Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 70: Cha là dùng để hãm hại (3)



Hôm trước sau khi nghe xong lời Tô Thanh Thanh nói, ông ta mau chóng liên lạc lại với nhà họ Lộc, tuy rằng đối phương vẫn tỏ vẻ rất tức giận, nhưng thái độ lại không hề ương ngạnh.

Tuy rằng bọn họ cũng ám chỉ muốn đổi Tô Thanh Thanh thành Tô Nhuyễn, nhưng lại không nhắc tới một câu nào, giống như sợ nói nhiều lộ ra nhược điểm của mình vậy.

Sau đó là chuyện Tô Thanh Thanh xin lỗi với tính tình bá đạo của nhà họ Lộc, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng hôm qua ông ta chỉ mới nói vài câu mềm mỏng, tuy rằng ông cụ Lộc không biết vì sao ông ta muốn bảo vệ Tô Thanh Thanh, nhưng cuối cùng vẫn giả vờ nể mặt mũi ông ta có thể không so đo với con nhóc kia.

Còn Lâm Mỹ Hương, quả nhiên bà ta cũng không giở trò trong huyện, chuyện Tô Thanh Thanh làm vẫn chưa bị lan truyền ra ngoài.

Cho nên Tô Văn Sơn mới có cảm giác mãnh liệt, sợ là nhà họ Lộc có chuyện cần đến ông ta nên mới như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui tất nhiên cũng chỉ có chuyện hôn nhân giữa Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm.

Dù sao Đỗ Hiểu Hồng cũng từng sống chung với Tô Văn Sơn mười mấy năm, nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta lập tức đoán ra được tám chín phần mười, bà ta vui mừng nói: “Minh Phong nhà chúng ta cũng nên lên thành phố học cấp hai, chất lượng giáo dục trong huyện đúng là không sánh bằng, muốn đỗ Hoa Đại, Yến Đại vẫn phải lên thành phố.”

“Tôi nhớ rõ con Cả nhà họ Lộc là trưởng phòng ở Đông Cương thì phải, cháu trai tôi vừa mới tốt nghiệp trung cấp…”

“Điềm Điềm muốn học dương cầm, một cây đàn tốt mất hơn một vạn, tiền học thêm cũng rất đắt…”

Thấy Tô Văn Sơn nhìn mình, Đỗ Hiểu Hồng cười nói: “Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là ông đó, nói không chừng không lâu nữa sẽ được kéo lên chức phó huyện trưởng.”

Tô Văn Sơn lộ ra ý cười, sau đó nghiêm túc nói: “Cho nên sau này bà cũng phải đối xử tốt với Nhuyễn Nhuyễn một chút, nếu còn giống như trước đây, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Đỗ Hiểu Hồng giống như không nghe thấy, bỏ bát đũa Tô Nhuyễn vừa dùng xong sang một bên, chuẩn bị dùng nước sôi khử độc trước. Sau đó bà ta lại hỏi tiếp: “Con bé phải gả cho kẻ liệt kia của nhà họ Lộc, chắc là không thể đi học lại nhỉ?”

Tuy rằng chính sách quốc gia quy định, con gái phải tròn hai mươi mới có thể đăng ký kết hôn, nhưng bình thường học sinh cấp ba kết hôn không ít, đa số đều chưa đủ tuổi, huống chi rõ ràng nhà họ Lộc muốn cưới cho cháu trai bảo mẫu về hầu hạ người bị liệt, sao có thể cho Tô Nhuyễn đi học lại?

“Phải làm sao bây giờ?” Đỗ Hiểu Hồng hất cằm chỉ ra phía cửa, mặc dù bà ta đứng xa chỉ nghe loáng thoáng, không nghe thấy Tô Văn Sơn đổ hết tội lỗi lên đầu mình, nhưng cũng rõ ràng bây giờ tất cả mọi người đều biết Tô Nhuyễn sắp tới trung học Đông Lâm học lại rồi: “Tôi nghi ngờ con nhóc kia đã bắt đầu đề phòng ông, cho nên hôm nay mới cố ý nói ra chuyện này trước mặt mọi người, nếu không sao điện thoại không gọi tới nhà mình?”

“Nếu như vậy, ông không cho con bé đi, nước miếng của hàng xóm thôi cũng đủ dìm ông c.h.ế.t đuối rồi, ông có tin không?”

Tô Văn Sơn nhíu mày, thật ra ông ta không muốn tin Tô Nhuyễn không còn tín nhiệm mình, có điều chuyện hôm nay Tô Nhuyễn làm thật sự quá rõ ràng.

Ông ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quy kết nguyên nhân là do trong khoảng thời gian vừa qua cô đã chịu nhiều k*ch th*ch.

Dù sao từ chuyện nhà họ Lộc đến chuyện nhà họ Hoắc, đúng là phòng thứ hai nhà họ Tô đã làm quá đáng thật, ông ta lại không kịp thời chống lưng cho cô…

Đỗ Hiểu Hồng không biết Tô Văn Sơn đang cân nhắc biện pháp cứu vãn lại lòng tin từ con gái, chỉ quan tâm tới chuyện Tô Nhuyễn đi học lại, chuyện này rất tốn tiền đó.

Mấy hôm trước Tô Nhuyễn vừa mới cầm đi một tháng lương của bà ta, bà ta còn đang đau lòng đây này, số tiền đó đủ tiền học phí cho Minh Phong nhà bà ta lên thành phố học một năm rồi. Lần này nếu để Tô Nhuyễn tới trung học Đông Lâm học lại, tiền học phí, tiền chọn lớp gì đó công lại, cũng phải tới bảy tám trăm, trước đó Điềm Điềm nhà bà ta muốn mua một đôi giày da hai trăm tệ bà ta còn không nỡ bỏ tiền ra, dựa vào đâu Tô Nhuyễn kia có thể phá của?

Nhưng con nhóc này vừa mới làm ầm ỹ khắp khu tập thể…

Bà ta nhíu chặt mày lại, hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào, đành phải nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Làm sao bây giờ? Ngày kia còn nhóc đó phải đi làm thủ tục nhập học rồi.”

Tô Văn Sơn lại không hề lo lắng: “Bà không cần lo chuyện này, con bé sẽ không đi đâu.”

Đỗ Hiểu Hồng tò mò: “Vì sao?”

Vân Chi

Tô Văn Sơn nói: “Lý Nhược Lan dạy ở trung học Đông Lâm.”

Hai mắt Đỗ Hiểu Hồng sáng lên, lập tức hiểu rõ. Nơi có Lý Nhược Lan, đánh c.h.ế.t Tô Nhuyễn cũng sẽ không tới.

“Cho tôi hai ngàn.”

“Hai ngàn!” Đỗ Hiểu Hồng trừng mắt: “Lấy đâu ra hai ngàn, ông định làm gì?”

Tô Văn Sơn nói: “Lát nữa tôi sẽ mang về cho bà, đưa tôi dùng trước đã.”

Nghe nói sẽ mang về, Đỗ Hiểu Hồng mới không tình nguyện đi lấy tiền, khi đưa còn xác nhận lại mấy lần: “Lát nữa nhớ lấy về cho tôi đấy!”

Tô Văn Sơn mất kiên nhẫn gật đầu: “Yên tâm đi, sẽ lấy về cho bà!”

Khi mọi người nhìn thấy Tô Văn Sơn cầm theo phong bì thật dày ra ngoài, đều cười nói: “Cục trưởng Tô đi đưa tiền cho Tô Nhuyễn đấy à?”

Có vài người cười đầy thâm ý, nói: “Ngày kia con bé mới làm thủ tục, bây giờ ông ta vội vã đưa tiền như vậy làm gì? Hơn nữa còn một xấp dày… Tô Nhuyễn vừa mới nhập học, nộp tiền học phí xong đưa một hai trăm tiền sinh hoạt phí là dư dả rồi.”

Người trẻ tuổi ngẫm nghĩ, đúng là có chuyện này, như vậy chẳng phải Tô Văn Sơn đang khoe khoang sao?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 71: Cha là dùng để hãm hại (4)



Khi phong bì tiền dày cộp kia nhét vào trong lòng mình, Tô Nhuyễn cũng phải than một tiếng, lúc bị bức ép tới đường cùng đúng là hào phóng thật.

Ông ta cho rằng tiền này chỉ lượn qua tay Tô Nhuyễn một vòng thôi sao? Lần này ông ta sai rồi, bởi vì Tô Nhuyễn bây giờ đã hóa thân thành Tì Hưu chỉ vào không ra, đưa tới trước mặt cô rồi còn muốn lấy về? Nằm mơ.

Thấy Tô Nhuyễn nhét tiền vào cặp sách, Tô Văn Sơn ngập ngừng muốn nói lại thôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nhuyễn Nhuyễn, thật ra mẹ con là giáo viên đang dạy tại trường trung học Đông Lâm.”

Ông ta thở dài một hơi, dáng vẻ sắp nói ra sự thật: “Trước kia chưa lần nào cha nghiêm túc nói với con về chuyện mẹ ruột của con.”

“Thật ra, cha với mẹ con ly hôn không phải lỗi của bà ấy, khi đó là do cha không có tiền đồ, tuy rằng học đại học ra trường, nhưng vì đắc tội với người khác, bạn học ra trường đều trở thành cán bộ, trở thành lãnh đạo, chỉ có cha là về quê làm giáo viên tiểu học trên thị trấn.”

