Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 160: Hôn kỳ trước một tuần



Khi Tô Nhuyễn ở bên này đang chuẩn bị ngày hôn lễ vả mặt nhà họ Lộc thế nào, thì nhận được điện thoại từ Tô Gia Câu, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng sắp kết hôn.

Tô Nhuyễn lấy lý do bận học, sắp thi để từ chối, có điên mới quay về.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Nhược Lan tức không chịu nổi: “Bọn họ cố ý làm vậy.”

Bình thường trong tình huống hai chị em trong một gia đình đều có đối tượng chuẩn bị kết hôn, đều là chị cưới trước em cưới sau, nếu không người ngoài không hiểu sẽ cho rằng người chị có tật xấu gì đó nên không ai cưới.

Hơn nữa hôn kỳ của Tô Thanh Thanh cũng chỉ sớm hơn Tô Nhuyễn một tuần! Chẳng lẽ Tô Thanh Thanh thiếu thời gian một tuần ấy sao?

Từ nhỏ đến lớn Liêu Hồng Mai vẫn luôn ôm tâm tư chèn ép Tô Nhuyễn, sắp xếp như vậy rõ ràng là mang theo ác ý, nếu không hôn kỳ không phải chỉ bàn bạc một hai hôm là chọn được ngày, dù hiện giờ quan hệ giữa Tô Nhuyễn và nhà họ Tô không tốt lắm, bọn họ cũng không đến mức không lộ ra chút nào, đến gần thời gian kết hôn mới thông báo cho Tô Nhuyễn về tham gia.

“Bọn họ biết không thể làm phô trương hơn mẹ, cho nên cố ý dùng trò khôn vặt này khiến mẹ buồn bực đây mà.”

Thật ra Tô Nhuyễn lại không hề tức giận: “Chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi, Tô Thanh Thanh đã xin lỗi trước công chúng ở Tô Gia Câu và huyện thành rồi, còn bị mọi người bắt gặp lúc đang ăn nằm với Hoắc Hướng Dương, trong huyện có ai là không biết cô ta có vấn đề.”

Tô Nhuyễn là chị họ lại từ chối tham dự, càng nhắc nhở mọi người Tô Thanh Thanh đã từng làm ra những chuyện ghê tởm thế nào.

Nhưng mà sau khi nhắc tới chuyện này, tâm trạng Lý Nhược Lan càng kém: “Con không biết đâu, hơn một tháng trước không phải Tô Thanh Thanh cử báo Võ Đại Minh sao? Liêu Hồng Mai kia mượn cái cớ ấy nói vì bù đắp sai lầm phạm phải với con, cô ta mới định cá c.h.ế.t lưới rách vặn ngã Võ Đại Minh.”

“Sau đó cô ta còn cử báo hai người của viện kiểm sát, chuyện trước chuyện sau được chính phủ thưởng một ngàn đồng tiền, khiến cô ta đắc ý khỏi nói, Liêu Hồng Mai thì thổi phồng tới tận trời cao, nói cái gì... Anh hùng của huyện Khai Vân… Mẹ kiếp!”

Nghe thấy câu này, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Anh hùng của huyện Khai Vân?”

Lý Nhược Lan nói: “Con đừng cười, không ít người tin chuyện này đâu, bây giờ đều nói cô ta có dũng có mưu đó.”

“Con không về tham dự, sợ là cô ta lại tiếp tục diễn kịch, nói đã lập công chuộc tội con còn không tha thứ cho cô ta, người khác sẽ nói con thế nào?” Trên đời này không đâu thiếu chuyện đạo đức bắt cóc.

Vân Chi

Chuyện này đúng là chuyện Tô Thanh Thanh có thể làm ra, Tô Nhuyễn nheo mắt, đột nhiên cười nói: “Cứ để cô ta diễn kịch đi, tốt nhất là nói cho hay vào, chỉ cần không sợ c.h.é.m gió lớn quá cuối cùng tự c.h.é.m bay bản thân.”

Tô Thanh Thanh thích diễn thế nào, cô không quan tâm. Nhưng muốn dẫm lên cô? Cửa sổ cũng không có đâu.

Tô Thanh Thanh vặn ngã Võ Đại Minh? Đúng là trò cười.

Sau đó Tô Nhuyễn gọi điện thoại tìm Bùi Trí Minh: “Lúc trước là đội điều tra hình sự thành phố bắt tay vào điều tra Võ Đại Minh đầu tiên nhỉ, khi tôi kết hôn có thể mời đội trưởng bọn họ tới được không? Để tôi biểu đạt lòng cảm ơn.”

“Đã mời từ lâu rồi.” Bùi Trí Minh còn biết rõ tình hình ở huyện Khai Vân hơn cô: “Sau khi lão đại nghe nói Tô Thanh Thanh sắp kết hôn, đã cố ý đi mời rồi.”

“Chị dâu yên tâm! Nếu Tô Thanh Thanh không động vào chị sẽ không vấn đề gì, nếu cô ta dám động, đảm bảo cô ta sẽ xấu hổ muốn tìm khe đất để chui vào.”

Nói tới đây, anh ta còn tức giận hơn Lý Nhược Lan: “Hừ! Rõ ràng là bọn họ làm ra những chuyện ghê tởm đó, đã thông đồng ở bên nhau rồi, còn khăng khăng chèn ép hai người.”

“Suốt ngày rêu rao khắp nơi nói Hoắc Hướng Dương đẹp trai, có tài, thân thể khỏe mạnh gì đó.”

Bùi Trí Minh cười nhạo: “Thân thể khỏe mạnh? Một bàn tay của lão đại cũng đánh ngã được anh ta.”

“A, đúng rồi.” Đột nhiên Bùi Trí Minh ra vẻ thần bí nói: “Chị dâu, nói cho chị một bí mật, lão đại chúng em đã chuẩn bị cho chị một niềm vui bất ngờ cực lớn.”

Lộc Minh Sâm? Chuẩn bị tạo bất ngờ cho cô? Sao cô lại cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ: “Anh ấy vẫn còn tiền à?” Mua đồ chắc phải cần tiền nhỉ?

Bùi Trí Minh:……

Chị dâu, đ.â.m chọc như vậy không tốt đâu.

***

Vô cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ, mình sẽ tiếp tục cố gắng.

Đôi dòng giới thiệu truyện khác do mình edit

Tên Truyện: Thập niên 80 – Nuôi vai ác

Tác giả: Thời Hòe Tự

Thể Loại: Xuyên sách, ngôn tình, sảng văn

Cố Nam Sóc xuyên vào một quyển sách, đến thập niên 80 tài nguyên cằn cỗi.

Tuy rằng ở nông thôn, nhưng may mắn thuộc hàng con ông cháu cha. Cha là cán bộ thôn, anh trai là quân nhân, bản thân là giáo viên, xem như có gia thế cao nửa đầu quyển sách này.

Nhưng mà…

Anh trai vừa mới hy sinh.

Cha không chịu nổi tin dữ, buông tay vĩnh biệt cõi đời.

Chị dâu cuốn hết tiền tiết kiệm trong nhà chạy trốn, bỏ lại ba đứa trẻ nheo nhóc.

Điểm c.h.ế.t người chính là, ba đứa cháu trai tất cả đều là vai ác, dùng hết sinh mệnh mình đối nghịch với vai chính.

Kết quả là…

Cháu trai cả bị b.ắ.n chết.

Cháu trai thứ hai bị tai nạn xe cộ.

Cháu trai thứ ba tù mọt gông.

Cố Nam Sóc:…… Ta xxx cmn!

Một câu tóm tắt: Xuyên qua thập niên 80 nam chủ văn
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 161: Chuẩn bị hôn lễ (1)



Nghe nói hôn lễ của Tô Thanh Thanh vô cùng thành công, cô dâu cực kỳ xinh đẹp, chú rể cũng đẹp trai vô cùng, ảnh cưới vừa đưa ra lập tức cướp lấy nổi bật, các phân đoạn trong lễ cưới còn đầy sáng ý, đã qua vài ngày vẫn được mọi người bàn tán say sưa.

Những chê cười cô ta gây ra trước đó, cũng bị cử báo lập công và hôn lễ thú vị làm mờ đi và che lấp.

Ngược lại đúng như Lý Nhược Lan dự đoán, chuyện Tô Nhuyễn không trở về tham gia hôn lễ, bị không ít người nghị luận, Bùi Trí Minh nói đã chuẩn bị tốt kế hoạch khiến Tô Thanh Thanh chui vào khe đất rồi.

Buổi tối trước hôn lễ hai ngày, Tô Nhuyễn mới quay về Tô Gia Câu, không có cách nào khác, học sinh học lại thời gian học vô cùng căng thẳng, bọn họ được nghỉ học muộn hơn học sinh bình thường hai ngày.

Khi về tới Tô Gia Câu sắc trời đã tối, nhưng trong sân nhà họ Tô vẫn rất náo nhiệt.

Vân Chi

Dưới ánh đèn mờ nhạt, chữ Hỉ đỏ thẫm và lụa đỏ lấp đầy sân, khắp nơi đều là không khí vui mừng, tất cả đều do Lý Nhược Lan về trước bố trí.

Vốn dĩ bà cụ Tô định để Tô Nhuyễn dùng lại mấy thứ Tô Thanh Thanh kết hôn xong bỏ lại, dù sao tất cả đều còn mới.

Nhưng Lý Nhược Lan lại không nói hai lời, lập tức tìm người tới bóc đi toàn bộ, thay bằng thứ khác.

Có người nói không cần thiết, bà ấy chỉ cười ha hả đáp: “Hôn kỳ của Nhuyễn Nhuyễn đã định ra từ lâu, sau khi cụ ngoại của con bé biết tin, vui mừng không chịu nổi, cố ý viết chữ Hỉ cho con bé. Ông cụ đã gần chín mươi rồi, chữ viết cũng mang theo phúc khí.”

Nói vậy rồi không ai còn bắt bẻ được bà ấy, ngược lại lời này còn nhắc nhở mọi người, rõ ràng là Tô Nhuyễn định ra hôn kỳ trước, Tô Thanh Thanh lại vượt mặt Tô Nhuyễn, nói không cố ý ai tin.

Bởi vậy mức độ đáng tin trước cách nói chuộc tội với Tô Nhuyễn gì đó, sợ là cũng suy giảm mạnh.

