Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 110: Cẩn thận biến khéo thành vụng



Tô Thanh Thanh vẫn luôn đứng trong góc khuất, đột nhiên nhìn qua: “Chị, tới cũng đã tới rồi, tự cao tự đại như vậy có ý nghĩa sao?”

“Đừng biến khéo thành vụng, cuối cùng không gả được tới nhà họ Lộc, vậy thì khó coi lắm.”

Trên mặt Tô Thanh Thanh trát một tầng phấn rất dày, khả năng là vì che đậy thứ gì đó.

Rõ ràng bản thân đang vô cùng chật vật, vậy mà lúc này còn tỏ vẻ cao cao tại thượng trào phúng Tô Nhuyễn, giống như Tô Nhuyễn còn hèn mọn đáng chê cười hơn cả cô ta.

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt: “Yên tâm, tôi không gả được tới nhà họ Lộc, vẫn tốt hơn cô không gả được tới nhà họ Hoắc.”

“Cô vẫn nên nghĩ tới chuyện làm cách nào để gả được tới nhà họ Hoắc đi, bớt nhọc lọc chuyện của tôi!”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, không biết nghĩ tới điều gì đó, lại mỉa mai một tiếng: “Vậy để tôi xem xem, lát nữa chị đừng bao giờ cầu xin người ta đấy.”

Đỗ Hiểu Hồng âm dương quái khí nói: “Cầu xin? Tô Nhuyễn làm gì biết cầu xin người khác.”

Vân Chi

“Không gả được tới nhà họ Lộc, chẳng phải vẫn có thể gả cho Võ Thắng Lợi sao? Nhà họ Võ đã chuẩn bị sẵn cả rồi.”

Bà ta gạt bay tay Tô Văn Sơn đang giữ c.h.ặ.t t.a.y mình, trừng mắt lườm ông ta một cái. Tô Nhuyễn đã tự chạy tới đây rồi, bà ta còn cố kỵ gì nữa? Nếu không phải vì muốn gả vào nhà họ Lộc, cô ta sẽ cố ý hỏi thăm chạy tới đây sao?

Không nhân cơ hội này chèn ép, còn ở đó mà dỗ dành. Hừ! Nếu Tô Văn Sơn có thể dỗ được con nhóc này nghe lời, bà ta vặt đầu mình xuống cho bọn họ làm bóng đá.

Tô Văn Sơn tỏ vẻ không có cách nào với Đỗ Hiểu Hồng, chỉ có thể thở dài với Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, thật sự không phải cha cố ý giấu con chuyện hôm nay. Người nhà họ Lộc sĩ diện thế nào con cũng biết rồi đấy, lần này chúng ta cầu xin người ta, cha sợ con phải chịu ấm ức, mới nghĩ đợi chúng ta lén lút nói xong, rồi thông báo kết quả cho con là được.”

Hiển nhiên, ông ta cũng nghĩ như Đỗ Hiểu Hồng, cho rằng Tô Nhuyễn cúi đầu tìm tới đây vì đã tới đường cùng, chỉ là vẫn muốn giữ thể diện, nên còn thuận thế cho Tô Nhuyễn bậc thang leo xuống: “Có điều nếu con đã tới rồi, vậy thì ngồi xuống đây đi.”

Đỗ Hiểu Hồng nhìn Tô Nhuyễn, khinh miệt: “Ngồi cùng cái gì, không nghe thấy người ta nói có hẹn sao?”

“Vẫn nên nhanh chóng đi bận việc quan trọng của cô đi, chúng tôi đảm bảo cô có thể thuận lợi gả tới nhà họ Lộc, bớt ở chỗ này lải nhải, chúng tôi bận việc giúp cô nửa ngày còn không cho chúng tôi kiếm chút lợi ích sao? Khối nhà con gái gả chồng nhà mẹ đẻ còn giữ hết lễ hỏi đó, cô nghĩ tôi là ai? Nghĩ tôi là Bồ Tát à? Định ôm hết lợi ích về mình sao? Mặt cô dày thế nhỉ?”

Bà ta chỉ thẳng vào Tô Nhuyễn, nói: “Hoặc là ngoan ngoãn ngồi đây nghe chúng tôi bàn bạc, xem như nể mặt cha cô, cô sẽ không thiếu phần đâu. Hoặc là chúng ta đừng nói chuyện này nữa, cô cứ về ở bên Võ Thắng Lợi đi thôi!”

Lần này Tô Văn Sơn không mở miệng hoà giải, chỉ thở dài đưa mắt ra hiệu cho Tô Nhuyễn, muốn cô ngoan ngoãn ngồi xuống, bà cụ Tô cũng phối hợp kéo tay Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn tránh tay bà cụ, thờ ơ nói: “Vậy thì đừng bàn nữa.”

Tô Thanh Thanh mang vẻ mặt xem kịch vui, khuyên nhủ: “Em bảo này chị gái, chị đừng cậy mạnh nữa, nhân lúc có bậc thang thì ngoan ngoãn xuống nước đi, đừng để lát nữa càng mất sạch thể diện.”

“Chị còn nói không muốn, có khi nhà họ Lộc càng không muốn ấy chứ, chúng tôi biết, chẳng qua là chị ỷ vào Lộc Minh Sâm mà thôi.” Tô Thanh Thanh cười ha hả, nói: “Nhưng chị nên biết, mấy lời không phải chị không cưới ngày đó Lộc Minh Sâm nói, chẳng qua là đang nóng giận mà thôi, căn bản ông cụ Lộc là bác gái anh ấy không vừa lòng chị.”

“Hôm nay Lộc Minh Sâm có tới hay không còn chưa chắc đâu.”

Cô ta vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng đã vang lên sau lưng Tô Nhuyễn: “Ai thế, ai lại hiểu tôi như vậy?”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi, không dám tin tưởng bật thốt lên: “Không thể nào có chuyện này?”

Tô Nhuyễn thưởng thức biểu cảm của cô ta, sau đó đảo mắt nhìn qua Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, khẽ cười: “Người tôi hẹn tới rồi, cuộc hẹn của cha với dì Đỗ thì không cần tiếp tục đâu.”

Cô hơi nghiêng đầu về phía sau, hỏi: “Em không muốn để cha và mẹ kế em bàn chuyện hôn sự của chúng ta, có được không?”

Giong nói lười biếng mang đầy sức hút vang lên: “Được.”

“Thượng úy Bùi, đi gọi điện thoại cho ông nội tôi, bảo bọn họ đừng tới, chuyện hôn sự với nhà họ Tô tạm thời để đó.”

“Vâng!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 111: Châm trà xin lỗi



Sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi, vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng. Vừa ra tới cửa, ông ta đã trông thấy một người thanh niên đẹp trai mặc quân trang đang lười nhác ngồi trên xe lăn, không phải Lộc Minh Sâm còn có thể là ai.

Đối phương nhìn thấy ông ta ra ngoài, còn gật đầu có lệ, nói: “Làm phiền nhà ông phải đi một chuyến rồi, nếu cảm thấy thua thiệt, thì mang vé xe tới, tôi sẽ bảo ông nội mình chi trả cho nhà ông.”

“Minh Sâm, cháu nói đùa rồi.” Tô Văn Sơn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Bùi Trí Minh đang định rời khỏi chỗ này: “Đồng chí, chuyện hôm nay không phải trò đùa, người lớn trong nhà đã hẹn nhau từ trước rồi.”

Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn ông ta, lười biếng nói: “Tôi không đùa, tôi thấy ông ngay cả con gái cũng bán được, có lẽ là thật sự khó khăn, dù sao cũng phải lên thành phố một chuyến vì chuyện của tôi, tôi cũng băn khoăn.”

“Có điều, chuyện này thật sự không còn gì cần phải nói nữa.” Lộc Minh Sâm nâng mí mắt lên: “Tôi không quan tâm có phải đã hẹn trước với người lớn trong nhà tôi hay không, tôi chỉ biết đây là hôn sự của tôi.”

Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nở nụ cười trào phúng: “Tuy rằng Lộc Minh Sâm tôi như vậy rồi, nhưng vẫn chưa hèn mọn tới mức phải bỏ tiền ra mua vợ.”

