Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 761: Chương 761



Nhưng anh ta vừa nói ra, đã lập tức để lộ sự thiểu năng của mình.

Cố Thanh Phong vẫn còn đang nói: "Thanh Nhàn, cô khiến tôi cảm thấy bất ngờ đó, trước kia cô có như vậy đâu?"

"Vậy trước kia tôi thế nào?" Ngu Thanh Nhàn hỏi lại Cố Thanh Phong: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, từ nhỏ anh là khách quen của nhà tôi, tôi phải sống những ngày tháng thế nào chắc chắn anh cũng biết rõ nhỉ?"

"Vậy anh nói cho tôi nghe xem, nếu anh là tôi, nếu anh có một người mẹ kế như Lâm Mẫn, có một người cha như Bạch Thư Đình chỉ vì sự hòa thuận của gia đình mà bắt anh phải hi sinh, có hai người anh ruột không thèm bênh vực, quan tâm đến anh, anh sẽ làm thế nào?"

"Tôi tự nhận mấy năm qua tôi đã làm hết sức rồi. Cả gia đình đều sống trong căn phòng lớn, chỉ có tôi quanh năm ngày tháng đều phải sống trong căn phòng nhỏ không có chút ánh sáng nào.”

“Trong nhà có bốn đứa bé, Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy là con trai, tất nhiên họ không cần làm việc nhà rồi. Nhưng mà Bạch Bảo Châu lại chỉ ít hơn tôi một tuổi thôi, cô ta cũng đâu cần phải làm việc, việc gì cũng lấy cớ cô ta là em gái, tôi là chị gái, tôi phải nhường nhịn cô ta, giúp cô ta làm việc."

"Bởi vì một câu đó thôi, tôi cứ nhường, nhường mãi, nhường đến tận bây giờ tôi không còn đường lui nữa rồi. Bởi vì anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, tôi hai mươi, Bạch Bảo Châu cũng mười chín rồi, nếu tôi còn nhường nữa, tôi sẽ phải gả cho Triệu Ái Dân."

"Triệu Ái Dân là loại người gì, chắc anh còn hiểu rõ hơn tôi ấy nhỉ?"

Cố Thanh Phong là nguyên thân cùng nhau lớn lên, là người duy nhất đối xử tốt với nguyên thân.

Mỗi lần nguyên thân bị cả gia đình bắt nạt đến không thể thở nổi nữa, Cố Thanh Phong sẽ cho cô ấy một viên kẹo hoặc một quả gì đó, hoặc là anh ta sẽ dẫn cô ấy ra ngoài chơi.

Bởi vì từ nhỏ hai người đã đính ước, nên quan hệ của nguyên thân và Cố Thanh Phong còn thân thiết hơn những người khác, mỗi lần nguyên thân đau khổ, Cố Thanh Phong đều sẽ đến an ủi cô ấy.

Nguyên thân vẫn luôn coi mình và vợ tương lai của Cố Thanh Phong, nguyên thân từng đọc được trong một quyển sách, nói nếu vừa ý người đàn ông nào thì đưa tú cầu cho anh ta.

Nguyên thân âm thầm tiết kiệm suốt nửa năm trời mới đủ tiền mua kim chỉ và vải vóc, mỗi ngày sau khi tan học cô ấy đều trốn trong phòng thêu thùa.

Nguyên thân thêu đến hai mắt đều đỏ lên, thêu đến độ hai đầu ngón tay đầy rẫy vết thương, cuối cùng cũng kịp tặng quả tú cầu này vào sinh nhật mười lăm tuổi của Cố Thanh Phong.

Sau này nguyên thân không tiếp tục đi học nữa mà vào xưởng làm việc, phần lớn tiền riêng của cô ấy nộp về nhà, ngoại trừ những mối quan hệ thường lui tới ra cô ấy còn thường xuyên mua những món quà nhỏ cho Cố Thanh Phong, tuy không đắt, nhưng phí rất nhiều thời gian và tinh lực.

Còn Cố Thanh Phong tặng đáp lễ cho nguyên thân cái gì đây? Là vài món đồ anh ta tiện tay mua được, món quà quý giá nhất chắc cũng chỉ có chiếc đồng hồ của hiệu Hoa Mai, nguyên thân không nỡ mang.

Nhưng chưa được bao lâu, Cố Thanh Phong còn tặng cho Bạch Bảo Châu một chiếc đồng hồ tốt hơn chiếc đồng hồ của cô ấy nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 762: Chương 762



Nguyên thân đâu phải đồ ngốc, cô ấy vẫn luôn cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Cố Thanh Phong đối với mình. Tuổi càng lớn, cô ấy càng cảm thấy sốt ruột với chuyện chung thân đại sự của mình.

Cô ấy không có cha mẹ thay mình tính toán, cô ấy không dám đến nhà họ Cố thúc giục, nên chỉ có thể gây áp lực lên Cố Thanh Phong.

Cố Thanh Phong cũng đâu còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc thành gia rồi. Anh ta học xong rồi, bây giờ không kết hôn thì chờ đến lúc nào nữa.

Cố Thanh Phong bị nguyên thân gây sức ép nên chỉ có thể đồng ý năm nay khi tốt nghiệp xong anh ta sẽ ngay lập tức về nhà cưới cô ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp anh ta cũng không về nhà, mãi cho đến hôm qua anh ta mới về.

Thời gian quay về khéo đến mức khiến cho người ta nghi ngờ, trong chuyện này, liệu có khi nào do một tay anh ta bày nên không?

"Công ơn dưỡng dục như thế, tôi nhường cho anh nhé?" Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.

