Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 220: Về Nhà Anh Hay Vào Khách Sạn?



Không cần biết đối phương có gương mặt thế nào, lông mày ra sao, mắt thế nào, anh có thể dựa vào những mô tả cảm tính của người khác mà vẽ ra bức chân dung có độ chính xác cao.

Tài năng này chỉ có thể dùng hai từ thiên tài để miêu tả, khó có thể tìm được từ nào chính xác hơn.

Nụ cười rạng rỡ trong mắt Triệu Hướng Vãn đã khích lệ Quý Chiêu rất nhiều. Không đợi cô nói gì, anh đã gỡ bức phác họa đó khỏi giá vẽ, ném sang một bên rồi tiếp tục vẽ bức thứ hai. Lần này là khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa, miệng rộng môi đỏ và tóc dài uốn lượn vừa phải, tóc mái bồng bềnh thời thượng, đeo đôi khuyên tai tròn lớn, ngón tay cũng đeo chiếc nhẫn lớn, mặc áo len chui đầu và quần bò bó sát.

Lại một lần nữa, nhóm chống m** d*m hét lên: "Đúng rồi, đúng rồi, lần trước chúng ta bắt chị Tình, trông cũng giống thế này!"

Càng ngày càng có nhiều cảnh sát đứng vây quanh. Vì Triệu Hướng Vãn luôn đứng cạnh Quý Chiêu nên chứng sợ đám đông của anh không hề bộc phát, ngược lại, anh tiếp tục vẽ bức thứ ba, bức thứ tư...

Nhìn từng bức chân dung sống động, đội trưởng nhóm chống m** d*m vỗ đùi đánh đét: "Từ giờ chúng ta không cần tốn công nữa, cứ theo chân dung của Quý Chiêu mà bắt người là được."

Hahahaha…

Nhờ có bức phác họa của Quý Chiêu, buổi tối Chu Phi Bằng đi làm nhiệm vụ cũng tự tin hơn. Nếu trên đường gặp người phụ nữ như vậy, cho dù họ không chủ động thì anh ta cũng có thể thử dừng xe bắt chuyện.

Tối thứ Sáu, Chu Phi Bằng lái xe đi lòng vòng trên vài tuyến đường chính trong suốt ba tiếng đồng hồ mà chẳng thu được gì. Tầm mắt anh ta chỉ thấy toàn những công nhân tan ca hoặc người đi đường say khướt, chẳng có bóng dáng người phụ nữ lẳng lơ nào hết.

Tối thứ Bảy, Chu Phi Bằng phát hiện hai người phụ nữ trông có vẻ giống với bức chân dung đã vẽ. Sau khi bắt chuyện một hồi thì họ bắt đầu nói giá cả, tinh thần anh ta trở nên căng thẳng cao độ, còn Hứa Tung Lĩnh và đồng đội theo sau cũng chuẩn bị sẵn sàng để bắt giữ.

Nhưng không ngờ cả hai người phụ nữ đó đều có điểm chung, là sau khi nói chuyện với Chu Phi Bằng vài câu, họ đều mở cửa xe và nói: "Về nhà anh? Hay chúng ta vào khách sạn?"

"Chậc…."

Nghe thấy câu nói này qua bộ đàm, Hứa Tung Lĩnh thất vọng thở dài. Được rồi, rõ ràng không phải người mà chúng ta đang tìm.

Gái bán hoa đúng là có thật, nhưng đáng tiếc họ không phải hung thủ.

Nếu mục tiêu của họ là cố gắng dẫn Chu Phi Bằng đến chỗ đồng bọn để ra tay, thì chắc chắn họ sẽ không hỏi câu như "Về nhà anh hay vào khách sạn?"

Liên tiếp mấy đêm không bắt được cá, Chu Phi Bằng có chút nản lòng. Đến Chủ nhật, khi lái xe ra ngoài, anh ta bèn lẩm bẩm: "Đội trưởng Hứa, mấy ngày nay không tìm thấy người, phương pháp của chúng ta có khi nào không hiệu quả không? Có thể bọn họ đã thấy tình hình không ổn nên đã rời khỏi thành phố Tinh rồi chăng?"

Hứa Tung Lĩnh nghiêm mặt: "Bọn chúng đã khó khăn lắm mới cắm chân được ở thành phố Tinh, việc g.i.ế.c người, phi tang xác và tiêu thụ tài sản đều cần nhiều nhân lực, hơn nữa cần một nơi tương đối ổn định. Sao có thể làm ba vụ rồi rút lui ngay được? Chỉ là bọn chúng cảm thấy thời điểm này tình hình căng thẳng nên tạm thời thu mình lại. Đừng nản lòng, cậu cứ tiếp tục đi, sẽ có kết quả thôi."

Chủ nhật vẫn không thu hoạch được gì.

Thứ Hai, Triệu Hướng Vãn có tiết học cả ngày nên không đến Cục cảnh sát. Đến chín giờ tối, dì quản lý ký túc xá bỗng nhiên tới gõ cửa, giọng gấp gáp: "Triệu Hướng Vãn, mau xuống dưới, cảnh sát Hứa có việc khẩn."

Triệu Hướng Vãn nghe thế thì giật mình, vội vàng chạy xuống dưới. Hứa Tung Lĩnh đang đợi ở cửa ký túc xá với xe cảnh sát, lớn tiếng nói: "Lên xe!"

Triệu Hướng Vãn không kịp nghe tiếng lòng của anh ta, thở hổn hển hỏi: "Chu Phi Bằng thế nào rồi?" Nếu đến tìm cô vào giờ này, chắc hẳn là Chu Phi Bằng đã tìm thấy người rồi!

Hứa Tung Lĩnh nói ngắn gọn: "Bị thương rồi, đang ở bệnh viện. Yên tâm không c.h.ế.t được."

Dưới ánh đèn đường lẻ loi ở ký túc xá nữ, khuôn mặt đen đúa của Hứa Tung Lĩnh lộ vẻ cứng ngắc, trong mắt còn hiện rõ sự phẫn nộ kìm nén.

Nghĩ đến Chu Phi Bằng luôn thích náo nhiệt và tính cách hào sảng, nhiệt tình, Triệu Hướng Vãn cảm thấy n.g.ự.c thắt lại, cô nhanh chóng lên xe: "Bây giờ đi đâu?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 221: Có Những Người Đang Âm Thầm Bảo Vệ Ánh Sáng Của Thành Phố Này



Hứa Tung Lĩnh nói: "Ở bệnh viện đã có Hà Minh Ngọc và vài người khác canh chừng. Tôi đưa em đi đón Quý Chiêu. May mà Chu Phi Bằng có nền tảng thể chất tốt, nên thoát được giữa đường. Kẻ cướp xe là hai người phụ nữ. Để Quý Chiêu vẽ lại chân dung xong thì chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm toàn thành phố ngay trong đêm!"

Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Được!"

Không khó hiểu khi tối muộn vẫn đến tìm cô, hoá ra là cần đến Quý Chiêu. Dù bây giờ Quý Chiêu đã cởi mở hơn một chút nhưng vẫn chịu không giao tiếp với người khác, chỉ nghe lời một mình Triệu Hướng Vãn. Nên nếu muốn vẽ chân dung thì nhất định cần Triệu Hướng Vãn làm cầu nối mới có thể truyền đạt chính xác.

Cánh cổng sắt từ từ mở ra, biệt thự rộng lớn của nhà họ Quý vô cùng tráng lệ, nhưng chẳng ai còn tâm trạng để ngắm nhìn.

Quý Cẩm Mậu bình thường rất nghiêm khắc với Quý Chiêu, nhưng chỉ cần có Triệu Hướng Vãn thì ông ấy rất yên tâm. Ông ấy đích thân dẫn Quý Chiêu từ phòng vẽ ra, đưa lên xe của Hứa Tung Lĩnh.