“Cuối cùng vẫn không thể cho mẹ con cuộc sống tốt như bà ấy từng mơ, con biết đó, trước đây mẹ con là người thành phố, chưa từng chịu khổ như vậy.”

Tô Văn Sơn vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Tô nhuyễn, thấy cô rũ mắt, khuôn mặt căng thẳng, ngón tay bực bội xoay phật châu trên cổ tay mình, trong lòng thả lỏng một hơi.

Ngoài miệng ông ta lại nói tiếp: “Thật ra khi con còn nhỏ, bà ấy đã từng quay về thăm con, có một khoảng thời gian còn vô cùng ân cần, chuyện này chắc con vẫn nhớ rõ.”

“Cha còn cho rằng bà ấy nhớ con, cũng từng nghĩ tới chuyện đưa con qua chỗ bà ấy, dù sao điều kiện trên thành phố tốt như vậy, chắc chắn tốt hơn con đi theo cha với bà nội.”

“Lúc ấy mẹ con vô cùng vui mừng, nhưng cha vẫn cảm thấy không yên tâm, nên mới cố ý lén hỏi thăm một chút...” Tô Văn Sơn xoa trán, giống như không biết nên mở miệng thế nào: “Sau đó mới biết, thật ra không phải vì bà ấy nhớ con, mà là sau đó bà ấy gả tới nhà họ Ngôn, con cháu trong nhà tất cả đều là con trai, không có con gái, nên bà cụ vô cùng thích cháu gái.”

“Thật ra nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì, nhưng cha thật sụ không yên lòng.”

“Người ta đều nói, có mẹ kế sẽ có cha dượng, điều này cha cũng thừa nhận, nhiều năm qua vì trấn an dì Đỗ, cha đã khiến con chịu nhiều ấm ức, nhưng con ở lại nơi này tốt xấu gì sẽ không gặp phải nguy hiểm.”

“Con xính đẹp đáng yêu như vậy, khi đó cha lại đọc được tin tức về Lý Hiểu Hà trên báo chí…”

Tô Nhuyễn nắm chặt Phật châu, vì hắt nước bẩn cho Lý Nhược Lan và nhà họ Ngôn, Tô Văn Sơn cũng đủ tàn nhẫn, chuyện Lý Hiểu Hà là sự kiện oanh động cả nước mấy năm trước kể về một cô bé đi theo mẹ ruột tái giá bị cha kế cưỡng gian.

Tô Văn Sơn vẫn đang nói tiếp: “Cho nên cuối cùng cha đã từ chối, cũng ngăn cản không cho bà ấy gặp con.”

Ông ta thở dài: “So với tiền đồ, cha càng hy vọng con có thể sống vui vẻ khỏe mạnh.”

“Sau đó gả con cho một kẻ tê liệt xấu tính sao?” Tô Nhuyễn không nhịn được mỉa mai.

Cô thật sự bị ghê tởm rồi, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo của người nhà họ Tô đúng là có gen di truyền thật, Tô Thanh Thanh vẫn còn non nớt, Tô Văn Sơn đã sử dụng nhuần nhuyễn rồi.

Nếu không phải có ký ức đời trước, đã biết rõ khuôn mặt thật của người này, sợ là Tô Nhuyễn sẽ thật sự ghê tởm, sau đó rời ra trung học Đông Lâm.

Với tính tình của cô, có thể chịu đựng nửa đời người không tha thứ cho Lý Nhược Lan, bây giò có thêm một nguyên nhân ghê tởm như vậy, Lý Nhược Lan muốn tiếp cận cô chẳng khác nào người si nói mộng.

Tô Văn Sơn đúng là quá hiểu cô rồi.

Tô Văn Sơn lại lộ ra biểu cảm vô cùng hối hận: “Nhuyễn Nhuyễn, cha không ngờ chuyện này lại khiến con tổn thương lớn như vậy, cha chỉ dùng thân phận người từng trải cho rằng điều kiện của nhà họ Lộc không tệ, tuy rằng hiện tại nhìn có vẻ không tốt, nhưng sau này con sẽ hiểu, trong hôn nhân lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, dù sao lần này nhà họ Tô chúng ta và nhà họ Lộc đã lui hôn rồi, sau này sẽ không liên quan đến nhau nữa.”

“Con thu dọn đồ đạc cẩn thận, nếu con muốn tới trường học làm thủ tục, ngày mai cha sẽ đưa con đi.” Dứt lời ông ta chờ đợ Tô Nhuyễn từ chối.

Tô Nhuyễn hung hăng nhét tiền vào đáy cặp sách, ngẩng đầu nhìn Tô Văn Sơn kiên định nói: “Cha, cha yên tâm.”

“Bây giờ con đã trưởng thành rồi, sẽ không dễ dàng bị người khác mê hoặc.”

“Trải qua chuyện lần này, trong lòng con cũng nghĩ thông suốt rồi. Trước đây con còn nhỏ, tính tình ương ngạnh, gặp được người không thích hay chuyện không thích đều chỉ biết trốn tránh.”

“Nhưng mà làm vậy là không đúng, con không thể vì đối phương không tốt, đối phương ghê tởm, chọn cách trốn tránh đối phương, thậm chí vì giận dỗi mà từ bỏ tiền đồ rộng lớn của mình, như vậy quá ngu ngốc.”

Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Tô Văn Sơn, nghiêm túc nói: “Con muốn sống tốt, sống vô cùng tốt! Sau đó khiến những người lòng mang ý xấu với con vĩnh viễn chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, với không tới con, nhìn con cao cao tại thượng lại không được hưởng xái chút nào, sau đó hối hận cả đời vì đã từng làm tổn thương con.”

Tô Văn Sơn lập tức sững sờ, nhất thời còn chưa nghĩ ra được lời này của Tô Nhuyễn là nói về ai, đã nghe thấy Tô Nhuyễn hạ quyết tâm nói tiếp: “Cho nên, nhất định con phải tới trung học Đông Lâm.”

“Nhất định con phải khiến những người không muốn con sống tốt phải hối hận!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn khẽ thay đổi, điều này hoàn toàn không giống những gì ông ta tưởng tượng.

Vân Chi

Sau đó ông ta lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói tiếp: “Mẹ con thì tính là gì? Con tới trung học Đông Lâm có thể tiết kiệm cho cha hai ba ngàn đó! Còn không cần cha phải chạy vạy quan hệ khắp nơi, mấy chuyện này quan trọng hơn mẹ con nhiều!”

Tô Văn Sơn:……

Tô Văn Sơn hiếm khi đỏ mặt, hiểu ra Tô Nhuyễn đã biết kế hoạch của ông ta với Đỗ Hiểu Hồng cùng nhau lừa cô vừa rồi.

Nhưng cục đá do chính ông ta mang tới, bây giờ rơi vào chân ông ta, ông ta cũng không nói được Tô Nhuyễn nửa câu. Tô Văn Sơn không vạch trần, trên mặt vẫn mỉm cười từ ái như cũ.

Nhưng mà khi cô cúi đầu thu dọn hành lý, Tô Văn Sơn không nhịn được sa sầm mặt xuống.

Xem ra Tô Thanh Thanh nói rất đúng, sợ là không thể dùng thủ đoạn mềm mỏng với đứa con gái này nhà mình…

Ông ta nhìn máy nhắn tin trên eo đang kêu lên, không biết con nhóc Tô Thanh Thanh kia định làm thể nào để Tô Nhuyễn cúi đầu?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 72: Muốn chê cười tôi, tôi biến cô thành trò cười trước (1)



Tô Nhuyễn đã nghe được tiếng máy nhắn tin của Tô Văn Sơn vang lên từ lâu, thật ra cô cũng rất muốn biết, bọn họ sẽ dùng phương pháp gì để ép cô gả tới nhà họ Lộc

Cũng may thời gian cấp bách, bọn họ đều rất sốt ruột, Tô Nhuyễn sẽ không phải chờ quá lâu.

Sau khi thu dọn hành lý xong, Tô Văn Sơn lấy lý do chúc mừng, muốn đưa cô và bà cụ Tô ra ngoài ăn tiệm.

Bà cụ Tô xót tiền: “Cần gì tiêu pha như vậy, số tiền này để ở nhà có thể ăn được mấy bữa ngon lành rồi.”

Tô Văn Sơn cười nói: “Xem như bữa cơm tiễn Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn còn chưa lần nào tới tiệm ăn đâu.” Nói tới đây, ông ta nhỏ giọng cười với Tô Nhuyễn: “Chỉ ba chúng ta thôi, không mang theo ai khác.”

Ông ta dùng giọng điệu thân mật như vậy, tạo cho người ta ảo giác đây là ưu đãi chỉ mình Tô Nhuyễn nhận được, cũng là phần tình thương của cha mà tô nhuyển từng mong được độc hưởng khi còn nhỏ.

Mỗi lần chỉ cần ông ta nói như vậy, là Tô Nhuyễn lại vô cùng ngoan ngoãn.

Bà cụ Tô thấy vậy cũng vui thay cho Tô Nhuyễn: “Cháu xem, quả nhiên cha cháu thương cháu nhất.”