“Hơn nữa hai vạn tám ngàn tám…” Lộc Minh Sâm hừ một tiếng: “Tôi cũng không mua nổi.”

Mặt Tô Văn Sơn đỏ lên, hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng một cái.

Nói xong Lộc Minh Sâm quay sang nhắc nhở Bùi Trí Minh: “Đi đi, cứ nói là ý của tôi.”

“Minh Sâm!” Tô Văn Sơn vội vàng duỗi tay ngăn Bùi Trí Minh lại: “Do Nhuyễn Nhuyễn có chút mẫn cảm, sao chú có thể bán con gái.”

“Hơn nữa, chú thấy hai đứa cũng có ý với nhau…” Khi nói ra lời này, ông ta cẩn thận quan sát sắc mặt Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn đúng là giỏi thật đấy, để không phải cúi đầu, vậy mà trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm tới cùng. Nhìn dáng vẻ ăn ý của hai người, hiển nhiên đã từng tiếp xúc không chỉ một lần, nếu Lộc Minh Sâm thật sự thích Tô Nhuyễn, vậy thì ông ta không cần kiêng nể gì nhà họ Lộc…

Hơn nữa, dáng vẻ này của cậu ta không giống kẻ liệt lắm, hình như chỉ là chân cẳng không linh hoạt lắm mà thôi, trên người cũng không có cảm xúc suy sút của người bệnh bị tê liệt, có giá trị hơn nhiều so với con rể bị liệt hoàn toàn trong tưởng tượng của ông ta.

Nhưng mà lúc Tô Văn Sơn đang suy nghĩ, Lộc Minh Sâm vẫn mang thần thái lười nhác như cũ: “Ai nói hai chúng tôi có ý với nhau?”

“Chẳng qua tôi thấy Tô Nhuyễn thuận mắt hơn Tô Thanh Thanh kia một chút mà thôi, nhưng con gái ông không muốn gả, tôi có thể cưỡng ép được sao?” Nói xong, anh ngước mắt nhìn thẳng vào Tô Văn Sơn: “Hay là ông muốn cưỡng ép cô ấy phải gả?”

Ánh mắt sắc bén kia khiến Tô Văn Sơn kinh hãi, giọng nói cũng yếu đi nhiều: “Sao có thể, Tô Nhuyễn chính là con gái tôi…”

Vân Chi

Mí mắt Lộc Minh Sâm lại rũ xuống, thờ ơ nói: “Tôi không quan tâm cô ấy là con gái ai, cưới vợ gả chồng đều phải cam tâm tình nguyện mới tốt.”

Tô Văn Sơn nhìn về phía Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn mỉm cười liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Muốn tôi cam tâm tình nguyện?”

“Cũng được thôi, để dì Đỗ châm trả đổ nước nhận lỗi với tôi vì chuyện mạo phạm vừa rồi trước đã.”

“Dù sao tôi cũng không phải Bồ Tát, muốn lợi dụng tôi kiếm lợi, còn muốn dẫm đạp tôi, da mặt dày quá nhỉ?”

Đỗ Hiểu Hồng giận tím mặt: “Mày!”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm, Tô Văn Sơn vội vàng giữ chặt Đỗ Hiểu Hồng: “Đỗ Hiểu Hồng! Bà một vừa hai phải cho tôi!”

Nhìn thấy sắc mặt này của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng lập tức bị dọa: “Tô Văn Sơn, ông dám.”

Sau đó bà ta hung tợn nói với Tô Nhuyễn: “Bắt bà đây châm trà đổ nước cho mày? Kiếp sau đi!”

Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Bà có thể lựa chọn không xin lỗi, tôi cũng không ép bà.”

Sau đó cô lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, hình như Lộc Minh Sâm cũng đã hơi mất kiên nhẫn: “Thượng úy Bùi, đi gọi điện thoại!”

Bùi Trí Minh xoay người đi luôn, Tô Văn Sơn muốn kéo cũng không kéo được, hiển nhiên thái độ của đối phương vô cùng kiên quyết.

Đỗ Hiểu Hồng tức giận chửi ầm lên: “Hừ! Hai chúng nó đã thông đồng với nhau từ trước rồi! Muốn nhân cơ hội này ép tao sao, đừng có mơ!”

Tô Văn Sơn lại hiểu rõ, tên ma đầu Lộc Minh Sâm này là người nói một không hai ở nhà họ Lộc, nhìn Đỗ Hiểu Hồng tới thời khắc mấu chốt rồi còn dám càn quấy, ông ta không nhịn được cũng tức giận.

“Bốp!”

Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tô Văn Sơn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 112: Tô Văn Sơn là vậy



Đỗ Hiểu Hồng ôm mặt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, lập tức bùng nổ: “Tô……”

Mặt Tô Văn Sơn không chút biểu cảm, nói: “Đỗ Hiểu Hồng, bà còn dám nói thêm một câu, chúng ta lập tức ly hôn.”

Giọng ông ta vô cùng lạnh lùng, hình như còn mang theo ý tứ uy h**p. Đỗ Hiểu Hồng như bị nắm trúng mệnh môn, trợn trừng mắt, khí thế kiêu ngạo lập tức trở nên ảm đạm.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên Lộc Minh Sâm khẽ cười thành tiếng, Tô Văn Sơn nhíu mày, Đỗ Hiểu Hồng ôm mặt cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt với Lộc Minh Sâm.

Hình như Lộc Minh Sâm không có bất kỳ cảm giác nào, ngược lại còn tỏ vẻ vở kịch vừa rồi rất thú vị: “Tôi còn tưởng rằng cục trưởng Tô không quản được phu nhân nhà mình chứ? Nếu có thể quản được thì…”

“Thượng úy Bùi.”

Bùi Trí Minh đã chạy đi xa, cất cao giọng đáp: “Có!”

Lộc Minh Sâm nói: “Quay lại!”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Văn Sơn nói: “Có lần một lần hai, nhưng không có lần ba lần bốn, nếu còn có thêm lần nào nữa tôi sẽ không thay đổi ý định đâu.”

Tô Văn Sơn thở dài một tiếng: “Chuyện này là lỗi của tôi.”

Sau đó ông ta lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Hiểu Hồng, sắc mặt vẫn ôn hòa nho nhã giống như ngày thường, nhưng dường như lại có thêm khí thế khiến Đỗ Hiều Hồng không thể không thoái nhượng, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt: “Đỗ Hiểu Hồng.”

Mặt Đỗ Hiểu Hồng đỏ lên, nhìn về phía Tô Nhuyễn, một lúc lâu sau môi mới run rẩy, mấp máy vài lần mới cắn răng nhả ra mấy chữ: “Được rồi, tôi xin lỗi.”

Đợi khi hai người vào phòng rồi, Tô Nhuyễn mới vỗ vỗ bả vai Tô Thanh Thanh, cười nói: “Cô nói đúng, tôi ỷ vào có Lộc Minh Sâm đấy. Bất ngờ không? Kinh hỉ không?”

Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc cô đã làm gì?”

Tô Nhuyễn nghiêng đầu cười: “Cô đoán xem?”

Tô Thanh Thanh khinh bỉ: “Tô Nhuyễn, cô đừng đắc ý quá sớm, chưa chắc anh ta đã cưới cô đâu.”

Lộc Minh Sâm xuất hiện ở chỗ này, nhất định là có nguyên nhân khác, chắc chắn không phải vì Tô Nhuyễn, chắc chắn không phải!

“Đến lúc đó cô đã đắc tội với cha mình, còn đắc tội với cả nhà họ Lộc rồi, không gả được cho Lộc Minh Sâm, chỉ có thể gả cho Võ Thắng Lợi.”

Tô Nhuyễn nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại: “Xin cô nghĩ kỹ lại đi.” Bởi vì ảo tưởng tốt đẹp của cô ta sắp bị đánh nát rồi.

Tô Nhuyễn ngồi xuống, Đỗ Hiểu Hồng mang vẻ mặt khuất nhục rót nước cho cô. Dưới mắt của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng không dám giở trò xấu gì, ngoan ngoãn đưa ly nước tới tay Tô Nhuyễn, cắn răng nói: “Vừa rồi dì nói chuyện không dễ nghe, cháu đại nhân đại lượng, đừng so đo với dì.”