"Cô nói bừa gì đó?" Tất nhiên Cố Thanh Phong không muốn.

Anh ta là con một, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng bàn tay của cha mẹ, anh ta muốn sao trên trời, cha mẹ anh ta tuyệt đối sẽ không hái trăng cho anh ta.

Cũng là do gia đình anh ta hạnh phúc mĩ mãn như thế, nên khi còn bé anh ta mới có thể đồng tình với Bạch Thanh Nhàn.

Anh ta cũng từng nghĩ sau này anh ta và Bạch Thanh Nhàn kết hôn, anh ta sẽ khiến cho cô ấy hạnh phúc.

Nhưng tình cảm cũng sẽ thay đổi, anh ta càng lớn, gặp được càng nhiều người, mà anh ta lại càng ngày càng ghét bỏ Bạch Thanh Nhàn.

Ghét bỏ cô ấy trậm mặc ít nói, lại còn tự tin mẫn cảm, ghét bỏ cô ấy có diện mạo đẹp nhưng không biết chăm chút cho mình.

Càng ghét bỏ Bạch Thanh Nhàn bao nhiêu, anh ta lại càng thích Bạch Bảo Châu - người trái ngược với Bạch Thanh Nhàn bấy nhiêu.

Bạch Bảo Châu giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn luôn tự tin, luôn luôn lạc quan yêu đời.

Mỗi lần anh ta nhìn thấy Bạch Bảo Châu, nhìn thấy nụ cười trên miệng của cô ta, Cố Thanh Phong lập tức cảm thấy cho dù cuộc sống sau này có khổ có mệt đến đâu thì anh ta cũng sẽ không thấy vất vả.

Khi bị Bạch Thanh Nhàn ép kết hôn, Cố Thanh Phong cảm thấy lòng mình cực kì nặng nề, anh ta trốn tránh, anh ta vẫn luôn trốn ở trường học cho đến bây giờ.

Sau khi về nhà, trong giây phút biết được thanh danh của Bạch Thanh Nhàn bị phá hủy kia, trong lòng Cố Thanh Phong thở dài nhẹ nhõm, kéo theo đó là tâm trạng vui sướng vô hạn.

Tối hôm qua, khi cha anh ta hỏi anh ta còn nguyện ý kết hôn với Bạch Thanh Nhàn không, Cố Thanh Phong không thèm suy nghĩ mà đã phủ nhận.

Vốn anh ta tưởng bản thân mình chỉ cần chờ thôi, cha anh ta sẽ vì anh ta mà xử lý tốt mọi chuyện, thì không bao lâu sau anh ta đã nghe được chuyện Bạch Thanh Nhàn chặn đường nhóm lãnh đạo để tố cáo.

Cố Thanh Phong vội chạy đến nhà xưởng, còn chưa ra khỏi cửa, bước chân của Cố Thanh Phong đã chậm lại, lúc này anh ta không thể xuất hiện được.

Quá trình chờ đợi vô cùng sốt ruột, Cố Thanh Phong ở nhà mà đứng ngồi không yên, mãi cho đến khi cha anh ta về nhà, anh ta mới dám đi ra tìm Ngu Thanh Nhàn.

Đầu tiên anh ta đến nhà họ Bạch, nhà họ Bạch không có ai cả. Anh ta vừa rời khỏi nhà họ Bạch thì đã có người nói cho anh ta biết Bạch Thanh Nhàn đi về phía nhà xưởng rồi. Cố Thanh Phong vội vội vàng vàng chạy về phía nhà xưởng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 763: Chương 763



"Cuộc sống mấy năm nay của cô không dễ dàng, tôi biết chứ. Nhưng có chuyện gì mà không thể ngồi xuống bàn bạc với nhau, đến nỗi cô phải quậy khó coi như thế hả? Sau này sao cô có thể sống cùng với mấy người chú Bạch được nữa?"

Lúc này, Cố Thanh Phong mới cảm thấy lo lắng cho Ngu Thanh Nhàn.

"Khi anh nói những câu này, cứ giống như c** q**n xong lại thả thêm một quả rắm vậy. Được rồi, tôi lười đứng đây dây dưa với anh, tôi đi đây."

Ở chung với Tạ Uẩn đã lâu, Ngu Thanh Nhàn càng cảm thấy phản cảm với những loại đàn ông giống như Cố Thanh Phong này.

Cô đi vài bước rồi xoay người lại, nói với Cố Thanh Phong vẫn đang đứng đực một chỗ chưa kịp phản ứng:

"Hôn ước giữa hai chúng ta vốn là do mẹ tôi và mẹ anh nói đùa với nhau thôi, trước kia là do tôi sai, vẫn luôn coi đó là lời nói thật. Nhưng bây giờ tôi nghĩ thông rồi, sau này anh không còn là vị hôn phu của tôi nữa, tôi cũng không phải vị hôn thê của anh, chúng ta nam cưới nữ gả, từ nay không liên quan đến nhau."

Đây là một trong những nguyện vọng của nguyên thân, thế nên cho dù hôm nay Cố Thanh Phong không đến tìm cô, cô cũng sẽ bớt chút thời gian đi tìm Cố Thanh Phong, bây giờ thì vừa lúc bớt việc cho cô.

Ngu Thanh Nhàn tiêu sái rời đi, để lại Cố Thanh Phong phía sau bấy giờ mới kịp phản ứng lại.

Từ khi xác định bản thân có tình cảm với Bạch Bảo Châu đến nay, có nằm mơ Cố Thanh Phong cũng muốn được cái hôn ước giống như trò đùa này.

