Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 60: Đến nhà họ Ngôn (2)



Cách xếp lớp học lại không giống cách xếp lớp bình thường, không cần thi thử, chỉ cần xem thành tích thi đại học lần trước. Tuy rằng Tô Nhuyễn bị tiêu chảy nên mới thi rớt, nhưng nền móng cơ bản của cô vẫn còn ở đó, thừa điều kiện để xin vào lớp học lại của trung học Đông Lâm.

Tin tức này khiến Tô Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng sau khi trọng sinh, rất nhiều kiến thức cấp ba cô đã quên mất rồi.

Nghe Lý Nhược Lan trực tiếp gọi điện tìm người phụ trách, cũng thuần thục báo ra số điểm thi đại học của mình, Tô Nhuyễn cảm thấy, có lẽ bà ấy đã nghĩ tới chuyện giúp cô học lại từ trước rồi.

Có thể sẽ không dùng được, nhưng bà ấy vẫn suy sét tới, giống như những lá thư bà ấy gửi cho cô, để lại số điện thoại chỗ thím Hồ, tất cả đều đảm bảo chỉ cần cô muốn là có thể sử dụng ngay lập tức.

Lý Nhược Lan buông điện thoại, vui mừng nói: “Xong rồi, mai mẹ lại qua tìm cô giáo Cao, xin cho con tới lớp A, lớp đó giáo viên tốt nhất, mỗi năm đều có vài người thi đỗ Kinh Đại, Yến Đại.”

Ngôn Thiếu Thời nhô đầu ra từ phòng cách vách, cũng hưng phấn nói: “Chị con định tới Đông Lâm học lại à? Như vậy có phải là ngày nào con cũng được gặp chị ấy hay không?”

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm con trai một cái: “Mau làm bài tập của con đi, Thiếu Dục, giúp mẹ canh chừng thằng bé.”

Sau đó bà ấy lại nói với Tô Nhuyễn: “Nếu con cảm thấy phiền thì đừng để ý đến nó, để tự nó điên một mình là được.”

Tô Nhuyễn mỉm cười, đúng là cô không quen với việc người khác đối xử thân thiết với mình như vậy, nhưng có lẽ là do huyết thống, và đời trước còn tính là quen thuộc với đối phương, cho nên Tô Nhuyễn không hề cảm thấy chán ghét.

Cô đã không làm được chuyện moi t.i.m móc phổi cho người khác rồi, nhưng cô lại không muốn cô phụ người thiếu niên chân thành này.

Bữa cơm chiều là do Ngôn Thành Nho tự mình xuống bếp, xào bốn năm món ăn, Ngôn Thiếu Dục còn cố ý đi mua thêm món bò kho mang về, Ngôn Thiếu Thời nhìn bàn ăn lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, nhiệt tình tiếp đón Tô Nhuyễn: “Chị, món này siêu ngon luôn, ngày thường mẹ luôn tiếc tiền không nỡ mua về.”

Nói xong, cậu gắp trước cho cô một miếng to, sau đó lại gắp lần lượt theo thứ tự từ Lý Nhược Lan, tới Ngôn Thành Nho, rồi Ngôn Thiếu Dục, cuối cùng mới gắp cho mình một miếng bỏ vào miệng, tán thưởng khoa trương: “Ngon quá.”

Cả nhà đều bị cậu chọc cười, Tô Nhuyễn cũng không cảm thấy mình là người ngoài vừa mới tới cái nhà này.

Bên phía Tô Nhuyễn hòa thuận vui vẻ, bên phía Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh lại không dễ chịu lắm.

Vân Chi

Bọn họ kết bạn với ba mẹ con nhà họ Hoắc cùng nhau quay về, vốn dĩ khi đi cùng nhau tới bến xe khách, cảm xúc của Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh đều chuyển biến tốt đẹp rồi.

Tuy rằng bọn họ bị nhục nhã ở chỗ nhà họ Lộc nhưng cuối cùng cũng đã đạt được mục đích, ít nhất Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đã có thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Lại không ngờ, mẹ Hoắc phòng bị Tô Thanh Thanh càng nghiêm hơn, trên xe khách, lúc Tô Thanh Thanh muốn ngồi bên cạnh Hoắc Hướng Dương, lại bị mẹ Hoắc ngăn cản thẳng thừng, cuối cùng bà ấy tự mình ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hướng Dương, sau đó liên tục khen Tô Nhuyễn, thái độ hoàn toàn tương phản ngày tới nhà họ Tô xem mắt.

Rõ ràng Hoắc Hướng Dương cũng đã có chút d.a.o động vì thái độ của mẹ Hoắc, điều này khiến Tô Thanh Thanh vô cùng không thoải mái.

Sai khi tới huyện Khai Vân, người hai nhà tác nhau ra, Liêu Hồng Mai an ủi Tô Thanh Thanh: “Bây giờ mẹ cậu ta đang hiểu lầm con nên mới như vậy, chỉ cần Hoắc Hướng Dương hiểu cho con, chậm rãi khuyên mẹ mình là được, không phải Hoắc Hướng Mỹ cũng nghiêng về phía con sao?”

Nghe thấy lời này tâm trạng Tô Thanh Thanh mới thả lỏng đôi chút, cũng đúng, đa số người thế hệ trước đều không thích con gái từng bị từ hôn.

Thấy sắp tới nhà rồi, nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với Tô Văn Sơn, Liêu Hồng Mai mới bắt đầu lo lắng: “Không biết phải làm gì với nhà họ Lộc bên kia bây giờ…”

Nói tới đây bà ta không nhịn được, oán giận: “Con xem con đó, không thể nhịn một chút sao? Sắp từ hôn tới nơi rồi, muốn yêu đương với Hoắc Hướng Dương cũng đâu cần gấp gáp như vậy? Bây giờ thì tốt rồi, vốn dĩ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay, cuối cùng biến thành chúng ta không có lý.”

“Trước khi đi chúng ta còn cam đoan với bác trai con, nhất định sẽ xử lý tốt, bây giờ phải làm thế nào đây?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 61: Mẹ con tính kế



Tô Thanh Thanh cười mỉa mai: “Cho dù con không đi gặp Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn sẽ buông tha cho con sao? Mẹ nghĩ xem sao hôm nay chị ta lại tới bệnh viện?”

Liêu Hồng Mai cũng tức giận: “Bây giờ mẹ xem như nhìn rõ rồi, cô ta là kẻ gian tà, bản thân sống không tốt nên không muốn thấy người khác sống tốt. Chúng ta đã nói không để ảnh hưởng tới cô ta, vậy mà cô ta còn chơi xấu, giống hệt mẹ cô ta.”

Nhớ tới số tài sản Lộc Minh Sâm nhắc đến, bà ta lại cảm thấy đau lòng: “Con nói xem, số tài sản Lộc Minh Sâm nói đến có phải là sự thật hay không?”

“Sợ là cố ý nói ra để lừa nhà họ Lộc hầu hạ anh ta, sau đó lừa thêm cô vợ về nhà thôi.”

Nghe con gái nói vậy, Liêu Hồng Mai lập tức cảm thấy bế tắc đã được khai thông: “Chắc chắn là như vậy.”

Chiêu trò này có từ rất lâu rồi!

Bình thường các ông cụ hoặc bà cụ đến tuổi già các con các cháu không hiếu thảo, không muốn nuôi dưỡng chăm sóc, đều cố ý nói từng giấu tiền, giấu vàng, hoặc bảo bối ở nơi nào đó, để con cháu tin rằng bọn họ có tài sản thật, sau đó tranh nhau hiếu thảo, hầu hạ bọn họ thoải mái dễ chịu để tranh di sản, đợi sau khi bọn họ c.h.ế.t rồi, phát hiện ra không có gia tài gì cả, còn có thể kiếm được nước mắt đau lòng thật sự của con cháu… Đường đi xuống hoàng tuyền cũng thảnh thơi nhẹ nhõm.

Liêu Hồng Mai càng nghĩ càng cảm thấy sự thật là như vậy: “Nghĩ cũng đúng, cậu ta đã bị liệt rồi, nếu còn không có tiền, thời gian dài ai còn quan tâm tới cậu ta.”

Nằm bệnh dài ngày con cháu còn không hiếu thảo nữa, huống chi là cháu trai.

Tuy rằng Tô Thanh Thanh rất muốn tán đồng, nhưng cô ta biết số tiền kia có tồn tại, tuy rằng đời trước cô ta chưa từng thấy qua.

Lúc ở bệnh viện cô ta từng muốn tranh thủ một lần, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cô ta biết mình và Lộc Minh Sâm hoàn toàn không có khả năng.

Vân Chi

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện cô ta làm chỉ cần là đàn ông đều sẽ không chịu đựng được, huống hồ Lộc Minh Sâm còn là kẻ điên, đời trước vì coi trọng cô ta còn lăn lộn nhà họ Lộc thành ra như vậy…

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh không nhịn được rùng mình một cái.

Còn Liêu Hồng Mai đã nhận định Lộc Minh Sâm đang nói dối, trong lòng cũng thoải mái hơn, còn không nhịn được trào phúng: “Lộc Minh Sâm kia đúng là, nghĩ bản thân ghê gớm lắm không bằng.”

