Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 411: Chương 411



Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn Hàn Dục, Hàn Dục gượng cười, mở cửa.

Trong chớp mắt tiếng cười nói ngừng lại, Ngu Thanh Nhàn đứng sóng vai với Hàn Dục, cô đưa tay véo hông anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hàn Dục, không phải anh nói trong nhà anh chỉ có ông bà nội thôi sao? Đây là ông bà nội anh à?"

Hàn Dục đau đến nhăn nhó, vội vàng dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy giải thích:

"Gì chứ, nhà lớn nghiệp lớn, ông bà cũng nhiều hơn chút."

Ngu Thanh Nhàn lườm Hàn Dục một cái, sau đó mỉm cười cùng anh bước vào cửa.

Những người có mặt ở nhà họ Hàn đều là ông bà cụ trong đại viện cả. Họ lớn tuổi rồi, bình thường lúc rảnh rỗi thì thích nhất là góp vui với người khác.

Từ nhỏ Hàn Dục đã xuất sắc, khiến cho mấy ông bà cụ đều thích anh ta. Bây giờ Hàn Dục lại dẫn đối tượng về ra mắt gia đình, họ bèn lập tức la hét đòi đến để nhìn người.

Nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, hai mắt của họ sáng rực lên. Bà nội Lâm - người có quan hệ tốt nhất với bà nội Hàn khẽ thì thầm bên tai bà nội Hàn:

"Đối tượng của Tiểu Dục được đấy, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt cũng trong suốt đoan chính. Đứng bên cạnh Tiểu Dục đúng là trai tài gái sắc. Cháu trai cháu dâu đều tốt như thế, về sau diện mạo của chắt trai chắc chắn cũng không kém được. Tiếu Vân à, sau này bà được hưởng phúc rồi."

Bà nội Hàn còn chưa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì bà cụ đã phải nghe cháu trai khen Ngu Thanh Nhàn trước mặt mình khá nhiều lần rồi.

Ngày nào anh ta cũng nói lời tốt đẹp, khiến ấn tượng của bà cụ với Ngu Thanh Nhàn đã đạt đến cấp tối đa.

Bây giờ nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn người thật đứng ở đây, còn tốt hơn tưởng tượng của bà cụ nữa, nên bà nội Hàn vô cùng vừa lòng: "Mượn lời hay ý đẹp của chị nhé."

Bà nội Hàn tưởng tượng dáng vẻ của chắt trai mình, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

Bà nội Lâm thấy chị em tốt vui vẻ như thế thì cũng không ở lại quấy rầy người một nhà họ nữa, dù sao thì mục đích của đám người kia cũng đạt được rồi: "Bà cứ từ từ mà tận hưởng niềm vui đi, chúng tôi về đây. Chút nữa có lẽ đám nhóc nhà tôi cũng về đến nhà rồi."

Mọi người đều chung sống hòa thuận, không ai là người khó ở cả, sau khi thỏa mãn sự tò mò của bản thân thì mấy bà cụ đều định rời đi cả.

Có bà nội Lâm mở lời trước, mấy bà cụ khác cũng đều đưa ra lời tạm biệt.

Nếu bình thường, bà nội Hàn nhất định sẽ giữ họ ở lại nhà ăn cơm, nhưng hôm nay tình huống không giống thế, nên bà cụ cũng không giữ lại.

Bà cụ dẫn theo Ngu Thanh Nhàn và Hàn Dục tiễn họ ra cửa, xoay người lại đã nắm lấy tay của Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn ơi, hôm nay bên ngoài gió lớn lắm, con có lạnh không? Mau vào nhà ngồi cho ấm đi."

Bà nội Hàn thật sự rất nhiệt tình, hơn nữa còn là kiểu nhiệt tình không khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn vô cùng thân thiết. Ngu Thanh Nhàn cũng dần dần thả lỏng hơn.

Nếu Hàn Dục sợ người nhà mẹ đẻ của cô, thì Ngu Thanh Nhàn cũng sợ người nhà họ Hàn không đón nhận cô.

Lý do của cô và Hàn Dục giống nhau như đúc, dù sao thì đây cũng là thế giới đầu tiên mà họ chính thức quen biết, đời này bọn họ đã bỏ ra một trăm hai mươi phần trăm sự nhiệt tình để đối đãi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 412: Chương 412



"Gió ở ngoài cũng không lớn lắm đâu ạ, so với mấy ngày trước thì ổn hơn nhiều ạ. Bà nội, con có mang theo hai bình rượu đến, đều là rượu con tự ủ, một bình là rượu cao lương, một bình là rượu dương mai, chút nữa con mở cho mọi người nếm thử nhé."

Hàn Dục đã nói trước với Ngu Thanh Nhàn, bà nội Hàn lớn tuổi vậy rồi cũng không có thú vui gì khác, chỉ có một sở thích duy nhất là nhân lúc không có việc gì thì uống hai chén rượu.

Lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn gặp được trưởng bối là nữ mà thích uống rượu, này còn không phải vừa khéo ư, cô cũng thích uống lắm.

Bà nội Hàn nghe thấy thế thì nếp nhăn trên mặt lại càng thêm sâu hơn. Ông nội Hàn nghe thế thì cũng vô cùng vui mừng.

Đoàn người kéo nhau vào phòng, thức ăn đã được chị Lý - người mà con trai mời về chăm sóc họ - chuẩn bị từ trước rồi. Sau khi cởi áo khoác ra treo lên sau cửa, Hàn Dục đặt quà tặng lên bàn trà, còn hai bình rượu thì xách đến bàn ăn, đoàn người cùng ngồi xuống.