Trước kia, trong một lần đến thư viện anh ta có đọc được một quyển sách, trong đó viết về chuyện hai chị em gái hoán đổi cho nhau để gả thay.

Tối hôm đó anh ta còn mơ một giấc mơ, mơ thấy anh ta và Bạch Thanh Nhàn kết hôn, nhưng đến khi đến đón dâu, anh ta mới phát hiện ra hóa ra người anh ta cưới là Bạch Bảo Châu.

Cái cảm giác vui sướng trong giấc mộng kia, Cố Thanh Phong vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.

Lần này anh ta quay lại là vì muốn quyết tâm chấm dứt với Bạch Thanh Nhàn.

Nhưng khi thời khắc này thật sự xảy ra, trong lòng Cố Thanh Phong vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là khi Bạch Thanh Nhàn nói ra những lời đoạn tuyệt, trong lòng Cố Thanh Phong cảm thấy vô cùng trống trải, cực kỳ khó chịu.

Anh ta mất hôn mất vía về đến nhà, mẹ của Cố Thanh Phong - La Ái Phân đang ngồi trên sô pha đan áo len, còn xưởng trưởng Cố thì mặt mũi đỏ bừng đang nằm trên sô pha xoa đầu.

Cố Thanh Phong vào nhà, hai người đều nhìn về phía anh ta: "Có gặp con bé Thanh Nhàn kia không? Con đã nói với con bé chuyện từ hôn chưa?" La Ái Phân hỏi ngay.

"Nói rồi, cô ấy còn nói sau này nam cưới nữ gả, không liên quan gì đến nhau nữa."

Anh ta vừa dứt lời, La Ái Phân đã nở nụ cười, sau khi cười xong bà ta lại thở dài một hơi.

Năm đó, tình cảm của bà ta và vợ cũ của Bạch Thư Đình - Lương Phượng rất tốt, tốt đến mức sau khi Lương Phượng sinh xong đứa con thứ ba, tên của con bé cũng đặt theo tên của Cố Thanh Phong, thậm chí hai người họ còn đính ước từ bé, nhiều năm qua lại vô cùng thân thiết.

La Ái Phân thầm nghĩ, nếu như Lương Phượng còn sống, chắc chắn bà ta sẽ không đồng ý cho Cố Thanh Phong và đứa bé Thanh Nhàn kia từ hôn.

Nhưng vật chất còn mạnh mẽ hơn tình cảm, sau khi Bạch Thư Đình cưới Lâm Mẫn thì không còn quan tâm đến Thanh Nhàn nữa, ông ta đã có thể để mặc cho Lâm Mẫn hành hạ Thanh Nhàn, vậy sau này khi con trai bà ta cưới Thanh Nhàn kia còn chiếm được chỗ tốt nào nữa chứ?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 764: Chương 764



Hơn nữa trong nhà đó lại có thêm một Bạch Bảo Châu, đứa bé kia mềm mại còn am hiểu ý người, từ khi sinh Cố Thanh Phong, cơ thể của La Ái Phân đã bị tổn thương, nên bà ta không sinh được con gái.

Bạch Bảo Châu thường xuyên đến nhà nói chuyện với bà ta, so sánh với Bạch Thanh Nhàn không chủ động tiếp cận bà ta, tất nhiên La Ái Phân sẽ thích Bạch Bảo Châu hơn rồi.

"Lão Cố, ông xem có lúc nào thích hợp thì đến nhà họ Bạch cầu hôn đi thôi." Trước đây xưởng trưởng Cố đã nói với La Ái Phân, khả năng ông ta được điều đến cục Công thương là rất lớn, vậy chuyện Bạch Thư Đình tiếp nhận chức xưởng trưởng của xưởng gốm sứ là chuyện thuận lý thành chương.

"Đợi thêm một thời gian nữa đã, chỉ sợ chuyện sẽ có thay đổi."

Xưởng gốm sứ Vĩnh Định là trụ cột kinh tế của thành phố Kiền, có không ít người đang nhìn chằm chằm cái vị trí xưởng trưởng này.

Trước kia ông ta chắc chắn Bạch Thư Đình có thể tiếp nhận là do năng lực làm việc của ông ta không tệ lắm, hơn nữa danh tiếng cũng tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ông ta chắc chắn sẽ tiếp nhận vị trí xưởng trưởng, nhưng bây giờ thì khác.

Xưởng trưởng Cố đoán, không bao lâu nữa, cấp trên sẽ điều một xưởng trưởng mới xuống.

Cố Thanh Phong nghe đến đây, nhìn xưởng trưởng Cố bằng ánh mắt không hài lòng: "Cha?"

Xưởng trưởng Cố vẫn luôn hiểu rõ con trai nhà mình, nhưng có một vài việc, một vài thời điểm không thể nghe theo ý của anh ta được:

"Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi. Thanh Phong, con là con trai duy nhất của cha, mọi thứ cha làm cũng chỉ vì tốt cho con thôi. Trước kia, Bạch Bảo Châu còn có thể miễn cưỡng xứng đôi với con, nhưng bây giờ thì khác rồi. Ý của cha, con có hiểu không?"

Xưởng trưởng Cố nói xong thì đứng dậy đi thẳng lên lầu, nãy tiếp khách ông ta uống không ít rượu, ông ta cố gắng chống đỡ lắm mới có thể chờ con trai mình về để hỏi kết quả, bây giờ đầu ông ta thật sự rất đau, phải ngủ một giấc mới được.