“Còn bảo chúng ta tới khu tập thể nhà bọn họ từ hôn nữa? Mẹ cứ không đi đấy, xem cậu ta có thể làm được gì?”

Tô Thanh Thanh lại không dám lạc quan giống Liêu Hồng Mai.

Thấy con gái mặt ủ mày chau, Liêu Hồng Mai duỗi tay ôm lấy cô ta, nói: “Con đó, đúng là còn trẻ chưa hiểu sự đời mà. Đừng sợ, con đâu phải Tô Nhuyễn, mẹ sẽ không bao giờ để bọn họ chà đạp con…”

“Dù sao bây giờ chúng ta đã lui hôn rồi, chẳng lẽ khi thẩm tra chính trị bọn họ còn tới tìm con sao? Con cứ yên tâm ở bên Hoắc Hướng Dương đi.”

Thật ra Tô Thanh Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ta không dám đánh cuộc, có điều bảo cô ta làm theo yêu cầu của Lộc Minh Sâm, đánh c.h.ế.t cô ta cũng không muốn.

Bởi vì nếu để chuyện này truyền tới lỗ tai người nhà họ Hoắc, tương lai cô ta ở bên Hoắc Hướng Dương sẽ có thêm trở ngại.

Tô Thanh Thanh lại nghĩ tới Lâm Mỹ Hương, là mẹ chồng cô ta đời trước, nên cô ta quả hiểu về đối phương rồi: “Mẹ, Lâm Mỹ Hương kia…”

Sống cùng nhau trong một thôn mười mấy năm, đương nhiên Liêu Hồng Mai cũng hiểu đối phương, bà ta lập tức nói: “Đừng lo lắng, bà ta có miệng, mẹ cugnx có miệng, chuyện này là do nhà họ Lộc bọn họ không phúc hậu trước, trong thôn ai chẳng biết Lâm Mỹ Hương thích bịa đặt lung tung.”

“Mai mẹ sẽ đi nói chuyện trước với đám Lý Quế Hoa.”

Tô Thanh Thanh nhíu chặt mày, chó cắn chó kiểu này, không phải biện pháp tốt đâu.

Nhưng đúng là cũng không còn cách nào khác, lúc này cô ta không khỏi hối hận, nếu bản thân nhẫn nại thêm chút nữa thì tốt rồi, không đến mức bị nắm được nhược điểm ngay tại trận…

“Nếu như Lộc Minh Sâm thật sự không phải Tô Nhuyễn không cưới thì tốt rồi.” Đột nhiên Liêu Hồng Mai cảm thán một câu: “Với tính tình kia của Tô Nhuyễn, chắc chắn nhà họ Lộc sẽ hận cô ta, không phải người xưa từng nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn sao, nhà họ Lộc không áp chế được Tô Nhuyễn, đến lúc đó nói không chừng còn phải nhờ chúng ta…”

Trong đầu Tô Thanh Thanh nhanh chóng sinh ra một ý nghĩ.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 62: Mặc sức yêu cầu



Khi hai mẹ con nhà họ Tô đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một tiếng huýt sáo ngả ngớn truyền tới, Liêu Hồng Mai thầm mắng: “Sao lại là tên du côn lưu manh này?” Vừa nói vừa kéo Tô Thanh Thanh đi nhanh hơn.

Đối phương không thuận theo còn buông lời trêu đùa: “Người đẹp, xinh quá nhỉ, kết bạn với anh không?”

Liêu Hồng Mai đi càng nhanh hơn, xác định đối phương không quấn lấy mình, mới oán hận mắng: “Cái thằng Võ Thắng Lợi này, đúng là là vô pháp vô thiên.”

Trong đầu Tô Thanh Thanh lập tức sinh ra một kế hoạch táo bạo, không phải Lộc Minh Sâm chỉ muốn cưới Tô Nhuyễn sao, nhưng nếu đổi ngược lại là Tô Nhuyễn muốn cưới Lộc Minh Sâm thì sao?

Đến lúc đó chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ từ chối, còn Tô Nhuyễn lại cương quyết cầu gả, hai người tự vả mặt lẫn nhau, hơn nữa nhà họ Lộc và Tô Văn Sơn cũng làm ầm ỹ, chút chuyện nhỏ của cô ta sẽ không đáng để nhắc tới.

Đây chính là đạo lý giải quyết chuyện của người nổi tiếng sau này, có tin xấu thì dùng tin xấu lớn hơn của người khác che giấu nó, còn có thể chặt đứt ý nghĩ khác của Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc.

Nhớ tới hôm nay trên xe khách mẹ Hoắc luôn khen Tô Nhuyễn không dứt miệng, Tô Thanh Thanh cười mỉa mai, đến lúc đó để xem mẹ Hoắc còn cảm thấy Tô Nhuyễn tốt nữa hay không.

Khi hai mẹ con về tới Tô Gia Câu đã là chín giờ tối, bình thường vào giờ này bà cụ Tô đều đi ngủ từ lâu rồi, nhưng hôm nay đèn điện trong phòng bà cụ vẫn sáng.

Khả năng nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Văn Xuyên vén mành ra xem, thấy hai người ông ta lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh cả về rồi.”

Liêu Hồng Mai không nhịn được rụt cổ lại, vừa vào nhà đã trông thấy Tô Văn Sơn đang ngồi trên ghế dựa đối diện giường đất, sắc mặt u ám.

Hiển nhiên ông ta đã biết chuyện bọn họ gây ra trên thành phố.

Bà cụ cũng không nhịn được hung hăng trừng mắt lườm hai người bọn họ một cái: “Không phải nói chắc chắn có thể khiến nhà họ Lộc chủ động từ hôn sao? Chủ động như vậy à?”

Đương nhiên Liêu Hồng Mai không dám nhận rồi: “Oan uổng quá, vốn dĩ có thể thuận lợi lui hôn rồi, căn bản Lộc Minh Sâm kia chướng mắt Thanh Thanh nhà chúng ta, chúng con qua đó vài ngày, ngày nào cậu ta cũng trốn tránh, gặp cũng không gặp, hôm nay có Nhuyễn Nhuyễn đi cùng, cậu ta mới bằng lòng gặp mặt.”

“Kết quả Nhuyễn Nhuyễn ghi hận chúng con, vậy mà dám cáo trạng trước, bôi nhọ Thanh Thanh nhà chúng con thích Hoắc Hướng Dương, cho nên Lộc Minh Sâm mới tức giận nói muốn từ hôn.”

Tô Văn Sơn biết đôi mẹ con này luôn giảo biện, cũng không muốn cãi nhau với bọn họ, chỉ lạnh lùng nói: “Không phải Lộc Minh Sâm bảo hai người tới khu tập thể nói rõ chuyện từ hôn, sau đó xin lỗi à? Vì sao hai người còn quay về?”

Liêu Hồng Mai ngượng ngùng cười nói: “Vốn dĩ chúng em định đi rồi, không phải vội vàng quay về báo tin cho anh Cả sao?”

“Nhà họ Lộc gọi điện thoại cho anh Cả nói muốn từ hôn với Thanh Thanh, có phải chưa nói chuyện Lộc Minh Sâm coi trọng Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hay không?”

Tô Văn Sơn sửng sốt: “Lộc Minh Sâm tự mình coi trọng Nhuyễn Nhuyễn?”

Liêu Hồng Mai vỗ bàn một cái: “Còn không phải sao? Chắc chắn nhà họ Lộc sợ chúng ta làm tiền bọn họ, em nói cho anh nghe, Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta sắp có tiền đồ rồi!”

Mọi người đều bị hành động bất thình lình này của bà ta dọa sợ, sau đó lại nghe thấy bà ta kích động nói tiếp: “Mọi người có biết Lộc Minh Sâm có bao nhiêu tiền không?”

Bà ta quơ tay múa chân kể lại rõ lời Lộc Minh Sâm nói trong phòng bệnh với mọi người, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Chính miệng Lộc Minh Sâm nói, không thích Thanh Thanh nhà chúng ta, nhưng nếu đổi lại là Nhuyễn Nhuyễn gả qua, những thứ kia cậu ta đều cho Nhuyễn Nhuyễn!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tô Văn Sơn cũng không rảnh lo chuyện Tô Thanh Thanh xin lỗi nữa, nghi ngờ hỏi lại: “Sao có thể?”

“Ban đầu em cũng không tin.” Đừng thấy trước đó Liêu Hồng Mai khăng khăng cho rằng Lộc Minh Sâm đang lừa dối mà lầm tưởng, lúc này bà ta lại nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng mà tiền trợ cấp chỉ cần tính toán một chút là biết, còn về tài sản ông ngoại cậu ta để lại, nhìn thái độ của người nhà họ Lộc còn gì là không rõ nữa? Nếu không vì sao nhà họ Lộc phải sốt ruột thu xếp hôn sự cho Lộc Minh Sâm như vậy? Chắc chắn là muốn mau chóng lấy lại tài sản.”

