Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 250: Chương 250



Lộc Minh Sâm cứ lẳng lặng như vậy, nhìn Lộc Trường Hà suy yếu giãy giụa, bất lực với hộp thuốc cứu mạng rõ ràng là gần trong gang tấc.

Cuối cùng Lộc Trường Hà mới lộ vẻ mặt cầu xin Lộc Minh Sâm, miệng cố gắng mấp máy, có thể nhìn ra được ông ta đang kêu “Cứu mạng”.

Lộc Minh Sâm lại há miệng cười rộ lên, hứng thú nhìn ông ta: “Năm đó không phải ông cũng như vậy sao?”

Anh ngước mắt nhìn qua khe cửa phòng ngủ chính, người trong đó đã tìm thấy vị trí giấu chìa khóa rồi, vì không để người khác lấy được chìa khóa, gần như đã loạn thành một đống.

Ánh mắt anh lại lần nữa dừng trên người Lộc Trường Hà, tò mò thảo luận với ông ta: “Ông nói xem, thật sự không ai trong số bọn họ phát hiện ra ông sao? Hay là giống các người năm đó, chỉ giả vờ không biết.”

“Vừa rồi tôi trông thấy bà cụ nhìn ông, thật ra tôi cho rằng không chỉ mình bà cụ phát hiện, mà tất cả bọn họ đều phát hiện ra.”

“Bọn họ đều muốn ông c.h.ế.t đó, khả năng là chịu đựng đủ tác phong bá đạo của ông rồi. Nếu ông bị bệnh, hoặc ông c.h.ế.t đi, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận phân chia tài sản của ông.”

“Chậc chậc, không hổ đều là con trai con gái ông dạy dỗ, giống ông như đúc nhỉ? Ông có kiêu ngạo không?”

Lúc này Lộc Trường Hà đã hoàn toàn nói không nên lời, môi ông ta trắng bệch, tay ôm chặt lấy ngực, thân thể cứng còng, chỉ qua ánh mắt trợn trừng đầy hoảng sợ mới nhận ra ý thức của ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Khả năng là biết Lộc Minh Sâm sẽ không cứu mình, ánh mắt ông ta chuyển sang phía Tô Nhuyễn cầu cứu.

Cô gái nhỏ còn chưa từng trải sự đời, có lẽ sẽ không đáng sợ như Lộc Minh Sâm. Dù Lộc Minh Sâm có độc ác cỡ nào đi nữa, chẳng lẽ còn g.i.ế.c người trước mặt vợ mới cưới của mình sao?

Nhìn Tô Nhuyễn chậm rãi đi tới, đáy mắt ông ta cháy lên hy vọng mãnh liệt, phảng phất như sắp được cứu tới nơi rồi.

Ý cười trên khóe miệng Lộc Minh Sâm rút đi, đứng thẳng tắp như một bức tượng điêu khắc m.á.u lạnh vô tình, dường như cũng không quan tâm tới Tô Nhuyễn định làm gì.

Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy đau lòng, quả nhiên cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi không phải đơn giản là vì Lộc Mãn Tường hy sinh.

Cô không cách nào tưởng tượng nổi, một đứa trẻ sáu tuổi phải trơ mắt nhìn mẹ ruột c.h.ế.t ngay trước mặt mình chỉ vì ông bà nội tham lam cố ý gây ra, sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Thậm chi vì trốn tránh trách nhiệm hai vợ chồng già nhà họ Lộc còn đổ lỗi nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi lên đầu anh…

Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao ông cụ Lộc lại đối xử tàn nhẫn với Lộc Minh Sâm như vậy, bởi vì ông ta chột dạ, ông ta biết mình là kẻ thù g.i.ế.c mẹ của Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn nghi ngờ nếu không phải vì muốn hưởng lợi từ danh hiệu liệt sĩ của cha Lộc Minh Sâm, có lẽ Lộc Trường Hà cũng đã hại c.h.ế.t Lộc Minh Sâm rồi.

Không thể hại chết, nên liều mạng chèn ép, khinh nhục, tra tấn anh, muốn anh hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng.

Nhưng mà trong hoàn cảnh như vậy, Lộc Minh Sâm vẫn trưởng thành xuất sắc như bây giờ.

Trong ánh mắt chờ đợi của Lộc Trường Hà, Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, đứng cùng một chỗ với anh, cùng nhau lạnh lùng nhìn Lộc Trường Hà giãy chết.

Lộc Minh Sâm cũng bị hành động của cô làm cho khiếp sợ, quay đầu nhìn lại, hooàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.

Tô Nhuyễn vỗ tay anh trấn an, mỉm cười với anh, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Lộc Trường Hà, ánh mắt không thể tin nổi.

Cô tỏ vẻ còn kinh ngạc hơn ông ta: “Vậy mà ông lại trông cậy tôi cứu ông?”

“Ông cụ, ông phải tin nhân quả báo ứng.”

“Nếu không phải tôi nhạy bén, còn có anh Minh Sâm âm thầm bảo vệ, lúc này nói không chừng tôi đang nằm trong nhà tang lễ hoặc là trên giường bệnh đó, sao có thể đứng trước mặt ông thế này? Cho nên, ông cứ coi như mình đã thành công hại c.h.ế.t tôi đi.”

Lộc Minh Sâm nhéo nhéo tay cô: “Đừng nói bậy.”

Tô Nhuyễn thè lưỡi, tiếp tục nói với Lộc Trường Hà: “Anh Minh Sâm cũng vậy.”

“Nếu không phải năng lực của anh ấy xuất chúng, ý chí cường đại, lúc này không biết đã bị nhà ông ném ở xó xỉnh nào nhắm mắt làm ngơ rồi, sao có thể đứng trước mặt ông?”

“Cho nên, ông cầu cứu đám con cái hiếu thuận kia của ông đi.”

“A, a……” Lộc Trường Hà đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, biểu cảm trên mặt cũng không lộ ra được, chỉ có thể nhìn thấy thống khổ và tuyệt vọng qua ánh mắt.

Tô Nhuyễn cứ lẳng lặng đứng bên cạnh Lộc Minh Sâm, nhìn ông ta dần dần tắt thở như vậy.

Lộc Minh Sâm cảm thấy trên cả người lạnh lẽo, nhưng chút độ ấm truyền đến từ cánh tay liên miên không dứt, lại giống như một cây cầu kéo anh về với nhân gian.

Đột nhiên Lộc Minh Sâm ngồi xổm xuống, nhanh chóng đỡ Lộc Trường Hà nằm tra đất, bắt đầu hồi sức tim phổi cho ông ta.

Tô Nhuyễn thấy vậy, cũng đi thẳng tới bàn điện thoại gọi xe cứu thương, nhặt hộp thuốc Lộc Trường Hà làm rơi đặt xuống trong tầm tay của Lộc Minh Sâm.

Ba bốn phút sau, cuối cùng Lộc Trường Hà cũng hít thở lại.

Tô Nhuyễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy rằng đời trước cô biết thời gian tử vong của Lộc Trường Hà, đại khái là Lộc Minh Sâm vẫn cứu người, nhưng khi chưa chắc chắn cô vẫn chưa yên tâm.

Lúc này cô mới mở cửa phòng trộm ra, quay mặt về phía phòng ngủ chính, cả giận quát đám người đang đánh nhau trong đó: “Ông nội đã bị các người chọc giận hôn mê rồi! Các người còn làm gì thế hả? Rốt cuộc tiền quan trọng hay ông nội quan trọng?”

Vân Chi

“A! Chuyện gì vậy?” Hàng xóm ngoài cửa kinh hô.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 251: Chương 251



Tranh chấp trong nhà họ Lộc đã bắt đầu từ sớm, động tĩnh trong phòng rất lớn, đám người thích buôn chuyện đã nhòm ngó tìm hiểu ra vấn đề từ lâu. Lúc này nhìn thấy Lộc Trường Hà nằm trên mặt đất, người sơ cứu lại là Lộc Minh Sâm, tất cả đều giật mình, không ít người thuận thế chạy vào, giúp đỡ là thật, hóng chuyện cũng là thật.

Nhưng trong giây phút nguy hiểm đến tính mạng này, người trong phòng ngủ chính nhà họ Lộc vẫn đánh nhau túi bụi như cũ, chìa khóa hòm sắt đã bị tìm ra, trong đó có thể là tài sản trị giá bốn năm chục vạn, không một ai thoái nhượng.

Hàng xóm đều chậc lưỡi khinh thường: “Bọn họ làm cái gì vậy?”

Tô Nhuyễn đang định nói ra lý do mình biên soạn từ trước, lại nghe thấy Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Cháu tới tìm ông nội, muốn lấy lại di vật trước kia của mẹ cháu, kết quả bọn họ tới trước một bước, phá nát giường ngủ của ông nội tìm ra chiếc hòm sắt kia.”

Chiếc giường trong phòng ngủ chính đã bị phá tan tành, trong phòng càng hỗn độn hơn, còn có đám người đang tranh đoạt nhau một chiếc hòm sắt trong đó, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Có người hỏi: “Ông cụ Lộc còn cất giấu gi vật của mẹ cậu à? Là thứ gì thế?”

“Vòng ngọc mỡ dê với đồng bạc, bây giờ khả năng giá trị khoảng bốn năm chục vạn.”

Vân Chi

Mọi người hít hà một hơi, tuy rằng nhìn đám con cái nhà họ Lộc mặc kệ cha mình sống chết, thể diện cũng không cần, là biết chắc chắn đồ vật rất đáng giá, nhưng không ngờ lại đáng giá như vậy.

“Nhìn tư thế này của bọn họ, sợ là cậu không lấy lại được đâu nhỉ?”

Lộc Minh Sâm banh mặt không nói lời nào, có người thở dài: “Đây đúng là tạo nghiệt mà……”

Nhìn Lộc Trường Hà nằm hôn mê trên mặt đất, mọi người đều không đồng tình nổi: “Chẳng trách lại tra tấn Minh Sâm như vậy, chắc là quyết tâm chiếm đồ của người ta rồi đây mà.”

“Cả nhà này…”

Có bà cụ nhìn người trong phòng ngủ lắc đầu thở dài: “Cho nên mới nói, không phải đồ của mình thì đừng mơ tưởng, cuối cùng nói không chừng lại là đồ đòi mạng.”

