Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 240: Chương 240



Ngoài ra Ngu Thanh Nhàn còn tìm được rất nhiều vải nhung tơ, có màu rượu đỏ hoặc màu xanh lam, màu xanh lục cũng có vài miếng.

Ngu Thanh Nhàn còn tìm được một tấm vải tơ tằm khá to, có kích thước khoảng hai ba mét bằng một tấm ga trải giường, ngoại trừ bị gạch xóa vài chỗ thì không có khuyết điểm nào khác.

Vô thức trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Ngu Thanh Nhàn cũng chất đầy một bao tải to.

Cô vác bao tải ra đặt lên bàn cân ở ngoài, chị Trương đi đến nhìn cân thì có khoảng hơn mười cân. Chị ta ngạc nhiên hỏi: "Em lấy nhiều vải vụn như thế liệu có dùng hết không?"

Ngu Thanh Nhàn cười với chị Trương: "Em dùng làm vài món hàng mĩ nghệ để bán ấy mà."

Băng đô cũng coi như một trong số các loại hàng mỹ nghệ, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính là nói dối.

Chị Trương cũng chỉ thuận miệng hỏi, chị ta nhìn cân, sau khi tính toán trọng lượng thì nói: "Mười hai cân, em đưa chị năm đồng là được."

Cái giá này rẻ hơn dự tính của Ngu Thanh Nhàn nhiều, cô đưa tiền cho chị Trương, lại hỏi: "Chị Trương, chị có biết chỗ nào bán chun không, còn có hạt vòng linh tinh gì đó."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại đưa cho chị Trương thêm hai đồng nữa.

Chị Trương nhìn trái nhìn phải xong mới nhận tiền: "Trước kia nhà xưởng bọn chị cũng làm thứ này, chẳng qua không bán được nên vẫn để trong một góc sáng sủa trong kho, em có muốn đến xem không?"

Cuối những năm sáu mươi, một số xưởng dệt xuất hiện vấn đề, quản lý và xưởng trưởng đều là những người không có trình độ về lĩnh vực sản xuất.

Sau khi đến thành phố Thượng Hải học tập, lúc trở về thì khăng khăng muốn đầu quân vào cái gì mà sản phẩm cao su và nhựa, bỏ tất cả tiền bạc ra mua dây chuyền sản xuất, kết quả đồ vật thì làm ra rồi đấy, nhưng số lượng lại quá bé, khó có thể so sánh với những xưởng chuyên sản xuất nhựa gì đó, vì thế hàng tồn kho quá nhiều.

Lãnh đạo của xưởng nhìn thấy chúng là cảm thấy phiền nên đã ném chúng vào một góc.

"Em xem xem." Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa đi về phía đó.

Dây thun có màu vàng hơi trong suốt, không quá thô nhưng cũng không được xem là quá tinh xảo, đủ để quấn một vòng quanh cổ tay, đúng thứ mà Ngu Thanh Nhàn đang cần.

Trong mấy cái túi to kia đều là hạt vòng nhựa, có đủ màu sắc, nhưng vừa nhìn đã biết là sản phẩm kém chất lượng.

Ngu Thanh Nhàn có chút thất vọng, cô lại tìm kiếm một vòng nữa, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng hai cân hạt vòng màu trắng như trân châu, thoạt nhìn thì chất lượng tốt hơn những loại hàng khác rất nhiều.

Ngu Thanh Nhàn bốc một nắm hạt vòng ta, tâm trạng rất vui vẻ.

Cô ôm dây chun và hạt vòng ra ngoài, chị Trương nhìn thấy thế thì ước lượng số tiền phải thu.

Tâm trạng của Ngu Thanh Nhàn rất tốt, cô khiêng một bao tải to vải vụn về nhà, buổi chiều cùng ngày đã cùng hai người Lâm Hoa Sen bới tung đống vải đó.

Ban đêm ba người tăng ca làm thêm một số băng đô màu trắng, Ngu Thanh Nhàn còn đặc biệt chọn ra mấy miếng vải nhung tơ, sau khi làm xong thì đính hạt vòng nhựa lên trên. Lập tức, chất lượng của băng đô nâng lên một bậc.

Ngu Thanh Nhàn quyết định bán loại băng đô vừa nhìn đã thấy cao cấp này với giá một đồng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 241: Chương 241



Ba người bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, hôm sau Ngu Thanh Nhàn dậy muộn, sau khi thức dậy cô định đi uống nước nhưng thấy nước trên bàn lạnh rồi lại pha vào đó hơn nửa cốc nước suối linh, sau khi hít một hơi thì vào phòng bếp ăn sáng.

Đồ ăn sáng là cháo nấu từ đêm hôm qua, ninh mấy tiếng đồng hồ gạo đã nở tung ra, cháo cũng trở nên đặc hơn.

Lửa trong lò đã tắt, nhưng cháo vẫn nóng hổi vừa ăn, Ngu Thanh Nhàn xúc một đĩa củ cải muối, ăn cùng cháo cứ phải gọi là tuyệt phối.

Ăn uống no nê, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân cũng thức dậy, Ngu Thanh Nhàn nói với họ mấy câu rồi đi về phía trường trung học.

Hôm nay cô đến hơi sớm, trong khi đợi học sinh trong trường tan học, Ngu Thanh Nhàn cũng bán được vài cái băng đô.

