Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 80: Võ Thắng Lợi đến (6)



Ngôn Thành Nho cười nói với Tô Nhuyễn: “Con lên đây mẹ con có đất dụng võ rồi, trước đây trong nhà toàn là đàn ông con trai, đều ăn mặc kiểu dáng đơn giản, cặp tay khéo léo kia của mẹ con không phát huy ra được trình độ vốn có.”

Ông ấy nói thế mọi người đều bật cười, Ngôn Thiếu Dục ngồi trên ghế số pha đơn vươn tay ra lấy một quả táo, vừa xem tivi vừa gọt vỏ, sau khi gọt xong thì cắt thành miếng nhỏ đặt trước mặt Tô Nhuyễn.

Ngôn Thiếu Thời vừa xem tivi vừa lấy tăm xỉa răng c*m v** miếng táo, đầu tiên là đưa một miếng cho Tô Nhuyễn, sau đó đưa cho Lý Nhược Lan, Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục, cuối cùng bản thân ôm cả đĩa lên ăn.

Ngôn Thiếu Dục nhẹ nhàng đá en trai một cái, lại gọt thêm quả nữa đưa cho Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nhận lấy, dựa lưng vào ghế sô pha, cả người vô thức thả lỏng. Đời trước cô từng hưởng thụ sự săn sóc tỉ mỉ của nhà họ Tô và nhà họ Hoắc, nhưng lại không cảm thấy thoải mái như chìm trong bông gòn thế này, cả người cô đều thả lỏng, tâm trạng sung sướng, phiền não hoàn toàn tiêu tan.

Thứ cô đã từng hâm mộ, đã từng khao khát, quả nhiên rất tốt đẹp…

Lý Nhược Lan nhìn nụ cười trên môi con gái, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng vô hạn.

Vân Chi

Buổi tối, Tô Nhuyễn vẫn ngủ ở căn phòng lần trước, cô chỉ mới rời khỏi căn nhà này hai ngày, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn, tất cả đồ đạc của Ngôn Thiếu Thời đều đã dọn tới phòng Ngôn Thiếu Dục bên cạnh.

Hình như nhìn ra được Tô Nhuyễn mất tự nhiên, Lý Nhược Lan giải thích: “Thiếu Dục lên đại học rồi, ngày thường rất ít khi về nhà, vừa lúc Thiếu Thời nghịch ngợm không thích làm bài tập, để anh trai quản thằng bé.”

Ngôn Thiếu Dục cũng cười nói: “Sau khi anh tốt nghiepj, chắc chắn cũng phải dọn đến ký túc xá trong đơn vị.”

Tô Nhuyễn không nói gì, cô biết bây giờ chắc chắn cô không thuyết phục nổi mẹ mình, dù sao muộn nhất là năm sau thôi, đợi cô thi đỗ đại học là có thể trả lại phòng rồi, nếu tiến triển thuận lợi bên chỗ Lộc Minh Sâm, thậm chí không cần chờ tới năm sau.

Nghĩ đến Lộc Minh Sâm, lần trước Tô Nhuyễn đã nói, lần này tới sẽ qua thăm anh, cũng không biết anh suy xét thế nào rồi, lần này có thể kết hôn được hay chưa?

Bây giờ cô thật lòng cảm thấy, kết hôn với Lộc Minh Sâm có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, không cần chiếm phòng của Ngôn Thiếu Thời cũng là một trong số đó.

Còn nhà họ Tô bên kia nữa…

Chỉ cần Lộc Minh Sâm gật đầu, tất cả vấn đề trước mắt cô hiện giờ đều có thể giải quyết dễ dàng, không bao giờ phải lãng phí thời gian và tinh lực với bên kia nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn định cuối tuần sẽ qua thăm anh.

Nhưng mà chưa đợi cô tới gặp Lộc Minh Sâm, Võ Thắng Lợi đã qua bên này tìm cô trước.

Bất quá không đợi nàng đi gặp Lộc Minh Sâm, Võ Thắng Lợi liền trước tìm lại đây.

Có Lý Nhược Lan, việc đăng ký nhập học của Tô Nhuyễn diễn ra rất thuận lợi, cô cũng không lấy tiền của Lý Nhược Lan, có hai ngàn tệ Tô Văn Sơn đưa, học phí và sinh hoạt phí đều dư dả.

Nếu như không đủ, cô có thể tiếp tục đòi Tô Văn Sơn, dù sao trong khu tập thể ông ta đang sống còn có nhiều người quan tâm tới cô như vậy, cô không thể cô phụ lòng tốt của người ta, có phải không?

Khi Lý Nhược Lan nghe nói là tiền của Tô Văn Sơn, bà ấy cũng không bảo Tô Nhuyễn phải khách sáo, Tô Nhuyễn nói muốn ở trọ trong trường, Lý Nhược Lan cũng không nói gì, chỉ nói việc học lại đúng là rất vất vả, mỗi ngày tiết kiệm được thêm hai mươi phút để học cũng khá tốt.

Điều này khiến Tô Nhuyễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng ấm áp.

Võ Thắng Lợi tới tìm cô vào chạng vạng ngày thứ tư, nghe thấy bạn họ nói có người đang chờ cô trước cửa phòng học, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Ngôn Thiếu Thời tới.

Cậu học ở trường cấp hai trực thuộc trung học Đông Lâm này, tuy rằng khác khối khác lớp, nhưng từ khi Tô Nhuyễn nhập học, ngày nào cậu cũng qua đây thăm cô.

Tuy rằng lúc dính người rất giống trẻ con, nhưng khi tới lớp học lại của tô nhuyễn lại chững trạc hơn hẳn, luôn muốn chăm sóc người chị gái này, luôn như ông cụ non hỏi cô đã quen hay chưa, còn dặn dò cô có việc gì thì tới lớp cậu tìm cậu.

Tô Nhuyễn nghĩ là gôn Thiếu Thời, trên mặt không khỏi mang theo ý cười, cầm theo hộp sữa chua uống ở trong ngăn bàn đi ra ngoài.

Kết quả vừa ra ngoài cô đã trông thấy Võ Thắng Lợi đang dựa vào cửa khu dạy học, anh ta vẫn mang dáng vẻ du côn lưu manh như cũ, tay đút túi quần chân rung lên, thấy nữ sinh nào xinh đẹp đi ngang qua đều huýt sáo một tiếng.

Thấy các cô ấy thay đổi sắc mặt chạy trốn, trên miệng anh ta lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

Sau khi sửng sốt một lát, Tô Nhuyễn nhanh chóng phản ứng lại, chuyện cô tới trung học Đông Lâm học lại, người trong khu tập thể cán bộ nhà nước đều biết, Võ Thắng Lợi có thể tìm tới cũng không bất ngờ lắm.

Chỉ là cô không nghĩ sẽ nhanh như vậy, có lẽ nhà họ Tô có người ủng hộ anh ta…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 81: Trời cũng giúp anh ta



Võ Thắng Lợi nhìn thấy Tô Nhuyễn, hai mắt sáng lên: “Nhuyễn Nhuyễn, không quấy rầy chuyện học của em chứ?”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp dẫn anh ta ra khỏi trường học. Đợi đến khi ra ngoài rồi, cô mới lạnh lùng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Võ Thắng Lợi mỉm cười, định khoác tay lên bả vai cô: “Khả năng mẹ em vẫn chưa kịp nói với em, hai ta sắp đính hôn rồi.”

Tô Nhuyễn nghiêng người né tránh móng heo của anh ta, một lúc sau mới phản ứng lại được, người mẹ mà anh ta nói là Đỗ Hiểu Hồng.

“Chuyện này Đỗ Hiểu Hồng nói không tính, nếu thật sự sắp đính hôn, anh bảo Tô Văn Sơn tới nói với tôi.”

Đương nhiên là Tô Văn Sơn không thể nào tới thông báo rồi, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tô Văn Sơn, trong lòng Võ Thắng Lợi lại vô cùng bất mãn.

Bác trai anh ta đã tự mình tới cầu hôn, thế mà Tô Văn Sơn lại từ chối thẳng thừng, ông ta nghĩ mình là ai chứ? May mà còn Đỗ Hiểu Hồng tương đối thức thời.

Vân Chi

Võ Thắng Lợi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhuyễn, trong lòng ngứa ngáy, nếu không thương lượng được trong hòa bình, vậy thì mạnh bạo thôi, dù sao cô gái này anh ta đã nhắm chắc rồi.

Đợi giấy đăng ký kết hôn tới tay, dù Tô Văn Sơn là cục trưởng cục giáo dục thật, cũng sẽ không làm được gì.

Nghẽ tới mình còn có chuyện cần dỗ dành Tô Nhuyễn, Võ Thắng Lợi tạm thời yên phận, cười hì hì nói: “Được, lần này về anh sẽ bàn kỹ lại với cha vợ, chắc chắn sẽ để ông ấy tự mình tới thông báo cho em.”