Lời nói của xưởng trưởng Cố trong nhà họ Cố vẫn nói một không hai, La Ái Phân chưa bao giờ phản bác bất cứ quyết định gì của chồng cả.

Trong lòng bà ta, chồng và con trai là tất cả của bà ta, bây giờ con trai còn chưa trưởng thành, vậy lời của chồng bà ta chính là thánh chỉ.

"Nghe lời cha con đi, nha." La Ái Phân cầm áo len đang đan dở ra ngoài.

Quan hệ của bà ta và Lâm Mẫn tốt thật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà ta đi ăn dưa. Hơn nữa quan hệ của nhà bà ta và nhà họ Bạch rất thân thiết, tình huống của nhà họ Bạch bà ta vẫn biết được ít nhiều.

Trước kia bà ta không nói ra là do trong hai đứa Bạch Thanh Nhàn và Bạch Bảo Châu có một đứa sẽ là con dâu của bà ta, nói ra thì ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đến nhà bà ta.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, chắc chắn Bạch Thanh Nhàn sẽ không gả đến nhà bà ta được nữa, Bạch Bảo Châu bên kia vẫn đang chờ kết quả, mà cho dù gả vào được thì đã làm sao, bà ta là mẹ chồng, còn có thể sợ cô ta à?

La Ái Phân vừa ra khỏi nhà đã trở thành trung tâm của đống bát quái. Bà ta nghe mọi người bàn tán, thi thoảng sẽ nói chêm vào một hai câu, mà mỗi một câu của bà ta đều khiến cho dư luận bùng nổ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 765: Chương 765



Thím Hà cũng ở trong đám đông đó, thím ấy đã chịu ơn của Ngu Thanh Nhàn nên trong lúc nói chuyện thím ấy vẫn luôn bênh vực Ngu Thanh Nhàn.

Khi nhắc đến chuyện nguyên thân và tên côn đồ bị nhốt chung một phòng rồi bị phá hủy thanh danh, thím Hà không nhịn được mà lên tiếng:

"Thật ra chuyện đó cũng có gì đâu, huống chi họ bị khóa chưa được bao lâu thì đã mở được cửa. Nếu chỉ có như vậy mà đã bị bàn tán, thì trên đời này làm gì có cô gái nào trong sạch nữa?"

Mọi người đều biết đúng là như thế, nhưng việc bàn tán thì vẫn phải bàn tán, đúng sai có liên quan gì đâu. Thím Hà lại nói tiếp:

"Các người còn nhớ không, trước kia con gái của Lâm Mẫn bị nhốt trong phòng học cùng một đống nam sinh ấy, bị nhốt đến tận hai tiếng đồng hồ liền ấy? Nếu bàn tán theo hướng kia, không phải cô ta càng dơ bẩn hơn ư?"

Lời của thím Hà khiến mọi người im lặng vài giây, ngay sau đó dư luận lập tức bùng nổ.

Nhớ chứ, sao họ không nhớ cho được, khi đó tan học lâu rồi mà Bạch Bảo Châu vẫn không về nhà, Lâm Mẫn sốt ruột vội vội vàng vàng đến trường học của cô ta, lúc về còn phàn nàn với mấy người họ là cái người khóa cửa đúng là vô đạo đức cơ mà.

"Ha, nói xong cũng thấy đúng thế thật."

"Chuyện này còn hợp lý hơn chuyện của Thanh Nhàn nữa kìa."

"Các người có nhớ tin đồn về Thanh Nhàn truyền từ đâu đến không?" Có người bỗng nhiên hỏi.

"Hình như do Lâm Mẫn nói ra, khi đó bà ta nói Thanh Nhàn nhà bà ta rõ ràng là một cô gái tốt, sao tự nhiên lại có quan hệ với côn đồ cơ chứ, về sau gả cho Thanh Phong, thằng bé ghét bỏ con bé thì sao đây?"

Lúc ấy khi nghe thấy những lời này mấy người họ cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy sự lo lắng của Lâm Mẫn không phải không có lý.

Nhưng không biết sau này lời đồn này truyền đến nhà máy thế nào, rồi biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Nói cũng lạ, lời đồn này truyền đi quá nhanh, từ lúc con bé bị nhốt đến bây giờ còn chưa đến ba ngày nữa là.

Nghĩ mãi, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Không ngờ Lâm Mẫn này lại là người như thế đấy."

"Nghĩ kỹ lại thì mấy lời như con bé Thanh Nhàn kia không tôn trọng bà ta, luôn thích hành động theo cảm tính gì đó đều do bà ta nói ra cả."

"Chậc chậc..."

Mọi người đều bàn tán xôn xao, chờ đến khi Lâm Mẫn nghe được những lời đồn này đã là vài ngày sau rồi,

Tuy Lâm Mẫn đã tiếp nhận được chuyện sau này danh tiếng của bà ta trong khu tập thể của xưởng sẽ xuống dốc không phanh, nhưng khi chuyện này xảy ra, bà ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhất là khi bà ta biết tin con gái bảo bối của bà ta cũng trở thành đối tượng cho đám người vô công rỗi nghề kia suy đoán, trước mắt bà ta lập tức tối sầm lại.

Bạch Bảo Châu còn khó chịu hơn cả bà ta nữa kìa, từ nhỏ đến lớn cô ta vẫn luôn là đối tượng được mọi người yêu thích, sau khi đến nhà họ Bạch thì tất cả mọi người trong nhà họ Bạch vẫn luôn cưng chiều cô ta, đám chị em cùng tuổi đều tâng bốc cô ta.