Tô Nhuyễn không tỏ ý kiến, cô đã không còn là con ngốc bị người ta lừa xoay vòng vòng từ lâu rồi.

Ba người lên tới huyện, Tô Văn Sơn đưa thẳng hai người tới tiệm cơm Kiến Quốc, bà cụ Tô nói: “Chúng ta qua tiệm cơm nhỏ bên cạnh đi, tiệm này vừa đắt vừa không ngon.”

Trước đây tiệm cơm Kiến Quốc là tiệm cơm quốc doanh, bề ngoài khí phái, thật ra hương vị cũng bình thường, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý từ bên ngoài đến cho có thể diện mà thôi, còn thực tế người dân địa phương đi ăn tiệm đều tới tiệm cơm nhỏ giá cả phải chăng hương vị cũng ngon hơn.

Tô Văn Sơn lại nói: “Nơi này trang trọng hơn, Nhuyễn Nhuyễn sắp phải xa nhà đi học rồi, hôm nay chúng ta xa xỉ một lần.”

Tô Nhuyễn quan sát bốn phía, xem ra bọn họ hẹn nhau ở chỗ này.

Sau khi ba người ngồi xuống, bà cụ tiếc tiền chỉ gọi một đĩa rau xanh giá rẻ nhất, Tô Văn Sơn thì đẩy thực đơn tới trước mặt Tô nhuyễn.

Tô Nhuyễn không khách sáo chút nào gọi ngay một đĩa thịt kho tàu, một con gà nướng và một con cá hấp.

Người phục vụ nghe xong mặt mày hớn hở: “Cục trưởng Tô hào phóng.”

Tô Văn Sơn mím chặt môi mới không khiến bản thân lộ ra cảm xúc bất mãn, một bữa lần này coi như tiền lương cả tuần của ông ta đi tong rồi.

Bà cụ vội vàng khuyên nhủ: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng gọi nhiều như vậy, chúng ta không ăn hết đâu, phục vụ, bỏ bớt lại món gà và món cá.”

Tô Nhuyễn đè tay bà cụ, tỏ vẻ quan tâm săn sóc nói: “Bà nội, tuy rằng cha không dẫn Điềm Điềm và Minh Phong theo, nhưng mà chúng ta không thể ăn mảnh được.”

“Số đồ ăn này ăn không hết, để cha gói lại mang về cho Điềm Điềm với Minh Phong ăn.”

Tô Văn Sơn:……

Nếu ông ta dám đóng gói số đồ ăn thừa này mang về, để Đỗ Hiểu Hồng biết Điềm Điềm và Minh Phong ăn lại đồ thừa của Tô Nhuyễn, trong nhà đừng mong được yên bình.

Bà cụ vui mừng nói: “Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hiểu chuyện, sau này gả chồng rồi…”

“Khụ!” Tô Văn Sơn ngắt lời bà cụ: “Mẹ, mẹ nói bậy gì đó.” Già rồi đúng là thiếu kiên nhẫn.

Sau đó ông ta vội vàng bảo người phục vụ: “Mấy món con bé vừa gọi, đều mang lên, làm nhanh chút nhé.”

Sau khi nói xong ông ta lại cảm thấy thịt đau, ánh mắt vô thức lướt về phía cửa lớn, không thể để Tô Nhuyễn tiếp tục lăn lôn như vậy, không chỉ hao tâm tốn sức còn phí tiền, chỉ một tuần thôi ông ta đã bỏ ra gần ba ngàn rồi, đủ tiền sinh hoạt phí một kỳ cho Điềm Điềm đấy.

Vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời như trước đây thì tốt hơn.

Tô Nhuyễn cũng chống cằm chậm rãi chờ đợi, thật ra rất muốn xem thử xem bọn họ nghĩ ra được cách gì hay.

Ít nhiều Tô Nhuyễn cũng đoàn ra được một vài phương hướng, đối với người trẻ tuổi giống cô bây giờ, có thể chèn ép cô ngoài việc học ra chỉ còn việc hôn nhân đại sự.

Nhưng mà đợi đến khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh dắt theo một người đàn ông bước vào từ cửa tiệm cơm, sắc mặt Tô Nhuyễn vẫn không khống chế được trở nên lạnh lùng.

Vân Chi

Cô vẫn luôn biết Tô Thanh Thanh vừa ngu xuẩn vừa luôn tự cho mình là đúng, không ngờ vẫn xem nhẹ sự ác độc của đối phương.

Rõ ràng Tô Thanh Thanh vừa vào cửa đã nhìn ngay về phía bọn họ, vậy mà trên mặt còn làm ra vẻ bất ngờ: “Chị, bác trai, bà n ội, ba người cũng ở chỗ này à? Trùng hợp quá.”

Nhìn thấy tên du côn lưu manh đi bên cạnh Tô Thanh Thanh, lúc này Tô Văn Sơn cũng không nhịn được khẽ nhíu mày lại.

Tên du côn kia tên Võ Thắng Lợi, dáng người không cao, làn da đen nhẻm, còn có bụng bia, vốn dĩ ngũ quan bình thường, cộng thêm dáng vẻ nhún vai sụp eo, ánh mắt dâm tà đáng khinh, càng nổi bật lên khí chất lưu manh của anh ta, nếu huyện Khai Vân có bảng xếp hạng khí chất lưu manh chắc chắn anh ta có thể xếp thứ nhất.

Hơn nữa anh ta còn không phải chỉ là lưu manh bình thường, bác trai anh ta là cục trưởng cục công an huyện Khai Vân, bởi vì trong nhà chỉ có hai cô con gái, nên xem đứa cháu trai Võ Thắng Lợi này như con trai ruột nhà mình.

Võ Thắng Lợi không học vấn không nghề nghiệp, lăn lộn hết cấp hai thì treo chức ở đồn công an, luôn hoành hành ngang ngược trong huyện, khoác lên lớp da nhân viên chính phủ trên thực tế lại là lưu manh ghê tởm.

Anh ta nổi tiếng nhất trong khoản tham hoa háo sắc, đùa giỡn con gái khắp nơi, nghe nói anh ta từng cưỡng ép vài người, tuy rằng gần như tất cả nhà gái đều sợ mất mặt ảnh hưởng tới cuộc sống, ngậm chặt miệng lại, nhưng lại không ngăn cản được Võ Thắng Lợi tự mình khoe ra khắp nơi.

Nói chung là các cô gái con nhà đứng đắn trong huyện Khai Vân này, nhìn thấy anh ta đều hận không thể trốn xa thêm, vậy mà Tô Thanh Thanh còn đi cùng đối phương tới tiệm ăn…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 73: Muốn chê cười tôi, tôi biến cô thành trò cười trước (2)



Tô Văn Sơn nghiêng người ngăn cản ánh mắt lộ liễu của đối phương đang nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Thanh Thanh, sao cháu lại quen biết Thắng Lợi?”

Tô Thanh Thanh vẫn chưa trả lời, Võ Thắng Lợi đã ân cần nói với Tô Văn Sơn: “Chú Tô, hai đứa cháu chỉ tình cờ gặp gỡ, Thanh Thanh bị ngã trên đường, cháu thuận tay giúp cô ấy một chút, cô ấy lại khách sáo, nằng nặc đòi mời cháu ăn cơm.”

Vân Chi

Vừa nói, anh ta vừa thuần thục móc ra một điếu thuốc ngon từ trong túi áo, đưa cho Tô Văn Sơn, bước chân dịch qua bên cạnh một bước, ánh mắt dính chặt lên người Tô Nhuyễn: “Cô ấy là Tô Nhuyễn, chị gái Tô Thanh Thanh nhắc đến phải không? Nghe nói sắp thi đại học à?”

Ý trong lời này, rõ ràng là Tô Thanh Thanh cố tình giới thiệu cô với anh ta mà.

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên cổ tay, cúi đầu che đi ánh mắt lạnh lẽo, người cả huyện này đều biết, Võ Thắng Lợi lập chí phải cưới một cô sinh viên về làm vợ.

Đời trước, anh ta đã từng bức tử một cô nữ sinh,

Thập niên 80-90 này, công tác trị an còn chưa hoàn thiện, trong huyện thành nhỏ như huyện Khai Vân này loại người nào cũng có, địa đầu xà giống vua xứ mù, có thể một tay che trời còn hơn cả thời đại phong kiến,

Không gặp phải chuyện gì còn tốt, một khi gặp phải chuyện gì đó, dân chúng bình thường đối đầu với “Giai cấp đặc quyền”, thật sự đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Võ Thắng Lợi chính là một trong những người có được “Đặc quyền”, anh ta dựa vào bác trai mình, thế kiêu ngạo ương ngạnh, vừa ăn chơi đàng đ**m đùa giỡn con gái nhà lành khắp nơi, vừa tìm kiếm đối tượng kết hôn cho mình.

Anh ta tự nhận, bản thân sinh ra trong gia đình có quyền có thế, là gia đình số một số hai trong huyện Khai Vân này, cho nên chơi bời bên ngoài là một chuyện, còn cưới vợ về nhà lại là chuyện khác, vợ anh ta thứ nhất cần phải vô cùng ưu tú, vẻ ngoài xinh đẹp, thứ hai còn phải có văn hóa, phải là sinh viên.

