Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 771: Chương 771



"Ngon lắm." Diện mạo của mẹ Tạ vô cùng xinh đẹp, mỗi lần cười lên là đôi mắt cong cong như vầng trăng non, Ngu Thanh Nhàn rất thích nhìn bà cười.

"Vậy thím ăn nhiều một chút nhé." Ngu Thanh Nhàn cầm bánh đậu đỏ ăn rồi uống thêm một ngụm trà sữa, vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ Tạ.

Tuy rằng một mình mẹ Tạ nuôi Tạ Uẩn lớn lên, nhưng bà ấy cũng không phải kiểu mẹ chồng ác độc, trái lại, bà ấy rất thích Ngu Thanh Nhàn, đã sớm coi Ngu Thanh Nhàn như con dâu của mình.

Bây giờ bà ấy đã nghĩ kĩ rồi, bà hi vọng con trai mình và Ngu Thanh Nhàn kết hôn sớm một chút, nhân lúc bà ấy vẫn còn hoạt động được, bà có thể giúp hai người trông con.

Tạ Uẩn đi đến cửa xưởng gốm sứ, người muốn mua lại công việc của anh đã chờ từ lâu.

Nhìn thấy Tạ Uẩn, họ thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Tạ, cậu đã đến rồi. Để tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là em trai tôi, cậu cứ gọi nó là Lý Hải là được. Lý Hải, đây là Tạ Uẩn mà anh đã kể với em, mau chào anh đi."

Tạ Uẩn nhìn về phía Lý Hải, cậu ta rất gầy, quần áo trên người cũng đầy mảnh vá, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tạ Uẩn: "Anh Tạ Uẩn." Nói xong, lại cúi thấp đầu xuống.

Tạ Uẩn gật đầu: "Anh giang, chúng ta đi nhanh thôi, chút nữa em còn chút việc, chút nữa em phải đi rồi."

Lý Giang và Tạ Uẩn đều là công nhân bốc vác trong nhà máy, vừa nghe nói Tạ Uẩn muốn bán vị trí công tác anh ta đã tìm đến mua ngay.

Quan hệ của anh ta và Tạ Uẩn rất tốt, cái ngày mà nguyên thân Tạ Uẩn và Bạch Thanh Nhàn bị nhốt, cũng nhờ có anh ta nhanh chóng phát hiện ra nên đi mở cửa cho.

Bây giờ Ngu Thanh Nhàn đã dùng cơ thể của Bạch Thanh Nhàn, Tạ Uẩn yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cảm thấy mình nợ ân tình của anh ta, cho nên anh cũng không thiếu hai ba đồng tiền bán vị trí kia, vì vậy khi vừa được hỏi thì anh đồng ý luôn.

Lý Hải là em họ của Lý Giang, trong nhà của người em họ này của anh ta vô cùng nghèo khó, số phận cũng không tốt cho lắm.

Vài năm trước, chú hai của anh ta gặp chuyện không may, đến bây giờ vẫn đang nằm liệt trên giường, số tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã tiêu hết từ lâu rồi.

Vất vả lắm mới trả hết nợ, năm trước mẹ của cậu ta lại tiếp tục xảy ra chuyện, trong nhà vẫn còn ba đứa em trai em gái khóc đòi ăn.

Năm nay có không ít nhà máy tư nhân được xây dựng, Lý Hải từng làm việc ở những nhà máy nhỏ đó hơn năm tháng, làm những công việc vô cùng tốn sức, nhưng lại không được trả lương.

Cậu ta đến hỏi còn bị người ta đánh cho. Vất vả lắm cậu ta cũng lấy được tiền công về, nhưng công việc cũng mất luôn.

Đúng lúc cả gia đình hết đường xoay sở thì Lý Giang đưa đến cơ hội này.

Nhà của Lý Hải không có tiền, gom góp suốt một tháng trời mới mượn được đủ ba trăm đồng.

Làm xong thủ tục chuyển nhượng, Lý Giang dẫn Lý Hải đến bộ phận dỡ hàng, trước khi đi, Lý Hải cúi đầu với Tạ Uẩn một cái thật sâu, ấn tượng của Tạ Uẩn với cậu ta cũng tốt hơn nhiều lắm.

Sau khi họ tách ra, Tạ Uẩn đi đến nhà của xưởng trưởng tân nhiệm. Đây cũng từng là nhà của Cố Thanh Phong, bây giờ Cố Trường Chinh đã thăng chức nên chuyển đi rồi, gia đình của xưởng trưởng tân nhiệm tiến vào đây ở.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 772: Chương 772



Xưởng trưởng tân nhiệm họ Hà, lúc này ông ta vừa mới ăn xong bữa sáng, còn chưa đi làm. Vợ ông ta đang quét dọn nhà cửa, quét đến cửa thì bà ta ồ lên một tiếng: "Sao chỗ này lại có một tờ giấy thế nhỉ? Lúc nãy tôi quét ở đây rồi mà, làm gì có tờ giấy nào đâu?"

Xưởng trưởng Hà đi tới, hỏi: "Cái gì thế, cho tôi xem nào."

Vợ của xưởng trưởng Hà cầm tờ giấy qua cho ông ta xem: "Không phải giấy, là một lá thư."

Lúc này thì không cần vợ đưa thư đến tận tay nữa, xưởng trưởng Hà tự bước đến nhận lấy lá thư rồi mở ra xem với tốc độ nhanh như gió.

