Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 300: Chương 301



Cuộc phỏng vấn của phóng viên vừa mới bắt đầu, anh ta và Ngu Thanh Nhàn mặt đối mặt, hỏi ra vấn đề khiến anh ta băn khoăn: "Giám đốc Ngu, theo tôi được biết, bây giờ cô cũng chỉ mới 20 tuổi, xin hỏi tại sao cô lại mở một nhà máy như vậy, hơn nữa chỉ tuyển nhân viên nữ?”

Ngu Thanh Nhàn nghiêm túc nói: "Mặc dù bây giờ nam nữ bình đẳng, nhưng sự phân biệt đối xử với phụ nữ ở khắp mọi nơi trong xã hội. Những nỗ lực của phụ nữ không nhận được sự chú ý của mọi người. Nhà máy của tôi là một nhà máy may mặc, có rất ít công việc phù hợp với nam giới, vậy tại sao không tuyển dụng phụ nữ?”

"Phóng viên Đinh hôm nay anh đến đây, xin hãy giúp tôi quảng cáo một cái, trong nhà máy của tôi ưu tiên tuyển dụng những người phụ nữ vô gia cư.”

"Những người đã ly hôn, góa bụa, nạn nhân của bạo lực gia đình, và những người được giải cứu và trở về nhà sau khi bị bắt cóc, miễn là họ đến, chúng tôi muốn họ và chúng tôi ưu tiên cho họ. Nếu không có tiền, họ có thể gọi cho nhà máy của chúng tôi hoặc viết thư cho nhà máy của chúng tôi, nhà máy của chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp họ."

Phóng viên Đinh đã bị sốc nặng nề. Anh ta là một phóng viên lâu năm của tờ báo thành phố Dực Giang, anh ta đã phỏng vấn rất nhiều người trong gần một thập kỷ, đưa tin rất nhiều. Nhưng vào giờ khắc này, anh ta vẫn là kinh ngạc duỗi tay ra. Bất kể những lời của giám đốc Ngu trẻ tuổi này là thật hay giả đều đủ khiến anh ta khâm phục.

Những vấn đề khác anh ta chuẩn bị sẵn cũng không cần hỏi tiếp nữa, trong những vấn đề đó có mấy câu đều là dựa trên môi trường sống và lý lịch của người quản lý nhà máy.

Phóng viên Đinh đứng lên vươn tay về phía Ngu Thanh Nhàn: "Giám đốc Ngu, tôi biết mục tiêu và yêu cầu của cô, tôi sẽ báo cáo chúng một cách trung thực.”

"Cảm ơn anh." Ngu Thanh Nhàn khách khí đưa phóng viên Đinh đến cửa nhà máy.

Phóng viên Đinh đi vài bước rồi lại trở về: "Giám đốc Ngu, tôi có thể chụp ảnh cho cô không?”

Anh phóng viên Đinh này chụp rất nhiều ảnh trong nhà xưởng, nhưng lại không chụp Ngu Thanh Nhàn, nghe vậy cô nhíu mày: "Đương nhiên có thể."

Ngu Thanh Nhàn đứng ở cửa xưởng, phóng viên Đinh chạy đến xa xa ngồi xổm xuống, canh một tiếng, Ngu Thanh Nhàn ở thế giới này được chụp bức ảnh đầu tiên.

Phóng viên Đinh trở lại tòa soạn vội cầm phim đi rửa ảnh, sau khi rửa sạch xong, anh ta trở lại vị trí làm việc bắt đầu cầm bút viết bài báo có tựa đề "Giám đốc xưởng may Noãn Dương chỉ tuyển công nhân nữ: Chúng tôi ưu tiên phụ nữ khó khăn được sống sót" được sinh ra dưới ngòi bút của anh ta. Mà một câu ưu tiên tuyển dụng của Ngu Thanh Nhàn được anh ta viết nguyên văn trên tiêu đề.

Sau khi viết xong, phóng viên Đinh đưa bài viết cho tổng biên tập xem xét. Tổng biên tập sau khi đọc toàn bộ bản thảo thì im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Gỡ tiêu đề trang nhất ngày mai của chúng ta xuống, đổi thành bài viết này."

"Lão Đinh, Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước. Có người trẻ tuổi như vậy, lo gì Hoa Hạ to lớn của chúng ta không hưng thịnh?” Tổng biên tập cũng từng là một thanh niên nhiệt huyết.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 302: Chương 302



Phóng viên Đinh cười gật đầu, nói với ông ta đánh giá về Ngu Thanh Nhàn, cùng với các phương diện của xưởng may Noãn Dương, chủ biên nghe rất nghiêm túc, cuối cùng ông ta cảm khái nói: "Là người có đại nghĩa, chúng ta không giúp được cô ấy cái khác, chỉ có thể làm hết sức mình tuyên truyền giúp cho cô ấy. Nếu thực sự có những người phụ nữ có cuộc sống không may mắn bởi vì bài báo của chúng ta mà đến nhà máy may Noãn Dương làm việc, cũng được coi là một công đức đối với chúng ta.”

"Vâng."

Ngày hôm sau trên báo Dực Giang đã đăng lên phỏng vấn Ngu Thanh Nhàn, bức ảnh cô đứng ở trước cửa xưởng may Noãn Dương được đăng ở vị trí nổi bật trên trang nhất.

Bài viết này rất ngắn, nhưng làm cho người ta nhịn không được đọc hết lần này đến lần khác, trên phố thảo luận đều là về nhà máy may Noãn Dương.

Vô số người phụ nữ bị lời nói của Ngu Thanh Nhàn mà cảm xúc dâng trào.