Một lát sau học sinh trung học đã vọt ra ngoài, họ xông thẳng đến chỗ Ngu Thanh Nhàn bày sạp, vội vội vàng vàng chọn cái băng đô mà mình thích rồi trả tiền.

Hôm nay có ít băng đô, chưa đến nửa tiếng đã bán hết rồi, chỉ còn lại vài cái băng đô được làm bằng vải nhung tơ kia thôi.

Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được lý do, đó là vì giá cả vượt quá phạm vi chi tiêu của học sinh cấp ba nên cô cũng không quá thất vọng.

Ngay khi cô đang chuẩn bị dọn hàng đi về thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chặn Ngu Thanh Nhàn lại: "Đồng chí, cô có thể cho tôi xem băng đô của cô không?"

"Được chứ, đều ở trong này, cô cứ xem tùy ý."

Người phụ nữ cầm băng đô nhìn nhìn, rồi hỏi giá, cuối cùng nói với Ngô Thanh Nhàn: "Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng tạp hóa quốc doanh, tôi họ Triệu, cô có hứng thú hợp tác với cửa hàng chúng tôi không?"

Cháu gái của Triệu Linh Linh học ở trường cấp ba này. Gia đình chị ta cũng khá có điều kiện nên tiền tiêu vặt trong tay cháu gái cũng không hề ít.

Hôm qua con bé mua mấy cái băng đô về khiến mấy người phụ nữ trong nhà xôn xao hết cả lên. Băng đô có hình thức đặc biệt như vậy khiến cho họ yêu thích không buông tay, ngay cả chị dâu và con gái của chị ta cũng cực kỳ thích.

Làm quản lý của bách hóa đã lâu nên Triệu Linh Linh rất mẫn cảm với cơ hội kinh doanh.

Nghe cháu gái chị ta nói hôm nay người bán băng đô có thể sẽ tiếp tục đến bày sạp ở cổng trường, Triệu Linh Linh lập tức để trong lòng.

Chị ta vội vàng cử người đến trường học quan sát tình hình, nhưng mà lúc đó có rất nhiều người, Triệu Linh Linh không chen về phía trước được.

Lúc nãy Triệu Linh Linh còn có chút sốt ruột, nhưng sau khi nhìn thấy người làm ra chiếc băng đô này thì không còn sốt ruột nữa.

Đống băng đô đó của Ngu Thanh Nhàn cũng không khó làm, chỉ cần là người biết may vá thì cũng có thể làm ra được.

Nhưng vấn đề là bây giờ mua vải đều cần phiếu, không có nguyên liệu thì cho dù có hiểu biết đến đâu cũng khó mà làm ra được.

"Chị Triệu, nếu không chị chờ tôi một chút, sau đó chúng ta vừa đi vừa bàn bạc nhé?" Ngu Thanh Nhàn vẫn đang bận dọn sạp đây này.

Cửa trường lúc này người đến người đi, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện nên Triệu Linh Linh bèn gật đầu đồng ý.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 242: Chương 242



Đúng lúc này, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi dẫn theo mấy người có gắn phù hiệu đỏ trên cánh tay đi tới, chỉ vào Ngu Thanh Nhàn tức giận nói: "Đồng chí, các anh em đi, chính là cô ta, cô ta là người phụ nữ đầu cơ trục lợi một cách quanh minh chính đại kia."

Ngu Thanh Nhàn biết người phụ nữ này. Lúc nãy khi học sinh còn chưa tan học bà ta có đến đây xem băng đô của cô, có nhìn trúng vài cái nhưng lại ngại đắt, bắt buộc Ngu Thanh Nhàn phải bán cho bà ta với giá rẻ.

Nếu không ép giá quá mức thì Ngu Thanh Nhàn cũng bán đấy, nhưng cố tình bà ta được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn bỏ một xu mua ba cái.

Đây không phải là buôn bán lỗ vốn, đây là muốn cô tặng không luôn rồi, sao Ngu Thanh Nhàn có thể đồng ý cho được.

Người phụ nữ này thấy cô không quan tâm đến bà ta thì tức giận quay lưng đi, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại không ngờ rằng bà ta lại dám đi cử báo. Đây đúng là không chiếm được lý lẽ thì thẹn quá hóa giận mà.

Lúc bà ta nói chuyện xong, người gắn phù hiệu màu đỏ đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, cau mày nhìn mấy cái băng đô còn sót lại trong rổ của cô: "Đồng chí, phiền cô đi theo chúng tôi."

Ngu Thanh Nhàn có giấy phép kinh doanh thành phố cấp, nên cô không hề sợ hãi, lập tức gật đầu: "Được, phiền anh chờ một lát."

"Quản lý Triệu, nếu không chị cứ về cửa hàng bách hóa chờ trước đi, chút nữa tôi xong việc sẽ đến cửa hàng bách hóa tìm chị." Ngu Thanh Nhàn nói với Triệu Linh Linh.

Khi Triệu Linh Linh nhìn thấy người của Ủy ban cách mạng đến thì vô cùng tiếc nuối, dù sao thì người nào tiến vào Ủy ban cách mạng cũng bị lột một lớp da.

Cho dù cô gái nhỏ này may mắn thoát ra được, chờ cô đi ra thì chuyện buôn bán này cũng không làm được nữa.

Nhưng khi nghe được lời nói của Ngu Thanh Nhàn, chị ta vẫn gật đầu: "Được." Đúng lúc chiều nay chị ta phải đến công ty hoàn thiện sổ sách, chờ cô một chút cũng không mất gì cả.

