Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 741: Chương 741



Bạch Thư Đình vẫn mặc kệ Lâm Mẫn chịu uất ức gì như thường, trước tiên trút giận vì Lâm Mẫn không tuân theo lời mình. Lời vừa dứt, ông ta lại nói: "Chuyện này không phải đã giải quyết sao? Không phải tôi đã nói đừng nhắc đến chuyện này nữa sao? Nó lại nhắc tới là có ý gì?"

Lâm Mẫn ở cùng Bạch Thư Đình hơn mười năm, Bạch Thư Đình không quan tâm giả vờ ở bên ngoài như thế nào, nhưng ở nhà ông ta xác thực là một người đàn ông cực kỳ bảo thủ, tự phụ tự đại. Điều ông ta ghét nhất chính là người khác ngỗ nghịch với mình.

Về sau Lâm Mẫn biết điểm ấy, bà ta thường dùng cách này để bôi đen bạch Thanh Nhàn trước mặt Bạch Thư Đình.

Lâm Mẫn biết địa vị của Bảo Châu ở trong cái nhà này không thể vượt qua anh em Bạch Hồng Vận, nhưng có thể vượt qua Bạch Thanh Nhàn. Chỉ cần kéo Bạch Thanh Nhàn xuống, địa vị của Bảo Châu trong nhà họ Bạch sẽ tăng một bậc.

Danh tiếng của Bạch Thanh Nhàn càng thối nát, vị trí của Bảo Châu trong nhà họ Bạch sẽ càng ổn định.

Mưu kế của Lâm Mẫn đã thành công, hiện tại Bạch Thanh Nhàn chính là cống thoát nước bùn, nhìn thôi đã khiến người ta phát ói, còn Bảo Châu của bà ta, chính là những đám mây trắng trên bầu trời, khiến người ta có cảm giác vui tai vui mắt.

"Làm sao tôi biết nó nghĩ gì, Thư Đình, ông phải làm chủ cho tôi, lúc trước tôi đã tìm người nấu chảy chiếc vòng đó cho ông rồi."

Tầm nhìn lúc còn trẻ của Lâm Mẫn không cao như bây giờ, khi biết Bạch Thanh Nhàn có một cái vòng tay mà bà ta thậm chí còn không có, mới xuất hiện lòng tham, muốn chiếm chiếc vòng làm của riêng.

Tuy nhiên tiệc vui chóng tàn, vừa mới lấy được chiếc vòng không lâu, bà ta liền bị Bạch Thanh Nhàn hỏi khi nào sẽ trả lại chiếc vòng cho mình ngay trước mặt mọi người.

Cho đến tận bây giờ, Lâm Mẫn vẫn còn nhớ rõ mọi người nhìn bà ta trên bàn ăn với ánh mắt ngạc nhiên và lạnh lùng cỡ nào.

Lâm Mẫn đã quên năm đó bà ta lừa Bạch Thanh Nhàn thế nào. Bà ta chỉ nhớ đêm đó sau khi trở về phòng, Bạch Thư Đình đã bảo bà ta lấy chiếc vòng ra.

Lâm Mẫn cho rằng mình sẽ bị Bạch Thư Đình mắng, thậm chí còn nghĩ cách biện minh, nhưng Bạch Thư Đình lại không nói gì, cầm chiếc vòng nhìn một lúc rồi đưa cho bà ta:

"Cầm đi tìm chỗ nấu chảy ra đi, sau đó làm một cái khác màu với chiếc vòng tay này đem về."

Lâm Mẫn đi, lúc nấu chảy chiếc vòng tay, bà ta bỗng có ý định khác, bà ta làm một chiếc vòng tay lớn được chạm khắc tinh xảo, phần còn sót lại bà ta làm thêm hai chiếc khuyên tai và một mặt dây chuyền.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mẫn sở hữu đồ trang sức bằng vàng ròng, bà ta vừa mừng vừa lo nhưng lại không dám đeo ra ngoài, vậy nên bà ta chỉ có thể lén lút chiêm ngưỡng nó khi nhà không có người.

Trong một lần tình cờ, bà ta đã nhìn thấy chiếc vòng chạm khắc y hệt trên tay của vợ thị trưởng.

Hiện tại bà ta đã có đồ trang sức tốt hơn, bà ta không còn thích hai món trang sức lúc đó lén lút làm ra nữa, bây giờ vứt trong hộp trang sức của bà ta, cả năm không đeo lấy một lần.

Bạch Thư Đình cũng không muốn nhớ lại chuyện mình đã từng tặng đồ: "Nói chuyện này làm gì, tôi đi xuống xem nó một chút, đúng là phản rồi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 742: Chương 742



Tiếng bước chân của Bạch Thư Đình dần xa, Lâm Mẫn lau đi nước mắt trên mặt, mở đáy hộp trang sức ra, nhìn đôi bông tai và mặt dây chuyền bên trong, thứ mà bà ta từng rất thích nhưng giờ đã bị phủ một lớp bụi dày, vừa bẩn vừa cũ, chợt cười nhạo một tiếng.

Muốn đấu với tôi à.

Bạch Thư Đình đẩy cửa vào. Ở trong nhà mình, ngoại trừ tiến vào phòng của Bạch Bảo Châu ông ta còn chú ý gõ gõ cửa phòng vài tiếng, còn tiến vào phòng của những người khác thì ông ta đều đẩy thẳng cửa mà vào.

