Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 230: Bắt Đầu Giao Tiếp Với Tư Cách Là Cặp Vợ Chồng Chưa Cưới



Từ Thanh Khê thụ động chấp nhận mọi thứ cha anh ấy ban tặng, đối mặt với cha và mẹ kế bằng thái độ khách sáo và xa lạ, âm thầm dồn hết năng lượng vào việc học. Thành tích của anh ấy xuất sắc, gia cảnh giàu có, tài sản tương lai của cha sẽ do anh ấy kế thừa, cuộc đời thuận buồm xuôi gió khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng... anh ấy không hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Khê lắc đầu: "Không tốt lắm."

Đã gần sáu năm trôi qua kể từ khi rời xa, Từ Thanh Khê đã cao lớn hơn, tính cách cũng chững chạc hơn, nhưng trong lòng vẫn là chàng trai tự trọng mà tự ti, kiêu ngạo mà nhạy cảm, đầy mâu thuẫn.

Ánh mắt của Triệu Thần Dương di chuyển giữa Từ Thanh Khê và Triệu Hướng Vãn, cuối cùng tìm được cơ hội lên tiếng: "Anh Thanh Khê, hai người, quen biết nhau thế nào vậy?"

Lúc này Từ Thanh Khê mới nhớ ra mình vẫn đang đứng cạnh vị hôn thê: "Triệu Hướng Vãn là học trò của mẹ anh."

Nhận được câu trả lời của Từ Thanh Khê, Triệu Thần Dương thầm an lòng, cố nặn ra một nụ cười: "Thì ra là vậy." Trong lòng nghĩ rằng khi họ quen nhau còn nhỏ, cũng chẳng thể có tình riêng gì. Hiện tại chính cô ta mới là vị hôn thê của Từ Thanh Khê, danh chính ngôn thuận.

Triệu Thần Dương lên thành phố năm mười tuổi, ban đầu được gửi đến bên cạnh Chu Kinh Dung làm con nuôi. Có lẽ do tình cảm của chim non với người chăm sóc, hoặc có thể vì Chu Kinh Dung cố ý dạy dỗ, Triệu Thần Dương ở mọi mặt đều bắt chước bà ta, nỗ lực học cách rũ bỏ nét quê mùa.

Chu Kinh Dung và Từ Tuấn Tài đã kết hôn nhiều năm, dù không sinh con nhưng bà ta vẫn giữ được vị trí vững vàng của mình trong nhà họ Từ. Sự nhẫn nhịn và thủ đoạn của bà ta không phải là điều người bình thường có thể sánh kịp. Dưới ảnh hưởng của bà ta, Triệu Thần Dương cũng nỗ lực lấy lòng Từ Thanh Khê. Sau khi cô ta đỗ đại học, hai gia đình tổ chức một lễ đính hôn hoành tráng, mối quan hệ của hai người cuối cùng đã chính thức công khai, bắt đầu giao tiếp với tư cách là cặp vợ chồng chưa cưới.

Mặc dù đã đính hôn, Triệu Thần Dương vẫn luôn cảm thấy giữa cô ta và Từ Thanh Khê có một lớp màn mỏng. Từ Thanh Khê trước mặt cô ta luôn ôn hòa, khách sáo, hành xử đúng mực. Người ngoài đều ngưỡng mộ rằng cô ta đã tìm được một quý công tử thanh lịch, nhưng Triệu Thần Dương không thể hiểu thấu được anh ấy.

Anh ấy tôn trọng cô ta, chăm sóc cô ta, đối xử với cô ta chu đáo trước mặt người khác lẫn sau lưng, nhưng anh ấy không bao giờ thất thố, không nồng nhiệt, không chủ động. Đối với những cử chỉ chủ động của Triệu Thần Dương, Từ Thanh Khê luôn giữ thái độ lý trí và bình tĩnh.

Nhưng hôm nay, khi Từ Thanh Khê gặp Triệu Hướng Vãn, anh ấy lại thể hiện một gương mặt khác. Anh ấy kích động, phấn khởi, chủ động, đôi mắt tràn đầy niềm vui sáng rực. Điều này khiến Triệu Thần Dương cảm thấy trong lòng có chút chua xót, quay đầu nhìn về phía Chu Kinh Dung với ánh mắt cầu cứu.

Chu Kinh Dung mặc một chiếc sườn xám màu xanh đen, khoác ngoài một chiếc áo len dài màu trắng, tóc vấn cao, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai trắng, mỗi viên ngọc đều tròn trịa và óng ánh, tô điểm thêm chút màu sắc cho khuôn mặt trắng nhợt gầy guộc của bà ta.

Nhận được ánh mắt cầu cứu của Triệu Thần Dương, Chu Kinh Dung bước đến, đứng bên cạnh cô ta: "Thần Dương, các cháu đang nói chuyện gì vậy?" Giọng nói của Chu Kinh Dung mềm mỏng, truyền ra chút u ám, hợp với thân hình mảnh mai của bà ta.

Triệu Thần Dương nhìn thấy Chu Kinh Dung thì cảm thấy như đã tìm được điểm tựa, vội quay lại khoác tay bà ta: "Bác Chu, hôm nay cháu mới biết chị Hướng Vãn là học trò của cô Mai Tâm Tuệ, cũng là bạn thuở nhỏ của anh Thanh Khê nữa."

Mai Tâm Tuệ! Nghe đến cái tên này, sắc mặt Chu Kinh Dung hơi thay đổi. Cái tên này là một cái gai trong lòng bà ta. Mai Tâm Tuệ, người vợ đầu tiên mà Từ Tuấn Tài luôn cảm thấy áy náy, và cũng là người mẹ mà Từ Thanh Khê mãi khắc ghi trong tim.

Bên cạnh Từ Tuấn Tài không thiếu phụ nữ, nhưng Mai Tâm Tuệ là duy nhất.

Chu Kinh Dung mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như mang đầy gai nhọn, nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Vãn trước mặt: "Cháu là học trò của cô giáo Mai sao? Đã là bạn của Thanh Khê, có dịp thì đến nhà chơi nhé?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 231: Mọi Thứ Trên Đời Dường Như Đều Đang Giúp Từ Tuấn Tài Thành Công



[Hừ! Học trò của Mai Tâm Tuệ sao? Chỉ là một cô gái non nớt, có thể đấu lại tôi sao? Từ Thanh Khê mười lăm tuổi đến nhà tôi, ban đầu cũng đầy gai góc, giờ chẳng phải cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi đó sao?]

Nghe thấy những lời này, Triệu Hướng Vãn nhướng mày, ánh mắt giao với Chu Kinh Dung.

Không biết tại sao, chỉ là một cái nhìn thoáng qua, Chu Kinh Dung lại cảm thấy bị khinh bỉ. Bà ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận, vẫn giữ thái độ dịu dàng: "Thanh Khê, không giới thiệu với dì sao?"

Từ Thanh Khê cảnh giác, bước lên phía trước, chắn giữa Triệu Hướng Vãn và Chu Kinh Dung: "Chỉ là một người bạn lâu ngày không gặp, không có gì đáng giới thiệu cả." Anh ấy quay đầu, ra hiệu cho Triệu Hướng Vãn: "Cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu."

[Hướng Vãn, ở dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu, mong cậu hiểu cho tôi. Chu Kinh Dung là một con cáo già, thích chơi xấu sau lưng, phải cẩn thận!]

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn gật đầu với Từ Thanh Khê, quay sang nói với Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, chúng ta đi thôi."

Hứa Tung Lĩnh vung tay, dẫn cả đội trọng án ra phía cửa. Các thành viên trong đội đều cao lớn, khí chất oai phong, khi bọn họ di chuyển, đã làm lộ ra thân hình béo ú của Quý Cẩm Mậu.