Ngu Hưng Gia mua mười tờ báo về, một tờ báo cất riêng ra, một tờ đốt ở trước bài vị của mẹ ông và với cha mẹ vợ. Con gái của ông có tiền đồ như vậy, bọn họ dưới suối vàng nếu biết được, cũng nên tự hào vui mừng.

Vào ngày thứ ba sau khi báo chí đưa tin, một người phụ nữ đã đến nhà máy may Noãn Dương để nộp đơn xin việc. Ba người Hoàng Tiểu Phân đã học tập với Ngu Hưng Gia hơn một năm nay, loại chuyện nhỏ như nhân viên ứng tuyển bọn họ có thể làm rất tốt.

Ngày thứ tư, bài viết này của Nhật báo Dực Giang được các tờ báo thành phố khác lần Lôợt đăng lại, một tuần sau, điện thoại văn phòng của Ngu Thanh Nhàn đã được kết nối. Ngu Thanh Nhàn nhận điện thoại.

Người gọi điện thoại vô cùng khẩn trương, cô ta nói chuyện đứt quãng, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại nghe rõ cô ta nói cái gì.

Cô ta ở thành phố Liễu Bình bên cạnh, cô ta là người phụ nữ sau khi bị bắt cóc về nhà, cuộc sống sau khi cô ta về nhà cũng không tốt, cô ta muốn ra ngoài làm việc, nhưng cô ta không có tiền.

Ngu Thanh Nhàn bảo cô ta đưa điện thoại cho nhân viên bưu điện, sau khi liên lạc với nhân viên bưu điện, cô đến bưu điện trên đường để chuyển tiền, chuyển tiền xe cho cô ta và một chút kinh phí sinh hoạt trên đường đi.

Sau cuộc điện thoại này, người gọi điện thoại vào nhà máy càng ngày càng nhiều, một số người đã đến nhà máy trong vòng vài ngày sau khi nhận được tiền do Ngu Thanh Nhàn gửi đi, mà có vài người sau khi cầm tiền đã biến mất. Cũng may loại tình huống này Ngu Thanh Nhàn bọn họ sớm đã dự đoán được.

Bọn họ từ trước khi quyết định dùng phương thức này cứu giúp phụ nữ đã lấy ra họ đã sử dụng 5% doanh thu của cửa hàng quần áo "Noãn Dương" trong hai năm qua để làm tổn thất cho vấn đề này.

Đợi đến tháng hai, người trong nhà máy tuyển đủ, mọi người bắt đầu tăng ca sản xuất, mà Ngu Thanh Nhàn thì cùng nhân viên kinh doanh do nhà máy tuyển dụng cầm mẫu quần áo trong nhà máy trằn trọc di chuyển giữa các thành thị và thị trấn.

Bây giờ các nhà máy may mặc Noãn Dương không chỉ sản xuất quần áo cao cấp, mà còn sản xuất một số loại người bình thường cũng có thể mặc, quần áo của họ có phong cách tốt, chất lượng tốt, những người đã xem quần áo của họ đều chọn đặt hàng. Một số người thậm chí đã đặt hàng mà không cần xem mẫu khi nghe nói rằng chúng đến từ nhà máy may Noãn Dương.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 303: Chương 303



Mà những người có đầu óc kinh doanh năm nay cũng nghe tin và trực tiếp đến xưởng để đặt hàng. Bất cứ ai đến nhà máy đều được chào đón.

Các nữ công nhân mới được tuyển dụng được chia thành ba ca, nhà máy ngày đêm bắt đầu làm việc.

Đến cuối năm 81, hiệu quả của nhà máy của họ đã đạt 500%.

Cuối năm tính sổ xong, Ngu Thanh Dâu cầm số tiền kia đi thành lập "Quỹ cứu trợ phụ nữ Noãn Dương", sau khi thành lập xong, Ngu Thanh Dâu đã tuyển dụng người quản lý từ bên ngoài.

Người đến ứng tuyển quản lý là người mà Ngu Thanh Nhàn không bao giờ ngờ tới.

Yến Ninh mặc một bộ âu phục công sở chỉnh tề, xinh đẹp đứng trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Như thế nào, không nghĩ tới là tôi à?”

Sau khi chữa khỏi chân Yến Ninh đã bị Yến Chi Chi đưa tới nơi khác học đại học, mấy năm nay cô và Yến Ninh cũng không thường xuyên gặp mặt, nhưng thư từ qua lại cũng không ít, tin tức cô muốn tuyển người quản lý quỹ cũng đã thông báo cho Yến Ninh trong bức thư trước đó.

"Thật đúng là không ngờ."

Yến Ninh ngồi đối diện Ngu Thanh Nhàn, nghiêm mặt nói: "Tôi đã học tập rất chăm chỉ trong những năm này, đã đăng ký bảo vệ tốt nghiệp trước thời hạn, và tôi vừa vượt qua bài bảo vệ tốt nghiệp vào tuần trước. Thanh Nhàn, sở dĩ tôi cố gắng như vậy, chính là vì có thể sớm đi ra giúp cô, tôi hy vọng cô cho tôi cơ hội này."

Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Tôi tin tưởng năng lực của cô.”

Yến Ninh vươn tay về phía Ngu Thanh Nhàn, hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y cười.

Một tháng sau, quỹ đã tuyển dụng đầy đủ nhân viên bên ngoài, quỹ cũng chính thức bắt đầu đưa vào sử dụng.

Đến cuối năm 83, Quỹ đã giúp hơn 100 phụ nữ vượt qua khó khăn. Mà nhà máy Noãn Dương của Ngu Thanh Nhàn tuyển công nhân càng ngày càng nhiều, Hoàng Tiểu Phân, Lâm Hà Hoa, Chu Minh Phượng cùng với Lô Tú Mẫn đều có thể một mình quản lý tốt toàn bộ nhà máy.