Vô cùng bất lịch sự.

Ánh mắt hẹp dài hình tam giác của ông ta nhìn chằm chằm Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt vô cùng sắc bén, nếu là nguyên thân, bị cha ruột mình nhìn chằm chằm như thế, có lẽ cô ấy nhất định đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Nhưng đối với Ngu Thanh Nhàn mà nói, chút ánh mắt ấy của ông ta chẳng là cái rắm gì cả, Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh đối mắt với ông ta.

"Hừ, đúng là cánh cứng rồi nhỉ? Tao hỏi mày, có phải mà mày nói với dì Lâm, bảo cô ấy trả vòng tay lại cho mày không? Không phải lúc trước tao nói rồi à, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Bây giờ mày nhắc lại chuyện cũ là muốn làm gì hả? Đều là người một nhà cả, mày cứ nhắc mãi đến việc này không phải sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong gia đình ư?"

Đúng thật là, cảnh giới cao nhất của việc không biết xấu hổ.

Mỗi thế giới mà Ngu Thanh Nhàn xuyên qua trước đây, mỗi người cha mà cô gặp được đều là người tốt, loại cha này cũng là lần đầu tiên cô đụng phải nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.

"Người một nhà á? Cái từ này đúng là mới lạ thật đấy. Tôi và các người là người một nhà từ bao giờ thế hả? Các người ăn không gọi tôi ăn cùng, ra ngoài chơi không rủ tôi đi cùng, các người sống cùng một tầng, phòng vừa to vừa sáng sủa. Nhưng ông thử mở to hai mắt ra mà nhìn tôi xem nào, tôi đang sống ở đâu?"

"Căn phòng mà tôi đang sống đây dành cho con người sống hả? Căn phòng mà tôi đang ở có xa hoa bằng phòng của Bạch Bảo Châu không hả?"

Lời nói của Ngu Thanh Nhàn vừa dứt, ánh mắt của Bạch Thư Đình đảo quanh phòng của Ngu Thanh Nhàn.

Căn phòng này thật sự rất nhỏ, cũng không có ánh sáng tốt, nhưng mà đây thì có là gì đâu cơ chứ, trước đây ông ta còn phải sống trong căn phòng làm bằng cỏ tranh đấy thôi.

"Không phải tao đã nói với mày rồi à? Trong nhà cũng chỉ có bấy nhiêu phòng đấy thôi, nếu mày lên lầu ở thì sẽ không đủ phòng, mà bảo Bảo Châu xuống dưới lầu ở, vậy đến khi nhà chúng ta có khách họ sẽ ở đâu? Sao mày cũng không nghĩ cho tao tí nào thế hả?"

"Mẹ mày mất sớm, một thằng đàn ông như tao nuôi ba đứa con không dễ dàng gì, cơm nấu không chín, quần áo giặt không sạch, tự bản thân mày nghĩ lại đi, lúc ấy cả gia đình chúng ta lôi thôi thế nào hả?"

"Dì Lâm của mày có chỗ nào không tốt cơ chứ, vừa hiền lành vừa dịu dàng, nấu cơm lại ngon, không phải lúc trước mày cũng thích cô ấy à? Bây giờ mày quậy với cô ấy như thế, tao đứng ở giữa sẽ vô cùng khó xử, chẳng lẽ mày còn muốn cha mày bảy tám mươi tuổi rồi mà còn đi tìm đối tượng khác à?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 743: Chương 743



"Sẽ không tìm được một ai khác tốt như dì Lâm đâu. Nghe cha đi, con gái ngoan, con đừng quậy nữa. Chuyện này cứ qua như thế thôi, quậy ầm ĩ lên đối với tất cả chúng ta mà nói đều không được chút lợi ích nào cả, sẽ chỉ khiến người khác chê cười gia đình chúng ta thôi." Bạch Thư Đình mệt mỏi véo véo lông mày của mình.

Đấy, đấy, đấy, đấy, người cha cặn bã lại tiếp tục giở chiêu cũ rồi đấy.

Giống với Lâm Mẫn, rõ ràng là Bạch Thư Đình cũng hiểu rõ điểm uy h.i.ế.p của nguyên thân nằm ở đâu. Mỗi lần Bạch Thư Đình đều diễn cái trò này, dùng cái lý do thoái thác này để bắt nguyên thân ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khi còn nhỏ, muốn nguyên thân nhường đồ chơi ông ta cũng làm thế, lớn lên, muốn nguyên thân nhường phòng ông ta cũng làm thế, cùng một lý do thoái thác, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.

"Dựa vào đâu hả? Dựa vào cái gì bắt tôi phải hi sinh để đổi lấy an ổn cho cuộc hôn nhân của ông? Mấy năm nay, vì sự bình yên của hôn nhân của ông, tôi đã nhường nhịn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đổi lại, tôi nhận được gì hả?"

"Trong căn nhà này, tôi càng ngày càng giống một món hàng, các người nói chuyện hay làm việc gì cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của tôi. Cả nhà các người ra ngoài vui chơi cả ngày với nhau, đến khi về nhà ăn cơm sẽ cùng nhau thảo luận ban ngày ở bên ngoài chơi những gì, vui vẻ bao nhiêu.”

“Còn tôi, tôi giống như con ngốc ấy, ngồi trên bàn cơm mà có muốn chen miệng vào nói cũng không thể chen được."