“Cái nhà này, cũng bị hủy rồi.”

Không thể không nói, ánh mắt bà cụ rất chuẩn, đời trước, không phải nhà họ Lộc cũng bị hủy sao?

Cuối cùng xe cứu thương cũng tới, nhân viên cấp cứu dùng cáng đỡ ông cụ Lộc xuống lầu dưới sự giúp đỡ của hàng xóm lại không thấy ai đi cùng xe, liền cao giọng thúc giục: “Người nh đâu, một người đi cùng!”

Lộc Mãn Cát nhân cơ hội ôm hòm sắt chạy ra, chui thẳng vào xe: “Tôi đi.”

Một giây trước còn cãi nhau ầm ĩ như không hề biết gì cả, lúc này lại nói ra được câu như vậy, bảo bọn họ không chú ý, ai tin?”

Bà cụ Lộc cũng chạy sát theo sau, lại bị Lộc Thải Hà túm chặt: “Mẹ, mẹ cầm chìa khóa, sao hai người có thể ở cùng nhau, không phải mẹ định lén lút cho anh trai con hết đồ chứ? Không được, để con đi!”

Bà cụ Lộc lập tức nói: “Mày không được đi.”

Lý Mai cũng vội vàng la lên với Lộc Mãn Ý: “Chúng ta cũng phải đi theo, dù không có chìa khóa, Lộc Thải Hà có thể đập hòm sắt ra đó, anh có tin không?”

Lộc Mãn Ý nghe vậy lập tức nhảy lên xe, Lộc Thải Hà không cam lòng yếu thế, vốn dĩ hai người anh trai này đã chiếm lợi bao năm qua rồi, bà ta không để ý kỹ, chắc chắn sẽ lừa bà ta tham hết tiền.

Bà cụ nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay càng không thể ở lại, cái hòm kia là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta, có thể mang đến cho bà ta cuộc sống an lành, lỡ như bị bà đứa bất hiếu kia đập ra, nửa đời sau của bà ta không cách nào sống thoải mái.

Thùng xe cứu thương phía sau lập tức chen chúc, sắp đè cả lên người Lộc Trường Hà rồi. Nhân viên cứu h tức ộc máu, kéo người xuống: “Cùng lắm là hai người đi cùng, những người khác muốn đi thì tự mình gọi xe, hoặc ngồi xe buýt!”

Nhưng mà người lên xe thế nào, người xuống xe cũng vậy, bởi vì bọn họ sẽ không để bất cứ người nào hoặc là hai ba người nào đơn độc ở bên nhau, hoặc là cả nhà đều đi, hoặc là không ai đi hết, cần tất cả ở bên nhau.

Lúc này nhân viên cứu hộ cũng đã nghe được vài tin bát quái, đối với người nhà này đúng là xem thế đã đủ, anh ta cả giận quát: “Bây giờ ông cụ đang rất nguy kịch, là đoạt mệnh với thời gian đó, mọi người mau đưa ra quyết định đi!”

Quyết định đương nhiên là không ai quyết được, cũng không ai chịu nhượng bộ, ngay cả Lý Mai và Lâm Mỹ Hương cũng không muốn rời khỏi tập thể, nếu thật sự phải tranh đoạt, bọn họ cũng là một phần trợ lực đó, không phải sao?

Tới hiện tại, người nhà họ Lộc đã hoàn toàn không giữ thể diện nữa rồi. Dù sao công việc cũng sắp mất, bọn họ cũng sắp rời khỏi nơi này, thanh danh có ích lợi gì? Lúc này tài sản của ông cụ Lộc mới là thứ quan trọng nhất với bọn họ.

Cuối cùng vẫn là Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn lên xe, quá châm chọc.

Có điều trước khi lên xe, Tô Nhuyễn vẫn nhắc nhở: “Mọi người vẫn nên gọi taxi đến bệnh viện đi, tiền thuốc men của ông ta, chúng tôi không quản. Đừng nghĩ ném ông ta tới bệnh viện.”

“Tôi sẽ thông báo cụ thể tin tức bệnh viện cho mọi người, nửa tiếng sau nếu không ai tới, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, không quan tâm cha mẹ già bệnh tật chính là tội vứt bỏ.”

“Hàng xóm ở đây đều có thể làm chứng.” Cô nhìn chằm chằm vào két sắt trong tay bọn họ: “Hơn nữa trong đó còn có đồ của anh Minh Sâm, đến lúc đó tôi đưa hết các người vào nhà giam, đồ vật tự nhiên sẽ thuộc về chúng tôi.”

Nghe tới đây, sắc mặt người nhà họ Lộc đều thay đổi.

Tô Nhuyễn lười để ý đến bọn họ, đợi đi theo xe cứu thương đưa Lộc Trường Hà vào bệnh viện, nhìn ông ta vào phòng cấp cứu xong, cũng nhìn thấy người nhà họ Lộc vội vàng theo tới xong, cô trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm ra về.

Nếu người nhà họ Lộc không muốn bị kiện, phải quan tâm chăm sóc Lộc Trường Hà, còn quan tâm chăm sóc thế nào, thì do chính bọn họ.

Tô Nhuyễn nhớ tới đời trước, qua tiếng cảm thán về tử trạng thê thảm của Lộc Trường Hà của người trong thôn, cũng có thể đoán được đại khái, đừng nói nằm viện điều trị, ở nhà cũng không được chăm sóc tử tế, nghe nói khi chết, toàn bộ thịt sau lưng đều rữa nát, còn có cả giòi bọ.

Bây giờ nghĩ đến đúng là khiến người ta sảng khoái.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 252: Chương 252



Ra khỏi bệnh viện sắc trời đã tối đen, Lộc Minh Sâm đã mất hết dáng vẻ tàn nhẫn sắc bén khi ở nhà họ Lộc, bị Tô Nhuyễn không nói một lời túm trong tay, giống như đứa trẻ bị lạc đường, thi thoảng còn muốn tránh né tay Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn lại túm chặt anh, cô thật sự sợ anh chạy mất, lúc này tuyệt đối không thể để anh ở một mình.

Bây giờ cô cũng mơ hồ hiểu được khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm rồi, không chỉ là bóng ma do mẹ ruột bị ông bà nội hại chết, còn vì kế hoạch báo thù của anh.

Có lẽ anh đã chuẩn bị trước hôm nay sẽ để Lộc Trường Hà chết, cho nên anh bài xích xa cách mọi người, bởi vì sau hôm nay có khả năng anh sẽ trở thành tội phạm g.i.ế.c người.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không phải người tàn nhẫn độc ác, thậm chí còn vì thế tự ghét bỏ bản thân, mới chán đời như vậy.

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy sảy ra, người đàn ông này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, nên để anh hưởng thụ quả ngọt tốt nhất trên thế gian này mới đúng.

Nói đến ngọt, vậy thì bắt đầu từ đồ ngọt trước đi.

Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm tới chợ: “Hôm nay chúng ta vừa hoàn thành một việc lớn, phải làm một bữa ngon chúc mừng mới được.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm hơi sửng sốt, trong mắt cô, chuyện hôm nay là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ không nên sợ hãi à?

Nhưng mà Tô Nhuyễn không chỉ không sợ, còn ôm chặt cánh tay anh, chủ quán bán trứng gà thấy cô một tay móc tiền một tay vẫn ôm chặt người ta không buông, mở miệng trêu chọc: “Ôm chặt như vậy, sợ cậu ấy chạy mất à?”

“Còn không phải sao?” Tô Nhuyễn làm ra vẻ mặt đau đầu: “Thím không biết anh ấy được người ta yêu thích thế nào đâu, vừa có vẻ ngoài đẹp trai, còn thông minh có năng lực, đặc biệt biết cưng chiều người khác, cháu phải trăm cay ngàn đắng mới cướp đựoc tới tay, để chạy cháu khóc c.h.ế.t mất.”

Bà chủ bị cô chọc cười, tiếng cười hớ hớ hớ làm người ta không nhịn được cũng muốn cười theo, Tô Nhuyễn phát hiện ra tiếng cười của bà chủ này có chút ma tính.

Ông chủ bán bún bên cạnh cũng đã cười ngoác miệng: “Đừng nói đùa với bà ấy, người này vốn dĩ thích cười, tiếng cười còn quá quái, lát nữa mọi người đều cười cho xem.”

Tô Nhuyễn lại cảm thấy thú vị, cô ra vẻ không tin, sau đó chỉ vào Lộc Minh Sâm nói: “Chú xem, anh ấy đâu có cười, biết vì sao không?”

Bà chủ ở bên cạnh cười hớ hớ trêu chọc: “Chẳng lẽ là vì bị cướp không vui?”

“Sai rồi.” Tô Nhuyễn lắc đầu: “Là cháu không cho cười, không cười đã rất câu người rồi, cười lên còn đến mức nào. Cháu phải lên Thiếu Lâm Tự học võ công mấy năm mới giữ được người ở lại đó.”

Bà chủ bị đùa lại cười vang, nghe tiếng hớ hớ càng người xung quanh đều không nhịn được cười rộ lên. Tô Nhuyễn lại cảnh giác dặn dò Lộc Minh Sâm: “Anh, anh đừng bao giờ cười đấy nhé! Cố nhịn lại! Không cho quyến rũ bà chủ, biết chưa?”

Nhìn bà chủ cao to vạm vỡ, đã qua tuổi bốn mươi, Lộc Minh Sâm:…

Trái tim chìm đắm trong ủ dột bị cô gái nhỏ này càn quấy một hồi kéo lại, những tiếng hi hi ha ha hắc hắc hớ hớ ầm ĩ bên tai cũng xua tan hết mấy thứ khiến người ta hít thở không thông kia.

Nhất thời trong đầu toàn là tiếng cười hớ hớ hớ.

Anh thở dài, nhận lấy trứng gà từ tay bà chủ.

Tô Nhuyễn thấy thế đắc ý khoe khoang: “Thấy không? Sợ cháu mệt đó.”

Bà chủ lại cười hớ hớ, lớn tiếng khen: “Ừ, người chồng tốt.”

Lộc Minh Sâm xúc động muốn ôm đầu, không nhịn được kéo Tô Nhuyễn đi, khả năng trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ không tới khu chợ này nữa.