Sau khi đọc xong, ông ta còn cẩn thận đọc lại thêm một lần nữa. Sau khi xem xong ông ta cũng không vội đi làm ngay, mà đi đến ngồi xuống sô pha, đặt lá thư lên bàn rồi trầm tư một lúc lâu.

Cuối cùng ông đứng lên, gấp lá thư tố cáo lại một cách cẩn thận, bỏ vài túi rồi mới ra khỏi nhà. Ánh mặt trời vừa lên, xưởng trưởng Hà đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn thoáng qua bầu trời xanh.

Ông ta đã nhậm chức được một tháng rồi, nhưng công việc không thuận lợi chút nào. Trong đó chủ nhiệm Triệu của bộ phận hậu cần là người gây cản trở cho ông ta nhiều nhất, mỗi lần tan làm ông đều mang một bụng tức về nhà.

Năm nay ông ta mới hơn bốn mươi tuổi, trước khi được điều đến xưởng gốm sứ Vĩnh Định, ông ta là quản lý của xưởng nhựa, nhà xưởng kia phát triển kém hơn xưởng gốm sứ rất nhiều.

Xưởng trưởng Hà bước từng bước về văn phòng, năm nay ông ta mới đầu bốn mươi, vẫn đang ở độ tuổi chính trực tráng niên, trong lòng ai mà không có hùng tâm tráng chí cơ chứ?

Lúc trước ông ta có thể quản lý được xưởng nhựa, vậy bây giờ nhất định ông ta cũng có thể quản lý tốt được xưởng gốm sứ.

Xưởng gốm sứ Vĩnh Định đã được thành lập hơn hai mươi năm rồi, bên trong đã xuất hiện kha khá vấn đề.

Người xưa có câu, cây nhỏ không uốn thì không thẳng, nếu vấn đề trong Vĩnh Định mà không được giải quyết, vậy thì dưới tình huống quốc gia khuyến khích phát triển doanh nghiệp tư nhân như hiện nay, doanh nghiệp nhà nước của họ sẽ chỉ càng thụt lùi chứ không tiến bộ được.

Nếu vậy thì, bước đầu tiên uốn cây nhỏ phải bắt đầu từ chủ nhiệm Triệu này đi. Về phần ai là người gửi phong thư tố cáo này cho ông ta, thì nói thế nào cũng chỉ có hai loại người mà thôi, một loại là kẻ thù của chủ nhiệm Triệu, hai là người có mưu đồ kín đáo, nhưng cho dù là loại người nào đi nữa, thì cũng không có ảnh hưởng gì đến xưởng trưởng là ông ta cả.

Bên kia xưởng trưởng Hà đang lên kế hoạch làm chuyện lớn thì bên này Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đang cùng kĩ sư công trình nghiên cứu khuôn đúc gốm.

Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đã thống nhất mục tiêu, họ cũng không muốn làm những bộ đồ ăn đã có sẵn, phổ thông trên thị trường hiện nay, mục tiêu của họ là đám khách hàng VIP sẵn sàng bỏ số tiền lớn, vậy thì họ sẽ phải tập trung vào những bộ đồ ăn có hình thức đẹp và chất lượng tốt.

Mấy đời trước, Ngu Thanh Nhàn từng học hội họa, mà kinh nghiệm của cô cũng đủ nhiều, thế nên cô đảm nhận công việc thiết kế hoa văn và hình dáng của gốm sứ.

Ngu Thanh Nhàn tổng cộng thiết kế bốn mẫu hoa văn, đều có động vật và hoa cỏ, phối màu trông vô cùng có sức sống.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 773: Chương 773



Sau một tuần được nhóm kĩ sư công trình không ngừng điều chỉnh, cuối cùng cũng điều chỉnh xong màu sắc và khuôn đúc, tiếp theo là tráng men và nung, mọi người trong nhà máy bắt đầu làm việc.

Đám công nhân làm việc một cách hợp lý và được chia thành nhiều khâu, người của khâu nào thì phụ trách công việc của khâu đó, làm việc ngăn nắp, trật tự.

Lô đĩa đầu tiên cuối cùng cũng được đưa vào lò nung, công nhân Lưu lau mồ hôi trên trán, nói với đám người Ngu Thanh Nhàn: "Có được hay không thì phải đợi đến sáng mai mới biết được. Tất cả mọi người về nghỉ đi thôi, đêm nay tôi canh lò cho."

Công nhân Lưu là kỹ sư trưởng của bộ phận công trình do Tạ Uẩn mời về, năm nay ông ta đã năm mươi lăm tuổi rồi, cả gia đình ông ta đều làm gốm sứ, đồ sứ do gia đình anh ta đã nổi tiếng khắp nơi.

Sau này, nhà họ bị tố cáo, cả nhà hơn hai mươi người ngoại trừ ông ta đều không có một ai sống sót cả.

Biến cố gia đình khiến cho công nhân Lưu nản lòng thoái chí, khi xưởng gốm sứ Vĩnh Định được thành lập có mời ông ta rời núi, nhưng ông ta đã từ chối.

Bây giờ ông ta già rồi, quốc gia đã cho kinh doanh tư nhân, nhưng ông ta đã già rồi, không còn tinh thần phấn chấn như lúc còn trẻ nữa.

Nhưng mỗi lần đêm khuya nằm mơ, công nhân Lưu vẫn hoài niệm dáng vẻ năm đó của mình.

Sau này Tạ Uẩn đến tìm ông ta, ông ta chỉ hơi lo lắng một chút đã đồng ý.