Hàn Dục nhanh chóng mở hai bình rượu ra. Mùi rượu bay ra, ánh mắt ông bà nội Hàn nhìn hai bình rượu đều sáng rực lên.

Ông nội Hàn trực tiếp rời khỏi bàn ăn, mở ngăn kéo cầm bộ chén uống rượu mà mình thích nhất ra.

Hàn Dục rót rượu cao lương cho mình và ông nội Hàn, còn rót cho hai người phụ nữ rượu dương mai.

Anh ta giơ chén lên: "Nào, chúng mừng đồng chí Ngu Thanh Nhàn đã gia nhập vào gia đình chúng ta."

"Cạn chén cạn chén." Ông nội Hàn vội vàng giơ chén lên, sau khi uống cạn một chén thì hai mắt từ từ nhắm lại, khi mở mắt ra đã thấy ông nội Hàn nhìn Ngu Thanh Nhàn với ánh mắt tán thưởng: "Thanh Nhàn, rượu con ủ ngon quá, quá ngon, quá tuyệt vời."

Ngu Thanh Nhàn cười nói: "Con dùng nước suối trên núi để ủ đấy ạ. Nếu ông nội thích, thì đợi uống hết bình này, con sẽ mang thêm cho ông ạ."

Sao ông nội Hàn có thể không thích cho được. Đời này của ông cụ ấy mà, có cùng sở thích với bà nội Hàn, cũng chỉ có một cái thú vui như thế thôi. Lễ vật mà Ngu Thanh Nhàn mang đến đúng là chạm đến tâm khảm của ông bà.

Hai vò rượu kéo gần khoảng cách của Ngu Thanh Nhàn và hai ông bà cụ. Trên bàn cơm, họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, quan hệ càng lúc càng thân mật.

Nếu không phải hai người Hàn Dục và Ngu Thanh Nhàn còn chưa bàn chuyện cưới gả thì dù nói thế nào, bà nội Hàn cũng phải kiên quyết giữ cô ở lại.

Lúc Ngu Thanh Nhàn phải ra về, bà cụ còn lưu luyến không rời. Bà cụ đưa quà mà mình đã chuẩn bị sẵn cho Ngu Thanh Nhàn.

Bà cụ đã hỏi thăm về gia đình của Ngu Thanh Nhàn trước rồi, nên quà tặng cũng không quá quý trọng, nhưng mà lại vô cùng dụng tâm, cực kỳ có thành ý.

Buổi tối, Hàn Dục đưa Ngu Thanh Nhàn về, hai người nắm tay suốt dọc đường đi.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn bên đường nhạt nhòa, người trên đường đi thành từng tốp năm tốp ba, cơ bản đều giống như hai người Ngu Thanh Nhàn ăn cơm xong thì đi tản bộ.

Đi đến một chỗ không người, Hàn Dục kéo Ngu Thanh Nhàn đến một góc c.h.ế.t không có ai nhìn thấy, nâng cằm của Ngu Thanh Nhàn lên rồi hôn xuống.

Trong lòng Ngu Thanh Nhàn run rẩy, cơ thể mềm nhũn hơn phân nửa, đành phải ôm lấy bả vai của Hàn Dục mới có thể ổn định cơ thể để bản thân không bị ngã xuống mặt đất.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 413: Chương 413



Một lúc lâu sau, Hàn Dục mới thở hổn hển buông Ngu Thanh Nhàn ra: "Nhàn Nhàn ơi, anh đến nhà em cầu hôn nhé. Chúng ta định ra hôn sự trước. Nhân dịp bây giờ Luật Hôn nhân vẫn chưa sửa, chúng ta đi lĩnh chứng đi."

Hàn Dục mà một người đàn ông trưởng thành, anh yêu Ngu Thanh Nhàn đến tận xương tủy rồi, cái cảm giác mỡ dâng đến tận miệng rồi mà còn không được ăn thế này khiến anh cảm thấy bứt rứt. Anh sắp không nhịn được rồi.

Ngu Thanh Nhàn vuốt phẳng quần áo của mình đã bị Hàn Dục làm nhăn nhúm: "Anh đừng vội mà, nóng vội sẽ không được ăn đậu phụ nóng đâu. Em vẫn chưa nói với ông bà nội chuyện em yêu đương đâu. Họ đều rất yêu thương em, anh mà muốn cưới em cũng không dễ đến thế đâu."

Hàn Dục cũng biết chứ, anh thở dài một hơi, lại hôn Ngu Thanh Nhàn thêm một cái nữa: "Anh đã sớm muốn ăn miếng đậu phụ là em rồi. Nhưng mà không sao, đây cũng là một loại tình thú..."

Ngu Thanh Nhàn bị sự không biết xấu hổ của Hàn Dục dọa cho sợ ngây người.

Hai người đi ra chỗ sáng sủa đã là một giờ sau đó. Miệng của Ngu Thanh Nhàn vừa sưng vừa đỏ, mà đôi môi của Hàn Dục cũng biến thành màu đỏ sậm, giống như vừa bôi son.

Đưa Ngu Thanh Nhàn đến bên dưới kí túc xá, Hàn Dục nói với Ngu Thanh Nhàn: "Ngày mai anh đưa bọn em đến nhà ga."

"Được ạ."

Ngu Thanh Nhàn đi vào tòa lầu ký túc xá dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Dục. Còn chưa đi đến lầu hai, đã thấy Ngu Thanh Nhàn lẹt đẹt chạy đến.