Ngu Thanh Nhàn thoải mái đi theo người của Ủy ban cách mạng, người phụ nữ đi cử báo kia đắc ý nhìn Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt kia giống như đang nói cô không muốn bán cho tôi á, bị bắt rồi đấy thôi.

Ngu Thanh Nhàn ghét nhất loại người này, đầu ngón tay của cô b.ắ.n về phía người phụ nữ kia. Ngay sau đó, chân trái bà ta vấp trúng chân phải, ngã phịch một cái xuống đất giống như chó ăn phân vậy. Khi bà ta ngẩng đầu lên, cái răng cửa vốn lỏng lẻo nay cũng rụng luôn.

Vẫn còn một nhóm học sinh cấp ba chưa về, khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười phá lên.

Người phụ nữ kia nhìn cái răng cửa của mình sửng sốt một lúc lâu, sau đó lập tức ngồi phệt xuống đất khóc rống lên, thậm chí còn chỉ vào Ngu Thanh Nhàn bắt cô bồi thường cho cái răng.

Người đứng hóng chuyện xung quanh ra mặt: "Bà chị này, chị đi cử báo người ta còn chưa tính, bây giờ tự mình sơ sót làm gãy răng lại bắt người ta bồi thường? Người ta cách chị xa thế kia cơ mà."

"Đúng đấy, đúng đấy. Cô gái kia cách bà chị cũng phải mười mét chứ ít ỏi gì, xa như thế sao mà đụng đến chị được, rõ ràng là chị không cẩn thận tự mình ngã sấp xuống, chúng tôi đều nhìn thấy đấy." Người qua đường nói lời chính nghĩa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 243: Chương 243



Người phụ nữ kia cảm thấy vừa rồi thật sự quá quỷ quái, rõ ràng bà ta đi đứng như bình thường, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại ngã sấp xuống.

Nhưng người phụ nữ phải thừa nhận rằng bà ta thực sự đã bị ngã sấp xuống.

Bà ta phun một ngụm m.á.u ra: "Các người biết cái gì mà nói hả? Nếu vừa nãy cô ta bán rẻ cho tôi thì giờ tôi đã về đến nhà rồi, tôi mà về nhà thì làm gì có chuyện bị ngã thế này?"

Ánh mắt người xung quanh nhìn người phụ nữ kia càng thêm khinh bỉ, không ngờ bà ta đi cử báo chỉ vì người ta không bán rẻ cho bà ta? Đúng là không biết xấu hổ mà.

Lúc này Ngu Thanh Nhàn mới cười nói: "Bác gái này, bác muốn mua băng đô của tôi, có một xu mà đòi mua tận ba chiếc, tôi không bán thì bác đi cử báo tôi, đúng là khiến người khác không nói nổi mà. Dây buộc tóc hồng ở cửa hàng bách hóa còn bán hai xu một dây kia kìa, nếu không bác thử đến cửa hàng bách hóa hỏi xem người ta có đồng ý bán cho bác một đồng ba dây buộc tóc hồng không?

Cho người phụ nữ kia một chút dạy dỗ nho nhỏ như thế là đủ rồi, Ngu Thanh Nhàn không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen vẫn đang chờ cô về nhà ăn cơm kia kìa.

Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại nhìn mấy người gắn phù hiệu hồng trên tay áo: "Chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, chút nữa tôi còn phải về ăn cơm."

Đám người gắn phù hiệu hồng nghe xong những lời cô vừa nói thì ánh mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn càng thêm thận trọng.

Dám quang minh chính đại bán đồ mà không sợ cử báo, chắc chắn trong tay cô gái này có lợi thế. Bây giờ khi bị bắt rồi mà cô còn dám nói ra lời này, vậy lợi thế đó cũng đủ để khiến cô kiêng dè.

Vì thế họ vô cùng khách khí nói: "Vậy đi thôi."

Đám người gắn phù hiệu màu hồng vây quanh Ngu Thanh Nhàn rời đi. Người đàn bà đội mũ nồi đang quấy nhiễu kia cũng bị đám người vây quanh chửi đến độ không ngóc đầu lên được, chỉ có thể cầm rổ đồ ăn vừa mua lẩn vào đám người trốn đi.

Khi đến Ủy ban cách mạng, Ngu Thanh Nhàn lập tức gặp được người thẩm vấn mình.

Cô lấy giấy phép buôn bán trong không gian ra bỏ vào túi, rồi lại móc túi cầm ra cho anh ta nhìn: "Đồng chí, đây là giấy phép buôn bán mà cục công an thành phố Dực cung cấp cho tôi, anh xem đi."

"Không có khả năng, bây giờ không cho phép tư nhân buôn bán, giấy phép buôn bán này của cô chắc chắn là giả." Người thẩm vấn nói theo bản năng.

"Anh không tin thì có thể gọi cho cấp trên của anh hỏi một chút." Trước kia lãnh đạo cục công an đã hứa hẹn với cô rằng sẽ giúp cô làm việc với các cục kiểm soát, trong các cục kiểm soát tất nhiên là có Ủy ban cách mạng này rồi.

Người thẩm vấn nửa tin nửa ngờ, sau khi cầm giấy phép buôn bán thì đọc đi đọc lại.

Tờ giấy phép này không chỉ có tên của Ngu Thanh Nhàn mà còn có nơi công tác của cô và con dấu của cục công an và chính phủ. Nhìn thấy thì có vẻ rất khó làm giả.

