Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 230: Chương 230



"Tâm trạng của cô ấy vẫn ổn. Sau khi biết Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không phải cha mẹ ruột của mình, cô ấy còn nở nụ cười đấy, nhưng mà vừa cười vừa khóc."

Hệ thống đã từng xem rất nhiều bộ phim truyền hình, đọc rất nhiều bộ truyện, nhưng mà nó vẫn không thể giải thích tình cảm của nhân loại như cũ.

Nó nhìn thoáng qua thanh nhiệm vụ phía trên không gian hệ thống.

Sau khi kí chủ dẫn đám phụ nữ thành công trốn thoát khỏi núi thì tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành được năm mươi phần trăm.

Sau khi vợ chồng Hạ Thiên Cao bị bắt thì lại tăng thêm mười phần trăm nữa, khi biết vợ chồng Hạ Thiên Cao không phải cha mẹ ruột của mình thanh tiến độ tăng vọt lên chín mươi tám phần trăm, khoảng cách đến khi hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn hai phần trăm nữa thôi.

Nhưng theo kinh nghiệm của thế giới trước thì vài phần trăm cuối cùng này là khó khăn nhất.

Trong khi Ngu Thanh Nhàn trò chuyện với hệ thống, anh em nhà họ Hạ cũng ra khỏi phòng thăm, đi theo sau là công an dẫn Vương Tiểu Cúc quay lại phòng giam.

Ánh mắt bà ta sưng đỏ, vừa đi theo công an vừa quay đầu lại để nhìn Ngu Thanh Nhàn, trong ánh mắt chứa đầy khát vọng.

Ngu Thanh Nhàn không tỏ thái độ gì cả. Lúc trước nhà họ Thường bắt nguyên thân đi, cô ấy cũng gọi từng tiếng mẹ ơi cứu con, vừa gọi vừa giãy dụa chạy về phía Vương Tiểu Cúc, nhưng Vương Tiểu Cúc có cứu cô ấy không?

Sau khi nguyên thân và Thường Bảo Căn viên phòng thì thường bị ba người nhà họ Thường bạo hành, cô ấy cầu cứu Vương Tiểu Cúc, nhưng Vương Tiểu Cúc cũng có cứu cô ấy đâu?

Bà ta không cứu một lần nào cả, bà ta chỉ biết khuyên bảo bằng vài câu cửa miệng như nhẫn nhịn, chấp nhận số phận thôi.

Trước kia cứ mở miệng bà ta lại khuyên cô nhẫn nhịn, bây giờ bà ta hãy cũng cứ chấp nhận số phận đi.

Sắc trời tối dần, Ngu Thanh Nhàn đưa anh em nhà họ Hạ đến khách sạn bên cạnh cục công an: "Anh cả, anh hai, đêm nay mọi người nghỉ ngơi lại đây đi, chút nữa em... mang cơm đến đây cho mọi người."

Nếu mang anh em nhà họ Hạ về nhà ăn cơm thì cũng không tiện lắm, bây giờ Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen có chút ám ảnh với đàn ông lạ mặt.

Anh cả Hạ và anh hai Hạ biết bây giờ cô đang sống với hai người phụ nữ bị lừa bán nên cũng có thể hiểu được ý định của cô:

"Không cần đâu, không phải ở đối diện kia có một tiệm cơm ư, chút nữa anh và anh hai của em đến đó ăn uống qua loa là được. Em về nghỉ ngơi đi."

Anh hai Hạ cũng nói: "Em nghe lời anh cả về nghỉ ngơi đi."

Sau khi nói xong anh hai Hạ dừng lại một chút rồi mới nói: "Em cũng đừng nghĩ nhiều, không cần biết chúng ta có phải anh em ruột hay không, anh và anh cả mãi mãi là anh trai của em."

Hạ Văn Tĩnh đứng bên cạnh vô cùng không hài lòng: "Rốt cuộc các anh là anh ruột của ai thế? Em mới là em gái ruột của hai anh đây này. Chị ta hại cha mẹ phải vào tù, sao hai anh còn bảo vệ cô ta như thế hả? Các anh có hiểu rõ tình trạng hiện nay khô
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 231: Chương 231



Anh hai Hạ lớn hơn Hạ Văn Tĩnh năm sáu tuổi, nhưng số lần Hạ Văn Tĩnh hãm hại anh ta cũng không phải ít.

Từ sau khi ông bà nội qua đời, Ha Văn Tĩnh không ít lần tố cáo oan hai anh em họ. Từ nhỏ anh hai Hạ đã nghịch ngợm, rất nhiều lần đều bị đánh do Hạ Văn Tĩnh.

"Anh đây nguyện ý xem ai là em gái thì người đó chính là em gái của anh. Hơn nữa sao anh không biết là do con bé hại cha mẹ vào tù thế? Không phải em mới là người hại họ vào tù ư? Nếu không phải vì muốn xây phòng cho em, sao họ có thể làm ra chuyện không có tính người bậc này."

Anh hai Hạ và Hạ Văn Tĩnh vốn cũng không có tình cảm anh em thân thiết gì, sau khi nguyên thân bị bán đi, anh ta lập tức xem đứa em gái được cưng chiều nhất nhà này thành kẻ địch.

Bởi vì anh ta biết rất có thể vào một số thời điểm nhất định, Hạ Thiên Cao sẽ hi sinh anh ta hoặc anh cả để trải đường cho đứa em gái này.

Đã có lúc anh hai Hạ rất tức giận vì điều này, nhưng nhiều năm vậy rồi, anh ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cũng không còn oán hận như trước đây nữa.

