Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 50: Không được chạm vào



Hiển nhiên Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh không nghe ra được ý tứ khác thường trong mấy lời này, Liêu Hồng Mai hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng lên, có nhiều tài sản như vậy còn gả cho Hoắc Hướng Dương làm gì? Cho dù Hoắc Hướng Dương khỏe mạnh bình thường, cả đời này cũng chưa chắc đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Chỉ cần hầu hạ Lộc Minh Sâm vài năm, mấy thứ này đều là của con gái bà ta!

Bà ta kích động túm lấy Tô Thanh Thanh, trong lòng Tô Thanh Thanh cũng bắt đầu d.a.o động kịch liệt, cô ta cũng biết đến mấy thứ này.

Đời trước sau khi gả cho Lộc Minh Quân, Lộc Minh Sâm luôn dùng số tiền này treo nhà họ Lộc, quậy cho cả nhà họ Lộc gà chó không yên.

Sau đó nhà họ Lộc bắt đầu nghi ngờ số tiền này có thật hay không, hay là Lộc Minh Sâm đang lừa bọn họ để lăn lộn nhà họ Lộc? Bởi vì nhìn Lộc Minh Sâm không giống kẻ có tiền, sau đó nhà họ Lộc dần dần c.h.ế.t tâm tư ấy.

Nhưng đợi sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh, qua miệng người khác bọn họ biết được, số tài sản Lộc Minh Sâm quyên góp ra ngoài có giá trị lên tới mấy ngàn vạn.

Khi nghe được tin tức ấy, người nhà họ Lộc đều tức giận nổi điên, khi đó đầu óc cô ta cũng tức giận kêu ong ong, bà cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương còn ngất xỉu ngay tại chỗ, bác trai Lộc trực tiếp trúng gió… Nói chúng là khi đó cuộc sống của nhà họ Lộc cực kỳ không tốt.

Dù quyên góp ra ngoài quá nửa, để lại một hai trăm vạn thôi cũng đủ để người nhà họ Lộc trở nên giàu có rồi, nhưng Lộc Minh Sâm lại điên cuồng như vậy đó, vì hận cô ta, nên tình nguyện quyên góp tất cả tài sản không chia cho nhà họ Lộc một phân nào.

Nhưng nếu là do đối phương yêu cô ta thì sao?

Tô Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, nhìn ý cười ôn hòa trong mắt đối phương, đột nhiên cô ta nghĩ tới một khả năng:

Có phải Lộc Minh Sâm cũng trọng sinh hay không?

Cho nên đời này anh ấy không muốn bỏ lỡ mình, cho nên anh ấy không chỉ không từ chối, ngược lại còn mở miệng đưa ra yêu cầu kết hôn trước.

Tô Thanh Thanh nhớ lại những chuyện đời trước của Lộc Minh Sâm.

Cô ta nhớ rõ, sau khi mình kết hôn với Lộc Minh Quân một năm, Lộc Minh Sâm có thể đứng dậy được, sau đó gia nhập tổ chức đặc vụ trong quân đội, thăng chức vô cùng nhanh chóng, Lộc Minh Quân còn rất căm hận nói, cứ cái đà này chưa đến ba mươi tuổi là Lộc Minh Sâm có thể lên làm thiếu tá rồi.

Vân Chi

Nhưng cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng chỉ là vai ác, không chờ được đến ngày lên chức thiếu tá đã hy sinh, đến c.h.ế.t vẫn chưa kết hôn.

Nếu là như vậy, không phải cô ta không thể gả. Tô Thanh Thanh nghĩ, nếu đối phương thật sự yêu mình, chắc chắn sẽ không nỡ thương tổn bản thân, hơn nữa sau này Lộc Minh Sâm còn vào tổ chức đặc vụ bí mật, hai người ở hai nơi, thật ra không khác gì cô ta sống một mình.

Nhiệm vụ trong quân đội vô cùng hung hiểm, nói không chừng ngày nào đó sẽ hNhiệm vụ trong quân đội vô cùng hung hiểm, nói không chừng ngày nào đó sẽ hy sinh…

Đời trước sở dĩ nhà họ Hoắc có thể đứng vững gót chân ở thành phố Yến, là vì Tô Nhuyễn có mối quan hệ với quân đội, nghe nói đám địa đầu xà cũng không dám chọc, vô cùng vẻ vang.

Nếu gả cho Lộc Minh Sâm, cô ta cũng có thể thành lập công ty và quỹ an trí cho đám quân nhân xuất ngũ kia giống Tô Nhuyễn, cộng thêm tài sản của Lộc Minh Sâm, cô ta có thể sử dụng để đầu tư cổ phiếu, địa ốc và internet, tự biến mình thành nhà giàu số một cả nước cũng không vấn đề gì…

Còn về Hoắc Hướng Dương, chỉ cần không cho Tô Nhuyễn gả cho đối phương là được. Dù sao Lộc Minh Sâm cũng bị thương thật, căn bản sẽ không có năng lực chạm vào cô ta, đợi sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh có lẽ cô ta còn chưa đến ba mươi tuổi. Bây giờ mọi người cảm thấy ba mươi tuổi là nhiều, nhưng hai mươi năm sau, ba mươi vẫn là con gái trẻ tuổi đó, cô ta lại có tiền có bối cảnh, không lý nào Hoắc Hướng Dương không chọn cô ta…

Trong đầu nhanh chóng nghĩ tới khả năng thu tất cả lợi ích vào túi mình, Tô Thanh Thanh lập tức lấy hết can đảm, e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Lộc Minh Sâm…

Nhưng lại trông thấy Lộc Minh Sâm khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Mấy thứ này, cô không được chạm vào một phân nào.”

“Khụ! Khụ……” Tô Nhuyễn đang bẻ trộm chuối ăn lập tức bị sặc.

Sắc mặt e lệ ngượng ngùng của Tô Thanh Thanh cứng đờ, thay đổi bất ngờ này khiến cô ta có chút vô thố, bật thốt lên: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Lâm Mỹ Hương cũng nhíu mày nói: “Minh Sâm, cháu đang nói cái gì thế? Giữa vợ chồng với nhau không thể như vậy.”

Không cho Tô Thanh Thanh chạm vào, sao bọn họ có thể vớt được mấy thứ đó tới tay?

Lộc Minh Sâm không để ý tới bọn họ, lại nói tiếp: “Còn về của hồi môi, tôi kiến nghị nên mang đủ, bởi vì sau khi gả cho tôi rồi, tất cả chi phí ăn mặc đều phải dựa vào của hồi môn của cô.” Anh còn trưng ra dáng vẻ “Tôi không chiếm lợi của cô” nói tiếp: “Tiền do cô kiếm được tôi sẽ không thu, chỉ cần đủ cho tôi ăn no mặc ấm là được.”

Tô Nhuyễn dùng sức vuốt ngực, buông quả chuối xuống, quyết định khi người này mở miệng vẫn không nên ăn bất cứ thứ gì thì tốt hơn. Chậc, đúng là quá khốn nạn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 51: Lấy lui làm tiến



Liêu Hồng Mai nghe thấy thế lập tức thét chói tai: “Cái gì? Còn muốn Thanh Thanh nhà chúng tôi nuôi cậu?”

Lộc Minh Sâm tỏ vẻ thấu hiểu, nói: “Yên tâm, tiền thuê vệ sĩ tôi sẽ tự trả, tiền thuốc men đã trả hơn nửa rồi, hơn nữa nhà họ Lộc sẽ tìm cho cô ta công việc không tệ, cô ta hoàn toàn có thể chịu đựng nổi gánh nặng này.”

“Dựa vào đâu?” Liêu Hồng Mai nổi giận.

Lộc Minh Sâm khẽ cười một tiếng: “Dựa vào cô ta phải giữ lại thể xác và tình cảm thuần khiết cho anh Hướng Dương thân yêu của cô ta.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh tái nhợt, Liêu Hồng Mai cũng ý thức được điều gì đó, lập tức như con vịt bị bóp cổ, tất cả lời muốn nói đều kẹt giữa cổ họng, nói ra không được nuốt xuống không xong, sắc mặt đỏ bừng lên.

Ông cụ Lộc nhíu mày: “Minh Sâm, con nói vậy là có ý gì?”

“Tôi làm vậy cũng vì đề phòng nguy hiểm mà thôi. Dù sao tôi cũng là người bị liệt, cô gả cho tôi không tổn thất gì, đợi hộ khẩu và việc làm tới tay, cô trực tiếp ngược đãi tôi tới c.h.ế.t người khác cũng không biết, sau đó có thể hợp tình hợp lý thừa kế tất cả tài sản của tôi, kết hôn sinh con với anh Hướng Dương thân yêu của cô…”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai thở dài: “Tôi vẫn luôn cho rằng nhà họ Lộc giỏi về tính kế, không ngờ so với nhà họ Tô các cô vẫn kém hơn một chút.”

