Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 751: Chương 751



Bạch Hồng Huy không giống với Bạch Hồng Vận, anh ta học hết cấp hai rồi nghỉ học, sau đó thì dựa vào quan hệ với Bạch Thư Đình để vào xưởng gốm sứ làm việc.

Bây giờ anh ta chỉ là một công nhân bình thường, sở dĩ bây giờ anh ta được mọi người tâng bốc nhiều như thế, là do nể mặt cha anh ta là phó xưởng trưởng mà thôi."

Ngoại trừ thân phận này ra, ai còn muốn tâng bốc anh ta nữa?

Bạch Hồng Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn với ánh mắt bốc lửa, còn Bạch Hồng Vận ngồi bên cạnh anh ta cũng đặt đôi đũa trong tay xuống.

Tính cách của Bạch Hồng Vận tốt hơn Bạch Hồng Huy một chút, ít nhất anh ta vẫn giữ thể diện bên ngoài.

Cho anh ta có thiên vị Bạch Bảo Châu như thế nào đi nữa, thì ngoài mặt anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả, thái độ ngoài mặt của anh ta đối với nguyên thân và Bạch Bảo Châu cũng không khác nhau lắm.

Trước năm mười lăm tuổi, nguyên thân cảm thấy người anh cả này là tốt nhất, mỗi lần cô ấy có tâm sự gì đó, đều chỉ kể với Bạch Hồng Vận thôi.

Cho dù Bạch Hồng Vận không có hứng thú với những tâm tư của cô gái nhỏ này thì cũng đều sẽ kiềm chế tính tình nghe hết.

Nguyên thân rất cô đơn, cũng rất thiếu tình thân, vì thế cô ấy vẫn luôn tưởng rằng Bạch Hồng Vận này chẳng qua tính cách lạnh lùng một chút, hướng nội và ít nói một chút, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn có người em gái là cô ấy.

Thậm chí cô ấy thích Bạch Hồng Vận nhất trong số tất cả mọi người trong gia đình, có cái gì cũng sẽ để phần cho Bạch Hồng Vận một phần.

Mãi cho đến một buổi tối năm mười sáu tuổi kia, nửa đêm cô ấy tỉnh giấc đi vệ sinh, thì nhìn thấy Bạch Hồng Vận quỳ một gối xuống trước sô pha dịu dàng dỗ dành Bạch Bảo Châu.

Mãi cho đến lúc đó, nguyên thân mới hiểu ra, có vài người không phải do tính tình lạnh lùng, cũng không phải ít nói, chẳng qua là do bản thân cô ấy không đáng để người ta nhiệt tình mà thôi.

Ngu Thanh Nhàn thản nhiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Bạch Hồng Vận.

Trước khi Bạch Thư Đình kịp tức giận, Ngu Thanh Nhàn đi về phòng của cô. Cả gia đình này đều là rác rưởi cả, nếu không phải vì kế hoạch ngày mai, Ngu Thanh Nhàn căn bản không muốn ở trong căn nhà này thêm một phút đồng hồ nào nữa.

Từ khi xảy ra chuyện đến nay nguyên thân chưa được an giấc một đêm nào cả, có thể đã mệt mỏi không thể chịu được nữa rồi.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn khóa trái cửa lại thì lên giường ngủ luôn, một đêm an giấc, ngủ thẳng một mạch đến mười giờ sáng hôm sau mới dậy.

Cô thức dậy rồi chậm rãi rửa mặt, bỏ hết những giấy tờ quan trọng của nguyên thân vào trong không gian, sau đó đến phòng bếp dạo một vòng.

Ở phòng bếp, đừng nói là bữa sáng, đến ngay cả cơm thừa cũng không có, mà ngăn tủ đặt mì, tương, dấm, dầu, muối nay cũng đã bị khóa lại.

Đây chính là thủ đoạn mà Lâm Mẫn quen dùng để thao túng nguyên thân, cô cười lạnh rồi rời khỏi phòng bếp.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, mới mười giờ thôi mà thời tiết đã vô cùng nóng nực, không hiểu sao mọi người có thể hoạt động ở ngoài trời cho được.

Ngu Thanh Nhàn lắc lư đi đến quán bán đồ ăn sáng bên cạnh nhà máy để mua một phần đậu phụ ngọt, sau khi ăn xong thì đi vào xưởng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 752: Chương 752



Bảo vệ của xưởng gốm sứ là một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi, ông ấy đã làm việc ở xưởng gốm sứ được hai ba mươi năm rồi. Ông ấy chứng kiến nguyên thân lớn lên, là một trong những người yêu thương nguyên thân nhất trong cái xương này.

Nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, ông ấy thở dài một hơi, mở ngăn kéo ra lấy bánh quy mà mình vốn không nỡ ăn đưa cho cô: "Bé ngoan, không có gì là không vượt qua được cả."

Mỗi lần sau khi nguyên thân đắc tội Lâm Mẫn thì sẽ bị bỏ đói, có lần ông lão bảo vệ nghe thấy tiếng bụng cô sôi sùng sục nên bèn đưa bánh mì của ông ấy cho cô.

Từ đó về sau mỗi lần nguyên thân bị bỏ đói thì đều sẽ đi đến phòng an ninh.

Mà nguyên thân cũng không phải ăn không của ông lão mà không trả tiền, lúc còn bé thì cô ấy sẽ giúp ông lão bảo vệ quét tước nhà cửa, làm những việc trong khả năng.

