Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 431: Chương 431



Thực tế khác xa cái ảo tưởng trở thành nhà giàu nhất Hoa Hạ, trở thành một thế gia của cô ta.

Cũng vì cô ta có tính toán đến thế nào cũng không thể đạt được mong muốn của mình, vì thế cô ta càng tức giận với nguyên thân hơn. Cuộc sống của nguyên thân càng không tốt, thì cô ta lại càng cảm thấy vui vẻ.

Nguyên thân vẫn luôn không hiểu lý do vì sao người bạn thân chẳng khác chị em ruột của cô ấy lại đối xử với cô ấy như thế, cũng không hiểu rõ sự oán hận của cô ta từ đâu mà có.

Sau khi bị hút vào không gian hệ thống, cuối cùng nguyên thân cũng hiểu ra. Hóa ra người đối xử không tốt với cô ấy kia đã sớm không phải bạn của cô ấy nữa rồi. Đó là một cô hồn dã quỷ không biết từ đâu đến sống nhờ trong cơ thể của bạn cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn không thể tha thứ được.

Cô ấy đối xử với cô ta thật lòng, những tổn thương từng chịu đựng đều là thật, những ngày đau khổ tuyệt vọng kia cô ấy đều phải trải qua từng giây một.

Phải để cho cô hồn dã quỷ đang ở trong cơ thể bạn thân cô ấy kia cả đời này cũng không làm nên trò trống gì, để cho cha mẹ cô ấy được an hưởng tuổi già. Đây chính là nguyện vọng của nguyên thân.

Ngu Thanh Nhàn cười trả lời La Tân Lan: "Tối hôm qua hỏi cô ấy, cô ấy nói vẫn còn khó chịu lắm, hôm nay sẽ không đến làm việc."

Tối hôm qua Ngu Thanh Nhàn mới xuyên đến, mà cái người xuyên không kia còn đến sớm hơn cô nửa tháng.

Mùa thu mọi người vội vàng gặt lương thực, cho dù thanh niên trí thức hay là thôn dân, hoặc là đứa bé mới biết sự đời thì cũng đều vô cùng bận rộn trong những ngày mùa màng thế này.

Trước kia xuyên qua, Khương Hiểu Điềm là cô gái mười ngón tay không dính nước xuân, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, vẫn chưa bị xã hội vùi dập, bảo cô ta làm chuyện nhà nông có khác nào lấy mạng của cô ta đâu. Cô ta cũng không sợ không có cơm ăn, dù sao cũng có nguyên thân bao che cho cô ta mà.

Nhưng đấy là nguyên thân, còn Ngu Thanh Nhàn sẽ không quan tâm cô ta.

Mặt La Tân Lan nhăn lại: "Nửa tháng rồi mà vẫn chưa khỏi, không phải chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường thôi ư? Bác sĩ cũng nói cô ta không sao rồi còn gì, cô ta có yếu ớt đến thế đâu."

Nhớ đến thái độ thường ngày của Ngu Thanh Nhàn, La Tân Lan nhịn không được mà khuyên bảo: "Thanh Nhàn à, cậu và Khương Hiểu Điềm là bạn bè, cho dù có tốt với nhau đến đâu thì cũng chỉ một vừa hai phải thôi, cậu hiểu ý mình không?"

Vốn ấn tượng của La Tân Lan với Khương Hiểu Điềm cũng rất tốt, nhưng mà từ nửa tháng trước, cái ấn tượng tốt này dần dần nhạt nhòa đi.

Dù sao thì nửa tháng nay Khương Hiểu Điềm cũng rất quá phận, sáng ngủ đến mặt trời mọc cao ba sào rồi mới dậy, đồ ăn thức uống đều là Ngu Thanh Nhàn bê đến tận giường cho cô ta.

Ai mà chưa từng bị cảm bị sốt chứ? Khương Hiểu Điềm cô ta quý giá đến thế cơ à?

La Tân Lan đúng là nhìn không quen thái độ của cô ta, nhưng cô ấy cũng vô cùng hâm mộ Khương Hiểu Điềm có một người bạn tốt như Ngu Thanh Nhàn.

Càng hâm mộ bao nhiêu, La Tân Lan càng cảm thấy không đang thay Ngu Thanh Nhàn bấy nhiêu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 432: Chương 432



Ngu Thanh Nhàn cười cười, cô biết Ngu Thanh Nhàn cũng là có lòng tốt thôi. Ở đời trước, trong đám thanh niên trí thức La Tân Lan là người đầu tiên nói với nguyên thân những lời này, vốn là nguyên thân nghe lọt những gì họ khuyên rồi đấy, nhưng chỉ cần Khương Hiểu Điềm kể khổ và làm nũng vài câu, cô ấy lại mềm lòng.

Đám La Tân Lan cảm thấy khuyên bảo không có tác dụng, nên từ đó về sau, đám La Tân Lan cũng không khuyên nguyên thân nữa.

Sau khi về lại thành phố, nguyên thân và đám thanh niên trí thức cũng không còn liên lạc gì nữa.

"Mình biết mà, cảm ơn Tân Lan nhé." Ngu Thanh Nhàn cảm ơn La Tân Lan.

La Tân Lan bị Ngu Thanh Nhàn cảm ơn một cách trang trọng như thế thì không quen chút nào, cô ấy sờ sờ mái tóc ngắn của mình, nói:

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Đến lượt chúng ta rồi, nhanh nhanh nhanh, chúng ta rửa mặt nhanh lên. Phòng bếp làm xong bữa sáng rồi đấy, chúng ta ăn xong, nhân dịp thời tiết còn mát mẻ thì gặt lúa cho xong đi, nếu không chút nữa nắng lên rồi sẽ nướng chín người đấy."