Triệu Thanh Vân ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Quý Cẩm Mậu, vội vàng đưa tay ra, cười bước lên: "Tổng giám đốc Quý, chào ông."

Quý Cẩm Mậu không bắt tay, chỉ gật đầu qua loa.

Việc con giả con thật trong nhà họ Triệu không phải bí mật ở Triệu Gia Câu, Quý Cẩm Mậu đã từng tiếp xúc với mấy người Triệu Trường Hưng, đương nhiên cũng biết rõ. Trong mắt Quý Cẩm Mậu, Triệu Thanh Vân đến cả con ruột còn nhận nhầm, sau khi phát hiện ra sự thật vẫn tiếp tục dung túng cho con gái giả ở bên cạnh, người như vậy chắc chắn là đầu óc có vấn đề.

Tay Triệu Thanh Vân lơ lửng giữa không trung.

Ông chủ động bắt tay đối phương, nhưng người kia giả vờ như không thấy, kiêu ngạo đứng khoanh tay.

— Cảnh tượng này Triệu Thanh Vân đã từng gặp phải khi mới vào giới quan trường, lúc đó ông vẫn còn chưa có danh tiếng.

Một cơn xấu hổ và tức giận trào lên, Triệu Thanh Vân âm thầm nghiến răng, hai tay hơi gượng gạo buông xuống, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: "Tổng giám đốc Quý làm việc đến khuya thế này, thật là vất vả."

Lần này, Quý Cẩm Mậu thậm chí còn không thèm gật đầu xã giao, chỉ liếc Triệu Thanh Vân một cái đầy thâm sâu. Từ ánh mắt của Quý Cẩm Mậu, Triệu Thanh Vân nhận ra sự khinh miệt.

Khinh miệt? Triệu Thanh Vân cảm thấy đầu óc mình như không hoạt động.

"Tổng giám đốc Quý! À, hôm nay thật là có duyên." Một giọng nói từ phía sau Triệu Thanh Vân vang lên, giải thoát ông khỏi tình cảnh khó xử này.

Một người đàn ông trung niên, dáng người có phần bụng hơi phình ra, khuôn mặt nhã nhặn bước tới, nhiệt tình đưa tay ra bắt tay Quý Cẩm Mậu: "Tổng giám đốc Quý, tôi là Từ Tuấn Tài, công ty xây dựng Từ thị. Gần đây, công ty chúng tôi cũng tham gia đấu thầu dự án khách sạn tại thành phố Châu của Tứ Quý, mong được hợp tác."

Quý Cẩm Mậu mỉm cười bắt tay ông ta, trao đổi vài lời xã giao.

Từ Tuấn Tài? Triệu Hướng Vãn chăm chú quan sát ông ta. Tên đàn ông bội bạc, bỏ rơi vợ con, chồng cũ của cô giáo Mai Tâm Tuệ!

Để theo đuổi tương lai, ông ta bỏ vợ con, cuối cùng cũng đạt được công danh; rồi khi nhìn lại, người con trai mà vợ cũ đã dày công nuôi dạy nay lại được ông ta đón về. Mọi thứ trên đời dường như đều đang giúp Từ Tuấn Tài thành công.

Vậy Mai Tâm Tuệ được tính là gì?

Là người an ủi lúc ông ta chán chường, là công thần để lại dòng m.á.u cho ông ta, hay chỉ là người giúp ông ta nuôi dạy con trai?

Cô giáo Mai Tâm Tuệ hiền lành đã sớm qua đời, còn người đàn ông từng làm tổn thương bà ấy thì đang mãn nguyện với thành công của mình. Trong đầu Triệu Hướng Vãn bất chợt hiện lên một câu nói: "Giết người phóng hỏa thì có vàng đeo, còn sửa cầu vá đường thì chẳng ai hay."

Ánh mắt ảm đạm, Triệu Hướng Vãn cúi đầu trầm tư.

Bị Quý Cẩm Mậu lơ đi, lúc này Triệu Thanh Vân mới chú ý đến Triệu Hướng Vãn và Hứa Tung Lĩnh, bước đến chào hỏi: "Hướng Vãn, đội trưởng Hứa, hiếm khi gặp hai người ở đây, có nhiệm vụ gì sao?"

Triệu Hướng Vãn không trả lời.

Hứa Tung Lĩnh mặt mày u ám: "Cũng không hẳn là hiếm gặp, chúng ta đã gặp nhau ở đây hai lần rồi." Không có lần gặp mặt nào là vui vẻ cả – Hứa Tung Lĩnh thầm bổ sung trong lòng.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 232: Em Thấy Uất Ức Lắm Sao?



Triệu Thanh Vân cố gắng bắt chuyện gượng gạo: "Lần này vụ án tài xế bị g.i.ế.c phá được rất nhanh, cảm ơn hai người. Nếu không có hai người, chắc cả cơ quan tỉnh uỷ còn đang nghi ngờ tôi là hung thủ."

Ngụy Mỹ Hoa thấy ông càng nói càng trật, mặt đỏ bừng, quay đầu đi giả vờ như không thấy Triệu Hướng Vãn.

Hứa Tung Lĩnh đáp lại một câu xã giao: "Đó là trách nhiệm của chúng tôi, không cần cảm ơn. Chúng tôi còn việc, xin phép đi trước." Nói xong, anh ta dẫn cả đội trọng án rời khỏi sảnh khách sạn.

Cánh cửa kính trong suốt chia hai nhóm người thành hai thế giới.

Trong sảnh khách sạn, Triệu Thần Dương bĩu môi kéo tay Từ Thanh Khê, nũng nịu e thẹn năn nỉ: "Anh Thanh Khê, anh có thể đừng đi tìm Triệu Hướng Vãn được không? Chị ấy... chị ấy không thích em."

Đối diện với lời năn nỉ của Triệu Thần Dương, Từ Thanh Khê không đáp mà ngược lại hỏi cô: "Sao em lại gọi cô ấy là chị?"

Triệu Thần Dương nghĩ rằng chuyện này sớm muộn cũng không thể giấu được, thay vì để Triệu Hướng Vãn nói xấu sau lưng, chi bằng tự mình giải thích thì tốt hơn, bèn nhỏ giọng giải thích: "Anh Thanh Khê, thật ra... thật ra Triệu Hướng Vãn mới là con ruột của cha mẹ em. Em và Triệu Hướng Vãn từ nhỏ đã được nuôi như cặp song sinh, tình cảm rất tốt. Sau đó, cha mẹ ruột của em có lòng riêng, muốn em lên thành phố học, nên đã tự ý quyết định thay thế em và chị ấy."

Cha mẹ, cha mẹ ruột, lời của Triệu Thần Dương có chút lộn xộn, nhưng Từ Thanh Khê đã hiểu ra.

Nhớ đến gương mặt của Triệu Hướng Vãn có bảy phần giống với Triệu Thanh Vân, Từ Thanh Khê cảm thấy bị sốc mạnh: "Vậy nên... Hướng Vãn mới là con ruột, lẽ ra cô ấy phải được vào thành phố từ năm mười tuổi, chứ không phải ở nông thôn vất vả để tiếp tục học?"

Triệu Thần Dương thở dài: "Em... em cũng sau này mới biết, chỉ trách cha mẹ ruột của em quá ích kỷ. Cha mẹ em đã đón em từ nông thôn về, ban đầu còn đưa em cho bác Chu làm con nuôi, việc này anh cũng biết rồi, đúng không?"

Từ Thanh Khê gật đầu.