Quý Chiêu đeo cặp vẽ, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Triệu Hướng Vãn. Ban đầu anh nghĩ rằng sau Chủ nhật thì phải đợi đến chiều thứ Năm mới được gặp lại cô, không ngờ bây giờ mới thứ Hai mà đã được gặp, trong mắt anh ánh lên niềm vui.

Không cần Quý Chiêu nói ra, chỉ cần lại gần là những hình ảnh trong tâm trí của anh sẽ hiện lên trong đầu Triệu Hướng Vãn. Nắng ấm rực rỡ, đồng cỏ mênh m.ô.n.g phủ đầy tuyết trắng dần hé lộ những thảm cỏ xanh, chim sơn ca hót líu lo trên cành, thế giới vốn vắng lặng bỗng chốc ngập tràn sức sống.

Triệu Hướng Vãn vẫn lo cho Chu Phi Bằng đang nằm viện, cô mím môi không nói gì.

Quý Chiêu cảm nhận được áp lực của cô. Chim sơn ca ngừng hót, hình ảnh ngay lập tức ngừng lại.

[Có chuyện gì? Sao cô không vui?]

Đây là lần đầu tiên Quý Chiêu quan tâm đ ến người khác.

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng trả lời: "Chu Phi Bằng bị thương, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện."

[Chu Phi Bằng là ai?]

"Đồng nghiệp của chúng tôi, là anh cảnh sát trẻ hay nói nhiều. Cao to, cơ thể khỏe mạnh."

[Ồ, cái người đeo đồng hồ Bvlgari ấy.]

Triệu Hướng Vãn nhìn Quý Chiêu một cái, anh luôn để ý đến những chi tiết khác với người thường: "Đúng vậy, anh ấy bị thương khi làm nhiệm vụ nên tôi không vui lắm."

[Anh ta bị thương, tại sao cô lại không vui?]

"Vì chúng tôi là bạn bè."

[Bạn bè ư…]

Quý Chiêu chìm vào suy nghĩ, bắt đầu ngẫm nghĩ từ "bạn bè" này một cách kỹ lưỡng.

Không khí trong xe bỗng trở nên tĩnh lặng.

Triệu Hướng Vãn quay mặt nhìn ra cửa sổ. Đèn điện rực rỡ khắp nơi, nhưng liệu có ai biết rằng có những người đang âm thầm bảo vệ ánh sáng của thành phố này?

[Tôi, có phải là bạn của em không?]

Giọng nói của Quý Chiêu không quá tự tin, trong đó còn có chút ương bướng non nớt của một thiếu niên.

Triệu Hướng Vãn không chút do dự: "Tất nhiên rồi."

[Nếu tôi bị thương, em cũng sẽ không vui, đúng không?]

"Phải."

[Nếu em bị thương, tôi cũng sẽ không vui.]

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Quý Chiêu, đôi mắt đẹp đẽ của anh đen láy như mực, gom tụ mọi ánh sao, phản chiếu ánh đèn ngoài cửa sổ đang không ngừng chuyển động.

Khóe miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên, cô khẽ gật đầu: "Được, tôi sẽ nhớ."

Trong phòng bệnh.

Chu Phi Bằng nằm trên giường bệnh, mặt đầy vết thương, quấn băng gạc chỉ lộ ra đôi mắt. Sự tươi vui và hoạt bát hàng ngày đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười yếu ớt. Thấy Triệu Hướng Vãn bước vào, mắt anh ta sáng lên, định giơ tay lên chào nhưng cơ mặt đau nhói khiến anh ta phải hít một hơi lạnh, đành phải bỏ cuộc.

Nhìn Chu Phi Bằng trong tình trạng này làm Triệu Hướng Vãn cảm thấy không quen. Cô bước nhanh tới, quay đầu hỏi Hà Minh Ngọc, người luôn ở bên chăm sóc Chu Phi Bằng: "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Trong mắt vẫn Hà Minh Ngọc còn vẻ sợ hãi, nhỏ giọng kể lại quá trình của hành động câu cá tối nay.

Cũng giống như những lần trước, Chu Phi Bằng lái chiếc Audi 100 màu đen của anh ta đi trên đại lộ Phát Triển sầm uất nhất của thành phố Tinh. Từ cảm giác căng thẳng khi mới làm nhiệm vụ, giờ đây anh ta đã dần thả lỏng, tận hưởng cảm giác gió thổi mát rượi khi mở cửa sổ xe.

Hà Minh Ngọc ngồi trên xe của đội trưởng Hứa, thỉnh thoảng liên lạc với Chu Phi Bằng qua bộ đàm. Tốc độ xe của Chu Phi Bằng khi nhanh khi chậm, khoảng cách giữa hai xe dần kéo dài.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 222: Chị Tôi Sắp Sinh Rồi!



Bất ngờ, giọng nói phấn khích của Chu Phi Bằng vang lên qua bộ đàm: "Đệt! Cá cắn câu rồi..."

Hứa Tung Lĩnh lập tức căng thẳng: "Đừng vội, đợi chúng tôi đến gần."

Chu Phi Bằng kích động nói tiếp: "Tôi thấy rồi, thấy rồi, có người đang vẫy tay chặn xe, là phụ nữ!"

Hà Minh Ngọc lại nhắc nhở anh ta: "Bình tĩnh chút rồi giảm tốc độ, đợi chúng tôi tới gần đã."

Chu Phi Bằng cười khúc khích, không giữ được sự nghiêm túc nữa. Nếu như trước đây, khi nhắc đến bọn tội phạm hung ác thì anh ta còn có vài phần sợ hãi, nhưng sau mấy lần câu cá thất bại thì trong lòng anh ta lại bắt đầu có chút mong đợi. Chính vì sự mong đợi này đã khiến anh ta mất cảnh giác, khi đối mặt với hai cô gái trẻ chặn trước xe, anh ta đã buông lỏng cảnh giác.

Bên đường, dưới ánh đèn đường mờ ảo có hai người phụ nữ đứng.

Một trong hai đang vẫy tay, miệng nói điều gì đó.

Khi xe đến gần, Chu Phi Bằng có hơi thất vọng.

Hai người phụ nữ này trông không giống với những bức phác họa của Quý Chiêu, và cũng không ăn mặc quá gợi cảm. Một người có vẻ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc buộc hai b.í.m nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên dưới ánh đèn đường, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi.

Khi thấy Chu Phi Bằng dừng xe, cô gái này lập tức rơi nước mắt, lớn tiếng kêu: "Anh ơi, anh ơi, giúp với, chị tôi sắp sinh rồi!"

Chu Phi Bằng dời mắt sang bên cạnh, lúc này mới nhận ra cô gái đang đỡ một người phụ nữ bụng lớn, khuôn mặt giấu sau chiếc khăn trùm đầu trông có vẻ đau đớn, nhăn nhó không nhìn rõ nét mặt. Anh ta bỗng cảm thấy lo lắng, vội vàng nói qua bộ đàm: "Phụ nữ mang thai, tình hình khẩn cấp, tôi sẽ đưa họ đến bệnh viện." Nói xong, anh ta cúp bộ đàm.

Hà Minh Ngọc gọi lại nhưng không gọi được nữa.

Chu Phi Bằng xuống xe rồi mở cửa, cô gái vừa nói lời cảm ơn vừa đỡ người phụ nữ mang thai vào ghế sau. Bản tính Chu Phi Bằng vốn lương thiện, thấy phụ nữ và trẻ em gặp nạn thì không thể làm ngơ, do đó đã không kịp nhìn kỹ rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái và chuẩn bị khởi động xe. Nhưng ngay lúc đó, anh ta bỗng cảm thấy cổ đau nhói, mắt tối sầm lại.