Sau khi đi một quãng xa, Tô Nhuyễn bên cạnh Lộc Minh Sâm bắt đầu học tiếng cười của bà chủ bán trứng: “Điệu cười này thế nào? Thú vị nhỉ? Ha ha… Hớ hớ hớ…”

Lộc Minh Sâm không nhịn nổi nữa, vươn tay che miệng cô lại: “Yên tĩnh.”

“Được, hớ hớ hớ……”

Lộc Minh Sâm:……

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Tô Nhuyễn tràn ngập cảm giác thành tựu, học càng hăng say, cuối cùng thành công chọc cười Lộc Minh Sâm.

Sau đó hai người lại mua mật ong và nho khô, vốn dĩ Tô Nhuyễn còn muốn mua máy đánh trứng, nhưng mà hiện giờ bánh kem vẫn chưa phổ biến, máy đánh trứng càng ít người nghe qua, cô đành phải mua một bình nước khoáng, định về nhà tự mình làm.

Về đến nhà, cất gọn đồ xong, Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đến phòng tắm rửa sạch tay, rồi ấn anh ngồi xuống trước bàn ăn, bắt đầu hành động: “Hôm nay sẽ nấu một món cực ngon đảm bảo anh chưa từng được ăn, vừa mềm vừa thơm vừa ngon miệng, ăn vào sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

Đôi >Văn Án: Thịnh Ngọc Châu thân là con nhà giàu, ngày thường được nuông chiều từ bé, ỷ vào cha mẹ nuông chiều tác oai tác phúc, chẳng may tai nạn xe cộ, xuyên vào một quyển niên đại văn, trở thành nữ phụ xinh đẹp ngốc nghếch trong sách.

Khác với nữ chính độc lập tự chủ, chăm chỉ làm giàu, nữ phụ Thịnh Ngọc Châu ích kỷ lười biếng, người gặp người ghét, khi tranh đoạt nam chính với nữ chính sử dụng đủ loại chiêu trò nham hiểm, cuối cùng bị nam chính tính kế gả cho kẻ vô lại trong thôn, bị gia bạo đi đời nhà ma.

Biết trước kết cục của mình, Thịnh Ngọc Châu lập tức bái bai đám thiểu năng trí tuệ kia, không ngờ sau khi tạm biệt, bản thân lại rơi vào cảnh bụng đói còn phải ra đồng làm việc, vừa khổ vừa mệt…Bất đắc dĩ cô đành quyết định tìm chỗ dựa.

Kinh nghiệm kiếp trước nói cho cô, không có năng lực, hay gây chuyện cũng chẳng sao, chỉ cần chỗ dựa đủ mạnh, không có gì là không thể.

Sau đó cô phát hiện ra, người đàn ông làm việc ngoài đồng gần chỗ mình vừa có khả năng, vừa chịu thương chịu khó, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng rất anh tuấn, tương lai còn là nhà giàu số một… Vì thế mỗi ngày Thịnh Ngọc Châu đều quấn lấy đối phương, cầu ôm đùi.

Sau lại… Người đàn ông không kiên nhẫn ấn cô vào tường, hai tai đỏ ửng, hung ác nói: “Đừng làm nũng với tôi nữa... Nếu không...”

Một câu tóm tắt: Sau khi xuyên thành pháo hôi xinh đẹp ta ôm được đùi vàng.

Tag: Niên đại văn, ngọt sủng, xuyên sách, ngôn tình
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 253: Chương 253



Cô lấy ra sáu bảy quả trứng gà, tách riêng lòng đỏ và lòng trắng ra đặt vào hai bát, sau đó cầm bát đựng lòng trắng trứng lên, nói với Lộc Minh Sâm: “Em có thể làm đông lòng trắng trứng lại dưới điều kiện không đun nóng, anh có tin không?”

Lúc này trong đầu Lộc Minh Sâm đều là dư âm “Hớ hớ hớ”, nghe cô nói vậy, lại nhìn sang lòng trắng trứng trong suốt, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy: “Đông lạnh à?”

“NO, NO, NO, phương pháp vật lý, giữa mùa hè nắng nóng còn không có tủ lạnh, đông lạnh thế nào?”

Cô đổ nước khoáng vừa mua về ra bát, sau đó cắt đôi chai nước ra, giữ lại nửa trên, bên dưới cắt thành hình tam giác thon dài, giống hình răng cưa, một chiếc máy đánh trứng đơn giản đã hoàn thành.

Cô bỏ thêm hai muỗng đường vào lòng trắng trứng, rồi đưa tất cả qua cho Lộc Minh Sâm: “Quấy nhanh theo chiều kim đồng hồ, rồi anh sẽ trông thấy kỳ tích.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nửa tin nửa ngờ, làm vậy có thể khiến lòng trắng trứng đông lại sao?

Tô Nhuyễn cười nói: “Thật đó, năm phút thôi có lẽ là thấy hiệu quả rồi.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái, khẽ hừ: “Em không phải người giống anh, không lừa người khác.”

Lộc Minh Sâm mím môi, có chút nghi ngờ Tô Nhuyễn đang cố ý tìm việc cho mình làm, nhưng vẫn bắt tay vào làm theo lời cô nói.

Tô Nhuyễn thì bắt tay vào xử lý lòng đỏ trứng, cô cho thêm vào đó chút muối rồi đánh tan ra, định làm món souffle. Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên. Ban đầu Tô Nhuyễn nghĩ đến bánh kem, nhưng niên đại này rất ít cửa hàng bánh ngọt, có cũng đa phần là chất lượng kém.

Tự mình làm lại không đủ trang bị, nên cô nghĩ tới món souffle này, vừa ngon vừa đơn giản, có thể làm ở nhà, hơn nữa đánh lòng trắng trứng bông lên còn giúp Lộc Minh Sâm có cảm giác thành tựu, vô cùng hoàn mỹ.

Vốn dĩ đang chìm đắm trong cảm xúc tiêu cự, năm phút sau nhìn thấy lòng trắng trứng bông lên thành bọt màu trắng, trong mắt Lộc Minh Sâm lộ vẻ kinh ngạc.

Tô Nhuyễn cười: “Không lừa anh chứ?”

Lộc Minh Sâm không nói gì, nhưng động tác tay lại nhanh hơn chút, không lâu sau dưới bàn tay anh, lòng trắng trứng đã hoàn toàn biến thành trạng thái bơ.

Tô Nhuyễn đổ lòng đỏ và lòng trắng trứng vào nhau, quấy lên, sau đó xuống bếp lấy chảo ra, bôi thêm chút dầu thực vật vào, đổ hỗn hợp vừa rồi vào chảo, dùng muỗng dàn đều, bật lửa nhỏ nhất.

Lộc Minh Sâm chủ động đi theo vào xem, Tô Nhuyễn vừa bỏ vung nồi ra, một mùi hương nồng đậm lập tức tràn vào mũi.

Cô hỏi Lộc Minh Sâm: “Thơm nhỉ?”

Nhìn hai mắt cô sáng lấp lánh, Lộc Minh Sâm vô thức gật đầu.

Rắc lên trên một lớp nho khô, Tô Nhuyễn lại dùng muỗng gấp bánh souffe lại, khẽ vỗ lên, bánh trứng màu vàng rung rinh mềm mại như thạch trái cây vậy.

Sau khi ra nồi lại cho thêm một lớp mật ong, bánh souffle nho khô đã hoàn thành.

Cô gấp không chờ nổi múc một thìa đưa tới bên miệng Lộc Minh Sâm: “Nếm thử xem.”

Lộc Minh Sâm chần chừ một lát, mới há miệng.

Tô Nhuyễn lấy thêm một chiếc muỗng khác, cũng ăn thử một miếng: “Ừm, ngon quá…”

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc của cô, cộng thêm vị mềm xốp ngọt ngào thơm lừng trong khoang miệng, trong lòng Lộc Minh Sâm cũng sinh ra cảm giác vui sướng.

Nhìn đôi mày anh giãn ra, khóe miệng Tô Nhuyễn bất giác cong lên.

Buổi tối rửa mặt xong, Lộc Minh Sâm trở lại phòng ngủ phụ, lúc anh đang định đóng cửa, thì Tô Nhuyễn ôm chăn gối chui vào nhảy lên giường.

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Anh không đi đâu.”

Trên mặt Tô Nhuyễn viết rõ hai chữ “Em tin”, nhưng ngoài miệng lại nói: “Em sợ ma, có anh ở bên mới có cảm giác an toàn.”

Lộc Minh Sâm thở dài, cũng biết mình không lay chuyển được ý của Tô Nhuyễn, đành phải ôm chăn trên giường, đi theo cô chuyển sang phòng ngủ chính. Chủ yếu là vì giường trong phòng ngủ phụ quá nhỏ, hai người nằm trên đó gần như dán sát vào nhau, mùa hè quần áo mỏng manh, chăn cũng mỏng, có chút bất tiện.

Nhưng mà đợi đến khi nằm trên giường ngủ trong phòng ngủ chính rồi, Lộc Minh Sâm mới phát hiện ra, ngủ ở hai bên thật sự không có gì khác nhau, bởi Tô Nhuyễn đã trực tiếp lấy khăn tay cột chặt cánh tay anh và cô lại với nhau rồi.

Mặt anh đầy bất đắc dĩ, nhưng mà ai bảo anh có tiền án chứ, căn bản Tô Nhuyễn không hề tin tưởng anh, khi nằm xuống cô còn cảnh cáo: “Tốt nhất anh đừng lộn xộn, miệng vết thương trên eo em vẫn chưa lành đâu đó, lỡ như bị nứt ra anh phải chịu trách nhiệm.”

Nhìn cánh tay buộc c.h.ặ.t t.a.y mình, không liên quan đến eo chút nào, Lộc Minh Sâm không nhịn được nói: “Vậy sao em không trói anh vào eo em đi?”

Tô Nhuyễn trừng mắt, cảnh giác che chắn eo mình: “Em nói này, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn sàm sỡ em hả?”

Lộc Minh Sâm:……

Không lay chuyển được ý, cũng không tranh luận nổi, Lộc Minh Sâm nhắm mắt nằm yên, dùng trầm mặc để kháng nghị.

Tô Nhuyễn tắt đèn “Bụp” một tiếng, nói cho anh biết kháng nghị vô hiệu.