Mà vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn lại quá bình tĩnh.

Người thẩm vấn phân vân một lát rồi nói: "Cô ngồi đây chờ tôi, tôi đi hỏi một chút."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 244: Chương 244



Đúng lúc chủ nhiệm Ủy ban cách mạng đang ở đơn vị.

Người thẩm vấn đi tìm chủ nhiệm sau đó đưa giấy phép cho chủ nhiệm xem.

Sau khi chủ nhiệm xem xong thì nhớ tới nội dung họp ngày hôm qua lúc đến thành phố: "Thả đi, giấy phép buôn bán này là thật."

Người thẩm vấn ngẩn ra: "Quốc gia đồng ý cho tư nhân buôn bán rồi ư? Tôi có thể làm không?"

Câu cuối cùng của người thẩm vấn mang theo chút mong chờ.

Chủ nhiệm trợn trắng mắt nói: "Đây là trường hợp đặc biệt hôi, cả nước này cũng chỉ có một trường hợp được đặc cách như thế thôi. Nếu anh có thể nghĩ cách xin được dấu của chính phủ, cục công an và bộ đội địa phương thì anh cũng có thể kinh doanh."

Người thẩm vấn nghe xong tên những đơn vị kia thì rụt cổ lại: "Thôi vậy, tôi nào có năng lực lớn đến thế. Vậy chủ nhiệm, tôi đi nhé?"

Chủ nhiệm "ừ" một tiếng: "Đi đi, nói với cấp dưới của cậu một chút, từ nay về sau mở to mắt ra, nhìn thấy cô gái này thì lập tức tránh đi."

"Vậy chủ nhiệm, cô gái kia có năng lực gì thế? Sao lại được nhiều đơn vị bảo kê như thế?" Người thẩm vấn vô cùng tò mò hỏi.

Tất nhiên là chủ nhiệm biết nguyên nhân, nhưng ông ta sẽ không nói cho cấp dưới biết. Tuy mấy năm ở Ủy ban cách mạng này ông ta làm không ít việc ác, nhưng vẫn còn có chút lương tâm, ông ta vẫn luôn cảm thấy ghê tởm đám buôn người: "Không nên hỏi thì đừng có hỏi."

Người thẩm vấn kiềm chế lòng hiếu kỳ lại rồi rời đi.

Chủ nhiệm ở lại thì thở dài. Mấy năm nay, Ủy ban cách mạng cũng không còn quanh cảnh như trước kia nữa, chắc chắn không bao lâu nữa Ủy ban cách mạng này sẽ chỉ còn là lịch sử. Trong thời khắc mấu chốt này cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa. Kết cục của chủ nhiệm tiền nhiệm của Ủy ban cách mạng vẫn như đang hiện lên trước mắt ông ta, bởi vì lạm dụng chức quyền hãm hại người khác, mấy năm trước người ta sửa lại án án, chuyện đầu tiên người ta làm sau khi trở về là tử hình lão ta. Bây giờ kết cục của cả nhà lão vẫn còn cực kì thê thảm kia kìa.

Ngu Thanh Nhàn rời khỏi cửa Ủy ban cách mạng trong ánh mắt tò mò của người thẩm vấn, vừa ra cô đã đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.

Cửa hàng bách hóa ở thành phố Dực Giang không cao bằng cửa hàng bách hóa ở thành phố Cáp Nhĩ Tân trong thế giới trước, chỉ cao khoảng ba tầng nhưng lại có diện tích rất lớn. Các quầy hàng đều được kê sát tường, để lại một khoảng trống lớn ở giữa để đi lại. Ngu Thanh Nhàn đi đến trước quầy hàng gần nhất: "Xin chào đồng chí, tôi muốn tìm quản lý Triệu, chúng tôi đã hẹn trước."

Người bán hàng đứng trong quầy nhìn Ngu Thanh Nhàn nói: "Quản lý Triệu đang ở trên tầng ba, cầu thang ở bên kia, cô tự mình đi lên nhé."

"Vâng, cảm ơn cô."

Ngu Thanh Nhàn đi lên tầng ba.

Văn phòng của Triệu Linh Linh rất dễ tìm, vừa lên đến tầng ba đã nhìn thấy phòng quản lý. Ngu Thanh Nhàn gõ gõ cửa.

“Mời vào.” Âm thanh của Triệu Linh Linh vang lên.

Ngu Thanh Nhàn đẩy cửa vào: "Quản lý Triệu, tôi đến tìm cô."

Triệu Linh Linh đang xem báo cáo, nghe thấy âm thanh của Ngu Thanh Nhàn thì lập tức ngẩng đầu lên cười với cô rồi nói: "Là cô à, mau ngồi đi. Tôi đi rót cho cô cốc nước."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 245: Chương 245



Ngu Thanh Nhàn kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng ra rồi ngồi xuống đối diện vị trí làm việc của Triệu Linh Linh.

Triệu Linh Linh đặt cốc nước vừa rót xuống trước mặt cô. Hai người không nói chuyện lan man, Triệu Linh Linh cũng không hỏi sao Ngu Thanh Nhàn lại có thể bình an rời khỏi Ủy ban cách mạng, mà hai người nói thẳng vào chuyện làm ăn.

Hơn bốn mươi phút sau, Ngu Thanh Nhàn mới rời khỏi cửa hàng bách hóa, cô thành công nhận được đơn hàng của cửa hàng bách hóa gồm 500 băng đô lớn, 700 băng đô nhỏ.