Tô Nhuyễn:……

Vân Chi

Mắng nhà họ Tô còn không quên dẫm nhà họ Lộc một phát, công kích người khác không phân biệt quân địch quân ta, như vậy tốt sao?

Chẳng trách Tô Thanh Thanh lại cảm thấy anh là vai ác.

Hơn nữa người bình thường khi kết hôn cùng lắm là suy xét khi ly hôn sẽ phải phân chia một nửa tài sản, còn người này đã trực tiếp nghĩ tới kịch bản g.i.ế.c chồng theo trai rồi.

Tô Thanh Thanh không ngờ không phải Lộc Minh Sâm cũng trọng sinh, mà là anh đã biết chuyện giữa cô ta và Hoắc Hướng Dương, điều này khiến cô ta vô cùng luống cuống.

Ông cụ Lộc cũng rất tức giận, sa sầm mặt xuống nhìn Tô Thanh Thanh, nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cô có bạn trai rồi?”

Lúc này Lâm Mỹ Hương cũng đã hiểu ra được ý trong lời Lộc Minh Sâm nói, bà ta cũng giận không chịu nổi: “Tôi biết ngay mà, đang yên đang lành lại chạy tới đòi gả cho Minh Sâm, hóa ra là vì ý đồ như vậy! Đúng là quá độc ác!”

Tô Thanh Thanh lớn tiếng nói: “Không phải tôi, thật sự không phải thế!”

Lộc Minh Sâm cười nói: “Nhà người kia đang ở ngay dưới lầu đó, hay là tôi nhờ người gọi bọn họ lên đây nhé?”

Liêu Hồng Mai thốt lên: “Không phải, bọn họ chỉ tới xem bệnh thôi!”

Chậc chậc, Tô Nhuyễn khẽ lắc đầu.

Liêu Hồng Mai cũng phản ứng lại, mình vừa bị bắt nọn.

“Không phải…” Đầu óc Tô Thanh Thanh xoay chuyển nhanh chóng, cô ta muốn từ hôn, nhưng mà đối phương cảm thấy cô ta không thích hợp chủ động từ hôn là một chuyện, còn cô ta thông đồng bị ép từ hôn lại là chuyện khác.

Đời này cô ta phải làm bà chủ nhà giàu vẻ vang, tuyệt đối không thể khiến thanh danh bị hư hỏng.

Hơn nữa bây giờ cô ta còn không muốn từ hôn lắm…

“Em không biết anh Minh Sâm nghe được chuyện ấy từ chỗ nào…” Nói tới đây, mắt cô ta còn nhìn qua phía Tô Nhuyễn: “Nhưng từ trước tới nay, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại người mưu đoạt tài sản.”

Tô Thanh Thanh dùng vẻ mặt chân thành nhìn về phía ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Trước đó, cháu không hề biết anh Minh Sâm lại có nhiều tài sản như vậy, sao có thể nghĩ tới chuyện ấy?”

“Trước đây khi nhà họ Lộc tới cầu hôn, người trong thôn truyền với nhau sau này khả năng anh Minh Sâm sẽ bị tê liệt cả đời, sau đó chị gái cháu khóc lóc thảm thiết nói không muốn gả, cháu với chị ấy cùng lớn lên bên nhau, thấy chị ấy đáng thương như vậy, nên mới nhất thời xúc động tìm lý do muốn gả qua bên này thay chị gái cháu.”

“Kết quả mấy ngày hôm trước, cháu gặp được Hoắc Hướng Dương tới xem mắt chị gái cháu, anh ấy là nam sinh cháu từng thích hồi học cấp ba, sau khi gặp người ta nhất thời đầu óc cháu có chút không yên.”

“Nhưng mà cháu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ gả cho Hoắc Hướng Dương, dù sao người anh ấy thích cũng là chị gái cháu, ông nội Lộc có thể nhờ người đi điều tra rõ chuyện này.”

Đúng là lưỡi không xương có khác, lời này vừa là lấy lui làm tiến, đồng thời còn không quên đào hố cho Tô Nhuyễn.

Khả năng do cô ta sợ Tô Nhuyễn sẽ xen miệng vào, nên nói vô cùng nhanh, căn bản không cho Tô Nhuyễn có cơ hội phản bán. Vì chứng tỏ lòng mình, Tô Thanh Thanh còn kiên định nói tiếp: “Nếu mọi người vẫn không tin cháu, cháu đồng ý hết những điều kiện anh Minh Sâm vừa nhắc tới.”

Quả nhiên nghe xong ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đều có chút do dự.

Lộc Minh Sâm lại khẽ cười một tiếng, nói: “Sau đó đợi tôi c.h.ế.t lại thừa kế di sản của tôi?”

Tô Thanh Thanh ấm ức nói: “Em đã nói rồi, trước đây em không hề biết anh có nhiều tài sản như vậy.”

Lộc Minh Sâm: “Nhưng bây giờ cô biết rồi, còn biết cả chuyện có thể ngược đãi c.h.ế.t tôi để thừa kế di sản.”

Tô Thanh Thanh:……

Người này nói chuyện quá không đạo lý!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 52: Cầu được thế nào thì từ bỏ như vậy



Tô Thanh Thanh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu anh không tin em, vậy thì từ hôn đi! Em không gả cho anh nữa!”

Lộc Minh Sâm thản nhiên đáp: “Không được.”

Trong lòng Tô Thanh Thanh âm thầm mừng rỡ, quả nhiên lấy lui làm tiến là đúng.

Cho dù ban đầu anh chán ghét cô ta cũng không sao, chỉ cần có thể cột vào với nhau, cô ta sẽ có cơ hội. Đời trước Lộc Minh Sâm có thể yêu cô ta, đời này đương nhiên cũng có thể, anh không trọng sinh càng tốt, chỉ cần cố gắng chịu đựng bảy tám năm đợi tới khi anh hy sinh, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về cô ta.

Cô ta trưng ra vẻ mặt ẩn nhẫn, tức giận nói: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Anh muốn thế nào em làm theo thế ấy là được rồi chứ?”

Lộc Minh Sâm nhìn về phía cô ta, đột nhiên cười lớn: “Muốn từ hôn sao? Cũng không phải không được.”

“Hôn sự này cô lấy tới thế nào, vậy thì từ bỏ như thế đi.”

Lúc này Liêu Hồng Mai vẫn chưa phản ứng lại, còn Tô Thanh Thanh đã hiểu được ý của Lộc Minh Sâm, sắc mặt cô ta cứng đờ.

Lộc Minh Sâm lười biếng nói: “Yêu cầu này không quá đáng chứ? Nào có chuyện cô muốn kết hôn thì cướp hôn sự về tay, khi có niềm vui mới lại ném đi như không có gì.”

“Bây giờ hàng xóm láng giềng đều biết có một cô gái có tình có nghĩa không để bụng tôi là người bị liệt cương quyết đòi gả cho tôi rồi, còn nói nhà họ Lộc chúng tôi có phúc đó, đột nhiên lại từ hôn, khả năng nhà họ Lộc chúng tôi sẽ bị mắng là không biết tốt xấu.”

“Tạm thời chưa nói tới mấy lời càng khó nghe hơn, lỡ như đến lúc đó người ngoài biết ngay cả con gái nông thôn còn ghét bỏ tôi, vậy thì sau này sợ là tôi sẽ không cưới được vợ mất.”

“Cho nên…” Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Thanh Thanh, nói rõ ràng từng chữ: “Cô biểu diễn mình là cô gái có tình có nghĩa trong khu tập thể nhà họ Lộc đang ở thế nào, thì làm sáng tỏ như vậy, cũng nói rõ vì sao nhà họ Lộc lại lui hôn, tôi sẽ đồng ý từ hôn với cô.”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng lên, Liêu Hồng Mai cũng tức điên người: “Minh Sâm, tốt xấu gì cậu cũng là đàn ông, có cần so đo với con gái như vậy không?”

Tô Thanh Thanh cố rặn ra nước mắt: “Nếu em đi xin lỗi, sợ là nhà họ Lộc cũng vướng phải thanh danh không phân rõ trắng đen…”

Lộc Minh Sâm còn chưa nói lời nào, Lâm Mỹ Hương đã nổi giận: “Cô nói vậy là có ý gì? Uy h.i.ế.p chúng tôi à?”

Lộc Minh Sâm nói: “Đúng thế, có lời châm chọc nào ông nội tôi chưa từng nghe qua, còn sợ chút sấm to mưa nhỏ của cô hay sao?”

Ông cụ Lộc:…

Tô Nhuyễn nghẹn cười, Lộc Minh Sâm này đúng là, công kích không chừa một ai.