Đợi đến khi cô ấy lớn lên rồi, có thứ gì mới mẻ cô ấy đều sẽ mang đến đây cho ông lão bảo vệ một phần.

Nói đến thì cũng buồn cười, nguyên thân có cha ruột, anh trai ruột, nhưng trong sinh mệnh ngắn ngủi của cô ấy, chút ấm áp hiếm hoi cũng là của người ngoài đưa cho.

Bánh quy nhỏ rất thơm, cũng rất ngọt. Ngu Thanh Nhàn cười nói với ông lão bảo vệ: "Ông nội Chu, không sao cả, cháu đã nghĩ thông rồi."

Ông lão bảo vệ thở dài, vươn tay sờ đầu Ngu Thanh Nhàn giống như nguyên thân trước đây: "Bé ngoan."

Ngu Thanh Nhàn ngồi trong phòng an ninh, nói rất nhiều chuyện với ông lão bảo vệ, mãi đến hơn mười một rưỡi, còn nửa tiếng nữa là xưởng sẽ được nghỉ, đoàn thanh tra của tỉnh cuối cùng cũng đến.

Thân làm phó xưởng trưởng của nhà máy, Bạch Thư Đình cũng là một thành viên của đoàn tiếp khách, ngoại trừ ông ta thì còn có nam chính Cố Thanh Phong - vị hôn phu cũ của nguyên thân nữa, cha của anh ta xưởng trưởng Cố và chủ nhiệm Triệu - cha của Triệu Ái Dân cũng có mặt.

Ngu Thanh Nhàn đứng dậy sửa sang quần áo của mình, nói với ông lão bảo vệ: "Ông nội Chu, con phải đi lấy lại chút đồ."

Ngu Thanh Nhàn nói xong thì mở cửa phòng an ninh ra ngoài, cô càng chạy càng nhanh, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng bi thương, hốc mắt đỏ ửng.

Chờ đến khi cô nắm được cánh tay của Bạch Thư Đình, nước mắt cô cứ thế rơi xuống.

"Cha, cha, con van xin người, van xin người hãy bảo dì Lâm trả lại vòng tay cho con đi. Đó là di vật của mẹ để lại cho con mà, lúc trước dì Lâm chỉ nói mượn một chút thôi, nhưng mười mấy năm rồi, cũng đến lúc dì ấy nên trả lại cho con rồi..." Ngu Thanh Nhàn khóc nức nở nói.

Ở giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy thế giới này nợ cô một giải Oscar.

Xưởng gốm sứ Vĩnh Định là đơn vị kinh tế trong điểm của thành phố, dựa theo thông lệ thì lãnh đạo chính phủ thành phố mỗi năm phải xuống thăm hỏi hai lần.

Lần thăm hỏi hôm nay cũng theo thông lệ đó, mọi người đang ngồi uống trà tâm sự trong phòng hội nghị, đám lãnh đạo xưởng gốm sứ làm bảo cáo tổng kết nửa năm công tác của đơn vị mình, lại đề ra phương hướng hoạt động của sáu tháng cuối năm.

Nhóm lãnh đạo chính phủ thành phố nghe xong vô cùng hài lòng, vừa khẳng định thành công vừa khích lệ nhóm lãnh đạo xưởng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 753: Chương 753



Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, đã đến giờ ăn trưa rồi, thư ký của xưởng trưởng Cố đã đặt xong phòng khách sạn, mọi người kết thúc đề tài cuộc họp hôm nay, cùng nhau đi về phía khách sạn đã được đặt trước.

Trước khi Ngu Thanh Nhàn xuất hiện mọi người vẫn nói cười vui vẻ, nhưng khi Ngu Thanh Nhàn vừa xuất hiện, không khí thoải mái sung sướng lập tức đông cứng lại.

Nụ cười trên mặt nhóm lãnh đạo cũng trở nên cứng đờ, mọi người đồng loạt nhìn về phía Bạch Thư Đình.

Bị người ta nhìn chằm chằm như thế, hôm nay lại còn là trường hợp quan trọng thế này nữa, nên sau lưng Bạch Thư Đình không chịu nổi ứa ra mồ hôi lạnh.

Bạch Thư Đình vẫn luôn hiểu rõ cuộc sống mấy năm nay mà đứa con gái này phải chịu, trước khi có ông ta đè ép nên đứa con gái này của ông ta bị tủi thân cũng không dám ra ngoài nói gì cả.

Khổ chủ không lên tiếng nên mấy người ở trong khu tập thể có biết cũng sẽ không đi quản.

Nhưng mà nói ra rồi gì không giống thế nữa, cho dù vì thanh danh của xưởng thì bọn họ cũng sẽ không mặc kệ.

Càng đứng nói đến người của hội liên hiệp phụ nữ thành phố. Hôm nay người mà hội liên hiệp phụ nữ thành phố cử đến là chủ tịch Lưu, năm nay bà ấy đã năm mươi tuổi rồi.

Hơn hai mươi năm trước, khi cuộc chiến tranh giải phóng nổ ra, bà ấy theo chồng xông pha khắp mưa b.o.m bão đạn. Sau này hòa bình lập lại, bà ấy được bổ nhiệm là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ thành phố, giữ chức này suốt hai mươi năm trời.

Đối với người khác, tính cách của bà ấy vô cùng lạnh lùng, cứng rắn như đá, nhưng đối với những người phụ nữ chịu đủ loại bất công, tính cách của bà ấy lại dịu dàng vô cùng.

Cấp trên coi trọng phụ nữ như thế, thì sao cấp dưới dám qua loa lấy lệ được?