Ba người cậu đang đứng ngoài sân thương lượng công việc ngày mai, sân khấu chính tổ chức hôn lễ ở đâu, nên mượn bao nhiêu bàn ghế bát đũa, ai phụ trách quản lý bếp sau, ai phụ trách đãi khách, ai phụ trách chạy vặt…

Bọn họ đều đi theo Lý Nhược Lan qua bên này từ trước, lo liệu tiệc cưới giúp cô.

Thấy Tô Nhuyễn về, ba người đàn ông đều quay đầu nhìn cô cười.

Sau khi nhận lại Lý Nhược Lan, nhiều chuyện sảy ra liên tiếp, Tô Nhuyễn chưa kịp đến nhà bà ngoại và nhà các cậu. Nhưng cô không cảm thấy xa lạ chút nào, bởi vì trong chuyện hôn sự của cô, đâu đâu cũng có bóng dáng các cậu.

Cậu cả là thợ một, thân hình cao lớn cường tráng, đã hơn năm mươi tuổi, trên cánh tay vẫn còn hiện lên cơ bắp. Có lẽ vì là con Cả trong nhà, nên tính cách tương đối ổn trọng. Toàn bộ quá trình trang hoàng nhà cửa cho Tô Nhuyễn, đều do ông ấy để ý giúp, cũng là người Tô Nhuyễn tiếp xúc nhiều nhất.

Ông ấy cười nói: “Về rồi đấy à? Cháu cũng vất vả rồi, đi đường có mệt không?”

Cậu Hai thấp hơn cậu Cả một chút, dáng người hơi béo, cười rộ lên vô cùng hiền hòa, trước kia ông ấy từng làm việc trong công ty bách hóa, các loại đồ dùng thượng vàng hạ cám dùng trong hôn lễ Tô Nhuyễn đều do ông ấy phụ trách.

Ông ấy tiếp lời cậu Cả: “Có lạnh không? Mau về phòng làm ấm người trước đi, đợi lát nữa ăn cơm.”

Cậu út có vẻ ngoài giống Lý Nhược Lan nhất, tính cách lại rất vô tư, tính tình Ngôn Thiếu Thời giống ông ấy, bình thường đều làm chân chạy vặt, nghe lời cậu Cả, cậu Hai làm việc.

Khi cô trang hoàng nhà cửa, cậu ấy làm chân chạy giúp cậu Cả, khi rảnh rỗi sẽ xách giỏ đi theo làm khuôn vác cho cậu Hai.

Ông ấy lôi mấy viên chocolate nhận rượu trong túi ra đưa cho Tô Nhuyễn, nhỏ giọng nói: “Cố ý để lại cho cháu đấy, đừng nói với Ngôn Thiếu Thời.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, coi cô cũng là trẻ con như Ngôn Thiếu Thời sao?

Mành cửa phòng phía tây đã vén lên, Lý Nhược Lan ngó đầu ra hỏi: “Về rồi à? Mau vào phòng đi, có lạnh không?”

Lý Nhược Lan không nói cô còn chưa cảm thấy gì, bà ấy vừa nói, Tô Nhuyễn liền cảm thấy hơi lạnh, lập tức dậm chân chạy về phòng.

Căn phòng này đã bố trí lại lần nữa, chữ Hỉ dán khắp nơi, lọt vào tầm mắt Tô Nhuyễn là đủ loại đồ đạc màu đỏ rực, khiến cô nhìn hoa cả mắt.

Thím Hồ và chị dâu Quế Hoa đang sửa sang lại giường đệm, mười bộ chăn gối, chất thành một đống cao cao trên giường.

Tô Nhuyễn kinh ngạc: “Nhiều vậy à?”

Chị dâu Quế Hoa cười nói: “Còn không phải sao, đều là bông mới chăn mới đó. Mẹ em nghe nói thành phố Yến lạnh, đã cố ý chuận bị hai bộ chăn dày mười cân.”

Nói xong chị ấy không nhịn được, cảm thán: “Con có mẹ có khác.”

Tô Nhuyễn trầm mặc, không ai hiểu rõ lời này hơn cô.

Đời trước, hôn sự của cô định ra vội vàng, tất cả người nhà họ Tô đều vội vàng chuẩn bị hôn sự cho Tô Thanh Thanh và nhà họ Lộc.

Đệm chăn đồ dùng gì đó cô đều không hiểu, còn bị Đỗ Hiểu Hồng tham mất một nửa tiền, sau đó bản thân phải tự mình lên huyện thành mua sắm đồ dùng linh tinh vụn vặt theo danh sách bà cụ Tô liệt kê, cuối cùng vẫn thiếu cái nọ thiếu cái kia, chỗ nào cũng phải tạm chấp nhận.

Còn về tiệc cưới, Tô Văn Sơn bận đi làm không để ý đến, chỉ nói với ông cả ông hai và chú thím một câu, nhờ bọn họ xử lý giúp.

Cha ruột còn không để bụng, các chú họ sao có thể tận tâm? Ngày cưới đều luống cuống chân tay, thiếu nọ thiếu kia, nói chung là hỗn loạn.

Liêu Hồng Mai khoanh tay xem kịch, Đỗ Hiểu Hồng càng không che giấu nét mặt vui sướng khi người ta gặp họa, bà cụ Tô thì già cả rồi muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, cuối cùng các thím trong thôn qua làm giúp không nhìn nổi mới giúp đỡ khó khăn hoàn thành tiệc cưới.

Tô Nhuyễn gần như lo lắng đề phòng gả vào nhà họ Hoắc, cuối cùng vẫn bị mẹ Hoắc trào phúng vì của hồi môn và tiệc cưới, một đứa con gái không được nhà mẹ đẻ coi trọng, vì sao người ta phải cất nhắc?

Nhưng mà hiện tại cô không phải xen vào việc gì, Lý Nhược Lan đều sắp xếp thỏa đáng mọi việc vì cô, cô chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được, không cần nhọc lòng.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 162: Chuẩn bị hôn lễ (2)



Hiển nhiên nghe thấy mấy lời này của chị dâu Quế Hoa, Lý Nhược Lan lại nhớ tới những ngày tháng trước đây của Tô Nhuyễn, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, lại mau chóng nói: “Mấy thứ này đều sắp xếp gọn gàng rồi, đợi lát nữa bỏ vào rương, đợi ngày kia xuất giá trực tiếp kéo tới phòng cưới.”

Bà ấy vừa bỏ vào rương, vừa nhắc Tô Nhuyễn: “Mấy bộ chăn này là chăn mùa đông, mấy bộ này là chăn xuân thu, hai bộ này là chăn mùa hè, hai bộ này là hai bộ dày nhất, chắc phải đợi khi hai đứa đến thành phố Yến mới dùng đến.”

Bọn họ vừa sắp xếp lại xong, đã nghe thấy tiếng cậu Hai trong sân kêu to: “Cơm chín rồi, mau ra đây ăn cơm!”

Người trong phòng vội vàng ra cửa đi về phía phòng bếp, Tô Nhuyễn đi cuối cùng, vừa lúc chạm mặt người nhà họ Tô đi ra từ phòng phía đông, chắc hẳn bọn họ ở bên đó cũng đang bàn bạc thương lượng chuyện gì.

Có thể thấy rõ Tô Văn Sơn đã nản lòng không ít.

Từ khi Lý Nhược Lan bóc trần gương mặt thật của ông ta, cuộc sống của ông ta bắt đầu không tốt lắm.

Tuy rằng không còn Võ Đại Minh uy h**p, nhưng ông ta có vết nhơ về đạo đức, dù ông ta muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Đỗ Hiều Hồng, cũng không mấy ai sẵn lòng tin tưởng.

Huống chi còn có đối thủ nhìn chằm chằm vào vị trí của ông ta như hổ rình mồi, năm nay đừng nói thăng chức, còn suýt chút nữa bị người ta kéo xuống.

Vân Chi

Bây giờ hai cha con đối mặt nhau, vậy mà cả hai đều chỉ nhìn, không nói gì.

Cũng không biết bây giờ ông ấy hận Tô Nhuyễn hay là hối hận, có điều Tô Nhuyễn đều không thèm để ý.

Bà cụ Tô cũng mang sắc mặt phức tạp, cháu gái cho chính tay bà ấy nuôi lớn, gần như hủy hoại tiền đồ của coi trai bà ấy yêu thương nhất, bây giờ ngay cả quyền lợi xử lý hôn sự đều không thuộc về bà ấy.

Tô Nhuyễn nhìn bọn họ, cảm thấy hình như nói gì cũng vô nghĩa, chỉ khách sáo chào một tiếng “Cha” và “Bà nội” định giữ thể diện mặt ngoài cho nhau.

Còn về Liêu Hồng Mai, nhìn một cái cô cũng lười nhìn.

Hình như Liêu Hồng Mai cố kỵ điều gì, cũng ngậm miệng không hé răng.

Trong phòng bếp, cậu Hai đeo tạp dề chia cơm cho mọi người, hiện giờ nhìn giống như người nhà họ Lý mới là chủ nhân của cái nhà này.

Người nhà họ Tô cũng chưa nói gì, người trưởng thành đều đep một tấm mặt nạ trên người, cho dù chán ghét, lúc hợp tác vẫn phải khách sáo duy trì hài hòa mặt ngoài.

Dù đám người Liêu Hồng Mai cơm nước xong là buông bát đũa đi nghỉ, các cậu nhà họ Lý cũng không nói gì, tự giác đi rửa nồi rửa bát.

Thấy Tô Nhuyễn nhíu mày, Lý Nhược Lan khuyên nhủ: “So đo với loại người này có gì hay đâu.”

Cậu Ba vừa rửa bát vừa cười nói: “Đúng thế, chẳng qua chỉ là vài cái bát vài đôi đũa, đừng làm hỏng tâm trạng, chúng ta coi như bọn họ là khách, tiếp đãi bọn họ là được.”

“Trong cái nồi bên cạnh có nước ấm đó, cháu mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai là không được nhàn rỗi rồi.”

Lý Nhược Lan đi nghỉ ngơi cùng Tô Nhuyễn, hai mẹ con nằm cạnh nhau, Lý Nhược Lan không nhịn được vẫn lải nhải với cô vài câu: “Đã mời hết bạn bè thân thiết của con chưa?”

“Váy cưới đã thuê rồi, thử trước xem có vừa không.”