Ngu Thanh Nhàn là giám đốc nhà máy này chỉ cần trấn thủ chỉ huy cùng với mỗi tuần kiểm tra báo cáo của các phòng ban là được rồi.

Ngu Thanh Nhàn bắt đầu suy nghĩ đến chuyện nhập học.

Sau khi cân nhắc và thảo luận cẩn thận với Ngu Hưng Gia, tháng bảy, cô đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học với tư cách là học sinh của trường trung học cơ sở số 1 thành phố. Còn nguyện vọng đăng ký xét tuyển là ngành Công nghệ thông tin của Trường Đại học Tổng hợp tỉnh.

Giữa tháng 8, Ngu Thanh Nhàn nhận được giây mời nhập học của đại học tỉnh.

Ngày nhận được thư mời trúng tuyển, Tần Kỷ Huy đến nhà Ngu Thanh Nhàn, mời Ngu Thanh Nhàn đi xem phim.

Ba năm qua quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà mình càng ngày càng thân mật, sau khi Ngu Thanh Nhàn qua mười tám tuổi, tình cảm của Tần Kỷ Huy càng ngày càng lộ ra, thái độ đối với Ngu Thanh Nhàn và người khác cũng càng thêm bất đồng.

Ngu Thanh Nhàn cũng không phải là một khúc gỗ, sao lại không phát hiện được ý đồ của anh ấy? Tần Kỷ Huy không thể nghi ngờ là ưu tú, mà gia đình anh ấy cũng vô cùng đơn giản lại hòa thuận.

Cuộc đời ngắn ngủi, và nếu gặp đúng người, Ngu Thanh Nhàn cũng không có tính toán cô đơn cả đời.

Suy nghĩ vài giây, Ngu Thanh Nhàn đồng ý với lời mời của Tần Kỷ Huy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 304: Chương 304



Theo sự phát triển kinh tế ngày càng tốt hơn, cộng thêm hôm nay là cuối tuần, nên có rất nhiều người đến xem phim. Cùng với cải cách mở ra làn gió mùa xuân thổi khắp đại địa Thần Châu, quầy hàng và người bán hàng rong cũng nhiều hơn so với trước kia.

Là khu vực phồn hoa nhất tại trung tâm thành phố, trên đường phố không thiếu những quán ven đường, muốn mua gì ở đây cũng đều có thể mua được.

Tần Kỷ Huy bỗng nhớ đến những lời mà đồng nghiệp trong bộ phận đã kết hôn hoặc có bạn đời dạy dỗ, nên nói với Ngu Thanh Nhàn: "Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."

Không đợi Ngu Thanh Nhàn đáp lời, Tần Kỷ Huy đã chạy đi, một lúc sau, anh ấy chạy lại, trong n.g.ự.c ôm một thùng bỏng ngô lớn, tay trái cầm một cái phễu to được cuộn bằng tờ báo, bên trong đựng hạt hướng dương rang.

Trên tay phải của anh ấy là hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương, đầu ngón tay còn treo một chiếc túi lưới, bên trong có vài quả mận cực đỏ.

Anh ấy đứng trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Không biết cô thích ăn gì, cho nên tôi mua mấy cái này mỗi thứ một chút, cô xem có thích hay không, nếu không tôi lại đi mua."

“Cảm ơn, tôi đều thích ăn.” - Ngu Thanh Nhàn nói rồi lấy bỏng ngô từ trong tay Tần Kỷ Huy, Tần Kỷ Huy lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vé xem phim đã được mua từ sớm, cũng sắp đến giờ, hai người cùng nhau tiến vào hội trường, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Chẳng bao lâu sau, bộ phim liền bắt đầu.

Đây là câu chuyện về một thanh niên trí thức về nông thôn vào cuối những năm 1950.

Trong câu chuyện này, nữ chính hào phóng, tốt bụng, xinh đẹp và tài giỏi, là người tình trong mộng của các nam thanh niên và thanh niên trí thức trong thôn.

Trong số những người này, có một nam chính tại địa phương có công việc đàng hoàng và nam phụ xuất sắc nhất nhì trong số những thanh niên tri thức ưu tú nhất.

Hai người đồng thời theo đuổi nữ chính, mà trong quá trình theo đuổi nữ chính, sau khi nam chính và nam phụ cùng đọ sức thì bắt đầu chung chí hướng.

Sau một lần ngoài ý muốn, nam chính vì cứu nữ chính và nam phụ mà bị đè gãy chân, trở thành người tàn tật, anh ta không thể không rút lui khỏi cuộc theo đuổi này.

Và nữ chính cũng kết hôn cùng nam phụ như một lẽ đương nhiên. Về sau, gia đình của nam phụ tìm mối quan hệ cho nam phụ trở về thành phố, để lại nữ chính và con trai một mình ở nông thôn. Năm thứ hai sau khi nam phụ trở về thành phố, anh ta gửi đơn ly hôn cho nữ chính.

Nữ chính vô cùng đau lòng, mắc phải bệnh nặng. Nam chính vẫn còn tình cảm với nữ chính, lúc này anh ta cảm thấy rất đau lòng thay cho nữ chính, sau khi trải qua một loạt chuyện, hai người cứ thế mà đến với nhau, con trai của nữ chính cũng gọi nam chính là cha.

Đúng lúc gặp cải cách đến, nam chính nắm bắt cơ hội trên thị trường, cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Trái lại, nam phụ đã về thành phố từ lâu bị sa thải vì mắc sai lầm trong công việc, vợ mới cưới nóng nảy vô lý, lúc này nam phụ lại nhớ đến nữ chính dịu dàng, tốt bụng, cần cù và hào phóng, anh ta trở về nông thôn, nhìn thấy nữ chính tình nồng ý đậm với nam chính, anh ta bỗng thấy thất vọng và đau khổ.

