Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 210: Đuổi theo (3)



Tô Nhuyễn vẫn chưa biết bản thân đã bị lộ vì “Mẹ Vương” nhọc lòng, cô để lại manh mối chỉ vì phòng ngừa bất trắc, dù cô có giận cũng sẽ không làm ra chuyện khiến người ta lo lắng.

Bởi vì bản thân cô hoàn toàn không trông cậy Lộc Minh Sâm sẽ phát hiện ra, cô chỉ muốn mua cổ phiếu xong rồi về nhà, sau đó tính sau.

Vân Chi

Đụng phải Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, sáng sớm hôm sau Tô Nhuyễn không tới nơi giao dịch.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhuyễn vẫn dự định trốn tránh hai quả b.o.m này, không cần thiết tự tìm không thoải mái cho mình.

Dù sao hai người bọn họ cũng không có nhiều tiền, đời trước sau khi bọn họ kết hôn số vốn ban đầu của Hoắc Hướng Dương chỉ có ba ngàn tệ.

Đời này Tô Thanh Thanh còn chụp ảnh cưới, còn tổ chức phô trương, sợ là ba ngàn cũng không có, còn về của hồi môn của Tô Thanh Thanh, Liêu Hồng Mai chắc chắn sẽ không cho nhiều hơn tiền lễ hỏi.

Hơn nữa bọn họ còn phải làm ăn buôn bán, số tiền nhiều nhất có thể lấy ra mua cổ phiếu cũng chỉ một hai ngàn.

Vì thế sáng hôm sau, Tô Nhuyễn không tới nơi giao dịch, chỉ lặng lặng ở khách sạn nghỉ ngơi học tập.

Kết quả không ngờ hai người kia mua một buổi sáng vẫn chưa mua xong, buổi chiều còn đi tiếp.

Tô Nhuyễn nghe radio mới biết, hóa ra hôm nay cổ phiếu tăng giá, mấy mã cổ đều tăng, không nhiều người bán ra.

Cũng may buổi chiều cuối cùng cũng nghe thấy hai người kia nói bọn họ phải đi, Tô Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không đi cô sẽ không trốn tránh bọn họ nữa, cô còn phải tranh thủ thời gian về nhà đó.

Chín giờ mười lăm sáng mùng tám, Tô Nhuyễn tới đại sảnh phòng giao dịch, chưa đợi bao lâu, đã trông thấy giá viết ra trên tấm bảng đen bên cạnh, hôm nay giá giảm.

Sau khi bắt đầu phiên giao dịch giá cả vẫn luôn giảm xuống không ngừng, đến mười rưỡi đã lao dốc quá giá mua hôm qua, không ít người nghe tin vội vàng chạy tới bán cổ phiếu.

Việc này thật ra khiến Tô Nhuyễn thuận lợi không ít, mới một tiếng đồng hồ đã mua được hơn sáu ngàn cổ phiếu. Sau khi sàn giao dịch nghỉ cô chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi, lại nghe thấy một tiếng khóc thê lương từ bên ngoài truyền đến: “Tiền của tôi! A a a, tiền của tôi, thằng đáng c.h.ế.t nào…”

Người trong sàn giao dịch thấy nhiều đã quen đều lắc đầu thở dài: “Là người từ nơi khác đến nhỉ.”

“Cũng không biết nhỏ giọng chút, vừa rồi anh ta lớn tiếng nhất, sợ người khác không biết anh ta nhiều tiền chắc.”

Đồng thời đều cảnh giác che kín túi mình.

Nghe đồn đám trộm cắp bên thành phố Thân này đều là dân chuyên nghiệp, trong thời đại không có camera theo dõi này, cơ hội bắt được gần như không thể.

Hình như Tô Nhuyễn cũng đã nhận ra có tầm mắt đang theo dõi mình sát sao, sau khi ra khỏi sàn giao dịch cô tìm một khu chợ náo nhiệt chui vào, mua một bộ quần áo và một cái túi xách khác ngụy trang một phen.

Hai giờ chiều, cuối cùng Tô Nhuyễn đã thuận lợi đổi hết số tiền mình mang theo thành cổ phiếu, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuẩn bị đi thẳng tới ga tàu mua vé về nhà, chắc là có thể về đến nơi trước ngày mùng mười.

Kết quả vừa quay đầu định ra ngoài, vậy mà lại đụng phải Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đi ngược hướng, bởi vì trong đại sảnh quá nhiều người, bọn họ lại đứng ngay trước cửa giống như đang tranh chấp, muốn tránh mặt cũng không được.

Tô Nhuyễn đội mũ lên, nghe một lúc cuộc cãi nhau ngoài cửa, hóa ra là hôm qua Tô Thanh Thanh tự tiện quyết định, ngoài lộ phí ra đã mua hết cổ phiếu rồi, vốn dĩ tưởng rằng hôm nay sau khi cổ phiếu tăng giá sẽ bán đi một ít, ai ngờ kết quả lại giảm không ngừng.

Vì thế Hoắc Hướng Dương vội vàng muốn bán, Tô Thanh Thanh không đồng ý, muốn chờ thêm hai ngày.

Nhưng mà từ trước đến nay Hoắc Hướng Dương chưa từng nghe nói về cổ phiếu, quan trọng là bọn họ đã bỏ hết tiền nhập hàng lần này vào trong rồi, một ngày lỗ mấy chục tệ, nếu còn tiếp tục ai chịu nổi.

Tô Nhuyễn nhìn ánh mắt như có như không trong đám người lướt qua bọn họ, trong lòng thầm mắng: Ngu ngốc.

Thấy hai người chen vào, Tô Nhuyễn vội vàng ra ngoài, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng thoát được hai kẻ ngu xuẩn kia rồi.

Nhưng mà cô còn chưa đi nổi hai bước, lưng đã bị người khác va phải, cô quay đầu theo phản xạ, lập tức đối mặt với Tô Thanh Thanh ôm túi chạy ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn:…

Tô Thanh Thanh sửng sốt, giật mình nói: “Tô Nhuyễn?”

Hoắc Hướng Dương đuổi sát theo sau cũng sửng sốt: “Tô Nhuyễn, sao cô cũng ở chỗ này?”

Anh ta nhìn trái nhìn phải: “Lộc Minh Sâm đâu?”

Nhận thấy những ánh mắt mịt mờ đuổi qua đây, Tô Nhuyễn bực bội nói: “Liên quan quái gì tới anh? Lộc Minh Sâm đang đợi tôi ngay phía trước.”

Dứt lời cô xoay người định đi, lại bị Tô Thanh Thanh túm chặt: “Cô cũng tới mua cổ phiếu!”

Không biết cô ta đang nghĩ gì, dáng vẻ giống như câu trả lời của Tô Nhuyễn vô cùng quan trọng với cô ta vậy: “Vì sao cô lại đến đây mua cổ phiếu? Cô lén lút chạy tới đúng không? Lộc Minh Sâm căn bản không biết…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 211: Trộm cướp (1)



Tô Thanh Thanh không thuyết phục được Hoắc Hướng Dương, lại không muốn bán cổ phiếu, nên dứt khoát cướp túi tiền trong tay Hoắc Hướng Dương, chạy ra ngoài.

Lại không ngờ vừa ra cửa đã gặp phải một người cô ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa rõ ràng đối phương cũng vừa đi ra từ sàn giao dịch chứng khoán.

Một ý nghĩ không thể ngăn chặn nổi sinh ra: Tô Nhuyễn cũng trọng sinh!

Ý nghĩ này hiện lên, khiến cô ta hiểu ra được rất nhiều vấn đề trước đó nghĩ mãi không ra.

Chẳng trách Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng lại thảm như vậy, Lý Nhược Lan đời trước vốn dĩ không hề quan tâm tới Tô Nhuyễn đột nhiên lại xuất hiện.

Cô ta vẫn luôn tưởng rằng vì mình và Tô Nhuyễn tráo đổi hôn nhân dẫn đến hiệu ứng bươm bướm, bây giờ nghĩ lại, mọi việc bản thân làm cũng kkhoong thuận lợi, mà tất cả phiền toái đều có bóng dáng của Tô Nhuyễn.

Nếu Tô Nhuyễn là trọng sinh, vậy thì có thể hiểu được.

Tô Nhuyễn biết sau này cổ phiếu có thể kiếm được nhiều tiền, nên mới có mặt ở đây.

Nghĩ đến khả năng này, cơn khủng hoảng lập tức dâng lên từ đáy lòng Tô Thanh Thanh, nếu Tô Nhuyễn cũng trọng sinh, vậy cô ta nên làm gì bây giờ?

Chắc chắn Tô Nhuyễn sẽ không để cô ta sống yên ổn!

Không được, cô ta phải xác nhận lại, phản xác nhận rõ ràng. Tô Thanh Thanh túm chặt lấy Tô Nhuyễn: “Vì sao cô cũng đến đây mua cổ phiếu?”

Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ có chút si ngốc của Tô Thanh Thanh, có lẽ cũng đoán ra được cô ta nghĩ tới điều gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó cô vẫn luôn muốn tránh mặt đối phương.

Hiện giờ người thanh phố Thân còn chưa nhiều người hiểu biết về cổ phiếu, một người phía bắc như cô lại ngàn dặm xa xôi chạy tới, cố ý mua cổ phiểu, quá gây chú ý.

Có điều cô không định thẳng thắn với Tô Thanh Thanh. Tô Thanh Thanh coi trọng sinh là bàn tay vàng thay đổi vận mệnh, nếu như biết cô cũng có bàn tay vàng như vậy, không biết loại tiểu nhân vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn này sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Khi chưa hoàn toàn trở nên mạnh mẽ, Tô Nhuyễn không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết này.

Cô không kiên nhẫn tránh thoát từ tay Tô Thanh Thanh: “Ai bảo tôi tới đây mua cổ phiếu?”

Tô Thanh Thanh vội vàng túm chặt Tô Nhuyễn lần nữa, vẻ mặt không tin: “Cô không tới mua cổ phiếu?”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Cô quản rộng quá nhỉ, hôm nay cổ phiếu rớt giá thảm như vậy, ai thèm mua, cô nhìn xem không phải đều bán à?”

Nhìn dáng vẻ cái gì cũng không hiểu của cô, trong lòng Tô Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thuận thế hỏi: “Vậy sao cô lại tới đây? Tới bán cổ phiếu?”

Tô Nhuyễn không trả lời, ngược lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ta: “Vậy sao cô lại đến đây mua cổ phiếu?”