“Được rồi, để mai dậy rồi thử, chắc là không vấn đề gì đâu, tối nay vẫn nên ngủ sớm một chút.”

Kết quả chưa tới hai phút sau, bà ấy lại dặn dò: “Người nhà họ Tô bên này, con chỉ cần giữ thể diện mặt ngoài là được.”

“Có điều cũng không cần nhân nhượng bọn họ, chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây đã là nể mặt bọn họ rồi, nhân phẩm Tô Văn Sơn không được, nhưng ông ta biết cân nhắc lợi và hại, sẽ phối hợp tử tế với chúng ta, hôn lễ xảy ra vấn đề gì, người mất mặt chính là ông ta.”

“Còn Liêu Hồng Mai kia, không cần để ý đến, chỉ là kẻ tiểu nhân không nhìn rõ thế cục mà thôi, dù sao sau này cũng không cần qua lại, nhưng nếu bà ta quá đáng, dám nói gì với con, con cứ nói cho mẹ, mẹ sẽ xử lý bà ta.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hóa ra là Lý Nhược Lan từng xử lý Liêu Hồng Mai, thảo nào hôm nay Liêu Phồng Mai lại yên phận như vậy.

Lý Nhược Lan nhìn cô, không nhịn được lại than thở: “Vẫn là gả chồng quá sớm, con vẫn còn trẻ con, hai đứa ở cùng nhau có ổn không?”

“Sau này tới thành phố Yến rồi, bên cạnh không ai…”

Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lý Nhược Lan: “Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu có chỗ nào không biết, điều gì không hiểu, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ, không phải có mẹ ở đây sao?”

Lý Nhược Lan xoa đầu cô, cười nói: “Quả nhiên vẫn là trẻ con, được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Lúc Tô Nhuyễn mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại cảm nhận được một tiếng thở dài buồn bã từ đỉnh đầu truyền đến, sau đó là bàn tay dịu dàng m*n tr*n đình đầu và khuôn mặt mình, cuối cùng khẽ vỗ lưng cho cô. Ý thức của Tô Nhuyễn còn chưa kịp tỉnh lại đã thoải mái ngủ theo tiếng vỗ về.

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời đã sáng rõ, đã không còn ai bên cạnh từ lâu, trong sân không ít tiếng nói cười truyền đến.

Tô Nhuyễn vội vàng rời giường, lúc đẩy cửa ra ngoài vẫn còn chút mơ màng.

“Dậy rồi à?” Lý Nhược Lan đang đeo gang tay rửa rau, thấy cô đến thì nói: “Mau rửa mặt đi, lát nữa khả năng không tí người tới đâu.”

Tô Nhuyễn ngây người đi về phía phòng bếp, cậu Hai đang ở trong phòng dùng bùn đắp một cái bếp lò lâm thời bằng đất, thấy Tô Nhuyễn tò mò, ông ấy nghiêng người cho cô xem: “Sắp đắp xong rồi, trưa nay bắt đầu dùng cái bếp này nấu cơm.”

Hiện giờ, trong thôn cưới gả rất ít khi tổ chức ở khách sạn, về cơ bản đều dựng lều cưới trong sân, bày mấy bộ bàn ghế mời đầu bếp tới nhà chưởng muỗng, nấu thức ăn bằng nồi lớn.

Nấu thức ăn bằng nồi lớn cần có một cái bếp lò lâm thời.

“Đã mời cậu họ nhà ông trẻ Hai tới rồi, ông ấy chưởng muống nổi tiếng xa gần chỗ chúng ta, đảm bảo khách tới ăn tiệc đều khen ngợi hết lời.”

“Nhanh lên nhanh lên! Nồi tới rồi!” Cậu Ba bê một cái nồi sắt cực lớn nhanh chân bước vào từ cửa, cậu hai vội vàng kéo Tô Nhuyễn sang bên cạnh. Lúc bỏ cái nồi lớn kia lên, cậu Ba dùng sức hơi mạnh, khiến một viên gạch rơi xuống.

Cậu Hai mắng: “Mày không thể cẩn thận một chút à, lúc nào cũng hấp tấp bộp chộp!”

Cậu Ba cười hì hì: “Anh đắp lại không phải được rồi sao, em chưa đè sụp bếp của anh mà.”

Cậu Hai trừng lại: “Mày còn muốn đè sụp? Mày có thể đè sụp, tao gọi mày là anh.”

Cậu Ba xoa tay hầm hè muốn thử: “Thật không? Nói lời giữ lời nhé.”

Cậu Cả vừa bê một cái bàn tới, thấy vậy cười mắng: “Hai đứa cộng lại cũng gần chín mươi tuổi rồi đấy, nhanh tay nhanh chân lên, phông rạp và bàn ghế đều đưa tới rồi, mau qua giúp đỡ.”

Cậu Hai cậu Ba nghe thấy thế lập tức ngậm miệng chạy ra ngoài.

Tô Nhuyễn nhìn bọn họ không nhịn được bật cười.

Rửa mặt xong, ăn chút cơm sáng đơn giản, người làm giúp cũng lục tục tới cửa.

Tuy rằng đã mời đầu bếp chưởng muỗng, nhưng những việc lặt vặt như rửa rau thái rau vẫn cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm. Hôm nay bọn họ cần chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu, thứ gì cần chế biến sơ qua thì chế biến, để sáng mai đầu bếp chưởng muỗng chỉ việc nấu lên.

Chị dâu Quế Hoa xách theo hai con d.a.o vào: “Hôm nay để tôi xắt rau cho, khoai tây sợ cứ giao cho tôi.”

Chị ấy nhìn chiếc bàn dài đặt trước cửa bếp: “Vẫn thiếu thớt à? Không có chỗ ngồi thái rồi.”

Chị ấy vừa dứt lời, thím Hồ và con trai thím ấy đã bê cái thớt gỗ lớn vào phòng: “Tôi biết ngay các cô đều quên mà, không phải cầm d.a.o thì cầm chày cán bột, may mà có tôi nhớ ra đấy.”

Có thím cùng thôn đang cắp chày cán bột dưới nách đi sau, cười đùa: “Bà đang mắng tôi đấy hả?”

Mọi người lập tức cười đùa rộn ràng, vừa trêu chọc lẫn nhau, vừa bắt tay vào làm việc.

Chỉ trong chốc lát phòng bếp đã khí thế ngất trời.

Tô Nhuyễn nhìn mọi người vui vẻ tươi cười, tiếng trêu đùa vang bên tai không dứt, nhất thời có chút hoảng hốt, cô nhớ lại cảnh tượng kiếp trước trong phòng bếp, khiến sau khi trọng sinh cô vô cùng chán ghét khu vực này, bây giờ chỉ thay đổi đơn giản người quản lý, tất cả lại trở nên ấm áp đáng yêu lạ thường.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 163: Cút ra khỏi đây



Khoảng mười một giờ, một đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn xuất hiện trước cửa thôn Tô Gia Câu, là những người khác trong nhà họ Lý tới, có mợ cả, mợ hai, mợ ba, và vài người anh chị em họ. Nhất thời Tô Nhuyễn chưa thể nhận ra được ai với anh, may mà có Ngôn Thiếu Thời ở bên cạnh giới thiệu giúp cô.

Sau khi vội vàng làm quen một lượt, Tô Minh Nguyệt và họ hàng thân thích khác bên nhà họ Tô cũng tới, bà cụ Tô gọi Tô Nhuyễn ra ngoài chào hỏi, mợ cả nói: “Cháu mau đi làm việc của mình đi, không cần để ý tới các mợ.”

Nói xong bà ấy dẫn mọi người ra ngoài, trực tiếp bắt tay vào làm việc, người cậu họ chưởng muỗng kia tới rồi, rất nhiều việc phải mau chóng hoàn thành.

Anh họ chị họ lớn tuổi hơn giúp đỡ dựng rạp, mấy đứa nhỏ được Ngôn Thiếu Thời dẫn đi khắp nơi.

Sau khi rót nước cho bàn bè thân thích của nhà họ Tô xong, thấy bên này đã có Tô Văn Sơn với bà cụ Tô tiếp chuyện, Tô Nhuyễn liền ra ngoài.

Cô tình nguyện ngồi rửa rau nghe chuyện bát quái với các thím các chị trong thôn, cũng không muốn ngồi nghe người nhà họ Tô trong tối ngoài sáng mắng mỏ nhà họ Lý.

Ngược lại những người tới làm giúp lại có ấn tượng vô cùng tốt với người nhà họ Lý, có chị dâu nói: “Tô Nhuyễn, gia đình bà ngoại em thịnh vượng thật đấy.”

Chị dâu Quế Hoa ở bên cạnh vừa xắt rau vừa cười nói: “Cô không thấy cách người ta làm việc à, gia đình kiểu này không thịnh vượng mới là lạ.”

Nói xong chị ấy lại thở dài: “Trước kia luôn nghe người ta nói tới gia phong tốt, bây giờ xem như được chính mắt nhìn thấy một phen rồi. Cô nhìn ba ông cậu của Tô Nhuyễn kia xem, có thương có lượng.”

“Mấy người con dâu kia nữa, hôm nay toàn bộ đều qua đây giúp đỡ.”

Có người nói: “Thì đang ở ngoài mà, chẳng lẽ còn để người khác chế giễu?”

“Vậy thì chưa chắc đâu.” Chị dâu Quế Hoa duỗi cổ, nhỏ giọng nói: “Nhớ ngày Tô Thanh Thanh kết hôn không? Đỗ Hiểu Hồng ở huyện thành đó, đâu thèm về giúp đỡ. Nhớ bà ta về lúc nào không?”

Mọi người lập tức chê cười: “Người như Đỗ Hiểu Hồng chỉ về để ăn thôi, giúp đỡ thì…”

Vân Chi

Chị dâu Quế Hoa nói tiếp: “Tô Minh Nguyệt cũng là cô ruột đó, hai vợ chồng nhà ấy thì sao?”

Tất nhiên cũng tự cho mình là khách rồi, giống hôm nay như đúc.

Mọi người đều đồng ý với cách nói của chị dâu Quế Hoa, nếu thật sự giả vờ đoàn kết, hoàn toàn có thể đợi ngày mai tới ăn tiệc, tặng quà mừng là được, cần gì phải chạy từ xa đến đây nhìn sắc mặt người nhà họ Tô.