Lý do chính là: Có thể diện, hiểu lý lẽ, sau này còn có thể dạy dỗ tốt con trai anh ta.

Nhưng mà sinh viên ưu tú lại xinh đẹp sao có thể coi trọng loại du côn lưu manh như anh ta, đừng nói sinh viên, chỉ cần là con gái đứng đắn đều chướng mắt Võ Thắng Lợi.

Nhưng Võ Thắng Lợi không cần người ta coi trọng, anh ta coi trọng là đủ rồi.

Đời trước cô gái bị anh ta theo dõi tên là Triệu Tú Tú.

Gia cảnh của Triệu Tú Tú kia bình thường, nhưng bản thân vừa xinh đẹp vừa ưu tú, thi đỗ được trường đại học sư phạm Đông Lâm.

Võ Thắng Lợi dây dưa rất lâu, đối phương vẫn không thèm để ý, cộng thêm đi học không ở nhà, nhất thời Võ Thắng Lợi cũng không thể làm gì được con gái người ta.

Nhưng vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai của Triệu Tú Tú, Võ Thắng Lợi cầm hai ngàn đồng tiền lễ hỏi và giấy đăng ký kết hôn đi thẳng tới cửa nhà họ Triệu, nói mình đã là con rể nhà bọn họ.

Người nhà họ Triệu bị chuyện hoang đường này dọa hôn mê, đương nhiên là không thừa nhận rồi, nhưng Võ Thắng Lợi lại lấy ra giấy đăng ký kết hôn hàng thật giá thật, vứt tiền lễ hỏi xuống, thông báo cho nhà họ Triệu phải tổ chức một hôn lễ có thể diện.

Người nhà họ Triệu kinh hoảng thất thố, cầu trên xin dưới, nhưng từ cục công an đến tổ dân phố, cơ quan cấp bậc nào cũng nói giấy đăng ký kết hôn kia là thật, việc này thuộc về mâu thuẫn gia đình, bọn họ căn bản không có cách nào giải quyết.

Người nhà họ Triệu cầu khẩn ở huyện Khai Vân không được, cha Triệu dứt khoát định lên thành phố báo cảnh sát.

Nhưng mà ông ta vừa lên xe khách đã bị Võ Thắng Lợi lái xe cảnh sát đuổi theo bắt về, nói nhà họ Triệu đã nhận lễ hỏi của nhà họ Võ, bây giờ lại không thừa nhận là lừa hôn, trực tiếp nhốt cha Triệu lại, còn nói sẽ xử phạt.

Nhà họ Triệu hoảng loạn như trời sắp sập, lại không có cách nào, Võ Thắng Lợi dùng việc này để uy h**p, cầm giấy đăng ký kết hôn ép Triệu Tú Tú phải nghe theo. Trong niên đại này căn bản không có khái niệm cưỡng gian trong hôn nhân, chỉ cần có giấy đăng ký kết hôn, Võ Thắng Lợi làm gì cũng là chuyện đương nhiên.

Huống chi cha Triệu còn đang ngốc trong tù…

Triệu Tú Tú dùng đủ mọi cách, chạy ra được khỏi huyện Khai Vân, tới trường học, nào ngờ Võ Thắng Lợi lại đuổi theo, anh ta mỉm cười nói với đối phương, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, anh ta sẽ tuyên thệ chủ quyền ở trường học, sử dụng quyền lợi của người chồng.

Cô gái trẻ tuổi ngây thơ bị biến cố như vậy ép tới tuyệt cảnh, vì thế sau khi trường học khai giảng không lâu, cô đã dùng m.á.u tươi của mình viết lại nỗi oan ức, sau đó nhảy xuống từ tòa nhà giảng dạy…

Thầy trò trường đại học Đông Lâm đều phẫn nộ, làm lớn chuyện này, khiến xã hội chú ý, sau đó hệ thống Công – Kiểm – Pháp trong huyện Khai Vân mới nghênh đón một đợt thanh tẩy lớn, Võ Đại Minh bị b.ắ.n chết, Võ Thắng Lợi bị xử phạt…

Nhưng như vậy thì thế nào? Cô gái xinh đẹp ưu tú kia vốn dĩ tiền đồ như gấm đã không còn trên đời nữa rồi.

Đó là chuyện xảy ra ba bốn năm sau, bây giờ nhà họ Võ vẫn đang hoành hành ngang ngược ở huyện Khai Vân, Võ Thắng Lợi vẫn đang tìm kiếm cô vợ sinh viên ưu tú khắp nơi.

Cho nên lúc này Tô Thanh Thanh đưa Võ Thắng Lợi tới trước mặt cô.

Cô ta muốn Tô Nhuyễn giống Triệu Tú Tú đời trước, rơi vào đường cùng, Tô Nhuyễn chỉ có thể lựa chọn giữa Lộc Minh Sâm và Võ Thắng Lợi.

So sánh với nhau đương nhiên cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn Lộc Minh Sâm, kẻ liệt còn tốt hơn lưu manh nhiều, ít nhất nhà họ Lộc là người thành phố, có thể cho cô một công việc có thể diện và một cuộc sống yên ổn.

Sau đó Tô Nhuyễn và Tô Văn Sơn sẽ đổi vị trí cho nhau, không phải Tô Văn Sơn ép Tô Nhuyễn gả tới nhà họ Lộc nữa, mà là Tô Nhuyễn cầu xin Tô Văn Sơn giúp cô gả tới nhà họ Lộc.

Đến lúc đó, muốn đưa ra điều kiện gì với nhà họ Lộc, đương nhiên đều do Tô Văn Sơn…

Huống chi, kế hoạch của Tô Thanh Thanh căn bản không chỉ có vậy… Tô Nhuyễn nheo mắt lại, ánh mắt đầy nguy hiểm.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 74: Muốn chê cười tôi, tôi biến cô thành trò cười trước (3)



Đời trước Tô Thanh Thanh từng trải qua cảnh bị Lộc Minh Sâm từ chối, cho nên cô ta cho rằng dù Tô Nhuyễn so sánh giữa Võ Thắng Lợi và Lộc Minh Sâm, sau đó chọn Lộc Minh Sâm, cuối cùng vẫn sẽ bị Lộc Minh Sâm từ chối.

Đến lúc đó Tô Nhuyễn vẫn sẽ không trốn thoát được tình cảnh bị Võ Thắng Lợi dây dưa…

“Chú Tô, cô con gái này nhà chú xinh đẹp thật đấy.” Hai mắt Võ Thắng Lợi như loài bò sát dính nhơm nhớp bò trên mặt Tô Nhuyễn: “Sao trước đây cháu chưa từng gặp cô ấy nhỉ?”

Lúc này Tô Văn Sơn cũng đã suy nghĩ cẩn thận ý đồ của Tô Thanh Thanh, trong lòng ông ta có chút tức giận, ông ta thật sự không ngờ Tô Thanh Thanh lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Ông ta thật sự muốn ép Tô Nhuyễn cúi đầu, để cô ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà không phải dùng phương pháp chà đạp như vậy, dù thế nào Tô Nhuyễn cũng là con gái ruột của ông ta, bị Võ Thắng Lợi quấn lấy, ông ta có thể kiếm được lợi ích gì?

Ông ta không định thông đồng làm bậy với người như Võ Đại Minh.

Tô Văn Sơn lại lần nữa ngăn cản tầm mắt của Võ Thắng Lợi: “Con bé luôn bận rộn học hành, suốt ngày ở trường học, tất nhiên là cậu không gặp được rồi.”

Võ Thắng Lợi làm như không nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Tô Văn Sơn, anh ta chính là du côn lưu manh, không có bất kỳ tu dưỡng nào đáng nói, căn bản cũng không thèm che giấu ý đồ của mình, vẫn tiếp tục không biết xấu hổ cười nói: “Đi học rất tốt, cháu thích nhất là con gái có văn hóa, sau này có thể nuôi dạy con trai cháu có tiền đồ…”

Tô Văn Sơn biết không thể khách sáo với loại người này, ông ta nói thẳng với Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, không phải cháu mời Thắng Lợi ăn cơm sao? Mau đi đi.”

Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Võ Thắng Lợi cười nói: “Đâu thể để con gái nhà người ta mời khách được, chú Tô, bàn này của chú, cháu mời.”

Sau đó anh ta đút một tay vào túi, rung đùi, hất hàm nói với người phục vụ: “Ghi sổ bàn này của cục trưởng Tô vào cho tôi.”

Nhân viên phục vụ tức giận lại không dám nói gì, hiển nhiên vị này là người thường xuyên “Ghi sổ”.

Thấy anh ta định kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mình, Tô Nhuyễn lập tức đứng bật dậy, mặt không biểu cảm, nói: “Con về trước thu dọn đồ đạc, mọi người ăn đi.”

Võ Thắng Lợi cũng đứng dậy theo: “Định về đâu vậy? Tôi có xe máy, để tôi đưa em về.”

Tô Văn Sơn ngăn cản anh ta: “Cậu mời khách sao có thể không ăn một chút, nhà tôi không xa, con bé có thể tự về.” Sau đó ông ta ra hiệu cho Tô Nhuyễn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Tô Nhuyễn nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em ở lại cảm ơn đồng chí Võ này cho tử tế, chị đi tìm Hoắc Hướng Dương ôn chuyện trước.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh lập tức thay đổi, vừa ngẩng đầu lên đã va phải ánh mắt lạnh như băng của Tô Nhuyễn, sau đó lại nghe thấy Tô Nhuyễn ghé sát vào tai mình nhỏ giọng nói: “Cô nói xem, nếu Hoắc Hướng Dương biết tôi bị Võ Thắng Lợi dây dưa, anh ấy có trực tiếp cưới tôi hay không?”