Hàn Dục vẫn chưa đi, anh nhìn cô vợ nhà mình đang chạy về phía mình với hai mắt sáng rực lên thì dang rộng hai tay ra.

Ngu Thanh Nhàn nhào vào lồng n.g.ự.c của anh. Trên người Hàn Dục có một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng thoang thoảng mùi xà phòng.

Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh. Hàn Dục ôm lại cô, cằm như có như không cọ cọ l*n đ*nh đầu cô.

Trời càng lúc càng lạnh, trong không trung cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Tuyết rơi rồi. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay."

Hạt tuyết mỏng manh, vừa rơi xuống đất đã nhìn không rõ nữa: "Anh mau về đi, chút nữa lạnh đấy."

"Vậy chút nữa đi lên, em đi chậm một chút."

"Vâng."

Ngu Thanh Nhàn kiễng mũi chân lên hôn vào khóe miệng của Hàn Dục: "Anh mau về đi. Trời lạnh nên em sẽ không dậy sớm vậy đâu, ngày mai lúc anh đến thì mang cho em một chén canh hồ lạt thang và bánh bao thịt nhé. Hồ lạt thang phải cay chút nhé."

"Được."

Ngu Thanh Nhàn hoạt bát chạy đi. Đến cửa phòng kí túc xá, cô ghé vào lan can nhìn xuống dưới tầng, thấy Hàn Dục vẫn còn ở đó: "Về đi anh."

Hàn Dục phất phất tay với cô, thấy cô vào kí túc xá, đèn sáng rồi anh mới rời đi.

Tuyết rơi nên trời cực kỳ lạnh, cửa sổ ký túc xá không được làm cẩn thận nên mùa đông vẫn có khe hở. Ngu Thanh Nhàn cuộn người trong ổ chăn, bên ngoài gió bắc gào thét, mà cô ngủ an ổn khóe miệng vẫn còn nụ cười chưa tan.

Ngày hôm sau, khi cô thức dậy thì trời đã giữa trưa rồi. Cô vén rèm lên, bên ngoài đã bị tuyết phủ trắng xóa. Cô lấy đồ đến nhà vệ sinh rửa mặt thì gặp được vài người khác trong kí túc xá.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 414: Chương 414



Sống chung một học kỳ rồi, mọi người cơ bản đều quen biết nhau, họ vừa rửa mặt vừa nói chuyện, sau đó lại khép chặt vạt áo chạy như bay về kí túc xá để tránh gió lạnh.

Ngu Thanh Nhàn lau sạch nước còn đọng lại trên mặt, nhấc hành lý đã dọn dẹp từ trước xuống lầu, sau đó lấy ra một cuốn sách chuyên ngành vừa đọc vừa chờ Hàn Dục.

Hàn Dục không để Ngu Thanh Nhàn chờ lâu. Anh đưa hồ lạt thang và bánh bao đã mua từ trước cho Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn vừa ăn vừa đi theo anh lên xe.

Hai người xuất phát đi đón Đường Giang.

Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn đi đến nơi đóng quân của Hàn Dục.

Xe tiến vào quân doanh, Ngu Thanh Nhàn bỗng nhớ đến vấn đề thẩm tra chính trị: "Hàn Dục, mẹ em ngồi tù, có khi nào em với anh không vượt qua được thẩm tra chính trị không?"

Đối với mấy vấn đề này, Hàn Dục đã tìm hiểu qua rồi: "Bối cảnh của em không có vấn đề gì cả. Cha em là liệt sĩ, tổ tiên tám đời đều là bần nông, mà mẹ em vì nuốt tiền trợ cấp của liệt sĩ nên mới bị ngồi tù, không có phạm pháp cũng không làm tổn thương người khác, càng không xâm chiếm tài sản quốc gia, cho nên không sao đâu."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đường Giang đã sớm chờ họ ở kí túc xá, nghe chiến hữu nói Hàn Dục và em gái của anh ấy đến đón, anh ấy vội vàng chạy đến đây chờ, anh ấy xách va li bỏ vào cốp rồi ngồi lên ghế sau.

Lần trước Đường Giang và Hàn Dục quyết đấu. Nhờ có Hàn Dục nhường nhịn nên Đường Giang thắng một cách thoải mái.

Đường Giang quen biết với Hàn Dục nhiểu năm vậy rồi, nhân phẩm của anh thế nào anh ấy vẫn có thể tin được.

Trải qua mấy tháng khảo nghiệm, Đường Giang miễn cưỡng hài lòng với Đường Dục.

Trên đường về nhà ba người họ nói cười rôm rả, không bao lâu sau khi đến nhà ga thì họ soát vé để chuẩn bị lên xe; Hàn Dục đưa vé xe lửa đã mua cho họ.

Vé của hai người đều là vé giường nằm, nhân lúc Đường Giang thu dọn hành lý, Hàn Dục cầm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn:

"Về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh nhé. Hai ngày này anh đều ở văn phòng."

"Vâng ạ."

Nhân viên phục vụ đuổi những người không có phiếu xuống khỏi xe lửa, Hàn Dục xuống xe, đi đến bên ngoài cửa sổ chỗ ghế ngồi của Ngu Thanh Nhàn rồi tiếp tục nói chuyện với cô.

Đoàn tàu dần lăn bánh, Ngu Thanh Nhàn vẫy tay với Hàn Dục. Hàn Dục đứng yên tại chỗ nhìn theo một lát rồi đuổi theo xe một đoạn, mãi cho đến khi xe lửa tăng tốc anh không đuổi kịp nữa thì mới đứng lại.