“Còn không phải sao, người lớn không nhìn ra, nhìn trẻ con chẳng lẽ không biết? Mấy đứa lớn lớn bé bé kia cũng chỉ hơn mười tuổi, có đứa còn bảy tám tuổi, nhưng đều rất thân thiết.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì Tô Minh Nguyện đi cùng một vị thím không cùng chi tới: “Nhuyễn Nhuyễn.” Tô Minh Nguyệt gọi cô.

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Cô út.”

Tô Minh Nguyệt thở dài một tiếng, sau đó hỏi cô: “Các cậu của cháu có ghét bỏ cháu không?”

Câu hỏi này khiến Tô Nhuyễn rất buồn cười. Ánh mắt cô đảo qua đám người nhà họ Lý đang bận rộn, sau đó nhìn sang Tô Minh Nguyệt, cười nói: “Sao có thể, nếu ghét bỏ cháu, bọn họ còn giúp cháu lo liệu tiệc cưới giữa trời lạnh thế này sao? Đút tay vào túi làm khách không phải được rồi à?”

Tô Minh Nguyệt vô thức rút tay ra khỏi túi áo, khẽ ho một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt rau cùng mọi người.

Còn vị thím không chùng chi kia lại không nhúc nhích, chỉ hỏi Tô Nhuyễn: “Lễ hỏi của cháu thật sự tận ba vạn à? Mẹ cháu thật sự không lấy một phân nào?”

Ý trong lời này là các cậu đều bận rộn giúp đỡ vì tiền lễ hỏi.

Tô Nhuyễn nói: “Mẹ cháu còn cho thêm cháu ba ngàn để mua nhà lầu đó, gia cụ và trang hoàng đều do các cậu cháu thêm vào.”

Chị dâu Quế Hoa cười nói: “Các cậu đều thêm rồi, Minh Nguyệt là cô ruột định thêm cho cháu gái mình thứ gì thế?” Không tặng đồ thì thôi, còn chạy tới cho người ta ngột ngạt.

Sắc mặt Tô Minh Nguyệt lập tức không nhịn nổi, người thân tặng lễ đều năm mươi đồng, còn cho thêm cái gì.

Chắc là vị thím không cùng chi kia có quan hệ không tồi với Tô Minh Nguyệt, bà ta lập tức giải vây: “Không phải là cô út sợ cháu chịu ấm ức bên nhà họ Lý sao?”

Tô Minh Nguyệt nói hùa theo: “Đúng vậy, không chỉ cô, từ khi cháu đi, cha và bà nội cháu đều khó chịu không thôi.”

“Con nhóc Thanh Thanh kia cũng biết lỗi rồi, vì cháu thiếu chút nữa đã liều mạng với nhà họ Võ, còn trực tiếp cử báo bọn họ. Nghe nói Võ Đại Mính sẽ bị ăn đạn đồng, Võ Thắng Lợi thì cả đời không ra được.”

“Cha cháu cũng hối hận lắm, đã đuổi Đỗ Hiểu Hồng về nhà mẹ đẻ rồi. Cháu không thấy ông ấy lo lắng cho cháu bạc cả tóc sao? Bà nội cũng luôn miệng nhắc tới cháu, lo cho cháu đến mức không ngủ được, sợ cháu phải chịu ấm ức.”

Vị thím không cùng chi kia nói tiếp: “Thật sự đối xử tốt với cháu à? Cho dù mẹ cháu là người thân của cháu thật, nhưng người ta còn con trai mới, các cậu cháu cũng chưa gặp lần nào…”

Bà ta còn chưa nói hết lời, tiếng chửi bậy sắc bén của Tô Minh Phong đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa: “Cô ta là con hoang, là con hoang.”

Ngay sau đó là tiếng mắng đầy tức giận của Ngôn Thiếu Thời truyền đến: “Mày mắng chị tao thêm một câu nữa xem, tao đánh c.h.ế.t mày!”

Giọng Tô Minh Phong rất lớn: “Đây là nhà tao, chúng mày và đứa con hoang kia đều cút ra khỏi đây.”

Ngôn Thiếu Thời tức điên lên: “Nghĩ chúng tao thèm vào nhà chúng mày lắm đấy, chị gái tao bị mẹ mày hại thảm, mẹ mày còn ác độc hơn mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết! Là phù thủy xấu xa nhất thiên hạ!”

“Mày dám mắng tao, tao g.i.ế.c mày!”

Sau đó là tiếng bọn nhỏ đánh nhau, mọi người nghe thấy động tĩnh đều chạy ra ngoài.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 164: Không biết tự lượng sức mình



Khi mọi người chạy ra ngoài, đám trẻ lớn hơn đã tách hai đứa nhỏ ra rồi. Nhà họ Lý nhiều người, Ngôn Thiếu Thời không chịu thiệt, Tô Minh Phong vẫn đang giãy giụa trong lòng anh họ muốn lao tới, miệng mắng ra những lời không sạch sẽ về Tô Nhuyễn và người nhà họ Lý.

Tô Văn Sơn thấy ánh mắt người chung quanh dừng trên người mình, sắc mặt biến thành màu đen, bước đến xách gáy áo Tô Minh Phong lên, giận mắng: “Mày im miệng cho tao!”

Ngôn Thành Nho cũng vội vàng chạy tới, trên người ông ấy vẫn đeo tạp dề, trừng mắt với Ngôn Thiếu Thời: “Sao lại thế này?”

Ngôn Thiếu Thời ấm ức không chịu nổi: “Cha, nó mắng chị gái con! Mắng rất khó nghe!”

“Cha, vì sao chúng ta phải tổ chức hôn lễ ở nhà bọn họ?”

Nói xong cậu ấy lại quay sang túm lấy Tô Nhuyễn: “Chị, chúng ta về nhà đi. Về nhà chúng ta tổ chức, việc gì phải tổ chức ở chỗ này, nhà vừa rách nát lại còn xa, ông bà ngoại muốn đến cũng không đến được.”

Ngôn Thành Nho kéo Ngôn Thiếu Thời lại, ngẩng đầu ôn hòa nói với Tô Văn Sơn: “Cục trưởng Tô, ngài xem nên giải quyết chuyện này thế nào?”

Ông ấy giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Thật ra bây giờ muốn đổi nơi tổ chức vẫn còn kịp, lên thành phố đặt vài bàn tiệc, gọi điện thoại thông báo cho người ta đổi địa điểm là được.”

“Còn về đồ đạc trong nhà, sau khi Nhuyễn Nhuyễn về đều mua mới, không thiếu thứ gì.”

Giọng ông ấy ôn hòa bình thản, ngữ điều như đang thương lượng, nhưng nội dung lại vô cùng cứng rắn, cương quyết.

Dễ nhận ra, Tô Văn Sơn không hề đoán được Ngôn Thành Nho sẽ không hòa giải, ngược lại còn đứng ra đòi công bằng cho Tô Nhuyễn.

Tô Minh Nguyệt vội vàng nói: “Chỉ là đùa thôi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, bọn nhỏ đùa nhau sao có thể coi là thật, chị em ruột thịt với nhau, ồn ào nhốn nháo là chuyện bình thường.”

Ngôn Thành Nho nhìn cô ta, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Hai đứa nhỏ nhà cô đùa nhau thường mắng đối phương là con hoang, ch* đ* à?”

Tô Minh Nguyệt nói không ra lời, vị thím không cùng chi kia liếc mắt nhìn Tô Minh Phong một cái, cũng cảm thấy cạn lời, chỉ biết cười trừ hòa giải: “Ngày vui của Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đừng so đo chút việc nhỏ này, đã cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, không đáng tranh cãi chỉ vì trẻ con không hiểu chuyện.”

“Nhuyễn Nhuyễn về nhà chồng còn phải có anh em cõng ra cửa đó.” Theo kế hoạch ban đầu, con trai bà ta sẽ cõng Tô Nhuyễn ra cửa.

Ngôn Thiếu Dục đứng ra, diện mạo và khí chất anh ấy rất giống Ngôn Thành Nho. Anh ấy ôn hòa cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi không thiếu anh em trai.”

Mấy anh em họ nhà họ Lý lập tức bước lên phía trước, khí thế bức người, sắc mặt đám người nhà họ Tô đều không tốt lắm.

Ngôn Thiếu Thời tự hào nói: “Hừ, ông bà nội tôi sinh được năm người con đó!”

Vân Chi

Bầu không khí đang có chút căng thẳng, lập tức bị câu nói này chọc thủng, mọi người đều bật cười.

Người vây xem nghe xong đều chỉ chỉ trỏ trỏ,

Có người nói: “Ai không biết còn tưởng rằng người ta mới là cha ruột anh em ruột của Tô Nhuyễn đó.”

“Chồng sau của Lý Nhược Lan đúng là không tồi.”

“Hừ, tốt hơn không chỉ mười lần. Cha kế người ta còn xắn tay vào làm việc, cha ruột lại khoanh tay đứng nhìn, đúng là…”

Lúc này cậu Cả mới chạy ra, như vừa nghe thấy động tĩnh, giả vờ răn dạy đám trẻ con: “Làm cái gì ở đó thế? Còn một đống việc phải làm kia kìa, lười chảy thây ra đó làm gì? Mau đi làm việc đi!”

Sau đó, ông ấy dùng ánh mắt hung ác nhìn vào Tô Minh Phong, nói với Ngôn Thiếu Thời: “Cháu lớn vậy rồi, so đo với trẻ con làm gì? Mau đưa chị gái cháu vào trong đi.”

Trước khi vào nhà còn nói với Tô Văn Sơn: “Trẻ con cũng phải dạy dỗ tử tế, dù có phải chị gái hay không, mắng cô dâu trong hôn lễ của người ta, ai cũng sẽ chê gia đình đó không có giáo dưỡng, có phải hay không?”

Rõ ràng là Tô Minh Phong và Ngôn Thiếu Thời bằng tuổi nhau, nhưng mà hai người đứng cùng một chỗ, cách làm việc, nói chuyện thực sự cách biệt như trời với đất.

Có người thở dài: “Minh Phong và Điềm Điềm đều bị Đỗ Hiểu Hồng dạy hư rồi, bà phải dạy con chúng ta cẩn thận, đừng để nó học Minh Phong.”