Ông cụ Lộc giải quyết dứt khoát: “Phải xin lỗi.”

Tô Thanh Thanh tỏ vẻ ấm ức không ngừng gạt lệ, Lâm Mỹ Hương cười mỉa mai: “Cô còn dám trưng ra khuôn mặt ấm ức ấy! Đúng là chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô, tuổi còn nhỏ đã bắt cá hai tay, còn chưa kết hôn đã có ý định đội nón xanh cho người khác…”

“Phải rồi, vòng tay vàng nhà chúng tôi đâu?” Lúc này Lâm Mỹ Hương mới nhớ tới: “Mau chóng trả lại đi, nếu không tôi sẽ kiện nhà các cô tội lừa đảo.”

“Đúng là chưa từng thấy nhà nào đáng sợ như nhà các cô.”

Liêu Hồng Mai tức điên người, chiếc vòng tay kia bà ta đang mang trên người, vốn dĩ cho rằng Lộc Minh Sâm sẽ chủ động từ hôn, trong cơn giận dữ bà ta sẽ ném vòng tay trả lại, còn có thể kiếm được cái thanh danh tốt.

Kết quả bây giờ bị ép giao trả, khiến bà ta chỉ cảm thấy nhục nhã.

Nhưng mà nghĩ đến số tài sản Lộc Minh Sâm có, Liêu Hồng Mai lại không muốn xé rách mặt, cố gắng nén giận xem có thể cứu vãn tình thế hay không.

Có điều lúc này hiển nhiên Lâm Mỹ Hương đã không có ý định suy xét tới nhà họ Tô nữa, có chuyện này rồi, sao Lộc Minh Sâm có thể tín nhiệm Tô Thanh Thanh?

Tô Thanh Thanh không lấy được tín nhiệm của Lộc Minh Sâm, với bọn họ mà nói, sẽ không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào.

Nghĩ tới mấy ngày qua hai mẹ con nhà này vẫn luôn giả vờ nhiệt tình, bà ta còn hao hết tâm tư lấy lòng Tô Thanh Thanh, trong lòng đã giận lại càng giận hơn, tay chỉ vào Tô Thanh Thanh mắng to: “Hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi, ai có thể ngờ, người còn chưa tới hai mươi đã sớm ba chiều bốn, giống như không có đàn ông không sống được vậy, chắc là đời trước làm kỹ nữ quen rồi!”

Vân Chi

Thời buổi này dù là phòng bệnh riêng cũng không có tính riêng tư, tiếng cãi nhau ầm ĩ đã lôi kéo không ít người đứng vây xem bên ngoài phòng bệnh, tất cả đều nhìn Tô Thanh Thanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tuy rằng da mặt Tô Thanh Thanh dày thật, nhưng bị mắng thẳng mặt như vậy cũng khó chịu, nước mắt rơi xuống lã chã.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 53: Khiến bọn họ phải cầu xin



Cuối cùng Liêu Hồng Mai cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, bà ta lục túi móc vòng tay ra, hung hăng ném thẳng vào người Lâm Mỹ Hương: “”Này, trả lại cho bà! Làm như chúng tôi thèm lắm không bằng!”

Nói xong còn thuận thế nhào lên túm lấy tóc Lâm Mỹ Hương: “Tôi xé nát cái miệng thối này của bà, Thanh Thanh nhà chúng tôi thấy cậu ta là quân nhân mới thương xót cậu ta, nào ngờ lại bị mắng là tham tài, một quyển hộ khẩu rách nát, một công việc rách nát, nghĩ chúng tôi không tự tìm được sao!”

Vân Chi

“Hoắc Hướng Dương ở phương nam làm thuê một năm là có thể kiếm được mười mấy vạn rồi, sang năm sẽ trở thành ông chủ lớn, một kẻ tê liệt còn nghĩ mình là bánh trái thơm ngon sao? Trừ bỏ chút tiền ấy, cậu ta còn cái gì?”

“Đồ thái giám, con cũng không sinh được, đoạn tử tuyệt tôn cũng đáng đời. Để tôi xem xem, nhà các bà có thể cưới được đứa con gái trong sạch nào không.”

Hiển nhiên bà ta cũng biết chuyện này không còn đường cứu vãn, nên dứt khoát phát tiết cho thoải mái.

Lâm Mỹ Hương phản ứng cực nhanh, dù sao năm đó bà ta cũng là người đàn bà đanh đá xuất sắc ở Tô Gia Câu, bà ta lập tức vươn tay lên túm lấy đầu tóc của Liêu Hồng Mai, đánh trả: “Bà nghĩ người nhà bà là thứ tốt sao?”

“Còn thương xót chúng tôi? Còn không phải coi trọng hộ khẩu với công việc nhà chúng tôi đưa cho? Con gái bà là cave, vợ chồng bà chính là tú bà, đồ con rùa…”

Liêu Hồng Mai gào lên một tiếng: “Bà đây liều mạng với mày!”

Hai người đều là phụ nữ nông thôn từng trải qua trăm trận đánh, thể lực ngang nhau, nhất thời không phân thắng bại.

Tô Thanh Thanh ở bên cạnh khóc như hoa lê dính hạt mưa, chân tay luống cuống giữ chặt Lâm Mỹ Hương giúp mẹ mình.

Ngoài cửa vây đầy người, Tô Nhuyễn không lui ra được, thiếu chút nữa bị vạ lây, cô vội vàng trốn về phía giường bệnh Lộc Minh Sâm, may mà nơi này còn có chỗ trống.

Lộc Minh Sâm cũng rất hứng thú xem kịch vui, trong tay không biết đã bóc ra nửa quả cam từ lúc nào, thấy Tô Nhuyễn tới chỗ mình lập tức duỗi tay đưa cho cô.

Tô Nhuyễn không khách sáo, từ sáng cô lo lắng cho Lý Nhược Lan vội vàng chạy tới bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa kịp ăn bữa sáng, đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng rồi. Cô còn thuận miệng sai sử: “Cho em thêm quả chuối.”

Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn bẻ cho cô một quả, những người khác đều bị chiến trường hỗn hoạn hấp dẫn, ông cụ Lộc nhìn con dâu nhà mình đánh lộn với người phụ nữ nông thôn kia, tức giận kêu to: “Dừng tay lại cho tôi! Đều dừng tay lại! Còn ra cái thể thống gì…”

Có điều hiển nhiên là hai người phụ nữ đang đánh lộn không nghe thấy.

Tô Nhuyễn bình phẩm: “Bác gái anh vẫn còn non tay, sợ là sẽ thua.>”

Lộc Minh Sâm nói: “Sao nhà họ Lộc có thể thua được, mục đích của bà ấy không phải đánh nhau, sợ là thanh danh của Tô Thanh Thanh sẽ thối hơn nước cống.”

“Chuyện của em, bây giờ đã được làm sáng tỏ rồi, cha em tạm thời sẽ không dám làm xằng bậy.”

Không quan tâm Tô Thanh Thanh có xin lỗi hay không, chắc chắn Lâm Mỹ Hương sẽ đứng ra nói rõ phá hủy thanh danh của cô ta, nhưng Tô Văn Sơn sẽ không tránh được liên can. Dù là tùy ý gả con gái cho người què, hay là để mặc cháu gái vu oan cho Tô Nhuyễn, thậm chí còn ép cô phải gả chồng, ông ta đều không tìm ra được lý do để giải vây.

Chỉ cần ông ta còn muốn bò lên trên, chắc chắn ông ta không thể đối xử tùy tiện với Tô Nhuyễn như trước, nếu không thanh danh tác phong có vấn đề sẽ theo ông ta cả đời.

Lộc Minh Sâm nghĩ tới dáng vẻ thù dai của Tô Nhuyễn, lại bổ sung thêm một câu: “Tô Thanh Thanh muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, sợ là sẽ không dễ dàng.”

Tô Nhuyễn chậc lưỡi một tiếng: “Yên tâm đi, cô ta có thể làm được, em cũng hy vọng hai người bọn họ nhanh chóng khóa chặt lấy nhau, em không muốn bị quấy rầy.”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Không phải Hoắc Hướng Dương thích Tô Thanh Thanh chứ?”

Tô Nhuyễn mỉa mai: “Anh ta thích cả em, người xinh đẹp anh ta đều thích.”

Lộc Minh Sâm cạn lời.

Đột nhiên Tô Nhuyễn mở miệng nói: “Em đã nghĩ ra nên đòi nhà họ Lộc bồi thường thứ gì rồi.”

“Thứ gì?”

“Em để ý thấy, bọn họ cãi nhau đã nửa ngày rồi, rõ ràng đều biết là em bị oan, nhưng lại không ai nói một câu xin lỗi nào, thậm chí còn không thèm để ý tới em.”