“Tôi tới đây bán giúp chiến hữu của anh Minh Sâm.”

Cô nhíu mày nhìn Tô Thanh Thanh: “Sao cô biết mấy thứ cổ phiếu này?”

Hóa ra là giúp chiến hữu của Lộc Minh Sâm, nếu vậy cũng có thể hiểu được. Khi Tô Thanh Thanh còn đang cân nhắc, đột nhiên nghe thấy câu hỏi vế sau của Tô Nhuyễn, trong lòng kinh hoảng, vội vàng lấy ra lý do trước đó dùng để thuyết phục Hoắc Hướng Dương: “Tôi nhìn thấy trên báo, nghe nói thứ này có thể kiếm tiền, đúng lúc chúng tôi tới thành phố Thân hưởng tuần trăng mật……”

Nói tới đây, cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Hoắc Hướng Dương, khoe ra vẻ mặt hạnh phúc: “Anh Hướng Dương thương tôi mấy ngày nay vất vả, nên cố ý đưa tôi tới thành phố Thân chơi một vòng.”

Hoắc Hướng Dương vô cùng tự nhiên ôm lấy bả vai cô ta, trong lòng Tô Thanh Thanh lại tin thêm lời Tô Nhuyễn nói một phần.

Đúng vậy, nếu Tô Nhuyễn thật sự trọng sinh, sao có thể vứt bỏ người đàn ông tốt như Hoắc Hướng Dương, lựa chọn gả cho kẻ điên như Lộc Minh Sâm. Cô ta còn nghe được, chỉ vì Lộc Thải Hà mắng anh ta vài câu, kẻ điên kia đã đưa cô ruột m ình vào đồn công an nhốt lại.

Trái tim căng thẳng của Tô Thanh Thanh thả lỏng, lại có tâm trạng xem trò cười của Tô Nhuyễn. Cô ta nhìn quanh trái phải một lát: “Lộc Minh Sâm đâu? Sao anh ta yên tâm để cô một mình tới đây? Không đi với cô à?”

Vân Chi

“Tuần trăng mật thế mà lại để cô đi một mình, có phải quá kỳ cục hay không?” Nói xong cô ta lại thân mật nhích lại gần Hoắc Hướng Dương.

Hoắc Hướng Dương cũng trưng ra vẻ mặt sủng nịch, còn cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Nhuyễn, khả năng là muốn nhìn xem cô có hối hận hay không.

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Liên quan quái gì với cô, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên tự quan tâm tới bản thân trước đi.”

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, dùng cằm chỉ chỉ vào sàn giao dịch, nói: “Còn một tiếng nữa sẽ tới giờ nghỉ, hai người xác định không đem bán?”

“Tôi nghe người ta nói, từ giờ trở đi giá sẽ giảm liên tục đó.”

Nghe thấy câu này, Hoắc Hướng Dương lập tức quýnh lên, cũng không rảnh khoe mẽ nữa, vội vàng giật lấy túi xách trong tay Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đừng náo loạn, mau đưa cho anh!”

Tô Thanh Thanh ôm chặt túi xách không buông tay: “Anh, anh nghe em một lần đi, sẽ không thua lỗ đâu! Tô Nhuyễn căn bản không hiểu.”

Nhân lúc hai người bọn họ tranh cãi, Tô Nhuyễn nhanh chóng chuồn mất.

Khi đi, Tô Nhuyễn còn cẩn thận không bắt xe taxi ở gần sàn giao dịch chứng khoán, trong niên đại không có camera giám sát này, tài xế taxi cũng là đối tượng phòng bị trọng điểm.

Đi dọc theo đại lộ khoảng bảy tám phút, Tô Nhuyễn cảm
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 212: Trộm cướp (2)



Tô Nhuyễn cạn lời, quay đầu lại, liền trông thấy Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương ôm chặt túi cùng nhau chạy về phía bên này, trên tay Hoắc Hướng Dương còn dính máu.

Bọn họ nhìn thấy Tô Nhuyễn giống như nhìn thấy cứu tinh, Tô Thanh Thanh kêu lên: “Chị, lũ trộm theo dõi chúng em!”

Trong lòng Tô Nhuyễn thầm chửi má nó: “Gặp phải trộm thì đi báo cảnh sát, tìm tôi có tác dụng gì?”

Tô Thanh Thanh nói: “Bọn họ vẫn chưa trộm đồ, chắc chắn cảnh sát sẽ mặc kệ, đợi trộm rồi lại không bắt được.”

“Không phải chị nói Lộc Minh Sâm ở ngay gần đây sao? Chắc chắn đám trộm kia sẽ sợ anh ta.”

Hoắc Hướng Dương cũng nói: “Không phải cô cũng vừa bán xong cổ phiếu à? Chúng ta kết bạn đi cùng nhau cũng an toàn hơn, tôi thấy đám trộm kia chỉ nhìn chằm chằm vào người từ nơi khác tới.”

Nhìn dáng vẻ giống như bọn họ khăng khăng muốn đi cùng cô, tài xế taxi hơi mất kiên nhẫn: “Người đẹp ơi, rốt cuộc có lên xe không thế?”

Tô Nhuyễn biết tạm thời không thể vứt bỏ được hai kẻ bám dai như đỉa này, đành trực tiếp mở cửa leo lên ghế phụ. Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương thấy thế vội vàng chui vào ghế sau.

“Tới ga tàu.”

Tới ga tàu hỏa cô lập tức đi mua vé về nhà, có bản lĩnh bọn họ cứ tiếp tục đi theo.

Xe taxi khởi động, qua lời nói chuyện lầm bầm của hai người ngồi sau, Tô Nhuyễn mới hiểu rõ đầu đuôi.

Hóa ra là Tô Thanh Thanh không lay chuyển được Hoắc Hướng Dương, bị kéo đi xếp hàng bán cổ phiếu. Bọn họ vừa xếp hàng không lâu, đã cảm nhận được xung quanh chật chội khác thường. Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng từng xa nhà làm thuê, trong túi sách lại chứa toàn bộ gia sản của mình, lòng cảnh giác lập tức đề cao tới cực hạn.

Khi anh ta chuyển túi sang tay khác, trùng hợp bắt được kẻ trộm đang rạch túi, bị lưỡi d.a.o sắc bén của đối phương cắt qua mu bàn tay.

Sau đó tất nhiên là hai người này không còn tâm trí nào bán cổ phiếu nữa rồi, bán chậm một ngày chỉ lỗ mấy chục tệ, nếu như bị trộm vậy thì mất hết.

Tô Thanh Thanh vừa sốt ruột băng bó miệng vết thương cho Hoắc Hướng Dương, vừa oán giận: “Thành phố quốc tế gì thế này, trị an quá kém rồi! Nơi như trung tâm chứng khoán, vậy mà dám công nhiên ăn cắp, đồn công an không quản sao?”

Tô Nhuyễn nhìn cô ta nổi giận, phát hiện ra khả năng căn bản cô ta không hiểu biết về xã hội hiện tại.

Ngẫm nghĩ một lát, Tô Nhuyễn cũng hiểu được. Đời trước sau khi gả chồng Tô Thanh Thanh vẫn luôn theo chồng tùy quân, hoàn cảnh ở quân khu đơn giản, trị an càng khỏi phải nói, đợi đến khi Lộc Minh Quân xuất ngũ, mức sống của mọi người đã tăng cao rồi, hơn nữa còn có camera theo dõi khắp nơi, vấn đề trị an càng ít thấy.

Cho nên Tô Thanh Thanh hoàn toàn không hiểu, thập niên 90 là thập niên tội phạm trộm cướp, lừa bán phụ nữ và trẻ em… vân vân.. hoạt động mạnh nhất.

Lúc này Tô Nhuyễn cũng không biết phải nói gì, tất cả trí thông minh của Tô Thanh Thanh đều dùng để tìm lối tắt và đua đòi ghen tị với người khác rồi.

Thấy không, vừa mới yên ổn một lúc, cô ta đã nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn hỏi: “Chị, không phải chị nói Lộc Minh Sâm ở ngay gần đây sao? Rốt cuộc ở đâu thế?”

Giọng cô ta không hề có ý tốt: “Không phải chị đang lừa chúng tôi chứ?”

“Nói ra thì chân anh ta còn đang bị liệt, sao hai người lại xuống phía nam? Đi tìm chiến hữu à?”

Hiếm khi bắt được cơ hội Tô Nhuyễn ở một mình, Tô Nhuyễn càng hỏi càng hưng phấn: “Sao anh ta lại đi cùng chiến hữu, không đi cùng chị thế? Có phải chiến hữu kia là con gái không? Tôi nghe nói Lộc Minh Sâm vô cùng được hoan nghênh trong quân đội, còn có quan hệ mập mờ với hoa khôi đoàn văn công, chiến hữu ở thành phố Thân có phải cô ấy hay không?”

Tô Nhuyễn bị cô ta làm phiền muốn chết, buồn bực gắt lên: “Liên quan quái gì tới cô? Tô Thanh Thanh, nếu cô còn tiếp tục lải nhải thì cút xuống xe đi!”

Tô Thanh Thanh làm ra dáng vẻ đáng thương vì bị răn dạy, ấm ức chui vào lòng Hoắc Hướng Dương.

Hoắc Hướng Dương lập tức đau lòng thở dài: “Tô Nhuyễn, việc gì phải nổi cáu như vậy, hai người là chị em với nhau, Thanh Thanh cũng chỉ quan tâm cô thôi.”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Tôi không cần cô ta quan tâm, hai người hoặc là câm miệng yên tĩnh ngồi trên xe, hoặc là cùng nhau cút xuống xe, tôi sẽ bảo tài xế đưa hai người đến đồn công an.”

Sau khi nảy sinh ý nghĩ này, Tô Nhuyễn không muốn chịu đựng thêm một phút nào nữa: “Bác tài, dừng xe.”

Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều sửng sốt: “Làm gì thế?”

Tô Nhuyễn đã nghĩ kỹ rồi, nếu như hai người bọn họ không xuống xe, cô sẽ xuống, dù thế nào cũng phải ném được hai kẻ ngu xuẩn này.

Nhưng bác tài chỉ cười ha hả, nói: “Người đẹp dừng xe cái gì, còn chưa tới nơi mà.”

Tô Nhuyễn nhăn mày lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra hình như không phải con đường đi vào trong thành phố, hai bên đường có không ít khu lều trại lụp xụp.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tô Nhuyễn lập tức phát hiện ra, bản thân cũng bị đám trộm cướp theo dõi.