Vì thế, trên làm gương dưới noi theo, công tác của hội liên hiệp phụ nữ thành phố Kiền được triển khai vô cùng thuận lợi, có thế nói trong năm thành phố của tỉnh L, công tác phụ nữ ở thành phố Kiền là tốt nhất.

Ngày quốc tế phụ nữ 8-3 năm nay, chủ tịch Lưu còn đến tỉnh nhận giấy khen nữa kìa.

Năm đó khi vợ cũ vừa mất, chủ tịch Lưu này đến xưởng tham gia hoạt động còn đi thăm Bạch Thư Đình nữa, còn dặn dò riêng ông ta vài câu, nói sau này cho dù tái hôn thì vẫn phải đối xử tốt với con cái.

Bây giờ chuyện bản thân khắt khe với con bị lộ ra, chuyện khắt khe với Bạch Thanh Nhàn bị lộ ra, lại còn dưới trường hợp quan trọng như thế này nữa, trán của Bạch Thư Đình cũng đổ mồ hôi lạnh rồi.

"Con bé này, có chuyện gì mà không thể về nhà nói hả? Trước bao nhiêu người thế này, con quậy cái gì thế hả?" Càng bối rối, Bạch Thư Đình càng ngứa mắt Ngu Thanh Nhàn - người đã tạo ra trường hợp này, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía cô tràn ngập tức giận, nhưng vì hình tượng của mình, ông ta chỉ có thể kìm nén cơn giận lại.

Vẻ mặt đang vui vẻ của chủ tịch Lưu bỗng nhiên trở nên lạnh băng sau khi nghe Ngu Thanh Nhàn lên án xong. Đ

ến khi nghe thấy những lời của Bạch Thư Đình, bà nhìn Bạch Thư Đình bằng ánh mắt sâu thẳm rồi chen qua đám người đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn.

"Xin chào đồng chí, tôi là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ, tôi họ Lưu. Nếu đồng chí có khó khăn gì, thì có thể tâm sự với tôi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 754: Chương 754



Mục đích chính của Ngu Thanh Nhàn hôm nay là vạch trần tên khốn Bạch Thư Đình này, vạch trần bộ mặt người cha tốt đầy giả tạo của ông ta. Bây giờ có người bắc thang cho cô, tất nhiên cô phải đi theo các bậc thang này rồi.

Ngu Thanh Nhàn lau sạch nước mắt rồi kể tất tần tật những ủy khuất mà mấy năm nay nguyên thân phải chịu ra, nhấn mạnh sự coi thường của Bạch Thư Đình và sự chèn ép của Lâm Mẫn đối với nguyên thân.

Bây giờ đang là thời điểm tan tầm, mọi người thấy có náo nhiệt thì đều đồng loạt dừng lại hóng hớt.

Xưởng gốm sứ có rất nhiều công nhân, chỉ chốc lát sau đám người đã xếp thành ba vòng trong ba vòng ngoài bao vây đám người Ngu Thanh Nhàn rồi. Ngu Thanh Nhàn kể đến đâu, mọi người lại bàn tán đến đó.

Đám lãnh đạo phải đứng ở trung tâm tiếp nhận ánh mắt của mọi người, đi không được mà ở lại thì cũng không xong.

Bọn họ chưa từng chật vật như thế này bao giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Bạch Thư với ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Đều do ông ta cả, sau khi cưới vợ thì lập tức ngược đãi con gái của vợ trước, bức cho cô gái nhỏ đến đến cùng, không thể không chạy đến trường hợp này mà tố cáo.

Trưởng phòng La của cục Công thương nhìn cô gái nhỏ đến cáo trạng này một lúc lâu, bỗng nhiên ông ta quay đầu hỏi xưởng trưởng Cố đứng cạnh:

"Tôi nhớ tết âm lịch hơn mười năm trước, nhà máy các người xảy ra một vụ án cướp bóc, nhờ có kế toán của bộ tài vụ trong xưởng các người liều c.h.ế.t kéo dài thời gian cho đến khi chờ được người đến, người nọ có phải mẹ của cô gái nhỏ này không?"

Hiếm khi xảy ra một vụ án cướp bọc, mà còn đi cướp bộ tài vụ của nhà máy thì lại càng hiếm hơn.

Năm đó, vụ án này đã khiến cho toàn thành phố Kiền xôn xao, thậm chí còn được nhật báo nhân dân của tỉnh thành và trung ương đăng tin.

Nữ kế toàn liều c.h.ế.t ngăn cướp, cuối cùng cấp cứu không qua khỏi, cũng trở thành anh hùng trong miệng mọi người.

Khi đó trưởng phòng La vẫn chỉ là một nhân viên nho nhỏ, ấn tượng của ông ta đối với chuyện này vô cùng sâu sắc.

Bởi vì một ngày trước khi vụ án đó xảy ra, ông ta đến xưởng gốm sứ, từng được tiếp xúc với nhân viên kế toán kia.

Lời nói của trưởng phòng La khiến cho sắc mặt của xưởng trưởng Cố càng thêm cứng đờ, nhưng ông ta lại không thể không trả lời: "Đúng vậy."

Cặp mày của trưởng phòng La cau chặt lại: "Năm đó mẹ của con bé được phong làm liệt sĩ, nhà xưởng của các người chăm sóc con cái liệt sĩ như thế này à?"