Ngu Thanh Nhàn nhìn anh cả Hạ và anh hai Hạ, bỗng nhiên có chút tò mò với hai cụ già đã dạy dỗ họ kia. Có thể dạy ra hai người hiểu lý lẽ bực này, có lẽ cũng là một người có tính tình phóng khoáng.

Đáng tiếc là, trước khi nguyên thân được ba tuổi thì họ đã qua đời rồi. Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, nếu hai cụ già kia còn sống, có lẽ nguyên thân cũng sẽ không bị Hạ Thiên Cao dày xéo như thế.

"Vậy anh cả, anh hai, em về trước nhé, ngày mai em sẽ quay lại thăm mọi người."

"Đi đi thôi, trên đường cẩn thận nhé."

Ngu Thanh Nhàn rời đi, Hạ Văn Tĩnh muốn đuổi theo cô nói gì đó thì bị anh cả Hạ giữ lại.

Anh ta nhìn Hạ Văn Tĩnh đang còn muốn làm ầm ĩ: "Sự kiềm chế và bao dung của anh đối với em cũng có giới hạn, bây giờ anh cảm thấy em cực kỳ phiền phức rồi đấy, em biết chưa hả?"

Hạ Văn Tĩnh nhìn anh hai Hạ, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt: "Các người đều bắt nạt tôi, tôi sẽ nói cho cha biết."

Anh cả Hạ buông tay cô ta ra: "Tuy trước kia anh cảm thấy em vừa ngu ngốc vừa xấu tính, nhưng ít nhiều cũng có chút thông minh. Nhưng bây giờ xem ra anh đánh giá cao em rồi. Em muốn đi tố cáo thì cứ đi đi, đi nhanh chút nhé, xem bây giờ ông ta còn có thể làm gì anh."

Anh cả Hạ dẫn anh hai Hạ đến mở cửa một phòng, anh hai Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Văn Tĩnh, Hạ Văn Tĩnh vẫn đang đứng tại chỗ khóc lóc: "Anh cả, chúng ta mặc kệ nó thật à?"

Anh cả Hạ cười lạnh: "Không mặc kệ thì thế nào? Bây giờ nó vẫn chưa nhận rõ thực trạng đâu, nó vẫn cảm thấy nó là công chúa nhỏ được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay đấy à? Chúng ta cũng đâu phải cha mẹ, sao phải quan tâm nó nhiều thế làm gì?"

"Không lạnh nhạt với nó thì nó sẽ không biết vị trí của mình ở đâu cả."

Anh cả Hạ vẫn xem anh hai Hạ như thiên lôi sai đâu đánh đó: "Anh nói đúng."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 232: Chương 232



Hai anh em vào phòng rồi đóng cửa lại. Hạ Văn Tĩnh cũng rời đi dưới ánh mắt xem kịch vui của lễ tân khách sạn, khóc thút tha thút thít đi vào căn phòng được cấp cho cô ta.

Hạ Văn Tĩnh nằm trên giường khóc rống lên.

Cô ta chưa từng cảm thấy khó khăn thế này. Cô ta nghĩ đến anh trai chị dâu đối xử với cô ta không có chút khách khí nào, lại nghĩ đến thái độ của người thương qua loa có lệ thì càng khóc đau lòng hơn. Sau khi khóc mệt rồi, cô ra lập tức chìm vào giấc ngủ.

Hạ Văn Tĩnh biết mình lại đang nằm mơ. Trong mơ cô ta thường thấy bản thân mình biến thành Hạ Thanh Nhàn, bị bắt đến nhà họ Thường. Lần này cô ta mơ thấy buổi tối hôm mình và Thường Bảo Căn động phòng.

Cô ta ngồi trong căn phòng nhỏ mà Hạ Thanh Nhàn vẫn thường sống, cô ta rất sợ hãi, di chuyển cái bàn trong phòng, rồi cả tủ đến chặn cửa phòng, sau đó trốn dưỡi gầm giường.

Nhưng Hạ Văn Tĩnh cũng biết làm vậy là vô ích thôi, bởi vì cô ta đã trải qua giấc mộng này nhiều lần lắm rồi.

Đợi chút nữa thôi Thường Bảo Căn sẽ từ bên ngoài tiến vào lôi cô ta ra khỏi gầm giường, không nói hai lời đã cho cô ta một cái tát. Nếu cô ta tiếp tục phản kháng, Thường Bảo Căn sẽ đánh cô ta thêm một hai quyền nữa.

Sau đó cô ta sẽ phải trải qua một loạt tra tấn sống không bằng chết, chờ Thường Bảo Căn mệt mỏi thiếp đi rồi mà cô ta vẫn chưa thể tỉnh lại được, sự tra tấn vẫn chưa dừng lại ở đó. Trong mơ, cô ta còn bị Phạm Xuân Hà đánh, nếu Thường Đại Đức có hứng thú thì cũng sẽ đến đánh cô ta.

Cảnh tượng trong mơ kéo dài quá lâu, đến khi Hạ Văn Tĩnh tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng rồi.

Cô ta lấy chăn trùm kín đầu, cả cơ thể lạnh run lẩy bẩy.

"Mơ đều ngược lại với hiện thực, đều là lừa người thôi. Mơ đều ngược lại với hiện thực, đều là lừa người thôi."

Hạ Văn Tĩnh đã lâu không nằm mơ thế này rồi, trước khi Vương Tiểu Cúc bị bắt, nếu cô ta hoảng sợ vì nằm mơ, Vương Tiểu Cúc sẽ an ủi cô ta như thế.