Căn phòng rơi vào bóng tối, không lâu sau bầu không khí khiến người ta hít thở không thông lại lần nữa lặng lẽ dâng lên như thủy triều.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 254: Chương 254



Cặp mắt sợ hãi tràn đầy tuyệt vọng của Lâm Vi Vi thay thế Lộc Trường Hà xuất hiện trong đầu Lộc Minh Sâm, cánh môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, phảng phất như muốn nói: Mày là tội phạm g.i.ế.c người…

Còn có rất nhiều ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào anh.

Con trai của Lộc Mãn Tường và Lâm Vi Vi là tội phạm g.i.ế.c người…

Vân Chi

Anh là con cháu nhà họ Lộc, dòng m.á.u chảy trong người cũng dơ bẩn như đám người Lộc Trường Hà, cũng là tội phạm g.i.ế.c người như bọn họ…

Tội phạm g.i.ế.c người…

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo cắt qua những tiếng ồn ào đáng sợ đó, đập thẳng vào tai anh: “Anh Minh Sâm, hôm nay anh thật sự đẹp trai ngây người, đúng là sứ giả của chính nghĩa.”

Lộc Minh Sâm mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, giọng nói hơi khàn: “Em không cảm thấy anh đáng sợ sao?”

“Vì sao lại đáng sợ?” Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Lão già kia thật sự xấu xa, hôm nay cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi.”

Lộc Minh Sâm trầm mặc một lát, mới gian nan mở miệng: “Chuyện hôm nay không phải trùng hợp.”

Tô Nhuyễn nói: “Em biết mà, nếu không sao lại nói anh ngầu chứ! Làm vô cùng đẹp!”

Lộc Minh Sâm cho rằng cô nghe không hiểu, nói tiếp: “Hôm nay bệnh tim của ông ấy đột phát là do anh thiết kế.”

“Trước đó anh khiến ông ta bị kinh hãi trên đường, còn cố ý ép ông ta phải đi bộ rất lâu, đồ ông ta giấu đi cũng là do anh nói cho ba anh em nhà họ Lộc, muốn ông ta chịu k*ch th*ch.”

“Từ khoảnh khắc biết được ông ta bị bệnh động mạch vành, anh vẫn luôn tính toán chuyện hôm nay.”

Vốn dĩ anh cho rằng Tô Nhuyễn sẽ sợ hãi, nào ngờ cô lại tiếp tục khen ngợi: “Không hổ là đoàn trưởng, quả nhiên có dũng có mưu còn có kiên nhẫn.”

“Nếu là em, khả năng chỉ có thể trực tiếp cá c.h.ế.t lưới rách với bọn họ.”

Lộc Minh Sâm thở dài nói thẳng: “Hôm nay thiếu chút nữa anh đã g.i.ế.c ông ta.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn ngồi bật dậy.

Khi trái tim Lộc Minh Sâm dần trầm xuống, lại nghe thấy Tô Nhuyễn cả giận quát: “Anh có ý gì hả?”

Lộc Minh Sâm lạnh nhạt đáp: “Ý là anh đã lên kế hoạch để g.i.ế.c ông ta.”

Tô Nhuyễn nghe vậy, lại quát anh một tiếng: “Cho nên ý của anh, anh là tội phạm g.i.ế.c người, còn em là đồng lõa hả?”

Lộc Minh Sâm bị mạch não của cô làm sửng sốt, vội vàng biện giải theo bản năng: “Anh không có ý đó.”

“Vậy ý của anh là gì?”

Nhất thời Lộc Minh Sâm Lộc Minh Sâm trả lời thế nào.

Tô Nhuyễn lại nổi giận: “Quả nhiên là anh có ý đó.”

“Cho nên anh đã lên kế hoạch mưu hại Lộc Trường Hà từ rất lâu rồi, hôm nay thiếu chút nữa đã thành công trở thành tội phạm g.i.ế.c người, mà em, người cùng anh xem ông ta giãy giụa hấp hối chẳng phải là đồng lõa sao?”

Lộc Minh Sâm nghẹn lời.

Tô Nhuyễn càng nói càng giận: “Hóa ra trong lòng anh, em chính là đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người có phải không?”

Lộc Minh Sâm đau đầu đưa tay lên xoa huyệt thái dương: “Anh không có ý đó.”

“Vậy là ý gì? Anh nói đi!”

Lộc Minh Sâm phát hiện ra căn bản mình không thể nói nên ời, chỉ cần anh nói mình là tội phạm g.i.ế.c người, vậy thì Tô Nhuyễn chắc chắn trở thành đồng lõa.

“Nào, để em hỏi anh.”

Tô Nhuyễn dùng sức kéo cánh tay, kéo cả Lộc Minh Sâm lên theo, giận dữ hỏi: “Để em hỏi anh nhé, bệnh của ông ta là do anh hạ độc à?”

Khí thế trên người Lộc Minh Sâm vô thức giảm xuống: “Không phải, là tự mình bị.”

“Hôm nay anh dọa ông ta thế nào?”

Lộc Minh Sâm nhỏ giọng nói: “Chỉ xuất hiện trước mặt ông ta.”

“A, vậy anh xuất hiện trước mặt ông ta, phạm vào điều nào của luật pháp? Sau đó anh k*ch th*ch ông ta thế nào?”

Lộc Minh Sâm đáp: “Nói cho ba anh em nhà họ Lộc, ông ta cất giấu di vật của mẹ anh.”

Tô Nhuyễn hỏi: “Vậy ông ta có cất giấu di vật của mẹ anh không? Anh muốn lấy về di vật của mẹ mình, có gì sai?”

“Mẹ em nhìn thấy anh, vui mừng còn không kịp, vì sao Lộc Trường Hà nhìn thấy anh lại bị kinh sợ? Chính ông ta không dạy dỗ tốt con trai con gái mình, bị bọn họ k*ch th*ch có liên quan gì với anh? Con trai con gái ông ta do anh dạy à?”

“Từng chuyện từng chuyện, có chuyện nào không phải do chính ông ta gây nên? Chính ông ta gieo hạt xấu gặt quả xấu, anh là người bị hại lớn nhất chẳng lẽ còn không được đánh trả?”

“Ví dụ như phạm nhân chạy trốn bị cảnh sát đuổi bắt, tự mình lao vào ô tô, c.h.ế.t người, chẳng lẽ tài xế xe là tội phạm g.i.ế.c người sao?”

“Còn chuyện lấy thuốc giúp kia, có điều nào trong luật pháp quy định, khi nhìn thấy người bệnh tim tái phát trước mặt, chúng ta buộc phải lấy thuốc cho đối phương? Giúp đỡ là tốt, không giúp cũng không sai!”

“Nếu không đưa thuốc tính là g.i.ế.c người, vậy thì năm đó bọn họ phải bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi, còn đến phiên anh bây giờ trở thành tội phạm g.i.ế.c người sao? Càng chưa nói cuối cùng anh vẫn cứu ông ta.”

“Hay là anh cảm thấy anh báo thù cho mẹ mình là sai? Là lạm sát người vô tội? Là làm thất thoát lợi ích quốc gia?”

Lời Tô Nhuyễn như pháo nổ oanh tạc Lộc Minh Sâm một trận, cuối cùng cô tức giận tổng kết: “Thế mà anh còn thẹn với kẻ thù, biến em thành đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người.”

Bị cô mắng như vậy, đầu óc Lộc Minh Sâm rơi vào tình trạng ngây ngốc. Còn Tô Nhuyễn nổi giận xong đã nằm xuống, lần này cô trực tiếp lựa chọn quay lưng về phía anh.

Nhưng mà vì tay hai người còn cột vào nhau, cánh tay Lộc Minh Sâm rơi thẳng xuống hông Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn tức giận quay đầu lại, quát: “Đừng chạm vào em!”

Lộc Minh Sâm vội vàng nâng cánh tay lên, kết quả lại kéo cả cánh tay Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn cả giận mắng: “Hôm nay anh cố ý chọc giận em có đúng không?”

Lộc Minh Sâm:……

Lúc này đột nhiên Lộc Minh Sâm cảm thấy, hình như Lộc Trường Hà cũng không phải vấn đề gì khó.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 255: Chương 255



Lộc Minh Sâm buông tay xuống, đã hoàn toàn không còn tâm trạng tự hỏi vấn đề mình có phải tội phạm g.i.ế.c người hay không.

Bây giờ anh chỉ nghĩ làm thế nào để không chọc bà cô này tức giận, giải trừ tư thế tiến thoái lưỡng nan này mà thôi.

Cũng may là một người thông tình đạt lý, Tô Nhuyễn không làm khó anh bao lâu, rất nhanh đã lật người lại, rồi quay rang hỏi Lộc Minh Sâm: “Em có phải đồng lõa không?”

Vân Chi

Lần này Lộc Minh Sâm quyết đoán lắc đầu: “Không phải.”

Nghe thấy câu trả lời vừa ý, Tô Nhuyễn mới thỏa mãn hừ một tiếng, sau đó dịu giọng hỏi: “Em hỏi anh nhé, Lộc Trường Hà đã c.h.ế.t chưa?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Vẫn chưa?”

Tô Nhuyễn nói: “Vậy không phải xong rồi sao?”

“Anh không thể vì mình muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người, liền quy kết bản thân thành tội phạm g.i.ế.c người. Nếu như vậy, em dám khẳng định, khắp thiên hạ này 99% con người đều là tội phạm.”

“Huống hồ Lộc Trường Hà không chỉ hại c.h.ế.t mẹ anh, ông ta còn muốn g.i.ế.c em đó.”

“Đáng sợ nhất là ông ta rất biết cách lách luật, chỉ nói riêng chuyện mấy hôm trước thôi, nếu không có anh, khả năng em đã bị gã du côn kia thọc c.h.ế.t rồi. Đến lúc đó, gã du côn kia bị phán vài năm bị tội ngộ sát, còn Lộc Trường Hà sẽ không dính bất cứ hiềm nghi nào.”

“Một khối u ác tính như vậy, anh đối phó ông ta có gì không đúng? Nếu anh thật sự muốn g.i.ế.c ông ta, vì sao còn kịp thời cứu ông ta?”