Ngu Thanh Nhàn cũng không nhiều lời nữa, hai người mỗi người múc một chậu nước rồi bê đến bên cạnh cống ngồi xổm mà rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong họ cũng không quay về phòng, mà đi thẳng đến phòng bếp lấy cặp lồng ăn sáng.

Bữa sáng là cháo và dưa muối mà nhóm thanh niên trí thức tự tay muối, tay nghề của họ không tốt lắm, dưa được muối ra cũng chỉ có mùi vị bình thường, ngoại trừ dưa muối ra còn có bánh ngô dày đến rách cả họng.

Ngu Thanh Nhàn cũng không chê, cô vừa nhai nhai từng miếng vừa ăn cùng với cháo.

Sau khi ăn xong, cô rửa sạch cặp lồng, cũng không mang thức ăn về cho Khương Hiểu Điềm giống nguyên thân nữa.

Hành động của Ngu Thanh Nhàn ít nhiều khiến đám thanh niên trí thức kinh ngạc, Lương Khiết - bạn cùng phòng của La Tân Lan ngạc nhiên nói: "Hôm nay cậu ấy đổi tính à?"

La Tân Lan vẫn chưa đi, cô ấy và Lương Khiết có quan hệ rất tốt, làm gì cũng đều làm cùng nhau.

Nếu không phải hôm nay đến lượt Lương Khiết nấu cơm, cô ấy cũng không tách Lương Khiết ra, mỗi người làm một việc đâu.

Nghe thấy thế thì cô ấy đáp: "Có lẽ là nhìn thấu rồi. Cô ấy coi người ta là bạn, là chị em gái, người ta lại xem cô ấy như con ở vậy."

Ai mà chả có lúc bệnh tật, thân làm bạn bè chăm sóc nhau một chút khi không có cha mẹ ở bên cạnh thì không sao, nhưng khi hết bệnh rồi mà vẫn giả bệnh để người ta chăm sóc là có ý gì?

Xem mình thành đại tiểu thư thật đấy à?

Mọi người đều rời xa gia đình để xuống tham gia đội sản xuất ở vùng nông thôn phía bắc Bột Hải, mọi người đều là thanh niên trí thức, làm gì có ai cao quý hơn ai?

Khương Hiểu Điềm cô ta có chỗ nào xuất sắc hơn người à?

Bàn về năng lực, cô ta kém xa đám nam thanh niên trí thức, còn không bằng mấy người Lương Khiết các cô ấy đâu. Bàn về xinh đẹp, cô ta lại kém xa Ngu Thanh Nhàn.

Bàn về văn hóa, có hơn một nửa người trong nhóm thanh niên trí thức nghiền nát cô ta.

Dựa vào đâu mà cô ta dám sai sử Ngu Thanh Nhàn không chút kiêng nể gì như thế?

Không phải là nhờ có phần tình cảm hai người cùng nhau lớn lên ư? Nhưng tình cảm ấy mà, càng dùng sẽ càng bạc, người ta cũng đâu phải đồ ngốc, sai có thể để cô ta sai sử mãi được?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 433: Chương 433



Nhìn đi, không phải bây giờ Ngu Thanh Nhàn thức tỉnh rồi đấy ư?

"Còn không phải à? Hôm qua tôi đi tiểu đêm á, lúc đi qua cửa sổ phòng của hai cô ấy còn nghe thấy Khương Hiểu Điềm bảo Ngu Thanh Nhàn giặt quần áo cơ. Không biết cô ta lấy mặt mũi ở đâu nữa?” Người nói câu này là một nam thanh niên trí thức, vẻ khinh thường trên mặt anh ta không cách nào giấu được.

Bây giờ nhà nào cũng nhiều con, gia cảnh cũng không tốt đến mức con cái không cần làm việc nhà. Trong số họ, người xuống nông thôn lâu nhất cũng được năm năm rồi, chưa có ai bảo người khác giặt quần áo cho mình bao giờ cả.

Không thân cũng chẳng quen, cho dù là chị em ruột cũng không có cái kiểu vứt quần áo của mình cho người khác giặt một cách huênh hoang như thế đâu, thế mà cô ta cũng nói ra lời được.

“Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều nữa. Ăn xong rồi thì chúng ta đi nhanh thôi.” Người nói là Khương Vĩnh Minh.

Anh ta xuống nông thôn năm 1966, là người lớn tuổi và trầm ổn nhất trong đám thanh niên trí thức.

Anh ta làm việc công bằng, là một người hiền hậu, mọi thanh niên trí thức khác đều nghe lời anh ta.

Anh ta vừa nói thế, mọi người lập tức không bàn tán nữa, tập trung ăn nhanh hơn. Sau khi ăn xong, mọi người lấy siêu ra, đổ đầy nước sôi để nguội mới đun tối hôm qua vào siêu.

Ngu Thanh Nhàn quay lại phòng của cô và Khương Hiểu Điềm. Cô cất tất cả những đồ mà nguyên thân để trên bàn vào tủ rồi khóa lại, liếc nhìn Khương Hiểu Điềm vẫn đang ngủ say.

Đời này, trong khoảng thời gian gần đây, càng ngày Khương Hiểu Điềm càng quá đáng.

Những việc cơ bản như đưa cơm rót nước thì không nói, bây giờ ngay cả quần áo của cô ta nguyên thân cũng phải giặt cho sạch.