“Nhưng mà hôm nay anh cũng tới rồi, em cho anh một bức ảnh nhé?” Anh ta nháy mắt vài cái với Tô Nhuyễn, tự cho là phong lưu nói: “Ngày thường chẳng mấy khi gặp mặt, để anh đây nhìn vật nhớ người được không?”

Đời trước sau khi địa vị càng ngày càng cao, rất nhiều năm rồi Tô Nhuyễn chưa gặp qua loại người như vậy, cô xoay chuyển phật châu trên cổ tay, khẽ niệm a di đà phật, vẫn chưa tới lúc đánh người, chờ thêm lát nữa.

Thấy sắc mặt Tô Nhuyễn không vui, Võ Thắng Lợi cũng không thèm để ý, lập tức mở miệng uy h**p: “Nếu không lát nữa anh đi theo em về lớp học lấy nhé?”

“Giáo viên có hỏi tới, anh sẽ nói anh là bạn trai em, bao giờ em đưa anh ảnh chụp anh mới đi.”

Ý trong lời này chính là không đưa sẽ không đi.

Tô Nhuyễn nói: “Trong trường học không có ảnh chụp.”

Võ Thắng Lợi cũng đã nghĩ ra đối sách từ trước rồi: “Vậy bây giờ chúng ta đi chụp ảnh, anh thấy bên kia đường có quán chụp ảnh kìa.”

Tô Nhuyễn biết Võ Thắng Lợi đang có ý đồ gì.

Trong niên đại này, giấy đăng ký kết hôn không giống đời sau phải chụp ảnh hai người ngay tại chỗ, mà mỗi người cầm theo một tấm ảnh dán lên là được.

Đời trước Võ Thắng Lợi đã cầm một tấm ảnh của Triệu Tú Tú và giấy chứng minh nhân dân, tự mình tìm người thân trong cục dân chính, làm ra một tờ giấy đăng ký kết hôn hàng thật giá thật.

Đời này gặp phải Tô Nhuyễn, hiển nhiên Võ Thắng Lợi cũng định sử dụng thủ đoạn ấy.

Tô Nhuyễn đề phòng điểm này, cho nên khi đi cô mới mang theo tất cả ảnh chụp của mình, không phải cô sợ Vỗ Thắng Lợi chơi xấu, mà là cô cần khống chế từng bước tiến triển của chuyện này.

Ít nhất cô phải biết khi nào anh ta sẽ làm giấy đăng ký kết hôn, để cô còn chuẩn bị trước.

Tô Nhuyễn giả vờ bị anh ta uy h.i.ế.p thành công, ngoan ngoãn đi theo anh ta tới quán chụp ảnh.

Quá trình chụp ảnh rất thuận lợi, khả năng Võ Thắng Lợi cũng không muốn gặp phải rắc rối trong giai đoạn quan trọng này, cho nên suốt cả quá trình đều vô cùng quy củ.

Mãi cho tới khi cầm được giấy hẹn rồi, biết ngày mai là có thể tới lấy ảnh, Võ Thắng Lợi mới mặt mày hớn hở, vừa ra khỏi quán chụp ảnh đã vươn tay ra định ôm lấy eo Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nghiêng người né tránh, khi đi ngang qua quán bán trái cây, cô đưa cho người bán hàng năm mao tiền, chọn một quả táo lớn nhất trong sạp, nhanh chân bước về phía trước.

“Nhuyễn Nhuyễn, chờ anh với.” Võ Thắng Lợi cũng bước nhanh chân hơn: “Để anh đưa em về trường học.”

Ảnh đã chụp xong rồi, tốt xấu gì anh ta cũng đã mất công lên thành phố một chuyến, nếu cứ như vậy quay về đúng là quá thiệt thòi…

Anh ta nhìn vào dáng người Tô Nhuyễn, khẽ l.i.ế.m môi, cười hì hì đuổi theo. Sớm hay muộn người này cũng là vợ mình, hưởng thụ chút phúc lợi trước cũng không sai nhỉ?

Lúc này sắc trời đã sẩm tối, ngoài học sinh trung học tới trường học lớp buổi tối ra, trên đường gần như không có bóng người nào. Võ Thắng Lợi hưng phấn đi theo Tô Nhuyễn quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Anh ta nhìn không gian vắng vẻ xung quanh, không nhịn được cười rộ lên. Đúng là ông trời cũng giúp anh ta rồi, thế mà Tô Nhuyễn lại đi vào một con ngõ cụt.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 82: Đánh người



“Em xem đi, em chạy cái gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô nhuyễn, không hề che giấu d*c v*ng của mình, tay vươn ra định ôm lấy cô: “Hòa thượng chạy được, miếu cũng chạy được sao? Hay là lúc em tới tiết tự học buổi tối, anh tới phòng học học cùng em nhé?”

Anh ta đã chuẩn bị tốt Tô Nhuyễn sẽ hoảng sợ giãy giụa rồi. Từ khi gặp mặt tới giờ Tô Nhuyễn vẫn luôn dùng khuôn mặt không cảm xúc đối diện với anh ta, nhưng mà lúc này đột nhiên cô lại cong môi, nở nụ cười sung sướng với đối phương: “Đi học với tôi?”

Võ Thắng Lợi sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ ra vì sao cô lại thay đổi sắc mặt, đã cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền tới, anh ta định kêu to theo phản xạ, lại bị một quả táo cứng rắn ấn chặt vào miệng.

Lực ấn rất mạnh khiến răng anh ta cũng đau đớn, tiếng kêu nghẹn ngay cổ họng, sau đó một quả đ.ấ.m tàn nhẫn hơn tiếp tục đánh xuống bụng anh ta.

Đời trước sau khi thiệt thòi vài lần trước mặt người nhà họ Hoắc, sau đó còn bị bắt cóc một lần, cô đã cố ý đi học quyền anh.

Tuy rằng không sánh được với dân chuyên nghiệp, nhưng xử lý loại lưu manh nhỏ như Võ Thắng Lợi hoàn toàn dư dả.

Võ Thắng Lợi r*n r*, bởi vì quá đau đớn khuôn mặt trở nên vặn vẹo, còn cô gái đang đánh anh ta lúc này lại giống như ác quỷ tới từ địa ngục, thậm chí sau khi hung hăng đ.ấ.m anh ta một quả, còn mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói nốt lời vừa rồi cô chưa nói xong: “… Chỉ cần anh có thể tới, thì tới đi!”

Nghe đến đó, Võ Thắng Lợi còn tưởng rằng Tô Nhuyễn định g.i.ế.c anh ta, dưới cơn đau đớn lại bộc phát ra thể lực hơn người, lập tức xông về phía Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn tiện tay cầm một viên gạch gần đó lên, hoảng loạn đập vào đầu đối phương, đồng thời lên đầu gối thúc vào nơi nào đó.

Võ Thắng Lợi đau đớn nhất thời không biết nên che mặt hay che phần dưới, cả người ngã nhào ra đất, cơ thể run rẩy, hôn mê bất tỉnh.

Tô Nhuyễn chưa hết giận còn đạp thêm cho anh ta một phát nữa, sau đó mới ném viên gạch trong tay đi, xoay người đi về phía trường học.

Chầu này xem như bữa khai vị, chắc là đủ khiến anh ta nằm viện vài ngày rồi, lần sau gặp lại, cô sẽ tặng cho anh ta một phần quà lớn hơn nữa.

Vân Chi

Cô đi khỏi không bao lâu, một bóng người lướt vào trong ngõ nhỏ, ngồi xổm người xuống kiểm tra đống thù lù dưới đất, sau đó ghét bỏ quay mặt rời đi…

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, gần tới giờ học buổi sáng, không ít bạn học trong trường mơ hồ nghe thấy một tiếng thét chói tai vì hoảng sợ, không lâu sau có tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên.

Buổi sáng có bạn học đi ngang qua hiểu biết tình hình, tới trường nghị luận:”Ở cái hẻm tối bên kia, sáng nay người quét rác phát hiện ra một người bị đánh trên đường, còn tưởng rằng là người c.h.ế.t nên sợ hãi báo cảnh sát, cảnh sát tới nơi phát h iện chỉ hôn mê, đã đưa tới bệnh viện.”

“Cũng không biết đối phương nằm đó từ khi nào, thời tiết này nằm cả một đêm ngoài trời cũng chịu tội lớn.”

Tô Nhuyễn có chút bất ngờ, trong tình huống bình thường, Võ Thắng Lợi ngất một hai tiếng cũng nên tỉnh rồi mới phải, tuy rằng tám chín giờ tối ít người đi lại, nhưng vẫn có thể tìm được người giúp đỡ.

Sao anh ta lại nằm ở đó cả đêm nhỉ?

Tô Nhuyễn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đổ cho sức khỏe anh ta quá kém, dẫn tới tỉnh quá muộn.

Trong niên đại không có điện thoại di động này, cũng không có hoạt động giải trí rực rỡ muôn màu về đêm, sau chín giờ tối, trên đường cơ bản không nhìn thấy bóng người nào, đèn đường đều tắt đúng mười một giờ.