"Ông có nhớ ông dùng lý do gì để khuyên tôi ở nhà một mình không? Ông nói, anh cả ngồi ở khung an toàn đằng trước xe đạp của ông, anh hai ngồi yên sau xe đạp của ông, mà dì Lâm có sức lực nhỏ nên chỉ có thể lai một mình Bạch Tiểu Bảo thôi, bảo tôi đừng đi, ở nhà chờ các người về thôi, ông nói ông sẽ mua quà về cho tôi. Nhưng mà các người về, quà lại không có đến phần của tôi."

"Ông có biết trước đây tôi hâm mộ Bạch Bảo Châu đến mức nào không hả? Tôi hâm mộ cô ta có nhiều búp bê đẹp, có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, mà phần lớn số đồ chơi này đều là của ông mua.”

“Tôi cũng muốn có mà, tôi có hỏi ông, nhưng ông nói gì hả? Ông nói số tiền ông có chỉ đủ mua một phần thôi, hai chị em chúng tôi chia nhau chơi đi. Nhưng mà Bạch Bảo Châu không cho tôi đụng vào, tôi đến mách ông, ông lại nói tôi là chị, bảo tôi nhường em gái một chút."

"Tôi đi học, giáo viên dạy quá giờ, chờ khi tôi chạy về đến nhà thì các người đã ăn cơm xong rồi, không hề để phần cho tôi, chỉ để lại một đống chén bát không. Tôi thậm chí còn không biết các người ăn cái gì, tôi chỉ biết tối hôm đó nước rau chan cơm cực kỳ khó ăn. Đó là món ăn khó nuốt nhất mà tôi đã phải ăn từ nhỏ đến lớn."

Những lời Ngu Thanh Nhàn đang nói bây giờ đều là những chuyện đã khắc sâu vào trí nhớ của nguyên thân. Còn có rất nhiều ký ức khác giống như thế này nữa, nếu nói từng chuyện, từng chuyện một, chắc ba ngày ba đêm cũng nói không xong.

Đúng thật là Bạch Thư Đình không nhớ những chuyện này, Ngu Thanh Nhàn nói ông ta mới loáng thoáng nhớ lại.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 744: Chương 744



Bạch Thư Đình chưa bao giờ thừa nhận mình sai, có chưa bao giờ nhận sai với con cái.

"Đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ nhắc lại để làm gì nữa?"

Bạch Thư Đình đến đây không phải để ôn lại chuyện cũ với Ngu Thanh Nhàn, những lời Ngu Thanh Nhàn vừa nói khiến cho ông ta mất kiên nhẫn.

"Đừng nói với tao mấy lời vô dụng đó nữa. Tao nói cho mày biết, cái vòng tay kia đã bị tao dùng rồi, không có quan hệ gì với dì Lâm của mày cả, mày đừng đề cập chuyện này với cô ấy nữa. Sau này ra ngoài cũng ngậm miệng lại, những chuyện không nên nói thì nói ít thôi."

Bạch Thư Đình rời đi, ông ta hiểu rõ đứa con gái này của mình, cô ấy không thể tạo ra sóng gió gì cả.

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng ông ta, cười cười.

Mì mà Lâm Mẫn mang đến cho cô đã bị trương lên rồi, Ngu Thanh Nhàn ném cả bát lẫn mì vào thùng rác, xách một chiếc túi nhỏ của mình rồi ngheeng ngang rời đi.

Năm nay nguyên thân hai mươi tuổi. Cô vào công xưởng làm việc từ năm mười tám tuổi, đến bây giờ đã được hai năm rồi, mỗi tháng tiền lương của cô ấy đều được ba mươi sáu đồng rưỡi, nhưng sau hai năm đi làm, cô ấy lại không tích cóp được một đồng nào cả.

Bởi vì ngay tháng thứ hai sau khi cô ấy đi làm, Bạch Thư Đình nói cô ấy đã trưởng thành rồi, bắt đầu có công việc của riêng mình, mà kinh tế trong nhà lại khó khăn, trước khi chỉ có một mình ông ta gánh vác các khoản chi tiêu trong nhà, nên thiếu chỗ này bù chỗ nọ, vì thế, ông ta ép nguyên thân mỗi tháng phải nộp lên hai mươi đồng.

Nguyên thân vẫn còn bé nên dễ bị lừa, cô ấy nộp, nộp từ đó cho đến bây giờ. Số tiền còn lại, nguyên thân chi tiêu cho đồ dùng cá nhân, mĩ phẩm và củng cố mối quan hệ giữa đồng nghiệp.

Nên bây giờ số tiền tiết kiệm của nguyên thân ít đến đáng thương, khó khăn lắm mới được một trăm đồng.

Mà năm nay, Bạch Bảo Châu là sinh viên năm hai của một trường đại học bình thường trong thành phố, mỗi tháng cô ta đều được cung cấp mười đồng tiền phí sinh hoạt, cuối tuần còn về nhà ăn uống, ngủ nghỉ.

Vì để cho con gái mình được ăn ngon hơn một chút, bà ta đã mua không ít thịt cá về.

Ngoài ra, Lâm Mẫn và anh em Bạch Hồng Vận cũng lén cho Bạch Bảo Châu không ít tiền.

Bạch Bảo Châu không kiếm ra tiền, nhưng vốn lưu động trên người cô ta từ trước đến bây giờ, chưa bao giờ ít hơn một trăm đồng cả.