Tô Nhuyễn không làm khó bà ta, chỉ nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng uống một ngụm, lễ phép nói: “Được rồi, hy vọng sau này ngài có thể sửa lại cái tật xấu nói không lựa lời thích mở miệng tùy ý đả thương người khác của mình.”

“Tôi tha thứ cho dì lần này.”

Lần này…… Cô ta còn tưởng có lần sau?!

Thấy Đỗ Hiểu Hồng cắn răng kêu kẽo kẹt, Tô Văn Sơn vội vàng hoà giải: “Được rồi được rồi, tôi đã nói với bà từ lâu, không sửa cái tính tình này của bà đi có ngày sẽ té ngã, bây giờ thua trong tay người nhà còn tốt hơn ra ngoài chọc phải phiền toái, lần này coi như rút kinh nghiệm.”

Sau đó ông ta nghiêm mặt cảnh cáo: “Sau này đừng há mồm gây chuyện khắp nơi cho tôi!”

Tô Nhuyễn nhìn Đỗ Hiểu Hồng với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, híp mắt cười, nhìn xem, Tô Văn Sơn chính là người như vậy, chỉ cần cảm thấy có thể kiếm lợi, ông ta có thể đẩy bất cứ ai ra ngoài.

Vân Chi

Tô Văn Sơn giơ tay xem đồng hồ: “Tôi thấy ông nội Minh Sâm với bác gái cậu ấy cũng sắp tới rồi, Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc con nghĩ thế nào?”

Vậy mà còn chủ động hỏi ý kiến cô?

Tô Nhuyễn cười, đáp: “Không phải trước đó con đã nói rồi à? Con chỉ cần đối xử công bằng, nhà họ Lộc cưới cháu dâu khác thế nào, thì điều kiện của con cũng như vậy.”

Tô Văn Sơn có chút chần chờ: “Điều kiện giống điều kiện cưới vợ của anh họ Minh Sâm?” Nói tới đây, ông ta lại liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái: “Còn chuyện con nói bắt nhà họ Lộc xin lỗi…”

Tô Văn Sơn còn chưa nói hết câu, âm thanh tràn đầy xen thường đã truyền vào từ ngoài cửa: “A, khẩu khí không nhỏ, muốn điều kiện so với con trai tôi, còn bắt nhà họ Lộc chúng tôi xin lỗi.”

“Để tôi nhìn xem, một đứa con gái một đời chồng mặt dày đến mức nào mới có thể nói ra câu ấy.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 113: Nhà họ Lộc tới



Giọng nói vừa vang lên, Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc cũng đẩy cửa phòng bước vào.

Đỗ Hiểu Hồng đang cắn chặt răng ngồi bên cạnh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở miệng châm chọc Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, mày cũng chỉ có thể dựa vào Lộc Minh Sâm để ép tao thôi, mày cho rằng mày còn có thể ép được ông cụ Lộc sao?”

“Ông ấy chính là ông nội của Lộc Minh Sâm đố, tốt nhất mày nên cầu nguyện đừng đùa quá trớn, nếu không đến lúc đó tao chính là người đầu tiên không buông tha cho mày.”

“Yên tâm đi, dì Đỗ.” Tô Nhuyễn nhẹ nhàng thổi nước trong ly, thích ý nhấp một ngụm, rồi mới ngước mắt nhìn hai người ngoài cửa: “Ngài mở đầu tốt như vậy, phía sau nhất định sẽ thuận lợi.”

Đỗ Hiểu Hồng cười mỉa một tiếng nhìn về phía cửa, chờ đợi nhà họ Lộc hung hăng xử lý đứa con hoang không biết trời cao đất dày này.

Nhưng mà, giây tiếp theo một giọng nói tản mạn mang đầy nguy hiểm đã vang lên trước: “Giày rách? Một đời chồng?”

Dáng vẻ kiêu ngạo khinh thường của Lâm Mỹ Hương không thể duy trì quá một giây, lập tức biến thành kinh hãi: “Minh, Minh Sâm? Sao cháu lại ở chỗ này?”

Bà ta vừa nói ra câu này, người nhà họ Tô đều sửng sốt, Tô Nhuyễn lập tức vui mừng, hóa ra, nhà họ Lộc cũng không nói cho Lộc Minh Sâm chuyện hôm nay tới đây bàn chuyện hôn sự.

Hai người bọn họ đúng là đồng bệnh tương liên thật.

Lộc Minh Sâm trực tiếp sao chép lời của Tô Nhuyễn: “Hôm nay cháu có hẹn với người khác ở chỗ này, không ngờ trùng hợp lại gặp được hai người giấu diếm cháu tới đây bàn chuyện hôn sự.”

Thái độ của nhà họ Lộc khá hơn nhà họ Tô nhiều, Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Ai, nói cái gì thế, đâu phải bác gái với ông nội muốn lừa gạt cháu, chẳng qua là chưa chắc chắn thôi, có phải không? Định đợi khi nào chính thức định ra, thì dẫn Tô Nhuyễn qua tìm cháu.”

Lộc Minh Sâm gõ vào tay vịn xe lăn, mắt phượng hẹp dài nheo lại: “Vậy lời vừa rồi khi bác vừa bước vào là có ý gì?”

Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Có lẽ là cháu chưa biết, hôm trước Tô Nhuyễn vừa mới đi đăng ký kết hôn với một thằng lưu manh ở huyện Khai Vân.”

Mí mắt Lộc Minh Sâm hạ xuống, tốc độ nói chuyện chậm hơn bình thường một chút: “Cho nên, lần trước tìm cho tôi người phải giữ lại thể xác và tinh thần cho người khác, lần này dứt khoát tìm cho tôi người đã kết hôn?”

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được hơi lạnh tản ra từ người Lộc Minh Sâm, người nhà họ Tô không nhịn được nín thở, luôn cảm thấy rất có thể giây tiếp theo anh sẽ trực tiếp bùng nổ.

Lộc Minh Sâm xấu tính thế nào, chỉ cần là người từng tiếp xúc với nhà họ Lộc đều đã nghe nói qua.

Hiển nhiên Lâm Mỹ Hương cũng vô cùng sợ thái khi thấy anh rơi vào trạng thái này, bà ta lập tức vội vàng tự vả miệng: “Không phải kết hôn thật, không phải kết hôn thật, đối phương là tên lưu manh thôi, khả năng do hắn tự coi trọng Tô Nhuyễn, nên tự mình làm ra giấy đăng ký kết hôn, không phải kết hôn thật.”

“Cũng vì chuyện này nên nhà họ Tô mới hẹn gặp nhà chúng ta bàn cách giải quyết, cho nên ông nội cháu với bác mới qua đây trước xem thử xem tình hình là như thế nào.”

Nghe tới đây, Lộc Minh Sâm mới chậm rãi thu lại khí thế, lại lần nữa ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Mỹ Hương, giọng điệu đã khôi phục vẻ tản mạn ngày thường: “Vậy tốt nhất là bác gái đừng nói chuyện lung tung, tránh cho sau này chúng ta không dễ làm người một nhà. Ngài nói ra như vậy, rốt cuộc là muốn làm nhục cô ấy hay định làm nhục cháu?”

Lâm Mỹ Hương muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám nói gì nữa.

Trong mắt Tô Văn Sơn hiện lên dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, nhân cơ hội ấy đừng lên giải thích: “Thật ra chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi quá ưu tú, quá xinh đẹp nên gặp phải tai bay vạ gió, chúng tôi đã xử lý xong rồi, cục trưởng Võ cũng đã đồng ý sẽ dạy dỗ lại đứa cháu trai xằng bậy kia của ông ấy, chuyện giấy đăng ký kết hôn tất nhiên là không tính rồi.”

Lâm Mỹ Hương không nhịn được, lại nói: “Sao huyện Khai Vân nhiều con gái như vậy, tên lưu manh kia không tìm người khác chỉ tới tìm con gái nhà ông?” Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Tôi cảm thấy giáo dưỡng của nhà họ Tô các ông, thật sự không thể nào khiến người ta tin tưởng.”