“Trông cậy vào loại người này xin lỗi chân thành là chuyện không thực tế, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, em cảm thấy vẫn nên để bọn họ cầu xin em mới sảng khoái.”

Trong lòng Lộc Minh Sâm dâng lên dự cảm không lành, muốn nhà họ Lộc cầu xin Tô Nhuyễn, vậy thì phải dựa vào thanh thế của anh mới được…

Thấy anh đã nghĩ ra, Tô Nhuyễn cười nói: “Anh phối hợp chút, yên tâm, em sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của đâu.”

Lộc Minh Sâm hoàn toàn không thể nào yên tâm nổi, chỉ qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủn, anh đã phát hiện ra, cô gái này ra bài hoàn toàn không theo đúng kịch bản.

Tô Nhuyễn buông vỏ chuối xuống, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, cao giọng hỏi: “Anh chắc chắn? Không chỉ giao cho em hết tiền tiết kiệm của mình, ngay cả tài sản ông ngoại anh để lại cũng giao cho em xử lý?”

Ông cụ Lộc: !!!

Ngay cả Lâm Mỹ Hương và Liêu Hồng Mai đang đánh nhau say sưa cũng không hẹn mà cùng nhìn qua: “Cái gì?”

Thời gian giống như tạm dừng ở giây phút ấy, Lâm Mỹ Hương vẫn đang nắm tóc Liêu Hồng Mai, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 54: Không yêu cầu gì



Lúc này Lâm Mỹ Hương lấy đâu ra tâm trạng để ý tới Liêu Hồng Mai nữa, bà ta buông tay ra, nhìn Lộc Minh Sâm hỏi: “Cháu vừa nói cái gì?”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngoài mặt lại lười biếng nói: “Cháu cảm thấy em gái Miên Hoa khá tốt, con người cũng thành thật, nếu là em ấy, giao tất cả tài sản cho đối phương xử lý cháu cũng yên tâm.”

Một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại, nhớ ra em gái Miên Hoa chính là Tô Nhuyễn.

Ông cụ Lộc không nhịn được quát: “Ăn nói lung tung!”

Lâm Mỹ Hương cũng nói: “Minh Sâm, hai đứa không gặp nhau mười mấy năm rồi, ai biết phẩm hạnh của cô ta thế nào?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Không biết phẩm hạnh của tôi vậy mà còn dám tới nhà tôi cầu hôn? Thế là đủ hiểu nhà họ Lộc không để bụng anh Minh Sâm thế nào rồi!”

Cô nhìn qua phía Tô Thanh Thanh: “Có phải nhà bà cố ý chọn cho anh ấy người không tốt hay không? Làm gì có cô gái đứng đắn nào sẽ chủ động chạy tới bán mình chứ?”

Nói tới đây, Tô Nhuyễn lại mỉa mai: “Yên tâm, hai tháng sau ông cụ Lộc đây còn muốn tham gia hôn lễ của tôi mà, tôi cảm thấy đối tượng của tôi bây giờ khá tốt, cho nên dù nhà họ Lộc có cầu xin, tôi cũng không gả đâu.”

Ông cụ Lộc sa sầm mặt, nói với Lộc Minh Sâm: “Yên tâm, ông nội sẽ tìm cho cháu người tốt hơn, lần này cho cháu tự chọn.”

Lộc Minh Sâm nghe thấy thế, uể oải dựa vào đầu giường, nói: “Vậy thì quên đi.”

Vân Chi

“Dù sao tiền trợ cấp cũng đủ cho cháu tiêu rồi, tài sản ông ngoại để lại cứ như bây giờ đi.”

So với Lộc Minh Sâm, người nhà họ Lộc còn gấp gáp muốn lấy lại tài sản ông ngoại anh để lại hơn nhiều.

Lâm Mỹ Hương sốt ruột nói: “Như vậy sao được, bây giờ cháu đang bị thương, cần một người dịu dàng săn sóc tới chăm lo cho cháu.”

Bà ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, nói: “Cháu cũng thấy rồi đó, con nhóc này không phải đèn cạn dầu, sau này sợ là cháu không dạy bảo được nó.”

Lộc Minh Sâm cười nói: “Bác gái lo lắng cháu không dạy bảo được, hay là bác không dạy bảo được?”

Lâm Mỹ Hương giật mình.

Ông cụ Lộc trừng mắt nhìn Lâm Mỹ Hương một cái, rồi dịu giọng giải thích với Lộc Minh Sâm: “Bác gái cháu không có ý đó, bây giờ tình hình của cháu thế này,c ần người cẩn thận dịu dàng tới chăm sóc.”

Lâm Mỹ Hương cũng vội vàng bổ cứu: “Đúng vậy, tính cháu ương ngạnh có chủ kiến, nên tìm người tính tình dịu dàng bổ sung cho nhau, cuộc sống sau này mới tốt đẹp được.”

Nói xong bà ta liếc mắt lườm Tô Nhuyễn một cái: “Còn đối chọi gay gắt kiểu này, sợ là vết thương của cháu sẽ vĩnh viễn không bao giờ tốt lên được.”

Lộc Minh Sâm nhìn Bùi Trí Minh đang đứng ngoài cửa, mở miệng hỏi: “Thượng úy Bùi, khi nào chính ủy Vương tới?”

Bùi Trí Minh sửng sốt, trả lời theo bản năng: “Nếu anh còn chưa chịu đánh báo cáo kết hôn, tuần sau ông ấy sẽ đích thân tới, tự mình mai mối cho anh.”

Ông cụ Lộc nghe thấy thế lập tức nhăn mày lại, Lâm Mỹ Hương cũng hỏi: “Làm mai mối gì?”

Bùi Trí Minh chớp chớp mắt, giống như đã hiểu ý của Lộc Minh Sâm, lập tức mở miệng giải thích: “Chính ủy chỗ chúng cháu vẫn luôn muốn làm mai cho lão đại, ngay cả con gái của thủ trưởng đơn vị chúng cháu cũng thích lão đại, nhưng mà lão đại bị thương sợ liên lụy tới người ta, nên không đồng ý.”

Sau đó anh ta còn nói với ông cụ Lộc: “Đồng chí Bạch rất phù hợp với yêu cầu nhà ông vừa đưa ra, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn dịu dàng săn sóc, đặc biệt biết làm người.”

“Nghe nói việc trong nhà thủ trưởng đều do cô ấy xử lý đó, chỉ tính riêng việc quản lý người giúp việc thôi, bảo mẫu nhà bọn họ cũng không chiếm lợi được từ nhà bọn họ một phân nào, vô cùng khôn khéo.”

“Hình như lần trước sau khi bị từ chối, đồng chí Bạch vẫn không cam lòng, lần này chắc là cô ấy sẽ qua đây với chính ủy Vương. Nếu như đồng chí Tô Thanh Thanh này không thích hợp, ngài cũng không cần vội vã tìm người khác cho lão đại, chắc chắn đồng chí Bạch sẽ thích hợp.”

Thích hợp chỗ nào? Lâm Mỹ Hương vội vàng ngăn cản: “Hay là thôi đi, nếu Minh Sâm đã không muốn liên lụy tới đối phương, chúng ta cũng đừng làm kẻ ác, kẻo bị người khác chọc cột sống.”

Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã phì cười, đúng là lời tốt lời xấu nào đều để bọn họ chiếm hết rồi.

Nghe thấy lời này của Bùi Trí Minh, ông cụ Lộc cũng có chút căng thẳng. Ông ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, giống như đang cân nhắc, so sánh Lộc Minh Sâm không kết hôn, kết hôn với con gái thủ trưởng rất lợi hại, và kết hôn với cô, xem như thế nào thì thích hợp hơn.

Cuối cùng ông ta thở dài bất đắc dĩ: “Con cháu đều là nợ....” Sau đó nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, xác nhận lại: “Nếu đổi thành Tô Nhuyễn, cháu sẽ kết hôn?”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nói sẽ không giậu đổ bìm leo, tất nhiên sẽ không khiến Lộc Minh Sâm khó xử, người cô muốn làm khó là người nhà họ Lộc.

“Ngại quá, tôi không đồng ý.”

Ông cụ Lộc căn bản không thèm để ý tới lời nói của cô, chuyện này chỉ cần ông ta và Tô Văn Sơn thương lượng với nhau là được.

Giống như biết ông ta đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn nhắc nhở: “Tôi nhớ rõ quân hôn cần viết báo cáo, cần thẩm tra chính trị, cần tôi tự ra mặt, cho dù ông thương lượng với cha tôi cũng không ích lợi gì.”

Cuối cùng ông cụ Lộc cũng nhíu mày nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Cô muốn gì?”

Tô Nhuyễn cười: “Ngại quá, tôi không muốn gì cả.”