Triệu Thần Dương tiếp tục nói: "Sau này anh về rồi, hộ khẩu của em chuyển về bên nhà cha mẹ ruột, em bận học hành nên không liên lạc với bên thôn Triệu Gia Câu, cũng không biết cha mẹ ruột đối xử tệ với Triệu Hướng Vãn. Mãi đến khi Triệu Hướng Vãn đỗ đại học và tìm đến, em mới biết sự thật. Em cũng biết mình có lỗi với chị ấy, nên trước Tết, em cùng cha quay về quê một chuyến, bồi thường cho chị ấy một khoản tiền, hy vọng chị ấy có thể tha thứ cho chúng em. Nhưng mà… Triệu Hướng Vãn lòng dạ cứng rắn, dù cha em đã thừa nhận sai lầm, chị ấy cũng không chịu theo ông ấy về."

Từ Thanh Khê hỏi: "Tại sao?"

Triệu Thần Dương nói: "Có lẽ chị ấy oán giận cha mẹ đã nhận nhầm người, hận em đã chiếm vị trí của chị ấy. Thật ra cha em cũng nói rồi, chuyện cũ đã qua, không thể quay lại, sau này hai nhà coi nhau như người thân, em và chị ấy đều là con gái của ông, sau này khi chị ấy tốt nghiệp đại học sẽ giúp chị ấy tìm việc làm, khi kết hôn sẽ chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh, nhưng mà, Triệu Hướng Vãn không đồng ý."

Từ Thanh Khê bỗng nhiên cười: "Các người không hiểu Hướng Vãn." Tính cách của Triệu Hướng Vãn ngang bướng, thích tranh cãi, Triệu Thanh Vân muốn giải quyết qua loa sao? Đừng mơ.

Nghe Từ Thanh Khê gọi "Hướng Vãn" thân mật và quen thuộc, rồi thấy nụ cười trên môi anh ấy chứa đầy hoài niệm và ấm áp, trái tim Triệu Thần Dương đau nhói: "Anh mới quen Triệu Hướng Vãn có hai năm, làm sao mà hiểu chị ấy được. Em và chị ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đến khi mười tuổi mới chia tay, nhưng gặp lại chị ấy không hề nể mặt chút nào, nghĩ lại thật đau lòng."

Từ Thanh Khê liếc nhìn cô: "Em thấy uất ức lắm sao?"

Triệu Thần Dương cắn môi, không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

Từ Thanh Khê thản nhiên nói: "Cha mẹ ruột để em thay thế vị trí của Hướng Vãn vào thành phố; cha mẹ nuôi sau khi biết sự thật vẫn không bỏ rơi em, em uất ức gì chứ?"

Triệu Thần Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt to tràn đầy nước mắt: "Anh Thanh Khê, em là vị hôn thê của anh, Triệu Hướng Vãn chỉ là bạn thời thơ ấu của anh, ai thân ai sơ, chẳng lẽ cần người khác nhắc sao? Em biết, em đã có lỗi với Triệu Hướng Vãn, nhưng… em đâu có biết gì đâu. Em đã xin lỗi và bồi thường rồi, còn có thể làm gì nữa? Thời gian không thể quay lại, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, chi bằng mọi người bỏ qua hiềm khích, em tốt anh tốt mọi người đều tốt, có phải không?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 233: Loại Người Như Vậy Nên Tránh Xa Thì Hơn



Nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng của Triệu Hướng Vãn, Từ Thanh Khê lắc đầu: "Em cảm thấy ổn, nhưng Hướng Vãn thì không."

Nước mắt lăn dài trên má, trái tim Triệu Thần Dương nhói đau.

Hồi nhỏ, Triệu Hướng Vãn là người ngoan ngoãn và chăm chỉ nhất trong nhà, luôn quan tâm chăm sóc cô ta. Trên đường đi học, chỉ cần cô ta kêu mệt, Triệu Hướng Vãn sẽ cúi xuống cõng cô ta; lúc ăn cơm ở nhà, chỉ cần cô ta thích ăn gì, Triệu Hướng Vãn sẽ để dành cho cô ta. Giúp cô ta gọt bút chì, làm bài tập, giặt đồ… Triệu Hướng Vãn thật sự là một người chị tốt.

Nhưng, những gì Triệu Thần Dương đáp lại Triệu Hướng Vãn lại là sự lừa dối.

Lúc này, Triệu Thần Dương có chút hối hận. Nếu không đánh tráo thân phận thì sao? Dù có lên thành phố, Triệu Hướng Vãn vẫn sẽ yêu thương, chăm sóc cô, nếu sống tốt cũng sẽ báo đáp cha mẹ thôi, phải không?

Nhưng đã làm thì phải nhận, dù sai cũng phải nghiến răng mà đi tiếp. Triệu Thần Dương hít sâu một hơi, nếu không còn đường lùi, thì cứ chờ xem, cô ta nhất định sẽ sống tốt hơn Triệu Hướng Vãn!

Triệu Thần Dương nhìn về phía cửa khách sạn, qua tấm kính, dáng lưng cao ráo của Triệu Hướng Vãn giống như cây thông xanh, thẳng tắp và kiên định.

Triệu Hướng Vãn đang lắng nghe lời chỉ dạy của Hứa Tung Lĩnh.

"Sau này gặp Triệu Thanh Vân thì tránh càng xa càng tốt. Đầu óc ông ta không bình thường, xung quanh cũng chẳng có ai bình thường cả."

"Đúng vậy."

"Cô giáo Chu của em nói đúng, con người ta quả thực có khí chất. Toàn thân ông ta đầy tà khí, ai mà thân cận với ông ta thì chẳng có kết cục tốt. Đầu tiên là Ông Bình Phương mất mạng, sau đó là Vương Đức Đường bị cướp giết. Loại người như vậy nên tránh xa thì hơn."

Chu Phi Bằng "ồ" một tiếng: "Hiếm khi nghe đội trưởng Hứa nói những điều sâu sắc đến vậy."

Hứa Tung Lĩnh lườm anh ta một cái: "Nếu không phải thấy cậu bị thương, tôi đã cho cậu một bạt tai rồi."

Triệu Hướng Vãn gật đầu, nghiêm túc nói: "Đội trưởng Hứa nói đúng. Em thấy nhà Triệu Thanh Vân và nhà Từ Tuấn Tài đi lại rất thân, e rằng Từ Tuấn Tài cũng có vấn đề."

Hứa Tung Lĩnh cau mày: "Vấn đề gì? Em định làm gì?"

Gió đêm thổi qua, gió tháng tư mang theo chút ấm áp.

Lưu Lương Câu và Chúc Khang vẫn chưa lái xe đến, trong lúc đứng đợi ở cửa khách sạn, Triệu Hướng Vãn quyết định nói thật: "Từ Tuấn Tài này không phải là người tốt, em muốn điều tra ông ta."

Hứa Tung Lĩnh và Chu Phi Bằng còn chưa kịp nói gì thì Quý Cẩm Mậu đứng bên cạnh, đã lên tiếng trước: "Cháu và ông ta có hiềm khích gì à?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Phải, có hiềm khích, một hiềm khích không thể nào giải quyết được."

Sau khi kể ngắn gọn về mối quan hệ giữa Từ Tuấn Tài và Mai Tâm Tuệ, Triệu Hướng Vãn bổ sung thêm một câu: "Tôi thi vào Đại học Công an trở thành cảnh sát, chính là để những người tốt được báo đáp, kẻ ác bị chịu báo ứng. Loại cặn bã như Từ Tuấn Tài thì thành công, còn người tốt như cô giáo Mai Tâm Tuệ lại phải c.h.ế.t oan ức, trong lòng tôi không thể nào nguôi ngoai nổi."