Tô Thanh Thanh kinh hãi, cô ta chỉ muốn ép Tô Nhuyễn lựa chọn một người giữa Lộc Minh Sâm và Võ Thắng Lợi, lại quên mất vẫn còn một lựa chọn khác là Hoắc Hướng Dương!

Ngày thường Tô Nhuyễn kiêu ngạo, biết Hoắc Hướng Dương và cô ta mập mờ với nhau, lập tức khinh thường không thèm để ý tới người nhà họ Hoắc, nhưng đối mặt với Võ Thắng Lợi và Lộc Minh Sâm, hiển nhiên Hoắc Hướng Dương là lựa chọn tốt nhất.

Như vậy không được!!!

Cô ta định nói gì đó, nhưng Tô Nhuyễn đã vỗ vai cô ta xoay người ra ngoài rồi, Tô Thanh Thanh lập tức đứng dậy định đuổi theo, lại bị Tô Văn Sơn ngăn cản: “Thắng Lợi là do cháu mời đến, cháu phải ăn xong bữa cơm với người ta đã chứ, rời khỏi lúc này không lễ phép đâu.”

Võ Thắng Lợi cũng nói: “Đúng đấy, cô làm chủ nhà lại đi trước, tôi phải làm sao bây giờ? Ở lại đi, tiện thể tâm sự với tôi về chị gái cô…”

Tô Thanh Thanh bị giữ chặt không đi được, cảm thấy như đứng trên đống lửa ngồi đống than, mà Tô Nhuyễn cũng không lừa cô ta, ra khỏi tiệm cơm cô lập tức đi thẳng tới nhà họ Hoắc.

Trước đó cô không muốn chấp nhặt với Tô Thanh Thanh, với tầm mắt và cách sống của đối phương chắc chắn sẽ không thể tiến xa được, trùng hợp cô lại có gút mắt với nhà họ Hoắc, nên thuận nước đẩy thuyền, cô cũng có thời gian và tinh lực rảnh rỗi để làm chuyện có ý nghĩa hơn, như vậy không phải càng tốt sao?

Cô sống càng tốt, chính là biện pháp trả thù tốt nhất với loại người hay ghen tị như Tô Thanh Thanh.

Vân Chi

Chỉ là không ngờ, cô không thèm để Tô Thanh Thanh ngu xuẩn kia vào mắt, đối phương lại cho rằng cô yếu đuối dễ bắt nạt, vậy thì cô không ngại lộ ra nanh vuốt của mình cho đối phương thấy.

Muốn chê cười cô sao? Để cô biến Tô Thanh Thanh thành trò cười trước.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 75: Võ Thắng Lợi đến (1)



Khi Tô Nhuyễn đến nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc đang loạn như một nồi cháo, ba mẹ con Hoắc Hướng Dương đang lao vào đánh nhau với một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi.

Tô Nhuyễn nhìn người phụ nữ có chút quen mắt kia.

“Vương Tiểu Cầm, tôi đối xử với cô không tồi, thế mà cô lại hãm hại tôi như vậy!” Người phụ nữ kia vừa mắng vừa duỗi tay định túm tóc mẹ Hoắc.

Hoắc Hướng Dương chắn giữa hai người, vừa che chở mẹ Hoắc, lại không dám làm gì người phụ nữ kia, chỉ ôn tồn nói: “Mợ, có chuyện gì từ từ nói, sao mẹ cháu có thể hãm hại mợ?”

Mẹ Hoắc tức giận, n.g.ự.c lên xuống phập phồng: “Tôi bảo chị dùng vải vụn làm dây buộc tóc, thế mà chị lại dùng khăn trải giường và vỏ chăn cũ để làm bán cho người khác… Sao chị không lấy giẻ lau rách nát nhà chị ra làm luôn, chị coi mọi người đều là kẻ ngốc có phải không?”

“Ai coi ai là kẻ ngốc? Trong nhà cô, chỉ có cô là tinh ranh nhất, chuyên môn hãm hại tôi, muốn xem trò cười của tôi chứ gì? Cô đúng là loại ăn cháo đá bát, anh trai cô giúp cô nhiều như vậy, cô báo đáp lại chúng tôi thế này à?” Người phụ nữ kia vừa nói vừa lao về phía mẹ Hoắc: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không bồi thường, chúng ta không xong đâu!”

Thiếu chút nữa Hoắc Hướng Dương đã bị bà ta cào vào mặt, Hoắc Hướng Mỹ ôm chặt cánh tay đối phương, cả giận nói: “Mợ, mợ làm vậy quá không đạo lý, Tô Nhuyễn người ta bán sáu mao một đồng đều có người mua, mợ bán hai mao còn không bán được sao có thể trách nhà cháu hãm hại mợ?”

Người phụ nữ trung niên kia không thèm để ý, gạt tay Hoắc Hướng Mỹ, đẩy Hoắc Hướng Dương ra, muốn túm lấy mẹ Hoắc: “Tao mặc kệ, nếu không phải nhà mày đưa ra ý định, sao tao có thể lỗ vốn hai mươi đồng? Vương Tiểu Cầm, cô bồi thường cho tôi hai mươi đồng!”

Nghĩ đến hai mươi đồng như nước trôi sông, oán niệm của người phụ nữ kia cực lớn, vậy mà có thể phát ra lực lượng đẩy Hoắc Hướng Dương lui thẳng về phía sau hai bước, khiến cả mẹ Hoắc cũng bị đẩy theo, hai người lảo đảo ngã về phía Tô Nhuyễn.

Thật ra Tô Nhuyễn không định quan tâm, nhưng nơi Hoắc Hướng Dương sắp ngã xuống có một đống mảnh thủy tinh vỡ nát, nếu ngã vào tám chín phần mười sẽ bị thương, sức khỏe của mẹ Hoắc luôn không tốt, ngã một cái chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế Tô Nhuyễn vươn cánh tay ra đẩy một cái, đỡ lấy lưng hai người.

Hoắc Hướng Dương đang kinh hãi đột nhiên cảm nhận được lực đẩy sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt lập tức bắt được một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hạnh kia liếc xéo về phía bên này giống như đánh thẳng vào trái tim anh ta, khiến trái tim không khống chế được bắt đầu đập loạn nhịp. Sau giây phút lúng túng, anh ta mới đỏ mặt nói: “Nhuyễn Nhuyễn.”

Mẹ Hoắc được Tô Nhuyễn giữ trong khuỷu tay, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Tô Nhuyễn với vẻ mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn cháu nhiều lắm, không làm cháu bị thương chứ?”

Vân Chi

Hoắc Hướng Mỹ chạy tới: “Mẹ, anh.”

Sau đó ngượng ngùng nói với Tô Nhuyễn: “Chị Tô Nhuyễn, cảm ơn chị.”

Tô Nhuyễn nhìn mợ Hoắc, nhẹ nhàng hỏi: “Ơ, đây không phải dì bán hàng cướp khách của cháu sao?”

Nghe thấy câu này sắc mặt Hoắc Hướng Mỹ và mẹ Hoắc cứng đờ, ngay sau đó Tô Nhuyễn đã đảo mắt nhìn về phía bọn họ: “Hóa ra là hai người dạy bà ấy.”

Hoắc Hướng Dương thốt lên theo bản năng: “Sao có thể, mẹ với em gái tôi không phải người như vậy.”

Trong lòng Tô Nhuyễn mỉa mai hai tiếng, hai mẹ con bọn họ là loại người gì cô còn không rõ sao. Đời trước khi chuyện làm ăn của cô vừa mới khởi sắc, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ không chỉ khoe khoang khắp nơi, còn thích chỉ tay năm ngón, sắp xếp thân thích vào công ty cô, thậm chí còn cướp đoạt quyền lợi, làm hỏng việc thì tới tìm cô xử lý hậu quả cho bọn họ, làm tốt là công lao của bọn họ…

Mợ Hoắc này, hình như sau khi cô kết hôn với Hoắc Hướng Dương không bao lâu, lúc đánh nhau với người khác bị ngã một cái dẫn đến bệnh liệt giường, cho nên Tô Nhuyễn gặp mặt không nhiều lắm, bởi vậy trước đó mới không nhận ra ngay.

Lúc này mợ Hoắc cũng không náo loạn nữa, bà ta tới để đòi tiền, chứ không phải đảo loạn hôn sự của Hoắc Hướng Dương. Bà ta sửa sang lại quần áo, cười nói: “Đây là đối tượng xem mắt của Hướng Dương à?”

“Ánh mắt Hướng Dương tốt thật đấy, vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh.”

Sau đó bà ta còn cười nói với Tô Nhuyễn: “Đừng nói cướp hay không cướp, sau này đều là người một nhà, chẳng lẽ cháu còn muốn so đo với mẹ chồng hay sao?”