Nếu Võ Thắng Lợi tỉnh lại quá muộn, trên đường không có ai còn tối om, anh ta không muốn nằm lại trên đường tới hừng đông cũng không được.

Chậc chậc, đúng là chịu tội lớn rồi, hy vọng anh ta có thể nằm viện thêm mấy ngày.

Lại nói tiếp, bệnh viện gần đây hình như chính là bện viện trực thuộc đại học Đông Lâm nhỉ? Ngày kia cô tới gặp Lộc Minh Sâm, không biết có thể gặp được anh ta hay không?

Tô Nhuyễn có gặp hay không vẫn chưa biết, nhưng mà Lộc Minh Sâm đã gặp phải trước rồi.

“Ui, lão đại, anh không biết đâu, chị dâu thật sự quá hiên ngang.” Bùi Trí Minh quơ chân múa tay miêu tả: “Anh không biết sau khi nhận được tin em sốt ruột đến mức nào đâu, chỉ sợ chị dâu bị bắt nạt.”

“Kết quả, anh đoán thế nào?” Anh ta tỏ vẻ thần bí cúi người tới gần Lộc Minh Sâm đang ngồi trên xe lăn, nhỏ giọng nói: “Em vừa tới nơi đã nhìn thấy, chị dâu đang ấn tên lưu manh kia trên đất dùng sức đánh người ta đó.”

Vậy mà hôm nay Lộc Minh Sâm lại không né tránh, hơn nữa không biết là đã từ bỏ hay lười để ý, cũng không sửa lại cách gọi chị dâu của Bùi Trí Minh, chỉ dùng ánh mắt hờ hững liếc về phía phòng bệnh bên cạnh.

Trong phòng bệnh đang truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết: “… Tô Nhuyễn! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!… Hắt xì!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 83: Tối hậu thư (1)



Sau khi lau nước mũi một phen, đối phương hung tợn nói tiếp: “Cha, bác trai con đâu? Con muốn gọi điện thoại cho bác ấy! Hắt xì!… Con muốn lập tức kết hôn với con nhóc c.h.ế.t tiệt kia.”

“Đợi cô ta trở thành vợ con rồi, xem con xử lý cô ta thế nào! Nhất định con sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta! Hắt xì! Hắt xì!!”

Bùi Trí Minh đi theo Lộc Minh Sâm, cùng nhau dừng chân, nhìn vào trong phòng bệnh, khi nhìn thấy gã xấu xí chật vật ghê tởm kia, anh ta khẽ nhíu mày, nói: “A, đúng là trùng hợp thật, vừa nói tới đã gặp phải rồi!”

Vân Chi

Nói xong, anh ta chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Lộc Minh Sâm cười nhạo kỹ thuật diễn vụng về của mình, kết quả Lộc Minh Sâm hoàn toàn không để ý tới anh ta, chỉ lười nhác nhìn về phía người bệnh đang ở trong phòng.

Trông thấy ánh mắt kia, Bùi Trí Minh thầm nghĩ, chậc chậc, có người sắp xủi xẻo rồi!

Người trong phòng bệnh vẫn chưa biết bọn họ đã bị theo dõi, một người đàn ông đầu hói như địa trung hải, dáng người và diện mạo giống Võ Thắng Lợi bảy tám phần, nhíu mày nói: “Thật sự là do Tô Nhuyễn đánh con thành như vậy?”

Võ Thắng Lợi xấu hổ buồn bực nói: “Cô ta đánh bất ngờ, ai biết cô ta dám lấy gạch đập con!”

Cha Võ nói: “Người như vậy cũng quá độc ác rồi, theo cha thì, với loại người không yên phận này, dạy dỗ một trận là được rồi, đừng cưới về nhà.”

“Cưới chứ, vì sao không cưới?” Võ Thắng Lợi nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Cưới về nhà rồi còn không phải do con quyết định sao? Không yên phận? Trói lại xem cô ta sẽ yên phận…”

“Mẹ kiếp!” Bùi Trí Minh nghe thấy thế, tay nắm chặt thành nắm đấm: “Người như vậy còn sống làm gì?”

Võ Thắng Lợi vẫn đang tiếp tục: “Cùng lắm thì đợi ông đây chơi chán rồi……”

Anh ta còn chưa nói xong, đã cảm thấy sau gáy lạnh toát, giống như bị thứ gì đó nguy hiểm theo dõi, khí lạnh chậm rãi bò theo sống lưng, anh ta ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang đứng trước cửa phòng bệnh của mình.

Vẻ ngoài của người kia cực kỳ tuấn tú, chỉ là dưới mắt trái có một vết sẹo dữ tợn, giống như bị đao c.h.é.m bị thương, đặc biệt giống loại người b**n th** g.i.ế.c người không chớp mắt đội lốt tri thức trong các bộ phim điện ảnh.

Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, hình như trong mắt còn không có cảm tình như vậy, không hiểu sao trong lòng Võ Thắng Lợi sinh ra sợ hãi, lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp.

Mãi cho đến khi đối phương đã đi xa, Võ Thắng Lợi vẫn không dám nói thêm câu nào.

Bùi Trí Minh đi sau xe lăn của Lộc Minh Sâm, bắt đầu cẩn thận nói về kết quả mình điều tra được: “Bác trai của tên lưu manh kia là cục trưởng cục công an… Dựa theo tin tức hỏi thăm được, tên súc sinh kia từng làm không ít chuyện xấu.”

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, Bùi Trí Minh vội vàng nói: “Đã cử báo rồi, đội điều tra hình sự của thành phố sẽ đi điều tra.”

Nghe thấy thế, xe lăn của Lộc Minh Sâm mới chuyển hướng về phòng bệnh của mình.

Bùi Trí Minh cảm thán: “Trước đây em còn cảm thấy lão đại rất thảm, bây giờ xem ra chị dâu cũng không kém chút nào, hai người đúng là anh em cùng cảnh ngộ…”

“A, không đúng, là vợ chồng cùng…”

“Anh biết không, khi em đi hỏi thăm tin tức, không cần phí công sức gì đã hỏi ra được, cả thôn đều biết chị dâu bị bắt nạt nhiều thế nào, chưa nói tới cha kế mẹ kế, chỉ nói riêng bà cụ Tô thôi, nhìn qua có vẻ thương chị dâu thật đấy, nhưng một khi gặp phải chuyện gì, đều nghe theo hai đứa con trai của bà ấy, cuối cùng người gánh tội lại là chị dâu.”

“Còn Tô Thanh Thanh kia nữa, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vẻ ngoài thì xinh xắn dịu dàng yếu đuối thế mà có thể làm ra việc độc ác như vậy.”

“Cô ta đã thông đồng với Hoắc Hướng Dương rồi còn chưa thấy đủ, lại kéo cả Võ Thắng Lợi tới, giống như không đẩy chị dâu vào hố lửa thề sẽ không bỏ qua.”

“Em nói thật nhé, lão đại, anh mau đánh báo cáo kết hôn đi, nếu không chị dâu sẽ bị bọn họ bắt nạt c.h.ế.t mất.”

Bị bắt nạt sao…

Lộc Minh Sâm không khỏi nhớ tới lần trước gặp được Tô Nhuyễn, bởi vì trên xe buýt đã gặp mặt một lần khắc sâu ấn tượng rồi, nên khi trông thấy cô ở bệnh viện, anh không nhịn được để ý tới cô thêm vài phần.

Đi tới gần lại nghe được cái tên quen thuộc, đợi khi nhìn thấy Lý Nhược Lan trong phòng bệnh mới biết, hóa ra cô chính là Tô Nhuyễn, là em gái Miên Hoa khi còn nhỏ.

Lúc ấy anh hoàn toàn không có cách nào liên hệ cô gái dám cứng đối cứng với đám kẻ trộm và tên b**n th** kia với cô gái nhỏ thường xuyên bị bắt nạt trong miệng dì Lý.

Nhìn qua cô thật sự không giống người sẽ chịu thiệt, nhưng bây giờ nghe được những cay đắng cô từng gặp phải, đột nhiên anh hiểu ra, cô dũng cảm lý trí như vậy chẳng qua là vì không có ai có thể dựa vào, chỉ có thể một mình dũng cảm tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Con gái được yêu thương bảo vệ chân chính, sao có thể không sợ lưu manh, sao có thể không thèm để ý đem hôn nhân của mình ra làm lợi thế bàn chuyện hợp tác?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 84: Tối hậu thư (2)



Khi Lộc Minh Sâm trở lại phòng bệnh, đúng lúc bà cụ Lộc đưa cơm tới, nhìn thấy anh, bà ta cười hiền lành, nói: “Minh Sâm mau tới đây, hôm nay có canh xương hầm đó, uống nhiều chút có lẽ sẽ mau chóng khỏe lại, cuộc đời còn dài lắm, nói không chừng ngày nào đó cháu lại có thể đứng lên.”