Trái tim xưởng trưởng Cố đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng chuyển động nghĩ xem nên trả lời thế nào mới có thể phủi sạch quan hệ với mình, nếu không cái tội danh ngược đãi con liệt sĩ này mà đổ ập xuống đầu ông ta, chỉ bằng miệng lưỡi người đời ông ta đã không thể sống nổi rồi.

Đầu óc ông ta nhanh chóng chuyển động, sau khi sắp xếp lại ngôn từ cẩn thận rồi mới dám nói:

"Đây đúng là sơ sót của chúng tôi, trước đây chúng tôi đúng thật không hề biết lão Bạch lại đối xử với con gái mình thế này. Hồi Tết chúng tôi còn hỏi thăm đứa bé kia nữa cơ mà, đứa bé vẫn nói mọi chuyện đều tốt."

Xưởng trưởng Cố bày ra biểu cảm bất đắc dĩ. Nhưng có thật là ông ta không hề biết gì về tình huống của Bạch Thanh Nhàn ở nhà họ Bạch không?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 755: Chương 755



Quan hệ của ông ta và Bạch Thư Đình tốt như thế, hai nhà lại qua lại vô cùng thân thiết, vợ của ông ta La Ái Phân là bạn thân của vợ trước của Bạch Thư Đình, nếu không phải quan hệ thân thiết, năm đó hai gia đình cũng sẽ không đính hôn từ khi còn bé rồi.

Nhưng mà vật đổi sao dời, La Ái Phân của bây giờ không phải La Ái Phân của năm đó nữa, quan hệ của bà ta và Lâm Mẫn bây giờ là tốt nhất, mà sự yêu thích của bà ta đối với Bạch Bảo Châu cũng vượt qua sự yêu thích đối với Bạch Thanh Nhàn.

Nhưng những lời này không thể nói ra được.

Trưởng phòng La khẽ liếc xưởng trưởng Cố một cái, cũng không biết có tin hay không.

Cho dù ở thời đại nào thì cũng không thiếu người tốt, từ khi Ngu Thanh Nhàn cản đường của đoàn thanh tra thì đã có người chạy đến tìm Lâm Mẫn rồi.

Lâm Mẫn đi chợ mua đồ ăn về, thấy Ngu Thanh Nhàn không ở nhà thì mí mắt vẫn luôn giật giật, mãi đến khi có người chạy đến kể cho bà ta nghe chuyện này thì đầu bà ta ong lên, trở nên mơ mơ màng màng.

Người đến tìm bà ta là công nhân trong xưởng, là người vào xưởng cùng đợt với Lâm Mẫn tên là Vương Hạ Xuân.

Vương Hạ Xuân đã sớm ngứa mắt Lâm Mẫn rồi, lúc trước Lâm Mẫn còn không bằng bà ta nữa kìa, nhưng từ khi gả cho Bạch Thư Đình đã lập tức trở thành phu nhân của phó xưởng trưởng cao cao tại thượng.

Sau khi kết hôn xong, Lâm Mẫn cũng không thèm đi làm nữa, cả ngày đi theo đám phu nhân của lãnh đạo nhà mày uống trà nói chuyện phiếm, không có chuyện gì cần bận tâm nên năm nay bà ta đã bốn mươi tuổi rồi mà mái tóc vẫn đen nhánh, sắc mặt hồng hào, dáng người cân đối.

Đâu có giống như bà ta, cũng cùng bốn mươi tuổi, nhưng bà ta không những phải quan tâm đến việc ăn ở của cả gia đình, mà còn phải đi làm từ sớm đến khuya.

Tóc bà ta đã bạc trắng, khuôn mặt vốn dễ nhìn bây giờ cũng đầy nếp nhăn, dáng người cũng vì sinh đẻ mà trở nên mập mạp khó nhìn. Thế nên, hôm nay có thể nhìn thấy trò cười của Lâm Mẫn, bà ta vô cùng hả hê.

Lâm Mẫn bị Vương Hạ Xuân lôi thẳng đến cửa nhà xưởng. Lâm Mẫn cũng là một nhân vật nổi tiếng ở xưởng gốm sứ, dù sao thì cũng có ít người có vận tốt như thế lắm, chỉ cần là những người làm trong nhà máy, thì hiếm có người nào không biết bà ta.

Trước đây mỗi lần Lâm Mẫn ra ngoài đều nhận được những ánh mắt ghen tị và hâm mộ, nhưng hôm nay lại không giống, bà ta vừa đi đến chỗ đám đông, ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Mẫn cũng thay đổi.

Chen được vào trong vòng vây, ánh mắt của Lâm Mẫn cũng trở nên mơ màng.

Lời tố cáo của Ngu Thanh Nhàn cũng vừa dứt.

Từ khi Ngu Thanh Nhàn bắt đầu nói chuyện, cặp mày của chủ tịch Lưu vẫn luôn nhíu lại, bà ta nhìn xung quanh, lạnh giọng nói:

"Là ai nói bị nhốt chung phòng với một nam đồng chí, đồng nghĩa với việc thanh danh bị phá hủy hả? Bây giờ là thời đại mới rồi, đã là thế kỉ hai mươi rồi, sao tư tưởng của các người vẫn như đang sống ở thế kỉ trước thế?”

“Nếu nói giống như các người, có phải phụ nữ nên cổng lớn không ra cổng nhỏ không tới, chỉ nên ngồi ngốc trong nhà không? Nếu không vừa ra ngoài tiếp xúc với đàn ông là đã bị phá hủy thanh danh rồi?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 756: Chương 756



"Đúng là vớ vẩn mà. Tôi thấy đám người xưởng gốm sứ các người, đều cần phải nâng cao bồi dưỡng tư tưởng và nhận thức của thời đại mới, đừng cứ mãi chứa bã đậu phong kiến nữa. Người không biết còn tưởng xưởng gốm sứ các người là cái đền thờ trinh tiết đấy."