Cuối phim, nam phụ và nữ chính sám hối những việc mình đã làm sai trước đây, hai người nhìn nhau rơi nước mắt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 305: Chương 305



Ngu Thanh Nhàn không biết những người khác cảm thấy thế nào sau khi xem bộ phim này, nhưng cô nghĩ rằng nó cực kỳ không hợp lẽ thường, kịch bản vừa m.á.u chó lại không có tam quan.

Nói về nữ chính, đúng là trong phim cô ấy được khắc họa rất tốt, nhưng khi nam chính và nam phụ theo đuổi mình, cô ấy đối với ai cũng không từ chối hay chủ động, nam chính và nam phụ cho cô ấy thứ gì, cô ấy đều nhận hết.

Về sau nam chính bị thương ở chân, cô ấy quay đầu tiến tới với nam phụ khỏe mạnh. Sau khi bị nam phụ vứt bỏ, cô lập tức kết hôn cùng nam phụ đã giúp đỡ mình. Mà điều khiến Ngu Thanh Nhàn không thể hiểu được nhất là ở cuối phim, vì sao nữ chính lại khóc khi nhìn thấy nam phụ?

Chẳng phải nên tức giận hoặc sinh ra cảm giác sảng khoái khi thấy anh ta trải qua cuộc sống không tốt sao?

Có quá nhiều điều muốn nói, từ rạp chiếu phim bước ra, Ngu Thanh Nhàn không nhịn được mà phàn nàn với Tần Kỷ Huy.

Xưa nay Tần Kỷ Huy chưa bao giờ xem những bộ phim tình yêu như thế này, anh ấy cảm thấy một chút ý nghĩa cũng chẳng có, quanh đi quảnh lại toàn là anh yêu em, em yêu anh, những lời phàn nàn của Ngu Thanh Nhàn quả thực rất hợp ý anh ấy.

Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, vừa hay đến buổi trưa, thế là hai người thuận tiện đi ăn cơm, từ đó quan hệ giữa hai người trở nên tế nhị.

Ví dụ như đôi khi Ngu Thanh Nhàn tan ca ra khỏi nhà máy, sẽ bắt gặp Tần Kỷ Huy đang đợi cô tan ca tại cổng nhà máy, buổi sáng cô đi làm, sẽ bắt gặp Tần Kỷ Huy cũng đang ra ngoài đi làm ở đầu ngõ.

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Ngu Thanh Nhàn muốn đi học tại trường đại học tỉnh, trong mắt Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà, con gái của họ là điều quan trọng nhất, Ngu Thanh Nhàn ở đâu bọn họ sẽ ở đó, Ngu Thanh Nhàn bây giờ cũng không thiếu tiền, cô thuê một ngôi nhà nhỏ cạnh trường đại học ở tỉnh, khi không có việc gì làm thì về nhà ở.

Trọng tâm công việc của Tần Kỷ Huy vẫn ở thành phố, mỗi tuần anh ấy sẽ dành ra một ngày để đến tỉnh gặp Ngu Thanh Nhàn một lần, nếu như bận quá không đi được, anh ấy cũng sẽ gọi điện thoại trước cho Ngu Thanh Nhàn.

Cuộc sống đại học của Ngu Thanh Nhàn trôi qua rất đơn giản và phong phú, thời gian thoáng một cái, cô đã sắp tốt nghiệp đại học và bước sang tuổi 24, Ngu Hưng Gia cùng Vương Tiểu Hà cũng bắt đầu quan tâm đến việc chung thân đại sự của cô.

Cuối tuần vất vả lắm mới được nghỉ, Ngu Thanh Nhàn ngủ đến trưa, Vương Tiểu Hà vừa xem TV vừa nhặt rau, còn Ngu Hưng Gia gần đây bắt đầu đam mê câu cá với hàng xóm, trời chưa sáng đã xuất phát, mãi đến trưa mới về nhà.

Khi Ngu Thanh Nhàn bước ra, Vương Tiểu Hà không thèm rời mắt khỏi TV: "Dậy rồi sao?"

Ngu Thanh Nhàn rót một ly nước ấm, ngồi xuống bên cạnh Vương Tiểu Hà: "Dậy rồi ạ, con ngủ say quá, hai người ở bên ngoài nói chuyện đều không nghe thấy."

Uống một ly nước ấm vào bụng, cổ họng khô rát vì đi ngủ chợt trở nên dễ chịu hơn.

"Ngủ say tốt mà, cha con và mẹ muốn ngủ ngon một chút cũng không được đâu." - Vương Tiểu Hà nhìn chằm chằm TV, đợi đến khi chiếu hết một tập và xuất hiện quảng cáo, bà mới nói với Ngu Thanh Nhàn: "Con cũng đã 24 tuổi rồi, lúc mẹ 24 tuổi đã gả cho cha con, còn con, đối với chuyện cả đời của con đã có dự định gì chưa?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 306: Chương 306



Ngu Thanh Nhàn và Tần Kỷ Huy đã yêu nhau từ lâu, Tần Kỷ Huy vẫn luôn không đề cập đến việc kết hôn, mà Tần Kỷ Huy không đề cập đến, Ngu Thanh Nhàn cũng không vội, cô chậm rãi nói: "Cứ đợi đi ạ, đừng nôn nóng."

Vương Tiểu Hà gấp gáp: "Con không nôn nóng, Tần Kỷ Huy cũng không nôn nóng luôn sao? Cậu ấy đã 33 rồi, lần trước mẹ cùng cha con trở về gặp được cha mẹ của Tần Kỷ Huy, cha mẹ cậu ấy còn nói với mẹ về chuyện của hai đứa đấy."

