Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 441: Chương 441



Thím Đỗ nhận lấy phiếu, nắm tay Ngu Thanh Nhàn cảm kích nói: "Tiểu Ngu, thím cảm ơn cháu!"

"Thím đừng khách sáo với cháu, trởi không còn sớm nữa, cháu về trước nhé, chắc nhóm thanh niên trí thức cũng nấu cơm chín rồi. Lương thực thì thím cứ cho cháu ba mươi, năm mươi cân gì cũng được, chờ qua hai ngày bận rộn này rồi, buổi sáng cháu sẽ đến lấy ạ."

Thím Đỗ giữ Ngu Thanh Nhàn ở lại nhà ăn cơm, nhưng Ngu Thanh Nhàn không ở mà đi về tòa nhà của thanh niên trí thức.

Con trai lớn của thím Đỗ tên là Đỗ Minh Viễn, đã sớm chờ sẵn trong phòng rồi. Ngu Thanh Nhàn vừa đi, thím Đỗ đã đưa phiếu sữa bột cho anh ấy: "Đi mau đi, mua sữa bột về cho thằng bé."

Nhà của đại đội trưởng Đỗ có xe đạp, Đỗ Minh Viễn nhận phiếu rồi đạp xe đi. Dọc đường, Đỗ Minh Viễn đạp xe nhanh nhất có thể, lúc về đến nhà đã hơn tám giờ tối rồi, trời đã tối sầm.

Trong nhà đã đun nước sẵn, thím Đỗ cẩn thận pha sữa bột cho đứa bé, dùng muỗng nhỏ đút nó uống.

Đứa bé nếm được hương vị ngọt ngào, uống một mạch hết nửa bát sữa, sau đó chẹp miệng một cái rồi nặng nề ngủ mất, khác hoàn toàn với mấy hôm trước, chỉ cần có một tiếng động nhỏ đã khóc ré lên.

Vợ của Đỗ Minh Viễn - Hồ Kim Xuân thấy thế thì bật khóc, hốc mắt thím Đỗ cũng ươn ướt.

Tâm trạng lo lắng u uất vì sức khỏe của đứa cháu nội của đại đội trưởng Đỗ cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào, ông ấy rít một hơi thuốc lào rồi nói:

"Chúng ta đưa năm mươi cân lương thực phụ, còn khoai lang khô và bột khoai lang thì mỗi thứ mười cân đi. Bà nếu không có việc gì thì tìm con bé nói chuyện nhiều một chút, hỏi xem con bé còn có thể lấy được phiếu sữa bột nữa không, đừng để đứa bé đói bụng."

Thím Đỗ xoa xoa tay, vui vẻ đồng ý.

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Ngu Thanh Nhàn bị tiểu đội trưởng phân công công việc gọi đi.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng không phải đi gặt lúa nữa, công việc của cô là phơi thóc, ở ngay trong sân phơi trong thôn.

Công việc này vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần thường xuyên đi thóc khiến cho nó nóng đều là được. Làm việc này chủ yếu là phải nhìn trời, nếu trời mưa thì phải cào thóc về tránh ướt thóc.

Những người được phân công cho công việc phơi thóc chủ yếu là các bà lớn tuổi. Thím Đỗ cũng làm việc này, khi Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy bà ấy, bà ấy dúi cho Ngu Thanh Nhàn một quả trứng gà luộc.

Ở cái niên đại này, trứng gà cũng được coi là một loại tiền tệ. Ở những vùng nông thôn không có phiếu, trứng gà chính là nguồn dinh dưỡng chủ yếu của mọi người, vô cùng quý, Ngu Thanh Nhàn không muốn nhận, nhưng thím Đỗ lại cứ nhất quyết phải đưa cho cô.

Ngu Thanh Nhàn sợ cứ đùn đẩy qua lại sẽ hấp dẫn sự chú ý của các bác gái lớn tuổi kinh nghiệm đầy mình nên đành nhận lấy.

Cô định chút nữa về tòa nhà của thanh niên trí thức sẽ lấy chút kẹo sữa mà cô cất trong không gian ra. Cái thứ này trẻ con không ăn được, để mẹ đứa bé ăn không chừng còn có được chút sữa.

Thím Đỗ cố tình làm thân với Ngu Thanh Nhàn, đây cũng đúng ý của Ngu Thanh Nhàn, nên hai người càng lúc càng thân thiết.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 442: Chương 442



Sau khi bàn bạc xong ai sẽ ở lại canh sân vào buổi trưa, Ngu Thanh Nhàn và thím Đỗ cùng nhau về nhà ăn, cơm. Ngu Thanh Nhàn về phòng lấy khăn đi rửa mặt như cũ, thì bị Khương Hiểu Điềm gọi lại.

Cô ta nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, tôi nghĩ kỹ rồi, mấy hôm nay là tôi không phải, những yêu cầu của tôi cũng quá đáng quá rồi. Bây giờ tôi xin lỗi cậu, chúng ta có thể làm lành không?"

Không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp trả lời, Khương Hiểu Điềm lại tiếp tục nói: "Lần trước hình như tôi nghe nói mẹ cậu gửi phiếu sữa bột cho cậu đúng không? Cậu có thể bán cho tôi được không, bây giờ tôi cần dùng."

Hôm nau khi Khương Hiểu Điềm đi lấy lòng Triệu Phàm thì quả phụ Quách cũng có mặt ở đó, hai người thuận lợi nói chuyện với nhau.