Đợi đến khi tỉnh lại, Chu Phi Bằng phát hiện hai tay mình bị trói chặt ra sau và nằm ở ghế sau, người lái xe đã được thay thế bởi "người phụ nữ mang thai" lúc nãy, còn cô gái trẻ ngồi ở ghế phụ thì miệng liên tục thúc giục: "Đến chưa? Đến chưa?"

“Người phụ nữ mang thai” kia mất kiên nhẫn đáp lời: "Đừng giục, ông đây đã chạy nhanh lắm rồi!" Giọng nói thô cứng, rõ ràng là một gã đàn ông.

Chu Phi Bằng chỉ muốn tự tát mình một cái. Làm cảnh sát hình sự ba năm, từng gặp biết bao kẻ tâm địa xảo quyệt, vậy mà hôm nay lại bị lừa bởi một cô gái trẻ trông ngây thơ và một gã đàn ông bụng phệ lừa!

Anh ta cố gắng điều chỉnh nhịp thở rồi từ từ cử động cổ tay. Dây trói rất chặt nhưng vẫn còn chút dư để hoạt động. Sau một hồi cố gắng, cuối cùng Chu Phi Bằng cũng gỡ được dây trói, để hai tay được tự do.

Tên lái xe dường như không nghĩ là anh ta có thể tỉnh lại nhanh như vậy, gã vừa lái xe vừa nói chuyện.

"Mẹ kiếp, xe này ngon thật! Xe nhập khẩu có khác, chống rung tốt, cách âm tốt, động cơ cũng khỏe. Về sửa sang lại một chút rồi sơn lại, sau đó đem sang tỉnh bên bán chắc chắn kiếm được món hời."

"Còn anh trai này thì sao?"

"Sao? Mày tiếc thằng ẻo lả này à? Đến nơi rồi thì đập một gậy c.h.ế.t nó, rồi quẳng xuống cái ao cạnh đó. Dù sao làm xong vụ này, chúng ta cũng phải chuồn."

Nghe đến đây, cô gái trẻ có chút không nỡ, sau đó quay đầu nhìn Chu Phi Bằng đang nằm ở ghế sau. Nhưng vừa nhìn thì cô ta đã lập tức hoảng sợ hét lên: "Anh ta, anh ta tỉnh rồi!"

Tên lái xe hoảng hốt, tay lái khựng lại.

"Kít…" Tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe suýt nữa lao khỏi đường.

Chu Phi Bằng không chần chừ thêm nữa, bật dậy, hai tay vươn ra cướp lấy tay lái.

Cô gái hét chói tai và cố gắng bẻ tay anh ta ra, thậm chí còn vội vã cắn một cái thật mạnh.

Chu Phi Bằng đau đớn không chịu nổi, thế là vung tay mạnh một cái để đẩy cô gái ra. Nhưng chính cú đẩy này lại tạo khoảng trống cho tên tài xế quay lại, gã đ.ấ.m mạnh anh ta một cú.

"Rầm…" Chiếc xe mất lái rồi đ.â.m vào dải phân cách giữa đường, lật một vòng trên không, sau đó lao xuống bãi cỏ ven đường.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 223: Trong Lòng Anh Ta Bắt Đầu Nảy Sinh Thèm Muốn



Khi Hứa Tung Lĩnh và mọi người đến nơi thì hai kẻ kia đã bỏ trốn, chỉ còn lại Chu Phi Bằng nằm trên mặt đất với mặt mũi đầy máu.

Sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy Chu Phi Bằng bị gãy cổ tay trái, nhiều vết bầm tím ở mô mềm và mặt bị nhiều vết trầy xước. Nhưng may mắn là không có thương tích trong nội tạng, theo lời bác sĩ, do anh ta còn trẻ và thể lực tốt nên chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ hồi phục.

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn hiểu ra rằng cách tiếp cận trước đây của cô có hơi sai lệch. Ban đầu, cô cho rằng những cô gái lẳng lơ đó dùng sắc đẹp để quyến rũ đàn ông, lừa họ đến nơi tập kết để g.i.ế.c người và cướp tài sản. Nhưng thực tế, bọn tội phạm còn xảo quyệt hơn thế. Chúng lợi dụng lòng thương cảm của con người.

Một cô gái yếu đuối và một phụ nữ mang thai sắp sinh chặn xe giữa đêm khuya. Khi đã lên xe thì chúng lập tức hạ gục tài xế, lái xe đi. Để ngăn tài xế tỉnh lại và báo cảnh sát, chúng sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu.

Triệu Hướng Vãn cảm thấy hối hận, ánh mắt nhìn Chu Phi Bằng đầy sự áy náy.

Nhưng Chu Phi Bằng lại rất thoải mái, khẽ lắc đầu: "Không phải lỗi của em, là tôi bất cẩn." Cả đời đi săn, cuối cùng lại bị con mồi mổ trúng mắt!

Hà Minh Ngọc trách móc Chu Phi Bằng: "Tôi đã bảo anh đợi chúng tôi đến, nhưng anh lại không nghe, liều lĩnh quá!"

Hứa Tung Lĩnh dùng ánh mắt ngăn Hà Minh Ngọc tiếp tục trách móc: "Đợi về đội hãy tự kiểm điểm, giờ trước hết để người ta phác họa chân dung đã."

Mọi người trong phòng bệnh liền nhường đường, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Quý Chiêu, người đang đứng yên lặng ở cửa.

"Quý Chiêu đến rồi, nhanh, nhanh nào."

"Quý Chiêu, phiền anh làm thêm giờ buổi tối, vẽ chân dung kẻ phạm tội giúp chúng tôi."

"Thật may có anh ở đây, mau vẽ chân dung đi. Ngồi đây này."

Lưu Lương Câu kéo một chiếc ghế đến bên giường bệnh, Quý Chiêu bị động ngồi xuống, lấy giấy bút ra từ cặp vẽ, sẵn sàng làm việc.

Làm việc với nhau đã lâu, Chu Phi Bằng dần hiểu tính Quý Chiêu, nên thông tin anh ta cung cấp cũng cụ thể hơn.

"Đầu nhỏ, khuôn mặt tròn như bàn tay, đôi mắt to, khi nhìn người khác trông như con thỏ non vậy. Tóc mái cắt đều tăm tắp, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, tóc hơi thưa, người không cao lắm, trông xinh xắn lanh lợi..."

"Cao, to, bụng rất lớn, khuôn mặt hung dữ, đôi mắt ti hí, khóe mắt xếch lên, miệng có một chiếc răng vàng, răng rất vàng..."

Quý Chiêu vẽ mà không cần ngẩng đầu lên. Chu Phi Bằng vừa nói xong, anh lập tức cầm bút vẽ.

Quý Chiêu có một khả năng kỳ diệu, anh có thể trích xuất những thông tin hữu ích từ những miêu tả mơ hồ và truyền tải nó qua hình ảnh.

Từ những thông tin mờ nhạt đến cụ thể, từ mô tả chung chung đến chi tiết, mỗi nét vẽ đều thể hiện rõ kỹ năng của anh.

Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng, hai bóng người đã hiện lên trên tờ giấy.

Một cô bé nhỏ nhắn và đáng yêu mặc áo sơ mi hoa nhỏ và quần bò bó sát. Bên cạnh là một người đàn ông to lớn, thô kệch và mặc váy bầu cỡ lớn.

Nhìn thấy hai người trên bức phác họa, Chu Phi Bằng nghiến răng kèn kẹt, tức giận nói: "Chính là bọn chúng!"