“Nếu không, sao có thể đột nhiên nhớ tới Nhuyễn Nhuyễn quăng tám sào cũng không tới?”

Vân Chi

Tô Văn Sơn nghĩ được nhiều hơn bọn họ một chút, ông ta từng giao tiếp với nhà họ Lộc, ít nhiều cũng biết thái độ của bọn họ với Lộc Minh Sâm, bọn họ đột nhiên ân cần như vậy, vốn dĩ ông ta còn cho rằng đối phương định chiếm lợi từ cái danh liệt sĩ… Bây giờ xem ra, có vẻ là định nuốt hết tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.

Bà cụ Tô cũng vỗ đùi nói: “Chuyện này đúng là rất có khả năng, năm đó mẹ của Lộc Minh Sâm không phải tiểu thư nhà tư bản sao? Trước kia cha cô ta chính là nhà tư bản lớn ở thủ đô đó!”

Ngay cả Tô Văn Xuyên cũng kích động đứng dậy, tuy rằng không thể gả con gái qua, nhưng cháu gái ruột có tiền, chẳng lẽ bọn họ không sơ múi được chút nào sao?

Người có mặt chỗ này đều không nghi ngờ, đứng trước lợi ích lớn như vậy, cho dù lý trí bảo với bọn họ tất cả đều là giả dối, thì lòng tham sẽ hợp lý hóa tất cả.

Có phải sự thật hay không, cứ thử một lần cũng không mất mát gì.

“Có điều mọi người cũng biết tính tình Nhuyễn Nhuyễn quật cường thế nào rồi đấy.” Liêu Hồng Mai nói tiếp: “Con bé vẫn giận nhà họ Lộc ép mình gả chồng, làm mất mặt ông cụ Lộc ngay tại chỗ, còn nói có cầu xin con bé, con bé cũng không gả.”

“Còn nói ông cụ Lộc phí tâm sức ép con bé kết hôn như vậy, con bé không muốn cô phụ.”

Nói tới đây bà ta trưng ra dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Ông cụ Lộc đã cúi người bảo con bé cứ việc đưa ra yêu cầu rồi, vậy mà con bé vẫn…”

Cô ta xúi giục: “Bây giờ chính là lúc nhà họ Lộc cầu nhà họ Tô, nếu Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta đồng ý, không phải nhà họ Tô chúng ta có thể tùy ý đưa ra điều kiện sao?”

“Em thấy sau khi anh Cả lên chức phó phòng rồi, dứt khoát làm đến nơi đến chỗ, phấn đấu thăng lên phó huyện trưởng luôn đi, quá hợp với anh.”

Tô Văn Sơn nhíu mày suy tư.

Tô Thanh Thanh ở bên cạnh làm như vô tình, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, bây giờ Lộc Minh Sâm vẫn là quân nhân, anh ta muốn kết hôn phải đánh báo cáo, phải thẩm tra chính trị.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 63: Mỗi người một tâm tư



Tô Thanh Thanh ở bên cạnh làm như vô tình, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, bây giờ Lộc Minh Sâm vẫn là quân nhân, anh ta muốn kết hôn phải đánh báo cáo, phải thẩm tra chính trị.”

“Nếu chị ấy không cam tâm tình nguyện, căn bản sẽ không kết hôn được.”

Lời này gần như khiến tất cả mọi người nhíu mày, đây đúng là vấn đề lớn thật.

Nếu là lúc trước, Tô Văn Sơn còn hơi nắm chắc, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, ông ta phát hiện ra, hình như Tô Nhuyễn đã thay đổi hoàn toàn.

Điều này khiến ông ta có chút hối hận vì trước đó mình làm quá rõ ràng, cũng vì nhà họ Lộc quá sốt ruột, cộng thêm Đỗ Hiểu Hồng không ngửng thổi gió bên tai ông ta, khiến ông ta chủ quan.

Nếu Tô Nhuyễn ngoan ngoãn nghe lời, sau này ông ta bồi thường cho cô tử tế là được, dù gì ông ta cũng là cha ruột của Tô Nhuyễn, cô không dựa vào ông ta còn có thể dựa vào ai?

Bây giờ ngẫm lại, Tô Nhuyễn thay đổi chính vì Tô Thanh Thanh năm lần bảy lượt bắt nạt, tượng đất còn có ba phần tính nóng nữa là…

Hơn nữa nếu không phải Tô Thanh Thanh đột nhiên chặn ngang một cước, chuyện này đã thành từ lâu rồi, lấy đâu ra nhiều phiền toái như vậy.

Tô Văn Sơn nhìn về phía đầu sỏ gây tội: “Tôi thấy chuyện xin lỗi vẫn phải làm, nhà họ Lộc đã nói ra rồi, huống chi vốn dĩ là hai người bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn trước.”

Ông ấy thở dài: “Mấy hôm trước lãnh đạo tới thị sát, tôi bận rộn không có thời gian quan tâm tới chuyện này, đúng là Thanh Thanh đã làm hơi quá đáng.”

Khi nói tới câu cuối, Tô Văn Sơn nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Thanh, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết.

Trong lòng Tô Thanh Thanh âm thầm mỉa mai, lúc này mới đứng ra giả vờ làm cha tốt, sao trước đó không làm đi?

Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng biết đôi mẹ con này đều là kẻ vô lại, ông ta nói thêm: “Đúng rồi, Hồng Mai, hôm trước hiệu trưởng trường trung học Khai Vân có nói với tôi về cái tiệm tạp hóa trong trường học kia, nói phải làm toàn diện hơn chút nữa, cháu trai ông ta định bao thầu…”

Sắc mặt Liêu Hồng Mai lập tức thay đổi, lời này là đang uy h.i.ế.p bà ta.

Vân Chi

Sau khi Tô Văn Sơn chuyển sang cục giáo dục, đều tiên là kiếm cho Tô Văn Xuyên một cửa hàng tạp hóa trong trường trung học trên huyện, tiền thu vào không ít, sau đó bà ta lại thông qua Tô Văn Sơn để em trai mình cũng thuê được tiệm tạm hóa trong trường cấp hai trên huyện.

Đừng xem thường mấy thứ văn phòng phẩm, đồ ăn vặt lẻ tẻ, trên thực tế tiền kiếm được không hề ít đâu.

Cho nên mới nói, bề ngoài của Tô Văn Sơn giống người văn nhã, nhưng bản chất lại rất tàn nhẫn.

Tô Thanh Thanh trấn an Liêu Hồng Mai, cô ta không sợ Tô Văn Sơn chút nào. Đời trước cô ta đã nhìn thấu rồi, bác trai này của cô ta chính là kẻ ngụy quân tử ham lợi ích, chỉ cần kiếm được lợi, ông ta có thể cúi người ân cần nịnh hót như chó quẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.

“Bác trai, với tính tình thù dai của chị gái cháu, không phải chúng ta muốn lung lạc là có thể lung lạc được đâu.”

Tô Thanh Thanh thờ ơ nói: “Nếu bác chỉ muốn lung lạc chị ấy, cuối cùng khả năng điều kiện chị ấy đưa ra chỉ là lễ hỏi, phòng ở, bản thân được tiếp tục đi học linh tinh, chỉ có lợi cho chị ấy.”

“Cháu thấy nhà họ Tô chúng ta, có lẽ chỉ có bà nội là được thơm lây thôi, dù sao chắc chắn chị ấy sẽ không mưu cầu quan chức giúp bác.”

Liêu Hồng Mai lập tức bổ sung: “Đúng đúng đúng, con nhóc kia điên cuồng lắm, hôm nay ở bệnh viện không phải ông cụ Lộc không nhắc tới anh cả, nhưng anh đoán xem Nhuyễn Nhuyễn đã nói thế nào?”

Tô Văn Sơn nhíu mày, sau đó nghe thấy Liêu Hồng Mai nói tiếp: “Con bé nói nó không sợ, còn nói bàn tay nhà họ Lộc không dài như vậy, chẳng lẽ còn xóa được chức vị của anh sao?”

“Em thấy con nhóc kia ước gì anh bị mất chức thì có.” Liêu Hồng Mai nhìn Tô Văn Sơn: “Con bé còn nói, anh có thăng chức hay không, cuộc sống của nó vẫn vậy, không có gì khác nhau.”

Tô Thanh Thanh thở dài: “Nếu chị ấy có thể nghe lời bác trai thì tốt rồi, Lộc Minh Sâm đã nói không phải chị ấy không cưới, chắc chắn là rất thích chị ấy, ông cụ Lộc đối xử với Lộc Minh Sâm lại cầu gì được nấy…”

Bà cụ Tô Lập tức nói: “Đợi con bé về mẹ sẽ tâm sự với nó, nó gả tới nhà họ Lộc, nhà mẹ đẻ tốt nó với có thể thẳng lưng làm người, cha nó thăng quan mạnh hơn so với các điều kiện khác nhiều!”

Tô Thanh Thanh: “Bà nội nói phải, cho dù không vì nhà mẹ đẻ…” Nói tới đây, cô ta nhìn thẳng vào mắt Tô Văn Sơn, lời ít ý nhiều: “Cho dù là vì bản thân, chị ấy cũng phải đồng ý.”