"Sao giấc mộng này lại không phải thật cơ chứ? Sao bây giờ Hạ Thanh Nhàn lại không trải qua cuộc sống trong giấc mộng kia cơ chứ? Dựa vào đâu chị ta có thể lớn lên xinh đẹp như thế, dựa vào đâu chị ta lại được nhiều người thích như thế cơ chứ? Rõ ràng mình mới là em gái ruột của họ, sao họ lại không thích mình?"

"Đều do Hạ Thanh Nhàn cả, đều do chị ta."

Ngày hôm sau, hai anh em nhà họ Hạ đưa Hạ Văn Tĩnh đến gặp Hạ Thiên Cao, Ngu Thanh Nhàn không đi cùng, cô không muốn gặp thứ kinh tởm đó.

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều là những phụ nữ lanh lẹ tháo vát, đồ cột tóc không khó làm, nhưng một ngày chỉ làm được hai mươi đến ba mươi cái. Ngu Thanh Nhàn cũng theo họ làm.

Ba người vừa may vừa tán gẫu, không lâu sau, Yến Ninh tới. Bọn họ còn dựng nhà ở gần đồn công an, sáng sớm thức dậy cô liền chạy qua đây, nếu không phải bọn họ không có chỗ ở ở đây, cô cũng muốn ở đây.

“Đã có bản án cho cha em rồi." Yến Chi Chi ủy thác cho ông Trương kiện Cát Minh Chí sau khi chuyển nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 233: Chương 233



Tại tòa, Cát Minh Chí thẳng thừng thú nhận tội ác của mình, Lý Lệ Lệ trong lúc tinh thần còn tỉnh táo lại sống c.h.ế.t không nhận, cũng vô ích thôi, lời thú nhận hôm ấy của bà ta có đông đảo người nghe thấy, nhiều nhân chứng lắm.

“Thế nào?” Hoàng Tiểu Phân sốt sắng hỏi.

“Kết án mười năm, Lý Lệ Lệ cũng mười năm. Ông bà nội thì năm năm.” Yến Ninh không có cảm xúc mấy.

Hoàng Tiểu Phân chợt đỏ mắt: "Mười năm thôi sao. Cuộc đời của một cô gái chỉ đáng giá mười năm." Theo cô ấy, bọn buôn người phải bị đày xuống địa ngục chịu thiên đao vạn quả.

Lâm Hoa Sen cũng dừng tay.

Ngu Thanh Nhàn thấy mức phạt dành cho những kẻ buôn người và mua bán người quá thấp, nhưng làm được gì đây?

Nghĩ đến bản án tối đa của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc cũng là mười năm, tâm trạng của cô cũng trở nên chán chường.

Đời này của cô không vấn đề gì, nhưng kiếp trước của nguyên thân thì sao? Cô ấy đã chết.

Còn Yến Ninh? Cô ấy phát điên. Đầu óc trở nên điên loạn mà Thường Đại Hữu cũng chẳng chịu buông tha.

Những người còn lại thì sao? Đều bị mắc kẹt trên sơn thôn ấy cả đời.

Lý do nạn buôn người hoành hành như vậy là mức phạt của pháp luật dành cho những kẻ buôn người quá nhẹ, còn lợi nhuận từ việc buôn người mang lại quá lớn nên rất nhiều người bí quá hóa liều, dù sao cũng không bị phán tội chết, cùng lắm chỉ mất tự do vài năm thôi, sợ đách gì?

Không phải ai cũng có tư tưởng ‘vì tự do’.

Trong khi mọi người im lặng, Chúc Uyển Uyển mang đến một ít bánh nếp chiên và từ bên ngoài nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của nhóm Yến Ninh:

"Mọi người không phải lo, nghe cậu em bảo thư ký bên đó đã đệ trình bản dự thảo lên cấp trên, thảo luận về tiêu chuẩn mức hình phạt đối với tội phạm. Cậu nói bản dự thảo đã chuyển lên đến trung ương. Tin chắc không bao lâu nữa, quốc gia sẽ ban hành thôi.”

Thông tin của Chúc Uyển Uyển làm cho ai nấy đều phấn chấn trở lại: "Thật sao? Vậy thì tuyệt quá.”

"Thật, em gạt các chị làm gì. Mẹ chồng em có làm bánh nếp chiên, mau ăn đi."

Những cái bánh nếp được chiên ngập dầu, bên ngoài giòn rụm, vàng ươm, bên trong mềm dẻo mà không hề dính răng, chấm với siro đường nâu đã chinh phục được khẩu vị của mọi người.

Hoàng Tiểu Phân nhâm nhi một lúc rồi thở dài u sầu: "Mẹ tôi cũng hay làm bánh gạo nếp, làm ngon lắm. Nắn chúng thành hình tròn như mặt trăng, nhân bên trong là củ cải thái sợi, giá đỗ, hẹ và trứng. Vừa tươi vừa thơm. Luộc hay chiên đều ngon. Lâu rồi không ăn”.

Đồng công an đã phân phát bột mì cho Ngu Thanh Nhàn, và cũng có nhiều bột nếp. Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn ‘bánh mặt trăng’ Hoàng Tiểu Phân nói, cô hứng thú: "Chúng ta còn bột nếp mà? Hay là trưa này chị Phân làm nhé, hấp một nửa, chiên một nửa."