Đường Giang ngồi ở giường đối diện Ngu Thanh Nhàn, nhìn thấy động tác của hai người họ thì cảm thấy cả không khí đều thoang thoảng mùi chua.

Nhìn thấy em gái rầu rĩ không vui, anh ấy buồn bực nói: "Chúng ta chỉ về nhà một tháng thôi mà, cũng không phải sau này không gặp nữa đâu. Nhìn hai người đi, người không biết còn tưởng hai người sắp âm dương cách biệt không đấy."

Ngu Thanh Nhàn nhìn Đường Giang bằng ánh mắt khinh bỉ, thản nhiên mở miệng: "Anh không hiểu đâu."

Đường Giang lấy ấm ra rót nước cho em gái: "Anh không hiểu cái gì?"

Ngu Thanh Nhàn nhấp một ngụm nước: "Anh không hiểu yêu đương, dù sao thì trước giờ anh đã hẹn hò bao giờ đâu."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 415: Chương 415



Đúng thật là từ trước đến giờ Đường Giang chưa từng hẹn hò, nên quả thật anh ấy không hiểu.

Anh ấy cảm thấy từ khi em gái mình ở bên cạnh Hàn Dục đến giờ, cô đã học thói xấu mất rồi. Trước kia em gái mềm mại đáng yêu cỡ nào cơ chứ, đều tại Hàn Dục dạy hư cô.

Đường Giang quyết định sau khi về nhà sẽ nói xấu về Hàn Dục với cha mẹ và ông bà.

Dạy hư em gái anh ấy còn muốn lấy cô về nhà một cách dễ dàng á, mơ đi.

Hừ.

Đường Giang tuyệt đối không bao giờ thừa nhận anh ấy ghen tị với tình cảm của hai người họ đâu.

Trời tờ mờ sáng, người nhà họ Đường đã thức dậy, hôm này nhà họ muốn thịt lợn.

Người trong hội thịt lợn của thôn đã cầm dụng cụ đến nhà họ Đường. Bác gái Đường nhanh tay nhanh chân làm một bàn đồ ăn. Đồ ăn là cháo kê mà người phương Bắc thường ăn, còn có thêm bánh bao lớn, ăn kèm với dưa muối, cộng thêm hai món xào.

Đang ăn thì người của đội thịt lợn đã đến. Mọi người không ai uống rượu cả. Sau khi ăn uống no nê, đoàn người đi vào chuồng lợn, hợp lực buộc chân con lợn béo mập vào một cây gậy rồi khiêng ra ngoài.

Dường như lúc này con lợn đã cảm nhận được số phận của mình sắp tận nên réo lên.

Bà cụ Đường và bác gái Đường đã đun nước sôi rồi, ngay cả nước muối để đánh tiết cũng chuẩn bị xong rồi, họ bê ra đặt phía dưới cổ con lợn.

Người thịt lợn nắm chặt dao, d.a.o trắng đi vào d.a.o đỏ đi ra, tiết lợn phun như mưa rồi trút hết xuống chậu nước muối ở dưới. Đợi giọt m.á.u cuối cùng chảy hết, họ bắt đầu cho lợn vào thui.

Đây là việc của đàn ông. Đám phụ nữ tụ tập lại ăn bánh mỳ tám chuyện, đám trẻ thì đuổi bắt quanh sân, tiếng thét tiếng cười vang vọng khắp mảnh sân nhỏ.

Đợi thịt lợn xong, trong bát tô đã chất đầy cải trắng được rửa sạch, đám phụ nữ cho những miếng thịt lợn to vừa được cắt xong vào nồi hầm, đợi gần chín thì bỏ gan lợn vào.

Trong thời gian hầm thịt, đàn ông cắt thịt thành từng miếng nhỏ, tiết lợn cũng bắt đầu được xử lý.

Bác gái Đường rất giỏi làm lòng nhồi tiết, bác trai Đường rửa sạch lòng lợn, bác gái Đường lại trộn tiết đã đông lại như đậu phụ trộn với kiều mạch, sau khi cho mười ba loại rau thơm, hành lá, muối ăn vào thì nhồi tiết đã được trộn vào trong lòng.

Đường Hà đứng chờ ở bên cạnh. Bên này bà ta vừa nhồi xong, Đường Hà đã vội vàng cầm lấy lòng nhồi tiết vào bếp.

Khi Ngu Thanh Nhàn và Đường Giang về đến, cả khoảng sân đã thơm phức mùi đồ ăn, hai người vừa về đến cửa thôn đã bị đám nhóc trong thôn phát hiện.

Mà chúng cũng thông minh cơ, cũng biết chạy về báo tin.

Hai người Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa đến cửa nhà, bà cụ Đường và bác gái Đường đã chạy ra đón. Hai người giữ chặt Ngu Thanh Nhàn, đánh giá cô một lúc lâu rồi mới để ý đến Đường Giang.

Bà cụ Đường lau nước mắt nói: "Gầy, gầy quá, đều gầy đi rồi."

Người của thế hệ trước mỗi khi nhìn thấy con cháu hình như đều thích nói câu này hay sao ấy, cứ như đây là cách để bày tỏ nỗi nhớ nhung của họ vậy.

Ngu Thanh Nhàn mỗi tay ôm lấy một người: "Sao có thể gầy được chứ, con cảm thấy con còn tăng cân đây này. Mọi người nhìn đi, mặt con tròn vo rồi."