Nói ra cũng buồn cười thật đấy, rõ ràng nguyên thân mới là em gái ruột của anh em Bạch Hồng Vận, nhưng bọn họ đi làm có tiền lại không trợ cấp cho cô ấy, trái lại toàn trợ cấp cho cô em gái Bạch Bảo Châu không có chút quan hệ huyết thống nào kia.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ thôi mà cũng cảm thấy đau lòng thay cho nguyên thân.

Ngu Thanh Nhàn đi qua sân chung của khu tập thể, mấy người nhàn rỗi không có việc gì làm đang tụ tập trong sân vừa nhìn thấy cô ấy đã bắt đầu chỉ trỏ. Ngu Thanh Nhàn không chớp mắt đi lướt qua họ.

Xưởng gốm sứ nằm ở phía tây, còn quảng trường phồn hoa thì nằm ở phía đông thành phố.

Ngu Thanh Nhàn đứng chờ ở trạm xe buýt, chỉ một lát sau, một chiếc xe buýt công cộng đã dừng trước trạm giao thông ở cửa xưởng gốm sứ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 745: Chương 745



Ngu Thanh Nhàn lên xe, tìm được một vị trí ngồi xuống, chiếc xe bắt đầu lắc lư, lắc lư qua bảy tám trạm, cuối cùng cũng dừng lại ở địa điểm mà Ngu Thanh Nhàn muốn đến - tòa nhà bách hóa.

Bây giờ đã là năm 1982 rồi, làn gió cải cách đã sớm thổi khắp mảnh đất Thần Châu, trước cửa hàng bách hóa có rất nhiều các quầy, sạp hàng đủ thể loại, bên trong thứ gì cũng bán.

Ngu Thanh Nhàn đi bộ từ đầu phố đến cuối phố, sau đó rẽ vào cửa hàng bách hóa, cô leo từ lầu một đến lầu ba, ghé thăm từng gian hàng trong cửa hàng bách hóa rồi mới quay về.

Vừa ra khỏi cửa đã có một người lướt như bay qua người cô, dọa Ngu Thanh Nhàn vốn bình tĩnh trở nên hết hồn.

Còn chưa đợi Ngu Thanh Nhàn kịp hồi phục tinh thần, đã có một người khác lại đuổi theo: "Bắt trộm, bắt trộm."

Đây đúng là thời điểm người đến người đi đông đúc, ở thời đại này mọi người còn rất có tinh thần trọng nghĩa, chỉ trong chớp mắt đã có người đuổi theo tên trộm.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thoáng qua người đàn bà trung niên vừa hét lên bắt trộm kia, tay của bà ta chống eo, sắc mặt hơi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại.

Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi đến đỡ bà ta: "Đồng chí, đồng chí, bác không sao chứ?"

Bác gái trung niên lắc đầu, không quay lại nhìn cô mà chỉ tiếp tục chỉ tay về phía trước: "Bắt trộm, bắt trộm."

Kêu chưa được mấy câu thì tên trộm kia đã bị bắt lại, một người đàn ông tóc húi cua một tay túm tên trộm, một tay cầm túi đi đến trước mặt bác gái trung niên: "Đồng chí, bác xem xem đây có phải túi của bác không. Xem bên trong có mất gì không?"

Bác gái trung niên vội giật lại cái túi trong tay người thanh niên kia, vội vàng mở ra nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thoáng qua tệp tiền đại đoàn kết trong túi, bà ta cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, bật khóc thành tiếng: "Của tôi, của tôi. Đồ vẫn còn ở đây, đồ vẫn còn ở đây, không mất gì cả."

Lúc này công an tuần tra ở gần đây cũng đến, tên trộm bị giải đi, thanh niên tóc húi cua và bác gái trung niên cũng phải đến đồn công an ghi lời khai.

Trước khi đi, thanh niên tóc húi cua nhìn Ngu Thanh Nhàn một cái, nói: "Đi cùng chứ?"

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười gật đầu với anh: "Đi."

Đi vào đồn công an lấy lời khai mất nửa tiếng, Ngu Thanh Nhàn không có quan hệ gì với vụ án này, cho nên chờ họ ở trong sân, không bao lâu sau thanh niên tóc húi cua và bác gái trung niên ra tới.

Bác gái trung niên liên tục cảm ơn thanh niên tóc húi cua, thanh niên tóc húi cua tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Khi nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, khuôn mặt bình tình không chút cảm xúc kia của anh cuối cùng cũng có một chút ý cười, anh đi nhanh về phía Ngu Thanh Nhàn.

"Chờ có lâu không?"

"Không lâu." Ngu Thanh Nhàn nói.

Bác gái trung niên cũng đi theo, bà ta hết nhìn thanh niên tóc húi cua lại nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Cô cậu quen nhau à?"

Thanh niên tóc húi cua mỉm cười đáp: "Đối tượng của tôi."

Biểu cảm của bác gái trung niên có phần thất vọng, nụ cười rực rỡ trên mặt cũng phai nhạt không ít: "Hôm nay cảm ơn đồng chí nhiều nhé, tôi đã nói với cậu địa chỉ nhà của tôi rồi đấy, khi nào rảnh cậu đến nhà tôi ngồi một chút nhé."

"Dạ, được ạ." Tạ Uẩn đồng ý qua loa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 746: Chương 746



Bác gái trung niên rời đi, Ngu Thanh Nhàn và thanh niên tóc húi cua cũng đi ra ngoài.