Hứa Tung Lĩnh cầm lấy bức phác họa, lớn tiếng nói: "Tối nay bắt đầu, huy động toàn bộ Cục cảnh sát, lục soát toàn thành phố!"

Đến chiều thứ Năm khi Triệu Hướng Vãn quay lại Cục cảnh sát, toàn bộ nhóm tội phạm đã bị bắt.

Nhóm này gồm chín người, năm nam bốn nữ, đều là đồng hương. Người nhỏ tuổi nhất mới 17, người lớn tuổi nhất 29. Đứng đầu là một phụ nữ 23 tuổi có biệt danh "chị Xuân" và bạn trai của cô ta, "anh Quý" 26 tuổi.

Chị Xuân và anh Quý là người cùng quê và là người yêu của nhau. Vào những năm 80, khi làn sóng cải cách và mở cửa kinh tế tràn đến làng quê, thấy nhiều người trong làng đi làm công kiếm tiền, hai người cũng động lòng và quyết định cùng nhau đến Thâm Quyến để tìm việc. Chị Xuân làm công nhân trong nhà máy đồ hộp, còn anh Quý theo đồng hương làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô.

Ban đầu, hai người rất hài lòng với mức lương 20-30 tệ mỗi tháng. Nhưng theo thời gian, anh Quý thấy nhiều xe sang, gặp nhiều người giàu có, trong lòng anh ta bắt đầu nảy sinh thèm muốn.

— Tại sao anh ta phải nằm lăn lóc dưới những chiếc xe dơ bẩn, trong khi những người giàu kia lại nhàn nhã ngồi đó hút thuốc và khoe khoang?
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 224: Cảm Giác Nặng Nề Càng Trở Nên Sâu Sắc



— Tại sao anh ta phải làm việc cực khổ cả tháng chỉ kiếm được 30 tệ, trong khi bọn nhà giàu chỉ cần nhấc tay, gọi vài cuộc điện thoại là kiếm được hàng nghìn, hàng chục nghìn?

— Tại sao anh ta và bạn gái phải sống chui rúc trong căn phòng trọ tồi tàn, trong khi những kẻ giàu có thì lái xe sang và ăn uống xa xỉ?

Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy bất công.

Một ngày nọ, khi chị Xuân đến xưởng sửa chữa ô tô tìm anh Quý, khuôn mặt xinh đẹp và thân hình quyến rũ của cô ta đã thu hút sự chú ý của một khách hàng. Nhìn thấy cảnh đó, anh Quý chợt nảy sinh ý đồ xấu.

Hai người bày ra một chiêu trò "gài bẫy tình". Chị Xuân sẽ quyến rũ khách hàng, và khi đến khách sạn thuê phòng thì anh Quý sẽ xuất hiện bắt quả tang, buộc người đó phải trả tiền để dàn xếp.

Vụ đầu tiên đã mang lại cho họ một nghìn.

Kể từ đó, họ đã không dừng lại được nữa. Anh Quý tiếp tục làm việc tại xưởng sửa chữa ô tô, vừa chăm chỉ theo dõi những người đàn ông giàu có và có gia đình, rồi bảo chị Xuân tiếp cận và quyến rũ họ. Cặp đôi này ngày càng trở nên thành thục và kiếm được càng nhiều tiền, cho đến khi có một khách hàng, sau khi trả tiền để thoát thân thì đã quyết định báo cảnh sát. Cả hai bị bắt tại Thâm Quyến và ngồi tù một năm.

Trong tù, anh Quý kết thân với một số kẻ đồng phạm, từ đó mở mang tầm mắt. Sau khi ra tù, anh ta tụ tập một nhóm đồng bọn rồi mở một tiệm rửa xe, đồng thời lôi kéo thêm vài cô gái cùng quê của chị Xuân. Sau khi bị khách hàng báo cảnh sát, anh Quý không muốn mạo hiểm nữa, anh ta quyết định chuyển sang g.i.ế.c người cướp của.

Chị Xuân và các cô gái khác ăn mặc trang điểm quyến rũ và đứng bên lề đường vẫy xe, dụ khách hàng đến tiệm rửa xe. Chủ xe chỉ nghĩ đó chỉ là chiêu trò quảng cáo và không để ý lắm, nghĩ rằng việc rửa xe là cần thiết, đồng thời có thể tán tỉnh những cô gái này.

Nhưng họ không hề biết rằng một khi đã vào tiệm rửa xe kia, họ sẽ không bao giờ còn cơ hội sống sót quay trở lại.

Sau một loạt vụ g.i.ế.c người ở Thâm Quyến, tiệm rửa xe của anh Quý đã bị cảnh sát để mắt tới. Cảm nhận được nguy hiểm, anh Quý đã nhanh chóng bán cửa hàng và chuyển đến nhiều nơi khác. Đầu năm nay họ đến thành phố Tinh, thuê một căn nhà ở nơi hẻo lánh rồi mở một tiệm sửa xe. Bề ngoài là sửa chữa xe, nhưng thực tế họ lừa tài xế đến đây để g.i.ế.c người, cướp xe rồi bán xe sau khi đã chỉnh sửa.

Nghe đến đây, lòng Triệu Hướng Vãn nặng trĩu.

Cùng với Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu, cô tiến hành thẩm vấn cô gái đã khiến Chu Phi Bằng mềm lòng, và cảm giác nặng nề càng trở nên sâu sắc.

Cô gái đó tên Liên Hoa, năm nay 18 tuổi, bằng tuổi Triệu Hướng Vãn. Cô ta sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng hẻo lánh, nơi người dân trọng nam khinh nữ, và là người cùng làng với chị Xuân. Cuối năm ngoái, khi chị Xuân về quê, đúng lúc ba mẹ của Liên Hoa đang chuẩn bị bán cô ta cho một người góa vợ nghiện rượu đã đánh c.h.ế.t vợ trước của mình, với giá 100 tệ tiền sính lễ. Liên Hoa khóc lóc cầu xin chị Xuân đưa cô ta đi, chị Xuân thấy cô ta nhanh nhẹn và thông minh, bèn bỏ ra 150 tệ mua cô ta, sau đó đưa cô ta theo và dự định đào tạo thành đồng phạm.

Liên Hoa vừa khóc vừa sụt sùi nước mũi, đôi mắt long lanh vì nước mắt trông càng đáng thương hơn.

"Anh cảnh sát, chị cảnh sát ơi, em không biết bọn họ sẽ g.i.ế.c người. Em chỉ mới theo chị Xuân đến thành phố Tinh từ tháng Hai năm nay, em chưa làm gì cả."

Hà Minh Ngọc nghe thế thì tức giận nghiến răng. Nếu không phải cô gái này trông tội nghiệp như vậy cầu cứu thì Chu Phi Bằng đã không mất cảnh giác. Xe bị đ.â.m nát không nói, bây giờ anh ta còn phải nằm viện dưỡng thương, vậy mà cô ta còn dám nói mình vô tội?

Nghĩ đến đây, Hà Minh Ngọc lạnh lùng hỏi: "Vụ với Vương Đức Đường, cô có tham gia không?"

Liên Hoa ngơ ngác ngẩng đầu: "Vương Đức Đường là ai ạ?"

Triệu Hướng Vãn bổ sung: "Người lái chiếc xe Hồng Kỳ màu đen."

Liên Hoa không biết tên Vương Đức Đường nhưng nhớ rõ chiếc xe kia. Cô ta lảng tránh ánh mắt, trả lời lí nhí: "Chuyện đó là chị Xuân ra mặt. Chị ấy nói, có những người đàn ông cần dùng sắc đẹp, còn có những người phải dùng sự đáng thương để lừa họ."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 225: Là Số Phận, Là Giáo Dục, Hay Là Do Hoàn Cảnh?