Thấy ông cụ thay đổi sắc mặt, Tô Nhuyễn lại hờ hững nói: “Dù sao trong vòng hai tháng nữa tôi cũng phải kết hôn rồi, còn là do ông Lộc đây tự mình chuẩn bị cho tôi đấy.”

“Bây giờ ông lại muốn cầu hôn tôi cho anh Minh Sâm, như vậy còn ra thể thống gì, có đúng không?”

Mặt ông cụ đã tái đi rồi, ai cũng biết không có yêu cầu mới là yêu cầu khó nhất.

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm, vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi, phải cô phụ tình cảm của anh rồi.”

Nói xong cô xoay người định ra ngoài.

Ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương nhìn theo bóng dáng kiêu căng ngạo mạn của cô, tức giận đen cả mặt.

Lộc Minh Sâm lại cười rộ lên, sau đó trịnh trọng nói với ông cụ Lộc: “Cháu chỉ cưới cô ấy.”

Ông cụ Lộc & Lâm Mỹ Hương:…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 55: Lại gặp nhà họ Hoắc



Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh chật vật đi theo sau Tô Nhuyễn ra về.

Vừa xuống cầu thang, Tô Thanh Thanh đã lạnh lùng chất vấn: “Là chị nói cho Lộc Minh Sâm đúng không?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt một lát, mới hiểu được cô ta đang nói tới chuyện Lộc Minh Sâm biết cô ta và Hoắc Hướng Dương có gian tình.

Liêu Hồng Mai cũng tức giận nói: “Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, ngoài nó ra còn ai vào đây nữa, đúng là không nhìn ra đó, ngày thường luôn giả vờ thanh cao…”

Tô Nhuyễn giận quá hóa cười, cắt lời Liêu Hồng Mai: “Tôi bảo này thím Hai, hai người thật sự coi tôi là quả hồng mềm sao?”

Cô nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Do tôi ép cô chạy tới nhà họ Lộc nói dối? Hay là tôi ép cô quyến rũ Hoắc Hướng Dương?”

“Bản thân bất chính, còn có mặt mũi quay lại chất vấn tôi, đúng là buồn cười thật.”

“Không nói có phải do tôi làm hay không, dù là tôi làm thì sao nào? Không phải chính thím Hai để tôi tới tìm nhà họ Lộc à?”

“Bây giờ không phải đã đạt được mục đích rồi sao? Hai người cũng đã thành công từ hôn, mà Lộc Minh Sâm cũng đã thích tôi.” Cô lạnh lùng nhìn về phía Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh: “Cho nên, lẽ ra hai người phải cảm kích tôi mới đúng, nếu không tôi không ngại lau khô nốt m.ô.n.g bên chỗ nhà họ Hoắc giúp hai người.”

“Mẹ Hoắc Hướng Dương không thích có người con dâu sớm ba chiều bốn như cô đâu.”

Vốn dĩ Liêu Hồng Mai đang định nổi giận, nghe thấy thế lại cắn răng nuốt cơn giận vào trong.

“Còn nữa…” Tô Nhuyễn nói tiếp: “Chuyện tới khu tập thể nhà họ Lộc đang ở xin lỗi, tôi khuyên hai người nên nghe lời.”

Nhắc tới chuyện này Liêu Hồng Mai lại buồn bực, bà ta lập tức cả giận mắng: “Liên quan quái gì tới mày.”

“Buồn cười thật, Tô Thanh Thanh vu hãm tôi sao lại không liên quan tới tôi?”

Tô Nhuyễn chậm rãi nói ra từng chữ: “Đừng cảm thấy có thể trốn tránh được, nhà họ Lộc không truy cứu, thì vẫn còn tôi. Tôi sẽ đưa ra điều kiện này với nhà họ Lộc, nếu bây giờ hai người không làm luôn, sau này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lãi đó.”

Tô Thanh Thanh cảm thấy Tô Nhuyễn đang kể chuyện cười: “Chị họ, tôi bảo này, không phải chị thật sự cho rằng Lộc Minh Sâm coi trọng chị chứ?”

“Chẳng qua là anh ta cảm thấy tức giận vì bị tôi cắm sừng, nên lợi dụng chị để làm nhục tôi mà thôi.”

“Cô cắm sừng Lộc Minh Sâm? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa có được không, cùng lắm cô chỉ là câu tam đáp tứ mà thôi.” Tô Nhuyễn nhìn về phía người cách đó không xa đang đi về phía bên này: “Sao hả? Có muốn tôi giúp cô kể lại cho Hoắc Hướng Dương nghe, cô đã hèn mọn cầu xin thế nào để được gả cho Lộc Minh Sâm hay không?”

Nhìn thấy ba người nhà họ Hoắc tới gần, Tô Thanh Thanh lập tức ngậm miệng lại.

Liêu Hồng Mai nhỏ giọng uy h**p: “Tô Nhuyễn, cô dám phá hoại chuyện tốt của Thanh Thanh nhà chúng tôi, Liêu Hồng Mai tôi thề, cô cũng sẽ không được tốt lành đâu.”

Phía bên này ánh mắt Hoắc Hướng Dương đã dừng trên người Tô Thanh Thanh đang chật vật trước.

Mẹ Hoắc ở bên cạnh một tay túm c.h.ặ.t t.a.y con trai, một tay kéo Tô Nhuyễn tới gần: “Tô Nhuyễn à…”

Tô Nhuyễn giơ tay né tránh: “Ngại quá, dì Hoắc, cháu còn có việc phải đi trước, nếu dì cũng về nhà, vậy thì vừa lúc có thể kết bạn với hai mẹ con thím Hai nhà cháu.”

Cô liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, lời ít ý nhiều: “Hai người có duyên phận như vậy, chắc là có rất nhiều chuyện để nói.”

Hoắc Hướng Dương lập tức giống người mới làm sai chuyện gì, vội vàng nhổ ánh mắt ra khỏi người Tô Thanh Thanh, quay sang Tô Nhuyễn, chột dạ nói: “Tô Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn không quan tâm tới anh ta, xoay người đi thẳng.

Mẹ Hoắc nhíu mày nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tô Nhuyễn, Hoắc Hướng Mỹ thì vô cùng bất mãn: “Mẹ, mẹ xem thái độ của chị ta kìa.”

Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Nhuyễn đi khỏi, có chút lo lắng không yên. Khi anh ta đang định nói gì đó, lại trông thấy Tô Thanh Thanh bắt đầu rớt nước mắt, giống như từng giọt trân châu rơi xuống, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Hoắc Hướng Dương dừng bước, giọng nói đầy thương tiếc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Thanh Thanh dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh ta: “Em bị từ hôn rồi, em nói với nhà họ Lộc em đã gặp được người mình thích, bọn họ vô cùng tức giận, còn đánh em với mẹ…”

……

Tô Nhuyễn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Tô Thanh Thanh lại dùng thủ đoạn cắt câu lấy nghĩa, ra vẻ đáng thương để khoe ra mình đã phải chịu ấm ức thế nào ở chỗ nhà họ Lộc vì Hoắc Hướng Dương.

Có điều dù biết cô cũng không thèm để ý, cô thật lòng hy vọng hai người này sẽ nhanh chóng khóa chặt lại với nhau, đừng ra ngoài tai họa cho kẻ khác.

Còn chuyện vu hãm cô sao? Sẽ có lúc mọi chuyện sáng tỏ.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 56: Lý Nhược Lan



Sau khi tách khỏi đám người kia, cô lại chạy tới phòng bệnh của Lý Nhược Lan, nhưng lúc này lại không có ai trong phòng.

Tô Nhuyễn hoảng sợ, vội vàng kéo ý tá lại hỏi, mới biết được không lâu trước đó Lý Nhược Lan đã ồn ào đòi xuất hiện, vừa làm xong thủ tục đã ra về rồi.

Tô Nhuyễn không ngờ Lý Nhược Lan lại sốt ruột như vậy, cô cũng lập tức vội vàng chạy về khách sạn, quả nhiên vừa mới đi qua góc đường đã trông thấy một người phụ nữ có diện mạo giống cô đang đứng trước cửa khách sạn.

Nhìn qua đối phương có vẻ chưa tới bốn mươi tuổi, để mái tóc quăn đang lưu hành thời đại này, trên người mặc áo sơ mi và quần dài xinh đẹp, dễ nhận ra bà ấy đã cố ý trang điểm, rất có phong cách của nữ minh tinh hồng kong thập niên 90.

Ngôn Thiếu Thời từng nói, thật ra Lý Nhược Lan rất thích ăn diện, nhưng mà đời trước ngoài vài lần gặp mặt đầu tiên Lý Nhược Lan còn trang điểm ra, sau này bởi vì bệnh tình của cô, Lý Nhược Lan đã mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần rồi, cả người cũng nhanh chóng già đi, không còn tâm trạng trang điểm…

Có lẽ đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan nhanh chóng nghiêng đầu, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng đối phương có chút vô thố.