Trong lúc nói chuyện, Khương Hiểu Điềm biết con gái của quả phụ Quách lại có thai rồi, không ăn uống được gì cả, gầy giống như que củi vậy.

Khương Hiểu Điềm lập tức nhớ đến phiếu sữa bột mà Ngu Thanh Nhàn từng nói với cô ta, cái thứ này trẻ con hay người lớn đều có thể uống.

Lúc đó Khương Hiểu Điềm đã bắt đầu cân nhắc, cho dù làm thế nào cũng phải lấy được phiếu sữa bột của Ngu Thanh Nhàn về tay. Lấy được rồi, bước đầu tiên gia nhập vào nhà họ Quách của cô ta sẽ thành công.

"Ồ, phiếu sữa bột à? Không còn nữa, tôi dùng rồi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì không nhìn Khương Hiểu Điềm nữa mà quay người ra cửa.

Đời trước, nguyên thân thường không khóa tủ, mà cô ấy cũng không thích uống sữa bột, nên hai tấm phiếu sữa bột này cứ không cánh mà bay.

Khương Hiểu Điềm hận c.h.ế.t đi được, cô ta vốn không tin Ngu Thanh Nhàn sẽ dùng hết hai phiếu sữa bột kia rồi. Cô ta cảm thấy là do Ngu Thanh Nhàn không muốn cho cô ta nên mới lấy cớ.

Trong suốt lúc ăn cơm, Khương Hiểu Điềm vẫn luôn cúi gầm mặt. Đám thanh nhiên trí thức ai cũng không thèm quan tâm cô ta.

Làm việc mệt c.h.ế.t đi rồi, lúc có thời gian rảnh họ còn phải nghỉ ngơi nữa, căn bản không muốn dỗ dành một người phụ nữ không thân quen. Mùa màng bận rộn, ai cũng không muốn quan tâm đến một người chỉ ăn no rồi chờ chết.

Lúc ăn cơm, La Tân Lan và Lương Khiết tỏ vẻ rất hâm mộ công việc của Ngu Thanh Nhàn hôm nay, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì cả.

Khương Hiểu Điềm nghe xong việc của Ngu Thanh Nhàn là phơi thóc, thì lập tức động lòng.

Cơm nước xong, lúc về phòng nghỉ ngơi, Khương Hiểu Điềm cố ý ho khan hai tiếng. Ngu Thanh Nhàn vờ như không nghe thấy, xoay mặt vào tường ngủ mất.

Khương Hiểu Điềm không được đáp lại như mong đợi thì nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt oán giận, hừ một tiếng rồi cũng đi ngủ.

Cô ta đã sớm biết rồi, Khương Hiểu Điềm chân chính và Ngu Thanh Nhàn cũng chỉ thân thiết ngoài mặt thôi, vào lúc quan trọng sẽ thấy được ai thật lòng ai không.

Mấy hôm trước, cô chăm sóc cô ta tốt như thế, cô ta còn tưởng rằng cô thật lòng đấy. Kết quả thì sao, đúng là cái đồ giả tạo mà. Ở lâu mới biết lòng người, những câu này chưa bao giờ sai cả. Đúng là chị em plastic mà.

Sau khi chợp mắt một lát, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy vào bếp rót một bình nước rồi đi đến sân phơi thóc.

Người trông sân đã đổi thành một bà cụ khác. Bà ấy đang ngồi dưới tàng cây bên sân để làm đế giày. Ngu Thanh Nhàn cầm cái cào thóc để cào lại đống thóc trong sân một lần.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 443: Chương 443



Không ai là không thích người chăm chỉ, chịu khó cả, bà lão ngồi dưới tàng cây cũng thế. Bà ta gọi Ngu Thanh Nhàn lại gần. Bà ta họ Hà, dựa theo bối phận, bà ta là bác của thím Đỗ, năm nay sáu mươi tuổi rồi.

Đây là một bà cụ thích nói nhiều, cơ thể cũng vô cùng khỏe mạnh. Ngu Thanh Nhàn vừa ngồi vào bên cạnh bà ta, bà ta đã nói không ngừng nghỉ rồi.

Chờ đến khi thím Đỗ và một bác gái nữa đến sân phơi, hai người họ đã rất quen thuộc rồi.

Phụ nữ nông thôn cho dù có bận rộn đến đâu thì cũng sẽ bớt chút thời gian thêu thùa may vá. Ngu Thanh Nhàn ngồi bên cạnh quan sát một lúc thì cảm thấy mình không hợp với việc may vá, nên cô cầm cái mũ đầu hổ mà thím Đỗ làm cho cháu trai lên làm tiếp.

Ở thế giới thứ hai, cô mở một cửa hàng trang phục, nên cũng hiểu biết chút thêu thùa may vá. Cái đầu hổ vẫn chưa được gắn lại, là dùng hồ dán để làm thành một cái hoa văn hình vỏ sò, so với bên thím Đỗ, bên này Ngu Thanh Nhàn đã bắt đầu phối màu thuê rồi.

Thím Đỗ cũng không để ý, đầu năm nay con gái nhà ai mà không biết thêu đâu? Chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn thêu xong một đóa hoa sen, thím Đỗ mới thấy ngạc nhiên :"Tiểu Ngu à, hoa cháu thêu đẹp quá, cũng phối cùng một màu mà màu sắc cháu thêu còn rõ ràng hơn cả thím nữa."

Bà Hà cũng mò lại xem: "Đường may dày dặn, hoa thêu ra cũng có linh khí, đúng là đẹp thật."