Lộc Minh Sâm không để ý tới lời càm ràm của bà ta, lúc bưng bát canh lên đột nhiên buột miệng: “Bên phía nhà họ Tô nói thế nào? Tô Nhuyễn không đồng ý?”

Bà cụ Lộc nhăn mày lại, thật ra ông cụ Lộc không muốn cưới Tô Nhuyễn lắm, ban đầu còn tưởng rằng cô là con nhóc cha không thương mẹ không yêu, gả qua bên này bọn họ có thể tùy ý đắn đo lung lạc.

Nhưng trải qua chuyện lần trước, bọn họ phát hiện ra, sợ là Tô Nhuyễn không phải đèn cạn dầu, hai người không có ý gì với nhau thì thôi, nhưng nếu hai người một lòng, sợ là không dễ dàng lấy được mấy thứ ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.

Nghĩ đến đây, bà cụ định kéo dài thời gian: “Ông nội đang nói khéo giúp cháu rồi, cháu không biết đâu, Tô Văn Sơn kia chính là người không có lợi không dậy sớm, nếu để đối phương biết cháu khăng khăng đòi cưới Tô Nhuyễn, nói không chừng sẽ giở công phu sư tử ngoàm, nhà ta đâu phải coi tiền như rác cho bọn họ mặc sức lừa bịp tống tiền.”

“Vốn dĩ cháu cũng đâu phải khăng khăng đòi cưới cô ấy.” Lộc Minh Sâm nhún vai tỏ vẻ: “Chỉ là nhìn cô ấy thuận mắt hơn người khác một chút mà thôi, nếu không đồng ý thì quên đi, dù sao tháng sau cháu cũng phải về quân khu rồi.”

“Gần đây cháu ngẫm lại cũng cảm thấy, thật ra kết hôn không có gì thú vị.”

“Như vậy sao được!” Bà cụ Lộc nóng nảy: “Cháu không kết hôn…”

“Cháu không kết hôn, sau này già rồi ai chăm sóc cháu? Bây giờ cháu cũng cần có người chiếu cố.”

Nói tới đây, bà ta mới phản ứng lại: “Cháu bị thương nặng như vậy, quân đội còn nhận cháu à?” Vậy chẳng phải tiền an ủi sẽ không còn hay sao?

Vân Chi

Bùi Trí Minh chỉ liếc một cái gần như đã nhìn ra được ý nghĩ của bà cụ, anh ta cười hì hì nói: “Bà nội, lần này lão đại của chúng cháu lập công lớn, lãnh đạo chiếu cố anh ấy, cho anh ấy chọn lựa lấy tiền an ủi, hoặc là làm công tác văn hóa trong quân đội.”

“Kẻ ngốc cũng biết nên chọn công tác có phải hay không? Tuy rằng tiền lương và trợ cấp của người làm công tác văn hóa không cao, nhưng có thể dưỡng lão! Lão đại chúng cháu chỉ bị thương ở chân, đầu óc vẫn còn thông minh lắm!”

Bà cụ Lộc sửng sốt, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của bọn họ, Bà cụ vội vàng hỏi: “Vậy cháu làm công tác văn hóa vẫn là quân nhân à? Kết hôn có cần viết báo cáo hay không?”

Nếu như kết hôn vẫn cần phê chuẩn, vậy thì bọn họ bên này hoàn toàn không có cánh nào xử lý hôn sự của anh.

“Đương nhiên là cần rồi!” Bùi Trí Minh nói: “Vợ của lão đại đâu thể tùy tiện cưới, cấp trên sẽ tra xét kỹ càng.”

Nói xong anh ta liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, tiếp tục lừa dối: “Bên chỗ chính ủy Vương đã biết lão đại thích Tô Nhuyễn, đã bắt đầu điều tra rồi, nếu bên này ngài định tùy tiện đổi cho anh ấy cô vợ khác, đến lúc đó không chỉ phải tra nhà gái, chỉ sợ cả nhà ngài cũng bị điều tra, xem có phải có ý đồ xấu nào hay không.”

Vốn dĩ Bùi Trí Minh chỉ định hù dọa bà cụ, khiến bọn họ cẩn thận bị thủ trưởng điều tra được ý đồ xấu của bọn họ, nhưng mà bà cụ lại giống như bị dọa sợ, cả người cứng đờ: “Sao… Sao có thể, chúng tôi là gia đình liệt sĩ…”

Thậm chí bà ta không đợi Lộc Minh Sâm uống canh xong đã vội vàng ra về rồi, khi bà cụ đi tới cửa, Lộc Minh Sâm lại mở miệng nói: “Cháu chờ thêm một tuần nữa, nếu nhà họ Tô vẫn không đồng ý, chuyện kết hôn coi như xong.”

Không biết bà cụ có nghe thấy hay không, mà bước chân chạy nhanh như bị ma đuổi vậy.

Bùi Trí Minh nhìn theo bóng dáng bà cụ, nghi hoặc hỏi: “Sao trông bà cụ không thích hợp lắm nhỉ? Nhìn không giống như chỉ có ý đồ với tiền an ủi và tài sản của anh, ngược lại giống như… Muốn g.i.ế.c người.”

Đuôi mắt Lộc Minh Sâm gục xuống, cả người lười nhác dựa vào xe lăn, Bùi Trí Minh thấy thế lập tức ngậm miệng, người quen thuộc với anh đều biết, trạng thái này của Lộc Minh Sâm yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối, nếu không, không ai biết sẽ có hậu quả gì…”

Không lâu sau, cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng: “Bên chỗ Tô Nhuyễn, cậu để ý kỹ giúp tôi.”

Lần này Bùi Trí Minh không dám cợt nhả, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, lão đại.”

Bởi vì nhận được tối hậu thư của Lộc Minh Sâm, nhà họ Lộc chỉ có thể không tình nguyện bắt đầu đánh thái cực với Tô Văn Sơn, vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào mới có thể phòng ngừa nhà họ Tô được voi đòi tiên.

Nhưng bọn họ không biết, lúc này Tô Nhuyễn đã ngồi trước mặt Lộc Minh Sâm rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 85: Sĩ diện vậy sao



Hai người vẫn ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ Tống, Lộc Minh Sâm vừa mới làm vật lý trị liệu xong, khả năng vì quá mệt mỏi, nên dáng ngồi của anh có hơi tùy ý, băng gạc trên mặt đã được tháo đi, cuối cùng cũng lộ ra dung mạo hoàn chỉnh.

Tuy rằng đời trước đã xem nhiều ảnh chụp của anh, lúc này ánh mắt Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được luôn lén lút nhìn qua, chủ yếu là do người thật đẹp trai hơn ảnh chụp quá nhiều.

Mày kiếm sắc bén, mắt phượng đơn hẹp dài, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm góc cạnh, yết hầu vô cùng gợi cảm, đặc biệt giống nhân vật tên là hòa thượng Vô Tâm trong truyện tranh đời trước Tô Nhuyễn thích.

Vết sẹo dữ tợn dưới mắt trái tăng thêm vài phần dã tính cho anh, ừm, vô cùng có hương vị của vai ác.

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai ấy, đột nhiên nghĩ, phải bảo bệnh viện kê cho anh một chút thuốc có hiệu quả trừ sẹo mới được, nếu như bắt đầu dùng từ bây giờ, khả năng sẽ không để lại sẹo.

Lộc Minh Sâm gõ gõ vào mặt bàn, kéo lại tâm trí đang phiêu xa của Tô Nhuyễn, cô lập tức khen ngợi không keo kiệt chút nào: “Anh Minh Sâm, anh đẹp trai thật đấy.”

Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “Đừng nịnh hót.”

Tô Nhuyễn cười, ngoan ngoãn nghe lời: “Vậy anh suy xét thế nào rồi?”

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng hoàn toàn không lo lắng của cô, nếu không phải đã biết trước, căn bản sẽ không nhìn ra được gần đây trên người cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hiện giờ kết hôn với anh đúng là biện pháo tốt nhất có thể giải quyết nguy cơ của cô, nhưng mà nhìn cô lại không hề nôn nóng sầu lo chút nào.

Đột nhiên Lộc Minh Sâm có chút tò mò: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Không phải lần trước anh đã hỏi rồi à? Không đồng ý thì không đồng ý thôi, em tìm người hợp tác chứ đâu phải ép mua ép bán.”

Cô cho rằng lời này của Lộc Minh Sâm chính là lời từ chối, nên đứng dậy cười nói: “Hợp tác không thành vẫn còn tình nghĩa, anh vẫn là anh trai Bảo Bối của em khi còn nhỏ.”

Vân Chi

“Chờ đã.” Thấy cô hiểu lầm ý mình, Lộc Minh Sâm hơi bất đắc dĩ: “Ai nói hợp tác không thành?”

Rõ ràng khi tranh thủ cơ hội tích cực như vậy, thế mà khi nhận kết quả lại cực kỳ mẫn cảm, giống như chỉ cần anh lộ ra một chút xíu ý định từ chối, cô sẽ dứt khoát bứt ra ngoài vậy.