Mối quan hệ của Ngu Thanh Nhàn và Tần Kỷ Huy không hề cố giấu giếm người khác, vì vậy ai biết thì biết.

Cha mẹ của Tần Kỷ Huy vẫn luôn tán thưởng Ngu Thanh Nhàn, sau khi hai người họ yêu nhau chỉ thấy thêm phần vui vẻ, chứ không có suy nghĩ nào khác.

Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà cũng không thoải mái rất lâu, Ngu Hưng Gia càng bày sắc mặt với Tần Kỷ Huy tận hai năm, nhưng từ hôm nay qua sang năm, thái độ của ông đối với Tần Kỷ Huy mới tốt hơn một chút.

Ngu Thanh Nhàn nháy mắt mấy cái: "Dù sao anh ấy không đề cập với con chính là anh ấy không vội, chờ anh ấy đề cập với con, con sẽ cân nhắc xem có đồng ý hay không."

Trong lòng Vương Tiểu Hà cảm thấy con gái mình làm rất đúng, chuyện hôn nhân nên do đàn ông đứng ra, để phụ nữ tính thì ra thể thống gì? Cũng không thể quá chủ động.

Hiện tại tình cảm nồng đậm chỉ cảm thấy ngọt ngào, đợi sau này khi kịch tính lui đi, tình cảm phai nhạt thì mọi chủ động

hiện tại sẽ trở nên rẻ rúng.

Vương Tiểu Hà đã thấy qua nhiều loại ví dụ như trên.

Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy đi vào phòng: “Mẹ, con không thèm nghe mẹ nói nữa, con phải đi rồi, Tần Kỷ Huy nói sẽ đến đón con đi Dục Giang. Bên kia có chút việc, con phải về xem xem."

Bốn năm qua đi, công việc kinh doanh của Xưởng may Noãn Dương ngày càng tốt, số tiền kiếm được không chỉ chuyển đến ngân sách do Yến Ninh quản lý còn thừa lại không ít, thế là Ngu Thanh Nhàn và những người khác quyết định mở thêm chi nhánh ở tỉnh.

Tỉnh Dục Giang phồn hoa hơn nhiều, cơ hội cũng nhiều hơn. Hơn nữa, các đơn đặt hàng tại xưởng may của họ hơn một năm qua, nhà máy Dục Giang đã không sản xuất được nữa, đến mùa cao điểm các đơn đặt hàng tại xưởng may của các cô phải được giao cho các nhà máy khác làm.

Mà chất lượng của những xưởng may đó không đồng đều, năm ngoái có nhà máy thấy xưởng của họ toàn là nữ, nên đã dùng vải bị lỗi thay thế vải do xưởng cung cấp, sau đó bán vải với giá cao để kiếm chênh lệch, nếu không phải nhân viên quản lý có tính cẩn thận thì sẽ các cô lừa gạt.

Trải qua sự cố này, Ngu Thanh Nhàn và những người khác cảm thấy rằng thay vì gia công các đơn đặt hàng cho một nhà máy như vậy, tốt hơn là nên mở một chi nhánh nhà máy khác.

Đầu tuần Ngu Thanh Nhàn bận bịu, các cô không có thảo luận sâu, ngày mai Ngu Thanh Nhàn không lên lớp, cô trở về là có thể đem chuyện này ra xử lý.

"Không ở nhà ăn tối sao?"

"Không ạ, mẹ và cha ăn đi." - Ngu Thanh Nhàn búi tóc l*n đ*nh đầu, trên lưng có đeo cái túi nhỏ đi ra cửa.

Hái xong đồ ăn, Vương Tiểu Hà cũng không vội nấu, cầm ấm trà nhỏ đi đến trung tâm phục vụ cộng đồng, gần đây Vương Tiểu Hà mê chơi mạt chược, chơi một ván một tệ, đánh thêm hai ván nữa trời đã tối.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 307: Chương 307



Khi Ngu Thanh Nhàn đi đến cổng khu tập thể, Tần Kỷ Huy đã đợi sẵn ở ven đường, Ngu Thanh Nhàn mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ lái, Tần Kỷ Huy đưa cho cô một chai nước.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy, đặt sang một bên, quay người thắt dây an toàn.

Tần Kỷ Huy quay đầu xe, vừa lái xe vừa trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn, đầu tiên hỏi về việc học tập gần đây của Ngu Thanh Nhàn, sau đó kể về tình hình gần đây của anh ấy, cuối cùng nói với Ngu Thanh Nhàn: "Hôm qua anh đến dự tiệc 100 ngày của đứa con trai thứ hai nhà Tiểu Triệu, đứa nhỏ kia mập mạp trắng trẻo, vô cùng xinh xắn."

Tiểu Triệu chính là người mà năm đó Tần Kỷ Huy vừa mới phát hiện mình thích Ngu Thanh Nhàn, anh ấy đã đi hỏi anh ta liệu thích một cô gái nhỏ hơn mình rất nhiều thì có phải là cầm thú hay không.

Khi đó Tiểu Triệu còn chưa có đối tượng hẹn hò, hiện giờ người ta đã là cha của hai đứa trẻ, còn anh ấy ngược lại ngộ ra khá sớm, đến nay đã sáu bảy năm trôi qua mà vẫn chưa kết hôn.

Nghĩ đến đó, Tần Kỷ Huy suýt rơi nước mắt đồng cảm cho mình.

Ngu Thanh Nhàn đã tham gia các bữa tiệc liên hoan của đơn vị Tần Kỷ Huy vài lần, nên cô đương nhiên biết Tiểu Triệu: "Ôi, hai đứa con trai lận à, chúc mừng, chúc mừng."