Tô Văn Sơn nhìn Tô Thanh Thanh, nói ra thì, không biết cô cháu gái này của ông ta được dạy dỗ kiểu gì, không những da mặt dày còn vô liêm sỉ nữa, có điều đầu óc cũng rất nhanh nhạy nghĩ ra được nhiều biện pháp tốt.

Bây giờ đúng là ông ta không nắm chắc có thể lung lạc được Tô Nhuyễn, không bằng cứ xem thử xem Tô Thanh Thanh có biện pháp nào hay không.

“Được rồi, hai người cũng đã mệt mọi vài ngày, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, tất cả chờ Nhuyễn Nhuyễn quay về rồi nói sau.”

Tô Thanh Thanh nói thêm một câu: “Hình như bác gái nhà họ Lộc có chút hiểu lầm về cháu, nhờ bác trai giải thích giúp cháu một câu.”

Tô Văn Sơn không nói gì, đứng thẳng dậy ra về luôn.

Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh liếc nhau, nở nụ cười, bà cụ Tô nghĩ tới chuyện con trai có thể thăng quan tiến chức cũng vui mừng không khép nổi miệng.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 64: Người không biết tốt xấu



Ở Tô Gia Câu mỗi người một tâm sự, phía bên này Tô Nhuyễn lại cảm giác mình vừa ngủ một giấc rất ngon lành, mở mắt ra nhìn thấy tấm màn màu hồng nhạt cô còn sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại mình đang ở nhà họ TÔ.

Từ khi trọng sinh, cô chưa từng ngủ giấc nào sâu như vậy.

Vân Chi

Tiếng tay chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến, Tô Nhuyễn còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Ngôn Thiếu Thời nhỏ giọng hỏi: “Chị con đã dậy chưa?” Giọng nói mang theo tò mò và nhiệt tình.

Tô Nhuyễn không nhịn được hé miệng cười.

Bữa sáng ở nhà họ Ngôn vô cùng náo nhiệt, từ sáng sớm Ngôn Thành Nho đã ra ngoài mua bánh quẩy, bánh bao gì đó, nói chung là rất nhiều thứ, chuyện này khiến Ngôn Thiếu Thời vui mừng hỏng rồi: “Chị, chị về nhà ở đi, bà nội và cha em đều thích con gái, vẫn luôn ghét bỏ em.”

Ngôn Thành Nho cũng cười: “Đúng đấy, nhà họ Ngôn chúng ta chỉ thiếu con gái.”

Ngôn Thiếu Dục lặng yên không tiếng động đẩy món ăn Tô Nhuyễn thích tới trước mặt cô.

Lý Nhược Lan nhìn tất cả cảnh này, mặt đầy ý cười.

Sau đó người một nhà nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.

Tô Nhuyễn xách theo vài hộp thực phẩm dinh dưỡng đi cùng Lý Nhược Lan tới bệnh viện thăm Lộc Minh Sâm.

Khi lên tới lầu hai, Tô Nhuyễn nhìn thấy Bùi Trí Minh đang đứng dựa vào ven tường, dáng vẻ chán sắp chết. Vừa thấy cô, anh ta đã vui mừng vẫy tay: “Chị dâu!”

Nhất thời Tô Nhuyễn vẫn chưa có cách nào liên hệ được người thanh niên hoạt bát trước mặt và thiếu tướng Bùi trầm mặc ít lời đời trước, cô phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới cười nói: “Cậu gọi như vậy, lão đại nhà cậu không xử lý cậu à?”

“Dù sao không gọi, anh ấy cũng xử lý em.” Bùi Trí Minh trưng ra dáng vẻ nợ nhiều không đáng lo: “Nhân lúc anh ấy chưa có cách nào xử lý, phải tranh thủ gọi cho đã miệng trước.”

Tô Nhuyễn bật cười, xem ra rất hiếm khi có cơ hội trêu đùa Lộc Minh Sâm, cho nên người này không ngại nguy hiểm tới tính mạng cũng phải khiêu khích một chút.

Bùi Trí Minh dẫn cô tới phòng vật lý trị liệu trên lầu ba, phòng huấn luyện kiểu này hiện giờ trong nước còn rất ít, nghe nói bệnh viện Đông Lâm này cũng chỉ mới xây dựng nên.

Lộc Minh Sâm đang trị liệu bên trong, anh ăn mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, chân đeo mấy thanh công cụ, cố gắng luyện tập bước đi.

Vẻ mặt anh rất thờ ơ, nếu không phải cả người ướt sũng mồ hôi như vừa vớt ra từ trong nước, người khác còn tưởng rằng vật lý trị liệu rất dễ dàng.

Lúc này mắt anh hơi rũ xuống, thật ra có vài phần cảm giác chán đời như trong ảnh chụp đời trước.

Sau khi tập đi một vòng, Bùi Trí Minh vội vàng bước tới giúp bác sĩ đỡ Lộc Minh Sâm lên giường bệnh, lúc này Lộc Miêng Sâm mới mở miệng nói chuyện, có lẽ là vì anh nhịn đau quá lâu, nên giọng nói hơn khàn: “Qua phòng cách vách chờ anh một lát.”

Tô Nhuyễn còn chưa kịp nói câu nào, bác sĩ Tống đang mát xa cho anh đã cười nói: “Cháu chính là đối tượng của Tiểu Lộc à? Đừng qua cách vách, cứ đứng ở đây xem đi.”

“Sau này còn phải thường xuyên mát xa cho cậu ta nữa, thằng nhóc này là người không muốn sống, có đôi khi còn tập luyện quá cường độ, khiến cơ bắp dễ bị thương.”

Lộc Minh Sâm nhíu mày, giống như định phản bác, nhưng lại sợ làm mất thể diện của Tô Nhuyễn, đành phải liếc mắt lườm đầu sỏ gây tội Bùi Trí Minh kia một cái.

Tô Nhuyễn không ngờ bác sĩ Tống còn biết cả cô, cô nghi ngờ chính là gã Bùi Trí Minh sợ thiên hạ không loạn này đã loan tin khắp nơi. Cho nên Tô Nhuyễn cũng liếc mắt lườm Bùi Trí Minh một cái: “Đồng chí Bùi, cậu làm vậy không tốt lắm đâu, anh Minh Sâm vẫn chưa đồng ý với tôi, cậu làm vậy không phải dùng đạo đức bắt cóc anh ấy sao?”

Lộc Minh Sâm vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã nghe thấy cô nói tiếp: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh Minh Sâm ưu tú như vậy, tôi lì lợm la l.i.ế.m thế này có phải không biết tốt xấu không nhỉ?”

Lộc Minh Sâm:……Đạo đức bắt cóc còn tốt hơn.

Quả nhiên, bác sĩ Tống nghe xong lập tức trợn trừng mắt: “Rốt cuộc ai mới là người không biết tốt xấu?”

“Cậu đã như vậy rồi, người ta không chê cậu thì thôi.” Bác sĩ Tống dùng giọng điệu hận sắt không thành thép, nói với Lộc Minh Sâm: “Có biết hoạn nạn thấy chân tình không? Cậu bỏ qua cô gái tốt như vậy sau này không gặp được nữa đâu.”

Sau đó, ông ấy lại nói với Tô Nhuyễn: “Tiểu Tô yên tâm, nếu cậu ta không thích cháu, sẽ không bảo cháu tới chỗ này chờ cậu ta đâu.”

“Trước đây cái người mà nhà cậu ta định cho cậu ta, cậu ta căn bản không thèm gặp, vì trốn tránh đối phương, ngay cả ông bà nội cũng tìm không thấy cậu ta.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm cười: “Vậy là em có hy vọng rồi nhỉ?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 65: Hợp đồng



Trên thực tế cô cũng không tự mình đa tình, sở dĩ Lộc Minh Sâm không trốn tránh cô, thứ nhất là vì tốt xấu gì hai người cũng có tình cảm thanh mai trúc mã, thứ hai cô cũng đối đầu với nhà họ Lộc.

Bác sĩ Tống bên kia lại nói tiếp: “Có hy vọng quá đi chứ, lát nữa chính ủy Vương tới đây, để bác nói với Chính ủy Vương một tiếng, Tiểu Tô cứ chuẩn bị sẵn tài liệu thẩm tra đi.”

Tô Nhuyễn tỏ vẻ rụt rè: “Như vậy không tốt lắm đâu, cháu vẫn nên chờ anh Minh Sâm mở miệng đồng ý, rồi nói sau.”

Bác sĩ Tống nghiêm giọng nói: “Cậu ta phải đồng ý! Tiểu Lộc sẽ đồng ý đúng không?” Nói xong tay ông ấy dùng thêm chút lực.

Vốn dĩ Lộc Minh Sâm đang định mở miệng, lại lập tức ngậm chặt miệng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tô Nhuyễn:……

Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, Tô Nhuyễn chột dạ, cười lấy lòng, tay làm ra động tác ngậm miệng, cô cũng không ngờ đột nhiên bác sĩ Tống lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy.