Giá bán lẻ khác với giá bán sỉ, Ngu Thanh Nhàn và Triệu Linh Linh đã thương lượng xong giá cả rồi, 3 xu rưỡi một băng đô to, 1 xu rưỡi một băng đô nhỏ, còn băng đô được làm từ vải nhung tơ vàng đính hạt vòng trân châu sẽ bán 8 xu một chiếc.

Triệu Linh Linh thanh toán trước ba mươi phần trăm coi như tiền đặt cọc, trong vòng một tuần Ngu Thanh Nhàn phải đưa đủ hàng.

Ngu Thanh Nhàn đi đến đầu ngõ, Hoàng Tiểu Phân đã đứng ở cửa đi qua đi lại. Vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn quay về, cô ta há hốc miệng ra rồi vội vội vàng vàng tiến lên đón: "Cô đi đâu thế, sao muộn thế này rồi mới về nhà?"

Hoàng Tiểu Phân vô cùng lo lắng. Cô ta và Lâm Hoa Sen ở nhà lo lắng c.h.ế.t đi được, nếu không phải hai người không biết đường thì đã sớm ra ngoài tìm rồi.

Vừa nãy cô ta còn đang bàn bạc với Lâm Hoa Sen, nếu lát nữa Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa quay lại thì họ sẽ đến cục công an bên cạnh để báo án.

Ngu Thanh Nhàn đưa chiếc rổ cho cô ta, nói: "Bị một bà thần kinh đi cử báo nên phải đến Ủy ban cách mạng một chuyến. Sau khi ra khỏi Ủy ban cách mạng tôi lại đến cửa hàng bách hóa. Chị Tiểu Phân, về sau chúng ta sẽ không phải tự bán nữa, chúng ta làm xong hàng sẽ trực tiếp giao đến cửa hàng bách hóa."

Hoàng Tiểu Phân ngây người hai giây mới phản ứng kịp: "Cô nói thật đấy à? Cô không lừa tôi chứ?"

Hoàng Tiểu Phân hét chói tai hỏi.

Hoàng Tiểu Phân cảm thấy cô ta sắp giống con gà mái già mà cô ta nuôi trước đây rồi, thi thoảng sẽ hét lên vài tiếng.

Nhưng mà cô ta đâu kiềm chế được cơ chứ, hơn nữa đây lại đúng là một chuyện đáng kinh ngạc mà.

Trước kia khi chưa bị bắt cóc, Hoàng Tiểu Phân cũng có cơ hội đi đến cung tiêu xã rồi, nhưng đó mới chỉ là cung tiêu xã thôi mà ngưỡng cửa đã rất cao rồi.

Lúc họ đến bán lương thực phụ còn lựa chọn một lúc lâu, cái gì cũng phải là sản phẩm tốt nhất.

Lấy ví dụ một cái bắp cải đi nhé, lá già một chút cũng không được, phải là bắp cải non mềm thì cung tiêu xã mới nhận.

Ngưỡng cửa của cửa hàng bách hóa chắc chắn phải cao hơn cung tiêu xã chứ nhỉ? Nhưng mà băng đô của họ sau khi làm xong sẽ được cửa hàng bách hóa thu thẳng luôn á?

Đây giống như đang mơ vậy. Hoàng Tiểu Phân nghĩ.

Ngu Thanh Nhàn phủi phủi quần áo của mình: "Lừa cô làm gì, đi thôi, chúng ta về nhà rồi lại nói tiếp."

"Được được được, cô nói rõ ràng một chút."

Lúc này Lâm Hoa Sen cũng đang đi đi lại lại trong phòng, trên tay bưng một chén đồ ăn: "Có chuyện gì thì cơm nước xong rồi lại nói sau, Thanh Nhàn đi ra ngoài lâu vậy chắc bây giờ đói lắm rồi."

Lúc này Hoàng Tiểu Phân mới phản ứng lại: "Cô nói đúng, xem tôi này, chút nữa đã quên mất chuyện này."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 246: Chương 246



Cơm nước được dọn sẵn, nước rửa tay cũng được bê lên để trên một cái ghế đẩu trong góc.

Ba người rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống ăn cơm, còn chưa ăn được mấy miếng đã thấy Chúc Uyển Uyển hớt hải chạy vào: "Chị Thanh Nhàn, chị Thanh Nhàn, bắt được tên đầu lĩnh buôn người ở thành phố Dực Giang rồi."

"Chắc chắn các chị không tưởng tượng ra được anh ta là ai đâu."

"Anh ta chính là bác sĩ ở thôn Xương Sơn kia - Thường Đại Phát."

Cái chén trên tay Lâm Hoa Sen rơi xoảng xuống đất, cơm vung vãi khắp nơi.

“Sao lại là anh ta?” Đối với những cô gái bị bắt cóc như Lâm Hoa Sen, Hoàng Tiểu Phân và cả nguyên thân, Thường Đại Phát là người duy nhất ở thôn Xương Sơn đối xử tốt với họ là niềm an ủi ít ỏi trong kiếp sống thống khổ của họ.

Bây giờ lại nói Thường Đại Phát là tên đầu sỏ của bọn buôn người đó, là nguồn cơn cho tất cả bị bi kịch khốn khổ mà họ phải chịu?

Cả Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều không thể chấp nhận điều này, nhất là Lâm Hoa Sen, nước mắt cô ấy lăn dài.