Hoàng Tiểu Phân sững người. Cô ấy bị bán đến thôn Xương Sơn đã nhiều năm, lúc đầu cô ấy không thể nấu ăn, sau này có con rồi có quyền nấu ăn, nhưng vì nghèo quá, lại bủn xỉn đề phòng cô ấy nên cô ấy làm gì cũng không xong.

“Được sao?” Hoàng Tiểu Phàm lẩm bẩm nói.

"Được chứ sao, tùy ý chị."

Hoàng Tiểu Phân cũng động lòng. Thế là nói làm là làm, Ngu Thanh Nhàn đi bắc nước, Lâm Hoa Sen ra ngoài mua nguyên liệu, Chúc Uyển Uyển và Yến Ninh đi theo sau để phụ hợp.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 234: Chương 234



Lâm Hoa Sen mua nguyên liệu trở về, mọi người rửa sạch rồi cắt, Hoàng Tiểu Phân dùng nước sôi của Ngu Thanh Nhàn nhào bột, nhóm người tất bật khói bếp nghi ngút, người người đều mong đợi ‘bánh mặt trăng’ của Hoàng Tiểu Phân.

Hoàng Tiểu Phân khéo tay lắm. Ngu Thanh Nhàn cho dầu vào, những thành phẩm ‘bánh mặt trăng’ được trong chảo dầu chiên cho đến khi vàng đều hai mặt, nhân bên trong đậm vị khoan khoái, vỏ làm từ gạo nếp dai hơn cả há cảo, hương vị đậm đà hòa quyện với nhau, ngon khó cưỡng.

Ngu Thanh Nhàn làm nhiều lắm, cô bảo Chúc Uyển UYển lấy một phần cho bà nội Tần.

Bà nội Tần và ông nội Tần đều đã già, ăn mấy loại bánh nếp khó tiêu, bà ấy làm bánh nếp đường nâu, mỗi người ăn một miếng rồi thôi.

Lúc Chúc Uyển Uyển trở về, hai ông bà một người đang đọc báo trong phòng khách, một người ngồi lặt rau trước cửa.

Cả hai đang bàn chuyện cưới hỏi của Tần Kỷ Huy.

“Ông coi, nó đã hai mươi lăm tuổi sao vẫn chưa chịu kiếm vợ? Hay là có vấn đề?" Bà nội Tần khổ não.

Năm nay bà ấy đã ngoài sáu mươi, Tần Kỷ Huy là đứa con trai bà ấy đẻ muộn. Trước đó bà ấy sanh hai trai một gái.

Hai thằng c* c.h.ế.t yểu, còn đứa con gái đến lúc lấy chồng sinh con cũng qua đời. Chỉ còn lại đôc đinh Tần Kỷ Huy, bà nội Tần nghĩ bản thân nuông chiều nó nhiều hơn cũng không quá đáng.

Nhưng kiểu nuông chiều này dần dần thay đổi theo độ tuổi của Tần Kỷ Huy, không còn ân cần, không còn dịu dàng đã đành, bây giờ đã hai mười lăm tuổi còn chưa lấy vợ.

Bà nội Tần càng lúc càng hết kiên nhẫn với anh ta.

So với bà ấy, ông nội Tần có vẻ bình thản hơn: “Mới hai lăm, còn trẻ lắm không vội lấy vợ. Người xưa có câu, lập nghiệp rồi mới thành gia.”

“Xí, ông già thối tha, sao lúc quen tôi ông không nói như vậy đi, còn nói nam tử hán đại trượng phu, thành gia rồi mới lập nghiệp!"

Ông nội Tần không bị ‘gậy ông đạp lưng ông’: "Thời đại khác mà."

Bà nội Tần thiệt muốn đánh c.h.ế.t ông.

Chúc Uyển Uyển đến giải vây cho ông nội Tần: "Ông ngoại bà ngoại xem này, chị Thanh Nhàn và mấy chị khác làm bánh mặt trăng, bảo cháu mang vài cái về cho ông bà thưởng thức.”

Nghe thấy tên ‘bánh mặt trăng’, không chỉ bà nội Tần mà ngay cả ông nội Tần cũng thắc mắc: “Bánh mặt trăng là cái gì?”

"Là bánh làm từ gạo nếp, bên trong còn có rau, ông bà ăn thử xem."

Bà nội Tần rửa tay, ông nội Tần ngắm nghía mấy cái bánh hình nửa mặt trăng đến đĩa, bước chân ung dung nhưng cũng nhanh lẹ vào nhà vệ sinh rửa tay.

Ông nội Tần bước ra thì bà nội Tần đã ăn rồi.

“Bánh gạo nếp này ngon thật, nhân cũng tuyệt vời.” Bà nội Tần tắm tắc khen.

Ông nội Trần cũng nếm thử, ăn một cái lại muốn tiếp cái thứ hai, nhâm nhi xong hai cái bánh, bà nội Tần đem bánh đi cất: “Thôi đừng ăn nữa kẻo đau bụng. Còn lại mấy cái chừa cho thằng Kỷ Huy.”

Ông nội Tần ỉ ôi: "Ủa không phải bà mới nói nếu nó không kiếm vợ nữa thì đuổi nó ra khỏi nhà mà, sắp cuốn gói tới nơi rồi còn chừa đồ ăn cho nó?”

Bà nội Tần đảo mắt nhìn ông nội Tần.

Đã bao nhiêu năm trời còn chưa hiểu tính người, bà ấy nói đuổi thì đuổi thật sao? Không biết giọng điệu của bà ấy?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 235: Chương 235



Chúc Uyển Uyển đứng một bên cười thầm, cô ấy thấy ông bà ngoại đấu võ mồm thú vụ quá chừng.