Vợ ông ta cả giận, nói: “Ông có ý gì? Dạy dỗ con cái là chuyện của một người à? Ông muốn phủi tay làm chưởng quầy có phải không?”

Nghe tiếng nghị luận, mặt Tô Văn Sơn nóng rát, ánh mắt nhìn Tô Minh Phong dần dần trở nên âm trầm. Hình như Tô Minh Phong cũng cảm nhận được điều gì đó, lập tức không dám náo loạn nữa.

“Đứa lớn vừa rồi không phải con ruột của Lý Nhược Lan nhỉ? Vậy mà ở cùng nhau như anh em ruột.”

“Cho nên mới nói, vẫn là mẹ Nhuyễn Nhuyễn biết dạy con, vợ sau của Văn Sơn cưới hỏng rồi…”

Tô Văn Sơn lạnh lùng kéo Tô Minh Phong ra khỏi đám người, sau đó âm trầm nói: “Về nhà tìm mẹ mày đi, ngày mai ba mẹ con đều đến nhà bà ngoại, đừng tới đây.”

Tô Minh Phong nhìn vẻ mặt của Tô Văn Sơn, có chút sợ hãi: “Cha…”

Tô Văn Sơn đẩy cậu ta một cái, giọng điệu nặng nề hơn: “Đi!”

Trò khôi hài khép lại như vậy, Tô Minh Nguyệt không còn mặt mũi nào nói ra mấy lời lo lắng Tô Nhuyễn bị bắt nạt ở nhà họ Lý nữa. Còn người xung quanh thì âm thầm nghị luận, may mà Tô Nhuyễn nhận lại mẹ ruột, nếu không để Đỗ Hiểu Hồng xử lý hôn sự lần này, không biết cảnh tượng sẽ thảm thế nào.

Người nhà họ Tô đều xám xịt vào ngốc trong phòng, ngoài sân hoàn toàn trở thành địa bàn của người nhà họ Lý.

Ngôn Thiếu Thời cảnh giác đi theo bên người Tô Nhuyễn, sợ có ai đó lại qua đây nói lời không dễ nghe, bắt nạt Tô Nhuyễn. Mọi người thấy vậy đều khen ngợi: “Cậu em trai này của Nhuyễn Nhuyễn không tồi.”

Tô Nhuyễn xoa đầu Ngôn Thiếu Thời cười sung sướng.

Sau bữa cơm trưa, hai người bạn thân của Tô Nhuyễn tới, một người là Triệu Lị Lị, một người là Mã Lan Nhi, đều ở cùng thôn.

Sau khi hai người tới, Tô Nhuyễn không cần ra ngoài làm việc nữa, chỉ ngồi trong phòng nói chuyện tâm sự với bạn bè.

Hai người hỏi Tô Nhuyễn về cuộc sống trên thành phố, nghe nói cô có nhà riêng đều rất hâm mộ, có điều càng tò mò về con người Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng xôn xao nho nhỏ từ bên ngoài truyền đến, Triệu Lị Lị ngó đầu ra xem thử: “Là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương tới.”

Cô ấy bĩu môi: “Hai người bọn họ còn có mặt mũi tới đây.”

Mã Lan Nhi cười mỉa mai: “Da mặt cô ta dày hơn tường thành, chắc chắn là tới khoe khoang rồi, muốn chèn ép Nhuyễn Nhuyễn đây mà.”

Triệu Lị Lị nói: “Nhưng mà cô ta thật sự rất biết cách trang điểm.”

Tô Nhuyễn ngó đầu nhìn ra ngoài, lập tức trông thấy Tô Thanh Thanh đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ, kéo tay Hoắc Hướng Dương vào nhà.

Còn Hoắc Hướng Dương thì mặc một chiếc áo gió màu xanh bộ đội, đai lưng bên hông thít rất chặt, lộ rõ dáng người cao ráo của anh ta.

Người trong thôn nhìn cách ăn mặc xinh đẹp thời thượng như minh tinh này, đều khen không dứt miệng.

Mã Lan Nhi nhíu mày nói: “Tô Nhuyễn, cậu bảo bạn trai mình chú ý chút, hiện giờ mẹ của Tô Thanh Thanh đang tuyên truyền khắp nơi, nói bạn trai cậu nằm liệt trên xe lăn đó, lúc đón dâu còn không biết bọn họ sẽ giở trò gì đâu.”

“Tớ cảm thấy khả năng cô ta lại có ý đồ xấu.”

Triệu Lị Lị nói: “Dù sao chắc chắn Tô Thanh Thanh sẽ không có ý tốt, hai người vẫn nên cẩn thận một chút.”

Ánh mắt Tô Nhuyễn đảo qua hai người kia, trong lòng mỉa mai, muốn chèn ép Lộc Minh Sâm sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 165: Khoe khoang



Sau khi Tô Thanh Thanh tới, cô ta kéo Hoắc Hướng Dương lượn lờ khắp nơi như con bướm nhỏ, khoe khoang cuộc sống tân hôn hạnh phúc của mình, giống như nơi này là sân nhà của cô ta.

Mã Lan Nhi vô cùng ngứa mắt: “Tô Nhuyễn, nghe nói bạn trai cậu đẹp trai hơn Hoắc Hướng Dương nhiều, đúng không?”

Triệu Lị Lị cũng vội vàng hỏi: “Tớ nghe rất nhiều người nói, diện mạo của bạn trai cậu vô cùng đẹp mắt, rốt cuộc trông thế nào?”

“Đúng rồi, ảnh cưới, ảnh cưới của hai người đâu? Mau lấy ra đây cho chúng tớ xem.”

Tô Nhuyễn nói: “Ở trên thành phố, không mang về, để mai lên thành phố sẽ cho các cậu…”

“Mang về đây.” Lý Nhược Lan bước vào, nói: “Mẹ mang về cho con rồi.” Vừa nói bà ấy vừa lấy album ảnh cưới ra.

Nhưng mà khi đưa album cho đám Triệu Lị Lị, Tô Nhuyễn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lý Nhược Lan có chút kỳ quái, giống như trào phúng, giống như chờ mong màn kịch sắp diễn ra.

Tô Nhuyễn đang nghi hoặc, thì nghe thấy Liêu Hồng Mai bên ngoài cửa sổ đưa ảnh cưới của Tô Thanh Thanh cho mọi người xem.

Tô Nhuyễn cho rằng Lý Nhược Lan đang trào phúng hành vi khoe khoang của Tô Thanh Thanh, cũng cảm thấy buồn cười vì Lý Nhược Lan cố ý mang ảnh cưới của cô về.

Hiển nhiên bà ấy đã có ý định cướp đoạt nổi bật của Tô Thanh Thanh từ trước.

Triệu Lị Lị gấp không chờ nổi mở ra xem, Mã Lan Nhi cũng ghé đầu qua, đợi sau khi nhìn thấy ảnh chụp, hai người đều phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Oa, trên thành phố đều chụp ảnh cưới như vậy sao?”

“Mấy tấm ảnh này đẹp quá!”

Triệu Lị Lị nhìn chằm chằm vào mặt Lộc Minh Sâm: “Đây là chồng sắp cưới của cậu à?”

Mã Lan Nhi cũng kinh ngạc cảm thán: “Anh ấy đẹp trai hơn Hoắc Hướng Dương nhiều!”

“Ngày mai bảo chồng cậu ăn mặc tử tế, chải chuốt một chút, cho Tô Thanh Thanh tức chết.”

Đợi lật đến bộ ảnh sườn xám và quân trang kia, Triệu Lị Lị nhíu mày suy tư: “Cái này… Có phải quần áo Hoắc Hướng Dương mặc hôm nay hơi giống quần áo chồng cậu mặc không nhỉ?”

“Đặc biệt là chỗ đai lưng.” Nói tới đây, ánh mắt cô ấy dừng trên đai lưng của người đàn ông trong tấm ảnh, ánh mắt dừng một chút, rồi nhanh chóng rời đi.

Kỳ quái thật, vừa nãy nhìn Hoắc Hướng Dương thắt đai lưng như vậy hoàn toàn không có cảm giác gì, sao đặt trên người chồng Tô Nhuyễn lại có cảm giác ngượng ngùng nhỉ?

Tô Nhuyễn thấy thế bật cười, nếu không phải linh hồn bên trong cô đã là bà thím già, khả năng cũng sẽ phản ứng giống cô gái nhỏ này.

Có điều lời Triệu Lị Lị nói cũng đã nhắc nhở Tô nhuyễn, chẳng trách cô lại cảm thấy Hoắc Hướng Dương mặc quần áo như vậy rất quen mắt.

Nhưng mà vì sao nhỉ? Tô Thanh Thanh mặc như vậy, cô không cảm thấy bất ngờ lắm, ngày đó khi chụp ảnh cưới, rõ ràng là Hoắc Hướng Dương đã thất thố khi thấy cô mặc sườn xám.

Vân Chi

Dù là tranh phong với cô, hay vì thể hiện bản thân, Tô Thanh Thanh cố ý mặc một bộ sườn xám tới đều rất bình thường.

Nhưng mà vì sao Hoắc Hướng Dương cũng muốn học Lộc Minh Sâm nhỉ? Anh ta không biết bắt chước bừa sẽ tự rước lấy nhục sao?

Bên ngoài đột nhiên vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người chạy tới ồn ào xem ảnh cưới của Tô Thanh Thanh, hiện giờ ở huyện Khai Vân thứ này vẫn thuộc loại hiếm lạ, huống chi ảnh chụp còn xinh đẹp như vậy.

Triệu Lị Lị ôm ảnh cưới của Tô Nhuyễn, không phục nói: “Có thể đẹp đến đâu, tớ không tin cô ta có thể chụp đẹp hơn cậu.”

Mã Lan Nhi cực kỳ hâm mộ nói: “Nếu như khi tớ kết hôn, cũng được chụp một bộ ảnh như vậy thì tốt biết mấy.”

“Tô Nhuyễn, bộ ảnh này bao nhiêu tiền? Có phải rất đắt hay không?”

Ngoài cửa sổ cũng có người hỏi: “Nghe nói một quyển này phải hơn tám trăm, Hai quyển là một ngàn sáu, mẹ chồng cháu hào phóng thật đấy.”

“Không phải thế đâu.” Tô Thanh Thanh đắc ý nói: “Giá thị trường sợ là không chỉ một ngàn sáu, nhưng mà chúng cháu chỉ tốn năm trăm.”