Dưới ánh mắt châm chọc của chủ tịch Lưu, mọi người vô thức cúi thấp đầu.

Ánh mắt của chủ tịch Lưu dừng lại trên người Bạch Thư Đình, lạnh mặt nghiêm túc dạy dỗ Bạch Thư Đình.

Bạch Thư Đình năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, đây là lần đầu tiên ông ta bị một người phụ nữ dạy dỗ như trẻ con, vô cùng mất mặt.

Nhưng ở trong trường hợp như hôm nay mà để xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù ông ta có biện hộ cho bản thân cũng không có ai tin cả.

Đôi khi, con người chỉ nguyện ý tin tưởng những gì mình nhìn thấy, tin những gì mình nghe được, thế nên trong trường hợp này ông ta không còn cách nào khác cả, chỉ có thể đứng yên nghe người ta răn dạy.

Nhìn thấy Lâm Mẫn, Bạch Thư Đình thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhanh chóng đổ hết mọi chuyện ngược đãi, hà khắc con gái lên người Lâm Mẫn.

Lâm Mẫn không cảm thấy có chút ngoài ý muốn với hành động này của ông ta cả, trên đường đến đây bà ta đã đoán trước kết quả này rồi.

Nhưng bà ta không dám phản bác, cũng không dám nói ra sự thật, chuyện hối lộ quan viên chính phủ bà ta không thể để lộ ra được, bởi nếu bà ta nói ra, cả gia đình bọn họ sẽ xong luôn.

Lâm Mẫn không thể không thừa nhận chuyện ngược đãi và hà khắc con chồng. Mãi đến khi chủ tịch Lưu ra lệnh cưỡng chế trả lại vòng tay, bà ta mới nhìn Bạch Thư Đình.

Bạch Thư Đình sợ Lâm Mẫn nói ra chuyện gì không nên nói, nên ông ta vội vàng tỏ vẻ:

"Bà yên tâm đi, ngài yên tâm đi. Trước đây tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng tôi sợ con bé còn nhỏ, vẫn chưa đủ chín chắn cho nên mới bảo dì Lâm của con bé bảo quản hộ nó, chờ đến khi nó gả chồng, tôi sẽ đưa cho."

Bạch Thư Đình nói đến đây, ông ta cười khổ: "Ai ngờ con bé lại đến tận đây để quậy đâu cơ chứ."

Bạch Thư Đình nói xong nhưng vẫn có người không tin. Chủ tịch Lưu khẽ liếc Bạch Thư Đình rồi mới nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Nếu cha mẹ cháu không trả vòng tay lại cho cháu, cháu cứ đến tòa thị chính tìm tôi, nhất định tôi sẽ làm chủ cho cháu."

Nghe được những lời này, mục đích hôm nay của Ngu Thanh Nhàn đã đạt được một phần ba rồi.

Cô gật đầu, chủ tịch Lưu buông tay cô ra rồi rời đi với những người khác, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của xưởng gốm sứ đi bên cạnh chủ tịch Lưu, đi xa rồi mà vẫn nghe được âm thanh chủ tịch Lưu phê bình bà ta.

Xảy ra chuyện hôm nay nên tất nhiên Bạch Thư Đình không thể đi theo nữa, ông ta hung hăng lườm Ngu Thanh Nhàn một cái, kìm nén cơn giận nói: "Không phải đòi vòng tay à? Còn không mau theo tao về nhà."

Bạch Thư Đình phẩy tay áo bỏ đi, Lâm Mẫn cũng lau nước mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đi theo ông ta.

Họ vừa đi, Ngu Thanh Nhàn đã bị đám người hóng hớt vây quanh, họ hỏi liên tiếp từ vấn đề này đến vấn đề khác, Ngu Thanh Nhàn đều kiên nhẫn trả lời.

Chờ đám người hóng hớt rời đi, phần lớn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình. Ngu Thanh Nhàn đi xa, họ lại tiếp tục thảo luận.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 757: Chương 757



"Lúc trước tôi đã cảm thấy kì lạ rồi, người mẹ kế Lâm Mẫn này quá tốt, tốt đến nỗi có chút bất thường."

"Ngoài mặt thì ngọt ngào, trong lòng lại đắng chát ấy mà, chẳng qua là ghen tị bát cơm của người ta. Mấy người cứ nhìn hai anh em Hồng Huy đi, vẫn được bà ta nuôi dưỡng béo tốt đấy thôi. Mẹ ruột cũng chỉ được như thế mà thôi."

"Chắc chắn là chọn quả hồng mềm mà n*n b*p rồi. Dựa theo những gì cô nhóc kia nói hôm nay, nói không chừng cái chuyện phá hỏng thanh danh của Bạch Thanh Nhàn kia là do một tay Lâm Mẫn bày ra để trải đường cho con gái bà ta ấy chứ."

"Có khả năng lắm, thanh danh của Bạch Bảo Châu vẫn luôn tốt mà, so với Bạch Thanh Nhàn thì chẳng khác nào một trên trời một dưới đất cả. Còn nữa, tôi nghe nói, Bạch Bảo Châu và con trai của xưởng trưởng Cố qua lại vô cùng thân thiết, mà tôi nhớ Bạch Thanh Nhàn và con trai của xưởng trưởng Cố đã được đính ước từ bé rồi cơ mà nhỉ?"