Một khoảng lặng bao trùm.

Chỉ còn lại tiếng gió đêm và tiếng thở.

Thiện có thiện báo, ác có ác báo, đó là tâm nguyện của bao người bình thường.

Là người trong ngành cảnh sát, bốn chữ "trừng ác dương thiện" đã ăn sâu vào tận xương tủy, lời nói của Triệu Hướng Vãn đã tạo nên sự đồng cảm trong lòng mọi người, nhất thời ai nấy đều rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, Hứa Tung Lĩnh trầm giọng nói: "Tôi sẽ bảo đồng nghiệp bên kinh tế điều tra công ty của ông ta. Công ty xây dựng Từ thị những năm gần đây phát triển rất nhanh ở thành phố Tinh, chắc chắn vấn đề tài chính cũng không ít."

Chu Phi Bằng nói với Hà Minh Ngọc: "Ngày mai cô đến phòng hồ sơ điều tra xem có vụ nào liên quan đến công ty xây dựng Từ thị không. Tôi không tin, Từ Tuấn Tài làm công trình mấy năm nay mà không để lại vết nhơ gì!"

Hà Minh Ngọc nghiến răng nói: "Được! Mấy ngày tới tôi sẽ ngồi lì trong phòng hồ sơ. Hễ có vụ nào dính đến công ty xây dựng Từ thị hay Từ Tuấn Tài, tôi sẽ tìm cho các anh."

Quý Cẩm Mậu cười lạnh một tiếng: "Trong giới kinh doanh thành phố Tinh, Từ Tuấn Tài luôn có tiếng tăm tốt. Ai cũng nói ông ta và vợ tình cảm thắm thiết, hóa ra là người như vậy! Loại nhân cách này, tôi khinh thường giao du với ông ta. Hướng Vãn yên tâm, tôi sẽ không hợp tác với ông ta nữa."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 234: Ai Dạy Bọn Họ Đến Cảnh Sát Trình Báo Vậy?



Triệu Hướng Vãn nhìn mọi người một lượt, cảm giác bức bối vừa rồi dần tan biến: "Cảm ơn mọi người."

Hứa Tung Lĩnh xua tay: "Chuyện nhỏ."

Chu Phi Bằng cười hì hì: "Chúng ta là bạn mà."

Hà Minh Ngọc vỗ vai Triệu Hướng Vãn: "Những loại cặn bã thế này, trời không trị thì chúng ta trị!"

Mấy ngày sau, Từ Tuấn Tài cảm thấy mọi thứ đều không thuận lợi.

Đầu tiên là dự án khách sạn Tứ Quý ở thành phố Châu, vốn đã chắc như đinh đóng cột, bỗng nhiên bị đối thủ là công ty xây dựng Tinh Quang của Cố thị giành mất một cách khó hiểu. Chạy khắp nơi cũng không hỏi được lý do.

Tiếp theo là bộ phận thuế bất ngờ kiểm tra sổ sách mà không báo trước, công ty phải bận rộn cả tuần, nộp bổ sung hàng chục vạn mới miễn cưỡng qua được.

Ngay sau đó, vài công trường bị phát hiện có hiện tượng bớt xén vật liệu, chất lượng công trình có vấn đề, bị trạm giám sát chất lượng yêu cầu dừng khẩn cấp và buộc phải làm lại.

Từ Tuấn Tài cảm thấy không ổn, tối đến tìm đến tòa nhà tỉnh ủy, bàn bạc với thông gia tương lai Triệu Thanh Vân: "Thanh Vân, có phải tôi đắc tội với ai không? Ông sắp chuyển công tác đến Thâm thị, nhưng dù sao cũng có nhiều mối quan hệ trong tỉnh ủy và Ủy ban xây dựng, ông phải giúp tôi nhắc nhở tôi một chút."

Triệu Thanh Vân cũng đã để ý thấy sự bất thường của công ty xây dựng Từ thị, rót cho Từ Tuấn Tài một tách trà, an ủi: "Đừng vội, uống ngụm trà đã. Để tôi gọi vài cuộc điện thoại xem sao."

Sau vài cuộc điện thoại, Triệu Thanh Vân cúi đầu suy tư.

Từ Tuấn Tài thúc giục: "Sao rồi?"

Triệu Thanh Vân cảm thấy rất lạ: "Ông Trần, Trạm trưởng Trạm Giám sát chất lượng, nói họ nhận được một lá thư nặc danh tố cáo công trường của ông có vấn đề."

Từ Tuấn Tài suýt bị sặc trà: "Bên ông Trần chúng ta luôn chăm sóc đầy đủ, sao chỉ vài lá thư nặc danh lại hành động thật?"

Triệu Thanh Vân nói: "Nhưng thư tố cáo được chuyển từ phía công an, không thể không xử lý. Họ nói vài công nhân của công trường đã đến cảnh sát trình báo, và cùng ký vào lá thư nặc danh."

Từ Tuấn Tài tức đến đỏ mặt: "Những kẻ vô ơn này, ăn cơm của tôi, lại đập vỡ chén cơm của công ty! Không phải, ai dạy bọn họ đến cảnh sát trình báo vậy? Công ty sụp đổ thì có lợi gì cho bọn họ chứ?"

Triệu Thanh Vân cũng thấy khó hiểu. Công ty xây dựng Từ thị có năm công trường ở thành phố Tinh, công nhân đa phần là người từ nông thôn lên làm việc, ai cũng thật thà chỉ biết cắm cúi làm việc. Cho dù bị cai thầu ăn chặn tiền công, họ cũng chỉ biết van xin, đến cả cảnh sát ở đâu họ còn không biết, sao có thể biết trình báo và còn cùng nhau ký thư nặc danh?

"Giám đốc Tôn của Cục thuế nói với tôi rằng ông Phùng, cục trưởng mới lên năm nay, không biết nghe từ đâu được chuyện công ty các ông trốn thuế với số tiền rất lớn, nên đã lập một tổ chuyên án để kiểm tra tất cả các khoản mục giao dịch của công ty ông."

"Cục trưởng Phùng mới lên năm nay, tôi chỉ biết ông ấy là một cán bộ chuyển ngành, rất liêm chính, khó mà tiếp cận. Không biết ông ấy nghe được thông tin này từ đâu, và tại sao lại nhắm vào Từ thị chúng ta?"

"Không rõ, Giám đốc Tôn cũng không biết. Nhưng… ông ấy đã chỉ ra một hướng."

"Hướng gì? Ông mau nói đi."

"Cục trưởng Phùng từng là cán bộ cấp phó đoàn của Sư đoàn 15 sau khi chuyển ngành. Trưởng khoa Đới của Khoa Điều tra kinh tế thuộc Cục cảnh sát từng là cấp dưới của ông ấy, hai người có mối quan hệ cá nhân rất tốt."

Cục cảnh sát, lại là Cục cảnh sát!

Dù có nghĩ nát óc, Từ Tuấn Tài cũng không hiểu nổi mình đã đắc tội gì với người của Cục cảnh sát.

Triệu Thanh Vân cũng không nghĩ ra, chỉ đành đổi hướng suy nghĩ: "Hay là bắt đầu điều tra từ sai sót trong đấu thầu?"

Kể từ khi từ chức và bước chân vào thương trường, mọi việc đều suôn sẻ. Bình thường Từ Tuấn Tài luôn làm việc và nói năng với vẻ điềm tĩnh, ung dung. Nhưng hôm nay, sau một loạt đòn giáng, ông ta có chút kích động, giọng nói cũng cao vút lên.