Một người khác là bác gái Vương cũng phụ họa lời họ nói. Bác gái Vương này cũng là người có tài, lời nói tốt đẹp cứ tuôn ra như suối, cứ như thể không cần tiền vậy.

Ngu Thanh Nhàn thấy bà ta càng khen càng khoa trương, cô bị khen đến ngượng chín cả mặt: "Mẹ cháu biết thêu, năm kia chị gái cháu mang thai, nên cháu học làm mũ hổ từ bà ấy."

Đáng tiếc, mũ hổ còn chưa được làm xong, nguyên thân đã phải xuống nông thôn rồi.

Nói đến thành phố, chủ đề của mọi người cứ thể thay đổi. Nói đến độ chênh lệch của thành phố và nông thôn. Bốn người trò chuyện đến khí thế ngất trời, Ngu Thanh Nhàn thi thoảng sẽ đi ra cào thóc.

Nháy mắt đã đến bốn giờ chiều, mặt trời cũng không còn chói chang như thế nữa, Khương Hiểu Điềm cũng ra ngoài hoạt động.

Cô ta đi đến sân phơi, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn ngồi dưới tàng cây cổ thụ nói chuyện với đám đàn bà con gái nông thôn thì cười nhạt hai tiếng, trong lòng cũng không nói rõ được là có cảm giác gì.

Sau một phút điều chỉnh tâm trạng, Khương Hiểu Điềm nở nụ cười ngọt ngào đi qua, khẽ gọi: "Thanh Nhàn, Thanh Nhàn."

Tiếng gọi của Khương Hiểu Điềm cắt ngang đoạn đối thoại của mấy người thím Đỗ.

Bà Hà nheo mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn hỏi: "Con gái nhà ai thế?"

Thím Đỗ biết Khương Hiểu Điềm, dù sao thì người cảm mạo phát sốt đến tận nửa tháng mà không thèm đi thu hoạch vụ thu, ngoài Khương Hiểu Điềm ra thì tìm khắp thôn cũng không còn một ai khác cả.

Đại đội trưởng Đỗ mỗi lần về đến nhà đều liên tục lải nhải Khương Hiểu Điềm lười chảy thây ra.

Thím Đỗ bĩu môi: "Bác gái, đây là người mà cháu kể với bác đó, cái cô thanh niên trí thức xin nghỉ nửa tháng đó."

Nói đến đây thì bà Hà và bác gái Vương cũng biết người này là ai rồi.

Thím Đỗ hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Tiểu Ngu, thím thấy bệnh nó cũng khỏi rồi đấy, cháu có còn hầu hạ nó không thế?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 444: Chương 444



Đừng bao giờ xem thường các bác gái trung niên, tổ chức tình báo của họ trải rộng cả thôn. Thế nên, tin tức Khương Hiểu Điềm bị bệnh phải nhờ có nguyên thân chăm sóc cũng bị truyền đi khắp cả thôn.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu:

"Không ạ. Cháu chăm sóc cậu ấy nửa tháng, mà cậu ấy càng ngày càng quá đáng. Hôm qua cậu ấy còn nói với cháu, trong tay cháu có phiếu thịt, bảo cháu đi mua thịt về cho cậu ấy ăn. Cháu cũng không lừa thím làm gì, cháu và cậu ấy quen biết mười năm rồi, cũng làm chị em tốt mười năm. Trước kia dù có vất vả khó khăn thế nào cậu ấy cũng không bao giờ đưa ra cái yêu cầu quá đáng đến mức đó cả. Lần bị bệnh này, cô ấy thay đổi giống như một người khác vậy."

Khương Hiểu Điềm chân chính rất quý trọng người bạn là nguyên thân, nguyên thân cũng vô cùng quý trọng người bạn này.

Những gì Ngu Thanh Nhàn có thể làm, là cố gắng hết sức để phân tách giữa Khương Hiểu Điềm chân chính và Khương Hiểu Điềm xuyên không ra.

Thím Đỗ suy nghĩ một lát, cũng nói: "Trước kia thím cũng từng làm việc cùng cô bé thnh niên trí thức họ Khương này, cô bé chịu khó, cũng có thể chịu khổ, không giống như bây giờ."

Khi đang nói chuyện, Khương Hiểu Điềm đi đến trước mặt họ. Khương Hiểu Điềm đưa cái siêu nước mà mình mang đến ra: "Thanh Nhàn, mình thấy chỗ này nắng to, nghĩ cậu phơi nắng lâu như thế nhất định sẽ rất khát nước nên mới mang đến cho cậu đây. Cậu uống chút đi."

Có câu nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Trong mắt Ngu Thanh Nhàn, đang không có chuyện gì mà Khương Hiểu Điềm lại xun xoe, cô ta chỉ làm thế vì hai lý do thôi, một là muốn tấm phiếu sữa bột trong tay cô, hai là nhìn trúng công việc này của cô.

Nhưng mà cái gì cũng đừng mơ có được, Ngu Thanh Nhàn sẽ không nhường lại công việc này cho cô ta đâu.

Giọng điệu của Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng: "Không cần đâu. Mình có nước mà. Nếu cậu thật sự cảm thấy trời quá nóng, lo lắng cho những người đang làm việc ngoài trời thì mang đến cho đám La Tân Lan các cậu ấy đi. So với mình, họ càng cần uống nước hơn."