Tần Kỷ Huy liếc cô một cái rồi nhanh chóng quay đi: "Việc kia, Thanh Nhàn à, anh đã ba mươi ba rồi, đã ba mươi ba rồi đấy, những người bằng tuổi anh đều đã làm cha rồi."

Tần Kỷ Huy thận trọng mở miệng, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười nhìn anh, anh hơi căng thẳng, nói được một nửa bỗng im lặng, ngay sau đó anh ấy nói tiếp: “Trước khi anh đến, mẹ anh cũng đã nói chuyện với anh, hy vọng anh sẽ kết hôn sớm một chút."

Ở phương diện tình cảm, Tần Kỷ Huy không quá quyết đoán, nhưng nếu anh ấy quyết đoán hơn chút, dũng cảm hơn chút, Ngu Thanh Nhàn và anh ấy cũng sẽ không chơi trò tình yêu lâu như vậy. Tuy nhiên, Ngu Thanh Nhàn rất tận hưởng quá trình yêu đương này.

Hiện tại Ngu Thanh Nhàn cảm thấy rằng cô và Tần Kỷ Huy đã yêu nhau đủ lâu rồi, đến lúc nên tiến thêm một bước, cô nhìn Tần Kỷ Huy: “Anh đừng nói về đến cha mẹ của anh, cũng đừng nói về tuổi tác của anh, chỉ cần nói suy nghĩ thực sự của mình. Những lời kia đều là nói nhảm, em không muốn nghe."

Tần Kỷ Huy đạp phanh, xe dừng lại ở ven đường: "Anh muốn kết hôn với em."

Tần Kỷ Huy hít một hơi thật sâu, nhìn Ngu Thanh Nhàn, cắn răng nói: "Anh thực sự nghĩ kỹ rồi, nghĩ đến sắp phát điên rồi."

Tần Kỷ Huy là một người đàn ông trưởng thành, tuy có hẹn hò nhưng anh ấy không dám làm chuyện vượt quá giới hạn của mình, sợ đối tượng còn quá nhỏ không hiểu chuyện gì, cũng sợ cô nhỏ hơn mình rất nhiều, đợi về sau cô nhớ lại sẽ hối hận.

Anh ấy chịu đựng đến nay, không ai biết anh ấy đã chịu đựng nó như thế nào trong suốt những năm qua.

Anh ấy nhẫn nhịn vô cùng khó chịu. Tần Kỷ Huy nghĩ, nếu mình tiếp tục nhịn, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười: "Anh đã từng xem qua phim truyền hình Hồng Kông chưa?"

Chủ đề của Ngu Thanh Nhàn không liên quan gì đến chủ đề mà họ vừa nói, Tần kỷ Huy không ngờ Ngu Thanh Nhàn sẽ trả lời như vậy, trái tim vèo một cái chìm xuống đáy vực, trong lòng cực kỳ đau đớn, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, yết hầu giống như bị bông chặn lại.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 308: Chương 308



Ngu Thanh Nhàn không quan tâm Tần Kỷ Huy nghĩ gì, cô tiếp tục nói: "Đoạn thời gian trước em có xem một bộ phim truyền hình Hồng Kông, nam chính trong phim cầu hôn rất lãng mạn. Có bãi cỏ, có hoa tươi, có nhẫn đính hôn, còn có rất nhiều người vây xem chúc phúc, em muốn một lời cầu hôn như thế."

Ngu Thanh Nhàn rất ghen tị với các cô gái được vây quanh, cô cũng muốn một cái.

Trước tình thế xoay chuyển, Tần Kỷ Huy quả thực không thể tin vào tai mình, anh ấy nhìn Ngu Thanh Nhàn và cười như một đứa trẻ: "Đều có, những thứ này đều sẽ có, anh lập tức chuẩn bị cho em."

Để chuẩn bị một lễ cầu hôn hoành tráng, có cảm giác nghi thức, Tần Kỷ Huy không những đi xem bộ phim mà Ngu Thanh Nhàn nói, mà còn đi hỏi rất nhiều đồng nghiệp nữ và bạn bè nữ giới.

Anh còn đến tiệm trang sức mua một chiếc nhẫn, hình trên chiếc nhẫn do tự anh vẽ, đó là một bông hoa dành dành.

Trong khoảng thời gian này, Ngu Thanh Nhàn đã tranh thủ hoàn thành thủ tục mở chi nhánh ở các tỉnh thành.

Chớp mắt đã đến tháng sáu, trời ngày càng nóng, cách thời điểm Ngu Thanh Nhàn tốt nghiệp cũng ngày càng gần.

Cô có thành tích chuyên ngành rất tốt, luận văn tốt nghiệp chỉ cần bảo vệ một lần là qua. Bây giờ đang là thập niên 80, ngành máy tính công nghệ vẫn còn là một khái niệm hoàn toàn mới trên toàn thế giới, trong chuyên ngành của cô chỉ có mười người, trong đó chỉ có hai nữ sinh.

Bởi vì bận rộn nên Ngu Thanh Nhàn cũng không giao lưu nhiều với bạn bè cùng lớp như cô nữ sinh còn lại, bốn năm qua, cô không quen hết bạn cùng lớp.

Vào ngày nhận bằng tốt nghiệp. Ngu Thanh Nhàn theo các sinh viên đi ra ngoài trường, càng đi người càng đông.

Một nữ sinh khác trong khoa của Ngu Thanh Nhàn - Lưu Duyệt - rất tò mò về chuyện này. Vừa vặn có một bạn học quen biết đi tới, cô ấy kéo lại hỏi:

"Trương Phỉ, phía trước làm sao vậy?"