"Ôi, cô càng nói tôi lại càng cảm thấy có lý."

Mọi người bàn tán sôi nổi, thanh danh mà Lâm Mẫn cố gắng tạo dựng hai mươi năm ở xưởng gốm sứ, hôm nay cuối cùng cũng mất sạch.

Ở nhiều thời điểm, dư luận có thể hủy hoại một con người, chuyện Lâm Mẫn am hiểu nhất chính là lợi dụng sức mạnh của dư luận, sở dĩ nguyên thân bị phá hủy thanh danh đều do các tin đồn mà bà ta đồn đãi ra ngoài.

Nhiều năm như thế, nguyên thân sống trong hoàn cảnh bị dư luận chỉ trích, trở nên tự ti mẫn cảm, thi thoảng còn dễ xúc động.

Bây giờ, hãy cứ để Lâm Mẫn tự mình nếm thử nỗi khổ của dư luận đi.

Ngu Thanh Nhàn đi về phía nhà họ Bạch, vừa vào cửa đã có đồ bay về phía cô, Ngu Thanh Nhàn bước sang bên cạnh một bước, thành công tránh được.

Bạch Thư Đình đứng bên cạnh sô pha thở hổn hển: "Mày cầm đồ của mày cút nhanh cho tao, từ hôm nay trở đi mày đừng bước vào cửa nhà họ Bạch của tao thêm một bước nào nữa."

Ngu Thanh Nhàn cầm lên cái bọc vải nhung tơ màu đỏ mà Bạch Thư Đình dùng làm vũ khí, cô mở ra, nhìn thấy cái vòng tay giống y như đúc cái vòng tay của nguyên thân bị Lâm Mẫn lấy đi năm đó.

"Ông yên tâm, sau này cho dù ông có dùng kiệu tám người khiêng đến đón tôi về, tôi cũng không thèm bước vào cửa nhà họ Bạch của ông nửa bước." Mục đích đã đạt được, Ngu Thanh Nhàn cũng lười phải sớm tối chung đụng với đám người ghê tởm của nhà họ Bạch này.

Cô xoay người rời đi.

Bạch Thư Đình vẫn đang chống nạnh chờ Ngu Thanh Nhàn nhận sai, ông ta đã nghĩ đâu vào đấy rồi, chút nữa cô nhận sai, ông ta tất nhiên sẽ không thể tha thứ cho cô.

Hôm nay chỉ vì cô mà mặt mũi ông ta bị coi như cái rẻ lau nhà, thế nên cô nhất định phải chịu sự trừng phạt, nếu không sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này được.

Nhưng ông ta không ngờ rằng Ngu Thanh Nhàn sẽ bỏ nhà đi.

Ông ta vẫn luôn hiểu rõ con gái mình, ông ta biết rõ Ngu Thanh Nhàn không có bạn bè, mà kí túc xá của xưởng gốm sứ phải xin rồi đợi phê duyệt xong mới được vào ở, không có sự cho phép của ông ta, bộ phận hậu cần sẽ không phê duyệt giường ngủ cho cô.

Nhưng bây giờ Ngu Thanh Nhàn lại rời đi không chút do dự, Bạch Thư Đình sửng sốt một chút rồi cảm thấy vô cùng tức giận.

Ngón tay ông ta đang chỉ vào Ngu Thanh Nhàn phát run, Lâm Mẫn vội chạy đến đỡ ông ta, nước mắt cũng chảy xuống.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 758: Chương 758



Nước mắt của bà ta giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho lửa giận trong lòng Bạch Thư Đình lại càng bùng lên. Lâm Mẫn đỡ ông ta ngồi xuống sô pha, ông ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, có thể thấy rõ gân xanh nổi lên khắp trán.

Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn sống chung nhiều năm như thế, nên tất nhiên là ông ta có thích Lâm Mẫn rồi. So sánh với người vợ trước mạnh mẽ và không biết quan tâm gia đình, Lâm Mẫn dịu dàng, săn sóc, luôn coi ông ta là trời, khiến ông ta vô cùng thỏa mãn.

Bạch Thư Đình ngồi trên sô pha, còn Lâm Mẫn vòng ra sau ghế vỗ vỗ lưng giúp ông ta hít thở dễ dàng hơn:

"Thư Đình, sau này phải làm sao bây giờ? Thanh Nhàn quậy một trận như thế, người trong khu tập thể sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt thế nào đây?"

Lâm Mẫn chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau này mọi người đều sẽ nhìn bà ta với ánh mắt khác thường là bà ta đã cảm thấy cả người khó chịu rồi.

Bạch Thư Đình nghiến răng, qua một lúc sau ông ta mới lên tiếng: "Sau này coi như chúng ta chưa từng nuôi đứa con gái này, để nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt đi. Anh thật sự muốn nhìn xem, không có chúng ta, ai sẽ coi trọng nó."

Nghe được những lời này của ông ta, Lâm Mẫn cảm thấy vô cùng hài lòng. Trước kia Bạch Thanh Nhàn dù có thế nào thì cũng là con gái của Bạch Thư Đình, những người ngoài kia đều nghĩ cha cô là phó xưởng trưởng nên đều tôn trọng cô, không dám làm khó cô trong công việc.

Bà ta cũng mất rất nhiều công sức, phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể tìm được người nhốt cô vào phòng.