Hai vợ chồng già tiếp cục cãi thêm một ‘hiệp’ mới, Tần Kỷ Huy về tới.

Anh ta không còn gì lạ trước cảnh đôi vợ chồng già đấu võ mồm nữa, bà nội Tần cũng phàn nàn khi thằng con vắng nhà: "Sao trưa nay rảnh rồi về nhà vậy? Không bận à?”

“Tạm thời xong rồi. Trong nhà có gì ăn không mẹ, dọn lên đi, đói quá." Tần Kỷ Huy không ăn sáng, vận động nhiều, quả thực đói chịu không nổi, mới, tan làm cấp tốc chạy về nhà.”

Bà nội Tần còn cầm đĩa bánh mặt trăng trên tay: “Con bé Thanh Nhàn làm đó, ăn đi, mẹ nấu mì cho.”

Trong nhà có vài chú công an, bà nội Tần đã quen với tình cảnh này từ lâu, bà ấy đi xuống bếp.

Tần Kỷ Huy không buồn rửa tay. Đũa ăn đều để trên bàn ăn, anh ta lấy đũa gắp, hai căn đã hết một cái.

Thấy bà nội Tần không ở đây, ông nội Tần vội vàng giành lấy, nhưng rõ ràng tay ông ấy không nhanh bằng Tần Kỷ Huy, ông chỉ giật được một cái, toan giật thêm cái nữa thì Tần Kỷ Huy đã hốc cả đĩa vào bụng.

Ông nội Tần nổi giận nhảy dựng lên: “Thằng ranh, chừa ba mày một cái có nhằm nhò gì?”

“Con chưa được ăn mà, với lại bụng ba không tốt, không được ăn nhiều.”

Ông nội Tần định ném giày vào gương mặt tuấn tú của con trai: “Biết vậy, lúc mẹ bây muốn đuổi bây ra khỏi nhà tao đã không can.”

Tần Kỷ Huy không tin ba nửa lời: "Thế hả? Ba khuyên giúp con thật sao? Con không tin.”

Tần Kỷ Huy nói xong liền ôm đĩa chuồn mất, ông nội Tần điên cuồng đuổi theo, bỗng chốc biến thành khung cảnh ‘cha hiền con hiếu’.

Cả ba người ở nhà thêu thùa may vá suốt ba ngày, cuối cùng làm được hơn ba trăm đồ cột tóc, buổi trưa Ngu Thanh Nhàn ra ngoài bán. Cô bán trước cổng trường cấp ba trong thành.

Cô vừa đến nơi và dựng sạp xong xuôi thì trường cấp ba tan học, không lâu sau, từng tốp học sinh ùa ra.

Lúc này là mùa thu năm 1969, còn hơn hai tháng nữa mới đến Tết và một năm nữa mới bắt đầu cải cách mở cửa. Ít ai dám buôn bán một cách hiên ngang như vậy.

Ngu Thanh Nhàn tự nhiên bày bán trước cổng trường, bỗng chốc đã gây được nhiều sự chú ý.

Mọi người xúm xụm lại, thấy toàn là kẹp tóc cho con gái nên mấy đứa con trai bỏ đi, còn các bạn nữ nhìn mà mắt sáng rỡ.

“Bà chủ, kẹp tóc bán thế nào?"

Kẹp tóc của Ngu Thanh Nhàn là kiểu vòng cột tóc bản to khá phổ biến ở thế hẹ sau này, vì thiếu vật liệu nên không còn cách làm nào khác. Thế nhưng dù chỉ là vòng cột tóc bản to, cũng đủ thu hút người mua trong thời đại nghèo nàn vật chất này.

Con gái bây giờ thường buộc tóc bằng dây chun quấn bằng chỉ, ai thích đẹp thì buộc bằng dây màu đỏ, ai yêu đẹp và khá giả một chút thì dùng khăn lụa.

Mà dây buộc tóc còn đỡ, khăn lụa không ổn chút nào, buộc được một lcus lại tuộc ra. Sự xuất hiện của dây buộc tóc của Ngu Thanh Nhàn chính là ‘cơn mưa rào đúng thời điểm’

“Cái lớn 5 hào, nhỏ ba hào.”

Giá của Ngu Thanh Nhàn không cao, phải biết rằng một sợi dây thừng màu đỏ trong cửa hàng quốc doanh những hai mươi hào, còn không đẹp bằng.

Học sinh cấp ba ít nhiều cũng có chút tiền tiêu vặt, giờ có nhiều bạn nữ bỏ tiền ra mua. Ai khá giả hơn thì mua nhiều hơn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 236: Chương 236



Ba trăm chiếc cột tóc đều bán sạch trong vòng chưa đầy một giờ, luc s này còn có người hay tin đến mua nhưng không được.

Ngu Thanh Nhàn hứa rằng ngày mai sẽ bán tiếp, những người không mua kịp đành lưu luyến rời đi.

Ngu Thanh Nhàn cho tay vào túi tiền, chuyển số tiền bên trong vào chỗ khác, cuộn tấm vải bố lót đất lại rồi quay gót về nhà.

Về đến cửa nhà, Tần Kỷ Huy đang đứng trước cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn có chút kinh ngạc: "Trưởng ban Tần?"

Nghe tiếng của Ngu Thanh Nhàn, Tần Kỷ Huy xoay người, gật đầu chào Ngu Thanh Nhàn: "Phần thưởng trong thành phố gửi xuống rồi, tiện đường tôi mang về cho cô.”