Toàn bộ băng nhóm đã bị bắt giữ. Kẻ chủ mưu biết mình không thể thoát tội nên ngoan cố không chịu khai, nhưng những tên tay chân thì khai hết toàn bộ.

Người lái taxi đầu tiên là do Liên Hoa và chị Xuân cùng bắt xe. Trên đường đi, chị Xuân tán tỉnh tài xế, khiến anh ta mê mẩn và đi theo chỉ dẫn của cô ta đến tiệm sửa xe. Ban đầu, tài xế nghĩ chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể qua lại với một cô gái đẹp, nhưng không ngờ vừa bước vào tiệm đã bị anh Quý và anh Mạnh dùng gậy đánh đến c.h.ế.t rồi ném xác xuống cống nước thải.

Người khách thứ hai thì cảnh giác hơn một chút, nhưng khuôn mặt yếu đuối và đáng thương của Liên Hoa đã khiến ông ta giảm bớt phòng bị. Ông ta thích những cô gái nhỏ nhắn và yếu đuối, và chính sự ngây thơ của Liên Hoa đã dụ ông ta đến một khách sạn gần đó. Vừa dừng xe, ông đã bị anh Mạnh dùng dây thừng siết cổ đến chết, t.h.i t.h.ể sau đó bị chôn tại một vườn cây ăn quả gần khách sạn.

Nạn nhân thứ ba là Vương Đức Đường. Lần này Liên Hoa không tham gia, mà chị Xuân dẫn theo một cô gái khác tên Yến Nhi. Cả hai ăn mặc mát mẻ, đứng bên lề đường vẫy xe. Hôm đó, tình cờ Vương Đức Đường đang có hứng thú sau khi bị Nguỵ Mỹ Hoa khơi dậy h@m muốn, nên khi nhìn thấy chị Xuân và Yến Nhi liền dừng xe lại.

Anh ta hạ cửa sổ xe, định xin số điện thoại rồi sẽ quay lại sau khi đón Triệu Thanh Vân xong. Nhưng chị Xuân do quá lâu không có “con mồi” nên đã bắt đầu sốt ruột, liền ôm lấy cổ Vương Đức Đường và thể hiện sự quyến rũ. Nhân lúc anh ta đang mê mẩn, Yến Nhi dùng một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi khiến anh ta bất tỉnh. Sau đó chị Xuân lái xe quay lại tiệm sửa xe, nơi anh Quý đã chờ sẵn. Anh ta đánh Vương Đức Đường đến c.h.ế.t rồi ném xác tại núi Lạc Hà.

Ngoài ba vụ án mạng ở thành phố Tinh, băng nhóm này còn thực hiện nhiều vụ tương tự tại các thành phố như Quảng Châu, Giang Thành, Ngô Châu. Mỗi vụ đều man rợ, khiến người nghe phải giận sôi!

Đến thứ Sáu, vụ án mà Cục cảnh sát yêu cầu phải phá trong vòng một tháng đã chính thức được khép lại chỉ sau hai tuần. Tất cả các nghi phạm đã bị đưa ra tòa, chờ đợi sự trừng phạt của pháp luật.

Hứa Tung Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Triệu Hướng Vãn, thấy cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ liền quan tâm hỏi: "Có chuyện gì à? Không phải đây là lần đầu em tiếp xúc với vụ án g.i.ế.c người, sao lại có áp lực tâm lý thế?"

Triệu Hướng Vãn lắc đầu. Không rõ vì sao nhưng thấy chị Xuân và Liên Hoa, hai cô gái từ nông thôn lên thành phố đó, đã khiến cô cảm thấy vô cùng nặng lòng. Từ cuộc sống nghèo khó ở làng quê đến sự phồn hoa của thành thị, từ những ngày tháng khốn khó đến cuộc sống xa hoa. Khi khoảng cách giữa sự nghèo đói và sự giàu sang trở nên quá lớn, làm con người ta dễ dàng lạc lối.

Cô cũng là một cô gái từ nông thôn, nhưng Triệu Hướng Vãn không muốn thấy những kết cục như vậy.

Đến cùng là lỗi là do ai?

Là số phận, là giáo dục, hay là do hoàn cảnh?

Những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Triệu Hướng Vãn, Hứa Tung Lĩnh không thể nhìn thấy, nhưng Quý Chiêu đang ngồi yên lặng ở góc văn phòng lại nhạy cảm cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng cô.

Quý Chiêu bỗng đứng dậy rồi đi đến ngồi đối diện Triệu Hướng Vãn, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô.

Triệu Hướng Vãn bị động ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp nhau.

[Em không vui, vì sao thế?]

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của thiếu niên như làm dịu lòng người. Kể từ khi có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, Triệu Hướng Vãn khó mà tin tưởng ai hoàn toàn, nhưng với Quý Chiêu thì lại khác. Tâm hồn của anh thuần khiết và đơn giản, thế giới của anh chỉ dành riêng cho Triệu Hướng Vãn.

"Tôi cũng là người từ nông thôn."

[Nhưng em không giống họ, em không muốn hại người.]

"Tại sao phải hại người chứ? Có rất nhiều con đường để kiếm tiền mà."

[Họ không biết có những con đường khác.]

Đôi mắt của Triệu Hướng Vãn dần sáng lên: "Không, thật ra họ biết những con đường khác."

[Nhưng họ đã chọn đi đường tắt.]

Chợt mọi thứ đã trở nên rõ ràng.

Đúng vậy, trên đời này có nhiều con đường để lựa chọn. Lao động có thể làm giàu, học tập có thể thay đổi số phận, sáng tạo có thể giúp nắm bắt cơ hội. Nhưng dù là lao động, học tập hay sáng tạo, tất cả đều đòi hỏi sự kiên nhẫn, phải chịu đựng gian khổ và thất bại trong giai đoạn đầu. Chỉ khi có sự kiên trì bền bỉ mới khiến người ta hái được hoa thơm trái ngọt.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 226: Có Trách Nhiệm Và Giàu Lòng Nhân Ái



Đó là con đường chính đáng, nhưng lại là con đường dài và đầy thử thách.

Không phải ai cũng sẵn sàng chọn đi con đường này.

Những người lười biếng, ưa hư vinh, thích đầu cơ trục lợi, thích con đường dễ dàng, thì họ sẽ chọn đi đường tắt.

Triệu Hướng Vãn đứng dậy, cảm giác nặng nề trong lòng như được cởi bỏ. Cô nhìn Quý Chiêu, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, thật hiếm khi anh lại biết cách an ủi người khác."

Đôi mắt của Quý Chiêu phản chiếu hình bóng của Triệu Hướng Vãn, anh mỉm cười rạng rỡ.

[Vì chúng ta là bạn mà.]

Để chúc mừng việc phá án vụ tài xế bị cướp và cảm ơn đội trọng án vì đã công nhận tài năng của Quý Chiêu, Quý Cẩm Mậu quyết định tổ chức tiệc chiêu đãi tại sảnh Bảo Châu của khách sạn Tứ Quý.

Chu Phi Bằng nằm viện vài ngày, vừa nghe tin Quý Cẩm Mậu mời tiệc ở khách sạn Tứ Quý thì hai mắt sáng rỡ ngay, lập tức làm thủ tục xuất viện. Dù tay trái bị bó bột và đeo dây treo, mặt còn đầy vết sẹo chưa lành hẳn nhưng anh ta vẫn đến sảnh Bảo Châu với vẻ hào hứng.