Bùi Trí Minh và bác sĩ Tống liếc nhau cười rộ lên, bình thường con gái làm như vậy, Lộc Minh Sâm đã bực bội từ lâu rồi, lần này lại không hề tức giận chút nào, vậy mà còn mạnh miệng nói không thích.

Lộc Minh Sâm cũng không biết nên nói với bọn họ, Tô Nhuyễn không giống các cô gái khác thế nào, người này căn bản không hề có tình yêu nam nữ gì với anh, cũng không có ý nghĩ không yên phận nào, thật sự chỉ tới tìm anh để hợp tác.

Tuy rằng anh không có ý định đồng ý.

Nửa giờ sau, Lộc Minh Sâm nhìn hợp đồng Tô Nhuyễn đưa ra, thầm nghĩ con nhóc này còn rất nghiêm túc.

Vì trốn tránh ông bà cụ nhà họ Lộc, hai người mượn phòng làm việc nhỏ của bác sĩ Tống, Tô Nhuyễn đẩy hợp đồng đến trước mặt Lộc Minh Sâm: “Mấy điều hôm qua nói đều ở bên trong, anh xem có cần bổ sung thêm điều gì hay không?”

Lộc Minh Sâm không nhận, chỉ nhìn Tô Nhuyễn, nhẹ nhàng nói: “Nếu chỉ vì tìm kiếm sự bảo hộ, em có thể tìm quân nhân khác.”

Tô Nhuyễn nói: “Không chỉ vì tìm kiếm sự bảo hộ, chủ yếu là vì không muốn kết hôn.”

Dừng một chút, cô nhìn Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Cũng không muốn kết hôn giống anh vậy!”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn cô, mĩ mắt rũ xuống: “Em có biết vì sao anh không muốn kết hôn hay không?”

Vậy mà lúc này anh lại thể hiện ra cảm xúc chán đời. Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Không phải vì ngại phiền toái sao? Có người phụ nữ cả ngày lải nhải oán giận bên tai, ghét bỏ anh không về nhà, ghét bỏ anh kiếm được ít tiền, ghét bỏ anh không săn sóc, vất vả lắm mới có được ngày nghỉ muốn nghỉ ngơi tử tế còn phải lấy lòng mẹ vợ, lấy lòng cô em vợ, cậu em vợ… Quá phiền phức.”

Lộc Minh Sâm không ngờ cô lại đưa ra lý do này, cảm xúc của anh còn chưa kịp rơi xuống đã bị lời này của Tô Nhuyễn kéo lên, sau đó anh lại nghe thấy cô nói tiếp: “Em cũng giống anh, không muốn vừa đi học hoặc đi làm tan tầm về nhà còn phải hầu hạ một đại gia, không, không phải một mà là cả gia đình, làm tốt thì bị cho là đương nhiên, làm không tốt còn bị mắng…” Nói tới đây, cô dừng một lát, rồi mới nói tiếp: “Em còn không muốn sinh con.”

Lộc Minh Sâm luôn cảm thấy câu cuối cùng cô nói có chút bi thương, nhưng mà anh ngước mắt nhìn lên, lại thấy cô cười tủm tỉm nói tiếp: “Rất nhiều người nói kết hôn là hợp tác sống chung với nhau, nếu là hợp tác, em cảm thấy cùng chung chí hướng rất quan trọng, hiếm khi gặp được người thích hợp như anh, không hợp tác rất đáng tiếc.”

Cô dùng cằm chỉ vào bản hợp đồng: “Anh xem trước đi, cho dù không đồng ý cũng phải cho em một lý do thuyết phục chứ.”

Lộc Minh Sâm không mắc lừa: “Đây là chuyện hôn nhân của anh, vì sao phải cho em lý do thuyết phục?”

Tô Nhuyễn chậc lưỡi một tiếng: “Nhìn xem, anh như vậy thông minh, lại có thêm một lý do khiến em muốn tranh thủ hợp tác rồi.”

“Anh quyến rũ em như vậy, sau đó lại từ chối em, có phải hơi thiếu trách nhiệm hay không? Hay là anh vẫn còn nghĩ tới Tô Thanh Thanh, hoa khôi đoàn văn công Mễ, hay là bác sĩ Vân?”

Lộc Minh Sâm bị điệu bộ càn quấy của cô chọc cười: “Nhanh mồm dẻo miệng.”

Tô Nhuyễn không nói thêm nữa, khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm lớn hơn so với những gì cô nghĩ rất nhiều, cô muốn cưỡng cầu, vì thể đã để hợp đồng lại: “Anh xem kỹ một chút, chuyện lớn cả đời đúng là phải suy xét cẩn thận.”

“Lát nữa em phải bắt xe khách về quê một chuyến, mấy ngày nữa sẽ chuyển tới trường trung học Đông Lâm học lại, đến lúc đó lại tới thăm anh, lần sau gặp mặt anh cho em câu trả lời là được.”

Lộc Minh Sâm mở miệng hỏi lại: “Nếu anh vẫn từ chối thì sao?”

Tô Nhuyễn bật cười: “Từ chối thì từ chối thôi, giống lời anh nói, đây là chuyện hôn nhân của anh, em cảm thấy anh là đối tượng hợp tác không tồi, em có quyền lợi tranh thủ, anh cũng có quyền từ chối, dù sao em tình anh nguyện mới là cục diện song thắng.”

Lộc Minh Sâm rũ mắt, nhìn cô giống như đang lì lợm la l**m, nhưng trên thực tế cô lại tiến lui hợp lý, đúng là chưa từng nghĩ sẽ khiến anh khó xử.

Vân Chi

Cửa văn phòng đóng lại, Lộc Minh Sâm nhìn về phía bản hợp đồng kia, cuối cùng vẫn cầm lên……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 66: Đừng chọc tôi không vui



Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn đi thẳng tới bến xe khách, Lý Nhược Lan đã chờ sẵn ở chỗ đó, nhìn thấy cô, bà ấy đưa qua một túi đồ ăn vặt, dặn dò: “Con cẩn thận chút, mai mẹ sẽ gọi điện thoại về, gọi cả tới Tô Gia Câu, cả tới phòng bảo về khu tập thể.”

Tiễn Tô nhuyễn lên xe, bà ấy nói tiếp: “Không cần mang quá nhiều hành lý, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi.”

Tô Nhuyễn gật đầu, vốn dĩ cô cũng không có bao nhiều đồ đạc, lần này chỉ cần đòi tiền từ chỗ Tô Văn Sơn là được, nếu ông ta nói sẽ nuôi cô học lại, vậy thì ít nhất cũng phải bỏ ra tiền học phí và tiền sinh hoạt phí chứ, ba trăm năm trăm không đủ được.

Nếu cô đoán không sai, lần này cô về khả năng thái độ của Tô Văn Sơn đối với cô sẽ là cầu gì được nấy, Tô Nhuyễn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khóe môi chậm rãi cong lên.

Ngồi xe khách xóc nảy bốn tiếng đồng hồ, khi Tô Nhuyễn trở lại Tô Gia Câu đã là sáu giờ chiều. Bà cụ Tô đang ăn cơm, nhìn thấy cô, lập tức vui mừng: “Nhuyễn Nhuyễn! Cháu về rồi đấy à.”

“Cháu đã đi đâu vậy? Sao không tới nhà cô út, cũng không biết đường gọi điện thoại về nói một tiếng, khiến người ta lo lắng muốn chết.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn nhìn Tô Thanh Thanh ngồi yên không nhúc nhích và Liêu Hồng Mai với vẻ mặt chột dạ, nhẹ nhàng nói: “Thím Hai không nói với bà là đã gặp cháu sao?”

Bà cụ Tô trừng mắt lườm Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh một cái: “Hai đứa nó chỉ biết lo cho bản thân thôi, gặp cháu cũng không biết đường dẫn cháu về cùng.”

Bà cụ ghét bỏ: “Không đứa nào dựa vào được.”

Tô Thanh Thanh không nhịn được ngước mắt nhìn bà cụ Tô một cái, nhưng bà cụ lại không để ý tới cô ta, vẫn mải mê nói với Tô Nhuyễn: “Đói bụng rồi nhỉ, để bà nội đi xào cho cháu quả trứng gà nhé? Hay là cháu thích ăn mì sợi?”

“Không cần đâu, cháu say xe không muốn ăn gì cả.” Nói xong Tô Nhuyễn xoay người về phòng mình.

Bà cụ còn nói với theo: “Vậy cháu mau nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc trước đi.” Sau đó bà cụ còn lấy ra cả chăn bông mới trong nhà, mang tới cho cô.

Khi Tô Nhuyễn đang rửa mặt, Tô Thanh Thanh bước vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng, hỏi cô: “Chị, chcij có biết vì sao bà nội lại đối xử tốt với chị như vậy không?”

“Biết chứ.” Tô Nhuyễn vừa rửa mặt vừa thờ ơ nói: “Không phải là công lao của cô sao? Cảm ơn nhé, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ kiểu này đâu.”