Đây là lô đĩa đầu tiên mà công nhân Lưu làm sau mười năm bỏ nghề, trong lòng ông ta còn căng thẳng hơn bất cứ ai.

"Công nhân Lưu vất cả rồi."

Sáng hôm sau, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa kịp ăn đã vội vàng cầm bánh bao mà mẹ Tạ đưa cho rồi đi ngay. Khi đến công xưởng, đám công nhân đều đến rồi, công nhân Lưu đã một đêm chưa ngủ.

Tất cả đèn trong công xưởng đều được bật lên, trong phòng còn sáng hơn cả bên ngoài nữa.

Công nhân Lưu hít sâu một hơi rồi mở lò ra, ông ta lấy ra vài cái đĩa, chia cho mấy người Ngu Thanh Nhàn quan sát.

Sau khi quan sát một cách cẩn thận, một lúc lâu sau công nhân Lưu mới nói: "Thành rồi, không có bọt khí, cũng không có vết nứt, màu sắc cũng giống hệt như bức tranh mà bà chủ vẽ ra."

Đám công nhân hoan hô thành tiếng, Ngu Thanh Nhàn nhìn kĩ chiếc đĩa trong tay, cũng cười theo.

Đây là đĩa tráng men màu hồng phấn có in hoa mận trắng đang nở rộ, những cánh mận trắng xinh đẹp, vừa nhìn đã cảm thấy bắt mắt.

Chiếc đĩa này cũng dày hơn những chiếc đĩa bình thường một chút, cầm trong tay nặng trịch, chỉ cần nhìn bằng mắt thường thôi đã biết là có chất lượng tốt rồi.

Tạ Uẩn nói: "Trưa này đặt thêm đồ ăn để chúc mừng một chút, sau đó mọi người chăm chỉ hơn làm nốt bát và thìa cho đủ bộ nhé, chờ lô hàng này bán xong, tôi sẽ thêm tiền thưởng cho mọi người."

Tiếng hoan hô của đám công nhân càng lớn hơn, công nhân Lưu dẫn theo đám công nhân cẩn thận gỡ đĩa từ lò nung xuống, đặt vào cái hòm ở bên cạnh.

Lô hàng thứ nhất được nung thành công, những sản phẩm tiếp theo càng thuận lợi hơn. Hai ngày sau, mấy loại bát, đĩa sứ, chậu men, và thìa cùng màu lớn nhỏ gì cũng đã được hoàn thiện xong hết.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 774: Chương 774



Tiếp theo sẽ là công việc mà Tạ Uẩn phụ trách. Anh lấy những hộp quà tinh xảo do nhà máy sản xuất thùng cát tông làm ra, đặt những miếng bọt biển vào trong hộp quà, sau đó để bát đũa và đó đóng gói cẩn thận, rồi cầm đi ra ngoài.

Chỗ anh muốn đến chính là cửa hàng bách hóa. Không bao lâu sau Tạ Uẩn đã đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, hộp quà không thấy đâu nữa, trong tay anh có nhiều hơn một đơn hàng rồi.

Cửa hàng bách hóa đặt hết tất cả số hàng mà Tạ Uẩn hiện đang có, nên anh về thẳng nhà máy, lúc này Ngu Thanh Nhàn và đám công nhân đang đóng gói hàng.

Tôi hôm đó, Tạ Uẩn làm ông chủ, mời mọi người trong xưởng đến chợ đêm mới được mở ở thành phố đi ăn đồ nướng.

Mọi người ai cũng không có ý định tiết kiệm tiền cho Tạ Uẩn, tất cả mọi người đều gọi thịt.

Đám kĩ sư ngồi cùng bàn với Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn, Tạ Uẩn rót một chén rượu, kính đám kĩ sư: "Trong xưởng có một khởi đầu tốt đẹp như thế, âu cũng là nhờ có sự giúp đỡ của mọi người. Tạ Uẩn tôi đứng đây kính các vị một ly."

Đám người công nhân Lưu vội đứng dậy nói không dám, những ly rượu chạm nhau giữa không trung, mọi người một hơi uống cạn chén.

Ăn uống no đủ rồi, đám công nhân tốp ba tốp năm rời đi. Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn nắm tay nhau sánh vai về nhà.

Vừa đi không được bao lâu, hai người đã bị người khác cản đường.

Mặt Triệu Ái Dân sầm lại khi nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn nắm tay nhau: "Bạch Thanh Nhàn, đồ phụ nữ d*m đ*ng nhà cô, đúng là lăng nhăng mà, con mẹ nó đã đính hôn rồi mà cô còn ra ngoài cấu kết làm bậy."

Triệu Ái Dân vô cùng tức giận, anh ta tiến lên định túm tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn vẫn đứng yên không nhúc nhích, chân dài của Tạ Uẩn vừa nhấc lên, Triệu Ái Dân đã bị đá bay ra ngoài.

Trong giây phút khi bị đá bay ra kia, vẻ mặt của Triệu Ái Dân như gặp phải quỷ vậy, cơn choáng váng, bối rối, tức giận và đau đớn khi bị ngã trên mặt đất đã khiến cho anh ta tỉnh táo lại.

Anh ta hít một hơi thật sâu, nằm trên đất đến một phút đồng hồ mới đứng dậy được.

Diện mạo của anh ta rất giống Triệu Chấn Đức, cơ thể cao chưa đến một mét bảy mươi.

Mà cuộc sống không phải lo ăn lo uống của những năm gần đây đã nuôi dưỡng anh ta trở thành một người quá khổ so với cân nặng trung bình của thời đại này, cái bụng của anh ta chẳng kém gì phụ nữ có thai năm tháng cả.