Hai ngày trước, Khương Hiểu Điềm lại lấy cớ bị bệnh, mồm miệng đắng chát để đòi tiền và phiếu của nguyên thân.

Nguyên thân cũng đâu phải bánh bao, đưa cơm, rót nước, giặt quần áo đều là chuyện nhỏ nằm trong khả năng của cô ấy, tính tình của cô ấy không thích tính toán chi li nên tiện tay thì cô ấy sẽ giúp.

Nhưng hành động đòi tiền và phiếu của Khương Hiểu Điềm đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô ấy.

Cô ấy là đứa con thứ hai của nhà họ Ngu, trên có một chị gái đã kết hôn, dưới có hai đứa em trai vừa tròn mười sáu tuổi.

Cha mẹ cô ấy chỉ là công nhân bình thường, cầm mức lương của người bình thường. Họ có thể gửi tiền và phiếu cho nguyên thân là do trong nhà phải kiệm ăn kiệm uống.

Ngay cả bản thân cô ấy cũng không nỡ dùng, sao có thể cho Khương Hiểu Điềm dùng được cơ chứ?

Có thể chia sẻ với Khương Hiểu Điểm những đồ trong nhà gửi đến, đã là nhượng bộ lớn nhất của cô ấy rồi.

Yêu cầu của Khương Hiểu Điềm cứ được một tấc lại tiến một thước, sao cô ấy có thể đồng ý cho được?

Vì thế nguyên thân từ chối yêu cầu vô lý của Khương Hiểu Điềm, khiến cho Khương Hiểu Điềm hận nguyên thân.

Cô ta cho rằng, nguyên thân từ chối đúng lúc xác minh phán đoán của cô ta là đúng.

Nguyên thân đối xử tốt với cô ta, chẳng qua chỉ là giả mù sa mưa thôi, chẳng qua là coi thường cô ta nên mới muốn bố thí cho cô ta.

Ngu Thanh Nhàn đi theo đám thanh niên trí thức đến thửa ruộng hôm nay cần gặt, cô xắn ống quần lên, cầm liềm xuống ruộng với mọi người.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 434: Chương 434



Đây là lần đầu tiên cô làm việc nhà nông, ngoại trừ lúc đầu có chút không thạo, càng về sau càng làm quen tay.

Chẳng bao lâu sau, cô đã đuổi kịp đám Lương Khiết và La Tân Lan, gia nhập vào cuộc nói chuyện của hai người họ.

La Tân Lan và Lương Khiết đến từ hai tỉnh khác nhau. Hai người họ đều rất cố gắng, cho dù xuống nông thôn rồi cũng không lơ là việc học tập.

Hai người có cùng chung chí hướng nên thường xuyên cùng nhau đọc sách, thảo luận vấn đề. Người ta nói cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị, khi khôi phục kỳ thi vào đại học, hai người họ cùng đỗ, là lứa sinh viên đầu tiên sau cải cách, tiền đồ vô hạn.

Nguyên thân không giống họ. Tuy rằng nguyên nhân là học sinh cấp ba, nhưng cô ấy đến trường không đúng thời điểm, vào đúng cái lúc rối loạn rung chuyển nhất nên kiến thức cấp hai và cấp ba của cô cũng không được vững. Ở cái đời mà Khương Hiểu Điềm chưa xuyên qua kia, cô ấy cũng phải treo cổ học tập suốt một năm trời mới thi đỗ đại học.

Trờ thành lứa sinh viên thứ ba.

Mà ở đời trước, ngay cả học tập, nguyên thân cũng không có thời gian chứ đừng nói là thi đỗ đại học.

Bởi vì cái con ngốc Khương Hiểu Điềm kia hãm hại nguyên thân, để cô ấy gả cho người ta.

Nhớ đến cuộc sống hôn nhân của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn lập tức cảm thấy có một ngụm m.á.u đang trào lên cổ mình. Cô vội vàng cắt lúa thật nhanh để kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng.

Đến gần giờ cơm, Lương Khiết quay về nấu cơm, Ngu Thanh Nhàn và đám thanh niên trí thức làm thêm nửa tiếng nữa rồi mới về.

Lúc này Khương Hiểu Điềm đã đói bụng cả một buổi sáng.

Cô ta ngủ thẳng cho đến khi bụng đói không thể chịu nổi nữa mới mò dậy, sau khi đánh răng xong, cô ta đi về phòng thì phát hiện Ngu Thanh Nhàn chưa lấy cơm cho cô ta.

Cô ta đến phòng bếp, trong phòng bếp cũng không còn cơm nữa. Cô ta không dùng quen bếp của niên đại này, nên không có cách nào tự nấu cả.

Đợi mãi mới thấy Lương Khiết về, cô ta đòi ăn, Lương Khiết căn bản không thèm phản ứng cô ta. Rơi vào đường cùng, Khương Hiểu Điềm đành uống tạm miếng nước cho đói.

Đã đói bụng rồi thì uống nước lại chỉ càng làm mình đói hơn thôi. Ngay khi Khương Hiểu Điềm đói đến choáng váng mặt mày thì Ngu Thanh Nhàn cũng về rồi. Cô vào phòng lấy khăn để rửa mặt.

Cơn giận chồng chất trong lòng Khương Hiểu Điềm lập tức bùng nổ, cô ta nhảy từ trên giường xuống: “Ngu Thanh Nhàn, vì sao cậu không lấy cơm cho tôi? Cậu có biết tôi phải nhịn đói từ sáng đến giờ không hả?”