"Giám đốc Cao phụ trách thầu đấu dự án ở thành phố Châu đã tìm gặp người phụ trách bên A, nhưng họ ấp úng, bảo tôi trực tiếp hỏi Tổng Giám đốc Quý, vì đây là lệnh của ông ấy. Ông nói xem, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với tên mập Quý Cẩm Mậu c.h.ế.t tiệt kia?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 235: Số Điện Thoại Di Động Của Tổng Giám Đốc Quý Được Giữ Bí Mật



Vừa dứt lời, Từ Tuấn Tài chợt nhớ ra một chuyện.

— Chết tiệt! Chẳng lẽ là do lần trước tổ chức tiệc sinh nhật cho Chu Kinh Dung mà không gửi thiệp cho Quý Cẩm Mậu, nên ông ấy thù dai? Nhưng, đó là vì Quý Cẩm Mậu trước giờ chưa bao giờ tham gia các buổi xã giao làm ăn mà.

Ông ta đứng bật dậy, vội vàng nói: "Xem ra, những điều không may gần đây của tôi phần lớn liên quan đến Quý Cẩm Mậu. Ngày mai tôi sẽ đi gặp ông ta, cố gắng hóa giải hiểu lầm giữa chúng tôi."

Triệu Thanh Vân ngăn lại: "Đừng vội. Dù có sự can thiệp của Quý Cẩm Mậu, nhưng ông ta không thể điều khiển được người của Cục cảnh sát, e rằng còn có lý do gì đó ông chưa biết."

Từ Tuấn Tài một lần nữa rơi vào mơ màng, ngồi phịch xuống ghế, bực bội kéo cổ áo: "Cục cảnh sát, cả hai chuyện đều có dính dáng đến Cục cảnh sát. Tôi luôn tuân thủ pháp luật, vậy mà lại đắc tội với người của Cục cảnh sát ở đâu chứ?"

Triệu Thanh Vân nhắc nhở: "Hay là tìm một người trung gian hỏi thử xem sao? Nếu là hiểu lầm, tốt nhất nên giải quyết sớm."

Từ Tuấn Tài suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra một người: "Trước khi về hưu, cha vợ tôi từng là cục trưởng cục công trình, ông ấy có quen biết với người bên khoa xây dựng của Cục cảnh sát, để tôi nhờ người hỏi thăm thử."

Triệu Thanh Vân gật đầu: "Được, chỉ cần tìm ra vấn đề, sẽ có cách giải quyết." Không biết tại sao, trong đầu ông chợt hiện lên hình ảnh của Triệu Hướng Vãn.

Quý Cẩm Mậu của khách sạn Tứ Quý và Hứa Tung Lĩnh của Cục cảnh sát đều rất ngưỡng mộ cô. Nếu như Từ Tuấn Tài đã đắc tội với Triệu Hướng Vãn, thì đúng là có khả năng hai người họ liên thủ đối phó với Từ Tuấn Tài. Nhưng không có lý do gì cả, Từ Tuấn Tài năm nay 46 tuổi, Triệu Hướng Vãn mới 18 tuổi, hai người này hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Triệu Thanh Vân lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này, tự cười nhạo mình thần kinh quá nhạy cảm.

Khu vực hành chính của khách sạn Tứ Quý thành phố Tinh nằm ở tầng bốn, bao gồm văn phòng chủ tịch, văn phòng tổng giám đốc, thư ký khách sạn, các phòng ban phụ trách và các bộ phận quản lý hành chính, khu vực làm việc tổng hợp của phần cốt lõi khách sạn.

Khi Từ Tuấn Tài dẫn trợ lý đến khách sạn, bày tỏ với nhân viên phục vụ ở sảnh rằng muốn gặp Quý Cẩm Mậu, thì người này đã mời Lư Mạn Ngưng tới.

Lư Mạn Ngưng có thái độ lịch sự và khách khí: "Xin lỗi, hôm nay Tổng Giám đốc Quý không có ở khách sạn, xin mời anh quay lại vào ngày khác."

Từ Tuấn Tài cảm thấy Lư Mạn Ngưng cố ý từ chối, cố giữ bình tĩnh nói: "Vậy có thể cho tôi cách liên lạc với Tổng Giám đốc Quý được không? Tôi có việc cần tìm ông ấy."

Lư Mạn Ngưng mỉm cười: "Xin lỗi, số điện thoại di động của Tổng Giám đốc Quý được giữ bí mật."

Trợ lý của Từ Tuấn Tài, Hoắc Cương, đứng bên cạnh nói: "Quản lý Lư, công ty xây dựng Từ thị có công trình ở khắp nơi trên cả nước, giá trị sản xuất hàng năm lên đến hàng chục triệu. Hôm nay Tổng Giám đốc Từ đặc biệt đến đây để gặp Tổng Giám đốc Quý. Mọi người đều là doanh nhân, hòa khí sinh tài, đúng không?"

Lư Mạn Ngưng vẫn giữ nụ cười: "Thật sự rất xin lỗi, hay là Tổng Giám đốc Từ để lại số điện thoại, khi Tổng Giám đốc Quý có thời gian, ông ấy sẽ liên lạc với ông, được không?" Tổng Giám đốc Quý đã không muốn gặp tên đàn ông tồi tệ như Từ Tuấn Tài, thì bà ấy với tư cách là quản lý đương nhiên phải đứng ra che chắn cho ông ấy.

Từ Tuấn Tài không còn cách nào, đành phải để lại số di động của mình, rồi oán hận rời đi.

Sau đó, ông ta tìm đến một người quen ở phòng xây dựng của Cục cảnh sát. Người đó trả lời: "Ở phòng kinh tế điều tra nói rồi, người trong sạch thì không sợ điều tra. Nếu anh tuân thủ pháp luật, đương nhiên không sợ bị kiểm tra."

Từ Tuấn Tài tức đến mức suýt chửi thề.

Mở công ty, ai mà không sợ bị kiểm tra thuế? Làm công trình, ai mà không sợ người của trạm kiểm tra chất lượng đến tận nơi? Nếu cứ bị theo dõi thế này mãi, thì công ty làm sao có thể tiếp tục?

Chắc chắn có kẻ nào đó đang giở trò sau lưng, nếu không thì tại sao người của Cục cảnh sát lại can thiệp sâu đến vậy?

Nhưng Từ Tuấn Tài suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được mình đã đắc tội với ai ở Cục cảnh sát. Sau một ngày bôn ba, buổi tối ông ta uể oải trở về nhà, châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa mà không nói một lời.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 236: Đào Tạo Từ Thanh Khê Trở Thành Người Thừa Kế



Chu Kinh Dung nhiệt tình bưng tới một chén canh gà hầm thiên ma: "Hôm nay ông mệt rồi phải không? Uống chút canh bổ nhé." Chu Kinh Dung quê ở Quảng Đông, nấu canh rất ngon.

Ngửi thấy mùi thơm của canh gà, sắc mặt của Từ Tuấn Tài dịu đi một chút, ông ta dập tắt điếu thuốc trong tay, cúi đầu uống một ngụm: "Kinh Dung, may mà còn có bà, gần đây tôi thật sự quá mệt mỏi."

Chu Kinh Dung ngồi bên cạnh ông, tay xoa bóp vai cho ông ta rồi dịu dàng nói: "Thấy ông căng thẳng quá, nên tôi đã cho thêm chút thiên ma vào. Đừng lo lắng, chuyện gì rồi cũng sẽ được giải quyết thôi."

Từ Tuấn Tài được bà ta phục vụ rất thoải mái, thở dài một tiếng: "Hầy... Không biết gần đây có gì không ổn, dự án lớn ở huyện Châu mất rồi cũng thôi đi, nhưng nếu không xử lý tốt chuyện thuế và vụ trạm kiểm tra chất lượng thì công ty sẽ rất rắc rối."