Vẻ mặt người nhà họ Tô đều có chút buồn bực, trong niên đại này Tô Thanh Thanh làm ra chuyện như vậy có thể nói là đồi phong bại tục, gia đình nào có người như vậy cả nhà đều không dám ngẩng đầu.

Vân Chi

Lâm Mỹ Hương liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, tự cảm thấy đã thắng lại một ván.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 114: Cô ấy nói đúng



Thật ra nhà họ Lộc cũng không vừa lòng về Tô Nhuyễn lắm, bọn họ muốn tìm một người vừa có thể lấy được lòng tin của Lộc Minh Sâm, đồng thời đối phương còn phải ỷ lại vào nhà họ Lộc. Nhưng qua chuyện sảy ra ở bệnh viện lần trước, có thể thấy rõ con nhóc kia không phải đèn cạn dầu.

Vốn dĩ bọn họ định kéo dài thời gian chờ Lộc Minh Sâm làm xong thủ tục xuất ngũ, mới nói chuyện này, khi ấy tùy tiện tìm người nào cũng được, bắt anh cưới ai anh phải cưới người đó. Nào ngờ, không biết thằng nhóc này đã lập được công gì, mà đã liệt nửa người rồi vẫn được bộ đội nhận.

Cho nên mấy ngày nay, người một nhà bọn họ vẫn luôn do dự tính toán giữa việc để Lộc Minh Sâm tùy ý không kết hôn như trước, và tạm thời cưới Tô Nhuyễn về nhà.

Nếu không cưới, bọn họ sẽ không lấy được tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại, nhiều tài sản như vậy nằm trong tay người khác, không biết mỗi năm bị trộm mất bao nhiêu đâu, mỗi năm chuyển đi một chút, người ta nói bị thất lạc bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Hơn nữa, sau này Lộc Minh Sâm quay lại bộ đội, cho dù bị liệt nửa người không cưới được con gái thủ trưởng, nhưng muốn cưới vợ cũng không khó lắm, đến lúc đó khoảng cách quá xa, bọn họ càng không có cơ hội.

So sánh như vậy, thật ra cưới Tô Nhuyễn ở bên này càng thích hợp hơn, sau khi kết hôn vẫn sống dưới mí mắt bọn họ, dù sau này có đi tùy quân, thì Tô Văn Sơn vẫn phải bám lấy nhà họ Lộc, cô có thể mặc kệ cha ruột của mình sao?

Vân Chi

Nhưng mà tính tình thật sự quá đáng ghét, bọn họ còn phải thương lượng xem nên xử lý thế nào để cô ngoan ngoãn phục tùng, nào ngờ ông trời cũng giúp bọn họ, đột nhiên xảy ra chuyện Võ Thắng Lợi.

Ai thèm quan tâm có phải cô bị oan uổng bị hãm hại hay không, người gây ra vẫn là cô. Có lẽ bây giờ Lộc Minh Sâm đang thích sẽ che chở, nhưng cái gai đã chôn xuống rồi, sau này khi hai vợ chồng cãi nhau đều sẽ trở thành vũ khí công kích sắc bén.

Lâm Mỹ Hương nhìn Tô Nhuyễn, có nhược điểm này trong tay, nửa đời sau Tô Nhuyễn đừng mong có thể ngẩng đầu lên được trong nhà họ Lộc.

Ai ngờ Tô Nhuyễn lại không tỏ ra xấu hổ chút nào, ngược lại cười rộ lên: “Sao nhà họ Tô lại xứng với nhà họ Lộc bà đến vậy nhỉ? Vô sỉ với ương ngạnh, cũng coi như môn đăng hộ đối, nếu không sao trên đời nhiều con gái như vậy, nhà họ Lộc bà chỉ nhìn chằm chằm vào con gái nhà họ Tô?”

Lâm Mỹ Hương sửng sốt, không ngờ gặp phải loại chuyện mất mặt thế này, Tô Nhuyễn vẫn có thể đúng lý hợp tình như vậy.

Sau đó bà ta lại nghe thấy Tô Nhuyễn chậm rãi nói tiếp: “Còn nhớ rõ lời lần trước tôi nói ở bệnh viện không? Nhà họ Lộc muốn cưới tôi, ít nhất phải cho tôi thấy đủ thành ý.”

“Tôi cho rằng việc đầu tiên nhà bà nên làm là xin lỗi tôi vì lời châm chọc khinh nhục trước đó.”

Cô nhìn chằm chằm vào Lâm Mỹ Hương: “Không ngờ chuyện trước đó còn chưa xin lỗi, bây giờ lại tới tiếp tục nhục nhã tôi, có nhà ai cầu hôn người khác như nhà bà không?”

Tô Nhuyễn quay đầu nói với Lộc Minh Sâm: “Em thấy, căn bản nhà anh không muốn cưới vợ cho anh đâu.”

“Nếu có cũng chỉ muốn chọn cho anh loại người không ra gì, người do chính anh coi trọng thì bọn họ nghĩ đủ mọi cách châm ngòi ly gián, định khiến cuộc sống hôn nhân của anh sau này gà chó không yên, từ đó bọn họ có thể lợi dụng sơ hở, nhân cơ hội mưu đoạt tài sản ông ngoại anh để lại cho anh.”

Lâm Mỹ Hương nghe xong thì kinh hãi, còn ông cụ Lộc thì giận dữ quát lên, như bị chọc trúng tim đen: “Tô Nhuyễn! Chuyện nhà chúng tôi không tới phiên cô đứng đây nói hươu nói vượn.”

Lộc Minh Sâm lại mang theo biểu cảm như đang suy tư điều gì: “Cháu cảm thấy cô ấy nói có lý.”

Ông cụ Lộc cả giận: “Minh Sâm!”

Lâm Mỹ Hương cũng vội vàng la lên: “Minh Sâm, sao cháu có thể nghĩ như vậy? Rõ ràng là con nhóc này đang châm ngòi ly gián chúng ta.”

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu hỏi bà ta: “Vậy vì sao không chỉ không xin lỗi, còn nhục nhã cô ấy nặng nề hơn? Là không muốn cô ấy gả cho cháu, hay muốn cô ấy mang theo phẫn hận gả cho cháu?”

Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc nói không ra lời.

Lộc Minh Sâm uể oải dựa vào xe lăn: “Vậy thì thôi, chuyện này coi như bỏ đi.”

Bùi Trí Minh vẫn luôn đứng xem kịch, lập tức phối hợp nhịp nhàng: “Lão đại, hay là nghe lời chính ủy Vương đi, chắc chắn người chính ủy Vương giới thiệu đều là người ông ấy đã tìm hiểu qua rồi, đáng tin cậy hơn so với người nhà anh tìm giúp, muốn kết hôn ngay cũng đơn giản hơn nhiều.”

Tô Nhuyễn cũng thuận thế đứng dậy: “Vậy hôm nay coi như xong rồi?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 115: Lễ hỏi phong ba (1)



Tô Văn Sơn nhìn biểu cảm trên mặt ông cụ Lộc, vội vàng giảng hòa: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng gây chuyện.”

Ông ta thật sự không ngờ Tô Nhuyễn còn có thể bắt chẹt được nhà họ Lộc, bây giờ nhà họ Tô bọn họ đã chiếm thế thượng phong, nói không chừng hôm nay thật sự có thể có được thu hoạch lớn!

Tâm trạng ông ta lập tức lâng lâng, mở miệng khuyên nhủ: “Minh Sâm, chú thấy khả năng là do ông nội và bác gái cháu nghe được tin đồn bậy bạ nên mới hiểu lầm, hôm nay vừa lúc mọi người đều có mặt ở đây, giải thích rõ là tốt rồi.”

Sau đó ông ta lại nghiêm túc giải thích lại một lần chuyện về Võ Thắng Lợi cho ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương, cuối cùng cười nói: “Chỉ cần là người sáng mắt sáng lòng, đều biết chuyện này không thể trách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, chẳng lẽ con bé quá xinh đẹp quá ưu tú cũng là sai sao?”

Ông cụ Lộc nhìn Lộc Minh Sâm đang ngồi trên xe lăn, cân nhắc một lát rồi mới mở miệng: “Đúng là không phải lỗi của Tô Nhuyễn.”

“Chỉ là… Dù sao chuyện này cũng lan truyền ầm ỹ khắp huyện rồi, thanh danh không tốt.”

Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn ông ta, thờ ơ nói: “Ông nội, không cần để ý đến chuyện không đâu ấy, mấy tin đồn linh tinh này, chỉ cần cháu viết báo cáo kết hôn gửi lên là có thể giải quyết hoàn toàn.”

Vân Chi

Sau đó đột nhiên giọng anh trở nên ôn hòa, nói tiếp: “Bây giờ quan trọng nhất là thành ý của nhà họ Lộc chúng ta, nếu có thể đả động được cô ấy mới tốt.”

Ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương nghe xong, lập tức không dám lôi chuyện Võ Thắng Lợi ra nói nữa, chỉ là khi nhìn về phía Tô Nhuyễn, sắc mặt vẫn không tốt lắm.

Tô Nhuyễn lại khẽ mỉm cười với bọn họ, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là chuẩn bị giở trò tham lam.

Tô Văn Sơn cũng chú ý tới biểu cảm của Tô Nhuyễn, sợ cô lại ép nhà họ Lộc xin lỗi như vừa ép Đỗ Hiểu Hồng, khiến mọi chuyện đổ bể, vì thế ông ta vội vàng mở miệng trước khi cô kịp nói chuyện: “Sau này đều là người một nhà, chuyện va chạm như răng cắn vào lưỡi không thể tránh được, mỗi bên đều nhường một chút mọi chuyện đều sẽ qua.”

“Cũng đừng nhắc tới thành ý hay không thành ý nữa. Chúng ta cứ dựa theo tiêu chuẩn của nhà họ Lộc, không phải trước đó chú Lộc vừa cưới một cô cháu dâu sao? Điều kiện bên kia thế nào, Nhuyễn Nhuyễn nhà cháu cũng vậy là được.”

“Ông nói gì cơ?” Lâm Mỹ Hương vẫn luôn đề phòng Tô Nhuyễn mở miệng đòi hỏi tham lam, không ngờ người nói ra lời vô sỉ ấy lại là Tô Văn Sơn.

“Muốn giống Minh Vĩ nhà chúng tôi?”

Ông cụ Lộc cũng giận quá hóa cười: “Cháu dâu lớn nhà tôi là con gái lãnh đạo xưởng sắt thép, Tô Nhuyễn nhà cậu so được với người ta sao?”

Bà cụ Tô mở miệng nói: “Lời này không thể nói như vậy, xét về diện mạo, tài hoa Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi đều không kém, sang năm còn là sinh viên đó.”

“Con bé cũng chỉ kém người ta ở xuất thân thôi, điểm này đúng là không so được, chúng tôi bằng lòng lui một bước. Ban đầu nhà ông cho nhà vợ Minh Vĩ hai vạn tám ngàn tám tiền lễ hỏi nhỉ? Vậy cho Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi một vạn tám ngàn tám.”

Lâm Mỹ Hương trưng ra vẻ mặt “Các người đừng mơ”, nói: “Thôi đi, một vạn tám ngàn tám, bà bán tôi đi cũng không đào ra được số tiền ấy.”

“Ba ngàn tám trăm tám mươi tám, nếu được thì nói chuyện tiếp, không được coi như xong.” Bọn họ muốn lung lạc Lộc Minh Sâm để cướp tài sản, nhưng còn chưa biết có thể lấy được số tiền kia của Lộc Minh Sâm hay không đâu, bắt bà ta đưa ra ngoài nhiều tiền như vậy là chuyện không thể nào.

Bà cụ Tô cũng không sốt ruột, ngược lại còn khuyên bảo: “Mỹ Hương này, cô làm như vậy là không thích hợp đâu.”

“Nhà cô có được như ngày hôm nay đều dựa vào cha mẹ Minh Sâm, dù thằng bé kết hôn phải bỏ ra nhiều lễ hỏi hơn so với Minh Vĩ nhà cô cũng không quá đáng, vậy mà ngay cả số lẻ nhà cô cũng không muốn cho, làm vậy không phải khiến Minh Sâm lạnh lòng sao?”

Bà cụ vừa nói vừa nhìn Lộc Minh Sâm với ánh mắt thương hại.

Lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, bà cụ Tô có thể sinh ra được người như Tô Văn Sơn, hiển nhiên cũng không phải người đơn giản, chiêu thức châm ngòi chọc trúng chỗ đau này, lợi hại! Nếu nhà họ Lộc không cho, vậy thì sau này đừng mong có thể tiếp tục lui tới với Lộc Minh Sâm.

Tất nhiên cũng không cần phải nghĩ tới số tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.

Ông cụ Lộc lập tức sa sầm mặt xuống, Lâm Mỹ Hương cũng vô cùng phẫn nộ: “Bà Tô, bà bớt ở đó bàn lộng thị phi…”

Nói xong bà ta quay sang giải thích với Lộc Minh Sâm: “Minh Sâm, cháu đừng nghe bà ta, nhà họ Tô đang muốn bắt chẹt làm tiền chúng ta đó.”

“Nhà chúng ta cho nhà chị dâu cháu hai vạn tám ngàn tám tiền lễ hỏi, thứ nhất là vì, từ sau khi đi làm tiền lương của Minh Vĩ đều gửi bác tích cóp.” Tiền trợ cấp của mày chưa đưa tao một phân nào đâu.

“Thứ hai, của hồi môn của chị dâu cháu chính là tủ lạnh máy giặt TV và một chiếc xe máy, cộng tất cả lại cũng được một vạn tám rồi, ngoài ra con gái nhà người ta gả sang còn mang theo một vạn nữa, nói ra thì chúng ta cho bên đó nhiều tiền lễ hỏi như vậy, nhưng người ta đều mang về nhà mình.”

“Cháu thử hỏi nhà họ Tô một chút xem, bọn họ định cho Tô Nhuyễn của hổi môn thế nào?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 116: Lễ hỏi phong ba (2)



Bà ta nhìn thẳng vào bà cụ Tô, trào phúng: “Không phải tôi khinh thường nhà bà đâu, nhưng rõ ràng là nhà bà định bán con gái mà. Nếu chúng tôi thật sự cho con bé một vạn tám ngàn tám, Đỗ Hiểu Hồng sẽ đút hết vào túi riêng của cô ta, vậy khác nào chúng tôi ném bánh bao thịt cho chó, có đi mà không có về?”

Lộc Minh Sâm trưng ra vẻ mặt “Có phải bác gái ngốc hay không.” Nói: “Vậy trực tiếp đưa lễ hỏi cho Tô Nhuyễn, để Tô Nhuyễn mang tất cả về không phải được rồi sao?”

Lâm Mỹ Hương nghẹn lời, để Tô Nhuyễn mang về hết, cũng chỉ là chuyển từ túi riêng của nhà họ Tô sang túi của Tô Nhuyễn, có gì khác nhau?”

Đỗ Hiểu Hồng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không nói gì, nghe thấy đưa thẳng tiền lễ hỏi cho Tô Nhuyễn, lập tức nóng nảy, nếu như không vớt được một phân tiền nào, hôm nay bà ta nén giận như vậy chẳng phải mất công sao?

“Có nhà ai tiền lễ hỏi không phải đưa cho người lớn trong nhà…” Kế hoạch mua đàn dương cầm cho con gái bà ta, tuyệt đối không thể ngâm nước nóng.

“Hiểu Hồng!” Bà cụ Tô quát lên, trong lòng bốc hỏa, đứa con dâu này đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Quan tâm nhà họ Lộc cho ai làm gì, dù là đưa cho Tô Nhuyễn, chẳng lẽ Tô Nhuyễn còn không cho bà nội với cha ruột mình sao? Vậy mà cô ta lại nói ra lời ấy đúng lúc mấu chốt này.

Quả nhiên Lâm Mỹ Hương nắm được sơ hở, lập tức phản đòn: “Nghe thấy chưa? Còn có người chờ hút m.á.u sau lưng đó, đưa thẳng cho Tô Nhuyễn, con bé có thể bảo vệ được không?”

Tô Nhuyễn nói: “Vậy thì đưa thẳng cho anh Minh Sâm đi, như vậy không còn vấn đề gì chứ?”

“Không được!”

“Không được!”