Bác gái Đường đứng bên cạnh nói: "Tròn là tốt, tròn đẹp, có phúc."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 416: Chương 416



Ba người ôm ôm ấp ấp đi vào nhà. Đường Hà và Đường Hải cũng đi ra, hai anh em cậu chạy đến bên cạnh Đường Giang, vừa tò mò vừa hâm mộ nhìn quân trang trên người anh ấy, sau đó thì giúp đỡ họ mang hành lý vào phòng, khóa cửa lại.

Đồ ăn g.i.ế.c heo cũng hầm được hai tiếng đồng hồ rồi, hai người Ngu Thanh Nhà về vừa kịp ăn.

Có hai mâm đặt trên kháng phía đông và phía tây, một mâm đặt ở cái bàn kê trên đất, mâm này là cho trẻ con ăn.

Dùng một chiếc đũa xiên những miếng thịt lớn được luộc lẫn với cải trắng ra, đặt lên thớt rồi cắt thành từng miếng lớn, sau đó thì cho tỏi băm vào nước tương, thêm chút chanh, hành, rau thơm để làm nước chấm, mỗi bàn đều có một bát nước chấm lớn.

Ngu Thanh Nhàn ngồi ở mâm trên kháng phía Tây, kháng đã được đốt nóng hầm hập, cả căn phòng đều ấm áp.

Cô cởi áo khoác ra, vừa ngồi lên kháng đã cảm thấy cả cơ thể nóng bừng lên rồi.

Ngồi cùng mâm với cô đều là trưởng bối có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Đường, họ đều quá quen thuộc với Ngu Thanh Nhàn, sau khi cô ngồi xuống thì thân thiết lôi kéo cô nói chuyện, rất tò mò về thủ đô.

Ngu Thanh Nhàn cũng không im lặng, kể hết tất cả những cảnh đẹp mình thấy ở Yến Kinh cho họ nghe, vừa nghe vừa ăn thịt.

Trong những món ăn mừng thịt lợn, thì gan là ngon nhất. Loại gan này tuy sẫm màu, nhưng sau khi chấm với nước chấm rồi càng ăn lại càng thơm.

Thịt cũng ngon lắm, thịt mỡ không quá ngán, thịt nạc cũng không quá dai. Mà canh cải trắng cũng ngon không kém, những chất béo của thịt hòa hết vào canh, vừa thơm vừa ngậy.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi qua từng chút một, mà đồ ăn trên bàn cũng càng ngày càng vơi đi.

Ăn uống no nê, đám phụ nữ về nhà trước, cho dù bây giờ là mùa đông nhưng các bà ấy cũng không rảnh rỗi.

Đám đàn ông vẫn vừa ăn vừa uống ở bàn bên kia, trời tối đen rồi mới xiêu xiêu vẹo vẹo được những người không uống rượu đỡ về nhà.

Mà ba người lớn đã đủ tuổi uống rượu của nhà họ Đường cũng gục rồi, đang nằm trên kháng ngáy khò khò, tiếng ngáy đinh tai nhức óc.

Ngu Thanh Nhàn giúp bà cụ Đường dọn dẹp sạch sẽ hai căn phòng, đem thịt lợn còn thừa ra bãi đất trống bên ngoài để nó đông lạnh.

Mùa đông của phương bắc, bên ngoài trời chẳng khác gì một cái tủ lạnh cả.

Bà cụ Đường lớn tuổi rồi, bác gái Đường và Ngu Thanh Nhàn không cho bà cụ làm nhiều việc nặng nhọc, nên bà cụ chỉ có thể ngồi trong nhà chia thịt.

Chờ mang hết đống thịt ra ngoài đông lạnh, họ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Ngoài trời cũng tối đen rồi, họ ngồi trên kháng trò chuyện. Đường Hà Đường Hải cũng từ bên ngoài về, ngoại trừ mấy người ông cụ Đường vẫn đang ngủ trên kháng ở căn phòng phía tây, gia đình cô cũng xem như đoàn tụ rồi.

Ngu Thanh Nhàn dựa đầu vào đầu giường, đắp chăn lên đến bụng nghe mọi người kể chuyện nhà.

Bác gái Đường chuyển chủ đề từ con gái nhà ai sắp lấy chồng, con trai nhà ai sắp lấy vợ đến trên người Đường Giang:

"Đường Giang nhà mình năm nay cũng hai mươi rồi, nó thường ở bên ngoài không có nhà. Mẹ nói xem, chúng ta nên tìm cho nó một đối tượng ở đây, hay là để nó tự ra ngoài tìm đây?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 417: Chương 417



Bà cụ Đường phất tay: "Chờ mai nó tỉnh lại rồi chúng ta hỏi nó xem có nhìn trúng con gái nhà ai không. Nếu không có, thì chúng ta giới thiệu cho nó vài người."

Ở thời đại này, quân nhân vô cùng nổi tiếng, không phải là bà cụ Đường và bác gái Đường tự tin chứ, chỉ bằng tướng mạo và nhân phẩm của Đường Giang nhà họ thôi, chỉ cần tiêu chuẩn của các bà không quá cao, thì trong vòng mười dặm tám thôn này, chỉ cần họ có lời, không có gia đình nào không nguyện ý kết thông gia với nhà họ.

Có vết xe đổ của Lý Hải Anh, mẹ chồng con dâu hai người cũng không dám muốn trèo lên cửa rộng nhà cao làm gì.

Buổi tối Ngu Thanh Nhàn ăn nhiều thịt có hơi mặn, nên bây giờ cô bưng cốc lên uống nước.

Nghe đến đây, cô bỗng nhiên nhớ đến chị dâu cả của nguyên thân, chị ấy cũng tham gia quân ngũ, làm ngay trong bộ phận thông tin của quân đội.