Nửa tháng nay, Khương Hiểu Điềm đã sớm có thói quen đòi thứ này thứ kia từ Ngu Thanh Nhàn rồi: “Tôi nhớ hình như cậu còn mấy miếng bánh quy thì phải, nhanh lấy ra đây cho tôi ăn đi.”

Dứt lời, như thể vừa nhớ ra chuyện gì, cô ta nói tiếp: “Tôi nhớ rõ cha mẹ cậu còn gửi cho cậu một phiếu thịt hai cân đúng không? Chiều nay cậu xin nghỉ một buổn, đến công xã mua thịt đi. Tôi bị bệnh nửa tháng nay rồi, mồm miệng đắng chát, ăn uống không có mùi vị gì cả.”

Ngu Thanh Nhàn bị giọng điệu hợp lý hợp tình của Khương Hiểu Điềm chọc tức đến bật cười, cô vắt kiệt nước ở khăn rửa mặt, rồi vắt cái khăn khô lên thành chậu rửa mặt: “Dựa vào đâu?”

Khương Hiểu Điềm sửng sốt một lát, đến khi phản ứng lại mới hiểu ra Ngu Thanh Nhàn đang hỏi, dựa vào đâu mà mua thịt cho cô ta ăn, dựa vào đâu mà phải cho cô ta ăn bánh quy của cô?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 435: Chương 435



Tính tình cô ta vốn không tốt, bây giờ đang đói bụng, tính tình lại càng kém hơn. Cô ta đứng phắt dậy: “Cái gì mà dựa vào đâu hả? Cậu đang nói cái gì thế? Chúng ta không phải bạn bè à? Làm bạn bè, tôi ăn chút cơm, chút thịt của cậu thì sao hả?”

Khương Hiểu Điềm vẫn đang thấy tủi thân cây này.

Trước khi cô ta xuyên qua, tuy trong nhà cũng không khá giả gì, nhưng không phải lo ăn lo uống, cô ta chưa bao giờ phải buồn phiền vì không có thịt ăn cả.

Thậm chí, nhiều khi có thịt mà cô ta còn không thèm ăn ấy chứ. Nhưng ai ngờ, sau khi xuyên qua, muốn ăn một miếng thịt thôi mà cũng khó khăn thế cơ chứ.

Cô ta xuyên qua được nửa tháng rồi, đến cả vụn thịt cũng không có, mỗi ngày không phải cháo ngũ cốc thì cũng là cháo ngô, đồ ăn thực sự rất khó nuốt, còn khó nuốt hơn cả đồ ăn trong căn tin trường của cô ta nữa.

Thứ duy nhất khiến cô ta cảm thấy có chút an ủi, chính là bánh quy của chị em tốt này của cô ta. Tuy có chút nghẹn, nhưng ít nhất cũng có vị ngọt có thể đánh lừa vị giác.

Không ngờ sáng hôm nay không có bánh quy ăn thì thôi đi, đến cả cháu ngũ cốc và bánh ngô cũng không có.

Khương Hiểu Điềm càng nghĩ càng giận. Chị em tốt cơ đấy, có miếng thịt mà cũng không nỡ mua cho cô ta ăn.

Vốn Khương Hiểu Điềm còn cảm thấy cướp chồng người ta là vô đạo đức, nhưng bây giờ cô ta nghĩ lại rồi, Ngu Thanh Nhàn cô bất nhân thì đừng trách Khương Hiểu Điềm cô ta bất nghĩa.

Khương Hiểu Điềm hạ quyết tâm, nhưng cơn tức trong lòng không vơi chút nào: “Không phải chúng ta là chị em tốt à? Tôi ăn của cậu 2 cân thịt thì sao, cũng đâu phải tôi không trả lại cho cậu đâu?”

Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh nhìn Khương Hiểu Điềm, chờ cô ta nói tiếp.

“Ngu Thanh Nhàn, chúng ta làm bạn bè nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ cậu lại là loại người tính toán chi li đến mức này đấy. Năm đó nếu không có tôi, thì bây giờ đã không có cậu ở đây rồi. Hôm nay cậu nói với tôi những lời này, thực sự khiến tôi lạnh lòng.”

Nguyên thân và Khương Hiểu Điềm cũng không phải ngay từ đầu đã là bạn thân. Quan hệ của hai người họ bắt đầu cải thiện vào năm nguyên thân mười tuổi.

Ngày đó, khi nguyên thân đến bờ sông chơi, không cẩn thận giẫm phải một miếng đất xốp, nên bị ngã xuống sông.

Thật ra nước sông đó cũng không sâu lắm, nguyên thân bị dọa sợ, sau khi giãy giụa thì đứng dậy đi lên bờ một cách khó khăn.

Đúng lúc này Khương Hiểu Điềm đi ngang qua, cầm một cây gậy kéo cô ấy lên.

Từ đó về sau hai người mới trở thành bạn thân.

Khương Hiểu Điềm chân chính rất thật lòng, vì nguyên nhân từ gia đình nên cô ấy vô cùng quý trọng người bạn là nguyên thân, chưa từng nhắc đến cái gì mà ơn cứu mạng cả.

Đời trước khi Khương Hiểu Điềm lấy chuyện này ra nói, nguyên thân rất đau lòng, cuối cùng vẫn đưa phiếu thịt cho Khương Hiểu Điềm.

Khương Hiểu Điềm nếm được ngon ngọt rồi, từ đó đến nhiều năm về sau, cô ta vẫn dùng cái cớ này để yêu cầu nguyên thân làm rất nhiều chuyện.