Sau khi kết hôn, Chu Kinh Dung không đi làm, không thể đưa ra ý kiến gì, chỉ biết an ủi ông ta: "Xe đến chân núi ắt sẽ có đường, không sao đâu."

Nghe những lời an ủi sáo rỗng này, sự bực bội trong lòng Từ Tuấn Tài lại trỗi dậy. Công việc kinh doanh của ông ta ngày càng lớn, tầm nhìn cũng ngày càng cao. Trước đây, Chu Kinh Dung quán xuyến việc nhà rất chu đáo, khiến ông ta mỗi khi về nhà đều cảm thấy thư thái, ông ta cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ công ty xảy ra vấn đề, cần người đưa ra ý kiến, Chu Kinh Dung lại trở nên vô dụng.

Từ Tuấn Tài đột ngột đứng dậy: "Thôi, tôi quay lại công ty đây." Nói xong, ông ta cầm cặp, lấy chìa khóa xe, mở cửa rời đi.

"Rầm!" Một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Chu Kinh Dung ngơ ngác nhìn đôi tay mình, rồi nhìn chén canh gà thiên ma trên bàn trà, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Từ Tuấn Tài vừa ra khỏi nhà, gió đêm thổi tới khiến đầu óc ông ta tỉnh táo hẳn.

Ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho con trai Từ Thanh Khê: “Có phải trong phòng ký túc xá của con có một bạn học họ Cố, là người ở thành phố Châu không?”

Lúc Từ Thanh Khê bị chú quản lý ký túc xá gọi xuống nghe điện thoại, thật ra trong lòng có hơi kháng cự. Bây giờ đã gần mười giờ, gần đến giờ ký túc xá tắt đèn, cũng sẽ không ai tìm anh ấy vào giờ này. Chỉ có ba anh ấy mới lên cơn, gọi điện thoại cho anh ấy mọi lúc mọi nơi, thỏa mãn h@m muốn kiểm soát hành động của anh ấy.

Thế nhưng Từ Thanh Khê từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ là một người hiểu chuyện, lễ phép, vậy nên anh ấy cũng không biểu đạt sự bất mãn của mình, trả lời đàng hoàng: “Dạ, là Cố Tinh, cậu ấy là người thành phố Châu.”

“Ba nghe nói gia đình cậu ấy làm bên ngành xây dựng à?”

“Dạ đúng rồi.”

“Ba của cậu ấy tên gì?”

“Con không biết.”

Từ Tuấn Tài rất không hài lòng với câu trả lời của con trai, không nhịn được hỏi: “Đây đều là các mối quan hệ sau này của con đấy, sao có thể không thăm dò vậy chứ? Cậu ấy có đang ở ký túc xá không?”

Từ Thanh Khê không biết nói dối: “Có ạ.”

“Con bảo cậu ấy ra nghe điện thoại đi, ba phút sau ba sẽ gọi lại.” Nói xong, Từ Tuấn Tài cũng không nói gì thêm, cúp máy.

Trong lòng Từ Thanh Khê dâng lên những cảm xúc không thể giải thích được, anh ấy muốn chết, muốn nổi loạn, muốn nổi giận.

Người ba ruột này của Từ Thanh Khê, trước năm anh ấy mười lăm tuổi đều không hoàn thành đúng nghĩa vụ nuôi dưỡng. Nhưng sau khi mẹ anh ấy qua đời, ông ta nhận cậu về nuôi dưỡng, đào tạo Từ Thanh Khê trở thành người thừa kế.

Không ai từng hỏi qua ý kiến của anh ấy, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng rõ ràng.

Trước khi qua đời, mẹ đã không ngừng kéo tay anh ấy, rưng rưng dặn dò: “Ba con không có con cái, bây giờ sự nghiệp của ông ấy thành công, có thể hỗ trợ con tiếp tục đi học, cũng có thể giúp con có chỗ đứng trong xã hội này. Mẹ biết con hận ông ấy, nhưng… dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con. Con cứ yên tâm, ông ấy đã đảm bảo với mẹ, sau này ông ấy sẽ đền bù lại thật tốt, sẽ yêu thương con. Thanh Khê, con nghe lời mẹ, đi theo ông ấy đi.”

Sau khi Từ Tuấn Tài lo hậu sự cho Mai Tâm Tuệ xong xuôi, ông ta đưa Từ Thanh Khê đến thành phố Tinh, trịnh trọng giới thiệu với tất cả mọi người xung quanh: “Đây là con trai tôi.” Lời nói của ông ta mang theo vẻ vừa khoe khoang lại vừa đắc ý, còn có vẻ vui mừng không thể nói rõ thành lời. Ông ta và Chu Kinh Dung không có con, cũng may Mai Tâm Tuệ đã để lại cho ông ta một đứa con, không những thế còn nuôi dạy tốt như vậy.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 237: Không Từ Bất Kỳ Thủ Đoạn Nào Lại Đạt Được Mọi Điều Như Ý?



Suốt một khoảng thời gian, Từ Tuấn Tài vô cùng quan tâm đ ến Từ Thanh Khê, từ cái ăn, cái mặc đến đồ dùng đều là thứ tốt nhất. Người mẹ kế Chu Kinh Dung cũng không ngừng dỗ dành cậu ấy, để Từ Thanh Khê có thể thích ứng với căn nhà mới này.

Thế nhưng, Từ Tuấn Tài là một người độc tài từ tận xương tuỷ, cùng với h@m muốn độc chiếm không thể kiểm soát của Chu Kinh Dung, khiến một người nhạy cảm như Từ Thanh Khê cảm thấy không ổn. Sau khi lên đại học, anh ấy rất ít khi về nhà, ngay cả trong các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, anh ấy đều ở lại công trường thực tập.

Gương mặt Triệu Hướng Vãn lướt qua trước mắt Từ Thanh Khê.

Khuôn mặt trái táo nhỏ nhắn, đồng tử nhàn nhạt nhưng lại mang theo vẻ kiên cường mà người khác không có.

Sau khi tìm thấy cô, Từ Thanh Khê đột nhiên có sức sống hơn, nếu như bản thân anh ấy là một chiếc thuyền cô độc đang lênh đênh trên biển, vậy thì Triệu Hướng Vãn chính là ngọn đèn sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc.

Sau lần gặp nhau ở khách sạn Tứ Quý ngày đó, Từ Thanh Khê đã đi tìm Triệu Hướng Vãn hai lần, mặc dù thời gian trò chuyện của hai người không dài lắm, nhưng lại giúp anh ấy tìm được phương hướng tương lai cũng như động lực tiến về trước.

Triệu Hướng Vãn nói: “Lấy ơn báo oán, làm sao báo đáp được ân tình?”

Triệu Hướng Vãn lại nói: “Cậu đã trưởng thành, chẳng lẽ không thể tự lập được sao?”

Triệu Hướng Vãn còn nói: “Công lý là thứ nếu nó không đến, vậy thì cậu cũng không thể cưỡng cầu được, cậu hiểu không?”

Từng lời nói đều vô cùng quý giá, đi thẳng vào tận đáy lòng Từ Thanh Khê.

Nhớ lại chuyện cũ, đêm nào mẹ anh ấy cũng khóc, trầm cảm lâu ngày dẫn tới bệnh ung thư, bất lực nằm trên giường bệnh… hiện rõ trước mắt Từ Thanh Khê. Có công bằng không khi một người mẹ hiền lành, cần cù và bao dung lại qua đời khi còn quá trẻ, nhưng người ba ích kỷ, độc tài, vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào lại đạt được mọi điều như ý?

