anh nhớ cẩn thận."

Lúc này, Lục Trầm đã đi ra đến cửa.

"Em về một mình nhé, anh phải đi trước."

Nói xong, anh sải bước rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất dần.

Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu mới dần hiểu ra.

Lục Trầm phản ứng mạnh như vậy chắc chắn vì những gì cô vừa nói. Có vẻ như giữa Trương Vi Vi và Dương Khang thật sự có chuyện. Nhưng đó là chuyện gì? Sao lại khiến Lục Trầm gấp gáp đến thế?
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 178: Chương 178



Trương Vi Vi vừa bước ra khỏi cổng doanh trại đã vội quay đầu nhìn quanh.

Cô ta cảm giác có người đang theo dõi mình. Có lẽ do trong lòng có chuyện mờ ám, cô ta luôn có cảm giác bất an.

Giờ này là giờ ăn trưa, một số binh sĩ đang rảo bước về phía căn tin. Trông thấy không ai chú ý đến mình, Trương Vi Vi mới thở phào, nhanh chóng đi về hướng khe núi lớn.

Cách đó không xa, Dương Khang ẩn mình sau một thân cây to. Đợi đến khi thấy cô ta rời đi, anh ta mới lặng lẽ bước ra, tiếp tục bám theo.

...

Lúc Lục Trầm rời khỏi văn phòng, bóng dáng Dương Khang và Trương Vi Vi đã hoàn toàn biến mất.

Anh nhớ lại lời Tần Chiêu Chiêu nói khi nãy—Trương Vi Vi trông có vẻ vội vàng, còn Dương Khang thì bám theo. Ngay lập tức, anh nghĩ đến khe núi lớn.

Hôm qua, khi đến Sở Y Vụ tìm Dương Khang để hỏi về Ngô Bình, Dương Khang đã nhắc đến chuyện Trương Vi Vi từng lén lút một mình đến khe núi.

Sau khi phân tích kỹ, Lục Trầm có cơ sở để tin rằng Trương Vi Vi và Ngô Bình có liên hệ. Nhưng cô ta đến đó để gặp Ngô Bình hay không thì vẫn chưa rõ.

Nếu thực sự là Ngô Bình, thì ngày bắt được A Khôn cũng không còn xa nữa.

Lục Trầm lập tức chạy đến cổng doanh trại, hỏi lính gác: "Vừa nãy Trương Vi Vi đi hướng nào?"

Người lính chỉ về phía khe núi lớn.

Nghe vậy, trong lòng Lục Trầm dâng lên một cơn phấn khích xen lẫn căng thẳng. Không chần chừ thêm giây nào, anh lập tức sải bước nhanh về phía đó.

...

Từ doanh trại đến khe núi lớn chỉ có một con đường mòn nhỏ, ít người qua lại, cỏ dại mọc um tùm.

Trương Vi Vi mỗi lần đến đây đều cảm thấy căng thẳng. Vùng núi này đầy rẫy nguy hiểm—không chỉ có rắn độc và dã thú, mà còn có những thứ khác đáng sợ hơn.

Nhưng cô ta không thể không đến.

Ở một vị trí khuất trong khe núi, Dương Khang đã đến trước cô ta một bước.

Để tránh bị phát hiện, anh ta không đi theo đường chính mà chọn đường tắt khó đi hơn. Khi đến nơi, anh ta liền nấp vào vị trí quen thuộc—một ch* k*n đáo nhưng có tầm nhìn bao quát.

Khoảng cách này vừa đủ xa để không bị nghi ngờ, nhưng vẫn có thể quan sát rõ từng động thái của Trương Vi Vi.

Bên kia, từ vị trí của mình, Lục Trầm có thể quan sát rõ ràng mọi động tĩnh mà không bị phát hiện.

Trước mắt anh, khu vực đối diện hoàn toàn vắng lặng, không có ai.

Dương Khang không vội vàng, anh bình tĩnh đứng đợi, ánh mắt không rời khỏi khu vực nơi Trương Vi Vi sẽ xuất hiện.

Lục Trầm vốn là một người có nhiều kinh nghiệm trong việc theo dõi. Anh nhanh chóng nhận ra dấu vết mà Trương Vi Vi để lại trên con đường mòn dẫn đến khe núi lớn: những dấu vết cỏ dại bị giẫm đạp.

Anh im lặng bám theo những dấu vết đó và nhanh chóng thấy bóng dáng của Trương Vi Vi.

Để tránh bị cô ta phát hiện, Lục Trầm chậm lại, tiếp tục theo dõi từ phía sau.

Khoảng bốn, năm chục phút sau, khi cả hai đã vượt qua ngọn núi, Trương Vi Vi dừng lại để nghỉ ngơi. Cô lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển.

Lục Trầm đứng từ xa, cũng dừng lại theo, mắt quan sát cẩn thận xung quanh, ngoài việc đề phòng Trương Vi Vi phát hiện, anh còn chú ý đến các mối nguy hiểm từ dã thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Trương Vi Vi lại tiếp tục lên đường, tiến về phía khe núi lớn.