Nếu chỉ thế thôi thì cũng không sao cả, vì ở cái thời đại lương thực thiếu thốn như bây giờ, có thể ăn đến mập mạp cũng là có phúc.

Nhưng mà anh ta quá đen, mặt tròn, mắt ti hí, mũi củ tỏi, môi dày. Mà anh ta lại không thường chăm chút bản thân, khuôn mặt đầy dầu khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngán rồi.

"Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không hả?"

Triệu Ái Dân là đứa con trai duy nhất của nhà họ Triệu, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được mọi người trong gia đình cưng chiều, yêu thương.

Năm nay anh ta cũng ba mươi tuổi rồi, nhưng vì có quan hệ của cha anh ta mà không có ai dám động đến một ngón tay của anh ta cả.

Tạ Uẩn thu chân lại, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh Nhàn không buông, mặt cũng không hề biến sắc mà đáp lại: "Chính bản thân mày còn không biết mày là ai, thì sao mà tao biết được?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 775: Chương 775



Đầu của Triệu Ái Dân ong ong, anh ta lớn bằng ngần này rồi nhưng chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến mức ấy.

Anh ta giơ nắm đ.ấ.m định đ.ấ.m về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi anh ta sắp đến gần mặt anh, anh lại giơ chân ra đá một cú, Triệu Ái Dân lại bay ra ngoài.

Lần này, anh ta nằm dưới đất đến năm phút đồng hồ mà vẫn chưa thể đứng dậy được, trước mắt anh ta tràn ngập sao vàng.

Ngu Thanh Nhàn đi đến bên cạnh anh ta: "Triệu Ái Dân, trước kia tôi và anh không có quan hệ gì cả, sau này lại càng không có, ai đồng ý gả tôi cho anh thì anh cứ đến tìm người đó mà đòi. Còn nữa, mỗi lần anh há miệng ra đều thối c.h.ế.t đi được, có phải bữa tối anh đến hố phân ăn không hả?"

"Tôi thấy anh không thèm nói chuyện luôn cơ mà, vậy cái miệng này cũng không cần giữ lại làm gì nữa." Ngu Thanh Nhàn tát một cái, khóe miệng của Triệu Ái Dân ứa máu, mặt cũng sưng lên.

Đánh xong, Ngu Thanh Nhàn nắm tay Tạ Uẩn rời đi, mà ở phía sau hai người, Triệu Ái Dân nôn ra hai ngụm m.á.u loãng, gãy hai cái răng cửa.

Triệu Ái Dân nằm trên mặt đất hơn mười phút đồng hồ mới có thể đứng lên lắc lắc lư lư đi về nhà.

Vương Quỳnh Phương vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy Triệu Ái Dân về nhà với bộ dáng như thế, bà ta sợ đến mức thét chói tai, chổi cũng bị bà ta ném đi chỗ nào rồi.

Triệu Chấn Đức đang ngủ, nghe được tiếng thét chói tai của vợ thì mặc thêm quần áo vào, xuống lầu xem xem có chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Ái Dân kể lại chuyện mình bị Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đánh bằng giọng điệu đáng thường.

Vương Quỳnh Phương nghe xong thì nước mắt chảy dài, sắc mặt của Triệu Chấn Đức cũng tối sầm xuống, nhất là khi nhìn thấy Triệu Ái Dân bị mất hai chiếc răng cửa.

"Mẹ, mẹ mau đến nhà họ Bạch bàn chuyện đính hôn đi. Không phải Bạch Thanh Nhàn cô ta không muốn gả cho con ư? Vậy con lại càng phải cưới cô ta, con muốn cả đời này cô ta không được sống yên ổn. Cha, cha có biết cô ta đang ở bên cạnh ai không? Chính là cái tên côn đồ kia, con cũng muốn khiến cho anh ta sống không bằng chết."

Triệu Ái Dân vẫn luôn cảm thấy cái tên tiểu bạch kiểm bên cạnh Ngu Thanh Nhàn rất quen mắt, nhưng mãi đến khi đang trên đường về nhà anh ta mới nhớ ra người nọ là ai.

Triệu Ái Dân vừa tức vừa hận, anh ta thề, nhất định anh ta phải khiến cho Ngu Thanh Nhàn và tên tiểu bạch kiểm kia trả giá lớn.

Không phải Bạch Thanh Nhàn không muốn gả cho anh ta đấy ư, vậy anh ta càng phải cưới cô về.

Trước kia anh ta còn nghĩ dáng dấp của Bạch Thanh Nhàn xinh đẹp như thế, chờ cưới cô về rồi, chỉ cần cô nghe lời anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô, sống an ổn với cô.

Nhưng bây giờ Triệu Ái Dân không còn nghĩ như thế nữa, anh ta phải tra tấn cô, tra tấn cho đến c.h.ế.t mới thôi.

Còn có tên mặt trắng kia nữa, anh ta cũng muốn khiến cho người nọ sống không bằng chết.

Triệu Chấn Đức nhớ đến dáng vẻ trẻ tuổi mềm mại của Bạch Thanh Nhàn, nhớ đến dáng vẻ khóc lóc động lòng người cái ngày mà cô đi tố cáo đó, lòng ông ta khẽ động.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 776: Chương 776



Ông ta ừ một tiếng, nói với Vương Quỳnh Phương: "Bà xử lý việc này nhanh đi, càng nhanh càng tốt, không thể mặc kệ cho nhà họ Bạch bọn họ bắt nạt Ái Dân nhà chúng ta ra nông nỗi này được."