Tô Nhuyễn nhìn anh, không chắc chắn lắm.

Lộc Minh Sâm nói: “Cẩn thận nghĩ xem nên đòi điều kiện gì với nhà họ Lộc đi.”

Tô Nhuyễn lập tức mặt mày hớn hở: “Thật sự đồng ý?”

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu lườm cô một cái: “Hay là em hy vọng anh từ chối?”

Tô Nhuyễn lập tức rút ra hai bản hợp đồng từ trong túi xách, đưa qua: “Em đã hoàn thiện bản hợp đồng lần trước rồi, anh nhìn xem, nếu không còn vấn đề gì, chúng ta ký tên thôi.”

Lộc Minh Sâm cho rằng sẽ nhìn thấy điều kiện anh giải quyết Võ Thắng Lợi giúp cô, kết quả là…

“Khi ở trước mặt công chúng, phải để ý tới thể diện của đối phương, xây dựng bầu không khí vợ chồng ân ái.”

“Ở trước mặt người ngoài khác nhau, lời nói và hành động phải hoàn toàn thuận theo một phía, thay phiên nhau một lần nhà gái, một lần nhà trai.”

Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, nhướng mày nói: “Sĩ diện vậy sao?”

Tô Nhuyễn nghiêm túc giải thích: “Đây không phải là sĩ diện. Người ta thường nói, vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, vợ chồng hòa thuận có thể chống đỡ thù trong giặc ngoài.”

“Người bị người khác nhìn chằm chằm như hổ rình mồi giống em và anh, nhất định phải xây đựng bầu không khí đối ngoại kiên cố như thùng sắt, để bọn họ biết quan hệ giữa chúng ta không cách nào có thể phá tan được.”

Thấy Lộc Minh Sâm suy tư, Tô Nhuyễn bổ sung: Nếu anh cảm thấy không thích hợp, vậy thì ký bản hợp đồng trước kia cũng được.”

Lộc Minh Sâm cười như không cười, nhìn cô: “Nói cách khác cũng không quan trọng lắm?” Anh giả vờ lấy bản hợp đồng trước kia.

Tô Nhuyễn lại giữ chặt không buông: “Anh phải suy xét cho cẩn thận, chuyện quan trọng đều phải ghi vào, chúng ta mới có thể loại bỏ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.”

Lộc Minh Sâm thuận thế nói ra điều kiện của mình: “Sau này không được gọi lung tung.”

“Bảo Bối sao?”

Thấy tay Lộc Minh Sâm dùng thêm sức, Tô Nhuyễn lập tức cười lấy lòng: “Anh Minh Sâm!”

Cuối cùng Lộc Minh Sâm vẫn ký vào bản hợp đồng bổ sung kia, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, không phải người này khá tốt sao, rốt cuộc Tô Thanh Thanh ngu xuẩn kia đã chọc anh thế nào?

Thấy Tô Nhuyễn đã ký hợp đồng xong định ra về rồi, vẫn không có ý định nói tới chuyện Võ Thắng Lợi, Lộc Minh Sâm đành phải chủ động mở miệng: “Chuyện Võ Thắng Lợi, em định xử lý thế nào?”

Sợ cô hiểu lầm, Lộc Minh Sâm lại bổ sung một câu: “Hôm qua anh ta vừa ra viện.”

Tô Nhuyễn không có gì không vui, đổi lại là cô, cô cũng phải điều tra về tình hình đối tác của mình một chút, hơn nữa nếu cô đã quyết định gả cho anh, tất nhiên cũng đã chuẩn bị tốt việc bị điều tra.

“Chuyện đó anh không cần lo lắng.” Tô Nhuyễn nói: “Các anh điều tra, chắc hẳn cũng biết nhà đó toàn là hạng người gì rồi nhỉ?”

“Cho nên?” Lộc Minh Sâm nhìn biểu cảm đang nóng lòng muốn làm việc lớn của cô, đột nhiên anh cảm thấy khả năng mình nghĩ sai rồi.

Tô Nhuyễn xoay chuyển phật châu trên cổ tay, cười híp mắt, nói: “Đã chạy tới trước mặt em, vậy cũng coi như có duyên phận, nếu em không thay trời hành đạo thì đúng là không thích hợp.”

Quả nhiên, cô không hề cảm thấy chuyện này là rắc rối, ngược lại còn nghĩ tới chuyện xử lý đối phương.

Lộc Minh Sâm vô thức nhớ tới tên bi3n thái lần trước bị cô tra tấn trên xe buýt, hình như cô thật sự không cần ai giúp đỡ…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 86: Chính ủy Vương



Tô Nhuyễn nhìn biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm, nhanh tay lẹ mắt thu lại bản hợp đồng, cười nói: “Việc đó là việc nhỏ không cần làm phiền anh, anh Minh Sâm, anh chịu trách nhiệm tạo áp lực cho nhà họ Lộc là được, phía bên này em sẽ chịu trách nhiệm tranh thủ lợi ích cho chúng ta.”

Cô vừa nói, vừa bước tới đẩy xe lăn của Lộc Minh Sâm ra ngoài, chuẩn bị đưa anh về phòng bệnh.

Không biết Lộc Minh Sâm đang nghĩ gì, anh lười biếng tựa vào ghế xe, nói: “Bất kỳ lúc nào, một bên đều có thể đưa ra lý do hợp lý để chấm dứt hợp đồng, đúng không?”

Tô Nhuyễn thở dài: “Em nói này, anh Minh Sâm, anh vừa mới đồng ý kết hôn với em đã nghĩ tới chuyện ly hôn rồi, anh không cảm thấy như vậy hơi “Tra” sao?”

Lộc Minh Sâm: “Tra?”

Trong lúc nhất thời Tô Nhuyễn không biết nên giải thích từ này với anh thế nào, đây là từ thông dụng đời sau mới có, cô nghĩ một chút, nói: “Đùa bỡn tình cảm của con gái chính là tra nam.”

Đột nhiên Lộc Minh Sâm cười rộ lên, cười lớn đến mức bả vai cũng run rẩy.

Tô Nhuyễn thật sự không hiểu điểm nào khiến anh buồn cười, chẳng lẽ vì lần đầu được đánh giá như vậy nên cảm thấy vui vẻ?

Sau khi cười xong, nhìn Lộc Minh Sâm giống như đột nhiên nghĩ thông suốt vậy, anh dựa lưng vào xe lăn vô cùng thích ý để Tô Nhuyễn đẩy mình về phòng. Còn Tô Nhuyễn lại có cảm giác như đang đi tuần với chủ tịch, vô thức cảm thấy uy phong là thế nào nhỉ?

Nhưng mà vừa bước vào phòng bệnh, chủ tịch vừa rồi còn đang uy phong đột nhiên ngồi thẳng sống lưng, một tay nhanh chóng giữ chặt bánh xe lăn, sau đó Tô Nhuyễn trơ mắt nhìn xe lăn rõ ràng đang được mình đẩy về phía trước dần dần lui lại…

Cô liếc mắt nhìn bàn tay anh đang giữ chặt bánh xe lăn, tuy rằng cô không dùng nhiều sức lắm, nhưng vẫn cảm thấy bị vũ nhục.

Cô hơi dùng sức, trực tiếp ép đối phương dừng xe lăn.

Lộc Minh Sâm kinh ngạc ngẩng đầu, Tô Nhuyễn lại cảm nhận được lực đẩy lui vể phía sau lớn hơn… Cô không nhịn được lại dùng thêm chút sức nữa.

Hai người cứ phân cao thấp trước cửa phòng như vậy, khiến người trong phòng chú ý, một đôi mắt sắc bén nhìn qua, Lộc Minh Sâm dừng tay từ bỏ giãy giụa, nằm liệt ra xe lăn.

Tô Nhuyễn không nhịn được nhìn qua, người có thể khiến Lộc Minh Sâm sợ như vậy là… Được rồi, cô cũng hơi sợ người này.

Hiển nhiên Bùi Trí Minh cũng không thoải mái lắm, nhìn thấy hai người, mắt anh ta sáng lên, lập tức tích cực giới thiệu: “Chính ủy Vương, cô ấy chính là đồng chí Tô, Tô Nhuyễn.”

“Chị dâu, đây là Chính ủy Vương chỗ chúng em.”

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, giống như đang nói với cô “Tự cầu nhiều phúc”, nhưng mà nhìn kỹ lại có thể cảm giác được anh đang vui sướng khi người ta gặp họa.

Tô Nhuyễn lén lút vươn ngón tay ra chọc chọc vào vai anh, nhìn chính ủy Vương đang đi về phía bên này.

Đối phương mặc trên người bộ quân trang màu xanh lục, dáng người cao lớn, diện mạo nghiêm nghị, nhưng vừa mở miệng ra đã biến thành một bà mẹ già vô cùng thích nhọc lòng.