Thấy mấy người đang kinh ngạc nhìn mình, Lâm Hoa Sen lấy tay chùi mặt, nghẹn ngào nói: "Em thích ông ấy."

Thường Đại Phát là thầy lang chân đất duy nhất trong mười dặm tám thôn, ông ta trên dưới bốn mươi tuổi, nho nhã lịch thiệp.

Nhà của Lâm Hoa Sen sát vách nhà ông ta, nhìn lên không thấy nhìn xuống thấy, so với một "người chồng" như vậy, việc Lâm Hoa Sen có cảm tình với Thường Đại Phát là điều quá đỗi bình thường.

“Tên súc sinh đó thích đánh người. Mỗi khi nó đánh em xong, tôi đều gặp Thường Đại Pháp ở sân sau nhà em. Thường Đại Phát sẽ cho em thuốc mỡ ông ấy đã chuẩn bị. Lúc em bệnh không thoải mái, ông ấy cũng sẽ nhận ra ngay lập tức và đưa thuốc cho em.”

Khi không có tên súc sinh đó, có một người tốt với mình từ ngày này qua tháng nọ, Lâm Hoa Sen sao tránh khỏi mềm lòng, sao không cảm động được.

Đối với Lâm Hoa Sen, Thường Đại Phát là tia sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của cô ấy.

Có tia sáng, dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu, đắng cay thế nào, cô ấy vẫn tìm được hướng đi để bước tiếp, Nhưng bây giờ ánh sáng đó đã lụi tàn.

Lâm Hoa Sen không nghĩ sẽ như thế nào với Thường Đại Phát.

Nhưng đến đêm cô ấy lại đêm trằn trọc, trong đầu toàn hình ảnh của ông ấy.

Giờ lại nói ông ấy không phải là người hùng mà như cô ấy tưởng tượng mà là một con quỷ đã đẩy cô ấy vào địa ngục, làm sao Lâm Hoa Sen có thể chấp nhận.

Ngu Thanh Nhàn thở dài, lấy khăn tay và đưa cho Lâm Hoa Sen. Lâm Hoa Sen vùi mặt vào khăn tay và khóc lóc thảm thiết.

Chúc Uyển Uyển vẫn còn nhỏ chưa hiểu mối quan hệ trai gái, cô bé bất lực trước tình cảnh của Lâm Hoa Sen, cô bé nhìn Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn lắc đầu.

Hoàng Tiểu Phân thân với Lâm Hoa Sen nhất, cô ấy hiểu tâm tư của Lâm Hoa Sen. Ở thôn Xương Sơn, cô ấy khuyên Hoa Sen phải giấu tình cảm của mình.

Quả thực Lâm Hoa Sen đã che giấu rất tốt, sau nhiều năm như vậy vẫn không có ai phát hiện, và có lẽ cả Thường Đại Phát cũng không biết.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 247: Chương 247



Nếu không có sự việc ngoài ý muốn này, có lẽ cả đời này cô ấy cũng sẽ không bao giờ để mọi người biết mình đã từng yêu một người như vậy.

Hoàng Tiểu Phân không biết tình yêu là gì, chị ấy bị bắt cóc ở tuổi mới biết yêu, và kẻ mua cô ấy nào một nửa trong mơ của chị.

Chị đóng chặt cánh cửa trái tim mình, chị luôn giữ sự đề phòng với mọi đàn ông, đối với Thường Đại Phát không có gì ngoài lòng biết ơn.

Lâm Hoa Sen thôi khóc, cô ấy nhìn Chúc Uyển Uyển với đôi mắt đỏ hoe: "Uyên Uyển, nói chị nghe, ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Chúc Uyển Uyển nhìn Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn gật đầu ra hiệu: “Nói đi.”

Chúc Uyển Uyển bèn thuật lại những gì cô bé nghe được từ cậu: "Theo lời khai của Thường Đại Phát, thế hệ cha ông ta đã lừa gạt buôn bán người. Họ đã ngừng công việc làm ăn này sau chiến tranh và sau giải phóng thì bắt đầu làm lại. Làm điều này. Mà sau này nhà nước quản lý chặt chẽ, không có giấy phép bọn họ khó mà ra ngoài, thế là cha của Thường Đại Phát giao một số tiền lớn để Thường Đại Phát học y.

"Thường Đại Phát học xong liền đi khắp các sơn trang trong thôn, nhà nào muốn mua vợ, ông ta sẽ giúp liên hệ. Dần dà ông ta thấy bản thân quá rủi ro, ông ta kéo bí thư chi bộ của thôn hoặc đại đội trưởng xuống nước.” Chúc Uyển Uyển từ tốn thuật lại.

Lợi nhuận của việc làm ăn này quá lớn. Đám bí thư chi bộ một truyền mười mười truyền trăm. Dần dần, bọn họ thành lập một khối liên minh. Vì Thường Đại Phát nắm giữ cách liên lạc với những kẻ buôn người ngoài vùng, ông ta trở thành đầu sỏ trong đường dây buôn người ở huyện Tân Bắc.

Pháp luật của Tân Hoa Hạ ngày càng hoàn thiện, và bọn buôn người đều phải bị trừng trị cho dù ở bất kỳ thời đại nào. Thường Đại Phát bèn đút lót cho đám người chính quyền huyện Tân Bắc dưới bí danh Long ca, ông ta còn nhanh trí không còn ra mặt đút lót khi vụ làm ăn ngày càng lớn, toàn đứng sau hậu trường.