Ngu Thanh Nhàn hỏi anh: "Sao anh không đi làm?"

Hôm nay Ngu Thanh Nhàn không đi làm, là vì sau chuyện hôm qua, Bạch Thư Đình đã giúp nguyên thân xin nghỉ một tuần rồi.

Tạ Uẩn nói: "Lười đi, không có ý nghĩa gì cả. Dù sao cũng đâu phải lý tưởng của anh."

Hơn nữa quan hệ của nguyên thân Tạ Uẩn và những người trong bộ phận bốc hàng cũng không tốt cho lắm, nên anh lười phải đi làm, đi làm rồi còn phải xử lý đủ loại mâu thuẫn nữa, đúng là nhàm chán mà, thà dành thời gian đó ngủ một giấc còn hơn.

Dù sao thì sau lưng nguyên thân cũng có quan hệ, tiền lương của anh cũng sẽ không bị người ta cắt xén.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Bác gái kia vừa nãy bị sao thế?"

"Bà ta là bà chủ của xưởng gốm sứ tư nhân, hôm nay phải đến ngân hàng rút tiền trả lương cho công nhân, không ngờ lại bị người ta theo dõi, ra khỏi ngân hàng chưa được bao lâu đã bị cướp. Đám cướp bà ta thành lập cả một băng đảng cơ mà, vẫn còn một người chưa túm được."

Sau khi cải cách mở ra, các nhà máy tư nhân mọc lên như nấm, thành phố Kiền là nơi sản xuất gốm sứ nổi tiếng, ít nhiều người dân cũng biết một vài kĩ thuật nung gốm, phần lớn những người có tiền đều mở một xưởng gốm sứ.

Ở thời đại này làm gì cũng có thể kiếm ra tiền, mấy nhà máy kia đều không lớn cho lắm, đầu tư không nhiều nhưng nguồn thu nhập lại khá khả quan.

Gia đình của bác gái trung niên vừa nãy cũng thế, xưởng gốm nhà bà ta cũng chỉ có hai mươi công nhân, nhưng lợi nhuận mỗi tháng đã lên đến vài vạn rồi, ngoại trừ tiền lương nhân công và chi phí nguyên vật liệu, phí hao mòn, một năm họ kiếm được ít nhất là mười vạn.

Bước chân của Ngu Thanh Nhàn bỗng dừng lại: "Anh tính làm gì?"

Ở đời này ấy...

Tạ Uẩn nhìn Ngu Thanh Nhàn, mỗi thế giới diện mạo của anh đều vô cùng xuất sắc, nhất là cặp mắt kia, vô cùng đẹp, mắt sao mày kiếm là những từ chuyên dùng để hình dung anh.

"Chúng ta chưa từng kinh doanh cùng nhau, lần này chúng ta cùng mở một cửa hàng nhỏ có được không? Anh nghiên cứu vài kĩ thuật nung gốm, em nghiên cứu về hội họa, chúng ta nung vài món đồ sứ, bán nó cho khắp thế giới. Có được không?"

Trải qua mấy thế giới, Ngu Thanh Nhàn dần dần tìm được mấy sở thích nhỏ, cô thu thập đủ loại bộ đồ ăn có kiểu dáng hoa văn tinh tế, xinh đẹp và có tạo hình kỳ lạ.

Mỗi lần chỉ cần đi ra ngoài chơi, chỉ cần có thời gian, cô sẽ dừng lại trước những cửa hàng bán bát đũa một lúc lâu.

Đời trước, sau khi hai người về hưu thì đi ra ngoài chơi, họ đi ngang qua mọt thị trấn tên là Cảnh Đức.

Tại đó, Tạ Uẩn đích thân làm một cái ly cho Ngu Thanh Nhàn, tạo hình của cái ly kia không tốt cho lắm, chất lượng cũng thô ráp, nhưng Ngu Thanh Nhàn vô cùng quý trọng, vẫn luôn dùng.

Lúc ấy Tạ Uẩn đã nghĩ, ngày nào đó nhất định anh phải tặng cho Ngu Thanh Nhàn một bộ đồ ăn độc nhất vô nhị, nhưng anh không ngờ rằng, cơ hội lại đến nhanh như thế.

"Được rồi. Nhưng mà việc gấp bây giờ là em cần tìm một phòng trọ, nhà họ Bạch kia tởm quá, em phải cách xa bọn họ mới được, em phải đ.â.m cho họ một đao."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 747: Chương 747



"Nhà anh cũng khá lớn, lúc trước vừa cho thuê một khu viện độc lập có một phòng khách, một phòng ngủ; khách thuê vừa rời đi chưa bao lâu. Vị nữ đồng chí này, nếu em đồng ý thì đi theo anh xem nhà được không?"

"Vô cùng vinh hạnh."

Nhà của Tạ Uẩn nằm trên con đường vô cùng thuận lợi, nằm ngay trong ngõ nhỏ phía sau cửa hàng bách hóa.

Nhà anh rất lớn, sau khi chia hai gian phòng ra cho thuê thì vẫn còn tận bốn gian phòng, nhìn từ ngoài vào, bên trong trồng rất nhiều loại hoa.

Bây giờ đang là mùa hoa nở, những bông hoa kia nở cực kỳ xinh đẹp, mùi hoa quyện theo gió, khiến cho người ta thư thả.