Lý Nhược Lan căng thẳng nắm chặt quần áo, cẩn thận mở miệng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn?”

Giây phút này, tất cả cảm xúc vui mừng, áy náy, lo lắng… Đều rút lui như thủy triều, trong đầu Tô Nhuyễn chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, chính là ôm chặt lấy người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ đã từng nhọc lòng vì cô cả đời, cô từng thẹn cả đời…

Cô không nói câu nào nhanh chân bước đến, dùng sức ôm lấy đối phương: “Mẹ……”

Lý Nhược Lan cũng ôm lấy cô theo phản xạ, nghe thấy tiếng mẹ cô gọi, bà vừa vui mừng vừa luống cuống chân tay: “Nhuyễn Nhuyễn.”

“Mẹ, con xin lỗi.” Tô Nhuyễn chôn đầu trên vai Lý Nhược Lan, cảm thấy vô cùng an tâm.

Lý Nhược Lan nhẹ nhàng v**t v* lưng cô, đây là chuyện bà vẫn luôn muốn làm trong mười mấy năm qua, nghe cô nói vậy hốc mắc không khỏi nóng lên: “Đứa nhỏ ngốc này, con nói bậy gì thế, con có gì đâu mà phải xin lỗi mẹ.”



Trong tiệm cơm, Lý Nhược Lan hưng phấn gần như muốn gọi hết món ăn của quán mang một lượt, Tô Nhuyễn bất đắc dĩ chặn lại: “Mẹ, đủ ăn rồi, không ăn hết lãng phí.”

Vân Chi

Nghe con gái nói vậy Lý Nhược Lan mới dừng tay, trong khoảng thời gian chờ đồ ăn mang lên, bà ấy nhìn váy và giày da Tô Nhuyễn đang mang, cố gắng tìm chủ đề: “Đồ mẹ gửi con đều nhận được à? Có đúng ý con không?”

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ mục đích mình tới tìm Lý Nhược Lan, cô nói: “Con chỉ nhận được mỗi bộ váy này, còn giày da và tiền mẹ gửi là do con đến bưu điện, ngoài ý muốn nhận được.”

Lý Nhược Lan sửng sốt, Tô Nhuyễn hỏi: “Mẹ từng gửi cho con tổng cộng bao nhiêu tiền? Có giữ lại biên lai không? Có nhớ số đồ đạc từng gửi không?”

Lý Nhược Lan hiểu ra điều gì đó, trên mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, nhưng mà rất nhanh đã cười rộ lên: “Gửi không nhiều lắm, khả năng cha con tiết kiệm giúp con.”

Hiển nhiên Tô Nhuyễn biết bà ấy băn khoăn điều gì, cô thở dài nói: “Mẹ, con không còn là trẻ con nữa, mẹ không cần tô son trát phấn cho ông ta, con biết Tô Văn Sơn là người thế nào, cũng sẽ không đau lòng.”

Lý Nhược Lan quan sát kỹ biểu cảm trên mặt cô, phát hiện ra cô thật sự không tỏ ra thương tâm chút nào, bà ấy lập tức đau lòng. Một người ỷ lại vào cha minh mười mấy năm đột nhiên không còn tình cảm nữa, chắc chắn đã phải chịu ấm ức rất lớn, khiến trái tim hoàn toàn giá lạnh.

Bà ấy nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhuyễn chạy đến tìm bà ấy vào đúng lúc này, chỉ có thể là vì chuyện hôn sự.

Lý Nhược Lan nắm lấy tay Tô Nhuyễn, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, còn mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để con phải gả tới nhà họ Lộc.”

Tô Nhuyễn biết bà ấy hiểu lầm, cũng biết bà ấy vẫn luôn quan tâm tới chuyện này, liền nói: “Mẹ, con muốn gả tới nhà họ Lộc, không phải bị ép buộc.”

Lý Nhược Lan buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tô Nhuyễn: “Vì sao?”

Tô Nhuyễn nói: “Chắc mẹ cũng hiểu cha con là người thế nào, nhà họ Lộc đã khiến ông ấy phát hiện ra giá trị của con.”

Đương nhiên là Lý Nhược Lan biết, cho nên mới tức giận: “Thằng Hoắc Hướng Dương kia nữa, đúng là nhìn lầm người rồi.”

Tô Nhuyễn đã nghi hoặc từ lâu: “Hoắc Hướng Dương là do mẹ tìm tới?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 57: Mẹ con tâm sự (1)



Lý Nhược Lan dừng một chút, xác định Tô Nhuyễn không có ý tứ bài xích, mới cẩn thận nói: “Ừ, trước đó mẹ nghe nói cha con định gả con tới nhà họ Lộc, mẹ có chút lo lắng, nên đã nhờ bạn bè nghe ngóng giúp, cảm thấy thằng nhóc kia vẻ ngoài tốt, cũng biết tiến tới, quan trọng là còn làm buôn bán ở phía nam. Sau khi kết hôn hai đứa có thể đi thẳng xuống phía nam tìm việc làm, cách xa nhà họ Tô, tay Tô Văn Sơn sẽ không vươn dài được như vậy, vợ chồng hai đứa có thể sống yên ổn.”

Không thể không nói, Lý Nhược Lan đã thật sự tính toán chu toàn mọi mặt vì cô. Đời trước ban đầu đúng là cô định chạy trốn ra ngoài làm thuê thật, nhưng sau khi Hoắc Hướng Dương xuất hiện, cô đã sửa lại ý định, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, kết hôn xong đối phương có thể dẫn cô rời xa nhà họ Tô.

“Ai biết cậu ta lại là người không đáng tin như vậy, may mà con không nhìn trúng.”

“Cho nên con mới cảm thấy Lộc Minh Sâm khá tốt.” Tô Nhuyễn nói: “Kết hôn với anh ấy chính là quân hôn, hơn nữa hình như anh ấy còn rất ghét nhà họ Lộc, như vậy người nhà họ Lộc muốn thông qua Tô Văn Sơn quản lý con cũng không dễ dàng.”

“Nhưng cậu ta là kẻ liệt…” Nhắc tới điều này, Lý Nhược Lan thở dài thật sâu.

“Chuyện tê liệt là do nhà họ Lộc lan truyền ra ngoài, không phải sự thật.” Tô Nhuyễn nói: “Con tận mắt nhìn thấy anh ấy xử lý được đám ăn trộm đó, sau khi làm vật lý trị liệu xong sẽ khỏi lại thôi.” Không chỉ khỏi lại, còn không ảnh hưởng tới mười hạng toàn năng của anh.

Còn về có bị thương ở chỗ nào đó hay không, chuyện này không ai kiểm chứng được, bởi vì đời trước anh không kết hôn. Có điều cô cũng không quan tâm.

Lý Nhược Lan trợn trừng mắt: “Có ý gì? Nhà họ Lộc còn cố ý nói quá lên về thương thế của cậu ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn kể cho bà ấy nghe chuyện hôm nay sảy ra trong phòng bệnh, cũng nói ra suy đoán của mình: “Nhà họ Lộc sốt ruột thu xếp hôn sự cho anh ấy như vậy, khả năng là vì số tài sản ông ngoại anh ấy để lại.”

Lý Nhược Lan ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng.

Nhà họ Lộc muốn lấy được tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại cho anh, nhưng quanh năm suốt tháng anh đều ở trong quân đội, căn bản không có cách nào ra tay, cho nên rất chú trọng tới việc chọn vợ cho anh.

Tốt nhất là người không có kiến thức gì, còn không có quan hệ tốt với nhà mẹ đẻ, dễ dàng lung lạc.

Mà người bằng lòng gả con gái cho kẻ tê liệt, có thể thấy quan hệ với nhà mẹ đẻ chẳng ra gì.

Lý Nhược Lan không nhịn được, thở dài: “Nói ra thì, thằng bé cũng là người đáng thương, bảy tuổi đột nhiên mất đi cả cha lẫn mẹ, ông nội và các chú bác thằng bé thì…

Lý Nhược Lan từng sống ở Tô Gia Câu vài năm, còn là bạn thân với Lâm Vi Vi mẹ ruột của Lộc Minh Sâm, cũng hiểu rõ đức hạnh của đám người nhà họ Lộc: “Đừng thấy sau khi Lộc Trọng Quốc hy sinh, ông cụ Lộc đau đớn như muốn đi theo con trai mà lầm tưởng, thực tế trong nhà người ông ta không thích nhất chinh là thằng con trai thứ Hai ấy.”

“Trước khi cha của Lộc Minh Sâm hy sinh, thiếu chút nữa cả nhà kia đã đuổi mẹ con Lộc Minh Sâm ra ngoài sống một mình.”