"Ông cứ yên tâm."

Triệu Chấn Đức nói xong thì lại về phòng ngủ tiếp, còn Vương Quỳnh Phương vừa trấn an vừa dỗ dành Triệu Ái Dân, mãi đến hơn một giờ sau mới quay về ngủ.

Bà ta nằm trên giường, nhớ đến khuôn mặt của Bạch Thanh Nhàn, lại nghĩ đến chuyện cô gả vào nhà họ Bạch sẽ ngủ với chồng của bà ta, trong lòng bà ta nổi lên một ngọn lửa giận, cho dù nuốt thế nào cũng không trôi.

Triệu Chấn Đức nằm bên cạnh bà ta ngáy khò khò. Vương Quỳnh Phương lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới ngủ được.

Bà ta lại mơ thấy cái năm mà Triệu Ái Dân mười sáu tuổi, Triệu Ái Dân đi vệ sinh mà không đóng cửa, bà ta thì đang buồn đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, bà ta đã nhìn thấy "em trai" của thằng con trai khỏe mạnh của bà ta, còn chưa to bằng ngón tay cái của bà ta nữa.

Vương Quỳnh Phương đột nhiên mở mắt ra, ngoài trời đã tờ mờ sáng, bà ta cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn, đồng hồ vừa chỉ sáu giờ, Vương Quỳnh Phương vội vàng thức dậy đi nấu đồ ăn sáng.

Triệu Chấn Đức rất chú trọng bữa sáng, nếu mỗi sáng mà ông ta không được ăn sáng đúng giờ thì ông ta sẽ tức giận.

Vo gạo xong rồi bắc lên bếp, Vương Quỳnh Phương nhìn bếp lò mà ngẩn người.

Từ sau khi xác định chuyện con trai mình bị yếu sinh lý, hai vợ chồng bọn họ đã dẫn Triệu Ái Dân đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, cũng đã uống không ít thuốc, thử qua không ít các phương thuốc cổ truyền, tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng không đổi lại chút hiệu quả nào cả.

Sau này, họ tìm được một bác sĩ nam vừa được sửa lại án sai, được thả từ chuồng bò về, sau khi khám cho Triệu Ái Dân xong, anh ta nói với bọn họ, cả đời này Triệu Ái Dân cũng chỉ có thể thế này thôi, không phát triển thêm được chút nào nữa đâu.

Từ chỗ của bác sĩ kia về, Triệu Ái Đức đánh bà ta một trận, nói tất cả đều là lỗi của bà ta, nói bà ta không phải đang sinh con, mà bà ta sinh ra một phế vật.

Vương Quỳnh Phương không dám phản kháng, con trai là chỗ dựa của bà ta, mà bây giờ chỗ dựa này bị đổ rồi, Triệu Chấn Đức vẫn chưa già, bà ta sợ bà ta chọc tức Triệu Chấn Đức rồi, Triệu Chấn Đức sẽ ra ngoài tìm một người phụ nữ khác có thể sinh con trai cho ông ta.

Đoạn thời gian đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của Vương Quỳnh Phương từ khi bà ta gả cho Triệu Chấn Đức đến nay. Bà ta không những phải an ủi Triệu Ái Dân mà còn phải dỗ dành Triệu Chấn Đức.

Mà Triệu Chấn Đức lại càng được đà lấn tới, chỉ có một chút chuyện không thuận ý ông ta thôi là ông ta sẽ lập tức đánh bà ta một trận, Triệu Ái Dân cũng không còn là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất nữa.

Khi đó, Triệu Ái Dân chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị Triệu Chấn Đức tát.

Cuộc sống của hai mẹ con bà ta vô cùng gian khổ, nửa năm sau đó, Triệu Chấn Đức nhắc tới chuyện ly hôn với bà ta.

Bà ta đau khổ cầu xin, cuối cùng Triệu Chấn Đức nói, ông ta sẽ để cho Triệu Ái Dân cưới một người vợ về nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 777: Chương 777



của Triệu Ái Dân được, cho nên đến lúc đó ông ta sẽ khiến cho con dâu mang thai, đứa bé được sinh ra sẽ là cháu trai của bà ta, là con trai của Triệu Ái Dân.

Bà ta vì không muốn bị đuổi khỏi nhà, vì không muốn con trai mình phải trải qua cuộc sống thất vọng và khốn cùng, nên đã đồng ý với yêu cầu của ông ta.

Mười mấy năm trước, Triệu Ái Dân vẫn luôn không kết hôn không phải do bà ta không tìm người, mà do cho dù bà ta có tìm được ai thì Triệu Chấn Đức vẫn không hài lòng.

Mãi cho đến một năm trước, Triệu Chấn Đức vừa về đến nhà thì nói thẳng là con gái của phó xưởng trưởng không tệ lắm.

Bà ta còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì Triệu Ái Dân đã vui sướng thể hiện rằng mình cũng rất thích Bạch Thanh Nhàn.

Hai người trong gia đình gạt ý kiến của bà ta sang một bên, cứ thế rôm rả thảo luận chuyện về Bạch Thanh Nhàn.

Từ trước đến nay, Vương Quỳnh Phương chưa từng ghét một người phụ nữ nào đến thế cả.