Mẹ Hoắc lại trưng ra dáng vẻ ngượng ngùng: “Tô Nhuyễn, cháu đừng nghe bà ấy nói lung tung, của cháu chính là của cháu, nhà họ Hoắc chúng ta sẽ không nhúng tay vào…”

Tô Nhuyễn biết bên ngoài mẹ Hoắc là người vô cùng thông tình đạt lý, cũng không định cãi nhau với bà ta: “Không sao, chuyện mua bán đó mọi người thích làm thì làm đi, dù sao cháu cũng không làm nữa.” Với tay nghề của bọn họ, có thể kiếm được tiền ở huyện Khai Vân coi như cô thua.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 76: Võ Thắng Lợi đến (2)



Trong mắt mẹ Hoắc hiện lên một tia mãn ý, nhìn Tô Nhuyễn lại càng từ ái hơn: “Bé ngoan, dì biết cháu là người hào phóng, nhưng chuyện gì nên tính vẫn phải tính toán rõ ràng, sau này chúng ta hòa thuận…”

“Xin lỗi…” Tô Nhuyễn cắt ngang lời bà ta: “Nhà họ Hoắc hòa thuận hay không có liên quan gì với cháu?”

Hoắc Hướng Dương gãi đầu, đỏ mặt nói: “Tô Nhuyễn, tôi biết chuyện trước đó khiến em không vui, thật ra tôi với Tô Thanh Thanh không có gì…”

Ngay cả ánh mắt xem thường Tô Nhuyễn cũng lười cho anh ta, lời này kiếp trước cô từng nghe ngót nghét một vạn lần rồi, cô lạnh lùng đáp lại: “Tôi nghĩ mọi người hiểu lầm rồi, ngày xem mắt rõ ràng mọi người coi trọng Tô Thanh Thanh mà, nên không liên quan gì với tôi mới đúng chứ.”

Thấy thái độ lạnh lùng của Tô Nhuyễn, đột nhiên trong lòng mẹ Hoắc có chút bất an, lúc này bà ta không rảnh làm ra vẻ, vội vàng nói ngay: “Sao có thể, người Hướng Dương xem mắt vẫn luôn là cháu.”

Tô Nhuyễn buồn cười, nói: “Dì, nói một mình cháu cảm nhận sai còn có khả năng, nhưng không thể nói cả bà nội cháu, thím Hai, Tô Thanh Thanh, thím Triệu đều cảm nhận sai chứ?”

Hoắc Hướng Dương vội vàng giải thích: “Không phải, mọi người thật sự hiểu lầm rồi……”

“Hiểu lầm?” Tô Nhuyễn trào phúng: “Cho dù ngày xem mắt đó thái độ của nhà anh nhiệt tình với Tô Thanh Thanh là hiểu lầm, vậy thì sau đó sao anh không tới tìm tôi?”

Hoắc Hướng Dương không nhịn được nhìn về phía mẹ Hoắc, trước đó anh ta muốn tới tìm Tô Nhuyễn, nhưng bị mẹ mình ngăn cản…

“Huống chi, ngày hôm sau Hoắc Hướng Mỹ còn cố tình nói với tôi, anh tự mình đưa Tô Thanh Thanh tới nhà ga, tình cảm giữa hai người rất tốt.”

Mặt Hoắc Hướng Mỹ lập tức đỏ lên, Hoắc Hướng Dương vội vàng giải thích: “Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, cũng vì nể mặt cô ấy là em gái em, tôi thật sự không có ý khác với cô ấy…”

“Người tôi thích vẫn luôn là em.”

“Nhưng Tô Thanh Thanh lại nói với tôi, người anh thích là cô ấy.” Tô Nhuyễn nói tiếp: “Hơn nữa nhà họ Tô chúng tôi đều cho rằng người nhà họ Hoắc các anh thích chính là Tô Thanh Thanh, thậm chí vì anh, Tô Thanh Thanh còn cố ý chạy tới lui hôn với nhà họ Lộc.”

“Chuyện này do anh gây ra, cô ấy cũng nhận định như vậy rồi.”

“Hôm nay tôi tới đây, chính vì muốn nói sau này anh đừng ở trước mặt tôi nói cái gì mà thích tôi nữa, từ giờ về sau giữa hai ta không có bất kỳ quan hệ gì.”

Hoắc Hướng Dương nôn nóng bước lên một bước: “Không, Tô Nhuyễn, không phải như vậy, em tin tôi đi mà, bây giờ tôi sẽ đi giải thích rõ ràng với cô ấy.”

Vân Chi

Anh ta vẫn luôn cảm thấy chuyện của mình với Tô Nhuyễn đã chắc như đinh đóng cột, cho nên sau khi biết Tô Thanh Thanh có tình cảm với mình mới vô cùng áy náy, tuy rằng cũng có lúc anh ta từng d.a.o động, nhưng bây giờ Tô Nhuyễn kiên định nói muốn chấm dứt mọi dây dưa, anh ta mới phát hiện ra bản thân không cách nào tiếp thu kết quả này.

Anh ta đanh định nói thêm gì đó, lại trông thấy hốc mắt Tô Nhuyễn đã đỏ lên: “Xin anh đừng bao giờ đi giải thích, tôi không muốn vì anh khiến tình cảm chị em rạn nứt, anh… Anh có biết, hôm nay cô ấy, cô ấy…”

Tô Thanh Thanh là kiểu con gái hoạt bát khi rơi lệ sẽ khiến người ta thương tiếc, còn với kiểu người kiên cường như Tô Nhuyễn, chỉ cần đỏ hốc mắt đã khiến người ta càng đau lòng hơn rồi.

Hoắc Hướng Dương không biết làm sao, mẹ Hoắc vội vàng bước đến, muốn cứu vãn quan hệ: “Có phải Tô Thanh Thanh đã nói gì hay không? Đang yên đang lành sao cháu lại chạy tới đây?”

Tô Nhuyễn phát hiện ra bản thân thật sự không có cách nào nhỏ vài giọt nước mặt, nên dứt khoát cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình: “Cô ấy… Cô ấy giới thiệu cháu cho Võ Thắng Lợi.”

Hoắc Hướng Dương giật mình kinh hãi: “Sao có thể?”

Hoắc Hướng Mỹ cũng bị dọa sợ: “Võ… Võ Thắng Lợi? Là Võ Thắng Lợi cháu trai của nhà cục trưởng Võ?”

Mẹ Hoắc là người tâm tư sâu nặng, lập tức nghĩ ra được uẩn khúc trong chuyện này. Bà ta cắn răng mắng Hoắc Hướng Dương: “Mẹ đã bảo con đừng trêu chọc cô ta rồi, ai biết cô ta không chỉ không có liêm sỉ, lòng dạ còn ác độc như vậy…”

Lúc này Hoắc Hướng Dương cũng không còn tâm trạng nào phản bác mẹ mình, những chuyện Võ Thắng Lợi từng làm, phụ nữ trong gia đình đứng đắn chỉ nghe được phong phanh, còn giữa đàn ông bọn họ càng lan truyền tỉ mỉ hơn, cũng biết đối phương súc sinh đến mức nào.

Anh ta vội vàng la lên: “Tô Nhuyễn, tôi lập tức cưới em! Tôi lập tức cưới em có được không?” Nói xong anh ta bước tới túm lấy tay Tô Nhuyễn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 77: Võ Thắng Lợi đến (3)



“Anh Hướng Dương!”

Tô Thanh Thanh vừa bước tới cửa nhà họ Hoắc đã nghe thấy câu ấy, đầu óc cô ta kêu ong ong, chưa kịp nghĩ ngợi gì miệng đã thốt lên: “Anh không được cưới chị ta.”

Hoắc Hướng Dương còn chưa kịp nói gì, mẹ Hoắc đã nhìn cô ta đầy chán ghét: “Vì sao? Vốn dĩ người nhà họ Hoắc chúng tôi xem mắt chính là chị gái cô, là do cô không biết điều nhảy nhót lung tung, thế mà còn dám cắn trộm nói rằng người chúng tôi vừa ý là cô.”

Thấy con dâu mình nhìn trúng sắp bay đi, lúc này mẹ Hoắc không rảnh giữ phong độ nữa: “Hôn sự của Hướng Dương nhà chúng tôi không liên quan gì tới cô, cho nên sau này đừng tới tìm nó nữa!”

Vân Chi

Đối mặt với ánh mắt chán ghét thẳng thừng của mẹ Hoắc, Tô Thanh Thanh lập tức choáng váng, phải biết rằng trước đó mẹ của Hoắc Hướng Dương vẫn luôn tỏ ra vô cùng hiền lành, trước đây mặc dù không thích cô ta cũng chỉ quanh co lòng vòng khen Tô Nhuyễn mà thôi.

Hoắc Hướng Dương là người vô cùng nghe lời mẹ Hoắc, trước đây cô ta thầm nghĩ đợi sau khi ở bên Hoắc Hướng Dương rồi, sẽ chậm rãi thay đổi ấn tượng của mình trước mặt mẹ Hoắc, nhưng mà bây giờ…

Tô Thanh Thanh nhìn Hoắc Hướng Dương, trong mắt lại chứa đầy nước mắt: “Anh Hướng Dương, có phải chị gái em lại nói gì hay không? Anh không thể định tội cho em như vậy, nghe em giải thích đã.”