Tô Thanh Thanh nghẹn lời, lập tức có cảm giác như đánh vào bịch bông, không là đánh vào ván sắt mới đúng, thái độ thờ ơ không thèm để ý của đối phương, không hiểu sao lại khiến lửa giận trong lòng cô ta càng lớn hơn.

Vốn dĩ cô ta định đợi đến khi xong việc mới chê cười Tô Nhuyễn, bây giờ lại không nhịn được, nói: “Chị, chị cảm thấy Lộc Minh Sâm thật sự không phải chị không cưới sao?”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nhìn Tô Thanh Thanh: “Có phải Lộc Minh Sâm không phải tôi không cưới hay không, tự cô không rõ sao? Người ta nói vậy chỉ vì muốn làm nhục cô thôi.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Tô Nhuyễn vạch nắp nồi ra, nhìn thấy bà cụ Tô hấp trứng gà cho mình để lấy lòng, lại cười nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cô, nếu không có cô hoa ngôn xảo ngữ tạo thế cho tôi, sợ là tôi sẽ không được hưởng đãi ngộ này.”

Tô Thanh Thanh tức giận nghiến răng: “Nếu như anh ta không cưới chị, sợ là bác trai sẽ tìm cho chị nhà khác ngay thôi.”

Tô Nhuyễn không chút hoang mang nói: “Chuyện này không cần cô lo lắng, nếu cha tôi tìm cho tôi nhà không tốt, tôi sẽ đi tìm Hoắc Hướng Dương, mẹ anh ấy rất thích tôi, tôi với anh ấy danh chính ngôn thuận, chỉ cần tôi cố gắng thêm chút, tích cực thêm chút, chắc chắn có thể thành công.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh lập tức thay đổi: “Chị!”

Tô Nhuyễn vắt khăn lông lên dây, trên mặt cũng không còn ý cười: “Cho nên, muốn yên ổn gả cho Hoắc Hướng Dương, thì đừng chọc tôi không vui, biết chưa?”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch, trong lúc hoảng hốt lại nhớ tới Tô Nhuyễn cao cao tại thượng kiếp trước, đối phương ngồi trên ghế sô pha, thong thả ung dung xoay phật châu trong tay, rõ ràng là đang nhìn thẳng vào người khác, lại khiến người ta có cảm giác áp bách không thể bỏ qua: “Tô Thanh Thanh, đừng chọc tôi không vui.”

Sau khi cô nói ra câu này với cô ta không lâu, thế mà Hoắc Hướng Dương còn lén lút chạy tới khuyên cô ta: “Thanh Thanh, tính tình chị gái em như vậy, em đừng chọc cô ấy.” Càng khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy anh ta là người dịu dàng, không chỉ chịu đựng sự bá đạo của Tô Nhuyễn, còn lén lút chống lưng cho đối phương…

Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn một lát, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cô ta không vội.

Đời này, Hoắc Hướng Dương là của cô ta, đến một ngày nào đó, cô ta sẽ trả lại hết tất cả nhục nhã Tô Nhuyễn đã làm với mình!

Tô Nhuyễn không hề biết Tô Thanh Thanh não bổ nhiều như vậy, có điều biết thì đã làm sao?

Không phải đời sau có một câu nói rất thịnh hành “Tôi thích nhất nhìn thấy dáng vẻ cô chán ghét tôi lại không thể làm gì tôi” hay sao?

Tìm nhà tiếp theo? Coi cô ta vẫn là Tô Nhuyễn vô tri vô giác không có nơi để đi như kiếp trước sao?

Tô Văn Sơn có thể ép cô gả chồng, cô sửa tên thành Tô Cứng.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 67: Diễn tuồng cùng Tô Văn Sơn



Sáng sớm hôm sau, Tô Nhuyễn vẫn đang ăn cơm, Tô Văn Sơn đã đạp xe xuất hiện trước cửa nhà.

Bà cụ lập tức cười ha hả nghênh đón: “Sao về nhà sớm như vậy? Đã ăn cơm chưa?”

Tô Văn Sơn thấy Tô Nhuyễn ngồi trước bàn cơm, nói: “Con cũng uống chút cháo.” Sau đó quan tâm hỏi Tô Nhuyễn: “Thế nào, đã mua đầy đủ tài liệu học lại chưa?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Mua đủ rồi.”

“Quần áo thì sao?” Tô Văn Sơn hỏi tiếp: “Có mua thêm vài bộ không?”

“Số tiền còn dư lại không cần trả cho cha, con thích mua gì thì mua đi.”

Tô Nhuyễn âm thầm trơn mắt khinh bỉ.

Thấy Tô Nhuyễn ăn xong rồi, Tô Văn Sơn mới nói tiếp: “Thu dọn chút hành lý, chúng ta về nhà thôi.”

Tô Nhuyễn tỏ vẻ nghi hoặc: “Về nhà nào?”

“Đương nhiên là nhà chúng ta rồi.” Tô Văn Sơn thở dài nói: “Trước đây do cha nghĩ sai, cho rằng gia hòa vạn sự hưng, con lại luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến cha yên tâm, cho nên ngược lại đã không để ý nhiều tới con.”

“Mấy ngày nay dì Lý nói khôn gits, cha mới biết mấy năm qua mình vẫn luôn bạc đãi con, dì Đỗ…”

Ông ta trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cha biết bà ấy đối xử với con không tốt, nhưng chỉ cho rằng bà ấy nghĩ sao nói vậy, chỉ nói lời khó nghe ngoài miệng thôi, ai ngờ bà ấy còn chơi xấu sau lưng.”

“Trong mấy ngày con lên thành phố, cha đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện ra cha đã sai rồi, ngay từ đầu cha không nên nhường nhịn chuyện của con.”

“Nhưng mà bây giờ vẫn chưa muộn, sau này thứ gì nên là của con thì chính là của con, sau này cha con ta cùng nhau ở trên huyện.”

Nếu không phải đời trước đã biết rõ khuôn mặt thật của ông ta, sợ rằng Tô Nhuyễn sẽ thật sự bị mấy lời này làm cảm động, cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì đối phương.

Nhưng mà bây giờ đến phiên Tô Văn Sơn “Cam tâm tình nguyện” suy nghĩ cho cô rồi, đây là nghĩa vụ cơ bản nhất của người làm cha, không phải sao?



Lần đầu tiên Tô Nhuyễn được mời như khách quý vào trong căn hộ trên huyện Khai Vân của Tô Văn Sơn.

Lúc này trên bàn ăn trước mặt cô đã bày ra vài món, Đỗ Hiểu Hồng bưng nốt món canh cuối cùng vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười giả dối: “Tới rồi à, mau ăn đi.”

Thấy Tô Nhuyễn mỉm cười, Tô Văn Sơn có vẻ vô cùng vui mừng, gắp một cái đùi gà cho cô, nói: “Này, đùi gà con thích ăn nhất đây.”

Tô Nhuyễn nói: “Đây là món Điềm Điềm thích ăn nhất, con không thích ăn đùi gà.”

Tay Tô Văn Sơn sững sờ, cười ha hả nói: “Xem trí nhớ của cha này, là món con thích ăn nhất khi còn nhỏ, khi ấy cha luôn nghĩ cách mua về cho con ăn, còn lén lút chạy ra sau núi bẫy gà rừng, bà nội thương con luôn để lại đùi gà cho con ăn, kết quả năm bốn tuổi, con ăn nhiều quá bị nghẹn…”

Tô Nhuyễn không thể không bội phục khả năng biên soạn chuyện xưa của Tô Văn Sơn, bắt nạt cô không nhớ được chuyện khi còn nhỏ sao?

Khi ấy vật tư thiếu thốn, còn có thể ăn nghẹn? Hơn nữa, có chi thứ hai nhà họ Tô còn đến lượt cô ăn sao?

Nhưng mà Tô Nhuyễn không địch vạch trần đối phương, bởi vì cô muốn tiếp tục thu tiền lãi, xé rách da mặt không dễ thu.

Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng đã học ngoan, không hề nói Tô Nhuyễn thích ăn nhất nữa, chỉ ân cần gắp đồ ăn cho cô.

Tô Nhuyễn hỏi: “Sao không thấy Điềm Điềm với Minh Phong? Hôm nay là thứ bảy, hai đứa không được nghỉ sao?”

Thiếu chút nữa nụ cười giả dối trên mặt Đỗ Hiểu Hồng không duy trì được: “Hiếm khi được nghỉ, tới nhà bà ngoại chơi rồi.”

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, còn muốn hai đứa con của bà ta cúi đầu với nó sao, mơ đẹp lắm!

Tạm thời nhịn mày thôi, sẽ có lúc cho mày khóc!

Tô Nhuyễn chậm rãi nói: “Con còn tưởng rằng bọn họ không chào đón con…”

“Sao có thể?” Tô Văn Sơn cười nói: “Hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, bọn chúng cũng không biết hôm nay con sẽ tới.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái.

Tô Văn Sơn thấy thế, vội vàng nói: “Yên tâm, trong cái nhà này, cha vẫn có thể làm chủ. Phòng ngủ cũng chuẩn bị sẵn cho con rồi.”