Là cánh tay đắc lực của Quý Cẩm Mậu và cũng là tổng giám đốc khách sạn Tứ Quý, Lư Mạn Ngưng là một nữ doanh nhân kiên cường. Dù rất xót xa khi thấy con trai bị thương, bà ấy vẫn ủng hộ đam mê làm cảnh sát hình sự của con, vì đó là ước mơ từ nhỏ của anh ta. Bà ấy chỉ dặn dò Chu Phi Bằng không được uống rượu, không ăn đồ cay và không được thức khuya, sau đó để anh ta thoải mái tham gia buổi tiệc cùng đồng nghiệp.

Trung tâm bàn tiệc xa hoa được trang trí bằng hoa tươi, thảm đỏ thêu hoa văn vàng, bàn ghế gỗ sồi sang trọng, đèn chùm pha lê lấp lánh, cùng bữa tiệc thịnh soạn. Mọi người ngồi quanh bàn lớn không ngừng trêu chọc Chu Phi Bằng.

"Mặt anh còn chưa tháo chỉ, nhìn ba vết sẹo như ba con rết bò ngang vậy, anh không sợ dọa người ta sao?"

"Tay phải còn bó bột mà anh đã ra viện rồi à?"

"Anh đó anh đó, thèm đồ ăn ở khách sạn Tứ Quý đúng không?"

Tính cách Chu Phi Bằng vui vẻ hòa đồng, anh ta chẳng để bụng những lời trêu chọc, còn cười tươi nâng chén canh cá được chuẩn bị riêng cho mình: "Đồ ăn trong viện nhạt nhẽo quá, làm sao sánh được với đồ ở đây? Với lại, hiếm khi tổng giám đốc Quý mời tiệc, cho dù phải bò đến đây thì tôi cũng đến!"

Trước đây Quý Cẩm Mậu không có ấn tượng nhiều về Chu Phi Bằng, chỉ biết anh ta là con trai của Lư Mạn Ngưng và thường mời bạn bè đến khách sạn Tứ Quý ăn uống. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, hình ảnh của Chu Phi Bằng trong mắt ông ấy dần trở nên sống động. Anh ta tuy ham ăn ham chơi, nhưng là một cảnh sát hình sự tận tâm, có trách nhiệm và giàu lòng nhân ái.

Quý Cẩm Mậu nhìn Chu Phi Bằng với ánh mắt đầy yêu thương của một người ba, rồi đưa cho anh ta một tấm thẻ vàng của khách sạn: "Tiểu Chu, tôi tặng cậu món quà nhỏ này."

Tấm thẻ vàng lấp lánh với bốn nhánh lúa được khắc tinh xảo ở giữa, xung quanh là viền hoa bồ công anh vàng, một dãy số nổi bật ở góc dưới bên phải.

Hai mắt Chu Phi Bằng sáng lên, cười nhận: "Thẻ giảm giá 70%! Ôi trời, tổng giám đốc Quý chơi lớn quá."

[Thẻ vàng giảm giá 70%, đây đúng là bảo bối. Đây là thẻ do chính tay giám đốc Quý tặng, số càng nhỏ thì càng có giá trị. Thẻ đen thì miễn phí, còn thẻ vàng giảm giá 70%, bao nhiêu người cầu mà không có được. Ha ha, hôm nay mình phát tài rồi!]

Nghe suy nghĩ của Chu Phi Bằng, ánh mắt Triệu Hướng Vãn dừng lại trên tấm thẻ vàng.

Lần trước, sau khi cứu Quý Chiêu, Quý Cẩm Mậu cũng đưa cho cô một tấm thẻ màu đen. Khi đó, cô không để tâm lắm, chỉ thấy nó được thiết kế đẹp mắt nên cất vào ví.

Tấm thẻ đen ấy có hình dáng y hệt thẻ vàng trong tay Chu Phi Bằng, với bốn nhánh lúa đại diện cho các giai đoạn phát triển của cây lúa: trổ đòng, nở hoa, đơm hạt và chín. Xung quanh là hoa bồ công anh mềm mại, mang nét duyên dáng đồng quê.

Triệu Hướng Vãn nhớ rõ số trên tấm thẻ đen của mình, là 0000006.

Thẻ miễn phí, và số thứ tự của cô là số 6. Điều này cho thấy Quý Cẩm Mậu đã coi cô như người nhà.

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu, nhìn Quý Cẩm Mậu.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Quý Cẩm Mậu mỉm cười, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, ông ấy lấy ra một tấm thẻ vàng khác đưa cho cô: "Có phải cháu thấy thẻ vàng đẹp hơn không? Để bác cũng tặng cháu một cái nhé. Nếu sau này cháu muốn tặng ai thì cứ đưa thẻ này cho họ."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 227: Một Cuộc Hôn Nhân Không Có Tình Cảm Như Vậy, Liệu Có Hạnh Phúc Được Không?



Triệu Hướng Vãn xua tay từ chối, không nhận.

Tay Chu Phi Bằng có chút ngứa ngáy, định giúp cô nhận thẻ, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Hứa Tung Lĩnh chặn lại. Anh ta cười ngại ngùng: "Hướng Vãn à, sau này nếu muốn ăn ở đây cứ tìm tôi, tôi sẽ đãi em."

Vừa dứt lời, Chu Phi Bằng đột nhiên phát hiện ra điều gì đó thú vị, giơ tay chỉ về phía Quý Chiêu: "Này, các cậu nhìn xem, cậu ấy lườm tôi kìa! Các cậu có thấy không? Quý Chiêu biết lườm người rồi!"

Quý Cẩm Mậu nghe vậy, đầy phấn khởi quay đầu nhìn con trai mình.

Quý Chiêu cúi đầu, không nói gì.

[Muốn đãi cô ấy à? Hừ!]

Triệu Hướng Vãn dường như thấy được chú chim sơn ca trên cành cây "chiếp" một tiếng, đôi mắt đen láy của nó chớp chớp rồi đảo ngược lại, biểu lộ sự bất mãn.

Quý Chiêu ngày càng trở nên sinh động. Triệu Hướng Vãn cố nhịn cười, giả vờ như không nhìn thấy cái lườm đầy trẻ con của anh dành cho Chu Phi Bằng.

Mặc dù không thấy được phản ứng của con trai nhưng Quý Cẩm Mậu vẫn rất vui mừng. Từ khi Quý Chiêu tham gia đội trọng án cùng Triệu Hướng Vãn, chứng tự kỷ của anh đã giảm đi rất nhiều. Khi nói chuyện với ông ấy, Quý Chiêu đã bắt đầu lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, và đôi khi còn lắc đầu từ chối, điều này là một tiến bộ rõ rệt!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó Quý Chiêu sẽ có thể sống như một người bình thường, thậm chí có thể lập gia đình. Nghĩ đến đó, lòng Quý Cẩm Mậu bừng lên hy vọng, ông ấy nhìn mọi người càng lúc càng cảm thấy hài lòng, thậm chí còn muốn mang tất cả những món ngon nhất của khách sạn lên bàn tiệc.

Sau vài chén rượu, Chu Phi Bằng rõ ràng đã xuống sức, còn Quý Chiêu vốn không thích tiệc tùng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vì thế Hứa Tung Lĩnh đã đề nghị mọi người giải tán.

Khi mọi người đi qua sảnh lớn ở tầng một, một nhóm khách từ sảnh tiệc phía Tây bước ra. Hai nhóm người gặp nhau trong sảnh sáng rực rỡ ánh đèn, ánh mắt Triệu Hướng Vãn vô tình nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa đi cạnh một đôi vợ chồng trung niên, vừa đi vừa trò chuyện. Cô gái nhỏ nhắn Triệu Thần Dương mặc chiếc váy dài đỏ tươi, tay trái khoác tay một chàng trai trẻ cao ráo bảnh bao trong bộ vest, cả hai vừa bước đi vừa nói cười vui vẻ.

Lần nữa đối mặt với ba mẹ ruột và Triệu Thần Dương, nội tâm Triệu Hướng Vãn vẫn không hề gợn sóng.