Cháo trên bếp đã chín rồi, Vương Quỳnh Phương lại đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn, chỉ chốc lát sau Triệu Chấn Đức đã thức dậy, Vương Quỳnh Phương vội vội vàng vàng chạy ra hầu hạ Triệu Chấn Đức rửa mặt.

Triệu Chấn Đức ăn no xong rồi thì ra cửa đi làm, đến lúc này Vương Quỳnh Phương mới được nhàn rỗi.

Bà ta ăn đồ ăn thừa của Triệu Chấn Đức, sửa soạn cho mình một phen rồi mới ra khỏi nhà. Trước khi ra khỏi nhà, bà ta vênh cằm lên, xụ mặt xuống, giả vờ cái dáng vẻ cả v.ú lấp miệng em.

Lâm Mẫn thì vừa cơm nước xong, còn Bạch Bảo Châu thì cũng đang có mặt ở nhà.

Lời đồn về cô ta vô cùng ầm ĩ, đến độ người trong trường học cũng nghe nói rồi, rất nhiều người đều lấy chuyện này ra để cười nhạo cô ta.

Từ khi Bạch Bảo Châu theo Lâm Mẫn vào nhà họ Bạch sống đến nay thì chưa bao giờ phải chịu loại tủi thân này, nên trong khoảng thời gian này cô ta kìm nén đến ngột ngạt.

Thế nên, Bạch Bảo Châu xin nghỉ học về nhà trốn, Lâm Mẫn cũng không nỡ trách cô ta một câu nào cả.

Hiện tại Bạch Bảu Châu đang học trường đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp cô ta sẽ làm giáo viên, nhưng Lâm Mẫn không nỡ để con gái mình phải vất vả cho nên bà ta đã sớm bàn bạc với Bạch Thư Đình, chờ Bạch Bảo Châu tốt nghiệp, ông ta sẽ nhờ quan hệ để cho cô ta được vào cục giáo dục làm việc.

Công việc ở cục giáo dục nhẹ nhàng hơn, tốt hơn làm giáo viên không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì đã sớm có đường lui rồi, cho nên Bạch Bảo Châu cũng không còn cố gắng chăm chỉ học tập nữa, lúc cô ta đi học và lúc cô ta ở nhà cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Đàn ông nhà họ Bạch đều đi làm cả rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người là Lâm Mẫn và Bạch Bảo Châu.

Bạch Bảo Châu ngồi trước bàn ăn, mặt mày nhăn nhó ăn cơm một cách khó khăn, Lâm Mẫn cầm bát của ba cha con nhà họ Bạch vào bếp rửa, rửa xong thì ra ngồi đối diện cô ta.

"Bảo Châu, con và Thanh Phong thế nào rồi?" Lâm Mẫn hao hết tâm tư để hãm hại Bạch Thanh Nhàn là vì cái gì cơ chứ? Còn không phải vì để cho con gái bà ta có thể gả cho Cố Thanh Phong ư?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 778: Chương 778



Bây giờ không còn chướng ngại vật nữa, Lâm Mẫn cảm thấy Bạch Bảo Châu và Cố Thanh Phong tất nhiên nên ở bên cạnh nhau.

Bạch Bảo Châu cầm đũa chọc chọc bát cơm một cách vô thức: "Mẹ, con cảm thấy gia đình bác Cố thay đổi rồi. Anh Thanh Phong cũng thay đổi rồi. Bác Cố giới thiệu cho anh ấy đối tượng để xem mắt, anh ấy đều đi gặp người ta cả, mà dì La cũng không thích con như trước kia nữa."

Trước đây, mỗi lần Bạch Bảo Châu đến nhà họ Cố, dì La nhất định sẽ lấy hoa quả tươi trong nhà, lấy dưa và trái cây, điểm tâm trong phòng bếp ra cho cô ta ăn. Đến giờ ăn cơ, cô ta còn có thể ở lại ăn cùng nhà họ Cố.

Tuy rằng bác trai Cố ít nói ít cười, hay nghiêm túc, nhưng cũng sẽ hỏi han một hai câu quan tâm đến bài vở và cuộc sống của cô ta. Bạch Bảo Châu vẫn luôn tưởng rằng mình là sự đặc biệt đối với nhà họ Cố, nhất là mỗi lần cô ta đến nhà họ Cố cùng với Bạch Thanh Nhàn.

Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi. Bây giờ cô ta đến nhà họ Cố, trên bàn nhà họ Cố rõ ràng cũng có hoa quả hiếm gặp, trong phòng bếp cũng có điểm tâm ngon, nhưng dì La không còn mời cô ta ăn nữa, đến giờ ăn cơm cũng không giữ cô ta ở lại ăn cơm.

Mà mỗi lần bác trai Cố nhìn thấy cô ta, cũng sẽ không nói chuyện thân thiết với cô ta như trước kia nữa.

Sắc mặt của Lâm Mẫn lập tức thay đổi: "Sao bọn họ lại thế? Hai nhà chúng ta có hôn ước cơ mà?"

Lâm Mẫn còn muốn thêm gì nữa nhưng lại thấy Vương Quỳnh Phương đến đây.

Lâm Mẫn tuy rằng cảm thấy Vương Quỳnh Phương phiền phức, nhưng vì hình tượng mà bà ta dày công thiết lập cho mình đã bị phá hủy không ít rồi, nên bà ta không thể không đến tiếp đón Vương Quỳnh Phương.

"Chị dâu đến đấy à, chị đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Vương Quỳnh Phương nhìn thoáng qua bàn cơm, rồi mới rời ánh mắt đi, đi đến sô pha ngồi xuống.