“Lộc Trường Hà sẽ chết, nhưng là c.h.ế.t vì độc ác và tham lam của chính ông ta. Vì sao anh phải tự trách, tự hủy hoại bản thân vì một người như vậy?”

Cô nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm: “Bây giờ anh trả lời em, em nói có đúng không? Anh còn vấn đề gì chưa nghĩ ra, để em giải đáp nốt cho anh.”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn chăm chú, đột nhiên không nghĩ ra vì sao trước đó anh lại cảm thấy bản thân là tội phạm g.i.ế.c người nhỉ?

Tô Nhuyễn cũng không cho anh nghĩ nhiều, cô thừa nhận cô đã trộm thay đổi khái niệm, nhưng vốn dĩ vấn đề này là vấn đề không lời giải, Lộc Trường Hà cố ý không cho Lâm Vi Vi uống thuốc, hại bà ấy qua đời là sự thật, ngược đãi Lộc Minh Sâm từ nhỏ cũng là sự thật.

Chẳng lẽ Lộc Minh Sâm lại bỏ qua mối thù g.i.ế.c mẹ?

Còn về lên kế hoạch g.i.ế.c người, không phải cuối cùng vẫn chưa c.h.ế.t sao? Pháp luật cũng phải nhìn vào chứng cứ và kết quả.

“Không còn vấn đề gì nữa thì nằm xuống ngủ đi.”

Nhìn Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn nằm xuống, Tô Nhuyễn xoay người mặt quay về phía anh: “Anh Minh Sâm, từ đầu tới cuối anh đều không làm sai, đổi lại là em, khả năng em phải tự mình tra tấn ông ta đến c.h.ế.t mới có thể nguôi giận. Có phải em hơi đáng sợ hay không?”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ mở miệng: “Đừng nói bậy.”

Tô Nhuyễn nói thêm: “Cho nên đừng đối xử với bản thân khắc nghiệt như vậy, đổi sang bất kỳ ai khác cũng sẽ không xử lý được chuyện này tốt hơn anh.”

Lộc Minh Sâm mím môi, nhỏ giọng nói: “Tô Nhuyễn, cảm ơn em.”

“Đừng chỉ biết cám ơn xuông.”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Em cũng không phải người tốt đẹp gì, phải báo đáp đó. Thiếu chút nữa trở thành kẻ đồng lõa của anh, ân tình này lớn đó, phải báo đáp cả đời.”

Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười: “Anh biết sai rồi, đừng nói chện này nữa có được không?”

“Ngủ đi.” Tô Nhuyễn đặt tay lên cánh tay anh, vỗ về nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ ngon.”

Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng giơ tay lên: “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau lúc Tô Nhuyễn tỉnh lại, hiếm khi thấy được Lộc Minh Sâm vẫn nhắm mắt ngủ say, cô rón rén đứng dậy, bắt đầu cởi khăn lụa trói cánh tay hai người với nhau.

Nhưng mà vừa cởi được một nút, đột nhiên Lộc Minh Sâm nghiêng người ra phía ngoài, cánh tay Tô Nhuyễn trực tiếp bị kéo đặt trên eo anh,

Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh vẫn ngủ say, cô quỳ trên giường vươn người qua định cởi nốt nút thắt còn lại, nhưng vừa cúi đầu đã trông thấy nụ cười xấu xa trên khóe môi Lộc Minh Sâm.

Xem ra thật sự không vấn đề gì rồi, còn dám trả thù cô nữa… Tô Nhuyễn mở miệng gào to: “Lộc! Minh! Sâm!”

Lộc Minh Sâm giả vờ vừa mới tỉnh lại, còn định lười nhác vươn vai một cái, nhưng mà Tô Nhuyễn đang quỳ trên giường, không giữ vững trọng tâm, anh vừa vung tay lên, cả người cô đã ngã về phía anh rồi.

Mặc dù Lộc Minh Sâm đã kịp thời đỡ lấy bả vai cô, nhưng nửa người Tô Nhuyễn vẫn ngã vào n.g.ự.c anh.

Thân thể Lộc Minh Sâm cứng đờ, lập tức đứng bật dậy như bị điện giật, lại bị một tiếng kêu đau đớn của Tô Nhuyễn dọa sợ, anh khẩn trương hỏi: “Đụng đến miệng vết thương trên eo à?”

Tô Nhuyễn ôm eo, trừng mắt với anh: “Anh nói xem?”

Lộc Minh Sâm chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, vén vạt áo cô lên xem xét, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra: “May mà miệng vết thương không nứt ra.”

Tô Nhuyễn căm giận muốn véo anh một cái, nhưng mà chỗ nào trên cơ thể người này cũng cứng như đá, không có một tí mỡ thừa nào, phải mất rất nhiều công sức mới véo được một miếng.

Lộc Minh Sâm không dám trốn, kêu “Ai ai”, nhịn đau nhanh tay cởi bỏ khăn lụa, rồi chạy trốn như bay.

Lúc này Tô Nhuyễn mới lén lút xoa n.g.ự.c mình, sắc mặt ửng đỏ, đậu má, người này làm từ đá à? Sao lại cứng vậy, khiến cô hơi đau đớn.

Trong phòng vệ sinh, hai tai Lộc Minh Sâm đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, anh vội vàng tắm nước lạnh một lượt, mới ép được cảm xúc mềm mại khác thường kia xuống, sau đó chỉnh trang lại biểu cảm rồi mới ra ngoài.

Tô Nhuyễn làm như không phát hiện ra điều gì, sau khi ăn sáng đơn giản, lại kéo Lộc Minh Sâm đi làm bánh souffle, cô định mang một ít qua cho Lý Nhược Lan.

Kết quả hai người còn chưa đi, Lý Nhược Lan đã tới trước.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 256: Chương 256



Lý Nhược Lan tới, mang theo đồ ăn cho hai người: “Miệng vết thương của con chưa khỏi hẳn đừng lăn lộn lung tung, nấu chút cơm thôi, chỗ đồ ăn này đủ hai đứa ăn rồi.”

Bà ấy còn lấy ra mấy quả trứng vịt muối: “Lần trước Minh Sâm muối trứng vịt lại không được ăn, lần này là mới muối, nếm thử xem.”

Khi Tô Nhuyễn đi nấu cơm, Lý Nhược Lan theo cô vào phòng bếp: “Khó lắm Minh Sâm mới về được một lần, hai đứa lại cãi nhau gì thế?”

Tô Nhuyễn không hiểu ra sao: “Ai nói hai đứa con cãi nhau?”

Lý Nhược Lan nói: “Không cãi nhau mà Minh Sâm lúc nào cũng cẩn thận nhìn con, lúc con tới gần nó lại trốn à?”

Tô Nhuyễn:……

Cô cũng đã nhận ra anh hơi né tránh cô, còn tưởng là di chứng hôm qua lưu lại.

“Còn con nữa, làm gì cũng không liếc mắt nhìn người ta một cái?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Con có sao?”

Lý Nhược Lan chỉ vào hai mắt mình: “Mẹ nhìn rõ ràng, con đừng lúc nào cũng bắt nạt Minh Sâm thế.”

Tô Nhuyễn cạn lời, sao trong mắt mẹ cô, luôn là cô bắt nạt Lộc Minh Sâm nhỉ?

Hôm nay Lý Nhược Lan tới vì có chuyện chính sự muốn nói với bọn họ, bà ấy hỏi Lộc Minh Sâm: “Căn nhà ông ngoại con để lại cho con ở thành phố Yến còn ở đựoc không?”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Ở được, dì Phúc vẫn luôn ở đó, mẹ muốn đi xem à?”

“Không phải,” Lý Nhược Lan nói: “Mẹ nghĩ hay là bây giờ các con chuyển đến thành phố Yến luôn đi.”

“Chuyện lần trước ở công trường, mẹ đã nghe cậu con nói, càng nghĩ lại càng sợ, tuy rằng cảnh sát nói là trùng hợp, nhưng mẹ cảm thấy vẫn phải cẩn thận. Tạm thời chưa nói tới Cao Cường, chỉ riêng đám người nhà họ Lộc thôi, có phải mấy người tới gây sự ngày hôm đó là do thằng Ba nhà họ Lộc mới bị cách chức làm hay không?”

“Người nhà đó đều là kẻ tay tàn tâm độc, lần này không thực hiện được, ai biết lần sau còn giở trò xấu gì. Mẹ nghĩ tới nghĩ lui, không bằng hai đứa chuyển tới thành phố Yến trước đi.”

“Dù sao hai đứa đều học đại học bên đó, vừa lúc qua chuẩn bị một chút. Nhà không có người ở thời gian dài, chắc chắn phải thu dọn một phen, đâu thể để một mình dì Phúc bận việc giúp hai đứa.”

Bà ấy vẫn chưa biết nhà họ Lộc đã xảy ra chuyện, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, vẫn nói cho bà ấy đại khái tình hình, đương nhiên là không nói cô và Lộc Minh Sâm đã làm gì, chỉ nói vốn dĩ hai người định đến hỏi thăm chuyện cô bị thương, kết quả lại gặp phải cảnh ba anh em nhà họ Lộc tranh gia sản, thiếu chút nữa khiến Lộc Trường Hà tức chết.

Lý Nhược Lan nghe vậy vui sướng nói: “Đáng đời! Trước đây mẹ đã nói rồi mà, sẽ có ngày Lộc Trường Hà gặp báo ứng.”

Vân Chi

“Vậy hai đứa càng phải chuẩn bị.” Lý Nhược Lan nói: “Đồ ông ngoại Minh Sâm để lại bị đám người nhà họ Lộc kia theo dõi sát sao đó.”

“Trước đây vì công việc tốt xấu gì bọn họ còn có điều cố kỵ, lần này mất hết rồi, ai biết bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì. Mỗi ngày tới cửa dây dưa cũng phiền phức.”

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, cảm thấy sắp xếp như vậy cũng không tệ, vốn dĩ cô cũng định sau khi nhận được thông báo trúng tuyển sẽ tới thành phố Yến trước, ngoài thu dọn tứ hợp viện, cô còn định đi tìm hiểu thị trường hiện giờ ở thành phố Yến.

Đời này cô không định mở công ty lớn, làm chủ tịch gì đó, nhưng chuyện quân nhân xuất ngũ vẫn phải xen vào. Đời trước, đến c.h.ế.t Lộc Minh Sâm vẫn nhớ thương chuyện này, chứng minh nó có phân lượng rất nặng trong lòng anh.