“Ga tàu hỏa ở phía này sao?” Tô Nhuyễn làm ra biểu cảm nghi hoặc, yên lặng nghĩ đối sách, kết quả Hoắc Hướng Dương ngu xuẩn lại thông minh đột xuất, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đây không phải đường đi vào nội thành!”

Anh ta lập tức gầm lên với tài xế: “Ông là kẻ cướp! Dừng xe! Lập tức dừng xe!”

Tài xế không chỉ không dừng xe, còn chạy nhanh hơn: “Vẫn chưa tới nơi, không thể dừng xe.”

Thấy Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh căng thẳng túm chặt cửa xe, ông ta cười ha hả nhắc nhở: “Tốc độ nhanh như vậy, mở cửa nhảy xuống có thể mất mạng đó, làm vậy chúng tao càng bớt việc.”

“Tao khuyên chúng mày thức thời chút, sẽ bớt chịu khổ.” Ông ta vừa dứt lời, có mấy chiếc xe máy đột nhên xông tới, đi sát hai sườn xe taxi, Tô Nhuyễn nhìn ra được hai khuôn mặt quen thuộc vừa rồi cô nhìn thấy trong sàn giao dịch chứng khoán.

Tô Thanh Thanh sợ hãi, kêu lên: “Tôi, tôi khuyên các anh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, chồng chị gái tôi là đoàn trưởng quân khu thủ đô đó, các anh dám đánh cướp chúng tôi, nhất định sẽ không có kết cục tốt!”

Tài xế kia nghe xong, đáp lại cô ta bằng nụ cười hòa ái: “Tao biết mà, nhưng không phải anh ta là người què sao, còn đang bận dây dưa với hoa khôi đoàn văn công đó, không rảnh lo cho chúng mày.”

Tô Nhuyễn:……

“Trên người hai đứa mày có hơn bốn ngàn cổ phiếu, trên người chị mày có lẽ chỉ nhiều không ít…”

Tất cả đều là tin tức vừa rồi Tô Thanh Thanh để lộ.

Tài xế tiếp tục cười ha hả nói: “Chúng mày đừng lo, thành phố Thân lớn lắm, lượng người qua lại ga tàu hỏa mỗi ngày vô cùng nhiều, cho dù con gái của thị trưởng đi lạc ở chỗ này cũng khó tìm thấy nữa là, chúng mày đừng lo… Ai! Mày làm cái gì thế?”

Tô Nhuyễn đóng nắp son môi, ném cho Tô Thanh Thanh ngồi ghế sao: “Viết lên đi, SOS, tín hiệu cầu cứu, biết viết chứ?”

Trong niên đại này cửa kính xe đều là kính trắng chưa có màng ngăn, bên trong có gì, bên ngoài nhìn thấy hết.

Tô Thanh Thanh vội vàng gật đầu không ngừng, nhanh chóng viết lên cửa kính hai bên trái phải và kính chắn gió mặt sau tín hiệu cầu cứu.

Khi hai người bọn họ bận việc, Tô Nhuyễn đã cột kỹ dây an toàn, tay mở chốt cửa xe, một chân đá văng cửa, khiến xe máy đi sát bên ngoài không kịp đề phòng, bị cửa xe đẩy ngã, cả người cả xe lăn vào vệ đường.

Vân Chi

Lúc này Tô Nhuyễn mới quay sang nhìn tài xế, thong thả ung dung nói: “Để tôi giúp các anh nâng cao phong cách cướp bóc khoa trương, nhưng mà sợ là chiếc xe này của anh sẽ không còn nguyên vẹn.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 213: Không biết lái xe (1)



Xe máy đang chạy nhanh bị cửa xe đập trúng ngã vào ven đường, tên lái xe kia còn không mặc đồ bảo hộ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ bị thương.

Cho nên, mấy chiếc xe máy đi theo đều dừng lại cứu người, coi như đã giải quyết xong kẻ vướng bận.

Tài xế xe taxi vốn dĩ luôn cười ha hả, lúc này ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn đã lộ vẻ hung ác: “Người nơi khác đến nhỉ, mày cho rằng ở thành phố Thân này sẽ có người báo cảnh sát giúp mày sao?”

“Đừng nằm mơ nữa, người ở đây đừng nói đến chuyện báo cảnh sát, cho dù có báo cảnh sát cũng vô dụng.”

Tài xế lại bắt đầu mỉa mai: “Còn tưởng rằng ba người thức thời sẽ thả cho đi, nếu mày đã như vậy…”

Ông ta dùng ánh mắt đáng khinh quét một vòng trên người Tô Nhuyễn: “Dứt khoát lưu lại đây sinh con cho chúng tao… Ách, ách… Mày!”

Tô Nhuyễn khẽ đẩy con d.a.o đang đặt trên cổ tài xế một cái, chỉ trong nháy mắt cổ đối phương đã bị rạch ra một đường máu. Cô cười ha hả hỏi: “Ông nói làm gì tôi cơ? Nói tiếp đi?”

Một mình xa nhà, còn mang theo khoản tiền lớn như vậy, sao Tô Nhuyễn có thể không chuẩn bị vật phòng thân, hơn nữa cô chính là người từng trải qua chuyện bắt cóc, kịch bản bắt cóc cô biết còn tiên tiến hơn hành động của đám người này nhiều.

Hiển nhiên tài xế đã cảm nhận được cơn đau và m.á.u tươi đang chảy xuống, ông ta có chút choáng váng, vội vàng nói: “Chị gái à, lão đại, nữ hiệp, lão cẩu tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngài là người của băng phái nào…”

Mặt Tô Nhuyễn không chút biểu cảm nói: “Người của xã hội chủ nghĩa!”

Nói xong thanh đao lại dí sát thêm: “Bớt nói nhảm, đừng rẽ lung tung! Đi thẳng về phía trước!”

Đợi tài xế thay đổi tuyến đường xong, Tô Nhuyễn nhanh chóng mở ra hộp đựng đồ gần ghế điều khiển, quả nhiên trong đó có một con d.a.o nhọn. Cô quay đầu đưa d.a.o cho Hoắc Hướng Dương: “Biết làm thế nào chứ?”

Lúc này Hoắc Hướng Dương bị dọa choáng váng mới lấy lại tinh thần, anh ta không chút do dự nhận lấy con dao, dí sát vào eo tài xế.

“Nếu ông ta dám không nghe lời, cứ đ.â.m là được.”

Tô Nhuyễn nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Dù sao cũng là phòng vệ chính đáng. Hiếm khi có cơ hội quang minh chính đại đ.â.m người như vậy, phải trân trọng đấy nhé!”

Hoắc Hướng Dương:……

Anh ta không hề muốn trân trọng…

Tài xế bị giọng điệu đương nhiên này của cô dọa sợ: “Nữ hiệp… Chị gái… Đừng đâm, đừng đâm, em nghe lời, chắc chắn sẽ nghe lời.”

Tô Nhuyễn không tỏ ý kiến, quay đầu nói với Tô Thanh Thanh: “Lấy dây thừng bên dưới ghế dựa ra đây.”

Lúc này khả năng đầu óc Tô Thanh Thanh vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng vẫn vô thức làm theo. Cô ta cúi đầu nhanh nhẹn tìm kiếm, tìm thấy dây thừng lại kinh ngạc nói: “Đúng là có dây thừng thật!”

Tô Nhuyễn không để ý đến cô ta, nhận lấy dây thừng, sau đó dùng d.a.o uy h.i.ế.p tài xế: “Dừng xe lại ven đường.”

Tài xế nghe lời dừng xe.

Tô Nhuyễn nói: “Đưa tay ra sau lưng.”

Tài xế giả vờ thuận theo, nhưng mà trong khoảnh khắc đưa tay ra sau, đột nhiên ông ta lại lao về phía Tô Nhuyễn.

Hoắc Hướng Dương sợ tới mức đánh rơi con d.a.o nhọn, tài xế bĩu môi dáng vẻ đã đoán trước được. Nhưng mà nụ cười dữ tợn trên mặt ông ta còn chưa kịp lộ ra, đã biến thành thống khổ.

Hình như Tô Nhuyễn đã dự liệu trước được điểm này, khi đối phương vừa có nành động, lưỡi d.a.o trong tay cô đã đổi hướng, khi tài xế xông đến, tay cô nắm chặt d.a.o vững vàng không lùi bước.

Mũi đao đ.â.m vào n.g.ự.c tài xế theo lực lao đến, chỉ trong nháy mắt m.á.u tươi đã phun ra.

Tài xế đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt thống khổ, Tô Nhuyễn không lộ cảm xúc đ.â.m con d.a.o vào sâu hơn, cười ha hả nói: “Có phải ông cho rằng tôi không dám g.i.ế.c ông hay không?”

“Thật ra ông nghĩ nhiều rồi, thế gian này lớn lắm, con gái thị trưởng đi lạc ở chỗ này cũng không tìm thấy, người lui tới ga tàu hỏa mỗi ngày nhiều như vậy, ba người chúng tôi lại là người nơi khác, không cần xử lý t.h.i t.h.ể ông, ba chúng tôi chỉ cần chui vào ga tàu hỏa, đảm bảo không ai có thể tìm thấy.”

Lời này giống hệt lời ban nãy ông ta nói, ngay cả ngữ điệu cũng như nhau.

Ngẫm nghĩ một lát cô lại bổ sung: “Dù sao người ở nơi này cũng không lo chuyện bao đồng.”

Tài xế:……

Đúng là không phải thù dai bình thường đâu, lão cẩu tài xế chảy đầy mồ hôi lạnh: “Nữ hiệp… Chị gái, em có mắt không thấy Thái Sơn, em thề sẽ không dám nữa, sẽ tuyệt đối nghe lời! Em đưa ba anh chị về nội thành.”

Tô Thanh Thanh mừng rỡ: “Thật sao?”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn cô ta một cái như nhìn kẻ ngốc: “Miễn!”

Sau đó nhìn Hoắc Hướng Dương trói người: “Trói chặt vào!”

Vân Chi

Sau khi trói chặt xong, Tô Nhuyễn đẩy đối phương xuống ghế sau, trói chặt cả chân cẳng, cuối cùng Hoắc Hướng Dương còn gia cố thêm một lần, đảm bảo đối phương không thể nào thoát ra được.

Ngoài xe, Hoắc Hướng Dương quan sát khu lều trại rách nát bốn phía, có chút hoảng hốt: “Đây là chỗ nào? Xe chạy lâu như vậy, không biết ông ta chở chúng ta đến nơi nào rồi, chúng ta về nội thành thế nào đây?”