Lý Nhược Lan khinh bỉ: “Kết quả cha thằng bé vừa hy sinh, cả nhà đó đã lập tức thay đổi sắc mặt.”

“Khi bọn họ vừa tới thành phố, ông cụ Lộc kia đã dẫn Lộc Minh Sâm đi gặp hết các gia định cha mẹ thằng bé quen biết, đến nhà nào cũng khóc lóc kể lể…”

Tô Nhuyễn không nhịn được nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết dưới tình huống bản thân không có bất kỳ giá trị nào, bán thảm kiểu này chính là hành vi vứt bỏ tôn nghiêm để đạt được mục đích, quan trọng nhất là ông ta không chỉ vứt đi tôn nghiêm của mình, còn dẫm đạp lên cả tôn nghiêm của Lộc Minh Sâm.

Hơn nữa cách làm ấy không khác nào mổ gà lấy trứng, người ta sẽ chỉ giúp đỡ một lần sau đó chắc chắn sẽ xa cách, tương đương với tiêu phí hết tất cả những thứ quý giá nhất cha mẹ Lộc Minh Sâm để lại cho anh ấy.

“Nhưng mà thằng bé kia thật ra rất thông minh, trực tiếp tham gia quân ngũ, như vậy người nhà họ Lộc cũng không có cách nào bắt chẹt được cậu ta.”

Còn không phải sao, chỉ nói riêng hôn sự của anh kiếp trước thôi, đời trước vì buộc anh kết hôn bà cụ Lộc làm ầm ỹ kinh thiên động địa, nhưng cuối cùng vẫn không thể đạt được mục đích.

Nói như vậy, tình cảnh của hai người đúng là đồng bệnh tương liên.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 58: Mẹ con tâm sự (2)



“Lấy chồng quân nhân cũng không thoải mái đâu.” Lý Nhược Lan vẫn muốn khuyên nhủ con gái: “Sau khi kết hôn nếu không thể tùy quân, cả năm không gặp được nhau mấy lần.”

Nhưng mà đây lại là điểm Tô Nhuyễn thích nhất, cô bằng lòng kết hôn lới Lộc Minh Sâm, vì muốn tạo cho anh thêm một tầng ràng buộc, nhưng không nắm chắc hai người ở chung sớm chiều sẽ không sinh ra mâu thuẫn, ở xa nhau ngược lại càng bền chắc hơn.

Có điều, hiển nhiên người bình thường đều không nghĩ như vậy, Lý Nhược Lan hỏi thử: “Nếu con bằng lòng tới thành phố, mẹ sẽ giới thiệu cho con vài mối, mẹ có rất nhiều học sinh ưu tú, đều là sinh viên.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, may mà cô có sẵn lý do để thuyết phục Lý Nhược Lan: “Mẹ, con muốn đi học lại.”

Lý Nhược Lan mừng rỡ: “Thật không?”

“Vâng.” Tô Nhuyễn nói: “Kết hôn với Lộc Minh Sâm, con mới có thể tiếp tục đi học, dù sao anh ấy cũng không ở nhà, con muốn học đến bao giờ cũng được.”

“Nếu gả cho người khác, con sợ sẽ bị ép phải mau chóng sinh con, phải hầu hạ mẹ chồng…”

Nếu nói như vậy, thì hôn sự này đúng là không tồi, có điều…

“Đứa nhỏ này, sao con lại coi kết hôn như nhiệm vụ phải hoàn thành thế?” Lý Nhược Lan nói.

Con gái ở độ tuổi này có ai là không khao khát tình yêu lãng mạn, nghĩ tới chồng tương lai đẹp trai thế nào, đối xử tốt với mình ra sao… Vân vân.

Nhưng mà qua miệng Tô Nhuyễn có thể thấy được, cô chỉ cân nhắc tới lợi và hại.

Tô Nhuyễn không thể nói bản thân đã từng trải qua một lần, hơn nữa còn lãng phí hết tất cả tinh lực của cô, đời này cô đã không còn khao khát gì về hôn nhân nữa rồi.

Ngược lại cô càng thích sống sung sướng một mình hơn.

Nhưng mà ở thời đại này rất khó có thể làm như vậy. Hiện giờ hôn nhân đúng là nhiệm vụ, đặc biệt là ở nơi lạc hậu như tỉnh Lâm Tương này, nói con gái quá hai mươi còn chưa kết hôn đều giống như tội phạm cũng không khoa trương chút nào, không chỉ bản thân bị công kích ác ý, cha mẹ cũng sẽ bị người khác chọc cột sống.

Đừng xem thường áp lực dư luận kiểu này, cho dù ở đời sau tình người đã nhạt đi rất nhiều, mỗi lần về quê nghỉ dài hạn đám thanh niên lớn tuổi đều buồn rầu, huống chi là trong niên đại hàng xóm láng giềng như người thân trong nhà này.

Không kết hôn cả công việc và cuộc sống đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Tô Gia Câu có người đàn ông sắp bốn mươi tuổi từng có một đời vợ, bây giờ cưới một cô gái mới gần ba mươi được ăn học tử tế, vậy mà còn luông ghét bỏ, không cảm thấy đối phương có văn hóa có gì đáng tôn kính, chỉ cảm thấy phụ nữ sắp ba mươi còn chưa gả ra ngoài đều là hàng thứ phẩm. Ngoài miệng anh ta suốt ngày treo câu nói: “Tôi cưới cô ta vì tình thương, cô ta còn dám ghét bỏ tôi sao?”

Đáng sợ nhất chính là, rất nhiều người đều cảm thấy anh ta nói đúng.

Cha mẹ cô gái kia có thể giữ con gái tới ba mươi tuổi chứng tỏ bọn họ đều yêu thương cô, nhưng mà cuối cùng vẫn không thắng được áp lực dư luận như cũ.

Nếu Tô Nhuyễn không gả chồng, người đầu tiên không tha cho cô chính là bà cụ Tô, hơn nữa chắc chắn sẽ tạo nên một cuộc chiến với Tô Văn Sơn sĩ diện và Đỗ Hiểu Hồng luôn ước gì cô sống không tốt kia,

Nếu như không có Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn sẽ đánh trận này, nhưng bây giờ không phải có Lộc Minh Sâm rồi sao? Chuyện hai bên cùng có lợi như vậy, việc gì cô phải tự tìm phiền toái.

Có tinh lực này, cô dùng để nâng cao bản thân, tiếp tục khiến đám người kia phải ngước lên nhìn cô, không tốt hơn sao?

Vân Chi

Lý Nhược Lan không biết Tô Nhuyễn đã từng trải qua những gì, chỉ cảm thấy con gái quá thấu hiểu sự đời. Tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cũng dễ có hại, dễ dàng mất đi lòng nhiệt tình và cảm xúc với mọi chuyện diễn ra xung quanh mình, khiến cuộc sống không còn gì thú vị nữa.

Cô còn nhỏ như vậy, không biết đã gặp phải bao nhiêu nhân tình ấm lạnh mới có thể suy nghĩ chín chắn như bây giờ. Lý Nhược Lan đau lòng, lại yên lặng nhớ một khoản nợ chỗ Tô Văn Sơn, sau đó không nhắc tới việc này nữa. Bà ấy dự định tự mình đến gặp Lộc Minh Sâm một lần, rồi nói sau.

“Con định học lại ở trường nào?” Lý Nhược Lan cẩn thận hỏi: “Đến trường mẹ học thì sao? Xác suất thi đỗ đại học của lớp học lại trường Tam Trung không tệ lắm.”

Tô Nhuyễn gật đầu, cho dù không gặp được Lý Nhược Lan, cô cũng định lên thành phố học lại. Việc kết hôn với Lộc Minh Sâm còn chưa chắc chắn có thể thành công, dù thành công cũng phải mất một khoảng thời gian nữa, nhưng cô lại không muốn tiếp tục ngây người ở nhà họ Tô.

Hơn nữa, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cô luôn cảm thấy lần thi đại học trước cô bị tiêu chảy không phải là ngoài ý muốn. Khi cô còn chưa thành công, cô không định đặt mình trong vòng nguy hiểm.

Nếu như không có sẵn địa chỉ của Lý Nhược Lan, ngày đầu tiên lên thành phố cô đã đi hỏi thăm trường học rồi, nhưng có Lý Nhược Lan ở đây cô không muốn phí sức, hơn nữa Lý Nhược Lan cũng cần sự ỷ lại từ cô.

Đời trước Lý Nhược Lan từng dạy, con người có qua có lại sẽ dần dần gia tăng tình cảm, tìm sự giúp đỡ từ người thân thật ra là chuyện tốt/

Lần này con tìm người ta giúp đỡ, lần sau đương nhiên người ta cũng có thể tới nhờ cậy con, quan hệ sẽ càng ngày càng thân thiết.