Hơn nữa cô cũng cảm thấy chuyện này cực kỳ có ý nghĩa, đời trước khi cô vừa bắt tay vào làm, cũng đã có không ít quân nhân, đặc biệt là quân nhân bị thương xuất ngũ, sống rất thảm.

Bọn họ đã phụng hiến hết thanh xuân và mồ hôi xương m.á.u cho quân đội, bản lĩnh học được lại không thích hợp với hoàn cảnh xã hội, cuộc sống trong quân doanh quá đơn giản, bọn họ ra ngoài bị lừa không ít, còn bị ông chủ lòng dạ hiểm độc áp bực.

Đời này cô có thể ra tay trước có thể làm nhiều hơn bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Không đợi cô thương lượng với Lộc Minh Sâm, hai người đã nhận được một cuộc gọi đến từ thành phố Yến, là Bùi Trí Minh, còn nói rõ muốn Tô Nhuyễn nghe máy.

“Chị dâu, đối thủ một mất một còn của lão đại của chúng em tên Lục Thần Minh, mấy ngày nữa anh ta sẽ kết hôn, bây giờ suốt ngày khoe khoang khắp nơi mình sắp cưới y tá Mễ, còn bịa đặt lão đại đã ly hôn, không còn mặt mũi nào gặp người khác, chị mau tới lấy lại thể diện cho lão đại đi!”

Tô Nhuyễn nheo mắt: “Y tá Mễ? Chính là cô y tá từng nói anh Minh Sâm sẽ ế vợ cả đời?”

“Còn không phải sao, cô ấy không ăn được nho nói nho còn xanh, trước đây khi theo đuổi lão đại đâu có nói như vậy.”

Tô Nhuyễn nhướng mày: “A ~~ còn từng theo đuổi lão đại của các cậu?”

Bùi Trí Minh cười hì hì: “Con gái thích lão đại nhiều lắm, có điều lão đại chưa từng để ý tới một ai, chị dâu cứ yên tâm.”

“Cho nên các cô ấy mới ghen ghét, nói lão đại chướng mắt hoa khôi đoàn văn công, chướng mắt thiên kim nhà thủ trưởng, y tá xinh đẹp có năng lực cũng chướng mắt, kết quả lại cưới thôn cô, cưới con gái nông thôn không văn hóa còn xấu xí gì đó…”

“Lão đại còn chạy không thấy bóng người, vậy chuyện đó, chị dâu có tới không?”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm: “Tới chứ!”

Lộc Minh Sâm không nghe được Bùi Trí Minh nói gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt Tô Nhuyễn không ổn lắm. Anh cảnh giác hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Anh không đi tham gia hôn lễ của Lục Thần Minh à?”

Nói tới đây, không hiểu sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

Lộc Minh Sâm mở miệng lười nhác, nhưng ý tứ vô cùng kiên định: “Không đi.”

Tô Nhuyễn nói: “Cảm thấy ly hôn rồi không mặt mũi nào gặp người khác?”

Lộc Minh Sâm:???
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 257: Chương 257



Vì chứng minh không phải mình ly hôn không còn mặt mũi nào gặp người khác, không, phải nói là vì chứng minh mình không ly hôn mới đúng. Đợi sau khi vết thương trên eo Tô Nhuyễn cắt chỉ, Lộc Minh Sâm lập tức dẫn cô tới thành phố Yến.

Nghỉ hè, ga tàu hỏa chật kín người, tuy rằng người ra ngoài không nhiều như đời sau, nhưng nhà ga nhỏ, ít chuyến tàu, ngược lại càng có vẻ đông đúc hơn, đây cũng là nguyên nhân Tô Nhuyễn không thích xa nhà.

Đời trước, cô từng chen chúc quá nhiều lần trên tàu hỏa, khổ không tả nổi. Kẻ móc túi, kẻ dâm ô, kẻ lừa đảo, và cả tội phạm cướp bóc, hình như cô đều đã gặp, đặc biệt là thời điểm đầu thập niên 90, ga tàu hỏa chính là nơi đám tội phạm đó tập trung, cho nên đời này nhìn thấy cảnh tượng ấy là e ngại.

Cho nên mỗi lần xa nhà, cô đều vô cùng căng thẳng.

“Em để ý cái vali này.” Lộc Minh Sâm đưa một cái vali có bánh đẩy đến trước mặt cô, bản thân xách một cái khác, sau đó dùng bàn tay còn lại rẽ đám đông ra.

Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh, Lộc Minh Sâm chỉ nhìn về phía trước nói: “Đẩy vali theo, đi nào.”

Khi bắt đầu kiểm vé, mọi người đều không xếp hàng, tất cả chen vào bên trong như ong vỡ tổ. Nhìn người ngã trái ngã phải xung quanh, thi thoảng còn bị người khác dẫm phải, Tô Nhuyễn cảm thấy mình như cá nheo bơi giữa đàn cá mòi, tuy rằng không thể nói cách xa người khác ba thước, nhưng cũng bình yên vô sự, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc.

Yên ổn qua cửa xoát vé, đợi tới sân ga rồi còn náo nhiệt hơn. Bởi vì lần này bọn họ lên tàu ở tuyến giữa, thời gian dừng tàu không dài, vì thế mọi người chen nhau lên càng kinh khủng hơn.

Tô Nhuyễn còn nhìn thấy hai người đàn ông nhấc một cô gái trẻ tuổi lên cao, trực tiếp nhét vào qua cửa sổ. Đời sau rất hiếm thấy được trường hợp này, nhưng hiện tại lại là chuyện bình thường.

Lộc Minh Sâm nhìn theo ánh mắt cô, mở miệng trêu chọc: “Sao thế? Em cũng muốn chơi trò k*ch th*ch đó à?”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Mau lên, tàu sắp chạy rồi.”

Đến trước cửa tàu mới là thời điểm kinh khủng nhất, các loại túi nilon, bao tải, túi du lịch… cùng với dòng người chen nhau nhốn nháo ngoài cửa. Tô Nhuyễn theo sát phía sau, gần như không nhìn thấy gì, cũng không chen vào nổi.

Đột nhiên một tiếng hét thảm từ phía sau truyền đến khiến Tô Nhuyễn hoảng sợ, ngay sau đó cả người cô đã dán vào một lồng lực rộng lớn sau lưng.

Tô Nhuyễn quay đầu lại, xác nhận là Lộc Minh Sâm, trong mắt anh còn lưu lại vài phần lạnh lẽo mơ hồ, có điều khi cúi đầu nhìn cô, giọng nói lại khiến người ta rất yên tâm: “Không có việc gì, nhìn phía trước.”

Cũng không biết đối phương là kẻ trộm hay tội phạm gì, trước đó Lộc Minh Sâm còn che chở cô hờ hững, lúc này gần như đã ôm cô vào ngực, không còn khe hở cho bất cứ kẻ nào xen vào, tận dụng thời gian chen lên tàu.

Bởi vì đông người khó mua vé, hai người chỉ mua được vé ngồi cứng, may mà còn sát cửa sổ.

Lộc Minh Sâm bảo cô vào trước, anh đặt hai chiếc vali lớn lên kệ để hành lý xong, mới ngồi xuống bên người cô. Tiếng còi tàu vang lên, hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Tô Nhuyễn lấy chai nước và khăn tay từ ba lô mang theo người ra, đưa cho Lộc Minh Sâm: “Anh, lau mồ hôi trước đi.”

Lộc Minh Sâm đổ nước thấm ướt khăn tay đưa cho Tô Nhuyễn trước, sau đó mới lau qua loa một chút, còn lấy ra bình giữ ấm trong túi đưa cho cô: “Uống chút đi.”

Tô Nhuyễn nhận lấy, uống một ngụm nước gừng nóng ấm xuống bụng, cơ thể mới thoải mái hơn một chút.

Người nam sinh ngồi đối diện để tóc dài nhìn về phía cô cười nói: “Hôm nay nóng thật đấy, hai người là anh em à? Định đi đâu thế?”

Tô Nhuyễn chỉ cười không đáp, đây là thói quen đời trước của cô, đối với người xa lạ trên xe lửa, cô sẽ không trả lời câu hỏi về vấn đề cá nhân linh tinh.

Nếu không bản thân hoàn toàn không biết mình đã để lộ tin tức hữu dụng nào cho đối phương.

Tuy rằng nhìn hai người đối diện hình như đều là học sinh.

Khoang này là khoang ghế ngồi cứng, một hàng bốn ghế, tám người ngồi mặt đối mặt, ngoài Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ra, hình như sáu người khác đều quen biết nhau.

Tô Nhuyễn nghe bọn họ nói chuyện mới biết, bọn họ là học sinh trường mỹ thuật Đông Lâm, nhân dịp nghỉ hè cùng tới thành phố Yến du lịch vẽ vật thực.

Hình như nam sinh đối diện cảm thấy rất hứng thú với Tô Nhuyễn, vẫn luôn nói chuyện với cô.

Nhưng mà hiện tại Tô Nhuyễn không có chút tinh thần nào, vì lần này đến thành phố Yến cô sẽ ở đó đến tận kỳ nghỉ đông, nên tối hôm qua Lý Nhược Lan ngủ cùng cô, hai người hàn huyên đến tận nửa đêm, dặn dò linh tinh vụn vặt một đống, cô còn đang tới tháng, sáng sớm đã phải dậy chen chúc lên xe lửa, lúc này yên ổn rồi cô chỉ muốn ngủ thôi.

Người bên cạnh Lộc Minh Sâm lại rất yên tĩnh, có lẽ vì cảm thấy anh không giống người tốt. Ở bên ngooài diện mạo khí chất của anh vẫn rất có sức uy h**p.

Tô Nhuyễn dựa vào cửa sổ nửa tỉnh nửa mê, luôn cảm thấy chật chội khó chịu,

khi mở mắt ra mới phát hiện Lộc Minh Sâm đang dựa sát vào cô, mà nữ sinh tóc dài ngồi bên kia vẫn luôn dịch về phía người anh, Lộc Minh Sâm đẩy đầu cô ta ra, không tới hai phút sau đối phương đã nghiêng trở lại.