Tô Thanh Thanh nói: “Không thể để ông ta chở chúng ta về nội thành sao?”

Hoắc Hướng Dương nói: “Trong miệng người này không một câu nào là nói thật, chúng ta lại lạ nước lạ cái, để ông ta giữ tay lái, ông ta chở chúng ta tới hang ổ của bọn họ, chúng ta đều xong đời.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 214: Chương 214



Lần đầu nhận được ánh mắt tán thưởng của Tô Nhuyễn, Hoắc Hướng Dương có chút kiêu ngạo.

Tô Thanh Thanh thấy thế, cực kỳ khó chịu: “Vậy chúng ta tìm bốt điện thoại, nhờ cảnh sát tới đón chúng ta?”

Thấy Hoắc Hướng Dương tán đồng, Tô Nhuyễn nói: “Tốt nhất đừng làm như vậy, cô không nghe vừa rồi ông ta nói sao, nơi này là địa bàn của bọn họ.”

Vân Chi

“Trên xe chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng không ai để ý, sợ là bọn họ và cảnh sát có gì đó với nhau.”

Cô nhìn về phía Tài Xế: “Hơn nữa tuy rằng chúng ta phòng vệ chính đáng, nhưng bây giờ ông ta còn chưa cướp bóc, chúng ta đã khiến ông ta bị thương, lỡ như ông ta trả đũa, đến lúc đó chúng ta sẽ phiền phức to.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta còn không biết mình đang ở đâu.” Tô Thanh Thanh sắp khóc rồi.

Đây đúng là một vấn đề, trong niên đại không có GPS này, đối với người mù đường như cô mà nói, thật sự vô cùng không ổn.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, khi đang định nói chuyện, thì trông thấy có mười mấy người chui ra từ khu lều trại phía trước, trong tay là gậy gộc ống thép đi về phía bọn họ, trong miệng còn ồn ào gọi Cẩu ca.

Tài xế trên ghế sau giãy giụa kịch liệt, có điều miệng bị bịt kín không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Quả nhiên nơi này rất gần cứ điểm của bọn họ.” Tô Nhuyễn vội vàng chui vào trong xe, Tô Thanh Thanh cũng làm động tác tượng tự, chẳng qua là cô ta lấy ba lô đựng cổ phiếu ra, rồi kéo Hoắc Hướng Dương chạy.

Hoắc Hướng Dương quay đầu lại gọi Tô Nhuyễn: “Chạy mau! Chờ cái gì nữa!”

Thấy Tô Nhuyễn bất động, anh ta định kéo người lại bị Tô Thanh Thanh giữ chặt: “Tế bào vận động của chị gái em khá hơn chúng ta nhiều!”

Nhưng mà cô ta cũng quay đầu kêu một tiếng: “Tô Nhuyễn, chạy mau!”

Khóe miệng Tô Nhuyễn cong cong, đang chuẩn bị khởi động xe, thì nghe thấy tiếng Tô Thanh Thanh từ rất xa lại lần nữa truyền đến: “Cẩu ca, tiền cho anh hết đấy, anh đừng thương tổn chị gái tôi!”

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu nhìn lại, hóa ra là có mấy chiếc xe máy đuổi theo, vốn dĩ có hai chiếc định chặn đường Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, nghe xong lời này lập tức chuyển hướng lao về phía xe taxi.

Trong niên đại tin tức không lưu thông này, tất nhiên bọn họ vẫn chưa biết tài xế Cẩu ca kia đã bị Tô Nhuyễn chế phục, nên tưởng rằng hai người kia là do Cẩu ca thả cho đi, chỉ giữ lại một mình Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn mơ hồ nhìn thấy Hoắc Hướng Dương khẽ kéo Tô Thanh Thanh một cái, nhưng sau đó không biết Tô Thanh Thanh nói gì, hai người nhanh chóng tiếp tục chạy đi xa không quay đầu lại.

Tô Nhuyễn chậc một tiếng, thông minh vĩnh viễn không dùng đúng nơi đúng chỗ.

Sau đó cô thuần thục cắm chìa khóa vào khởi động xe, nhẹ nhàng phối hợp chân ga, chiếc xe nhanh chóng đổi hướng.

Đám cướp chạy đến trước mặt nhìn thấy phương pháp điều khiển xe cuồng dã này đều sửng sốt, đợi khi nhìn thấy Tô Nhuyễn ngồi trên ghế điều khiển, cả bọn há hốc mồm, hiển nhiên không ngờ một cô gái trẻ tuổi như cô lại biết lái xe. Trong thời đại này tài xế vẫn là nghề nghiệp cao quý, ô tô quá ít, đàn ông biết lái xe còn không nhiều huống chi phụ nữ.

Thấy hình như Tô Nhuyễn muốn lao ra khỏi vòng vây, xe máy nhanh chóng đứng chắn giữa đường. Xe taxi này là của Cẩu ca, đối phương cực kỳ nâng niu, sao có thể để người phụ nữ này lái đi.

Có người kêu lên: “Cẩu ca đâu?”

Có người đe dọa: “Cô bé, lái xe đ.â.m c.h.ế.t người phải đền mạng đó! Nếu cô không muốn g.i.ế.c người, cẩn thận một chút!”

Sau đó bọn họ lại trông thấy cô gái ngồi trên ghế lái, không biết vì sao xe đột nhiên khởi động, khiến cô hoảng hốt đến mức kêu gào lung tung: “A a a a, tôi không biết lái xe, sao tự nhiên nó lại chuyển động…”

“Làm thế nào bây giờ? Quá nhanh rồi!!! Chậm lại chút, chậm lại chút!”

“Trời ạ, phải làm sao mới dùng được đây? Tôi không biết dừng xe!”

Cùng với tiếng kêu kinh hoàng của cô, xe lao thẳng về phía đám xe máy chắn giữa đường: “Làm sao bây giờ, sắp đ.â.m c.h.ế.t người rồi!”

Xe máy vừa rồi còn bình tĩnh chặn đường lập tức hoảng sợ, trông thấy xe taxi không giảm tốc độ chút nào xông tới, bọn họ luống cuống tay chân rẽ sang hai bên, cuối cùng vẫn có hai xe động tác hơi chậm, bị taxi quẹt phải ngã lăn ra đất. Người thì không vấn đề gì, nhưng mà xe máy… Sợ là phải đại tu.

Tài xế nằm ghế sau cũng xót ô tô kêu lên, chiếc xe này ông ta phải tích cóp cả đời mới mua được đó, nhìn hai chiếc xe máy kia là biết, xe của ông ta cũng bị tổn hại không nhẹ.

Nhưng mà có liên quan gì với Tô Nhuyễn? Cô chỉ phụ trách nhấn mạnh chân ga là được. Xe taxi lao nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chạy qua Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đang vội vàng thở hổn hện. Hai người kia nhìn thấy Tô Nhuyễn, đầu tiên là kinh ngạc trợn trừng mắt, sau đó Tô Thanh Thanh nôn nóng vẫy tay: “Chị, dừng lại! Dừng lại!”

Tô Nhuyễn còn giả vờ hoảng hốt hơn bọn họ: “Tôi không biết dừng xe! Hai người nhảy lên đi!”

Nhảy lên được mới là lạ.

Thấy khoảng cách hai bên cành lúc càng xa, Tô Nhuyễn quay đầu lại cao giọng nói: “Tôi chạy vào thành phố báo cảnh sát, bọn họ chỉ muốn tiền, hai người đưa tiền cho bọn họ, an toàn chờ tôi trở lại!”

Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh quay đầu, lập tức nhìn thấy đám cướp như hổ rình mồi ở phía sau, lại dùng sức bắt đầu đào vong.

Còn Tô Nhuyễn, vẻ kinh hoàng trên mặt đã tan đi, tài xế nằm ghế sau nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của cô qua kính chiếu hậu, cảm thấy thật đáng sợ.

Xe taxi chạy quay lại theo đường cũ, nhanh như chớp đã ngang qua nơi vừa đ.â.m bay xe máy trước đó, Tô Nhuyễn còn trông thấy xe cảnh sát dừng ven đường, cảnh sát phẫn nộ vẫy tay với cô.

Nhìn chằm chằm người đàn oongg tai to mặt lớn mặc đồng phục cảnh sát kia, Tô Nhuyễn nheo mắt lại, giữ chắc chân ga lao về phía trước: “Đồng chí cảnh sát, tôi không biết dừng xe!”

Để đảm bảo an toàn, cô phải đến đồn công an nội thành báo án mới được, nhìn bình xăng, chắc là dư dả.

Cũng trong lúc ấy, một chiếc xe jeep vừa vào nội thành bắt đầu giảm tốc độ.

Lái xe suốt hai mươi tiếng đồng hồ, Bùi Trí Minh sắp ăn không tiêu rồi: “Cuối cùng cũng tới thành phố Thân. Chính ủy Vương nói, căn cứ vào điện thoại báo bình an của chị dâu, tối hôm qua chị ấy vẫn ở khách sạn kia.”

“Có lẽ chỉ lát nữa thôi là chúng ta gặp được chị ấy rồi.”

Lộc Minh Sâm mở bản đồ thành phố Thân ra, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, anh vẫn mắt điếc tai ngơ, cúi đầu xem xét tuyến đường tới khách sạn.

Đột nhiên Bùi Trí Minh giật mình kêu to: “Chị dâu!”

Lộc Minh Sâm lập tức ngẩng đầu: “Ở đâu?!”

Sắc mặt Bùi Trí Minh dại ra chỉ vào xe taxi đang bị mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo: “Nơi đó…”

Bùi Trí Minh nhìn dấu hiệu cầu cứu chói mắt trên kính xe taxi, sắc mặt đại biến: “Đuổi theo nhé! Người lái xe là… Chị dâu.”

Lộc Minh Sâm nghe thấy thế cũng sửng sốt: “Cái gì?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 215: Xin lỗi, anh sai rồi (1)



Tô Nhuyễn chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sát ở khu vực kia lại trực tiếp coi cô thành phạm nhân, đuổi theo muốn bắt giữ. Nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi, cô chỉ có thể căng da đầu đi tếp, dừng lại chẳng khác nào tìm chết.

Chỉ là thành phố Thân này hoàn toàn xa lạ với Tô Nhuyễn, căn bản là cô không biết đồn công an thành phố nằm chỗ nào, chỉ có thể đi theo đường chính, mong người của đồn công an thành phố nghe thấy động tĩnh chạy ra đón cô.