Căn viện cho thuê cũng không nhỏ chút nào, ở giữa có một khoảng sân nhỏ, mảnh đất sát tường trồng một đám rau hẹ, trông rất non mềm. Luống đất trồng rau bên cạnh cũng chỉ sót lại vài cây rau chứ không còn gì khác cả.

Người mẹ của Tạ Uẩn ở đời này cũng lớn tuổi rồi, tóc của bà đã hoa râm, nhưng tinh thần lại rất tốt, ánh mắt nhìn người khác vô cùng hiền hòa. Bà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Tiền thuê năm đồng một tháng, tiền nước tiền điện tự trả."

Thuê một căn viện như này với cái giá năm đồng đã quá rẻ rồi, Ngu Thanh Nhàn biết, sở dĩ mình có ưu đãi như thế là do mẹ Tạ Uẩn nể tình anh tự mình dẫn cô về.

Cô đồng ý một cách sảng khoái, còn trả hẳn tiền nhà một năm.

Sắc trời không còn sớm nữa, Ngu Thanh Nhàn từ chối lời mời ăn cơm chiều của mẹ con Tạ Uẩn, cô đạp ánh hoàng hôn đi về nhà.

Mẹ của Tạ Uẩn - Tạ Lệ Vân thấy ánh mắt Tạ Uẩn nhìn Ngu Thanh Nhàn thì mỉm cười hỏi anh: "Đó là người trong lòng con à?"

Tạ Uẩn đỡ mẹ mình đi vào nhà: "Vâng. Mẹ, cô ấy vẫn chưa biết đâu, mẹ phải giữ bí mật giúp con đấy nhé."

"Được được được, mẹ giữ bí mật giúp con, con phải cố lên nhé, cố gắng sớm lấy được vợ về nhà."

"Vâng." Ánh nắng chiều chiếu xuống khiến bóng dáng hai mẹ con bị kéo dài, rất dài.

Khi Ngu Thanh Nhàn về đến nhà họ Bạch, cả nhà họ Bạch đang ăn cơm tối.

Trước khi Ngu Thanh Nhàn về, không khí trên bàn cơm vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng khi Ngu Thanh Nhàn vừa về đến, người nhà này giống như bị ấn nút tạm dừng vậy, âm thanh cười đùa biến mất tăm.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thoáng qua bàn cơm: "Đồ ăn phong phú ghê đó, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cá chép kho tộ, gà xé sợi, còn có đậu phụ cay nữa. Bữa cơm mừng năm mới chắc cũng chỉ thế này thôi nhỉ?"

Đồ ăn trên bàn đã vơi đi phân nửa, nếu Ngu Thanh Nhàn về muộn một chút, chắc chắn ngay cả canh cũng không có mà húp. Mà trong trí nhớ của nguyên thân, loại chuyện này không phải lần đầu tiên.

Lâm Mẫn vội vàng đứng dậy, dáng vẻ có chút cứng đờ nhưng lại cứ phải lấy lòng Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn về rồi à? Con mau ngồi xuống đi, dì đi lấy bát đũa cho con." Nói xong, bà ta vội vàng đi vào phòng bếp.

Nếu là nguyên thân của trước kia, cô ấy đã bị cả gia đình này đập tơi tả rồi. Lâm Mẫn vừa bày ra vẻ mặt đó, cô ấy sẽ nhìn vẻ mặt của ba cha con nhà họ Bạch.

Chỉ cần sắc mặt của ba người đó không tốt, cô ấy sẽ vô cùng lo lắng và sợ hãi. Rõ ràng là mình mới là người bị bắt nạt, nhưng cô ấy lại không thể không nhận lỗi với Lâm Mẫn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 748: Chương 748



Giống như bây giờ vậy, vẻ mặt của Bạch Hồng Huy không tốt chút nào. Anh ta đang kể cho cha mẹ nghe về chuyện Cố Thanh Phong về nhà và được gia đình mở tiệc đón gió tẩy trần, đang nói hăng say thì Ngu Thanh Nhàn về đến.

Câu chuyện bị cắt ngang khiến lòng anh ta không vui, anh ta cay mày nhìn Ngu Thanh Nhàn:

"Bây giờ thanh danh của mày thành ra thế nào rồi mà mày còn không tự biết lấy à? Không ngồi yên ở nhà mà ra ngoài chạy loạn cái gì hả? Mày không biết xấu hổ nhưng bọn tao còn muốn giữ mặt mũi đấy."

Bạch Hồng Huy nói chuyện không có chút khách sáo nào, ở trước mặt nguyên thân, anh ta chưa từng chú ý lời nói của mình, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện những lời mà anh ta nói có thể làm cho nguyên thân đau lòng không.

Nhưng ở trước mặt Bạch Bảo Châu, anh ta lại như bị đổi một gương mặt khác vậy.

Miệng mồm nguyên thân vụng về, mà tâm tư lại mẫn cảm, sau khi bị Bạch Hồng Duy nói thế cô ấy sẽ cảm thấy rất đau lòng, sau hai lần phản bác rồi phải chịu sự thảm hại hơn, thì cô ấy không nói gì nữa.

"Đúng vậy, chị à, hôm nay bọn em đi đến nhà họ Cố, rất nhiều người hỏi bọn em về chuyện của chị đấy."

Bạch Bảo Châu vừa lên tiếng, Ngu Thanh Nhàn đã nhìn về phía cô ta.