Đám thanh niên trí thức không giống những người khác trong đại đội. Nước họ uống đều là nước đun sôi để nguội, vì thế sau khi uống hết nước trong siêu mang theo rồi họ sẽ không còn gì để uống nữa. Hôm qua, ai cũng khát đến choáng váng mặt mày.

Nụ cười trên mặt Khương Hiểu Điềm cứng đờ. Thửa ruộng hôm nay của đám thanh niên trí thức được phân công cách đây xa như thế, qua lại cũng mất nửa tiếng đồng hồ rồi, mặt trời lại gắt như thế.

Khương Hiểu Điềm chân chính trải qua một năm nắng gió nên làn da mới trở nên vừa đen vừa khô ráp, cô ta mất đến nửa tháng trời mới dưỡng lại được một chút, nên Khương Hiều Điềm không muốn đi.

Mấy người thím Đỗ đều thành tinh rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Hiểu Điềm là biết ngay cô ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Thím Đỗ bĩu môi, cảm thấy cô gái này đúng thật là có một không hai.

Lúc đầu khi mới xuống nông thôn, đám thanh niên trí thức ai cũng lười cả, nhưng sau một thời gian thì cũng dần dần bắt đầu làm việc.

Tuy rằng làm chưa được tốt cho lắm, nhưng ít nhất người ta cũng làm rồi. Nhưng mà cô ta thì tốt rồi, xuống nông thôn được một năm, lại bắt đầu lười biếng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 445: Chương 445



Khương Hiểu Điềm còn muốn nói gì đó, bà Hà đã ngẩng đầu nhìn trời rồi ôi một tiếng: "Trời sắp mưa rồi, mau cào thóc đi."

Đám người Ngu Thanh Nhàn nghe thấy thế cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy phía chân trời có một đám mây tối đen như mực, mọi người vội vàng cầm cào cầm chổi bắt đầu bận rộn.

Mọi người vội vội vàng vàng, chờ đến khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống, thóc đã được đám người Ngu Thanh Nhàn xúc hết vào bì rồi, việc tiếp theo chỉ cần cầm tấm bạt đậy kín lại nữa là xong.

Dùng tảng đá to để đè chân bạt, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại, không biết Khương Hiểu Điềm đã rời đi từ bao giờ rồi.

Lúc này thím Đỗ cũng mới nhớ đến cô ta, quyết định nên nay sau khi về nhà sẽ kể với lão Đỗ chuyện của cái cô thanh niên trí thức họ Khương này.

Mưa mùa thu đến vừa nhanh vừa lớn, lúc mới đầu chỉ có lác đác vài hạt mưa, nhưng chưa đến mười phút sau nước mưa đã trút xuống ào ào rồi.

Ngu Thanh Nhàn đội mưa chạy về tòa nhà của đám thanh niên trí thức. Về đến nơi cô đun một nồi nước nóng, nước vừa sôi thì đám thanh niên trí thức còn lại cũng về rồi.

Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi trên mái nhà của tòa nhà thanh niên trí thức vang lên từng tiếng lộp bộp, khi nói chuyện mà không nói to, thì người đối diện chả nghe thấy gì cả.

Thấy Ngu Thanh Nhàn đã đun sôi nước rồi, mọi người ai nấy đều vui vẻ, rối rít cảm ơn cô.

Nhân lúc mọi người dùng nước nóng để rửa ráy, Ngu Thanh Nhàn về phòng.

Vừa vào cửa phòng đã thấy Khương Hiểu Điềm đang đứng trước ngăn tủ của cô. Nhìn kĩ chút nữa thì thấy Khương Hiểu Điềm đang cầm một cái chìa khóa để mở tủ nữa kìa.

"Khương Hiểu Điềm, cậu đang làm gì thế hả? Cậu mở tủ của tôi làm gì?"

Khương Hiểu Điềm giật mình quay người lại, vẻ mặt kích động.

Cô ta về nhà từ lúc trời vẫn chưa mưa, sau đó mưa càng lúc càng lớn, cô ta chờ mãi mà không thấy Ngu Thanh Nhàn đi về.

Cô ta nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, nhớ đến lúc đang trên dường về thì gặp quả phụ Quách, con gái và cháu ngoại trai của bà ta.

Người quả thật gầy đến độ sắp không trụ nổi nữa rồi. Hai ngày nay, Khương Hiểu Điềm nói chuyện với quả phụ Quách nên cũng dần trở nên quen thuộc, cô ta còn nói chuyện với em gái của Quách Hải Bình rồi, đó là một cô gái vô cùng điềm đạm, giọng điệu khi nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, thái độ đối với cô ta cũng vô cùng hiền lành.

Nhớ đến cái thái độ đầy tôn trọng của cô em gái của Quách Hải Bình này đối với Ngu Thanh Nhàn, Khương Hiểu Điềm lại càng sốt ruột hơn cả. Cô ta muốn trở thành vợ của Quách Hải Bình đến điên luôn rồi.

Khương Hiểu Điềm biết, nếu cô ta có thể lấy ra được phiếu sữa bột, thì nhất định sẽ trở thành khách quý của nhà họ Quách.

Khương Hiểu Điềm cắn cắn móng tay, cô ta nhìn ngăn tủ của Ngu Thanh Điềm với ánh mắt nóng rực, cô ta không khống chế được chính mình, đứng lên lấy một cái chìa khóa ra mở thử.