Bát cháo của Lâm Mẫn vẫn chưa kịp ăn xong, mà Vương Quỳnh Phương đã ngồi ngay ngắn ở kìa rồi, nên bà ta cũng không thể tiếp tục ăn nữa.

Vương Quỳnh Phương cả v.ú lấp miệng em, vừa ngồi xuống đã hỏi đến chuyện của Ngu Thanh Nhàn.

Lâm Mẫn vô cùng xấu hổ: "Chị dâu, mọi người đều sống chung một khu cả, chắc chị cũng biết con nhóc kia lần trước ra ngoài đến tận bây giờ vẫn chưa thấy về, cô ta đang ở đâu, làm gì, nhà tôi cũng không có ai biết cả. Chị đột nhiên đến nhà hỏi, không phải khiến cho tôi luống cuống rồi ư? Vì mấy ngày nay cô ta không về nhà, nên lão Bạch nhà tôi tức đến ăn cũng không vào rồi kia kìa."

Lời của Lâm Mẫn cũng không sai.

Hôm đó, sau khi Bạch Thư Đình biết Bạch Thanh Nhàn bán công việc đi rồi, ông ta tức đến gần chết, lúc về nhà còn đập vài cái chén, cơm cũng không ăn được mấy miếng.

Vương Quỳnh Phương không quan tâm: "Tôi không quan tâm những chuyện bà nói. Lần trước tôi đến nhà bà, lão Bạch nhà bà tự mình đồng ý với tôi là sẽ gả Bạch Thanh Nhàn cho Ái Dân nhà tôi cơ mà. Hôm qua Ái Dân nhà tôi ra ngoài ăn khuya, đã thấy cô ta và tên côn đồ trước kia ở bên nhau rồi."

"Con tôi còn bị hai người họ đánh cho một trận đấy. Tôi nói cho bà biết, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, nhà các người phải cho nhà tôi một lời công bằng."

Vương Quỳnh Phương vốn muốn ra mặt thay cho con trai nhà mình, nhưng hôm nay bà ta thật sự rất mệt mỏi, cái suy nghĩ sắp phải chia sẻ chồng với người khác khiến cho tinh thần bà ta suy sụp.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 779: Chương 779



Bà ta không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Cả đêm hôm qua bà ngủ không ngon, bây giờ bà ta muốn về nhà an ổn ngủ một giấc.

Vương Quỳnh Phương rời đi, Lâm Mẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Bảo Châu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Thế là xong rồi? Triệu Ái Dân bị tên côn đồ kia đánh, thế mà Vương Quỳnh Phương lại không truy cứu."

Bạch Bảo Châu còn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đang nắng to, làm gì có mưa cơ chứ?

Lâm Mẫn cảm thấy Vương Quỳnh Phương bất thường, nhưng bà ta cũng không quan tâm lắm: "Không truy cứu không phải chuyện tốt à? Với cái tính tình kia của bà ta, nếu bà ta mà truy cứu thì làm sao chúng ta ứng phó được?"

Lâm Mẫn nói xong thì đi ăn nốt bữa sáng còn dang dở.

Bạch Bảo Châu đi ra sô pha ngồi xuống, lại nhớ đến chuyện Bạch Thanh Nhàn và tên côn đồ kia ở chung một chỗ mà Vương Quỳnh Phương vừa mới nói. Cô ta nở nụ cười, cảm thấy Bạch Thanh Nhàn thật sự rất sa đọa.

Cô ta lại nghĩ đến Triệu Ái Dân, nghĩ đến nửa đời còn lại của Bạch Thanh Nhàn đều phải dây dưa với hai người đàn ông này, khóe miệng của Bạch Bảo Châu vô thức nhếch lên một nụ cười đểu.

Hàng hóa của xưởng gốm sứ Thanh Uẩn đã được đặt lên kệ của cửa hàng bách hóa, ngay ngày đầu tiên đã bán được mười bộ, ngày thứ hai và ngày thứ ba, số lượng tiêu thụ liên tục tăng lên.

Chỉ một tuần sau, năm trăm bộ đồ ăn được đóng gói mà cửa hàng bách hóa đặt của xưởng gốm sứ Thanh Uẩn đều đã bán sạch.

Khi quản lý của cửa hàng bách hóa nhìn thấy bảng số liệu còn ngẩn người một lúc lâu.

Những bộ đồ ăn này không hề rẻ chút nào, một bộ đồ ăn gồm bốn cái bát, bốn cái đĩa, một bát canh, một đĩa cá, và bốn cái thìa, ông ta nhập hàng với giá hai mươi tám đồng, bán ra với giá ba mươi lăm đồng.

Đây đã là tiền lương một tháng của công nhân rồi đấy, quản lý vốn còn tưởng rằng phải mất ít nhất ba tháng ông ta mới có thể bán hết số hàng này, ai ngờ chưa được một tháng đã bán hết rồi.

Điếu thuốc cháy đến da tay, khiến cho quản lý cảm thấy bỏng rát, ông ta dúi đầu thuốc vào cái gạt tàn đặt trên bàn làm việc, cầm lấy máy tính bắt đầu tính toán.

Một bộ đồ ăn ông ta lãi được bảy đồng, năm trăm bộ là ba nghìn năm trăm đồng, một tuần đã bán hết, vậy một tháng sẽ bán được gấp bốn lần, bốn lần là một vạn bốn trăm đồng.

Ông ta làm quản lý của cửa hàng bách hóa cũng mười năm nay rồi, cũng kiếm được nhiều tiền rồi, nhưng con số này vẫn khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, ông ta lại trầm tư.