Nhưng đám người vốn đang tâng bốc cô ta này, bây giờ lại đột nhiên làm phản, cô ta trở thành đối tượng bị họ bàn tán sau lưng.

Thậm chí có vài người không có đầu óc còn làm trò hỏi trước mặt cô ta, hỏi trước đây khi cô ta bị nhốt trong phòng cũng đám nam sinh đó, họ đã làm gì.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 766: Chương 766



Bạch Bảo Châu không chịu nổi nỗi nhục này, sau khi về nhà cô ta chạy thẳng lên lầu, còn chưa gõ cửa đã đẩy cửa phòng của Lâm Mẫn ra: "Mẹ, mẹ, làm sao bây giờ, bây giờ bên ngoài đều đang đồn bậy về con, ngay cả anh Thanh Phong cũng không thèm để ý đến con hai hôm nay rồi."

Trong lòng Bạch Bảo Châu mờ mịt, Lâm Mẫn nhìn đứa con gái bà ta coi như châu như bảo mà nuôi lớn mà không khỏi nước mắt lưng tròng.

Công việc cũng bán đi rồi, lời đồn cũng bị cô truyền ra ngoài, Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến sự phát triển tiếp theo nữa.

Cô quay về căn nhà mình thuê, đêm hôm đó cô cùng Tạ Uẩn ăn cơm, sáng hôm sau, hai người lập tức bắt tay vào gây dựng sự nghiệp.

Hai người chưa cùng nhau kinh doanh bao giờ, nên đối với lần gây dựng sự nghiệp này hai người đều dồn tất cả tâm huyết vào đó.

Trong nhà Tạ Uẩn có của ăn của để, mà nguyên thân Tạ Uẩn cũng không phải tên ngốc thật sự, cho nên số tiền trong tay anh đủ để mở một nhà máy.

Hai người chia thành hai nhóm, Ngu Thanh Nhàn đi tìm địa điểm xây dựng nhà máy, tìm công nhân biết xây lò, lại đến cục Công thương xin giấy phép kinh doanh.

Mà Tạ Uẩn lại căn cứ vào thông tin về vùng nông thôn do mẹ anh cung cấp, đi tìm đất sét thích hợp để nung.

Mãi đến một tháng sau, họ mới làm xong hết những công việc kia, nhà máy cũng tìm được rồi, công nhân cũng tuyển xong, giấy phép kinh doanh cũng được cấp, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng có thời gian rảnh rỗi.

Hai người họ đến một quán bán đồ ăn sáng trong thành phố, cùng nhau ăn sáng uống trà, họ có gọi thêm mẹ Tạ, nhưng dù có nói thế nào thì mẹ Tạ cũng không đồng ý đi theo.

Cửa hàng bán đồ ăn sáng có hai tầng, tầng một là sảnh lớn, tầng hai được chia thành các gian phòng nhỏ, hai người đặt một phòng riêng nhỏ gần cửa sổ sau đó gọi món, rất nhanh, đồ ăn nước uống đều đã được mang lên.

Tạ Uẩn pha trà, Ngu Thanh Nhàn nhìn xuống dưới lầu, trong lúc vô tình thấy được Cố Thanh Phong và một người phụ nữ lạ mặt tiến vào cửa hàng bách hóa đối diện, Ngu Thanh Nhàn thoáng kinh ngạc.

Tạ Uẩn thấy cô thế thì hỏi: "Em đang nhìn cái gì thế?"

"Nhìn Cố Thanh Phong kia kìa. Không phải anh ta là nam chính ư, dựa theo thiết lập nhân vật thì anh ta phải vô cùng thâm tình với nữ chính mới đúng chứ, thâm tình đến độ ngay cả nói chuyện với vị hôn thê là nguyên thân đây cũng giữ khoảng cách thích hợp, bây giờ anh ta lại đi dạo phố với người phụ nữ khác. Điều này không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh ta chút nào."

Ngu Thanh Nhàn nhớ rất rõ, trong sách có viết, nam chính Cố Thanh Phong giữ mình trong sạch, ngoại trừ có vài lần trước khi xác định được tình cảm của bản thân với nữ chính có tiếp xúc với vật hi sinh là nguyên thân ra, thì bên cạnh anh ta ngay cả một con muỗi cái cũng không có.

Thậm chí khi nguyên thân vẫn còn là vị hôn thê của anh ta, anh ta đối xử với nguyên thân cũng chẳng có gì đặc biệt cả, trái lại thái độ đối với Bạch Bảo Châu lại lần lượt khiến cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác, vô cùng giữ "nam đức".

Bây giờ anh ta và một người phụ nữ xa lạ trước giờ chưa từng gặp qua đi dạo trung tâm thương mại, đúng là đáng ngạc nhiên mà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 767: Chương 767



Tạ Uẩn nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Chắc cha của Cố Thanh Phong đã được điều đến cục Công thương rồi đúng không, người tiếp nhận chức vụ xưởng trưởng không phải Bạch Thư Đình."

Hóa ra nhân duyên ở nhà xưởng của Tạ Uẩn lại tốt đến thế, tin tức của anh linh thông hơn Ngu Thanh Nhàn nhiều.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hứng thú: "Chuyện gì thế?"

Trong sách viết, cha của Cố Thanh Phong được điều đến cục Công thương, người tiếp nhận chức vụ xưởng trưởng của ông ta là Bạch Thư Đình.

Bởi vì thân phận nước lên thì thuyền lên, hơn nữa không có chướng ngại vật là nguyên thân, cho nên Cố Thanh Phong và Bạch Bảo Châu thuận lý thành chương ở bên cạnh nhau.