Mọi người ngạc nhiên: “Sao hai đứa tiết kiệm được nhiều tiền như vậy?”

“Vốn dĩ bộ ảnh đầu tiên tốn hơn bảy trăm rồi, nhưng sau khi chụp xong, ông chủ quán chụp ảnh cảm thấy chúng cháu chụp đẹp, cảm giác trước ống kính cũng tốt, nên muốn dùng ảnh chụp của bọn cháu quảng cáo cho quán bọn họ, ảnh chụp và album gì đó đều tặng miễn phí.”

“Bộ ảnh thứ hai là cố ý mời chúng cháu làm người mẫu, nên không chỉ miễn phí, còn cho chúng cháu hai trăm đồng tiền công.”

Hiển nhiên hương thân đều không hiểu: “Sao vừa chụp ảnh cho các cháu vừa cho thêm tiền? Cửa hàng này ở đâu, cháu trai thím cũng sắp kết hôn rồi, để thím bảo bọn nó tới đó.”

Tô Thanh Thanh bật cười: “Thím à, muốn chụp miễn phí phải có vẻ ngoài tốt, có cảm giác ống kính mới được, chụp ảnh không phải chuyện dễ dàng đâu.”

“Chúng cháu chụp ra được hiệu quả người khác không chụp ra được, trên thành phố cũng không có ảnh cưới như vậy, bộ ảnh của chúng cháu là bộ ảnh đầu tiên đó.”

Người trẻ tuổi nhanh hiểu hơn: “Tôi biết rồi, phải có vẻ ngoài xinh đẹp, ảnh chụp ra đẹp, dùng làm ảnh quảng cáo cho quán chụp ảnh.”

Tô Thanh Thanh rụt rè nói: “Cũng gần như vậy.”

Nghe xong các hương thân lại bắt đầu khen “Xinh đẹp có khác”, “Có thể kiếm tiền”, “Có thể làm minh tinh”… Ca ngợi người có bản lĩnh có thể khiến chủ quán chụp ảnh không chỉ chụp miễn phí còn cho thêm tiền.

Mã Lan Nhi cũng hỏi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, bộ ảnh này của cậu cũng làm ảnh quảng cáo cho quán chụp ảnh được nhỉ? Cậu có hỏi bọn họ không?”

Sắc mặt Tô Nhuyễn có chút cổ quái, quán chụp ảnh, người mẫu….

Hình như cô đã biết nguyên nhân vì sao Hoắc Hướng Dương ăn mặc như vậy rồi, không phải anh ta cố ý bắt chước, chỉ là khi làm người mẫu cho quán chụp ảnh phát hiện ra ăn mặc như vậy đẹp mắt hơn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 166: Vả mặt



Khi Tô Nhuyễn đang nghĩ ngợi lung tung, thì nghe thấy tiếng kêu kêu quát quát của Ngôn Thiếu Thời: “Hừ, không phải học theo chị gái tôi sao? Lấy đâu ra bộ ảnh đầu tiên, chị gái tôi còn chụp trước cô đó.”

“Nhưng cô học cũng không giống lắm, chị gái tôi và anh rể không làm như vậy.”

Nói xong, cậu ấy chạy thẳng vào phòng: “Chị, ảnh cưới của chị đâu? Để mọi người nhìn một cái, xem Tô Thanh Thanh kia bịp người khác.”

Triệu Lị Lị đưa album cho Ngôn Thiếu Thời, Ngôn Thiếu Thời lập tức ôm lấy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khoe khoang với mọi người: “Ảnh của chị gái tôi mới đẹp.”

Người bên ngoài lập tức vây lấy cậu ấy: “Đâu đâu, thím còn chưa xem ảnh cưới của Tô nhuyễn, con bé chụp trước Thanh Thành à?”

Ngôn Thiếu Thời nói: “Đương nhiên rồi, chị gái cháu đính hôn sớm hơn cô ta mà.”

Chị dâu Quế Hoa tích cực nhất: “Nói ra thì chồng Nhuyễn Nhuyễn cũng đẹp trai ngàn dặm mới tìm được một, không biết ảnh chụp ra thế nào nhỉ?”

Có người phụ họa nói: “Còn không phải sao, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai hơn cậu ấy.”

Mọi người đã tò mò từ lâu, đều ngó đầu lại xem.

Sắc mặt Tô Thanh Thanh không dễ nhìn lắm, Hoắc Hướng Dương cũng hơi mất tự nhiên.

Liêu Hồng Mai lén véo tay Tô Thanh Thanh một cái, thở dài ra vẻ tiếc hận: “Còn không phải sao, nhưng mà bị thương. Nếu không bị thương, với diện mạo đó, sợ là không tới phiên nhà họ Tô chúng ta.”

Đáng tiếc mọi người đều không rảnh để ý đến mấy lời âm dương quái khí của bà ta, tiếng kinh ngạc cảm thán phát ra không ngớt.

Hôm nay là ngày vui vủa Tô Nhuyễn, tất nhiên mọi người càng tán thưởng cô dâu không chút keo kiệt, lời khen dành cho Tô Thanh Thanh cũng bớt đi nhiều.

“Quả nhiên bộ ảnh này còn đẹp hơn.”

“Ừ, đẹp hơn bộ ảnh vừa rồi của Tô Thanh Thanh.”

“Hướng Dương không có được khí chất như chồng Tô Nhuyễn, chỉ nhìn ảnh cưới của hai vợ chồng Thanh Thanh còn thấy đẹp, nếu so với nhau lập tức nhìn rõ chênh lệch, quần áo giống nhau, có khí chất vẫn khác hẳn.”

“Đương nhiên rồi, nghe nói Minh Sâm bị thương trên chiến trường đó.” Có cụ già nói: “Người rèn luyện ra từ trên chiến trường có thể giống người thường sao? Hướng Dương quá ẻo lả, không có tinh thần.”

“Nhuyễn Nhuyễn cũng đẹp, lạ thật đấy, tư thế này giống nhau như đúc sao cảm giác lại hoàn toàn khác nhau nhỉ?”

Anh họ nhà họ Lý cười nói: “Một bên thiết huyết nhu tình, một bên tán tỉnh mập mờ, giống nhau được sao?” Tấm ảnh anh ấy nói tới chính là tấm hai người đứng đối mặt, tay đặt lên n.g.ự.c đối phương.

“Người làm công tác văn hóa có khác, dùng từ rất đúng.”

Vân Chi

Tô Thanh Thanh nghe thấy thế lập tức nhíu mày, sao qua lời nói của bọn họ, có vẻ như tư thế chụp ảnh của Tô Nhuyễn cũng giống của mình thế này?

Cô ta từng trông thấy Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm mặc sườn sám quân trang, nhưng trang phục là do quán chụp ảnh cung cấp, cô ta không tin Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm sẽ chụp được nhiều tư thế như vậy, tạm thời chưa nói tới Tô Nhuyễn, chỉ nói riêng Lộc Minh Sâm thôi, anh ta có thể phối hợp sao?

Chẳng lẽ không phải vì chủ quán chụp ảnh cảm thấy vẻ ngoài của bọn họ đẹp, cảm giác trước ống kính tốt, mà là sau khi chụp ảnh cho Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm tìm thấy linh cảm, nên mới cố ý mời bọn họ chụp bộ ảnh này?

Nghĩ tới nghĩ lui Tô Thanh Thanh lại cảm thấy không thể nào. Nếu bọn họ chụp đẹp như vậy, chủ quán trực tiếp dùng ảnh của Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không phải được rồi sao, việc gì phải cố ý mời bọn họ chụp lại lần nữa?

“Hóa ra ông chủ quán chụp ảnh tìm hai người à?” Đột nhiên giọng Tô Nhuyễn vang lên bên tai, Tô Thanh Thanh quay đầu lại, thì trông thấy Tô Nhuyễn bước ra khỏi phòng.

Tô Thanh Thanh nhìn biểu cảm cười như không cười của đối phương, lập tức sinh ra dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên sau đó lại nghe thấy có người nói: “Nhuyễn Nhuyễn, quán chụp ảnh không chụp miễn phí cho hai đứa à? Bộ ảnh này của cháu cũng mang đi làm mẫu được đấy chứ.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Thật ra ông chủ quán chụp ảnh có tìm chúng cháu, cũng muốn lấy ảnh của chúng cháu làm quảng cáo cho quán, còn đề nghị tặng thêm khung ảnh, nhưng mà…” Nói tới đây, cô dừng một lát, giống như có chút ngượng ngùng: “Anh Minh Sâm không cho, nói không muốn để nhiều người xem ảnh chụp của cháu.”

Tô Thanh Thanh:……

Rõ ràng là chuyện đáng để khoe khoang, sao Tô Nhuyễn vừa nói vậy, cách làm của cô ta lại có vẻ đồi phong bại tục thế này?

“Dù sao chúng cháu cũng không thiếu chút tiền ấy.”

Tô Thanh Thanh thiếu tiền:……

“Thấy ông chủ quá tiếc nuối, cháu mới kiến nghị người ta, tìm người mẫu tới chụp lại một bộ là được.”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Khả năng là lúc ấy thấy ảnh chụp của hai người không tồi, chủ quán cũng sốt ruột, cho nên mới tìm hai người chụp lại.”

Các thím các bà chưa nhận ra đây là lời châm chọc của Tô Nhuyễn, chỉ cảm thán: “Chồng Tô Nhuyễn cũng bá đạo thật.”

Sau đó có người trêu đùa: “Có điều cũng đúng thôi, ai cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy lại nỡ để người ngoài ngắm.”

Tô Thanh Thanh:……

Cho nên cô ta không xinh đẹp, hay là Hoắc Hướng Dương nỡ bỏ cô ta cho người ngoài ngắm?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 167: Lý tưởng ngây thơ



Tô Nhuyễn nhìn sắc mặt Tô Thanh Thanh, đột nhiên lại cười bổ sung: “Ban đầu nghe nói cô mặc sườn xám chụp ảnh cưới tôi còn cảm thấy rất khó hiểu, tôi nhớ rõ hôm đó ba bộ cô mặc đều là váy cưới hở lưng hở vai mà, nhiếp ảnh gia còn khen cô lớn mật đó.”