Chị ấy quen biết với Đường Giang trong một lần diễn tập, từ đó về sau thì có hảo cảm với Đường Giang.

Nếu Ngu Thanh Nhàn nhớ không nhầm, thì lúc này quan hệ của hai người hẳn đã thân thiết lắm rồi.

Mẹ chồng con dâu quan tâm xong hôn sự của Đường Giang, thì lại nhắc đến Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn, sang năm con cũng mười chín tuổi rồi, ở trường học cũng nửa năm rồi, có nhìn trúng ai không hả?"

Ở thời đại này, dưới nông thôn thì mười chín tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Những người bằng tuổi Ngu Thanh Nhàn mà không tiếp tục đi học thì đều có đối tượng rồi, thậm chí có người còn sinh con luôn rồi ấy chứ.

Năm bác gái Đường gả cho bác trai Đường cũng vừa tròn mười chín tuổi.

Ngu Thanh Nhàn thẳng thắn gật đầu: "Có ạ. Cũng là bộ đội giống như anh cả vậy, bác gái còn từng gặp qua rồi đấy."

Ánh mắt bác gái Đường trợn tròn: "Bác từng gặp rồi á?"

Vừa dứt lời, bà bỗng nhiên nhớ đến: "Là đồng chí kia à? Tên gì ấy nhỉ? Hàn Dục?"

Thật ra, bác gái Đường có ấn tượng khá tốt với Hàn Dục.

Dáng người cao lớn, trông cũng chính trực đàng hoàng, tuy rằng ít nói nhưng lại cực kỳ nhiệt tình. Khi về nhà rồi, bác gái Đường còn khen anh với bà cụ Đường nữa cơ mà, nói nếu ai mà gả cho anh thì chắc phải có phúc lắm đấy.

Bà ấy nằm mở cũng không ngờ phúc khí này lại rơi xuống nhà mình.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu.

Bác gái Đường hưng phấn hẳn lên, nói với bà cụ Đường: "Mẹ, con từng kể với mẹ về đồng chí Hàn này rồi đấy. Ôi chao, nó còn giỏi hơn Đường Giang nhà chúng ta nhiều, tuổi còn trẻ mà đã làm trung đội trưởng rồi, sau này tiền đồ vô hạn."

Thế hệ này của bà cụ Đường trời sinh có hảo cảm với quân nhân, lại nhìn con dâu nhà mình sùng bái anh như thế, bà cụ cười.

Nhưng bà cụ còn quan tâm cháu gái nhà mình hơn: "Nhàn Nhàn ơi, nó đối xử với con có tốt không? Bà nội nói con nghe, nếu nó đối xử với con không tốt, cho dù điều kiện của nó tốt đến đâu thì chúng ta cũng không cần."

Sau khi hưng phấn qua đi, bác gái Đường cũng tỉnh táo lại:

"Đúng, đúng, đúng. Bà nội con nói đúng đấy. Phụ nữ chúng ta lập gia đình có khác gì lần thứ hai đầu thai đâu, nếu như đầu thai không đúng thì nửa đời sau đều ngâm trong nước đắng đấy. Giống dì hai của con - em gái của bác đây này, trước khi kết hôn chồng con bé thoạt nhìn cũng ổn lắm, lại chăm chỉ làm việc nữa chứ, ai mà không khen tên đó thành thật đôn hậu?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 418: Chương 418



"Kết quả sau khi kết hôn rồi mới biết, là một kẻ tai mềm, chuyên nghe lời mẹ. Dì hai của con bị mẹ con bọn họ hành hạ sắp c.h.ế.t rồi kia kìa." Cứ nhắc đến chuyện này là bác gái Đường tức giận.

Nhưng mà bà cho dù có tức giận đến đâu thì cũng có cách nào bây giờ?

Nhà mẹ đẻ cũng đã đến làm chỗ dựa cho cô ta rồi, nhưng cô ta không tự đứng dậy, chân trước họ vừa làm chỗ dựa, chân sau cô ta đã lại yếu đuối rồi.

Loại phụ nữ kiểu này Ngu Thanh Nhàn gặp nhiều rồi. Cô cũng không thể hiểu được là vì sao loại đàn ông hư hỏng như thế còn có thể tìm được vợ, vì sao có phụ nữ bị chồng đánh mà vẫn nói tốt cho chồng?

Nếu mà gặp Ngu Thanh Nhàn á, cái loại đối tượng trong lúc yêu đương mà thích đánh người thế này, hẳn đã không còn sống trên đời này nữa rồi.

"Nhàn Nhàn, bác gái nói con nghe, phụ nữ nhất định phải cứng rắn lên. Nếu sau này chồng con mà dám đánh con, con cũng đừng sợ. Nếu đánh không lại con có thể bắt chước thằng đó, cho dù đánh không lại thì cũng phải đánh, chỉ khi con ác với chính bản thân mình đến độ mạng cũng không cần, thằng kia mới có thể sợ con, sau này khi muốn đánh người nó sẽ cân nhắc kĩ hơn.”

“Nếu lần đầu tiên nó đánh con mà con không đánh trả, chỉ biết khóc lóc, nó sẽ quen thói đi, sau này nó sẽ đánh con thường xuyên hơn, giống như uống nước ăn cơm vậy. Khi đó, con hối hận cũng không kịp nữa." Bác gái Đường cảm thán nói.

Từ xưa đến nay, cái loại đàn ông đánh vợ vẫn luôn tồn tại, dường như không có nhà ai là không từng đánh nhau.