Bạch Bảo Châu tiếp tục đi học, còn Cố Thanh Phong vào bộ phận công trình của nhà máy làm việc, anh ta học tập có văn hóa, cũng chịu khó quyết tâm nghiên cứu sách vở, nên đề xuất rất nhiều ý kiến hữu dụng cho nhà máy.

Thân làm con trai của xưởng trưởng tiền nhiệm, bây giờ lại là con rể của xưởng trưởng đương nhiệm, mọi người đều tâng bốc anh ta, những đề xuất của anh ta đều được phê duyệt, cho nên Cố Thanh Phong đi làm việc ở nhà máy vô cùng thuận lợi.

Vừa vào nhà máy chưa được nửa năm, anh ta đã làm ra một bộ dụng cụ ăn uống vô cùng tinh xảo và xinh đẹp. Bộ đồ ăn đó vừa được đưa ra thị trường đã bị các thương nhân thi nhau tranh đoạt.

Cố Thanh Phong đánh một trận thành danh, lời nói của anh ta ở nhà máy vô cùng có trọng lượng.

Một năm sau khi nguyên thân qua đời, anh ta đã từ một gã kĩ thuật viên nho nhỏ thăng chức lên thành kỹ sư trưởng của bộ phận công trình.

Năm thứ hai sau khi nguyên thân qua đời, chuyện cha của Cố Thanh Phong tham ô nhận hối lộ bị tra ra, thân làm con trai ông ta, nên công việc của anh ta ở xưởng gốm sứ cũng bị ảnh hưởng, dưới sự khuyên bảo của nữ chính Bạch Bảo Châu, anh ta từ chức tự kinh doanh.

Quá trình gây dựng sự nghiệp vô cùng gian nan, đúng lúc này, Bạch Bảo Châu thay đổi hoàn toàn dáng vẻ yếu ớt ngày trước, giống như không khí luôn kề sát anh ta không rời, không những chăm lo cho nhà cửa để anh ta an tâm, mà còn cùng anh ta tạo ra thành quả lớn trong công việc.

Nhà máy của họ được khai trương, còn xưởng gốm sứ Vĩnh Định vì chịu đủ loại vấn đề nặng nhẹ nên không thể không phá sản.

Bạch Thư Đình từ một xưởng trưởng bây giờ trở thành kẻ thất nghiệp, Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy vẫn luôn làm việc ở nhà xưởng, bây giờ xưởng phá sản rồi, tất nhiên hai người họ cũng thất nghiệp.

Bạch Bảo Châu cảm động và nhớ nhung công ơn dưỡng dục của Bạch Thư Đình, cảm kích hai anh em nhà họ Bạch vẫn luôn yêu thương cô ta, nên tuyển hai anh em nhà họ Bạch vào nhà máy làm quản lý râu ria, cả đời hai người họ phải dựa vào vợ chồng cô ta mà sống.

Đúng lúc này, bởi vì đủ các loại vấn đề liên quan đến lợi ích, mà bầu không khí vốn hòa thuận vui vẻ lại thay đổi.

Nội dung trong sách cũng từ truyện ngọt sủng biến thành truyện ngược sến sẩm, luân lý gia đình.

Cuối cùng, nhà họ Bạch sụp đổ, mọi người trở mặt thành thù, Lâm Mẫn không chút do dự đ.â.m cho Bạch Thư Đình một dao.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 768: Chương 768



Hai anh em Bạch Hồng Huy và Bạch Hồng Vận cũng oán ông ta, phần đời còn lại của ông ta vô cùng thê thảm.

Mà hai anh em Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy, từ khi còn nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa phú quý không ai bì nổi, bây giờ tất cả những thứ đó đều mất hết nên cho đến khi chết, hai anh em vẫn oán hận lẫn nhau.

Dựa theo thời gian cốt truyện, có lẽ bây giờ Cố Thanh Phong đã vào nhà máy làm việc rồi, đang phát huy toàn bộ tri thức mà mình học được ở đại học để cống hiến cho bộ phận công trình, sao lại có thời gian đi dạo phố với cô gái nhỏ cơ chứ nhỉ?

"Cha của Cố Thanh Phong là một kẻ chỉ quan tâm đến lợi ích, trước kia sở dĩ ông ta ngầm đồng ý hôn nhân của con trai ông ta với nhà họ Bạch là vì nhà họ Bạch có thể đem lại lợi ích cho ông ta.”

“Nhưng bây giờ Bạch Thư Đình vẫn chỉ là một phó xưởng trưởng, không thể thăng chức được nữa, khả năng lớn là từ bây giờ cho đến lúc về hưu Bạch Thư Đình cũng vẫn đảm nhận một chức vị này thôi. Mà Bạch Bảo Châu cũng đâu phải con gái ruột của Bạch Thư Đình, cả đời này Cố Thanh Phong có lẽ cũng không thể cưới cô ta đâu."

Ngu Thanh Nhàn ồ lên một tiếng: "Đây không phải là tiết tấu của chuyện ngược luyến tình thâm à?"

Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy Bạch Bảo Châu cũng đi vào cửa hàng bách hóa đối diện, chỉ chốc lát sau, Bạch Bảo Châu vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài, hai phút sau Cố Thanh Phong mới đuổi theo, hai người tôi chạy anh đuổi đến tận đầu đường mới đứng đó ôm nhau.

Ngu Thanh Nhàn chậc một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn: "Sao anh lại hiểu cha của Cố Thanh Phong như thế?"

"Cố Thanh Phong là em trai cùng cha khác mẹ của anh." Tạ Uẩn kể lại một câu chuyện cũ cho Ngu Thanh Nhàn nghe.