Nói xong cô ấy quay đầu hỏi các hương thân: “Mọi người đã xem quyển album trước đó cô ấy chụp chưa? Cháu cũng muốn xem một chút, xem xem rốt cuộc là tư thế lớn mật thế nào, có thể khiến nhiếp ảnh gia và trợ lý chụp ảnh đều đỏ mặt.”

Vân Chi

Có thím giơ một quyển album lên nói: “Là quyển này nhỉ?” Bà ấy nghi hoặc: “Không phải tiệm ảnh trên thành phố đều chụp như vậy sao?”

Đương nhiên là bọn họ cũng cảm thấy lớn mật, nhưng nghĩ là thời thượng mới không dám nói, tránh mất mặt. Chẳng lẽ không phải vậy sao?

“Tất nhiên là không phải rồi, đây đều là sáng ý của Thanh Thanh đó.” Tô Nhuyễn cười nói: “Sau đó chủ quán tìm cô ấy làm người mẫu, khả năng là vì cảm thấy cô ấy đủ cởi mở.”

“Lúc ấy cháu còn hỏi chủ quán, bộ ảnh kia của Thanh Thanh cũng khá đẹp, cần gì chụp lại giống bộ của chúng cháu. Kết quả chủ quán nói bộ ảnh kia quá lớn mật, sợ không ai dám chụp, khiến cháu tò mò mãi, rốt cuộc bọn họ chụp kiểu gì lại có thể khiến cô dâu chú rể khác không dám chụp theo.”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Thanh Thanh lập tức thay đổi, nói vậy chẳng phải là cô ta chủ động yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp ảnh cô ta và Hoắc Hướng Dương đang thân mật?

Có người nhanh mồm nhanh miệng nói: “Tôi thấy có tấm còn sắp hôn nhau…”

“Ai ai ai! Đừng nói nữa, bọn nhỏ còn ở đây!”

“Thật ra tôi cũng cảm thấy bộ váy cưới kia lộ quá nhiều, nhiếp ảnh gia là nam nhỉ, chẳng phải lúc ấy đã thấy hết sao?”

……

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ lên, sắc mặt Hoắc Hướng Dương cũng không dễ nhìn,

Mọi người vừa truyền tay nhau album của Tô Nhuyễn vừa lấy bộ ảnh của Tô Thanh Thanh ra so sánh. Không biết có phải vì cho rằng cô ta quá lớn mật hay không, mọi người xem lại ảnh cưới của cô ta đều cảm thấy đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng mà không đứng đắn lắm…

“Tư thế này cũng quá không e lệ rồi, sao có thể chụp như vậy…”

“Vẫn là bộ ảnh của Nhuyễn Nhuyễn đẹp hơn, đàn ông đã qua chiến trường rồi có khác. Ánh mắt Nhuyễn Nhuyễn cũng ngay thẳng.”

Lúc này bộ album đầu tiên của Tô Thanh Thanh đã truyền tới chỗ đàn ông, có mấy người trưng ra biểu cảm khiến người ta cực kỳ không thoải mái, Liêu Hồng Mai vội vàng chạy qua lấy lại album ảnh.

Trở lại phòng, Triệu Lị Lị thống khoái cười nói: “Để xem cô ta còn dám lấy ra khoe khoang nữa không.

“Nhưng mà, Tô Thanh Thanh thật sự hôn môi Hoắc Hướng Dương rồi à?” Hỏi xong cô ấy đã đỏ mặt trước.

Mã Lan Nhi lén lút như kẻ trộm: “Tớ vừa nghe một ông chú nói, có bộ trang phục rất hở hang, Hoắc Hướng Dương hôn vào lưng cô ta, ngay nơi lộ da thịt…”

Lời phía sau chính cô ấy cũng cảm thấy xấu hổ, không nói ra được.

Tô Nhuyễn nhìn hai cô gái nhỏ xấu hổ như vừa đọc sách cấm, trong lòng cười thầm không thôi, có điều thời đại bây giờ bảo thủ như vậy đấy, nếu Tô Thanh Thanh dám dũng cảm khiêu chiến, vậy thì cứ khiêu chiến đi.

Nhưng mà hiển nhiên cô ta không thể khiêu chiến nổi, sau đó luôn yên phận ngốc trong phòng, không dám ra ngoài tìm cảm giác tồn tại nữa.

Ngoài sân vẫn náo nhiệt như cũ, có điều xen lẫn một vài đề tài màu hồng phấn.

Đối với Tô Nhuyễn mà nói, không có người khiến cô buồn nôn, tâm trạng sảng khoái hơn nhiều.

Ăn cơm chiều xong, Tô Nhuyễn bị giục đi ngủ sớm, Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi nằm bên cạnh cô một trái một phải, hưng phấn không ngủ được.

Nói chính xác, người hưng phấn không ngủ được là Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi.

Con gái trẻ tuổi mà, có ai là không mặc sức tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân sau này. Lấy Tô Nhuyễn làm mẫu, ví dụ như có nhà riêng rồi, nhà lớn bao nhiêu, vị trí thế nào, chồng kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình, một tháng kiếm bao nhiêu, đưa cho các cô bao nhiêu, sau đó quy hoạch chi tiêu thế nào, mỗi tháng tiết kiệm bao nhiêu, tiêu những gì… Hai vợ chồng yêu thương nhau, đối phương sẽ dẫn các cô ấy đi dạo phố, đi tiệm ăn, đi xem phim… Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc.

Tô Nhuyễn vừa nghe vừa cười, trước kia, cô ấy cũng từng ngây thơ khát khao về cuộc sống hôn nhân tốt đẹp…

Nhưng mà hiện thực và lý tưởng cách nhau quá xa, như cô bây giờ vẫn tốt hơn, tìm người bạn cùng phòng có phẩm hạnh đáng tin, không cần chờ mong quá nhiều, ngược lại có thể sống bình thản qua ngày.

Điều cô chờ mong nhất trong cuộc hôn nhân này chính là, sau ngày mai, cô ấy sẽ có nhà riêng của mình, có thể làm những gì mình thích.

Không biết ba người ngủ quên từ lúc nào, khi bị đánh thức đã là bốn giờ sáng. Lý Nhược Lan mang váy cưới tới cho cô.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 168: Trang điểm



Tô Nhuyễn rửa mặt bắt đầu trang điểm, năm 90 ở huyện Khai Vân vẫn chưa có dịch vụ trang điểm búi tóc cô dâu, mọi người đều tự mình trang điểm qua loa là được, ví dụ như kẻ lông mày, tô son môi, trên đầu cắm một đóa hoa nhựa coi như xong việc.

Thuê váy cưới giống Tô Nhuyễn vẫn là hành vi xa xỉ.

Tô Thanh Thanh có thể nổi bật trong lễ cưới, vì cô ta tự làm cho mình một kiểu tóc cô dâu vô cùng xinh đẹp.

Đương nhiên Tô Nhuyễn cũng không định bạc đãi bản thân, cả đời chỉ cưới một lần, đương nhiên phải xinh đẹp rồi.

Đời trước mỗi khi tham dự sự kiện quan trọng, cô đều được nhân viên chuyên nghiệp trang điểm làm tóc cho mình. Kiểu tóc phức tạp cô không làm được, nhưng kiểu đơn giản cũng biết vài loại, đã dạy cho Lý Nhược Lan từ trước.

Nói tới chuyện dạy Lý Nhược Lan búi tóc, Tô Nhuyễn không nhịn được lại bật cười.

Nhà họ Ngôn không có con gái, cô chỉ có thể làm mẫu trên đầu Lý Nhược Lan, vừa làm tóc vừa giảng giải, Ngôn Thiếu Thời ôm gương để Lý Nhược Lan nhìn rõ tóc phía sau búi như thế nào.

Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục ở bên cạnh theo dõi cả quá trình, cố gắng ghi nhớ kỹ xảo và trình, sau đó đợi khi Lý Nhược Lan búi tóc cho Tô Nhuyễn, ba người đàn ông ở bên cạnh chỉ đạo.

Người này nói nên tết tóc chỗ này trước, người này nói nên kẹp chỗ này trước, người thì nói phải kéo búi tóc sang bên kia…

Người một nhà vây quanh hai mẹ con làm tóc suốt hai buổi tối, cuối cùng Lý Nhược Lan mới học xong. Khi bà ấy vừa búi tóc thành công, Ngôn Thiếu Thời lập tức nhảy cẫng lên, vui không chịu nổi, giống như cả nhà vừa cùng nhau chiến thắng một cuộc chiến gian nan.

Hiển nhiên Lý Nhược Lan cũng nhớ tới vụ này, khóe miệng bà ấy đầy ý cười: “Tay nghề này của mẹ, có thể kiếm thêm thu nhập được rồi đấy. Thời gian trước mẹ vừa thử trên đầu cô giáo Lưu trong trường mẹ, cô ấy nói đợi khi cô ấy kết hôn sẽ mời mẹ tới búi tóc giúp cô ấy, sẽ phát bao lì xì cho mẹ.”

Tô Nhuyễn cười to.

Búi tóc xong, Tô Nhuyễn bảo để mình tự trang điểm là được. Có của hồi môn trong tay, cô vô cùng hào phóng, tự sắm cho mình cả bộ đồ trang điểm, tuy rằng không có nhiều loại như đời sau, nhưng với cô mà nói cũng đủ rồi.

Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi vừa học trộm vừa kinh ngạc cảm thán, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng tới công đoạn thay váy cưới. Thật ra cô thích mặc váy cưới cổ trang màu đỏ thẫm hơn, đáng tiếc niên đại này mọi người đều sính ngoại, trong tiệm không có váy cưới kiểu cổ, Tô Nhuyễn đành phải chọn một chiếc váy lụa màu đỏ kiểu dáng tương tự, cũng rất đẹp.

Sau khi sửa xoạn xong, ngoài trời đã sáng srox. Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn, cười nói: “Đẹp lắm, con gái mẹ đẹp nhất.” Nói xong câu cuối, giọng điệu đã có chút nghẹn ngào.

Tô Nhuyễn còn chưa kịp an ủi bà ấy, bà ấy đã tự mình kìm nén cảm xúc: “Được rồi, ngồi trên gường đi, trước khi Minh Sâm tới đón con lên thành phố, không được xuống đất.”

“Vậy con phải đi vệ sinh trước mới được.”