Lục Trầm không vội vã đi theo ngay lập tức. Tầm nhìn ở đây vẫn rất rõ ràng, xung quanh chỉ có những bụi cây thấp. Anh quyết định đợi thêm một chút.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng Trương Vi Vi cũng đến địa điểm đã hẹn.

Cô ta bắt đầu cảnh giác nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.

Lục Trầm thấy vậy, không tiếp tục theo sát mà rời khỏi đường núi, tiến vào khu rừng, đi vòng ra phía đối diện nơi Trương Vi Vi đứng. Tại đây, anh có thể quan sát rõ ràng tình hình mà không dễ bị phát hiện.

Dương Khang đứng đối diện, chăm chú nhìn Trương Vi Vi từ xa.

Khi ánh mắt anh ta sắc bén hơn, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trên mặt đất, giống như ai đó đang đi qua bụi cỏ. Mặc dù tiếng bước chân không lớn, nhưng trong khu rừng tĩnh lặng như thế này, nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh ta nhặt ngay một viên đá sắc nhọn dưới chân, sẵn sàng đối phó nếu có nguy hiểm bất ngờ.

Tiếng bước chân dần dần tiến gần. Dương Khang siết chặt viên đá trong tay, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lục Trầm, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Dương Khang làm Lục Trầm giật mình một chút.

Chưa kịp lên tiếng, Dương Khang vẫy tay ra hiệu và nói khẽ:

"Doanh trưởng Lục, qua đây."

Lục Trầm bước tới gần, nhận ra đây quả thực là một vị trí tốt, từ đó có thể quan sát rõ ràng tất cả các góc xung quanh nơi Trương Vi Vi đứng.

Dương Khang không nói gì thêm, cũng không tỏ ra bất ngờ khi thấy Lục Trầm xuất hiện.

Vừa rồi, anh ta đã gặp Tần Chiêu Chiêu, và chắc chắn cô ấy đã kể về việc theo dõi Trương Vi Vi cho Doanh trưởng Lục, nên anh ta mới đến đây.

Cả hai im lặng, chỉ tập trung quan sát Trương Vi Vi.

Cô ta đứng đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy ai đến. Trương Vi Vi bắt đầu cảm thấy bực bội, liền nghĩ thầm: "Chẳng lẽ người đó lại không đến?"

Cô kiên nhẫn chờ thêm một lúc, nhưng vẫn không có ai xuất hiện. Cảm giác khó chịu khiến cô ta không thể kiên nhẫn thêm, bèn cất tiếng nói vào khoảng không:

"Tôi đã đợi anh từ nãy giờ rồi, nếu anh còn không xuất hiện, tôi sẽ đi đấy!"

Vừa dứt lời, một giọng trầm ấm vang lên:

"Tôi đến rồi đây."

Dương Khang mở to mắt, kinh ngạc:

"Trời ạ, quả thật là anh ta!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 179: Chương 179



Người mà Trương Vi Vi đang đợi chính là Ngô Bình.

Lục Trầm không hề bất ngờ. Cả anh và Dương Khang đều đã nghĩ đến khả năng người mà Trương Vi Vi muốn gặp chính là Ngô Bình. Giờ đây, khi nhìn thấy rõ ràng, suy đoán của họ đã trở thành sự thật.

Trái tim Lục Trầm bỗng trở nên căng thẳng, những thông tin mới này khiến anh càng thêm chú ý.

Trương Vi Vi thấy Ngô Bình xuất hiện, trong lòng có chút bất mãn:

"Sao bây giờ anh mới đến? Tôi chưa ăn gì mà đã vội đến gặp anh, vậy mà anh lại để tôi đợi lâu như thế ở nơi nguy hiểm này."

Ngô Bình chỉ cười nhẹ, giải thích:

"Tôi chỉ muốn cẩn thận một chút thôi. Sợ có người theo dõi cô, nếu vậy thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ, không tốt cho cả hai chúng ta."

Trương Vi Vi biết Ngô Bình cẩn thận là đúng, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Cô ta nhíu mày, giọng có chút không vui:

"Tôi đã rất cẩn thận, không ai biết cả. Anh không cần phải lo lắng như vậy. Còn chuyện anh đã hứa với tôi, bao giờ mới thực hiện đây?"

Ngô Bình nhếch môi cười, chậm rãi lấy từ trong túi ra một gói nhỏ rồi đặt vào tay cô ta.

"Không phải tôi đang đến giúp cô đây sao?"

Trương Vi Vi nhận lấy, ánh mắt đầy thắc mắc. Cô ta quan sát kỹ gói đồ trên tay, rồi ngước lên hỏi:

"Đây là gì?"

Ngô Bình hạ giọng, ánh mắt mang theo ý cười bí hiểm.

"Thứ này có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng của mình."

Trương Vi Vi vẫn chưa hiểu rõ, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.

Ngô Bình kiên nhẫn giải thích:

"Đồ tốt đấy, chỉ cần thả vào nước rồi uống, người nọ sẽ hoàn toàn để mặc cô khống chế. Tôi mua nó từ chợ đen, hàng đảm bảo."