Nhưng mà lần này Hoắc Hướng Dương không rảnh quan tâm tới cô ta, nếu Tô Nhuyễn bị Võ Thắng Lợi quấn lấy, đời này sẽ bị hủy hoại. Anh ta nhìn Tô Nhuyễn, mặt đầy vẻ đau lòng, hiếm khi dùng giọng điệu kiên định nói với Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, người tôi thích chính là chị gái cô, người tôi muốn cưới cũng là cô ấy, xin lỗi cô!”

Tô Thanh Thanh như bị sét đánh, Hoắc Hướng Dương yêu Tô Nhuyễn, cho nên đời này cô ta vẫn phải nhìn Tô Nhuyễn cao cao tại thượng nhìn xuống cô ta sao? Những vinh hoa phú quý đó không có quan hệ gì với cô ta sao?!

Không, không thể, rõ ràng là cô ta sắp thành công rồi! Rõ ràng là lần trước Hoắc Hướng Dương đã d.a.o động!

Trong lúc hoảng loạn, Tô Thanh Thanh nhìn thấy Tô Nhuyễn dịch bàn tay đang che lại đôi mắt của mình ra, trong mắt căn bản không có nước mắt, ngược lại là một nụ cười đầy ác ý, giống như đang nói: Tô Thanh Thanh, cô xong đời rồi.

Cọng dây lý trí duy nhất còn lại trong đầu Tô Thanh Thanh lập tức đứt đoạn: “Tô Nhuyễn, mày đê tiện! Mày hãm hại tao!”

Sau đó cô ta nhanh chóng quay sang nói với Hoắc Hướng Dương: “Anh không được cưới cô ta!”

“Căn bản cô ta không yêu anh, chỉ vì trốn tránh Võ Thắng Lợi cô ta mới lợi dụng anh thôi.”

Hoắc Hướng Dương nói: “Chính vì như vậy, tôi mới muốn cưới cô ấy, tôi sẽ lập tức cưới cô ấy.”

“Không được! Cô ta không hề yêu anh, cô ta làm vậy vì trả thù em.” Tô Thanh Thanh thét chói tai, đầu óc xoay chuyển trăm bề: “Anh cưới cô ta về, nhà anh sẽ không được yên bình, Võ Thắng Lợi đã coi trọng cô ta rồi, anh cảm thấy anh có thể thuận lợi cưới cô ta sao?”

“Cho dù hai người thật sự kết hôn, Võ Thắng Lợi cũng sẽ không để nhà họ Hoắc có kết cục tốt! Anh nghĩ đến mẹ với em gái anh đi.”

Mợ Hoắc hít hà một hơi: “Con nhóc này độc ác thật! Rõ ràng là cô ta đã lên kế hoạch từ trước rồi, đã chặt đứt hết tất cả đường lui của chị gái mình!”

“Còn nữa, cô ta nói Tô Nhuyễn vì trả thù cô ta, vậy cô ta đã làm ra chuyện gì khiến người ta muốn báo thù?”

“Vương Tiểu Cầm, tôi đã nói rồi, cô đừng suốt ngày nghĩ ra lắm ý đồ xấu như vậy, bây giờ cô xem, con dâu tốt đẹp sắp đánh mất rồi, đổi lại thành… Chậc chậc…”

“Thích anh rể tương lai lập tức đẩy chị gái vào hố lửa dọn đường cho bản thân, vậy thì sau này chán ghét mẹ chồng, không có cách nào thay đổi, không phải sẽ diệt trừ sao?”

Mẹ Hoắc rùng mình một cái, Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh giống như ngày đầu tiên nhận thức đối phương vậy.

Lúc này đầu óc Tô Thanh Thanh đã vô cùng hỗn loạn rồi, chỉ biết biện giải theo thói quen: “Không phải, mọi người đừng nghe chị ta nói bậy, là tự Võ Thắng Lợi coi trọng chị ta, đến hỏi thăm tin tức từ cháu, không phải do cháu cố ý dẫn người tới.”

Vốn dĩ mẹ Hoắc là người cẩn thận nhiều ý xấu, bà ta lập tức bắt được sơ hở: “Ai nói cô cố ý dẫn Võ Thắng Lợi tới gặp Tô Nhuyễn?”

Khi Tô Nhuyễn nói ra chuyện này, Tô Thanh Thanh vẫn chưa tới, sao cô ta lại chắc chắn Tô Nhuyễn sẽ nói như vậy? Chứng minh chuyện này đúng là sự thật!”

Tô Thanh Thanh sửng sốt, nhìn về phía Tô Nhuyễn, chị ta chưa nói sao? Không phải chị ta tới cáo trạng bán thảm tranh thủ đồng tình à?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 78: Võ Thắng Lợi đến (4)



Hoắc Hướng Dương chỉ là lỗ tai mềm, không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, nhìn thấy cảnh này có gì là không rõ nữa. Anh ta lập tức khiếp sợ nhìn Tô Thanh Thanh: “Cô thật sự…”

Tô Nhuyễn lại giả bộ lau khóe mắt, nhìn Tô Thanh Thanh nói: “Thanh Thanh, chị thề, chị sẽ không bao giờ tranh đoạt Hoắc Hướng Dương với em, coi như chị báo đáp ân tình trước đây em đồng ý gả tới nhà họ Lộc thay chị.”

Mẹ Hoắc lập tức nói: “Cô ta làm vậy đâu phải vì cháu, do bản thân cô ta cảm thấy gả qua nhà họ Lộc nhiều chỗ tốt mà thôi! Tô Nhuyễn, cháu đừng bị cô ta lừa!”

Tô Nhuyễn đưa lưng về phía mẹ Hoắc, cô nhìn Tô Thanh Thanh, trong mắt chứa đầy ý cười, khi hai đóa “Tiểu bạch hoa” xuất hiện mẫu thuẫn, tất nhiên sẽ có một đóa sai, việc gì cô phải cáo trạng?

Đối với chuyện khó lý giải, mọi người càng cân nhắc càng khắc sâu ấn tượng, mới càng tin tưởng vào kết luận mà mình phỏng đoán ra.

Tô Thanh Thanh nắm chặt tay, cả người run rẩy, Tô Nhuyễn nói như vậy khiến cô ta muốn cãi lại cũng không thể, cô ta có thể nói chuyện gả thay kia không phải vì Tô Nhuyễn sao? Nhưng nếu là vì Tô Nhuyễn, vậy thì vì sao còn tới tranh đoạt Hoắc Hướng Dương?

Vân Chi

Tô Nhuyễn lại làm như không nghe thấy lời mẹ Hoắc nói, vẫn đang tiếp tục dùng giọng điệu đáng thương, cầu xin: “Em đi nới với Võ Thắng Lợi một câu, bảo anh ta buông tha cho chị có được không?”

“Em thân với anh ta như vậy, anh ta còn mời em ăn cơm, còn cùng đi gặp người lớn trong nhà, em nói chắc chắn anh ta sẽ nghe, có đúng không?”

Tay chân Tô Thanh Thanh bắt đầu lạnh lẽo, những lời này vô cùng tương tự với mấy lời cô ta vu oan cho Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm khi ở bệnh viện.

“Không phải thế!”

Giọng cô ta the thé: “Không phải thế, căn bản tôi không quen biết Võ Thắng Lợi.”

Cô ta nói dối quá nhiều, khi hoảng loạn căn bản không có cách nào sắp xếp từ ngữ cẩn thận, tất nhiên trăm ngàn chỗ hở.

Mẹ Hoắc bắt được cơ hội lần này, muốn cho con trai nhìn rõ gương mặt thật của Tô Thanh Thanh, lập tức nói: “Có phải không chỉ cần hỏi thăm một chút là biết thôi. Võ Thắng Lợi thích khoe khoang nhất, cậu ta đi tới đâu, làm những gì, chỉ cần tùy tiện tìm vài người hỏi thăm là rõ ngay.”

Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Thanh Thanh lập tức trắng bệch.

Trong lòng Tô Nhuyễn âm thầm mỉa mai, với tố chất tâm lý và đầu óc kiểu này, còn luôn muốn xem trò cười của người khác, đùa nhau chắc.

Sau đó Tô Thanh Thanh bị mẹ Hoắc đuổi thẳng cổ ra ngoài, Tô Nhuyễn vẫn tỏ vẻ kiên quyết thực hiện lời hứa hẹn của mình, tuyệt đối sẽ không tranh đoạt Hoắc Hướng Dương với Tô Thanh Thanh, vì thế không màng nhà họ Hoắc giữ lại, cũng nhanh chóng ra ngoài theo.

Thoát được Hoắc Hướng Dương đuổi theo ra ngoài, Tô Nhuyễn mới cười trào phúng Tô Thanh Thanh: “Yên tâm đi, tôi không cần Hoắc Hướng Dương, cô cố gắng tranh thủ, chắc là vẫn còn cơ hội đấy.”

“Có điều, chắc hẳn trong lòng cô hiểu rõ, đối với đàn ông mà nói, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, cho dù cô sử dụng thủ đoạn bỉ ổi của mình có thể ở bên anh ta, cuối cùng tôi vẫn sẽ trở thành cái gai cắm ở giữa hai người…”

Nói tới đây, đột nhiên Tô Nhuyễn lộ ra nụ cười ác liệt: “Chỉ cần cô chọc tôi không vui, tôi sẽ đi chọc lại một cái…”

“Tô Nhuyễn!!! Mày đê tiện vô sỉ!” Tô Thanh Thanh tức điên rồi.