Trong thời đại thiếu thốn y tế, mọi người không quen đến bệnh viện khám bệnh, một là nghèo không có tiền, hai là bệnh viện thường nằm trong thị trấn và quận huyện, dân chúng đi lại xa xôi bất tiện.

Nghề thầy thuốc chân đất ra đời từ đây. Họ vừa là nông dân vừa là thầy thuốc, không chữa được bệnh nặng thì chữa được bệnh nhẹ. Thế là bà con nào có bệnh đều thích tìm họ khám bệnh.

Họ dành mỗi nửa tháng để đi thăm khám các thôn xóm. Thường Đại Phát không chỉ dùng thân phận này để ban phát phúc lợi cho bà con, mà còn chôn vùi cuộc đời của nhiều cô gái trẻ.

“Rồi sao mà bị bắt?” Lâm Hoa Sen hỏi ra tiếng lòng của Ngu Thanh Nhàn và Hoàng Tiểu Phân.

"Bí thư chi bộ thôn Xương Sơn mắc bẫy."

Tần Kỷ Huy tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí trưởng ban phòng chống buôn người, là người có năng lực.

Trong thời gian này anh ấy đã nghiên cứu sổ sách kế toán của bí thư thôn và kiên trì cạy miệng hắn ta. Qua các lần thẩm vấn, Thường Đại Phát cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện.

Chúc Uyển Uyển kể xong, mọi người không ai chịu lên tiếng. Sau một lúc lâu, Ngu Thanh Nhàn nhìn Chúc Uyển Uyển: "Uyển Uyển, em ăn gì chưa?”

“Em ăn rồi mới đi." Thông tin này cũng là nghe cậu nói trên bàn ăn, Chúc Uyển Uyển kiên nhẫn nghe toàn bộ quá trình.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 248: Chương 248



Nghe Tần Kỷ Huy nói xong, cô bé liền buông đũa chạy qua đây. Trước đó cô bé thực sự không biết chị Hoa Sen thích Thường Đại Phát, nghiệp chướng quá.

Lâm Hoa Sen khóc một trận cũng bình tĩnh lại. Cô ấy cầm chổi quét nhà, bưng tô cơm lên: "Ăn thôi, em không sao. Tình cảm không ảnh hưởng em mấy đâu, với em thì cuộc sống mới là quý nhất.”

Hoàng Tiểu Phân và Ngu Thanh Nhàn đưa nhìn nhau, cũng thở phào một hơi. Bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn đã dịu đi.

Ăn xong một chén, Ngu Thanh Nhàn lại nói về việc ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa.

Lúc này Lâm Hoa Sen không màng đến cảm xúc của mình nữa, cô ấy vội vàng hỏi chi tiết.

Khi các chị làm đồ cột tóc, Ngu Thanh Nhàn đã tặng hai chiếc cho cô bé, cô bé mới nghe Ngu Thanh Nhàn kể những gì mình đã trải qua, lòng ngưỡng mộ tăng thêm mấy phần.

"Chị Thanh Nhàn, em làm với các chị luôn nhé." Chúc Uyển Uyển nóng lòng muốn thử.

Hiện giờ đang trong thời gian học, nhưng kể từ khi Chúc Uyển Uyển mất tích rồi trở về đã bỏ dỡ việc học, bà ngoại cô bé sợ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý nên đã xin nghỉ cho cô bé.

“Em lo học thì hơn, bà ngoại còn kể em học giỏi, chắc chắn có thể lên đại học.” Ngu Thanh Nhàn nói tính quan trọng của việc học đến nhàm chán.

Chúc Uyển Uyển thoáng buồn chán: "Em không muốn đi học."

“Vì sao?” Ngu Thanh Nhàn thắc mắc hỏi.

Theo bà nội Tần, điểm của Chúc Uyển Uyển rất tốt, cô bé không có lý do gì để chán học cả.

Chúc Uyển Uyển có vài nỗi băn khoăn chưa từng nói với ai, cô bé muốn giải bày với Ngu Thanh Nhàn.

Cô bé cúi đầu: "Các bạn trong lớp đều coi thường em, không chơi với em. Mấy bạn nữ luôn nói xấu sau lưng em."

Chúc Uyển Uyển học tốt, là báu vật trong lòng các thầy cô, làm gì cũng thích gọi cô bé.

Nhưng trong mắt các bạn cùng lớp, Chúc Uyển Uyển chỉ là con ch.ó chạy vặt của giáo viên, hễ ai như thế nào có chuyện gì thì tất nhiên là do cô bé báo cáo.

Nhất là mấy bạn nữ cứ nói chuyện quái gở với cô bé, còn nói xấu sau lưng và bịa đặt nhiều điều về cô bé, lúc ở riêng còn không buồn gọi tên cô bé mà chỉ gọi ‘đồ mách lẻo’.

Bọn con trai thì hay trêu chọc cô bé, xé quần áo, giật tóc đều là chuyện thường ngày.

Chúc Uyển Uyển đã nghĩ đến việc nói với giáo viên, nhưng nói rồi thì sao chứ, giáo viên nói nói rồi bọn họ cũng sẽ không chịu dừng, hoặc có thể tệ hại hơn, và điều đó cũng khẳng định biệt "đồ mách lẻo’ của cô bé.