Ngu Thanh Nhàn bất ngờ: "Trong thành phố còn có phần thưởng sao? Giấy phép kinh doanh người ta đưa không phải sao?

Tần Kỷ Huy mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và lúm đồng tiền trên má. Ngu Thanh Nhàn nhìn lúm đồng tiền của anh ta, chợt nhớ về người đã lâu không nhớ, nhất thời có chút rầu rĩ.

"Kia là phần thưởng của đồn công an chúng tôi, khác với phần thưởng thành phố, còn phần thưởng này là do quân đội, thành phố và đồn công an đã thương lượng trao cho cô." Tần Kỷ Huy giải thích với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn hiểu ra, Tần Kỷ Huy đưa phần thưởng của thành phố cho Ngu Thanh Nhàn, cô mở ra, quà của cả ba bên quả thực đỡ không nổi.

Quyền sở hữu căn nhà cô đang ở, hộ khẩu và một miếng đất hoang ở ngoại thành. Trong thời đại mọi thứ đều thuộc sở hữu nhà nước này, việc sở hữu một miếng đất, dù là đất hoang cũng đủ khiến người ta phải ghen tị.

“Có đất nữa hả?”

Tần Kỷ Huy cũng tham gia cuộc họp, miếng đất này là anh đấu tranh bằng lý lẽ với cấp trên mới có được:

"Thì cô nói với Uyển Uyển là muốn mở xưởng còn gì? Hiện giờ chính sách thoải mái hơn trước rất nhiều, tôi tranh thủ cho cô đó. Tuy nằm ngoại thành, nhưng thành phố có quy hoạch sẽ xây dựng thêm một khu công nghiệp ở đó. Trong vài năm sắp tới, đất của cô sẽ rất có giá.”

Khu đất này là đất pha cát, không trồng trọt được, hơn nữa lại cách xa thôn xóm, lâu dần thôn dân cũng không trồng nữa, kẻ đến người đi cuối cùng bỏ hoang nơi ấy. Thành phố giữ lại cũng vô dụng, đem làm phần thường cũng thuận nước giong thuyền.

Ngu Thanh Nhàn nhìn giấy tờ đất một lúc lâu mới ngẩng đầu lên và cưới với Tần Kỷ Huy cao hơn cô gần hai cái đầu: "Cảm ơn anh."

Nhìn thấy nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, trái tim Tần Kỷ Huy bất chợt đánh thịch, mặt nóng lên: "Không có gì, không có gì, tôi đi trước nhé, trong đồn còn việc.”

Không đợi Ngu Thanh Nhàn trả lời, Tần Kỷ Huy đã chạy như bay.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy khó hiểu, nhưng người ta vất vả mang đồ đến cho cô, phải thể hiện chút gì đó chứ, thế là cô bèn gọi với bóng lưng của Tần Kỷ Huy: "Trưởng ban Tần, khi nào có thời gian tôi mời anh ăn nhé?"

Tần Kỷ Huy không quay đầu lại mà chỉ xua tay, chạy nhanh hơn nữa.

Về đến đồn, Tiểu Triệu đang ăn cơm, trên bàn làm việc của anh ta cũng có một hộp cơm lấy từ căn tin.

Tần Kỷ Huy mở nắp hộp cơm, ăn vài miếng, đồ ăn là món thịt hiếm thấy và vài miếng khoai tây hầm.

Tay nghề của đầu bếp căn tin được ấy chứ, nấu cơm tập thể mà thơm ngon dạy mùi đến thế. Nhưng Tần Kỷ Huy có ăn cũng chẳng biết mùi vị. Là một người đàn ông trưởng thành, dẫu chưa yêu bao giờ nhưng anh cảm giác ấy anh cũng ngờ ngợ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 237: Chương 237



Anh ấy đã phải lòng cô gái thông minh, dũng cảm, tốt bụng đó!

Mà người ta mới mười sáu tuổi còn anh thì đã gần hai lăm.

Sự chênh lệch tuổi tác này làm cho Tần Kỷ Huy có chút tội lỗi. Anh ấy nhìn Tiểu Triệu ăn ngon lành, bèn hỏi cậu ta, xem như cho bản thân chút dũng khí.

Anh ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Triệu, theo cậu một đàn ông thích một cô gái nhỏ hơn mình gần mười tuổi có đê tiện quá không?”

Tiểu Triệu sững người, thay tuổi của mình vào, nghĩ cậu ấy đã để ý một cô bé mười ba mười bốn tuổi mà sởn da gà: “Có chứ, không đê tiện thì là gì!”

Tiểu Triệu trả lời một cách dứt khoát, ngôn từ đanh thép.

Tần Kỷ Huy quay đầu rời đi: Tiểu Triệu biết cái đách gì, hỏi cũng như không.

Ngu Thanh Nhàn cất giấy chứng nhận bất động sản vào không gian, chỉ cầm sổ đỏ và sổ hậu khẩu vào nhà.

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen vẫn ở trong nhà chờ cô, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn về đến, hai người họ vội vàng chạy ra ngoài đón cô: "Sao rồi hả, sao rồi hả? Có bán được không?"

Ánh mắt hai người nhìn Ngu Thanh Nhàn sáng rực lên.

Ngu Thanh Nhàn quơ quơ cái rổ nhỏ mà mình mang theo: "Đều bán hết rồi."

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn nhau hoan hô đầy vui sướng.

Họ làm tổng cộng 320 cái băng đô, trong đó có 170 cái nhỏ và 150 cái to. Cái nhỏ bán ba xu, lãi 51 đồng, còn cái lớn 5 xu, lãi 75 đồng, tổng cộng là 125 đồng.