Vì nhớ tình nghĩa cũ, nên nguyên thân cho cô ta vài lần, nhưng vì những thứ nguyên thân cho không đạt tiến mong muốn của cô ta, Khương Hiểu Điềm càng hận cô ấy hơn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 436: Chương 436



Tất nhiên, Ngu Thanh Nhàn sẽ không cho Khương Hiểu Điềm bất cứ thứ gì, những thứ đó cô ném xuống nước ít nhất còn có thể nghe thấy một tiếng vang, đưa cho Khương Hiểu Điềm, ngoại trừ đổi lại tức giận và nỗi hận thì cô còn được cái gì đâu?

Dù sao cũng đều bị Khương Hiểu Điềm hận rồi, cho hay không cho cô ta, cũng không khác nhau nhiều lắm.

“Hiểu Điềm, những lời cậu nói thật sự khiến cho người ta đau lòng mà. Người khác đều không hiểu rõ chuyện ơn cứu mạng, chẳng lẽ chính cậu cũng không hiểu rõ ư?” Giọng điệu ngu Thanh Nhàn bình tĩnh: “Hiểu Điềm, trong khoảng thời gian này cậu sao thế, không giống với trước kia chút nào cả. Cậu thay đổi đến mức giống như trở thành một con người khác vậy.”

Lời nói của Ngu Thanh Nhàn giống như một tia sét, khiến trái tim và trí não của Khương Hiểu Điềm chấn động.

Nhớ đến những hình phạt riêng dành cho người xuyên không mà sách viết, Khương Hiểu Điềm cực kỳ sợ hãi.

Bây giờ Khương Hiểu Điềm vẫn quá non nớt, căn bản không biết cách che giấu cảm xúc của mình. Ngu Thanh Nhàn bưng chậu rửa mặt ra ngoài.

Sau khi cô giặt sạch khăn mặt và phơi tại dây phơi trong sân, đồ ăn Lương Khiết làm cũng chín rồi. Ngu Thanh Nhàn đi vào phòng bếp.

Ngoại trừ Khương Hiểu Điềm, những thanh niên trí thức khác đều đều có mặt cả.

La Tân Lan vẫy vẫy Ngu Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn ơi, cậu mau tới đây. Hôm nay Tiểu Khiết om cá. Cậu ấy làm cá ngon lắm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”

Cá là do đám thanh niên trí thức bắt được sau khi tan làm. Cá không lớn lắm, lại không có nhiều nguyên liệu, nên cô ấy om cá với nước tương mà mùa thu năm ngoái cô ấy hướng dẫn đám thanh niên trí thức làm, còn bỏ thêm chút khoai tây và rau xanh vào om chung.

Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười: “Đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, tay nghề của Tiểu Khiết tuyệt thật đấy.”

Quả thật tay nghề của Lương Khiết không tệ chút nào.

Lương Khiết mím môi, được khen nên cô ấy vô cùng vui mừng: “Vậy thì cậu mau ăn đi.”

Đợi Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống, Khương Vĩnh Minh nhíu mày hỏi: “Khương Hiểu Điềm không ăn à?”

Lương Khiết nể tình mọi người đều là thanh niên trí thức nên đến gọi cô ta.

Khương Hiểu Điềm không muốn ăn, nhưng cô ta thực sự đói đến không thể chịu được nữa rồi, nên chỉ có thể đi ra ngoài.

Lúc vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, cô ta trở nên rụt rè hơn hẳn, tìm một chỗ cách xa cô nhất rồi ngồi xuống.

Đám thanh niên trí thức còn lại thấy thế, mọi người nháy mắt ra hiệu với nhau, thật sự rất thú vị.

Sau bữa cơm thịnh soạn và giấc ngủ trưa ngắn ngủi, mọi người lại cầm liềm ra đồng làm tiếp.

Khương Hiểu Điềm vẫn không muốn đi như trước. Dù sao thì khẩu phần ăn tháng này của cô ta đã được phát cho nhà bếp rồi, cô ta có làm hay không, thì tháng này cũng sẽ không thiếu phần cơm của cô ta.

Trên đường ra ruộng, cứ thi thoảng La Tân Lan lại nhìn Ngu Thanh Nhàn một cái.

Cô ấy không phải người biết kiềm chế, nhịn mãi đến lúc không thể nhịn được nữa, cô ấy mới đi đến bên cạnh Ngu Thanh Nhàn hỏi: “Thanh Nhàn ơi, vừa nãy mình nghe được cậu và Khương Hiểu Điềm nói chuyện, ừm, cô ta từng cứu mạng cậu hả?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 437: Chương 437



Nhà những năm này vẫn chưa có hệ thống cách âm, vì để ra vẻ là mình có lý, nên khi chất vấn Ngu Thanh Nhàn, giọng của Khương Hiểu Điềm rất lớn, cũng không phải chỉ có mỗi La Tân Lan nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Ngu Thanh Nhàn nói: “Cũng có thể xem như thế. Trước đây mình rơi xuống nước, lúc đang lên bờ thì Khương Hiểu Điềm đưa cho mình một cây gậy.”

Lương Khiết lại hỏi: “Nước ở chỗ cậu rơi xuống có sâu không?”

“Lúc ấy mình mới 10 tuổi, nước hẳn là đến bắp đùi mình bây giờ.” Ngu Thanh Nhàn so sánh vị trí.

Lương Khiết và La Tân Lan nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin. Mực nước thấp như thế, cho dù không có cây gậy kia của Khương Hiểu Điềm, thì Ngu Thanh Nhàn cũng vẫn có thể lên được mà.