Nói thật, nếu năm xưa cô được Triệu Thanh Vân đón về thành phố, cô e rằng sẽ không thích nghi được bằng Triệu Thần Dương.

Đầu tiên, cô bị đưa đến nhà họ Từ làm con gái nuôi suốt hai năm. Sau đó, khi nhà họ Từ đón con trai ruột về, họ lại trả cô về cho Triệu Thanh Vân, lấy cớ là muốn bù đắp cho cô nhưng thực chất chỉ là để lợi dụng mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Triệu và nhà họ Từ, nhằm củng cố lợi ích sâu rộng. Một cuộc hôn nhân không có tình cảm như vậy, liệu có hạnh phúc được không?

Ba mẹ ruột bỏ rơi cô ngay từ khi mới sinh ra, dù họ có tìm lại cô lúc 10 tuổi thì liệu tình cảm có thể sâu đậm đến đâu? Chắc chắn không thể bằng những ngày cô sống ở Triệu Gia Câu, nơi dù nghèo khó nhưng có bà cô, anh em họ và các anh trai luôn bên cạnh, mỗi bước đi đều chắc chắn và kiên định.

Giờ đây sự thật đã sáng tỏ, Triệu Thần Dương đã bồi thường hai nghìn, Triệu Thanh Vân cũng đưa mười ngàn để đền bù. Cuối cùng, dân làng Triệu Gia Câu đã cho cô một lời công bằng, từ nay hai bên không còn liên quan gì nữa, gặp lại nhau cũng chỉ là người dưng.

Thế nhưng, đời có rất nhiều chuyện kỳ lạ, trong khi Triệu Hướng Vãn đã buông bỏ tất cả, thì kẻ hưởng lợi là Triệu Thần Dương lại vẫn còn ôm hận trong lòng.

Triệu Thần Dương ngẩng đầu lên, qua đám đông, ánh mắt cô ta chạm vào ánh mắt Triệu Hướng Vãn, nụ cười trên mặt bỗng trở nên cứng đờ. Nhớ lại chuyện bí mật của mình bị Triệu Hướng Vãn vạch trần, lòng cô ta không khỏi lo lắng, sợ rằng sẽ lại bị Triệu Hướng Vãn kéo ra ngoài nói chuyện.

Nhưng đó không phải là nói chuyện đơn thuần, mà là thẩm vấn thì đúng hơn!

Triệu Thần Dương muốn né tránh, nhưng lại không thể trốn được. Người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nhìn thấy Triệu Hướng Vãn theo hướng ánh mắt của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: "Trần Dương, em quen người đó sao?"

Triệu Thần Dương ấp úng đáp: "À... có quen."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 228: Thật Đáng Ghét!



Người đàn ông trẻ tuổi này có gương mặt tuấn tú, nụ cười ấm áp. Khi ánh mắt anh ta gặp ánh mắt Triệu Hướng Vãn, dường như có điều gì đó khiến anh ta ngẩn người trong chốc lát.

Anh ta chủ động tiến tới khiến Triệu Thần Dương buộc phải theo sau. Hai người tiến đến trước mặt Triệu Hướng Vãn, chưa kịp để người đàn ông lên tiếng thì Triệu Thần Dương đã bám chặt lấy cánh tay anh ta, như để tuyên bố chủ quyền: "Đây là hôn phu của tôi, Từ Thanh Khê. Anh ấy là người thừa kế của công ty xây dựng nhà họ Từ, hiện đang học ngành kỹ thuật xây dựng tại Đại học Tỉnh Hành, đồng thời là chủ tịch hội sinh viên."

Triệu Hướng Vãn nhíu mày hỏi: "Anh không phải họ Mai sao?"

Đôi mắt Từ Thanh Khê sáng lên, giọng nói đầy ngạc nhiên: "Cô, cô là Triệu Hướng Vãn!"

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

Từ Thanh Khê kích động đẩy Triệu Thần Dương ra, đưa tay ra muốn bắt tay với Triệu Hướng Vãn: "Hướng Vãn, sao cậu lại đến thành phố Tinh?"

Triệu Hướng Vãn đút tay vào túi, khẽ nghiêng người ra sau, thái độ tương đối lạnh nhạt, không đáp lại sự nhiệt tình của Từ Thanh Khê.

Nhưng Từ Thanh Khê không để tâm: "Lâu quá không gặp, cậu thay đổi nhiều lắm, cao hẳn lên rồi! Chẳng phải cậu luôn ở Triệu Gia Câu sao? Sao lại đến thành phố Tinh?"

Triệu Hướng Vãn: "Tôi thi đậu đại học."

Từ Thanh Khê gật đầu nhẹ: "Cậu luôn có thành tích tốt, thông minh lại chăm chỉ, chắc chắn là đậu rồi. Tôi nhớ lúc cậu học cấp hai đã rất khó khăn. Không ngờ cậu kiên trì đến cùng, thật sự rất giỏi!"

Một nam một nữ cao ráo đứng đối diện nhau, trong cuộc trò chuyện toát lên sự thân quen và gần gũi, điều này khiến Triệu Thần Dương cảm thấy bị loại ra ngoài, cô ta cứng nhắc ngắt lời bọn họ: "Chị, hôm nay là sinh nhật dì Chu, cha mẹ cũng có ở đó, chị có muốn…"

Triệu Hướng Vãn giơ tay ra hiệu bảo cô ta im lặng: "Tôi không phải chị cô."

Câu nói như chặn ngang cổ họng Triệu Thần Dương, nụ cười gượng gạo của cô không còn giữ được nữa.

[Mình đúng là điên rồi, tự nhiên lại đến nói chuyện với cô ta làm gì không biết? Sao anh Thanh Khê lại quen cô ta? Chẳng lẽ là sau khi mình rời đi bọn họ quen nhau? À, phải rồi, mình về nhà họ Từ năm mười tuổi, còn anh Thanh Khê được chú Từ đưa đến thành phố Tinh học cấp ba năm mình mười hai tuổi, chắc bọn họ quen nhau trong hai năm đó. Bình thường anh Thanh Khê luôn cư xử lịch thiệp, chững chạc, dù ở riêng với mình cũng rất điềm tĩnh, kín đáo. Ngay cả nụ hôn cái ôm cũng đều là do mình chủ động. Mình cứ tưởng đó là tính cách của anh ấy, không ngờ khi gặp Triệu Hướng Vãn anh ấy lại kích động như vậy, thật đáng ghét! Thật đáng ghét!]

Chửi thầm mấy câu "đáng ghét", trong lòng Triệu Thần Dương vô cùng căng thẳng, sợ rằng Từ Thanh Khê, người mà cô ta đã cố gắng lấy lòng và nịnh nọt, mới chỉ đính hôn đã thay lòng đổi dạ.

Gặp lại người cũ, lại nghe những suy nghĩ trong lòng Triệu Thần Dương, tâm trạng của Triệu Hướng Vãn có chút phức tạp.

Vị hôn phu của Triệu Thần Dương, tên thật là Mai Thanh Khê, là con trai của cô giáo Mai Tâm Tuệ.

Mai Tâm Tuệ là giáo viên chủ nhiệm của Triệu Hướng Vãn hồi cấp hai, tính cách dịu dàng, trách nhiệm cao, và rất tốt với Triệu Hướng Vãn, một cô bé có hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng luôn chăm chỉ học tập. Năm đó, để có thể được học tiếp cấp hai, Triệu Hướng Vãn đã phải nghĩ đủ cách, cũng nhờ Mai Tâm Tuệ đích thân đến nhà nói chuyện với Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc, cuối cùng bọn họ mới đồng ý cho Triệu Hướng Vãn tiếp tục đi học.