Lý Nhược Lan bật cười, mợ cả bưng một bát sủi cảo vào: “Mau ăn trước vài miếng đi, sợ là cả ngày hôm nay cháu sẽ không có thời gian ăn uống gì đâu.”

Tô Nhuyễn cũng biết chuyện này, nhưng đời trước không ai tri kỷ nói cho cô, khiến cả ngày hôm đó cô không có cơ hội ăn miếng cơm này, đến tối thiếu chút nữa đói chết.

Ăn xủi cảo xong, bạn bè thân thích lục tục tới cửa, tiệc cưới đã bắt đầu, tiệc gả con gái chủ yếu nhộn nhịp vào buổi sáng.

Chuyện đầu tiên tất cả mọi người tới tham gia làm đều là chạy vào phòng xem cô dâu mới, Tô Nhuyễn cười nhiều đến mức cơ mặt cứng đờ, cảm giác mình là linh vật.

Câu nói nghe được nhiều nhất chính là: “Cô dâu xinh quá, kiểu tóc này ai búi cho cháu thế?”

Đàn ông về cơ bản chỉ thỏa mãn chí tò mò xong liền ra ngoài, bọn nhỏ chỉ chui vào xem một cái, vui vẻ kêu một tiếng cô dâu mới sau đó cầm kẹo xong cũng chạy, lưu lại trong phòng nói chuyện phiếm với nhau đa phần là phụ nữ.

Có người tò mò của hồi môn của cô, cũng có người truyền thụ kinh nghiệm sau khi kết hôn, cũng có người hâm mộ cô gả cao, tóm lại dù có thân có quen hay không đều góp lời, không lại lạnh nhạt.

Vân Chi

Tới nửa buổi sáng, Tô Thanh Thanh mới kéo Hoắc Hướng Dương từ ngoài cửa vào.

Hiển nhiên cô ta cũng đã trang điểm tỉ mỉ, hôm nay không dám mặc sườn xám nữa, mà đổi sang một bộ váy đỏ đầy không khí vui mừng, Hoắc Hướng Dương thì vẫn mặc bộ áo gió kia, khả năng không có quần áo để thay, chỉ là không dám đeo đai lưng nữa.

Mọi người thấy cô ta, cũng chào hỏi, dù sao mới một tuần trước vừa mới dự đám cưới của cô ta xong.

Tô Thanh Thanh nhìn kiểu tóc của Tô Nhuyễn, có chút kinh ngạc, bật thốt lên: “Ai làm tóc cho chị thế?”

Tô Nhuyễn nói: “Mẹ tôi cố ý tới tiệm chụp ảnh học đó, có sao không?”

Tô Thanh Thanh mím môi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hướng Dương, cũng may Hoắc Hướng Dương đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Tô Thanh Thanh miễn cưỡng khôi phục tâm trạng, ngồi bên giường đất: “Chị.”

Tô Nhuyễn cúi đầu sửa lại làn váy, không tiếp lời, bầu không khí có chút xấu hổ.

Có điều mọi người đều biết những chuyện Tô Thanh Thanh từng làm, dù đã qua gần hai tháng, có người đã quên mất, nhưng tuần trước Tô Nhuyễn không về tham gia hôn lễ của Tô Thanh Thanh đã lần nữa nhắc nhở mọi người.

Hôm nay Tô Nhuyễn là cô dâu, sẽ không ai khiến cô không thoải mái.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 169: Ngậm máu phun người



Không ai hoà giải, Tô Thanh Thanh vẫn kiên trì diễn kịch tiếp, cô ta nhíu mày lại, váng vẻ nhu nhược đáng thương: “Chuyện trước kia là lỗi của em, em có lỗi với chị, em muốn xin lỗi chị thêm lần nữa.”

“Bây giờ em đã kết hôn, chị cũng sắp gả chồng, chúng ta đều có hạnh phúc của mình rồi, em hy vọng chúng ta có thể tiêu tan hiềm khích trước đây, sau này vẫn là chị em tốt.”

Tô Nhuyễn cười mỉa mai, chị em tốt sẽ dùng đạo đức bắt cóc cô trước mặt công chúng sao? Nếu cô không đồng ý, chẳng phải sẽ mang danh lòng dạ hẹp hòi?

Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Thanh Thanh bất lực liếc mắt nhìn Hoắc Hướng Dương một cái, giống như người làm sai chuyện là Tô Nhuyễn vậy.

Quả nhiên Hoắc Hướng Dương thương tiếc xoa đầu cô ta, thở dài nói vơi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, Thanh Thanh đã biết lỗi rồi, cô ấy cũng đã tận lực đền bù.”

“Cô biết không, thậm chí vì cô, cô ấy còn liều mạng với Võ Đại Minh…”

Tô Nhuyễn bị chọc cười: “Tôi nhớ rõ lần trước cô ta với anh nói, hai người liều mạng vì nhà họ Hoắc mà, bởi vì nhà họ Hoắc anh ghét bỏ cô ta gây họa cho nhà, cô ta mới được ăn cả ngã về không.”

Hoắc Hướng Dương nói: “Cô ấy vì chúng ta.”

Tô Nhuyễn cười như không cười nói: “Tôi với anh đâu phải người một nhà, đừng nói vì chúng ta, liều mạng vì anh là do cô ta muốn sống tốt ở nhà họ Hoắc, anh xem, bây giờ không phải đã đạt được mục đích rồi sao?”

“Nếu vì tôi, sao hôm qua cô ta không xin lỗi tôi, lúc này đứng đây giả vờ giả vịt là có ý gì?”

Liêu Hồng Mai đẩy cửa bước vào, giống như không nghe nổi nữa: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại bụng dạ hẹp hòi như vậy. Vì vặn ngã Võ Đại Minh, Thanh Thanh nhà thím đã phải mạo hiểm rất lớn, nếu như thất bại, Võ Đại Minh có thể sẽ hại c.h.ế.t cả nhà chúng tôi, cho dù không chỉ là vì cháu, nhưng cũng coi như đã báo thù cho cháu đúng không?”

“Cho nên tôi rất bội phục Thanh Thanh.” Tô Nhuyễn cười nói: “Vì muốn được tôi và nhà họ Hoắc tha thứ, cô ta có thể kéo cả cha mẹ và bà nội cùng nhau mạo hiểm, đúng là quá dũng cảm.”

Người vừa rồi định giúp đỡ khuyên giải, nghe thấy câu này đều sửng sốt. Đúng vậy, không quan tâm là vì ao, cô ta được ăn cả ngã về không như vậy sẽ liên lụy đến toàn bộ nhà họ Tô.

“A, còn nữa.” Tô Nhuyễn dùng vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao cô biết được manh mối để vặn ngã Võ Đại Minh thế?”

“Nghe nói trong lúc cô giả vờ cầu hòa với Võ Thắng Lợi đã phát hiện ra dấu vết, trong tình huống thế nào Võ Thắng Lợi mới nói kỹ càng tỉ mỉ cho cô chuyện của bác trai anh ta, nói mật đạo gì đó dưới giường ngủ phụ…”

Sắc mặt Liêu Hồng Mai lập tức thay đổi: “Mày nói hươu nói vượn gì thế?”

“Nói hươu nói vượn chỗ nào?” Lý Nhược Lan bước vào hỏi: “Thanh Thanh có năng lực làm được chuyện như vậy, còn không cho người khác tò mò sao?”

“Rốt cuộc là phát hiện thế nào, nói ra để chúng tôi học tập một chút.” Nói tới đây bà ấy nhìn Tô Thanh Thanh cười hỏi: “Hay là chúng tôi đều không học được?”

Mọi người vừa nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Tô Thanh Thanh lại thay đổi. Trước đây bọn họ chỉ nghe nói cô ta cử báo Võ Đại Minh lập công, lại quên mất chuyện cô ta thông qua dấu vết gì, phát hiện ra điểm đáng nghi nào, sao cô ta biết được những chuyện ấy.

Vì sao Võ Thắng Lợi lại dễ dàng nói cho cô ta chuyện này?

Vân Chi

Nghĩ tới những chuyện trước đây cô ta từng làm, vì thích Hoắc Hướng Dương có thể không mai không mối tằng tịu ngủ chung với nhau, bởi vì chán ghét Tô Nhuyễn có thể đưa Võ Thắng Lợi đến trước mặt cô ấy, chụp ảnh cưới còn lộ da lộ thịt như vậy, còn bảo nhiếp ảnh gia chụp ảnh thân mật cho bọn họ…

Hiển nhiên là người vô cùng ph*ng đ*ng, Võ Thắng Lợi còn là lưu manh…

Ánh mắt Hoắc Hướng Dương nhìn về phía Tô Thanh Thanh cũng nghi ngờ không thôi, sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi, cả giận nói: “Tô Nhuyễn, tôi thành tâm thành ý tới xin lỗi chị, chị không tiếp thu thì thôi, đừng ở chỗ này ngậm m.á.u phun người!”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Tiiu chỉ tò mò muốn biết sao cô có thể phát hiện ra dấu vết phạm tội của Võ Đại Minh thôi mà, sao cô lại nói tôi ngậm m.á.u phun người rồi? Cô có chuyện gì chột dạ à?”?”

Triệu Lị Lị nói: “Vậy cô nói xem cô phát hiện ra dấu vết thế nào? Nói ra sự thật không phải được rồi sao?”

Đương nhiên là Tô Thanh Thanh không thể nói ra sự thật rồi, bởi vì dấu vết là do đời trước báo chí từng nhắc đến, khi cô ta cử báo với đội hình sự, chỉ thần thần bí bí không nói rõ nguyên nhân, chỉ cung cấp manh mối cho bọn họ tự điều tra.

Đội trưởng Hàn có được manh mối có lợi, tất nhiên cũng không hỏi han cô ta quá nhiều.

Đúng rồi, Đội trưởng Hàn.

Tô Thanh Thanh ưỡn n.g.ự.c nói: “Đây là chuyện cơ mật của vụ án, đội trưởng Hàn không cho nói.”

Đội trưởng Hàn là đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố, là người chịu trách nhiệm vụ án Võ Đại Minh, ngoài cô ta ra, chưa ai từng gặp mặt.

Nhưng mà Tô Thanh Thanh vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói hùng hậu vang lên: “Tôi không cho nói chuyện gì?”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh khẽ biến.

Đội trưởng Hàn? Sao anh ta lại đến đây?!
 
Back
Top Bottom