Trên xe cảnh sát phía sau, gã mập mạp tai to mặt lớn mắng gã đồng nghiệp ngồi ghế điều khiển: “Sao thế hả, một con đàn bà cũng không đuổi kịp à?”

Cảnh sát trẻ xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh Văn, người phụ nữ này dũng mãnh quá.”

Cậu ta vừa học lái xe chưa lâu, ai ngờ lại gặp phải một cô gái trẻ lái xe điêu luyện hơn mình.

“Đến nội thành rồi.” Anh Văn nhíu mày: “Nếu người của tổng cục nghe thấy động tĩnh, khả năng vụ án này sẽ phải chuyển giao ra ngoài.”

“Bây giờ động tĩnh đã không nhỏ rồi.” Cảnh sát trẻ cũng lộ vẻ lo lắng: “Sợ là tổng cục sẽ hỏi thăm.”

Anh Văn ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt trở nên hung ác: “Đâm thẳng đi!”

Cảnh sát trẻ sửng sốt: “Sao cơ?”

Anh Văn nói: “Đâm thẳng đi! Bọn cướp này kiêu ngạo như vậy, tôi sợ cô ta sẽ gây thương tích cho người vô tội, bằng bất cứ giá nào, bắt người trước rồi nói sau.”

Cảnh sát trẻ không nhịn được hỏi: “Lỡ như xảy ra án mạng…”

Xay ra án mạng càng tốt, công an thành phố muốn hỏi thăm cũng không hỏi được gì. Anh Văn tàn nhẫn nói: “Không biết tay cô ta dính bao nhiêu mạng người rồi đâu! Không thể để cô ta tiếp tục đả thương người khác.”

Sau khi ra lệnh xong, anh ta nói: “Dừng lại, để tôi chuyển xuống ghế sau đã.”

Nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo xe mình dừng lại, Tô Nhuyễn cho rằng bọn họ có điều cố kị, cuối cùng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơn. Hiện giờ đã đi vào nội thành, tuy rằng hiện giờ còn chưa nhiều ô tô giống như đời sau, nhưng người qua đường không hề ít, tiếp tục đua xe áp lực quá lớn.

Nhưng mà cô vừa quay cửa kính xe xuống định hỏi người qua đường xem đồn công an thành phố ở đâu, lại phát hiện ra chiếc xe phía sau đã lần nữa khởi động đuổi theo, lần này không biết vì sao, Tô Nhuyễn lại cảm nhận được sát ý hừng hực.

Cô vội vàng dẫm chân ga tiếp tục lái xe về phía trước, nào ngờ đối phương trực tiếp ngó lơ người qua đường, tăng tốc đuổi theo, rất nhanh đã đuổi sát nút.

Tô Nhuyễn cắn chặt răng chuẩn bị tăng tốc, đột nhiên chiếc xe bên cạnh ép sát xe cô, hiển nhiên là muốn ép cô dừng lại.

Tô Nhuyễn thầm kêu không ổn, căn bản không phải đối phương có điều cố kỵ, ngược lại bởi vì sốt ruột muốn điên cuồng xông lên.

Đua xe cô còn có thể miễn cưỡng, đại chiến mãnh liệt kiểu này cô chỉ có thể bó tay!

Mấu chốt là hiện giờ trang bị an toàn cho xe ô tô còn là vấn đề lớn, giống như chiếc xe cô đang lái, n gay cả túi hơi an toàn cũng không có, lỡ bị đ.â.m phải, không c.h.ế.t cũng trọng thương.

Vân Chi

“Xe cảnh sát kia làm sao vậy?”

Vốn dĩ đang nhàn nhã đuổi theo sau, Bùi Trí Minh lập tức hãi hùng khiếp vía: “Bọn họ chuẩn bị đ.â.m xe sao? Đâm xe sẽ c.h.ế.t người đó!”

Lộc Minh Sâm chau mày, lạnh lùng nói: “Đuổi theo!”

Tô Nhuyễn biết nếu quẹo vào hẻm nhỏ bản thân sẽ xong đời, nên chỉ có thể mạo hiểm lái xe về phía trước, cuối cùng vẫn bị một cú va chạm đột ngột từ phía sau, khiến xe taxi mất không chế lao lên vệ đường, đ.â.m thẳng vào một gốc cây đại thụ.

Đầu cô đập mạnh vào bánh lái kêu ong ong không ngừng, mọi thứ xung quanh giống như biến mất, khỏi nói tới phản ứng, may mà bản năng cầu sinh của cô lớn mới có thể dẫm phanh lại.

Đầu xe đ.â.m vào thân cây gian nan dừng lại, cô nghiêng đầu cố gắng nhìn ra ngoài cửa xe, ôm hy vọng cuối cùng chờ mong cảnh sát thành phố xuất hiện, nhưng mà lại thấy được cảnh tượng khiến cô càng tuyệt vọng hơn.

Xe cảnh sát phía sau vậy mà lại tăng ga xông về phía cô, còn nhằm thẳng vào ghế điều khiển.

Bỗng nhiên cô hiểu ra, bọn họ định g.i.ế.c người diệt khẩu!

Xong rồi!

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Tô Nhuyễn hiện lên rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn: Cô sống lại một lần, chưa đến một năm đã kết thúc sao?

Đời này cô vẫn khiến mẹ mình phải thừa nhận nỗi thống khổ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?

Còn Lộc Minh Sâm nữa, sợ là sẽ áy náy muốn chết, nếu biết trước có ngày hôm nay, cô nên cường ngạnh với anh hơn một chút…

Tai nạn xe cộ sẽ rất đau nhỉ? Cô sợ đau…

Nhưng mà cô đã không đường chạy thoát. Tô Nhuyễn chỉ có thể ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u mình, nhắm mắt, hy vọng bản thân còn cơ hội sống sót.

Đau đớn trong tưởng tượng không đến, ngược lại là tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai, ngay sau đó là một tiếng “Rầm” rất lớn. Thân xe của Tô Nhuyễn hơi chấn động, cô ngẩng đầu theo bản năng, lập tức trông thấy một chiếc xe jeep màu xanh quân đội ngang ngược xông tới, bá đạo chắn trước xe cô.

Tô Nhuyễn ngơ ngác nhìn cửa xe jeep mở ra, một bóng người cao lớn nhảy xuống, bước chân hơi lảo đảo chạy vội vàng chạy về phía cô: Là Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn trên ghế điều khiển, kinh hoảng trên mặt cô vẫn chưa rút đi, m.á.u tươi uốn lượn bên thái dương. Nghĩ đến chuyện chỉ cần mình đến muộn một bước thôi, khả năng đối phương sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình, trái tim anh đau đớn giống như bị bóp chặt, khó chịu không cách nào th* d*c.

“Tô Nhuyễn.” Anh không cầm lòng được khẽ gọi một tiếng, nhanh chóng bước đến, hung hăng kéo cánh cửa xe đã biến hình ra: “Tô Nhuyễn.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 216: Chương 216



Tô Nhuyễn ngây ngốc nhìn anh , môi mấp máy nhiều lần, cuối cùng mới đuổi đi được sợ hãi trong lòng, thốt ra vài âm khí: “Lộc Minh Sâm……”

“Là anh, anh tới rồi, đừng sợ.” Giọng Lộc Minh Sâm dịu dàng trước nay chưa từng có, anh vươn người vào xe, duỗi tay sờ đầu cô, cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương: “Bị thương rồi? Đau chỗ nào?”

Tô Nhuyễn lắc đầu theo bản năng,

Lộc Minh Sâm đỡ cô dậy, nhẹ nhàng nói: “Xuống xe trước đã.”

Tô Nhuyễn ngoan ngoãn mượn lực từ anh đứng dậy, nhưng mà khoảnh khắc khi xuống xe, hai chân cô mềm nhũn thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

“Tô Nhuyễn!” Lộc Minh Sâm cả kinh, duỗi tay đỡ lấy eo cô nửa bế lên, lúc này mưới nhận ra cả người cô đang run rẩy.

Chua xót và đau lòng khó có thể miêu tả trào ra từ lồng ngực, cô gái này nên vĩnh viễn mang dáng vẻ tự tin thong dong mới đúng.

Hành động nhanh hơn ý thức, Lộc Minh Sâm ôm chặt người vào lòng, bàn tay chuyển dần từ gáy xuống lưng cô, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ, anh tới rồi.”

“Xin lỗi.”

Anh chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô: “Xin lỗi, tại anh đến muộn…”

Hơi thở quen thuộc quanh người và bàn tay vỗ về trấn an sau lưng, cuối cùng đã kéo lại được thần kinh đang c.h.ế.t lặng của Tô Nhuyễn. Cô nâng tay lên bám chặt vòa góc áo anh, nói khẽ: “Sao bây giờ anh mới đến…”

Thấy lúc này rồi cô vẫn khắc chế bản thân không oán giận mình nửa câu, trái tim Lộc Minh Sâm lại đau xót.

Đột nhiên anh nhớ tới câu nói của chính ủy Vương: “Cô vẫn là trẻ con, chẳng lẽ mười tám năm trước cô ấy không khổ sao?”

Sao lại không khổ? Nếu như không khổ, sao sau khi vừa thoát khỏi cái c.h.ế.t cũng không dám toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người khác? Sao anh lại cho rằng cô bình tĩnh lý trí, sẽ không tổn thương…

Nhưng anh đã làm gì?

Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, hối hận nói: “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, xin lỗi em, anh sai rồi…” Anh không nên ỷ vào em bao dung thương tổn em.

Anh Văn bò ra từ xe cảnh sát bị đ.â.m biến hình, vuốt vết m.á.u trên đầu, rút s.ú.n.g ra chỉ vào bọn họ nói: “Các người là ai? Sao dám công nhiên tập kích cảnh sát?”

Anh ta vẫy tay bảo mấy người phía sau: “Toàn bộ đều là kẻ cướp, bắt toàn bộ mang về cho tôi.”

Lộc Minh Sâm ấn đầu Tô Nhuyễn vào n.g.ự.c mình, biểu cảm dịu dàng trên mặt lập tức rút đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã cảnh sát tai to mặt lớn kia: “Mày nói ai là kẻ cướp?”

Bùi Trí Minh cũng đã tới gần, đầu tiên đưa nạng cho Lộc Minh Sâm, sau đó chỉ vào bộ quân trang trên người mình, dùng giọng không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Anh nói ai là kẻ cướp?”