Ba người trốn vào phòng Ngu Thanh Nhàn đếm tiền, sao khi đếm xong thì nhìn nhau khó tin: "Có đúng là 126 đồng không thế, chắc chúng ta không tính sai đâu nhỉ?"

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều không dám tin. Bây giờ tiền lương đều được phát theo cấp bậc hành chính, người học nghề trong nhà xưởng một tháng cũng chỉ được 27 đồng 9 xu, chờ học được nghề thành thạo ra thợ chính mới được 36 đồng, mà đó cũng bằng tiền lương của công nhân chính thức rồi.

Mà mấy người các cô chỉ mất hai ngày đã kiếm được 126 đồng, chia đều ra thì mỗi người được 42 đồng rồi, cũng xấp xỉ hai tháng tiền lương của người học nghề rồi.

Lô vải dệt này được Ngu Thanh Nhàn lấy từ xưởng dệt với giá gốc, bây giờ còn chưa dùng hết một phần ba số vải, chi phí bỏ ra còn chưa đến hai mươi đồng.

Căn cứ theo cái tình hình bán băng đô hôm nay, Ngu Thanh Nhàn nói: "Băng đô chúng ta làm ra rất ăn khách, nhưng vấn đề ở chỗ màu sắc và hoa văn quá ít, không có nhiều sự lựa chọn. Chờ chút nữa tôi sẽ đến xưởng dệt, mua mấy miếng vải vụn, đống vải đó không đáng tiền nhưng cũng đủ để chúng ta làm băng đô rồi."

Hoàng Tiểu Phân vỗ phạch một cái: "Đúng vậy, có thể dùng vải vụn mà. Cô không biết đâu, mỗi lần cắt vải tôi với Hoa Sen đều đau như cắt ruột vậy ấy, dùng vải vụn chúng tôi sẽ không đau lòng như thế nữa."

Ngu Thanh Nhàn cũng hơi xấu hổ, nói đến đây vẫn là do cô lo lắng không chu toàn.

Đây không giống với ngành sản xuất mà cô từng tiếp xúc, cái ngành này nếu không có kinh nghiệm và sự từng trải thì sẽ khá khó khăn.

Quả nhiên, muốn thành công ở ngành nào thì cũng không phải đột nhiên mà có.

"Số tiền này tôi cất trước nhé, tôi sẽ ghi chú rõ ràng trong sổ, cuối tháng chúng ta sẽ chia sau."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 238: Chương 238



Hoàng Tiểu Phân trợn tròn mắt, từ chối giọng điệu hùng hồn:

"Chia cái gì mà chia, không cần chia đâu. Không phải cô muốn dùng số tiền này để giúp đỡ những người phụ nữ bị lừa bán ư? Trước tiên cô cứ tiết kiệm số tiền đó trước đi, sau này nhiều hơn sẽ có chỗ cần dùng đến. Tôi và Hoa Sen đi theo cô làm việc, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu vừa có thể ăn no vừa được mặc ấm, không có chỗ nào cần dùng đến tiền cả."

Lâm Hoa Sen cũng nói: "Tôi và Tiểu Phân không có chuyện gì, cũng không có ý định kết hôn lần nữa, nên số tiền này nếu đưa cho chúng tôi cũng không biết tiêu vào chỗ nào cả. Cô cứ cầm đi, nửa đời sau của tôi và Tiểu Phân còn phải dựa vào cô đấy."

Lời nói của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen khiến Ngu Thanh Nhàn vô cùng cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, cô không làm được chuyện giữ hết tiền mà không chia cho Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen một đồng nào cả.

Lòng người khó đoán, bây giờ họ cảm thấy không sao cả, nhưng sau này thì sao đây? Về sau chờ số tiền cô kiếm được càng ngày càng nhiều, họ còn nghĩ như bây giờ không?

Tiền tài vẫn luôn khiến người ta động lòng, Ngu Thanh Nhàn không dám cam đoan.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì làm thế này đi, tôi phát tiền lương cho hai người, bằng số lương mà nhà xưởng phát nhé, một tháng ba sáu đồng."

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen muốn từ chối, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại phất tay: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Chúng ta là nhà xưởng chính quy đấy, các cô không thể để nhà xưởng của tôi thành bất hợp pháp được."

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn nhau, đồng ý một cách bất đắc dĩ.

Nhưng mà trong lòng họ đều quyết tâm sẽ tiết kiệm số tiền đó, chờ sau này khi Ngu Thanh Nhàn cần đền thì sẽ đưa cho cô.

Ngu Thanh Nhàn cầm sổ hộ khẩu ra, nói với họ:

"Lúc nhóm bộ đội bao vây tiêu diệt đám buôn người tôi đã cung cấp một bài thuốc có thể đuổi thú dữ cho họ, nên bây giờ họ tặng tôi căn nhà chúng ta đang sống này, hôm nay tôi đã lấy được sổ hộ khẩu rồi. Tiểu Phân, Hoa Sen, các cô có muốn chuyển khẩu vào đây cùng tôi luôn không?"

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen không có hộ khẩu, thật ra ở nhà cũ thì cũng có nhưng mà họ không thể quay về được nữa.

Bây giờ nghe Ngu Thanh Nhàn nói vậy, họ sửng sốt một chút. Một lúc lâu sau, Lâm Hoa Sen mới hỏi lại: "Thật sự có thể chứ?"