Lần này đến cả Tô Văn Sơn cũng phải mở miệng.

Lâm Mỹ Hương đang lo lắng không biết thoái thác ra sao, lập tức bật cười nói với Lộc Minh Sâm: “Nhìn thấy không? Người ta muốn lợi dụng Tô Nhuyễn uống m.á.u nhà ta đó.”

Bà cụ Tô nói với Tô Nhuyễn: “Lễ hỏi là danh dự của nhà gái, là tài sản đảm bảo cuộc sống sau này của cô dâu, sao có thể để trong tay nhà trai?”

Ông cụ Lộc thấy bọn họ dây dưa không dứt, nói thẳng: “Văn Sơn, tạm thời không nói tới chuyện lễ hỏi, chúng ta nói tới chuyện thăng chức của cậu trước. Muốn giải quyết chuyện này nhà họ Lộc chúng tôi phải tặng quà, phải nhờ cậy quan hệ, nếu như cậu thật lòng muốn con gái mình nhận được nhiều lễ hỏi như vậy, vậy thì chuyện thăng chức chúng ta để sau nhé?”

Người nhà họ Tô nghe xong lập tức ngậm miệng, chuyện thăng chức của Tô Văn Sơn chắc chắn nhà họ Lộc phải giúp đỡ, vốn dĩ hai nhà ăn ý không nói ra chuyện này, nhưng bây giờ ông cụ Lộc cố ý nói ra, hiển nhiên là bọn họ không định bỏ ra nhiều tiền lễ hỏi.

Bà cụ Tô do dự một lát: “Vậy thì một vạn ba…”

Vân Chi

“Rầm!”

Đột nhiên một tiếng vỗ bàn vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại theo bản năng, thì trông thấy ly sứ đựng nước của Lộc Minh Sâm đã cắm trên bàn, thấy mọi người nhìn qua, lúc này anh mới chậm rãi mở miệng: “Tôi nhớ mình nói rõ là đả động Tô Nhuyễn, chứ không phải đả động người nhà họ Tô nhỉ?”

Tô Văn Sơn sửng sốt, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Tô Nhuyễn, đối mặt với lợi ích lớn như vậy, ông ta còn để ý được điều gì?

Tô Nhuyễn hoàn toàn coi như không nhìn thấy, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi còn có hẹn, vậy tôi nói thẳng luôn điều kiện của mình nhé, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”

“Thứ nhất, tiền lễ hỏi: Ba ngàn tám trăm tám mươi tám đồng cũng được, có thể dựa theo biện pháp anh Minh Sâm nói, trực tiếp đưa cho tôi, không cần qua tay cha tôi và bà nội.”

Đỗ Hiểu Hồng lập tức giận dữ: “Tô Nhuyễn!”

Tô Văn Sơn cũng nhíu mày, bà cụ Tô vội vàng kéo cô lại: “Cháu choáng váng à, chuyện này để người lớn nói, không liên quan gì tới cháu, tiền lễ hỏi đều mua đồ cho cháu phòng thân…”

Phía bên kia, Lâm Mỹ Hương lập tức vui mừng đồng ý: “Như vậy không thành vấn đề, theo tôi thấy, vẫn là đứa con gái này nhà bà phân rõ tốt xấu.”

Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười: “Ngài đừng nóng vội, đây mới là điều kiện đầu tiên.”

“Thứ hai, chuyện nhục nhã tôi, bồi thường kinh tế ba ngàn, bồi thường thiệt hại tinh thần ba ngàn.”

Lâm Mỹ Hương trợn trừng mắt: “Bồi thường cái gì?”

Lần này đến lượt người nhà họ Tô vui vẻ, Tô Văn Sơn âm thầm gật đầu, hóa ra là chờ ở chỗ này, trực tiếp đòi hai vạn có vẻ nhiều, nhưng chia nhỏ ra cũng không ít nhỉ?

Sau đó mọi người lại nghe thấy Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói tiếp: “Trước đó tôi đã từng nói rất nhiều lần, nhưng hình như mọi người đều không để trong lòng, cho nên tôi nhấn mạnh lại một chút.”

“Ông Lộc, chắc ông cũng biết rõ tôi bị oan, nhưng đừng nói là trịnh trọng xin lỗi, ngay cả một lời xin lỗi vu vơ cũng chưa có, ừm… Thậm chí hôm nay còn bới ra chuyện khác cố ý nhục nhã tôi.”

“Tôi thấy bảo ngài xin lỗi tôi là chuyện không thể, nếu đã như vậy, tôi sẽ dùng cách giải quyết của nhà họ Lộc, đổi thành bồi thường vật chất.”

Cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, nói: “Đừng vội trừng mắt, tùy tiện bịa đặt vu hãm, tạo thành thương tổn về danh dự cho người khác, pháp luật cũng có quy định phải bồi thường kinh tế, nghiêm trọng hơn còn bị bắt giam đó.”

“Dù sao chúng ta cũng có khả năng sẽ trở thành người một nhà, cho nên không cần thiết đem chuyện này tới chỗ công an, chúng ta tự giải quyết riêng với nhau là được rồi.”

Lâm Mỹ Hương giận quá hóa cười: “Chẳng lẽ cô còn muốn kiện chúng tôi?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 117: Chọc giận tất cả mọi người (1)



“Tôi biết, có kiện cũng không thắng.” Tô Nhuyễn cười: “Nhưng cũng có thể truyền ra tiếng gió nhà họ Lộc ỷ thế h.i.ế.p người, chỉ vì chút thể diện, mọi chuyện đều không cần điều tra rõ ràng đã ép con gái nhà người ta phải gả chồng.”

“Tôi nghe nói chú Ba nhà họ Lộc đang công tác ở Thị ủy, truyền ra tiếng gió như vậy, cuối cùng sợ là nhà bà vẫn phải dùng tiền bịt miệng, tôi thất ít hơn một vạn khả năng sẽ không xong, còn lãng phí tinh lực và nhân tình, cho nên thà đưa luôn cho tôi còn hơn.”

“Vẫn là câu nói đó, nể tình chúng ta sắp trở thành người một nhà, tôi chiết khấu cho nhà bà một chút, đưa tôi tổng cộng năm ngàn là được.”

Vân Chi

“Còn về mấy lời bà làm nhục tôi hôm nay, tổn thất không lớn bằng trước đó, đưa một ngàn coi như xong, tổng cộng sáu ngàn.”

Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Không ngờ cô lại là người tham tài như vậy, trong mắt cô chỉ biết có tiền thôi nhỉ?”

“Như vậy có gì không đúng sao?” Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Tôi tham tài, bà tham quyền, không phải là tâm lý bình thường của mỗi người sao?”

Cô cười như không cười nhìn Tô Văn Sơn: “Nếu không tham thứ gì, sao hai nhà chúng ta lại có thể ngồi lại với nhau ở chỗ này, có đúng không?”

Bùi Trí Minh không nhịn được nhìn sang Lộc Minh Sâm, dáng vẻ chẳng phân biệt địch ta này của chị dâu, đúng là đã nắm bắt được tinh túy của lão đại rồi.”

“Ngài không cảm thấy như vậy khá tốt sao?” Tô Nhuyễn nhìn Lâm Mỹ Hương nói: “Nhà họ Lộc bà tham quyền muốn thể diện, bắt nạt người ta xong không thích xin lỗi, trùng hợp gặp phải tôi không thèm để ý tới người ta có xin lỗi hay không, chỉ cần bồi thường đúng chỗ tôi đều có thể chung sống hòa thuận.”

“Nếu tôi cũng tham quyền sĩ diện còn ương ngạnh không cần tiền, nhất quyết ép ngài phải xin lỗi trước mặt công chúng, ngài muốn dùng tiền để giải quyết cũng không có cách nào, lúc ấy mới gọi là phiền toái, không phải sao?”

Tất cả mọi người có mặt ở đây không hẹn mà cùng ngẫm nghĩ: Tính tình thế này cô ta còn nói là chưa ương ngạnh, nếu vậy trên đời này không còn ai tính tình ương ngạnh nữa rồi.

Tô Nhuyễn tự xưng là không ương ngạnh nhìn ông cụ Lộc, nói: “Hay là nhà họ Lộc vừa tham quyền vừa tham tài, không muốn xin lỗi cũng không muốn đưa tiền?”