Trong lòng anh Văn thầm kêu không ổn, tàn nhẫn nói: “Ai biết có phải chúng mày mặc quân trang để lừa gạt người khác không?”

Ngoài miệng nói vậy trong lòng lại đang chửi mẹ nó, rốt cuộc La Cẩu kia trêu chọc phải loại người nào vậy?

Chuyện đến nước này, chỉ khi mang người về anh ta mới có đường sống.

“Nếu là quân nhân thật, không ngại theo chúng tôi một chuyến chứ.”

Đám cảnh sát xung quanh giơ s.ú.n.g lên, đi về phía bọn họ.

“Cẩn thận.”

Lộc Minh Sâm vỗ về sống lưng Tô Nhuyễn trấn an, vừa cường ngạnh nói: “Cảnh sát đuổi bắt phạm nhân không ai ép người ta vào đường c.h.ế.t giống chúng mày.”

“Nhìn qua còn giống đám đầu trộm đuôi cướp hơn.”

Sắc mặt anh Văn kia đầy ác độc: “Chúng mày chống lại lệnh bắt, đừng trách chúng tao không khách sáo.”

Vừa nói vừa tới gần, dáng vẻ giống như chuẩn bị nổ súng.

Bùi Trí Minh lắc điện thoại vệ tinh trong tay: “Chỉ cần anh không sợ cấp trên trách tội, cứ việc bắn.”

Sau đó nói với đám cảnh sát xung quanh: “Tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát tỉnh rồi, nếu các anh là cảnh sát thật, chắc là không ngại chờ lãnh đạo của các anh tới đây đâu nhỉ?”

Vân Chi

Anh Văn âm thầm cắn răng, giãy giụa lần cuối: “Cô ta thương tổn con tin trên xe, nghe nói vết thương rất nặng, cần cứu chữa khẩn cấp.” Nói xong anh ta bước tới, định mở cửa sau xe.

Tô Nhuyễn vội vàng ngăn cản: “Không được, không được để anh ta mang người đi.”

“Được.” Lộc Minh Sâm lên tiếng, tay ôm cô không nhúc nhích, cánh tay kia vươn ra bóp chặt cổ tay gã cảnh sát mập mạp, hung hăng hất văng ra.

Bùi Trí Minh cũng bước đến, trực tiếp chắn trước cửa sau xe, không cho ai tới gần.

Anh Văn kia bị ném lảo đảo, thấy cảnh sát tỉnh có thể đến bất cứ lúc nào, ánh mắt anh ta lộ vẻ tàn nhẫn, ra lệnh cho đám đàn em: “Bằng bất cứ giá nào, bắt tất cả bọn cướp này lại cho tôi.”

“Kiên trì chống đối có thể nổ súng.”

Lộc Minh Sâm kéo Tô Nhuyễn ra sau bảo vệ, chuẩn bị chiến đấu.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng tiếng còi cảnh sát cũng tới gần. Vẻ mặt anh Văn kia trở nên dữ tợn, ánh mắt thay đổi nhiều lần, sau đó vẫn bảo mọi người buông s.ú.n.g xuống.

Đoàn người theo xe cảnh sát tỉnh về đồn. Lộc Minh Sâm ngồi cạnh Tô Nhuyễn ở ghế sau xe, hình như cảm xúc của cô đã khôi phục lại hoàn toàn, chỉ có chút mệt mỏi tự lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Lộc Minh Sâm lại biết rõ, cô không thể nào không sợ hãi. Dù là quân nhân được huấn luyện sau khi trải qua cảnh sống chết, đều sẽ mơ thấy ác mộng, thậm chí còn để lại bóng ma tâm lý.

Nhưng mà Tô Nhuyễn, sau khi lên xe cô bỗng nhiên duy trì khoảng cách với anh, không cho anh đến gần, khiến Lộc Minh Sâm có chút thất thố: “Tô Nhuyễn.”

Tô Nhuyễn trợn mắt nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Sao có thể không lo lắng. Lộc Minh Sâm nhìn sắc mặt cô, môi vẫn trắng bệch như cũ, thật ra anh rất muốn thấy cô khóc một trận, hoặc là đánh anh, mắng anh, nhưng không, cô chỉ bình tĩnh, khiến Lộc Minh Sâm nhất thời không có cách nào với cô

Sau khi tới đồn cảnh sát, Tô Nhuyễn được dẫn đi lấy lời khai.

Anh Văn kia vẫn giảo biện với cảnh sát tỉnh: “… Sao có thể là g.i.ế.c người diệt khẩu? Cậu cảnh sát kia mới đi làm, lần đầu tiên gặp phải vụ án như vậy nên khẩn trương quá, người phụ nữ kia lại lái xe nhanh như bay, xe dừng đột ngột, nhất thời cậu ta không thể dừng lại mà thôi.”

Anh ta chỉ vào Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh nói: “Hai người này mới thật sự cố ý lao lên.”

Anh ta chỉ vào vết thương vẫn đang đổ m.á.u trên đầu, nói: “Bọn họ mới định g.i.ế.c người.”

“Tôi nghi ngờ bọn họ là người tiếp ứng, còn mặc quân trang lừa người.”

Anh ta nói: “Các anh cũng thấy người bị thương trên xe rồi đấy, thủ pháp trói người vô cùng chuyên nghiệp, đồng lõa của cô ta còn khai nhận, người phụ nữ này mang d.a.o trên người, ra tay lưu loát, chắc chắn là đã từng làm nhiều lần.”

“Nhân chứng vật chứng trong vụ án này chúng tôi đều có đủ, vốn dĩ cũng thuộc về khu vực chúng tôi quản lý, các anh em trên tỉnh không cần vất vả một chuyến.”

Lộc Minh Sâm khẽ liếc mắt nhìn qua gã ta một cái, lấy giấy chứng nhận của mình đưa qua: “Tôi yêu cầu công an tỉnh điều tra rõ vụ án này.”

Anh Văn kia nhăn mày lại: “Cảnh sát Từ, không thể vì anh ta là quân nhân mà có thể chỉ huy chúng ta như vậy. Công an chúng ta và bọn họ không cùng hệ thống, coi chúng ta là đàn em của bọn họ chắc.”

Vốn dĩ cảnh sát Từ đang không để ý, có điều tra hay không bọn họ nghe theo cục trưởng, không quan hệ gì với hai người quân nhân này.

Nhưng khi nhìn thấy tin tức trên giấy chứng nhận, anh ta sửng sốt một lát, sau đó lập tức nói: “Trung giáo, ngài chờ một lát.”

Anh Văn kia cũng sửng sốt: “Trung giáo?”

Anh ta liếc mắt quan sát Lộc Minh Sâm: “Lừa người à?”

Tuổi này sao có thể là trung giáo, trừ khi từng trải qua chiến trường, lập được chiến công đặc thù gì đó.

Bùi Trí Minh cười hì hì với anh ta, dùng ngón tay quét qua cổ một cái: “Mày xong đời rồi.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 217: Phòng cháy phòng trộm phòng chiến hữu (1)



Chỉ một lát sau, cục trưởng Hứa đã tự mình mang giấy chứng nhận của Lộc Minh Sâm ra đưa lại cho anh: “Chào anh, đoàn trưởng Lộc.”

“Chào anh.” Lộc Minh Sâm nói: “Vợ tôi không vấn đề gì chứ? Hôm nay cô ấy bị kinh sợ không nhỏ, tôi có chút lo lắng.”

Người cảnh sát họ Từ đứng bên cạnh nói: “Không vấn đề gì. Hôm nay chúng tôi chỉ hỏi thăm một vài tình huống cơ bản, vợ anh bị kinh sợ cũng không nhớ được đầy đủ, lát nữa có thể về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Có điều ngày mai vẫn cần cô ấy đến đây lần nữa, để phối hợp với chúng tôi điều tra kỹ càng tỉ mỉ.”

Lộc Minh Sâm gật đầu: “Nên thế, cảm ơn.”

Không lâu sau, Tô Nhuyễn ra khỏi phòng thẩm vấn, Lộc Minh Sâm bước đến đỡ lấy cô.

Tô Nhuyễn muốn giãy giụa theo bản năng, Lộc Minh Sâm lại nhỏ giọng nói: “Dựa theo hợp đồng, khi ở bên ngoài chúng ta phải duy trì hình tượng vợ chồng ân ái.”

Tô Nhuyễn nhìn anh một cái, nghi ngờ anh cố ý tìm lý do này để đối phó cô.

Vừa ra đến cửa, một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi đã bước đến, đưa cho Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh một chùm chìa khóa: “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng ở nhà khách bên cạnh, hôm nay hai đồng chí cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi thoải mái nhé.”

Cảm ơn cảnh sát xong, Bùi Trí Minh cười nói: “Chắc chị dâu đói lắm rồi nhỉ, em đi mua chút đồ ăn, anh chị về trước đi.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Vẫn là tiểu Bùi biết săn sóc.”

Lộc Minh Sâm cảnh giác liếc mắt nhìn Bùi Trí Minh một cái, sau khi ngẫm nghĩ, anh bỏ thêm một câu: “Xem có cá viên không, chị dâu cậu thích món đó.”

Bùi Trí Minh:……

Thế này cũng ghen được?

Hơn nữa lão đại, anh biết gọi món ăn từ khi nào thế?

Bùi Trí Minh nhanh chân ra ngoài, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn tới nhà khách trước.

Tô Nhuyễn muốn thuê thêm một gian phòng, tất nhiên Lộc Minh Sâm không đồng ý rồi.

Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không ở trước mặt người khác.”

Thấy Tô Nhuyễn định bảo nhân viên phục vụ cho mình thêm một phòng, cái khó ló cái khôn, Lộc Minh Sâm bật thốt lên: “Không phải em sợ ma à? Nhà khách kiểu này rất nhiều oan hôn, không chỉ dưới gầm giường, trên tường, trên trần nhà…”

Tô Nhuyễn:……

Nhân viên phục vụ:……

Thấy nhân viên phục vụ định mắng chửi người, Lộc Minh Sâm nhanh tay kéo Tô Nhuyễn đi thẳng lên lầu.

Hai người về đến phòng không lâu, cửa phòng bị gõ vang. Lộc Minh Sâm định ra ngoài mở cửa, lại bị Tô Nhuyễn vừa ra từ phòng vệ sinh giành trước một bước.

Ngoài cửa quả nhiên là Bùi Trí Minh, anh ta còn xách theo hai hộp cơm, nói: “Không tìm được cá viên, có điều mua được cháo hải sản, nghe nói hương vị không tệ, chị dâu đã đói bụng cả ngày rồi, uống chút cháo tốt cho dạ dày.”