Đàn ông nhà họ Đường tốt, sẽ không đánh phụ nữ, nhưng làm sao có thể cam đoan đàn ông ở bên ngoài cũng tốt như thế cơ chứ?

Bác gái Đường nhìn cháu gái như hoa như ngọc của mình, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Con biết rồi mà bác gái." Ngu Thanh Nhàn hiểu được tấm lòng của bác gái Đường, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Bà cụ Đường chờ họ nói xong rồi mới hỏi: "Con nói chút tình huống của nhà cậu ấy cho chúng ta nghe đi."

Ngu Thanh Nhàn kể lại bối cảnh gia đình của Hàn Dục.

Mẹ chồng con dâu hai người đã không còn cảm xúc vui mừng như ban đầu nữa, mày nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

Cửa của nhà họ Hàn cao quá. Các bà vẫn có thể tự hiểu lấy mình, cháu gái nhà họ tất nhiên rất ưu tú, nhưng con cháu nhà người ta cũng xuất sắc không kém mà.

So với nhà họ Hàn, thì dòng dõi nhà các bà vẫn thấp hơn nhiều, cha mẹ cậu ấy có thể đồng ý không? Trái tim của bà cụ Đường và bác gái Đường treo lơ lửng vì lo.

Mẹ chồng nàng dâu hai người lo lắng, cho dù Ngu Thanh Nhàn nói cô đã từng đến nhà họ Hàn rồi, người nhà họ Hàn đối xử rất tốt với cô, thế nhưng hai người họ vẫn không thể yên lòng.

Cái kiểu thái độ trước hôn nhân thì nhiệt tình, sau khi kết hôn mới lộ ra bộ mặt thật này đâu phải họ chưa từng chứng kiến. Có nhiều cô gái cũng vì thế nên mới bị lừa đấy thôi.

Tối đó, mẹ chồng nàng dâu hai người ngủ không yên.

Đối lập với họ, Ngu Thanh Nhàn ngủ một mạch đến tận hừng đông, lúc cô thức dậy, mấy người bác gái Đường đã ăn sáng xong luôn rồi.

Đường Giang uể oải ngồi trên kháng. Hôm qua anh ấy uống hơi nhiều rượu, đến bây giờ đầu óc vẫn còn hơi mơ mơ màng màng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 419: Chương 419



Sau khi thịt lợn không lâu thì đến năm mới. Trong đợt tết này, nhà họ Đường lại đánh vài mẻ cá mang đi bán. Đến tết, nhà nào cũng phải ăn cá, một đống cá vừa kéo đến chợ không bao lâu đã bán hết rồi.

Mà mấy người bà cụ Đường chuẩn bị mừng năm mới cũng vô cùng phong phú.

Làm đậu phụ, thịt viên, mì chiên giòn... tuy bận rộn nhưng lại cực kỳ vui vẻ. Ngu Thanh Nhàn đi theo họ cũng học được không ít thứ.

Sáng sớm ngày ba mươi, nhà họ Đường đã bắt đầu hầm xương, đến bữa cơm tất niên cũng vừa kịp bày lên bàn.

Xương lớn được hầm cùng cây dương xỉ, cây dương xỉ thơm ngon, xương cũng ngon, nhất là phần tủy bên trong, thơm c.h.ế.t đi được.

Ngoại trừ xương hầm, nhà họ còn làm thêm nộm cải trắng, thịt thái sợi và vài món chay nữa. Ăn cơm tất niên xong, mọi người chơi mạt chược, đến khi trời tối đen rồi mới bắt đầu làm vằn thắn.

Gần mười hai giờ đêm, sủi cảo đã được cho vào nồi, đám trẻ con ăn sủi cảo xong thì đi ngủ trước, còn đám người lớn thì thức canh.

Sáng mùng một, Ngu Thanh Nhàn bị tiếng pháo liên tục đánh thức.

Chuyện đầu tiên cần làm là đến từng nhà chúc tết. Các trưởng bối vui mừng phát tiền lì xì, những nhà có quan hệ tốt với ông bà nội Đường thì cho nhiều hơn, có tám xu tiền.

Những nhà không mấy thân thiết thì cho một hai xu coi như lấy may. Nếu nhà nghèo khổ thì chỉ cần cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa trò chuyện, mọi người cũng vui vẻ lắm rồi.

Sau mùng một, mùng hai Ngu Thanh Nhàn vẫn phải đi theo bác gái Đường và bà cụ Đường đến nhà họ hàng. Sau khi về nhà cô lập tức nằm gục trên kháng, dù nói gì cũng không muốn đi nữa.

Sáng mùng năm, Ngu Thanh Nhàn vẫn nằm lì trên kháng, Đường Hà và Đường Hải kích động chạy từ bên ngoài vào: "Chị à, chị mau ra xem đi, có một chiếc xe đang vào thôn chúng ta."

Ở cái thời đại chỉ cần nhà nào có xe đạp đã bị mọi người trong thôn hâm mộ này, nếu có xe ô tô đột nhiên đến, không những đám trẻ con vây xem, mà ngay cả đám người lớn cũng không nhịn được mà đi ra ngoài nhìn một cái.

Đường Hà và Đường Hải không còn nhỏ nữa, lúc đi học trên thị trấn không phải hai cậu chưa từng thấy xe ô tô, nhưng mà xe đang vào thôn là xe của quân đội đó, họ ít khi thấy loại xe này, nên lần này rất hưng phấn.

Ngu Thanh Nhàn bị vẻ mặt hưng phấn của họ làm cho tò mò, cô nắm một nắm hạt dưa đi theo hai anh em họ ra ngoài.