Trương Phỉ hiển nhiên biết phía trước xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Lưu Duyệt còn chưa biết chuyện, cô ta lập tức nổi cơn tám chuyện, hăng hái nói với Lưu Duyệt:

"Có người đang treo hoành phi cầu hôn ở phía trước, đúng là khoa trương, quan trọng nhất là người đó vô cùng đẹp trai, không nói với cậu nữa, tớ đi xem trước đây."

Lưu Duyệt cũng rất tò mò, kéo tay Ngu Thanh Nhàn đi theo bước chân Trương Phỉ:

"Đi thôi, bọn mình cũng mau đi xem. Trời ơi, cầu hôn trong trường, lãng mạn quá đi."

Ngu Thanh Nhàn nghe thấy Trương Phỉ nói treo hoành phi cầu hôn, trong lòng giật thót, có linh cảm xấu.

Lưu Duyệt kéo cô ra cổng trường, trong lòng cô rất cự tuyệt, nhưng Lưu Duyệt hoàn toàn không cho cô cơ hội chạy trốn.

Lúc cách cổng trường học còn một đoạn, Ngu Thanh Nhàn dùng thị lực cực tốt của mình, nhìn thấy Tần Kỷ Huy ôm một bó hoa đứng ở đầu tiên, giơ hoành phi đằng sau là mấy người đồng nghiệp rất thân thiết với anh ấy. Ngay cả Tiểu Triệu đã sinh hai đứa cũng đứng ở đó.

Người vây xem ngày càng nhiều, Tần Kỷ Huy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, từ xa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đi tới, anh ấy khẽ thở phào một hơi.

Sau đó Tần Kỷ Huy ôm bó hoa bước nhanh về phía trước, đến khi đứng trước mặt Ngu Thanh Nhàn, anh quỳ một gối xuống giống hệt như diễn viên trong bộ phim ở bến tàu kia, một tay không ôm hoa lấy một hộp nhung đỏ từ trong túi ra.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 309: Chương 309



"Cô Ngu Thanh Nhàn, xin hãy gả cho tôi." Tần Kỷ Huy nói với vẻ mặt trịnh trọng, giọng nói rất khí phách.

Đám người Tiểu Triệu đằng sau anh lập tức đung đưa hoành phi "xin em hãy gả cho anh", bắt đầu hô ầm lên. Tiếng hô của họ rất có nhịp điệu, trong chốc lát, những người vây xem cũng bắt đầu hòa nhịp hô lớn mấy chữ "gả cho anh ấy đi".

Trong tiếng hô lớn của mọi người, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn trong hộp, đeo lên ngón tay áp út của mình.

Tần Kỷ Huy vui mừng đứng phắt dậy, không kiềm chế nổi ôm chầm lấy cô vào lòng.

Đám người vây xem hét ầm lên, sau đó đổi thành tiếng vỗ tay vang dội.

Tần Kỷ Huy hơi lấy lại bình tĩnh, kéo tay Ngu Thanh Nhàn chạy ra ngoài đường.

Xe của anh ấy đang đỗ ở ven đường, hai người lên xe. Đám người Tiểu Triệu cũng đuổi tới.

Tần Kỷ Huy khởi động xe, lái đi, để đám người Tiểu Triệu ra sức đuổi theo đằng sau.

Ngu Thanh Nhàn nhìn kính chiếu hậu, hỏi:

"Không đợi họ hả?"

Sau khi cầu hôn cần làm việc gì, Tần Kỷ Huy đã sớm lên kế hoạch.

Anh nói với vẻ không quan tâm:

"Không cần để ý đến họ, anh đã nói hết lịch trình hôm nay cho Tiểu Triệu rồi, đám người Tiểu Triệu cũng lái xe tới, lát nữa họ tự lái xe về."

Ngu Thanh Nhàn yên tâm, đưa ánh mắt ra cảnh sắc đang lướt nhanh qua cửa ô tô ở bên ngoài.

Tần Kỷ Huy đưa Ngu Thanh Nhàn đến một bờ một nhánh sông của Dực Giang.

Tháng sáu tháng bảy là thời điểm bờ sông đẹp nhất, nước sông xanh ngắt, chảy róc rách. Hai bên bờ là thảm cỏ xanh biếc, có điểm xuyết những bông hoa nhỏ.

Tần Kỷ Huy dẫn Ngu Thanh Nhàn đến nơi anh ấy thường đến lúc nhỏ. Nơi này nước chảy chậm, có một khúc quanh lớn, bên trong rất nhiều đá nhỏ và bờ cát mềm mại. Giữa khe đá còn có cua và ốc.

Lúc còn bé, cứ khi buồn phiền Tần Kỷ Huy sẽ đến đây mò cua bắt ốc, chỉ một lát là tâm trạng đã tốt lên.

"Lúc còn bé có người lén nuôi vịt ở chỗ này, họ lại không thể thường xuyên đến trông nom. Cho nên vịt để trứng bừa bãi ở đây, nếu gặp may có thể tìm thấy. Anh thích nhất là ăn trứng vịt nướng, rất thơm."

Nhớ lại mùi ăn trứng vịt nước lúc đó, Tần Kỷ Huy rất hoài niệm.

Ngu Thanh Nhàn cười híp mắt nghe anh ấy nói, đợi anh ấy nói xong, cô lên tiếng:

"Chúng ta đi mò ốc đi, lâu rồi em không ăn, mang về bảo mẹ em cho ớt vào xào."

Tần Kỷ Huy vui vẻ đồng ý:

"Được, anh nhớ dì có trồng tía tô, dùng tía tô xào cũng ngon lắm."

"Nào nào." Tần Kỷ Huy lấy một hộp đựng đồ từ trong cốp sau xe ra.

Hai người cùng xắn quần, lội xuống sông khom lưng mò ốc.

Chỗ sông bên này ít người tới, rất nhiều ốc, chỉ một lát hai người đã mò được nửa thùng.