Tô Nhuyễn nhận lấy bữa tối, nhìn quầng mắt thâm đen dưới mắt anh ta, áy náy nói: “Hai ngày nay cậu vất vả vì chuyện của tôi rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, trước khi ngủ ngâm chân bằng nước ấm giảm mệt…”

“Vâng!” Bùi Trí Minh vội vàng gật đầu: “Chị dâu, em biết rồi, cảm ơn chị!” Nói xong, anh ta chạy nhanh như bị ma đuổi.

Tô Nhuyễn nghi hoặc nghiêng đầu nhìn lại, vừa quay đầu đã trông thấy Lộc Minh Sâm đứng ngay sau cô như thần giữ cửa, dọa cô giật mình.

Lộc Minh Sâm còn tưởng rằng Tô Nhuyễn sẽ hét lên, kết quả cô chỉ xoa ngực, đi vòng qua anh tới ghế sô pha, coi như không nhìn thấy.

Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, yên lặng đi theo cô, cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong Tô Nhuyễn đi tắm rửa đánh răng, đợi cô lên giường rồi, Lộc Minh Sâm cũng nhanh chóng đi tắm rửa.

Khi anh ra ngoài, hình như Tô Nhuyễn đã ngủ rồi. Lộc Minh Sâm xốc chăn phía mình nằm lên, lúc nằm xuống đột nhiên thống khổ rên lên một tiếng.

Quả nhiên Tô Nhuyễn lập tức mở mắt, Lộc Minh Sâm nhíu mày xoa eo: “Hai ngày liền ngồi trên xe, cơ bắp chưa kịp thả lỏng, eo và chân hơi đau, không sao đâu, em ngủ đi.”

Tô Nhuyễn nghe xong, chỉ trở mình ngủ tiếp.

Lộc Minh Sâm:……

Ai nói khổ nhục kế có tác dụng nhỉ?

Lộc Minh Sâm yên lặng nằm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Nhuyễn, khẽ thở dài.

Một tiếng sau, Lộc Minh Sâm mở to mắt, nhìn Tô Nhuyễn nằm co quắp, đã nhận ra điểm không thích hợp: “Tô Nhuyễn?”

Anh duỗi tay qua sờ trán cô, quả nhiên sờ thấy đầy mồ hôi.

“Tô Nhuyễn!” Anh vội vàng đứng dậy bật đèn, kéo Tô Nhuyễn quay người lại, lập tức trông thấy tròng mắt cô chuyển động loạn xạ dưới mí mắt, trên mặt đổ đầy mồ hôi.

Lộc Minh Sâm vội vàng xuống giường, lấy khăn lông tới, đợi khi lau mồ hôi cho cô mới phát hiện ra, cả người cô ướt sũng như vừa vớt từ dưới nước lên, tay chân lạnh lẽo, thân thể cứng đờ, là biểu hiện đang sợ hãi cực độ.

Nhìn dáng vẻ quật cường một mình mạnh mẽ chống đỡ này của cô, Lộc Minh Sâm vừa bất đắc dĩ vừa thương xót, anh đỡ cô dậy, nói: “Đi tắm rửa qua đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Tô Nhuyễn yên lặng đứng dậy, Lộc Minh Sâm đi theo cô, đứng trước cửa phòng vệ sinh: “Anh đứng canh ở chỗ này.”

Đợi Tô Nhuyễn tắm rửa xong, Lộc Minh Sâm mạnh mẽ kéo cô từ ổ chăn qua, ôm vào lòng: “Đừng sợ, không sao đâu, đều qua rồi.”

Anh sờ vầng trán lạnh lẽo của cô, học dáng vẻ trước đây cô an ủi mình, vụng về khẽ vỗ sống lưng cô: “Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”

Lúc này, Tô Nhuyễn mới do dự vươn tay ra, chậm rãi túm chặt vạt áo trước n.g.ự.c anh, cất giọng khàn khàn nói: “Em đ.â.m người kia một nhát.”

Lộc Minh Sâm cầm lấy tay cô, không khỏi sững sờ. Bàn tay này nhỏ bé yếu ớt như vậy…

Tưởng tượng ra dáng vẻ trấn định đe dọa đám cướp của cô, lòng anh khẽ nhói lên, anh nhẹ nhàng nói: “Em làm rất tốt, trừng phạt đúng người đúng tội, em không đ.â.m hắn, bản thân sẽ gặp nguy hiểm..”

Tô Nhuyễn lại nhỏ giọng nói: “Nếu anh không tới, có phải hôm nay em sẽ chết, mẹ em sẽ…”

Lộc Minh Sâm ôm chặt cô: “Không có nếu, em còn sống.”

Vân Chi

“Có anh ở đây, sẽ không để em chết.” Lộc Minh Sâm ấn đầu cô vào ngực, vỗ về sống lưng cô: “Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc trước đã, ngoan.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 218: Phòng cháy phòng trộm phòng chiến hữu (2)



Tô Nhuyễn nghe tiếng tim đập của đối phương, cuối cùng cơ thể dần thả lỏng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn, đau lòng sờ lên khuôn mặt trắng bệch của cô.

Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn nằm trong lòng Lộc Minh Sâm như cũ, dù cách một lớp áo sơ minh, độ ấm từ da thịt đối phương vẫn có thể xua tan lạnh lẽo trong cơ thể cô, khiến cô vô cùng an tâm, cũng khiến cô lười biếng không muốn cử động.

Điện thoại đầu giường vang lên, Lộc Minh Sâm dựa vào đầu giường đang định nói chuyện, lại trông thấy Tô Nhuyễn một giây trước còn trợn tròn mắt không biết suy nghĩ gì đã nhắm mắt lại, giống như đứa bé sợ hãi khi bị bắt tại trận.

Lộc Minh Sâm bật cười, có lẽ cô không biết, anh có thể nhìn rõ từng cử động của cô.

Anh nhẹ nhàng buông cô ra, xoay người nghe điện thoại, là cục công an thành phố gọi tới, bảo lát nữa Tô Nhuyễn có thời gian thì qua đó lấy lời khai.

Cũng đúng thôi, đã gần mười giờ rồi.

Lộc Minh Sâm quay đầu lại, nhìn Tô Nhuyễn đang giả vờ ngủ một cái, đứng dậy đi rửa mặt.

Đợi anh ra ngoài, quả nhiên Tô Nhuyễn cũng đã dậy, chỉ là Lộc Minh Sâm cảm thấy hình như có điểm nào đó không đúng.

Cô không nói một lời rửa mặt mặc quần áo, xuống lầu ăn cơm, sau đó lập tức tới đồn cảnh sát, lại coi anh như người vô hình rồi.

Là trở mặt không nhận người sao?

Biểu cảm của nữ cảnh sát hôm qua ghi lời khai cho Tô Nhuyễn có vẻ nghiêm túc, hiển nhiên đã tra được manh mối gì đó.

Sau khi nói chuyện, Tô Nhuyễn mới biết gã cảnh sát mập mạp tên Văn Lượng kia đã bị bắt lại, vụ án còn phải điều tra kỹ càng tỉ mỉ, có điều qua miệng tên La Cẩu bị cô trói lại kia, có vẻ người bị hại không chỉ mình cô.

Tô Nhuyễn biết gì khai nấy, sau đó hỏi tới tình hình của Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.

“Không có gì đáng ngại, đám người đó biết cô chạy thoát, không dám làm gì bọn họ, chỉ chịu chút đau khổ, bây giờ tiền và cổ phiếu đều lấy lại rồi.”

Vân Chi

“Đợi chiều nay ghi lời khai xong, bọn họ cũng có thể ra về.”

Tô Nhuyễn gật đầu.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, cô gặp được Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương được cảnh sát dẫn từ ngoài vào, gò má hai người đều sưng lên, hiển nhiên chính là chút đau khổ mà cảnh sát nói.

Trong lòng Tô nhuyễn rất cao hứng, có điều nhìn thấy cô đối phương lại không cao hứng. Tô Thanh Thanh hùng hổ bước tới, dáng vẻ hưng sư vấn tội.

Tô Nhuyễn chủ động đến gần Lộc Minh Sâm đang ngồi nói chuyện với cảnh sát ở trước bàn làm việc, vươn tay ra khoác tay anh.

Lộc Minh Sâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô một cái, hơi nghiêng người để cô khoác tay mình thoải mái hơn, rồi tiếp tục nói chuyện với cảnh sát.

Còn Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đi tới trước mặt Tô Nhuyễn, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn và chiếc nạng mang tính nhận diện cao kia, cả hai đồng loạt dừng bước.

Sao Lộc Minh Sâm lại ở chỗ này?

Có vẻ Lộc Minh Sâm cũng đã nhận ra, khi quay đầu lại nhìn thấy hai người, đôi mắt phượng lập tức trở nên lạnh lẽo, khiến Tô Thanh Thanh vội vàng trốn ra sau Hoắc Hướng Dương.

Lộc Minh Sâm nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với cảnh sát, nhẹ nhàng bảo Tô Nhuyễn: “Đi thôi.”

Thấy anh đứng dậy, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vô thức lui qua một bene, tự giác nhường đường.

Lộc Minh Sâm lại dừng chân, liếc hai người kia, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ kỹ khoản nợ lần này, lần sau còn lượn lờ trước mặt Tô Nhuyễn, đừng trách tôi tính cả nợ cũ nợ mới.”

Hoắc Hướng Dương cố tỏ vẻ kiên cường nói: “Chúng tôi chỉ muốn chạy đi báo cảnh sát trước.”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, rồi đi thẳng.

Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn hai người mỉm cười trào phúng, khiến Tô Thanh Thanh tức giận dậm chân.

Ra khỏi đồn cảnh sát, thấy bầu không khí không tồi, Lộc Minh Sâm chủ động tìm đề tài: “Em có thể giao cho anh mấy cái cổ phiếu kia, anh sẽ tìm người bán giúp em, hoặc là lần sau anh sẽ cùng em qua bên này.”

Tô Nhuyễn rụt tay lại, thờ ơ nói: “Em đưa phần của anh cho anh, anh bán phần của mình là được, em không cần anh quan tâm, dù sao hai ta cũng không thân.”

Lộc Minh Sâm:……

Người ta luôn nói phụ nữ trở mặt như lật sách, bây giờ anh coi như đã hiểu rồi.