Tô Nhuyễn lập tức không vui, tuy rằng thời buổi này đang lưu hành chuyện kết duyên lãng mạn trên tàu hỏa, nhưng giả vờ như vậy cũng quá rõ ràng rồi! Hơn nữa Lộc Minh Sâm là đàn ông đã có vợ đó, sao cô gái kia không tìm hiểu rõ tình hình rồi mới hành động?

“Chồng ơi.” Tô Nhuyễn kêu một tiếng, vì chưa tỉnh hẳn, giọng nói nghe hơi nũng nịu.

Lộc Minh Sâm phản ứng chậm một nhịp, mới nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đổi chỗ ngồi đi, dựa vào cửa sổ ngủ đau đầu quá.” Tô Nhuyễn trực tiếp đứng dậy, chen ra ngoài.

Lộc Minh Sâm dịch vào trong, dựa vào cửa sổ. Tô Nhuyễn không khách khí dựa vào vai anh chuẩn bị ngủ tiếp. Quả nhiên sau đó nữ sinh kia không nghiêng về bên này nữa.

Vân Chi

Hừ, muốn chiếm tiện nghi của anh trai Bảo Bối nhà cô, cửa sổ cũng không có đâu.

Mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, Tô Nhuyễn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa, cô lại trông thấy cô gái hơi béo đối diện mang vẻ mặt hâm mộ nhìn mình.

Tô Nhuyễn lười nhác vươn vai, lúc này mới phát hiện ra hình như có gì đó không đúng lắm. Hiện tại nửa người cô gần như đã dựa hẳn vào n.g.ự.c Lộc Minh Sâm rồi, khả năng vì để cô ngủ thoải mái, anh còn xoay hẳn người dựa vào cửa sổ, để cô dựa vào n.g.ự.c mình, chẳng trách lại dễ chịu như vậy.

Đỉnh đầu còn có gió mát thổi qua, Tô Nhuyễn ngước mắt lên, lập tức trông thấy Lộc Minh Sâm đang cầm một tờ báo, đưa qua đưa lại quạt mát cho mình.

Khả năng đã nhận ra hành động của cô, anh khẽ cười hỏi: “Tỉnh rồi à? Mau lau nước miếng đi.”

Tô Nhuyễn vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện ra Lộc Minh Sâm đang lừa mình, cô trừng mắt lườm anh một cái, cướp lấy tờ báo trong tay quạt giúp anh hai cái: “Mấy giờ rồi?”

Lộc Minh Sâm giơ tay nhìn đồng hồ: “Ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa là tới nơi.”

Vậy mà cô đã ngủ gần bốn tiếng rồi…

Tô Nhuyễn chưa bao giờ nghĩ tới, mình ngồi ghế cứng còn ngủ ngon hơn mua vé giường nằm.

Lộc Minh Sâm lại vặn nắp bình giữ nhiệt ra: “Uống nước đi, anh đi pha mì gói.”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Em không ăn, anh ăn đi.” Trong xe quá nóng, cô không muốn ăn gì cả.

Lộc Minh Sâm không nói gì, lấy ra từ trong ba lô hai gói mì và giăm bông, đứng dậy ra ngoài mua nước nóng.

Anh đi khỏi, nam sinh tóc dài đối diện đưa cho Tô Nhuyễn một tờ giấy. Vốn dĩ Tô Nhuyễn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy bức họa trên đó lại giật mình.

Là cô và Lộc Minh Sâm.

Nét vẽ của nam sinh rất sinh động, hôm nay Lộc Minh Sâm mặc thường phục mùa hẹ, Tô Nhuyễn dựa vào n.g.ự.c anh, ngủ vô cùng thơm ngọt, phảng phất như trời sập xuống cũng vô tri vô giác.

Mà Lộc Minh Sâm dựa nghiêng trên cửa sổ, hơi cúi đầu nhìn cô, trên tay còn cầm một tờ báo quạt gió, rõ ràng dưới mắt trái anh có một vết sẹo dữ tợn khiến người ta cảm thấy đáng sợ, nhưng giây phút ấy mặt anh lại vô cùng dịu dàng, khóe môi còn mang theo ý cười.

Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát, mới nhận lấy bức họa kia: “Cảm ơn.”

Nam sinh cười nói: “Anh ấy rất yêu cô, chúc hai người đầu bạc răng long.”

Lộc Minh Sâm bưng hộp cơm đi tới, cảnh giác liếc mắt nhìn nam sinh một cái, hỏi Tô Nhuyễn: “Ai yêu em? Thứ gì thế?”

Tô Nhuyễn gấp bức tranh lại, cười tủm tỉm nói: “Anh đoán xem?”

Lộc Minh Sâm không đoán được, chỉ nhìn nam sinh đối diện bằng ánh mắt bất thiện, đối phương nói gì anh đều không dấu vết đổi hướng sang mình, ép Tô Nhuyễn ăn cơm, khiền học sinh ngồi đối diện cười trộm không thôi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 258: Chương 258



Bảy giờ, cuối cùng tàu hỏa cũng tới thành phố Yến.

“Cuối cùng cũng tới rồi, mỏi lưng quá.” Tô Nhuyễn thích ý kéo giãn chân tay, ngồi ghế cứng trên tàu hỏa bảy tám tiếng đồng hồ, thật sự không phải bình thường đâu.

Bùi Trí Minh đã chờ bên ngoài, hưng phấn vẫy tay với bọn họ.

“Lão đại, chị dâu! Ở đây ở đây! Ha ha, cuối cùng chị dâu cũng tới rồi!”

Tô Nhuyễn bật cười: “Đến mức ấy sao?”

Bùi Trí Minh nói: “Đương nhiên rồi, ngài chính là lá bài tẩy của trung đoàn chúng em đó.”

“Lục Thần Minh kia không có điểm nào so được với lão đại, chỉ dựa vào lần cưới vợ này huênh hoang, sao chúng em có thể để anh ta thực hiện được! Đợi đám cưới, chúng ta chặt đẹp đối phương!”

Tô Nhuyễn bị chọc cười, đám người này cũng ấu trĩ thật.

Khi tới quân khu, sắc trời đã tối hẳn.

Đăng ký kiểm tra đối chiếu tất cả giấy tờ của Tô Nhuyễn xong, xe jeep lại lái thêm một lúc lâu, mới tới khu tập thể gia đình quân nhân.

Trong quân khu, từ cấp doanh trưởng trở lên đều được phân phối phòng ở, sau khi viết báo cáo xin cho người nhà tùy quân, là có thể đón người nhà tới ở cùng.

Có điều cấp doanh trưởng đều ở nhà ngang, còn cán bộ cấp đoàn trở lên đều ở nhà lầu và nhà riêng, cấp sư đoàn trở lên được ở nhà vườn nhỏ, hoặc biệt thự riêng biệt.

Cho nên Lộc Minh Sâm cũng có phòng ở chỗ này.

“Lẽ ra lão đại được phân một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng mà lúc đó anh ấy chưa kết hôn, ở một mình cũng lãng phí, nên đã nhường lại cho đoàn trưởng khác, tự mình xin đổi sang nhà trệt.

Tô Nhuyễn nhìn qua, cảm thấy khả năng căn nhà này cũng chưa được sử dụng quá nhiều.

Trong sân trống rỗng, có bốn căn nhà nhỏ song song nhau, cửa đều là rào gỗ, mảnh sân vườn trước cửa hai căn nhà đối diện tràn đầy sức sống, còn căn nhà này giống như nhà mẫu vậy.

Cũng may, đồ trong nhà đều đầy đủ, không biết là của Lộc Minh Sâm trước đây, hay lính cần vụ thêm giúp.

Tô Nhuyễn thăm quan căn nhà một lượt, nghi hoặc hỏi: “Sao chỉ có một chiếc giường đơn?”

Bùi Trí Minh vỗ đầu: “Ai nha, xem trí nhớ của em này, hôm nay chỉ nhớ bảo người ta quét tước, đã quên đổi giường ngủ.”

“Hôm nay hai người tạm chấp nhận chút nhé, mai em bảo người ta đổi sang chiếc giường lớn hơn.” Nói xong, anh ta còn lén lút nháy mắt với Lộc Minh Sâm.”

Lộc Minh Sâm liếc xéo đối phương một cái, giơ chân muốn đạp qua: “Cút.”Bùi Trí Minh cười hì hì, ngoan ngoãn cút về nhà mình.

Khi Tô Nhuyễn đi múc nước rửa mặt về, Lộc Minh Sâm đã trải xong chăn đệm bên chiếc giường đơn kia.

Anh nâng cằm chỉ về phía đối diện, giải thích: “Đó là nhà Lục Thần Minh, tên kia luôn thích theo dõi anh.”

Lần này vốn dĩ bọn họ tới để làm sáng tỏ lời đồn đã ly hôn, nếu để đối phương biết hai người chia giường ngủ, vậy chẳng phải anh sẽ bị cười nhạo sao?

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp lên giường, nằm xuống, nửa tiếng sau tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh truyền đến, chắc Lộc Minh Sâm cũng mệt lắm rồi.

Có thể là vì ban ngày ngủ nhiều, lúc này Tô Nhuyễn không buồn ngủ lắm. Cô trở mình nhìn Lộc Minh Sâm nằm trên mặt đất, ánh trăng chiếu vào qua bức rèm thưa trước cửa, phác họa đường nét tỉnh xảo trên mặt anh. Tô Nhuyễn cảm thấy điểm nào cũng đẹp, ngay cả bụng nhỏ phập phồng khi hô hấp cũng đáng yêu…

Một lúc lâu sau, cô cưỡng ép bản thân xoay người lại, thở dài một hơi, hình như mọi chuyện bắt đầu không ổn rồi…

Sáng sớm khi tiếng kèn báo hiệu vang lên, Tô Nhuyễn cũng lập tức mở mắt, Lộc Minh Sâm đã đứng dậy thu dọn xong chăn màn, ra ngoài rửa mặt rồi.

Tô Nhuyễn đang chậm rãi gấp chăn, thì nghe thấy tiếng kinh ngạc từ bên ngoài truyền đến: “Ui da, đoàn trưởng Lộc, cậu về rồi đấy à? Tôi còn tưởng rằng cậu không về kịp hôn lễ của tôi chứ, chị dâu đâu? Có tới không?”