Giữa trưa khi nghe Khương Hiểu Điềm kia nói, người không biết còn tưởng cô ta nhảy vào lòng sông cứu Ngu Thanh Nhàn lên ấy chứ.

Khương Hiểu Điềm nằm trên giường, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Cô ta suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng dậy lục tung tủ đồ của Khương Hiểu Đường chính chủ, tìm được một gói kẹo cứng hình thỏ trắng, xé gói kẹo ra lấy vài viên cất vào túi.

Khương Hiểu Điềm không nhịn được mà nghĩ lại mục đích ban đầu khi mua gói kẹo này.

Cô ta bóc vỏ một viên kẹo rồi nhét vào miệng: "Chị em tốt của cô đấy. Cô đối xử thật lòng với cô ta, còn mua kẹo chuẩn bị mừng sinh nhật cho người ta nữa. Kết quả người ta thì sao, ngay cả thịt cũng không nỡ mua cho cô ăn."

Khương Hiểu Điềm nói xong thì chút áy náy ít ỏi còn sót lại cũng tan biến mất. Cô ta cất kẹo vào tủ rồi rời khỏi tòa nhà của đám thanh niên trí thức.

Cô ta đi thẳng về phía đầu thôn. Đầu thôn có một gia đình họ Quách, người chồng c.h.ế.t sớm, chỉ để lại một đứa con trai và con gái.

Quả phụ Quách cũng không đi thêm bước nữa, tám năm trước, đứa con trai duy nhất của bà ta là Quách Hải Bình đã nhập ngũ rồi. Đến bây giờ, Quách Hải Bình sắp trở thành đại đội trưởng trong quân đội rồi.

Em gái của Quách Hải Bình cũng gả lên trấn trên, được ăn lương thực tinh rồi. Chuyện khiến quả phụ Quách lo lắng nhất bây giờ là hôn sự của đứa con trai Quách Hải Bình.

Bà ta không muốn con mình tìm đối tượng cũng là người bộ đội, nếu thế, thì đứa con trai này sẽ hoàn toàn xa cách bà ta.

Bà ta muốn tìm một cô gái trong thôn cho anh ta, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được người thích hợp. Dưới sự khuyên bảo của người có tâm, quả phụ Quách chú ý đến nhóm nữ thanh niên trí thức trong đại đội.

Trước khi xuyên qua, Khương Hiểu Điềm đã đọc quyển sách kia rồi, cuối cùng người ở bên cạnh Quách Hải Bình chính là Ngu Thanh Nhàn. Ngu Thanh Nhàn từ một thanh niên trí thức nhỏ nhoi lắc mình thành một quân tẩu, lại từ quân tẩu trở thành phu nhân giàu nhất thị trấn, thân phận tiến thẳng một đường, đến cuối cùng, thu được cả danh và lợi.

Nhưng bạn thân của cô Khương Hiểu Điềm thì sao? Cô ấy cũng lập gia đình, thậm chí người đó còn không phải thanh niên trí thức, cuộc sống của đời cũng chỉ thường thường bậc trung, không có gì khác với người bình thường cả.

Xuyên qua nửa tháng rồi, Khương Hiểu Điềm vẫn luôn cẩn thận suy nghĩ con đường tiếp theo mà mình sẽ đi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 438: Chương 438



Ở thời đại này, thanh niên trí thức muốn trở về thành phố là chuyện quá khó khăn, cha mẹ của Khương Hiểu Điềm chính chủ còn không có năng lực gì nữa chứ, lại không yêu thương cô ấy, cô ta mà muốn dựa vào nhà mẹ đẻ của cô ấy thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Gả cho một người không phải thanh niên trí thức thì cũng không có gì, nhưng trong sách viết, người đàn ông kia không phải người tốt lành gì cả, hút thuốc uống rượu đều biết, còn không biết thương người. Nào có giống như Quách Hải Bình, ngay cả Ngu Thanh Nhàn đến tháng vào ngày nào, anh ta cũng còn nhớ rõ ràng.

Ý tưởng cả đời không lấy chồng mà chờ kỳ thi đại học mở trở lại cũng không ổn lắm. Thành tích đời trước của Khương Hiểu Điềm cũng chỉ tàm tạm, ngay cả đại học loại hai cũng không đỗ, mà chỉ là một trường đại học bình thường.

Học hành mười mấy năm rồi, bây giờ Khương Hiểu Điềm chỉ cần nhìn thấy sách là đau đầu. Hơn nữa, cô ta cũng không muốn xuống ruộng làm việc nhà nông, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khổ rồi.

Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy chỉ có gả cho Quách Hải Bình là thích hợp nhất. Ít nhất anh ta cũng còn có tiền lương, cho dù cô ta không làm ruộng thì cũng có ăn có uống. Cô ta chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi Quách Hải Bình, chờ mười năm sau anh ta xuất ngũ, để trở thành phu nhân giàu có nhất là được rồi.

Bà thông gia của quả phụ Quách đã mất từ lâu, ông thông gia có việc làm, con gái con rể cũng có công việc, vì thế đành gửi cháu ngoại cho bà ta chăm sóc, mỗi tháng con gái đều sẽ trợ cấp cho bà ta một chút tiền.

Khương Hiểu Điềm đợi ở gần nhà quả phụ Quách một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được đến lúc quả phụ Quách dắt cháu ngoại ra ngoài chơi. Cô ta nhân cơ hội này đi đến, nói vài câu với cháu ngoại của quả phụ Quách rồi cho nó một viên kẹo đường, sau đó thì bước đi.