Câu chuyện xưa này có mô-tip quen thuộc, kể về câu chuyện của một thanh niên nghèo, cố gắng nỗ lực tiến vào xưởng gốm sứ làm công nhân, sau khi thành công thăng lên vị trí cao thì bỏ rơi vợ con."

Mẹ của Tạ Uẩn chính là người vợ bị vứt bỏ trong câu chuyện trên. Từ nhỏ cơ thể của bà ấy đã không được tốt, trong nhà lại chỉ có mỗi một người con gái là mẹ Tạ Uẩn thôi, cho nên ông bà ngoại quyết định kén rể cho bà ấy.

Mà Cố Trường Chinh từ nhỏ đã không cha không mẹ, phải sống nhờ ở nhà bác cả với anh chị đã lọt vào mắt của ông ngoại Tạ. Khi đó diện mạo của Cố Trường Chinh đoan chính, ngay thẳng, thái độ làm người khiêm tốn còn cầu tiến, là con rể mà rất nhiều gia đình đều nhìn trúng.

Ông ngoại Tạ cũng chỉ mang thái độ thử xem đến hỏi thôi, lúc đó Cố Trường Chinh tỏ vẻ mình đã thầm thương mẹ Tạ từ lâu, ông ta nguyện ý ở rể.

Ông ngoại Tạ chỉ cảm thấy đây đúng là miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, nên cũng không quan tâm miếng bánh ngọt này có độc hay không, cứ phải ăn đã rồi nói sau.

Cố Trường Chinh đến nhà họ Tạ ở rể, năm đó trùng hợp là thành phố xây dựng một xưởng gốm sứ, ông ngoại Tạ đã lập kế hoạch rồi thông qua quan hệ của mình, đưa Cố Trường Trinh vào đó.

Năm tiếp theo Tạ Uẩn được sinh ra, còn chưa đến một tuổi, Cố Trường Chinh đã yêu đương với đứa con gái xinh đẹp nhất của xưởng trưởng xưởng gốm sứ Vĩnh Định lúc bấy giờ, chính là mẹ của Cố Thanh Phong.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 769: Chương 769



Rõ ràng La Thanh Phong biết Cố Trường Chinh đã có vợ con rồi, nhưng bà ta không cảm thấy chuyện mình đang làm có gì là sai trái cả.

Ở thời điểm đó, những người công thành danh toại bỏ vợ con lúc còn nghèo khó để lấy người khác là chuyện vô cùng bình thường, La Ái Phân tự mình chủ động tìm đến mẹ Tạ, yêu cầu bà ly hôn.

"Cơ thể mẹ anh không tốt, tính tình cũng không phải hiền lành gì, bà ấy đồng ý ly hôn, nhưng yêu cầu Cố Trường Chinh kia phải bồi thường cho bà. Người nhà nọ vì muốn xoa dịu tình hình nên đồng ý tất cả các yêu cầu của bà." Sau khi ly hôn mẹ Tạ mới biết được, sở dĩ La Ái Phân tìm đến bà là vì bà ta đã sớm mang thai rồi.

Cố Thanh Phong chỉ ít hơn Tạ Uẩn mười tháng.

Ngu Thanh Nhàn hiểu ra, nhắc mới nhớ trong sách cũng có nhắc đến một nhân vật thế này.

Đó là khi Cố Thanh Phogn được thăng chức lên kỹ sư trưởng của bộ phận công trình, một ngày khi anh ta vừa về đến nhà đã nghe thấy cha mẹ cãi nhau, nói chuyện của con trai của Cố Trường Chinh với vợ trước ẩu đả đánh nhau nên bị b.ắ.n một phát súng.

Trong sách không kể rõ, mà Cố Thanh Phong cũng không tò mò về người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, nên chuyện này trong sách không hề được nhắc đến thêm một chi tiết nào nữa cả.

"Vậy bác gái vẫn độc thân đến tận bây giờ ư?"

Tạ Uẩn gật đầu: "Đúng vậy, bà không muốn tái hôn. Nhưng mà không phải do vẫn còn thích Cố Trường Chinh, bà ấy chỉ cảm thấy đàn ông con trai trong thiên hạ này cũng chỉ đến thế mà thôi, gả chồng còn phải hầu hạ cả gia đình người ta, còn không bằng sống với thằng con mình cho an nhàn tự tại. Khi đó bà ấy moi được từ chỗ Cố Trường Chinh không ít tiền nên mua một mảnh đất, xây hai căn nhà, bà ấy dựa vào hai căn nhà đó mà nuôi lớn anh."

"Nhiều năm như vậy, Cố Trường Chinh kia đã đến tìm anh lần nào chưa?"

Cố Trường Chinh và La Ái Phân chỉ có một đứa con trai là Cố Thanh Phong, mà dựa theo cái tư tưởng nhiều con nhiều phúc của thời đại này, chẳng lẽ Cố Trường Chinh chưa từng nghĩ đến đứa con với vợ trước ư?

"Sao ông ta dám, nhà họ La khác với nhà họ Tạ, nhà họ La đông người. Tuy rằng cha mẹ của La Ái Phân đã về hưu rồi, nhưng mà anh em của bà ta có không ít, chỉ cần ông ta dám làm chuyện gì có lỗi với nhà họ La, chắc chắn Cố Trường Chinh sẽ không thể gánh chịu được hậu quả."

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến kết cục của Cố Trường Chinh trong sách, hình như ông ta vào tù vài năm lại được thả ra thì phải.