Lúc này gần bốn giờ chiều rồi, hai người quyết định quay về.

Vương Tiểu Hà thấy hai người xách một thùng ốc quay về, rất vui vẻ:

"Sáng sớm nay cha con còn nói muốn ăn, thế mà con đã xách về rồi, mua ở đâu đấy?"

Tần Kỷ Huy vừa định khai thật, Ngu Thanh Nhàn đã liếc mắt nhìn một cái, anh ấy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ngu Thanh Nhàn thỏa mãn gật đầu:

"Trên đường thấy có người bán nên con mau về. Mẹ ơi, lát bỏ thêm dầu, muối để ốc nhả hết bùn ra. Tối nay nhà mình ăn, vừa vặn có thể nhắm rượu. Hôm nay con tốt nghiệp, cả ngày uống một chút ăn mừng."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 310: Chương 310



Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà rất chiều chuộng Ngu Thanh Nhàn, để ông bà biết cô và Tần Kỷ Huy đi xuống sông mò ốc, chưa biết chừng cô lại bị mắng một trận, ngay cả Tần Kỷ Huy cũng bị liên lụy.

"Được, được." Vương Tiểu Hà xách thùng ốc vào phòng bếp.

Tần Kỷ Huy kéo tay Ngu Thanh Nhàn:

"Thanh Nhàn, em không nói cho cô chú biết chuyện anh cầu hôn em à?"

Ngu Thanh Nhàn liếc anh một cái, nhỏ giọng nói:

"Anh ngốc à? Anh cầu hôn em là chuyện của anh, cha mẹ anh còn chưa tới nhà nói chuyện với cha mẹ em đâu. Giờ nói cho cha mẹ biết em đồng ý lời cầu hôn của anh, chắc chắn cha mẹ em không bảo gì em, nhưng anh thì có đấy."

Nhớ tới thái độ của nhạc phụ dành cho mình mấy năm trước, Tần Kỷ Huy rùng mình một cái:

"Hôm nay quay về anh bảo cha mẹ tới xin cưới hỏi."

Ngu Thanh Nhàn hài lòng gật đầu:

"Mau vào phòng đi, chắc cha em sắp về rồi, anh uống chén trà, nói chuyện với ông một lát đi. Em đi ngủ một giấc, trưa nay chưa ngủ chút nào, em có hơi buồn ngủ."

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Ngu Thanh Nhàn được Vương Tiểu Hà điều chỉnh rất nghiêm khắc, ngày nào cũng ngủ rất sớm, sáng ra bảy giờ đã rời giường, một giờ thì ngủ trưa. Nếu ngày nào không làm được, cả người cô đều khó chịu.

"Đi thôi." Tần Kỷ Huy vào nhà chính, Ngu Thanh Nhàn vào chái phòng.

Chưa được một lúc, Ngu Hưng Gia đã về, ông vừa chơi một ván cờ rất sảng khoái với bạn già, nhìn thấy Tần Kỷ Huy đến, ông vui vẻ hỏi:

"Kỷ Huy tới hả? Mau vào đây đánh mấy ván với chú, vừa rồi đang chơi hăng với lão Trần thì sếp của ông ta tới, nói cháu trai về rồi. Thế là lão già kia mừng rỡ chạy về ôm cháu, làm cho cả người chú khó chịu."

Lão Trần là bạn cờ của Ngu Hưng Gia, hai người không đi câu cá, một ấm trà có thể ngồi cả buổi chiều.

Tần Kỷ Huy niềm nở đi lấy cờ, hai người ngồi trong phòng khách bắt đầu chơi, càng chơi vẻ mặt của anh ấy càng khổ sở, mà ngh càng chơi càng hăng hái.

Tần Kỷ Huy ra một quân cờ đen, Ngu Hưng Gia cầm quân cờ trắng suy nghĩ hồi lâu, đặt xuống góc trái bàn cơ. Tần Kỷ Huy khổ sở nhắm mắt lại, vì Ngu Hưng Gia hạ quân cờ này xuống là anh ấy thua.

Hiển nhiên Ngu Hưng Gia cũng phát hiện ra, ông chợt đổi sắc mặt, lập tức thu lại quân cờ vừa rồi:

"Chú đánh sai rồi, đánh sai rồi, để chú suy nghĩ lại chút đã."

"Không sao đâu, chú cứ từ từ suy nghĩ." Ba năm, Tần Kỷ Huy từ một người dốt đặc cán mai về cơ vây trở thành một cao thủ, mà khi đấu với nhạc phụ, trình độ của anh ấy vẫn giống lúc trước.

Mấy ông lão trong khu nhà ở đều không thích chơi với ông, chỉ có lão Trần là ngang cơ với ông, hai người bị các tay cờ khác xa lánh, chỉ đành tự chơi với nhau.

Ngu Thanh Nhàn ngủ một giấc, tỉnh lại thấy bên ngoài trời đã gần tối. Vương Tiểu Hà bận rộn trong phòng bếp, Ngu Hưng Gia và Tần Kỷ Huy thì rửa rau trong sân.

Cô đẩy cửa đi ra, vào phòng bếp.

Để mừng Ngu Thanh Nhàn tốt nghiệp, bữa cơm tối nay rất thịnh soạn.

Gần đây cô thích ăn cá, nên Vương Tiểu Hà đã đổi rất nhiều cách nấu. Tối nay bà làm cá chép chua ngọt, cá chép được xử lý không còn chút mùi tanh nào, thịt cá trắng mềm bên trong, bên ngoài được rưới nước sốt chua ngọt màu đỏ, rất ngon miệng, vừa ăn một miếng đã cảm thấy khẩu vị được mở ra.
 
Back
Top