Vân Chi

Ông ấy nhìn Tô Nhuyễn, vẻ mặt vui mừng thỏa mãn: “Ui da, đúng là không dễ dàng mà, cuối cùng đồng chí Lộc Minh Sâm ưu túc của chúng ta cũng sắp có vợ rồi.”

Thấy Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh đều mang vẻ mặt đau răng, Tô Nhuyễn không nhịn được rất muốn cười, cô biết ngày thường người khiến chính ủy Vương đau đầu nhất chính là Lộc Minh Sâm, từ trước đến nay chưa bao giờ cho anh sắc mặt tốt, bình thường đều gọi anh là “Thằng điên Lộc”.

Ép ông ấy phải cố gắng nhấn mạnh hai chữ “Ưu tú” đúng là làm khó ông ấy rồi.

Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó ông ấy lại làm như lơ đãng nói ra thêm đủ loại phẩm chất ưu tú khác của Lộc Minh Sâm, ví dụ như: “… Thằng nhóc này ở trong quân đội, không có người nào không phục nó, lính do nó huấn luyện ra, đều thế này!” Vừa nói ông ấy vừa giơ ngón tay cái lên.

“…Tiền trợ cấp cũng tăng rất nhanh, mấy năm nay lập công nhận được không ít tiền thưởng, chắc chắn đủ để tổ chức một hôn lễ xa hoa, tivi, máy giặt, tủ lạnh gì đó đều có thể mua về!”

Bùi Trí Minh muốn nói lại thôi: Sợ là anh ấy không mua nổi đâu.

Chính ủy Vương trừng mắt lườm anh ta một cái, không mua nổi cũng phải mua, đến lúc đó mọi người gom góp lại không phải đủ rồi sao?

Sau đó ông ấy quay đầu lại, thân thiết hỏi Lộc Minh Sâm: “Khi nào viết báo cáo kết hôn? Theo tôi thấy, nhân cơ hội còn đang tĩnh dưỡng này nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi, hai đứa cũng có thể ở bên nhau nhiều hơn.”

Nói xong, ông ấy lại nhìn sang Tô Nhuyễn, cảm thán như mẹ già: “Minh Sâm là đứa có phúc lắm mới gặp được cô gái trọng tình trọng nghĩa như cháu.”

“Cháu yên tâm, vết thương của cậu ấy có thể chữa khỏi, không lâu nữa là có thể đứng dậy được, nếu hai đứa hành động nhanh chút, nói không chừng sang năm còn có thể sinh được thằng nhóc béo tốt đấy.”

Tô Nhuyễn:……

Trình độ giục hôn của người này đúng là quá lợi hại, không hổ là “Mẹ Vương” trong mắt mọi người.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 87: Quyên góp



“Nếu sau này cậu ta làm gì có lỗi với cháu, cháu cứ nói với chú, chắc chắn chú sẽ không tha cho cậu ta.”

Tô Nhuyễn nhìn lướt qua Lộc Minh Sâm đang ngoan ngoãn ngồi yên bất động không biết có phải bị dọa sợ hay không, lập tức tỏ vẻ thẹn thùng, nói: “Chính ủy Vương, anh Minh Sâm rất tốt.”

“Sau này nếu anh ấy có điểm nào không tốt, ngài cứ nói với cháu, để cháu mắng anh ấy là được.”

Chính ủy Vương nghẹn lời, không biết nên nói thế nào.

Bùi Trí Minh bật cười: “Hì hì, chính ủy, sau này ngài không được tùy tiện mắng lão đại của chúng cháu nữa, bây giờ người ta có vợ che chở rồi.”

Tô Nhuyễn nhướng mày với Lộc Minh Sâm như muốn nói: Đã nhìn thấy lợi ích khi hợp tác với em chưa?

Lộc Minh Sâm không nhịn được cũng cười rộ lên… Làm tốt lắm.

Chính ủy Vương cũng đã phản ứng lại, ông ấy cười nói với Tô Nhuyễn: “Làm tốt lắm, cô vợ này Minh Sâm cưới đúng rồi.”

Lúc mọi người đang cười nói, đột nhiên bác sĩ Tống vội vàng chạy vào: “Chính ủy Vương, ngài có điện thoại.”

Thấy vẻ mặt đối phương nghiêm trọng, chính ủy Vương cũng chuyển sang nghiêm túc, Bùi Trí Minh vội vàng đi theo ông ấy ra ngoài.

Năm phút sau, Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đến trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, chính ủy Vương cau mày bước ra: “Mấy tỉnh đồng bằng phía nam sông Trường Giang gặp lũ lụt, tôi phải về bộ đội trước đây.”

“Thằng điên…” Nhìn thấy Tô Nhuyễn ở bên cạnh, chính ủy Vương vội vàng sửa miệng: “Đồng chí Lộc Minh Sâm, cậu dưỡng thương cho cẩn thận, mấy tháng nữa mang vợ về cho tôi, biết chưa?”

Bùi Trí Minh nói: “Có phải tổ chức lại định quyên góp hay không? Nếu có ngài quyên góp giúp cháu tiền trợ cấp tháng này của cháu nhé.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ ra, đời trước sau khi cô kết hôn không lâu, ngày nào trên báo đài cũng chiếu tin tức các tỉnh phía nam gặp nạn.

Chỉ là tỏng niên đại còn chưa bùng nổ tin tức này, tin tức chỉ được chiếu phát trên bản tin thời sự lúc bảy rưỡi mỗi tối, không giống đời sau có thể nhìn thấy được trên bất kỳ trang báo điện tử nào.

Hơn nữa còn chỉ giới hạn trong các gia đình có điều kiện tốt, kém hơn chút nữa người ta có thể nghe thông tin qua radio, và báo chí, nhưng tốc độ nhanh nhất cũng phải qua ngày hôm sau, cũng không phải người nào cũng nghe đài, cũng đọc báo, phương tiện truyền bá rộng rãi nhất vẫn là truyền miệng từ người này qua người khác.

Quân đội cứu viện chắc hẳn là bên nhận được tin tức sớm nhất, mặc dù như vậy, nhưng trong niên đại không có đường cao tốc này, chi viện khoảng cách xa cũng rất mất thời gian.

Quyên góp tiền bạc ngược lại là phương pháp hữu hiệu nhất.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu Bùi Trí Minh làm như vậy, chính ủy Vương nhìn Lộc Minh Sâm đang muốn mở miệng, chặn họng anh trước: “Cậu thì thôi, sắp thành người có gia đình rồi, nên tích cóp chút sính lễ, con gái nhà người ta đi theo cậu cũng phải sống chứ.”

Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Không sao, anh ấy muốn làm gì, cháu đều ủng hộ anh ấy.”

Chính ủy Vương sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, ngoài miệng lại nói: “Vậy cũng không được, dù cháu ủng hộ cậu ta, cậu ta vẫn phải có trách nhiệm với cháu, khu tai nạn không thiếu vài đồng bạc của cậu ta.”

Đột nhiên trong đầu Tô Nhuyễn nảy sinh một ý nghĩ: “Bên chỗ ngài có con đường quyên tiền không? Cho cháu cách liên hệ.”

Chính ủy Vương tưởng cô định quyên tiền của bản thân, lập tức khuyên nhủ: “Chú biết tấm lòng của cháu rồi, nhưng mà các cháu sắp lập gia đình, không ít thứ phải tiêu đến tiền đâu.”

“Không phải cháu, mà là cháu có một người bạn, anh ta có thể quyên góp không ít.”

Chính ủy Vương cười: “Không ít là bao nhiêu, nếu có khoảng một vạn chú sẽ không khách sáo, nhưng nếu chỉ khoảng một nghìn thì thôi.” Ông ấy đội mũ lên chuẩn bị về đơn vị, lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói: “Chắc là khoảng hai mươi vạn.”

Chân Chính ủy Vương vừa bước ra thiếu chút nữa đã bị trẹo, ông ấy quay đầu khiếp sợ nhìn Tô Nhuyễn: “Bao nhiêu?”

“Hai mươi vạn.” Tô Nhuyễn cười nói: “Tuy rằng vẫn chưa chắc chắn, nhưng ngài cứ cho cháu trước số tài khoản quyên góp đi, anh ta rất muốn nổi danh, nói không chừng còn có thể lôi kéo mọi người cùng nhau quyên góp thêm một khoản.”

Vân Chi

Chính ủy Vương đang rất vội nên không có thời gian khiếp sợ, nửa tin nửa ngờ để lại cho Tô Nhuyễn số điện thoại.

Bùi Trí Minh tò mò hỏi: “Chị dâu, người bạn nào của chị lại có nhiều tiền như vậy?”

Tô Nhuyễn cười híp mắt: “Cậu đoán xem?”

Bùi Trí Minh không đoán được, nhưng thật ra hình như Lộc Minh Sâm đã biết rõ, anh nhìn cô một cái, trong lòng tò mò muốn biết rốt cuộc cô định xử lý Võ Thắng Lợi thế nào? Sao còn có thể lấy ra được hai mươi vạn?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 88: Tô Văn Sơn tới tìm



Phía bên kia, lần đầu tiên Võ Thắng Lợi bị chơi xỏ như vậy, anh ta hành động vô cùng nhanh chóng. Chỉ hai ngày sau, Tô Nhuyễn đã trông thấy Tô Văn Sơn tự mình tới tìm cô.