Khương Hiểu Điềm cũng không vội vàng tiếp cận quả phụ Quách. Trong quyển sách mà cô ta đã đọc trước khi xuyên qua viết, quả phụ Quách này cũng không phải một nhân vật đơn giản, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng từng phải chịu không ít đau khổ từ tay bà ta.

Khương Hiểu Đường tự tin mình còn làm tốt hơn Ngu Thanh Nhàn nữa kìa. Nhưng cô ta đâu phải đầu đất, mạo muội tiếp cận quả phụ Quách không phải một hành động sáng suốt.

Nhưng tiếp cận cháu trai của quả phụ Quách thì không giống thế, trong sách, Ngu Thanh Nhàn cũng dựa vào mối quan hệ tốt với cậu bé này mới có thể gả cho Quách Hải Bình.

Từ nhỏ Khương Hiểu Điềm đã có duyên với trẻ con, bắt chuyện với một đứa bé quả dễ như trở bàn tay. Quả nhiên không bao lâu sau, cháu ngoại trai của Quách Hải Bình - Triệu Phàm đã bắt đầu thân thiết với cô ta.

Khương Hiểu Điềm chơi với cậu bé trong chốc lát, mắt thấy sắp đến giờ tan làm, mới khoan thai đi về tòa nhà của thanh niên trí thức.

Chiều hôm đó Ngu Thanh Nhàn tan làm sớm, vừa về đến nhà đã nhìn thấy vẻ mặt thể hiện rõ tâm trạng tốt của Khương Hiểu Điềm. Ngu Thanh Nhàn cũng kệ cô ta, cô mở rương lấy phiếu rồi đi ra ngoài.

Cô lập tức đi đến nhà của đại đội trưởng. Vợ của đại đội trưởng - thím Đỗ đã đi ra cửa ngóng vài lần, thấy Ngu Thanh Nhàn phía xa xa thì vội vàng đi ra tiếp đón.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 439: Chương 439



"Thanh Nhàn, con đến rồi à, mau vào nhà ngồi đi." Thím Đỗ kéo tay Ngu Thanh Nhàn đi vào viện. Nhà bà ấy đông con cháu, có đến tận ba đứa con trai, đều đã kết hôn rồi. Tháng trước, đứa con trai lớn nhất vừa mới sinh cháu trai cho bà ấy.

Cơ thể của cháu trai bà ấy không tốt lắm, con dâu của bà ấy lại không có sữa. Đứa bé đã uống nước cơm gần hai tháng này rồi, chả có tí thịt nào, yếu ớt giống như con mèo vậy, vừa thấy đã đau lòng.

Lúc nãy vừa tan làm, cô bé thanh niên trí thức này đến tìm bà ấy, nói trong tay cô có phiếu sữa bột và phiếu đường muốn đổi. Thím Đỗ nghe thế vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Bà ấy về nhà thương lượng với con dâu, không cần quan tâm mất bao nhiêu tiền cũng phải đổi được phiếu sữa bột và phiếu đường về tay.

Thời đại này, những thứ có thể cho trẻ con ăn rất ít. Sữa bột cũng không phải sữa bột giống sau này, mà chỉ được làm từ ngũ cốc, đậu nàng, lòng đỏ trứng,...

Thứ này vô cùng quý giá, chỉ có gia đình cán bộ mới có thể được phát mỗi tháng.

Chị gái của nguyên thân là Ngu Thanh Thục gả vào gia đình tốt, bố chồng chị ấy là cán bộ của cục thủy điện.

Năm trước khi chị ấy sinh con, người nhà đã tìm cách để lấy phiếu sữa bột cho chị ấy. Bây giờ con chị ấy lớn rồi, chị ấy nhớ thương đứa em gái bị đưa xuống nông thôn là nguyên thân, nên mới mang phiếu sữa bột về nhà mẹ đẻ.

Cha mẹ của nguyên thân gửi xuống đây cho cô ấy. Trong tay của đại đội trưởng Đỗ có nhiều mối quan hệ, nhưng mà tìm suốt hai tháng trời cũng không thấy ai có phiếu sữa bột để đổi cả.

Đối với nhà họ Đỗ, hành động lần này của Ngu Thanh Nhàn chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả.

Vào nhà xong, thím Đỗ rót cho Ngu Thanh Nhàn một cốc nước rồi nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt mong chờ.

Ngu Thanh Nhàn cũng không vòng vo với họ nữa, nói thẳng: "Thím Đỗ, trong tay cháu có hai tấm phiếu sữa bột. Đây là do mẹ cháu sợ cháu xuống nông thôn ăn uống không có dinh dưỡng nên mới gửi cho cháu.”

“Cháu lớn thế này rồi, cho dù có uống sữa bột cũng chẳng bổ thêm được tí nào nữa. Hôm nay lúc làm việc, nghe mọi người nói nhà thím đang tìm phiếu sữa bột, cháu mới mặt dày tự đưa đến cửa."

Vừa dứt lời, thím Đỗ đã nói: "Tiểu Ngu, sao cháu lại nói thế. Cháu có thể đổi phiếu sữa bột cho nhà thím đã là đại ơn đại đức rồi, nhà thím nên cảm ơn cháu mới đúng."