Tủ của cô ta và Ngu Thanh Nhàn giống nhau, khi còn nhỏ Khương Hiểu Điềm cũng từng dùng loại khóa này rồi. Cô ta biết xác suất cái chìa này có thể mở ra là rất lớn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 446: Chương 446



Cô ta đi ra ngoài quan sát một lát, chỉ thấy đám người thanh niên trí thức đi tới đi lui, chứ không thấy Ngu Thanh Nhàn đâu cả, nghĩ thầm có lẽ do mưa lớn quá, nên cô bị mặc kẹt ở ngoài không về được.

Trái tim của Khương Hiểu Điềm đập thình thịch, lại quan sát thêm vài phút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Ngu Thanh Nhàn nên Khương Hiểu Điềm mới hạ quyết tâm mở tủ.

Khương Hiểu Điềm tạm cất trái tim lại vào bụng, cô ta lấy chìa khóa của mình ra, mở tủ của Ngu Thanh Nhàn. Cái chìa khóa vừa mới được nhét vào lỗ khóa, thì Ngu Thanh Nhàn đột nhiên xuất hiện.

Suýt chút nữa Khương Hiểu Điềm bị dọa c.h.ế.t rồi: "Thanh... Thanh Nhàn, sao cậu đã về rồi?"

Người kia là quỷ à? Sao đi đường không có chút tiếng động nào thế?

Ngu Thanh Nhàn không trả lời cô ta mà hỏi tiếp: "Tôi đang hỏi cậu, cậu mở tủ của tôi làm gì?"

Âm thanh của Ngu Thanh Nhàn rất lớn, La Tân Lan và những thanh niên trí thức khác đều hoạt động dưới mái hiên, lời mà Ngu Thanh Nhàn nói họ đều nghe được hết. Lúc này, ai nấy đều cầm khăn mặt đi về phía này.

Một số người không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy mọi người tụ tập về phía ấy, họ cũng đến góp vui. Dưới sự tuyên truyền của La Tân Lan, mọi người đều biết Khương Hiểu Điềm mở tủ của Ngu Thanh Nhàn, bị cô bắt tận tay.

Ánh mắt mọi người nhìn Khương Hiểu Điềm lập tức thay đổi, trở nên đầy phòng bị.

Mọi người đều xa nhà, gia sản cũng chỉ có một chút vậy thôi. Nếu như bị trộm, với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào tai ương ngập đầu. Nói khó nghe một chút thì đến cái quần cộc cũng là tài sản độc nhất vô nhị rồi, nếu mà bị trộm thật thì họ đau lòng muốn c.h.ế.t luôn ấy chứ.

"Tôi không mở tủ của cậu, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi. Chúng ta ở chung một phòng, ngăn tủ của chúng ta lại đặt cùng một chỗ, không có lý nào mà tôi nhìn một chút cũng không được chứ?"

Âm thanh phản biện của Khương Hiểu Điềm càng về sau càng trở nên yếu ớt vô lực.

Mọi người tuy không trực tiếp chứng kiến cảnh tượng Khương Hiểu Điềm mở tủ của Ngu Thanh Nhàn, nhưng họ cũng đâu phải đồ ngốc, cái chìa khóa kia rõ ràng vẫn đang cắm trên lỗ khóa của tủ của Ngu Thanh Nhàn kia kìa. Hơn nữa, so với Khương Hiểu Điềm kia, thì họ càng tin tưởng Ngu Thanh Nhàn hơn.

Khương Vĩnh Minh là anh lớn của đám thanh niên trí thức, lúc này anh ta phải đứng ra: "Được rồi, tập hợp ở phòng bếp đi, tôi có chuyện muốn nói."

Phòng bếp là nơi duy nhất mà toàn bộ đám thanh niên trí thức ai cũng có chỗ ngồi.

Khương Hiểu Điềm không muốn đi, nhưng đến mức này rồi, Khương Hiểu Điềm có muốn hay không thì cũng không quan trọng nữa. Cô ta bị Lương Khiết và La Tân Lan mỗi người kèm một bên, kéo đến phòng bếp.

Mưa ngoài trời vẫn chưa tạnh, nhưng phòng bếp lại vô cùng yên tĩnh. Khương Vĩnh Minh nhìn một vòng, sau đó mới trầm giọng nói: "Cho dù thế nào, cũng không thể đồn đãi chuyện này ra ngoài."

Dân quê đều bài xích người ngoài. Đám thanh niên trí thức đều lớn lên ở thành phố, công việc họ làm nhiều nhất trong đời cũng chỉ là thủ công nghiệp, chưa từng tiếp xúc với việc đồng áng bao giờ cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 447: Chương 447



Sau khi xuống nông thôn, họ làm việc cũng chỉ gọi là tàm tạm. Mọi người trong thôn đều có kĩ năng làm ruộng, thái độ của họ đối với đất đai ruộng vườn còn hơn cả con ruột nữa kìa, nên tất nhiên cũng chướng mắt những người làm việc không tốt như họ.

Cho dù sau này họ làm tốt hơn thì cũng không có ích gì cả, ấn tượng ban đầu đã sớm hình thành rồi, càng đừng nói mỗi năm đều có thanh niên trí thức mới gia nhập.

Cho nên dưới tình huống như thế, tuyệt đối không thể xuất hiện lời đồn trong đám thanh niên trí thức có trộm vặt được. Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của họ trong thôn sẽ càng xuống dốc không phanh.

Những thanh niên trí thức có mặt ở đây đều là người hiểu biết, những năm gần đây họ vẫn luôn sống cẩn thận, vất vả lắm mới có thể gần gũi với đám thôn dân hơn một chút, họ cũng không dám làm cho cuộc sống của mình trở về thời kì khó khăn như trước.