Ông ta nhìn Tô Nhuyễn với vẻ mặt lo lắng, thấy cô bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghe nói Võ Thắng Lợi tới tìm con, con không sao chứ?”

Tô Nhuyễn nói: “Không sao.”

Tô Văn Sơn lại mặt ủ mày chau: “Cậu ta bảo Võ Đại Minh, bác trai của cậu ta tới nhà mình cầu hôn, dáng vẻ không cưới được con sẽ không bỏ qua.”

“Hơn nữa, Đỗ Hiểu Hồng, con cũng biết rồi đây…” Tô Văn Sơn bực bội xoa giữa mày: “Cha vô dụng, không thể canh chừng bà ta hai tư giờ một ngày, Võ Đại Minh tới tìm bà ta, thiếu chút nữa bà ta đã đồng ý.”

“Nhưng mà, cho dù bây giờ cha đã từ chối, tên Võ Thắng Lợi kia vẫn là tên lưu manh vô lại, cậu ta đã biết nơi con học rồi, nếu cương quyết dây dưa tới cùng, con đừng mong được yên ổn.”

Tô Nhuyễn phối hợp, hỏi: “Vậy con phải làm sao bây giờ?”

Tô Văn Sơn đẩy gọng kính mắt: “Cha nghĩ tới nghĩ lui, so với bị Võ Thắng Lợi dây dưa, không bằng con gả tới nhà họ Lộc còn hơn.”

“Lộc Minh Sâm là quân nhân, quân hôn được pháp luật bảo vệ, cho dù Võ Thắng Lợi là cháu trai của Võ Đại Minh, cậu ta cũng không dám xằng bậy, nếu không cho dù con đã gả cho người khác, có Võ Đại Minh, sợ là con gả cho nhà ai vẫn gặp phải phiền toái.”

“Gả tới nhà họ Lộc, ít nhất còn có thể diện, không cần chịu ấm ức, con muốn đi học tiếp cũng được.”

Ông ta nói: “Trước đây cha nghe Thanh Thanh nói, Lộc Minh Sâm đối xử với con không tệ, có điều ba thấy con muốn tiếp tục đi học, nên không nhắc lại chuyện này.”

“Nhưng mà bây giờ đã xảy ra biến cố như vậy, cha đành vứt bỏ cái mặt già này tới nhà họ Lộc hỏi một câu, nếu nhà họ Lộc đồng ý, tất nhiên mọi chuyện đều dễ nói.”

Rõ ràng bên phía nhà họ Lộc đang rất sốt ruột rồi, vậy mà qua miệng ông ta lại đổi thành ông ta vứt bỏ thể diện nghĩ cách giúp cô.

Tô Nhuyễn thờ ơ nói: “Nói đến nói đi, ngoài gả tới nhà họ Lộc, con không còn đường sống nào khác sao?”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ không phải lúc để ý tới thể diện.” Ông ta nhẹ nhàng khuyên bảo: “Yên tâm, dù phải gả cũng chỉ là tạm thời mà thôi.”

“Bây giờ con vẫn đang học lại, cộng thêm bốn năm đại học nữa cũng phải năm năm, cùng lắm chúng ta nói rõ mọi chuyện với Lộc Minh Sâm trước, không cần tổ chức tiệc rượu, hai đứa lén lút đăng ký là được, đợi thêm hai ba năm nữa, Võ Thắng Lợi đã quên chuyện này, nếu con cảm thấy không thích hợp thì ly hôn là xong, không ảnh hưởng gì cả.”

Nghĩ được mọi mặt chu toàn như vậy đúng là làm khó cho ông ta rồi, Tô Nhuyễn hỏi lại: “Cho nên con kết hôn phải giống như kẻ trộm sao? Có phải khi đám người dì Lý hỏi tới, con cũng phải lừa mọi người nói con chưa kết hôn hay không?”

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Tô Văn Sơn: “Vậy thì cha có thể lấy được lợi ích gì?”

Tô Văn Sơn nhăn mày lại, tức giận mở miệng: “Con nói vậy là có ý gì? Cha chạy đôn chạy đáo vì con, vứt bỏ thể diện cầu xin nhà họ Lộc, chẳng lẽ con nghĩ đều vì cha muốn nhận được lợi ích gì sao?”

“Trong mắt con, cha là loại người bán đứng con gái, chỉ biết tới lợi ích à?”

Ông chính là người như vậy. Trong lòng Tô Nhuyễn âm thầm mỉa mai, trên mặt lại kinh ngạc hỏi: “Con nghĩ cha như vậy bao giờ?”

“Chỉ là con cảm thấy tốt xấu gì cha cũng là cục trưởng cục giáo dục trong huyện chúng ta, con làm con gái cha, vậy mà lại lén lút đăng ký kết hôn, lễ hỏi tiền biếu đều không có, không khác gì bỏ nhà theo trai, lỡ như bị người khác biết, không phải người ta sẽ chọc cột sống cha sao? Không phải sẽ ảnh hưởng tới con đường thăng tiên của cha sao? Đối với cha mà nói, không có bất kỳ chỗ tốt nào.”

Giọng cô vừa ấm ức vừa phẫn uất: “Cho nên ở trong lòng cha, con chính là loại con gái chuyên nghĩ xấu về cha mình sao?”

Lần này đến lượt Tô Văn Sơn nghẹn lời.

Tô Nhuyễn nói tiếp: “Nhưng mà cho dù cha nghĩ con thế nào, con vẫn sẽ không bao giờ khiến cha khó xử đâu.”

Nghe thấy cô nói thế, trong lòng Tô Văn Sơn sinh ra chút áy náy, đang nghĩ ngợi xem lần này trong số điều kiện đưa ra với nhà họ Lộc, nên đưa thêm điều kiện gì có lợi cho Tô Nhuyễn, lại nghe thấy Tô Nhuyễn cương quyết nói: “Cho nên dù có thế nào con cũng sẽ không lén lút gả chồng.”

“Con phải gả một cách vẻ vang, cầu xin nhà họ Lộc sao? Bọn họ tới cầu xin con con còn suy xét một chút.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn mỉa mai: “Còn nhà họ Võ, tạm thời cha đừng động vào, Đỗ Hiểu Hồng muốn tác hợp thì làm sao? Chẳng lẽ con không đồng ý bọn họ còn có thể cưỡng chế ép con phải kết hôn à?”

“Võ Thắng Lợi kia có bản lĩnh thì cứ tới tìm con, để con xem xem anh ta có thể quấy rầy con thế nào!”

Tô Văn Sơn:……

Nếu thật sự như vậy, ông ta còn vất vả chạy tới đây làm gì?

“Con đang học trong trường, nếu cậu ta hủy hoại thanh danh của con ở trường học, con sẽ thế nào?”

“Vậy thì chuyển trường thôi.” Tô Nhuyễn nói: “Trung học Đông Lâm con còn vào được, những trường khác càng không phải nói tới, chẳng qua chỉ là vấn đề học phí mà thôi.”

Tô Văn Sơn:……

Lại đòi học phí nữa? Số tiền ông ta đưa, Đỗ Hiểu Hồng còn cả ngày nghĩ cách lấy về đây này!

Nhưng hiển nhiên Tô Nhuyễn đã quyết định rồi, trước khi việc hôn nhân với nhà họ Lộc chưa thành chuyện ván đã đóng thuyền, Tô Văn Sơn không dám khiến Tô Nhuyễn không vui, nên chỉ có thể ôm một bụng tức, bất lực quay về.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 89: Phải xin lỗi cả Tô Nhuyễn



Khi Tô Văn Sơn về đến nhà, Đỗ Hiểu Hồng đang ngồi trên ghế sô pha tính toán sổ sách, đều là mấy thứ đồ định mua thêm cho nhà mình và hai đứa nhỏ.

Thấy Tô Văn Sơn về, bà ta cười tươi hỏi: “Nhà họ Lộc vừa gọi điện thoại tới, nói tranh thủ mấy ngày nghỉ cuối tuần này, sẽ qua đây tâm sự với chúng ta.”

“Ông có nghe ngóng được nhà họ Lộc cưới cháu dâu cả cho nhà bên kia bao nhiêu tiền lễ hỏi hay không?”

“Nhà họ Lộc thúc giục chúng ta thế này, sợ là sốt ruột rồi.” Đỗ Hiểu Hồng càng nghĩ càng vui vẻ: “Nói không chừng đúng là có thể kiếm được không ít tiền lễ hỏi, mấy năm nay nhà họ Lộc ở trên thành phố tích cóp được không ít của cải.”