Ở thế giới nào cũng vậy thôi, làm gì có sự công bằng tuyệt đối.

Ăn sáng xong, lại được xem miễn phí một màn ngược luyến tình thâm, Ngu Thanh Nhàn nói: "Chờ chút nữa anh giúp em gửi một phong thư đến nhà xưởng trưởng mới nhé."

Cha của Triệu Ái Dân đã làm chủ nhiệm bộ phận hậu cần của xưởng gốm sứ nhiều năm nay rồi, lương thưởng của công nhân trong nhà máy đều phải qua tay ông ta, những năm gần đây, ông ta cũng kiếm được kha khá, gọi là đầy bồn đầy bát rồi.

Ngu Thanh Nhàn vốn định thông qua dư luận tuôn ra chuyện tham ô nhận hối lộ của cha của Triệu Ái Dân - Triệu Chấn Đức, dù sao thì Bạch Thư Đình cũng là xưởng trưởng, con người của ông ta am hiểu nhất là ba phải, cho dù thư tố cáo có đến tay ông ta thì chưa biết chừng kết quả sẽ thế nào đâu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 770: Chương 770



Bây giờ Bạch Thư Đình không lên làm xưởng trưởng thì đúng là quá tuyệt vời. Xưởng trưởng mới không có căn cơ ở xưởng, đang là thời điểm cần tạo uy tín, phong thư tố cáo của Ngu Thanh Nhàn mà đến tay ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng buông tha.

Đời trước nguyên thân sống ở nhà họ Triệu hai ba năm, cô ấy cũng không phải đồ ngốc, những chuyện nên biết cô ấy đều biết cả, những chuyện không nên biết cô ấy cũng biết luôn.

Chuyện của Triệu Chấn Đức tham ô nhận hối lộ sang năm mới bắt đầu lộ ra, Cố Trường Chinh và Bạch Thư Đình là lãnh đạo cao nhất của xưởng gốm sứ, có lý nào hai người đó lại không biết, nhưng cho đến bây giờ Triệu Chấn Đức vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chứng tỏ hai người bọn họ làm chỗ dựa sau lưng cho Triệu Chấn Đức.

"Chút nữa em cứ đưa cho anh, đúng lúc anh cũng phải về đó một chuyến."

Công việc của Tạ Uẩn ở xưởng gốm sứ vẫn còn đó, anh đã hẹn với người ta hôm nay sẽ về để xử lý các thủ tục chuyển nhượng.

Người mua công việc của anh kia vẫn chưa có tiền trả đủ trong một lần, hôm qua người đó mới gửi thư đến nói đã gom mượn đủ tiền rồi, đúng lúc hôm nay anh có thời gian cho nên quay về làm cho xong chuyện này đi.

Hai người cùng đi về nhà, Ngu Thanh Nhàn vào phòng viết một lá thư tố cáo rồi đưa cho Tạ Uẩn, Tạ Uẩn nhận rồi đi mất.

Chân trước Tạ Uẩn vừa đi, chân sau mẹ Tạ đã từ trong phòng đi ra: "Thanh Nhàn à, thím có làm chút điểm tâm, con mau đến ăn đi."

Cuộc sống của mẹ Tạ không có quá nhiều áp lực, thường ngày chuyện bà thích làm nhất là nghiên cứu đồ ăn, sáng hôm nay bà vừa làm bánh đậu đỏ.

Ngu Thanh Nhàn cũng rất thích ở chung với mẹ Tạ: "Dạ, con đến ngay đây."

Ngu Thanh Nhàn quay về phòng lấy điểm tâm đã mua ở cửa hàng bán đồ ăn sáng vừa nãy rồi mới đi đến nhà họ Tạ.

Bánh đậu đỏ đã được bày lên bàn trà trong phòng khách, trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn đã cảm thấy thèm ăn.

Mẹ Tạ rót cho Ngu Thanh Nhàn một ly trà sữa, công thức nấu trà sữa là Tạ Uẩn giao cho bà, bà cảm thấy uống rất ngon nên vẫn luôn giữ lại.

Bà mở ti vi ra, nghe âm thanh từ ti vi phát ra rồi mới ngồi vào bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, dịu dàng hỏi: "Đi ăn sáng với Tiểu Uẩn hả? Hai đứa ăn gì thế?"

Sáng sớm Tạ Uẩn có mời mẹ Tạ cùng đi ăn sáng, nhưng mẹ Tạ không thích ra khỏi nhà nên bà không đi.

"Dạ, bọn con ăn xương cao bồi, cánh gà, cháo sò điệp và tôm thủy tinh ạ." Điểm tâm sáng của thành phố Kiền rất tinh xảo, số lượng cũng ít, nên hai người trưởng thành mà không ăn món chính, thì cho dù gọi bảy tám đĩa điểm tâm cũng không đủ no.

"Tạ Uẩn nói thím thích ăn cánh gà và cháo hành, bọn con có mua về cho thím đây." Ngu Thanh Nhàn ngựa quen đường cũ đi vào bếp của nhà họ Tạ, lấy bát đũa ra.

Mẹ Tạ biết con trai và Ngu Thanh Nhàn mà đi ra ngoài ăn sáng thì kiểu gì cũng sẽ mua đồ ăn về cho bà, cho nên bà không ăn cơm, bây giờ đúng lúc đang đói bụng.

Bà ăn một miếng cháo, ăn kèm thêm một đũa dưa muối, lại ăn thêm một cái cánh gà, cặp mày của mẹ Tạ thoải mái đến độ nở ra.
 
Back
Top Bottom