Nghe vậy, đôi mắt Trương Vi Vi lóe lên tia sáng hứng thú, nhưng cô ta vẫn giữ chút dè dặt.

"Thứ này có đáng tin không?"

Ngô Bình cười nhạt, giọng chắc chắn:

"Đương nhiên đáng tin. Nếu không đảm bảo, cô nghĩ tôi dám mang đến cho cô sao?"

Trương Vi Vi im lặng vài giây, rồi cẩn thận cất gói đồ vào túi. Cô ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt Ngô Bình, giọng nghiêm túc:

"Tôi tin anh. Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"

Ngô Bình hơi nghiêng người, ghé sát tai cô ta thì thầm vài câu.

Lời hắn nói khiến mắt Trương Vi Vi càng sáng lên. Cô ta không ngờ còn có một kế hoạch hoàn hảo như vậy.

Sao trước giờ cô ta lại không nghĩ ra chứ?

Nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc.

"Đơn xin xuất ngũ của tôi đã được phê duyệt, chỉ cần chờ bác sĩ mới đến thay thế là tôi có thể rời khỏi đây. Tôi đánh đổi danh tiếng của mình để giúp anh chuyện này, sau khi thành công, tôi mong anh giữ đúng lời hứa."

Ngô Bình gật đầu, mỉm cười trấn an:

"Cô yên tâm."

Trương Vi Vi gật đầu đáp lại:

"Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Ngô Bình hài lòng nhìn cô ta:

"Ừ, tôi tin vào năng lực của cô."

Trương Vi Vi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày nói:

"Trễ rồi, tôi phải về đây. Anh cũng nên đi đi, chờ tin tốt từ tôi."

Ngô Bình khẽ cười:

"Được, tôi sẽ chờ tin vui từ cô."

Ở một góc tối cách đó không xa, Lục Trầm và Dương Khang lặng lẽ quan sát tất cả.

Dương Khang nhìn theo bóng dáng hai người đang chia tay, sau đó quay sang hỏi Lục Trầm:

"Doanh trưởng Lục, anh nghĩ xem Ngô Bình đã đưa thứ gì cho Trương Vi Vi vậy?"

Lục Trầm lắc đầu, ánh mắt trầm tư.

Anh không biết trong gói đồ đó là gì, nhưng có một điều anh đã nhận ra: giữa hai người này không hề có sự thân mật của tình cảm nam nữ. Điều đó chứng tỏ, họ không phải đang yêu đương mà là đang hợp tác.

Nhưng họ đã kết hợp với nhau từ khi nào?

Dựa vào thái độ của Ngô Bình và Trương Vi Vi, có thể thấy thứ hắn đưa cho cô ta rất quan trọng. Vậy mục đích của họ là gì?

Lục Trầm cảm thấy mình đã đánh giá thấp Trương Vi Vi.

Anh quay sang dặn dò Dương Khang:

"Anh làm cùng văn phòng với cô ta, tiếp cận sẽ dễ dàng hơn. Cố gắng tìm cách lấy được món đồ đó xem bên trong rốt cuộc là gì. Nếu không lấy được thì ít nhất cũng phải theo dõi cô ta thật sát."

Dương Khang gật đầu, đồng tình:

"Không thành vấn đề."

Nhìn theo bóng dáng Ngô Bình và Trương Vi Vi dần khuất xa, Dương Khang nhanh chóng rẽ vào con đường tắt trong núi để quay về Sở Y Vụ.

Thứ nhất, anh ta đã rời đi quá lâu, nếu để người khác nghi ngờ thì không hay.

Thứ hai, để Trương Vi Vi tin rằng anh ta vẫn luôn ở trong Sở Y Vụ, không hề có mặt ở bên ngoài.

Còn Lục Trầm, anh vẫn tiếp tục đi theo Trương Vi Vi, duy trì khoảng cách an toàn, chỉ để giám sát nhất cử nhất động của cô ta.

...

Trương Vi Vi trở lại phòng y tế, nhìn thấy Dương Khang đang cẩn thận khám cho một chiến sĩ.

Cô ta không chào hỏi mà chỉ lặng lẽ đi thẳng đến bàn làm việc.

Hôm nay cô ta về trễ, đã muộn hơn hai mươi phút.

Cô ta bước nhanh đến ngăn kéo, mở túi lấy gói đồ ra rồi cẩn thận đặt vào bên trong.

Đây là món đồ quan trọng, không thể để trên người quá lâu. Nếu bị mất, cô ta sẽ không còn cơ hội thứ hai.

Thông thường, ngăn kéo này không khóa, nhưng hôm nay cô ta phải cẩn thận hơn.

Trương Vi Vi lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra, khóa chặt lại. Xong xuôi, cô ta mới yên tâm bỏ chìa vào túi áo của mình.

Bên kia, Dương Khang vừa kê toa xong cho chiến sĩ. Anh ta đưa tờ giấy cho đối phương, giọng bình thản:

"Chỉ cần tiêm một mũi là ổn, cậu đến phòng trị liệu chờ nhé."

Chiến sĩ gật đầu, cầm toa thuốc rời đi.

Trương Vi Vi đứng dậy.

Không ai biết cô ta đang nghĩ gì.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back