Đúng lúc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Dục đang xuống xe.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

Hàn Dục đến nhà vợ nên ăn mặc vô cùng trang trọng. Bây giờ anh đẹp trai anh tuấn đang đứng bên cạnh xe, tỏa sáng không kém ngôi sao điện ảnh xuất hiện trên ti vi.

Mà Ngu Thanh Nhàn ở nhà thoải mái, nên cô mặc áo bông đỏ thẫm do bác gái Đường may, bên trên còn in hoa mẫu đơn lớn, phía dưới cũng mặc một cái quần bông đen và một đôi giày đen.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy mình ăn mặc quá mức qua loa, nếu cô biết hôm nay Hàn Dục sẽ tới, cho dù thế nào cô cũng phải đổi bộ quần áo khác.

Hàn Dục lướt qua đám người hóng chuyện đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy nói: "Anh thật sự rất nhớ em, rất muốn gặp em."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 420: Chương 420



Hàn Dục đến nhà, cho dù trong lòng người nhà họ Đường nghĩ thế nào đi nữa, thì ngoài mặt vẫn nhiệt tình như lửa.

Chưa nói đến Đường Giang là người vốn đã quen thân với anh từ lâu, anh vừa đến chưa được hai tiếng đồng hồ, Đường Hà và Đường Hải cũng bị anh chinh phục thành công.

Nếu không phải bát tự của họ còn chưa xem, hai đứa ngốc kia có lẽ còn trực tiếp gọi anh là anh rể luôn rồi ấy chứ.

Ông cụ Đường và bác trai Đường vốn đã có hảo cảm với người tham gia quân ngũ, mà Hàn Dục này vừa nhìn đã cảm thấy đáng tin, sau khi nói chuyện một lúc, anh đã gọi ông nội và bác trai một cách thuận miệng rồi.

Trong nhà mới thịt lợn nên có rất nhiều thịt, trưa hôm đó, Ngu Thanh Nhàn và bác gái Đường làm một bàn lớn đồ ăn.

Ông cụ Đường cũng lấy bình rượu mà Ngu Thanh Nhàn đưa cho, được ông cụ xem như bảo bối ra. Lúc này, bác trai Đường vô cùng tinh mắt, đã lấy vài cái chén ra chờ sẵn.

Ông cụ Đường hào hứng mời Hàn Dục: "Hàn Dục, cháu nếm thử đi, đây là rượu Nhàn Nhàn nhà chúng ta ủ đấy. Ôi không phải không nói quá chứ, rượu Phần ngon nhất cũng kém bình rượu này."

Rượu Phần là loại rượu ngon nhất mà đời này ông cụ Đường được uống qua, đó là bình rượu khi Đường Kiến Thành còn sống mang về biếu ông cụ.

Một bình rượu, ông cụ dành giụm uống suốt một năm, về sau khi Đường Kiến Thành mất rồi, ông cụ cất chỗ rượu Phần còn lại vào trong góc sau bên trong ngăn tủ, có vài đêm ông cụ trằn trọc không ngủ được, mới lôi vò rượu ra để kiểm tra.

Tất nhiên Hàn Dục không thể nói anh đã từng uống vò rượu này rồi, vừa uống vừa hùa theo ông cụ Đường và bác trai Đường khen lấy khen để.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn không uống rượu, nghe ba người họ và Đường Giang cùng tâng bốc mình, chính cô còn có chút không nhận ra mình nữa.

Sau khi đi thăm hết họ hàng trong nhà, Hàn Dục nhớ Ngu Thanh Nhàn không chịu được nữa nên mới lái xe đến đây. Ăn cơm ở nhà họ Đường xong, chưa đến sáu giờ tối anh đã chào ra về rồi.

Sau khi Hàn Dục đi rồi, cái nhìn của bà cụ Đường và bác gái Đường với anh thay đổi khá nhiều, ai cũng đều khen anh là người biết gánh vác trách nhiệm.

Lấy lần này làm ví dụ đi, dù chỉ là vội vàng đến nhưng anh lại có thể kịp mua rất nhiều quà tặng, chỉ với tầm tuổi này của anh thì cũng không tệ rồi.

Trước khi đi bà cụ Đường dúi cho anh vài thứ, đều là đồ ăn nhà trồng trên núi, trong thành phố không mua được. Tuy mấy thứ đồ đó không đáng bao nhiêu tiền, nhưng quý ở tấm lòng.

Hàn Dục đi rồi, Ngu Thanh Nhàn lại khôi phục trạng thái ăn hại như thường ngày. Trời mùa đông trở lạnh, ngày nào cô cũng nằm lì trên kháng, ngay cả lên núi cũng không thèm đi nữa.

Nhưng Đường Giang, vì anh ấy và đối tượng tương lai chưa thổ lộ cõi lòng với nhau, cho nên bị bác gái Đường tiền trảm hậu tấu bắt đi xem mắt, cuối cùng anh ấy sợ bác gái Đường đính hôn với người ta, nên mới vội vội vàng vàng nói mình có người trong lòng rồi.

Lúc này bác gái Đường mới không tiếp tục giới thiệu đối tượng cho anh ấy nữa.

Ở nhà cho đến tận mười lăm tháng giêng, ngày nghỉ của Ngu Thanh Nhàn và Đường Giang cũng kết thúc.

Ngay buổi sáng hai người chuẩn bị quay lại Yến Kinh, Đường Kiến Đảng đi đến nhà của Ngu Thanh Nhàn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back