Trên lầu, sau khi Bạch Hồng Huy thấy Ngu Thanh Nhàn bị đuổi ra khỏi nhà thì đi vào phòng của Bạch Hồng Vận, Bạch Hồng Vận đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Bạch Hồng Huy đi đến, giật phăng quyển sạch Bạch Hồng Vận đang đọc, quăng lên giường: "Anh cả của tôi ơi, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng đọc sách thế?"

Bạch Hồng Vận nâng mày nhìn thoáng qua Bạch Hồng Huy, lại lấy quyển sách về, lật sách một cách tùy ý: "Chuyện đã đến nước này rồi, không đọc sách còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ mày có thể xuyên không à, xuyên đến trước khi Ngu Thanh Nhàn chạy đến xưởng quậy một trận để ngăn cản nó?"

Tục ngữ nói rồi, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lưu truyền ngàn dặm, hành vi của Ngu Thanh Nhàn cũng bị đồn đến tai của hai anh em Bạch Hồng Vận.

Bạch Hồng Huy nghĩ đến Bạch Bảo Châu vẫn đang khóc lóc trong phòng bên cạnh, lệ khí trong mắt anh ta chợt lóe lên, anh ta đá một cú vào cái ghế bên cạnh giường của Bạch Hồng Vận:

"Mẹ nó, lúc trước nên đánh nó thêm vài cái nữa, để cho nó biết cái gì là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có chuyện gì mà không thể nói ở nhà, cứ phải ra ngoài mới bô bô cơ chứ?"

Nếu như thường ngày, mỗi lần khi Bạch Hồng Huy nói mấy câu này, để giữ gìn hình tượng một người anh cả, Bạch Hồng Vận chắc chắn sẽ răn dạy Bạch Hồng Huy vài câu.

Nhưng nghĩ đến chuyện cô vừa lấy được cái vòng tay bằng vàng từ chỗ Bạch Thư Đình, bỗng nhiên Bạch Hồng Vận không muốn dạy dỗ anh ta nữa.

Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến đoạn đối thoại của hai anh em nhà họ Bạch, vừa ra khỏi cửa nhà họ Bạch, cô đã đổi ngay biểu cảm, vừa đi vừa lau nước mắt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 759: Chương 759



Vừa mới xảy ra chuyện lớn như thế, nên bây giờ là lúc mọi người tụ tập lại bàn tán rôm rả nhất. Ngu Thanh Nhàn vừa về nhà không bao lâu thì lại đi ra với dáng vẻ này, lập tức khiến cho mọi người xôn xao.

Có người không kiềm chế được tiến lên tìm hiểu tin tức, Ngu Thanh Nhàn kể chuyện Bạch Thư Đình đuổi mình ra khỏi nhà trong tiếng khóc nức nở.

Mọi người lại thổn thức một trận. Nguyên thân lớn lên trong khu tập thể này, những người sống trong khu tập thể đều chứng kiến quá trình trưởng thành của cô, tuy thường ngày họ đi buôn chuyện khắp nơi, nhưng chút lòng đồng tình này họ vẫn phải có.

"Cha con cũng thật là, đi thôi, đi đến nhà thím, đêm nay cứ tạm ở lại nhà thím một đêm đã." Người nói là vợ của đội trưởng đội vận chuyển trong xưởng, nguyên thân gọi bà ấy là thím Hà.

Thường ngày bà ấy nói chuyện khó nghe, tính tình cũng táo bạo, mạnh mẽ, cũng là một trong số những người ở khu tập thể ngứa mắt Lâm Mẫn kia nhất.

Bà ấy rất khỏe, Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp đề phòng đã bị bà ấy kéo đi.

Nhìn bóng lưng rộng lớn của thím Hà, Ngu Thanh Nhàn bỗng nhiên nhớ đến đời trước của nguyên thân.

Đời trước, cô ấy bị cả gia đình Triệu Ái Dân bắt nạt, có đôi khi cô ấy không thể chịu đựng được nữa sẽ tìm một bức tường khuất trong khu tập thể để lén khóc.

Nhà thím Hà ở ngay gần góc tường kia, có một lần nguyên thân đang khóc, bà ấy đi ra nói với nguyên thân rất nhiều chuyện, chia sẻ kinh nghiệm xử sự của chính bà ấy cho nguyên thân.

Sau này nguyên thân nhảy lầu, thím Hà cũng là người đầu tiên xông lên.

Khi đó đang là mùa đông, bà ấy cởi chiếc áo khoác mình đang mặc để che lại cơ thể đã biến dạng của nguyên thân, giúp nguyên thân giữ lại một chút thể diện cuối cùng.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn bị thím Hà kéo về nhà thì bị bà ấy ấn ngồi xuống ghế trong phòng khách. Thím Hà lấy phích rót cho cô một cốc nước ấm, rồi bà ấy cũng ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.

"Con cứ ngồi yên ở đây, chút nữa thím sẽ đi đòi lại công đạo cho con. Cái thằng cha kia của con đúng là không phải thứ tốt lành gì." Thím Hà vô cùng nhiệt tình.

Ngu Thanh Nhàn uống một ngụm nước, nước ấm tiến vào khoang miệng sau đó chảy dọc xuống dạ dày, vô cùng ấm áp, sự lãnh lẽo trong cơ thể cũng bị xua đi.

"Không cần đâu thím, con cũng không định quay về căn nhà đó. Dù sao thì sống ở đó cũng không an ổn gì." Bạch Thư Đình là một người vô cùng sĩ diện, chuyện này thì thím Hà cũng biết.