“Phải không?” Tô Nhuyễn giả vờ như được cưng chiều sinh ra sợ hãi: “Con ở phòng kia à?”

Đỗ Hiểu Hồng không nhịn được thay đổi sắc mặt, đó là phòng của Điềm Điềm.

Tô Văn Sơn giữ bà ta lại, cười nói: “Được thôi, lát nữa bảo dì Đỗ thu dọn giúp con, cho con ở phòng đó.”

Vân Chi

Từ trước tới nay chưa bao giờ Đỗ Hiểu Hồng phải nén giận như vậy, nghẹn đến mức mặt xanh tím, Tô Nhuyễn nghi ngờ nếu bà ta là cá nóc, khả năng miệng đã phồng lên rồi.

Tô Nhuyễn nhìn mặt bà ta, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, cảm thấy thịt hôm nay ngon hơn bình thường.

Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng sợ Tô Nhuyễn lại tiếp tục khiêu khích, ông ta vội vàng nói: “Cha nghĩ kỹ rồi, con muốn học lại lên thành phố học là tốt nhất.”

“Vừa lúc cha cũng đang thuộc diện sắp được thăng chức, có thể nói đôi câu với lãnh đạo trường học trên thành phố.” Tô Văn Sơn cười nói: “Đến lúc đó con thích tới trường trung học nào cũng được.”

“Con lên thành phố chịu khó ôn tập một năm, sau đó thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, cuộc đời cha coi như thỏa mãn rồi.”

Tô Nhuyễn nghĩ một lát, rồi nói: “Con muốn tới trung học Đông Lâm.”

Tô Văn Sơn vẫn chưa nói gì, Đỗ Hiểu Hồng đã không nhịn được mỉa mai: “Đúng là dám nghĩ thật đấy, trung học Đông Lâm là trường trung học tốt nhất thành phố, thành tích của cô vào được sao?”

Tô Văn Sơn trừng mắt lườm bà ta một cái: “Nhuyễn Nhuyễn muốn đi thì cứ để con bé thử xem sao, tôi nói cho bà biết, bà đừng nghĩ tới chuyện chơi xấu nữa.”

“Còn phải chơi xấu sao?” Đỗ Hiểu Hồng trào phúng: “Đông Lâm dựa vào thành tích, với thành tích của cô ta không biết phải tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu quan hệ mới vào được đâu.”

“Tô Văn Sơn, tôi cảnh cáo ông, ông muốn bồi thường Tô Nhuyễn, tôi không ngăn cản, nhưng ông đừng quên hiện giờ ông đang ở trong thời điểm mấu chốt để thăng chức, nếu vì ông tìm quan hệ xảy ra biến cố, lần này không thăng chức được, ông lại phải chờ thêm ba năm nữa đấy!”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Chờ thêm ba năm thì đã sao? Đây là chuyện lớn cả đời Nhuyễn Nhuyễn, con bé có thể thi vào đại học tốt, bắt tôi cả đời làm ổ ở huyện Khai Vân này tôi cũng bằng lòng!”

Một kẻ diễn vai người tốt, một kẻ diễn vai người xấu sao?

Tô Nhuyễn nghĩ mình nên phối hợp một chút, cô cẩn thận hỏi lại: “Xin vào trường trung học trên thành phố khó như vậy sao?”

Đỗ Hiểu Hồng khinh bỉ: “Cô cho rằng dễ lắm à? Không những phải bỏ tiền ra, ít nhất cũng phải hai ba nghìn tệ, còn phải chuyển hồ sơ học, hộ khẩu của cô ở nông thôn, muốn chuyển tới trung học Đông Lâm không biết phải dựa vào bao nhiêu mối quan hệ đâu…”

Bà ta còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy có người dưới lầu gọi to: “Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn, xuống nghe điện thoại, trung học Đông Lâm gọi tới!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 68: Cha là dùng để hãm hại (1)



Trong niên đại này, điện thoại vẫn chưa phổ biết, không phải mọi nhà trong khu tập thể nhân viên công chức nhà nước đều có điện thoại, cho nên điện thoại dưới phòng trường trực ở dưới lầu xem như điện thoại công cộng, do một ông lão giọng vô cùng lớn trông coi, có người gọi điện thoại tới tìm người khác ông ấy chỉ việc đứng dưới lầu cất cao giọng hô lên là cả khu tập thể đều nghe thấy được.

Đỗ Hiểu Hồng vừa nói được một nửa, nghe thấy tiếng gọi lập tức ngậm miệng lại, sau đó không nhìn sang Tô Nhuyễn, ngược lại nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Tìm ai cơ?”

Tô Văn Sơn cũng nghi ngờ bản thân nghe lầm, nhưng mà Tô Nhuyễn đã hưng phấn đứng dậy rồi: “Tìm tôi.”

Vân Chi

Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng liếc nhau, luôn cảm thấy có dự cảm không tốt lắm.

Tô Nhuyễn vừa ra cửa đãng đụng phải Lý Mai Hoa đang chuẩn bị tới tìm mình.

Mấy ngày nay sau khi Lý Mai Hoa tuyên truyền, về cơ bản mọi người đều đã biết Tô Nhuyễn không thi đại học nữa là do Đỗ Hiểu Hồng cố ý kích tướng nên giận dỗi nói vậy mà thôi.

Sau lưng mọi người đều nghị luận sôi nổi, tuy rằng mẹ kế không muốn thấy con trước của chồng sống tốt là chuyện không hiếm, nhưng đứa trẻ bớt lo như Tô Nhuyễn cũng không thường thấy.

Từ trước tới nay người ta chưa từng gây sự, thậm chí từ bé tới lớn đều đi theo bà nội, người trong khu tập thể này còn không biết Tô Văn Sơn có một cô con gái như vậy, nếu đổi thành mẹ kế khác khả năng đều cười sung sướng rồi, vậy mà Đỗ Hiểu Hồng còn không biết đủ, dám giở trò chơi xấu trong việc trọng đại cả đời người ta, khiến người khác cực kỳ chướng mắt.

Cho nên lần này Tô Văn Sơn bày ra dáng vẻ người cha tốt, gióng trống khua chiêng đón Tô Nhuyễn về nhà, nói muốn bồi thường cho con gái, người trong khu tập thể dù là xem náo nhiệt, hay muốn chế giễu, đều đang nhìn chằm chằm vào nhà bọn họ.

Lý Mai Hoa thật lòng suy nghĩ cho Tô Nhuyễn, nhìn thấy cô xuống lầu bà ấy lập tức cười nói: “Dì đang định lên tìm cháu, có người gọi điện đến phòng thường trực, sợ cháu không nghe thấy.”

Trong lòng Tô Nhuyễn cảm thấy vô cùng ấm áp, đời trước cô sống quá cố chấp, khi còn niên thiếu lại kiên định bảo vệ Tô Văn Sơn, đóng cửa từ chối tất cả mọi điều bất lợi với ông ta.

Thật ra đời trước chỉ cần cô mở lòng ra một chút, là có thể nhìn thấy rất nhiều người quan tâm tới cô rồi.

“Tô Nhuyễn! Mau tới đây.” Giọng ông Triệu lớn đến mức gần như đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong khu tập thể: “Trường trung học Đông Lâm gọi tới, thuyết phục cháu đi học lại đấy! Cháu thi đỗ trung học Đông Lâm à?”

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, người trong khu tập thể không ít, rất nhiều người nghe tin đều xuống lầu xem náo nhiệt.

Có người hỏi: “Tô Nhuyễn định tới trung học Đông Lâm học lại à?”

Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, vội vàng chạy tới bên cạnh điện thoại, có thể vì tay chân quá luống cuống, nên cô không cẩn thận vô tình bấm vào nút loa ngoài, sau đó cũng không biết tắt như thế nào, cứ để như vậy nghe điện thoại.

“Chào thầy, em là Tô Nhuyễn…”

“Chào bạn học Tô Nhuyễn, chúng tôi gọi tới từ trường trung học Đông Lâm… Mời em thứ hai mang theo học phí và hồ sơ học bạ tới trường học làm thủ tục.”

Điện thoại để loa ngoài nên tất cả mọi người đều nghe thấy thông báo qua điện thoại, có người cười nói với Tô Văn Sơn vừa mới đuổi theo Tô Nhuyễn xuống lầu: “Giỏi lắm, cục trưởng Tô sắp xếp như vậy là nhất rồi, tuy rằng năm nay con bé thi trượt, nhưng chăm chỉ học lại một năm, có khi còn thi được trường đại học tốt hơn năm trước.”

Tô Văn Sơn cười ha hả đáp lời, Lý Mai Hoa nhìn chằm chằm vào ông ta, luôn cảm thấy hình như đối phương không vui lắm.

Phía bên kia, Tô Nhuyễn đã cúp điện thoại, cô nở một nụ cười xán lạn với Tô Văn Sơn: “Cha, không cần cha bỏ tiền ra cho con nữa rồi, con đã tự mình đăng ký thành công.”

“Bỏ tiền cái gì? Cháu đi học lại cha cháu không cho tiền học phí à?” Lý Mai Hoa hỏi.