Lộc Minh Sâm lười biếng nói: “Hôn lễ của cậu có gì đâu mà tham gia? Chị dâu cậu vẫn đang ngủ!”

Một câu cuối cùng dùng giọng điệu khoe khoang trắng trợn, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy Bùi Trí Minh nói người kia là đối thủ một mất một còn của Lộc Minh Sâm, sợ là nói mát.

“Thôi đi, là ngủ thật hay không có?”

Người kia nói tiếp: “Hôm ấy cả bệnh viện đều nghe thấy cậu định viết báo cáo ly hôn, không sao cả, cậu có ở vậy cả đời mọi người cũng không chê cười cậu đâu.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm vặn lại: “Chuyện này tôi tin, dù sao cậu ế ngần ấy năm, mọi người đều thương hại cậu, không thấy ai chê cười…”

……

Tô Nhuyễn thu dọn xong ra ngoài, người thanh niên thân hình cao lớn, vẻ ngoài đoan chính kia vẫn đang đứng trước sân nhà đối diện, đấu võ mồm với Lộc Minh Sâm.

Nhìn thấy cô ra ngoài, đối phương sửng sốt: “Thực sự có vợ rồi?”

Tô Nhuyễn cũng sửng sốt, cuối cùng cũng biết vì sao khi nghe thấy cái tên Lục Thần Minh cô lại cảm thấy quen tai rồi.

Đời trước khi cô làm theo di chúc Lộc Minh Sâm để lại, Lục Thần Minh đã là sư trưởng, nên vẫn luôn gọi đối phương là sư trưởng Lục, đã quên tên anh ta từ lâu.

Người trước mắt ấu trĩ như gà trọi này, vậy mà lại là sư trưởng Lục vừa nghiêm mặt đã khiến người ta sợ hãi kia.

Hơn nữa cô nhớ rõ, anh ta từng nói mình là anh em tri kỷ thân thiết nhất với Lộc Minh Sâm, vậy dáng vẻ đối chọi gay gắt hiện giờ… Rốt cuộc đời trước có bao nhiêu câu là bọn họ tô vẽ cho đẹp thêm thế?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 259: Chương 259



Theo tin đồn đời trước Tô Nhuyễn nghe được, Lộc Minh Sâm là “Lộc thần” ổn trọng đáng tin cậy, mười hạng toàn năng; Còn vị sư trưởng Lục này là Diêm Vương mặt lạnh, năng lực xuất chúng, thiết diện vô tư, khiến người ta nghe tên là biến sắc.

Hiện giờ Diêm Vương mặt lạnh giống trẻ con ấu trĩ, còn “Lộc thần” trầm ổn đáng tin cậy lại có chút khoe khoang, đi đến bên người cô, duỗi tay ôm lấy bả vai cô giới thiệu: “Nào, làm quen một chút, đây là chị dâu cậu, Tô Nhuyễn.”

“Chuẩn sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh, tháng chín năm nay sẽ nhập học.” Giọng điệu vẫn lười nhác như cũ, nhưng không khó để nghe ra được đắc ý trong đó.

Tô Nhuyễn không nhịn được liếc mắt nhìn anh một cái, thư thông báo trúng tuyển của cô còn chưa tới đâu, không sợ c.h.é.m gió ác quá bị gió thổi bay à?

Nhưng mà Lộc Minh Sâm còn tự tin hơn cô, sau đó anh chỉ vào Lục Thần Minh, nói: “Lục Thần Minh, tên dễ nhớ, chữ đầu gần giống tên anh, Lục trong Hải Lục, còn hai chữ sau, không quan trọng lắm.

Hiển nhiên là Lục Thần Minh không muốn tin: “Không phải cậu sợ bị tôi chê cười, tùy tiện tìm người tới diễn trò chứ? Muốn tìm cũng phải tìm người giống chút.”

Anh ta nói với Tô Nhuyễn: “Vợ cậu ta là thôn phụ không học vấn, chắc chắn không phải người như cô, cô vẫn nên quay đầu là bờ đi, nếu không đến lúc lộ tẩy lại mất mặt chung với cậu ta đó.”

Tô Nhuyễn cảm thấy, mọi người hình dung về vị này nhắc tới là biến sắc khả năng không phải theo ý nghĩa bình thường.

Cô mở miệng hỏi: “Anh ấy ồn ào nói muốn ly hôn ở bệnh viện lúc nào?”

Lục Thần Minh mừng thầm: “Cô không biết à?”

“Ngay đầu năm, chính ủy Vương còn bảo cậu ta viết báo cáo lý hôn đó.”

Nói xong anh ta cười hì hì, quay sang hỏi Lộc Minh Sâm: “Khi nào cậu viết thế? Sao tôi không biết nhỉ?”

Lộc Minh Sâm cười khinh bỉ: “Cậu đã sa đọa đến mức phải dựa vào bịa đặt và ảo tưởng để nâng cao cảm giác ưu việt sao?”

Lúc hai người đang cãi nhau, thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, sống trong căn nhà bên trái, vội vàng ra ngoài.

Nhà ở nơi này nối liền với nhau, chắc được xây dựng từ rất lâu rồi, sân tường chỉ cao nửa người, bởi vậy giữa hàng xóm, hoặc với người đi đường, chỉ cần đừng trong sân là có thể nói chuyện với nhau rồi.

Đối phương ra khỏi cửa, vừa thấy Lộc Minh Sâm đã cười hỏi: “Tối qua đã nghe thấy có động tĩnh, không ngờ đúng là đoàn trưởng Lộc đã trở lại.”

Ông ta ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, mỉm cười chào hỏi: “Cưới vợ rồi về sau sẽ thường xuyên ở bên này nhỉ?”

“Đoàn trưởng Trương.” Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn sang Tô Nhuyễn: “Cô ấy còn phải đi học, xem tình hình rồi tính tiếp.”

Lục Thần Minh âm dương quái khí, nói: “Tôi thấy sợ lộ tẩy thì có.”

Đoàn trưởng Trương lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa, vội vàng ra ngoài làm nhiệm vụ. Vợ ông ấy ra sau tò mò nhìn Tô Nhuyễn hỏi: “Đây là cô dâu mới của đoàn trưởng Lộc à?”

Lục Thần Minh nói: “Dì Trương, có phải dì cũng nghe nói đoàn trưởng Lộc đã ly hôn rồi, hay không? Cả bệnh viện đều nói như vậy, không phải cháu bịa ra nhỉ? Vậy mà cậu ta còn tìm người tới đóng kịch.”

Bà Trương liếc mắt nhìn Lục Thần Minh một cái, đúng là cạn lời thật.

“Đoàn trưởng tiểu Lục, cậu sắp làm tiệc rượu rồi nhỉ, chuẩn bị đủ hết chưa?”

Ý của bà ấy là, mau đi làm việc của mình đi, đừng nói lung tung nữa.

Tô Nhuyễn nghe ra được ý tứ trìu mến quan tâm.

Lục Thần Minh kháng nghị: “Đoàn trưởng Lục là đoàn trưởng Lục, sao lại gọi cháu là đoàn trưởng Tiểu Lục?”

“Được rồi, đoàn trưởng Lục thì đoàn trưởng Lục.” Bà Trương nghe lời sửa miệng, sau đó quay sang nói với Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Đại Lộc.”

(*Vì trong tiếng Trung, Lục với Lộc đọc giống nhau, nên bà ấy mới gọi như vậy để phân biệt hai người)

Lục Thần Minh:……

Lộc Minh Sâm lười biếng liếc mắt nhìn Lục Thần Minh, ánh mắt không giấu vẻ đắc ý. Sau đó lại kéo Tô Nhuyễn giới thiệu với bà Trương một lần, rồi mới dẫn người về phòng: “Đi thôi, hôm nay nhà ăn có bánh bao lớn.”

Chữ “Lớn” kia anh cố ý nhấn mạnh, Tô Nhuyễn quay đầu lại, quả nhiên troongt hấy Lục Thần Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Trở lại phòng, Tô Nhuyễn cười như không cười nhìn Lộc Minh Sâm: “Cho nên nói đúng ra, cũng không tính là người ta bịa đặt nhỉ?”

Không biết vì sao Lộc Minh Sâm hơi căng thẳng, anh khẽ ho một tiếng: “Cậu ta bịa đặt thật mà, anh chưa từng nói muốn ly hôn.”

“Nhưng anh từng nghĩ đến.” Tô Nhuyễn chậm rãi nói: “Lúc ấy, anh không từ mà biệt, còn không phải cảm thấy em không xứng quan tâm anh...”

Cô vừa nói tới đây, Lộc Minh Sâm lập tức nhớ lại nỗi sợ mang tên “Em là đồng lõa”, vội vàng ngắt lời: “Xinh lỗi, anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Hành động nhanh gọn lẹ này khiến Tô Nhuyễn sửng sốt, không nhịn được bật cười: “Được rồi, tha cho anh.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Sáng nay muốn ăn gì, để anh tới nhà ăn mua một ít mang về.”

“Không phải muốn mua bánh bao lớn à? Nếu đã nói mua, thì đừng để người ta chê cười.” Tô Nhuyễn trêu chọc.

Cô vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng Lục Thần Minh kêu to ngoài cửa: “Chị dâu, nếu chị thật sự là chị dâu, vậy phải để ý chút nhé.”

“Hiện giờ mọi người đều cho rằng đoàn trưởng Lộc đã ly hôn, vài cô gái đã nghĩ tới chuyện tới làm vợ kế cho cậu ta rồi đấy, chị phải đề phòng cẩn thận.”

Lộc Minh Sâm nghiến răng: “Tiểu nhân đê tiện này.” Rồi hùng hổ cầm hộp cơm ra ngoài.

Tô Nhuyễn nhìn qua cửa sổ, thấy anh vừa ra khỏi nhà đã đuổi theo đánh Lục Thần Minh, Lục Thần Minh đánh trả, chỉ trong nháy mắt hai người đã giao lưu mấy chiêu, cuối cùng Lộc Minh Sâm vẫn chiến thắng, khóa chặt cổ đối phương, kéo anh ta đi.

Thật giống hai đứa học sinh tiểu học đùa giỡn nhau!

Tô Nhuyễn lắc đầu, bật cười, ra ngoài sân đánh răng rửa mặt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back