Bà ấy thở dài một hơi: "Con đấy, chuyện này con hành xử cảm tính quá. Cho dù con muốn tố cáo ông ta thì cũng có thể lén lút mà làm, tội gì phải tố cáo trước bàn dân thiên hạ để ông ta sượng mặt như thế. Làm vậy cũng chỉ sảng khoái nhất thời thôi, nhưng sau này con phải sống thế nào đây?"

"Thím à, cải cách mở ra rồi, con muốn ra ngoài xông xáo một chút. Dù cho thế nào đi nữa, cuộc sống cũng không thể khổ sở hơn bây giờ được. Thím, con thấy Nhị Cường nhà thím từ lúc từ nông thôn về đến nay vẫn chưa tìm được công việc, thím xem, công việc này của con anh ấy có muốn không, nếu muốn, thì con sẽ tính cho thím đúng giá thị trường."

Chồng của thím Hà xuất thân từ bộ đội, chỉ biết vùi đầu vào làm việc, không biết linh hoạt.

Ông ấy và thím Hà có với nhau tổng cộng bốn đứa con, trong đó hai người đã lập gia đình.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 760: Chương 760



Chị cả Hà lấy chồng sớm, anh cả Hà đi làm ở xưởng giày da trong thành phố, còn chị hai Hà và Hà Nhị Cường là thanh niên trí thức vừa từ nông thôn về.

Hai người họ trạc tuổi nhau, theo lý thì đều phải xuống nông thôn nhưng thím Hà không nỡ để cả hai người họ đều chịu khổ nên nhường công việc ở căn tin của xưởng gốm sứ cho họ.

Nhưng công việc đó cũng chỉ có một, nhưng lại có hai người, sau khi chị hai Hà và Nhị Cường bàn bạc thì quyết định rút thăm.

Chị hai Hà thắng, Nhị Cường đành xuống nông thôn. Năm trước, thanh niên trí thức được cho phép quay trở lại thành phố, Nhị Hai Cường mới được bộ đội đưa về.

Mà có nhiều thanh niên trí thức về thành phố như thế, công việc cũng chỉ giống như củ cải mà thôi, cũng chỉ có bấy nhiêu đó, quan hệ của nhà thím Hà lại không đủ mạnh mẽ, cho nên Hà Nhị Cường vẫn ở nhà an nhàn.

Lời nói của Ngu Thanh Nhàn khiến thím Hà ngẩn người: "Công việc tốt như thế mà con lại từ bỏ ư?"

Nguyên thân là nhân viên văn thư của công xưởng, công việc này tốt hơn công việc của công nhân bình thường rất nhiều lần.

"Vâng, con từ bỏ ạ. Nếu không thì cha con cũng sẽ không để cho con yên ổn làm việc đâu." Cho dù nói thế nào thì Bạch Thư Đình cũng là phó xưởng trưởng, vẫn còn nhiều người muốn nịnh bợ ông ta, mà chuyện ngày hôm nay lại là một cơ hội tốt.

Thím Hà không có tâm trạng để an ủi Ngu Thanh Nhàn nữa, bà ấy im lặng trong chốc lát, nghĩ đến số tiền tiết kiệm mà nhà mình có và đứa con trai đen gầy một vòng, cắn răng nói: "Được, công việc này nhà thím mua."

Không muốn đêm dài lắm mộng, thím Hà cầm tám trăm đồng tiền ra, đi theo Ngu Thanh Nhàn ra ngoài.

Hai người đi đến bộ phận nhân sự của nhà xưởng, thím Hà có quen người của bộ phận nhân sự, bà ấy lấy hai mươi đồng tiền ra biếu người nọ, hai mươi đồng cũng bằng số tiền lương của hơn nửa tháng rồi.

Hơn nữa chuyện chuyển nhượng công việc vốn hợp pháp, nên người nọ giúp đỡ vô cùng nhiệt tình.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, thím Hà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Con đi đến đâu thì cũng phải nhớ gửi thư cho thím đó, coi như để thím yên tâm."

Bây giờ ánh mắt thím Hà nhìn Ngu Thanh Nhàn đã không giấu được sự thân thiết.

"Vâng, vậy con đi nha thím."

Thím Hà không giữ cô lại nữa, bà ấy sốt ruột về nhà kể lại cho người nhà nghe tin tức tốt này. Ngu Thanh Nhàn rời khỏi nhà máy, còn chưa đi xa đã bị người khác gọi lại.

Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn, người vừa gọi cô là Cố Thanh Phong.

Anh ta bước đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn:

"Chuyện cô làm hôm nay tôi đã nghe kể rồi, đúng là không thỏa đáng chút nào. Hôm nay cô có biết là trường hợp nào không hả, cô có biết cô nói mấy lời đó, cha cô sẽ bị ảnh hưởng lớn thế nào không hả? Thậm chí ngay cả cha tôi cũng sẽ bị liên lụy. Còn dì Lâm nữa, nói thế nào đi nữa dì ấy cũng có công dưỡng dục ô, cô làm thế sao dì ấy còn mặt mũi sống ở nhà xưởng này nữa?"

Cố Thanh Phong nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng vẻ mặt thất vọng, vô cùng đau đớn nói: "Cô khiến tôi rất thất vọng."

Thân làm một nam chính đoàn sủng văn có thể đánh bại một đám nam phụ, diện mạo của Cố Thanh Phong tất nhiên là không tệ.

Dáng người cao lớn, mặc áo trắng, quần bò, đi giày thể thao, khi anh ta không nói lời nào vẫn có thể dọa được người khác.
 
Back
Top Bottom