Đối với bọn họ mà nói, Khương Hiểu Điềm chẳng khác gì cục phân chuột cả, họ không muốn để cục phân chuột kia phá hủy nồi nước của họ.

Khương Vĩnh Minh lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, chuyện này đành để cô chịu thiệt rồi. Cô có yêu cầu gì thì cứ nói, nếu trong phạm vi tôi có thể làm, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô."

Các thanh niên trí thức khác không có ai phản bác cả. Khương Hiểu Điềm rất muốn phản biện cho mình, nhưng mà không ai muốn quan tâm đến cô ta cả.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy đám nhân vật chính này vô cùng phiền phức, mấy đời trước cũng thế, cô có thể tránh xa bao nhiêu thì lập tức tránh xa bấy nhiêu. Đời này của cô vẫn không thay đổi: "Tôi muốn đổi phòng."

Cả đời này dài như thế, Ngu Thanh Nhàn không muốn ngày ngày phải chung phòng với người đáng ghét kia nữa.

Yêu cầu này của Ngu Thanh Nhàn khiến cho đám người thở phào nhẹ nhõm, Khương Vĩnh Minh nói: "Được. Tòa nhà thanh niên trí thức của chúng ta vẫn còn hai gian phòng trống, cô có thể tự chọn cho mình một phòng."

Tất nhiên Ngu Thanh Nhàn sẽ chọn căn phòng cách xa phòng của Khương Hiểu Điềm nhất rồi.

Mưa tạnh, đám thanh niên trí thức lập tức giúp Ngu Thanh Nhàn chuyển đồ đạc sang gian phòng trống kia, mọi người đều ăn ý phớt lờ Khương Hiểu Điềm, không thèm cô ta nhìn lấy một cái.

Khương Hiểu Điềm chưa từng phải chịu loại tủi thân thế này, cô ta cảm thấy đám người thanh niên trí thức này đang nhằm vào cô ta.

Đúng là cô ta mở tủ của người khác, cô ta sai được chưa. Nhưng mà cũng không cần làm cứng thế đâu đúng không? Không phải cô ta chưa mở thành công ư?

Còn có Ngu Thanh Nhàn nữa, Khương Hiểu Điềm chân chính kia đúng là mắt mù rồi mới có thể chọn người như cô làm bạn thân, cô ấy đào tâm đào phổi đối xử thật lòng với người ta, kết quả thì sao?

Chỉ mới xảy ra chút chuyện nhỏ này thôi mà người ta đã giận cô ấy rồi đấy thôi.

Cũng là do Khương Hiểu Điềm chân chính ngu ngốc, nếu không sao trong sách lại viết họ sẽ làm bạn tốt cả đời cơ chứ?

Nếu thật sự người ta coi cô ấy là bạn thân, nhà của Ngu Thanh Nhàn có nhiều tiền như thế, còn là người giàu nhất nữa cơ chứ, sao không để cô ấy tiêu giúp một chút?

Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là tình nghĩa giả tạo rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 448: Chương 448



Khương Hiểu Điềm oán thầm, nghĩ đến khoảng thời gian thiếu ăn thiếu mặc sau khi xuyên qua này, đối lập hoàn toàn với cuộc sống trước khi cô ta xuyên qua, nước mắt của Khương Hiểu Điềm cứ thế chảy ra.

Cha mẹ cô ta trọng nam khinh nữ, rõ ràng đã có một đứa con là cô ta rồi mà vẫn phải sinh thêm một đứa nữa, sinh ra một đứa em trai nhỏ hơn cô ta năm tuổi. Từ ngày có em trai, sự quan tâm của họ tập trung hết lên người thằng bé, từ đó thờ ơ với cô ta.

Nếu không phải từ nhỏ cô ta đã biết tranh thủ cho mình, còn không biết cô ta sẽ sống sót được mấy này nữa cơ.

Trước khi xuyên qua, cha mẹ cô ta mua máy tính cho em trai, còn mua hãng quả táo cắn dở nữa, khiến cô ta tức c.h.ế.t đi được. Năm đó, khi cô ta đỗ đại học, máy tính mà cha mẹ mua cho cô ta cũng chỉ là sản phẩm trong nước thôi.

Khương Hiểu Điềm cảm thấy mình bị đối xử bất công, cãi nhau với cha mẹ ngay tại chỗ, lời lẽ cực kỳ khó nghe, khiến mẹ cô ta tức đến mức ngất đi. Em trai cô ta cũng là một người tàn nhẫn, không niệm tình cô ta là chị gái ruột mà thẳng tay đẩy cô ta xuống cầu thang.

Sau khi biết bản thân xuyên không vào một cuốn niên đại văn, vợ chồng cùng phấn đấu làm giàu, cô ta vô cùng vui vẻ. Cô ta còn không thèm nhớ đến cha mẹ ở hiện đại của mình nữa.

Dù sao thì họ cũng đâu thích đứa con gái là cô ta đâu. Bây giờ cô ta không còn nữa, họ vui mừng còn không kịp ấy chứ.

Nhưng mà lúc này Khương Hiểu Điềm lại nhớ đến mẹ của cô ta. Đó là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, nhớ lúc cô ta học cấp hai bị bạn học xa lánh, cô ta về nhà mách, hôm sau mẹ cô ta đến thẳng trường học, tìm cô giáo gọi đám bạn học xa lánh cô ta đến hỏi chuyện.