Vô liêm sỉ, nếu như tha thứ cho ông ta dễ dàng như thế thì liệu người đó còn muốn trở thành một người tử tế nữa không?

Sau một hồi vật lộn, Từ Thanh Khê cảm giác gông xiềng đang quấn quanh người anh ấy đang được tháo gỡ từng chút từng chút một, anh ấy nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, nói với chú quản lý ký túc xá: “Nếu như lát nữa ba cháu lại gọi tới, nhờ chú nói với ông ấy ký túc xá đã tắt đèn rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói nhé ạ.”

Nói xong, Từ Thanh Khê xoay người đi lên lầu, kéo người bạn cùng phòng đang nằm trên giường dậy: “Cố Tinh, không phải cậu rủ tôi đến thành phố Thâm Quyến làm việc sao? Tôi đồng ý.”

Cố Tinh ngồi bật dậy, vẻ mặt vô cùng hưng phấn: “Thật á? Không phải cậu nói ba cậu không cho cậu rời khỏi thành phố Tinh sao? Sao cậu đột nhiên thay đổi quyết định thế?”

Từ Thanh Khê: “Đàn ông có tham vọng ở khắp mọi nơi mà.”

Cố Tinh vỗ đùi: “Cậu nghĩ thông suốt như vậy thì quá tốt rồi! Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, mấy người điều hành công ty xây dựng của gia đình như chúng ta, phải vào phương Nam trải nghiệm trước. Ba tôi cũng thường nói, gây dựng sự nghiệp đã khó, duy trì sự nghiệp đó còn khó khăn hơn, tôi và em trai tôi một người học kết cấu, một người học kiến trúc. Trong tương lai, cả hai anh em tôi đều phải ra ngoài làm việc năm năm mới trở về.”

Từ Thanh Khê gật đầu một cái.

Cố Tinh là người thành phố Châu, tính cách nhiệt tình, sáng sủa, có quan hệ không tệ với một Từ Thanh Khê sống nội tâm, trầm ổn, thành tích học tập xuất sắc. Tốt nghiệp năm tư đại học, cậu ấy đã rủ Từ Thanh Khê đến thành phố Thâm Quyến tìm việc làm cùng mình.

Ban đầu, Từ Thanh Khê vốn còn đang do dự, bởi vì Từ Tuấn Tài muốn anh ấy đến công ty phụ giúp ông ta sau khi tốt nghiệp. Chu Kinh Dung vận động bên ngoài quá khó khăn, chẳng bằng mau chóng kết hôn sinh con, thừa kế gia sản, Triệu Thần Dương lại càng dịu dàng yếu đuối, không nỡ để anh ấy đi. Nhưng bây giờ, bởi vì sự xuất hiện của Triệu Hướng Vãn, anh ấy quyết định sẽ làm theo trái tim mình, một mình gây dựng sự nghiệp.

Lúc ly hôn, mẹ Từ Thanh Khê không xin Từ Tuấn Tài lấy một xu, dựa vào khả năng của mình để nuôi anh ấy lớn khôn thành người. Chẳng lẽ anh ấy đường đường là con trai của Mai Tâm Tuệ, hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, lại không thể dũng cảm một lần sao?
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 238: Người Xấu Sống Ngàn Năm



Cố Tinh tìm được bạn đồng hành đến phương Nam cùng mình, kích động tới mức kéo Từ Thanh Khe bắt đầu nghĩ về tương lai đời người.

Ở bên kia, Từ Tuấn Tài gọi điện thoại mãi không được, giận tới mức nhảy dựng lên. Người con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời của ông ta đột nhiên bắt đầu phản kháng lại, cảm giác này thật con mẹ nó không tốt tí nào!

Sáng sớm hôm sau, Từ Tuấn Tài lái xe tới trường đại học Hồ Nam, chặn Từ Thanh Khê và Cố Tinh đang chuẩn bị đi ăn sáng cùng nhau lại, lớn tiếng đánh phủ đầu: “Nuôi con lớn như thế, công ty xảy ra chuyện thế mà chẳng giúp được chút nào, ba có thể trông đợi gì con thừa kế công ty sau này đây hả?”

Từ Thanh Khê đứng yên, lạnh lùng nhìn ông ta: “Con không có ý định thừa kế công ty.”

“Cái gì?” Từ Tuấn Tài tức giận, chỉ hận không thể tát cậu ấy một cái: “Đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Có tin sau này ông đây không để lại gì cho mày không?”

Tuy nói như thế, thật ra chỉ có trong lòng Từ Tuấn Tài mới biết rõ, với một người có tư tưởng truyền thống như ông ta, công ty do ông ta thành lập, một sản nghiệp lớn như thế, chắc chắn sau này phải để lại cho con trai ruột của mình là Từ Thanh Khê. Có trách thì chỉ trách người phụ nữ mà Từ Tuấn Tài cưới sau đó cũng không phụ sự mong đợi của ông ta, nếu bà ta có thể sinh thêm mấy cậu con trai, vậy thì ông ta cần gì phải tức giận dạy dỗ Từ Thanh Khê thế này?

Bây giờ Từ Thanh Khê đã nghĩ thông suốt, hoàn toàn không sợ ông ta.

“Mười mấy năm trước, lúc ba bỏ rơi mẹ con, cũng chẳng cho mẹ con cái gì, hai mẹ con cũng có thể sống tốt. Bây giờ, cho dù ba không cho con gì cả, con cũng có thể sống tốt giống hệt như vậy.”

“Mày!” Lần đầu tiên bị con trai phản bác, vẻ mặt Từ Tuấn Tài trở nên u ám, run rẩy giơ tay phải lên, ngón tay chỉ thẳng về phía Từ Thanh Khê: “Nhóc con, mày đừng có ép tao.”

Nói xong câu này, cả người Từ Tuấn Tài đều cảm thấy mất sức, nếu Từ Thanh Khê thật sự không cần gì cả, vậy thì còn gì có thể ngăn cản anh ấy được đây? Từ Tuấn Tài chỉ có một người con trai là Từ Thanh Khê, gia sản lớn như thế còn có thể cho ai được đây?

Không có h@m muốn sẽ có sức mạnh, anh ấy còn sợ gì nữa?

Từ Thanh Khê cười nhẹ một tiếng, lách người rời đi cùng Cố Tinh.

Từ Tuấn Tài đứng ở hành lang ký túc xá, nhìn đứa con trai mình đã nuôi sáu năm, bóng lưng kiên quyết như thế khiến ông ta thở không ra hơi, suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ.

Cố Tinh có hơi lo lắng hỏi: “Ba cậu không sao chứ?”

Từ Thanh Khê lắc đầu một cái: “Yên tâm đi, người xấu sống ngàn năm.”

Cố Thanh bật cười to: “Nào có ai nói ba mình như thế chứ?”

Từ Thanh Khê nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Tôi thà không có một người ba như thế.”

Giờ phút này Từ Thanh Khê không muốn để những chuyện đau khổ trong lòng nữa, thế là quyết định nói ra chuyện ba mình đã bỏ rơi vợ con. Có lẽ chỉ khi nhìn thẳng vào quá khứ, mới có thể đối mặt với tương lai.

Nghe Từ Thanh Khê kể xong, Cố Tinh há to miệng, không dám tin hỏi: “Vậy nên, ba của cậu vô liêm sỉ như thế mà chẳng bị trừng phạt chút nào, còn hời được một cậu con trai ngoan ngoãn như cậu sao?”

Từ Thanh Khê mím môi không nói gì.