Lâm Mỹ Hương mỉa mai: “Cô làm gì được chúng tôi? Có bản lĩnh cô kiện đi, dù chúng tôi phải bỏ ra một vạn chặn miệng người khác, cũng không cho cô số tiền này.”

“Vậy cũng được thôi.” Tô Nhuyễn nói: “Con người tôi công bằng nhất, nếu nhà bà không xin lỗi cũng không bồi thường, vậy thì trước đó tôi bị ép phải xem mắt bao nhiêu lần, bà cũng xem mắt lại bấy nhiêu, chuyện này coi như xõng.”

“Bà đừng lo không có ai tới cửa, cứ để tôi thả ra tiếng gió giúp bà, bà chỉ việc mỗi ngày trang điểm xinh đẹp ngồi ở nhà chờ đợi là được, đảm bảo bà mối sẽ đạp vỡ ngạch cửa nhà bà, được không?”

Ông cụ Lộc giận dữ: “Hỗn xược!”

Người nhà họ Tô giật nảy mình, đều im lặng như ve sầu mùa đông. Còn Tô Nhuyễn lại cười nhạo một tiếng: “Sao hả? Ngài cảm thấy bác gái Lâm không thích hợp à? Vậy để tôi thả tiếng gió giúp ngài nhé?”

“Ngài thích tìm bà cụ kiểu gì? Nể tình ngài là trưởng bối, tôi sẽ không tìm dưa vẹo táo nứt mang tới như ngài từng đối xử với tôi, tôi sẽ chọn lọc cẩn thận, đảm bảo đều là loại hình ngài thích, được không?”

Ông cụ Tô nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, ánh mắt như sắp phun ra lửa, không biết con nhóc này ngu thật hay là to gan nữa, Tô Văn Sơn còn không dám nói chuyện, thế mà cô vẫn mở miệng như không có chuyện gì.

Ông cụ Lộc nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu để mặc con gái mình làm loạn thế này à?”

Tô Văn Sơn đang âm thầm tán thưởng con gái nhà mình quyết đoán bị điểm danh, không giả vờ nổi nữa, vội vàng mở miệng, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đều là trưởng bối……”

“Trưởng bối thì làm sao?” Tô Nhuyễn nói: “Trưởng bối là có thể muốn làm gì thì làm?”

“Hơn nữa…” Tô Nhuyễn nhìn ông ta, giống như nhớ tới điều gì đó: “Điều kiện thứ ba của tôi, là chuyện thăng chức của cha mình. Không cần nhà họ Lộc nhọc lòng chuyện này, tiền biếu hay nhân tình gì gì đó không dùng đến cũng đáng giá năm sáu ngàn nhỉ, cứ coi như năm ngàn đi, trực tiếp đưa cho tôi là được.”

Tô Văn Sơn không ngờ đột nhiên lại trở thành kẻ bị hại, ông ta không thể tin nổi hỏi lại: “Tô Nhuyễn! Con có biết mình đang nói gì không?”

Bà cụ Tô cũng khuyên răng: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu ngốc à? Cha cháu thăng chức cháu mới có nơi dựa vào, nếu không cháu có nhiều tiền hơn nữa không phải vẫn bị người ta bắt nạt sao?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 118: Chọc giận tất cả mọi người (2)



Tô Nhuyễn dõng dạc đáp lại: “Bà nội, sao cháu có thể dựa vào cha mình mãi như vậy, bà xem, từ chuyện cháu đi học muộn một năm, tới chuyện không tìm được phòng ở trong huyện, sảy ra sự cố khi thi đại học, thiếu chút nữa không đi học lại được, đến chuyện bây giờ bị Võ Thắng Lợi dây dưa, không phải chuyện nào cháu cũng dựa vào cha mình sao? Từ nhỏ tới lới đã gây ra cho cha cháu nhiều phiền toái như vậy, cháu xấu hổ lắm.”

“Cho nên, cháu cảm thấy vẫn nên dựa vào bản thân thì hơn, cháu không muốn cha mình tiếp tục bị cháu liên lụy…”

Mặt Tô Văn Sơn đỏ bừng lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ, quát to: “Con, con oán cha đúng không!”

Đỗ Hiểu Hồng mang vẻ mặt phẫn hận, mỉa mai: “Tôi đã nói rồi mà, con nhóc này là loại ăn cháo đá bát, căn bản không lung lạc được, nó chỉ chờ cơ hội để chèn ép ông thôi, nhưng nói rồi ông có tin đâu.”

Bà ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, ánh mắt âm u, gây sự đi, gây sự tiếp đi, tốt nhất là chọc giận tất cả mọi người, xem cuối cùng cô ta có bị lột mất một lớp da hay không.

Tô Nhuyễn nhìn bà ta, cười nói: “Thật ra con đưa ra yêu cầu này cũng vì dì Đỗ.”

“Chức vị càng cao, trách nhiệm càng lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều, con tin tưởng cha là người công chính liêm khiết, nhưng cha biết có bao nhiêu cán bộ công chính liêm khiết từng bị hủy trong tay người nhà tham tài hay không?”

“Cha cảm thấy người ngày cả của hồi môn của kế nữa cũng muốn tham không để lại một phân, sẽ từ chối người tới cửa hối lộ sao?”

“Đến lúc đó nhẹ thì bị mất chức, nặng thì ăn cơm tù, nhà họ Lộc cũng sẽ bị kéo xuống nước, nguy hiểm này không chỉ tổn thất mấy vạn đâu.”

“Bây giờ con giúp mọi người tránh thoát trước, khen thưởng con năm ngàn cũng không quá đáng nhỉ.”

“Tính như vậy, từ trên xuống dưới vừa tròn một vạn chín nghìn tám trăm tám mươi tám.”

“Tôi kiến nghị, nhà họ Lộc trực tiếp đưa cho tôi dưới danh nghĩa tiền lễ hỏi.”

“Thứ nhất, không cần để mọi người biết nhà họ Lộc bắt nạt người khác, thứ hai nhà họ Lộc còn lấy được thanh danh đối xử tốt với con trai liệt sĩ.”

“Còn về cha tôi và dì Đỗ, người khác cũng sẽ khen một câu đạo đức tốt, yêu thương con gái, tư tưởng giác ngộ cao.”

“Huyện Khai Vân không lớn, có thanh danh tốt này, nói không chừng không cần nhờ vả quan hệ, cha có thể trực tiếp thăng chức rồi, đến lúc đó chỉ cần quản tốt dì Đỗ, không cho dì ấy nhận hối lộ là được. Còn con với anh Minh Sâm cũng nhận được lợi ích thực tế.”

Vân Chi

Cuối cùng Tô Nhuyễn tổng kết bằng một câu: “Ba bên cùng có lợi.”

Nhìn biểu cảm xuất sắc của mọi người, cô khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, nếu mọi người định cho nhiều hơn, những lời vừa rồi coi như tôi chưa nói.”

Thiếu chút nữa Bùi Trí Minh đã cười thành tiếng, công phụ chọc giận người khác của chị dâu không hề kém lão đại.

Lộc Minh Sâm chống tay dưới cằm, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn cũng lộ ra ý cười.

Có điều hiển nhiên những người khác đều tức giận sắp điên rồi, Lâm Mỹ Hương sa sầm mặt xuống, đanh định nói gì đó, đột nhiên Tô Thanh Thanh vẫn luôn yên tĩnh lại mở miệng nói trước: “Chị, chị không muốn gả như vậy, có phải là vì hôm Võ Thắng Lợi tới tìm chị đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Lâm Mỹ Hương được nhắc nhở, lập tức nói với Lộc Minh Sâm: “Còn không phải sao, bác thấy cô ta tìm mọi cách làm khó dễ thế này, chính vì không thật lòng muốn gả.”

Xin lỗi? Tuyệt đối không có khả năng, một vạn chín ngàn tám trăm tám mươi tám? Cô ta cứ nằm mơ đi!