Từ đó về sau, những bạn trong lớp không còn xa lánh cô ta nữa.

Khương Hiểu Điềm nghĩ, nếu bây giờ mẹ cô ta ở đây, đám thanh niên trí thức kia có lẽ cũng không dám xa lánh cô ta nữa đâu nhỉ?

Khương Hiểu Điềm có chút nuối tiếc, quyết tâm phải gả cho Quách Hải Bình lại càng kiên định hơn. Gả cho Quách Hải Bình là cách duy nhất để cô thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Khương Hiểu Điềm không nghĩ đến phiếu sữa bột của Ngu Thanh Nhàn nữa, cô ta nghĩ đến các phương thuốc bổ khác. Đúng là trời không phụ lòng người, đúng là cô ta nghĩ ra được một phương thuốc.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong cô ta lập tức quay về phòng cầm gói kẹo sữa hình thỏ trắng kia đi đến nhà của Quách Hải Bình. Không biết cô ta nói gì với người nhà họ Quách mà chỉ thấy một lát sau cô ta đã về rồi.

Hôm nay trời vẫn mưa phùn như trước, không có cách nào làm việc được cả, Ngu Thanh Nhàn cầm sách ra đọc cùng đám người La Tân Lan. Khương Hiểu Điềm đứng cạnh cửa sổ nhìn thấy cô, thì vênh cằm lên đầy đắc ý.

La Tân Lan thấy vậy thì buồn bực hỏi: "Cô ta lại lên cơn à?"

Ngu Thanh Nhàn cười cười: "Ai mà biết được."

Khương Hiểu Điềm vui vẻ như thế, nhất định là đã thành công tiếp cận quả phụ Quách rồi chứ gì?

Đời trước hệ thống đã từng nói với cô, nhân duyên của nam nữ chính do định mệnh sắp đặt, cho dù kết quả thế nào thì họ cũng nhất định sẽ ở bên cạnh nhau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 449: Chương 449



Đây là một bộ truyện xuyên sách, nói vậy, Khương Hiểu Điềm và Quách Hải Bình có lẽ sẽ đi đến cuối cùng nhỉ?

Nhắc đến Quách Hải Bình, trong cốt truyện gốc anh ta vốn là chồng của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn không có thiện cảm gì với anh ta cả.

Ở đời trước, Khương Hiểu Điềm nhằm vào nguyên thân một cách trắng trợn, người chồng Quách Hải Bình kia không thể không biết một chút gì, nhưng mà anh ta lại không có ý định ngăn cản.

Cốt truyện xuyên sách đắp nặn hình tượng của Khương Hiểu Điềm xuyên không là một cô vợ nhỏ mềm mại, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.

Còn Quách Hải Bình thì được xây dựng thành một người sắt đá chung tình. Vì Khương Hiểu Điềm không đi tùy quân, lại bị đứa em gái đanh đá của chồng hại sảy thai mất một đứa con, cho nên vẫn luôn áy này với cô ta.

Cách bù đắp áy náy của Quách Hải Bình chính là mắt nhắm mắt mở với hành vi của Khương Hiểu Điềm.

Cho dù Khương Hiểu Điềm quá đáng đến mức nào, Quách Hải Bình đều có thể giả vờ như chưa bao giờ thấy, thậm chí nhiều lúc còn đi theo sau chùi đ.í.t cho cô ta.

Chuyện này khiến cho độc giả không nắm rõ cốt truyện, chỉ đọc được duy nhất một tình tiết đó cảm thấy vừa ngọt ngào vừa thích thú, nhưng người ở trong cuốn sách này lại không cảm thấy như thế.

Chẳng hạn như nguyên thân đây, cô ấy có làm gì sai đây cơ chứ? Cô ấy không hiểu vì sao lại trở thành đối tượng xả giận của Khương Hiểu Điềm, còn bị cô ta hủy diệt cả đời nữa.

Cô ấy đã làm gì có lỗi với Khương Hiểu Điềm đâu? Những gì cô ấy từ chối Khương Hiểu Điềm không phải hợp lý hợp tình ư?

Ngu Thanh Nhàn thật sự rất tuyệt vọng với mấy quyển tiểu thuyết tam quan bất chính này rồi.

Nhắc đến hệ thống, Ngu Thanh Nhàn lại có chút buồn phiền. Từ sau khi rời khỏi thế giới trước, hệ thống nói cần phải thăng cấp, biến mất từ đó cho đến nay vẫn không thấy xuất hiện.

Bây giờ cô xuyên qua được một tuần rồi, mà nó vẫn chưa thăng cấp thành công nữa. Trong khoảng thời gian này, cho dù cô có gọi thế nào, thì hệ thống cũng vẫn cứ không xuất hiện.

Không có cái hệ thống thiểu năng trí tuệ kia ríu ra ríu rít bên cạnh, ít nhiều trong lòng Ngu Thanh Nhàn cũng có chút khó chịu.

Đến giữa trưa, mưa vẫn không có xu hướng tạnh, Ngu Thanh Nhàn nằm trên giường một lát rồi đứng lên đi đến nhà đại đội trưởng lấy lương thực đã đổi, để đi lên trấn trên gửi về nhà.

Thím Đỗ ở nhà bế cháu, bà cháu hai người đang chơi ở nhà chính. Ngu Thanh Nhàn nhìn thoáng qua, đứa bé kia vô cùng gầy yếu, tiếng khóc cũng vô cùng yếu ớt, trông cực kỳ đáng thương.