Tôi đã tính qua rồi, ít nhất cũng ta phải đòi một vạn tám ngàn, như vậy có thể mua được đàn dương cầm cho Điềm Điềm rồi, sau đó mua thêm…”

Vốn dĩ Tô Văn Sơn đang bực bội vì khuyên bảo Tô Nhuyễn không thành công, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ thiển cận của Đỗ Hiểu Hồng, ông ta giận dữ nói: “Nhuyễn Nhuyễn là con gái ruột của tôi đấy, bà cứ làm như chúng ta đang bán người vậy! Chúng ta kết thân với nhà họ Lộc chứ không phải kết thù! Bà cảm thấy cuộc sống của tôi hiện tại đang tốt quá có phải không?”

Đỗ Hiểu Hồng nhíu mày: “Ông không thể nói chuyện tử tế được à? Làm gì cứ như ăn phải thuốc s.ú.n.g thế?”

Vân Chi

Bà ta không so đo, trong chuyện lớn kiểu ngày, bà ta biết nghe lời Tô Văn Sơn chắc chắn không sai, bà ta hỏi lại: “Vậy ông định làm thế nào?”

Tô Văn Sơn không kiên nhẫn đáp: “Làm gì mà làm, Nhuyễn Nhuyễn không đồng ý.”

Đỗ Hiểu Hồng kinh ngạc: “Sao cô ta không đồng ý? Chẳng lẽ cô ta thật sự muốn gả cho Võ Thắng Lợi?”

Tô Văn Sơn không nhịn được, gắt lên: “Con bé không muốn gả cho ai, cũng không sợ Võ Thắng Lợi.”

Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Đứa con gái này của ông đúng là quá ngây thơ rồi, cô ta nói không sợ chẳng lẽ thật sự không sợ sao?”

“Theo tôi thấy, cứ để cô ta chịu khổ một lần, cô ta mới biết lợi hại.”

Tô Văn Sơn trừng bà ta: “Bà đừng xằng bậy, dù thế nào con bé vẫn là con gái tôi, nếu con bé thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho bà đâu.”

Đỗ Hiểu Hồng trợn mắt khinh bỉ, cất giọng mỉa mai: “Cần tôi xằng bậy sao? Hôm qua thái độ của người nhà họ Võ thế nào không phải ông không nhìn thấy, ông cho rằng Võ Thắng Lợi sẽ không truy cứu sao?”

Bà ta an ủi Tô Văn Sơn lại đang mặt ủ mày chau: “Theo tôi thấy, căn bản ông không cần lo lắng, chúng ta muốn nói thế nào với nhà họ Lộc thì cứ nói thôi, cô ta nghĩ có ông bảo vệ rồi nên mới không sợ, cứ để Võ Thắng Lợi quấn lấy cô ta hai ngày, ông xem cô ta có tới cầu xin ông hay không.”

Tô Văn Sơn xoa xoa trán, thôi, Đỗ Hiểu Hồng nói cũng có lý, điều nên làm ông ta đều đã làm, nếu Tô Nhuyễn không nghe, vậy thì để cô đụng phải ván sắt, sau khi đến bước đường cùng sẽ phân biệt được tốt xấu.

Đỗ Hiểu Hồng lại cười nói: “Biện pháp này của Thanh Thanh đúng là không tệ, hôm qua nhà họ Võ gióng trống khua chiêng tới đây, người trong khu tập thể đều trông thấy, đến lúc đó cho dù chúng ta gả Tô Nhuyễn tới nhà họ Lộc, cũng không ai nói được gì.”

Nghe thấy câu này, mày Tô Văn Sơn mới giãn ra, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, trước đó ông ta còn đang đau dầu nghĩ cách nên giải thích chuyện phải gả Tô Nhuyễn tới nhà họ Lộc thế nào, dù sao Tô Nhuyễn cũng đã thể hiện ý định kiên quyết muốn đi học lại, nói cô khăng khăng đòi gả sẽ không có ai tin.

Bây giờ thật ra có sẵn lý do rồi, chỉ còn chờ Tô Nhuyễn cúi đầu chịu thua là được…

Nghe thấy Đỗ Hiểu Hồng nhắc tới Tô Thanh Thanh, Tô Văn Sơn nghĩ đến điều gì đó, lập tức xuống lầu đạp xe quay về Tô Gia Câu.

Mấy ngày nay Tô Thanh Thanh đều không ở nhà, Tô Văn Xuyên phải trông tiệm tạp hóa, trong nhà chỉ có bà cụ Tô và Liêu Hồng Mai.

Tô Văn Sơn không nhiều lời, nói thẳng với Liêu Hồng Mai: “Cô với Thanh Thanh chuẩn bị một chút, cuối tuần này cùng lên thành phố với tôi một chuyến.”

Liêu Hồng Mai nghi hoặc: “Đi làm gì?”

Tô Văn Sơn nói: “Đi nói chuyện hôn sự của Nhuyễn Nhuyễn với nhà họ Lộc, không phải lần trước Lộc Minh Sâm bảo hai người tới khu tập thể xin lỗi sao? Lần này cùng nhau xử lý luôn.”

Sắc mặt Liêu Hồng Mai lập tức thay đổi: “Nhà họ Lộc nói thế nào? Đã qua lâu như vậy rồi, sao bọn họ vẫn còn so đo?”

Bà cụ Tô lại chú ý tới điểm khác, bà cụ vui vẻ hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn sắp làm mai với nhà họ Lộc à? Chắc chắn chưa?”

Nghe vậy Liêu Hồng Mai mới phản ứng lại, bà ta không tin nổi hỏi lại: “Sao có thể? Lộc Minh Sâm thật sự nhìn trúng Nhuyễn Nhuyễn?!”

Tô Văn Sơn không muốn giải thích với bà ta, còn bà cụ Tô lại vô cùng hiểu Tô Nhuyễn, bà cụ ngạc nhiên hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn cũng đồng ý rồi?”

Tô Văn Sơn nói: “Bị Võ Thắng Lợi dây dưa, con bé không đồng ý còn có thể thế nào?”

Liêu Hồng Mai lập tức cảm thấy chuyện này thành công là nhờ vào biện pháp của Tô thanh Thanh, bà ta lập tức cười hì hì nói: “Anh Cả, anh xem, chuyện này Thanh Thanh nhà chúng em cũng góp một phần công sức đó.”

“Dù sao sau này cũng là người một nhà, Thanh Thanh và Nhuyễn Nhuyễn chính là chị em thân thiết nhất, làm ầm ỹ lên sao coi được, anh nói khéo với ông cụ Lộc, để ông ấy đừng so đo với con bé nữa.”

Sao Tô Văn Sơn có thể không nhìn ra bà ta đang nghĩ gì, ông ta không gật cũng không lắc, chỉ nói bâng quơ như vừa nhớ ra điều này: “Phải rồi, trước đó tôi nói với cô chuyện tiệm tạm hóa trên huyện Khai Vân, cô đã nói với em trai mình chưa?”

Cả người Liêu Hồng Mai cứng đờ, âm thầm cắn răng: “Em vẫn chưa nói, anh Cả xem có cách nào không? Hiệu trưởng muốn cải cách thế nào, để em trai em phối hợp với ông ấy là được.”

Tô Văn Sơn thở dài nói: “Gần đây tôi bận quá, đợi cuối tuần này bàn chuyện xong với nhà họ Lộc, quay về rồi nói sau.”

“Vậy cuối tuần này cô với Thanh Thanh có đi hay không?”

Liêu Hồng Mai không thể chặt đứt con đường kiếm tiền của nhà mẹ đẻ, đành phải cắn răng gật đầu: “Đi! Em nghĩ lại rồi, chuyện lần trước đúng là quá kỳ cục, nên xin lỗi nhà bên đó, xin lỗi xong hiểu lầm được xóa bỏ, sau này Nhuyễn Nhuyễn ở nhà họ Lộc cũng có thể hòa thuận với người nhà bên đó.”

Tô Văn Sơn gật đầu thỏa mãn: “Không chỉ nhà họ Lộc, còn cả Nhuyễn Nhuyễn nữa. Tuy rằng ngày thường tôi bận rộn không có thời gian để ý đến bên này, nhưng Thanh Thanh nhà cô cũng không thể bắt nạt con bé như vậy.”

“Bình thường tính tình Nhuyễn Nhuyễn hơi ngoan cố, nhưng thật ra con bé không phải người thích so đo, bảo Thanh Thanh đi nói với con bé một câu xin lỗi, tốt nhất là khiến trong lòng Nhuyễn Nhuyễn thoải mái.”

Thiếu chút nữa Liêu Hồng Mai đã ném bộ quần áo trong tay xuống đất, xin lỗi khiến Nhuyễn Nhuyễn thoải mái? Chẳng lẽ Tô Nhuyễn không thoải mái, Thanh Thanh nhà bà ta phải cúi đầu cầu xin sao?

Điều này cũng khiến bà ta nhận ra, Tô Văn Sơn bảo mẹ con bà ta đi xin lỗi không chỉ vì muốn tạo quan hệ tốt với nhà họ Lộc, mà còn muốn lấy lòng Tô Nhuyễn.
 
Back
Top Bottom