Mặc dù nói với Lộc Minh Sâm hai ta không thân, nhưng Tô Nhuyễn dùng người lại không khách sáo chút nào. Trên đường về nhà cô còn yên cầu đi vòng qua Nghĩa Ô một chuyến, bỏ ra mấy trăm đồng mua vài túi tài liệu đủ các màu sắc, như vậy đến kỳ nghỉ hè cô không phải xuôi nam thêm chuyến nữa rồi.

Sau khi trải qua chuyện lần này, mấy năm tới cô đều không muốn xa nhà.

Mười ba tháng giêng, cuối cùng bọn họ cũng về tới tỉnh Đông Lâm. Tới dưới lầu khu tập thể Bình An, Tô Nhuyễn nhiệt tình mời Bùi Trí Minh lên nhà chơi: “Quãng đường này vất vả nhất chính là cậu, mặt búp bê cũng gầy rồi, nhưng mà rất đẹp trai.”

Bùi Trí Minh bị cô chọc cười, đang định nói gì đó Lộc Minh Sâm đã đứng chắn trước mặt, cướp lời: “Cậu ta còn nhiệm vụ, phải về đơn vị, không lên nhà nữa.”

Tô Nhuyễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vẫy tay với cả hai người: “Vậy hai người đi đường cẩn thận chút, tạm biệt.” Nói xong cô xoay người lên lầu.

Lộc Minh Sâm:……

Bùi Trí Minh cẩn thận hỏi: “Lão đại, anh về bộ đội cùng em không?”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng liếc qua, chân nhấc lên đi theo Tô Nhuyễn về nhà.

Bùi Trí Minh bật cười: “Lão đại, không làm được thì gọi điện cho Hoàng Hải Uy nhé.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 219: Chương 219



Lộc Minh Sâm lên lầu, quả nhiên trông thấy cửa phòng trộm đã đóng chặt, cũng may anh vẫn giữ chiếc chìa khóa dự phòng lấy từ chỗ Lý Nhược Lan.

Mở cửa vào nhà liền trông thấy Tô Nhuyễn mặt không biểu cảm đang ôm chăn gối của anh đi về phía phòng ngủ phụ.

Lộc Minh Sâm vội vàng bước đến, hai ngày nay ban ngày không nhìn ra điều gì, nhưng buổi tối khi đi ngủ rõ ràng Tô Nhuyễn vẫn sợ hãi, tuy rằng không nghiêm trọng như ngày đầu, nhưng vẫn sẽ gặp ác mộng, vào lúc này sao anh có thể để cô ngủ một mình?

Nhưng mà tính tình Tô Nhuyễn bướng bỉnh không phải bình thường, cô lạnh lùng hừ một tiếng: “Làm gì thế? Đi chấp hành nhiệm vụ của anh đi.”

Nói xong cô vòng qua anh, ném chăn gối vào phòng ngủ phụ, dứt khoát tỏ quyết tâm làm một người bạn cùng phòng không quan tâm đến nhau.

Lộc Minh Sâm có chút đau đầu, cố gắng vơ vét những lời nói lấy lòng con gái trước kia Hoàng Hải Uy hay nhắc tới. Lúc anh còn chưa nghĩ ra biện pháp đối đãi, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới, anh vội vàng ra mở cửa.

Người tới là Lý Nhược Lan, bà ấy xách theo một túi đồ lớn bước vào: “Từ xa đã nhìn thấy xe jeep lái qua bên này, mẹ đoán chắc là hai đứa đã về.”

Nói tới đây, bà ấy lại oán trách: “Hai đứa còn biết đường về.” Rồi trừng mắt với Tô Nhuyễn: “Đã khai giảng ba bốn ngày rồi, con có biết học kỳ này quan trọng đến mức nào hay không? Quá không biết chừng mực!”

Tô Nhuyễn đổ lỗi vô cùng thành thạo: “Do Lộc Minh Sâm có nhiệm vụ gấp, anh ấy lại không yên tâm để con về một mình, cứ khăng khăng bắt con chờ anh ấy.”

Lộc Minh Sâm:……

Lộc Minh Sâm chỉ có thể bóp mũi nhận: “Vâng, đều là lỗi của con.”

Cũng may Lý Nhược Lan không phải người bắt bẻ nhiều, bà ấy chỉ nói “Sau này không được như vậy nữa”, rồi bắt đầu sắp xếp lại túi đồ mình mang đến.

“Hai đứa đi lại cả ngày chắc cũng mệt mỏi rồi, hôm nay ăn tạm một bữa, sau đó nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Đây là sủi cảo và màn thầu, giữ lạnh ngoài ban công chắc có thể ăn được hai ngày, lúc Tô Nhuyễn đi học, Minh Sâm ở nhà một mình hâm nóng lên là ăn được.”

Sau đó bà ấy không nhịn được lại càm ràm Tô Nhuyễn: “Bây giờ kết hôn cũng kết xong rồi, không còn chuyện gì vướng bận nữa, con chuyên tâm ôn tập cho mẹ, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện thi đại học, biết chưa?”

Bà ấy vừa càm ràm, vừa mang đồ ra để ngoài ban công với Tô Nhuyễn, còn Lộc Minh Sâm thì tự giác cầm giẻ lau lau bàn, đi xa vài ngày, trong phòng đã tích thêm một lớp bụi bẩn.

Khi đi ngang qua cửa phòng bếp, anh mơ hồ nghe thấy tiếng Lý Nhược Lan đang dạy dỗ Tô Nhuyễn: “Con lại cãi nhau với Minh Sâm gì thế? Đừng cho là mẹ không nhìn ra…”

Anh ngó đầu vào, liếc nhìn Tô Nhuyễn ngoan ngoãn đứng trước mặt Lý Nhược Lan nghe dạy dỗ, đột nhiên nhanh trí nghĩ tới điều gì đó.

Sau khi suy xét cẩn thận, anh cao giọng hỏi: “Mẹ, cái chăn kia của con nặng mấy cân?”

“Cái gì?” Lý Nhược Lan ra khỏi phòng bếp: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tuy rằng hỏi như thế, nhưng bà ấy vẫn nhanh chân đi vào phòng ngủ chính xem xét chăn đệm.

Tô Nhuyễn lập tức nhận ra Lộc Minh Sâm định làm gì. Cô trợn trừng mắt nhìn anh. Lộc Minh Sâm giả vờ không nhìn thấy, đi theo sau Lý Nhược Lan, giải thích: “Người nhà chiến hữu của con ở phía nam muốn qua bên này tùy quân, chỗ bọn họ ấm áp, không biết phía bắc chúng ta làm chăn nặng mấy cân mới thích hợp.”

“Còn phải xem ở chỗ nào, nếu ở nhà lầu có máy sưởi thì khoảng sáu bảy cân là đủ rồi, nếu ở nhà trệt phải tám cân… Ơ?”

Vừa vào phòng ngủ chính, Lý Nhược Lan đã phát hiện ra trên giường chỉ có một chiếc chăn, bà ấy nghi hoặc nhìn về phía Tô Nhuyễn.

Lộc Minh Sâm lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng: “A, vừa rồi quên mất, chăn của con bị Tô Nhuyễn ôm qua phòng ngủ phụ rồi.”

Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực, nhìn Lộc Minh Sâm, khinh bỉ một tiếng. Cô đang định giải thích, thì nghe thấy Lý Nhược Lan vui mừng nói: “Xem ra mẹ trách oan hai đứa rồi, hóa ra hai đứa đã chuẩn bị tốt chuyên tâm học tập.”

Vân Chi

Ánh mắt bà ấy đảo qua Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn: “Vốn dĩ mẹ đang lo lắng hai đứa còn trẻ ham chơi, không có tâm trạng học hành.”

“Như vậy khá tốt, Minh Sâm, thành tích thi nghiên cứu sinh vòng sơ khảo của con cũng sắp có rồi nhỉ?”

Nói tới đây, bà ấy thầm tính toán: “Có phải trong hai ngày tới không? Mai con qua trường học xem thử đi.”

“Nếu như thi đỗ, con cũng nên chuyên tâm chuẩn bị cho vòng hai.” Bà ấy dặn dò thêm: “Tô Nhuyễn còn nhỏ, tính tình vẫn chưa ổn trọng, con để ý đến con bé chút, nếu không tháng sáu năm nay con tới thành phố Yến học nghiên cứu sinh rồi, Tô Nhuyễn thi không đậu, lúc ấy hai đứa lại khóc.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm với biểu cảm cứng đờ còn phải ngoan ngoãn gật đầu, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lý Nhược Lan khó hiểu nhìn cô: “Cười cái gì mà cười? Mẹ nói sai chỗ nào sao? Đừng tưởng rằng kết hôn rồi là mẹ không quản được con, để mẹ biết thành tích của con giảm xuống, con qua ký túc xá trong trường ở đi, thứ bảy chủ nhật mới được về, nghe thấy chưa?”

Lộc Minh Sâm sợ bà ấy bắt Tô Nhuyễn đi ở trọ trong trường từ ngày mai, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nhắc nhở cô ấy.”

Nghe thấy vậy, Tô Nhuyễn cười càng vui hơn.

Nên dặn dò đã dặn dò xong, Lý Nhược Lan chuẩn bị ra về: “Hôm nay hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe trước đi. Minh Sâm, con nhớ ngày mai qua trường đại học tra thành tích nhé, khi về bắt đầu điều chỉnh tâm trạng, đều ngoan ngoãn ôn tập cho mẹ, biết chưa?”

Hai người đều vội vàng gật đầu không ngừng.

Tiễn Lý Nhược Lan xong, Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm nở nụ cười trào phúng, vui sướng khi người ta gặp họa, sau đó nhanh chóng thu lại sắc mặt tiếp tục coi anh như người vô hình.

Lộc Minh Sâm:……

Dùng mẹ vợ áp chế không chỉ thất bại, ngược lại còn khiến Tô Nhuyễn giận thêm.

Anh thở dài, nhất thời không biết làm sao, đành phải chui vào phòng bếp nấu cơm trước. Món ăn vẫn là cháo gạo kê và sủi cảo như cũ.

Có điều Tô Nhuyễn vẫn không thèm ngồi cùng bàn ăn cơm với anh, anh đành phải tùy tiện ăn vài miếng rồi quay về phòng ngủ phụ, đóng cửa phòng lại.

Lúc này Tô Nhuyễn mới chậm rãi xuống phòng bếp, cô vừa ăn sủi cảo vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ phụ, nở nụ cười châm biếm, phạm lỗi còn không chịu giải thích, nghĩ cô dễ dỗ lắm sao?
 
Back
Top