Cô ta nói cười với Ngu Thanh Nhàn bằng giọng điệu dịu dàng: "Chị, em biết đó không phải lỗi của chị, nhưng lời nói của người khác rất quá đáng, vì tốt cho mình, chị vẫn nên ở nhà đi."

Địa vị của Bạch Bảo Châu ở nhà họ Bạch cao hơn nguyên thân nhiều, ban đầu, thái độ của cô ta đối với nguyên thân vẫn luôn cẩn thận lấy lòng.

Nhưng sau này lại trở thành dáng vẻ không thèm để cô ấy vào mắt. Thậm chí nhiều lúc, cô ta vẫn luôn dùng cái bộ mặt vô tội đó của cô ta để đưa ra quyết định thay nguyên thân.

Chẳng hạn như chuyện nguyên thân vào xưởng làm, vốn chức vị của nguyên thân không phải làm ở bộ phận sản xuất như bây giờ mà là ở văn phòng thư ký xưởng, lúc đó cô ấy và một người đàn ông tên là Trương Vĩ ngang tài ngang sức, cha của Trương Vĩ lại là cháu trai của chủ nhiệm bộ phận thu mua của xưởng.

Sau khi thành tích được công bố, Trương Vĩ tự biết mình không có hy vọng được nhận vào văn phòng xưởng, nên đi cùng với cha mẹ và chủ nhiệm bộ phận thu mua đến nhà họ Bạch.

Lúc ấy, Bạch Thư Đình không có ở nhà, sau khi nhà họ Trương nói ra mục đích mà mình đến, chưa chờ nguyên thân kịp mở miệng, Bạch Bảo Châu đã đồng ý với yêu cầu của bọn họ.

Mồm mép nguyên thân không khéo, bị Bạch Bảo Châu không trâu bắt chó đi cày đồng ý với yêu cầu không đến văn phòng xưởng.

Đến cuối cùng, chức vị sắp tới tay của nguyên thân cũng không còn nữa, quá đáng hơn, người mà nhà họ Trương cảm kích lại không phải nguyên thân, mà là người khéo mồm khéo miệng Bạch Bảo Châu.

Chuyện như thế này từ nhỏ đến lớn không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, cô ta đạp lên nguyên thân để chiếm đoạt sự yêu thích của mọi người.

Ngu Thanh Nhàn không phải nguyên thân, trong mắt của cô, Bạch Hồng Huy ngay cả cái rắm cũng không phải, mà Bạch Bảo Châu lại cứ muốn giẫm đạp lên cô ấy để ngửi cái rắm này.

Ngu Thanh Nhàn kéo cái ghế trước mặt ra ngồi xuống, ánh mắt lướt qua một lượt những người đang ngồi trên bàn ăn, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Hồng Huy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 749: Chương 749



"Đúng là trò hề mà, Đại Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, mà Bạch Hồng Huy anh vẫn còn đang sống ở thế kỉ trước à? Anh thử ngẫm lại những lời này vừa nói đi, người nào không biết còn tưởng anh là cương thi chui từ ngôi mộ nào đó lên đấy."

"Không phải tôi và Tạ Uẩn chỉ bị nhốt chung trong một căn phòng một lát thôi sau, sao đến miệng các người lại thành tôi ngủ với chồng người ta rồi bị người ta bắt gian tại giường thế hả? Nếu chỉ vậy mà đã bị bàn tán..."

Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Bạch Bảo Châu: "Vậy không phải thanh danh của Bạch Bảo Châu nhà các người lại càng kém hơn à?"

"Tôi nhớ rõ lúc học cấp ba, có một lần cô bị nhốt trong phòng học cơ mà, đúng không nhỉ? Trong phòng học đó ngoại trừ một nữ sinh duy nhất là cô ra, thì toàn bộ số người còn lại đều là nam sinh cơ mà."

Cứ nhắc đến là buồn cười, lúc học cấp ba, thành tích của Bạch Bảo Châu cũng không được xem là tốt, tệ hơn nguyên thân rất nhiều.

Thành tích của nguyên thân vẫn nằm trong top năm của lớp, mà thành tích của Bạch Bảo Châu chỉ ở ngưỡng trung bình mà thôi.

Năm cấp ba, Bạch Bảo Châu vô cùng cố gắng, cuối cùng thành tích lúc thi đại học của nguyên thân không được tốt cho lắm, mà Bạch Bảo Châu lại tiến bộ vượt bậc, thi được điểm cao.

Điều mà Ngu Thanh Nhàn muốn nói là trong học kì cuối cùng của cấp ba, Bạch Bảo Châu xảy ra một sự cố.

Khi đó, Bạch Bảo Châu đang và những tay sai của cô ta đang chăm chỉ học tập trong phòng tự học, thì không biết ai khóa cửa, khiến cho họ ngây người ở trong đó tận hai tiếng đồng hồ.

Đến khi cửa được mở ra thì trời đã tối đen rồi.

Mà Bạch Bảo Châu không hổ là nữ chính sủng văn, ở chung với một đám nam sinh lâu như thế cũng không bị đồn đãi linh tinh gì, thậm chí, mọi người còn đến an ủi cô ta nữa kìa.

Nguyên thân dành cả đời để suy nghĩ đến chuyện, vì sao cô ấy chỉ không cẩn thận bị nhốt cùng một người đàn ông trong nhà kho năm phút đồng hồ thôi, sao thanh danh lại bị hủy hoại.