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Có thể, sao lại không cơ chứ/"

Bây giờ bên trên cũng không kiểm soát vấn đề hộ khẩu chặt chẽ như thế nữa, chuyển khẩu là một chuyện rất đơn giản, Ngu Thanh Nhàn cũng không hề sợ Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen tranh đoạt căn phòng này với cô.

Trước không nói họ không có can đảm này, cho dù có thì họ cũng không thể tranh được, vì dù sao đây cũng là phần thưởng của cô, chắc chắn bên trên có lập hồ sơ.

Hoàng Tiểu Phân rơm rớm nước mắt, cô ta có hơi xấu hổ lấy tay lau đi, rồi giữ chặt lấy Ngu Thanh Nhàn nói bằng giọng nức nở:

"Thanh Nhàn à, cảm ơn cô nhiều nhé. Đời này chắc chắn tôi sẽ đi theo cô, cô nói tôi đi hướng Tây, tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng Đông, cô bảo tôi g.i.ế.c chó tôi tuyệt đối sẽ không đuổi gà."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 239: Chương 239



Lâm Hoa Sen ở bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh.

Ngu Thanh Nhàn dở khóc dở cười: "Tôi đói rồi, trong nhà còn cơm không?"

"Có có có, tôi đi xới cho cô." Hoàng Tiểu Phân vội vàng chạy vào bếp.

Lâm Hoa Sen cũng nói: "Tôi đi rót cho cô cốc nước."

Hai người phối hợp làm việc, Ngu Thanh Nhàn chỉ việc ngồi trong nhà chính chờ ăn thôi.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân lại tiếp tục làm băng đô.

Ngu Thanh Nhàn rót một cốc nước sôi để nguội: "Chị Hoa Sen, chị với chị Tiểu Phân không ngủ trưa à?"

Lâm Hoa Sen tập trung xâu kim: "Nghỉ cái gì mà nghỉ, bọn tôi không mệt."

"Đúng vậy, chúng tôi không mệt. Cô trả lương cho chúng tôi, chúng tôi làm nhiều một chút cô mới không lỗ vốn."

Lâm Hoa Sen và Hòang Tiểu Phân không phải người vô ơn, Ngu Thanh Nhàn cứu hai người họ ra khỏi biển lửa, cho họ ở lại còn tìm việc cho họ làm, họ rất biết ơn Ngu Thanh Nhàn.

Nhưng họ không có tài năng gì cả, chỉ có thể chăm sóc cho Ngu Thanh Nhàn trong cuộc sống hằng ngày, rồi lại giúp cô buôn bán cho tốt, đây cũng là chút năng lực họ có thể bỏ ra cho Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn uống một ngụm nước để nhuận giọng: "Vậy đi, hai người làm chậm một chút, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, tôi đến xưởng dệt mua vài miếng vải vụn về."

Ngu Thanh Nhàn đi đến xưởng dệt. Ông cụ trông cửa xưởng dệt vẫn có chút ấn tượng với Ngu Thanh Nhàn, từ xa ông cụ đã thấy cô, bèn cất giọng hỏi: "Nhóc Hạ, sao cháu lại đến đây?"

"Cháu đến mua vài miếng vải vụn." Ngu Thanh Nhàn nói với ông cụ.

Ông cụ Lý mở tấm lưới sắt bên cạnh xưởng dệt ra: "Vậy vào đi, ông dẫn cháu đến kho hàng."

Lãnh đạo xưởng dệt đã từng dặn dò ông cụ Lý, nếu Ngu Thanh Nhàn đến xưởng dệt mua đồ, cho dù mua bất cứ thứ gì thì cũng đều đưa cô đến kho hàng để cô chọn.

"Vâng." Ngu Thanh Nhàn đi theo sau ông cụ Lý.

Ông cụ Lý là người hay nói chuyện, ông thao thao bất tuyệt kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe chuyện xảy ra gần đây.

Cho dù Ngu Thanh Nhàn không đáp lại, ông cụ cũng có thể nói hăng say.

Quản lý kho hàng cũng biết Ngu Thanh Nhàn, nghe nói cô muốn mua vải vụn, quản lý lập tức dẫn cô đến một cái phòng kho, nói: "Ở trong này này, tự chô chọn nhém, chút nữa tôi cân cho cô." Nói xong, chị ta đưa cho Ngu Thanh Nhàn vài cái bao tải.

"Cảm ơn chị Trương." Quản lý kho hàng họ Trương, chỉ khoảng ba mươi tuổi.

Chị ta gật đầu với Ngu Thanh Nhàn rồi đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Ngu Thanh Nhàn ở trong kho.

Khắp ngõ ngách trong kho hàng đều có vải vụn, Ngu Thanh Nhàn bước đến gần, xoa xoa vài cái thì lập tức kinh ngạc.

Mấy tấm vải này đều gọi là vải vụn, nhưng trên thực tế nó cũng không bé một chút nào.

Chẳng hạn như tấm vải nhung cô đang cầm trên tay đây, độ rộng bằng một chiếc khăn mặt, ngoại trừ đường viền có chút không thẳng và hoàn chỉnh ra thì không còn khuyết điểm nào khác, màu sắc cũng khá ưa nhìn, là màu kaki.

Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với nó, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhét nó vào bao tải.

Thời gian sau đó Ngu Thanh Nhàn giống như chuột sa hũ gạo vậy, hăng hái lục tung đống vải rách lên như đang tìm kho báu. Trong đống này có rất nhiều loại vải vóc, nhưng nhiều nhất là vải hoa, ngoài ra còn có rất nhiều vải xô, vải bông và vải sợi tổng hợp.
 
Back
Top