Mai Tâm Tuệ là một giáo viên rất tốt, hiền lành, dịu dàng và rộng lượng, nhưng cuộc đời tình cảm và hôn nhân của bà ấy lại không suôn sẻ. Năm đó, bà ấy yêu và kết hôn với một thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn, sinh ra Mai Thanh Khê, nhưng sau này chồng bà ấy vào thành phố, bỏ rơi mẹ con bà ấy.

Mai Thanh Khê lớn hơn Triệu Hướng Vãn ba tuổi, năm cô học lớp 6, thì anh ấy học lớp 10. Có lẽ vì trong quá trình trưởng thành thiếu thốn tình cảm của cha, lại bị mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, nên từ nhỏ Mai Thanh Khê đã rất nhạy cảm. Bên ngoài anh ấy có vẻ điềm đạm, lịch lãm, nhưng bên trong lại đầy tự ti, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Sự tự ti nhạy cảm đó hòa lẫn với niềm kiêu hãnh trong sâu thẳm, khiến Mai Thanh Khê trở thành một người vô cùng mâu thuẫn, từ nhỏ đến lớn hầu như không có người bạn nào thật sự thân thiết.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 229: Không Có Anh, Mẹ Con Tôi Vẫn Sống Rất Tốt!



Triệu Hướng Vãn có khả năng đọc suy nghĩ, nên rất dễ dàng hiểu rõ sự mâu thuẫn và đấu tranh nội tâm của Mai Thanh Khê. Xuất phát từ lòng biết ơn đối với cô giáo Mai Tâm Tuệ, Triệu Hướng Vãn luôn bảo vệ Mai Thanh Khê, hai người cùng nhau học tập, trò chuyện, rất nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết không có gì giấu diếm nhau.

Nhưng hạnh phúc không kéo dài, học kỳ hai lớp 6, Mai Tâm Tuệ bị chẩn đoán mắc ung thư vú, bệnh tiến triển nhanh chóng, chưa kịp đến khai giảng lớp 7 thì đã qua đời, Mai Thanh Khê được cha đưa đi, từ đó Triệu Hướng Vãn và Mai Thanh Khê không gặp lại nhau nữa.

Sau khi Mai Tâm Tuệ qua đời, Triệu Hướng Vãn vô cùng đau khổ, đặc biệt là khi nghe những lời bàn tán từ giáo viên trong trường, cô mới hiểu được sự khó khăn mà cô giáo Mai đã trải qua suốt cuộc đời, càng khiến cô cảm thấy phẫn nộ và bất bình thay cho bà ấy.

Chồng cũ của Mai Tâm Tuệ đã dùng mối quan hệ để quay về thành phố, hứa hẹn sau khi ổn định công việc sẽ quay lại đón bà ấy và con trai. Không ngờ, ông ta một đi không trở lại, ba năm sau thì gửi một tờ đơn ly hôn về quê.

Mai Tâm Tuệ không tin rằng người mà bà ấy yêu thương sâu đậm lại có thể nhẫn tâm như vậy, nhất định phải tự hỏi một lần cho rõ ràng mới chịu từ bỏ. Vì vậy, bà ấy bế con trai lên thành phố, dựa vào địa chỉ trên thư để tìm đến người đó. Không ngờ rằng chồng bà ấy đã vì sự nghiệp mà sớm bắt đầu mối quan hệ hôn nhân với con gái của cục trưởng cục công trình, lạnh lùng từ chối Mai Tâm Tuệ, thậm chí không liếc nhìn con trai một lần, ép bà ấy phải ký vào đơn ly hôn.

Mai Tâm Tuệ tự trọng cao, tức giận đến mức nôn ra m.á.u ngay tại chỗ. Nhưng bà ấy cũng rất cứng rắn, không đòi một đồng tiền bồi thường, cũng không yêu cầu trợ cấp nuôi con, sau khi ký giấy ly hôn, bà ấy ôm con rời đi, đổi họ con thành họ Mai, từ đó hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.

Vì đã trải qua sự phản bội, Mai Tâm Tuệ không còn tin vào tình yêu nữa, đêm khuya thường lặng lẽ rơi lệ, cảm thấy trái tim mình đã bị đối xử tệ bạc. Hơn một nghìn ngày dài đằng đẵng chờ đợi ở quê như một trò đùa.

Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của chồng cũ khi rời đi, sự vô tình đối với con trai, Mai Tâm Tuệ nghẹn ngào, dốc sức nuôi dạy con trai Mai Thanh Khê, chỉ mong có một ngày có thể đứng trước mặt chồng cũ mà nói: "Không có anh, mẹ con tôi vẫn sống rất tốt!"

Nhưng căn bệnh đã phá hủy tất cả, người mất như đèn tắt, con trai cũng bị cha mang đi.

Lúc này, hai người gặp lại nhau, Mai Thanh Khê đã trở thành Từ Thanh Khê, mặc vest sang trọng, phong thái quý phái, dưới sự sắp xếp của cha anh là Từ Tuấn Tài và mẹ kế Chu Kinh Dung, anh ấy đã đính hôn với Triệu Thần Dương, tận hưởng cuộc sống sung túc nhờ tài sản của cha, không biết có còn nhớ đến Mai Tâm Tuệ, người mẹ đã từng khổ cực nuôi nấng anh ấy hay không?

Nhớ lại đến đây, Triệu Hướng Vãn khẽ nâng mắt, nhìn về phía Từ Thanh Khê. Đôi mắt cô không to, hốc mắt sâu, ánh mắt màu hổ phách đặc biệt sâu thẳm, khi nhìn người khác tỏ ra rất tập trung, điều này khiến Từ Thanh Khê đứng đối diện cảm thấy một áp lực vô hình.

Từ Thanh Khê muốn giải thích vài câu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Im lặng hồi lâu, Từ Thanh Khê hỏi: "Cậu học trường đại học nào?"

Triệu Hướng Vãn: "Trường Đại học Công an tỉnh Tương, khóa 91 chuyên ngành điều tra hình sự."

Từ Thanh Khê chú ý thấy giữa lông mày cô hiện lên sự kiên nghị, những người trẻ tuổi đứng sau cô đều thẳng lưng, toát lên vẻ chính trực, anh ấy không khỏi khen ngợi: "Cậu như vậy rất tốt."

Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy sâu sắc: "Tôi rất tốt. Còn cậu thì sao?"

Trong mắt Từ Thanh Khê lóe lên sự mơ hồ, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Bên phía mẹ của Từ Thanh Khê là Mai Tâm Tuệ, không có họ hàng nào. Khi bà ấy bệnh nặng, cha anh ấy tình cờ đến tìm anh ấy, hai người đã bàn bạc cả buổi chiều, cuối cùng Từ Tuấn Tài đưa Mai Tâm Tuệ vào bệnh viện, chịu toàn bộ chi phí y tế, sau khi bà ấy qua đời, lo liệu tang lễ và đưa Từ Thanh Khê từ vùng quê Hoàng Điền về sống ở thành phố Tinh.

Từ Thanh Khê từ nhỏ đã thông minh, anh ấy biết mẹ một mình nuôi dạy anh ấy vất vả thế nào, cũng từng thấy mẹ khóc thầm trong đêm, và biết rằng mẹ từ chối tất cả người theo đuổi chỉ để cho anh ấy một tình yêu thương trọn vẹn của người mẹ. Anh ấy căm ghét sự vô tình của cha, khinh thường việc cha vì danh lợi mà không tiếc hy sinh mọi thứ. Nhưng trước khi qua đời, mẹ đã nắm lấy tay anh ấy, dặn dò anh ấy phải sống tốt, đừng mang hận trong lòng. Anh ấy không biết phải làm sao cho đúng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back