Thím Đỗ nói xong lại nhớ đến cháu trai của mình, bà ấy không kìm được nước mắt: "Tiểu Ngu à, thím cũng không gạt cháu làm gì, chị dâu của cháu không có sữa nên đứa bé ăn không đủ no. Lúc vừa sinh cũng chỉ được hai cân rưỡi, bây giờ qua hơn hai tháng rồi, còn chưa được ba cân rưỡi nữa kìa. Chúng ta nhìn thấy mà lòng đau như cắt. Bác sĩ này nói đứa bé này vốn yếu ớt, nếu không đủ dinh dưỡng nữa, chỉ sợ sẽ sống không lâu..."

Ngu Thanh Nhàn thấy bà ấy như thế thì an ủi vài câu, nói thẳng mục đích của mình:

"Thím chắc cũng biết chúng cháu là người thành phố rồi. Cháu cũng không lừa thím, nhà cháu ở thành phố không đủ lương thực để ăn, bên dưới cháu vẫn còn hai đứa em trai nữa, đang ở độ tuổi ăn tuổi lớn. Bây giờ quản nghiêm quá, muốn đổi một chút lương thực cũng không có chỗ nào mà đổi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 440: Chương 440



"Cháu đưa phiếu sữa bột cho mọi người, mọi người đổi cho cháu chút lương thực là được."

Ngu Thanh Nhàn tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên thân, lúc này đang là thời điểm khó khăn nhất của nhà họ Ngu, lương thực trong nhà căn bản không đủ ăn.

Một tháng sau, em trai lớn của nguyên thân vì bí quá hóa liều nên chạy đến chợ đêm đổi lương thực, kết quả vì không đủ kinh nghiệm, đụng phải người của Cách Ủy Hội nằm vùng ở chợ đêm nên bị bắt đi cải tạo lao động.

Nếu Ngu Thanh Nhàn đã đến đây rồi, cô sẽ không để em trai lớn của nguyên thân đi chợ đêm nữa.

Ngu Thanh Nhàn đã suy nghĩ kĩ chuyện đổi lương thực với người nhà đại đội trưởng rồi.

Ở cái thời đại kinh tế tập thể này, đại đội trưởng là người có tiếng nói nhất trong đại đội, là người có quyền phân phối tuyệt đối với những thôn dân cấp dưới.

Mà đội sản xuất Hồng Hạnh có hai họ lớn, một họ Quách, một họ Đỗ.

Đời trước, sau khi quả chanh tinh Khương Hiểu Điềm kia gả cho Quách Hải Bình xong, thì dùng thủ đoạn để bắt nguyên thân gả cho con trai của bí thư chi bộ đại đội.

Con trai bí thư chi bộ bị sốt bại liệt từ nhỏ, đến nay hai sáu, hai bảy tuổi rồi mà vẫn không cưới được vợ. Nguyên thân vốn là một thanh niên trí thức, không có gốc gác trong thôn, cánh tay làm sao có thể to bằng cẳng chân được, chỉ có thể bị ép gả.

Mãi cho đến năm 1978, nguyên thân mới được nhà họ Ngu đón về. Lúc ấy, nguyên thân đã sinh hai đứa con rồi, một trai một gái.

Đứa con trai cũng di truyền căn bệnh của cha nó, đứa con gái thật ra cơ thể cũng khỏe mạnh, nhưng cũng có ích gì đâu.

Vợ của bí thư chi bộ có tiếng là trọng nam khinh nữ, đứa con gái của nguyên thân ở nhà họ Quách cũng không được đối xử tốt.

Dù đó cũng không phải là đứa con mà nguyên thân chờ mong, nhưng dù sao cũng là mẹ con liền tâm, sau khi cô ấy về thành phố rồi, hàng tháng vẫn gửi cho con bé chút tiền.

Nhưng số tiền này không bao giờ đến được tay của con bé. Con bé rất hận nguyên thân, sau khi lớn lên, con bé hỏi địa chỉ của nguyên thân từ chỗ Khương Hiểu Điềm thì đến tìm nguyên thân, khiến nguyên thân vừa mới bình tĩnh đối diện với cuộc sống bị con bé quậy phá đến gà chó không yên.

Vì thế có thể thấy rằng, chỉ cần có Khương Hiểu Điềm ở đây, cô và người nhà họ Quách chính là hai phe đối địch.

Dưới tình huống như thế, việc thiết lập quan hệ tốt với nhà của đại đội trưởng Đỗ trăm lợi mà không có một hại.

Nhà của đại đội trưởng Đỗ có nhiều tráng đinh lao động, mà đại đội trưởng Đỗ lại có tiền trợ cấp.

Nhà họ cũng không khá giả gì, nhưng lương thực cũng đủ ăn. Đổi tám mươi, một trăm cân là không có vấn đề gì.

Có một chuyện, thím Đỗ vẫn không chắc chắn lắm: "Tiểu Ngu à, nhà thím có lương thực thật đấy, nhưng mà đều là lương thực phụ cả thôi, lương thực tinh có ít lắm. Cháu xem?"

Chủ yếu là Ngu Thanh Nhàn muốn thiết lập quan hệ với nhà họ Đỗ, lương thực phụ hay lương thực tinh cô cũng không để ý nhiều: "Thời này khó khăn, có ăn là tốt lắm rồi, còn có gì đâu mà chọn hả thím?"

Ngu Thanh Nhàn đưa hai phiếu sữa bột cho thím Đỗ: "Thím, cháu đưa phiếu cho thím trước, thím bảo anh cả nhân dịp còn sớm, hợp tác xã cung tiêu vẫn chưa nghỉ thì chạy lên đó mua đi, không thể để đứa bé đói tiếp được."
 
Back
Top