Tính tình Cố Tinh thẳng thắn, lại nói: “Cho nên sau khi mẹ cậu qua đời, cậu đã tiếp nhận sự sắp xếp của ông ấy, đi học đại học, đến công trường phụ giúp việc, không chút xa cách gọi ông ấy là ba, gọi người phụ nữ không biết xấu hổ kia là dì? Còn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của họ, đính hôn với người mà họ đã có hôn ước từ bé sao?”

Sắc mặt Từ Thanh Khê tái nhợt, há miệng một cái, muốn giải thích cho hành động của mình mấy câu, nhưng cảm thấy nói gì cũng vô nghĩa. Tính tình của anh ấy mềm yếu, bị động, điều kiện vật chất mà ba anh ấy và Chu Kinh Dung cung cấp quá mức phong phú. Triệu Thần Dương đối xử với Từ Thanh Khê cũng rất dịu dàng, ấm áp, không ngừng lấy lòng, giống như nước ấm nấu ếch vậy, khiến anh ấy dần dần bị thuần hoá.

Cố Tinh không chút khách sáo: “Cậu đấy, cậu đấy, cậu thành thật quá rồi đấy! Ba cậu thật sự có lỗi với mẹ cậu, cậu phải trừng phạt ông ấy. Ăn cơm của ông ấy, đập nồi của ông ấy, đây mới là những việc mà một người đàn ông cần làm. Cậu nghe tôi nói, thế này, thế này nhé…”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 239: Đây Chính Là Cảm Giác Động Lòng



Thủ thỉ một hồi, thế giới quan của Từ Thanh Khê mở toang ra.

Từ Thanh Khê nói ra bí mật, Cố Tinh cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng cậu bạn này đã xem cậu ấy như người trong nhà, bắt đầu ân cần chỉ bảo Từ Thanh Khê làm thế nào để đoạt quyền và trả thù. Nói một hồi, Cố Tinh chợt nhớ tới một chuyện: “Hôm nay ba cậu tới đây tìm cậu làm gì thế? Sao lại nổi giận?”

Từ Thanh Khê nói: “Ba tôi muốn tôi hỏi thăm xem ba cậu là ai.”

Cố Tinh cười ha ha một tiếng: “Ba tôi á? Ba tôi chính là chủ công ty xây dựng Tinh Quang Cố thị, ba cậu bảo cậu đi điều tra thử có phải là bởi vì tuần trước ba tôi đã cướp mất mối làm ăn của ba cậu hay không?”

Thật ra tính tình của Từ Thanh Khê cũng khá nóng nảy, bởi vì trong lòng phản kháng, vậy nên cậu ấy rất ít khi để ý đến việc công ty, sau khi nghe thấy Cố Tinh nói thế, anh ấy lại hỏi: “Mối làm ăn gì thế?”

Tâm trạng Cố Tinh rất tốt, vòng tay qua vai Từ Thanh Khê: “Chuyện này ấy à, lúc mới nghe nói tôi còn cảm thấy có lỗi với cậu, thế nhưng bây giờ sau khi nghe cậu kể chuyện, tôi lại cảm thấy rất hả giận. Tôi nói với cậu nhé, hiện giờ ấy không biết ba cậu đã đắc tội gì với tổng giám đốc Quý của khách sạn Tứ Quý mà ông ấy đã huỷ bỏ toàn bộ dự án hợp tác với công ty xây dựng Từ thị. Còn về phần tại sao lại thế… thật ra tôi cũng cảm thấy rất tò mò, có tin đồn rằng tổng giám đốc Quý đã nghe được chuyện cũ của ba cậu từ ai đó, cảm thấy xấu hổ vì hành động của ba cậu.”

Từ Thanh Khê hơi sửng sốt, từ năm 1973 tới năm 1992, ba anh ấy đã chôn vùi quá khứ của mình rất sâu, ngay cả khi rời khỏi thị trấn Hoàng Giáp, ông ta cũng chỉ nói mình là thanh niên trí thức về quê lấy vợ sinh con, lần tiếp theo về quê là ly hôn trong hòa bình. Hôm nay là lần đầu tiên Từ Thanh Khê kể chuyện nhà, người ngoài biết chuyện ba cậu ấy bỏ rơi vợ con từ đâu chứ?

Mặt mũi Triệu Hướng Vãn lại lần nữa xuất hiện trong đầu Từ Thanh Khê.

Đúng rồi! Người biết được tất cả mọi chuyện còn có Triệu Hướng Vãn.

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Khê chờ tới khi Từ Tuấn Tài rời đi, lúc này cậu ấy mới gọi một cuộc điện thoại đến ký túc xá của Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn vừa từ thao trường về tới đã bị dì quản lý ký túc xá gọi lại, vừa cầm đã nghe thấy giọng nói của Từ Thanh Khê: “Triệu Hướng Vãn, chào buổi sáng.”

Đại học Công An rất xem trọng việc huấn luyện thể chất cho học sinh, sau một bài tập chạy, đu xà và một bài quyền anh trong quân sự, trán Triệu Hướng Vãn túa mồ hôi, cô cố gắng lấy lại hô hấp: “Có chuyện gì?”

Từ Thanh Khê biết cô không thích vòng vo, thế là lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Có phải bởi vì cậu nên Quý Cẩm Mậu mới huỷ bỏ việc hợp tác với công ty xây dựng Từ thị không?”

Triệu Hướng Vãn cũng không chối: “Đúng vậy.”

Từ Thanh Khê không biết nên vui hay buồn, mãi một lúc sau mới nói một câu: “Bây giờ ông ấy vẫn chưa biết là do cậu. Ông ấy đã làm trong ngành xây dựng này nhiều năm như thế, mạng lưới giao thiệp của không ít, cậu phải cẩn thận một chút.” Khi đối diện với Triệu Hướng Vãn, Từ Thanh Khê cũng không dám dùng từ “ba” mà thay bằng “ông ấy”.

Triệu Hướng Vãn nhàn nhạt nói: “Mời ông ta cưỡi ngựa tới.”

Từ Thanh Khê vẫn không yên tâm, dặn dò: “Sau khi tôi tốt nghiệp sẽ đến thành phố Thâm Quyến làm việc, công ty xây dựng Từ thị… dù sao tôi cũng không muốn nghĩ tới nữa, cậu muốn làm thế nào thì làm, tôi đều ủng hộ.”

Triệu Hướng Vãn khẽ cười một tiếng, không nói gì.

Một tiếng cười khác lại vang lên tai, chậm rãi tựa như dòng suối nhỏ, khuấy động đám đá xanh, phát ra những âm thanh tinh nghịch. Từ Thanh Khê cảm thấy một bên gò má của mình nóng lên, cả người không biết đang ở đâu.

Cho đến khi cúp điện thoại, Từ Thanh Khê vươn tay khẽ vuốt vuốt n.g.ự.c trái, con tim đang không ngừng đập mạnh nói cho anh ấy biết, đây chính là cảm giác động lòng.

Để người làm chuyện ác phải trả giá thật đắt… nếu như đây là mong muốn của Triệu Hướng Vãn, vậy thì Từ Thanh Khê nguyện ý giúp cô một tay.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Triệu Hướng Vãn giơ tay lên xem đồng hồ một chút.

Đây chính là đồng hồ cơ của nữ hiệu Mai Hoa, có giá hơn một trăm tệ. Đầu năm, Triệu Thần Dương đưa cho cô hai nghìn tệ, Triệu Thanh Vân cho cô mười nghìn tệ, sau khi cô bỏ vốn giúp cô cả mở một tiệm bột gạo ở huyện thành thì còn dư lại hơn năm nghìn tệ, thế là Triệu Hướng Vãn quyết định mua cho bản thân một chiếc đồng hồ đeo tay.
 
Back
Top Bottom