Lâm Mỹ Hương nheo mắt lại: “Bác nghe nói tên lưu manh kia cố ý chạy tới tìm cô ta, qua một đêm mới quay về…”

Đỗ Hiểu Hồng không khách sáo chút nào lập tức bỏ đá xuống giếng: “Nói ra thì, Võ Thắng Lợi kia tốn công tốn sức làm ra tờ giấy đăng ký kết hôn, chẳng lẽ chỉ để tới thành phố liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái.”

Bà ta nhìn sang Tô Văn Sơn, thấy ông ta không tỏ vẻ gì, lập tức nở nụ cười tràn đầy ác ý với Tô Nhuyễn: “Dù sao tờ giấy đăng ký kết hôn kia cũng là thật.”

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, cả đời đừng mong có thể ngẩng cao đầu làm người!

Lâm Mỹ Hương thảnh thơi phối hợp: “Vậy bây giờ Tô Nhuyễn chính là người đã kết hôn rồi, tốt thấy cô rất muốn tiếp tục chung sống với Võ Thắng Lợi, vậy chúng ta còn cãi cọ làm gì?”

“Nhà họ Lộc chúng tôi không cưới!” Nói xong bà ta làm như đang tán gẫu, hỏi Tô Văn Sơn: “Nhà họ Võ cho nhà ông bao nhiêu tiền lễ hỏi?”

Sau đó lại giật mình, nói: “À quên, cho bao nhiêu chắc cũng không tới tay vợ chồng ông, với tính tình này của con gái ông, gả cho ai cũng như nhau, gả ở huyện thành cũng được, ít nhất còn có thể tạo quan hệ với cục trưởng Võ, có phải không?”

“Còn không phải sao.” Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Gả cho nhà họ Võ cũng tốt, người ta đã chuẩn bị đẩy đủ tất cả mọi thứ rồi, chúng tôi cũng bớt lo.”

Bà ta nhìn sang Tô Nhuyễn: “Nếu cô hận chúng tôi như vậy thì sau này chuyện của cô, chúng tôi đều mặc kệ!”

“Ông nói một câu đi, lão Tô?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 119: Võ Đại Minh tới (1)



Tô Nhuyễn nghe bọn họ tôi một câu bà một lời đe dọa mình, lúc này cũng nhìn về phía Tô Văn Sơn.

Tô Văn Sơn rũ mắt không nói lời nào, hiển nhiên là cam chịu cách nói của Đỗ Hiểu Hồng, còn bà cụ Tô cũng sa sầm mặt, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn chứa đầy oán khí.

Không hiểu sao đột nhiên Tô Nhuyễn rất muốn cười to, nhà họ Tô này… Chậc chậc.

Tô Thanh Thanh đắc ý đợi xem trò cười của Tô Nhuyễn, còn thuận tiện chặt đứt đường lui của cô: “Anh Minh Sâm vừa nói phải làm chị gái em thỏa mãn mới được, bây giờ chị gái em không hài lòng trước điều kiện nhà anh đưa ra, anh sẽ không cưỡng ép, đúng không?”

Lộc Minh Sâm vẫn luôn nhìn về phía Tô Nhuyễn, vì những lời này cũng chia cho Tô Thanh Thanh một ánh mắt. Bị anh nhìn chằm chằm, Tô Thanh Thanh không nhịn được co rúm người lại, mím môi thật chặt.

Còn Đỗ Hiểu Hồng không có nỗi sợ ăn sâu bén rễ trước Lộc Minh Sâm, lập tức âm dương quái khí khuyên nhủ: “Minh Sâm, cháu vẫn nên cẩn thận ngẫm lại đi, nếu không sang năm biết đâu lại có một đứa con từ trên trời rơi xuống…”

Sắc mặt Tô Nhuyễn trở nên lạnh lùng, đang định nói chuyện, thì đột nhiên cửa phòng bị người ta đá văng ra, một tiếng mắng tục tằng vang lên: “Đỗ Hiểu Hồng, bà ăn phân không rửa sạch miệng thì ngồi yên đó, đừng con mẹ nó mở miệng dọa người.”

Ngay sau đó là một người đàn ông sắc mặt dữ tợn, thân hình cường tráng bước vào, hai mắt ông ta đỏ ngầu, lộ vẻ hung ác: “Bà nói Tô Nhuyễn cái gì? Còn dám nói hươu nói vượn có tin ông đây xé nát miệng bà ra không?”

Từ trước tới nay Đỗ Hiểu Hồng chưa bao giờ bị người ta mắng như vậy, bà ta lập tức sửng sốt, sau khi phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt xem kịch vui của Tô Nhuyễn, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải nở nụ cười gượng ép, nói đùa: “Cục, cục trưởng Võ, ngài nói gì vậy, ngài đang bảo vệ cháu dâu đấy à?”

“Bảo cái con mẹ mày! Ông đây đkm cả nhà mày!” Đột nhiên Võ Đại Minh nổi giận, trực tiếp ném hộp thuốc trong tay vào mặt Đỗ Hiểu Hồng, xoải chân bước tới túm chặt cổ áo bà ta, tay còn lại kéo miệng Đỗ Hiểu Hồng ra, hung tợn nói: “Mày không nghe thấy lời ông đây vừa nói à? Có muốn ông đây lập tức xé nát cái miệng thối này của mày ra không?”

Đỗ Hiểu Hồng bị dọa ch** n**c mắt, tay bắt lấy tay Võ Đại Minh đang túm cổ áo mình, mở miệng xin tha.

Lúc này Tô Văn Sơn phản ứng lại, ông ta vội vàng bước tới kéo Võ Đại Minh ra: “Lão Võ, lão Võ, ông làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói, chuyện gì cũng từ từ.”

Võ Đại Minh oán hận buông Đỗ Hiểu Hồng ra, đối phương lui về phía sau hai bước theo quán tính, té ngã trên đất, khả năng cả đời chưa bao giờ chật vật thế này.

Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh vội vàng đỡ người, Tô Văn Sơn thì che trước mặt Võ Đại Minh: “Cục trưởng Võ. Sao ngài lại tới đây?”

Tô Nhuyễn vừa thưởng thức dáng vẻ chật vật của Đỗ Hiểu Hồng, vừa nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi à? Tôi có hẹn với người ta ở đây.”

Tô Văn Sơn sửng sốt, không thể tin nổi, nhìn Tô Nhuyễn: “Con hẹn cục trưởng Võ?”

“Sao hả?” Lúc này Tô Nhuyễn mới quay đầu lại nhìn ông ta: “Có vấn đề sao?”

Võ Đại Minh nhìn Tô Nhuyễn, vẻ mặt cang fdữ tợn hơn, ánh mắt hung ác như hận không thể xé nát đối phương, miệng lại phối hợp nói: “Đúng thế, Tô Nhuyễn hẹn tôi tới đây, để xử lý chuyện thằng súc sinh không biết cố gắng nhà tôi gây ra.”

Nói ong, ông ta quay ra cửa, một tay kéo người bên ngoài vào phòng, hung hăng đẩy về phía trước: “Trốn cái gì mà trốn, cút qua đây cho tao, xin lỗi người ta mau!”

Một quả cầu thịt co đầu rụt cổ lảo đảo ngã vào trong phòng, đập thẳng vào bàn, tạo ra lực đẩy rất lớn. Tô Văn Sơn nhanh tay lẹ mắt tránh được, còn Đỗ Hiểu Hồng vừa được đỡ ngồi lại bàn và hai mẹ con Tô Thanh Thanh đều bị bàn đập vào đùi, lập tức đau đến mức mặt mày trắng bệch ra.

Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn cũng bị lan đến, nhưng mà cô còn chưa kịp trốn, đã cảm nhận được có người nhanh tay kéo ghế dựa của cô sang bên cạnh, tới gần chiếc xe lăn, còn bởi vì quán tính thiếu chút nữa cả người đã đè lên chân đau của đối phương, may mà được một bàn tay khác của Lộc Minh Sâm kéo lại: “Không sao chứ?”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Không sao.” Sau đó nhìn về phía Võ Đại Minh.

Vân Chi

Võ Đại Minh không thèm để ý tới cuộc hỗn loạn mình vừa gây ra, ngược lại tiếp tục hung hăng đạp cho Võ Thắng Lợi đang quỳ một chân trước bàn, nói: “Đồ ch* đ* này, nên nói gì?”
 
Back
Top