Chính nhân quân tử sẽ không sợ nợ nhân tình của người khác, từ chối sự giúp đỡ thật ra chính là khách sáo, như vậy ngược lại càng dễ dàng đẩy người ta ra xa.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 59: Đến nhà họ Ngôn (1)



Quả nhiên, nghe nói có thể làm chút chuyện cho Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan vô cùng vui vẻ, cơm nước xong sau lập tức dẫn cô về nhà.

Tô Nhuyễn có chút do dự: “Con không tới nhà mẹ được không? Đến lúc đó cứ để con ở trọ trong trường là được rồi.”

Hiện giờ thái độ của Lý Nhược Lan với cô con gái này còn rất cẩn thận, về cơ bản đều nghe theo cô, nên cũng không mạnh mẽ cưỡng ép, chỉ nói: “Coi như tới nhà làm khách, gặp mặt chú với anh em con một lần.”

Sợ cô không thoải mái, bà ấy vội vàng nói thêm: “Nếu con không thích, mẹ thuê phòng khách sạn cho con ở.”

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của mẹ mình, Tô Nhuyễn lại có chút mềm lòng. Đời trước vì quật cường quá mức, thật ra cô đã bỏ lỡ rất nhiều điều, đời này cô muốn thử thay đổi.

“Tới nhà đi, nhân tiện để con biết nhà biết cửa luôn.”

Lý Nhược Lan vô cùng cao hứng, suốt đường đi liên tục giới thiệu tình hình cho cô.

Nhà họ Ngôn sống trong khu tập thể giáo viên trường trung học Đông Lâm.

So với trong huyện, đúng là điều kiện nhà họ Ngôn không tệ, bản thân Lý Nhược Lan là giáo viên trường trung học Đông Lâm, Ngôn Thành Nho chồng bà ấy là chủ biên báo xã, con trai cả Ngôn Thiếu Dục đang học đại học, Ngôn Thiếu Thời em trai cùng mẹ khác cha của Tô Nhuyễn vừa mới lên cấp hai.

Năm ngoái các giáo viên trong trường trung học Đông Lâm góp vốn xây nên khu tập thể này, nhà họ Ngôn được phân một căn nhà ba gian, tổng cộng hơn sáu mươi mét vuông. Trong niên đại này còn chưa có khái niệm phòng VIP, về cơ bản diện tích và thiết kế các phòng đều như nhau, cũng không nhỏ lắm, vừa đủ cho một nhà bốn người ở.

Tô Nhuyễn đi theo Lý Nhược Lan, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói đầy hưng phấn của Ngôn Thiếu Thời vang lên từ căn phòng nhỏ trong cùng: “Thứ này do con chọn, chắc chắn chị gái con sẽ thích.”

Giọng nói thanh niên dễ nhận ra đang vô cùng bất đắc dĩ vang lên ngay sau đó: “Em chắc chứ? Chị gái em sắp hai mươi rồi, không phải mới hai tuổi.”

“Em mặc kệ! Cứ trang trí như vậy đi! Các bạn nữ trong lớp em đều thích như vậy.” Ngôn Thiếu Thời vẫn khăng khăng với quyết định của mình.

Ngôn Thành Nho nghe được tiếng mở cửa, ra ngoài từ ban công phòng bếp, thấy hai người vào nhà, ông ấy cười nói với Tô Nhuyễn: “Về rồi à? Đây là Nhuyễn Nhuyễn nhỉ? Mệt không? Nghỉ ngơi trước một lát đi.”

Giọng điệu tự nhiên như vốn dĩ cô chính là một phần tử trong ngôi nhà này vậy.

Không giống chút nào so với lần đầu tiên khi cô tới là Tô Văn Sơn năm bảy tuổi.

Tô Nhuyễn có thể cảm giác nhận được thiện ý từ ông ấy, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút: “Chào chú.”

Ngôn Thành Nho cười rộ lên: “Để mẹ cháu dẫn cháu tới phòng mình nhìn thử xem, nếu có chỗ nào còn chưa thích hợp thì sửa lại một chút, nếu không không biết Thiếu Thời còn lăn lộn thành dáng vẻ gì đâu.”

Ngôn Thiếu Thời cũng đã nghe thấy động tĩnh, chạy ra ngoài: “Mẹ.”

Cậu nhìn Tô Nhuyễn, nở nụ cười gần gũi: “Chị?”

Cậu thiếu niên này thể hiện thẳng ra ngoài tình cảm nhiệt tình của mình, tính tình giống như tự quen thuộc, khiến Tô Nhuyễn vô thức cảm thấy dường như mình vẫn luôn có một người em trai như vậy.

Nhưng mà cô lại biết không phải như vậy. Con trai Tô Minh Phong của Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng cũng sấp xỉ tuổi Ngôn Thiếu Thời, nhưng từ trước đến này khi nhìn thấy cô luôn tản ra ác ý tràn đầy, đừng nói gọi cô là chị gái, không giáp mặt mắng cô là con hoang đã phải cảm tạ trời đất rồi.

Ngôn Thiếu Dục đứng sau lưng Ngôn Thiếu Thời, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng khẽ mỉm cười với cô, bày ra tư thái hoan nghênh, cuối cùng chút căng thẳng còn sót trong lòng Tô Nhuyễn cũng tiêu tán.

Lý Nhược Lan giới thiệu cho cô: “Đây là Ngôn Thiếu Dục, anh trai của Thiếu Thời, con cũng gọi anh là được, còn đây là quỷ nghịch ngợm Ngôn Thiếu Thời, em trai con.”

Thấy Tô Nhuyễn không bài xích bọn họ, Ngôn Thiếu Thời vui vẻ chạy tới kéo tay cô: “Chị, em trang trí phòng cho chị rồi, chị mau tới xem thử xem có thích hay không?”

Tô Nhuyễn cảm thấy lòng n.g.ự.c nóng lên, không quan tâm sau này thế nào, ít nhất lần đầu gặp mặt bọn họ đều nghiêm túc chuẩn bị đón nhận cô.

Đây là thiện ý Tô Nhuyễn chưa bao giờ cảm nhận được.

Phòng dành cho cô là căn phỏng ngủ nhỏ nằm ở phía bắc, trong niên đại này nhà cửa đều thiết kế không tốt lắm, căn phòng ấy không lớn, trên tường còn dán poster Châu Nhuận Phát và Vương Tổ Hiền, hiển nhiên trước đó thuộc về Ngôn Thiếu Thời. Trên giá sách vẫn còn máy chơi game và truyện tranh của cậu ấy.

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết vừa rồi bọn họ mới tranh chấp chuyện gì rồi. Trên chiếc giường đơn nhỏ nằm sát tường trong góc phòng trải khăn màu hồng nhạt, đầu giường có một con gấu bông to bằng nửa người, mấy thứ này đều bình thường. ngoại trừ trên giường còn một chiếc màn lụa màu hồng nhạt lòe loẹt, giống kiểu màn lụa trên giường công chúa trong các câu chuyện cổ tích.

Bởi vì giường nhỏ, màn lụa quết xuống đất trống dưới sàn không ít. Ngôn Thiếu Thời đắc ý nói: “Chị, cái này là em tặng chị đó, chị có thích không?” Vừa nói cậu vừa lắc lư cái màn lịa vài cái, giống như đại hiệp tung áo bào.

Vân Chi

Ngôn Thiếu Dục nhìn em trai, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Hôm nay Thiếu Thời vô cùng hào phóng, lấy hết tiền mừng tuổi năm nay của mình ra mua về đó.”

Tô Nhuyễn buồn cười đồng thời trong lòng còn vô cùng ấm áp, cô vươn tay xoa đầu em trai mình, cười nói: “Thích, cảm ơn em.”

Ngôn Thiếu Thời lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, kéo cô đi giới thiệu khắp nơi: “Con gấu này cũng do em chọn, có điều là do anh trai em bỏ tiền ra, hì hì.”

“Chị, chị muốn mua thứ gì, có thể nói với anh trai em. Anh ấy lên đại học rồi, nhiều tiền lắm.” Ngôn Thiếu Thời nhiệt tình hãm hại anh trai, khiến Tô Nhuyễn dở khóc dở cười.

Lý Nhược Lan không nghe nổi nữa, vung tay vỗ vào đầu cậu một cái: “Suốt ngày chỉ biết bóc lột anh trai con! Hôm nay con lại xin nghỉ à? Đã làm xong bài tập chưa?”

Sau đó Ngôn Thiếu Thời bị xách đi làm bài tập, Lý Nhược Lan thì bắt đầu gọi điện thoại hỏi thăm chuyện học lại cho Tô Nhuyễn.
 
Back
Top Bottom