Tô Nhuyễn lười biếng nói: “Không bằng một phần vạn của cô, đều học theo cô cả đấy.”

“Tô Thanh Thanh, những thủ đoạn đó của cô quá non, không phải tôi không biết dùng mà là khinh thường dùng tới, cho nên, bớt chọc tôi.”

Đáy mắt Tô Thanh Thanh chứa đầy hận ý: “Mày đừng ở đây hư trương thanh thế! Võ Thắng Lợi sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày sẽ còn thảm hại hơn tao! Mày sẽ gặp báo ứng”

“Vậy thì chờ xem.” Đột nhiên sắc mặt Tô Nhuyễn trở nên lạnh lùng: “Đến lúc đó xem xem, rốt cuộc anh ta là báo ứng của tôi, hay là của cô.”

Sau đó Tô Nhuyễn đi thẳng về Tô Gia Câu, sáng sớm ngày hôm sau lặng lẽ rời giường, cõng theo túi lớn, bắt chuyến xe khách sớm nhất lên thành phố.

Đêm qua khi Tô Văn Sơn đưa bà cụ về nhà, cô chính mắt nhìn thấy trên cằm đối phương có một vết cào rất dài, bà cụ Tô vừa đau lòng vừa phẫn hận.

Có lẽ là do Đỗ Hiểu Hồng không thể lấy lại được hai ngàn đồng nên gây sự.

Tô Văn Sơn sẽ vì thanh danh và lợi ích ngăn cản Võ Thắng Lợi dây dưa với cô, nhưng Đỗ Hiểu Hồng lại không có gì cố kỵ, đối với phiền toái không cần thiết, nếu tránh được Tô Nhuyễn thấy vẫn nên tránh.

Đợi Đỗ Hiểu Hồng biết Tô Văn Sơn không cản được người, Võ Thắng Lợi cũng không chặn được Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn thật sự đã ôm hai ngàn đồng của bà ta chạy trốn, bà ta lại nổi trận lôi đình. Khi ấy Tô Nhuyễn đã đến khu tập thể dành cho công nhân viên chức của trường trung học Đông Lâm rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 79: Võ Thắng Lợi đến (5)



Cuối tuần, khắp nơi trong khu tập thể đều là học sinh chơi đùa và người già trông cháu.

Tô Nhuyễn vừa mới tới dưới lầu, một bà cụ đỡ cháu trai tập đi đã cười nói: “A, đây là con gái nhà cô giáo Lý hả?”

Một người khác nói: “Nhìn qua là biết rồi, xinh thật đấy, như khắc ra cùng một khuôn với cô giáo Lý.”

Tô Nhuyễn kinh ngạc, vậy mà người trong khu tập thể đã biết cô rồi? Đang lúc bất ngờ, cô lại nghe thấy có tiếng người nói: “Không phải nói buổi tối mới tới à? Sao bây giờ đã tới rồi?”

Người kia cười trêu chọc: “Sợ là mẹ cháu vẫn chưa chuẩn bị xong đâu, hai ngày nay bà ấy bận như con quay vậy.”

Có bác gái trực tiếp ngẩng đầu, cất cao giọng gọi với lên lầu trên: “Cô giáo Lý, con gái nhà cô tới rồi này!”

Ngôn Thiếu Thời thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy Tô Nhuyễn, mừng rỡ la lên: “Oa, chị! Đúng là chị gái em rồi! Chị gái em đã về rồi!”

Sau đó cậu nhanh chóng rụt đầu về, chẳng bao lâu đã có tiếng bước chân chạy lạch bạch truyền tới từ hàng hiên.

Rất nhanh cậu thiếu niên đã xuất hiện trước cửa khu tập thể, một tay vươn ra nhận lấy túi hành lý của Tô Nhuyễn, b ởi vì hơi nặng cậu không xách nổi, người chỉ nghiêng một cái rồi ngã trở về, Tô Nhuyễn còn chưa cười, chính cậu đã tự cười ha ha trước, cuối cùng lấy dây lưng ra mỗi người một bên cùng khiêng với Tô Nhuyễn, miệng nói chuyện liến thoắng không ngừng: “Chị, sao chị lên sớm thế? Em với mẹ còn chuẩn bị tối nay đi đón chị đó!”

“Cậu cũng đang ở nhà, bà ngoại nghe nói hôm nay chị sẽ lên, bảo cậu mang tới rất nhiều đồ ăn ngon!”

Cậu lải nhải nói ra mọi người mong ngóng cô thế nào, khiến Tô Nhuyễn có cảm giác giống như mình thật sự chỉ là một người xa nhà đã lâu bây giờ mới trở về…

Trên lầu ba, cửa phòng trộm đã mở, Lý Nhược Lan mặc tạp dề đứng chờ trước cửa: “Sao không gọi điện thoại trước, còn mang theo nhiều đồ như vậy!”

Nói xong lại lo lắng nhìn cô: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Tô Nhuyễn không ngờ điểm chú ý của Lý Nhược Lan lại là điểm này, hơn nữa còn rất kỳ quái, rõ ràng là trước đó cô cảm thấy không phải chuyện gì quan trọng, nhưng sau khi Lý Nhược Lan hỏi những lời này, không hiểu sao trong lòng cô lại sinh ra chút ấm ức.

Có điều Tô Nhuyễn vẫn lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là không muốn chờ đợi ở Tô Gia Câu thôi.” Cố không muốn có bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu cuộc sống hiện tại của nhà họ Ngôn.

Tô Nhuyễn vào nhà, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở trong phòng cẩn thận nhô đầu ra, khuôn mặt có năm sáu phần tương tự Lý Nhược Lan.

Lý Nhược Lan giới thiệu: “Đây là cậu út của con.”

Tô Nhuyễn chào đối phương một tiếng, đời trước các cậu đều tới thăm cô, Tô Nhuyễn không cảm thấy quá xa lạ.

Thấy cô không bài xích, Lý Tôn Dũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời vui mừng nói: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi, bà ngoại vẫn luôn nhớ thương cháu đó.”

Chắc hẳn ông ấy nghe nói cô đã nhận lại Lý Nhược Lan, nên chuẩn bị cho cô vài thứ mang tới đây, bây giờ Tô Nhuyễn tới sớm hơn dự tính, khả năng sợ cô không được tự nhiên, nên cũng không ở lại lâu, chỉ để lại một câu “Nghỉ thì tới nhà bà ngoại chơi” rồi ra về, để lại không gian cho người một nhà xúc tiến tình cảm lẫn nhau.

Vân Chi

Đúng là Tô Nhuyễn cảm thấy có chút xa lạ thật, nhưng tạm thời cô không phát hiện ra điểm nào cần xúc tiến tình cảm, tất cả người nhà họ Ngôn đều ôm thiện ý với cô.

Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

Sau bữa tiệc tiếp đón phong phú, Tô Nhuyễn đi rửa bát, Lý Nhược Lan cũng không ngăn cản, Ngôn Thiếu Thời lại chạy qua dính lấy cô đòi rửa bát cùng.

Vừa rửa bát cậu vừa thúc giục không ngừng: “Chị, mau lên mau lên, Anh Hùng Xạ Điêu sắp chiếu rồi.”

Tô Nhuyễn bật cười: “Vậy em ra ngoài trước đi, một mình chị rửa là được.”

“Không được, rửa bát phải có hai người, một người rửa nước đầu, một người rửa nước sau.”

Truyền thống này của nhà họ Ngôn đúng là không tồi.

Khi hai người rửa bát xong, khúc nhạc dạo đầu của bộ “Anh Hùng Xạ Điêu” cũng vang lên trong chiếc Tivi 21 inche kia.

Ngôn Thiếu Thời không kịp lau khô tay, vội vàng chạy về phía phòng khách, đợi khi Tô Nhuyễn ra ngoài, cậu đã làm ổ xong trên ghế sô pha rồi, còn vỗ vô x vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Chị, chị qua đây ngồi đi.”

Lý Nhược Lan cũng cầm áo len đan được một nửa qua đây, áo màu vàng nhạt, hiển nhiên là đan cho con gái mặc. Bà ấy ướm thử lên người Tô Nhuyễn: “Ánh mắt của mẹ không tệ lắm, không lớn không nhỏ.”

Ngôn Thiếu Thời tranh thủ thời gian nhìn lướt qua: “Màu này đẹp, hợp với chị con, rất tôn da.”

Ngôn Thành Nho đi ra từ phòng bếp mang theo một đĩa trái cây đã được rửa sạch, nghe thấy vậy cười nói: “Con thì biết cái gì!”

Lý Nhược Lan cười: “Thằng bé học cách nói của bà Tôn cách vách đó, kiểu đan này em cũng học từ bà ấy, em thấy Nữu Nữu nhà bà ấy mặc vô cùng xinh đẹp.”

Trong niên đại này gần như người phụ nữ nào cũng biết đan áo len, luôn trao đổi với nhau về các kiểu đan. Lý Nhược Lan vừa giơ lên, nhưng Tô Nhuyễn vẫn chưa nhìn ra được là kiểu dáng thế nào.
 
Back
Top Bottom