“Hẳn bọn họ đã biết em bị bắt cóc. Nếu em đến trường, không biết họ ‘chuẩn bị’ gì cho em đây." Nghĩ đến các bạn sẽ nói gì, Chúc Uyển Uyển cảm thấy khó thở.

Nhìn thấy Chúc Uyển Uyển như vậy, Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ đến những báo cáo về vấn nạn bạo lực học đường ở kiếp trước, Chúc Uyển Uyển khác với những bạn nữ bị đánh đập dã man và làm nhục nhưng sự cô lập và bịa đặt tin đồn cũng là một kiểu bạo lực học đường.

Về sau này, internet phát triển, những chuyện đại loại như bạo lực học đường cứ cách một thời gian lại rầm rộ.

“Vậy em có định nói với ông bà ngoại không?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 249: Chương 249



Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Nói với ông bà được gì chứ, họ đến trường tìm giáo viên rồi giáo viên nói với mấy đứa nó? Chỉ đủ gãi ngứa thôi, có ích lợi gì. Nơi không có giáo viên và phụ huynh, bọn nó vẫn sẽ dùng chiêu trò tương tự. Lúc trước em nghĩ tốt nghiệp là xong, đến lúc ấy lên đại học thì lên đại học, bỏ học thì thôi học, từ nay về sau không còn dính líu.”

Nếu không xảy ra chuyện cô bé bị bắt cóc đem bán.

Ngu Thanh Nhàn chưa từng giỏi trong việc an ủi người khác bao giờ, cô đưa tay vỗ vai Chúc Uyển Uyển: "Thế em làm đồ cột tóc với bọn chị, mà chị bảo rồi đấy nhé, học việc không có lương.”

Chúc Uyển Uyển lại cười, để lộ hai lúm đồng tiền trên má giống hệt Tần Kỷ Huy.

Hoàng Tiểu Phân dọn dẹp chén đũa, Lâm Hoa Sen lấy vải vụn ra và bắt tay vào làm, Chúc Uyển Uyển sốc lại tinh thần, nói chuyện với các chị như mặt trời bé con vui vẻ.

Rối loạn lưỡng cực, trong đầu Ngu Thanh Nhàn bỗng lóe lên dòng chữ.

Ngu Thanh Nhàn đã đọc phần giới thiệu về căn bệnh này vì tò mò ở kiếp trước.

Như chúng ta đã biết, "trầm cảm" và "vui vẻ’ là hai tính từ hoàn toàn trái ngược nhau.

Người mắc bệnh trầm cảm là những người giảm sút cảm xúc lâu ngày, không muốn giao du, ăn uống kém, rối loạn giấc ngủ.

Tuy nhiên, rối loạn lưỡng cực thì ngược lại, nó không khác gì những người bình thường, họ sẽ che giấu cảm xúc và đưa phần ‘tươi sáng’ của mình ra thế giới bên ngoài.

Họ thường đi mua sắm, xã giao, đi đến đâu cũng đầy ấp tiếng cười. Những cảm xúc tiêu cực của họ sau một thời gian không được chuyển hóa sẽ hình thành áp lực nặng nề bên trong họ.

Khi áp lực này tích tụ đến một mức độ nhất định, nó sẽ bất thình lình bùng phát. Rủi ro từ người mắc ‘rối loạn lưỡng cực’ còn cao hơn người mắc chứng trầm cảm thông thường.

Chúc Uyển Uyển nói một câu cười một câu với Hoàng Tiểu Phân, tiếng cười thích thú đến mức Lâm Hoa Sen đang ủ rũ cũng cười theo.

Ngu Thanh Nhàn chợt hỏi: "Uyển UYển, tối em ngủ có ngon không?”

Chúc Uyển Uyển cười rồi à một tiếng, sau đó trả lời: "Không ngủ được, có lúc đến tận sáng mới ngủ thiếp đi.”

Có lẽ là bởi vì trong kiếp trước Ngu Thanh Nhàn có con nên khi thấy Chúc Uyển Uyển như thế này, cô luôn cảm thấy tội nghiệp. Hạ Văn Tĩnh là một ngoại lệ.

Cô quyết định lát nữa sẽ nói rõ cho Tần Kỷ Huy biết, cô là bạn của Chúc Uyển Uyển, và sự giúp đỡ từ cô cũng không bằng người trong nhà.

Chúc Uyển Uyển may với Hoàng Tiểu Phân được một lúc thì không muốn làm nữa: "Chị Thanh Nhàn, cái này chậm quá, sao chị không mua hai cái máy may? Máy may cắt nhanh mà đẹp. "

Máy may vào cái thời này không hề rẻ, một chiếc một trăm sáu mươi đồng chưa kể phiếu, phiếu là khó kiếm nhất.

Trên đường trở về khi nãy, Ngu Thanh Nhàn còn suy nghĩ đổi lấy hai phiếu ở đâu nữa mà.

“Cần phiếu đó, chúng ta không có phiếu." Ngu Thanh Nhàn quyết định sáng mai dậy sớm để ra chợ đen trong thành, sẵn tiện trữ ít đồ vào không gian.

Cô cóc thèm trồng rau nữa, nhớ lại kiếp trước hết cuốc đất đến trồng rau trong không gian vất vả cực nhọc, đến cuối cùng như giã tràng se cát, làm bản thân mệt mỏi.

Kiếp này cô san bằng cả rồi, dù gì bây giờ cũng không còn là thời thiếu thốn lương thực ấy nữa.
 
Back
Top