Nửa tiếng sau, ông ta đến xưởng gốm sứ Thanh Uẩn, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đưa ông ta đi thăm quan phân xưởng.

Mẫu thiết kế hoa văn lần này mà xưởng gốm sứ làm khác với lần trước, hoa văn hiện tại là hình động vật vô cùng đáng yêu.

Đồ sứ màu trắng được in thêm hình chú mèo ngây thơ với đủ mọi hình dáng khác nhau.

Tuy rằng bộ đồ ăn lần này cũng rất đáng yêu, khác hoàn toàn với những bộ đồ ăn phổ biến hiện tại, nhưng có chút kém hơn những bộ đồ ăn lần trước nên quản lý cũng chưa được hài lòng cho lắm.

Tạ Uẩn đã nhìn ra, anh nói: "Đây là những hoa văn cho bộ đồ ăn bình thường, chắc chắn là không thể so sánh với bộ đồ ăn để làm quà tặng như lần trước được. Quản lý Lý, mời ông đi phía này, đây là nhà kho của chúng tôi, những bồ đồ ăn để làm quà tặng đều để ở trong."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 780: Chương 780



Quản lý Lý theo Tạ Uẩn vào nhà kho, vừa vào cửa ông ta đã nhìn thấy một gian trưng bày giá kệ, trên kệ bày tất cả những bộ độ ăn mà trong khoảng thời gian này xưởng nung được.

Quản lý Lý vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hoa văn hình hoa mai, nhìn góc này lại thấy hoa mai màu trắng, nhìn từ góc độ khác lại thấy hoa mai màu hồng.

Ông ta cầm lấy rồi quan sát thật kĩ, một lúc sau thì sửng sốt hỏi: "Hoa này được in trên men ư?"

Tạ Uẩn đi qua: "Ánh mắt của quản lý Lý tốt thật đấy. Đây là bộ đồ ăn đắt nhất trong xưởng chúng tôi, là màu tráng men, làm rất phí công phí sức, mà số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có năm trăm bộ thôi."

Lần trước bán năm trăm bộ đồ ăn được gói thành túi quà cho cửa hàng bách hóa, Tạ Uẩn kiếm được một số tiền đủ quay vòng vốn.

Anh lại tuyển thêm vài người nữa, mở thêm một dây chuyền sản xuất màu tráng men. Lô hàng màu tráng men này vừa được hoàn thành gần đây.

Đây là lần đầu tiên quản lý Lý được nhìn thấy bộ đồ ăn được in hình màu tráng men, ông ta cầm một chiếc bát rộng vành quan sát kĩ, màu sắc của chiếc bát cũng không phải trắng thuần, mà trong chút trắng còn xen lẫn màu xám.

Hoa mai rất nhỏ, hoa được in trên bát một cách ngẫu nhiên, bên ngoài bát cũng có, bên trong bát cũng có, mà vị trí in hoa ở mỗi chiếc bát đều không giống nhau, càng nhìn càng cảm thấy thích mắt.

"Đẹp, đẹp lắm." Quản lý Lý vừa khen vừa quan sát, xem xong ông ta lại nhìn trúng một chiếc bát in hình dâu tây có thể thay đổi giữa hai màu hồng và trắng ở bên cạnh nữa, không thể rời mắt được.

Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng không vội, hai người cứ đứng bên cạnh quan sát cùng ông ta, thường giới thiệu cho quản lý Lý mấy câu về các sản phẩm của nhà xưởng bọn họ.

Chờ đến khi quản lý Lý đi từ xưởng gốm sứ Thanh Uẩn ra, ông ta không những quyết định xưởng gốm sứ Thanh Uẩn sẽ là đơn vị duy nhất cung cấp bộ đồ ăn cho cửa hàng bách hóa bọn họ, mà trong tay ông ta còn cầm thêm một bộ đồ ăn mà ông ta yêu thích nữa.

Quản lý Lý đã làm việc nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng đã từng nhận không ít quà cáp của các đơn vị cung ứng, nhưng hiếm có lần nào mà ông ta lại vui vẻ như lần này.

Lúc đó đã hơn năm giờ chiều rồi, mặt trời đã sắp lặn xuống, quản lý Lý cũng không về cơ quan nữa mà về thẳng nhà luôn.

Ông ta tới xưởng gốm sứ Thanh Uẩn từ lúc hai giờ kém, thế mà bây giờ đã hơn năm giờ rồi, ngay cả bản thân quản lý Lý cũng không ngờ rằng mình sẽ nán lại xướng gốm sứ lâu như thế.

Lúc quản lý Lý về đến nhà, vợ ông ta còn đang nấu cơm trong phòng bếp, con trai và con dâu của ông ta vẫn đang đi làm chưa về, cháu trai và cháu gái nhỏ thì đang chạy qua chạy lại trong phòng.

Quản lý Lý cầm bộ đồ ăn đi vào phòng bếp, khi bạn già của ông ta nhìn thấy bộ đồ ăn mà ông ta cầm về, hai mắt là ta mở lớn.

"Ôi, mấy cái bát đũa này cũng đẹp thật đấy. Chao ôi, còn dày nữa, ông mua ở đâu thế?" Phụ nữ ấy mà, làm gì có ai không thích mấy món đồ xinh đẹp cơ chứ.

"Không mua, hôm nay tôi đến một xưởng gốm sứ để khảo sát, họ tặng cho tôi đấy."
 
Back
Top Bottom