Tuy rằng Tô Văn Sơn vẫn chưa biết vì sao Tô Nhuyễn lại nhận được thông báo từ trường trung học Đông Lâm, nhưng ông ta lại không dám tiếp lời này: “Sao có thể, học phí nhất định sẽ nộp đủ.” Sau đó ông ta quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Đây là chuyện tốt, đi nào, chúng ta mau về nhà ăn mừng thôi.”

Lý Mai Hoa lại giữ chặt Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn vẫn chưa nói sao phải bỏ tiền ra đâu, nói ra để chúng tôi tham khảo một chút, nhà nào chẳng có vài thân thích muốn đi học lại, biết rõ nói không chừng còn tiết kiệm được một khoản.”

Tô Nhuyễn lập tức trưng ra dáng vẻ dì Lý nói đúng lắm, mở miệng đáp lời: “Dì Đỗ nói với thành tích của cháu muốn vào trường trung học Đông Lâm phải tốn hai ba nghìn tiền biếu xén, còn phải nhờ cha cháu tìm quan hệ, sợ ông ấy phạm phải sai lầm.”

“Hôm trước khi cháu lên thành phố mua tài liệu tự học hại, đi ngang qua trường trung học Đông Lâm, vốn dĩ chỉ muốn vào thử xem sao, không ngờ vậy mà được người ta nhận thật.”

Cô nói giống như thật sự cho rằng mình gặp may mắn: “Cha, bây giờ trong nhà không cần tốn tiền cho con nữa, ngài cũng không cần phải sợ sẽ phạm phải sai lầm!”

Tô Văn Sơn thầm kêu xong đời rồi, quả nhiên có người lanh mồm lanh miệng đã nói ngay: “Cấp ba muốn chuyển trường đều xem thành tích, cùng lắm là nộp tiền chọn lớp học tốn ba bốn trăm đồng mà thôi, cần gì chạy vạy quan hệ?”

“Tuy rằng thành tích của Tô Nhuyễn không đủ điểm đỗ đại học, nhưng để xét học lại vẫn không tồi, đâu cần dùng tới hai ba ngàn.”

Chủ nhiệm Vương vẫn luôn đối đầu với Tô Văn Sơn cười nói: “Trẻ con đi học lại thôi mà cần gì nhờ vả quan hệ, tôi bảo này cục trưởng Tô, trẻ con không hiểu chuyện đã đành, chẳng lẽ ông cũng không hiểu sao? Không muốn để con gái đi học lại cứ việc nói thẳng, sao phải lừa con bé như thế?”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Tô Văn Sơn, giống như đang hỏi, cha thật sự đang lừa con?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 69: Cha là dùng để hãm hại (2)



Tô Văn Sơn bị biến cố bất ngờ đánh cho không kịp trở tay, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Tô Nhuyễn tỏ vẻ vừa mới hiểu ra, giả vờ không muốn làm ông ta khó xử, vội vàng giải thích với mọi người: “Chắc cháu nghe lầm.”

Cô nhìn về phía chủ nhiệm Vương kia: “Chú Vương, dì đỗ nói là có thể sẽ phải nộp hai ba ngàn tiền học phí và tiền sinh hoạt phí, bảo cha cháu nhờ cậy quan hệ là muốn cháu ở trọ trong trường thoải mái hơn một chút.”

Chủ nhiệm Vương đang định chế nhạo thêm, lại bị Lý Mai Hoa cắt ngang, bà ấy cười nói với mọi người: “Chắc là vậy rồi, đừng thấy vẻ ngoài của cục trưởng Tô văn nhã mà lầm tưởng, từ trước tới nay ông ấy làm việc luôn rất dứt khoát đó. Nói là sau này sẽ bồi thường tử tế cho Nhuyễn Nhuyễn, không ngờ lại hành động nhanh đến vậy.”

“Khi Điềm Điềm chuyển trường không phải ông ấy cũng vậy sao, tìm quan hệ khắp nơi, chỉ muốn con cái được sống dễ chịu hơn một chút.”

Tô Văn Sơn trưng ra dáng vẻ cảm ơn đã thấu hiểu, dùng sức gật đầu, sau đó còn hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng ở cách đó không xa đang đi về phía bên này.

Nhìn thấy khuôn mặt đen xì như sắp nhỏ ra mực của Đỗ Hiểu Hồng, mọi người lập tức ngầm hiểu, hóa ra là mẹ kế gây khó dễ, với tính tình bá đạo độc ác của Đỗ Hiểu Hồng, chắc chắn bà ta không muốn để Tô Nhuyễn tới trường tốt học lại, còn Tô Văn Sơn có thuận nước đẩy thuyền hay không thì… Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.

(Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Ví von đối với cùng một vấn đề, người đứng ở góc độ khác nhau, lập trường khác nhau sẽ có cái nhìn khác nhau.)

Ví dụ như Lý Mai Hoa, bà ấy tỏ vẻ tin tưởng Tô Văn Sơn, cười ha hả nói: “Bầu không khí học tập ở trường trung học Đông Lâm rất tốt, lớp học lại cũng đua nhau học tập, vấn đề ăn ở thật ra cũng không cần nhọc lòng, ông chỉ cần cho con bé đủ tiền, để con bé ăn uống đủ chất dinh dưỡng là được rồi.”

Tô Nhuyễn có thể nhận được lợi ích thực tế là tốt nhất.

Người khác phụ họa theo: “Còn không phải sao? Học lại rất cần chú ý đến vấn đề dinh dưỡng.”

Tô Văn Sơn vội vàng gật đầu không ngừng: “Chắc chắn rồi.”

Chủ nhiệm Vương cười nói với Tô Nhuyễn: “Chỉ riêng tiền sinh hoạt phí của Tô Điềm Điềm em gái cháu một học kỳ thôi đã ba bốn nghìn rồi, cháu không thể kém hơn con bé, nếu như tiền ít quá không đủ cứ nói với chú Vương, hoặc là nói với dì Mai Hoa của cháu cũng được, chú dì sẽ đứng ra làm chủ cho cháu!”

Người này rất đáng ghét, đời trước Tô Nhuyễn cố chấp tự thu mình lại một phần cũng vì những người kiểu này, có điều bây giờ cô đã học được cách phán đoán tốt xấu và lợi dụng lòng người, mượn lực đánh lực rồi. Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn chú Vương, cháu nhớ rồi.”

Sau đó hàng xóm đều hùa theo Lý Mai Hoa khen Tô Văn Sơn: “Cục trưởng Tô có phúc thật đấy, hai cô con gái đều có tiền đồ như vậy.”

Cũng có người khuyên Đỗ Hiểu Hồng: “Tìm trường tốt cho con bé học, sau này không cần hai vợ chồng nhọc lòng, còn có thể nâng đỡ em trai em gái, quá tốt!”

Dạo gần đây thanh danh của Đỗ Hiểu Hồng không tốt lắm, nên không thích tới những nơi tụ tập đông người, đặc biệt là nơi có mặt Tô nhuyễn, cho nên bà ta vẫn chưa biết Tô Văn Sơn đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta.

Lúc này nghe thấy lời ấy, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm xuống, dáng vẻ giống như muốn nói “Đừng hòng”.

Mọi người thấy thế đều lắc đầu về nhà, khả năng vẫn phải theo dõi chặt chẽ chuyện Tô Nhuyễn, rõ ràng Đỗ Hiểu Hồng này vẫn chưa sửa được tính xấu mà.

Bởi vì thứ hai phải làm thủ tục nhập học rồi, nên sáng ngày mai Tô Nhuyễn phải bắt xe lên thành phố luôn, cô không quay về căn hộ trên lầu nữa, mà đạp xe về thẳng Tô Gia Câu thu dọn hành lý.

Tô Văn Sơn gọi hai tiếng vẫn không gọi lại được, bất đắc dĩ đành phải lên lầu trước.

Vân Chi

Cửa phòng đóng lại, Đỗ Hiểu Hồng nhìn một đống hỗn đột trên bàn, giẻ lau trong tay lập tức ném thẳng xuống bàn ăn: “Nó định tới trung học Đông Lâm?”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, không cho đi sao được?”

Đỗ Hiểu Hồng hỏi tiếp: “Bên chỗ nhà họ Lộc nói thế nào?”

Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng đang nghĩ tới chuyện này, ông ta lập tức nói: “Chuyện Thanh Thanh nói có thể là sự thật.”

Đỗ Hiểu Hồng trợn trừng mắt, tâm trạng lập tức chuyển biến tốt đẹp: “Cho nên, gã bị liệt của nhà họ Lộc đúng là không phải đứa con hoang kia không cưới?”

Tô Văn Sơn bất mãn nhíu mày: “Con bé là con gái tôi, không phải con hoang gì cả, sau này nói chuyện bà chú ý chút.”

Đỗ Hiểu Hồng bĩu môi không để trong lòng, chỉ xác nhận lại với Tô Văn Sơn: “Có thật không?”

Tô Văn Sơn không nói gì, ông ta cảm thấy là sự thật.
 
Back
Top Bottom