Nếu phương diện nam nữ thật sự hà khắc như thế, sao đàn ông và phụ nữ có thể cùng đến nhà xưởng làm việc, vì sao con trai và con gái có thể cùng đi học cơ chứ?

Nếu thế, sao Bạch Bảo Châu bị nhốt với một đống nam sinh trong cùng một căn phòng, sao cô ta lại không có chuyện gì?

Nguyên thân nghĩ mãi mà cũng không hiểu, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại biết lý do, nguyên nhân chỉ có một thôi, vì cô ấy là vật hi sinh, là vị hôn thê của nam chính, là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của nữ chính.

Lần này cô mới chỉ bị nhốt chung với người khác trong năm phút ngắn ngủi thôi, vốn cũng chẳng sao cả, nhưng có người không muốn nhìn thấy cô sống tốt cho nên dẫn dắt mọi người suy nghĩ chuyện này theo hướng nam nữ.

Ở thời đại này có ít các tiết mục giải trí, nên mọi người thích nghe nhất là tin đồn về tình yêu.

Loại tin đồn về tình yêu giống như của nguyên thân đây trước nay chưa từng có, vì thế mọi người mới thảo luận hăng say chứ sao.

Mà người nhà họ Bạch lại là điển hình của kiểu người thích sĩ diện, vì thế câu chuyện cứ thế bị phóng đại lên.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 750: Chương 750



Nguyên thân mới chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, trong hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy thấp thỏm lo âu cũng là chuyện bình thường mà, cô ấy bị người nhà họ Bạch vừa đe dọa vừa dụ dỗ gả cho Triệu Ái Dân cũng là chuyện trong dự đoán.

Cuộc sống ở đời trước của nguyên thân vô cùng thê thảm, mà người nhà họ Bạch chính là đầu sỏ gây nên tất cả những thê thảm đó.

Chuyện thanh danh của nguyên thân bị hủy hoại, tám chín phần mười là do Lâm Mẫn làm ra, bà ta là người mà đến cả một chiếc vòng tay của nguyên thân, bà ta cũng cảm thấy ghen tị chứ đừng nói mối hôn sự với nhà họ Cố tốt như thế.

Nhất là ai cũng có thể nhìn ra được tình cảm của Cố Thanh Phong dành cho Cố Bảo Châu, sao mà Lâm Mẫn không đỏ mắt cho được.

Ngu Thanh Nhàn không tin.

Sau khi Bạch Bảo Châu nghe thấy thế thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi. Lâm Mẫn cầm bát đũa đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy lời Ngu Thanh Nhàn nói, chiếc bát bà ta đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất, vỡ thành hai nửa.

Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn cũng dừng trên người bà ta, cô đối diện với ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của Lâm Mẫn.

Bây giờ thì Ngu Thanh Nhàn có thể chắc chắn rằng, tin đồn này là do bà ta tung ra.

Loại chuyện hủy hoại danh tiết của người khác này Ngu Thanh Nhàn cũng không lạ gì, cô vẫn luôn biết con gái muốn có chỗ đứng trên đời là chuyện khó khăn nhường nào.

Lâm Mẫn hủy hoại danh tiết của nguyên thân với mục đích trải đường cho con gái mình, vậy cô hủy hoại thanh danh của Bạch Bảo Châu chẳng qua cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.

Đừng nói mấy lời như oan có đầu nợ có chủ gì đó, chuyện này là Lâm Mẫn làm thay Bạch Bảo Châu.

Bạch Bảo Châu là một người chỉ chú trọng đến lợi ích, sở dĩ Lâm Mẫn làm tất cả những chuyện này đều là vì cô ta, cho nên khi trả thù cô ta, trong lòng Ngu Thanh Nhàn không có bất cứ một gánh nặng gì cả.

Bạch Hồng Huy không hổ danh là muội khống mà sách viết, anh ta đập bàn một cái, chỉ thẳng mặt Ngu Thanh Nhàn:

"Mày muốn lật trời à? Hả? Đang nói đến vấn đề của mày, mày kéo Bảo Châu vào làm gì? Bảo Châu có thể giống như mày à? Mày không soi lại gương xem, mày là dạng người gì, còn Bảo Châu lại là dạng người gì?"

Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn lạnh đi: "Chỗ nào không giống hả? Cô ta có nhiều mắt hơn tôi hay nhiều miệng hơn tôi. Bạch Hồng Huy, anh đúng là con ch.ó theo đuổi Bạch Bảo Châu mà, cô ta chỉ chỗ nào là anh l.i.ế.m chỗ đó, chỉ cần có ai đó nói cô ta không tốt, là anh sẵn sàng lao lên cắn người ta."

"Người biết hai người là anh em thì sẽ khen tình cảm của hai anh em các người tốt thật đấy, người không biết lại tưởng anh là chồng của cô ta ấy chứ." Ngu Thanh Nhàn nói đến đây thì khẽ cười: "Tôi nói sai rồi, sao anh có thể là chồng cô ta được chứ, ánh mắt cô ta cũng đâu có bị mù, sao mà để ý anh được?"

"Năm nay chắc anh cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ? Ngoại trừ cái thân phận là con trai của phó xưởng trưởng Bạch ra, anh còn làm được cái gì nữa đâu? Anh chỉ là một công nhân bình thường mà thôi, muốn kĩ thuật không có kĩ thuật, muốn bằng cấp cũng không có bằng cấp, ngay cả một đối tượng hẹn hò mà cũng không có."
 
Back
Top Bottom