Thím Đỗ nói với Ngu Thanh Nhàn: "Từ lúc cho nó uống sữa bột, thẳng bé có sức hơn rồi. Thời gian trước, thím với chú của cháu vẫn thầm nói là không biết có sống được không nữa kìa. Hôm qua bọn thím mời bác sĩ ở trấn trên xuống khám, ông ấy nói nếu cứ tiếp tục chăm sóc như thế, đứa bé sẽ sống sót."

Đối với nhà họ Đỗ mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt. Cả nhà họ Đỗ đều vô cùng vui mừng.

Trải qua mấy đời rồi, Ngu Thanh Nhàn càng ngày càng thích trẻ con, cô nói với thím Đỗ: "Thím, cho cháu ôm một cái được không?"

Thím Đỗ cẩn thận đặt đứa bé vào lòng của Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn bế đứa bé một cách thuần thục, thím Đỗ thấy thế thì hoàn toàn yên lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 450: Chương 450



Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với thím Đỗ, nhân lúc thím ấy không để ý thì cho đứa bé uống một giọt linh tuyền loãng, sắc mặt đứa bé tốt lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Sau khi trò chuyện một lát, Ngu Thanh Nhàn xách bao lương thực phụ mà con cả của thím Đỗ đã chuẩn bị từ trước đi lên trấn trên.

Từ lúc xuyên qua đây cô chưa từng bỏ bê việc tu luyện nên cơ thể rất khỏe mạnh, cho dù khiêng bao lương thực năm sáu mươi cân mà vẫn đi nhanh như bay.

Đến bưu điện trên thị trấn, lúc Ngu Thanh Nhàn gửi đồ mới phát hiện hóa ra thím Đỗ không chỉ cho mỗi lương thực phụ, mà còn cho thêm mấy cân gạo ngon nhất và một chút gà khô, thỏ khô nữa.

Thấy thế, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng ấm áp. Giá trị của hai tấm phiếu sữa bột kia không cần nói cũng biết, lấy nó ra đổi lương thực phụ rõ ràng là cô bị lỗ nặng.

Tuy rằng Ngu Thanh Nhàn không thèm để ý, nhưng nếu nhà của đại đội trưởng Đỗ chủ động bỏ thêm mấy thứ này, chỉ cần có phần tâm ý này, Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi điền xong tờ đơn gửi đồ, Ngu Thanh Nhàn viết cho nhà một bức thư, nghĩ ngợi một lát, cô lại gọi điện thoại đến văn phòng khu phố nơi nhà của nguyên thân sống.

Không bao lâu sau khi văn phòng khu phố nhận điện thoại, cha mẹ của nguyên thân cùng đến đó, Ngu Thanh Nhàn nói với họ chuyện gửi đồ.

Sau khi biết cô dùng phiếu sữa bột đổi lương thực cho nhà, trong lòng mẹ Ngu vừa cảm thấy được an ủi vừa cảm thấy khó chịu:

"Con lo cho con ấy, quan tâm trong nhà làm gì? Cha mẹ ở trong thành phố không thiếu gì cả, con còn đang ở nông thôn chịu khổ kia kìa. Uống sữa bột tốt biết bao, có thể bồi bổ cơ thể."

Ngu Thanh Nhàn nói: "Mẹ ơi, con ở nông thôn cũng chẳng thiếu gì cả. Chỗ này khá tốt, trên núi cũng không thiếu đồ ăn, không thiếu thịt cũng không thiếu đồ ăn, tháng nào thanh niên trí thức cũng được phát lương thực, vẫn đủ ăn mẹ ạ."

Mẹ Ngu vẫn đau lòng. Bà ấy sinh bốn đứa con, đưa lớn đã gả chồng, đứa thứ ba và thứ tư vẫn còn bé, chỉ có đứa thứ hai là đúng tuổi bị đưa xuống nông thôn.

Con đi ngàn dặm, mẹ lo lắng, có vài đêm không ngủ được, cứ nhớ đến đứa con gái bị đưa xuống nông thôn, bà lại đau lòng đến ch** n**c mắt.

"Con đừng lừa mẹ, nông thôn thế nào mẹ còn không biết à?"

Mẹ Ngu cũng xuất thân từ nông thôn, việc nhà nông có bao nhiêu vất vả, nếu nông thôn thật sự tốt giống như con gái bà nói, sao bây giờ mọi người lại cứ chen đầu vào thành phố cơ chứ?

Mẹ Ngu càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi với đứa con gái thứ hai này, nhìn thấy thời gian gọi điện thoại càng lúc càng dài, bà tiếc phí điện thoại cứ một phút lại tính một đồng kia, vội vàng dặn dò Ngu Thanh Nhàn tất cả những gì mà bà có thể nghĩ đến.

Có Lý Hải Anh ở đời trước để so sánh, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy mẹ Ngu vô cùng dịu dàng thân thiết, bà nói gì cô cũng đều đồng ý, cuối cùng bên phía mẹ Ngu cúp điện thoại trước.

Lúc này, điện thoại vẫn phổ biến thu phí hai đầu, cha Ngu đưa phí điện thoại cho người của văn phòng khu phố.

Trên đường trở về nhà, cha Ngu dỗi mẹ Ngu: "Anh nói em chứ, Nhàn Nhàn gọi về cho cả hai chúng ta, sao em lại không cho anh nói câu nào cả thế?"
 
Back
Top